Biển Khóc
Chương 4: Ngày không vui của ác quỷ
Tổ chức Leaders được chia làm năm bậc:
Bậc 1: Dành cho những người giúp việc thấp kém, xếp vào loại hạ cấp.
Bậc 2: Dành cho những trợ thủ có cấp bậc trung bình, xếp vào loại sơ cấp.
Bậc 3: Dành cho những nhân viên có cấp bậc khá cao, xếp vào loại trung cấp.
Bậc 4: Dành cho những người làm chủ cấp cao, xếp vào loại cao cấp.
Bậc 5: Dành cho người thừa kế chức vụ tối cao, xếp vào loại thượng cấp.
Hắn hiện đang ở bậc năm của tổ chức - là một người thừa kế chức vụ tối cao trong tương lai nên hắn cảm thấy rất vui vì điều đó, còn gì vui sướng bằng khi được cả một tổ chức lớn với hàng ngàn nhân viên phải phục tùng trước mình? Nắm trong tay quyền lực, tiền bạc và địa vị cao ngất trời thì lúc đó hắn muốn làm gì mà chẳng được. Cha hắn đã tuyên bố sau khi hắn vừa tròn hai mươi mốt tuổi thì sẽ giao quyền thừa kế lại cho hắn và hắn sẽ phải kết hôn với Jane khi hắn lên hai mươi hai tuổi. Địa vị cao, tiền bạc nhiều, lại còn có người vợ đẹp thì còn mong muốn gì hơn?
Cuộc đời thật không công bằng khi để cho những kẻ ăn không ngồi rồi chỉ biết bày mưu tính kế cướp đoạt hết những của cải mà người khác đã cực khổ cất công dựng nên, làm cho họ phải tan nhà nát cửa, sống một kiếp người ăn xin khi trong tay chẳng còn lại gì cả. Trong khi đó, những con người hèn hạ chuyên đi cướp của kia lại được tự do ngoài vòng pháp luật hưởng thụ một cuộc sống tốt đẹp vốn không dành cho chúng. Những con quỷ khát máu ấy đến bao giờ mới chịu dừng lại cái trò cướp của giết người đây? Và đến khi nào thì đất nước Mỹ mới có ngày được bình yên?
Hắn ngồi trong nhà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay bầu trời thật trong xanh, gió nhè nhẹ thổi làm đung đưa những tán lá xanh tạo ra âm thanh xào xạc nghe thật vui tai. Những đám mây trắng bồng bềnh vẫn hiên ngang theo gió bay từ nơi này đến nơi khác không bao giờ ngừng nghỉ, vừa bay mây vừa vẽ ra nhiều hình thù rất ngộ nghĩnh. Lúc mây vui thì mây khoác lên mình một màu trắng tinh khiết không chút bụi trần, còn khi buồn thì mây lại mang trên mình một màu đen u ám với biết bao nhiêu muộn phiền đang chứa đựng bên trong. Để trút đi nỗi buồn đang đè nặng trong lòng ấy, mây chỉ còn cách là khóc thật to để cho nỗi buồn theo đó mà ra hết. Trạng thái của tự nhiên cũng giống như con người vậy, có lúc vui lúc buồn khác nhau. Chỉ có điều chúng không phải chịu bất kì sự đau đớn nào như một con người đã, đang và sẽ gánh chịu.
Đã một tuần trôi qua rồi mà hắn vẫn chưa đụng đến em, cảm giác thật buồn chán! Hắn đã chuẩn bị một trò chơi mới cho em rồi nhưng trò này thì đòi hỏi vết thương của em mau lành thì mới chơi được, đó là lý do vì sao mà hắn vẫn để cho em yên thân đến bây giờ.
Dù cho hắn có là một con người tàn nhẫn đến đâu đi nữa nhưng đâu đó trong con người hắn vẫn còn đọng lại một chút gì đó gọi là “nhân từ” được hưởng từ người mẹ đáng kính của hắn.
Ngồi trầm ngâm trên ghế sofa một hồi lâu, hắn mới với tay lấy chiếc điện thoại đang để trên bàn và bấm vào mục trò chơi để chơi. Xả hết những bực bội, buồn chán vào những trò đánh đấm bạo lực khiến hắn cảm thấy thích thú, nỗi buồn chán cũng vơi đi bớt. Dồn hết sức lực vào hai đầu ngón cái, hắn bấm mạnh vào các nút lên xuống, qua lại để di chuyển nhân vật và các nút có chức năng khác trên bàn phím điện thoại. Để tăng thêm phần hứng thú cho cuộc chơi, hắn vừa bấm vừa kêu lên:
- Cho mày chết, dám đánh tao hả?
Chỉ có những giây phút như vậy thì người khác mới có thể biết được bên trong hắn cũng chỉ là một đứa con nít thích chơi đùa như bao đứa trẻ khác, chứ không giống như vẻ bề ngoài luôn tỏ ra là một người lạnh lùng và không quan tâm đến bất cứ điều gì như hắn vẫn thường hay tỏ ra.
