Biệt Chi Đầu
Chương 22 Phiên ngoại
Nếu thế gian có luân hồi.
Ta tên Bạch Trường Niệm, là Hoài Vương của Đại Cảnh, hôm nay là ngày ta chiến thắng trở về.
Hai năm trước, Đại Cảnh tiếp giáp Hi Quốc cùng phát động chiến loạn, Phụ hoàng phái ta cùng Tam Hoàng đệ Tiêu Vương đi trước.
Năm đó ta vừa cùng Loan Loan định thân.
Mẫu phi luôn giữ ý niệm muốn ta sớm ngày đón Loan Loan về, sớm ngày cho bà ẵm Hoàng tôn.
Nhưng Hi quốc chiến sự hỗn loạn, là Hoàng tử được Phụ hoàng coi trọng, ta không thể nề hà.
Lại nói, đến dân chúng bình thường còn biết bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của nam nhi, huống chi ta là người của Hoàng thất.
Sau khi thắng trận trở về, ta có thể như ý nguyện lấy được nương tử của mình rồi.
Ba tháng sau, ta mang theo thủ hạ về kinh, Phụ hoàng tự mình dẫn người đến đón ta, trận đánh thập phần náo nhiệt.
Cô nương Giang gia một thân hồng y ở trong đám người dị thường chói mắt, nhưng ta mở to hai mắt nhìn hết một lượt vẫn không thấy Loan Loan của ta.
Hỏi ra mới biết, nàng bị bệnh đã vài ngày nằm trên giường không dậy nổi, chuyện ta hôm nay trở về, cựu phụ, cựu mẫu cũng chưa thông báo cho nàng.
Phụ hoàng nhìn thấy ta sốt ruột liền cho ta thời gian nghỉ ngơi hai canh giờ, cho ta qua phủ Thái sư thăm nàng.
Ta giục ngựa chạy như điên tới phủ Thái sư, Ngọc Khê nói cho ta nàng đang ngủ, mặc dù lo lắng nhưng ta không thể bước vào khuê phòng nữ tử được. Nàng hiện giờ còn chưa chính thức gả cho ta, ta không thể phá hủy thanh danh của nàng được.
Ngọc Khê nói sẽ giúp ta đánh thức Loan Loan, nhưng ta lại không muốn quấy rầy nàng, nàng từ nhỏ đã suy nhược, khó khăn lắm mới có thể ngủ ngon, ta làm sao có thể quấy rầy nàng.
Ta đứng ở ngoài cửa nửa canh giờ, cũng bị nhớ thương tra tấn nửa canh giờ.
Bên trong cánh cửa kia là người trong lòng ta, trước đây ta còn có thể dựa vào khoảng cách địa lý để kìm nén tâm tình, hiện giờ nàng ở gần như vậy, ta nên làm thế nào mới không nghĩ đến nàng nữa đây?
Rốt cục trong phòng cũng truyền đến thanh âm của nàng, Loan Loan tỉnh lại rồi, nàng đang cùng Ngọc Khê nói chuyện, tiếng ho khan đè nén của nàng làm lòng ta khó chịu.
“Tiểu thư, Hoài Vương điện hạ trở lại rồi.” – Ngọc Khê cất tiếng, trong thanh âm còn chứa vài phần vui sướng.
Trong phòng đột nhiên đột nhiên im lặng, sau một lúc trầm mặc, Loan Loan lên tiếng: “Ngọc Khê, ngươi sao lại nói mê sảng rồi, điện hạ sao có thể quay về được?”
“Còn có thể quay về nữa sao?”
Ngay sau đó là tiếng ho khan, ta sốt ruột tiến đến.
“Loan Loan, là ta, ta đã trở về, ta thật sự đã trở lại rồi.” – Ta nóng lòng muốn truyền tin tức ta đã trở về cho nàng.
Trong phòng đầu tiên là yên tĩnh, sau đó cửa phòng đã bị mở ra, nàng mặc y phục màu xanh da trời, trên mặt tiều tụy đáng sợ.
“Biểu ca.” – Nàng gọi ta, mắt chứa đầy hơi nước khiến ta nhìn đến căng thẳng, giây tiếp theo nàng đã nhào vào trong ngực ta.
“Huynh trở lại rồi, thật sự đã trở lại rồi.” – Nàng thấp giọng nức nở trong ngực ta, miệng vẫn lặp đi lặp lại lời này.
Ta gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, lặp lại câu ta đã trở về.
Lúc Ngọc Khê mang giày của nàng đến ta mới biết được nàng không hề mang giày, trong lòng vừa buồn bực nàng không để ý chính mình vừa cảm thấy vô cùng cảm động.
Ngày ấy ta bị quân địch vây quanh, vốn đã không còn hy vọng sống sót, thế nhưng nhớ đến Loan Loan còn đang chờ ta trở lại, ta liền liều mạng xông ra, cuối cùng cũng không có cô phụ nàng.
Ta chú ý giữ khoảng cách nam nữ, nhưng nàng vẫn dán vào người ta, cuối cùng ta chỉ có thể đem nàng ôm vào phòng.
Ta đem nàng đặt lên giường, nàng cũng không nói gì, nâng mắt trong suốt nhìn ta, bộ dáng này làm ta nghĩ đến con mèo ta nuôi lúc nhỏ, vì thế ta nhịn không được nâng tay vò đầu của nàng một chút.
Thật lâu sau, dường như đã nhìn đủ, nàng mới cất tiếng hỏi ta: “Biểu ca, huynh thật sự trở về rồi sao?”
“Đúng, ta đã trở về.” – Ta trả lời nàng, cúi đầu giúp nàng sửa lại chăn, thuận miệng nói: “Kể cả ta không trở về, nàng cũng nên chiếu cố chính mình chứ. Nàng bây giờ khiến ta rất đau lòng.”
Nàng không trả lời, chỉ si ngốc nhìn ta, thật lâu sau lại hỏi: “Biểu ca, huynh thật sự trở về rồi sao?”
“Ừm, ta thật sự trở về rồi đây.” – Nghe được câu trả lời của ta, nàng không nói thêm lời nào nữa, chỉ mở to hai mắt nhìn ta.
Sau đó nàng luôn hỏi ta đây có phải sự thật không, ta cũng rất kiên nhẫn nói cho nàng biết ta đã thật sự quay trở lại.
Sau khi phục mệnh Phụ hoàng, ta đi đến cung mẫu phi, bà nhìn ta rồi khóc, lôi kéo tay của ta, nói ta gầy quá rồi.
