Biết Vị Ký
Chương 1: Thâm sơn
“Rời giường, nhanh rời giường, nhìn xem đã tới lúc nào rồi. Nha đầu ngươi hết ăn lại nắm, y chang cậu ngươi, cả ngày không biết kiếm tiền, chỉ biết ăn, ăn, ăn”. Như thường ngày, Lâm Tiểu Trúc tỉnh dậy trong tiếng mắt chửi. Nàng nhìn trời vừa tờ mờ sáng, bụng có vang lên tiếng cô lỗ liền thu dọn chăn màn cẩn thận, nhanh chóng chải tóc rồi mở cửa đi ra ngoài.
Tần thị nhìn qua sài phòng quanh năm gió lùa thấy nàng đang chải đầu, miệng vẫn mắng sa sả, nào là cậu của Lâm Tiểu Trúc ham mê bài bạc, còn phải nuôi báo cô một tiểu nha đầu hết ăn lại nằm. Lâm Tiểu Trúc bĩu môi mở cửa đi tới phòng bếp.
“Còn không mau lên? Nha đầu chết tiệt kia, mỗi ngày đều đợi lão nương gọi mới chịu rời giường, muốn ngồi chơi sao?” Tần thị mắng càng lúc càng hăng, còn vương tay tát Lâm Tiểu Trúc một cái, không ngờ Lâm Tiểu Trúc đã nhanh chóng tiến lên phía trước, tay của nàng liền rơi vào khoảng không.
“Giỏi lắm, nha đầu chết tiệt, còn dám trốn” Tần thị nổi trận lôi định, đuổi theo muốn bắt Lâm Tiểu Trúc nhưng Lâm Tiểu Trúc tuy khí lực yếu mà thân thể lại linh hoạt dị thường, nhanh nhẹn trốn đông trốn tây, không cho nàng bắt được.
Tần thị tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì, đành phải dừng chân, dựa vào tường mà thở dốc. Lâm Tiểu Trúc quay đầu, vụng trộm làm một cái mặ quỷ rồi đi đến phòng bếp lấy nước rửa mặt. Đến đây cũng hơn nửa năm, nàng cũng đã quá quen với tính tình của Tần thị, nàng tuyệt đối không để cho Tần thị đánh nàng: Hạ gia ngoài trừ cậu thì không ai có thể đụng được tới nàng. Còn mắng thì cứ để Tần thị tùy ý.
Rửa mặt xong, Lâm Tiểu Trúc đem chậu nước ra ngoài hắt lên sân, chuẩn bị quét rác.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chán sống rồi hay sao mà dám hắt nước lên người lão nương?” Tần thị đang đứng dưới mái hiên chải đầu, có lẽ do tới tháng cho nên tâm tình cực kỳ khó chịu, Lâm Tiểu Trúc cách nàng xa như vậy mà nàng còn hét toáng lên. Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn trời, không phải do trời mưa chứ, nếu không sao nàng đứng xa như vậy lại có thể hắt nước lên người Tần thị được.
“Nương, ngươi không để cho ai ngủ sao?” bên cửa bỗng nhiên xuất hiện một nam hài chừng năm, sáu tuổi, xoa xoa mắt oán giận nói với Tần thị.
“Làm ồn đến Tiểu Quai Quai sao?” Tần thị trở mặt còn nhan hơn trời tháng sáu, vừa thấy tiểu nam hài liền ôn nhu nhỏ nhẹ đi đến bên cạnh “đến, chúng ta ngủ tiếp đi, nương ngủ cùng ngươi” nói xong hai mẹ còn liền đi vào phòng.
Lâm Tiểu Trúc nhún nhún vai, hắt nước xong thì cầm cái chổi cao gấp hai lần nàng bắt đầu quét rác.
“Nha đầu chết tiệt kia, quét nhỏ một chút” trong phòng truyền ra tiếng hét của Tần thị.
Lâm Tiểu Trúc không để ý tới nàng, thuần thục quét sân một lần, lại đến phòng bếp mang bồn quần áo lớn đi ra viện môn
“Tiểu Trúc, sớm như vậy a?” vừa ra cửa đã gặp được hàng xóm là Liễu thị đang cầm theo mộc dũng từ trong nhà đi ra.
