Biết Vị Ký
Chương 90: Làm sư phụ ngươi thực vinh hạnh
Nếu Đường công tử này thưởng cho vài đồng tiền, nàng nhất định sẽ nhận, dù sao cũng cần tiền chuộc thân, cũng không cần thanh cao. Nhưng hắn thưởng cho ngọc bội bên người, còn đưa trước mặt chủ tử nàng, rõ ràng là muốn đùa giỡn mà. Đương nhiên, người bị đùa giỡn không phải nàng mà là vị biểu ca sắc mặt bỗng nhiên đen như đít nồi của hắn kìa.
“Ân?” Đường Viễn Ninh không ngờ Lâm Tiểu Trúc lại tự chối, càng thêm ngạc nhiên. Hắn tốt xấu gì cũng là một công tử, bề ngoài cũng không kém biểu ca, ăn mặc còn sang trọng hơn, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng vẫn được rất nhiều cô nương yêu thương nhung nhớ nha. Bây giờ tặng ngọc bội lại bị từ chối, thiệt là mất mặt quá đi.
Thấy Lâm Tiểu Trúc cự tuyệt không chút do dự, tâm tình của Viên Thiên Dã liền tốt lên, trừng mắt nhìn Đường Viễn Ninh, thấp giọng quát “ Viễn Ninh, đừng hồ nháo “
“ Ta cảm thấy nha đầu này làm đồ ăn ngon, muốn thưởng cho nàng, sao lại là hồ nháo ? “ Đường Viễn Ninh than thở, thu lại ngọc bội, ánh mắt hết nhìn Lâm Tiểu Trúc lại nhìn Viên Thiên Dã.
Viên Thiên Dã mặc kệ hắn, nói với Lâm Tiểu Trúc “ được rồi, các ngươi lui ra đi “
Đám người Lâm Tiểu Trúc thi lễ rồi đi ra ngoài, Du giáo tập và Mã giáo tập vẫn còn nhiều chuyện để hỏi cho nên cũng đi theo.
Vừa ra tới sân, Mã giáo tập liền nhìn Du giáo tập nói “ lão Du, vừa rồi trước mặt công tử cho nên ta mới giữ thể diện cho ngươi nhưng giờ ta phải nói thật, Lâm Tiểu Trúc làm món này ngon hơn ngươi làm “
Nghe vậy, Lâm Tiểu Trúc liền mở to mắt, khẩn trương nhìn Du giáo tập. Tuy nàng biết, dù sự việc bị bại lộ nhưng Viên Thiên Dã và Du giáo tập vì mến tài, sẽ không trách phạt nàng, cho nên vừa rồi nàng mới bình tĩnh như vậy. Nhưng dù sao nàng cũng không muốn «chơi nổi “ như vậy, dù sao nàng cũng là đệ tử. Khoe khoang quá cũng không phải chuyện tốt gì. Cho nên nàng đã cố gắng làm cho giống với hương vị mà Du giáo tập làm, thầm mong chuyện này có thể qua đi. Du giáo tập có mấy chục năm trong nghề, nàng không thể so sánh bằng hơn nữa, độ lửa cũng khống chế tốt. Cho nên sự khác biệt không lớn lắm, nàng còn dùng một ít kiến thức của kiếp trước để hoàn thiện phương pháp của Du giáo tập.
Tỷ như khi làm tương ngư phiến, không có bỏ các nguyên liệu vào cùng một lúc, mà tiến hành theo trình tự, đầu tiên là muối, rượu gia vị, lòng trắng trứng, sau đó là các loại tinh bột, mỗi lần lượng không nhiều còn dùng tay trộn cho đến khi cá ngấm gia vị. Hơn nữa, tinh bột phải nhất định là khoai lang vì hút nước tốt, lại kết dính, không để tương thoát ra ngoài. Lòng trắng trứng cũng không được nhiều quá, nếu không khi chiên cá, bề ngoài sẽ không được mịn. Sau khi làm xong, trước khi bỏ vào nồi còn cho một muỗng dầu ăn vào, như vậy ngư phiến sẽ không bị dính nồi mà các miếng cá cũng không dính vào nhau.