Ta lau nước mắt cho bà, dịu dàng nói ta không gầy, ta chỉ đang lớn dần thôi, nương nên vui cho ta mới phải, nghe xong lời này trên mặt bà mới lộ ra nét cười.
Nói xong, mẫu phi liền cùng ta nói tiếp chính sự.
“Điện hạ hiện tại đã trở về, con cũng nên tính đến hôn sự của mình đi, hai năm nay Loan Loan đã vì con mà chịu không ít khổ cực, con đừng có mà cô phụ nó.”
Mẫu phi không có con gái, cho nên Loan Loan từ nhỏ đó đã được bà xem như con gái mà nuôi lớn, hiện tại bà nói như vậy, ta liền biết mình không thể qua loa.
Ta vén y bào qua một bên, ở trước mặt mẫu phi quỳ xuống.
“Nhi thần cam đoan với mẫu phi, đời này sẽ không cô phụ Loan Loan, nếu con cô phụ nàng ấy thì bị ông trời giáng năm lôi oanh, c.h.ế.t không tử tế.”
“Thề độc như vậy làm gì chứ, có đến nỗi đó đâu, mẫu phi biết con là đứa trẻ tốt, mau đứng lên đi.” – Mẫu phi đi tới nâng ta dậy, bà đã có tóc bạc, cũng không còn xuân sắc như trước nữa.
Nửa đời trước của bà luôn cùng người khác đấu trí, cũng nên đến lúc để bà hưởng phúc rồi.
“Mẫu phi, Nhi thần muốn cầu Phụ hoàng cấp đất phong để sau này phụng dưỡng.”
“Con, con nghĩ xong rồi?”
Ta gật gật đầu, trên mặt thập phần chân thực.
Hiện giờ dưới Phụ hoàng gồm năm hoàng tử, đông cung lại vô chủ. Mẫu phi là sủng phi, ta được Phụ hoàng ưu ái, lại dựa vào phủ Thái sư, cho nên ở trong mắt mọi người, ta là Thái tử được người người xem trọng.
Nhưng sau khi đã trải qua việc này, ta chỉ cảm thấy nhân sinh ngắn ngủi, không bằng quý trọng trước mắt, bên cạnh người mình yêu thương.
Hiện tại đề nghị Phụ hoàng cấp đất phong cũng có nghĩa ta cùng mẫu phi không muốn tranh ngôi vị Hoàng đế nữa.
Mẫu phi cũng có chút kinh ngạc, dù sao mấy năm nay, mẫu phi cùng Phụ hoàng đều xem ta là thái tử tương lai mà bồi dưỡng, ở trong mắt mọi người, tương lai ta sẽ lên ngôi vị Hoàng đế kia.
Trước đây có lẽ sẽ có chút hướng tới, nhưng ta hiện tại không muốn nữa, ta chỉ nghĩ đến Loan Loan của ta, bảo vệ tốt hoa đào vừa mới nở trong phủ kia mà thôi.
Mẫu phi tuy nhất thời không thể tiếp nhận được, nhưng rốt cuộc vẫn là chấp nhận ý muốn của ta.
Mẫu phi từng cùng ta nói qua, nếu năm đó có tuyển tú, bà nhất định sẽ không vào cung, cũng sẽ không cả đời dựa vào Phụ hoàng mà sống.
Dù sao bà cũng là người sống tiêu diêu tự tại, không giống hiện tại ngày ngày bị cung quy bó buộc, này không thể làm kia không thể làm.
Còn muốn đem Phụ hoàng đưa đến trên giường người khác.
Thử hỏi thế gian này nữ tử nào mà không muốn trái tim của một người, cùng người đó bạc đầu không xa rời đâu chứ?
Khi ta rời đi, mẫu phi đuổi theo tiễn ta ra đến cửa, ở cửa cung nhìn ta hồi lâu, không biết có phải ảo giác của ta hay không, ta cảm thấy được bà tựa hồ có chút tiếc nuối.
Trong đại điện, Phụ hoàng khao thưởng bọn ta, hỏi ta cùng Trường Ức muốn gì, hắn suy nghĩ sau một lúc lâu cuối cùng muốn Phụ hoàng tặng một thiên lý mã, ta liền biết bản thân mình có chút tham lam.
Ta không chỉ cầu được thành hôn cùng Loan Loan, còn mong cho Giang gia cô nương chức quận chúa, dù sao sau này cô nương ấy chính là nghĩa muội của ta.
Hai việc trước đó Phụ hoàng vuốt râu đáp ứng rồi, nhưng khi nghe ta nói ta cần một phong địa, tay người run run, thiếu chút nữa đem râu kéo đứt hết.
Vì thế ta lại thuyết phục một lần, ta muốn một phong địa, người híp mắt đánh giá ta một lúc lâu, bộ dáng kia giống như là hoài nghi ta bị đoạt xá vậy.
Có lẽ người còn có rất nhiều lời muốn nói với ta, chỉ nói ta hãy để người bình tĩnh lại, suy nghĩ xong rồi hẵng nói.
Ta mặc dù đã sớm nghĩ thông rồi, nhưng ta biết lúc này đang ở đại điện, ta không thể quá mức làm càn.
Huống chi ta hiện giờ chính miệng nói muốn có một phong địa, biểu lộ thái độ không muốn tham dự vào trận chiến của hoàng tử, chỉ muốn ngày sau sẽ không gặp rắc rối nữa.
Ngày thành thân của ta và Loan Loan định vào nửa tháng sau, vốn dĩ ta muốn tháng sau thành thân để có nhiều thời gian chuẩn bị, nhưng Loan Loan nói muốn thành thân trước, ta không lay chuyển được nàng, chỉ đành phải đáp ứng.
A Ánh liên tục trêu ghẹo nàng cấp tốc không đợi nổi muốn gả cho ta. Nàng đỏ mặt vỗ vỗ người bên cạnh, hai người nháo thành một trận.
Đúng rồi, nói đến A Ánh, cô nương ấy hiện giờ đã là nghĩa muội của ta, ngày đó Phụ hoàng hạ chỉ phong nàng ấy làm quận chúa, ta cùng Loan Loan cầm rượu chạy vào tướng quân phủ, trong nháy mắt nàng ấy có chút mê man nhìn bọn ta.
Không đợi nàng ấy phản ứng lại, ta liền đem rượu ra rót, bưng chén lên nói: “Nói muốn kết bái, hiện giờ còn giữ lời không?”
A Ánh nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên đỏ mắt, sau đó đem rượu tới.
