Biệt Thái Nhập Hí
Chương 15
“A?” Sở Chu không rõ nhìn Cố Vân. Cố Vân mặc dù cách hắn rất gần, quán bar ánh đèn không rõ ràng, như cũ nhìn không ra, không hiểu biểu cảm của Cố Vân, chính là mơ hồ cảm thấy được lời nói tiếp theo, chính mình có lẽ cũng không muốn nghe.
“Ha ha, hắn sẽ không yêu cậu……” Cố Vân tay đặt trên bả vai Sở Chu, cả người đều nhanh nằm úp sấp trên người thanh niên đang cau mày bên cạnh.
Cũng không quản đối phương rốt cuộc muốn nghe hay không muốn nghe, Cố Vân vốn còn nở nụ cười, đợi cho cười đủ liền ngồi lại ngay ngắn, thần sắc cũng khôi phục bộ dáng bình thường, quay đầu nhìn Sở Chu nhẹ giọng nói,“Người kia đã trở lại, hắn sẽ không muốn tôi…… Mà Bạch Nghị cũng đã trở lại, Tăng Kế cũng sẽ không yêu ngươi…… Hai ta không hổ là anh em tốt, ha ha,loại chuyện như vậy cũng có thể cùng nhau chịu, cậu nói chúng ta có phải hay không…… nên làm một ly.”
Cố Vân nói xong cứng rắn lấy chén rượu hướng chén trên tay Sở Chu, chạm chạm cái chén, chính mình nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Sở Chu nghe không hiểu Cố Vân đang nói cái gì, theo ý của Cố Vân mà vội vàng uống xong chén rượu nhưng cũng không thấy…có chút mùi vị gì.
Nhưng hắn cảm thấy được hôm nay cùng uống cũng đã lâu, chính mình có lẽ đã đến lúc nên trở về nhà, giọng nói có chút kiên nhẫn khuyên Cố Vân,“Được rồi, hôm nay đã uống đủ,đừng uống nữa.”
Sở Chu tuy rằng nghe được lời Cố Vân nói, trong lòng lập tức loạn thất bát tao, chỉ vẫn là nói cho chính mình, đây chỉ là Cố Vân uống nhiều quá nên thuận miệng nói bậy.
Chính là, dù có nói bậy Cố Vân như thế nào lại biết Bạch Nghị?
Sở Chu xoa lông mi, hắn hiện tại đầu óc có điểm loạn, không thích hợp để suy nghĩ vấn đề phức tạp này,tay dứt khoát đoạt chén rượu trong tay Cố Vân,“Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”
Trong giọng nói đã dần dần lộ ra tâm trạng buồn rầu mất hứng.
Cố Vân đương nhiên sẽ không rước phiền phức vào người, y chưa bao giờ để ý người khác nghĩ cái gì, cũng không biết lời nói của Sở Chu có cái gì chạm đến nghịch lân của y, trừng mắt liếc nhìn Sở Chu một cái, cao giọng nói:“Về nhà. Cậu mới về nhà! Cả nhà cậu đều về nhà!”
Sở Chu nhanh chóng nhìn nhìn chung quanh, may mắn ánh sáng không đủ, Cố Vân đến bar đặc biệt chọn vị trí nằm trong góc, hơn nữa bar mới nên hiện tại khách cũng không nhiều, tuy rằng vừa rồi người này phát ra thanh âm rất lớn, cũng không có nhiều người hướng bên này xem náo nhiệt.
Sở Chu thực tại cảm thấy được có chút mệt mỏi, vốn muốn có buổi hẹn hò ngọt ngào chẳng những không thực hiện được, trái lại còn phải chạy đến hầu hạ vị thiếu gia này, cho dù là người tốt đến mấy cũng sẽ sinh ra cảm giác mâu thuẫn.
