Biệt Thái Nhập Hí
Chương 17
Nghe tiếng đóng cửa, khuôn mặt Tăng Kế trầm xuống, nhẹ buông tay, tóm lấy Sở Chu đang ở trên người y cọ tới cọ lui ném xuống: “Đi tắm rửa.” Tăng Kế lạnh lùng ra lệnh. Trên người Sở Chu đều là mùi rượu, ngay cả hơi thở cũng mang mùi cồn. Tăng Kế từ lúc đặt hắn trên vai đã phải nhẫn nại không ít. Đáp lại y chính là tiếng ngáy rất nhỏ của Sở Chu,Tăng Kế nhìn lướt qua hắn đang vô tội gối lên dép lê của y, mới vừa chạm đất liền ngủ, khóe miệng khẽ nhếch, đá văng cái đầu hắn ra, đi vào phòng tắm mở nước. Trở lại phòng ngủ, Sở Chu vẫn thoải mái nằm trên đất mà ngủ ngon lành. Tăng Kế tuy rằng người hơi gầy, nhưng khí lực cũng không nhỏ, một tay dùng sức, lại đem nửa thân người Sở Chu kéo lên, kéo tới phòng tắm, mở cửa liền có luồng nhiệt khí đập vào mặt, nước đã chảy đầy quá nửa bồn tắm.
“Cởi quần áo.” Tăng Kế tiếp tục hạ mệnh lệnh cho con ma men đã ngủ say, đáp lại tự nhiên là không có gì. Y cũng không giận, liền kéo Sở Chu thả vào bồn tắm. Sở Chu mới đầu chỉ cảm thấy đầu đập vào vật cứng có điểm đau,người hơi chút vặn vẹo, thẳng đến lúc không thể thở được nữa, uống mấy ngụm nước, lúc này mới chân chính loạn động đứng lên, đáng tiếc thân mình không có lực, cũng chỉ có thể quơ quơ tay. Tăng Kế lúc này không chút hoang mang tiến vào, đem đầu của hắn lôi ra khỏi nước,
“Tỉnh táo chưa?” Sở Chu đáng thương mới nhập mộng, đã bị người đánh tỉnh như vậy, miệng ho khan không ngừng, bên tai càng nghe không rõ Tăng Kế nói cái gì, chỉ cảm thấy người này trước mắt không thấy hắn trả lời, càng đối hắn hung, trong lòng ủy khuất không thôi. Tăng Kế không để cho hắn có thời gian để ủy khuất, tiếp tục bỏ một câu “Chính mình tắm rửa, không rửa sạch sẽ thì đừng lên giường” rồi đi ra ngoài. Lưu lại Sở Chu một mình ngồi ở trong bồn tắm, trạng thái ngơ ngác nhìn cửa đóng lại. Tăng Kế thay bộ quần áo vừa bị ướt đẫm, ở phòng khách tùy tiện xem TV một lát, không nghe được động tĩnh gì từ trong phòng tắm, không khỏi có chút buồn bực. Ngồi trên sô pha một lát, bình tĩnh đi qua mở cửa. Khí nóng tan không ít, không có hơi nước cách trở, Tăng Kế mới vừa đi vào liền thấy Sở Chu nghe tiếng ngẩng đầu mang khuôn mặt có điểm mờ mịt cùng đáng thương.
Tăng Kế khóe miệng run rẩy,“Ngươi đã lớn như vậy, đừng giả vờ đáng thương với ta.” Sở Chu giống như không có nghe thấy, tiếp tục dùng ánh mắt lên án, nửa ngày không phản ứng đến lúc này hắn mới cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt nước không biết nghĩ cái gì. Tăng Kế rốt cục bị bộ dáng này của hắn đánh bại,có chút xem thường, kéo, xắn ống tay áo, nước không nóng cũng không lạnh, Tăng Kế nhướng mày, dùng sức xoa loạn đầu Sở Chu.
“Đồ đần, uống chút rượu liền không biết phải tắm rửa như thế nào sao?”
“Ngô…… Đau……”
“Còn biết đau? Chờ sáng mai tỉnh lại, còn khiến ngươi đau,” Tăng Kế miệng nói xong, tay cũng không nhàn, đem người kéo đến dựa vào trên người mình,“Đứng lên, nằm ở trong nước như vậy lạnh ngươi chịu được sao.”