Vì thế ta cùng nàng ấy kết làm huynh muội, sau khi quăng ngã bát rượu, nàng ấy đuổi theo gọi ta nghĩa huynh, ta rốt cục cũng đường đường chính chính gọi nàng ấy một tiếng A Ánh.
Ta cùng A Ánh quen biết được một năm, nàng ấy bất quá chỉ là một cô nhóc, giận dữ liền muốn dùng roi bắt người, nàng tuy là con gái của phủ tướng quân, nhưng tuỳ ý làm bậy như thế, quan viên buộc tội cũng đủ để cha nàng tức chết rồi.
Vì thế ta ngăn nàng ấy lại, dùng lời nói thay nàng ấy phục thù, theo ta, loại sự tình có thể dùng lời nói ắt không nên dùng hành động, động thủ sẽ để người khác bắt được nhược điểm.
Nói thật khi chưa quen biết, ta cũng đã nghe nói qua rất nhiều về truyền thuyết về nàng ấy, cái gì mà tiểu thư Giang phủ vô cùng thô lỗ, tùy ý khi dễ người khác.
Nhưng điều khiến ta nhớ kỹ nàng ấy là do mọi người nói nàng và Loan Loan có chút tương tự nhau.
Khi còn bé, mẫu phi thường dạy ta, trên đời này không có người tốt và người xấu thuần túy, cho nên ngay cả khi nghe bình luận như thế, ta đối với nàng ấy cũng chỉ là có chút tò mò mà thôi.
Cũng may mà mẫu phi của ta không để ta tùy tiện bình luận một người, cho nên sau khi tiếp xúc với nàng ấy, ta mới cảm thấy không thẹn với lương tâm.
Hoặc là nói, ta cùng nàng ấy kết giao vẫn là mang theo vài phần đồng tình.
Thế nhân chỉ biết nàng kiêu căng ngạo mạn, lại không biết nàng tự coi nhẹ bản thân mình.
Một người không thể đánh mất chính mình, kiêu ngạo làm rạng danh cho phụ thân.
Có lẽ trên đời này, người tốt đối với nàng ấy quá ít, cho nên khi cảm nhận được thiện ý nho nhỏ của ta liền lấy ra chân tâm để đối xử với ta.
Ta cũng không biết ngày ấy ta chỉ thuận miệng nói một câu lại có thể làm cho nàng ấy nhớ lâu đến như vậy, có lẽ trong lúc vô tình ta đã làm tổn thương nàng ấy.
Nàng ấy là nàng ấy, từ đầu đến cuối đều chính là nàng ấy, ta cùng nàng ấy tiếp xúc không phải vì nàng ấy giống Loan Loan, mà bởi vì nàng ấy làm ta đau lòng, còn bởi vì tính cách của nàng làm cho ta thập phần thưởng thức.
…
Ta cùng Loan Loan thành thân, bàn tiệc được đặt tại vườn đào trong phủ, khi đó vừa mới là ngày xuân, hoa đào ra nhánh đầy đầu.
Mọi người thông cảm cho ta, cho nên khi người bên cạnh kính rượu chẳng may làm đổ, khách khứa cũng luống cuống sợ ta say quá chén.
Vì thế ta phải lấy cớ thoát thân, trở lại hôn phòng thấy A Ánh đang cùng Loan Loan nói chuyện, nhìn thấy ta liền chê cười nói ta khẩn cấp muốn gặp tân nương tử.
Ta cười, gật đầu xem như trả lời, nói ta muốn tân nương.
Thấy không nói lại ta, nàng ấy nói hai câu chúc phúc liền dắt hỉ bà ra ngoài.
Trong phòng đột nhiên im lặng, trong lúc nhất thời có chút luống cuống, ngồi trên giường chính là tân nương của ta, là nữ tử mà đời này nằm mơ ta cũng muốn lấy.
Ta vén khăn của nàng lên, nàng ngẩng đầu nhìn ta, chỉ nhìn ta cười, ta cũng nhìn nàng cười, nàng trang điểm quả nhiên thập phần xinh đẹp.
Ta lấy một lọn tóc bên tai nàng, dùng kéo cắt nó đi rồi quấn chung với tóc của ta, ngẩng đầu nhìn nàng cười: “Kết tóc vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi, chúng ta hiện giờ là phu thê, sau này ta và phủ Hoài Vương đều giao cho nàng.”
“Được.” – Nàng trả lời ta, trong thanh âm tràn đầy nhu tình mật ý, nàng nhẹ nhàng kéo tay của ta đặt bên mặt, còn thật sự hỏi ta: “Biểu ca, hiện giờ ta thật sự gả cho chàng rồi sao?”
“Ừm, nàng hiện giờ là phu nhân của ta, nên gọi ta một tiếng phu quân đi.”
“Phu quân.” – Nàng nhẹ giọng gọi một tiếng sau đó tựa đầu thấp xuống, có lẽ xưng hô này đã làm cho nàng thẹn thùng.
“Phu nhân.” – Ta quay về phía nàng, hiện giờ nàng và ta đã ở bên nhau, hết thảy như một giấc mộng, làm cho người ta không thể tin được.
“Phu quân.” – Nàng lại gọi ta một câu, trên mặt đã sớm đỏ ửng.
“Phu nhân.” – Ta lại gọi nàng, chỉ cảm thấy xưng hô này nghe một vạn lần cũng không đủ.
Tắt đi nến đỏ, ta nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, thân thể của nàng mềm mại như vậy, làm cho ta không dám dùng sức.
Nhẹ giọng một lần lại một lần gọi ta phu quân, càng làm cho ta phải thương tiếc nàng.
Y sam được cởi ra, màu da trắng như tuyết nhất thời làm ta mê mẩn.
…
Có lẽ đêm qua quá mức mệt nhọc, hôm sau nàng ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh, tỉnh lại liền mơ mơ màng màng bên người ta, nói chuyện mang theo chất giọng nhẹ nhàng còn chưa rời giường, làm cho ta muốn cùng nàng sinh một nữ hài.
Nữ hài tử của bọn ta nên giống nàng, khi còn bé nghịch ngợm đáng yêu, lớn lên lại có tri thức và hiểu lễ nghĩa.
Nhưng ta lại nghĩ, như vậy quá mệt mỏi, nữ nhân của Bạch Trường Niệm ta nên cả đời vô ưu vô lo mới đúng.
“Phu quân, chàng sao lại ngây ngô cười rồi?” – Nàng từ trong ngực ta ló đầu ra nhìn, ta đem nàng ôm vào trong ngực, đáp: “Bởi vì cưới được nàng cho nên ta mới như vậy.”
