Biến Thái
Chương 25: Quyết đấu đi thiếu niên
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng trong lòng Tô Bắc vẫn rất rõ ràng, bao gồm cả sự biến hóa bên trong của mình.
Tỷ như chuyện cậu đã làm lần này.
Nếu còn như vài tháng trước, cậu khó có thể tưởng tượng rằng một ngày nào đó chính mình sẽ đồng ý tham gia dự hội trong cái vòng luẩn quẩn này.
Đáp án : không thể nào.
Tô Bắc là một người phi thường chú trọng riêng tư, cùng với ý thức tự bảo vệ cực mạnh.
Đối với cậu, đi tiếp cận một đám người thích che dấu, làm những việc nguy hiểm, là một chuyện không thể nào.
Tuy trong chuyện này, một phần là do Lonely bám riết không tha, cực lực khuyên bảo, nhưng xét cho cùng, đa phần là do suy nghĩ cậu, vốn, đã lung lạc từ trước.
Lonely lằng nhằng, cũng chỉ là một lực nhỏ tác động vào con đê sắp vỡ.
Lonely kể cho cậu nghe, đây là một vũ hội hóa trang.
Đạo cụ chuẩn bị đều giống nhau — một cái mặt nạ, còn những thứ khác, không giới hạn.
Tô Bắc ở trên mạng đặt hàng : một cái mặt nạ che khuất hơn một nửa khuôn mặt, trang trí vô rất quỷ quái, hơn nữa còn có một vết sẹo bị chém đầy máu, nổi bật trên làn da trắng bệch, nhìn qua rất dữ tợn cùng đáng sợ, chủ hàng phát ra một lời thề son sắt, nói thành phẩm tuyệt đối là gia truyền, ở chợ tuyệt đối không có cái thứ hai.
Loại thương gia khoe hàng này, Tô Bắc đương nhiên chỉ nghe một chút liền bỏ qua.
Cậu sở dĩ mua cái mặt nạ này, có hai nguyên nhân, thứ nhất là đủ khủng bố, thứ hai là đủ kín đáo.
Khi Tô Bắc tới địa điểm, thời gian đã khá muộn.
Đây là một khách sạn năm sao, cuộc dự hội này có vẻ như ‘họp mặt’ toàn đại gia, một hơi bao hết toàn bộ đại sảnh.
Tô Bắc thay bộ quần áo đã chuẩn bị từ sớm, đội cái mặt nạ kia, sau đó bước vào.
Ngọn đèn mờ ám, ban tổ chức rõ ràng cố ý xây dựng cảm giác ái muội, loại không khí suy sút.
Ăn uống linh đình, nhiều ánh mắt lơ đãng bắn lửa khắp nơi.
Tô Bắc lướt qua nhân viên tạp vụ, từ trên khay lấy một ly rượu, phỏng theo dáng vẻ của người xung quanh.
Toàn bộ nhân viện tạp vụ mặc thống nhất màu bạch ngân, trước ngực gắn một bông hoa Iris, đeo một cái mặt nạ viền hoa văn.
Nhiều ánh mắt mờ ám như có như không dừng trên người cậu, mang theo khiêu khích cùng thưởng thức.
Đối với loại không chút nào che dấu hương vị *** này, Tô Bắc cảm giác như có mũi nhọn chĩa vào đằng sau.
Tô Bắc cố gắng tìm kiếm thân ảnh Lonely trong đám người này.
Lonely trước đó đã đem mặt nạ và phục trang ki-mô-nô của mình chụp lại rồi gửi cho Tô Bắc, khi nhìn tới một góc, Tô Bắc rốt cuộc tìm được cậu ta.
Lonely đứng cách đó không xa, nhìn người con trai cao gầy kia, quả thật trùng khớp với dáng vẻ trong tưởng tượng của Tô Bắc.
