Biệt Thái Nhập Hí
Chương 7
Có lẽ là Sở Chu ở thời điểm đấy nghĩ chuyện này chỉ là vô tình khiến hắn thấy thích thú, hoặc cũng có thể trong lòng bắt đầu để ý một người, sau liền không tự giác tìm tòi chung quanh, tìm kiếm bóng dáng người nọ, dù sao nửa năm sau đó Tăng Kế xuất hiện trước mắt Sở Chu ngày càng nhiều
Sau một thời gian quan sát, Sở Chu phát hiện Tăng Kế rất để ý đến bề ngoài của mình, y có ngoại hình tuấn tú,vì vậy đối với quần áo cũng có yêu cầu rất cao.
Sở Chu nhiều lần trông thấy Tăng Kế, lại chưa từng thấy quần áo y quá kiểu cách, tóc được tỉ mỉ xử lý, tựa hồ từng sợi tóc từng độ cung đều trải qua thiết kế, vô luận nhìn từ góc độ nào cũng thấy hoàn mỹ.
Sở Chu nhìn chính mình trong gương, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy có gì đặc biệt,so sánh với Tăng Kế,Sở Chu không khỏi cảm thán, đều được cha mẹ nuôi dưỡng,được ăn cơm uống nước,sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy.
Buổi thực nghiệm kết thúc, Sở Chu cầm mấy quyển sách định trở về phòng ngủ tắm rửa một cái rồi đi ăn cơm, mới vừa đi tới thư viện liền chứng kiến một chiếc xe thể thao phong cách đứng ở dưới lầu, theo bản năng Sở Chu liền nghĩ nó là của Tăng Kế.
Sở Chu đi vài bước lại quay đầu,nhìn những tấm biển quảng cáo,thỉnh thoảng lại ngắm cửa sổ.
Chốc lát sau thấy Bạch Nghị đi ra từ thư viện, Sở Chu theo bản năng nhíu mày, thấy Tăng Kế đang chậm rãi đi phía sau Bạch Nghị, mày lại không tự giác giãn ra.
Xem hai người này lên xe rời đi, Sở Chu lại nhìn tấm biểm quảng cáo “xem đủ chưa”,lại tính toán tiếp tục về ký túc xá.
Ai biết lần này Bạch Nghị không có lên xe, đi nhanh lên phía trước, Tăng Kế cũng vẫn đang đi phía sau, cho dù cách xa,cũng thấy khuôn mặt họ chẳng ra gì.
Cãi nhau? Sở Chu lau lau cái mũi,che dấu chính mình thấy cảnh này lại liền thấy hưng phấn,kỳ thật cũng không đáng để cao hứng,cho dù Tăng Kế thực sự chia tay với Bạch Nghị,cũng đâu đến lượt hắn.[Tân: poor top ]
Sở Chu ngẩng đầu nhìn trời thầm than, huống hồ Tăng Kế thấy thế nào cũng là người tâm cao khí ngạo, có thể lâu như vậy kiên trì không chạy tới trường học tìm Bạch Nghị, hẳn cảm tình giữa hai người rất tốt, tiểu đánh tiểu nháo thuần túy chỉ để trợ hứng.(đông:thi thoảng cãi nhau cho tình thêm nồng)
Nghĩ như vậy,Sở Chu phẫn nộ trở về phòng ngủ.
Khoảng thời gian sau cũng không thấy Tăng Kế, Sở Chu ngẫu nhiên cố ý lắc lư đến khu dạy học, không có việc gì nhưng lại chạy đến tầng chót, cũng chỉ thấy căn phòng kia đóng kín…
Tìm không thấy người,cảm giác muốn gặp cũng chậm rãi phai nhạt.
Một lần cuối cùng ở trong sân trường nhìn thấy Tăng Kế là cuối học kỳ hai, mỗi ngày đều vội vàng ghi ghi chép chép.học học thuộc thuộc, tìm tư liệu sưu tầm lại để viết luận văn, rung động trong lòng cũng dần dần lắng xuống.
Liền như vậy, không kịp phòng bị lại thấy được hai người kia.
