Biến Miêu Ký
Chương 26: Nhất cổ tác khí tái nhi suy tam nhi kiệt
Mèo đen ngửa đầu nhìn Hà Nghiên Luật, cái cằm thanh tú kia không giống như được bàn tay nào đó nhào nặn thành hình, cũng không giống dùng dao nhọn sắc bén điêu khắc nên. Nếu Diệp Dịch Hành là hắc bảo thạch, thì Hà Nghiên Luật chắc chắn sẽ là bạch ngọc, cứng cỏi lại nhu hòa.
Người con trai này bề ngoài thoạt nhìn hoàn mỹ như vậy, lại đem tính cách thật của mình cẩn thận che dấu.
Anh nhiều khi hay mơ hồ lại có chút tùy hứng, có đôi khi yếu ớt giống như một đứa con nít, có đôi khi lại kiên cường như ngọn núi cao.
Đã từng lạnh lùng như băng, lúc này lại ôn nhuận như nước.
Ngón tay xinh đẹp của anh đặt trên bàn phím nhẹ nhàng gõ từng chữ, trong mắt lộ vẻ sung sướng.
Anh ngẫu nhiên cũng sẽ vuốt ve lông trên người mèo đen, lại dùng ngón trỏ ôn nhu cọ xát cái cổ, động tác ám chỉ chính anh có bao nhiêu ỷ lại .
Người Hà Nghiên Luật sùng bái là chính mình, người được chú ý để ý nhất là chính mình, con mèo được vuốt ve kia cũng là chính mình.
Diệp Dịch Hành hưởng thụ loại hạnh phúc tốt đẹp chưa bao giờ có, chưa bao giờ giống như vậy, cậu hẳn phải cám ơn vận mệnh xảo diệu đã sắp xếp toàn việc tốt này rồi——
Nếu tôi không đến bên cạnh anh, có lẽ anh sẽ có một đứa con khác, anh có thể sẽ cho nó một cái tên ngu ngốc giống như anh đã cho tôi chẳng hạn như Tiểu Hồng hay Tiểu Lục gì đó. Anh cũng sẽ nói với nó, “Ba ba từng rất sùng bái một người.”
Thật may mắn tôi lại bị biến thành mèo, thật may mắn giờ phút này ở trong ngực anh không phải người khác, mà là tôi – Diệp Dịch Hành.
“Ba ba, Lạc Mộc Tri Thu đối anh rất trọng yếu sao?” Tiểu Hắc phe phẩy đuôi châm chước một phen, tung ra một câu hỏi.
“Nói như thế nào nhỉ…” Hà Nghiên Luật ôm nó, lại một lần nữa đem nội tâm bí mật của chính mình nói ra hết, “Lúc còn chưa có bắt đầu viết tiểu thuyết mạng, tôi từng viết rất nhiều truyện để luyện tập…”
Diệp Dịch Hành còn nhớ, lần đầu tiên trộm mở máy tính Hà Nghiên Luật, có nhìn thấy một folder gọi là “Đứa con quản không nổi”, bên trong đều là tiểu thuyết còn chưa được viết xong.
“Tôi hay đến Đồ Thư Quán đọc sách, đọc đủ loại, nếu cảm thấy hay, liền mua về.”Hà Nghiên Luật nhìn một loạt giá sách bên cạnh bàn làm việc, cái đống sách chiếm nửa diện tích tường đó đã từng làm cho Diệp Dịch Hành mới đầu có chút khiếp sợ, anh tiếp tục nói: “Sách bên đó là chính là những quyển sách tôi đã mua trong suốt sáu năm qua, từ lúc bắt đầu sáng tác đến nay…”
“A?” Diệp Dịch Hành kinh ngạc, “Anh là từ lúc xem truyện của Lạc Mộc mới bắt đầu đọc sách?”
Hà Nghiên Luật gật đầu: “Ân, trước kia chỉ đọc tân Hoa tự điển, tự điển thành ngữ cùng sách ngữ văn thôi.”
“…”
“Lúc mới bắt đầu, tôi không thể viết hay như Lạc Mộc, sau đó mới biết, là tôi đọc sách quá ít.”
Diệp Dịch Hành biết, một người nếu muốn viết một quyển tiểu thuyết xuất sắc có một không hai, có lẽ cần phải có tri thức bách khoa toàn thư, nếu chỉ là muốn viết truyện để hấp dẫn người đọc, như vậy chỉ cần có tài văn chương là có thể.
Tuy rằng Diệp Dịch Hành tự nhận sáng tác lcủa cậu là dựa vào tài văn chương, nhưng đa số cũng là do cậu nắm vững Trung văn.
Lúc còn học năm nhất tiểu học, trong ngày sinh nhật cậu, người bạn cũ của Diệp mẫu đã tặng cậu một quyển sách thiếu nhi tựa là《 Lịch sử thế giới 5000 năm 》, vì thế trong suốt ba năm học tiểu học cậu đã đem quyển sách đọc đi đọc lại, quyển sách dày thẳng thớm bị cậu lật đến rách nát tung tóe.
Ba năm sau, chỉ số IQ của Diệp Dịch Hành hiển nhiên đã cao hơn bạn cùng lứa rất nhiều. Có lẽ có người cho rằng Diệp Dịch Hành trời sinh trí tuệ siêu việt, nhưng mà cũng không thể phủ nhận cậu có được ngày hôm nay là do đọc được rất nhiều tri thức. Não người có thể tiếp thu rất nhiều thứ, đứa nhỏ đọc sách, không phải là vì muốn nhớ kĩ tri thức, thuần túy chỉ là bởi vì cảm thấy hứng thú.
