Biết Vị Ký
Chương 183: Gây sự
Lâm Tiểu Trúc đoán không ra hôm nay Viên Chấp đến làm gì, chỉ cười nói” Thế tử gia không chê là tốt rồi”
Đang lúc nói chuyện, phía trước vang lên thanh âm nói chuyện cao giọng của một nữ tử.
Vị nữ khách vừa rồi thấy Viên Chấp đến đã thi lễ rồi rời đi, hiển nhiên giọng này là của một người khác mới tới. Lâm Tiểu Trúc không thể bồi Viên Chấp được nữa, vội nói” phía trước có khách đến, Tiểu Trúc đi tiếp đón, Thế tử gia xin cứ tự nhiên”
“Uh, đi thôi.” Viên Chấp mí mắt cũng không nâng.
Lâm Tiểu Trúc không để ý thái độ của hắn. Dù sao Viên Thiên Dã và Đoan vương phủ đã là cừu nhân, cho nên nàng cũng chẳng có hảo cảm với Đoan vương phủ. Hơn nữa chuyện Viên Chấp đưa Chu Nhu vào phủ vẫn làm nàng canh cánh trong lòng, dù hắn biểu hiện thế nào cũng không khiến nàng có hảo cảm được.
Viên Chấp ngồi trong đại sảnh, cách quầy phía trước một cánh cửa. Đây là Lâm Tiểu Trúc đặc biệt yêu cầu người ta làm ra để tiện chiêu đãi khách.
Lâm Tiểu Trúc xoay người, chưa ra khỏi cửa, Chu chưởng quầy đã vén rèm đi vào, thấp giọng nói với Lâm Tiểu Trúc” người tới là phu nhân An Yến bá. Nàng muốn đặt năm mươi cân bánh bơ ngọt, hơn nữa không được chậm trễ mà phải có ngay tức khắc, cũng không trả tiền mặt mà nói mấy ngày nữa mới cho người mang đến”
Bánh bơ ngọt không thể để lâu vì trời nóng mà lại không có tủ lạnh nên Lâm Tiểu Trúc chỉ làm mười cân. Hơn nữa dù có làm sẵn cũng không thể ngay tức thời đáp ứng đủ mà phải đặt trước một hai ngày, vị An Yến bá phu nhân này sao lại muốn một lúc năm mươi cân mà còn đòi gấp như vậy, hơn nữa cũng không chịu trả tiền liền.
Lâm Tiểu Trúc nghĩ nghĩ, nhớ rõ ngày đó ở Thẩm viên mình không đó đắc tội với vị phu nhân này, liền hỏi” vị An Yến bá phu nhân này từng có mâu thuẫn với công tử chúng ta hay không ?”
Lẽ ra chuyện như thế này, Chu chưởng quầy cũng có thể xử lý nhưng Viên Thiên Dã đã phân phó hết thảy đều nghe theo Lâm Tiểu Trúc nên hắn mới hỏi qua nàng. Tuy vậy trong lòng lại không cho là đúng, dù hắn không làm chưởng quầy thì cũng đã làm người mấy chục năm rồi còn Lâm Tiểu Trúc chỉ là một cô nương mười lăm mười sáu tuổi, lại xuất thân là hạ nhân, không có kiến thức chẳng có kinh nghiệm, sao biết cách xử lý chuyện này. Nhưng lúc này Lâm Tiểu Trúc chỉ một câu đã hỏi thẳng trọng tâm vấn đề khiến hắn không thể không có cái nhìn khác 'nàng có mở một cửa hàng điểm tâm ở con đường trước Huyền Vũ môn, trước kia việc buôn bán cũng khá nhưng từ khi cửa hàng chúng ta mở ra thì việc làm ăn của nàng liền xuống dốc không phanh, nghe nói mấy ngày nay chỉ bán được vài cân điểm tâm”
Lâm Tiểu Trúc giật mình. Xem ra An Yến bá phu nhân mở cửa hàng điểm tâm là nhằm vào tầng lớp thượng lưu mà mấy ngày nay các phu nhân, tiểu thư quý tộc đều đến chỗ nàng, bên kia đương nhiên sẽ ế ẩm. Xem ra hôm nay tới gây khó dễ đây. Năm mươi cân bánh bơ ngọt dù có ngay bây giờ thì tiền cũng không được nhận, hơn nữa có lẽ không riêng gì hôm nay mà sau này, mỗi ngày đều phải đưa năm mươi cân bánh bơ ngọt cho tới khi cửa hàng của nàng đóng cửa mới thôi.