Thiếu gia Tăng gia chưa từng hầu hạ người khác, tùy tiện qua loa rửa sạch cho người ta, cầm khăn mặt dùng sức sát hai cái cho xong, vì thế Sở Chu một thân ướt sũng bọc khăn tắm đi tới, đi chưa được mấy bước liền thấy đầu đau đến muốn chết. Cảm giác, cảm thấy đêm nay còn có chút việc không có làm xong, cố tình lười nghĩ lại, không nhúc nhích chờ Tăng Kế đem chính mình dọn dẹp xong rồi đi tới. Tăng Kế chứng kiến Sở Chu như trước hồ đồ lau tóc lần này biết nói cũng vô dụng,liền cầm khăn mặt lại giúp hắn lau khô tóc.
Động tác này lại làm yên lòng hắn, nhưng bỗng nhiên bị khăn che đi tầm mắt mà cảm thấy không thoải mái, nhẹ giọng hống câu “Ngoan”, đối phương liền thật sự nghe lời, không hề động. Tăng Kế như có như không lấy tay sát cái đầu tóc ngắn kia. Ấn tượng được Sở Chu hầu hạ tắm rửa không ít, trái lại đây là lần đầu tiên y giúp Sở Chu tắm rửa. Sở Chu tuy rằng là người lớn, bất quá xem hắn không có quấy rối, chính mình cũng là có thể coi đây là tắm rửa cho sủng vật vậy. Sủng vật, Tăng Kế nghĩ đến đây, hơi chút nở nụ cười.
Lại nói tiếp,bộ dáng Sở Chu, trong đám ong ong bướm bướm của Tăng Kế cũng được xếp vào hạng trung, không đủ anh tuấn,không tốt hơn họ được bao nhiêu. Lúc trước chính mình như thế nào lại chọn trúng người như vậy? Ngay từ đầu đại khái là bị cái loại ánh mắt thật cẩn thận rồi lại quá mức xích lỏa hấp dẫn trắng trợn. Rõ ràng chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng trắng trợn nhìn mình, cố tình mỗi lần chính mình nhìn quét qua hắn lại đều thu về.
Khi đó từ xa nhìn, chỉ cảm thấy hắn là một thanh niên trẻ, diện mạo bình thường, hơn nữa nhìn qua cũng biết là người mới vào xã hội, cũng không biết như thế nào, thế nhưng trúng ý đã biết thất tình, buồn cười. Tăng Kế mang theo tâm tình đã lâu ngày không có trêu chọc chim non,nóng lòng đi tới, không tiếc chủ động bắt chuyện, mị lực vẫn chưa thi triển toàn bộ đã thành công đem người quải đến góc tường.
Có thể là tác dụng của rượu, cũng có thể là mặt khác, thôi thôi giật nhẹ, vốn mang theo tâm tư vui đùa, ai ngờ cuối cùng thật đúng là lăn lên giường. Sau lại nghĩ, luận diện mạo, luận kỹ thuật, ở hậu hoa viên của Tăng Kế, Sở Chu tuyệt đối là loại tối bình thường, có thể an bài sẽ không nở hoa, trở về vị trí cũ đã đáng được ăn mừng. Nhưng chính là con người xấu xí này, mỗi khi dùng ánh mắt, hoặc là lửa nóng, hoặc là triền nhân nhìn chằm chằm Tăng Kế, đã đem Tăng Kế khuất phục. Không hiểu ra sao luôn bị mềm lòng, cũng may loại ánh mắt này Sở Chu đại khái cũng là vô ý thức phát ra.
Tựa như hiện tại, lại dùng cái loại ánh mắt thủy uông uông này nhìn Tăng Kế. Thật sự là kì quái, Tăng Kế bật cười, thuận tiện dùng sức đem đầu Sở Chu ấn xuống,“Nhìn cái gì vậy,nhìn nữa vẫn là cậu không đúng.”
Thanh âm Sở Chu hàm hàm hồ hồ, không biết than thở cái gì, Tăng Kế xoay người đứng giữa hai chân hắn, tiếp tục dùng sức nhu lộng mái tóc dưới tay,“Nói cái gì vậy, to lên một chút, tôi nghe không rõ.”
“Anh đáp ứng hẹn hò với em ……” thanh âm có điểm ủy khuất dưới khăn mặt truyền đến, tựa hồ có thể tưởng tượng được khuôn mặt oán hận của Sở Chu.
“Ôi chao, ôi chao? Tôi đáp ứng ……” Tăng Kế nhíu mày, “Vậy là ai nói sớm một chút sẽ trở về, kết quả say rượu đến không biết đường về, ân?”
