Biên Niên Sử An Nam
Chương 92: Chiến thuyền huyễn hóa
“Đã là như vậy, xin Cung tông chủ nhận cái này!”.
Kim Nam từ từ chậm rãi rút ra một thanh kiếm sắc bén. Đương trường lập tức náo động:
“Lai Thần Kiếm!!!”.
Đúng vậy, xác thực là Kim Nam hắn lôi ra Lai Thần Kiếm, Cung Kiếm Phi lập tức choáng ngợp. Chẳng nhẽ Triệu tông chủ này định tặng Lai Thần Kiếm cho ông ta?
“Triệu tông chủ, cái này… quả thực tại hạ nhận không nổi. Lai Thần Kiếm xuất thân quá ư là khủng khiếp, là chân bảo hiếm có của thế gian. Vật quý giá như vậy, Cung Kiếm Phi ta chưa có làm gì cho tông chủ, nhận quả thật là mất mặt”.
Cung Kiếm Phi một hơi sợ hãi nói liền một câu không dứt. Đôi tay vẫn là đang run rẩy, Kim Nam thấy vậy liền mau chóng cười lớn một tiếng, tung Lai Thần Kiếm lên không trung nói:
“Lai Thần Kiếm xác thực là chân bảo, nhưng quả thực nếu ta sử dụng cũng chỉ như rồng vẽ thêm cánh. Không mấy tác dụng. Chi bằng như vậy, là để tặng cho Cung tông chủ có lẽ hợp ý hơn”.
Đúng là như vậy, quả thật Lai Thần Kiếm trong tay Kim Nam không mấy tác dụng. Bản thân hắn sử dụng là lực lượng pháp kĩ tổ hợp đánh gia. Binh khí sử dụng tuy có thêm lực tăng phúc công kích nhưng đối với pháp kĩ mà nói thì không mấy tác dụng. Chính vì vậy Lai Thần Kiếm tuy là chí bảo nhưng Kim Nam quả thực không mấy coi trọng.
Cung Kiếm Phi vẫn chỉ dám liếc nhìn chứ không dám động thủ, Kim Nam thấy vậy liền tiếp tục cười nói:
“Cung tông chủ, còn về chuyện ngài có làm gì được cho ta hay không thì ta cho rằng có rồi đấy! Cung tông chủ không để ý đến hận thù xưa mà vẫn ủng hộ bổn công tử, như vậy thì theo ngài nói có phải tính là một cái công trạng nữa không??”.
Cung Kiếm Phi trong thâm tâm đã khẽ động tâm, chỉ có điều lý trí ông ta không cho ông ta làm như vậy. Nên hai chân xác thực là không thể nhấc lên nổi một thước, bất đắc dĩ Cung Kiếm Phi đành đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích.
“Cung tông chủ??? Chẳng nhẽ ngài không nể mặt bổn công tử!!!”.
Kim Nam hắng giọng một hơi lớn, trong lời đã có vẻ bực tức. Thấy vậy, Cung Kiếm Phi liền vội vã cúi mình, hai tay đưa về phía trước lập tức nhận Lai Thần Kiếm vào trong tay:
“Đa tạ Triệu tông chủ ban chí bảo!!”.
Kim Nam mỉm cười gật đầu một cái, Lai Thần Kiếm này nếu nó là một kiện giáp thì chắc chắn là hắn sẽ không đem ra tặng cho Cung Kiếm Phi, chỉ tiếc nó là một kiện vũ khí công kích nên không mấy hữu dụng. Lại tiện thời rút ra một vật nữa, lần này là Chiến Thần Giáp. Cung Kiếm Phi lập tức trợn mắt, đương trường ai nấy đều toát mồ hôi, chẳng nhẽ ngay cả Chiến Thần Giáp này cũng đem ra tặng nốt.
