Bình An Trọng Sinh
Chương 263: Về sau
Nghiêm Túc lạnh lùng liếc cô ta một cái, nghiêm nghị, “Phương Thị do ai thừa kế cô không có tư cách để bàn. Bất quá có chuyện này tôi muốn nói rõ tại đây: tất cả cổ phần của Bình An ở Phương Thị sẽ không phải là tài sản chung của vợ chồng, về sau sẽ do riêng Bình An quyết định có để lại cho con cái của chúng tôi hay không. Mà đứa con đầu tiên của chúng tôi sẽ mang họ Phương!”
Trừ Phương Hữu Lợi đã biết trước chuyện này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, chính Bình An cũng chưa nghe Nghiêm Túc nói qua.
(Editor: Hình như tác giả quên, chương Nghiêm Túc xin qua lại với Bình An đã nói với Phương Hữu Lợi và sau đó nói với Bình An chuyện này.)
Nghiêm lão gia chỉ đưa mắt sâu sắc nhìn Nghiêm Túc và Bình An một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm, gật gật đầu, không hề nói lời nào.
Kích động nhất chắc hẳn là Nghiêm Lôi Hải cùng Nghiêm Hân.
“Con nói vậy là ý gì? Chuyện này con đã thương lượng với ai chưa? Ba không đồng ý!” Nghiêm Lôi Hải không để ý bên xui gia có mặt ở đây, lập tức nổi đóa.
“Ba có đồng ý hay không không nằm trong phạm vi cân nhắc của con!” Nghiêm Túc thản nhiên.
Câu nói này kích thích rất lớn đến tôn nghiêm người làm cha của Nghiêm Lôi Hải. Ông ta cho là Nghiêm Túc nếu đã nguyện ý gọi ông ta một tiếng “ba” thì ít nhất sẽ biết tôn kính người cha này, ai ngờ Nghiêm Túc ngay cả một chuyện quan trọng như vậy mà cũng không bàn thảo với ông ta mà đã ra quyết định.
Nếu như đứa bé đầu tiên là con gái thì cũng được đi, nhưng nhỡ là con trai thì sao? Nó sẽ là cháu đích tôn của nhà họ Nghiêm đó! Thế mà lại mang họ Phương! Nghiêm Túc cũng đâu phải ở rể, tại sao muốn đứa bé đầu tiên mang họ Phương?
Nhất định đây là ý muốn của Phương Bình An và Phương Hữu Lợi! Trong lòng Nghiêm Lôi Hải càng thêm bất mãn với nhà họ Phương.
Phương Hữu Lợi cau mày nhìn Nghiêm Lôi Hải đang thở hổn hển hằn học, nghiêm giọng nói, “Chuyện này quả thật nên thương lượng cùng mọi người một chút. Trước đây Nghiêm Túc có đề cập với tôi...”
Nghiêm lão gia vỗ vỗ vai Phương Hữu Lợi, “Bọn thanh niên muốn quyết định thế nào là chuyện của chúng nó. Ông thông gia à, chúng nó đều trưởng thành rồi, biết cái gì đúng, cái gì là sai.”
Lời này không nghi ngờ gì là đang giúp Nghiêm Túc, khiến Nghiêm Lôi Hải đang định trông cậy vào Nghiêm lão gia để ngăn cản Nghiêm Túc đành nuốt lời nói đã ra đến trên môi.
Nghiêm lão phu nhân và Vu Tố Hà dĩ nhiên cũng không có ý kiến.
Bình An cảm kích liếc mắt nhìn Nghiêm Túc một cái.
Nghiêm Hân là người nhỏ nhất tại đây, càng không có tư cách can thiệp vào vấn đề con của Nghiêm Túc tương lai sẽ mang họ gì. Thế nhưng cô ta lại không kềm được đáy lòng ứa ra nỗi chua chát. Cô ta ghen tỵ với Phương Bình An... Ghen tỵ cô dễ dàng được mọi người công nhận, ngay cả Ông nội cố chấp cổ lỗ xỉ thế mà cũng lên tiếng nói giúp cô.
Chết tiệt! Nếu biết vậy cô ta đã không đi Mỹ, nói không chừng đã có thể ngăn cản Phương Bình An tiếp cận Nghiêm Túc.