“Hôm qua thành hôn, ta hiện tại ngẫm lại vẫn cảm giác như đang nằm mơ.” – Nàng nói xong câu đó, lại nghiêng đầu nhìn ra, con ngươi trong suốt.
“Phu quân, ta muốn cùng với chàng đi dạo đào viên, chỉ ta và chàng thôi.”
Chưa đợi ta đáp ứng, nàng liền đi chân trần xuống đất, lôi kéo ta chạy ra bên ngoài, ta khuyên can mãi nàng mới bằng lòng mang giày vào.
Trùng hợp là ra đến cửa thì gặp trời mưa, bầu trời đen kịt, mưa to cứ thế rơi xuống, ta lo lắng cho thân thể nàng, vốn không muốn đi nhưng nàng đã chạy vào màn mưa, ta lấy ô từ người bên dưới, vội đuổi theo nàng chạy ra ngoài.
“Loan Loan, nàng thân thể không tốt, đừng hồ nháo.”
“Phu quân.” – Nàng quay đầu lại nhìn ta, trên mặt hàm chứa ý cười: “Ta muốn tùy hứng lần này, chàng theo giúp ta có được không?”
Đúng là vẫn không thể cự tuyệt nàng, ta bước nhanh tới bên người nàng, xòe ô ra để nàng trú mưa, ôm nhau đi ở trong mưa, lại có thể làm cho người ta cảm nhận được ấm áp vô cùng.
Hoa đào đã bị mưa làm cho ướt nhẹp, rửa sạch đi bụi trần.
Mưa rơi cuốn theo vài cánh hoa đã nát lên trên mặt nàng, trong mưa Loan Loan mặc kệ hoa rơi mà nhảy, nàng như vậy thực chói mắt, làm cho ta thập phần vui mừng.
Duyên phận của ta và nàng là do hoa đào bắt đầu, hiện tại dùng một đóa hoa đào kết thúc cũng là kết cục tốt nhất cho bọn ta.
Nàng múa mệt liền tìm một chỗ để nghỉ, nhẹ nhàng tựa đầu trên vai ta, trên mặt luôn mang theo nụ cười.
“Phu quân, chàng nói xem ta thực sự đã gả cho chàng sao?”
Cũng giống như lúc trước, ta lại là nhẹ giọng dỗ dành nàng: “Phải, nàng đã thực sự gả cho ta.”
Nàng nghe xong lộ vẻ tươi cười trầm mặc, sau một lúc lâu lại hỏi ta: “Phu quân, ta thực sự đã gả cho chàng sao?”
“Phải, nàng thực sự đã gả cho ta.”
Nàng kéo tay phải của ta qua, hai tay nắm chặt ta như sợ ta bỏ chạy.
“Phu quân, ta thực sự đã gả cho chàng sao?”
“Loan Loan…” -Trả lời không đúng vấn đề, ta một trận trầm mặc, nàng lại ngẩng đầu nhìn ta, xoa xoa khuôn mặt ta, hốc mắt đỏ ửng tràn đầy lưu luyến.
“Phu quân, chàng nói ta thật sự đã gả cho chàng sao? Ta chỉ là muốn đợi một câu khẳng định của chàng, ta van cầu chàng, cho ta một câu khẳng định đi, biểu ca.”
Ta há miệng muốn nói nói lại phát hiện bản thân mình không thể lên tiếng, chỉ có thể nhìn thân thể của chính mình một chút lại một chút tiêu tán, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của nàng.
Từ đầu đến cuối ta đều chỉ là giấc mộng của nàng mà thôi, hôn lễ của ta và nàng bất quá chỉ là chấp niệm của nàng tạo ra, một giấc mộng cảnh mà thôi.
Hiện giờ mộng cũng nên tỉnh, vô luận tương lai như thế nào, ta cũng không thể chăm sóc nàng được nữa, đáng tiếc chính là, trong giấc mộng hoang đường ấy, ta cũng không thể cùng nàng bạc đầu giai lão.
Ta chết do một đao của quân địch, một năm kia biên cương phong hàn giá lạnh, bởi vì nó đã nhiễm máu của tướng sĩ Đại Cảnh ta.
Không có thân thể, ta cho rằng ta đã vĩnh viễn ngủ say, không nghĩ đến, chấp niệm của nàng đã thức tỉnh ta.
Hồn phách của ta bị nàng vây ở trong mộng, nhìn thấy nàng dệt mộng đẹp, nhìn thấy nàng mộng tỉnh tan nát cõi lòng.
Mấy năm nay ta thường xuyên cầu nguyện nàng có thể quên ta, nhưng Loan Loan của ta, nàng đối với tình yêu của ta khắc sâu vào xương tủy.
Mỗi lần vào mộng ta biết rõ nàng sẽ tỉnh, nhưng ta lại vẫn muốn cùng nàng làm những chuyện mình muốn làm.
Ta chỉ hy vọng ta có thể làm cho nàng vui vẻ dù chỉ là một chút, nhưng rốt cuộc, mỗi lần mộng tỉnh thứ đem đến cho nàng lại chỉ là thương tổn.
Ở trong mộng của nàng, ta từng không ngừng nghĩ đến, nếu như thế gian có luân hồi, vậy cuộc sống của ta cùng nàng nên là như vậy.
Trên đời này ta đã mắc nợ rất nhiều người, ta vĩnh viễn cũng không trở lại được.
Ta từng muốn cùng nàng cả đời hạnh phúc như vậy, bức tranh mộng tưởng ta vẽ khi đó quá đẹp, cũng không nghĩ nó là hy vọng xa vời, nhưng là dù ở trong mộng cũng không thể viên mãn.
Ta đột nhiên biến mất làm cho nàng rất lúng túng khổ sở, trên mặt đều là nước mắt tìm ta khắp nơi, cũng không chú ý tới bốn phía đã muốn sụp đổ.
Mộng cảnh đã tan vỡ, nàng lại muốn thương tâm khổ sở rồi, ta không nghĩ nhiều liền giống như trong mộng lau đi lệ trên mặt nàng, nhưng rốt cuộc cũng làm không được.
Nàng một khi tỉnh lại, ta liền chỉ có thể vĩnh viễn ngủ say.
Ở trong bóng tối đợi lần kế tiếp nàng gọi về.
- Toàn văn hoàn-
Ta tên Bạch Trường Niệm, là Hoài Vương của Đại Cảnh, hôm nay là ngày ta chiến thắng trở về.