Nhưng không, Kim Nam rút Chiến Thần Giáp ra từ Ẩn Nặc chính là trực tiếp đeo lên thân mình. Một hơi ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Kim Nam hắn không có tặng Chiến Thần Giáp, bằng không chỉ sợ bọn họ sẽ nghĩ rằng trong tay hắn có quá nhiều đồ tốt nên mới không để tâm đến hai món đồ như Lai Thần Kiếm và Chiến Thần Giáp.
“Các vị tông chủ nếu đã không có ý kiến gì nữa thì Kim Nam ta xin cáo từ tại đây!”.
Nói rồi trực tiếp vũ động không trung, một cỗ sáng màu đỏ phát xạ xuống. Lần này ánh sáng màu đỏ kia là do Chiến Thần Giáp phát ra lại càng tăng thêm vẻ uy vũ cho Kim Nam hắn. Một hơi hít thở dài, Kim Nam thét vang:
“Huyết Hải thẳng tiến!!!”.
“CÔNG PHẠT MA BINH!!!”.
Nói rồi trực tiếp bay lên phía trước, cánh tay bắn ra một cỗ lực lượng huyễn hóa màu xanh nhạt. Thi thoảng lại có một cỗ lực lượng vô hình từ từ gia cố. Một hình dạng mờ nhạt từ từ được hình thành, đương trường ai nấy đều trợn mắt há mồm:
“Triệu tông chủ này dốt cục muốn làm gì???”.
“Là chiến thuyền, đây thực sự là chiến thuyền!!!”.
Lần lượt có những tiếng kêu hốt hoảng vang lên, đúng vậy. Không phải thứ gì khác mà Kim Nam hắn đang thực sự huyễn hóa ra một cái chiến thuyền từ chính lực lượng của mình. Chiến thuyền này khổng lồ to lớn vô bì, ước chừng có thể chứa được năm trăm vạn người vẫn còn là thừa thãi.
Kim Nam một hơi huyễn hóa xong chiến thuyền sắc mặt liền nhợt nhạt. Cũng may phần khung của chiến thuyền chỉ cần huyễn hóa bằng nội khí gia, còn phần duy trì lực lượng phòng thủ hoàn toàn lại dựa vào Tín Ngưỡng lực.
“Triệu tông chủ này điên rồi!! Chẳng lẽ hắn ta muốn thực sự dùng cái chiến thuyền huyễn ảo này để đem người tới huyết hải???”.
Sài Thái Mân hét lớn một tiếng tỏ vẻ không thể tin nổi, Điền Ý Nhi cũng lập tức gật đầu tiếp lời:
“Đúng vậy, chiến thuyền huyễn hóa về lý thì có thể trở người, hơn nữa cũng có thể có công kích lực hoặc phòng thủ nhất định. Nhưng nếu để vậy chẳng mấy chốc nó lại tan biến, thường nhân trong đó rồi cũng thành tương thịt mà rơi xuống hết thôi!!! Ta không tin cái Triệu tông chủ này lại có nổi khí trâu bò đến mức có thể trụ được đến tận Huyết Hải mà đánh nhau, xem ra lần này Thạch Thất thành cư dân chết một cách vô ích rồi!”.
Đương trường ai ấy đều náo động, việc Kim Nam huyễn hóa ra chiến thuyền đều gây nên tranh cãi nhất định. Lập tức Cung Kiếm Phi nói lớn cắt lời:
“Tất cả trật tự, mọi người không phải trước đó đã nghe Triệu tông chủ giải thích rồi hay sao. Cái này là Tín Ngưỡng công pháp, chiến thuyền này huyễn hóa ta đoán chắc hẳn Triệu tông chủ sẽ dùng Tín Ngưỡng lực duy trì, chính vì vậy việc đến Huyết Hải được hay không đều rất rõ ràng. Nhất thiết phải tranh cãi hay không?”.
“Tín Ngưỡng công pháp???”.
“Phải rồi, nếu là Tín Ngưỡng công pháp thì hẳn là sẽ có khả năng đấy!!”.
Những tiếng tán đồng lại vang lên, ai nấy đều không còn nghĩ ngờ gì nữa. Đương trường nhất thời yên tĩnh chở lại, tập trung chú tâm theo sát Kim Nam đang huyễn hóa từng bộ phận của chiến thuyền.