Đề tài khiến Nghiêm Lôi Hải và con gái ông ta không vui này rất nhanh đã bị Nghiêm lão gia phủi qua. Nghiêm lão phu nhân và Viên lão phu nhân đang bàn nhau xem qua Tết sẽ đi du lịch ở đâu.
Còn có nửa tháng nữa là đã sang Xuân.
Tết năm nay Vu Tố Hà sẽ ở lại Trung Quốc, ra Tết mới về Mỹ tiếp tục công việc.
Cơm nước xong, Nghiêm Túc cùng Bình An trở về biệt thự.
“Anh và ba em nói chuyện này hồi nào thế?” Bình An chờ Nghiêm Túc tắm xong ra ngoài liền kéo anh ngồi cạnh mình, cười hỏi anh.
Nghiêm Túc khoát tay, “Anh không nhớ rõ.”
“Em biết anh nhớ. Lúc nào vậy? Hèn gì em thấy rất kỳ, ba em trước vẫn phản đối em qua lại với anh, sau đó lại đột nhiên đồng ý. Ba em đưa ra yêu cầu này à?” Bình An hỏi.
“Không, tự anh đề xuất đấy chứ. Ba em lúc ấy cũng không có đồng ý, sau đó... mới đáp ứng.” Nghiêm Túc sờ sờ gò má mềm mại của Bình An, nhỏ giọng nói, “Chuyện này chúng ta đừng truy cứu hay bất đồng ý kiến nhé. Con của chúng ta họ gì cũng tốt cả, đều là con của chúng ta mà, có gì thay đổi đâu.”
“Em biết. Chẳng qua...” Bình An nở nụ cười, ôm lấy vai Nghiêm Túc, “Em yêu anh. Chúng ta sinh một đứa đi!”
Nghiêm Túc kinh ngạc nhìn cô, “Lúc này?”
Bình An gật đầu khẳng định, nụ cười trên mặt ngọt ngào dịu dàng. Cô còn rất trẻ, đợi thêm vài năm nữa mới sinh cũng sẽ không trễ. Nhưng cô biết, Nghiêm Túc thích con nít dù anh chưa bao giờ nói ra. Cô tin chắc anh sẽ là một người cha tốt.
Hơn nữa, nếu Nghiêm Túc đợi thêm vài năm nữa mới được làm cha thì có hơi muộn.
“Bình An, sự nghiệp của em đang như diều gặp gió, lúc này mà làm mẹ thì sẽ rất cực.” Nghiêm Túc ôm lấy mặt cô, phân tích tình huống cho cô nghe.
“Giấc mơ của em không phải là trở thành một nữ doanh nhân mạnh mẽ trên thương trường. Em cũng biết mình không thích hợp. Đương nhiên, em sẽ có sự nghiệp của riêng mình, nhưng sẽ không vì sự nghiệp mà bỏ qua gia đình. Em sẽ từ chức Tổng Giám Đốc của Phương Thị. Em đã có Duy An, em thích công việc tại Duy An.” Bình An vô cùng thấu hiểu bản thân. Trong suốt một năm qua làm việc tại Phương Thị, cô đã phải cố gắng hết sức thế nào. Nếu như không dựa vào ký ức của kiếp trước, chưa chắc cô đã làm được tốt như vậy.
Không phải cô không có năng lực, mà là vì áp lực quá lớn. Cô vẫn thích công việc ở Duy An hơn.
Nghiêm Túc ôm chặt cô, “Em muốn làm cái gì đều được, đừng miễn cưỡng bản thân.”
“Em biết rồi!” Bình An cười nói.
Chính vì cô không muốn miễn cưỡng bản thân nên mới muốn sống một cuộc sống mà mình thích.
Nghiêm Túc đặt cô dưới thân, cúi đầu hôn cô một cái thật sâu, cho đến khi thân thể cả hai như bị đốt nóng, hô hấp dồn dập, mới thả cô ra, “Bà xã à, chúng ta làm việc... có lợi cho xã hội đi thôi.”
Bình An híc híc cười duyên.