Hai năm trước, Đại Cảnh tiếp giáp Hi Quốc cùng phát động chiến loạn, Phụ hoàng phái ta cùng Tam Hoàng đệ Tiêu Vương đi trước.
Năm đó ta vừa cùng Loan Loan định thân.
Mẫu phi luôn giữ ý niệm muốn ta sớm ngày đón Loan Loan về, sớm ngày cho bà ẵm Hoàng tôn.
Nhưng Hi quốc chiến sự hỗn loạn, là Hoàng tử được Phụ hoàng coi trọng, ta không thể nề hà.
Lại nói, đến dân chúng bình thường còn biết bảo vệ quốc gia là trách nhiệm của nam nhi, huống chi ta là người của Hoàng thất.
Sau khi thắng trận trở về, ta có thể như ý nguyện lấy được nương tử của mình rồi.
Ba tháng sau, ta mang theo thủ hạ về kinh, Phụ hoàng tự mình dẫn người đến đón ta, trận đánh thập phần náo nhiệt.
Cô nương Giang gia một thân hồng y ở trong đám người dị thường chói mắt, nhưng ta mở to hai mắt nhìn hết một lượt vẫn không thấy Loan Loan của ta.
Hỏi ra mới biết, nàng bị bệnh đã vài ngày nằm trên giường không dậy nổi, chuyện ta hôm nay trở về, cựu phụ, cựu mẫu cũng chưa thông báo cho nàng.
Phụ hoàng nhìn thấy ta sốt ruột liền cho ta thời gian nghỉ ngơi hai canh giờ, cho ta qua phủ Thái sư thăm nàng.
Ta giục ngựa chạy như điên tới phủ Thái sư, Ngọc Khê nói cho ta nàng đang ngủ, mặc dù lo lắng nhưng ta không thể bước vào khuê phòng nữ tử được. Nàng hiện giờ còn chưa chính thức gả cho ta, ta không thể phá hủy thanh danh của nàng được.
Ngọc Khê nói sẽ giúp ta đánh thức Loan Loan, nhưng ta lại không muốn quấy rầy nàng, nàng từ nhỏ đã suy nhược, khó khăn lắm mới có thể ngủ ngon, ta làm sao có thể quấy rầy nàng.
Ta đứng ở ngoài cửa nửa canh giờ, cũng bị nhớ thương tra tấn nửa canh giờ.
Bên trong cánh cửa kia là người trong lòng ta, trước đây ta còn có thể dựa vào khoảng cách địa lý để kìm nén tâm tình, hiện giờ nàng ở gần như vậy, ta nên làm thế nào mới không nghĩ đến nàng nữa đây?
Rốt cục trong phòng cũng truyền đến thanh âm của nàng, Loan Loan tỉnh lại rồi, nàng đang cùng Ngọc Khê nói chuyện, tiếng ho khan đè nén của nàng làm lòng ta khó chịu.
“Tiểu thư, Hoài Vương điện hạ trở lại rồi.” – Ngọc Khê cất tiếng, trong thanh âm còn chứa vài phần vui sướng.
Trong phòng đột nhiên đột nhiên im lặng, sau một lúc trầm mặc, Loan Loan lên tiếng: “Ngọc Khê, ngươi sao lại nói mê sảng rồi, điện hạ sao có thể quay về được?”
“Còn có thể quay về nữa sao?”
Ngay sau đó là tiếng ho khan, ta sốt ruột tiến đến.
“Loan Loan, là ta, ta đã trở về, ta thật sự đã trở lại rồi.” – Ta nóng lòng muốn truyền tin tức ta đã trở về cho nàng.
Trong phòng đầu tiên là yên tĩnh, sau đó cửa phòng đã bị mở ra, nàng mặc y phục màu xanh da trời, trên mặt tiều tụy đáng sợ.
“Biểu ca.” – Nàng gọi ta, mắt chứa đầy hơi nước khiến ta nhìn đến căng thẳng, giây tiếp theo nàng đã nhào vào trong ngực ta.
“Huynh trở lại rồi, thật sự đã trở lại rồi.” – Nàng thấp giọng nức nở trong ngực ta, miệng vẫn lặp đi lặp lại lời này.
Ta gắt gao đem nàng ôm vào trong ngực, lặp lại câu ta đã trở về.
Lúc Ngọc Khê mang giày của nàng đến ta mới biết được nàng không hề mang giày, trong lòng vừa buồn bực nàng không để ý chính mình vừa cảm thấy vô cùng cảm động.
Ngày ấy ta bị quân địch vây quanh, vốn đã không còn hy vọng sống sót, thế nhưng nhớ đến Loan Loan còn đang chờ ta trở lại, ta liền liều mạng xông ra, cuối cùng cũng không có cô phụ nàng.
Ta chú ý giữ khoảng cách nam nữ, nhưng nàng vẫn dán vào người ta, cuối cùng ta chỉ có thể đem nàng ôm vào phòng.
Ta đem nàng đặt lên giường, nàng cũng không nói gì, nâng mắt trong suốt nhìn ta, bộ dáng này làm ta nghĩ đến con mèo ta nuôi lúc nhỏ, vì thế ta nhịn không được nâng tay vò đầu của nàng một chút.
Thật lâu sau, dường như đã nhìn đủ, nàng mới cất tiếng hỏi ta: “Biểu ca, huynh thật sự trở về rồi sao?”
“Đúng, ta đã trở về.” – Ta trả lời nàng, cúi đầu giúp nàng sửa lại chăn, thuận miệng nói: “Kể cả ta không trở về, nàng cũng nên chiếu cố chính mình chứ. Nàng bây giờ khiến ta rất đau lòng.”
Nàng không trả lời, chỉ si ngốc nhìn ta, thật lâu sau lại hỏi: “Biểu ca, huynh thật sự trở về rồi sao?”
“Ừm, ta thật sự trở về rồi đây.” – Nghe được câu trả lời của ta, nàng không nói thêm lời nào nữa, chỉ mở to hai mắt nhìn ta.
Sau đó nàng luôn hỏi ta đây có phải sự thật không, ta cũng rất kiên nhẫn nói cho nàng biết ta đã thật sự quay trở lại.
Sau khi phục mệnh Phụ hoàng, ta đi đến cung mẫu phi, bà nhìn ta rồi khóc, lôi kéo tay của ta, nói ta gầy quá rồi.
Ta lau nước mắt cho bà, dịu dàng nói ta không gầy, ta chỉ đang lớn dần thôi, nương nên vui cho ta mới phải, nghe xong lời này trên mặt bà mới lộ ra nét cười.