Những phần khung đen đúa đầu tiên của chiến thuyền đã bắt đầu xuất hiện, vì chiến thuyền rất to lớn nên lượng nội khí tiêu hao cũng rất khủng khiếp. Lúc trước Kim Nam còn không tiếc nội khí đánh liền Diệt Thần và Diệt Vương ra liên tiếp đánh nhau với Nguyễn Sư Phàn, chính vì vậy nội khí hiện tại cũng chẳng còn lại là bao. Ước chừng huyễn hóa xong cái chiến thuyền này hắn sẽ trực tiếp cạn kiệt nội khí.
Từng mảng lực lượng lớn từ từ đánh ra cũng là lúc những bộ phận như khung thuyền, mạn thuyền và những cánh cột buồm thật uy thế xuất hiện. Một chiếc tàu đen đúa như ma thần đã xuất hiện, phía trên còn có những cánh buồm màu đỏ rực chiến ý thể hiện ra là rất lớn. Phía sau là hàng vạn những chiến xa cứng rắn và được bọc lại bằng thép cột chặt phía đuôi thuyền. Những chiến xa này có công kích tầm trung, có thể bắn ra được lượng xạ tiễn nhất định. Chủ yếu là nó có lực phòng thủ biến thái trâu bò, nếu tạm thời dùng vẫn có thể dùng nó mà vượt qua Huyết Hải, nhưng nếu để một thời gian dài sẽ bị Ma binh phá hỏng.
Những phần cơ bản của trang bị lần này vượt Huyết Hải, Kim Nam đã hoàn thành xong. Việc cuối cùng chính là bơm nhiên liệu cho Chiến thuyền huyễn hóa này và những cỗ chiến xa kia, chính là Tín Ngưỡng lực.
Một luồng lực lượng vô hình cuồn cuộn chảy vào những cái khe nhỏ, chậm rãi gia cố khung thuyền. Tiện thời tạo thành một lực khiến Chiến thuyền như có linh tính, từ từ bay lên bầu trời. Năm trăm vạn cư dân Thạch Thất thành đều nhất thời ngước nhìn lên phía trên. Một chiếc cầu thang thật lớn cũng được từ từ huyễn hóa mà xuất hiện. Kim Nam như một vị thần có thể diễn sinh vạn vật bay lên đỉnh thuyền cao ngạo một tia nhìn xuống.
“Lên thuyền!!!”.
Đồng loạt hơn hai trăm năm mươi đệ tử triệu thánh tông hét vang thúc động tứ phương. Dòng người đông đảo từ từ di chuyển lên trên mạn thuyền như những dòng nước chậm rãi chảy suôi dòng.
“Cha, con muốn đi theo Triệu tông chủ?”.
Nguyễn Ý Sương lập tức quỳ xuống trước Nguyễn Sư Phàn, một tay lạy tạ. Nguyễn Sư Phàn lập tức kinh ngạc liền vội nói:
“Đi theo tên đó chỉ có đường chết, tại sao con lại lựa chọn?”.
“Không, con tin sẽ là không như vậy, ở thành Thạch Thất này bây giờ hoang vắng cô liêu. Thực sự cũng không còn gì hứng thú để níu giữ con lại nữa. Vì vậy đây chính là quyết định của con!”.
Nguyễn Ý Sương một hơi rành mạch nói rõ ràng, ý chí hơn nữa còn rất kiên định. Nguyễn Sư Phàn cũng liền lập tức ngây người, phải rồi, thành Thạch Thất không còn một ai, thực sự có tranh đấu cũng để làm gì cơ chứ hả. Tài nguyên cũng không phải lúc nào cũng có, trước nay tranh đấu Thạch Thất thành vốn cũng rất nhỏ hẹp, Nguyễn Sư Phàn ông ta cũng phải vất vả lắm mới có được ngày này. Bây giờ thành Thạch Thất không còn một ai, cũng chỉ có mấy cái gia tộc nhìn nhau. Cuộc sống ảm đạm như vậy ông ta thực không muốn.