Qua nhiều năm làm bạn với Cố Vân, Sở Chu không có bật người đứng dậy bước đi, mà là lẳng lặng ngồi ở một bên, nhìn Cố Vân, vẻ mặt dần dần bình thản, cũng không vội vã đi.
Hắn có thói quen làm việc đến nơi đến chốn, nếu đáp ứng bồi rượu y thì sẽ không rời đi,vậy chờ đối phương uống đủ sau đóng gói y mang đi cũng được.
Cố Vân hét lên một hồi mới nhận thấy được bạn tốt bên cạnh y không có động tĩnh gì, y nheo lại ánh mắt, cười hì hì hỏi:“Sở Chu, cậu đến làm chi mà không uống?”
Ngữ khí cộc lốc, nhưng thật ra vô tội vô cùng, so với cái kẻ vừa nổi cáu lúc nãy thực sự quá khác biệt.
“……” Sở Chu không nghĩ sẽ cùng con ma men nói chuyện,làm như chính mình không nghe thấy, hắn đem tầm mắt đặt ở chỗ khác, tiếp tục nhìn chỗ quầy bar ở xa.
Quầy bar này là nơi duy nhất trong quán được chiếu sáng rõ ràng,người pha chế rượu đang bày ra tư thế vô cùng tao nhã, rất nhanh một ly rượu cốc-tai liền được gửi đến tay khách.
Bộ dáng người pha chế rượu cao, diện mạo cũng thuộc tầm trung,hơn ở khí chất hảo, động tác khéo léo tự nhiên, bên người vẫn vây quanh mấy người khách uống rượu nói chuyện phiếm.
Bất quá cho dù có nhiều ưu điểm, khả năng hấp dẫn ánh mắt Sở Chu lâu như vậy cũng chỉ là người nọ ở ngọn đèn chiếu rọi xuống,ngón tay trắng nõn đến tỏa sáng.
So với thân thể, nói ngón tay người đó tí hon cũng không quá đáng, ở dưới đèn nhẹ nhàng cầm ly thủy tinh, mới vừa xuất hiện ở tầm mắt Sở Chu khiến cho hắn không thể rời tầm mắt, trong đầu lặp lại thầm nghĩ đến một người.
Trong đầu Sở Chu,ngón tay Tăng Kế cũng thon dài trắng nõn như vậy, mang theo loại cảm giác bản thân có một cuộc sống sung sướng mà đến tinh tế.
Đầu ngón tay có chút lạnh lẽo,được vuốt ve mà dần dần trở nên ấm áp.
Đối với Sở Chu mà nói, đó là một đôi tay có ma lực, về phần vì sao có ma lực làm cho người ta không thể cự tuyệt, đại khái là bởi vì chúng nó mang theo loại hương vị yêu cầu,điều mà Tăng Kế muốn.
Giống như ở da thịt khi đụng chạm, bất từ bất tật đến khi yên lặng dùng đầu ngón tay viết ra “Ta cần ngươi”.
Đương nhiên,“Cần ngươi” chỉ là chút ví dụ, Tăng Kế tuyệt nhiên sẽ không nói như vậy, người như y, chỉ ngại nhiều, chứ không có chuyện thiếu cái gì.
Điều này chỉ là chút tưởng tượng nho nhỏ của Sở Chu mà thôi — vì chính mình rõ ràng là người chủ động, lại mỗi khi không chịu thua kém bị người quản chế mà tìm cớ bắt nạt.
Chỉ là thân thể hắn quả thật mỗi lần đều thực thoải mái, bản thân cũng sẽ tùy theo rên rỉ.
Tăng Kế sẽ thoải mái có chút ngưng lại, mang điểm khiêu khích hỏi “Còn muốn sao?”.
Như thế nào có thể không cần? Đúng là quá tệ với một câu hỏi, rõ ràng là mang theo trong người oán hận cùng chán nản, Sở Chu làm thế nào cũng đều trúng chiêu.
