Biến Yêu Thành Cưới
Chương 87: Cách chạm mặt khác
Edit: 4ever13lue
Chỉnh dịch: Sahara
Cứ cuối tuần là Dương Cẩm Ngưng sẽ về nhà thăm vợ chồng Dương Lập Hải. Lần này trong nhà náo nhiệt hơn vì cha mẹ và anh trai của Phùng Quyên cũng sẽ tới. Có lẽ quan hệ của Phùng Quyên và Dương Nhất Sâm sẽ có một bước tiến mới. Dương Cẩm Ngưng không có cảm giác gì rõ ràng, không vui vẻ nhưng cũng không khó chịu, chỉ là lúc trước khi cô và anh quen nhau, người ta từng nói hai người là sinh ra dành cho nhau, cho nên sẽ đi cùng nhau đến suốt đời, nhưng mà hiện tại họ lại trở thành hai người tự do thế này.
Sau khi ăn cơm xong, Dương Nhất Sâm ôm Dương Nghệ Tuyền ra ngoài sân ngồi, Phùng Quyên bước tới nói bên tai anh gì đó, đột nhiên anh nở nụ cười.
Dương Cẩm Ngưng đứng nhìn từ xa, cô trầm tư.
Có một lần, Dương Cẩm Ngưng còn vô tình bắt gặp Phùng Quyên và một người đàn ông nào đó dây dưa, thoạt nhìn thì quan hệ giữa hai người họ rất kì lạ. Bởi vì hiếu kỳ cho nên Dương Cẩm Ngưng muốn biết thật ra là có chuyện gì. Cô vẫn nghĩ rằng Phùng Quyên là người rất đơn giản, không hề có tâm cơ. Dường như mọi người ai cũng cho rằng cô ấy là lựa chọn hoàn hảo cho vị trí người vợ.
Nhưng mối quan hệ giữa Phùng Quyên và người đàn ông kia thực sự rất kì lạ.
Hai người họ dây dưa một lúc lâu thì người đàn ông mới bỏ đi, còn Phùng Quyên lại nhìn chằm chằm anh ta rồi mới rời khỏi. Dương Cẩm Ngưng không thể kiềm chế được nên cô bước đến ngăn Phùng Quyên lại, “Chúng ta hãy nói chuyện đi.”
Chuyến xe buýt mà Phùng Quyên đang đợi vừa mới đến, nhưng cô chỉ nhìn Dương Cẩm Ngưng rồi nở một nụ cười. Nụ cười này khiến Dương Cẩm Ngưng hoang mang, bởi vì vẻ mặt của Phùng Quyên không phải là vẻ mặt của người bị khó xử khi bị bắt gặp, mà chỉ là một nụ cười bình thường.
Nhưng nụ cười này lại khiến Dương Cẩm Ngưng cảm thấy vô cùng sống động.
Phùng Quyên chỉ vào quán nước bên kia, một quán trà sữa được bố trí rất có phong cách. Dương Cẩm Ngưng gật đầu, lúc này cũng không có nhiều người lắm, cho nên cũng thích hợp để nói chuyện.
Phùng Quyên gọi hai ly nước, một ly trà sữa vani cho Dương Cẩm Ngưng khiến cô rất ngạc nhiên. Rất lâu trước đây, Dương Cẩm Ngưng rất thích uống loại trà sữa này, thậm chí cô từng uống qua các loại vị khác nhau nhưng cuối cùng vẫn kết luận rằng cô thích hương vani, vị béo nhưng không ngán, cảm giác rất vui khi cảm thấy vị ngọt trên đầu lưỡi. Vì vậy cô rất thích rất thích nó, chỉ là sau này cô rất ít uống loại trà này nữa.
Từ lúc Phùng Quyên ngồi xuống, Dương Cẩm Ngưng không thể thôi nhìn cô ấy, cô đang suy nghĩ rốt cuộc thì là hai người họ vô tình gặp nhau hay là vẫn luôn qua lại.
Vẻ mặt của Phùng Quyên hết sức thản nhiên, hơn nữa cô còn dùng ánh mắt này trả lời cho sự hoài nghi của Dương Cẩm Ngưng.
“Người đàn ông vừa rồi có quan hệ gì với cô?” Dương Cẩm Ngưng suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định nói thẳng ra chứ không cố ám chỉ với đối phương nữa, cách này quá chậm. Cô thích nói trực tiếp, dù cho nhiều lúc cũng không được như ý.