Hắn chơi say mê đến nỗi mà cha hắn - ông Henry đến lúc nào không hay. Ông đứng phía sau lưng hắn, quan sát trò chơi mà hắn đang chơi, đôi lúc ông hay nghiêng đầu để nhìn biểu hiện trên gương mặt hắn. Thấy hắn vui vẻ hơn mọi ngày, ông lấy làm ngạc nhiên. Hắn có bao giờ như thế đâu, trò chơi đó có gì vui mà hắn lại...?
- Trông con có vẻ vui quá nhỉ!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ sau lưng cất lên, hắn vội bấm nút thoát để thoát ra khỏi trò chơi đang chơi dở rồi để điện thoại lại xuống bàn. Gương mặt hắn lại trở về trạng thái ban đầu, nét mặt vui vẻ cũng biến đâu mất khi hắn nhìn thấy ông - một người mà hắn không bao giờ muốn gặp kể từ khi mẹ hắn chết đi. Vết thương trong lòng hắn giờ đây vẫn không ngừng rỉ máu và nỗi ám ảnh ngày đó vẫn đeo theo hắn cho đến giờ, làm cho hắn phải day dứt mãi không yên. Hắn tự trách bản thân mình ngày đó còn quá nhỏ nên không ngăn cản được ông, chỉ biết đứng đó mà nhìn cái cảnh thương tâm đang diễn ra trước mắt. Hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, tha thứ cho kẻ đã nhẫn tâm ra tay với người mẹ mà hắn yêu quý nhất.
- Cha đến đây có chuyện gì không? - Dù cho có hận ông như thế nào đi nữa nhưng trong vai trò là một người con hắn vẫn luôn xử sự đúng mực theo ngôn từ xưng hô.
Ông im lặng, đi đến chiếc ghế sofa đối diện hắn rồi ngồi xuống, chắp hai tay lại với nhau và đặt lên đùi. Ông đã bốn mươi mấy tuổi rồi mà nhìn ông vẫn còn rất trẻ và phong độ. Mái tóc đen nhánh được chải cao lên để lộ ra một vầng trán rộng thông minh. Sóng mũi cao cùng với đôi môi mỏng gợi cảm rất khó để phái nữ cưỡng lại được sức hút từ đôi môi đó. Xung quanh ông luôn có những người phụ nữ quyến rũ, họ luôn làm cho ông vui mỗi khi ông muộn phiền về hắn hay thấy căng thẳng về công việc. Nhưng những người phụ nữ đó, đối với ông… chỉ là những người phụ nữ chơi qua đường mà thôi. Vì trong tim ông, hình ảnh của mẹ hắn sẽ không bao giờ tan biến.
Ông đưa đôi mắt u buồn nhìn hắn, nhìn đứa con trai được kết tinh bởi tình yêu không trọn vẹn của ông và người yêu đã mất mà không khỏi xót xa. Ông muốn chạy đến ôm hắn vào lòng để cảm nhận lại tình cha con như lúc hắn vừa chào đời. Ông còn nhớ khi hắn vừa được sinh ra, ông đã vui biết chừng nào. Nhìn đứa con bé bỏng mà ông ôm trên tay ngày nào mà bây giờ đã lớn như thế này, ông thực sự vui lắm! Nhưng mỗi một giây, một phút trôi qua khoảng cách của ông và hắn cứ theo thời gian mà kéo đi xa mãi. Nếu như ngày đó ông không giết chết mẹ hắn chỉ vì tham vọng thì bây giờ chắc hẳn ông đã có một gia đình rất hạnh phúc và hắn cũng không phải xa lánh ông như một tên giết người không gớm tay như vậy.
Cố kềm nén lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng, ông nhẹ giọng nói:
- Ta nghe nói con mới đưa một đứa ăn mày vào đây phải không?
- Phải! Có gì khiến cha không hài lòng à?
Hắn không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên khi nghe ông hỏi thế, vì mỗi khi hắn làm gì hay bị gì thì tai mắt của ông cũng đều thông báo cho ông biết hết. Hắn biết, tuy ông không thường xuyên đến thăm hắn nhưng nhất cử nhất động của hắn ông đều nắm rõ như lòng bàn tay.
- Ta chỉ muốn nói cho con biết một điều là con bé đó… con để làm đồ chơi thì được chứ đừng bao giờ yêu cái hạng người thấp kém như nó. Nếu con làm trái lời ta cũng như quy định trong Leaders thì con cũng biết mình phải chịu những hậu quả gì rồi chứ?
Câu nói của ông vừa dứt thì lập tức nhận được cái nhếch môi khinh bỉ từ hắn. Sở dĩ ông nói như thế là vì ông không muốn hắn phải đi theo vết xe đỗ của ông ngày nào. Phải ra tay giết chết người mình yêu, điều đó… thực sự đau lắm!
Hắn nhìn ông, cười lạnh rồi trả lời:
- Cha yên tâm! Con không bao giờ yêu những người có thân phận thấp kém để rồi phải ra tay giết chết họ đâu. Như thế… thì ÁC lắm!