Đương nhiên, để làm được như Du giáo tập, nàng không có dùng bột khoai lang mà vẫn dùng tinh bột sắn như hắn, lượng muối và rượu gia vị cũng giống nhau. Chỉ có điều, Du giáo tập là cho tất cả nguyên liệu vào cùng một lúc còn nàng thì lần lượt từng loại, lại cho thêm một muỗng dầu. Độ lửa thì cố làm y chang Du giáo tập. Cách chế biến khác nhau, cho nên dù nàng khống chế độ lửa không bằng Du giáo tập thì món ngư phiến vẫn trơn mềm, hương vị cũng ngon hơn. Nhưng lúc đó nàng không thấy có khác biệt gì nhiều. Không ngờ chi tiết nhỏ nhặt vậy lại bị người khác nhận ra, không riêng gì Viên Thiên Dã mà còn có Du giáo tập và Mã giáo tập. Mấy người này, cái lưỡi cũng quá mẫn cảm ah.
Du giáo tập cả đời nấu ăn, hơn nữa nghe ý tứ của Mã giáo tập thì sở trường của hắn chính là món cá. Mấy chục năm công phu lại thua một tiểu đồ đệ chỉ mới nhìn qua một lần, nàng thực lo lắng Du giáo tập sẽ có khúc mắc với nàng. Hắn có thể sẽ nghĩ nàng chiếm được sự yêu thích của công tử, sau này hắn sẽ không còn vị trí gì ở trước mặt công tử. Du giáo tập là thật tâm đối đãi với nàng, nguyện ý dạy cho nàng tất cả, nếu làm hắn mất hứng sẽ là tổn thất lớn đối với nàng.
Nhưng Du giáo tập lại không chút hờn giận, cười tủm tỉm, bộ dáng rất đắc ý “ nhìn đi, lúc trước ngươi không chịu nhận Lâm Tiểu Trúc vào trù nghệ ban, giờ thấy hối hận chưa ? một đồ đệ thông minh như vậy, dạy cho nàng, chẳng những không uổng công mà còn như được uống nước tuyết vào ngày hè nóng bức ah. Ngươi không thấy được khi dạy nàng, đứa nhỏ này nghe hết sức chăm chú, làm cho người ta hận không thể đem tất cả mọi thứ mình biết mà dạy cho nàng. Cảm giác thật là sảng khoái nha. Cho nên ngươi không cần ly gián trước mặt ta. Lâm Tiểu Trúc làm đồ ăn ngon hơn ta,ta càng thêm cao hứng. Lão nhân ta cũng hơn năm mươi tuổi rồi, vài năm nữa là đi bán muối rồi, còn có thể dạy ra một đồ đệ như vậy, đời này không còn gì để tiếc nuối. Đời này, đáng giá. . . “
“ Ai nói ta không muốn nhận Lâm Tiểu Trúc và trù nghệ ban ? “ bị nói thẳng như thế trước mặt Lâm Tiểu Trúc, Mã giáo tập nhất thời đen mặt, hai mắt mở to, không còn bộ dáng nghiêm khắc thường ngày “ ta chỉ lo nàng khí lực không đủ, điên chước không được thì không thể đứng bếp. Đây là sự thật,ta lo lắng như vậy cũng là thực lòng muốn tốt cho nàng, đâu giống ngươi, bày ra cảnh thái bình giả tạo, càng làm nàng dễ lầm lạc “
“ Ta thái bình giả tạo ? Mã lão đầu, không phải ta nói ngươi, ngươi vẫn còn cứng đầu cứng cổ, giờ lại mạnh miệng như vậy. Ngươi nhìn Lâm Tiểu Trúc đi, chỉ nhìn ta làm có một lần mà làm ra món ăn còn ngon hơn ta, thông minh tuyệt đỉnh như vậy, dù không điên chước được thì có vấn đề gì ? dù sao đồ ăn làm ra cũng ngon hơn ngươi “
Mã giáo tập vô cùng buồn bực Du giáo tập không giữ cho mình chút thể diện, khiến Lâm Tiểu Trúc có ấn tượng không tốt với mình nhưng biểu hiện của hắn lúc trước rõ ràng là không tốt, chột dạ nhìn Lâm Tiểu Trúc một cài rồi rầu rĩ giải thích “ tài năng như vậy, nếu có thể điên chước được thì chẳng phải sẽ làm ra hương vị ngon nhất trên đời sao ? “