Diệp Dịch Hành cũng không phải trời sinh có trí nhớ tốt gặp qua liền không thế quên. Một người khi xem qua cái gì đó, kỳ thật theo một trình độ mà nói, đã vĩnh viễn khắc sâu vào trong đầu rồi. Không có gì gọi là não hư trí nhớ hỏng, chỉ là khả năng lôi tin tức từ trong não ra bất đồng mà thôi.
Hiện tại bạn cảm thấy có nhớ hay không cũng không quan hệ, dưới điều kiện nhất định, những thứ bạn từng xem qua tự nhiên sẽ từ trong đầu nhảy vọt ra ngoài.
Giống như lúc thi vậy, dưới áp lực sẽ tự động vọt ra tri thức, hoặc là người trước khi chết đều có thể nhớ lại chuyện quá khứ.
Những thứ ở trong đầu bạn, vĩnh viễn là của bạn.
Khả năng lấy tin tức, còn được quyết định bởi hàm lượng tri thức trong đầu bạn, muốn dễ dàng nhớ một thứ gì đó thì phải liên hệ hình ảnh lẫn các tri thức khác. Cho nên mới nói học vẹt sẽ không thể vĩnh viễn nhớ được như học hiểu.
Hà Nghiên Luật chỉ chỉ vào đầu mình: “Nơi này có vài thứ, khả năng viết rất tốt, nếu không tôi chỉ là bắt chước cậu ta thôi.”
“Anh viết rất khá.” Mèo đen nháy mắt.
Hà Nghiên Luật cười hỏi: “Cậu xem truyện của ba ba viết rồi sao?”
Mèo đen nghiêng đầu, nói: “Lúc anh đi học, tôi có xem qua một chút.” Cậu lại nói dối, kỳ thật lúc cậu học trung học đã bắt đầu xem tiểu thuyết của Chi Ngôn.
“Ha hả…” Hà Nghiên Luật cười tiếp tục nói, “Đến sau này, tôi viết thứ gì cũng post lên mạng, tiểu thuyết mạng lúc đầu đối với tôi mà nói chỉ giống như là một cái hộc tủ, chuyên cất giữ tiểu thuyết của tôi viết. Ở trên đó, mỗi một chương và tình tiết đều có thể phân phối biểu đạt rất rõ ràng… Không nghĩ tới sau này, cũng có người đến xem, hơn nữa còn có phản hồi rất tốt, loại cảm giác này thật tốt…”
“Ân…”
Động cơ Hà Nghiên Luật sáng tác thật thuần túy.
Mèo đen dùng đầu đụng đụng lòng bàn tay của đối phương, đột nhiên giống như hiểu được nguyên nhân cậu không thể nào thắng được đối phương ——
Lạc Mộc là vì muốn đánh bại Chi Ngôn mới sáng tác.
Mà Chi Ngôn, chỉ là vì thich, chỉ là vì muốn mua vui mà thôi.
“Từ từ, truyện tôi viết càng ngày càng tốt, người đọc cũng càng ngày càng nhiều, nhưng mà tôi bắt đầu cảm thấy, hình như còn thiếu một chút gì đó… Cảm thấy trong lòng rất trống rỗng.” Hà Nghiên Luật cau mày nhớ lại nói.
“Thiếu cái gì?” Mèo đen dụ dỗ đối phương nói tiếp.
“Ân, tôi nghĩ là bởi vì, trước đây xem tiểu thuyết của Lạc Mộc, đã cho tôi ấn tượng quá sâu sắc. Vì thế liền muốn biết mình đã đạt tới trình độ của cậu ta hay chưa…” Hà Nghiên Luật cúi đầu, đùa nghịch đuôi mèo đen, “Mong được cậu ta đồng ý, tôi hi vọng có một ngày cậu ta sẽ đọc tiểu thuyết của tôi.”
Diệp Dịch Hành trát trát nhãn tình, không thể miêu tả cảm giác phức tạp trong lòng, kích động lại khổ sở, hưng phấn lại thương cảm, tóm lại là chua cay ngọt đắng chát , ngũ vị tạp trần.
“Anh viết rất tốt, so với Lạc mộc tốt hơn rất rất nhiều.” Cậu từ đáy lòng nói.
Hà Nghiên Luật lại lắc đầu cười: “Biết tôi vì cái gì sùng bái Lạc Mộc không?”
Diệp Dịch Hành buồn bực.
“Khi tôi phát hiện Lạc Mộc Tri Thu bắt đầu viết tiểu thuyết huyễn huyễn trên mạng, đã không biết có bao nhiêu kích động… Đó là loại sùng bái cùng chờ mong, hoặc như là cảm giác có đối thủ cạnh tranh. Thế nhưng khi tôi đọc tiểu thuyết của cậu ta, tôi lại phát hiện ra tôi vĩnh viễn không thể viết giống như cậu ấy, nhưng cậu ấy lại có thể viết giống tôi.” Hà Nghiên Luật nói.
“A? Vì sao vậy?” Diệp Dịch Hành tự hỏi, đích xác, nếu chỉ là bắt chước, cậu có thể viết giống cảm giác của Chi Ngôn đến 80%, nhưng nói như thế nào đi nữa, thứ phẩm cũng chỉ là thứ phẩm, thứ phẩm không bao giờ có thể bằng chính phẩm, cho nên cậu chỉ kiên trì phong cách sáng tác của mình.
“Tiểu thuyết của Lạc Mộc, kết cấu quá lớn, nếu để cho tôi viết, tôi sẽ không thể nắm bắt được.” Hà Nghiên Luật nói.