“Liễu thẩm, dậy sớm vậy?” Lâm Tiểu Trúc vừa thấy nàng đã tươi cười sáng lạn. Liễu thị là người chịu khó, tính cách lại ôn nhu, hiền lành, đồng cảm với hoàn cảnh của Tiểu Trúc nên thường cho nàng chút đồ ăn, vì thế thời gian qua nàng mới không bị đói chết.
“Ah, ta cũng không giống như bọn nhỏ các ngươi, lúc nào cũng thấy ngủ không đủ. Ta hôm nay trời vừa sáng liền tỉnh, rốt cuộc không ngủ lại được?”
Lâm Tiểu Trúc nhìn mộc dũng trong tay nàng hỏi “Liễu thẩm đi bắt ốc sao?”
Liễu thị thở dài một hơi: ” còn cách nào đâu. Ngũ thúc ngươi bị gãy chân, không thể lên núi săn thú, mấy đứa nhỏ đã lâu không có thức ăn mặn, đi kiếm chút ốc, cũng coi như là có thịt ah”
Liễu thị làm người tốt nhưng mệnh lại không tốt, công công bà bà quanh năm sinh bệnh, dưới còn em chồng mới mười hai tuổi, lại thêm bốn đứa con mà Ngũ thúc lại ngãy gãy chân, hai, ba tháng không thể đi lại, mọi việc trong nhà đều dồn vào một mình nàng.
“Được rồi, ngươi nhanh đi giặt quần ao đi, nếu không mợ ngươi lại ca cải lương bây giờ”
“Liễu thẩm, ta đi đây” Lâm Tiểu Trúc ngọt ngào chào tạm biệt Liễu thị.
“Ân, nhanh đi đi” Liễu thị vẫy vẫy tay nhìn theo bóng dáng cùa Lâm Tiểu Trúc, thở dài rồi xoay người rời đi.
Hôm nay đúng là dậy trễ, còn cách bờ sông một quãng xa đã nghe tiếng nữ nhân ríu rít đùa giỡn.
“Tiểu Trúc, mau tới, đến bên Thẩm Nhi này, có chừa chỗ cho ngươi” một người vừa quay đầu, nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc liền đưa tay ngoắc nàng.
“Hoa thẩm.” Lâm Tiểu Trúc vội đi tới, tươi cười chào hỏi từng người “Thất bà, Tam thẩm, Vương tẩu, Xuân Nhi tỷ tỷ”
“Ai ai, đứa nhỏ này, cười thật là ngọt” Thất bà cao hứng đáp
“Còn phải nói, đứa nhỏ đáng yêu như vậy mà phải làm rất nhiều việc, đã vậy mợ của nàng không mắng thì đánh, thực không hiểu nàng ta nghĩ thế nào nữa” Tam thẩm thở dài tiếp lời
“Còn nghĩ thế nào? Chẳng qua vì tức Hạ Đại Trụ không có bản lãnh, chỉ biết ăn không ngồi rồi nhưng sợ tính tình hắn thô bạo nên không dam gây sự với hắn, đành lấy Tiểu Trúc làm bao cát thôi”
Mọi người tuy bàn tán nhưng dù sao Hạ Đại Trụ lại là cậu ruột của nàng nên cũng nói tới đó liền thôi, chỉ thở dài than mệnh nàng không tốt. Vì vậy Lâm Tiểu Trúc cũng không để ý nhiều, tám với Hoa thẩm vài câu rồi đặt thau quần áo xuống, múc nước sông mà ngâm, sau đó lại dùng chày gỗ đập lên từng cái một.
“Ai, các ngươi có biết hay không, Tần thị đang chuẩn bị mang Tiểu Trúc đến Hạ gia trì ah” Tam thẩm cố ý nhỏ tiếng nhưng thanh âm vẫn truyền vào tai Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt xoay chuyển nhưng nàng cũng không ngẩng đầu lên, tay vẫn không ngừng đập quần áo?”
“Cái gì? Hạ gia trì?” Thất bà bên cạnh nàng kinh ngạc hỏi, những người khác nghe vậy cũng đồng loạt nhìn về phía Tam thẩm.
Tam thẩm ho nhẹ một tiếng, nhìn nhìn Lâm Tiểu Trúc, không có lên tiếng.