Ngày hôm sau, Nghiêm Túc quay lại công ty xử lý văn kiện bị tồn đọng nhiều ngày, Bình An vẫn còn vài ngày nghỉ nên ung dung tự tại tiếp tục hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã. Thật ra, mấy ngày nay cô cũng không nhàn rỗi, những món đồ mà họ mua ở Châu Âu đã được lục tục chuyển phát tới hai ngày nay, cô muốn ở nhà nhận những kiện hàng được phát chuyển nhanh quốc tế này, còn phải phân phát những món này cho người thân và bạn tốt nữa.
Cô xách bao lớn bao nhỏ đến Duy An. Duy An đã tuyển vào không ít đồng nghiệp mới, Bình An cũng không biết hết mọi người, bất quá đại đa số vẫn là người làm việc từ ngày Duy An được thành lập. Nhìn thấy Bình An vào đến, ai nấy đều vô cùng cao hứng, còn kêu cô là Tổng Giám Đốc Phương.
Bình An đi thẳng tới văn phòng của Trình Vận.
“Hi, cô nàng xinh đẹp ơi, hy vọng không quấy rầy công việc của cô đấy chứ.” Bình An khoái trá chào hỏi Trình Vận, còn quay đầu lại nháy mắt với Kỷ Túy Ý đang đi tới.
Trình Vận không biết Bình An đã quay về Thành phố G, nhìn thấy cô đột nhiên xuất hiện trước mặt thì hết sức vui mừng, “Oa oa, cô gái mới cưới nhìn mặt hồng hào sáng rực ghê nhỉ. Hạnh phúc ngọt ngào đúng không?”
“Người khác thế nào em không biết, bất quá...” Bình An đặt mấy túi đang cầm trong tay sang một bên, vừa cười vừa ngồi xuống cái ghế đối diện Trình Vận, “Em cảm thấy hiện tại tốt vô cùng.”
“Đừng khoe khoang hạnh phúc trước mặt chị, chị sẽ ghen tỵ đấy!” Trình Vận trưng ra một vẻ mặt tôi-không-chịu-nổi.
Kỷ Túy Ý từ ngoài cửa đi vào, nói với Trình Vận, “Nhỏ này giờ cứ lúc lắc trước mặt mà kích thích chúng ta, đúng là đang đắm chìm trong hạnh phúc mà. Là lá la, hôm nay nhất định phải làm thịt nó mới được.”
Bình An buồn cười nhìn Kỷ Túy Ý, “Cậu hâm mộ ghen ghét tớ đến vậy à? Tiểu Ý, cậu cũng đang yêu, sớm muộn gì cũng y như tớ, đến lúc đó tớ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
“Hai cô tính ở trong này triển lãm tuổi trẻ phơi phới của mình đấy à? Một bà cô sắp mãn kinh như chị đây đau lòng lắm đó nhe.” Trình Vận làm bộ rất buồn khổ bất đắc dĩ.
“Chị Vận, câu này của chị sẽ làm rất nhiều phụ nữ ghét chị đó nha.” Bình An liếc sang một cái xem thường. Mặc dù Trình Vận đã hơn 30 tuổi nhưng bề ngoài chẳng già chút nào, ngược lại có vẻ chín chắn ý vị.
Kỷ Túy Ý cười nói, “Chỉ cần chị Vận đồng ý, chắc chắn sẽ có rất nhiều ông vây xung quanh.”
Bình An lập tức nằm bò lên mặt bàn, hưng phấn tò mò nhìn chằm chằm vào mặt Trình Vận, “Thành thật khai báo đi, chị có bồ hay không? Coi sắc mặt dễ chịu này của chị nhất định là đang trong tình yêu chứ gì nữa! Đừng bí ẩn vậy chứ, có bí mật thì phải chia sẻ cho mọi người.”
Trình Vận nghĩ tới Phương Hữu Lợi, khuôn mặt hiện lên một tia đỏ ửng.
Kỷ Túy Ý lập tức phát hiện biến hóa nho nhỏ này của chị, mắt đều trợn tròn lên vì ngạc nhiên. Bình An hiển nhiên cũng phát hiện thấy, hai người trao đổi nhau một ánh mắt, rồi đồng loạt hứng trí bừng bừng nhìn về phía Trình Vận.