“Là bạn trai cũ.” Phùng Quyên cũng chỉ thản nhiên trả lời Dương Cẩm Ngưng.
“Hai người vẫn âm thầm qua lại sao?” Dương Cẩm Ngưng nhíu chặt mày, cô không thể không nghĩ như vậy, mà nghĩ như vậy thì lại rút ra kết luận rằng đây hoàn toàn không giống với ấn tượng của họ về Phùng Quyên bấy lâu.
“Không phải.” Phùng Quyên phủ nhận, cô lại giải thích, “Vẫn còn có một chút vấn đề không thể giải quyết.”
“Vấn đề gì?”
“Cô luôn luôn dò hỏi tới cùng như vậy sao?” Sắc mặt Phùng Quyên vẫn bình tĩnh, nhưng là thể hiện rõ cô hoàn toàn không vui khi bị người khác truy hỏi như vậy, “Cô cũng không quan tâm người ta có muốn nói hay không.”
“Nếu không có gì sai thì cô sợ cái gì?” Dương Cẩm Ngưng nhướng mày, nếu để cô bắt gặp thì sẽ không còn gì để giải thích nữa, huống hồ nếu như Phùng Quyên thực sự là một người phụ nữ như vậy thì cô sẽ không để yên cho cô ta tiếp cận Dương Nhất Sâm.
Phùng Quyên nhắm mắt, “Người đàn ông mà cô thấy đó là bạn trai cũ của tôi, nếu như tôi không gặp Dương Nhất Sâm, thì người đàn ông kia sẽ trở thành chồng tôi.” Cô liếc Dương Cẩm Ngưng, “Người nhà của anh ta mua cho anh ta nhà tân hôn, để thể hiện rằng họ rất coi trọng cuộc hôn nhân đó nên căn nhà đó đứng tên tôi. Đột nhiên tôi lại đổi ý, anh ấy tìm đến tôi vài lần, lần này là muốn tôi đi xóa tên trên giấy tờ căn nhà với anh ấy.
Dương Cẩm Ngưng nghe xong thì sắc mặt vẫn như cũ, “Ý cô là nếu như cô không gặp anh trai tôi thì sẽ không từ hôn với người đàn ông kia?”
“Đúng vậy.”
Dương Cẩm Ngưng cười, “Cũng phải, anh trai tôi không chỉ có một ngôi nhà nhỉ…” Vẻ tươi cười của cô vô cùng châm chọc.
Phùng Quyên không hề tức giận, mà cô bình tĩnh nhìn Dương Cẩm Ngưng, “Cô xưa nay vẫn quen suy bụng ta ra bụng người nhỉ?” Cô cũng không thèm để ý Dương Cẩm Ngưng nghĩ gì mà nói tiếp, “Tôi biết cô thích uống trà sữa nhất, bởi vì lúc cô học trung học thì cô thích nhất là ngồi ở quán trả sữa đối diện trường. Mà người ngồi bên cạnh cô lúc đó là Dương Nhất Sâm, vẻ mặt của cô luôn rất hưởng thụ, còn anh ấy thì nhìn cô bằng một vẻ mặt cưng chiều. Nhưng lúc ấy anh ấy không thuộc về tôi, tôi chỉ có thể là một người qua đường. Sau đó hễ cứ có thời gian là tôi lại đến quán trà sửa đó, tôi chỉ hi vọng có thể gặp được hai người. Tôi cứ như một kẻ nhìn trộm vậy, vẫn trộm nhìn hai người hạnh phúc, nhưng lúc ấy tôi cũng không phải là muốn được như vậy. Sau khi tốt nghiệp, tôi thi vào đại học rồi sau đó đi công tác, tôi nghĩ muốn tìm một người đàn ông bình thường để kết hôn rồi sống đến già. Nhưng ông trời lại khiến tôi gặp anh lần thứ hai, cho dù là lúc ấy anh bị thương rất nghiêm trọng. Tôi mỗi ngày giúp anh hồi phục, cô vũ anh, làm bạn với anh, đó không phải là tôi thiện lương đến mức nào, cũng không phải là tôi có ý tứ gì, chỉ là bởi vì anh ấy là Dương Nhất Sâm. Anh ấy chỉ là một người đàn ông bình thường, nhưng với tôi anh ấy là cả cuộc sống. Có thể ở bên anh chính là niềm tin duy nhất của tôi, đây là cơ hội duy nhất của tôi. Tôi không thể buông tay, cũng không thể từ bỏ được.”