“mau nói đi, sao lại như vậy” Thất bà hích nàng, lại nhìn Lâm Tiểu Trúc “nhỏ tiếng một chút, chắc không nghe được đâu”
“Ai, nghe được thì đã sao? Cho dù giờ không biết, đến lúc người của Hạ gia trì tới, nàng cũng sẽ biết thôi, mà biết rồi thì có thể làm gì chứ? Chỉ có thể trách số mệnh thôi” Vương tẩu thở dài “đứa nhỏ đáng thương”
Hoa thẩm nhìn Lâm Tiểu Trúc vẫn đập quần áo, sau đó đem ngâm dưới sông, như là không nghe được Tam thẩm nói gì. Cuối cùng nàng cũng không kiềm chế được sự tò mò, nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi “Hà gia trì? Chính là cái nơi cơm ăn không đủ no, nghe nói nữ nhân trong đó đều mong được gả ra ngoài, Tần thị nghĩ sao mà đưa Tiểu Trúc vào trong núi sâu đó chứ?”
“Chính vì nữ nhân nơi đó đều gả ra ngoài, cho nên nam nhân chưa vợ rất nhiều. Nghe nói một nhà này có bốn huynh đệ, cụ thể là nhà nào thì ta không biết nhưng nghe nói tiền lễ rất nhiều, Tần thị vì thấy tiền lễ nhiều mới động tâm ah”
“Bậy bạ hết sức,Tiểu Trúc mới mười hai tuổi thôi mà”
“Vậy thì sao? Nghe nói là trước tiên làm con dâu nuôi từ bé, đợi lớn lên mới viên phòng, mua một đứa nhỏ so với một cô nương vẫn ít tốn kém hơn, nhà kia tính toán cũng thật kỹ”
Hoa thẩm hừ một tiếng: “cũng chỉ có Tần thị mới đáp ứng chuyện này, nếu là người khác, dù là thân thích cũng không đưa tới một nơi như thế, ăn không đủ, mặc cũng không có, lại toàn đàn ông, đến lúc đó làm nàng dâu của ai còn chưa biết nha”
Mọi người đều không lên tiếng, quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc thấy nàng đang chằm chằm nhìn nước sông, trên mặt không có biểu tình gì. Mấy người không khỏi lo sợ, hối hận đã bàn tán chuyện này trước mặt nàng.
“Ai, quần áo!” Hoa thẩm nhìn thấy quần áo của Lâm Tiểu Trúc bị nước cuốn trôi mà nàng vẫn không hay biết.
đến Lâm Tiểu Trúc trong tay quần áo đi xuống Du thổi đi, nàng lại hồn nhiên không biết, vội vàng kêu lên.
“A?” Lâm Tiểu Trúc giật mình, muốn lấy lại quần áo nhưng vị trí nàng đứng là xuôi dòng, nước sông lại chảy xiết, làm sao lấy lại được, chỉ đành trơ mắt nhìn quần áo trôi đi.
“Tiểu Trúc, thẩm thẩm chỉ nghe nói vậy, với lại chuyện này chỉ là do ý của một mình mợ ngươi, cậu ngươi nhất định sẽ không để ngươi đi, ngươi đùng suy nghĩ lung tung’ Tam thẩm thấy Lâm Tiểu Trúc ngày thường dù gặp chuyện gì cũng tươi cười mà giờ lại ngây ngốc như vậy thì nhịn không được mà nói thẳng.
“Thất bà, ngươi nói với Tứ bà một tiếng, để nàng đi nói chuyện với Tần thị” Hoa thẩm nói với Thất bà
Thất bà thở dài một hơi: “Tứ bà cũng không phải thực sự là bà bà của Tần thị, sao có tiếng nói gì chứ. Nàng ta nếu chịu nghe khuyên bảo thì Tiểu Trúc cũng không đến nông nỗi này, nhưng ta cũng sẽ cố xem sao” lại quay sang an ủi Lâm Tiểu Trúc “Tiểu Trúc, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, thực ra đến Hạ gia trì cũng chưa chắc gì khổ hơn ở nhà cậu ngươi. Nhà kia toàn làm nam hài, chỉ có một mình ngươi làm muội muội, chắc chắn sẽ không để ngươi phải làm gì, chỉ cần hưởng phúc nha”
“Đúng vậy, ngươi ở lại đây phải làm việc cả ngày còn hết bị mắng lại bị đánh, hở chút là không cho ăn cơm, nhà kia nếu đưa tiền lễ nhiều như vậy khẳng định sẽ khá hơn nơi này” những người khác cũng tiếp lời an ủi nàng.