Nàng gật đầu nói” chúng ta ra ngoài xem thử”
Chu chưởng quầy thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn khí định thần nhàn, không chút bối rối cũng không có lùi bước để hắn ra mặt giải quyết, trong lòng mới tin phục, đi theo nàng đến sau quầy tính tiền.
Một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi, xiêm y tơ lụa, châu ngọc đầy người nghe tiếng động liền quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc từ sau rèm đi ra, hai mắt vô lễ đánh giá nàng từ trên xuống dưới một cái, miệng cười khinh miệt, hỏi Chu chưởng quầy” đây là chủ tử của ngươi”
“Đây đúng là tiểu đông gia chúng ta, họ Lâm, còn ông chủ lớn thì phu nhân cũng đã biết, đó là Viên thần y” . Chu chưởng quầy sợ An Yến bá phu nhân khi dễ Lâm Tiểu Trúc, vội vàng lôi tên họ Viên Thiên Dã ra làm bia.
Lâm Tiểu Trúc cười cười. Nếu như danh hào của Viên Thiên Dã có tác dụng, vị An Yến bá phu nhân này đã không đến làm loạn. Cửa hàng của bọn họ, vừa vào đã nhìn thấy bút tích của Trần phò mã nhưng vị phu nhân này vẫn muốn làm khó, có thể thấy được An Yến bá phu nhân cũng không để Trần phò mã vào mắt.
Quả nhiên, An Yến bá phu nhân vừa nghe tới tên của Viên Thiên Dã, khinh miệt trên mặt càng tăng, hừ lạnh một tiếng nói” chỉ là một lang trung có chút y thuật đã tự khoe khoang là thần y, thực sự là không biết lượng sức mình”
“Ngươi. . .” Chu chưởng quầy giận dữ. Thân phận thật của công tử không biết cao hơn An Yến bá phu nhân này bao nhiêu lần, hôm nay lại bị phu nhân này miệt thị, hắn thực nuốt không trôi cục tức này Nhưng mà nghĩ lại đối với bên ngoài, Viên Thiên Dã đúng là một lang trung không quan không chức, An Yến bá phu nhân hoàn toàn có tư cách xem thường. Nghĩ vậy, Chu chưởng quầy đành nén giận, vẻ mặt trầm ngâm khó chịu.
Lâm Tiểu Trúc thấy thế vội vỗ vỗ vai Chu chưởng quầy, ý bảo hắn an tâm, sau đó nói” không biết phu nhân đến vì chuyện gì ? nếu như để nhục mạ ông chủ chúng ta thì cửa bên kia, xin mời phu nhân di giá, miễn cho chúng ta là những người không biết cấp bậc lễ nghĩa, nhịn không được lửa giận trong lòng mà va chạm với phu nhân đến lúc đó phu nhân bị đánh bị mắng thì sẽ làm trò cười trong kinh thành”
“Ai dám? Ta là An Yến bá phu nhân là người bọn họ có thể đánh có thể mắng sao ? coi chừng ta chém đầu bọn họ ah” An Yến bá phu nhân đứng dậy, chống nạnh, lớn tiếng nói.
“An Yến bá phu nhân?” Lâm Tiểu Trúc cũng cao giọng, kinh ngạc nói” ngươi nói ngươi là An Yến bá phu nhân?”