Dương Cẩm Ngưng bất bình, cô muốn nói không phải là cô tùy tiện buông tay người đàn ông kia. Nhưng hiện tại nói cái nay còn có tác dụng gì chứ?
Cô nhận ra quả thực là cô không có tư cách nói gì Phùng Quyên, nếu như đổi lại là cô, cô sẽ không thể làm được như cô ấy. Trong tình cảm, người con gái luôn muốn thử một lần, trừ phi đã tuyệt vọng rồi, nếu không thì không muốn buông tay, đặc biệt là trong lúc cô ấy có hy vọng.
Cô chưa từng nghĩ rằng quá khứ của cô lại ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác như vậy.
Phùng Quyên thấy Dương Cẩm Ngưng không nói lời nào thì cô tiếp tục bình tĩnh nói, “Tùy cô cảm thấy ra sao về tôi, cô cũng cứ tự nhiên đi nói với Dương Nhất Sâm, đều tùy ý cô.”
Về chuyện này, quả thật Phùng Quyên không có tự tin, nếu như Dương Cẩm Ngưng đi nói với Dương Nhất Sâm nhất định anh ấy sẽ tin lời rồi rời xa cô.
Dương Cẩm Ngưng im lặng, không nói rằng sẽ kể với Dương Nhất Sâm hay không.
Thật ra thì cũng không có gì để nói.
Chỉ là Dương Cẩm Ngưng nghĩ, mỗi khi chúng ta chưa biết đâu là sự thật thì nhất định sẽ cố chấp đi tìm hiểu cho ra bằng được, nhưng sự thật quan trọng đến vậy sao?
Dương Cẩm Ngưng định thần lại, Phùng Quyên đang đứng bên cạnh Dương Nhất Sâm lại bị gọi vào trong.
Lúc này Dương Cẩm Ngưng mới đi đến bên cạnh Dương Nhất Sâm, “Anh trai.”
Cô bé con thấy mẹ thì liền làm nũng muốn Dương Cẩm Ngưng bế. Cô đành nhận lấy con gái từ tay Dương Nhất Sâm.
Nghệ Tuyền thì chỉ tay lên các vì sao trên trời, chỉ ra một ngôi sao lớn nhất, một ngôi sao nhỏ nhất.
Dương Cẩm Ngưng lắc đầu, để Dương Nghệ Tuyền chơi một mình.
Dương Nhất Sâm cười nhìn cô bé chạy đi.
“Anh thực sự muốn kết hôn sao?” Dương Cẩm Ngưng Cẩm Ngưng dè dặt hỏi. Tuy rằng Phùng Quyên đã nói với cô đoạn tình cảm thầm mến của cô ấy, nhưng điều kiện gia thế và bề ngoài của Dương Nhất Sâm cũng thực sự quá tốt.
Phụ nữ luôn rất thực tế, đồng thời nhiều lúc cũng tự động đặt cái thực tế này trên cả tình cảm của mình và của người khác.
“Dù sao cũng phải kết hôn.” Dương Nhất Sâm cười cười.
Dương Cẩm Ngưng không nói chuyện này nữa. Cô quên mất rằng Dương Nhất Sâm mới là đương sự, anh là người duy nhất có quyền lên tiếng. Hơn nữa, Dương Nhất Sâm không hẳn là sẽ quan tâm đến tuổi trẻ bồng bột kia của cô ấy, có lẽ trong khi cô ấy có những chuyện anh không hiểu thì anh cũng đã làm những việc mà cô ấy không biết.
Dương Cẩm Ngưng lại trò chuyện cùng Dương Nhất Sâm về những chuyện đáng nhớ lúc còn bé, cho dù là lúc đó thấy bản thân rất ngốc, nhưng mà hiện tại thì mình cũng không thông minh hơn được bao nhiêu.
Bữa tiệc này rất vui, hai bên gia đình đều vô cùng hài lòng. Dương Cẩm Ngưng cũng không hỏi gì nữa, tình cảm là chuyện của người ta, bản thân cô cũng không muốn can thiệp nhiều. Sau đó, Tả Tần Phương và Dương Lập Hải quyết định đi du lịch vài ngày.
Dương Cẩm Ngưng dẫn Nghệ Tuyền đi tiễn họ, nhưng lúc ở trên xe, nghe ông ngoại tả phong cảnh rất đẹp thì bé liền muốn đi theo. Dương Cẩm Ngưng phản đối, thế nhưng ông bà đều đồng ý đưa cô bé đi. Cuối cùng Dương Cẩm Ngưng cũng đành chấp nhận cho con gái đi.