Hơn nữa, Thạch Thất thành cũng thực sự quá bó hẹp, như bị nhốt trong lồng trong cũi. Ông ta cảm thấy Kim Nam cũng có phần đúng, cũng rất muốn ủng hộ hắn. Nhưng một phần lại lo ngại tam đại Ma Tôn kia. Tam đại Ma Tôn thực lực cường hãn, người ta dù gì cũng đã đạt đến cấp bậc Ma Tôn, đồng dạng tương đương Tiên Tôn cảnh giới. Bây giờ lại nghĩ ông ta chỉ là một cái nội khí tầng bốn hậu kì. Căn bản chưa thấy mặt đã bị Ma tôn kia bóp chết từ xa. Còn nói gì là đại chiến, xem chừng cũng chỉ là nằm si nói mộng mà thôi.
Ma Tôn cảnh giới tương đương với nội khí tầng bảy trung kì. Cách biệt lớn như vậy ngay cả nghĩ cũng không dám chứ đừng nói là đánh nhau. Tu luyện giả chỉ cách biệt một khoảng cách nhỏ tầng tu vi, như từ trung kì lên hậu kì đã là trời với biển rồi. Chứ đừng nói là cách biệt tới mấy tầng lớn như vậy mà vẫn muốn đánh nhau.
Thở dài một tiếng Nguyễn Sư Phàn thật không biết trả lời con gái như thế nào. Thật ra trong lòng ông ta vẫn còn đang rất phân vân nên chưa có câu trả lời, nhưng Nguyễn Ý Sương cứ quỳ dài như vậy khiến ông ta bất đắc dĩ đành phải gật đầu:
“Ý Sương, lần này con phải hết sức bảo trọng, Nguyễn gia ta còn đại cục nên không thể đi theo con được!”.
Nguyễn Ý Sương lập tức mừng rỡ cúi mình thêm một lần nữa:
“Đạ tạ cha!”.
Nói rồi lập tức phi thân bay lên chiến thuyền, Kim Nam lập tức chú ý. Nguyễn gia đã nhiều lần bày mưu tính kế với hắn nên hắn đều cảm giác rất mẫn cảm. Nguyễn Ý Sương lần này đi theo hắn vẫn không biết là có ý đồ gì. Nhưng không quan trọng, việc trước mắt ảnh hưởng còn lớn hơn nhiều. Tâm kế của một nữ nhân giờ này hắn đã không còn để tâm.
Trong khoảng vài canh giờ toàn bộ năm trăm vạn người đã lên đầy đủ chiến thuyền huyễn hóa. Cuối cùng là đám người Cung gia cũng đồng loạt lên thuyền. Không ngờ lần này Cung Kiếm Phi lại lựa chọn đưa cả gia môn Cung gia đi theo hắn, khiến Kim Nam hắn quả thực rất cảm kích.
Trước khi Cung gia mấy người lên thuyền đầy đủ thì Kim Nam hắn đã sớm bế quan. Việc tạo ra một cái chiến thuyền không phải đơn giản, nội khí hắn đã tổn hao đến mức không còn một chút gì. Đoán chừng bây giờ một cái thường nhân cũng có thể dễ dàng giết bỏ hắn.
Đại chiến trước mắt Kim Nam cần phải chuẩn bị thật kĩ càng, việc hao tổn nội khí lần này vốn là không tính trước. Không nghĩ Thạch Thất thành lại tồn tại một cái nội khí tầng bốn hậu kì khiến hắn có chút vất vả. Nguyễn Sư Phàn kia đánh nhau cũng là rất hung hăng, Kim Nam phải thừa nhận nếu hắn chỉ có ở cái cấp bậc nội khí tầng bốn trung kì, hơn nữa lại không có Tín Ngưỡng lực phụ trợ thì hẳn là sẽ không phải là đối thủ của Nguyễn Sư Phàn.