Cùng Tăng Kế có mối quan hệ bạn giường chặt chẽ như vậy để giải thích hành vi này của Tăng Kế, hắn nghĩ Tăng Kế sở dĩ chưa bao giờ keo kiệt, kỹ thuật cũng tốt, âu yếm đối phương, bởi vì y thích phục vụ bạn giường, hoặc là y cũng hưởng thụ quá trình phục vụ.
Tăng Kế thích nhìn người trên người y, theo động tác ngón tay hắn mà bị tình dục quấn thân, lúc này, không cần nói gì, tiếp tục giơ cánh tay lên, có thể đem người kéo vào vực thẳm của dục vọng. Y thích nhìn trong lúc này,tay đối phương trên thân thể của mình hoặc nhanh hoặc chậm sờ soạng, hoàn toàn quên mất tốc độ ban đầu……
Bất quá đợi cho đến khi đó, đã có thể tương đương cái gì đều thua.
Bởi vì Tăng Kế đối với tay gì đó, qua cái cảm giác mới mẻ cũng không có cái gì dư thừa hứng thú.
Nhưng đối với Sở Chu mà nói, có biết hay không đã muốn không có gì dùng, chỉ vì theo mắt người kia nhìn ra, hắn bước đi cũng đã bị quấy rầy, tiến tới cả người đều chìm xuống đi không được, còn tốn tâm tư so đo này lại có gì hữu dụng đâu.
Vuốt ve chén rượu, Sở Chu thu hồi tầm mắt, quyết định cùng người nọ cùng một chỗ, mặt khác đã sớm cái gì cũng không để ý.
Bất tri bất giác tiếp nhận chén rượu Cố Vân đưa tới, vốn là uống một ngụm, vị chua cay nghẹn ở cổ họng Sở Chu khiến hắn ho khan.
Nghĩ mãi mà không rõ, Sở Chu không phục một hơi uống hết, ánh mắt lúc này có điểm chua xót.
Kỳ thật yêu cầu của mình rất đơn giản, ở cùng nhau, người kia ở bên cạnh là đủ rồi, vì cái gì cho dù như vậy, vẫn là không thể thực hiện được?
Bên tai mơ mơ hồ hồ lại vang lên thanh âm của Cố Vân, không thuận theo không buông tha, nói Bạch Nghị như thế nào lại như thế nào.
Uy, Cố Vân ngươi thực chán ghét a, đều nói sự tình mà hắn không muốn nghe!
Sở Chu xua tay muốn đem thứ thanh âm chán ghét đó xua đi, cánh tay đánh ra sau không biết đụng phải cái gì, cạch một cái, bất quá, tốt lắm, thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh.
Sở Chu cảm thấy được chính mình tựa hồ có điểm không lý giải được cái tính thích tranh cãi ầm ĩ của Cố Vân.
……
Thời điểm nghe được thanh âm đóng cửa thì Tăng Kế cũng vừa về không lâu, mở cửa sau chứng kiến trong nhà tối om không có người, trong lòng liền có điểm không thoải mái.
Cơm cũng chưa ăn liền chạy về nhà, kết quả người kia không biết chạy đi đâu, thiệt là, sớm biết không bằng ở lại tán gẫu.
Rửa sạch chân đi ra, lại chứng kiến thấy ngoài cửa, ân, chính xác là hai người, một người đứng, người kia dựa vào trên người này.
“Sở Chu?” Tăng Kế mở đèn, nhìn thấy người con trai ngoài cửa có chút sửng sốt, trong mắt thoáng hiện lên một nét chán ghét, chỉ là rất nhanh lại khôi phục tự nhiên,“Nga, Sở Chu cùng một chỗ với ngươi, ta nói muộn như vậy cũng chưa trở về.”
Y tiến lên vài bước, tiếp nhận Sở Chu đứng cũng không vững — hảo nặng.