Tăng Kế cũng không nói mình gần như chỉ là về sớm hơn Sở Chu có một chút, ỷ vào Sở Chu u mê cái gì cũng không rõ ràng, tận tình khi dễ đối phương. Sở Chu quả nhiên trúng chiêu,“A” nửa ngày, tựa hồ thập phần buồn bực. Tăng Kế không quên bỏ đá xuống giếng, “Tôi chính là về trước cậu, trở về để đặc biệt chờ cậu.” Những lời này vừa nói xong, Sở Chu bật người không ra tiếng, chẳng qua quanh thân đều lộ ra cỗ hương vị chán nản vô cùng.
Tăng Kế trừng mắt nhìn, lần này bắt đầu đảm đương vai người tốt, “Quên đi, không cùng cậu so đo. Mệt mỏi trước hết ngủ đi.” Khăn mặt tùy tiện ném sang một bên, trực tiếp đem Sở Chu đẩy ngã ở trên giường. Tắm rửa sạch sẽ, kỳ thật nhất thời không tính sẽ làm, Sở Chu lui ở trong chăn nhớ mãi không quên chuyện vừa rồi, nột nột nghĩ nên giải thích như thế nào. “Không làm sao?” Tăng Kế xoay người, ở trong lòng Sở Chu tìm vị trí thoải mái.
“Ân…… Anh hôm nay mệt muốn chết rồi đi?” Sở Chu chỉnh lại góc chăn, ôm hắn thật chặt. “Em hôm nay…… hôm nay,” Khơi mào nhưng không biết nên nói tiếp như thế nào, không thể trách Cố Vân kéo hắn đi uống rượu, dù sao Cố Vân trước đó hỏi có thời gian hay không. Về phần sau vì sao lại uống nhiều quá về trễ, là cái cớ của chính mình, đơn giản là một câu, nên nói cái gì đều rối loạn…… Vì thế “hôm nay” nửa ngày, cũng không biết nói thêm gì. Tăng Kế không thích Sở Chu do dự, không có hành động gì như vậy, có chuyện gì không thể nói ra sao? Khuôn mặt lo lắng, ngập ngừng ấp úng, giống như hắn rất sợ y.
Tôi đáng sợ như vậy sao? Tăng Kế đương nhiên trực tiếp phủ định vấn đề này. Vì thế, tuy rằng có thể đoán được Sở Chu muốn nói gì, nhưng không muốn đỡ lời cho hắn, chính là dùng thanh âm thực thanh thoát biểu lộ chính mình không còn kiên nhẫn,“Ân?”
Hơi hơi khơi mào, nhấn mạnh âm cuối, giọng điệu tiêu chuẩn rằng Tăng Kế không kiên nhẫn. “Em chỉ muốn cùng anh hẹn hò.” Vẫn là nhịn không được, đem hết lời trong lòng nói ra. Bởi vì vấn đề không chỉ là một buổi tối, còn có ý nghĩa khác, đại biểu cho sự khẳng định hay hứa hẹn.
“Cởi quần áo.” Tăng Kế tiếp tục hạ mệnh lệnh cho con ma men đã ngủ say, đáp lại tự nhiên là không có gì. Y cũng không giận, liền kéo Sở Chu thả vào bồn tắm. Sở Chu mới đầu chỉ cảm thấy đầu đập vào vật cứng có điểm đau,người hơi chút vặn vẹo, thẳng đến lúc không thể thở được nữa, uống mấy ngụm nước, lúc này mới chân chính loạn động đứng lên, đáng tiếc thân mình không có lực, cũng chỉ có thể quơ quơ tay. Tăng Kế lúc này không chút hoang mang tiến vào, đem đầu của hắn lôi ra khỏi nước,
“Tỉnh táo chưa?” Sở Chu đáng thương mới nhập mộng, đã bị người đánh tỉnh như vậy, miệng ho khan không ngừng, bên tai càng nghe không rõ Tăng Kế nói cái gì, chỉ cảm thấy người này trước mắt không thấy hắn trả lời, càng đối hắn hung, trong lòng ủy khuất không thôi. Tăng Kế không để cho hắn có thời gian để ủy khuất, tiếp tục bỏ một câu “Chính mình tắm rửa, không rửa sạch sẽ thì đừng lên giường” rồi đi ra ngoài. Lưu lại Sở Chu một mình ngồi ở trong bồn tắm, trạng thái ngơ ngác nhìn cửa đóng lại. Tăng Kế thay bộ quần áo vừa bị ướt đẫm, ở phòng khách tùy tiện xem TV một lát, không nghe được động tĩnh gì từ trong phòng tắm, không khỏi có chút buồn bực. Ngồi trên sô pha một lát, bình tĩnh đi qua mở cửa. Khí nóng tan không ít, không có hơi nước cách trở, Tăng Kế mới vừa đi vào liền thấy Sở Chu nghe tiếng ngẩng đầu mang khuôn mặt có điểm mờ mịt cùng đáng thương.