“Aha?”
“Năng lực móc nối tình tiết của cậu ta quá tốt, thắt gút mở gút gần như không có một lỗi nhỏ nào. Nói cách khác, tiểu thuyết của cậu rất có khí thế hào hùng.(Đa tạ nàng Chu Chu aka Zenochu đã giúp ta dịch câu này *Muah*)
Diệp Dịch Hành được đối phương ca ngợi vài câu liền muốn bay lên, đuôi cơ hồ cũng muốn dựng thẳng lên trời. Đúng vậy, trước kia xem qua tiểu thuyết của Chi Ngôn, cảm thấy năng lực móc nối tình tiết của anh không tốt, tình tiết trước sau luôn có chút mâu thuẫn nhỏ. Nhưng mà, vấn đề trọng yếu chính là——
“Lạc Mộc không nổi tiếng bằng anh a…” Diệp Dịch Hành nói ra nghi vấn của cậu.
“Khuyết điểm của cậu ta chính là viết quá mức nghiêm cẩn, tiểu thuyết mạng có tính giải trí, đơn giản mà nói, tôi không viết những thứ không thú vị.” Hà Nghiên Luật nhất châm kiến huyết (châm một cái liền thấy máu), lập tức chọc thủng cái linh hồn đang bay bổng của Diệp Dịch Hành.
Mèo đen lập tức rũ đuôi xuống, lỗ tai cụp lại.
Hà Nghiên Luật nói đúng. Nhưng, cậu không có giống như ba ba cậu não thường thoát tuyến a!! Sức tưởng tượng của Chi Ngôn cùng văn phong quả thực phi thường hữu khiêu dược tính (vượt qua mọi tính toán), mọi suy nghĩ của anh đều khiến đối phương không thể ấn theo lẽ thường mà đoán được!
“Còn có một vấn đề…” Mèo đen run rẩy lỗ tai, giống như tiểu gián điệp, cẩn thận dò tìm kinh nghiệm, “Nếu ba ba nói Lạc Mộc móc nối tình tiết tốt, nhưng tiểu thuyết không phải là cần những điều đó sao? Vậy ba ba viết như thế nào?”
“Như thế nào? Nếu muốn nhiều như vậy sẽ không còn ý nghĩa a… Tôi thích tiểu thuyết của tôi tự dẫn mình tiến về phía trước mà không phải là do tôi sắp xếp ra chúng nó.”
“A? Nên làm như thế nào?”
“Tôi không cố ý nghĩ ra loại tình tiết gì đó, có đôi khi đọc sách hoặc làm việc, linh cảm sẽ bắt đầu từ trong đầu mà bật ra, đợi đến khi bắt đầu viết, tôi chỉ là đại khái biết mình muốn viết cái gì, dựa theo phương hướng gì để mà viết… Sau đó, truyện liền như vậy mà xuất hiện, sức tưởng tượng của tôi tự do phát huy đi ra. Nếu để tôi cố gắng tìm kiếm tình tiết như cậu ta thường làm, tôi khẳng định không làm được.”
Phương thức sáng tác đảo điên này như có rượu ngon đổ lên đầu, nhất thời làm cho Diệp Dịch Hành cảm thấy đầu óc càng minh mẫn.
Nguyên lai là như vậy! Khó trách mình viết tiểu thuyết có đôi khi cảm thấy buồn tẻ, toàn bộ các bước đều được sắp đặt trước, muốn cái tình tiết nhanh lẹ gì cũng đều có kế hoạch rõ ràng…
Nếu kết hợp phương thức của Hà Nghiên Luật, tự đánh vỡ khung hình thái của chính mình, nói không chừng có thể viết ra một tiểu thuyết đầy màu sắc hơn trước, nói không chừng có thể lập tức đột phá vượt qua Chi Ngôn!
“Ba ba!” Diệp Dịch Hành kích động lông mao đều dựng thẳng lên, thanh âm thiếu chút nữa đã cao tới quãng tám, “Ba ba !”
Tôi là Lạc Mộc a! Là Lạc Mộc mà anh sùng bái a!!!
Thực sự là muốn cho Hà Nghiên Luật biết được sự thật a!!
Diệp Dịch Hành âm thầm sờ chân, từ lúc thân thể mèo đen hai lần có cảm giác phát tình, cậu đại khái đã đoán được chỉ cần chính mình đủ kích động, là có thể biến trở về làm người, chính là không biết có thể duy trì bao lâu…
Trong lòng cậu không ngừng hồi tưởng các bộ dáng khả ái gợi cảm của Hà Nghiên Luật, cầu nguyện Miêu đại thần có thể trợ giúp mình thuận lợi biến thân thành công.
… Chờ chờ!
Thân thể Diệp Dịch Hành vừa có điểm nóng lên đột nhiên nghĩ đến, cậu sau khi biến thân thành bộ dáng “Diệp Dịch Hành” a! Hà Nghiên Luật ngu ngốc này sẽ không biết Diệp Dịch Hành là Lạc Mộc…
Cậi lập tức đình chỉ tưởngtượng bộ dạng ba cậu không mặc quần áo, tiếp tục giả vờ tò mò hỏi: “Ba ba, anh gặp qua thần tượng chưa?”
Hà Nghiên Luật vừa nãy nói quá nhiều, cảm thấy khát nước, ôm Tiểu Hắc đứng dậy xuống lầu rót nước, anh rất tự nhiên trả lời: “Gặp rồi a…”
(=口=)A! Cái gì? Anh đã gặp tôi rồi!!