Tăng Kế đỡ lấy thắt lưng Sở Chu nhịn không được cấu, véo một chút, cho ngươi chính mình không đứng vững.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Này chương viết thật là tốt tạp tat
Đối thoại vẫn là khiếm tập luyện, lệ
“Ha ha, hắn sẽ không yêu cậu……” Cố Vân tay đặt trên bả vai Sở Chu, cả người đều nhanh nằm úp sấp trên người thanh niên đang cau mày bên cạnh.
Cũng không quản đối phương rốt cuộc muốn nghe hay không muốn nghe, Cố Vân vốn còn nở nụ cười, đợi cho cười đủ liền ngồi lại ngay ngắn, thần sắc cũng khôi phục bộ dáng bình thường, quay đầu nhìn Sở Chu nhẹ giọng nói,“Người kia đã trở lại, hắn sẽ không muốn tôi…… Mà Bạch Nghị cũng đã trở lại, Tăng Kế cũng sẽ không yêu ngươi…… Hai ta không hổ là anh em tốt, ha ha,loại chuyện như vậy cũng có thể cùng nhau chịu, cậu nói chúng ta có phải hay không…… nên làm một ly.”
Cố Vân nói xong cứng rắn lấy chén rượu hướng chén trên tay Sở Chu, chạm chạm cái chén, chính mình nâng chén uống một hơi cạn sạch.
Sở Chu nghe không hiểu Cố Vân đang nói cái gì, theo ý của Cố Vân mà vội vàng uống xong chén rượu nhưng cũng không thấy…có chút mùi vị gì.
Nhưng hắn cảm thấy được hôm nay cùng uống cũng đã lâu, chính mình có lẽ đã đến lúc nên trở về nhà, giọng nói có chút kiên nhẫn khuyên Cố Vân,“Được rồi, hôm nay đã uống đủ,đừng uống nữa.”
Sở Chu tuy rằng nghe được lời Cố Vân nói, trong lòng lập tức loạn thất bát tao, chỉ vẫn là nói cho chính mình, đây chỉ là Cố Vân uống nhiều quá nên thuận miệng nói bậy.
Chính là, dù có nói bậy Cố Vân như thế nào lại biết Bạch Nghị?
Sở Chu xoa lông mi, hắn hiện tại đầu óc có điểm loạn, không thích hợp để suy nghĩ vấn đề phức tạp này,tay dứt khoát đoạt chén rượu trong tay Cố Vân,“Đi thôi, tôi đưa cậu về nhà.”
Trong giọng nói đã dần dần lộ ra tâm trạng buồn rầu mất hứng.
Cố Vân đương nhiên sẽ không rước phiền phức vào người, y chưa bao giờ để ý người khác nghĩ cái gì, cũng không biết lời nói của Sở Chu có cái gì chạm đến nghịch lân của y, trừng mắt liếc nhìn Sở Chu một cái, cao giọng nói:“Về nhà. Cậu mới về nhà! Cả nhà cậu đều về nhà!”
Sở Chu nhanh chóng nhìn nhìn chung quanh, may mắn ánh sáng không đủ, Cố Vân đến bar đặc biệt chọn vị trí nằm trong góc, hơn nữa bar mới nên hiện tại khách cũng không nhiều, tuy rằng vừa rồi người này phát ra thanh âm rất lớn, cũng không có nhiều người hướng bên này xem náo nhiệt.
Sở Chu thực tại cảm thấy được có chút mệt mỏi, vốn muốn có buổi hẹn hò ngọt ngào chẳng những không thực hiện được, trái lại còn phải chạy đến hầu hạ vị thiếu gia này, cho dù là người tốt đến mấy cũng sẽ sinh ra cảm giác mâu thuẫn.
Qua nhiều năm làm bạn với Cố Vân, Sở Chu không có bật người đứng dậy bước đi, mà là lẳng lặng ngồi ở một bên, nhìn Cố Vân, vẻ mặt dần dần bình thản, cũng không vội vã đi.