Kim Nam từ từ chậm rãi rút ra một thanh kiếm sắc bén. Đương trường lập tức náo động:
“Lai Thần Kiếm!!!”.
Đúng vậy, xác thực là Kim Nam hắn lôi ra Lai Thần Kiếm, Cung Kiếm Phi lập tức choáng ngợp. Chẳng nhẽ Triệu tông chủ này định tặng Lai Thần Kiếm cho ông ta?
“Triệu tông chủ, cái này… quả thực tại hạ nhận không nổi. Lai Thần Kiếm xuất thân quá ư là khủng khiếp, là chân bảo hiếm có của thế gian. Vật quý giá như vậy, Cung Kiếm Phi ta chưa có làm gì cho tông chủ, nhận quả thật là mất mặt”.
Cung Kiếm Phi một hơi sợ hãi nói liền một câu không dứt. Đôi tay vẫn là đang run rẩy, Kim Nam thấy vậy liền mau chóng cười lớn một tiếng, tung Lai Thần Kiếm lên không trung nói:
“Lai Thần Kiếm xác thực là chân bảo, nhưng quả thực nếu ta sử dụng cũng chỉ như rồng vẽ thêm cánh. Không mấy tác dụng. Chi bằng như vậy, là để tặng cho Cung tông chủ có lẽ hợp ý hơn”.
Đúng là như vậy, quả thật Lai Thần Kiếm trong tay Kim Nam không mấy tác dụng. Bản thân hắn sử dụng là lực lượng pháp kĩ tổ hợp đánh gia. Binh khí sử dụng tuy có thêm lực tăng phúc công kích nhưng đối với pháp kĩ mà nói thì không mấy tác dụng. Chính vì vậy Lai Thần Kiếm tuy là chí bảo nhưng Kim Nam quả thực không mấy coi trọng.
Cung Kiếm Phi vẫn chỉ dám liếc nhìn chứ không dám động thủ, Kim Nam thấy vậy liền tiếp tục cười nói:
“Cung tông chủ, còn về chuyện ngài có làm gì được cho ta hay không thì ta cho rằng có rồi đấy! Cung tông chủ không để ý đến hận thù xưa mà vẫn ủng hộ bổn công tử, như vậy thì theo ngài nói có phải tính là một cái công trạng nữa không??”.
Cung Kiếm Phi trong thâm tâm đã khẽ động tâm, chỉ có điều lý trí ông ta không cho ông ta làm như vậy. Nên hai chân xác thực là không thể nhấc lên nổi một thước, bất đắc dĩ Cung Kiếm Phi đành đứng chôn chân tại chỗ không nhúc nhích.
“Cung tông chủ??? Chẳng nhẽ ngài không nể mặt bổn công tử!!!”.
Kim Nam hắng giọng một hơi lớn, trong lời đã có vẻ bực tức. Thấy vậy, Cung Kiếm Phi liền vội vã cúi mình, hai tay đưa về phía trước lập tức nhận Lai Thần Kiếm vào trong tay:
“Đa tạ Triệu tông chủ ban chí bảo!!”.
Kim Nam mỉm cười gật đầu một cái, Lai Thần Kiếm này nếu nó là một kiện giáp thì chắc chắn là hắn sẽ không đem ra tặng cho Cung Kiếm Phi, chỉ tiếc nó là một kiện vũ khí công kích nên không mấy hữu dụng. Lại tiện thời rút ra một vật nữa, lần này là Chiến Thần Giáp. Cung Kiếm Phi lập tức trợn mắt, đương trường ai nấy đều toát mồ hôi, chẳng nhẽ ngay cả Chiến Thần Giáp này cũng đem ra tặng nốt.
Nhưng không, Kim Nam rút Chiến Thần Giáp ra từ Ẩn Nặc chính là trực tiếp đeo lên thân mình. Một hơi ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, cũng may là Kim Nam hắn không có tặng Chiến Thần Giáp, bằng không chỉ sợ bọn họ sẽ nghĩ rằng trong tay hắn có quá nhiều đồ tốt nên mới không để tâm đến hai món đồ như Lai Thần Kiếm và Chiến Thần Giáp.
