Biến Thái
Chương 18: Lựa chọn như thế nào?
Trong phòng chìm trong một mảnh hắc ám, các giác quan ngược lại càng thêm mẫn cảm.
Tay biến thái như có như không nhẹ nhàng tiếp xúc da thịt Tô Bắc, giống như lông chim mềm mại, còn mang theo điểm tinh tế ngứa.
Nếu như ngươi là một cặp tình nhân tiếp tục ‘tiến diễn’ như vậy, thì nhất định kế tiếp sẽ là một hồi mập hợp kích tình.
Tô Bắc dưới sự trêu đùa của anh ta, ngay cả hơi thở đều bắt đầu trở nên nóng rực.
Cậu thở phì phò, cắn răng nhẫn nại không kêu ra tiếng.
Cho dù đang làm một chuyện hạ lưu *** mĩ, biến thái giống như vẫn luôn lãnh tĩnh như vậy, ngay cả hô hấp cũng chưa hề loạn.
Ở vị trí kẻ khởi xướng, loại thái độ không thèm đếm xỉa gì tới người khác như vậy, thật làm cho Tô Bắc phẫn hận.
Biến thái cởi quần áo Tô Bắc ra, từng chút từng chút vuốt ve xuống.
Tô Bắc có chút khó tin, vì cái gì dưới tình huống như vậy, chính mình cư nhiên cũng có phản ứng.
Thân thể nam nhân là không thể trêu chọc, một khi đã ‘dậy’ thì phải có bước thỏa mãn tiếp theo.
Tô Bắc tuyệt vọng cảm giác thứ phía dưới của mình cứng rắn, trướng đến phát đau.
Dục vọng là một thứ rất có khó thể không chế dù ở độ tuổi nào đi chăng nữa, với lại trong khoảng thời gian này áp lực của cậu quá lớn, rất ít khi giải quyết cho bản thân, tích tiểu thành đại, hiện tại toàn bộ bị dụ dỗ đi ra, nhất thời như hồng thủy vỡ đê, không thể chống đỡ.
Tay biến thái kéo cái khuyên trên ngực cậu.
Đầu vú bị làm đau nhất thời sinh ra một loại cảm giác.
Đợi tới thời điểm biến thái chạm vào thứ phía dưới của Tô Bắc, cả người cậu đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Đau đớn cùng sợ hãi làm tăng thêm cảm giác ***, càng lúc càng kịch liệt.
Thân thể, đầu óc của Tô Bắc bị ảnh hưởng bởi biến thái, phản bội lý trí cậu.
Chỉ có sâu tận trong lòng, có một âm thanh mỏng manh kêu to: Tỉnh lại, tỉnh lại.
Tô Bắc lúc mê mang, lúc tỉnh táo.
Ngay cả Tô Bắc cũng không hiểu ngay tại lúc này, bản thân cậu đang suy nghĩ cái gì.
Tựa hồ hết thảy những kiên trì, giãy dụa, tự hỏi đều rời đi khỏi cậu, thứ duy nhất còn lại chính là cảm giác mong muốn càng nhiều kích thích.
“Ngoan nào, đừng nhúc nhích.” Biến thái kề bên tai Tô Bắc mềm nhẹ nói nhỏ.
Trong lòng Tô Bắc không hiểu sao lại rùng mình một cái, thân thể nguyên bản đang tràn đầy lửa nóng trong nháy mắt hạ nhiệt.
Lý trí trở về, nhưng cảm giác mệt mỏi cùng dư vị *** khiến đầu óc cậu hỗn độn.
Biến thái muốn làm gì?
Một loại ý niệm đáng sợ bất ngờ tập kích vào đầu Tô Bắc, cậu nhớ lại những việc xảy ra lúc trước, cái loại cảnh báo im lặng này vô cùng kinh khủng, sợ hãi dần xâm nhập thẳng vào dây thần kinh.
Biến thái nhẹ nhàng chế trụ hạ thân dần uể oải của Tô Bắc, nhẹ nhàng xoa nắn.
Theo động tác của anh ta, thân thể vốn vẫn còn sót lại một chút dư vị ngay lập tức giống như một con rắn nghênh địch, ngẩng đầu lên.
Tô Bắc nhất thời cảm thấy chán ghét cái thân thể nhạy cảm đang bị kích thích này.
Tại sao lại như vậy, cậu rốt cuộc muốn gì!?