“Đúng vậy” An Yến bá phu nhân thấy mình vừa báo danh hào đã dọa cho Lâm Tiểu Trúc nhảy dựng, khinh miệt trên mặt càng đậm.
“Không thể nào. Ta tuy không biết An Yến bá phu nhân nhưng nghe nói An Yến bá phu nhân là một nữ tử cực kỳ ôn nhu điềm tĩnh, tri thư đạt lễ, rất khó có được nhưng mà nhìn ngươi làm gì có được bộ dáng đó, y như một phụ nhân đanh đá chanh chua nơi phố chợ” . Nói xong nàng vỗ bàn thật mạnh” thật to gan, một phụ nhân chanh chua lại dám giả mạo An Yến bá phu nhân còn muốn lừa gạt năm mươi cân điểm tâm của cửa hàng chúng ta mà không trả tiền. Nếu thực sự là An Yến bá phu nhân có nghèo mạt như ngươi vậy không? Ngay cả tiền điểm tâm cũng không trả nổi. A Sinh, đến, mau lấy chổi quét nàng ta ra ngoài, nếu nàng lại dám đến lập tức đưa đến quan phủ, kiện nàng tội mạo danh An Yến bá phu nhân”
“Ngươi dám!” An Yến bá phu nhân chỉ vào mặt Lâm Tiểu Trúc, giận dữ quát to nhưng ngoại trừ câu này, nàng không biết nói gì hơn. Tiếp tục khẳng định mình là An Yến bá phu nhân, vậy chẳng phải thừa nhận mình chẳng những không ôn nhu còn là người đàn bà chanh chua nơi phố phường lại nghèo kiết xác đến nỗi không có tiền trả tiền điểm tâm? Nếu bị đồn đại ra ngoài, nàng còn mặt mũi nào nhưng nếu cứ vậy bỏ qua, nàng lại nuốt không trôi cục tức này.
Đám người A Sinh nghe nữ nhân mắng công tử nhà mình đã sớm tức giận khó nhịn, lúc này nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy, lập tức cầm chổi vọt tới.
“Ngươi, các ngươi, quả thực dã man vô sỉ.” An Yến bá phu nhân thấy hai tiểu nhị chẳng them để ý gì mà cầm chổi xông tới, mà mình chỉ dẫn theo hai thị nữ, nhất thời hoảng loạn, liên tục thối lui, thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng.
“Phu nhân.” Lâm Tiểu Trúc vẫy tay bảo A Sinh ngừng, nghiêm mặt nói” ta khuyên ngươi mau đi đi. Cửa hàng của ta luôn có nhiều quý nhân đến mua điểm tâm bất kỳ lúc nào, nếu để các nàng thấy ngươi thì kết quả không phải là bị đuổi ra ngoài đơn giản như vậy đây. Để An Yến bá phu nhân trờ thành trò cười của cả kinh thành, đến lúc đó ta sợ kết cục của ngươi càng thêm thê thảm”
Bị người ta dung chổi quét ra ngoài đã đủ mất mặt, để cho người ta nhìn thấy thì mình đúng là trở thành trò cười. Vẫn còn nhiều thời gian, sau này kiếm chuyện cho cửa hàng này biết tay cũng không muộn. Nghĩ vậy, An Yến bá phu nhân thở phì phì nói” các ngươi hãy đợi đấy” nói xong xoay người đi ra ngoài.
Vừa đi tới cửa thì gặp Thẩm Tử Dực đang từ ngoài đi vào. Thẩm Tử Dực đã tới Bắc Yến một thời gian, khá quen thuộc với tầng lớp thượng lưu ở đây, thấy người, lập tức chắp tay chào hỏi” phu nhân, ngươi cũng đến mua điểm tâm sao?”
An Yến bá phu nhân không biết Thẩm Tử Dực đã tới bao lâu, có nghe được tranh chấp vừa rồi hay không nhưng cảm thấy tươi cười trên mặt hắn cực kỳ chói mắt, giống như là châm chọc nàng, chỉ hừ một tiếng rồi mang theo hai thị nữ rời đi.