“Các vị tông chủ nếu đã không có ý kiến gì nữa thì Kim Nam ta xin cáo từ tại đây!”.
Nói rồi trực tiếp vũ động không trung, một cỗ sáng màu đỏ phát xạ xuống. Lần này ánh sáng màu đỏ kia là do Chiến Thần Giáp phát ra lại càng tăng thêm vẻ uy vũ cho Kim Nam hắn. Một hơi hít thở dài, Kim Nam thét vang:
“Huyết Hải thẳng tiến!!!”.
“CÔNG PHẠT MA BINH!!!”.
Nói rồi trực tiếp bay lên phía trước, cánh tay bắn ra một cỗ lực lượng huyễn hóa màu xanh nhạt. Thi thoảng lại có một cỗ lực lượng vô hình từ từ gia cố. Một hình dạng mờ nhạt từ từ được hình thành, đương trường ai nấy đều trợn mắt há mồm:
“Triệu tông chủ này dốt cục muốn làm gì???”.
“Là chiến thuyền, đây thực sự là chiến thuyền!!!”.
Lần lượt có những tiếng kêu hốt hoảng vang lên, đúng vậy. Không phải thứ gì khác mà Kim Nam hắn đang thực sự huyễn hóa ra một cái chiến thuyền từ chính lực lượng của mình. Chiến thuyền này khổng lồ to lớn vô bì, ước chừng có thể chứa được năm trăm vạn người vẫn còn là thừa thãi.
Kim Nam một hơi huyễn hóa xong chiến thuyền sắc mặt liền nhợt nhạt. Cũng may phần khung của chiến thuyền chỉ cần huyễn hóa bằng nội khí gia, còn phần duy trì lực lượng phòng thủ hoàn toàn lại dựa vào Tín Ngưỡng lực.
“Triệu tông chủ này điên rồi!! Chẳng lẽ hắn ta muốn thực sự dùng cái chiến thuyền huyễn ảo này để đem người tới huyết hải???”.
Sài Thái Mân hét lớn một tiếng tỏ vẻ không thể tin nổi, Điền Ý Nhi cũng lập tức gật đầu tiếp lời:
“Đúng vậy, chiến thuyền huyễn hóa về lý thì có thể trở người, hơn nữa cũng có thể có công kích lực hoặc phòng thủ nhất định. Nhưng nếu để vậy chẳng mấy chốc nó lại tan biến, thường nhân trong đó rồi cũng thành tương thịt mà rơi xuống hết thôi!!! Ta không tin cái Triệu tông chủ này lại có nổi khí trâu bò đến mức có thể trụ được đến tận Huyết Hải mà đánh nhau, xem ra lần này Thạch Thất thành cư dân chết một cách vô ích rồi!”.
Đương trường ai ấy đều náo động, việc Kim Nam huyễn hóa ra chiến thuyền đều gây nên tranh cãi nhất định. Lập tức Cung Kiếm Phi nói lớn cắt lời:
“Tất cả trật tự, mọi người không phải trước đó đã nghe Triệu tông chủ giải thích rồi hay sao. Cái này là Tín Ngưỡng công pháp, chiến thuyền này huyễn hóa ta đoán chắc hẳn Triệu tông chủ sẽ dùng Tín Ngưỡng lực duy trì, chính vì vậy việc đến Huyết Hải được hay không đều rất rõ ràng. Nhất thiết phải tranh cãi hay không?”.
“Tín Ngưỡng công pháp???”.
“Phải rồi, nếu là Tín Ngưỡng công pháp thì hẳn là sẽ có khả năng đấy!!”.
Những tiếng tán đồng lại vang lên, ai nấy đều không còn nghĩ ngờ gì nữa. Đương trường nhất thời yên tĩnh chở lại, tập trung chú tâm theo sát Kim Nam đang huyễn hóa từng bộ phận của chiến thuyền.