Cô bé ôm lấy cổ Dương Cẩm Ngưng, “Mẹ, con yêu mẹ.”
Dương Cẩm Ngưng bĩu môi, “Lúc vui vẻ thì nói ‘con yêu mẹ’, lúc không vui thì lại trở mặt với tôi cơ đấy.”
Bé con bĩu môi, “Mẹ cũng vậy, lúc con nghe lời thì ‘Tuyền Tuyền ngoan’, lúc không vâng lời thì mẹ lại ‘Đứa nhỏ phá phách’.”
Mọi người nghe bé con nói vậy thì không nhịn được cười.
Dọc đường Dương Cẩm Ngưng dặn dò cô bé phải nghe lời ông bà ngoại, không được phá phách, bé con kiên định gật đầu.
Sau khi họ đi rồi, Dương Cẩm Ngưng phát hiện bản thân thật rất đáng thương. Cô nghĩ sao ba mẹ mình lại có thể mang con bé đi mà không phải là mình chứ?
Qủa nhiên là bé con thì rất được cưng nhiều, còn người lớn thì bị bỏ quên rồi.
Cô ngồi trên xe taxi, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống cô đơn của mình, thật đúng là cô đơn quá, ai cũng có đôi có cặp, kết quả là chỉ có cô là một mình.
Xe đi rất xa rồi, cô nhìn bên ngoài cửa sổ bắt gặp một chiếc xe. Chiếc xe kia trông rất quen, cô nhìn chằm chằm nửa ngày mới nhớ ra, chính là xe của Cố Thừa Đông.
Cô thu lại ánh mắt, nói với tài xế, “Đuổi theo chiếc xe phía trước.”
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc chiếc xe phía trước cũng chịu ngừng. Dương Cẩm Ngưng xuống xe, trả tiền xong cô trốn ở một góc. Cô vừa muốn biết Cố Thừa Đông muốn làm gì, lại vừa tự nói với mình là cô vô tình bắt gặp chứ không phải là cô theo dõi anh.
Cô đứng ở một bên, đưa đầu ra nhìn. Cô thấy sau khi Cố Thừa Đông xuống xe rồi nhưng vẫn đứng ở chỗ đó, không biết là muốn làm gì. Cô nhìn quanh, phát hiện ra đây là một khách sạn rất nổi tiếng, anh đến đây làm gì? Hơn nữa anh lại đi một mình, cũng không phải là đi tiếp khách gì gì đó…
Hay là anh đang đợi ai đó, cô tự nói với mình như thế.
Một lúc sau, nụ cười của cô cứng lại, anh thật sự là đang chờ ai đó… Mà người đến chính là Mộ Song Lăng. Mộ Song Lăng quàng lấy tay anh, rất ám muội nói gì đó vào tai Cố Thừa Đông, anh bật cười.
Dương Cẩm Ngưng choáng váng hai giây mới định thần lại được. Cô nghĩ người đàn ông kia không phải là Cố Thừa Đông, mà chỉ là một người giống anh mà thôi.
Nhưng cảm giác lừa mình dối người thật sự rất khó chịu.
Lẽ nào đây mới đúng là cách Cố Thừa Đông và Mộ Song Lăng bên nhau? Bọn họ vẫn luôn gặp mặt, cũng rất hòa thuận, chỉ là cô chưa bao giờ nhìn ra. Bình thường thấy tình cảm của họ không tốt lắm, nên cô mới cho rằng anh vốn dĩ không yêu cô ta.
Thật ra trước đây cô có một câu muốn hỏi anh, đó chính là: anh có từng có cô gái nào khác không.
Cô là một kẻ nhu nhược, bởi vì cô đã không có dũng khí để hỏi anh.
Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết là đang mong chờ cái gì. Mấy giờ trôi qua, từ lúc bọn họ vào trong, cũng không thấy ai đi ra.
Cô chưa từng nghĩ thời gian lại dài đến thế, cô lại nhìn chằm chằm một hồi, sau đó mới rời khỏi.
=====
Preview:
Cô nam quả nữ ở cùng một nơi, lại còn uống rượu, thật tình mà nói thì đây là một chuyện rất nguy hiểm. Nhưng dường như Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, trong lòng chỉ cảm thấy rất kì lạ. Anh rốt cuộc muốn làm gì, thuận đường đến thăm con, nhưng con không có ở nhà, vậy anh nên lập tức đi về chứ?