“Ân, ta đã biết. Ta không sao, bà bà, thẩm thẩm không cần lo lắng” Lâm Tiểu Trúc tươi cười, an ủi lại mọi người
“Ai, thật tốt đứa nhỏ.” Mọi người thở dài cũng không nhắc lại nữa, nhanh chóng giặt xong quần áo rồi rời đi.
“Tiểu Trúc ngươi…” Hoa thẩm giặt xong quần áo thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn còn ngồi há miệng thở dốc, không biết nên nói thế nào.
“Hoa thẩm, ngài yên tâm đi, ta thực không có việc gì. Ta cũng sẽ không nghĩ bậy, Hạ gia trì có khi còn tốt hơn nơi này ah” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười rồi cầm lấy mộc bồn “ta cũng giặt xong rồi”
Thấy Lâm Tiểu Trúc đã suy nghĩ thông suốt, Hoa thẩm cũng yên lòng, đi cùng nàng một đoạn rồi mới vẫy tay rẽ về nhà mình.
Mặt trời xuyên qua những tầng mây, chiếu rọi khắp nơi, ánh sáng như phủ một lớp vàng trên các tán lá cây. Lúc này mọi người trong thôn cũng đã thức dậy, gà vị cũng đã được thả ra khỏi chuồng, nháo nhác chạy kiếm ăn…
Hoa dại ven đường vẫn còn đọng sương đêm, lại đón ánh mặt trời ban mai mà trở nên kiều diễm, một cơn gió thổi qua làm cho cả thôn tràn ngập mùi hoa quế.
Lâm Tiểu Trúc thả lỏng tâm tư, hướng mặt về phía mặt trời, tươi cười sáng lạn.
Cuộc sống tươi đẹp biết bao. Nửa năm trước, sau khi bị tai nạn xe cộ, nàng không chết mà lại xuyên đến nơi này, Lâm Tiểu Trúc liền nói với chính mình phải nhất định quý trọng sinh mệnh, hảo hảo mà sống thật tốt. Cho nên dù hiện tại cuộc sống khó khăn gian khổ, ăn không đủ no lại phải sống nhờ nhà họ hàng, nàng vẫn cố gắng sống thật vui vẻ, mỗi ngày đều cố gắng cải thiện cuộc sống của mình. Mà bây giờ cuộc sống của nàng sắp chuyển sang một bước ngoặt khác thôi, có gì là lớn lắm đâu.
Tần thị nhìn qua sài phòng quanh năm gió lùa thấy nàng đang chải đầu, miệng vẫn mắng sa sả, nào là cậu của Lâm Tiểu Trúc ham mê bài bạc, còn phải nuôi báo cô một tiểu nha đầu hết ăn lại nằm. Lâm Tiểu Trúc bĩu môi mở cửa đi tới phòng bếp.
“Còn không mau lên? Nha đầu chết tiệt kia, mỗi ngày đều đợi lão nương gọi mới chịu rời giường, muốn ngồi chơi sao?” Tần thị mắng càng lúc càng hăng, còn vương tay tát Lâm Tiểu Trúc một cái, không ngờ Lâm Tiểu Trúc đã nhanh chóng tiến lên phía trước, tay của nàng liền rơi vào khoảng không.
“Giỏi lắm, nha đầu chết tiệt, còn dám trốn” Tần thị nổi trận lôi định, đuổi theo muốn bắt Lâm Tiểu Trúc nhưng Lâm Tiểu Trúc tuy khí lực yếu mà thân thể lại linh hoạt dị thường, nhanh nhẹn trốn đông trốn tây, không cho nàng bắt được.
Tần thị tức giận nghiến răng nghiến lợi nhưng lại không thể làm gì, đành phải dừng chân, dựa vào tường mà thở dốc. Lâm Tiểu Trúc quay đầu, vụng trộm làm một cái mặ quỷ rồi đi đến phòng bếp lấy nước rửa mặt. Đến đây cũng hơn nửa năm, nàng cũng đã quá quen với tính tình của Tần thị, nàng tuyệt đối không để cho Tần thị đánh nàng: Hạ gia ngoài trừ cậu thì không ai có thể đụng được tới nàng. Còn mắng thì cứ để Tần thị tùy ý.
Rửa mặt xong, Lâm Tiểu Trúc đem chậu nước ra ngoài hắt lên sân, chuẩn bị quét rác.