Hắn có thói quen làm việc đến nơi đến chốn, nếu đáp ứng bồi rượu y thì sẽ không rời đi,vậy chờ đối phương uống đủ sau đóng gói y mang đi cũng được.
Cố Vân hét lên một hồi mới nhận thấy được bạn tốt bên cạnh y không có động tĩnh gì, y nheo lại ánh mắt, cười hì hì hỏi:“Sở Chu, cậu đến làm chi mà không uống?”
Ngữ khí cộc lốc, nhưng thật ra vô tội vô cùng, so với cái kẻ vừa nổi cáu lúc nãy thực sự quá khác biệt.
“……” Sở Chu không nghĩ sẽ cùng con ma men nói chuyện,làm như chính mình không nghe thấy, hắn đem tầm mắt đặt ở chỗ khác, tiếp tục nhìn chỗ quầy bar ở xa.
Quầy bar này là nơi duy nhất trong quán được chiếu sáng rõ ràng,người pha chế rượu đang bày ra tư thế vô cùng tao nhã, rất nhanh một ly rượu cốc-tai liền được gửi đến tay khách.
Bộ dáng người pha chế rượu cao, diện mạo cũng thuộc tầm trung,hơn ở khí chất hảo, động tác khéo léo tự nhiên, bên người vẫn vây quanh mấy người khách uống rượu nói chuyện phiếm.
Bất quá cho dù có nhiều ưu điểm, khả năng hấp dẫn ánh mắt Sở Chu lâu như vậy cũng chỉ là người nọ ở ngọn đèn chiếu rọi xuống,ngón tay trắng nõn đến tỏa sáng.
So với thân thể, nói ngón tay người đó tí hon cũng không quá đáng, ở dưới đèn nhẹ nhàng cầm ly thủy tinh, mới vừa xuất hiện ở tầm mắt Sở Chu khiến cho hắn không thể rời tầm mắt, trong đầu lặp lại thầm nghĩ đến một người.
Trong đầu Sở Chu,ngón tay Tăng Kế cũng thon dài trắng nõn như vậy, mang theo loại cảm giác bản thân có một cuộc sống sung sướng mà đến tinh tế.
Đầu ngón tay có chút lạnh lẽo,được vuốt ve mà dần dần trở nên ấm áp.
Đối với Sở Chu mà nói, đó là một đôi tay có ma lực, về phần vì sao có ma lực làm cho người ta không thể cự tuyệt, đại khái là bởi vì chúng nó mang theo loại hương vị yêu cầu,điều mà Tăng Kế muốn.
Giống như ở da thịt khi đụng chạm, bất từ bất tật đến khi yên lặng dùng đầu ngón tay viết ra “Ta cần ngươi”.
Đương nhiên,“Cần ngươi” chỉ là chút ví dụ, Tăng Kế tuyệt nhiên sẽ không nói như vậy, người như y, chỉ ngại nhiều, chứ không có chuyện thiếu cái gì.
Điều này chỉ là chút tưởng tượng nho nhỏ của Sở Chu mà thôi — vì chính mình rõ ràng là người chủ động, lại mỗi khi không chịu thua kém bị người quản chế mà tìm cớ bắt nạt.
Chỉ là thân thể hắn quả thật mỗi lần đều thực thoải mái, bản thân cũng sẽ tùy theo rên rỉ.
Tăng Kế sẽ thoải mái có chút ngưng lại, mang điểm khiêu khích hỏi “Còn muốn sao?”.
Như thế nào có thể không cần? Đúng là quá tệ với một câu hỏi, rõ ràng là mang theo trong người oán hận cùng chán nản, Sở Chu làm thế nào cũng đều trúng chiêu.
Cùng Tăng Kế có mối quan hệ bạn giường chặt chẽ như vậy để giải thích hành vi này của Tăng Kế, hắn nghĩ Tăng Kế sở dĩ chưa bao giờ keo kiệt, kỹ thuật cũng tốt, âu yếm đối phương, bởi vì y thích phục vụ bạn giường, hoặc là y cũng hưởng thụ quá trình phục vụ.