Bởi vì đợt thi này vô cùng quan trọng, phòng tự học chật kín người, trời nóng nực cho dù quạt chạy hết công suất, cũng không có mát.
Sở Chu dự định dùng thẻ học buổi tối để hoàn thành luận văn, rời khỏi phòng tự học chung,đi tìm nơi nào vắng vẻ một chút để học.
Ra ngoài phòng học,đi trong sân trường không một bóng người, quả nhiên mát mẻ hơn rất nhiều.
Ánh trăng như hoa, mặt đất sáng ngời như đèn đường chiếu xạ.
Sở Chu tìm kiếm hơn nửa vườn trường, cuối cùng cũng quyết định về phòng ở của hắn,mặc dù bạn học chơi đùa thỉnh thoảng cũng phát ra tạp âm,nhưng vẫn có thể tập trung được.
Sở Chu theo thói quen đi tắt đến khu nhà ở, đi nửa ngày mới phát hiện dưới chân nhìn càng ngày càng không rõ đường, mới để ý mình đang đi vào một rừng cây nhỏ, rừng cây nhỏ sâu kín âm trầm trong vườn trường lúc này thật không hoan nghênh bất cứ ai. Chỉ vì nơi này buổi sáng chim hót thanh tĩnh có, có người đến người đi, giữa trưa mát mẻ luôn luôn có tốp năm tốp ba sớm đã chiếm ghế đá nhàn nhã ăn cơm, chạng vạng trời chiều đến lượt những đôi tình nhân,thật sự ban ngày nơi này không bao giờ thiếu bóng người.
Bất quá lúc này trăng đã treo trên đỉnh đầu, rừng cây nhỏ cành lá tươi tốt nay không có chút ánh sáng, tối tăm rậm rạp thật có chút đáng sợ.
Trong sân trường,tuy rằng chưa xảy ra chuyện gì,cũng ít người chọn đi đường này.
Sở Chu nghĩ đã đi xa như vậy, cũng không cần phải quay lại, bốn phía im ắng, hoàn toàn không có cảm giác đang ở trong sân trường nơi đô thị, hắn lấy hết can đảm đi tới. Trong lòng hát quốc ca, thỉnh thoảng tăng nhanh cước bộ, nhìn thấy lối ra liền thấy cao hứng, một trận gió lạnh thổi qua, bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm, xa hơn một chút chỗ cây ải mộc,lờ mở hiện ra hai bóng người.
Sở Chu đứng sửng sốt, đầu óc thấy rối loạn, nơi này có gì thích hợp cho việc này chứ, hắn trong lòng cố gắng nghĩ, chính mình không nên đánh vỡ chuyện tốt của người ta
Bởi vì hai người kia vừa lúc cản đường đi của hắn, hắn liền đi vài bước vòng qua, chỉ hy vọng tiếng bước chân không cần quá lớn quấy rầy đến hai người họ
Thật cẩn thận đi qua. Sở Chu cũng không biết là ai đứng dưới tàng cây,nhưng cũng không muốn nhìn chuyện tốt của người ta,tình cảm mãnh liệt mà hắn không có
Nhưng đúng lúc này một trong số hai người bọn họ bỗng nhiên nói lớn một cái tên,khiến tâm trạng không quan tâm của Sở Chu hoàn toàn bị đánh vỡ.
“Bạch Nghị,” Người nọ có thể thử a, thanh âm có điểm chọc ghẹo, người vẫn nhất quán ăn trên ngồi trước, không quan tâm quát,“…… Con mẹ nó, ngươi là nam nhân thì lưu loát 1 chút, nửa vời, định chiết đến gãy cả thắt lưng lão tử sao…ngươi…”
Hắn vẫn muốn nói, bất quá thanh âm rất nhanh bị người ngăn chặn, Sở Chu quay đầu lại, hai người rất nhanh dây dưa cùng nhau, khó phân biệt được,vỗn đã biết họ đang làm chuyện gì nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Hắn nghĩ người khác làm loại chuyện này không thể khơi dậy dục vọng của hắn, mấy lời này sau có thể nói rõ một chút,nhưng là Tăng Kế thì mọi chuyện lại khác.