“Dực công tử, ngài đã tới?” Lâm Tiểu Trúc nghe tiếng liền đi ra đón tiếp.
Tươi cười trên mặt Thẩm Tử Dực càng tang, hắn đi vài bước rồi mới nói” nếu ta không đến thì sao gặp được trò vui như hôm nay chứ?” nói xong lại liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái” ngươi không sợ lần sau nàng sẽ trả thù ác hơn sao? Nữ nhân như vậy sẽ không dễ từ bỏ ý đồ đâu” . Trước đó hắn đã tới hai lần, gặp gỡ Lâm Tiểu Trúc nhiều, nói chuyện cũng tùy tiện hơn.
“Đúng vậy.” Chu chưởng quầy cũng lo lắng nói” Cứ như vậy,cừu oán sẽ càng lớn hơn, sợ không dứt ra được”
Những lời này của Chu chưởng quầy khiến Lâm Tiểu Trúc có chút bất mãn” chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc nàng nhục mạ công tử? hơn nữa ôn tồn nói chuyện phải trái với nàng, nàng sẽ từ bỏ ý định sao? Ngươi càng nhịn, nàng sẽ càng lấn tới, có khi còn ác hơn” . Nghĩ tới Viên Chấp còn ngồi trong phòng trong, có những từ nàng không thể nói tiếp, chỉ quay đầu nói với Thẩm Tử Dực” Dực công tử, ngươi tới thật đúng lúc, Thế tử gia cũng ở bên trong a”
Thanh âm của nàng vừa dứt, Viên Chấp cũng từ bên trong đi ra, chắp tay nói với Thẩm Tử Dực” Dực công tử, không ngờ lại gặp ngươi ở đây? Sao vậy, đầu bếp nhà ngươi làm điểm tâm không thể ăn, hạ nhân lại không thể sai sử nên mới làm cho đại công tử như ngươi phải tự mình đến đây mua điểm tâm sao?” . Việc Thẩm Tử Dực không chịu thân cận với muội muội của hắn mà lại chạy đến cửa hàng điểm tâm của Viên Thiên Dã nói chuyện với Lâm Tiểu Trúc khiến Viên Chấp thấy không thoải mái, lời lẽ cũng có chút mỉa mai.
Thẩm Tử Dực cũng thu lại tươi cười, thản nhiên nói” đầu bếp nhà ta làm điểm tâm ăn rất ngon, hạ nhân cũng dễ sai bảo nhưng mà ta lại thích tự mình đến đây mua điểm tâm, Viên Chấp huynh có ý kiến gì sao?”
“Đâu dám, Dực công tử thích thế nào thì là thế đó, ta sao dám có ý kiến” Viên Chấp thấy Thẩm Tử Dực tức giận liền lập tức tươi cười đáp lới. Vì một cửa hàng điểm tâm mà đắc tội với Thẩm Tử Dực thì không đáng.
Thẩm Tử Dực hừ một tiếng, không thèm nhắc lại .
“Dực công tử mời tự nhiên, ta cáo từ trước” Viên Chấp thấy Thẩm Tử Dực không nói tiếng nào, trong lòng càng không vui, chắp tay nói mộ câu rồi xoay người rời đi. Khi ngang qua Lâm Tiểu Trúc, hắn còn đưa mắt đánh giá nàng một cái rồi mới đi ra cửa.
Lâm Tiểu Trúc bị hắn nhìn đến nổi da gà, nhớ tới ánh mắt của hắn lạnh như băng nhưng lại yêu thích mỹ nhân tính tình cương liệt mà nàng diện mạo thanh lệ ngọt ngào, chắc sẽ không thể nào lọt vào mắt hắn nên cũng yên tâm phần nào. Có điều một màn vừa rồi, hắn sẽ không nghĩ nàng tính cách mạnh mẽ mà coi trọng nàng chứ?