Câu trả lời của hắn như xoáy sâu vào trong tâm can ông. Từng câu, từng chữ mà hắn nói tuy nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa thì thật sâu xa. Ông biết là hắn đang muốn ám chỉ ông nhưng ông lại không lên tiếng trách mắng hắn vì hắn nói đúng. Yêu người ta để rồi lại ra tay giết chết người mình yêu thì quả thật là rất ÁC.
Ông im lặng một lúc rồi đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo cho thẳng rồi nói:
- Thôi, ta về đây! Con nhớ phải tự chăm sóc cho bản thân mình, khi nào rảnh ta sẽ lại đến thăm con.
Ông nhìn hắn chờ đợi câu trả lời nhưng hắn chỉ im lặng mà không nói gì. Điều đó khiến ông cảm thấy hơi buồn, ông quay đi và bước thẳng ra cửa trả lại không gian yên tĩnh cho hắn.
Hắn vẫn ngồi yên trên ghế mà không hề nhúc nhích hay mở miệng chào ông cho đến khi ông đi về. Đơn giản vì hắn không muốn nói với ông thêm bất cứ câu nào nữa. Mỗi lần nói với ông là mỗi lần hình ảnh của mẹ hắn lại xuất hiện trong đầu hắn, khiến nỗi nhớ mẹ của hắn cứ không ngừng dấy lên và sự căm ghét của hắn đối với ông cũng ngày một nhiều hơn. Hắn ước gì mình có thể quay lại khoảng thời gian vào mười hai năm về trước, cái năm mà hắn chưa từng xuất hiện trên đời này. Tại sao ông lại sinh ra hắn rồi lại giết chết mẹ hắn để cho hắn phải trở thành một đứa trẻ mồ côi mẹ? Nếu như hắn không được sinh ra thì chắc hẳn hắn sẽ không biết buồn, không biết hận và không phải đau đớn như thế này đâu.
Hôm nay… là một ngày mà hắn cảm thấy rất buồn, một nỗi buồn không giống như bao nỗi buồn khác mà hắn đã từng trải qua.
Một ngày như mọi ngày, em thường lao đầu vào làm những công việc như: quét nhà, lau nhà, giặt đồ, rửa chén,… Emi bắt em làm chừng ấy việc vào mỗi buổi sáng sau khi cô cho em ăn một tô cơm trắng không chút thịt thà. Ấy vậy mà mỗi khi em làm sai hay làm không vừa ý cô bất cứ điều gì thì hậu quả mà em nhận được từ cô là một cái tát đau điếng được ngự trị trên má. Mỗi lần như vậy, em chỉ biết cắn răng mà chịu đựng chứ không làm gì hơn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà đã một tháng rồi kể từ khi em bước chân vào đây. Và cũng kể từ lúc Zin hành hạ em đến giờ, em vẫn chưa gặp lại hắn. Hắn không biết mỗi một ngày trôi qua mà hắn không cho người gọi em đến thì em vui mừng như thế nào đâu. Vết thương ở lưng em theo thời gian cũng đã lành hẳn, em có thể tắm một cách bình thường được rồi. Một tháng trước khi Liz đưa em về, cậu có dặn em là không được để cho vết thương thấm nước, nếu không nó sẽ rất đau và khó lành nên em chỉ dám gội đầu và lau sơ mình thôi.
Bước ra từ nhà tắm trong bộ pijama ngắn tay mát mẻ, em cảm thấy thoải mái vô cùng.
Ngày đầu tiên trong hai năm làm ăn mày cũng như khi bước chân vào đây, em có thể tắm bình thường như một con người. Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ làm cho em thấy hạnh phúc rồi.
Một nụ cười đáng yêu xuất hiện trên môi em.
Cả hàng chục cặp mắt của những người trong phòng đang ngồi ăn cơm chĩa thẳng vào người em. Họ nhìn em như thể sinh vật lạ. Mới sáng bảnh mắt ra đã thấy em hí hửng hửng lấy đồ chạy đi tắm, cứ như là em chưa bao giờ được tắm vậy. Đã vậy tắm xong lại còn cười nữa, thử hỏi họ có thể nhìn em như một người bình thường được không?
Em ngưng ngay nụ cười vừa mới nở khi bắt gặp những ánh mắt kì dị của họ đang nhìn. Em ngượng ngùng với tay lấy cây lược trên tủ rồi quay đi chỗ khác, khuất khỏi tầm nhìn của họ.
Em đã đi được một lúc rồi mà họ vẫn còn ngẩn ngẩn ngơ ngơ ở đó, miệng ngậm chặt đôi đũa không buông. Emi thấy tình hình không được ổn cho lắm, cô lên tiếng kéo bọn họ trở về thực tại:
- Nè, nó đi rồi. Tụi bây làm gì mà nhìn theo nó hoài vậy?
Nghe tiếng của Emi thì họ mới hoàn hồn, cuộc xì xầm bàn tán về em bắt đầu vang lên:
- Chị hai! Hình như nó có vấn đề về thần kinh đó. - Lina vừa nói vừa đưa ngón trỏ lên ngang đầu xoay xoay mấy vòng làm hành động minh họa.
- Ừhm, tao cũng nghĩ vậy. - Emi gật gù.