Nói xong, mẫu phi liền cùng ta nói tiếp chính sự.
“Điện hạ hiện tại đã trở về, con cũng nên tính đến hôn sự của mình đi, hai năm nay Loan Loan đã vì con mà chịu không ít khổ cực, con đừng có mà cô phụ nó.”
Mẫu phi không có con gái, cho nên Loan Loan từ nhỏ đó đã được bà xem như con gái mà nuôi lớn, hiện tại bà nói như vậy, ta liền biết mình không thể qua loa.
Ta vén y bào qua một bên, ở trước mặt mẫu phi quỳ xuống.
“Nhi thần cam đoan với mẫu phi, đời này sẽ không cô phụ Loan Loan, nếu con cô phụ nàng ấy thì bị ông trời giáng năm lôi oanh, c.h.ế.t không tử tế.”
“Thề độc như vậy làm gì chứ, có đến nỗi đó đâu, mẫu phi biết con là đứa trẻ tốt, mau đứng lên đi.” – Mẫu phi đi tới nâng ta dậy, bà đã có tóc bạc, cũng không còn xuân sắc như trước nữa.
Nửa đời trước của bà luôn cùng người khác đấu trí, cũng nên đến lúc để bà hưởng phúc rồi.
“Mẫu phi, Nhi thần muốn cầu Phụ hoàng cấp đất phong để sau này phụng dưỡng.”
“Con, con nghĩ xong rồi?”
Ta gật gật đầu, trên mặt thập phần chân thực.
Hiện giờ dưới Phụ hoàng gồm năm hoàng tử, đông cung lại vô chủ. Mẫu phi là sủng phi, ta được Phụ hoàng ưu ái, lại dựa vào phủ Thái sư, cho nên ở trong mắt mọi người, ta là Thái tử được người người xem trọng.
Nhưng sau khi đã trải qua việc này, ta chỉ cảm thấy nhân sinh ngắn ngủi, không bằng quý trọng trước mắt, bên cạnh người mình yêu thương.
Hiện tại đề nghị Phụ hoàng cấp đất phong cũng có nghĩa ta cùng mẫu phi không muốn tranh ngôi vị Hoàng đế nữa.
Mẫu phi cũng có chút kinh ngạc, dù sao mấy năm nay, mẫu phi cùng Phụ hoàng đều xem ta là thái tử tương lai mà bồi dưỡng, ở trong mắt mọi người, tương lai ta sẽ lên ngôi vị Hoàng đế kia.
Trước đây có lẽ sẽ có chút hướng tới, nhưng ta hiện tại không muốn nữa, ta chỉ nghĩ đến Loan Loan của ta, bảo vệ tốt hoa đào vừa mới nở trong phủ kia mà thôi.
Mẫu phi tuy nhất thời không thể tiếp nhận được, nhưng rốt cuộc vẫn là chấp nhận ý muốn của ta.
Mẫu phi từng cùng ta nói qua, nếu năm đó có tuyển tú, bà nhất định sẽ không vào cung, cũng sẽ không cả đời dựa vào Phụ hoàng mà sống.
Dù sao bà cũng là người sống tiêu diêu tự tại, không giống hiện tại ngày ngày bị cung quy bó buộc, này không thể làm kia không thể làm.
Còn muốn đem Phụ hoàng đưa đến trên giường người khác.
Thử hỏi thế gian này nữ tử nào mà không muốn trái tim của một người, cùng người đó bạc đầu không xa rời đâu chứ?
Khi ta rời đi, mẫu phi đuổi theo tiễn ta ra đến cửa, ở cửa cung nhìn ta hồi lâu, không biết có phải ảo giác của ta hay không, ta cảm thấy được bà tựa hồ có chút tiếc nuối.
Trong đại điện, Phụ hoàng khao thưởng bọn ta, hỏi ta cùng Trường Ức muốn gì, hắn suy nghĩ sau một lúc lâu cuối cùng muốn Phụ hoàng tặng một thiên lý mã, ta liền biết bản thân mình có chút tham lam.
Ta không chỉ cầu được thành hôn cùng Loan Loan, còn mong cho Giang gia cô nương chức quận chúa, dù sao sau này cô nương ấy chính là nghĩa muội của ta.
Hai việc trước đó Phụ hoàng vuốt râu đáp ứng rồi, nhưng khi nghe ta nói ta cần một phong địa, tay người run run, thiếu chút nữa đem râu kéo đứt hết.
Vì thế ta lại thuyết phục một lần, ta muốn một phong địa, người híp mắt đánh giá ta một lúc lâu, bộ dáng kia giống như là hoài nghi ta bị đoạt xá vậy.
Có lẽ người còn có rất nhiều lời muốn nói với ta, chỉ nói ta hãy để người bình tĩnh lại, suy nghĩ xong rồi hẵng nói.
Ta mặc dù đã sớm nghĩ thông rồi, nhưng ta biết lúc này đang ở đại điện, ta không thể quá mức làm càn.
Huống chi ta hiện giờ chính miệng nói muốn có một phong địa, biểu lộ thái độ không muốn tham dự vào trận chiến của hoàng tử, chỉ muốn ngày sau sẽ không gặp rắc rối nữa.
Ngày thành thân của ta và Loan Loan định vào nửa tháng sau, vốn dĩ ta muốn tháng sau thành thân để có nhiều thời gian chuẩn bị, nhưng Loan Loan nói muốn thành thân trước, ta không lay chuyển được nàng, chỉ đành phải đáp ứng.
A Ánh liên tục trêu ghẹo nàng cấp tốc không đợi nổi muốn gả cho ta. Nàng đỏ mặt vỗ vỗ người bên cạnh, hai người nháo thành một trận.
Đúng rồi, nói đến A Ánh, cô nương ấy hiện giờ đã là nghĩa muội của ta, ngày đó Phụ hoàng hạ chỉ phong nàng ấy làm quận chúa, ta cùng Loan Loan cầm rượu chạy vào tướng quân phủ, trong nháy mắt nàng ấy có chút mê man nhìn bọn ta.
Không đợi nàng ấy phản ứng lại, ta liền đem rượu ra rót, bưng chén lên nói: “Nói muốn kết bái, hiện giờ còn giữ lời không?”
A Ánh nhìn ta hồi lâu, bỗng nhiên đỏ mắt, sau đó đem rượu tới.