Trong đầu Tô Bắc lúc này ẩn ẩn một ý niệm cổ quái, có lẽ cậu chưa từng hiểu rõ chính mình.
Biến thái cầm trong tay một cây kim gì đó.
Tô Bắc điên cuồng lắc đầu:” Đừng… không cần… cút ngay…!”
Tô Bắc đối với biến thái quát to như vậy thật ra chỉ càng thể hiện sự bất lực của cậu, đối với tình cảnh hiện tại, nói thật… không có ích một chút nào.
Tiếp theo, phía dưới truyền đến một cảm giác đau nhức khiến người ta hít thở không thông.
Tô Bắc đau đến mức chảy cả nước mắt, ngay cả cơ thể xụi lơ trên giường vốn bị thuốc khống chế cũng nhẹ nhàng giật nảy.
Biến thái cẩn thận di chuyển kim châm, tiếp đến dùng thuốc sát trùng miệng vết thương, khoảng một lúc sau, anh ta đem kim xoay tròn rồi rút ra, cuối cùng dùng một cái khuyên đã được chuẩn bị từ trước đeo vào.
Ở chỗ này dày đặc dây thần kinh, mẫn cảm vô cùng, đau đớn bị phóng đại gấp mấy lần.
Tô Bắc đau đến mức liên tục kêu thảm thiết.
Biến thái vừa lòng kéo nhẹ cái khuyên, toàn thân Tô Bắc đổ mồ hôi lạnh.
Biến thái luôn nói thật, anh ta thật sự sẽ đem những lời bản thân mình nói ra hoàn toàn biến thành sự thật, ngay cả một chiết khấu cũng không dành.
Tô Bắc nhận thức được điểm này, sợ hãi trộn lẫn cùng băng lãnh, ánh mắt hung tàn thẳng tắp chiếu vào đối phương.
Cả người cậu không ngừng run, hoàn toàn không khống chế, dược tính thuốc đã giảm bớt nhiều, ngay cả thân thể đã muốn dần dần khôi phục cũng chưa phát hiện.
Biến thái vuốt theo nếp tóc của Tô Bắc, nhẹ giọng cười: “Tô Bắc, cậu cảm thấy địa phương nào trên người cậu thích hợp bấm lỗ? Kỳ thật tôi rất muốn giúp cậu làm chuyện này, rất có tình thú.”
Tô Bắc nắm chặt lòng bàn tay: “Vì cái gì…”
Ánh mắt cậu trầm mặt nhìn bóng dáng mơ hồ của biến thái: “Vì cái gì đối với tôi như vậy…”
“A……” Biến thái cười cười: “Không phải tôi chưa từng nói qua cho cậu, đây là một trò chơi, tôi lựa chọn cậu, nếu như cậu cứ muốn tìm lí do, vậy hết thảy cứ đổ thừa vận khí tệ hại của cậu đi.”
Vận khí sao?
Tô Bắc đột nhiên nghĩ tới một câu: Nếu có chuyện xấu phát sinh, mặc kệ khả năng có nhỏ đến mức nào đi chăng nữa, nó cuối cùng cũng sẽ phát sinh, hơn nữa còn dẫn theo sự tổn thất lớn nhất.
Cậu là bằng chứng thử nghiệm rằng những lời này chắc chắn có thể tin tưởng.
Thân thể cậu hiện tại vẫn còn ẩn ẩn đau, nhất là cái nơi ở phía dưới, giống như đang đặt trên một cái lò nướng vậy.
Loại đau đớn này làm cho ý chí cậu tan rã, khó có thể tập trung vào vấn đề.
Tô Bắc tự trấn định bản thân mình, cậu nhìn biến thái nói: “Trò chơi luôn luôn có lúc phải chấm dứt.”
Biến thái sờ sờ thứ phía dưới của Tô Bắc: “Vấn đề này phải xem cậu có hoàn thành tốt nhiệm vụ qua ải hay không, từ đây về sau, cứ mỗi một lần thất bại thì trừng phạt cũng sẽ theo đó ngày càng nặng, đừng nghĩ rằng bản thân có thể lén lút rời đi, cậu không trốn thoát.”
Loại này đem so với lời khuyên bảo mà nói, thật sự rất chói tai.
Tô Bắc đương nhiên đem những lời này đặt trong lòng, sau đó chôn sâu xuống đất.