- À, hay là chị cho nó vài miếng rau vào tô cơm trắng của nó đi. Rau có rất nhiều chất, có thể khiến cho đầu óc nó bình thường lại đó chị. - Một người khác không ngần ngại nêu lên “sáng kiến” của mình với Emi.
- Phải đó chị hai! - Cả phòng cùng đồng thanh reo lên.
Emi đặt chén cơm xuống rồi xoa xoa cằm suy nghĩ. Nói thật thì cô rất ghét em, đến cả một miếng rau cũng không muốn cho em chứ đừng nói chi là vài miếng. Nhưng nếu lỡ em bị gì thì cô biết ăn nói sao với Zin đây? Cô mà làm cho hắn nổi giận thì chỉ còn cách là cuốn gói ra khỏi đây, nhưng như vậy thì chẳng có lợi gì cho cô cả. Thôi thì đành ngậm đắng nuốt cay mà làm người tốt một lần vậy.
Nghĩ thế, cô liền lấy đũa gắp vài miếng rau xanh bỏ vào tô cơm của em. Mức độ tốt bụng của cô chỉ dừng lại ở đó thôi chứ không hơn. Vừa lúc đó thì em bước vào, trả cây lược về lại chỗ cũ rồi đi đến chỗ Emi chờ lấy cơm ăn.
Emi liếc em một cái rồi đưa tô cơm đầy ắp rau cho em. Em cố mở mắt thật to để nhìn tô cơm trên tay Emi, thỉnh thoảng lại dụi mắt vài cái để chắc rằng em không nhìn lầm. Một tháng qua, cô chỉ toàn cho em ăn cơm trắng sao hôm nay đột nhiên cô lại tốt với em như vậy?
Em thực sự không dám tin vào mắt mình nên cứ đứng chết trân ở đó. Emi cầm tô cơm từ nãy giờ muốn mỏi cả tay mà em thì lại cứ đơ ra như người mất hồn. Cô bực mình quát lên:
- Bây giờ mày có cầm hay là không?
Em giật bắn mình, vội cầm tô cơm từ tay Emi rồi ra chỗ mà em vẫn thường ngồi ăn. Em vừa ăn vừa cười mỉm làm cho mọi người trong phòng càng nghi ngờ về thần kinh của em hơn. Họ đâu biết là em hoàn toàn bình thường, chỉ là em hơi vui vì bữa ăn “thịnh soạn” hôm nay của mình thôi.
Kết thúc bữa ăn sáng với tâm trạng vui vẻ, em chuẩn bị bắt tay vào công việc rửa chén - một công việc mà em cho là cực hình đối với em. Mỗi ngày rửa chén là mỗi ngày em đều bị Emi cho vài cái tát tay lên mặt, vì tính hậu đậu và bất cẩn của em mà làm cho biết bao nhiêu chén dĩa trong nhà bếp đều lần lượt không cánh mà bay. Nhưng hôm nay, em sẽ cố gắng để không làm tổn hại thêm bất cứ cái chén nào nữa.
Ngồi trên cái ghế nhựa thấp, em lấy chai nước rửa chén chế một ít vào miếng muốt rồi cầm từng cái dĩa lên, chà xung quanh nó cho thật sạch rồi bỏ vào thau nước lớn kế bên. Từng thao tác em làm rất nhẹ nhàng chứ không nhanh như những “đồng nghiệp” xung quanh. Đi từ cái chén này rồi đến cái dĩa khác, em khá hài lòng về việc làm hôm nay của mình. Tất cả đều thuận lợi.
Nhưng sự thuận lợi của em chỉ đến đây thôi khi em để tuột tay làm cho cái dĩa rơi xuống sàn.
Xoảng!
Cái dĩa vừa mới nãy còn nguyên vẹn mà giờ nó đã biến thành một đống mảnh vỡ nhỏ nằm rải rác khắp sàn. Emi nghe thấy tiếng động quen thuộc nên từ nhà trên chạy xuống, gương mặt cô hằm hằm nhìn thảm cảnh trước mặt rồi lại nhìn em. Cô biết thế nào ngày hôm nay cũng không ngoại lệ mà.
- Con điên kia! Mày định đập bao nhiêu cái dĩa trong nhà bếp này nữa thì mới chịu ngưng đây hả?
Mỗi lần em làm bể một cái chén hay một cái dĩa thì không chỉ Emi mà cả những người xung quanh đều xúm lại mắng mỏ em hết lời. Nhưng hôm nay chỉ có một mình Emi là lên tiếng mắng em thôi, còn những người xung quanh thì không. Vì có lẽ họ đã quá quen với việc hằng ngày em đều đập một cái chén hay một cái dĩa rồi, và họ cũng đã quá nhàm vì những lời mắng mỏ của họ chẳng có tác dụng gì với em hết.
Em vội nhúng tay vào thau nước sạch cho hết bọt xà bông dính trên tay rồi đứng dậy, cúi đầu xuống chờ sự trừng phạt của Emi. Nhưng đợi mãi mà em vẫn không thấy động tĩnh gì ở cô nên em ngẩng đầu lên xem thử. Emi đã đi từ lúc nào rồi mà em không biết, đảo mắt nhìn quanh một lượt nhưng vẫn không thấy cô đâu hết. Em thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống rửa tiếp những cái chén còn lại.