Hai vị giáo tập lại vì một đứa nhỏ như nàng mà khẩu chiến, Lâm Tiểu Trúc chỉ chăm chú lắng nghe, không chen vào, cho đến khi thấy Mã giáo tập rầu rĩ mới an ủi “ Mã giáo tập, ta biết ngài kỳ vọng đối với ta rất cao, cho nên mới nghiêm khắc với ta. Ngài yên tâm, ta sẽ cố gắng luyện tập điên chước, một thời gian nữa, có lẽ sẽ tốt hơn “
Nói xong, chạy đến nắm lấy tay Du giáo tập, ngọt ngào nói “ Du giáo tập, hôm nay lúc nấu cơm, ta không phải lo lắng công tử có trách phạt hay không mà chỉ sợ lão nhân gia ngài mất mặt, dù sao thì món cá chuối phiến cũng là ngài dạy ta “
Người càng già, cảm xúc càng như tiểu hài tử, tuy lời của Lâm Tiểu Trúc chưa hẳn là thật nhưng lọt vào tai Du giáo tập lại như tiên nhạc, rất êm tai. Đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, cười nói “ cá chuối phiến là do ta dạy ngươi, ngươi làm càng ngon, công lao của ta càng lớn, không ai giành được cũng không ai chia rẻ được hai thầy trò chúng ta “ nói xong còn đắc ý liếc Mã giáo tập một cái.
Mã giáo tập nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy cũng an lòng hơn, những lời châm chọc của Du giáo tập cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của hắn. Đứa nhỏ thông minh như vậy, nếu ghi hận hắn, không muốn học trù nghệ với hắn, hắn nhất định sẽ tiếc hận cả đời. May thay, nàng có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của hắn, đứa nhỏ như vậy, ai mà không thương cho được.
Thấy hai vị giáo tập tranh nhau ghi điểm trước mặt Lâm Tiểu Trúc, ngay cả Mã giáo tập thường xuyên bắt bẻ nàng cũng thay đổi thái độ, còn bị nàng chọc đến vui vẻ, Ngô Thái Vân càng thêm buồn bực.
Mỗi một chuyện, bất luận là tốt hay xấu, Lâm Tiểu Trúc đều có thể hóa dữ thành lành, ở trong sơn trang ngày càng được coi trong. Kết quả như vậy, Ngô Thái Vân không giận đến nghiến răng mới là lạ. Có yêu nghiệt như thế, nàng vào ca ca còn đường sống sao ? Nhưng nàng cũng thấy an ủi là Du giáo tập vì tâm tình tốt, nên khi trở về nấu canh cá chuối, thưởng cho tổ ba cũng cho nàng một chén. Nước canh màu trắng đục thơm nức mũi, vừa vào miệng mang theo hương vị nồng đậm chảy xuôi theo cổ họng như thấm vào ruột gan, ngon bá cháy bọ chét, làm cho nàng cảm thấy có chút an ủi. Đương nhiên, khi chưa được gọi đến hỗ trợ làm cơm, nàng chưa từng được nếm qua thức ăn do hai vị giáo tập cùng Tần quản sự làm nha.
Vốn ước ao mỹ thực, lại nghe Chu Ngọc Xuân kể đến sinh động, Dương Vũ càng thêm kính ngưỡng Lâm Tiểu Trúc, giống như nước sông tuôn tràn không dứt. Cho dù vẫn còn lười biếng nhưng chỉ cần nàng lên tiếng, hắn như lên dây cót mà trở nên hăng hái lạ thường.
Lâm Tiểu Trúc lại đúng hạn đến chỗ Trương Đông uống thuốc, tuy cảm giác được vị thuốc có chút khác trước kia, nhưng nghĩ lão gia tử có sự điều chỉnh phương thuốc theo thời gian cho nên nàng cũng không hoài nghi. Tính tình Trương Đông nàng cũng biết, đôn hậu, thành thật, vì cha mẹ bệnh cho nên hắn vẫn luôn chăm sóc, vẫn chưa cưới vợ. Hơn nữa, ở chung lâu như vậy, hắn là người thế nào, nàng đã hai kiếp làm người, tin rằng mình không có nhìn nhầm, cho nên một hơi uống cạn.