“Vì sao… muốn giết Chu Phỉ Thạch?” Tô Bắc lại hỏi.
Muốn giết chết một người, luôn luôn phải đi kèm lí do, chẳng lẽ biến thái lại giống như những kẻ giết người liên hoàn không có mục đích xác định sao?
Tô Bắc cũng không cho rằng biến thái là một người như vậy, tuy rằng cá tính anh ta rất biến thái, nhưng vẫn chưa đến trình độ này.
Biến thái làm việc phi thường trật tự, kế hoạch chu đáo chặt chẽ, mục tiêu chính xác, không từ thủ đoạn.
“Bởi vì y đụng vào đồ của tôi.” Biến thái nói như đây là điều hiển nhiên.
Động vào đồ gì đó của anh ta? Tô Bắc đột nhiên nhớ đến việc xảy ra ở trong xe ngày hôm đó.
Chẳng lẽ là vì thế?
Lí do này cũng quá mức buồn cười đi?
Biến thái đột nhiên biểu lộ ra dục vọng độc chiếm vô cùng ngây thơ như vậy, làm cho biểu tình trên mặt Tô Bắc có chút vặn vẹo.
Đồ vật này nọ? Chính mình rõ ràng là một con người lại bị biến thái coi thành một vật tùy kẻ xử trí?
Tô Bắc hít một hơi thật sâu, tận lực làm cho đại não phẫn nộ của mình bình tĩnh lại.
Tay Tô Bắc giật giật, âm thanh có chút khàn khàn: “Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.”
Biến thái vừa lòng, anh cúi đầu hôn lên mặt Tô Bắc.
Tô Bắc khắc chế xúc động muốn né tránh, nắm chặt lòng bàn tay, kiềm nén không để tay mình ‘tiếp xúc’ với mặt biến thái.
Nụ hôn nhẹ nhàng không mang *** khẽ chạm xuống da, tiếp theo biến thái đứng lên, anh ta nhẹ giọng nói: “Tôi mỏi mắt mong chờ.”
Biến thái mở cửa, thanh thản đi ra ngoài.
Lưu lại Tô Bắc trong bóng đêm, cậu không động đậy, qua một lúc sau, cậu mặc vào quần áo bệnh nhân, lại nằm xuống.
Ba ngày sau, Tô Bắc thuận lợi xuất viện.
Trong khoảng thời gian này, Chu Phỉ Thạch tựa hồ rất bận, chỉ ghé qua một lần, rồi vội vàng bỏ đi.
Mà hiện tại, hơn trăm ngàn học sinh chuẩn bị thi vào trường cao đẳng đã đến hồi cấp bách.
Tô Bắc giống như quên tất cả, chỉ vùi đầu vào đống bài vở, tập trung học.
Cậu thậm chí còn gửi đi một tin nhắn cho biến thái, nói ít nhất phải đợi đợt thi vào trường cao đẳng qua đi rồi mới tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ thứ ba.
Có lẽ do cậu ‘mềm mại’ làm cho tâm tình biến thái khá tốt, chiếm được sự đồng ý của anh ta.
Tô Bắc hiện tại rất bận… học tập.
Cậu mỗi ngày thức khuya ngủ sáng, ăn cơm chỉ là cho có.
Bên trong A trung cũng là ‘hồn nát thần tính’.
Địa bàn thuốc phiện được đưa ra ánh sáng làm danh dự của trường giảm đến mức thấp nhất, rất nhiều học sinh xin chuyển trường, mà kì thi đại học cấp ba này nhất thời trở thành cây cỏ cứu mạng của trường.
Chỉ cần học sinh có thành tích cao, như vậy khốn cảnh của trường sẽ được giảm đến mức thấp nhất.
Mặc kệ như thế nào, hiện tại kết quả thi mới là chủ chốt.
Chỉ cần tạo ra luồng hào quang này, những chuyện khác thì cứ cố ý che đậy, chuyện này sớm muộn gì cũng bị đưa vào quên lãng.
Những học sinh bị cảnh sát mang đi, một số được thả ra, số khác thì bị giữ lại.
Mà người Tô Bắc thầm mến – Lâm Lâm cũng đã được thả ra, thế nhưng cô lại chưa từng đến trường.
Tô Bắc nhờ chỗ bạn học bên cạnh mà biết được rằng, cô hình như bị mất tích.