Hôm nay đúng là một ngày may mắn của em. Em mong ngày may mắn này sẽ còn kéo dài nữa chứ không phải chỉ có ngày hôm nay.
Cái thở phào nhẹ nhõm của em vừa thực hiện không được bao lâu thì em lại bắt đầu trở nên căng thằng khi nhìn thấy Luck bước vào. Em nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh và làm tiếp công việc đang dang dở. Em không mong lần này Luck lại đến tìm em.
- Thiếu gia có việc muốn “nhờ” ngươi?
Em giật bắn mình khi nghe thấy giọng nói mà em không bao giờ muốn nghe, đặc biệt là nó đang dành cho em. Em ngước mặt lên nhìn Luck, y cũng nhìn lại em với gương mặt không chút biểu cảm. Thì ra, y cũng lạnh lùng như người chủ của y vậy.
Mà khoan đã, lúc nãy y nói là Zin có việc muốn nhờ em sao? Hắn có biết bao nhiêu người hầu kẻ hạ sao hắn không nhờ mà lại nhờ em? Điều này khiến em không thể nào tin được.
- Nhưng tôi còn phải…
- Cứ để đấy sẽ có người làm thôi! Đi nhanh lên! Thiếu gia đang đợi.
Em vừa định nói là phải rửa cho xong đống chén này rồi mới đi nhưng chưa kịp nói hết câu thì Luck đã chặn ngang nói thay cho em. Em muốn kéo dài thời gian để không phải gặp hắn nhưng Luck không cho em làm điều đó. Em không còn cách nào khác nên đành phải đi theo y.
Những người xung quanh nhìn theo hai người họ một lúc rồi quay về với công việc của mình. Không nên để ý đến chuyện của người ta thì hơn.
…
Lần gặp này không phải ở nhà riêng của hắn nữa mà ở hồ bơi trong khuôn viên tòa nhà. Hắn đang nằm trên cái ghế dựa xếp dài màu nâu đen, trên người chỉ mặc duy nhất có cái quần bơi ngang đùi chứ không mặc gì hơn. Hắn đang nhâm nhi ly pepsi trên tay dưới bóng mát của cây dù lớn che chắn phía trên. Trông hắn có vẻ ung dung tự tại quá nhỉ!
Luck dẫn em đến chỗ hắn, suốt dọc đường em chỉ cúi đầu mà không một lần ngẩng lên. Em đang lo lắm! Không biết hắn định làm gì em nữa đây?
- Thiếu gia! Tôi đã đưa nó tới rồi.
Hắn vội đặt ly nước lên bàn rồi nhìn Luck, sau đó lại nhìn sang em đang e dè đứng kế bên. Mắt hắn chạm ngay vào bộ pijama mà em đang mặc, trong đầu đang thắc mắc là tại sao em lại có bộ đồ đó?
Thắc mắc của hắn được giải đáp trong giây lát khi hắn nhớ đến cái lần mà Liz cõng em từ nhà hắn về. Lúc đó người em đã ướt đẫm máu vì những vết roi trên tay Luck gây ra nên cần phải thay đồ và chữa trị vết thương. Chắc hẳn là Liz đã cho đồ em mặc và giúp em bôi thuốc vì hắn biết Liz là một người tốt, chứ không như hắn - một con quỷ độc ác và vô nhân tính.
Hắn lắc đầu xua tan đi ý nghĩ điên rồ của mình, khi không lại quan tâm em mặc đồ gì làm chi?
Hắn dùng ngón trỏ ngoắc ngoắc em lại gần. Vì hắn đang nằm thấp hơn em đang đứng nên dù có cúi đầu thì em vẫn có thể nhận biết được là hắn đang gọi em. Em từ từ bước lại chỗ hắn và đợi lệnh.
- Trong lúc bơi, tao đã lỡ làm rớt chiếc khuyên tai xuống đó rồi nhưng lại không biết nó nằm ở đâu. Vì vậy, mày hãy giúp tao tìm lại chiếc khuyên tai đó đi.
Lời hắn nói như sét đánh ngang tai, em không thể tin vào những gì mà mình nghe được từ miệng hắn. Hắn bắt em phải xuống hồ bơi rộng lớn đó chỉ để tìm lại chiếc khuyên tai nhỏ xíu cho hắn sao? Làm sao em có thể làm được điều đó trong khi… em lại không biết bơi?
Mà thực chất thì trên người hắn cũng chẳng có một giọt nước nào để chứng tỏ là hắn đã bơi cả.
Em ngậm ngùi nhìn xuống hồ bơi, mắt em mở to hết cỡ để nhìn những vật thể lớn nhỏ đang trôi lềnh bềnh dưới đó.
Gì thế kia? Em không nhìn nhầm chứ? Sao lại có nhiều đá lạnh thế này?
