Biệt Thái Nhập Hí
Chương 19
Nguyên bản người thanh niên phụng phịu muốn giữ chặt người bên cạnh nghe vậy liền dừng lại động tác, sờ sờ cái mũi khẽ gật đầu, xem như cùng Sở Chu bắt chuyện qua, rồi sau đó tiếp tục cùng người bên cạnh dây dưa, cũng không biết đang làm chuyện gì mờ ám, mặt bỗng dưng đỏ lên.
Quái lạ, nghe Cố Vân miêu tả, Sở Chu vẫn cảm thấy Niếp Kỳ thật sự kiêu ngạo, nhất thời không thể tưởng tượng được trên đời này còn có người có thể làm cho Niếp Kỳ đỏ mặt.
Tâm tình không khỏi phức tạp đem ánh mắt chuyển hướng qua người còn lại.
Người đi cùng Niếp Kỳ thật sự lạ mặt.
Ăn mặc nghiêm chỉnh như chuẩn bị tham gia hội nghị quan trọng, hình dáng tuy rằng xem như cao gầy, nhưng cảm giác rất gầy như thể chống đỡ không nổi quần áo. Nói là thân thể mỏng manh cũng không phải, làm cho người ta có cảm giác đầu tiên người này chính là một nam nhân giỏi giang nghiêm túc.
So sánh người này với Niếp Kỳ cũng không…kém chút nào, Sở Chu không khỏi đối hắn có vài phần bội phục.
Cùng Niếp Kỳ, Sở Chu tuy rằng không thể nói là biết rõ, chỉ là mỗi lần nghe Cố Vân nói, như thế nào cũng coi như mưa dầm thấm đất.
Khi đó là lúc mới vừa gặp mặt không lâu, người đàn ông kia đã mấy lần hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp cự tuyệt Niếp Kỳ, không thể hiểu được, từ trước đến nay, Niếp tiểu thiếu gia ngạo nghễ bề thế thiên hạ như thế lại hạ mình nhẫn nại chịu đựng sự đối đãi như vậy.
Sở Chu xem chừng, tình cờ ở nơi khu phố buôn bán này gặp nhau, hẳn hai người này hôm nay cũng là đến đây đi dạo phố?
Xem cách ăn mặc của Niếp Kỳ hôm nay, quả thật cũng coi là thoải mái tùy ý, trừ bỏ trên mặt mang theo một chiếc kính râm che gần nửa khuôn mặt thật sự có điểm khoa trương.
Đáng tiếc Niếp Kỳ cố gắng tận lực hi vọng có thể ẩn bản thân đi,lại không biết hai người bọn họ cứ như vậy đi trên đường,thật sự có chút giấu đầu lòi đuôi.
Theo lý thuyết, Niếp Kỳ trong khoảng thời gian này hẳn là tận lực tránh lộ diện công khai,đặc biệt càng không nên xuất hiện tại những nơi có nhiều người như ở đây, cũng không biết người này lại ăn nhầm cái gì.
Tăng Kế đại khái đối với bát quái của người khác cũng không cảm thấy hứng thú, đợi một lát thấy đối phương khanh khanh ta ta, thực nhàm chán kéo Sở Chu rời khỏi.
Vẫn là giọng nam sáng sủa nọ, lưu lại bước chân Tăng Kế: “Tăng tiên sinh, xin đợi một chút.” Người đàn ông mặc âu phục tiến lên vài bước.
Tăng Kế quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ khách khí mỉm cười,“Làm sao vậy?”
Dựa theo thói quen Tăng Kế, trực tiếp hỏi ra những lời này, chính là dấu hiệu của sự mất kiên nhẫn, Sở Chu ôm đồ vật này nọ, không biết người này tìm Tăng Kế có chuyện gì, xem thái độ Tăng Kế đối với hắn cũng không phải quen biết.
“Tôi vẫn muốn cám ơn ngài sự chiếu cố lần trước, bất quá…… Đến công ty luôn không gặp được ngài, vừa lúc hôm nay ở trên đường gặp được, cho nên muốn gởi lời cảm ơn.” Nam tử nói xong hơi hơi cúi đầu.
Sở Chu sửng sốt một chút, nghĩ thầm bây giờ đã là thời đại gì, mà cảm ơn cũng quy củ có lễ như vậy, nghĩ lại, lại thấy đây là con người nghiêm trang.
“Không có gì, tôi cũng là do có người nhờ vả,” Tăng Kế lơ đễnh nghiêng đi thân mình, nhìn thấy Niếp Kỳ, “Huống hồ, ngươi hiện tại đã có người chủ khác, cũng không cần kêu tôi cái gì tiên sinh, rất khó chịu, gọi tôi Tăng Kế là được rồi.”