“Anh, anh anh đã gặp qua cậu ta ở ngoài đời sao?” Mèo đen vểnh tai.
“Ân, đúng vậy.” Đi vào phòng bếp, Hà Nghiên Luật lấy ra cái ly, tiếp tục thoải mái trả lời.
“Cậu, cậu ta thế nào…?” Lúc hỏi những lời này, đuôi mèo đen khẩn trương đến mức gập lại.
“Bộ dạng rất tuấn tú, nhìn qua là một gia hỏa tự cao tự đại, bất quá có rất nhiều bạn bè…” Hà Nghiên Luật đem cái ly hướng tới vòi nước, đè nút xuống, bàn tay ôm Tiểu Hắc không hề buông ra.
A! Bộ dạng rất tuấn tú? Là cậu là cậu a! !
Tự cao tự đại? Không phải cậu không phải cậu! !
Rất nhiều bạn? Ân, lại nói tiếp hồ bằng cẩu hữu đúng là có một đống lớn, nhưng anh em có thể tín nhiệm tựa hồ chỉ có Dương Khúc a… !
Xem đi! Ông đây bị biến thành mèo, trừ bỏ Dương Khúc thì có người nào hỏi thăm đâu!
Ách…. Kỳ thật không hỏi thăm thì tốt hơn! Biến thành mèo cũng không phải sự tình đáng để nói ra a (=_=)…
Diệp Dịch Hành miên man suy nghĩ, chợt nghe Hà Nghiên Luật nói: “Cậu ta là đàn em của tôi, tên là Diệp Dịch Hành, lần trước Sở Văn Hạnh có nói qua đó… Ha hả, Sở Văn Hạnh còn nói cậu là Diệp Dịch Hành biến thành, nhớ không?”
…
…
…
Ni mã cha cha anh đừng làm tôi sợ a! Kích thích lớn như vậy ông đây chịu không nổi a a a!
Diệp Dịch Hành sợ đến lông toàn thân đều nhanh giống như Bạo Vũ Lê Hoa Châm bay ra hết khỏi người cậu, thanh âm run rẩy kích động thốt ra: “Làm sao anh biết Lạc Mộc là Diệp Dịch Hành!?”
Hà Nghiên Luật chậm rãi cầm cái ly, ôm mèo đen lên lầu: “Ân… Liền như vậy đã biết a.”
(=口=)Đây câu trả lời quái quỷ gì a!
Diệp Dịch Hành không cách nào có thể tiếp tục ép hỏi, nếu không ba cậu sẽ bắt đầu hoài nghi tại sao mình lại có phản ứng lớn như vậy.
Mặc kệ đi, tóm lại nhìn thấy sự thật so với giải thích thì tốt hơn!
Diệp Dịch Hành một bên vươn móng vuốt đặt ở trên hạng quyển của mình, cái chuông đáng ghét liền “đinh đương” rung động, chốc lát biến thành người ngàn vạn lần đừng có chết ngạt dưới cái vòng này là được! Cậu bắt đầu tưởng tượng thân thể trơn nhẵn của Hà Nghiên Luật…
Thật đẹp a… Xúc cảm thật tốt a…
Kích động , kích động … Cậu bắt đầu kích động !
Hà Nghiên Luật vừa uống một ngụm nước, nghe được tiếng chuông, cúi đầu nhìn mèo đen mình đang ôm, hai chân trước đặt trên hạng quyển tạo ra bộ dáng cực buồn cười, nhất thời toàn bộ nước trong miệng đều phun lên đầu nó.
Bị một ngụm nước lạnh phun ngay đầu, mèo đen nháy mắt biến thành lạc thang miêu (mèo nhúng nước), lỗ tai nhỏ xuống từng giọt từng giọt nước, bọt nước theo cổ uốn lượn xuống, càng đáng thương.
“Ha ha ha ha…” Hà Nghiên Luật nhịn không được cất tiếng cười to, “… Tiểu Hắc ha ha ha… Cậu làm sao vậy? Hạng quyển gây khó chịu sao?… Thật có lỗi ha ha, ba ba đem cậu đi tắm…”
Diệp Dịch Hành thở gấp, thiếu chút nữa là tức chết!
Ông đây thật vất vả mới nổi lên một chút cảm giác! Đã bị anh phun ra một ngụm nước! Hà Nghiên Luật anh chờ tôi a!! Ông đây mà biến trở lại làm người liền lập tức áp anh, ăn anh! (=皿=)
Hà Nghiên Luật tháo hạng quyển cho Diệp Dịch Hành, ôm nó xuống lầu.
Năm phút sau, cậu được ngâm mình trong dòng nước ấm áp, đôi tay mềm mại của Hà Nghiên Luật nhẹ nhàng xoa lông, Diệp Dịch Hành rốt cuộc không thể dậy nổi hưng phấn, nhiều nhất cũng chỉ có cảm giác tim đập nhanh mà thôi.
Ni mã cái gì gọi là nhất cổ tác khí tái nhi suy tam nhi kiệt a! Suy kiệt a! Hết a! Không có a! Đêm nay lại như thế nào không nổi lên đủ kích động để cậu biến thành người a!
Diệp Dịch Hành vốn nghĩ có thể cùng Hà Nghiên Luật tắm uyên ương dục, xem người nào đó cởi sạch quần áo để cậu kích động tới mức phun luôn máu mũi, thế nhưng Hà Nghiên Luật chết tiệt vừa ăn cơm xong đã đi tắm rồi a!
Cái gì gọi là thiên thời địa lời nhân hòa a! Cậu sao lại không dính được cái nào hết a!