Em vẫn giữ nguyên đôi mắt đó quay sang nhìn hắn, nhưng hắn lại ngoảnh mặt nhìn đi hướng khác. Hắn biết là em đang thắc mắc tại sao lại có nhiều đá lạnh ở dưới hồ bơi nhưng hắn không muốn trả lời. Mà cần gì phải thắc mắc, em nhìn như vậy mà vẫn không hiểu là hắn đang muốn hành hạ em sao?
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì hết, mày mà không tìm lên được cho tao thì đừng trách.
Hắn biết là em đang muốn nói gì nhưng lại không cho em nói, vì không ai có quyền từ chối hay ý kiến gì với việc làm mà hắn đưa ra, dù người đó có là ai đi chăng nữa thì cũng không có quyền.
Mắt em bắt đầu ngân ngấn nước, em phải làm gì bây giờ? Luck nói hắn có việc muốn nhờ em, vậy cái nhờ mà hắn nói là bắt em phải nhảy xuống cái hồ sâu 1m80 đó để tìm “viên ngọc quý” dâng lên trả lại cho hắn sao?
Em bước đến cầu thang của hồ bơi, quay người lại rồi từ từ bước xuống. Nhưng chân em vừa chạm đến nước thì lập tức rút lên lại. Sao buổi sáng mà nước hồ lại lạnh như thế này?
Em nhìn xuống hồ, nhìn những viên đá lạnh ở dưới đang dần tan ra hòa vào dòng nước mát có màu xanh của hóa chất thì mới biết được. Nếu như em nhảy xuống đó mà không ai cứu em thì em sẽ…
Hắn ngồi trên bờ đưa đôi mắt thú thích nhìn xuống em. Luck đứng kế bên hắn, chắp tay để sau lưng và chờ, vì y biết chỉ một chút nữa thôi sẽ có việc cho y làm.
Em biết hắn hành hạ em bằng đủ trò như thế này cũng chỉ muốn em chết. Đã vậy thì em không còn thiết gì mà phải sống trên đời này nữa. Khi xưa, lúc em chưa gặp hắn em đã từng nghĩ mình là một cô bé vui vẻ nhất thế gian vì em luôn lấy nụ cười của mình làm niềm vui để sống. Nhưng bây giờ, khi đã gặp hắn, em cảm thấy cuộc sống của mình thật thảm hại. Em không còn là một người tự do như trước nữa, em bây giờ là nô lệ của hắn, là món đồ chơi không có giá trị của hắn. Hắn bắt em làm gì thì em không có quyền từ chối, thậm chí nếu hắn muốn em chết, em cũng không được quyền cãi lệnh.
“Ba mẹ ơi! Hãy đợi con! Con sẽ lên với hai người nhanh thôi mà.”
Nhìn lên bầu trời xanh bao la, em thầm gửi gắm cho họ lời nói cuối cùng rồi nhắm mắt lại, buông tay nắm khỏi cầu thang và ngả người tự do rơi xuống nước.
Ùm!
Nước bắn lên tung tóe khi người em vừa rơi xuống. Dù không muốn sống nữa nhưng cảm giác ngột ngạt khó thở khi xung quanh em bốn bề đều là nước và cái lạnh từ những viên đá kia tan ra khiến em phải ngoi lên để lấy không khí và hơi ấm của mặt trời, nhưng được vài giây thì em lại chìm xuống. Cái lạnh và sự ngột ngạt khó thở đều đang xâm chiếm cả thân hình bé nhỏ, chỉ vì sự nông nổi nhất thời mà em lại phải hành hạ bản thân mình như thế ư? Hắn đâu đáng để em phải chết vì hắn, một chút cũng không đáng.
Vùng vẫy một hồi lâu cũng khiến em đuối sức, em vừa định buông xuôi tất cả thì Luck nhảy “ùm” xuống đưa em lên theo lệnh của Zin. Y đưa em vào bờ và đặt em xuống nền sỏi trắng.
- Khụ… khụ…
Em ho sặc sụa vì đã uống nước quá nhiều, lấy tay vuốt mặt và vén những chùm tóc đang bết chặt vào má qua một bên. Hai tay em ôm chặt lại với nhau và thở hổn hển nhìn hắn. Gương mặt hắn vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Tại sao hắn lại kêu Luck cứu em? Tại sao hắn không để em chết đi? Chẳng phải như vậy hắn sẽ vui lắm sao?
- Đưa nó về đi!
Hắn ra lệnh cho Luck rồi đứng dậy bỏ đi. Nhìn hành động bất cần đời của em lúc nãy là hắn biết em đang muốn chết để thoát khỏi hắn đây mà. Nhưng hắn… đâu có cho em chết dễ dàng như vậy.
Xòe bàn tay đang nắm chặt lại từ nãy giờ ra xem. Một vật thể nhỏ nhắn màu bạc dưới ánh nắng ban mai của mặt trời đang tỏa sáng lấp lánh. Hắn cười lạnh rồi nắm chặt nó vào trong tay.
Trong một tháng qua, hắn luôn tự hỏi: Phải chăng, em đến được đây là do dòng đời xô đẩy?