“Hai cô kia, nếu còn muốn tiếp tục bàn luận về đàn ông thì về tìm đàn ông của các cô mà nghiên cứu đi.” Trình Vận ho nhẹ một tiếng, nghiêm nghị nói.
“Được rồi, không nói thì không nói.” Bình An vô cùng chắc chắn là Trình Vận đang yêu, nhưng bây giờ hẳn là hỏi thế nào cũng sẽ không nói rồi.
Còn nhiều thời gian mà, cứ để từ từ đi. Sớm muộn gì rồi cũng sẽ biết tóm lại là người nào đã chiếm được trái tim của Trình Vận thôi.
Chỉ cần không phải Lương Phàm là được!
Kỷ Túy Ý đương nhiên sẽ không tiếp tục chế nhạo cấp trên của mình vào lúc này, “Xem con bé này mang quà gì về đây?”
Bình An mang về cho Kỷ Túy Ý và Trình Vận khá nhiều quà. Sau khi kể cho các cô nghe không ít về những chuyện lý thú trong quá trình du lịch trăng mật, thấy thời gian không còn sớm, mọi người mới quyết định đến nhà hàng Tây gần đó ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Trình Vận mới hạ giọng hỏi Bình An, “Em chắc đã gặp Nghiêm Hân vài lần đúng không? Cảm giác cô ta là người thế nào?”
Nghiêm Hân cũng có thể được coi như là em cô cậu của Trình Vận, chẳng qua họ chỉ gặp mặt vài lần nên hoàn toàn không có tình cảm chị em gì. Bất quá chị hiểu rất rõ Nghiêm Hân là loại người nào nên có hơi lo lắng cho sự chung đụng giữa Bình An và cô ta.
“Cũng hơi không chịu nổi.” Bình An cười khổ, “Cô ta dường như rất thích Nghiêm Túc, em còn tưởng rằng cô ta sẽ giống như mẹ mình mà như nước với lửa với Nghiêm Túc chứ.”
“Cô ta chẳng những không ghét Nghiêm Túc mà còn đang cực kỳ cố gắng lấy lòng Vu Tố Hà!” Trình Vận nói, “Chị nghe người ta nói vậy. Mấy năm trước chị đã gặp cô ta một lần, lúc ấy cũng có mẹ chồng em ở đó, cô ta còn làm mặt lạnh với mẹ chồng em nữa kìa. Chẳng qua sau khi Nghiêm Túc trở thành Tổng tài của Nghiêm Thị thì cô ta thay đổi 180o.”
“Ý chị là sở dĩ Nghiêm Hân đối xử tốt với Nghiêm Túc và mẹ chồng em là vì có mục đích?” Bình An nhíu mày, điều này không sai biệt lắm với điều cô phỏng đoán.
Trình Vận gật đầu, “Rất rõ. Bất quá... hình như Nghiêm Hân còn có bệnh “yêu anh trai” nữa thì phải. Cô ta đến 13, 14 tuổi mới tiếp xúc với Nghiêm Túc, có thể không có nhiều tình cảm anh em đâu.”
Bình An sờ sờ giữa mày, “Hiển nhiên cô ta yêu sai đối tượng rồi!”
“Bình An, Nghiêm Hân đầu óc ghê gớm hơn Ôn Nguyệt Nga nhiều. Nhưng dù cô ta có thích Nghiêm Túc thì cũng sẽ không thay đổi được cái gì. Em giờ đã là con dâu Nghiêm gia, dù không chung đụng với cô ta nhiều lắm nhưng vẫn phải cẩn thận chút đó.” Trình Vận nhẹ nhàng dặn dò.
“Em hiểu!” Bình An gật đầu. Không chỉ có Nghiêm Hân, ngay cả Ôn Nguyệt Nga cô đều phải giữ một khoảng cách. Những người này đều là kẻ có lòng tham không đáy, nói không chừng sẽ xuống tay với cô để đối phó Nghiêm Túc. Gì cũng thế thôi, cô đều không muốn có bất kỳ giao thiệp nào cùng những kẻ đó.
Trình Vận mỉm cười, “Ăn cơm đi!”