Cha mẹ Lâm Lâm khó có thể chấp nhận việc cô con gái mình luôn tự hào trở thành một đứa hư đốn như vậy, liền đem cô đuổi ra khỏi nhà, từ đó, Lâm Lâm liền ‘mai danh ẩn tích’, không biết tung tích.
Về phần những học sinh khác, tương lai cũng chỉ là một mảnh đen tối.
Mỗi khi Tô Bắc nghe được tin tức của một học sinh, cậu đều áy náy đến mức không dám nhìn vào mắt của họ.
Cho dù cậu tự nói với chính mình không biết bao nhiêu lần rằng là do bọn họ tự làm tự chịu.
Tuy đây là một lời biện hộ nhưng có thể gây ra một tia an ủi, khiến cậu tiếp tục đi tới trường học tập.
Tô Bắc rất rõ ràng, hành động của cậu đã cải biến cuộc sống của rất nhiều người.
Tỷ như Lâm Lâm, Từ Phong, còn có La Đồng.
Lâm Lâm làm sai, cô hại chính mình, nhưng con người đều trải qua một bước nhầm, có lẽ sau khi học đại học, cô có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường.
Mà hiện tại, cô lại không có cơ hội này.
Tô Bắc bị cảm giác này dày vò tra tấn.
Biểu hiện của cậu càng lạnh lùng, giống như một cái tủ lạnh tỏa ra hàn khí.
Điều này càng làm không bạn học nào dám đến gần cậu, may mắn trước áp lực thi vào trường cao đẳng, còn ‘tường an vô sự’.
Tô Bắc ghi chép lung tung lên sách giáo khoa, kế tiếp cắt giấy, làm một vài giấy note ghi các nội dung trọng điểm để ghi nhớ.
Tô Bắc biết rõ biến thái rất đáng sợ, nên không có bất cứ hành động nào thiếu suy nghĩ.
Cậu nhẫn nại, chờ cơ hội đến.
Như trước đây, cậu đem những tờ giấy note dán khắp mọi nơi trong nhà.
Phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách, phòng vệ sinh, chỉ cần là nơi cậu thường đến đều có tờ giấy này, nội dung trên giấy rậm rạp những công thức, định lí, từ đơn cùng các loại tri thức trọng tâm.
Thái độ Tô Vận Thành đối với việc Tô Bắc ra sức học tập này hết sức vừa lòng.
Thậm chí còn cẩn thận dặn dò La Hân, nấu canh bổ sung dinh dưỡng cho cậu.
Mà sau khi Tô Bắc hỏi ông mới biết được, Tô Vận Thành căn bản không có bị bắt cóc, thời điểm ông ở bên ngoài đi công tác, gặp phải một tên trộm, tất cả thứ trên người đều bị lấy đi, còn bị đánh một chút, nằm bệnh viện hôn mê một ngày một đêm.
Chuyện trùng hợp như vậy, Tô Bắc đương nhiên không tin.
Bất quá, vì không muốn làm ông lo lắng, Tô Bắc vẫn lựa chọn trầm mặc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày thi vào trường.
Tô Bắc mang theo cặp, đứng ở trước cửa, hạ lưng mang giày.
Chu Phỉ Thạch hai tay ôm ngực đứng sau cậu, nhìn chằm chằm Tô Bắc, trước khi ra khỏi cổng, y đưa cho cậu một cái bùa hộ mệnh.
Tô Bắc nhận lấy bùa, trên mặt gói màu vàng ghi ‘Thi thật tốt’ bằng dòng chữ đỏ, bên trong chưa một vài thứ cứng cứng như đồng và cát.
“Cảm ơn.” Tô Bắc đem bùa cất vào trong túi, nhìn Chu Phỉ Thạch nói.
Sau đó cậu xoay người, mở cửa.
Ánh sáng mặt trời trải trên đường, Tô Bắc bước từng bước một đi.
Cuối cùng, bóng dáng cậu tan rã trước ánh sáng mặt trời ở cuối đường.
Hoàn chương 18.
Thần: Mạng lag quá, mãi mới vô được.
Chia buồn: Beta Salies bận rộn T^T Đã không còn beta nữa rồi.
PS: Sau này mọi người vào TRANG CHỦ kiểm tra xem có chương mới hay không nha =w= Đôi khi mình không kịp đưa vào MỤC LỤC ^^
Tay biến thái như có như không nhẹ nhàng tiếp xúc da thịt Tô Bắc, giống như lông chim mềm mại, còn mang theo điểm tinh tế ngứa.