Bất quá, Tô Bắc căn bản chưa từng gặp qua cậu ta, hơn nữa cậu cũng hiểu rõ một điều, tính cách của một người ở thế giới hiện thực đại đa số khác xa với trên mạng.
Tô Bắc nhìn bốn người đàn ông đứng chung một chỗ, đang nhẹ giọng nói chuyện với nhau.
Đây chắc là một nhóm nhỏ ở ‘trò chơi’, họ tìm hiểu và quen thuộc lẫn nhau, sau đó kết giao rồi hỗ trợ lẫn nhau trên mạng.
Có lẽ là bạn của Lonely, hoặc là bạn của chủ nhân cậu ta.
Tô Bắc kiên nhẫn đứng đợi trong chốc lát, mắt thấy những người kia còn chôn chân một chỗ, cũng không có ý định rời đi, cậu có chút khó kiềm chế.
Mục đích tới đây lần này chủ yếu là muốn nhìn Lonely, tiện thể ‘gỡ rối’ vài sợi trong đám dây thần kinh liên tục bị buộc chặt mấy ngày nay.
Loại vũ hội hóa trang đảm bảo độ bí mật cho thân phận khá tốt, đây chính là một trong những nguyên nhân chủ yếu để cậu nhận lời mời của Lonely.
Nếu hai mục đích này không đạt được, kỳ thật không quan trọng.
Tô Bắc yên lặng rút lui, thời điểm xoay người muốn rời đi, một người đàn ông mang mặt nạ Tử Thần màu đen chắn đường cậu.
Tô Bắc yên lặng nhìn gã.
Người đàn ông này hướng cậu làm lễ, gã hóa trang thành một quý tộc thời Trung Cổ, tay trái để trên ngực, thân thể khẽ cong xuống, gã gật đầu chào hỏi cậu. Tô Bắc cảm thấy thái dương chảy ra một giọt mồ hôi, người này thật ‘nhập tâm’ vào vai diễn, tuy rằng trong vũ hội hóa trang như vậy không có gì lạ, thế nhưng Tô Bắc cảm thấy gã … quá khoa trương.
May mắn người này không có quỳ gối, nếu gã dám trước mặt cậu làm điều này, Tô Bắc nhất định sẽ bốc hỏa.
Ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt, sau khi làm lễ xong, gã dựng thẳng thân thể dậy, dùng âm thanh mang theo từ tính nói: “Tôi cảm thấy cậu thật bất đồng, có thể làm quen không?”
Giỏi lắm… Trên trán Tô Bắc nổi lên hai cái gân xanh. (= =+)
Cậu áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng lắc đầu, trực tiếp từ chối lời mời của người đàn ông này.
Mà gã ta cũng không có dây dưa, chỉ dùng ánh mắt tiếc hận nhìn Tô Bắc.
Tô Bắc dưới tia lửa nóng của gã, nổi lên một tầng da gà.
Cậu đột nhiên nhớ tới, những người xuất hiện ở đây đều thuộc thành viên trong vòng luẩn quẩn, mà vòng luẩn quẩn lại có một quy định bất thành văn*, tuy rằng nô lệ và chủ nhân được định ra là do lựa chọn từ cả hai phía, nhưng chủ nhận lại có quyền lựa chọn lớn hơn, nếu như vài chủ nhân trùng hợp nhìn trúng một nô lệ, như vậy liền lấy phương thức công bằng thời xưa – quyết đấu, người thắng cuộc sẽ đoạt được nô lệ, mà nô lệ này cho dù không thích người này đi chăng nữa, cũng không thể từ chối.
(*) Những quy định được đặt ra mà không có văn bản xác nhận, tự nhiên mà có, tuân thủ mà không cần ai nhắc.
Loại hình thức này lại như cổ vũ các chủ nhân, khiến họ càng tranh đấu gay gắt với nhau, điều này từng làm Nil và Lonely châm chọc khiêu khích một phen, bất quá hai người chưa từng công khai phản đối.