Kỷ Túy Ý cười, “Người ta thì lo vấn đề mẹ chồng nàng dâu, cậu lại lo chuyện xung đột với bà cô em chồng, à không, còn chưa được gọi là bà cô em chồng nữa là!”
Trừ Phương Hữu Lợi đã biết trước chuyện này, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người, chính Bình An cũng chưa nghe Nghiêm Túc nói qua.
(Editor: Hình như tác giả quên, chương Nghiêm Túc xin qua lại với Bình An đã nói với Phương Hữu Lợi và sau đó nói với Bình An chuyện này.)
Nghiêm lão gia chỉ đưa mắt sâu sắc nhìn Nghiêm Túc và Bình An một cái, khóe miệng hiện lên một nụ cười mỉm, gật gật đầu, không hề nói lời nào.
Kích động nhất chắc hẳn là Nghiêm Lôi Hải cùng Nghiêm Hân.
“Con nói vậy là ý gì? Chuyện này con đã thương lượng với ai chưa? Ba không đồng ý!” Nghiêm Lôi Hải không để ý bên xui gia có mặt ở đây, lập tức nổi đóa.
“Ba có đồng ý hay không không nằm trong phạm vi cân nhắc của con!” Nghiêm Túc thản nhiên.
Câu nói này kích thích rất lớn đến tôn nghiêm người làm cha của Nghiêm Lôi Hải. Ông ta cho là Nghiêm Túc nếu đã nguyện ý gọi ông ta một tiếng “ba” thì ít nhất sẽ biết tôn kính người cha này, ai ngờ Nghiêm Túc ngay cả một chuyện quan trọng như vậy mà cũng không bàn thảo với ông ta mà đã ra quyết định.
Nếu như đứa bé đầu tiên là con gái thì cũng được đi, nhưng nhỡ là con trai thì sao? Nó sẽ là cháu đích tôn của nhà họ Nghiêm đó! Thế mà lại mang họ Phương! Nghiêm Túc cũng đâu phải ở rể, tại sao muốn đứa bé đầu tiên mang họ Phương?
Nhất định đây là ý muốn của Phương Bình An và Phương Hữu Lợi! Trong lòng Nghiêm Lôi Hải càng thêm bất mãn với nhà họ Phương.
Phương Hữu Lợi cau mày nhìn Nghiêm Lôi Hải đang thở hổn hển hằn học, nghiêm giọng nói, “Chuyện này quả thật nên thương lượng cùng mọi người một chút. Trước đây Nghiêm Túc có đề cập với tôi...”
Nghiêm lão gia vỗ vỗ vai Phương Hữu Lợi, “Bọn thanh niên muốn quyết định thế nào là chuyện của chúng nó. Ông thông gia à, chúng nó đều trưởng thành rồi, biết cái gì đúng, cái gì là sai.”
Lời này không nghi ngờ gì là đang giúp Nghiêm Túc, khiến Nghiêm Lôi Hải đang định trông cậy vào Nghiêm lão gia để ngăn cản Nghiêm Túc đành nuốt lời nói đã ra đến trên môi.
Nghiêm lão phu nhân và Vu Tố Hà dĩ nhiên cũng không có ý kiến.
Bình An cảm kích liếc mắt nhìn Nghiêm Túc một cái.
Nghiêm Hân là người nhỏ nhất tại đây, càng không có tư cách can thiệp vào vấn đề con của Nghiêm Túc tương lai sẽ mang họ gì. Thế nhưng cô ta lại không kềm được đáy lòng ứa ra nỗi chua chát. Cô ta ghen tỵ với Phương Bình An... Ghen tỵ cô dễ dàng được mọi người công nhận, ngay cả Ông nội cố chấp cổ lỗ xỉ thế mà cũng lên tiếng nói giúp cô.
Chết tiệt! Nếu biết vậy cô ta đã không đi Mỹ, nói không chừng đã có thể ngăn cản Phương Bình An tiếp cận Nghiêm Túc.
Đề tài khiến Nghiêm Lôi Hải và con gái ông ta không vui này rất nhanh đã bị Nghiêm lão gia phủi qua. Nghiêm lão phu nhân và Viên lão phu nhân đang bàn nhau xem qua Tết sẽ đi du lịch ở đâu.
