Biết Vị Ký
Chương 50: Bán thực đơn
Lão đầu nhi lục lọi túi tiền, lấy vài cái tiền đồng, nhìn nhìn một hồi rồi trừng mắt nói với Lâm Tiểu Trúc “còn thừa mười sáu văn tiền”
Lâm Tiểu Trúc cũng không lấy làm ngạc nhiên, mấy thứ tổ yến, vây cá. . . đâu phải rẻ, nên hai mươi lạng bạc có thể kéo dài đến chín ngày đã ngoài ý muốn của nàng.
Nàng lấy trong lòng ra tám mươi văn tiền, nhét vào tay lão đầu nhi “số tiền này không nhiều lắm nhưng cũng đủ để mua gạo và thức ăn trong mấy ngày, ngài cầm đi. Không cần mua nguyên liệu nấu ăn nữa, sư phụ chỉ cần nói hương vị và cách thực hiện các nguyên liệu sắp tới, sau này có cơ hội ta sẽ tập luyện”
Tuy đây không phải là tiền nàng bán mình nhưng cũng là một phần ba gia sản của nàng ah. Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không lấy ra cho lão đầu nhi xem tiền như cặn bã, tiêu tiền như nước kia. Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn chẳng những không thu tiền học phí của nàng, còn dùng tiền của mình mua vô số nguyên liệu nấu ăn, dốc lòng dạy nàng trù nghệ, điều này làm nàng thập phần áy náy. Quan trọng hơn, dù hắn lớn tiếng răn dạy thì nàng vẫn cảm nhận được sự quan tâm thật lòng của hắn, lúc này trong lòng nàng cũng xem hắn trở thành gia gia của mình. Nếu cần thiết, đừng nói là một phần ba gia sản, có đưa toàn bộ, nàng cũng không tính toán. Sau này nàng được tự do, nhất định sẽ báo đáp hắn.
Tiết lão gia tử nhìn mấy đồng tiền bóng lưỡng trong tay mình còn mang theo độ ấm, hiển nhiên là vẫn được người mang theo bên mình, ánh mắt lóe lên, không từ chối, thu tay lại nói “đi đi” rồi lại trừng to mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc ”nhưng ngươi đừng mong được nhàn hạ, không luyện tập sao được, cho nên nguyên liệu nấu ăn vẫn phải mua”
“Không phải muốn nhàn hạ.” Lâm Tiểu Trúc nhăn mặt, “Thật sự là không có tiền thôi. Ngoại trừ chỗ này, ta chỉ còn một trăm chín mươi văn tiền bán mình, nhưng số tiền đó không thể động vào. Nếu hạ nhân của ngài không đến, chúng ta vừa phải ăn vừa phải mướn người đi báo tin, đụng một chút đều cần đến tiền ah”
Lão đầu nhi trừng mắt hỏi “lúc trước ngươi đã nói gì?”
“Ta nói cái gì ?” Lâm Tiểu Trúc khó hiểu nhìn hắn.
Tiết lão gia tử gõ đầu nàng “ngươi chẳng phải đã nói trong điều kiện hữu hạn nhất cũng làm cho mọi người ăn được càng nhiều mỹ thực sao? Hiện giờ trong tay chúng ta có bí phương, bán một cái là có tiền xài, cần gì phải đi xin ăn chứ”
Lâm Tiểu Trúc chớp mắt “bán bí phương?” không phải nàng không nghĩ tới cách này nhưng bí phương là của lão đầu nhi, hắn dạy cho nàng đã là đại ân, nào dám chủ động mở miệng đòi bán nó, hơn nữa cũng chưa tới mức sơn cùng thủy tận ah.
“Đi, hôm nay chúng ta không làm đồ ăn, đến tửu lâu tìm chưởng quầy nói chuyện đi.” Lão đầu nhi đứng lên.