Lần đầu tiên thấy hai nam nhân hoan ái, Sở Chu phát hiện chính mình cũng không thấy phản cảm hay chán ghét, thậm chí hình như sớm có chuẩn bị, không có chút nào kinh ngạc kỳ quái.
Tuy nhiên cũng có chút cảm giác khác thường, tỷ như hắn cảm thấy có chút lạ, cũng không thèm che dấu việc hắn đang nhìn bọn họ, tuy rằng hai người bọn họ còn đang bận cũng không có chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Đi trở về phòng ngủ cũng là lúc những người khác đều đã trở về, hắn rõ ràng là người rời khỏi lớp đầu tiên nhưng lại là người về cuối cùng.
Người khác trêu, hắn cũng vui vẻ đáp lại, như thể không có chuyện gì khác thường vừa xảy ra.
Trong phòng ngủ,mọi người nói chuyện phiếm, đề tài quay chung quanh chính trị, quân sự, nữ nhân,Sở Chu không có chút hứng thú muốn tham dự. Trên thực tế cả buổi tối hắn đều đần độn, không biết là bản thân đã tắm rửa hay chưa,khi hắn lấy lại chút ý thức cũng là trong trạng thái nằm trên giường muốn ngủ mà ngủ không được.
Trong phòng thanh âm dần dần không còn nữa, đợi cho tiếng ngáy truyền đến, Sở Chu mới có điểm vô lực nhúc nhích thân thể, nằm thẳng, cánh tay che lấp ở ánh mắt, giống như muốn ngăn cản bản thân nghĩ lại chuyện vừa rồi.
Đây là đêm hè có nhiều xao động nhất trong cuộc đời Sở Chu.
Đêm đó hắn trợn tròn mắt nhìn bầu trời tối đen như mực nay bắt đầu có ánh nắng,hắn chưa từng bao giờ bị mất ngủ,nay lại mang trong lòng nhiều cảm xúc phức tạp,khiến hắn thấy nặng trịch,trốn không thoát, mà đối mặt cũng không xong.
Cuối kỳ đã qua, kỳ nghỉ đã qua, mùa hè đã qua.
Đi học trở lại,mọi người đều cảm thấy lớp trưởng đại nhân thay đổi lớn,ở trong một đám vô tâm vô phế,chỉ biết hưởng lạc,không biết đến sầu cảm,hắn vô tình trở nên xuất chúng rất nhiều.
“Nhưng thật ra nhìn qua có vẻ hơi quá mức”, người bạn mới của hắn đánh giá hắn như vậy
Chính là khi ở một mình Sở Chu liền bắt đầu ngẩn người,yên lặng không biết đang nghĩ cái gì,chỉ thấy hắn mông lung nhìn về nơi nào đó,(tự kỉ ing)
Ký túc xá có người trêu ghẹo nói: Sở Chu ngươi hẳn là có tình ý với ai nha, xem xét ngươi tinh thần không mấy hứng khởi,vậy là chuyện chưa thành, thế nào,cô nương nào đã lọt vào mắt xanh của Tiểu Chu của đại ca,có cần đại ca ta giúp ngươi hay không.
Sở Chu nghe vậy, hạ ánh mắt, cười cười không đáp lời.
Kỳ thật, có thể trong lời nói, hắn cũng muốn tìm ai đó chia sẻ tâm tình của mình,cái cảm xúc không rõ ràng trong hắn,hắn muốn tìm ai đó giúp hắn hiểu rõ hơn,hoặc chỉ cần có người lắng nghe hắn nói.Chính là, không mở miệng được.
Có một số việc, nói không nên lời. Chỉ cần nghĩ tới bạn hắn khi nghe hắn nói liền có thái độ xem thường, giọng điệu trào phúng, hắn liền bất kể như thế nào cũng không mở miệng được.
Sở Chu ý thức được chính mình lâm vào hoàn cảnh kì quái,vô tình mà hắn lần đầu tiên tiếp xúc với cái vòng luẩn quẩn này,những điều kì quái bên trong, hắn còn chưa hiểu rõ mà áp lực từ bên ngoài đã muốn làm hắn rối tung lên.