Vì thế ta cùng nàng ấy kết làm huynh muội, sau khi quăng ngã bát rượu, nàng ấy đuổi theo gọi ta nghĩa huynh, ta rốt cục cũng đường đường chính chính gọi nàng ấy một tiếng A Ánh.
Ta cùng A Ánh quen biết được một năm, nàng ấy bất quá chỉ là một cô nhóc, giận dữ liền muốn dùng roi bắt người, nàng tuy là con gái của phủ tướng quân, nhưng tuỳ ý làm bậy như thế, quan viên buộc tội cũng đủ để cha nàng tức chết rồi.
Vì thế ta ngăn nàng ấy lại, dùng lời nói thay nàng ấy phục thù, theo ta, loại sự tình có thể dùng lời nói ắt không nên dùng hành động, động thủ sẽ để người khác bắt được nhược điểm.
Nói thật khi chưa quen biết, ta cũng đã nghe nói qua rất nhiều về truyền thuyết về nàng ấy, cái gì mà tiểu thư Giang phủ vô cùng thô lỗ, tùy ý khi dễ người khác.
Nhưng điều khiến ta nhớ kỹ nàng ấy là do mọi người nói nàng và Loan Loan có chút tương tự nhau.
Khi còn bé, mẫu phi thường dạy ta, trên đời này không có người tốt và người xấu thuần túy, cho nên ngay cả khi nghe bình luận như thế, ta đối với nàng ấy cũng chỉ là có chút tò mò mà thôi.
Cũng may mà mẫu phi của ta không để ta tùy tiện bình luận một người, cho nên sau khi tiếp xúc với nàng ấy, ta mới cảm thấy không thẹn với lương tâm.
Hoặc là nói, ta cùng nàng ấy kết giao vẫn là mang theo vài phần đồng tình.
Thế nhân chỉ biết nàng kiêu căng ngạo mạn, lại không biết nàng tự coi nhẹ bản thân mình.
Một người không thể đánh mất chính mình, kiêu ngạo làm rạng danh cho phụ thân.
Có lẽ trên đời này, người tốt đối với nàng ấy quá ít, cho nên khi cảm nhận được thiện ý nho nhỏ của ta liền lấy ra chân tâm để đối xử với ta.
Ta cũng không biết ngày ấy ta chỉ thuận miệng nói một câu lại có thể làm cho nàng ấy nhớ lâu đến như vậy, có lẽ trong lúc vô tình ta đã làm tổn thương nàng ấy.
Nàng ấy là nàng ấy, từ đầu đến cuối đều chính là nàng ấy, ta cùng nàng ấy tiếp xúc không phải vì nàng ấy giống Loan Loan, mà bởi vì nàng ấy làm ta đau lòng, còn bởi vì tính cách của nàng làm cho ta thập phần thưởng thức.
…
Ta cùng Loan Loan thành thân, bàn tiệc được đặt tại vườn đào trong phủ, khi đó vừa mới là ngày xuân, hoa đào ra nhánh đầy đầu.
Mọi người thông cảm cho ta, cho nên khi người bên cạnh kính rượu chẳng may làm đổ, khách khứa cũng luống cuống sợ ta say quá chén.
Vì thế ta phải lấy cớ thoát thân, trở lại hôn phòng thấy A Ánh đang cùng Loan Loan nói chuyện, nhìn thấy ta liền chê cười nói ta khẩn cấp muốn gặp tân nương tử.
Ta cười, gật đầu xem như trả lời, nói ta muốn tân nương.
Thấy không nói lại ta, nàng ấy nói hai câu chúc phúc liền dắt hỉ bà ra ngoài.
Trong phòng đột nhiên im lặng, trong lúc nhất thời có chút luống cuống, ngồi trên giường chính là tân nương của ta, là nữ tử mà đời này nằm mơ ta cũng muốn lấy.
Ta vén khăn của nàng lên, nàng ngẩng đầu nhìn ta, chỉ nhìn ta cười, ta cũng nhìn nàng cười, nàng trang điểm quả nhiên thập phần xinh đẹp.
Ta lấy một lọn tóc bên tai nàng, dùng kéo cắt nó đi rồi quấn chung với tóc của ta, ngẩng đầu nhìn nàng cười: “Kết tóc vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi, chúng ta hiện giờ là phu thê, sau này ta và phủ Hoài Vương đều giao cho nàng.”
“Được.” – Nàng trả lời ta, trong thanh âm tràn đầy nhu tình mật ý, nàng nhẹ nhàng kéo tay của ta đặt bên mặt, còn thật sự hỏi ta: “Biểu ca, hiện giờ ta thật sự gả cho chàng rồi sao?”
“Ừm, nàng hiện giờ là phu nhân của ta, nên gọi ta một tiếng phu quân đi.”
“Phu quân.” – Nàng nhẹ giọng gọi một tiếng sau đó tựa đầu thấp xuống, có lẽ xưng hô này đã làm cho nàng thẹn thùng.
“Phu nhân.” – Ta quay về phía nàng, hiện giờ nàng và ta đã ở bên nhau, hết thảy như một giấc mộng, làm cho người ta không thể tin được.
“Phu quân.” – Nàng lại gọi ta một câu, trên mặt đã sớm đỏ ửng.
“Phu nhân.” – Ta lại gọi nàng, chỉ cảm thấy xưng hô này nghe một vạn lần cũng không đủ.
Tắt đi nến đỏ, ta nhẹ nhàng đem nàng ôm vào trong ngực, thân thể của nàng mềm mại như vậy, làm cho ta không dám dùng sức.
Nhẹ giọng một lần lại một lần gọi ta phu quân, càng làm cho ta phải thương tiếc nàng.
Y sam được cởi ra, màu da trắng như tuyết nhất thời làm ta mê mẩn.
…
Có lẽ đêm qua quá mức mệt nhọc, hôm sau nàng ngủ thẳng đến buổi trưa mới tỉnh, tỉnh lại liền mơ mơ màng màng bên người ta, nói chuyện mang theo chất giọng nhẹ nhàng còn chưa rời giường, làm cho ta muốn cùng nàng sinh một nữ hài.
Nữ hài tử của bọn ta nên giống nàng, khi còn bé nghịch ngợm đáng yêu, lớn lên lại có tri thức và hiểu lễ nghĩa.
Nhưng ta lại nghĩ, như vậy quá mệt mỏi, nữ nhân của Bạch Trường Niệm ta nên cả đời vô ưu vô lo mới đúng.