Diệp Dịch Hành ở trong lòng ai oán tính toán nhỏ nhặt, chờ đến mai đi! Ngày mai anh đây nhất định phải cùng Hà Nghiên Luật tắm rửa! Ở trước mặt anh trình diễn một màn mèo tinh biến thành người! Sau đó…
Người con trai này bề ngoài thoạt nhìn hoàn mỹ như vậy, lại đem tính cách thật của mình cẩn thận che dấu.
Anh nhiều khi hay mơ hồ lại có chút tùy hứng, có đôi khi yếu ớt giống như một đứa con nít, có đôi khi lại kiên cường như ngọn núi cao.
Đã từng lạnh lùng như băng, lúc này lại ôn nhuận như nước.
Ngón tay xinh đẹp của anh đặt trên bàn phím nhẹ nhàng gõ từng chữ, trong mắt lộ vẻ sung sướng.
Anh ngẫu nhiên cũng sẽ vuốt ve lông trên người mèo đen, lại dùng ngón trỏ ôn nhu cọ xát cái cổ, động tác ám chỉ chính anh có bao nhiêu ỷ lại .
Người Hà Nghiên Luật sùng bái là chính mình, người được chú ý để ý nhất là chính mình, con mèo được vuốt ve kia cũng là chính mình.
Diệp Dịch Hành hưởng thụ loại hạnh phúc tốt đẹp chưa bao giờ có, chưa bao giờ giống như vậy, cậu hẳn phải cám ơn vận mệnh xảo diệu đã sắp xếp toàn việc tốt này rồi——
Nếu tôi không đến bên cạnh anh, có lẽ anh sẽ có một đứa con khác, anh có thể sẽ cho nó một cái tên ngu ngốc giống như anh đã cho tôi chẳng hạn như Tiểu Hồng hay Tiểu Lục gì đó. Anh cũng sẽ nói với nó, “Ba ba từng rất sùng bái một người.”
Thật may mắn tôi lại bị biến thành mèo, thật may mắn giờ phút này ở trong ngực anh không phải người khác, mà là tôi – Diệp Dịch Hành.
“Ba ba, Lạc Mộc Tri Thu đối anh rất trọng yếu sao?” Tiểu Hắc phe phẩy đuôi châm chước một phen, tung ra một câu hỏi.
“Nói như thế nào nhỉ…” Hà Nghiên Luật ôm nó, lại một lần nữa đem nội tâm bí mật của chính mình nói ra hết, “Lúc còn chưa có bắt đầu viết tiểu thuyết mạng, tôi từng viết rất nhiều truyện để luyện tập…”
Diệp Dịch Hành còn nhớ, lần đầu tiên trộm mở máy tính Hà Nghiên Luật, có nhìn thấy một folder gọi là “Đứa con quản không nổi”, bên trong đều là tiểu thuyết còn chưa được viết xong.
“Tôi hay đến Đồ Thư Quán đọc sách, đọc đủ loại, nếu cảm thấy hay, liền mua về.”Hà Nghiên Luật nhìn một loạt giá sách bên cạnh bàn làm việc, cái đống sách chiếm nửa diện tích tường đó đã từng làm cho Diệp Dịch Hành mới đầu có chút khiếp sợ, anh tiếp tục nói: “Sách bên đó là chính là những quyển sách tôi đã mua trong suốt sáu năm qua, từ lúc bắt đầu sáng tác đến nay…”
“A?” Diệp Dịch Hành kinh ngạc, “Anh là từ lúc xem truyện của Lạc Mộc mới bắt đầu đọc sách?”
Hà Nghiên Luật gật đầu: “Ân, trước kia chỉ đọc tân Hoa tự điển, tự điển thành ngữ cùng sách ngữ văn thôi.”
“…”
“Lúc mới bắt đầu, tôi không thể viết hay như Lạc Mộc, sau đó mới biết, là tôi đọc sách quá ít.”
Diệp Dịch Hành biết, một người nếu muốn viết một quyển tiểu thuyết xuất sắc có một không hai, có lẽ cần phải có tri thức bách khoa toàn thư, nếu chỉ là muốn viết truyện để hấp dẫn người đọc, như vậy chỉ cần có tài văn chương là có thể.
Tuy rằng Diệp Dịch Hành tự nhận sáng tác lcủa cậu là dựa vào tài văn chương, nhưng đa số cũng là do cậu nắm vững Trung văn.
Lúc còn học năm nhất tiểu học, trong ngày sinh nhật cậu, người bạn cũ của Diệp mẫu đã tặng cậu một quyển sách thiếu nhi tựa là《 Lịch sử thế giới 5000 năm 》, vì thế trong suốt ba năm học tiểu học cậu đã đem quyển sách đọc đi đọc lại, quyển sách dày thẳng thớm bị cậu lật đến rách nát tung tóe.
Ba năm sau, chỉ số IQ của Diệp Dịch Hành hiển nhiên đã cao hơn bạn cùng lứa rất nhiều. Có lẽ có người cho rằng Diệp Dịch Hành trời sinh trí tuệ siêu việt, nhưng mà cũng không thể phủ nhận cậu có được ngày hôm nay là do đọc được rất nhiều tri thức. Não người có thể tiếp thu rất nhiều thứ, đứa nhỏ đọc sách, không phải là vì muốn nhớ kĩ tri thức, thuần túy chỉ là bởi vì cảm thấy hứng thú.
Diệp Dịch Hành cũng không phải trời sinh có trí nhớ tốt gặp qua liền không thế quên. Một người khi xem qua cái gì đó, kỳ thật theo một trình độ mà nói, đã vĩnh viễn khắc sâu vào trong đầu rồi. Không có gì gọi là não hư trí nhớ hỏng, chỉ là khả năng lôi tin tức từ trong não ra bất đồng mà thôi.