Chỉnh dịch: Sahara
Cứ cuối tuần là Dương Cẩm Ngưng sẽ về nhà thăm vợ chồng Dương Lập Hải. Lần này trong nhà náo nhiệt hơn vì cha mẹ và anh trai của Phùng Quyên cũng sẽ tới. Có lẽ quan hệ của Phùng Quyên và Dương Nhất Sâm sẽ có một bước tiến mới. Dương Cẩm Ngưng không có cảm giác gì rõ ràng, không vui vẻ nhưng cũng không khó chịu, chỉ là lúc trước khi cô và anh quen nhau, người ta từng nói hai người là sinh ra dành cho nhau, cho nên sẽ đi cùng nhau đến suốt đời, nhưng mà hiện tại họ lại trở thành hai người tự do thế này.
Sau khi ăn cơm xong, Dương Nhất Sâm ôm Dương Nghệ Tuyền ra ngoài sân ngồi, Phùng Quyên bước tới nói bên tai anh gì đó, đột nhiên anh nở nụ cười.
Dương Cẩm Ngưng đứng nhìn từ xa, cô trầm tư.
Có một lần, Dương Cẩm Ngưng còn vô tình bắt gặp Phùng Quyên và một người đàn ông nào đó dây dưa, thoạt nhìn thì quan hệ giữa hai người họ rất kì lạ. Bởi vì hiếu kỳ cho nên Dương Cẩm Ngưng muốn biết thật ra là có chuyện gì. Cô vẫn nghĩ rằng Phùng Quyên là người rất đơn giản, không hề có tâm cơ. Dường như mọi người ai cũng cho rằng cô ấy là lựa chọn hoàn hảo cho vị trí người vợ.
Nhưng mối quan hệ giữa Phùng Quyên và người đàn ông kia thực sự rất kì lạ.
Hai người họ dây dưa một lúc lâu thì người đàn ông mới bỏ đi, còn Phùng Quyên lại nhìn chằm chằm anh ta rồi mới rời khỏi. Dương Cẩm Ngưng không thể kiềm chế được nên cô bước đến ngăn Phùng Quyên lại, “Chúng ta hãy nói chuyện đi.”
Chuyến xe buýt mà Phùng Quyên đang đợi vừa mới đến, nhưng cô chỉ nhìn Dương Cẩm Ngưng rồi nở một nụ cười. Nụ cười này khiến Dương Cẩm Ngưng hoang mang, bởi vì vẻ mặt của Phùng Quyên không phải là vẻ mặt của người bị khó xử khi bị bắt gặp, mà chỉ là một nụ cười bình thường.
Nhưng nụ cười này lại khiến Dương Cẩm Ngưng cảm thấy vô cùng sống động.
Phùng Quyên chỉ vào quán nước bên kia, một quán trà sữa được bố trí rất có phong cách. Dương Cẩm Ngưng gật đầu, lúc này cũng không có nhiều người lắm, cho nên cũng thích hợp để nói chuyện.
Phùng Quyên gọi hai ly nước, một ly trà sữa vani cho Dương Cẩm Ngưng khiến cô rất ngạc nhiên. Rất lâu trước đây, Dương Cẩm Ngưng rất thích uống loại trà sữa này, thậm chí cô từng uống qua các loại vị khác nhau nhưng cuối cùng vẫn kết luận rằng cô thích hương vani, vị béo nhưng không ngán, cảm giác rất vui khi cảm thấy vị ngọt trên đầu lưỡi. Vì vậy cô rất thích rất thích nó, chỉ là sau này cô rất ít uống loại trà này nữa.
Từ lúc Phùng Quyên ngồi xuống, Dương Cẩm Ngưng không thể thôi nhìn cô ấy, cô đang suy nghĩ rốt cuộc thì là hai người họ vô tình gặp nhau hay là vẫn luôn qua lại.
Vẻ mặt của Phùng Quyên hết sức thản nhiên, hơn nữa cô còn dùng ánh mắt này trả lời cho sự hoài nghi của Dương Cẩm Ngưng.
“Người đàn ông vừa rồi có quan hệ gì với cô?” Dương Cẩm Ngưng suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định nói thẳng ra chứ không cố ám chỉ với đối phương nữa, cách này quá chậm. Cô thích nói trực tiếp, dù cho nhiều lúc cũng không được như ý.
“Là bạn trai cũ.” Phùng Quyên cũng chỉ thản nhiên trả lời Dương Cẩm Ngưng.