Bậc 1: Dành cho những người giúp việc thấp kém, xếp vào loại hạ cấp.
Bậc 2: Dành cho những trợ thủ có cấp bậc trung bình, xếp vào loại sơ cấp.
Bậc 3: Dành cho những nhân viên có cấp bậc khá cao, xếp vào loại trung cấp.
Bậc 4: Dành cho những người làm chủ cấp cao, xếp vào loại cao cấp.
Bậc 5: Dành cho người thừa kế chức vụ tối cao, xếp vào loại thượng cấp.
Hắn hiện đang ở bậc năm của tổ chức - là một người thừa kế chức vụ tối cao trong tương lai nên hắn cảm thấy rất vui vì điều đó, còn gì vui sướng bằng khi được cả một tổ chức lớn với hàng ngàn nhân viên phải phục tùng trước mình? Nắm trong tay quyền lực, tiền bạc và địa vị cao ngất trời thì lúc đó hắn muốn làm gì mà chẳng được. Cha hắn đã tuyên bố sau khi hắn vừa tròn hai mươi mốt tuổi thì sẽ giao quyền thừa kế lại cho hắn và hắn sẽ phải kết hôn với Jane khi hắn lên hai mươi hai tuổi. Địa vị cao, tiền bạc nhiều, lại còn có người vợ đẹp thì còn mong muốn gì hơn?
Cuộc đời thật không công bằng khi để cho những kẻ ăn không ngồi rồi chỉ biết bày mưu tính kế cướp đoạt hết những của cải mà người khác đã cực khổ cất công dựng nên, làm cho họ phải tan nhà nát cửa, sống một kiếp người ăn xin khi trong tay chẳng còn lại gì cả. Trong khi đó, những con người hèn hạ chuyên đi cướp của kia lại được tự do ngoài vòng pháp luật hưởng thụ một cuộc sống tốt đẹp vốn không dành cho chúng. Những con quỷ khát máu ấy đến bao giờ mới chịu dừng lại cái trò cướp của giết người đây? Và đến khi nào thì đất nước Mỹ mới có ngày được bình yên?
Hắn ngồi trong nhà nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay bầu trời thật trong xanh, gió nhè nhẹ thổi làm đung đưa những tán lá xanh tạo ra âm thanh xào xạc nghe thật vui tai. Những đám mây trắng bồng bềnh vẫn hiên ngang theo gió bay từ nơi này đến nơi khác không bao giờ ngừng nghỉ, vừa bay mây vừa vẽ ra nhiều hình thù rất ngộ nghĩnh. Lúc mây vui thì mây khoác lên mình một màu trắng tinh khiết không chút bụi trần, còn khi buồn thì mây lại mang trên mình một màu đen u ám với biết bao nhiêu muộn phiền đang chứa đựng bên trong. Để trút đi nỗi buồn đang đè nặng trong lòng ấy, mây chỉ còn cách là khóc thật to để cho nỗi buồn theo đó mà ra hết. Trạng thái của tự nhiên cũng giống như con người vậy, có lúc vui lúc buồn khác nhau. Chỉ có điều chúng không phải chịu bất kì sự đau đớn nào như một con người đã, đang và sẽ gánh chịu.
Đã một tuần trôi qua rồi mà hắn vẫn chưa đụng đến em, cảm giác thật buồn chán! Hắn đã chuẩn bị một trò chơi mới cho em rồi nhưng trò này thì đòi hỏi vết thương của em mau lành thì mới chơi được, đó là lý do vì sao mà hắn vẫn để cho em yên thân đến bây giờ.
Dù cho hắn có là một con người tàn nhẫn đến đâu đi nữa nhưng đâu đó trong con người hắn vẫn còn đọng lại một chút gì đó gọi là “nhân từ” được hưởng từ người mẹ đáng kính của hắn.
Ngồi trầm ngâm trên ghế sofa một hồi lâu, hắn mới với tay lấy chiếc điện thoại đang để trên bàn và bấm vào mục trò chơi để chơi. Xả hết những bực bội, buồn chán vào những trò đánh đấm bạo lực khiến hắn cảm thấy thích thú, nỗi buồn chán cũng vơi đi bớt. Dồn hết sức lực vào hai đầu ngón cái, hắn bấm mạnh vào các nút lên xuống, qua lại để di chuyển nhân vật và các nút có chức năng khác trên bàn phím điện thoại. Để tăng thêm phần hứng thú cho cuộc chơi, hắn vừa bấm vừa kêu lên:
- Cho mày chết, dám đánh tao hả?
Chỉ có những giây phút như vậy thì người khác mới có thể biết được bên trong hắn cũng chỉ là một đứa con nít thích chơi đùa như bao đứa trẻ khác, chứ không giống như vẻ bề ngoài luôn tỏ ra là một người lạnh lùng và không quan tâm đến bất cứ điều gì như hắn vẫn thường hay tỏ ra.