“Nha đầu chết tiệt kia, ngươi chán sống rồi hay sao mà dám hắt nước lên người lão nương?” Tần thị đang đứng dưới mái hiên chải đầu, có lẽ do tới tháng cho nên tâm tình cực kỳ khó chịu, Lâm Tiểu Trúc cách nàng xa như vậy mà nàng còn hét toáng lên. Lâm Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn trời, không phải do trời mưa chứ, nếu không sao nàng đứng xa như vậy lại có thể hắt nước lên người Tần thị được.
“Nương, ngươi không để cho ai ngủ sao?” bên cửa bỗng nhiên xuất hiện một nam hài chừng năm, sáu tuổi, xoa xoa mắt oán giận nói với Tần thị.
“Làm ồn đến Tiểu Quai Quai sao?” Tần thị trở mặt còn nhan hơn trời tháng sáu, vừa thấy tiểu nam hài liền ôn nhu nhỏ nhẹ đi đến bên cạnh “đến, chúng ta ngủ tiếp đi, nương ngủ cùng ngươi” nói xong hai mẹ còn liền đi vào phòng.
Lâm Tiểu Trúc nhún nhún vai, hắt nước xong thì cầm cái chổi cao gấp hai lần nàng bắt đầu quét rác.
“Nha đầu chết tiệt kia, quét nhỏ một chút” trong phòng truyền ra tiếng hét của Tần thị.
Lâm Tiểu Trúc không để ý tới nàng, thuần thục quét sân một lần, lại đến phòng bếp mang bồn quần áo lớn đi ra viện môn
“Tiểu Trúc, sớm như vậy a?” vừa ra cửa đã gặp được hàng xóm là Liễu thị đang cầm theo mộc dũng từ trong nhà đi ra.
“Liễu thẩm, dậy sớm vậy?” Lâm Tiểu Trúc vừa thấy nàng đã tươi cười sáng lạn. Liễu thị là người chịu khó, tính cách lại ôn nhu, hiền lành, đồng cảm với hoàn cảnh của Tiểu Trúc nên thường cho nàng chút đồ ăn, vì thế thời gian qua nàng mới không bị đói chết.
“Ah, ta cũng không giống như bọn nhỏ các ngươi, lúc nào cũng thấy ngủ không đủ. Ta hôm nay trời vừa sáng liền tỉnh, rốt cuộc không ngủ lại được?”
Lâm Tiểu Trúc nhìn mộc dũng trong tay nàng hỏi “Liễu thẩm đi bắt ốc sao?”
Liễu thị thở dài một hơi: ” còn cách nào đâu. Ngũ thúc ngươi bị gãy chân, không thể lên núi săn thú, mấy đứa nhỏ đã lâu không có thức ăn mặn, đi kiếm chút ốc, cũng coi như là có thịt ah”
Liễu thị làm người tốt nhưng mệnh lại không tốt, công công bà bà quanh năm sinh bệnh, dưới còn em chồng mới mười hai tuổi, lại thêm bốn đứa con mà Ngũ thúc lại ngãy gãy chân, hai, ba tháng không thể đi lại, mọi việc trong nhà đều dồn vào một mình nàng.
“Được rồi, ngươi nhanh đi giặt quần ao đi, nếu không mợ ngươi lại ca cải lương bây giờ”
“Liễu thẩm, ta đi đây” Lâm Tiểu Trúc ngọt ngào chào tạm biệt Liễu thị.
“Ân, nhanh đi đi” Liễu thị vẫy vẫy tay nhìn theo bóng dáng cùa Lâm Tiểu Trúc, thở dài rồi xoay người rời đi.
Hôm nay đúng là dậy trễ, còn cách bờ sông một quãng xa đã nghe tiếng nữ nhân ríu rít đùa giỡn.
“Tiểu Trúc, mau tới, đến bên Thẩm Nhi này, có chừa chỗ cho ngươi” một người vừa quay đầu, nhìn thấy Lâm Tiểu Trúc liền đưa tay ngoắc nàng.