Còn có nửa tháng nữa là đã sang Xuân.
Tết năm nay Vu Tố Hà sẽ ở lại Trung Quốc, ra Tết mới về Mỹ tiếp tục công việc.
Cơm nước xong, Nghiêm Túc cùng Bình An trở về biệt thự.
“Anh và ba em nói chuyện này hồi nào thế?” Bình An chờ Nghiêm Túc tắm xong ra ngoài liền kéo anh ngồi cạnh mình, cười hỏi anh.
Nghiêm Túc khoát tay, “Anh không nhớ rõ.”
“Em biết anh nhớ. Lúc nào vậy? Hèn gì em thấy rất kỳ, ba em trước vẫn phản đối em qua lại với anh, sau đó lại đột nhiên đồng ý. Ba em đưa ra yêu cầu này à?” Bình An hỏi.
“Không, tự anh đề xuất đấy chứ. Ba em lúc ấy cũng không có đồng ý, sau đó... mới đáp ứng.” Nghiêm Túc sờ sờ gò má mềm mại của Bình An, nhỏ giọng nói, “Chuyện này chúng ta đừng truy cứu hay bất đồng ý kiến nhé. Con của chúng ta họ gì cũng tốt cả, đều là con của chúng ta mà, có gì thay đổi đâu.”
“Em biết. Chẳng qua...” Bình An nở nụ cười, ôm lấy vai Nghiêm Túc, “Em yêu anh. Chúng ta sinh một đứa đi!”
Nghiêm Túc kinh ngạc nhìn cô, “Lúc này?”
Bình An gật đầu khẳng định, nụ cười trên mặt ngọt ngào dịu dàng. Cô còn rất trẻ, đợi thêm vài năm nữa mới sinh cũng sẽ không trễ. Nhưng cô biết, Nghiêm Túc thích con nít dù anh chưa bao giờ nói ra. Cô tin chắc anh sẽ là một người cha tốt.
Hơn nữa, nếu Nghiêm Túc đợi thêm vài năm nữa mới được làm cha thì có hơi muộn.
“Bình An, sự nghiệp của em đang như diều gặp gió, lúc này mà làm mẹ thì sẽ rất cực.” Nghiêm Túc ôm lấy mặt cô, phân tích tình huống cho cô nghe.
“Giấc mơ của em không phải là trở thành một nữ doanh nhân mạnh mẽ trên thương trường. Em cũng biết mình không thích hợp. Đương nhiên, em sẽ có sự nghiệp của riêng mình, nhưng sẽ không vì sự nghiệp mà bỏ qua gia đình. Em sẽ từ chức Tổng Giám Đốc của Phương Thị. Em đã có Duy An, em thích công việc tại Duy An.” Bình An vô cùng thấu hiểu bản thân. Trong suốt một năm qua làm việc tại Phương Thị, cô đã phải cố gắng hết sức thế nào. Nếu như không dựa vào ký ức của kiếp trước, chưa chắc cô đã làm được tốt như vậy.
Không phải cô không có năng lực, mà là vì áp lực quá lớn. Cô vẫn thích công việc ở Duy An hơn.
Nghiêm Túc ôm chặt cô, “Em muốn làm cái gì đều được, đừng miễn cưỡng bản thân.”
“Em biết rồi!” Bình An cười nói.
Chính vì cô không muốn miễn cưỡng bản thân nên mới muốn sống một cuộc sống mà mình thích.
Nghiêm Túc đặt cô dưới thân, cúi đầu hôn cô một cái thật sâu, cho đến khi thân thể cả hai như bị đốt nóng, hô hấp dồn dập, mới thả cô ra, “Bà xã à, chúng ta làm việc... có lợi cho xã hội đi thôi.”
Bình An híc híc cười duyên.
Ngày hôm sau, Nghiêm Túc quay lại công ty xử lý văn kiện bị tồn đọng nhiều ngày, Bình An vẫn còn vài ngày nghỉ nên ung dung tự tại tiếp tục hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã. Thật ra, mấy ngày nay cô cũng không nhàn rỗi, những món đồ mà họ mua ở Châu Âu đã được lục tục chuyển phát tới hai ngày nay, cô muốn ở nhà nhận những kiện hàng được phát chuyển nhanh quốc tế này, còn phải phân phát những món này cho người thân và bạn tốt nữa.