“Hai người vẫn âm thầm qua lại sao?” Dương Cẩm Ngưng nhíu chặt mày, cô không thể không nghĩ như vậy, mà nghĩ như vậy thì lại rút ra kết luận rằng đây hoàn toàn không giống với ấn tượng của họ về Phùng Quyên bấy lâu.
“Không phải.” Phùng Quyên phủ nhận, cô lại giải thích, “Vẫn còn có một chút vấn đề không thể giải quyết.”
“Vấn đề gì?”
“Cô luôn luôn dò hỏi tới cùng như vậy sao?” Sắc mặt Phùng Quyên vẫn bình tĩnh, nhưng là thể hiện rõ cô hoàn toàn không vui khi bị người khác truy hỏi như vậy, “Cô cũng không quan tâm người ta có muốn nói hay không.”
“Nếu không có gì sai thì cô sợ cái gì?” Dương Cẩm Ngưng nhướng mày, nếu để cô bắt gặp thì sẽ không còn gì để giải thích nữa, huống hồ nếu như Phùng Quyên thực sự là một người phụ nữ như vậy thì cô sẽ không để yên cho cô ta tiếp cận Dương Nhất Sâm.
Phùng Quyên nhắm mắt, “Người đàn ông mà cô thấy đó là bạn trai cũ của tôi, nếu như tôi không gặp Dương Nhất Sâm, thì người đàn ông kia sẽ trở thành chồng tôi.” Cô liếc Dương Cẩm Ngưng, “Người nhà của anh ta mua cho anh ta nhà tân hôn, để thể hiện rằng họ rất coi trọng cuộc hôn nhân đó nên căn nhà đó đứng tên tôi. Đột nhiên tôi lại đổi ý, anh ấy tìm đến tôi vài lần, lần này là muốn tôi đi xóa tên trên giấy tờ căn nhà với anh ấy.
Dương Cẩm Ngưng nghe xong thì sắc mặt vẫn như cũ, “Ý cô là nếu như cô không gặp anh trai tôi thì sẽ không từ hôn với người đàn ông kia?”
“Đúng vậy.”
Dương Cẩm Ngưng cười, “Cũng phải, anh trai tôi không chỉ có một ngôi nhà nhỉ…” Vẻ tươi cười của cô vô cùng châm chọc.
Phùng Quyên không hề tức giận, mà cô bình tĩnh nhìn Dương Cẩm Ngưng, “Cô xưa nay vẫn quen suy bụng ta ra bụng người nhỉ?” Cô cũng không thèm để ý Dương Cẩm Ngưng nghĩ gì mà nói tiếp, “Tôi biết cô thích uống trà sữa nhất, bởi vì lúc cô học trung học thì cô thích nhất là ngồi ở quán trả sữa đối diện trường. Mà người ngồi bên cạnh cô lúc đó là Dương Nhất Sâm, vẻ mặt của cô luôn rất hưởng thụ, còn anh ấy thì nhìn cô bằng một vẻ mặt cưng chiều. Nhưng lúc ấy anh ấy không thuộc về tôi, tôi chỉ có thể là một người qua đường. Sau đó hễ cứ có thời gian là tôi lại đến quán trà sửa đó, tôi chỉ hi vọng có thể gặp được hai người. Tôi cứ như một kẻ nhìn trộm vậy, vẫn trộm nhìn hai người hạnh phúc, nhưng lúc ấy tôi cũng không phải là muốn được như vậy. Sau khi tốt nghiệp, tôi thi vào đại học rồi sau đó đi công tác, tôi nghĩ muốn tìm một người đàn ông bình thường để kết hôn rồi sống đến già. Nhưng ông trời lại khiến tôi gặp anh lần thứ hai, cho dù là lúc ấy anh bị thương rất nghiêm trọng. Tôi mỗi ngày giúp anh hồi phục, cô vũ anh, làm bạn với anh, đó không phải là tôi thiện lương đến mức nào, cũng không phải là tôi có ý tứ gì, chỉ là bởi vì anh ấy là Dương Nhất Sâm. Anh ấy chỉ là một người đàn ông bình thường, nhưng với tôi anh ấy là cả cuộc sống. Có thể ở bên anh chính là niềm tin duy nhất của tôi, đây là cơ hội duy nhất của tôi. Tôi không thể buông tay, cũng không thể từ bỏ được.”
Dương Cẩm Ngưng bất bình, cô muốn nói không phải là cô tùy tiện buông tay người đàn ông kia. Nhưng hiện tại nói cái nay còn có tác dụng gì chứ?