Nếu như ngươi là một cặp tình nhân tiếp tục ‘tiến diễn’ như vậy, thì nhất định kế tiếp sẽ là một hồi mập hợp kích tình.
Tô Bắc dưới sự trêu đùa của anh ta, ngay cả hơi thở đều bắt đầu trở nên nóng rực.
Cậu thở phì phò, cắn răng nhẫn nại không kêu ra tiếng.
Cho dù đang làm một chuyện hạ lưu *** mĩ, biến thái giống như vẫn luôn lãnh tĩnh như vậy, ngay cả hô hấp cũng chưa hề loạn.
Ở vị trí kẻ khởi xướng, loại thái độ không thèm đếm xỉa gì tới người khác như vậy, thật làm cho Tô Bắc phẫn hận.
Biến thái cởi quần áo Tô Bắc ra, từng chút từng chút vuốt ve xuống.
Tô Bắc có chút khó tin, vì cái gì dưới tình huống như vậy, chính mình cư nhiên cũng có phản ứng.
Thân thể nam nhân là không thể trêu chọc, một khi đã ‘dậy’ thì phải có bước thỏa mãn tiếp theo.
Tô Bắc tuyệt vọng cảm giác thứ phía dưới của mình cứng rắn, trướng đến phát đau.
Dục vọng là một thứ rất có khó thể không chế dù ở độ tuổi nào đi chăng nữa, với lại trong khoảng thời gian này áp lực của cậu quá lớn, rất ít khi giải quyết cho bản thân, tích tiểu thành đại, hiện tại toàn bộ bị dụ dỗ đi ra, nhất thời như hồng thủy vỡ đê, không thể chống đỡ.
Tay biến thái kéo cái khuyên trên ngực cậu.
Đầu vú bị làm đau nhất thời sinh ra một loại cảm giác.
Đợi tới thời điểm biến thái chạm vào thứ phía dưới của Tô Bắc, cả người cậu đã đổ mồ hôi đầm đìa.
Đau đớn cùng sợ hãi làm tăng thêm cảm giác ***, càng lúc càng kịch liệt.
Thân thể, đầu óc của Tô Bắc bị ảnh hưởng bởi biến thái, phản bội lý trí cậu.
Chỉ có sâu tận trong lòng, có một âm thanh mỏng manh kêu to: Tỉnh lại, tỉnh lại.
Tô Bắc lúc mê mang, lúc tỉnh táo.
Ngay cả Tô Bắc cũng không hiểu ngay tại lúc này, bản thân cậu đang suy nghĩ cái gì.
Tựa hồ hết thảy những kiên trì, giãy dụa, tự hỏi đều rời đi khỏi cậu, thứ duy nhất còn lại chính là cảm giác mong muốn càng nhiều kích thích.
“Ngoan nào, đừng nhúc nhích.” Biến thái kề bên tai Tô Bắc mềm nhẹ nói nhỏ.
Trong lòng Tô Bắc không hiểu sao lại rùng mình một cái, thân thể nguyên bản đang tràn đầy lửa nóng trong nháy mắt hạ nhiệt.
Lý trí trở về, nhưng cảm giác mệt mỏi cùng dư vị *** khiến đầu óc cậu hỗn độn.
Biến thái muốn làm gì?
Một loại ý niệm đáng sợ bất ngờ tập kích vào đầu Tô Bắc, cậu nhớ lại những việc xảy ra lúc trước, cái loại cảnh báo im lặng này vô cùng kinh khủng, sợ hãi dần xâm nhập thẳng vào dây thần kinh.
Biến thái nhẹ nhàng chế trụ hạ thân dần uể oải của Tô Bắc, nhẹ nhàng xoa nắn.
Theo động tác của anh ta, thân thể vốn vẫn còn sót lại một chút dư vị ngay lập tức giống như một con rắn nghênh địch, ngẩng đầu lên.
Tô Bắc nhất thời cảm thấy chán ghét cái thân thể nhạy cảm đang bị kích thích này.
Tại sao lại như vậy, cậu rốt cuộc muốn gì!?
Trong đầu Tô Bắc lúc này ẩn ẩn một ý niệm cổ quái, có lẽ cậu chưa từng hiểu rõ chính mình.