Cô xách bao lớn bao nhỏ đến Duy An. Duy An đã tuyển vào không ít đồng nghiệp mới, Bình An cũng không biết hết mọi người, bất quá đại đa số vẫn là người làm việc từ ngày Duy An được thành lập. Nhìn thấy Bình An vào đến, ai nấy đều vô cùng cao hứng, còn kêu cô là Tổng Giám Đốc Phương.
Bình An đi thẳng tới văn phòng của Trình Vận.
“Hi, cô nàng xinh đẹp ơi, hy vọng không quấy rầy công việc của cô đấy chứ.” Bình An khoái trá chào hỏi Trình Vận, còn quay đầu lại nháy mắt với Kỷ Túy Ý đang đi tới.
Trình Vận không biết Bình An đã quay về Thành phố G, nhìn thấy cô đột nhiên xuất hiện trước mặt thì hết sức vui mừng, “Oa oa, cô gái mới cưới nhìn mặt hồng hào sáng rực ghê nhỉ. Hạnh phúc ngọt ngào đúng không?”
“Người khác thế nào em không biết, bất quá...” Bình An đặt mấy túi đang cầm trong tay sang một bên, vừa cười vừa ngồi xuống cái ghế đối diện Trình Vận, “Em cảm thấy hiện tại tốt vô cùng.”
“Đừng khoe khoang hạnh phúc trước mặt chị, chị sẽ ghen tỵ đấy!” Trình Vận trưng ra một vẻ mặt tôi-không-chịu-nổi.
Kỷ Túy Ý từ ngoài cửa đi vào, nói với Trình Vận, “Nhỏ này giờ cứ lúc lắc trước mặt mà kích thích chúng ta, đúng là đang đắm chìm trong hạnh phúc mà. Là lá la, hôm nay nhất định phải làm thịt nó mới được.”
Bình An buồn cười nhìn Kỷ Túy Ý, “Cậu hâm mộ ghen ghét tớ đến vậy à? Tiểu Ý, cậu cũng đang yêu, sớm muộn gì cũng y như tớ, đến lúc đó tớ sẽ không bỏ qua cho cậu đâu.”
“Hai cô tính ở trong này triển lãm tuổi trẻ phơi phới của mình đấy à? Một bà cô sắp mãn kinh như chị đây đau lòng lắm đó nhe.” Trình Vận làm bộ rất buồn khổ bất đắc dĩ.
“Chị Vận, câu này của chị sẽ làm rất nhiều phụ nữ ghét chị đó nha.” Bình An liếc sang một cái xem thường. Mặc dù Trình Vận đã hơn 30 tuổi nhưng bề ngoài chẳng già chút nào, ngược lại có vẻ chín chắn ý vị.
Kỷ Túy Ý cười nói, “Chỉ cần chị Vận đồng ý, chắc chắn sẽ có rất nhiều ông vây xung quanh.”
Bình An lập tức nằm bò lên mặt bàn, hưng phấn tò mò nhìn chằm chằm vào mặt Trình Vận, “Thành thật khai báo đi, chị có bồ hay không? Coi sắc mặt dễ chịu này của chị nhất định là đang trong tình yêu chứ gì nữa! Đừng bí ẩn vậy chứ, có bí mật thì phải chia sẻ cho mọi người.”
Trình Vận nghĩ tới Phương Hữu Lợi, khuôn mặt hiện lên một tia đỏ ửng.
Kỷ Túy Ý lập tức phát hiện biến hóa nho nhỏ này của chị, mắt đều trợn tròn lên vì ngạc nhiên. Bình An hiển nhiên cũng phát hiện thấy, hai người trao đổi nhau một ánh mắt, rồi đồng loạt hứng trí bừng bừng nhìn về phía Trình Vận.
“Hai cô kia, nếu còn muốn tiếp tục bàn luận về đàn ông thì về tìm đàn ông của các cô mà nghiên cứu đi.” Trình Vận ho nhẹ một tiếng, nghiêm nghị nói.