Loại không ước định mà thành này, đối với bản thân mà nói, là không hề có lợi.
Ngay từ đầu, Tô Bắc đã nhận thức được điểm này.
Bất quá, điều khiến cậu không thể lí giải là, đại bộ phận nô lệ thực thích quy định này.
Bọn họ thích xem các chủ nhân vì chính mình mà quyết đấu, từ đó chiếm được thật lớn thỏa mãn.
Đương nhiên sau khi Tô Bắc tìm hiểu được nguyên nhân trực tiếp hoặc gián tiếp của nô lệ, mới đầu cảm thấy phi thường khiếp sợ, sau khi lí trí cậu trở về, kỹ lưỡng phân tích một phen, kết luận rằng, loại khống chế và bị không chế là quan hệ chính – phụ, có vẻ như cũng là một phần tính người.
Trong lòng Tô Bắc có một loại dự cảm xấu.
Cậu cảm thấy lần dự vũ hội hóa trang này, đại khái có thể biến thành trò cười không thể khống chế.
Một lần nữa nhìn một người đàn ông khác chắn trước mặt mình, cậu cảm giác dự cảm này đã trở thành hiện thực.
Sắc mặt Tô Bắc rất khó xem, làn môi mân thành một đường thẳng tắp.
Xung quanh cậu, có ba người vây quanh.
Ba người như hổ rình mồi cảnh giác nhìn đối thủ, đồng thời đem ánh mắt cường thế tập trung đặt trên người Tô Bắc.
Thẩn thể Tô Bắc hơi cứng ngắc.
Cậu hối hận.
Góc nhỏ rối loạn rất nhanh khiến nhiều người chú ý.
Ngay sau đó, hai người đàn ông khác, một trước một sau bước tới.
Phía trước là người đàn ông mặt nạ hình Rồng, phía sau là một người mặt nạ hình Phượng Văn.
Người đàn ông mặt nạ hình Rồng liếc mắt một cái liền đoán được mọi chuyện, loại sự tình này không hiếm thấy, hơn nữa đối với vũ hội hóa trang này, có lẽ còn mang đến một màn giải trí hiệu quả cho quan khách.
Ba người đàn ông tỏ vẻ đồng ý cướp người.
Tô Bắc ngay cả phản đối cũng không thể.
Cậu vừa nãy tính thừa dịp nhiều người vụng trộm rời đi, nhưng kế hoạch này bây giờ e là không có khả năng, vài người ăn mặc hoa lệ, ‘áp giải’ cậu tới một đại sảnh nhỏ.
Thật sự trốn không thoát.
Trong miệng Tô Bắc có chút khô sáp.
Cậu đối với người đeo mặt nạ Phượng Văn nói: “Xin lỗi, tôi không phải là người nơi này, tôi là bị bạn bè lừa vào đây.”
Người đeo mặt nạ Phượng Văn nhìn cậu một cái, chỉ vào đóa hồng trắng trước ngực cậu: “Đóa hoa hồng trắng này đại biểu cho nô lệ không có chủ nhân.”
Tô Bắc trong nhất thời có xúc động muốn xông ra nhéo Lonely một cái.
Đóa hoa hồng trắng này là do cậu ta bắt cậu đeo, bảo là ban tổ chức vũ hội hóa trang yêu cầu dùng để làm dấu.
Cậu bị lừa.
Lonely vẫn chưa buông tha cho việc tìm ‘chủ nhân mới’ cho cậu.
Thậm chí không tiếc dùng phương pháp này lừa cậu.
Tô Bắc đem đóa hoa hồng trắng chướng mắt cầm lấy, xé thành từng mảnh nhỏ rồi quăng xuống đất.
Động tác thô bạo của cậu dẫn tới nhiều ánh mắt.
Tô Bắc biết, hiện tại muốn chạy cũng không được.
Cậu không thể giải thích lí do mình xuất hiện ở đây, cũng không thể giải thích việc Đóa Hoa Trắng Nhỏ trên ngực chính mình.