Nghỉ hè hắn tìm hiểu trên mạng,tìm được thông tin làm cho hắn không thể không đè nén xuống những điều đang cố bành trướng trong đầu hắn.
Vừa thả quái thú ra thấy cũng không quản được, chỉ biết theo thời gian dần trôi, nó càng ngày càng khỏe.(đông:theo thời gian mọi chuyện sẽ rõ.chắc vậy a)
Quá trình nhẫn nại thực vất vả.
Có đôi khi Sở Chu trộm tưởng, người kia cũng từng do dự, có phải hay không miệng chối bỏ mà lòng không nguôi âm ỉ
Sở Chu nghĩ chính mình hỏi người nọ, tại ngã tư đường, vì cái gì trong tâm muốn qua phải nhưng lại khư khư cố chấp nói hướng trái
Còn có rất nhiều vấn đề, đều muốn hỏi, muốn hỏi cái kia làm hắn nhận ra tình cảm của hắn hay chỉ đơn giản là đánh thức bản chất dục vọng trong hắn mà thôi.
Mùa hè năm kia, hắn không còn nhìn thấy Tăng Kế.
Tăng Kế đột nhiên biến mất khỏi thế giới của Sở Chu,giống như khi hắn đột nhiên xuất hiện, chiếm giữ thế giới của hắn.
Thẳng đến bốn năm sau,ở quán bar, lại gặp lại.
Mờ mịt nhân thế, vốn dĩ tưởng rằng sẽ không gặp lại, Sở Chu đã sớm đem người này khóa ở quá khứ, lại phát hiện trong đám người, bưng chén rượu, người nọ trong mắt của hắn vẫn thật chói mắt.
Lau đi những kí ức bụi bặm, mặc kệ qua bao lâu, đều như vậy dễ dàng thu hút ánh mắt của Sở Chu
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vừa nói chuyện phiếm vừa viết, vội vàng đăng lên, không tra chữ sai.(nên đời bọn e mới khổ T.T)
Thỉnh chư vị chỉ giáo thêm
Sau một thời gian quan sát, Sở Chu phát hiện Tăng Kế rất để ý đến bề ngoài của mình, y có ngoại hình tuấn tú,vì vậy đối với quần áo cũng có yêu cầu rất cao.
Sở Chu nhiều lần trông thấy Tăng Kế, lại chưa từng thấy quần áo y quá kiểu cách, tóc được tỉ mỉ xử lý, tựa hồ từng sợi tóc từng độ cung đều trải qua thiết kế, vô luận nhìn từ góc độ nào cũng thấy hoàn mỹ.
Sở Chu nhìn chính mình trong gương, nhìn trái nhìn phải cũng không thấy có gì đặc biệt,so sánh với Tăng Kế,Sở Chu không khỏi cảm thán, đều được cha mẹ nuôi dưỡng,được ăn cơm uống nước,sao lại có sự chênh lệch lớn như vậy.
Buổi thực nghiệm kết thúc, Sở Chu cầm mấy quyển sách định trở về phòng ngủ tắm rửa một cái rồi đi ăn cơm, mới vừa đi tới thư viện liền chứng kiến một chiếc xe thể thao phong cách đứng ở dưới lầu, theo bản năng Sở Chu liền nghĩ nó là của Tăng Kế.
Sở Chu đi vài bước lại quay đầu,nhìn những tấm biển quảng cáo,thỉnh thoảng lại ngắm cửa sổ.
Chốc lát sau thấy Bạch Nghị đi ra từ thư viện, Sở Chu theo bản năng nhíu mày, thấy Tăng Kế đang chậm rãi đi phía sau Bạch Nghị, mày lại không tự giác giãn ra.
Xem hai người này lên xe rời đi, Sở Chu lại nhìn tấm biểm quảng cáo “xem đủ chưa”,lại tính toán tiếp tục về ký túc xá.