Trở lại sơn trang, cùng mọi người trong tổ thưởng thức món ngon, sau đó đến viện của Viên Thiên Dã múc nước. Khi nàng đi vào sân, đến trước bồn nước lại bất ngờ phát hiện Viên Thiên Dã và Đường Viễn Ninh đang cùng nhau trò chuyện.
“Ân?” Đường Viễn Ninh không ngờ Lâm Tiểu Trúc lại tự chối, càng thêm ngạc nhiên. Hắn tốt xấu gì cũng là một công tử, bề ngoài cũng không kém biểu ca, ăn mặc còn sang trọng hơn, tuy rằng tuổi còn nhỏ nhưng vẫn được rất nhiều cô nương yêu thương nhung nhớ nha. Bây giờ tặng ngọc bội lại bị từ chối, thiệt là mất mặt quá đi.
Thấy Lâm Tiểu Trúc cự tuyệt không chút do dự, tâm tình của Viên Thiên Dã liền tốt lên, trừng mắt nhìn Đường Viễn Ninh, thấp giọng quát “ Viễn Ninh, đừng hồ nháo “
“ Ta cảm thấy nha đầu này làm đồ ăn ngon, muốn thưởng cho nàng, sao lại là hồ nháo ? “ Đường Viễn Ninh than thở, thu lại ngọc bội, ánh mắt hết nhìn Lâm Tiểu Trúc lại nhìn Viên Thiên Dã.
Viên Thiên Dã mặc kệ hắn, nói với Lâm Tiểu Trúc “ được rồi, các ngươi lui ra đi “
Đám người Lâm Tiểu Trúc thi lễ rồi đi ra ngoài, Du giáo tập và Mã giáo tập vẫn còn nhiều chuyện để hỏi cho nên cũng đi theo.
Vừa ra tới sân, Mã giáo tập liền nhìn Du giáo tập nói “ lão Du, vừa rồi trước mặt công tử cho nên ta mới giữ thể diện cho ngươi nhưng giờ ta phải nói thật, Lâm Tiểu Trúc làm món này ngon hơn ngươi làm “
Nghe vậy, Lâm Tiểu Trúc liền mở to mắt, khẩn trương nhìn Du giáo tập. Tuy nàng biết, dù sự việc bị bại lộ nhưng Viên Thiên Dã và Du giáo tập vì mến tài, sẽ không trách phạt nàng, cho nên vừa rồi nàng mới bình tĩnh như vậy. Nhưng dù sao nàng cũng không muốn «chơi nổi “ như vậy, dù sao nàng cũng là đệ tử. Khoe khoang quá cũng không phải chuyện tốt gì. Cho nên nàng đã cố gắng làm cho giống với hương vị mà Du giáo tập làm, thầm mong chuyện này có thể qua đi. Du giáo tập có mấy chục năm trong nghề, nàng không thể so sánh bằng hơn nữa, độ lửa cũng khống chế tốt. Cho nên sự khác biệt không lớn lắm, nàng còn dùng một ít kiến thức của kiếp trước để hoàn thiện phương pháp của Du giáo tập.
Tỷ như khi làm tương ngư phiến, không có bỏ các nguyên liệu vào cùng một lúc, mà tiến hành theo trình tự, đầu tiên là muối, rượu gia vị, lòng trắng trứng, sau đó là các loại tinh bột, mỗi lần lượng không nhiều còn dùng tay trộn cho đến khi cá ngấm gia vị. Hơn nữa, tinh bột phải nhất định là khoai lang vì hút nước tốt, lại kết dính, không để tương thoát ra ngoài. Lòng trắng trứng cũng không được nhiều quá, nếu không khi chiên cá, bề ngoài sẽ không được mịn. Sau khi làm xong, trước khi bỏ vào nồi còn cho một muỗng dầu ăn vào, như vậy ngư phiến sẽ không bị dính nồi mà các miếng cá cũng không dính vào nhau.
Đương nhiên, để làm được như Du giáo tập, nàng không có dùng bột khoai lang mà vẫn dùng tinh bột sắn như hắn, lượng muối và rượu gia vị cũng giống nhau. Chỉ có điều, Du giáo tập là cho tất cả nguyên liệu vào cùng một lúc còn nàng thì lần lượt từng loại, lại cho thêm một muỗng dầu. Độ lửa thì cố làm y chang Du giáo tập. Cách chế biến khác nhau, cho nên dù nàng khống chế độ lửa không bằng Du giáo tập thì món ngư phiến vẫn trơn mềm, hương vị cũng ngon hơn. Nhưng lúc đó nàng không thấy có khác biệt gì nhiều. Không ngờ chi tiết nhỏ nhặt vậy lại bị người khác nhận ra, không riêng gì Viên Thiên Dã mà còn có Du giáo tập và Mã giáo tập. Mấy người này, cái lưỡi cũng quá mẫn cảm ah.