“Ách, điều này sao được……” Đại khái là không nghĩ tới Tăng Kế nói chuyện “thân thiết” như vậy, người này có điểm không biết nên tiếp tục xưng hô như thế nào.
“Được rồi, anh cũng đã cảm ơn, đi thôi.” Thấy người này nửa ngày không nói chuyện, Niếp Kỳ ở một bên nhịn không được, rốt cục ra tiếng thúc giục.
“Tên cậu…..,” Tăng Kế quay đầu đi nghĩ nghĩ,“Ân, tên cậu là…… Giang Như, đúng không?”
“Uy!” Niếp Kỳ rất bất mãn với Tăng Kế,“Anh nói đủ chưa, chúng ta phải đi.”
Tăng Kế trực tiếp coi thường Niếp Kỳ, cười híp mắt tiếp tục nói với Giang Như: “Gặp nhau cũng coi như được rồi, nếu nhất định phải cám ơn, không bằng mời chúng tôi ăn bữa cơm tối.”
Niếp Kỳ đen mặt:“Anh……”
Sở Chu sắc mặt như thường:“……”
Giang Như vui sướng:“Hảo. Cám ơn ngài.”
Như thế, vốn quan hệ bốn người không có thân thiết, đi vào một khách sạn gần đó, chọn phòng rồi gọi món ăn.
Thật sự là không có nhiều đề tài chung, vì căn phòng yên tĩnh, số lần đối thoại cũng coi như giới hạn rõ ràng.
Niếp Kỳ tựa hồ cũng không ngại Sở Chu, đồ ăn được đưa lên liền bắt đầu chủ động gắp thức ăn cho Giang Như.
Trái lại Giang Như, trừ bỏ hơi chút có điểm mất tự nhiên, mặt khác phản ứng cũng thực bình thản, ngẫu nhiên khuyên Niếp Kỳ gắp cái gì, cũng không miễn cưỡng.
Chỉ là nhìn thấy như vậy, Sở Chu thật sự không rõ hai người có quan hệ như thế nào, cũng không có gì quá phận, nhưng lại làm cho người ta thấy mờ ám.
Khóe mắt nhìn hai người đối diện, tùy tay qua loa ăn mấy món, Sở Chu cũng không ăn được nhiều.
Sở Chu đang muốn buông đũa, muốn đi ra ngoài, chợt cảm thấy một vật ấm áp đặt ở trên đùi.
Khóe miệng hơi hơi run rẩy, Sở Chu nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ thấy Tăng Kế vẻ mặt dường như không có việc gì ăn đồ ăn, cười nói ăn ngon lành, một mặt tay trái chỉ đồ ăn trên bàn,rồi đặt trên đùi Sở Chu chậm rãi vuốt ve.
“……” Sở Chu bất đắc dĩ lại gắp một chút đồ ăn, cúi đầu tiếp tục ăn.
Vốn tưởng rằng Tăng Kế bất quá là vui đùa, huống hồ đối diện còn là hai người kia, như thế nào cũng không nên quá đáng, ai biết tay Tăng Kế lại tiếp tục sờ lên trên, tiếp tục vuốt ve, cuối cùng trực tiếp đặt ở đũng quần Sở Chu tiếp tục vuốt ve.
“Ca”, răng không cẩn thận cắn phải đũa.
Niếp Kỳ, Giang Như tò mò ngẩng đầu nhìn hắn, Sở Chu miễn cưỡng nhếch lên khóe miệng, cười cười.
Người đối diện rất nhanh lại trở về thế giới của hai người họ, Sở Chu buông đũa xoa xoa má, đau quá a.
Mà đầu sỏ gây nên vẫn thản nhiên nghênh đón ánh mắt ai oán của Sở Chu, gắp khối bạt ti củ từ đặt vào bát của Sở Chu, nói:“Cái này ăn ngon lắm, cậu cũng nếm thử.”
Hiện tại răng đau không có cảm giác, ăn cái loại đồ ăn này quả thực cảm thấy được là răng có thể rụng, Sở Chu rơi lệ đầy mặt.
Bất quá thảm thương nhất không phải là miệng, mà là huynh đệ phía dưới.
“Không cần náo loạn,” Sở Chu thấy hơi quá mức độ, hạ giọng nói.
Hạ thân bị chà xát như vật, cho dù là ở bên ngoài, nhưng làm sao chống lại được người yêu khiêu khích như vậy, trướng như vậy ở trong quần thật rất khó sống, quả thật muốn chui vào địa phương khác.