Ai biết lần này Bạch Nghị không có lên xe, đi nhanh lên phía trước, Tăng Kế cũng vẫn đang đi phía sau, cho dù cách xa,cũng thấy khuôn mặt họ chẳng ra gì.
Cãi nhau? Sở Chu lau lau cái mũi,che dấu chính mình thấy cảnh này lại liền thấy hưng phấn,kỳ thật cũng không đáng để cao hứng,cho dù Tăng Kế thực sự chia tay với Bạch Nghị,cũng đâu đến lượt hắn.[Tân: poor top ]
Sở Chu ngẩng đầu nhìn trời thầm than, huống hồ Tăng Kế thấy thế nào cũng là người tâm cao khí ngạo, có thể lâu như vậy kiên trì không chạy tới trường học tìm Bạch Nghị, hẳn cảm tình giữa hai người rất tốt, tiểu đánh tiểu nháo thuần túy chỉ để trợ hứng.(đông:thi thoảng cãi nhau cho tình thêm nồng)
Nghĩ như vậy,Sở Chu phẫn nộ trở về phòng ngủ.
Khoảng thời gian sau cũng không thấy Tăng Kế, Sở Chu ngẫu nhiên cố ý lắc lư đến khu dạy học, không có việc gì nhưng lại chạy đến tầng chót, cũng chỉ thấy căn phòng kia đóng kín…
Tìm không thấy người,cảm giác muốn gặp cũng chậm rãi phai nhạt.
Một lần cuối cùng ở trong sân trường nhìn thấy Tăng Kế là cuối học kỳ hai, mỗi ngày đều vội vàng ghi ghi chép chép.học học thuộc thuộc, tìm tư liệu sưu tầm lại để viết luận văn, rung động trong lòng cũng dần dần lắng xuống.
Liền như vậy, không kịp phòng bị lại thấy được hai người kia.
Bởi vì đợt thi này vô cùng quan trọng, phòng tự học chật kín người, trời nóng nực cho dù quạt chạy hết công suất, cũng không có mát.
Sở Chu dự định dùng thẻ học buổi tối để hoàn thành luận văn, rời khỏi phòng tự học chung,đi tìm nơi nào vắng vẻ một chút để học.
Ra ngoài phòng học,đi trong sân trường không một bóng người, quả nhiên mát mẻ hơn rất nhiều.
Ánh trăng như hoa, mặt đất sáng ngời như đèn đường chiếu xạ.
Sở Chu tìm kiếm hơn nửa vườn trường, cuối cùng cũng quyết định về phòng ở của hắn,mặc dù bạn học chơi đùa thỉnh thoảng cũng phát ra tạp âm,nhưng vẫn có thể tập trung được.
Sở Chu theo thói quen đi tắt đến khu nhà ở, đi nửa ngày mới phát hiện dưới chân nhìn càng ngày càng không rõ đường, mới để ý mình đang đi vào một rừng cây nhỏ, rừng cây nhỏ sâu kín âm trầm trong vườn trường lúc này thật không hoan nghênh bất cứ ai. Chỉ vì nơi này buổi sáng chim hót thanh tĩnh có, có người đến người đi, giữa trưa mát mẻ luôn luôn có tốp năm tốp ba sớm đã chiếm ghế đá nhàn nhã ăn cơm, chạng vạng trời chiều đến lượt những đôi tình nhân,thật sự ban ngày nơi này không bao giờ thiếu bóng người.
Bất quá lúc này trăng đã treo trên đỉnh đầu, rừng cây nhỏ cành lá tươi tốt nay không có chút ánh sáng, tối tăm rậm rạp thật có chút đáng sợ.
Trong sân trường,tuy rằng chưa xảy ra chuyện gì,cũng ít người chọn đi đường này.
Sở Chu nghĩ đã đi xa như vậy, cũng không cần phải quay lại, bốn phía im ắng, hoàn toàn không có cảm giác đang ở trong sân trường nơi đô thị, hắn lấy hết can đảm đi tới. Trong lòng hát quốc ca, thỉnh thoảng tăng nhanh cước bộ, nhìn thấy lối ra liền thấy cao hứng, một trận gió lạnh thổi qua, bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm, xa hơn một chút chỗ cây ải mộc,lờ mở hiện ra hai bóng người.