Bên ngoài còn đang quyết đấu, những người chung quanh không có khả năng để ‘nhân vật chính’ là cậu rời đi.
Chiêu này của Lonely thực sự độc.
Tô Bắc buồn rầu kéo tóc che khuất ánh mắt.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Chờ kết quả quyết đấu rồi diễn thêm một tuồng kịch, vẫn là đi lại đường cũ? Hay là đánh người ở nơi này rồi chạy đi?
Tô Bắc liếc người đàn ông mặt nạ hình phượng văn đang nhìn chằm chằm mình, biết đối phương đã sớm có tâm phòng bị.
Đối với kết cấu bên trong vòng luẩn quẩn, Tô Bắc đã phát hiện từ trước.
Phàm là người bước chân vào nơi này, sẽ rất khó từ bên trong thoát ra, đương nhiên nếu ngươi chỉ hoạt động ở diễn đàn, ở trên đó chơi trò chơi chính – phụ thì không sao, nhưng nếu đã xâm nhập sâu vào bên trong, vậy sẽ gặp một loạt xét duyệt và điều tra, nói dối là hành vi không thể tha thứ, một khi bị phát hiện, trừng phạt khá nghiêm khắc.
Đây là lí do chủ yếu làm cho vòng luẩn quẩn hình thành một hệ thống cấu trúc các ‘vì sao’.
Càng ở sâu trong phạm vị, phần trung tâm ‘liên kết’ càng chặt chẽ.
Càng ở xa vị trí , hạn chế lại càng rộng ‘thùng thình’.
Tô Bắc quyết định tạm thời ngồi ‘xem diễn’ một chút, dù sao đây chỉ là vũ hội hóa trang, không phải trường hợp ‘hình thức chính – phụ ký kết khế ước’.
Tiếp, Tô Bắc nhìn đài cao hình trụ xuất hiện từ giữa sân.
Trong thời ngắn như vậy, có thể làm ra một sân khấu như những ‘trận đấu quyền anh’ cao cấp này, thực không đơn giản.
Tô Bắc nhìn người đàn ông mang mặt nạ Tử Thần màu đen, gã mở vài cái nút áo, sắn tay áo lên, thoải mái nhảy lên đài cao, cùng lúc đó, ở một góc sân khác, cũng có một người đàn ông nhảy lên, người này mang một cái mặt nạ Sư Tử Vàng.
Đánh nhau vô cùng sung sức, hai người này coi bộ không yếu.
Anh tiến tôi lùi, trong tiếng cổ vũ ồn áo, người đàn ông mặt nạ Tử Thần màu đen bị người đàn ông mặt nạ Sư Tử Vàng đá một cái, té xuống sân.
Tô Bắc ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám người cổ vũ và dáng vẻ đắc ý của người đàn ông mặt nạ Sư Tử Vàng.
Người đàn ông mặt nạ Rồng cũng nhảy lên đài cao, tuyên bố thời gian nghỉ lao và trận đấu tiếp theo.
Nhãn tình Tô Bắc đột nhiên sáng lên, cậu có biện pháp thoát khỏi trò khôi hài này.
Trận đấu kế tiếp, cậu vẫn bất động quan sát.
Mười phút trôi qua, người đàn ông mặt nạ Sư Tử Vàng tiếp tục chiến thắng một đối thủ khác.
Người chung quanh phát ra tiếng hoan hô, hắn giơ bàn tay lên, ánh mắt xuyên qua đám người, chặt chẽ khóa chặt trên Tô Bắc.
Ánh mắt hắn nhanh chóng khiến cho mọi người chú ý.
Rất nhanh, đám người tự giác tách ra, nhường một lối đi cho Tô Bắc.
Khóe miệng cong cong của Tô Bắc càng thêm rõ ràng, cậu tựa như đang cười, nhưng lại lộ ra hàn ý.