Biến thái cầm trong tay một cây kim gì đó.
Tô Bắc điên cuồng lắc đầu:” Đừng… không cần… cút ngay…!”
Tô Bắc đối với biến thái quát to như vậy thật ra chỉ càng thể hiện sự bất lực của cậu, đối với tình cảnh hiện tại, nói thật… không có ích một chút nào.
Tiếp theo, phía dưới truyền đến một cảm giác đau nhức khiến người ta hít thở không thông.
Tô Bắc đau đến mức chảy cả nước mắt, ngay cả cơ thể xụi lơ trên giường vốn bị thuốc khống chế cũng nhẹ nhàng giật nảy.
Biến thái cẩn thận di chuyển kim châm, tiếp đến dùng thuốc sát trùng miệng vết thương, khoảng một lúc sau, anh ta đem kim xoay tròn rồi rút ra, cuối cùng dùng một cái khuyên đã được chuẩn bị từ trước đeo vào.
Ở chỗ này dày đặc dây thần kinh, mẫn cảm vô cùng, đau đớn bị phóng đại gấp mấy lần.
Tô Bắc đau đến mức liên tục kêu thảm thiết.
Biến thái vừa lòng kéo nhẹ cái khuyên, toàn thân Tô Bắc đổ mồ hôi lạnh.
Biến thái luôn nói thật, anh ta thật sự sẽ đem những lời bản thân mình nói ra hoàn toàn biến thành sự thật, ngay cả một chiết khấu cũng không dành.
Tô Bắc nhận thức được điểm này, sợ hãi trộn lẫn cùng băng lãnh, ánh mắt hung tàn thẳng tắp chiếu vào đối phương.
Cả người cậu không ngừng run, hoàn toàn không khống chế, dược tính thuốc đã giảm bớt nhiều, ngay cả thân thể đã muốn dần dần khôi phục cũng chưa phát hiện.
Biến thái vuốt theo nếp tóc của Tô Bắc, nhẹ giọng cười: “Tô Bắc, cậu cảm thấy địa phương nào trên người cậu thích hợp bấm lỗ? Kỳ thật tôi rất muốn giúp cậu làm chuyện này, rất có tình thú.”
Tô Bắc nắm chặt lòng bàn tay: “Vì cái gì…”
Ánh mắt cậu trầm mặt nhìn bóng dáng mơ hồ của biến thái: “Vì cái gì đối với tôi như vậy…”
“A……” Biến thái cười cười: “Không phải tôi chưa từng nói qua cho cậu, đây là một trò chơi, tôi lựa chọn cậu, nếu như cậu cứ muốn tìm lí do, vậy hết thảy cứ đổ thừa vận khí tệ hại của cậu đi.”
Vận khí sao?
Tô Bắc đột nhiên nghĩ tới một câu: Nếu có chuyện xấu phát sinh, mặc kệ khả năng có nhỏ đến mức nào đi chăng nữa, nó cuối cùng cũng sẽ phát sinh, hơn nữa còn dẫn theo sự tổn thất lớn nhất.
Cậu là bằng chứng thử nghiệm rằng những lời này chắc chắn có thể tin tưởng.
Thân thể cậu hiện tại vẫn còn ẩn ẩn đau, nhất là cái nơi ở phía dưới, giống như đang đặt trên một cái lò nướng vậy.
Loại đau đớn này làm cho ý chí cậu tan rã, khó có thể tập trung vào vấn đề.
Tô Bắc tự trấn định bản thân mình, cậu nhìn biến thái nói: “Trò chơi luôn luôn có lúc phải chấm dứt.”
Biến thái sờ sờ thứ phía dưới của Tô Bắc: “Vấn đề này phải xem cậu có hoàn thành tốt nhiệm vụ qua ải hay không, từ đây về sau, cứ mỗi một lần thất bại thì trừng phạt cũng sẽ theo đó ngày càng nặng, đừng nghĩ rằng bản thân có thể lén lút rời đi, cậu không trốn thoát.”
Loại này đem so với lời khuyên bảo mà nói, thật sự rất chói tai.
Tô Bắc đương nhiên đem những lời này đặt trong lòng, sau đó chôn sâu xuống đất.
“Vì sao… muốn giết Chu Phỉ Thạch?” Tô Bắc lại hỏi.