Đang lúc nói chuyện, phía trước vang lên thanh âm nói chuyện cao giọng của một nữ tử.
Vị nữ khách vừa rồi thấy Viên Chấp đến đã thi lễ rồi rời đi, hiển nhiên giọng này là của một người khác mới tới. Lâm Tiểu Trúc không thể bồi Viên Chấp được nữa, vội nói” phía trước có khách đến, Tiểu Trúc đi tiếp đón, Thế tử gia xin cứ tự nhiên”
“Uh, đi thôi.” Viên Chấp mí mắt cũng không nâng.
Lâm Tiểu Trúc không để ý thái độ của hắn. Dù sao Viên Thiên Dã và Đoan vương phủ đã là cừu nhân, cho nên nàng cũng chẳng có hảo cảm với Đoan vương phủ. Hơn nữa chuyện Viên Chấp đưa Chu Nhu vào phủ vẫn làm nàng canh cánh trong lòng, dù hắn biểu hiện thế nào cũng không khiến nàng có hảo cảm được.
Viên Chấp ngồi trong đại sảnh, cách quầy phía trước một cánh cửa. Đây là Lâm Tiểu Trúc đặc biệt yêu cầu người ta làm ra để tiện chiêu đãi khách.
Lâm Tiểu Trúc xoay người, chưa ra khỏi cửa, Chu chưởng quầy đã vén rèm đi vào, thấp giọng nói với Lâm Tiểu Trúc” người tới là phu nhân An Yến bá. Nàng muốn đặt năm mươi cân bánh bơ ngọt, hơn nữa không được chậm trễ mà phải có ngay tức khắc, cũng không trả tiền mặt mà nói mấy ngày nữa mới cho người mang đến”
Bánh bơ ngọt không thể để lâu vì trời nóng mà lại không có tủ lạnh nên Lâm Tiểu Trúc chỉ làm mười cân. Hơn nữa dù có làm sẵn cũng không thể ngay tức thời đáp ứng đủ mà phải đặt trước một hai ngày, vị An Yến bá phu nhân này sao lại muốn một lúc năm mươi cân mà còn đòi gấp như vậy, hơn nữa cũng không chịu trả tiền liền.
Lâm Tiểu Trúc nghĩ nghĩ, nhớ rõ ngày đó ở Thẩm viên mình không đó đắc tội với vị phu nhân này, liền hỏi” vị An Yến bá phu nhân này từng có mâu thuẫn với công tử chúng ta hay không ?”
Lẽ ra chuyện như thế này, Chu chưởng quầy cũng có thể xử lý nhưng Viên Thiên Dã đã phân phó hết thảy đều nghe theo Lâm Tiểu Trúc nên hắn mới hỏi qua nàng. Tuy vậy trong lòng lại không cho là đúng, dù hắn không làm chưởng quầy thì cũng đã làm người mấy chục năm rồi còn Lâm Tiểu Trúc chỉ là một cô nương mười lăm mười sáu tuổi, lại xuất thân là hạ nhân, không có kiến thức chẳng có kinh nghiệm, sao biết cách xử lý chuyện này. Nhưng lúc này Lâm Tiểu Trúc chỉ một câu đã hỏi thẳng trọng tâm vấn đề khiến hắn không thể không có cái nhìn khác 'nàng có mở một cửa hàng điểm tâm ở con đường trước Huyền Vũ môn, trước kia việc buôn bán cũng khá nhưng từ khi cửa hàng chúng ta mở ra thì việc làm ăn của nàng liền xuống dốc không phanh, nghe nói mấy ngày nay chỉ bán được vài cân điểm tâm”
Lâm Tiểu Trúc giật mình. Xem ra An Yến bá phu nhân mở cửa hàng điểm tâm là nhằm vào tầng lớp thượng lưu mà mấy ngày nay các phu nhân, tiểu thư quý tộc đều đến chỗ nàng, bên kia đương nhiên sẽ ế ẩm. Xem ra hôm nay tới gây khó dễ đây. Năm mươi cân bánh bơ ngọt dù có ngay bây giờ thì tiền cũng không được nhận, hơn nữa có lẽ không riêng gì hôm nay mà sau này, mỗi ngày đều phải đưa năm mươi cân bánh bơ ngọt cho tới khi cửa hàng của nàng đóng cửa mới thôi.