Tỷ như chuyện cậu đã làm lần này.
Nếu còn như vài tháng trước, cậu khó có thể tưởng tượng rằng một ngày nào đó chính mình sẽ đồng ý tham gia dự hội trong cái vòng luẩn quẩn này.
Đáp án : không thể nào.
Tô Bắc là một người phi thường chú trọng riêng tư, cùng với ý thức tự bảo vệ cực mạnh.
Đối với cậu, đi tiếp cận một đám người thích che dấu, làm những việc nguy hiểm, là một chuyện không thể nào.
Tuy trong chuyện này, một phần là do Lonely bám riết không tha, cực lực khuyên bảo, nhưng xét cho cùng, đa phần là do suy nghĩ cậu, vốn, đã lung lạc từ trước.
Lonely lằng nhằng, cũng chỉ là một lực nhỏ tác động vào con đê sắp vỡ.
Lonely kể cho cậu nghe, đây là một vũ hội hóa trang.
Đạo cụ chuẩn bị đều giống nhau — một cái mặt nạ, còn những thứ khác, không giới hạn.
Tô Bắc ở trên mạng đặt hàng : một cái mặt nạ che khuất hơn một nửa khuôn mặt, trang trí vô rất quỷ quái, hơn nữa còn có một vết sẹo bị chém đầy máu, nổi bật trên làn da trắng bệch, nhìn qua rất dữ tợn cùng đáng sợ, chủ hàng phát ra một lời thề son sắt, nói thành phẩm tuyệt đối là gia truyền, ở chợ tuyệt đối không có cái thứ hai.
Loại thương gia khoe hàng này, Tô Bắc đương nhiên chỉ nghe một chút liền bỏ qua.
Cậu sở dĩ mua cái mặt nạ này, có hai nguyên nhân, thứ nhất là đủ khủng bố, thứ hai là đủ kín đáo.
Khi Tô Bắc tới địa điểm, thời gian đã khá muộn.
Đây là một khách sạn năm sao, cuộc dự hội này có vẻ như ‘họp mặt’ toàn đại gia, một hơi bao hết toàn bộ đại sảnh.
Tô Bắc thay bộ quần áo đã chuẩn bị từ sớm, đội cái mặt nạ kia, sau đó bước vào.
Ngọn đèn mờ ám, ban tổ chức rõ ràng cố ý xây dựng cảm giác ái muội, loại không khí suy sút.
Ăn uống linh đình, nhiều ánh mắt lơ đãng bắn lửa khắp nơi.
Tô Bắc lướt qua nhân viên tạp vụ, từ trên khay lấy một ly rượu, phỏng theo dáng vẻ của người xung quanh.
Toàn bộ nhân viện tạp vụ mặc thống nhất màu bạch ngân, trước ngực gắn một bông hoa Iris, đeo một cái mặt nạ viền hoa văn.
Nhiều ánh mắt mờ ám như có như không dừng trên người cậu, mang theo khiêu khích cùng thưởng thức.
Đối với loại không chút nào che dấu hương vị *** này, Tô Bắc cảm giác như có mũi nhọn chĩa vào đằng sau.
Tô Bắc cố gắng tìm kiếm thân ảnh Lonely trong đám người này.
Lonely trước đó đã đem mặt nạ và phục trang ki-mô-nô của mình chụp lại rồi gửi cho Tô Bắc, khi nhìn tới một góc, Tô Bắc rốt cuộc tìm được cậu ta.
Lonely đứng cách đó không xa, nhìn người con trai cao gầy kia, quả thật trùng khớp với dáng vẻ trong tưởng tượng của Tô Bắc.
Bất quá, Tô Bắc căn bản chưa từng gặp qua cậu ta, hơn nữa cậu cũng hiểu rõ một điều, tính cách của một người ở thế giới hiện thực đại đa số khác xa với trên mạng.