“Hoa thẩm.” Lâm Tiểu Trúc vội đi tới, tươi cười chào hỏi từng người “Thất bà, Tam thẩm, Vương tẩu, Xuân Nhi tỷ tỷ”
“Ai ai, đứa nhỏ này, cười thật là ngọt” Thất bà cao hứng đáp
“Còn phải nói, đứa nhỏ đáng yêu như vậy mà phải làm rất nhiều việc, đã vậy mợ của nàng không mắng thì đánh, thực không hiểu nàng ta nghĩ thế nào nữa” Tam thẩm thở dài tiếp lời
“Còn nghĩ thế nào? Chẳng qua vì tức Hạ Đại Trụ không có bản lãnh, chỉ biết ăn không ngồi rồi nhưng sợ tính tình hắn thô bạo nên không dam gây sự với hắn, đành lấy Tiểu Trúc làm bao cát thôi”
Mọi người tuy bàn tán nhưng dù sao Hạ Đại Trụ lại là cậu ruột của nàng nên cũng nói tới đó liền thôi, chỉ thở dài than mệnh nàng không tốt. Vì vậy Lâm Tiểu Trúc cũng không để ý nhiều, tám với Hoa thẩm vài câu rồi đặt thau quần áo xuống, múc nước sông mà ngâm, sau đó lại dùng chày gỗ đập lên từng cái một.
“Ai, các ngươi có biết hay không, Tần thị đang chuẩn bị mang Tiểu Trúc đến Hạ gia trì ah” Tam thẩm cố ý nhỏ tiếng nhưng thanh âm vẫn truyền vào tai Lâm Tiểu Trúc, ánh mắt xoay chuyển nhưng nàng cũng không ngẩng đầu lên, tay vẫn không ngừng đập quần áo?”
“Cái gì? Hạ gia trì?” Thất bà bên cạnh nàng kinh ngạc hỏi, những người khác nghe vậy cũng đồng loạt nhìn về phía Tam thẩm.
Tam thẩm ho nhẹ một tiếng, nhìn nhìn Lâm Tiểu Trúc, không có lên tiếng.
“mau nói đi, sao lại như vậy” Thất bà hích nàng, lại nhìn Lâm Tiểu Trúc “nhỏ tiếng một chút, chắc không nghe được đâu”
“Ai, nghe được thì đã sao? Cho dù giờ không biết, đến lúc người của Hạ gia trì tới, nàng cũng sẽ biết thôi, mà biết rồi thì có thể làm gì chứ? Chỉ có thể trách số mệnh thôi” Vương tẩu thở dài “đứa nhỏ đáng thương”
Hoa thẩm nhìn Lâm Tiểu Trúc vẫn đập quần áo, sau đó đem ngâm dưới sông, như là không nghe được Tam thẩm nói gì. Cuối cùng nàng cũng không kiềm chế được sự tò mò, nhích lại gần, nhỏ giọng hỏi “Hà gia trì? Chính là cái nơi cơm ăn không đủ no, nghe nói nữ nhân trong đó đều mong được gả ra ngoài, Tần thị nghĩ sao mà đưa Tiểu Trúc vào trong núi sâu đó chứ?”
“Chính vì nữ nhân nơi đó đều gả ra ngoài, cho nên nam nhân chưa vợ rất nhiều. Nghe nói một nhà này có bốn huynh đệ, cụ thể là nhà nào thì ta không biết nhưng nghe nói tiền lễ rất nhiều, Tần thị vì thấy tiền lễ nhiều mới động tâm ah”
“Bậy bạ hết sức,Tiểu Trúc mới mười hai tuổi thôi mà”
“Vậy thì sao? Nghe nói là trước tiên làm con dâu nuôi từ bé, đợi lớn lên mới viên phòng, mua một đứa nhỏ so với một cô nương vẫn ít tốn kém hơn, nhà kia tính toán cũng thật kỹ”
Hoa thẩm hừ một tiếng: “cũng chỉ có Tần thị mới đáp ứng chuyện này, nếu là người khác, dù là thân thích cũng không đưa tới một nơi như thế, ăn không đủ, mặc cũng không có, lại toàn đàn ông, đến lúc đó làm nàng dâu của ai còn chưa biết nha”
Mọi người đều không lên tiếng, quay đầu nhìn Lâm Tiểu Trúc thấy nàng đang chằm chằm nhìn nước sông, trên mặt không có biểu tình gì. Mấy người không khỏi lo sợ, hối hận đã bàn tán chuyện này trước mặt nàng.
“Ai, quần áo!” Hoa thẩm nhìn thấy quần áo của Lâm Tiểu Trúc bị nước cuốn trôi mà nàng vẫn không hay biết.
đến Lâm Tiểu Trúc trong tay quần áo đi xuống Du thổi đi, nàng lại hồn nhiên không biết, vội vàng kêu lên.