Hiện tại bạn cảm thấy có nhớ hay không cũng không quan hệ, dưới điều kiện nhất định, những thứ bạn từng xem qua tự nhiên sẽ từ trong đầu nhảy vọt ra ngoài.
Giống như lúc thi vậy, dưới áp lực sẽ tự động vọt ra tri thức, hoặc là người trước khi chết đều có thể nhớ lại chuyện quá khứ.
Những thứ ở trong đầu bạn, vĩnh viễn là của bạn.
Khả năng lấy tin tức, còn được quyết định bởi hàm lượng tri thức trong đầu bạn, muốn dễ dàng nhớ một thứ gì đó thì phải liên hệ hình ảnh lẫn các tri thức khác. Cho nên mới nói học vẹt sẽ không thể vĩnh viễn nhớ được như học hiểu.
Hà Nghiên Luật chỉ chỉ vào đầu mình: “Nơi này có vài thứ, khả năng viết rất tốt, nếu không tôi chỉ là bắt chước cậu ta thôi.”
“Anh viết rất khá.” Mèo đen nháy mắt.
Hà Nghiên Luật cười hỏi: “Cậu xem truyện của ba ba viết rồi sao?”
Mèo đen nghiêng đầu, nói: “Lúc anh đi học, tôi có xem qua một chút.” Cậu lại nói dối, kỳ thật lúc cậu học trung học đã bắt đầu xem tiểu thuyết của Chi Ngôn.
“Ha hả…” Hà Nghiên Luật cười tiếp tục nói, “Đến sau này, tôi viết thứ gì cũng post lên mạng, tiểu thuyết mạng lúc đầu đối với tôi mà nói chỉ giống như là một cái hộc tủ, chuyên cất giữ tiểu thuyết của tôi viết. Ở trên đó, mỗi một chương và tình tiết đều có thể phân phối biểu đạt rất rõ ràng… Không nghĩ tới sau này, cũng có người đến xem, hơn nữa còn có phản hồi rất tốt, loại cảm giác này thật tốt…”
“Ân…”
Động cơ Hà Nghiên Luật sáng tác thật thuần túy.
Mèo đen dùng đầu đụng đụng lòng bàn tay của đối phương, đột nhiên giống như hiểu được nguyên nhân cậu không thể nào thắng được đối phương ——
Lạc Mộc là vì muốn đánh bại Chi Ngôn mới sáng tác.
Mà Chi Ngôn, chỉ là vì thich, chỉ là vì muốn mua vui mà thôi.
“Từ từ, truyện tôi viết càng ngày càng tốt, người đọc cũng càng ngày càng nhiều, nhưng mà tôi bắt đầu cảm thấy, hình như còn thiếu một chút gì đó… Cảm thấy trong lòng rất trống rỗng.” Hà Nghiên Luật cau mày nhớ lại nói.
“Thiếu cái gì?” Mèo đen dụ dỗ đối phương nói tiếp.
“Ân, tôi nghĩ là bởi vì, trước đây xem tiểu thuyết của Lạc Mộc, đã cho tôi ấn tượng quá sâu sắc. Vì thế liền muốn biết mình đã đạt tới trình độ của cậu ta hay chưa…” Hà Nghiên Luật cúi đầu, đùa nghịch đuôi mèo đen, “Mong được cậu ta đồng ý, tôi hi vọng có một ngày cậu ta sẽ đọc tiểu thuyết của tôi.”
Diệp Dịch Hành trát trát nhãn tình, không thể miêu tả cảm giác phức tạp trong lòng, kích động lại khổ sở, hưng phấn lại thương cảm, tóm lại là chua cay ngọt đắng chát , ngũ vị tạp trần.
“Anh viết rất tốt, so với Lạc mộc tốt hơn rất rất nhiều.” Cậu từ đáy lòng nói.
Hà Nghiên Luật lại lắc đầu cười: “Biết tôi vì cái gì sùng bái Lạc Mộc không?”
Diệp Dịch Hành buồn bực.
“Khi tôi phát hiện Lạc Mộc Tri Thu bắt đầu viết tiểu thuyết huyễn huyễn trên mạng, đã không biết có bao nhiêu kích động… Đó là loại sùng bái cùng chờ mong, hoặc như là cảm giác có đối thủ cạnh tranh. Thế nhưng khi tôi đọc tiểu thuyết của cậu ta, tôi lại phát hiện ra tôi vĩnh viễn không thể viết giống như cậu ấy, nhưng cậu ấy lại có thể viết giống tôi.” Hà Nghiên Luật nói.
“A? Vì sao vậy?” Diệp Dịch Hành tự hỏi, đích xác, nếu chỉ là bắt chước, cậu có thể viết giống cảm giác của Chi Ngôn đến 80%, nhưng nói như thế nào đi nữa, thứ phẩm cũng chỉ là thứ phẩm, thứ phẩm không bao giờ có thể bằng chính phẩm, cho nên cậu chỉ kiên trì phong cách sáng tác của mình.
“Tiểu thuyết của Lạc Mộc, kết cấu quá lớn, nếu để cho tôi viết, tôi sẽ không thể nắm bắt được.” Hà Nghiên Luật nói.
“Aha?”