Cô nhận ra quả thực là cô không có tư cách nói gì Phùng Quyên, nếu như đổi lại là cô, cô sẽ không thể làm được như cô ấy. Trong tình cảm, người con gái luôn muốn thử một lần, trừ phi đã tuyệt vọng rồi, nếu không thì không muốn buông tay, đặc biệt là trong lúc cô ấy có hy vọng.
Cô chưa từng nghĩ rằng quá khứ của cô lại ảnh hưởng đến cuộc sống của người khác như vậy.
Phùng Quyên thấy Dương Cẩm Ngưng không nói lời nào thì cô tiếp tục bình tĩnh nói, “Tùy cô cảm thấy ra sao về tôi, cô cũng cứ tự nhiên đi nói với Dương Nhất Sâm, đều tùy ý cô.”
Về chuyện này, quả thật Phùng Quyên không có tự tin, nếu như Dương Cẩm Ngưng đi nói với Dương Nhất Sâm nhất định anh ấy sẽ tin lời rồi rời xa cô.
Dương Cẩm Ngưng im lặng, không nói rằng sẽ kể với Dương Nhất Sâm hay không.
Thật ra thì cũng không có gì để nói.
Chỉ là Dương Cẩm Ngưng nghĩ, mỗi khi chúng ta chưa biết đâu là sự thật thì nhất định sẽ cố chấp đi tìm hiểu cho ra bằng được, nhưng sự thật quan trọng đến vậy sao?
Dương Cẩm Ngưng định thần lại, Phùng Quyên đang đứng bên cạnh Dương Nhất Sâm lại bị gọi vào trong.
Lúc này Dương Cẩm Ngưng mới đi đến bên cạnh Dương Nhất Sâm, “Anh trai.”
Cô bé con thấy mẹ thì liền làm nũng muốn Dương Cẩm Ngưng bế. Cô đành nhận lấy con gái từ tay Dương Nhất Sâm.
Nghệ Tuyền thì chỉ tay lên các vì sao trên trời, chỉ ra một ngôi sao lớn nhất, một ngôi sao nhỏ nhất.
Dương Cẩm Ngưng lắc đầu, để Dương Nghệ Tuyền chơi một mình.
Dương Nhất Sâm cười nhìn cô bé chạy đi.
“Anh thực sự muốn kết hôn sao?” Dương Cẩm Ngưng Cẩm Ngưng dè dặt hỏi. Tuy rằng Phùng Quyên đã nói với cô đoạn tình cảm thầm mến của cô ấy, nhưng điều kiện gia thế và bề ngoài của Dương Nhất Sâm cũng thực sự quá tốt.
Phụ nữ luôn rất thực tế, đồng thời nhiều lúc cũng tự động đặt cái thực tế này trên cả tình cảm của mình và của người khác.
“Dù sao cũng phải kết hôn.” Dương Nhất Sâm cười cười.
Dương Cẩm Ngưng không nói chuyện này nữa. Cô quên mất rằng Dương Nhất Sâm mới là đương sự, anh là người duy nhất có quyền lên tiếng. Hơn nữa, Dương Nhất Sâm không hẳn là sẽ quan tâm đến tuổi trẻ bồng bột kia của cô ấy, có lẽ trong khi cô ấy có những chuyện anh không hiểu thì anh cũng đã làm những việc mà cô ấy không biết.
Dương Cẩm Ngưng lại trò chuyện cùng Dương Nhất Sâm về những chuyện đáng nhớ lúc còn bé, cho dù là lúc đó thấy bản thân rất ngốc, nhưng mà hiện tại thì mình cũng không thông minh hơn được bao nhiêu.
Bữa tiệc này rất vui, hai bên gia đình đều vô cùng hài lòng. Dương Cẩm Ngưng cũng không hỏi gì nữa, tình cảm là chuyện của người ta, bản thân cô cũng không muốn can thiệp nhiều. Sau đó, Tả Tần Phương và Dương Lập Hải quyết định đi du lịch vài ngày.
Dương Cẩm Ngưng dẫn Nghệ Tuyền đi tiễn họ, nhưng lúc ở trên xe, nghe ông ngoại tả phong cảnh rất đẹp thì bé liền muốn đi theo. Dương Cẩm Ngưng phản đối, thế nhưng ông bà đều đồng ý đưa cô bé đi. Cuối cùng Dương Cẩm Ngưng cũng đành chấp nhận cho con gái đi.