“A?” Lâm Tiểu Trúc giật mình, muốn lấy lại quần áo nhưng vị trí nàng đứng là xuôi dòng, nước sông lại chảy xiết, làm sao lấy lại được, chỉ đành trơ mắt nhìn quần áo trôi đi.
“Tiểu Trúc, thẩm thẩm chỉ nghe nói vậy, với lại chuyện này chỉ là do ý của một mình mợ ngươi, cậu ngươi nhất định sẽ không để ngươi đi, ngươi đùng suy nghĩ lung tung’ Tam thẩm thấy Lâm Tiểu Trúc ngày thường dù gặp chuyện gì cũng tươi cười mà giờ lại ngây ngốc như vậy thì nhịn không được mà nói thẳng.
“Thất bà, ngươi nói với Tứ bà một tiếng, để nàng đi nói chuyện với Tần thị” Hoa thẩm nói với Thất bà
Thất bà thở dài một hơi: “Tứ bà cũng không phải thực sự là bà bà của Tần thị, sao có tiếng nói gì chứ. Nàng ta nếu chịu nghe khuyên bảo thì Tiểu Trúc cũng không đến nông nỗi này, nhưng ta cũng sẽ cố xem sao” lại quay sang an ủi Lâm Tiểu Trúc “Tiểu Trúc, ngươi đừng suy nghĩ lung tung, thực ra đến Hạ gia trì cũng chưa chắc gì khổ hơn ở nhà cậu ngươi. Nhà kia toàn làm nam hài, chỉ có một mình ngươi làm muội muội, chắc chắn sẽ không để ngươi phải làm gì, chỉ cần hưởng phúc nha”
“Đúng vậy, ngươi ở lại đây phải làm việc cả ngày còn hết bị mắng lại bị đánh, hở chút là không cho ăn cơm, nhà kia nếu đưa tiền lễ nhiều như vậy khẳng định sẽ khá hơn nơi này” những người khác cũng tiếp lời an ủi nàng.
“Ân, ta đã biết. Ta không sao, bà bà, thẩm thẩm không cần lo lắng” Lâm Tiểu Trúc tươi cười, an ủi lại mọi người
“Ai, thật tốt đứa nhỏ.” Mọi người thở dài cũng không nhắc lại nữa, nhanh chóng giặt xong quần áo rồi rời đi.
“Tiểu Trúc ngươi…” Hoa thẩm giặt xong quần áo thấy Lâm Tiểu Trúc vẫn còn ngồi há miệng thở dốc, không biết nên nói thế nào.
“Hoa thẩm, ngài yên tâm đi, ta thực không có việc gì. Ta cũng sẽ không nghĩ bậy, Hạ gia trì có khi còn tốt hơn nơi này ah” Lâm Tiểu Trúc mỉm cười rồi cầm lấy mộc bồn “ta cũng giặt xong rồi”
Thấy Lâm Tiểu Trúc đã suy nghĩ thông suốt, Hoa thẩm cũng yên lòng, đi cùng nàng một đoạn rồi mới vẫy tay rẽ về nhà mình.
Mặt trời xuyên qua những tầng mây, chiếu rọi khắp nơi, ánh sáng như phủ một lớp vàng trên các tán lá cây. Lúc này mọi người trong thôn cũng đã thức dậy, gà vị cũng đã được thả ra khỏi chuồng, nháo nhác chạy kiếm ăn…
Hoa dại ven đường vẫn còn đọng sương đêm, lại đón ánh mặt trời ban mai mà trở nên kiều diễm, một cơn gió thổi qua làm cho cả thôn tràn ngập mùi hoa quế.
Lâm Tiểu Trúc thả lỏng tâm tư, hướng mặt về phía mặt trời, tươi cười sáng lạn.
Cuộc sống tươi đẹp biết bao. Nửa năm trước, sau khi bị tai nạn xe cộ, nàng không chết mà lại xuyên đến nơi này, Lâm Tiểu Trúc liền nói với chính mình phải nhất định quý trọng sinh mệnh, hảo hảo mà sống thật tốt. Cho nên dù hiện tại cuộc sống khó khăn gian khổ, ăn không đủ no lại phải sống nhờ nhà họ hàng, nàng vẫn cố gắng sống thật vui vẻ, mỗi ngày đều cố gắng cải thiện cuộc sống của mình. Mà bây giờ cuộc sống của nàng sắp chuyển sang một bước ngoặt khác thôi, có gì là lớn lắm đâu.
Tác giả :
Tọa Chước Linh Linh Thủy