“Năng lực móc nối tình tiết của cậu ta quá tốt, thắt gút mở gút gần như không có một lỗi nhỏ nào. Nói cách khác, tiểu thuyết của cậu rất có khí thế hào hùng.(Đa tạ nàng Chu Chu aka Zenochu đã giúp ta dịch câu này *Muah*)
Diệp Dịch Hành được đối phương ca ngợi vài câu liền muốn bay lên, đuôi cơ hồ cũng muốn dựng thẳng lên trời. Đúng vậy, trước kia xem qua tiểu thuyết của Chi Ngôn, cảm thấy năng lực móc nối tình tiết của anh không tốt, tình tiết trước sau luôn có chút mâu thuẫn nhỏ. Nhưng mà, vấn đề trọng yếu chính là——
“Lạc Mộc không nổi tiếng bằng anh a…” Diệp Dịch Hành nói ra nghi vấn của cậu.
“Khuyết điểm của cậu ta chính là viết quá mức nghiêm cẩn, tiểu thuyết mạng có tính giải trí, đơn giản mà nói, tôi không viết những thứ không thú vị.” Hà Nghiên Luật nhất châm kiến huyết (châm một cái liền thấy máu), lập tức chọc thủng cái linh hồn đang bay bổng của Diệp Dịch Hành.
Mèo đen lập tức rũ đuôi xuống, lỗ tai cụp lại.
Hà Nghiên Luật nói đúng. Nhưng, cậu không có giống như ba ba cậu não thường thoát tuyến a!! Sức tưởng tượng của Chi Ngôn cùng văn phong quả thực phi thường hữu khiêu dược tính (vượt qua mọi tính toán), mọi suy nghĩ của anh đều khiến đối phương không thể ấn theo lẽ thường mà đoán được!
“Còn có một vấn đề…” Mèo đen run rẩy lỗ tai, giống như tiểu gián điệp, cẩn thận dò tìm kinh nghiệm, “Nếu ba ba nói Lạc Mộc móc nối tình tiết tốt, nhưng tiểu thuyết không phải là cần những điều đó sao? Vậy ba ba viết như thế nào?”
“Như thế nào? Nếu muốn nhiều như vậy sẽ không còn ý nghĩa a… Tôi thích tiểu thuyết của tôi tự dẫn mình tiến về phía trước mà không phải là do tôi sắp xếp ra chúng nó.”
“A? Nên làm như thế nào?”
“Tôi không cố ý nghĩ ra loại tình tiết gì đó, có đôi khi đọc sách hoặc làm việc, linh cảm sẽ bắt đầu từ trong đầu mà bật ra, đợi đến khi bắt đầu viết, tôi chỉ là đại khái biết mình muốn viết cái gì, dựa theo phương hướng gì để mà viết… Sau đó, truyện liền như vậy mà xuất hiện, sức tưởng tượng của tôi tự do phát huy đi ra. Nếu để tôi cố gắng tìm kiếm tình tiết như cậu ta thường làm, tôi khẳng định không làm được.”
Phương thức sáng tác đảo điên này như có rượu ngon đổ lên đầu, nhất thời làm cho Diệp Dịch Hành cảm thấy đầu óc càng minh mẫn.
Nguyên lai là như vậy! Khó trách mình viết tiểu thuyết có đôi khi cảm thấy buồn tẻ, toàn bộ các bước đều được sắp đặt trước, muốn cái tình tiết nhanh lẹ gì cũng đều có kế hoạch rõ ràng…
Nếu kết hợp phương thức của Hà Nghiên Luật, tự đánh vỡ khung hình thái của chính mình, nói không chừng có thể viết ra một tiểu thuyết đầy màu sắc hơn trước, nói không chừng có thể lập tức đột phá vượt qua Chi Ngôn!
“Ba ba!” Diệp Dịch Hành kích động lông mao đều dựng thẳng lên, thanh âm thiếu chút nữa đã cao tới quãng tám, “Ba ba !”
Tôi là Lạc Mộc a! Là Lạc Mộc mà anh sùng bái a!!!
Thực sự là muốn cho Hà Nghiên Luật biết được sự thật a!!
Diệp Dịch Hành âm thầm sờ chân, từ lúc thân thể mèo đen hai lần có cảm giác phát tình, cậu đại khái đã đoán được chỉ cần chính mình đủ kích động, là có thể biến trở về làm người, chính là không biết có thể duy trì bao lâu…
Trong lòng cậu không ngừng hồi tưởng các bộ dáng khả ái gợi cảm của Hà Nghiên Luật, cầu nguyện Miêu đại thần có thể trợ giúp mình thuận lợi biến thân thành công.
… Chờ chờ!
Thân thể Diệp Dịch Hành vừa có điểm nóng lên đột nhiên nghĩ đến, cậu sau khi biến thân thành bộ dáng “Diệp Dịch Hành” a! Hà Nghiên Luật ngu ngốc này sẽ không biết Diệp Dịch Hành là Lạc Mộc…
Cậi lập tức đình chỉ tưởngtượng bộ dạng ba cậu không mặc quần áo, tiếp tục giả vờ tò mò hỏi: “Ba ba, anh gặp qua thần tượng chưa?”
Hà Nghiên Luật vừa nãy nói quá nhiều, cảm thấy khát nước, ôm Tiểu Hắc đứng dậy xuống lầu rót nước, anh rất tự nhiên trả lời: “Gặp rồi a…”
(=口=)A! Cái gì? Anh đã gặp tôi rồi!!
“Anh, anh anh đã gặp qua cậu ta ở ngoài đời sao?” Mèo đen vểnh tai.
“Ân, đúng vậy.” Đi vào phòng bếp, Hà Nghiên Luật lấy ra cái ly, tiếp tục thoải mái trả lời.
“Cậu, cậu ta thế nào…?” Lúc hỏi những lời này, đuôi mèo đen khẩn trương đến mức gập lại.