Đến tửu lâu? Lâm Tiểu Trúc hưng phấn hẳn lên, đi theo Tiết lão gia tử ra cửa, nghĩ nghĩ lại gọi thêm Trương Đông. Hắn là người địa phương, nếu có xảy ra xung đột gì đó thì cũng có người hỗ trợ giải quyết, nếu không với tính tình nóng nảy lại duy ngã độc tôn của Tiết lão gia tử, nàng sợ hắn sẽ gặp phải phiền toái.
Tiết lão gia tử lại không đến Tiểu tửu quán mà đến tửu lâu lớn nhất trấn ở phía đông – Túy Phúc lâu. Tửu lâu trang hoàng hoa lệ, thoạt nhìn việc làm ăn khá tốt, lúc này còn chưa đến giờ cơm đã có ba bàn kín đầy khách.
“Khách quan, ngài đã tới, mời vào trong,mời vào trong” tiểu nhị thấy Tiết lão gia tử tuy quần áo vải thô thông thường nhưng dáng người uy nghi, khí thế bất phàm, đi theo sau còn có nha đầu và gã sai vặt nên không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy tới tiếp đón
“Chưởng quầy đâu? Ta tìm chưởng quầy của ngươi” Tiết lão gia tử không thèm để ý hắn, quét mắt nhìn trong lâu một cái, không thấy chưởng quầy mới quay sang hỏi tiểu nhị
“Chưởng quầy. . .” Tiểu nhị không dấu vết đánh giá lão đầu nhi, muốn tìm hiểu ý đồ của hắn nhưng mặt vẫn tươi cười vui vẻ ”không biết vị gia này tìm chưởng quầy có gì không?”
“Ngươi gọi hắn ra thì sẽ biết” Tiết lão gia tử không muốn nói nhiều với tiểu nhị, tự tìm cái bàn ngồi xuống.
Xem ra cũng không phải đến gây phiền toái, tiểu nhị không dám tự quyết, vội lên lầu gọi chưởng quầy.
“Vị khách quan này, không biết muốn ăn cái gì?' chưởng quầy là một lão nhân mập mạp chưa đến năm mươi tuổi, khi cười rộ lên thì hai mắt tít thành một đường, y chang Phật Di Lặc, chắp tay khách khí nói với Tiết lão gia tử.
Lão đầu nhi ngẩng đầu, nhìn hắn một cái: “thức ăn của ngươi, gia đã ăn qua, thực sự không được ngon lắm, cho nên hôm nay gia tới đây không phải để ăn cơm mà muốn bàn một giao dịch với ngươi”
“Nga? Không biết vị khách quan này muốn bàn giao dịch gì với ta?” tươi cười trên mặt chưởng quầy nhạt dần. Khách còn ngồi đầy trong lâu, vị lão gia mặc áo vải quần thô này lại dám nói thức ăn không ngon, khác nào làm cho người ta mất hứng
“Ta bán cho ngươi một cái thực đơn, hai trăm lượng bạc, không thương lượng” Tiết lão gia tử vuốt râu, ngạo nghễ nói.
“Gì?” Không riêng béo chưởng quầy trợn tròn cặp cặp mắt hí lên mà khách ở gần đó cũng không ngăn được kinh ngạc. Hai trăm lượng bạc là lợi nhuận trong nửa năm của một đại tửu lâu nha. Ngay cả đầu bếp tay nghề tốt nhất mời từ trong tỉnh thành về, tiền lương một năm cũng chỉ có sáu mươi hai lượng. Vị lão gia này không phải là muốn tiền tới điên rồi chứ?
Thấy mọi người mở to mắt như chuông đồng nhìn Tiết lão gia tử, Lâm Tiểu Trúc đứng bên cạnh đảm đương vai trò nha hòa cũng hiểu giá này quá cao, lo lắng bọn họ sẽ bị béo chưởng quầy đuổi ra ngoài. Nhưng thái độ của Tiết lão gia tử còn làm như hắn chịu bán thực đơn này, chưởng quầy hẳn nên cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu cảm tạ hắn mới phải. Hai trăm lượng bạc, thực sự là quá hời cho bọn họ rồi.