“Ân?” Cô vợ bé bỏng Tăng Kế cũng kề sát tai hắn nói nhỏ,“Cậu không biết như vậy thực kích thích sao?”
Quái lạ, nghe Cố Vân miêu tả, Sở Chu vẫn cảm thấy Niếp Kỳ thật sự kiêu ngạo, nhất thời không thể tưởng tượng được trên đời này còn có người có thể làm cho Niếp Kỳ đỏ mặt.
Tâm tình không khỏi phức tạp đem ánh mắt chuyển hướng qua người còn lại.
Người đi cùng Niếp Kỳ thật sự lạ mặt.
Ăn mặc nghiêm chỉnh như chuẩn bị tham gia hội nghị quan trọng, hình dáng tuy rằng xem như cao gầy, nhưng cảm giác rất gầy như thể chống đỡ không nổi quần áo. Nói là thân thể mỏng manh cũng không phải, làm cho người ta có cảm giác đầu tiên người này chính là một nam nhân giỏi giang nghiêm túc.
So sánh người này với Niếp Kỳ cũng không…kém chút nào, Sở Chu không khỏi đối hắn có vài phần bội phục.
Cùng Niếp Kỳ, Sở Chu tuy rằng không thể nói là biết rõ, chỉ là mỗi lần nghe Cố Vân nói, như thế nào cũng coi như mưa dầm thấm đất.
Khi đó là lúc mới vừa gặp mặt không lâu, người đàn ông kia đã mấy lần hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp cự tuyệt Niếp Kỳ, không thể hiểu được, từ trước đến nay, Niếp tiểu thiếu gia ngạo nghễ bề thế thiên hạ như thế lại hạ mình nhẫn nại chịu đựng sự đối đãi như vậy.
Sở Chu xem chừng, tình cờ ở nơi khu phố buôn bán này gặp nhau, hẳn hai người này hôm nay cũng là đến đây đi dạo phố?
Xem cách ăn mặc của Niếp Kỳ hôm nay, quả thật cũng coi là thoải mái tùy ý, trừ bỏ trên mặt mang theo một chiếc kính râm che gần nửa khuôn mặt thật sự có điểm khoa trương.
Đáng tiếc Niếp Kỳ cố gắng tận lực hi vọng có thể ẩn bản thân đi,lại không biết hai người bọn họ cứ như vậy đi trên đường,thật sự có chút giấu đầu lòi đuôi.
Theo lý thuyết, Niếp Kỳ trong khoảng thời gian này hẳn là tận lực tránh lộ diện công khai,đặc biệt càng không nên xuất hiện tại những nơi có nhiều người như ở đây, cũng không biết người này lại ăn nhầm cái gì.
Tăng Kế đại khái đối với bát quái của người khác cũng không cảm thấy hứng thú, đợi một lát thấy đối phương khanh khanh ta ta, thực nhàm chán kéo Sở Chu rời khỏi.
Vẫn là giọng nam sáng sủa nọ, lưu lại bước chân Tăng Kế: “Tăng tiên sinh, xin đợi một chút.” Người đàn ông mặc âu phục tiến lên vài bước.
Tăng Kế quay đầu lại, trên mặt lộ vẻ khách khí mỉm cười,“Làm sao vậy?”
Dựa theo thói quen Tăng Kế, trực tiếp hỏi ra những lời này, chính là dấu hiệu của sự mất kiên nhẫn, Sở Chu ôm đồ vật này nọ, không biết người này tìm Tăng Kế có chuyện gì, xem thái độ Tăng Kế đối với hắn cũng không phải quen biết.
“Tôi vẫn muốn cám ơn ngài sự chiếu cố lần trước, bất quá…… Đến công ty luôn không gặp được ngài, vừa lúc hôm nay ở trên đường gặp được, cho nên muốn gởi lời cảm ơn.” Nam tử nói xong hơi hơi cúi đầu.
Sở Chu sửng sốt một chút, nghĩ thầm bây giờ đã là thời đại gì, mà cảm ơn cũng quy củ có lễ như vậy, nghĩ lại, lại thấy đây là con người nghiêm trang.
“Không có gì, tôi cũng là do có người nhờ vả,” Tăng Kế lơ đễnh nghiêng đi thân mình, nhìn thấy Niếp Kỳ, “Huống hồ, ngươi hiện tại đã có người chủ khác, cũng không cần kêu tôi cái gì tiên sinh, rất khó chịu, gọi tôi Tăng Kế là được rồi.”
“Ách, điều này sao được……” Đại khái là không nghĩ tới Tăng Kế nói chuyện “thân thiết” như vậy, người này có điểm không biết nên tiếp tục xưng hô như thế nào.