“Bộ dạng rất tuấn tú, nhìn qua là một gia hỏa tự cao tự đại, bất quá có rất nhiều bạn bè…” Hà Nghiên Luật đem cái ly hướng tới vòi nước, đè nút xuống, bàn tay ôm Tiểu Hắc không hề buông ra.
A! Bộ dạng rất tuấn tú? Là cậu là cậu a! !
Tự cao tự đại? Không phải cậu không phải cậu! !
Rất nhiều bạn? Ân, lại nói tiếp hồ bằng cẩu hữu đúng là có một đống lớn, nhưng anh em có thể tín nhiệm tựa hồ chỉ có Dương Khúc a… !
Xem đi! Ông đây bị biến thành mèo, trừ bỏ Dương Khúc thì có người nào hỏi thăm đâu!
Ách…. Kỳ thật không hỏi thăm thì tốt hơn! Biến thành mèo cũng không phải sự tình đáng để nói ra a (=_=)…
Diệp Dịch Hành miên man suy nghĩ, chợt nghe Hà Nghiên Luật nói: “Cậu ta là đàn em của tôi, tên là Diệp Dịch Hành, lần trước Sở Văn Hạnh có nói qua đó… Ha hả, Sở Văn Hạnh còn nói cậu là Diệp Dịch Hành biến thành, nhớ không?”
…
…
…
Ni mã cha cha anh đừng làm tôi sợ a! Kích thích lớn như vậy ông đây chịu không nổi a a a!
Diệp Dịch Hành sợ đến lông toàn thân đều nhanh giống như Bạo Vũ Lê Hoa Châm bay ra hết khỏi người cậu, thanh âm run rẩy kích động thốt ra: “Làm sao anh biết Lạc Mộc là Diệp Dịch Hành!?”
Hà Nghiên Luật chậm rãi cầm cái ly, ôm mèo đen lên lầu: “Ân… Liền như vậy đã biết a.”
(=口=)Đây câu trả lời quái quỷ gì a!
Diệp Dịch Hành không cách nào có thể tiếp tục ép hỏi, nếu không ba cậu sẽ bắt đầu hoài nghi tại sao mình lại có phản ứng lớn như vậy.
Mặc kệ đi, tóm lại nhìn thấy sự thật so với giải thích thì tốt hơn!
Diệp Dịch Hành một bên vươn móng vuốt đặt ở trên hạng quyển của mình, cái chuông đáng ghét liền “đinh đương” rung động, chốc lát biến thành người ngàn vạn lần đừng có chết ngạt dưới cái vòng này là được! Cậu bắt đầu tưởng tượng thân thể trơn nhẵn của Hà Nghiên Luật…
Thật đẹp a… Xúc cảm thật tốt a…
Kích động , kích động … Cậu bắt đầu kích động !
Hà Nghiên Luật vừa uống một ngụm nước, nghe được tiếng chuông, cúi đầu nhìn mèo đen mình đang ôm, hai chân trước đặt trên hạng quyển tạo ra bộ dáng cực buồn cười, nhất thời toàn bộ nước trong miệng đều phun lên đầu nó.
Bị một ngụm nước lạnh phun ngay đầu, mèo đen nháy mắt biến thành lạc thang miêu (mèo nhúng nước), lỗ tai nhỏ xuống từng giọt từng giọt nước, bọt nước theo cổ uốn lượn xuống, càng đáng thương.
“Ha ha ha ha…” Hà Nghiên Luật nhịn không được cất tiếng cười to, “… Tiểu Hắc ha ha ha… Cậu làm sao vậy? Hạng quyển gây khó chịu sao?… Thật có lỗi ha ha, ba ba đem cậu đi tắm…”
Diệp Dịch Hành thở gấp, thiếu chút nữa là tức chết!
Ông đây thật vất vả mới nổi lên một chút cảm giác! Đã bị anh phun ra một ngụm nước! Hà Nghiên Luật anh chờ tôi a!! Ông đây mà biến trở lại làm người liền lập tức áp anh, ăn anh! (=皿=)
Hà Nghiên Luật tháo hạng quyển cho Diệp Dịch Hành, ôm nó xuống lầu.
Năm phút sau, cậu được ngâm mình trong dòng nước ấm áp, đôi tay mềm mại của Hà Nghiên Luật nhẹ nhàng xoa lông, Diệp Dịch Hành rốt cuộc không thể dậy nổi hưng phấn, nhiều nhất cũng chỉ có cảm giác tim đập nhanh mà thôi.
Ni mã cái gì gọi là nhất cổ tác khí tái nhi suy tam nhi kiệt a! Suy kiệt a! Hết a! Không có a! Đêm nay lại như thế nào không nổi lên đủ kích động để cậu biến thành người a!
Diệp Dịch Hành vốn nghĩ có thể cùng Hà Nghiên Luật tắm uyên ương dục, xem người nào đó cởi sạch quần áo để cậu kích động tới mức phun luôn máu mũi, thế nhưng Hà Nghiên Luật chết tiệt vừa ăn cơm xong đã đi tắm rồi a!
Cái gì gọi là thiên thời địa lời nhân hòa a! Cậu sao lại không dính được cái nào hết a!
Diệp Dịch Hành ở trong lòng ai oán tính toán nhỏ nhặt, chờ đến mai đi! Ngày mai anh đây nhất định phải cùng Hà Nghiên Luật tắm rửa! Ở trước mặt anh trình diễn một màn mèo tinh biến thành người! Sau đó…
Tác giả :
Hi Hòa Thanh Linh