Nghĩ nghĩ, Lâm Tiểu Trúc đi đến bên cạnh Trương Đông thì thầm vài câu, Trương Đông gật đầu rồi vội chạy ra ngoài
“Sao? Hai trăm lượng bạc còn chê nhiều sao? Nói thực, gia hôm nay tâm tình tốt nên mới bán giá này cho ngươi. Nếu không, dù ngươi có cầm ngàn lượng bạc quỳ xuống cầu xin gia còn không bán đâu” Tiết lão gia tử trước giờ xài tiền không cần đếm nên chưa từng bán đi thứ gì,thấy mọi người nhìn mình như nhìn người điên thì nhịn không được vỗ bàn, trừng mắt.
“Ha!” Béo chưởng quầy bật cười, chỉ tay vào cửa, đang muốn đuổi tên điên này ra ngoài thì bên cạnh đã vang lên thanh âm thanh thúy “chưởng quầy, lời của lão gia nhà ta, ngươi nghe có lẽ thấy quá mức nhưng thực ra là thế, lát nữa ngươi nếm thử thức ăn của chúng ta làm sẽ biết. Có đáng giá hai trăm lượng bạc hay không, chi bằng nếm thử đi rồi nói, ngươi thấy sao?”
Béo chưởng quầy đem tầm mắt chuyển sang tiểu cô nương đang đứng sau lão đầu nhi, vẻ mặt có chút do dự, lời sắp nói ra cũng thu lại. Trong thiên hạ có rất nhiều kỳ nhân, lão nhân nhi này tuy quần áo không được sang nhưng khí thế lại bễ nghễ, người bình thường không thể sánh được. Thực đơn có thể không mua nhưng đắc tội với người vẫn là không tốt, lập tức nói “vị tiểu cô nương này có lẽ nói thật nhưng tiểu điếm tiền vốn không nhiều, buôn bán nhỏ, thực sự không mua nổi thực đơn giá hai trăm lượng bạc. Hay là các vị đến tửu lâu khác xem sao?”
Tửu lâu ở Thanh Khê trấn, Tiết lão gia tử đã đến gần hết, cũng vì thấy nơi này trang hoàng khí phái, có chút tài lực nên hắn mới tìm tới. Nghe chưởng quầy khách khí nhưng thực ra là từ chối, hắn vốn nóng tính liền vỗ bàn tính mắng chửi người. Lâm Tiểu Trúc vội vàng xoa lưng trấn an hắn rồi nói với béo chưởng quầy “thực ra không mua cũng không sao, chẳng qua chỉ muốn chứng minh vừa rồi chúng ta cũng không phải nói bừa nên thỉnh chưởng quầy nếm thử đồ ăn chúng ta làm, miễn cho có người lại nói chúng ta điên khùng hay lừa gạt tống tiền” . Tiết lão gia tử nghe nàng nói vậy thì bình tĩnh hơn, chỉ tức giận liếc béo chưởng quầy một cái mà không hề đứng dậy, nàng liền bồi thêm một câu “hơn nữa, mua bán thôi mà, vẫn có thể thương lượng mà, đúng không?”
Lời này không chỉ làm cho Tiết lão gia tử ngồi yên mà béo chưởng quầy cũng thoải mái hơn. Giá cả có thể thương lượng mà hắn cũng tò mò, muốn nếm thử món ăn mà lão gia kia bán tới hai trăm lượng bạc như thế nào, liền nói “nếu thế, chi bằng cô nương làm chút đồ ăn để chúng ta nếm thử cũng coi như tăng thêm kiến thức”
“Ta cũng muốn nhìn xem tiểu cô nương ngươi có thể làm ra dạng đồ ăn gì mà dám khoa trương như thế, mở miệng đã đòi hai trăm lượng bạc, còn nói đồ ăn người khác làm không ngon” . Một thanh âm đùa cợt vang lên từ cửa sau, mọi người quay đầu thì thấy một trung niên nam tử mình còn quấn tạp dề đang phẫn uất nhìn chằm Lâm Tiểu Trúc, hiển nhiên đây là đầu bếp của tửu lâu này.