“Được rồi, không nói thì không nói.” Bình An vô cùng chắc chắn là Trình Vận đang yêu, nhưng bây giờ hẳn là hỏi thế nào cũng sẽ không nói rồi.
Còn nhiều thời gian mà, cứ để từ từ đi. Sớm muộn gì rồi cũng sẽ biết tóm lại là người nào đã chiếm được trái tim của Trình Vận thôi.
Chỉ cần không phải Lương Phàm là được!
Kỷ Túy Ý đương nhiên sẽ không tiếp tục chế nhạo cấp trên của mình vào lúc này, “Xem con bé này mang quà gì về đây?”
Bình An mang về cho Kỷ Túy Ý và Trình Vận khá nhiều quà. Sau khi kể cho các cô nghe không ít về những chuyện lý thú trong quá trình du lịch trăng mật, thấy thời gian không còn sớm, mọi người mới quyết định đến nhà hàng Tây gần đó ăn cơm.
Lúc ăn cơm, Trình Vận mới hạ giọng hỏi Bình An, “Em chắc đã gặp Nghiêm Hân vài lần đúng không? Cảm giác cô ta là người thế nào?”
Nghiêm Hân cũng có thể được coi như là em cô cậu của Trình Vận, chẳng qua họ chỉ gặp mặt vài lần nên hoàn toàn không có tình cảm chị em gì. Bất quá chị hiểu rất rõ Nghiêm Hân là loại người nào nên có hơi lo lắng cho sự chung đụng giữa Bình An và cô ta.
“Cũng hơi không chịu nổi.” Bình An cười khổ, “Cô ta dường như rất thích Nghiêm Túc, em còn tưởng rằng cô ta sẽ giống như mẹ mình mà như nước với lửa với Nghiêm Túc chứ.”
“Cô ta chẳng những không ghét Nghiêm Túc mà còn đang cực kỳ cố gắng lấy lòng Vu Tố Hà!” Trình Vận nói, “Chị nghe người ta nói vậy. Mấy năm trước chị đã gặp cô ta một lần, lúc ấy cũng có mẹ chồng em ở đó, cô ta còn làm mặt lạnh với mẹ chồng em nữa kìa. Chẳng qua sau khi Nghiêm Túc trở thành Tổng tài của Nghiêm Thị thì cô ta thay đổi 180o.”
“Ý chị là sở dĩ Nghiêm Hân đối xử tốt với Nghiêm Túc và mẹ chồng em là vì có mục đích?” Bình An nhíu mày, điều này không sai biệt lắm với điều cô phỏng đoán.
Trình Vận gật đầu, “Rất rõ. Bất quá... hình như Nghiêm Hân còn có bệnh “yêu anh trai” nữa thì phải. Cô ta đến 13, 14 tuổi mới tiếp xúc với Nghiêm Túc, có thể không có nhiều tình cảm anh em đâu.”
Bình An sờ sờ giữa mày, “Hiển nhiên cô ta yêu sai đối tượng rồi!”
“Bình An, Nghiêm Hân đầu óc ghê gớm hơn Ôn Nguyệt Nga nhiều. Nhưng dù cô ta có thích Nghiêm Túc thì cũng sẽ không thay đổi được cái gì. Em giờ đã là con dâu Nghiêm gia, dù không chung đụng với cô ta nhiều lắm nhưng vẫn phải cẩn thận chút đó.” Trình Vận nhẹ nhàng dặn dò.
“Em hiểu!” Bình An gật đầu. Không chỉ có Nghiêm Hân, ngay cả Ôn Nguyệt Nga cô đều phải giữ một khoảng cách. Những người này đều là kẻ có lòng tham không đáy, nói không chừng sẽ xuống tay với cô để đối phó Nghiêm Túc. Gì cũng thế thôi, cô đều không muốn có bất kỳ giao thiệp nào cùng những kẻ đó.
Trình Vận mỉm cười, “Ăn cơm đi!”
Kỷ Túy Ý cười, “Người ta thì lo vấn đề mẹ chồng nàng dâu, cậu lại lo chuyện xung đột với bà cô em chồng, à không, còn chưa được gọi là bà cô em chồng nữa là!”
Tác giả :
Dư Phương