“Phu quân, chàng sao lại ngây ngô cười rồi?” – Nàng từ trong ngực ta ló đầu ra nhìn, ta đem nàng ôm vào trong ngực, đáp: “Bởi vì cưới được nàng cho nên ta mới như vậy.”
“Hôm qua thành hôn, ta hiện tại ngẫm lại vẫn cảm giác như đang nằm mơ.” – Nàng nói xong câu đó, lại nghiêng đầu nhìn ra, con ngươi trong suốt.
“Phu quân, ta muốn cùng với chàng đi dạo đào viên, chỉ ta và chàng thôi.”
Chưa đợi ta đáp ứng, nàng liền đi chân trần xuống đất, lôi kéo ta chạy ra bên ngoài, ta khuyên can mãi nàng mới bằng lòng mang giày vào.
Trùng hợp là ra đến cửa thì gặp trời mưa, bầu trời đen kịt, mưa to cứ thế rơi xuống, ta lo lắng cho thân thể nàng, vốn không muốn đi nhưng nàng đã chạy vào màn mưa, ta lấy ô từ người bên dưới, vội đuổi theo nàng chạy ra ngoài.
“Loan Loan, nàng thân thể không tốt, đừng hồ nháo.”
“Phu quân.” – Nàng quay đầu lại nhìn ta, trên mặt hàm chứa ý cười: “Ta muốn tùy hứng lần này, chàng theo giúp ta có được không?”
Đúng là vẫn không thể cự tuyệt nàng, ta bước nhanh tới bên người nàng, xòe ô ra để nàng trú mưa, ôm nhau đi ở trong mưa, lại có thể làm cho người ta cảm nhận được ấm áp vô cùng.
Hoa đào đã bị mưa làm cho ướt nhẹp, rửa sạch đi bụi trần.
Mưa rơi cuốn theo vài cánh hoa đã nát lên trên mặt nàng, trong mưa Loan Loan mặc kệ hoa rơi mà nhảy, nàng như vậy thực chói mắt, làm cho ta thập phần vui mừng.
Duyên phận của ta và nàng là do hoa đào bắt đầu, hiện tại dùng một đóa hoa đào kết thúc cũng là kết cục tốt nhất cho bọn ta.
Nàng múa mệt liền tìm một chỗ để nghỉ, nhẹ nhàng tựa đầu trên vai ta, trên mặt luôn mang theo nụ cười.
“Phu quân, chàng nói xem ta thực sự đã gả cho chàng sao?”
Cũng giống như lúc trước, ta lại là nhẹ giọng dỗ dành nàng: “Phải, nàng đã thực sự gả cho ta.”
Nàng nghe xong lộ vẻ tươi cười trầm mặc, sau một lúc lâu lại hỏi ta: “Phu quân, ta thực sự đã gả cho chàng sao?”
“Phải, nàng thực sự đã gả cho ta.”
Nàng kéo tay phải của ta qua, hai tay nắm chặt ta như sợ ta bỏ chạy.
“Phu quân, ta thực sự đã gả cho chàng sao?”
“Loan Loan…” -Trả lời không đúng vấn đề, ta một trận trầm mặc, nàng lại ngẩng đầu nhìn ta, xoa xoa khuôn mặt ta, hốc mắt đỏ ửng tràn đầy lưu luyến.
“Phu quân, chàng nói ta thật sự đã gả cho chàng sao? Ta chỉ là muốn đợi một câu khẳng định của chàng, ta van cầu chàng, cho ta một câu khẳng định đi, biểu ca.”
Ta há miệng muốn nói nói lại phát hiện bản thân mình không thể lên tiếng, chỉ có thể nhìn thân thể của chính mình một chút lại một chút tiêu tán, nhìn thấy ánh mắt tuyệt vọng của nàng.
Từ đầu đến cuối ta đều chỉ là giấc mộng của nàng mà thôi, hôn lễ của ta và nàng bất quá chỉ là chấp niệm của nàng tạo ra, một giấc mộng cảnh mà thôi.
Hiện giờ mộng cũng nên tỉnh, vô luận tương lai như thế nào, ta cũng không thể chăm sóc nàng được nữa, đáng tiếc chính là, trong giấc mộng hoang đường ấy, ta cũng không thể cùng nàng bạc đầu giai lão.
Ta chết do một đao của quân địch, một năm kia biên cương phong hàn giá lạnh, bởi vì nó đã nhiễm máu của tướng sĩ Đại Cảnh ta.
Không có thân thể, ta cho rằng ta đã vĩnh viễn ngủ say, không nghĩ đến, chấp niệm của nàng đã thức tỉnh ta.
Hồn phách của ta bị nàng vây ở trong mộng, nhìn thấy nàng dệt mộng đẹp, nhìn thấy nàng mộng tỉnh tan nát cõi lòng.
Mấy năm nay ta thường xuyên cầu nguyện nàng có thể quên ta, nhưng Loan Loan của ta, nàng đối với tình yêu của ta khắc sâu vào xương tủy.
Mỗi lần vào mộng ta biết rõ nàng sẽ tỉnh, nhưng ta lại vẫn muốn cùng nàng làm những chuyện mình muốn làm.
Ta chỉ hy vọng ta có thể làm cho nàng vui vẻ dù chỉ là một chút, nhưng rốt cuộc, mỗi lần mộng tỉnh thứ đem đến cho nàng lại chỉ là thương tổn.
Ở trong mộng của nàng, ta từng không ngừng nghĩ đến, nếu như thế gian có luân hồi, vậy cuộc sống của ta cùng nàng nên là như vậy.
Trên đời này ta đã mắc nợ rất nhiều người, ta vĩnh viễn cũng không trở lại được.
Ta từng muốn cùng nàng cả đời hạnh phúc như vậy, bức tranh mộng tưởng ta vẽ khi đó quá đẹp, cũng không nghĩ nó là hy vọng xa vời, nhưng là dù ở trong mộng cũng không thể viên mãn.
Ta đột nhiên biến mất làm cho nàng rất lúng túng khổ sở, trên mặt đều là nước mắt tìm ta khắp nơi, cũng không chú ý tới bốn phía đã muốn sụp đổ.
Mộng cảnh đã tan vỡ, nàng lại muốn thương tâm khổ sở rồi, ta không nghĩ nhiều liền giống như trong mộng lau đi lệ trên mặt nàng, nhưng rốt cuộc cũng làm không được.
Nàng một khi tỉnh lại, ta liền chỉ có thể vĩnh viễn ngủ say.
Ở trong bóng tối đợi lần kế tiếp nàng gọi về.
- Toàn văn hoàn-
Tác giả :
Niệm Khanh