Lâm Tiểu Trúc cũng không lấy làm ngạc nhiên, mấy thứ tổ yến, vây cá. . . đâu phải rẻ, nên hai mươi lạng bạc có thể kéo dài đến chín ngày đã ngoài ý muốn của nàng.
Nàng lấy trong lòng ra tám mươi văn tiền, nhét vào tay lão đầu nhi “số tiền này không nhiều lắm nhưng cũng đủ để mua gạo và thức ăn trong mấy ngày, ngài cầm đi. Không cần mua nguyên liệu nấu ăn nữa, sư phụ chỉ cần nói hương vị và cách thực hiện các nguyên liệu sắp tới, sau này có cơ hội ta sẽ tập luyện”
Tuy đây không phải là tiền nàng bán mình nhưng cũng là một phần ba gia sản của nàng ah. Nếu là trước kia, nàng tuyệt đối sẽ không lấy ra cho lão đầu nhi xem tiền như cặn bã, tiêu tiền như nước kia. Nhưng trong khoảng thời gian này, hắn chẳng những không thu tiền học phí của nàng, còn dùng tiền của mình mua vô số nguyên liệu nấu ăn, dốc lòng dạy nàng trù nghệ, điều này làm nàng thập phần áy náy. Quan trọng hơn, dù hắn lớn tiếng răn dạy thì nàng vẫn cảm nhận được sự quan tâm thật lòng của hắn, lúc này trong lòng nàng cũng xem hắn trở thành gia gia của mình. Nếu cần thiết, đừng nói là một phần ba gia sản, có đưa toàn bộ, nàng cũng không tính toán. Sau này nàng được tự do, nhất định sẽ báo đáp hắn.
Tiết lão gia tử nhìn mấy đồng tiền bóng lưỡng trong tay mình còn mang theo độ ấm, hiển nhiên là vẫn được người mang theo bên mình, ánh mắt lóe lên, không từ chối, thu tay lại nói “đi đi” rồi lại trừng to mắt nhìn Lâm Tiểu Trúc ”nhưng ngươi đừng mong được nhàn hạ, không luyện tập sao được, cho nên nguyên liệu nấu ăn vẫn phải mua”
“Không phải muốn nhàn hạ.” Lâm Tiểu Trúc nhăn mặt, “Thật sự là không có tiền thôi. Ngoại trừ chỗ này, ta chỉ còn một trăm chín mươi văn tiền bán mình, nhưng số tiền đó không thể động vào. Nếu hạ nhân của ngài không đến, chúng ta vừa phải ăn vừa phải mướn người đi báo tin, đụng một chút đều cần đến tiền ah”
Lão đầu nhi trừng mắt hỏi “lúc trước ngươi đã nói gì?”
“Ta nói cái gì ?” Lâm Tiểu Trúc khó hiểu nhìn hắn.
Tiết lão gia tử gõ đầu nàng “ngươi chẳng phải đã nói trong điều kiện hữu hạn nhất cũng làm cho mọi người ăn được càng nhiều mỹ thực sao? Hiện giờ trong tay chúng ta có bí phương, bán một cái là có tiền xài, cần gì phải đi xin ăn chứ”
Lâm Tiểu Trúc chớp mắt “bán bí phương?” không phải nàng không nghĩ tới cách này nhưng bí phương là của lão đầu nhi, hắn dạy cho nàng đã là đại ân, nào dám chủ động mở miệng đòi bán nó, hơn nữa cũng chưa tới mức sơn cùng thủy tận ah.
“Đi, hôm nay chúng ta không làm đồ ăn, đến tửu lâu tìm chưởng quầy nói chuyện đi.” Lão đầu nhi đứng lên.
Đến tửu lâu? Lâm Tiểu Trúc hưng phấn hẳn lên, đi theo Tiết lão gia tử ra cửa, nghĩ nghĩ lại gọi thêm Trương Đông. Hắn là người địa phương, nếu có xảy ra xung đột gì đó thì cũng có người hỗ trợ giải quyết, nếu không với tính tình nóng nảy lại duy ngã độc tôn của Tiết lão gia tử, nàng sợ hắn sẽ gặp phải phiền toái.