Du giáo tập cả đời nấu ăn, hơn nữa nghe ý tứ của Mã giáo tập thì sở trường của hắn chính là món cá. Mấy chục năm công phu lại thua một tiểu đồ đệ chỉ mới nhìn qua một lần, nàng thực lo lắng Du giáo tập sẽ có khúc mắc với nàng. Hắn có thể sẽ nghĩ nàng chiếm được sự yêu thích của công tử, sau này hắn sẽ không còn vị trí gì ở trước mặt công tử. Du giáo tập là thật tâm đối đãi với nàng, nguyện ý dạy cho nàng tất cả, nếu làm hắn mất hứng sẽ là tổn thất lớn đối với nàng.
Nhưng Du giáo tập lại không chút hờn giận, cười tủm tỉm, bộ dáng rất đắc ý “ nhìn đi, lúc trước ngươi không chịu nhận Lâm Tiểu Trúc vào trù nghệ ban, giờ thấy hối hận chưa ? một đồ đệ thông minh như vậy, dạy cho nàng, chẳng những không uổng công mà còn như được uống nước tuyết vào ngày hè nóng bức ah. Ngươi không thấy được khi dạy nàng, đứa nhỏ này nghe hết sức chăm chú, làm cho người ta hận không thể đem tất cả mọi thứ mình biết mà dạy cho nàng. Cảm giác thật là sảng khoái nha. Cho nên ngươi không cần ly gián trước mặt ta. Lâm Tiểu Trúc làm đồ ăn ngon hơn ta,ta càng thêm cao hứng. Lão nhân ta cũng hơn năm mươi tuổi rồi, vài năm nữa là đi bán muối rồi, còn có thể dạy ra một đồ đệ như vậy, đời này không còn gì để tiếc nuối. Đời này, đáng giá. . . “
“ Ai nói ta không muốn nhận Lâm Tiểu Trúc và trù nghệ ban ? “ bị nói thẳng như thế trước mặt Lâm Tiểu Trúc, Mã giáo tập nhất thời đen mặt, hai mắt mở to, không còn bộ dáng nghiêm khắc thường ngày “ ta chỉ lo nàng khí lực không đủ, điên chước không được thì không thể đứng bếp. Đây là sự thật,ta lo lắng như vậy cũng là thực lòng muốn tốt cho nàng, đâu giống ngươi, bày ra cảnh thái bình giả tạo, càng làm nàng dễ lầm lạc “
“ Ta thái bình giả tạo ? Mã lão đầu, không phải ta nói ngươi, ngươi vẫn còn cứng đầu cứng cổ, giờ lại mạnh miệng như vậy. Ngươi nhìn Lâm Tiểu Trúc đi, chỉ nhìn ta làm có một lần mà làm ra món ăn còn ngon hơn ta, thông minh tuyệt đỉnh như vậy, dù không điên chước được thì có vấn đề gì ? dù sao đồ ăn làm ra cũng ngon hơn ngươi “
Mã giáo tập vô cùng buồn bực Du giáo tập không giữ cho mình chút thể diện, khiến Lâm Tiểu Trúc có ấn tượng không tốt với mình nhưng biểu hiện của hắn lúc trước rõ ràng là không tốt, chột dạ nhìn Lâm Tiểu Trúc một cài rồi rầu rĩ giải thích “ tài năng như vậy, nếu có thể điên chước được thì chẳng phải sẽ làm ra hương vị ngon nhất trên đời sao ? “
Hai vị giáo tập lại vì một đứa nhỏ như nàng mà khẩu chiến, Lâm Tiểu Trúc chỉ chăm chú lắng nghe, không chen vào, cho đến khi thấy Mã giáo tập rầu rĩ mới an ủi “ Mã giáo tập, ta biết ngài kỳ vọng đối với ta rất cao, cho nên mới nghiêm khắc với ta. Ngài yên tâm, ta sẽ cố gắng luyện tập điên chước, một thời gian nữa, có lẽ sẽ tốt hơn “
Nói xong, chạy đến nắm lấy tay Du giáo tập, ngọt ngào nói “ Du giáo tập, hôm nay lúc nấu cơm, ta không phải lo lắng công tử có trách phạt hay không mà chỉ sợ lão nhân gia ngài mất mặt, dù sao thì món cá chuối phiến cũng là ngài dạy ta “
Người càng già, cảm xúc càng như tiểu hài tử, tuy lời của Lâm Tiểu Trúc chưa hẳn là thật nhưng lọt vào tai Du giáo tập lại như tiên nhạc, rất êm tai. Đưa tay vỗ vỗ đầu nàng, cười nói “ cá chuối phiến là do ta dạy ngươi, ngươi làm càng ngon, công lao của ta càng lớn, không ai giành được cũng không ai chia rẻ được hai thầy trò chúng ta “ nói xong còn đắc ý liếc Mã giáo tập một cái.