Tô Bắc nhìn bốn người đàn ông đứng chung một chỗ, đang nhẹ giọng nói chuyện với nhau.
Đây chắc là một nhóm nhỏ ở ‘trò chơi’, họ tìm hiểu và quen thuộc lẫn nhau, sau đó kết giao rồi hỗ trợ lẫn nhau trên mạng.
Có lẽ là bạn của Lonely, hoặc là bạn của chủ nhân cậu ta.
Tô Bắc kiên nhẫn đứng đợi trong chốc lát, mắt thấy những người kia còn chôn chân một chỗ, cũng không có ý định rời đi, cậu có chút khó kiềm chế.
Mục đích tới đây lần này chủ yếu là muốn nhìn Lonely, tiện thể ‘gỡ rối’ vài sợi trong đám dây thần kinh liên tục bị buộc chặt mấy ngày nay.
Loại vũ hội hóa trang đảm bảo độ bí mật cho thân phận khá tốt, đây chính là một trong những nguyên nhân chủ yếu để cậu nhận lời mời của Lonely.
Nếu hai mục đích này không đạt được, kỳ thật không quan trọng.
Tô Bắc yên lặng rút lui, thời điểm xoay người muốn rời đi, một người đàn ông mang mặt nạ Tử Thần màu đen chắn đường cậu.
Tô Bắc yên lặng nhìn gã.
Người đàn ông này hướng cậu làm lễ, gã hóa trang thành một quý tộc thời Trung Cổ, tay trái để trên ngực, thân thể khẽ cong xuống, gã gật đầu chào hỏi cậu. Tô Bắc cảm thấy thái dương chảy ra một giọt mồ hôi, người này thật ‘nhập tâm’ vào vai diễn, tuy rằng trong vũ hội hóa trang như vậy không có gì lạ, thế nhưng Tô Bắc cảm thấy gã … quá khoa trương.
May mắn người này không có quỳ gối, nếu gã dám trước mặt cậu làm điều này, Tô Bắc nhất định sẽ bốc hỏa.
Ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn người đàn ông trước mắt, sau khi làm lễ xong, gã dựng thẳng thân thể dậy, dùng âm thanh mang theo từ tính nói: “Tôi cảm thấy cậu thật bất đồng, có thể làm quen không?”
Giỏi lắm… Trên trán Tô Bắc nổi lên hai cái gân xanh. (= =+)
Cậu áp chế lửa giận trong lòng, lạnh lùng lắc đầu, trực tiếp từ chối lời mời của người đàn ông này.
Mà gã ta cũng không có dây dưa, chỉ dùng ánh mắt tiếc hận nhìn Tô Bắc.
Tô Bắc dưới tia lửa nóng của gã, nổi lên một tầng da gà.
Cậu đột nhiên nhớ tới, những người xuất hiện ở đây đều thuộc thành viên trong vòng luẩn quẩn, mà vòng luẩn quẩn lại có một quy định bất thành văn*, tuy rằng nô lệ và chủ nhân được định ra là do lựa chọn từ cả hai phía, nhưng chủ nhận lại có quyền lựa chọn lớn hơn, nếu như vài chủ nhân trùng hợp nhìn trúng một nô lệ, như vậy liền lấy phương thức công bằng thời xưa – quyết đấu, người thắng cuộc sẽ đoạt được nô lệ, mà nô lệ này cho dù không thích người này đi chăng nữa, cũng không thể từ chối.
(*) Những quy định được đặt ra mà không có văn bản xác nhận, tự nhiên mà có, tuân thủ mà không cần ai nhắc.
Loại hình thức này lại như cổ vũ các chủ nhân, khiến họ càng tranh đấu gay gắt với nhau, điều này từng làm Nil và Lonely châm chọc khiêu khích một phen, bất quá hai người chưa từng công khai phản đối.
Loại không ước định mà thành này, đối với bản thân mà nói, là không hề có lợi.