Muốn giết chết một người, luôn luôn phải đi kèm lí do, chẳng lẽ biến thái lại giống như những kẻ giết người liên hoàn không có mục đích xác định sao?
Tô Bắc cũng không cho rằng biến thái là một người như vậy, tuy rằng cá tính anh ta rất biến thái, nhưng vẫn chưa đến trình độ này.
Biến thái làm việc phi thường trật tự, kế hoạch chu đáo chặt chẽ, mục tiêu chính xác, không từ thủ đoạn.
“Bởi vì y đụng vào đồ của tôi.” Biến thái nói như đây là điều hiển nhiên.
Động vào đồ gì đó của anh ta? Tô Bắc đột nhiên nhớ đến việc xảy ra ở trong xe ngày hôm đó.
Chẳng lẽ là vì thế?
Lí do này cũng quá mức buồn cười đi?
Biến thái đột nhiên biểu lộ ra dục vọng độc chiếm vô cùng ngây thơ như vậy, làm cho biểu tình trên mặt Tô Bắc có chút vặn vẹo.
Đồ vật này nọ? Chính mình rõ ràng là một con người lại bị biến thái coi thành một vật tùy kẻ xử trí?
Tô Bắc hít một hơi thật sâu, tận lực làm cho đại não phẫn nộ của mình bình tĩnh lại.
Tay Tô Bắc giật giật, âm thanh có chút khàn khàn: “Tôi sẽ hoàn thành nhiệm vụ này.”
Biến thái vừa lòng, anh cúi đầu hôn lên mặt Tô Bắc.
Tô Bắc khắc chế xúc động muốn né tránh, nắm chặt lòng bàn tay, kiềm nén không để tay mình ‘tiếp xúc’ với mặt biến thái.
Nụ hôn nhẹ nhàng không mang *** khẽ chạm xuống da, tiếp theo biến thái đứng lên, anh ta nhẹ giọng nói: “Tôi mỏi mắt mong chờ.”
Biến thái mở cửa, thanh thản đi ra ngoài.
Lưu lại Tô Bắc trong bóng đêm, cậu không động đậy, qua một lúc sau, cậu mặc vào quần áo bệnh nhân, lại nằm xuống.
Ba ngày sau, Tô Bắc thuận lợi xuất viện.
Trong khoảng thời gian này, Chu Phỉ Thạch tựa hồ rất bận, chỉ ghé qua một lần, rồi vội vàng bỏ đi.
Mà hiện tại, hơn trăm ngàn học sinh chuẩn bị thi vào trường cao đẳng đã đến hồi cấp bách.
Tô Bắc giống như quên tất cả, chỉ vùi đầu vào đống bài vở, tập trung học.
Cậu thậm chí còn gửi đi một tin nhắn cho biến thái, nói ít nhất phải đợi đợt thi vào trường cao đẳng qua đi rồi mới tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ thứ ba.
Có lẽ do cậu ‘mềm mại’ làm cho tâm tình biến thái khá tốt, chiếm được sự đồng ý của anh ta.
Tô Bắc hiện tại rất bận… học tập.
Cậu mỗi ngày thức khuya ngủ sáng, ăn cơm chỉ là cho có.
Bên trong A trung cũng là ‘hồn nát thần tính’.
Địa bàn thuốc phiện được đưa ra ánh sáng làm danh dự của trường giảm đến mức thấp nhất, rất nhiều học sinh xin chuyển trường, mà kì thi đại học cấp ba này nhất thời trở thành cây cỏ cứu mạng của trường.
Chỉ cần học sinh có thành tích cao, như vậy khốn cảnh của trường sẽ được giảm đến mức thấp nhất.
Mặc kệ như thế nào, hiện tại kết quả thi mới là chủ chốt.
Chỉ cần tạo ra luồng hào quang này, những chuyện khác thì cứ cố ý che đậy, chuyện này sớm muộn gì cũng bị đưa vào quên lãng.
Những học sinh bị cảnh sát mang đi, một số được thả ra, số khác thì bị giữ lại.
Mà người Tô Bắc thầm mến – Lâm Lâm cũng đã được thả ra, thế nhưng cô lại chưa từng đến trường.
Tô Bắc nhờ chỗ bạn học bên cạnh mà biết được rằng, cô hình như bị mất tích.
