Biểu Tượng Thất Truyền
Chương 56
Khi cánh cửa đồng nặng trịch của thư viện mở ra trước mắt, Katherine cảm thấy như cửa xả cảm xúc vừa được kéo lên. Bao nỗi sợ hãi và rối loạn mà cô phải dồn nén suốt tối được dịp vỡ oà.
Bóng người đứng ở cửa thư viện là Bellamy, một người bạn tâm giao của anh trai cô. Nhưng chính người đứng lẩn trong bóng tối đằng sau ông ta mới khiến Katherine thực sự sung sướng vì được gặp mặt. Rõ ràng cả hai đều có cảm giác ấy. Mắt Robert Langdon thể hiện rõ sự nhẹ nhõm khi cô chạy lao qua cửa… nhào vào vòng tay anh.
Katherine đắm mình trong vòng tay an ủi của người bạn cũ, Bellamy đóng cửa trước lại. Tiếng sập khoá khiến Katherine cảm thấy cuối cùng mình cũng được an toàn. Nước mắt bỗng trào ra, nhưng cô cỗ kìm lại.
Langdon ôm lấy cô.
- Thế là được - anh thì thầm - Chị ổn rồi.
Vì anh đã cứu tôi đấy. Katherine muốn nói với Langdon như vậy.
Hắn đã phá tan phòng thí nghiệm… phá tan toàn bộ công trình của tôi! Bao nhiêu năm nghiên cứu… tan thành mây khói. Cô muốn kể cho anh nghe mọi việc, nhưng cô còn không kịp thở.
- Chúng ta sẽ tìm Peter - Giọng trầm ấm của Langdon dội vào ngực Katherine, khiến cô khuây khoả phần nào - Tôi hứa đấy.
- Tôi biết kẻ gây ra việc này! Katherine muốn hét to lên. Chính cái gã đã giết mẹ và cháu tôi! Cô chưa kịp giải thích thì một tiếng động bất ngờ phá tan sự im lặng của thư viện.
Tiếng loảng xoảng rất to vang lên phía dưới họ ở cầu thang tiền sảnh, nghe như thể một vật gì đó bằng kim loại vừa rơi xuống sàn đá hoa. Katherine cảm thấy các cơ của Langdon cứng lại.
Bellamy bước lên trước, vẻ mặt sợ hãi.
- Chúng ta đi thôi. Ngay bây giờ!
Katherine hoảng hốt theo Kiến trúc sư và Langdon băng qua đại sảnh về phía phòng đọc của thư viện, nơi vẫn còn sáng đèn. Bellamy nhanh chóng khoá hai lớp cửa lại phía sau họ, đầu tiên là cửa ngoài, tiếp đến là cửa trong.
Katherine còn đang thảng thốt thì Bellamy đã đẩy cô và Langdon về phía giữa phòng. Cả ba đến bên một chiếc bàn, trên đó có cái túi xách bằng da nằm dưới một ngọn đèn. Bên cạnh cái túi có một gói nhỏ hình hộp mà Bellamy cầm vội lên và bỏ vào trong túi, cùng với một…
Katherine sững lại. Một kim tự tháp ư?
Mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy kim tự tháp đá có chạm khắc này, Katherine cũng cảm thấy toàn thân chấn động. Ít nhiều thâm tâm cô đã đoán biết sự thật. Cô vừa chạm trán với cái vật huỷ hoại cuộc đời cô Kim tự tháp.
Bellamy kéo khoá và đưa túi cho Langdon.
- Đừng để thứ này rời khỏi tầm mắt anh.
Một tiếng nổ bất ngờ làm chấn động cửa ngoài căn phòng. Tiếp đến là tiếng mảnh kính vụn rơi rào rào.
- Lối này! - Bellamy nói to, nhớn nhác xua cả nhóm tới chiếc bàn tròn ở chính giữa: gồm tám ô quầy quây xung quanh một cái bục bát giác lớn. Ông dẫn họ ra sau những chiếc quầy và trỏ một chỗ mở trên bục.
- Chui vào đó!
- Vào đó ư?- Langdon gặng hỏi - Họ sẽ tìm thấy chúng ta mất!