Ngay từ đầu, Tô Bắc đã nhận thức được điểm này.
Bất quá, điều khiến cậu không thể lí giải là, đại bộ phận nô lệ thực thích quy định này.
Bọn họ thích xem các chủ nhân vì chính mình mà quyết đấu, từ đó chiếm được thật lớn thỏa mãn.
Đương nhiên sau khi Tô Bắc tìm hiểu được nguyên nhân trực tiếp hoặc gián tiếp của nô lệ, mới đầu cảm thấy phi thường khiếp sợ, sau khi lí trí cậu trở về, kỹ lưỡng phân tích một phen, kết luận rằng, loại khống chế và bị không chế là quan hệ chính – phụ, có vẻ như cũng là một phần tính người.
Trong lòng Tô Bắc có một loại dự cảm xấu.
Cậu cảm thấy lần dự vũ hội hóa trang này, đại khái có thể biến thành trò cười không thể khống chế.
Một lần nữa nhìn một người đàn ông khác chắn trước mặt mình, cậu cảm giác dự cảm này đã trở thành hiện thực.
Sắc mặt Tô Bắc rất khó xem, làn môi mân thành một đường thẳng tắp.
Xung quanh cậu, có ba người vây quanh.
Ba người như hổ rình mồi cảnh giác nhìn đối thủ, đồng thời đem ánh mắt cường thế tập trung đặt trên người Tô Bắc.
Thẩn thể Tô Bắc hơi cứng ngắc.
Cậu hối hận.
Góc nhỏ rối loạn rất nhanh khiến nhiều người chú ý.
Ngay sau đó, hai người đàn ông khác, một trước một sau bước tới.
Phía trước là người đàn ông mặt nạ hình Rồng, phía sau là một người mặt nạ hình Phượng Văn.
Người đàn ông mặt nạ hình Rồng liếc mắt một cái liền đoán được mọi chuyện, loại sự tình này không hiếm thấy, hơn nữa đối với vũ hội hóa trang này, có lẽ còn mang đến một màn giải trí hiệu quả cho quan khách.
Ba người đàn ông tỏ vẻ đồng ý cướp người.
Tô Bắc ngay cả phản đối cũng không thể.
Cậu vừa nãy tính thừa dịp nhiều người vụng trộm rời đi, nhưng kế hoạch này bây giờ e là không có khả năng, vài người ăn mặc hoa lệ, ‘áp giải’ cậu tới một đại sảnh nhỏ.
Thật sự trốn không thoát.
Trong miệng Tô Bắc có chút khô sáp.
Cậu đối với người đeo mặt nạ Phượng Văn nói: “Xin lỗi, tôi không phải là người nơi này, tôi là bị bạn bè lừa vào đây.”
Người đeo mặt nạ Phượng Văn nhìn cậu một cái, chỉ vào đóa hồng trắng trước ngực cậu: “Đóa hoa hồng trắng này đại biểu cho nô lệ không có chủ nhân.”
Tô Bắc trong nhất thời có xúc động muốn xông ra nhéo Lonely một cái.
Đóa hoa hồng trắng này là do cậu ta bắt cậu đeo, bảo là ban tổ chức vũ hội hóa trang yêu cầu dùng để làm dấu.
Cậu bị lừa.
Lonely vẫn chưa buông tha cho việc tìm ‘chủ nhân mới’ cho cậu.
Thậm chí không tiếc dùng phương pháp này lừa cậu.
Tô Bắc đem đóa hoa hồng trắng chướng mắt cầm lấy, xé thành từng mảnh nhỏ rồi quăng xuống đất.
Động tác thô bạo của cậu dẫn tới nhiều ánh mắt.
Tô Bắc biết, hiện tại muốn chạy cũng không được.
Cậu không thể giải thích lí do mình xuất hiện ở đây, cũng không thể giải thích việc Đóa Hoa Trắng Nhỏ trên ngực chính mình.