Nàng gật đầu nói” chúng ta ra ngoài xem thử”
Chu chưởng quầy thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn khí định thần nhàn, không chút bối rối cũng không có lùi bước để hắn ra mặt giải quyết, trong lòng mới tin phục, đi theo nàng đến sau quầy tính tiền.
Một phụ nhân khoảng bốn mươi tuổi, xiêm y tơ lụa, châu ngọc đầy người nghe tiếng động liền quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc từ sau rèm đi ra, hai mắt vô lễ đánh giá nàng từ trên xuống dưới một cái, miệng cười khinh miệt, hỏi Chu chưởng quầy” đây là chủ tử của ngươi”
“Đây đúng là tiểu đông gia chúng ta, họ Lâm, còn ông chủ lớn thì phu nhân cũng đã biết, đó là Viên thần y” . Chu chưởng quầy sợ An Yến bá phu nhân khi dễ Lâm Tiểu Trúc, vội vàng lôi tên họ Viên Thiên Dã ra làm bia.
Lâm Tiểu Trúc cười cười. Nếu như danh hào của Viên Thiên Dã có tác dụng, vị An Yến bá phu nhân này đã không đến làm loạn. Cửa hàng của bọn họ, vừa vào đã nhìn thấy bút tích của Trần phò mã nhưng vị phu nhân này vẫn muốn làm khó, có thể thấy được An Yến bá phu nhân cũng không để Trần phò mã vào mắt.
Quả nhiên, An Yến bá phu nhân vừa nghe tới tên của Viên Thiên Dã, khinh miệt trên mặt càng tăng, hừ lạnh một tiếng nói” chỉ là một lang trung có chút y thuật đã tự khoe khoang là thần y, thực sự là không biết lượng sức mình”
“Ngươi. . .” Chu chưởng quầy giận dữ. Thân phận thật của công tử không biết cao hơn An Yến bá phu nhân này bao nhiêu lần, hôm nay lại bị phu nhân này miệt thị, hắn thực nuốt không trôi cục tức này Nhưng mà nghĩ lại đối với bên ngoài, Viên Thiên Dã đúng là một lang trung không quan không chức, An Yến bá phu nhân hoàn toàn có tư cách xem thường. Nghĩ vậy, Chu chưởng quầy đành nén giận, vẻ mặt trầm ngâm khó chịu.
Lâm Tiểu Trúc thấy thế vội vỗ vỗ vai Chu chưởng quầy, ý bảo hắn an tâm, sau đó nói” không biết phu nhân đến vì chuyện gì ? nếu như để nhục mạ ông chủ chúng ta thì cửa bên kia, xin mời phu nhân di giá, miễn cho chúng ta là những người không biết cấp bậc lễ nghĩa, nhịn không được lửa giận trong lòng mà va chạm với phu nhân đến lúc đó phu nhân bị đánh bị mắng thì sẽ làm trò cười trong kinh thành”
“Ai dám? Ta là An Yến bá phu nhân là người bọn họ có thể đánh có thể mắng sao ? coi chừng ta chém đầu bọn họ ah” An Yến bá phu nhân đứng dậy, chống nạnh, lớn tiếng nói.
“An Yến bá phu nhân?” Lâm Tiểu Trúc cũng cao giọng, kinh ngạc nói” ngươi nói ngươi là An Yến bá phu nhân?”
“Đúng vậy” An Yến bá phu nhân thấy mình vừa báo danh hào đã dọa cho Lâm Tiểu Trúc nhảy dựng, khinh miệt trên mặt càng đậm.