Tăng Kế thích nhìn người trên người y, theo động tác ngón tay hắn mà bị tình dục quấn thân, lúc này, không cần nói gì, tiếp tục giơ cánh tay lên, có thể đem người kéo vào vực thẳm của dục vọng. Y thích nhìn trong lúc này,tay đối phương trên thân thể của mình hoặc nhanh hoặc chậm sờ soạng, hoàn toàn quên mất tốc độ ban đầu……
Bất quá đợi cho đến khi đó, đã có thể tương đương cái gì đều thua.
Bởi vì Tăng Kế đối với tay gì đó, qua cái cảm giác mới mẻ cũng không có cái gì dư thừa hứng thú.
Nhưng đối với Sở Chu mà nói, có biết hay không đã muốn không có gì dùng, chỉ vì theo mắt người kia nhìn ra, hắn bước đi cũng đã bị quấy rầy, tiến tới cả người đều chìm xuống đi không được, còn tốn tâm tư so đo này lại có gì hữu dụng đâu.
Vuốt ve chén rượu, Sở Chu thu hồi tầm mắt, quyết định cùng người nọ cùng một chỗ, mặt khác đã sớm cái gì cũng không để ý.
Bất tri bất giác tiếp nhận chén rượu Cố Vân đưa tới, vốn là uống một ngụm, vị chua cay nghẹn ở cổ họng Sở Chu khiến hắn ho khan.
Nghĩ mãi mà không rõ, Sở Chu không phục một hơi uống hết, ánh mắt lúc này có điểm chua xót.
Kỳ thật yêu cầu của mình rất đơn giản, ở cùng nhau, người kia ở bên cạnh là đủ rồi, vì cái gì cho dù như vậy, vẫn là không thể thực hiện được?
Bên tai mơ mơ hồ hồ lại vang lên thanh âm của Cố Vân, không thuận theo không buông tha, nói Bạch Nghị như thế nào lại như thế nào.
Uy, Cố Vân ngươi thực chán ghét a, đều nói sự tình mà hắn không muốn nghe!
Sở Chu xua tay muốn đem thứ thanh âm chán ghét đó xua đi, cánh tay đánh ra sau không biết đụng phải cái gì, cạch một cái, bất quá, tốt lắm, thế giới cuối cùng cũng thanh tịnh.
Sở Chu cảm thấy được chính mình tựa hồ có điểm không lý giải được cái tính thích tranh cãi ầm ĩ của Cố Vân.
……
Thời điểm nghe được thanh âm đóng cửa thì Tăng Kế cũng vừa về không lâu, mở cửa sau chứng kiến trong nhà tối om không có người, trong lòng liền có điểm không thoải mái.
Cơm cũng chưa ăn liền chạy về nhà, kết quả người kia không biết chạy đi đâu, thiệt là, sớm biết không bằng ở lại tán gẫu.
Rửa sạch chân đi ra, lại chứng kiến thấy ngoài cửa, ân, chính xác là hai người, một người đứng, người kia dựa vào trên người này.
“Sở Chu?” Tăng Kế mở đèn, nhìn thấy người con trai ngoài cửa có chút sửng sốt, trong mắt thoáng hiện lên một nét chán ghét, chỉ là rất nhanh lại khôi phục tự nhiên,“Nga, Sở Chu cùng một chỗ với ngươi, ta nói muộn như vậy cũng chưa trở về.”
Y tiến lên vài bước, tiếp nhận Sở Chu đứng cũng không vững — hảo nặng.
Tăng Kế đỡ lấy thắt lưng Sở Chu nhịn không được cấu, véo một chút, cho ngươi chính mình không đứng vững.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Này chương viết thật là tốt tạp tat
Đối thoại vẫn là khiếm tập luyện, lệ
Tác giả :
Từ Cùng Mặc Tẫn