Tiết lão gia tử lại không đến Tiểu tửu quán mà đến tửu lâu lớn nhất trấn ở phía đông – Túy Phúc lâu. Tửu lâu trang hoàng hoa lệ, thoạt nhìn việc làm ăn khá tốt, lúc này còn chưa đến giờ cơm đã có ba bàn kín đầy khách.
“Khách quan, ngài đã tới, mời vào trong,mời vào trong” tiểu nhị thấy Tiết lão gia tử tuy quần áo vải thô thông thường nhưng dáng người uy nghi, khí thế bất phàm, đi theo sau còn có nha đầu và gã sai vặt nên không dám chậm trễ, nhanh chóng chạy tới tiếp đón
“Chưởng quầy đâu? Ta tìm chưởng quầy của ngươi” Tiết lão gia tử không thèm để ý hắn, quét mắt nhìn trong lâu một cái, không thấy chưởng quầy mới quay sang hỏi tiểu nhị
“Chưởng quầy. . .” Tiểu nhị không dấu vết đánh giá lão đầu nhi, muốn tìm hiểu ý đồ của hắn nhưng mặt vẫn tươi cười vui vẻ ”không biết vị gia này tìm chưởng quầy có gì không?”
“Ngươi gọi hắn ra thì sẽ biết” Tiết lão gia tử không muốn nói nhiều với tiểu nhị, tự tìm cái bàn ngồi xuống.
Xem ra cũng không phải đến gây phiền toái, tiểu nhị không dám tự quyết, vội lên lầu gọi chưởng quầy.
“Vị khách quan này, không biết muốn ăn cái gì?' chưởng quầy là một lão nhân mập mạp chưa đến năm mươi tuổi, khi cười rộ lên thì hai mắt tít thành một đường, y chang Phật Di Lặc, chắp tay khách khí nói với Tiết lão gia tử.
Lão đầu nhi ngẩng đầu, nhìn hắn một cái: “thức ăn của ngươi, gia đã ăn qua, thực sự không được ngon lắm, cho nên hôm nay gia tới đây không phải để ăn cơm mà muốn bàn một giao dịch với ngươi”
“Nga? Không biết vị khách quan này muốn bàn giao dịch gì với ta?” tươi cười trên mặt chưởng quầy nhạt dần. Khách còn ngồi đầy trong lâu, vị lão gia mặc áo vải quần thô này lại dám nói thức ăn không ngon, khác nào làm cho người ta mất hứng
“Ta bán cho ngươi một cái thực đơn, hai trăm lượng bạc, không thương lượng” Tiết lão gia tử vuốt râu, ngạo nghễ nói.
“Gì?” Không riêng béo chưởng quầy trợn tròn cặp cặp mắt hí lên mà khách ở gần đó cũng không ngăn được kinh ngạc. Hai trăm lượng bạc là lợi nhuận trong nửa năm của một đại tửu lâu nha. Ngay cả đầu bếp tay nghề tốt nhất mời từ trong tỉnh thành về, tiền lương một năm cũng chỉ có sáu mươi hai lượng. Vị lão gia này không phải là muốn tiền tới điên rồi chứ?
Thấy mọi người mở to mắt như chuông đồng nhìn Tiết lão gia tử, Lâm Tiểu Trúc đứng bên cạnh đảm đương vai trò nha hòa cũng hiểu giá này quá cao, lo lắng bọn họ sẽ bị béo chưởng quầy đuổi ra ngoài. Nhưng thái độ của Tiết lão gia tử còn làm như hắn chịu bán thực đơn này, chưởng quầy hẳn nên cảm động đến rơi nước mắt, dập đầu cảm tạ hắn mới phải. Hai trăm lượng bạc, thực sự là quá hời cho bọn họ rồi.