“Không thể nào. Ta tuy không biết An Yến bá phu nhân nhưng nghe nói An Yến bá phu nhân là một nữ tử cực kỳ ôn nhu điềm tĩnh, tri thư đạt lễ, rất khó có được nhưng mà nhìn ngươi làm gì có được bộ dáng đó, y như một phụ nhân đanh đá chanh chua nơi phố chợ” . Nói xong nàng vỗ bàn thật mạnh” thật to gan, một phụ nhân chanh chua lại dám giả mạo An Yến bá phu nhân còn muốn lừa gạt năm mươi cân điểm tâm của cửa hàng chúng ta mà không trả tiền. Nếu thực sự là An Yến bá phu nhân có nghèo mạt như ngươi vậy không? Ngay cả tiền điểm tâm cũng không trả nổi. A Sinh, đến, mau lấy chổi quét nàng ta ra ngoài, nếu nàng lại dám đến lập tức đưa đến quan phủ, kiện nàng tội mạo danh An Yến bá phu nhân”
“Ngươi dám!” An Yến bá phu nhân chỉ vào mặt Lâm Tiểu Trúc, giận dữ quát to nhưng ngoại trừ câu này, nàng không biết nói gì hơn. Tiếp tục khẳng định mình là An Yến bá phu nhân, vậy chẳng phải thừa nhận mình chẳng những không ôn nhu còn là người đàn bà chanh chua nơi phố phường lại nghèo kiết xác đến nỗi không có tiền trả tiền điểm tâm? Nếu bị đồn đại ra ngoài, nàng còn mặt mũi nào nhưng nếu cứ vậy bỏ qua, nàng lại nuốt không trôi cục tức này.
Đám người A Sinh nghe nữ nhân mắng công tử nhà mình đã sớm tức giận khó nhịn, lúc này nghe Lâm Tiểu Trúc nói vậy, lập tức cầm chổi vọt tới.
“Ngươi, các ngươi, quả thực dã man vô sỉ.” An Yến bá phu nhân thấy hai tiểu nhị chẳng them để ý gì mà cầm chổi xông tới, mà mình chỉ dẫn theo hai thị nữ, nhất thời hoảng loạn, liên tục thối lui, thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng.
“Phu nhân.” Lâm Tiểu Trúc vẫy tay bảo A Sinh ngừng, nghiêm mặt nói” ta khuyên ngươi mau đi đi. Cửa hàng của ta luôn có nhiều quý nhân đến mua điểm tâm bất kỳ lúc nào, nếu để các nàng thấy ngươi thì kết quả không phải là bị đuổi ra ngoài đơn giản như vậy đây. Để An Yến bá phu nhân trờ thành trò cười của cả kinh thành, đến lúc đó ta sợ kết cục của ngươi càng thêm thê thảm”
Bị người ta dung chổi quét ra ngoài đã đủ mất mặt, để cho người ta nhìn thấy thì mình đúng là trở thành trò cười. Vẫn còn nhiều thời gian, sau này kiếm chuyện cho cửa hàng này biết tay cũng không muộn. Nghĩ vậy, An Yến bá phu nhân thở phì phì nói” các ngươi hãy đợi đấy” nói xong xoay người đi ra ngoài.
Vừa đi tới cửa thì gặp Thẩm Tử Dực đang từ ngoài đi vào. Thẩm Tử Dực đã tới Bắc Yến một thời gian, khá quen thuộc với tầng lớp thượng lưu ở đây, thấy người, lập tức chắp tay chào hỏi” phu nhân, ngươi cũng đến mua điểm tâm sao?”
An Yến bá phu nhân không biết Thẩm Tử Dực đã tới bao lâu, có nghe được tranh chấp vừa rồi hay không nhưng cảm thấy tươi cười trên mặt hắn cực kỳ chói mắt, giống như là châm chọc nàng, chỉ hừ một tiếng rồi mang theo hai thị nữ rời đi.