Tăng Kế khóe miệng run rẩy,“Ngươi đã lớn như vậy, đừng giả vờ đáng thương với ta.” Sở Chu giống như không có nghe thấy, tiếp tục dùng ánh mắt lên án, nửa ngày không phản ứng đến lúc này hắn mới cúi đầu, nhìn chằm chằm mặt nước không biết nghĩ cái gì. Tăng Kế rốt cục bị bộ dáng này của hắn đánh bại,có chút xem thường, kéo, xắn ống tay áo, nước không nóng cũng không lạnh, Tăng Kế nhướng mày, dùng sức xoa loạn đầu Sở Chu.
“Đồ đần, uống chút rượu liền không biết phải tắm rửa như thế nào sao?”
“Ngô…… Đau……”
“Còn biết đau? Chờ sáng mai tỉnh lại, còn khiến ngươi đau,” Tăng Kế miệng nói xong, tay cũng không nhàn, đem người kéo đến dựa vào trên người mình,“Đứng lên, nằm ở trong nước như vậy lạnh ngươi chịu được sao.”
Thiếu gia Tăng gia chưa từng hầu hạ người khác, tùy tiện qua loa rửa sạch cho người ta, cầm khăn mặt dùng sức sát hai cái cho xong, vì thế Sở Chu một thân ướt sũng bọc khăn tắm đi tới, đi chưa được mấy bước liền thấy đầu đau đến muốn chết. Cảm giác, cảm thấy đêm nay còn có chút việc không có làm xong, cố tình lười nghĩ lại, không nhúc nhích chờ Tăng Kế đem chính mình dọn dẹp xong rồi đi tới. Tăng Kế chứng kiến Sở Chu như trước hồ đồ lau tóc lần này biết nói cũng vô dụng,liền cầm khăn mặt lại giúp hắn lau khô tóc.
Động tác này lại làm yên lòng hắn, nhưng bỗng nhiên bị khăn che đi tầm mắt mà cảm thấy không thoải mái, nhẹ giọng hống câu “Ngoan”, đối phương liền thật sự nghe lời, không hề động. Tăng Kế như có như không lấy tay sát cái đầu tóc ngắn kia. Ấn tượng được Sở Chu hầu hạ tắm rửa không ít, trái lại đây là lần đầu tiên y giúp Sở Chu tắm rửa. Sở Chu tuy rằng là người lớn, bất quá xem hắn không có quấy rối, chính mình cũng là có thể coi đây là tắm rửa cho sủng vật vậy. Sủng vật, Tăng Kế nghĩ đến đây, hơi chút nở nụ cười.
Lại nói tiếp,bộ dáng Sở Chu, trong đám ong ong bướm bướm của Tăng Kế cũng được xếp vào hạng trung, không đủ anh tuấn,không tốt hơn họ được bao nhiêu. Lúc trước chính mình như thế nào lại chọn trúng người như vậy? Ngay từ đầu đại khái là bị cái loại ánh mắt thật cẩn thận rồi lại quá mức xích lỏa hấp dẫn trắng trợn. Rõ ràng chỉ dùng ánh mắt nóng bỏng trắng trợn nhìn mình, cố tình mỗi lần chính mình nhìn quét qua hắn lại đều thu về.
Khi đó từ xa nhìn, chỉ cảm thấy hắn là một thanh niên trẻ, diện mạo bình thường, hơn nữa nhìn qua cũng biết là người mới vào xã hội, cũng không biết như thế nào, thế nhưng trúng ý đã biết thất tình, buồn cười. Tăng Kế mang theo tâm tình đã lâu ngày không có trêu chọc chim non,nóng lòng đi tới, không tiếc chủ động bắt chuyện, mị lực vẫn chưa thi triển toàn bộ đã thành công đem người quải đến góc tường.
Có thể là tác dụng của rượu, cũng có thể là mặt khác, thôi thôi giật nhẹ, vốn mang theo tâm tư vui đùa, ai ngờ cuối cùng thật đúng là lăn lên giường. Sau lại nghĩ, luận diện mạo, luận kỹ thuật, ở hậu hoa viên của Tăng Kế, Sở Chu tuyệt đối là loại tối bình thường, có thể an bài sẽ không nở hoa, trở về vị trí cũ đã đáng được ăn mừng. Nhưng chính là con người xấu xí này, mỗi khi dùng ánh mắt, hoặc là lửa nóng, hoặc là triền nhân nhìn chằm chằm Tăng Kế, đã đem Tăng Kế khuất phục. Không hiểu ra sao luôn bị mềm lòng, cũng may loại ánh mắt này Sở Chu đại khái cũng là vô ý thức phát ra.