Sở Chu đứng sửng sốt, đầu óc thấy rối loạn, nơi này có gì thích hợp cho việc này chứ, hắn trong lòng cố gắng nghĩ, chính mình không nên đánh vỡ chuyện tốt của người ta
Bởi vì hai người kia vừa lúc cản đường đi của hắn, hắn liền đi vài bước vòng qua, chỉ hy vọng tiếng bước chân không cần quá lớn quấy rầy đến hai người họ
Thật cẩn thận đi qua. Sở Chu cũng không biết là ai đứng dưới tàng cây,nhưng cũng không muốn nhìn chuyện tốt của người ta,tình cảm mãnh liệt mà hắn không có
Nhưng đúng lúc này một trong số hai người bọn họ bỗng nhiên nói lớn một cái tên,khiến tâm trạng không quan tâm của Sở Chu hoàn toàn bị đánh vỡ.
“Bạch Nghị,” Người nọ có thể thử a, thanh âm có điểm chọc ghẹo, người vẫn nhất quán ăn trên ngồi trước, không quan tâm quát,“…… Con mẹ nó, ngươi là nam nhân thì lưu loát 1 chút, nửa vời, định chiết đến gãy cả thắt lưng lão tử sao…ngươi…”
Hắn vẫn muốn nói, bất quá thanh âm rất nhanh bị người ngăn chặn, Sở Chu quay đầu lại, hai người rất nhanh dây dưa cùng nhau, khó phân biệt được,vỗn đã biết họ đang làm chuyện gì nhưng vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Hắn nghĩ người khác làm loại chuyện này không thể khơi dậy dục vọng của hắn, mấy lời này sau có thể nói rõ một chút,nhưng là Tăng Kế thì mọi chuyện lại khác.
Lần đầu tiên thấy hai nam nhân hoan ái, Sở Chu phát hiện chính mình cũng không thấy phản cảm hay chán ghét, thậm chí hình như sớm có chuẩn bị, không có chút nào kinh ngạc kỳ quái.
Tuy nhiên cũng có chút cảm giác khác thường, tỷ như hắn cảm thấy có chút lạ, cũng không thèm che dấu việc hắn đang nhìn bọn họ, tuy rằng hai người bọn họ còn đang bận cũng không có chú ý tới sự tồn tại của hắn.
Đi trở về phòng ngủ cũng là lúc những người khác đều đã trở về, hắn rõ ràng là người rời khỏi lớp đầu tiên nhưng lại là người về cuối cùng.
Người khác trêu, hắn cũng vui vẻ đáp lại, như thể không có chuyện gì khác thường vừa xảy ra.
Trong phòng ngủ,mọi người nói chuyện phiếm, đề tài quay chung quanh chính trị, quân sự, nữ nhân,Sở Chu không có chút hứng thú muốn tham dự. Trên thực tế cả buổi tối hắn đều đần độn, không biết là bản thân đã tắm rửa hay chưa,khi hắn lấy lại chút ý thức cũng là trong trạng thái nằm trên giường muốn ngủ mà ngủ không được.
Trong phòng thanh âm dần dần không còn nữa, đợi cho tiếng ngáy truyền đến, Sở Chu mới có điểm vô lực nhúc nhích thân thể, nằm thẳng, cánh tay che lấp ở ánh mắt, giống như muốn ngăn cản bản thân nghĩ lại chuyện vừa rồi.
Đây là đêm hè có nhiều xao động nhất trong cuộc đời Sở Chu.
Đêm đó hắn trợn tròn mắt nhìn bầu trời tối đen như mực nay bắt đầu có ánh nắng,hắn chưa từng bao giờ bị mất ngủ,nay lại mang trong lòng nhiều cảm xúc phức tạp,khiến hắn thấy nặng trịch,trốn không thoát, mà đối mặt cũng không xong.
Cuối kỳ đã qua, kỳ nghỉ đã qua, mùa hè đã qua.