Những phần khung đen đúa đầu tiên của chiến thuyền đã bắt đầu xuất hiện, vì chiến thuyền rất to lớn nên lượng nội khí tiêu hao cũng rất khủng khiếp. Lúc trước Kim Nam còn không tiếc nội khí đánh liền Diệt Thần và Diệt Vương ra liên tiếp đánh nhau với Nguyễn Sư Phàn, chính vì vậy nội khí hiện tại cũng chẳng còn lại là bao. Ước chừng huyễn hóa xong cái chiến thuyền này hắn sẽ trực tiếp cạn kiệt nội khí.
Từng mảng lực lượng lớn từ từ đánh ra cũng là lúc những bộ phận như khung thuyền, mạn thuyền và những cánh cột buồm thật uy thế xuất hiện. Một chiếc tàu đen đúa như ma thần đã xuất hiện, phía trên còn có những cánh buồm màu đỏ rực chiến ý thể hiện ra là rất lớn. Phía sau là hàng vạn những chiến xa cứng rắn và được bọc lại bằng thép cột chặt phía đuôi thuyền. Những chiến xa này có công kích tầm trung, có thể bắn ra được lượng xạ tiễn nhất định. Chủ yếu là nó có lực phòng thủ biến thái trâu bò, nếu tạm thời dùng vẫn có thể dùng nó mà vượt qua Huyết Hải, nhưng nếu để một thời gian dài sẽ bị Ma binh phá hỏng.
Những phần cơ bản của trang bị lần này vượt Huyết Hải, Kim Nam đã hoàn thành xong. Việc cuối cùng chính là bơm nhiên liệu cho Chiến thuyền huyễn hóa này và những cỗ chiến xa kia, chính là Tín Ngưỡng lực.
Một luồng lực lượng vô hình cuồn cuộn chảy vào những cái khe nhỏ, chậm rãi gia cố khung thuyền. Tiện thời tạo thành một lực khiến Chiến thuyền như có linh tính, từ từ bay lên bầu trời. Năm trăm vạn cư dân Thạch Thất thành đều nhất thời ngước nhìn lên phía trên. Một chiếc cầu thang thật lớn cũng được từ từ huyễn hóa mà xuất hiện. Kim Nam như một vị thần có thể diễn sinh vạn vật bay lên đỉnh thuyền cao ngạo một tia nhìn xuống.
“Lên thuyền!!!”.
Đồng loạt hơn hai trăm năm mươi đệ tử triệu thánh tông hét vang thúc động tứ phương. Dòng người đông đảo từ từ di chuyển lên trên mạn thuyền như những dòng nước chậm rãi chảy suôi dòng.
“Cha, con muốn đi theo Triệu tông chủ?”.
Nguyễn Ý Sương lập tức quỳ xuống trước Nguyễn Sư Phàn, một tay lạy tạ. Nguyễn Sư Phàn lập tức kinh ngạc liền vội nói:
“Đi theo tên đó chỉ có đường chết, tại sao con lại lựa chọn?”.
“Không, con tin sẽ là không như vậy, ở thành Thạch Thất này bây giờ hoang vắng cô liêu. Thực sự cũng không còn gì hứng thú để níu giữ con lại nữa. Vì vậy đây chính là quyết định của con!”.
Nguyễn Ý Sương một hơi rành mạch nói rõ ràng, ý chí hơn nữa còn rất kiên định. Nguyễn Sư Phàn cũng liền lập tức ngây người, phải rồi, thành Thạch Thất không còn một ai, thực sự có tranh đấu cũng để làm gì cơ chứ hả. Tài nguyên cũng không phải lúc nào cũng có, trước nay tranh đấu Thạch Thất thành vốn cũng rất nhỏ hẹp, Nguyễn Sư Phàn ông ta cũng phải vất vả lắm mới có được ngày này. Bây giờ thành Thạch Thất không còn một ai, cũng chỉ có mấy cái gia tộc nhìn nhau. Cuộc sống ảm đạm như vậy ông ta thực không muốn.