“Được rồi, anh cũng đã cảm ơn, đi thôi.” Thấy người này nửa ngày không nói chuyện, Niếp Kỳ ở một bên nhịn không được, rốt cục ra tiếng thúc giục.
“Tên cậu…..,” Tăng Kế quay đầu đi nghĩ nghĩ,“Ân, tên cậu là…… Giang Như, đúng không?”
“Uy!” Niếp Kỳ rất bất mãn với Tăng Kế,“Anh nói đủ chưa, chúng ta phải đi.”
Tăng Kế trực tiếp coi thường Niếp Kỳ, cười híp mắt tiếp tục nói với Giang Như: “Gặp nhau cũng coi như được rồi, nếu nhất định phải cám ơn, không bằng mời chúng tôi ăn bữa cơm tối.”
Niếp Kỳ đen mặt:“Anh……”
Sở Chu sắc mặt như thường:“……”
Giang Như vui sướng:“Hảo. Cám ơn ngài.”
Như thế, vốn quan hệ bốn người không có thân thiết, đi vào một khách sạn gần đó, chọn phòng rồi gọi món ăn.
Thật sự là không có nhiều đề tài chung, vì căn phòng yên tĩnh, số lần đối thoại cũng coi như giới hạn rõ ràng.
Niếp Kỳ tựa hồ cũng không ngại Sở Chu, đồ ăn được đưa lên liền bắt đầu chủ động gắp thức ăn cho Giang Như.
Trái lại Giang Như, trừ bỏ hơi chút có điểm mất tự nhiên, mặt khác phản ứng cũng thực bình thản, ngẫu nhiên khuyên Niếp Kỳ gắp cái gì, cũng không miễn cưỡng.
Chỉ là nhìn thấy như vậy, Sở Chu thật sự không rõ hai người có quan hệ như thế nào, cũng không có gì quá phận, nhưng lại làm cho người ta thấy mờ ám.
Khóe mắt nhìn hai người đối diện, tùy tay qua loa ăn mấy món, Sở Chu cũng không ăn được nhiều.
Sở Chu đang muốn buông đũa, muốn đi ra ngoài, chợt cảm thấy một vật ấm áp đặt ở trên đùi.
Khóe miệng hơi hơi run rẩy, Sở Chu nghiêng đầu sang chỗ khác, chỉ thấy Tăng Kế vẻ mặt dường như không có việc gì ăn đồ ăn, cười nói ăn ngon lành, một mặt tay trái chỉ đồ ăn trên bàn,rồi đặt trên đùi Sở Chu chậm rãi vuốt ve.
“……” Sở Chu bất đắc dĩ lại gắp một chút đồ ăn, cúi đầu tiếp tục ăn.
Vốn tưởng rằng Tăng Kế bất quá là vui đùa, huống hồ đối diện còn là hai người kia, như thế nào cũng không nên quá đáng, ai biết tay Tăng Kế lại tiếp tục sờ lên trên, tiếp tục vuốt ve, cuối cùng trực tiếp đặt ở đũng quần Sở Chu tiếp tục vuốt ve.
“Ca”, răng không cẩn thận cắn phải đũa.
Niếp Kỳ, Giang Như tò mò ngẩng đầu nhìn hắn, Sở Chu miễn cưỡng nhếch lên khóe miệng, cười cười.
Người đối diện rất nhanh lại trở về thế giới của hai người họ, Sở Chu buông đũa xoa xoa má, đau quá a.
Mà đầu sỏ gây nên vẫn thản nhiên nghênh đón ánh mắt ai oán của Sở Chu, gắp khối bạt ti củ từ đặt vào bát của Sở Chu, nói:“Cái này ăn ngon lắm, cậu cũng nếm thử.”
Hiện tại răng đau không có cảm giác, ăn cái loại đồ ăn này quả thực cảm thấy được là răng có thể rụng, Sở Chu rơi lệ đầy mặt.
Bất quá thảm thương nhất không phải là miệng, mà là huynh đệ phía dưới.
“Không cần náo loạn,” Sở Chu thấy hơi quá mức độ, hạ giọng nói.
Hạ thân bị chà xát như vật, cho dù là ở bên ngoài, nhưng làm sao chống lại được người yêu khiêu khích như vậy, trướng như vậy ở trong quần thật rất khó sống, quả thật muốn chui vào địa phương khác.
“Ân?” Cô vợ bé bỏng Tăng Kế cũng kề sát tai hắn nói nhỏ,“Cậu không biết như vậy thực kích thích sao?”
Tác giả :
Từ Cùng Mặc Tẫn