Cô bé ôm lấy cổ Dương Cẩm Ngưng, “Mẹ, con yêu mẹ.”
Dương Cẩm Ngưng bĩu môi, “Lúc vui vẻ thì nói ‘con yêu mẹ’, lúc không vui thì lại trở mặt với tôi cơ đấy.”
Bé con bĩu môi, “Mẹ cũng vậy, lúc con nghe lời thì ‘Tuyền Tuyền ngoan’, lúc không vâng lời thì mẹ lại ‘Đứa nhỏ phá phách’.”
Mọi người nghe bé con nói vậy thì không nhịn được cười.
Dọc đường Dương Cẩm Ngưng dặn dò cô bé phải nghe lời ông bà ngoại, không được phá phách, bé con kiên định gật đầu.
Sau khi họ đi rồi, Dương Cẩm Ngưng phát hiện bản thân thật rất đáng thương. Cô nghĩ sao ba mẹ mình lại có thể mang con bé đi mà không phải là mình chứ?
Qủa nhiên là bé con thì rất được cưng nhiều, còn người lớn thì bị bỏ quên rồi.
Cô ngồi trên xe taxi, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống cô đơn của mình, thật đúng là cô đơn quá, ai cũng có đôi có cặp, kết quả là chỉ có cô là một mình.
Xe đi rất xa rồi, cô nhìn bên ngoài cửa sổ bắt gặp một chiếc xe. Chiếc xe kia trông rất quen, cô nhìn chằm chằm nửa ngày mới nhớ ra, chính là xe của Cố Thừa Đông.
Cô thu lại ánh mắt, nói với tài xế, “Đuổi theo chiếc xe phía trước.”
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc chiếc xe phía trước cũng chịu ngừng. Dương Cẩm Ngưng xuống xe, trả tiền xong cô trốn ở một góc. Cô vừa muốn biết Cố Thừa Đông muốn làm gì, lại vừa tự nói với mình là cô vô tình bắt gặp chứ không phải là cô theo dõi anh.
Cô đứng ở một bên, đưa đầu ra nhìn. Cô thấy sau khi Cố Thừa Đông xuống xe rồi nhưng vẫn đứng ở chỗ đó, không biết là muốn làm gì. Cô nhìn quanh, phát hiện ra đây là một khách sạn rất nổi tiếng, anh đến đây làm gì? Hơn nữa anh lại đi một mình, cũng không phải là đi tiếp khách gì gì đó…
Hay là anh đang đợi ai đó, cô tự nói với mình như thế.
Một lúc sau, nụ cười của cô cứng lại, anh thật sự là đang chờ ai đó… Mà người đến chính là Mộ Song Lăng. Mộ Song Lăng quàng lấy tay anh, rất ám muội nói gì đó vào tai Cố Thừa Đông, anh bật cười.
Dương Cẩm Ngưng choáng váng hai giây mới định thần lại được. Cô nghĩ người đàn ông kia không phải là Cố Thừa Đông, mà chỉ là một người giống anh mà thôi.
Nhưng cảm giác lừa mình dối người thật sự rất khó chịu.
Lẽ nào đây mới đúng là cách Cố Thừa Đông và Mộ Song Lăng bên nhau? Bọn họ vẫn luôn gặp mặt, cũng rất hòa thuận, chỉ là cô chưa bao giờ nhìn ra. Bình thường thấy tình cảm của họ không tốt lắm, nên cô mới cho rằng anh vốn dĩ không yêu cô ta.
Thật ra trước đây cô có một câu muốn hỏi anh, đó chính là: anh có từng có cô gái nào khác không.
Cô là một kẻ nhu nhược, bởi vì cô đã không có dũng khí để hỏi anh.
Cô vẫn đứng nguyên tại chỗ, không biết là đang mong chờ cái gì. Mấy giờ trôi qua, từ lúc bọn họ vào trong, cũng không thấy ai đi ra.
Cô chưa từng nghĩ thời gian lại dài đến thế, cô lại nhìn chằm chằm một hồi, sau đó mới rời khỏi.
=====
Preview:
Cô nam quả nữ ở cùng một nơi, lại còn uống rượu, thật tình mà nói thì đây là một chuyện rất nguy hiểm. Nhưng dường như Dương Cẩm Ngưng hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, trong lòng chỉ cảm thấy rất kì lạ. Anh rốt cuộc muốn làm gì, thuận đường đến thăm con, nhưng con không có ở nhà, vậy anh nên lập tức đi về chứ?
Tác giả :
Lục Xu