Hơn nữa, Thạch Thất thành cũng thực sự quá bó hẹp, như bị nhốt trong lồng trong cũi. Ông ta cảm thấy Kim Nam cũng có phần đúng, cũng rất muốn ủng hộ hắn. Nhưng một phần lại lo ngại tam đại Ma Tôn kia. Tam đại Ma Tôn thực lực cường hãn, người ta dù gì cũng đã đạt đến cấp bậc Ma Tôn, đồng dạng tương đương Tiên Tôn cảnh giới. Bây giờ lại nghĩ ông ta chỉ là một cái nội khí tầng bốn hậu kì. Căn bản chưa thấy mặt đã bị Ma tôn kia bóp chết từ xa. Còn nói gì là đại chiến, xem chừng cũng chỉ là nằm si nói mộng mà thôi.
Ma Tôn cảnh giới tương đương với nội khí tầng bảy trung kì. Cách biệt lớn như vậy ngay cả nghĩ cũng không dám chứ đừng nói là đánh nhau. Tu luyện giả chỉ cách biệt một khoảng cách nhỏ tầng tu vi, như từ trung kì lên hậu kì đã là trời với biển rồi. Chứ đừng nói là cách biệt tới mấy tầng lớn như vậy mà vẫn muốn đánh nhau.
Thở dài một tiếng Nguyễn Sư Phàn thật không biết trả lời con gái như thế nào. Thật ra trong lòng ông ta vẫn còn đang rất phân vân nên chưa có câu trả lời, nhưng Nguyễn Ý Sương cứ quỳ dài như vậy khiến ông ta bất đắc dĩ đành phải gật đầu:
“Ý Sương, lần này con phải hết sức bảo trọng, Nguyễn gia ta còn đại cục nên không thể đi theo con được!”.
Nguyễn Ý Sương lập tức mừng rỡ cúi mình thêm một lần nữa:
“Đạ tạ cha!”.
Nói rồi lập tức phi thân bay lên chiến thuyền, Kim Nam lập tức chú ý. Nguyễn gia đã nhiều lần bày mưu tính kế với hắn nên hắn đều cảm giác rất mẫn cảm. Nguyễn Ý Sương lần này đi theo hắn vẫn không biết là có ý đồ gì. Nhưng không quan trọng, việc trước mắt ảnh hưởng còn lớn hơn nhiều. Tâm kế của một nữ nhân giờ này hắn đã không còn để tâm.
Trong khoảng vài canh giờ toàn bộ năm trăm vạn người đã lên đầy đủ chiến thuyền huyễn hóa. Cuối cùng là đám người Cung gia cũng đồng loạt lên thuyền. Không ngờ lần này Cung Kiếm Phi lại lựa chọn đưa cả gia môn Cung gia đi theo hắn, khiến Kim Nam hắn quả thực rất cảm kích.
Trước khi Cung gia mấy người lên thuyền đầy đủ thì Kim Nam hắn đã sớm bế quan. Việc tạo ra một cái chiến thuyền không phải đơn giản, nội khí hắn đã tổn hao đến mức không còn một chút gì. Đoán chừng bây giờ một cái thường nhân cũng có thể dễ dàng giết bỏ hắn.
Đại chiến trước mắt Kim Nam cần phải chuẩn bị thật kĩ càng, việc hao tổn nội khí lần này vốn là không tính trước. Không nghĩ Thạch Thất thành lại tồn tại một cái nội khí tầng bốn hậu kì khiến hắn có chút vất vả. Nguyễn Sư Phàn kia đánh nhau cũng là rất hung hăng, Kim Nam phải thừa nhận nếu hắn chỉ có ở cái cấp bậc nội khí tầng bốn trung kì, hơn nữa lại không có Tín Ngưỡng lực phụ trợ thì hẳn là sẽ không phải là đối thủ của Nguyễn Sư Phàn.
Tác giả :
Lãnh Phát Công Tử