Tin tôi đi. - Bellamy nói - Không như anh nghĩ đâu.
Bóng người đứng ở cửa thư viện là Bellamy, một người bạn tâm giao của anh trai cô. Nhưng chính người đứng lẩn trong bóng tối đằng sau ông ta mới khiến Katherine thực sự sung sướng vì được gặp mặt. Rõ ràng cả hai đều có cảm giác ấy. Mắt Robert Langdon thể hiện rõ sự nhẹ nhõm khi cô chạy lao qua cửa… nhào vào vòng tay anh.
Katherine đắm mình trong vòng tay an ủi của người bạn cũ, Bellamy đóng cửa trước lại. Tiếng sập khoá khiến Katherine cảm thấy cuối cùng mình cũng được an toàn. Nước mắt bỗng trào ra, nhưng cô cỗ kìm lại.
Langdon ôm lấy cô.
- Thế là được - anh thì thầm - Chị ổn rồi.
Vì anh đã cứu tôi đấy. Katherine muốn nói với Langdon như vậy.
Hắn đã phá tan phòng thí nghiệm… phá tan toàn bộ công trình của tôi! Bao nhiêu năm nghiên cứu… tan thành mây khói. Cô muốn kể cho anh nghe mọi việc, nhưng cô còn không kịp thở.
- Chúng ta sẽ tìm Peter - Giọng trầm ấm của Langdon dội vào ngực Katherine, khiến cô khuây khoả phần nào - Tôi hứa đấy.
- Tôi biết kẻ gây ra việc này! Katherine muốn hét to lên. Chính cái gã đã giết mẹ và cháu tôi! Cô chưa kịp giải thích thì một tiếng động bất ngờ phá tan sự im lặng của thư viện.
Tiếng loảng xoảng rất to vang lên phía dưới họ ở cầu thang tiền sảnh, nghe như thể một vật gì đó bằng kim loại vừa rơi xuống sàn đá hoa. Katherine cảm thấy các cơ của Langdon cứng lại.
Bellamy bước lên trước, vẻ mặt sợ hãi.
- Chúng ta đi thôi. Ngay bây giờ!
Katherine hoảng hốt theo Kiến trúc sư và Langdon băng qua đại sảnh về phía phòng đọc của thư viện, nơi vẫn còn sáng đèn. Bellamy nhanh chóng khoá hai lớp cửa lại phía sau họ, đầu tiên là cửa ngoài, tiếp đến là cửa trong.
Katherine còn đang thảng thốt thì Bellamy đã đẩy cô và Langdon về phía giữa phòng. Cả ba đến bên một chiếc bàn, trên đó có cái túi xách bằng da nằm dưới một ngọn đèn. Bên cạnh cái túi có một gói nhỏ hình hộp mà Bellamy cầm vội lên và bỏ vào trong túi, cùng với một…
Katherine sững lại. Một kim tự tháp ư?
Mặc dù chưa bao giờ nhìn thấy kim tự tháp đá có chạm khắc này, Katherine cũng cảm thấy toàn thân chấn động. Ít nhiều thâm tâm cô đã đoán biết sự thật. Cô vừa chạm trán với cái vật huỷ hoại cuộc đời cô Kim tự tháp.
Bellamy kéo khoá và đưa túi cho Langdon.
- Đừng để thứ này rời khỏi tầm mắt anh.
Một tiếng nổ bất ngờ làm chấn động cửa ngoài căn phòng. Tiếp đến là tiếng mảnh kính vụn rơi rào rào.
- Lối này! - Bellamy nói to, nhớn nhác xua cả nhóm tới chiếc bàn tròn ở chính giữa: gồm tám ô quầy quây xung quanh một cái bục bát giác lớn. Ông dẫn họ ra sau những chiếc quầy và trỏ một chỗ mở trên bục.
- Chui vào đó!
- Vào đó ư?- Langdon gặng hỏi - Họ sẽ tìm thấy chúng ta mất!
Tin tôi đi. - Bellamy nói - Không như anh nghĩ đâu.
Tác giả :
Dan Brown