Nghĩ nghĩ, Lâm Tiểu Trúc đi đến bên cạnh Trương Đông thì thầm vài câu, Trương Đông gật đầu rồi vội chạy ra ngoài
“Sao? Hai trăm lượng bạc còn chê nhiều sao? Nói thực, gia hôm nay tâm tình tốt nên mới bán giá này cho ngươi. Nếu không, dù ngươi có cầm ngàn lượng bạc quỳ xuống cầu xin gia còn không bán đâu” Tiết lão gia tử trước giờ xài tiền không cần đếm nên chưa từng bán đi thứ gì,thấy mọi người nhìn mình như nhìn người điên thì nhịn không được vỗ bàn, trừng mắt.
“Ha!” Béo chưởng quầy bật cười, chỉ tay vào cửa, đang muốn đuổi tên điên này ra ngoài thì bên cạnh đã vang lên thanh âm thanh thúy “chưởng quầy, lời của lão gia nhà ta, ngươi nghe có lẽ thấy quá mức nhưng thực ra là thế, lát nữa ngươi nếm thử thức ăn của chúng ta làm sẽ biết. Có đáng giá hai trăm lượng bạc hay không, chi bằng nếm thử đi rồi nói, ngươi thấy sao?”
Béo chưởng quầy đem tầm mắt chuyển sang tiểu cô nương đang đứng sau lão đầu nhi, vẻ mặt có chút do dự, lời sắp nói ra cũng thu lại. Trong thiên hạ có rất nhiều kỳ nhân, lão nhân nhi này tuy quần áo không được sang nhưng khí thế lại bễ nghễ, người bình thường không thể sánh được. Thực đơn có thể không mua nhưng đắc tội với người vẫn là không tốt, lập tức nói “vị tiểu cô nương này có lẽ nói thật nhưng tiểu điếm tiền vốn không nhiều, buôn bán nhỏ, thực sự không mua nổi thực đơn giá hai trăm lượng bạc. Hay là các vị đến tửu lâu khác xem sao?”
Tửu lâu ở Thanh Khê trấn, Tiết lão gia tử đã đến gần hết, cũng vì thấy nơi này trang hoàng khí phái, có chút tài lực nên hắn mới tìm tới. Nghe chưởng quầy khách khí nhưng thực ra là từ chối, hắn vốn nóng tính liền vỗ bàn tính mắng chửi người. Lâm Tiểu Trúc vội vàng xoa lưng trấn an hắn rồi nói với béo chưởng quầy “thực ra không mua cũng không sao, chẳng qua chỉ muốn chứng minh vừa rồi chúng ta cũng không phải nói bừa nên thỉnh chưởng quầy nếm thử đồ ăn chúng ta làm, miễn cho có người lại nói chúng ta điên khùng hay lừa gạt tống tiền” . Tiết lão gia tử nghe nàng nói vậy thì bình tĩnh hơn, chỉ tức giận liếc béo chưởng quầy một cái mà không hề đứng dậy, nàng liền bồi thêm một câu “hơn nữa, mua bán thôi mà, vẫn có thể thương lượng mà, đúng không?”
Lời này không chỉ làm cho Tiết lão gia tử ngồi yên mà béo chưởng quầy cũng thoải mái hơn. Giá cả có thể thương lượng mà hắn cũng tò mò, muốn nếm thử món ăn mà lão gia kia bán tới hai trăm lượng bạc như thế nào, liền nói “nếu thế, chi bằng cô nương làm chút đồ ăn để chúng ta nếm thử cũng coi như tăng thêm kiến thức”
“Ta cũng muốn nhìn xem tiểu cô nương ngươi có thể làm ra dạng đồ ăn gì mà dám khoa trương như thế, mở miệng đã đòi hai trăm lượng bạc, còn nói đồ ăn người khác làm không ngon” . Một thanh âm đùa cợt vang lên từ cửa sau, mọi người quay đầu thì thấy một trung niên nam tử mình còn quấn tạp dề đang phẫn uất nhìn chằm Lâm Tiểu Trúc, hiển nhiên đây là đầu bếp của tửu lâu này.
Tác giả :
Tọa Chước Linh Linh Thủy