Đi học trở lại,mọi người đều cảm thấy lớp trưởng đại nhân thay đổi lớn,ở trong một đám vô tâm vô phế,chỉ biết hưởng lạc,không biết đến sầu cảm,hắn vô tình trở nên xuất chúng rất nhiều.
“Nhưng thật ra nhìn qua có vẻ hơi quá mức”, người bạn mới của hắn đánh giá hắn như vậy
Chính là khi ở một mình Sở Chu liền bắt đầu ngẩn người,yên lặng không biết đang nghĩ cái gì,chỉ thấy hắn mông lung nhìn về nơi nào đó,(tự kỉ ing)
Ký túc xá có người trêu ghẹo nói: Sở Chu ngươi hẳn là có tình ý với ai nha, xem xét ngươi tinh thần không mấy hứng khởi,vậy là chuyện chưa thành, thế nào,cô nương nào đã lọt vào mắt xanh của Tiểu Chu của đại ca,có cần đại ca ta giúp ngươi hay không.
Sở Chu nghe vậy, hạ ánh mắt, cười cười không đáp lời.
Kỳ thật, có thể trong lời nói, hắn cũng muốn tìm ai đó chia sẻ tâm tình của mình,cái cảm xúc không rõ ràng trong hắn,hắn muốn tìm ai đó giúp hắn hiểu rõ hơn,hoặc chỉ cần có người lắng nghe hắn nói.Chính là, không mở miệng được.
Có một số việc, nói không nên lời. Chỉ cần nghĩ tới bạn hắn khi nghe hắn nói liền có thái độ xem thường, giọng điệu trào phúng, hắn liền bất kể như thế nào cũng không mở miệng được.
Sở Chu ý thức được chính mình lâm vào hoàn cảnh kì quái,vô tình mà hắn lần đầu tiên tiếp xúc với cái vòng luẩn quẩn này,những điều kì quái bên trong, hắn còn chưa hiểu rõ mà áp lực từ bên ngoài đã muốn làm hắn rối tung lên.
Nghỉ hè hắn tìm hiểu trên mạng,tìm được thông tin làm cho hắn không thể không đè nén xuống những điều đang cố bành trướng trong đầu hắn.
Vừa thả quái thú ra thấy cũng không quản được, chỉ biết theo thời gian dần trôi, nó càng ngày càng khỏe.(đông:theo thời gian mọi chuyện sẽ rõ.chắc vậy a)
Quá trình nhẫn nại thực vất vả.
Có đôi khi Sở Chu trộm tưởng, người kia cũng từng do dự, có phải hay không miệng chối bỏ mà lòng không nguôi âm ỉ
Sở Chu nghĩ chính mình hỏi người nọ, tại ngã tư đường, vì cái gì trong tâm muốn qua phải nhưng lại khư khư cố chấp nói hướng trái
Còn có rất nhiều vấn đề, đều muốn hỏi, muốn hỏi cái kia làm hắn nhận ra tình cảm của hắn hay chỉ đơn giản là đánh thức bản chất dục vọng trong hắn mà thôi.
Mùa hè năm kia, hắn không còn nhìn thấy Tăng Kế.
Tăng Kế đột nhiên biến mất khỏi thế giới của Sở Chu,giống như khi hắn đột nhiên xuất hiện, chiếm giữ thế giới của hắn.
Thẳng đến bốn năm sau,ở quán bar, lại gặp lại.
Mờ mịt nhân thế, vốn dĩ tưởng rằng sẽ không gặp lại, Sở Chu đã sớm đem người này khóa ở quá khứ, lại phát hiện trong đám người, bưng chén rượu, người nọ trong mắt của hắn vẫn thật chói mắt.
Lau đi những kí ức bụi bặm, mặc kệ qua bao lâu, đều như vậy dễ dàng thu hút ánh mắt của Sở Chu
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Vừa nói chuyện phiếm vừa viết, vội vàng đăng lên, không tra chữ sai.(nên đời bọn e mới khổ T.T)
Thỉnh chư vị chỉ giáo thêm
Tác giả :
Từ Cùng Mặc Tẫn