Mã giáo tập nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy cũng an lòng hơn, những lời châm chọc của Du giáo tập cũng không ảnh hưởng tới tâm tình của hắn. Đứa nhỏ thông minh như vậy, nếu ghi hận hắn, không muốn học trù nghệ với hắn, hắn nhất định sẽ tiếc hận cả đời. May thay, nàng có thể hiểu cho nỗi khổ tâm của hắn, đứa nhỏ như vậy, ai mà không thương cho được.
Thấy hai vị giáo tập tranh nhau ghi điểm trước mặt Lâm Tiểu Trúc, ngay cả Mã giáo tập thường xuyên bắt bẻ nàng cũng thay đổi thái độ, còn bị nàng chọc đến vui vẻ, Ngô Thái Vân càng thêm buồn bực.
Mỗi một chuyện, bất luận là tốt hay xấu, Lâm Tiểu Trúc đều có thể hóa dữ thành lành, ở trong sơn trang ngày càng được coi trong. Kết quả như vậy, Ngô Thái Vân không giận đến nghiến răng mới là lạ. Có yêu nghiệt như thế, nàng vào ca ca còn đường sống sao ? Nhưng nàng cũng thấy an ủi là Du giáo tập vì tâm tình tốt, nên khi trở về nấu canh cá chuối, thưởng cho tổ ba cũng cho nàng một chén. Nước canh màu trắng đục thơm nức mũi, vừa vào miệng mang theo hương vị nồng đậm chảy xuôi theo cổ họng như thấm vào ruột gan, ngon bá cháy bọ chét, làm cho nàng cảm thấy có chút an ủi. Đương nhiên, khi chưa được gọi đến hỗ trợ làm cơm, nàng chưa từng được nếm qua thức ăn do hai vị giáo tập cùng Tần quản sự làm nha.
Vốn ước ao mỹ thực, lại nghe Chu Ngọc Xuân kể đến sinh động, Dương Vũ càng thêm kính ngưỡng Lâm Tiểu Trúc, giống như nước sông tuôn tràn không dứt. Cho dù vẫn còn lười biếng nhưng chỉ cần nàng lên tiếng, hắn như lên dây cót mà trở nên hăng hái lạ thường.
Lâm Tiểu Trúc lại đúng hạn đến chỗ Trương Đông uống thuốc, tuy cảm giác được vị thuốc có chút khác trước kia, nhưng nghĩ lão gia tử có sự điều chỉnh phương thuốc theo thời gian cho nên nàng cũng không hoài nghi. Tính tình Trương Đông nàng cũng biết, đôn hậu, thành thật, vì cha mẹ bệnh cho nên hắn vẫn luôn chăm sóc, vẫn chưa cưới vợ. Hơn nữa, ở chung lâu như vậy, hắn là người thế nào, nàng đã hai kiếp làm người, tin rằng mình không có nhìn nhầm, cho nên một hơi uống cạn.
Trở lại sơn trang, cùng mọi người trong tổ thưởng thức món ngon, sau đó đến viện của Viên Thiên Dã múc nước. Khi nàng đi vào sân, đến trước bồn nước lại bất ngờ phát hiện Viên Thiên Dã và Đường Viễn Ninh đang cùng nhau trò chuyện.
Tác giả :
Tọa Chước Linh Linh Thủy