Cha mẹ Lâm Lâm khó có thể chấp nhận việc cô con gái mình luôn tự hào trở thành một đứa hư đốn như vậy, liền đem cô đuổi ra khỏi nhà, từ đó, Lâm Lâm liền ‘mai danh ẩn tích’, không biết tung tích.
Về phần những học sinh khác, tương lai cũng chỉ là một mảnh đen tối.
Mỗi khi Tô Bắc nghe được tin tức của một học sinh, cậu đều áy náy đến mức không dám nhìn vào mắt của họ.
Cho dù cậu tự nói với chính mình không biết bao nhiêu lần rằng là do bọn họ tự làm tự chịu.
Tuy đây là một lời biện hộ nhưng có thể gây ra một tia an ủi, khiến cậu tiếp tục đi tới trường học tập.
Tô Bắc rất rõ ràng, hành động của cậu đã cải biến cuộc sống của rất nhiều người.
Tỷ như Lâm Lâm, Từ Phong, còn có La Đồng.
Lâm Lâm làm sai, cô hại chính mình, nhưng con người đều trải qua một bước nhầm, có lẽ sau khi học đại học, cô có thể khôi phục lại cuộc sống bình thường.
Mà hiện tại, cô lại không có cơ hội này.
Tô Bắc bị cảm giác này dày vò tra tấn.
Biểu hiện của cậu càng lạnh lùng, giống như một cái tủ lạnh tỏa ra hàn khí.
Điều này càng làm không bạn học nào dám đến gần cậu, may mắn trước áp lực thi vào trường cao đẳng, còn ‘tường an vô sự’.
Tô Bắc ghi chép lung tung lên sách giáo khoa, kế tiếp cắt giấy, làm một vài giấy note ghi các nội dung trọng điểm để ghi nhớ.
Tô Bắc biết rõ biến thái rất đáng sợ, nên không có bất cứ hành động nào thiếu suy nghĩ.
Cậu nhẫn nại, chờ cơ hội đến.
Như trước đây, cậu đem những tờ giấy note dán khắp mọi nơi trong nhà.
Phòng ngủ, phòng bếp, phòng khách, phòng vệ sinh, chỉ cần là nơi cậu thường đến đều có tờ giấy này, nội dung trên giấy rậm rạp những công thức, định lí, từ đơn cùng các loại tri thức trọng tâm.
Thái độ Tô Vận Thành đối với việc Tô Bắc ra sức học tập này hết sức vừa lòng.
Thậm chí còn cẩn thận dặn dò La Hân, nấu canh bổ sung dinh dưỡng cho cậu.
Mà sau khi Tô Bắc hỏi ông mới biết được, Tô Vận Thành căn bản không có bị bắt cóc, thời điểm ông ở bên ngoài đi công tác, gặp phải một tên trộm, tất cả thứ trên người đều bị lấy đi, còn bị đánh một chút, nằm bệnh viện hôn mê một ngày một đêm.
Chuyện trùng hợp như vậy, Tô Bắc đương nhiên không tin.
Bất quá, vì không muốn làm ông lo lắng, Tô Bắc vẫn lựa chọn trầm mặc.
Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt đã đến ngày thi vào trường.
Tô Bắc mang theo cặp, đứng ở trước cửa, hạ lưng mang giày.
Chu Phỉ Thạch hai tay ôm ngực đứng sau cậu, nhìn chằm chằm Tô Bắc, trước khi ra khỏi cổng, y đưa cho cậu một cái bùa hộ mệnh.
Tô Bắc nhận lấy bùa, trên mặt gói màu vàng ghi ‘Thi thật tốt’ bằng dòng chữ đỏ, bên trong chưa một vài thứ cứng cứng như đồng và cát.
“Cảm ơn.” Tô Bắc đem bùa cất vào trong túi, nhìn Chu Phỉ Thạch nói.
Sau đó cậu xoay người, mở cửa.
Ánh sáng mặt trời trải trên đường, Tô Bắc bước từng bước một đi.
Cuối cùng, bóng dáng cậu tan rã trước ánh sáng mặt trời ở cuối đường.
Hoàn chương 18.
Thần: Mạng lag quá, mãi mới vô được.
Chia buồn: Beta Salies bận rộn T^T Đã không còn beta nữa rồi.
PS: Sau này mọi người vào TRANG CHỦ kiểm tra xem có chương mới hay không nha =w= Đôi khi mình không kịp đưa vào MỤC LỤC ^^
Tác giả :
Quỷ Sách