Bên ngoài còn đang quyết đấu, những người chung quanh không có khả năng để ‘nhân vật chính’ là cậu rời đi.
Chiêu này của Lonely thực sự độc.
Tô Bắc buồn rầu kéo tóc che khuất ánh mắt.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Chờ kết quả quyết đấu rồi diễn thêm một tuồng kịch, vẫn là đi lại đường cũ? Hay là đánh người ở nơi này rồi chạy đi?
Tô Bắc liếc người đàn ông mặt nạ hình phượng văn đang nhìn chằm chằm mình, biết đối phương đã sớm có tâm phòng bị.
Đối với kết cấu bên trong vòng luẩn quẩn, Tô Bắc đã phát hiện từ trước.
Phàm là người bước chân vào nơi này, sẽ rất khó từ bên trong thoát ra, đương nhiên nếu ngươi chỉ hoạt động ở diễn đàn, ở trên đó chơi trò chơi chính – phụ thì không sao, nhưng nếu đã xâm nhập sâu vào bên trong, vậy sẽ gặp một loạt xét duyệt và điều tra, nói dối là hành vi không thể tha thứ, một khi bị phát hiện, trừng phạt khá nghiêm khắc.
Đây là lí do chủ yếu làm cho vòng luẩn quẩn hình thành một hệ thống cấu trúc các ‘vì sao’.
Càng ở sâu trong phạm vị, phần trung tâm ‘liên kết’ càng chặt chẽ.
Càng ở xa vị trí , hạn chế lại càng rộng ‘thùng thình’.
Tô Bắc quyết định tạm thời ngồi ‘xem diễn’ một chút, dù sao đây chỉ là vũ hội hóa trang, không phải trường hợp ‘hình thức chính – phụ ký kết khế ước’.
Tiếp, Tô Bắc nhìn đài cao hình trụ xuất hiện từ giữa sân.
Trong thời ngắn như vậy, có thể làm ra một sân khấu như những ‘trận đấu quyền anh’ cao cấp này, thực không đơn giản.
Tô Bắc nhìn người đàn ông mang mặt nạ Tử Thần màu đen, gã mở vài cái nút áo, sắn tay áo lên, thoải mái nhảy lên đài cao, cùng lúc đó, ở một góc sân khác, cũng có một người đàn ông nhảy lên, người này mang một cái mặt nạ Sư Tử Vàng.
Đánh nhau vô cùng sung sức, hai người này coi bộ không yếu.
Anh tiến tôi lùi, trong tiếng cổ vũ ồn áo, người đàn ông mặt nạ Tử Thần màu đen bị người đàn ông mặt nạ Sư Tử Vàng đá một cái, té xuống sân.
Tô Bắc ánh mắt lạnh nhạt nhìn đám người cổ vũ và dáng vẻ đắc ý của người đàn ông mặt nạ Sư Tử Vàng.
Người đàn ông mặt nạ Rồng cũng nhảy lên đài cao, tuyên bố thời gian nghỉ lao và trận đấu tiếp theo.
Nhãn tình Tô Bắc đột nhiên sáng lên, cậu có biện pháp thoát khỏi trò khôi hài này.
Trận đấu kế tiếp, cậu vẫn bất động quan sát.
Mười phút trôi qua, người đàn ông mặt nạ Sư Tử Vàng tiếp tục chiến thắng một đối thủ khác.
Người chung quanh phát ra tiếng hoan hô, hắn giơ bàn tay lên, ánh mắt xuyên qua đám người, chặt chẽ khóa chặt trên Tô Bắc.
Ánh mắt hắn nhanh chóng khiến cho mọi người chú ý.
Rất nhanh, đám người tự giác tách ra, nhường một lối đi cho Tô Bắc.
Khóe miệng cong cong của Tô Bắc càng thêm rõ ràng, cậu tựa như đang cười, nhưng lại lộ ra hàn ý.
Tác giả :
Quỷ Sách