Tựa như hiện tại, lại dùng cái loại ánh mắt thủy uông uông này nhìn Tăng Kế. Thật sự là kì quái, Tăng Kế bật cười, thuận tiện dùng sức đem đầu Sở Chu ấn xuống,“Nhìn cái gì vậy,nhìn nữa vẫn là cậu không đúng.”
Thanh âm Sở Chu hàm hàm hồ hồ, không biết than thở cái gì, Tăng Kế xoay người đứng giữa hai chân hắn, tiếp tục dùng sức nhu lộng mái tóc dưới tay,“Nói cái gì vậy, to lên một chút, tôi nghe không rõ.”
“Anh đáp ứng hẹn hò với em ……” thanh âm có điểm ủy khuất dưới khăn mặt truyền đến, tựa hồ có thể tưởng tượng được khuôn mặt oán hận của Sở Chu.
“Ôi chao, ôi chao? Tôi đáp ứng ……” Tăng Kế nhíu mày, “Vậy là ai nói sớm một chút sẽ trở về, kết quả say rượu đến không biết đường về, ân?”
Tăng Kế cũng không nói mình gần như chỉ là về sớm hơn Sở Chu có một chút, ỷ vào Sở Chu u mê cái gì cũng không rõ ràng, tận tình khi dễ đối phương. Sở Chu quả nhiên trúng chiêu,“A” nửa ngày, tựa hồ thập phần buồn bực. Tăng Kế không quên bỏ đá xuống giếng, “Tôi chính là về trước cậu, trở về để đặc biệt chờ cậu.” Những lời này vừa nói xong, Sở Chu bật người không ra tiếng, chẳng qua quanh thân đều lộ ra cỗ hương vị chán nản vô cùng.
Tăng Kế trừng mắt nhìn, lần này bắt đầu đảm đương vai người tốt, “Quên đi, không cùng cậu so đo. Mệt mỏi trước hết ngủ đi.” Khăn mặt tùy tiện ném sang một bên, trực tiếp đem Sở Chu đẩy ngã ở trên giường. Tắm rửa sạch sẽ, kỳ thật nhất thời không tính sẽ làm, Sở Chu lui ở trong chăn nhớ mãi không quên chuyện vừa rồi, nột nột nghĩ nên giải thích như thế nào. “Không làm sao?” Tăng Kế xoay người, ở trong lòng Sở Chu tìm vị trí thoải mái.
“Ân…… Anh hôm nay mệt muốn chết rồi đi?” Sở Chu chỉnh lại góc chăn, ôm hắn thật chặt. “Em hôm nay…… hôm nay,” Khơi mào nhưng không biết nên nói tiếp như thế nào, không thể trách Cố Vân kéo hắn đi uống rượu, dù sao Cố Vân trước đó hỏi có thời gian hay không. Về phần sau vì sao lại uống nhiều quá về trễ, là cái cớ của chính mình, đơn giản là một câu, nên nói cái gì đều rối loạn…… Vì thế “hôm nay” nửa ngày, cũng không biết nói thêm gì. Tăng Kế không thích Sở Chu do dự, không có hành động gì như vậy, có chuyện gì không thể nói ra sao? Khuôn mặt lo lắng, ngập ngừng ấp úng, giống như hắn rất sợ y.
Tôi đáng sợ như vậy sao? Tăng Kế đương nhiên trực tiếp phủ định vấn đề này. Vì thế, tuy rằng có thể đoán được Sở Chu muốn nói gì, nhưng không muốn đỡ lời cho hắn, chính là dùng thanh âm thực thanh thoát biểu lộ chính mình không còn kiên nhẫn,“Ân?”
Hơi hơi khơi mào, nhấn mạnh âm cuối, giọng điệu tiêu chuẩn rằng Tăng Kế không kiên nhẫn. “Em chỉ muốn cùng anh hẹn hò.” Vẫn là nhịn không được, đem hết lời trong lòng nói ra. Bởi vì vấn đề không chỉ là một buổi tối, còn có ý nghĩa khác, đại biểu cho sự khẳng định hay hứa hẹn.
Tác giả :
Từ Cùng Mặc Tẫn