“Dực công tử, ngài đã tới?” Lâm Tiểu Trúc nghe tiếng liền đi ra đón tiếp.
Tươi cười trên mặt Thẩm Tử Dực càng tang, hắn đi vài bước rồi mới nói” nếu ta không đến thì sao gặp được trò vui như hôm nay chứ?” nói xong lại liếc nhìn Lâm Tiểu Trúc một cái” ngươi không sợ lần sau nàng sẽ trả thù ác hơn sao? Nữ nhân như vậy sẽ không dễ từ bỏ ý đồ đâu” . Trước đó hắn đã tới hai lần, gặp gỡ Lâm Tiểu Trúc nhiều, nói chuyện cũng tùy tiện hơn.
“Đúng vậy.” Chu chưởng quầy cũng lo lắng nói” Cứ như vậy,cừu oán sẽ càng lớn hơn, sợ không dứt ra được”
Những lời này của Chu chưởng quầy khiến Lâm Tiểu Trúc có chút bất mãn” chẳng lẽ chúng ta cứ để mặc nàng nhục mạ công tử? hơn nữa ôn tồn nói chuyện phải trái với nàng, nàng sẽ từ bỏ ý định sao? Ngươi càng nhịn, nàng sẽ càng lấn tới, có khi còn ác hơn” . Nghĩ tới Viên Chấp còn ngồi trong phòng trong, có những từ nàng không thể nói tiếp, chỉ quay đầu nói với Thẩm Tử Dực” Dực công tử, ngươi tới thật đúng lúc, Thế tử gia cũng ở bên trong a”
Thanh âm của nàng vừa dứt, Viên Chấp cũng từ bên trong đi ra, chắp tay nói với Thẩm Tử Dực” Dực công tử, không ngờ lại gặp ngươi ở đây? Sao vậy, đầu bếp nhà ngươi làm điểm tâm không thể ăn, hạ nhân lại không thể sai sử nên mới làm cho đại công tử như ngươi phải tự mình đến đây mua điểm tâm sao?” . Việc Thẩm Tử Dực không chịu thân cận với muội muội của hắn mà lại chạy đến cửa hàng điểm tâm của Viên Thiên Dã nói chuyện với Lâm Tiểu Trúc khiến Viên Chấp thấy không thoải mái, lời lẽ cũng có chút mỉa mai.
Thẩm Tử Dực cũng thu lại tươi cười, thản nhiên nói” đầu bếp nhà ta làm điểm tâm ăn rất ngon, hạ nhân cũng dễ sai bảo nhưng mà ta lại thích tự mình đến đây mua điểm tâm, Viên Chấp huynh có ý kiến gì sao?”
“Đâu dám, Dực công tử thích thế nào thì là thế đó, ta sao dám có ý kiến” Viên Chấp thấy Thẩm Tử Dực tức giận liền lập tức tươi cười đáp lới. Vì một cửa hàng điểm tâm mà đắc tội với Thẩm Tử Dực thì không đáng.
Thẩm Tử Dực hừ một tiếng, không thèm nhắc lại .
“Dực công tử mời tự nhiên, ta cáo từ trước” Viên Chấp thấy Thẩm Tử Dực không nói tiếng nào, trong lòng càng không vui, chắp tay nói mộ câu rồi xoay người rời đi. Khi ngang qua Lâm Tiểu Trúc, hắn còn đưa mắt đánh giá nàng một cái rồi mới đi ra cửa.
Lâm Tiểu Trúc bị hắn nhìn đến nổi da gà, nhớ tới ánh mắt của hắn lạnh như băng nhưng lại yêu thích mỹ nhân tính tình cương liệt mà nàng diện mạo thanh lệ ngọt ngào, chắc sẽ không thể nào lọt vào mắt hắn nên cũng yên tâm phần nào. Có điều một màn vừa rồi, hắn sẽ không nghĩ nàng tính cách mạnh mẽ mà coi trọng nàng chứ?
Tác giả :
Tọa Chước Linh Linh Thủy