Hắn chơi say mê đến nỗi mà cha hắn - ông Henry đến lúc nào không hay. Ông đứng phía sau lưng hắn, quan sát trò chơi mà hắn đang chơi, đôi lúc ông hay nghiêng đầu để nhìn biểu hiện trên gương mặt hắn. Thấy hắn vui vẻ hơn mọi ngày, ông lấy làm ngạc nhiên. Hắn có bao giờ như thế đâu, trò chơi đó có gì vui mà hắn lại...?
- Trông con có vẻ vui quá nhỉ!
Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ sau lưng cất lên, hắn vội bấm nút thoát để thoát ra khỏi trò chơi đang chơi dở rồi để điện thoại lại xuống bàn. Gương mặt hắn lại trở về trạng thái ban đầu, nét mặt vui vẻ cũng biến đâu mất khi hắn nhìn thấy ông - một người mà hắn không bao giờ muốn gặp kể từ khi mẹ hắn chết đi. Vết thương trong lòng hắn giờ đây vẫn không ngừng rỉ máu và nỗi ám ảnh ngày đó vẫn đeo theo hắn cho đến giờ, làm cho hắn phải day dứt mãi không yên. Hắn tự trách bản thân mình ngày đó còn quá nhỏ nên không ngăn cản được ông, chỉ biết đứng đó mà nhìn cái cảnh thương tâm đang diễn ra trước mắt. Hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho ông, tha thứ cho kẻ đã nhẫn tâm ra tay với người mẹ mà hắn yêu quý nhất.
- Cha đến đây có chuyện gì không? - Dù cho có hận ông như thế nào đi nữa nhưng trong vai trò là một người con hắn vẫn luôn xử sự đúng mực theo ngôn từ xưng hô.
Ông im lặng, đi đến chiếc ghế sofa đối diện hắn rồi ngồi xuống, chắp hai tay lại với nhau và đặt lên đùi. Ông đã bốn mươi mấy tuổi rồi mà nhìn ông vẫn còn rất trẻ và phong độ. Mái tóc đen nhánh được chải cao lên để lộ ra một vầng trán rộng thông minh. Sóng mũi cao cùng với đôi môi mỏng gợi cảm rất khó để phái nữ cưỡng lại được sức hút từ đôi môi đó. Xung quanh ông luôn có những người phụ nữ quyến rũ, họ luôn làm cho ông vui mỗi khi ông muộn phiền về hắn hay thấy căng thẳng về công việc. Nhưng những người phụ nữ đó, đối với ông… chỉ là những người phụ nữ chơi qua đường mà thôi. Vì trong tim ông, hình ảnh của mẹ hắn sẽ không bao giờ tan biến.
Ông đưa đôi mắt u buồn nhìn hắn, nhìn đứa con trai được kết tinh bởi tình yêu không trọn vẹn của ông và người yêu đã mất mà không khỏi xót xa. Ông muốn chạy đến ôm hắn vào lòng để cảm nhận lại tình cha con như lúc hắn vừa chào đời. Ông còn nhớ khi hắn vừa được sinh ra, ông đã vui biết chừng nào. Nhìn đứa con bé bỏng mà ông ôm trên tay ngày nào mà bây giờ đã lớn như thế này, ông thực sự vui lắm! Nhưng mỗi một giây, một phút trôi qua khoảng cách của ông và hắn cứ theo thời gian mà kéo đi xa mãi. Nếu như ngày đó ông không giết chết mẹ hắn chỉ vì tham vọng thì bây giờ chắc hẳn ông đã có một gia đình rất hạnh phúc và hắn cũng không phải xa lánh ông như một tên giết người không gớm tay như vậy.
Cố kềm nén lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng, ông nhẹ giọng nói:
- Ta nghe nói con mới đưa một đứa ăn mày vào đây phải không?
- Phải! Có gì khiến cha không hài lòng à?
Hắn không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên khi nghe ông hỏi thế, vì mỗi khi hắn làm gì hay bị gì thì tai mắt của ông cũng đều thông báo cho ông biết hết. Hắn biết, tuy ông không thường xuyên đến thăm hắn nhưng nhất cử nhất động của hắn ông đều nắm rõ như lòng bàn tay.
- Ta chỉ muốn nói cho con biết một điều là con bé đó… con để làm đồ chơi thì được chứ đừng bao giờ yêu cái hạng người thấp kém như nó. Nếu con làm trái lời ta cũng như quy định trong Leaders thì con cũng biết mình phải chịu những hậu quả gì rồi chứ?
Câu nói của ông vừa dứt thì lập tức nhận được cái nhếch môi khinh bỉ từ hắn. Sở dĩ ông nói như thế là vì ông không muốn hắn phải đi theo vết xe đỗ của ông ngày nào. Phải ra tay giết chết người mình yêu, điều đó… thực sự đau lắm!
Hắn nhìn ông, cười lạnh rồi trả lời:
- Cha yên tâm! Con không bao giờ yêu những người có thân phận thấp kém để rồi phải ra tay giết chết họ đâu. Như thế… thì ÁC lắm!
Câu trả lời của hắn như xoáy sâu vào trong tâm can ông. Từng câu, từng chữ mà hắn nói tuy nhẹ nhàng nhưng ý nghĩa thì thật sâu xa. Ông biết là hắn đang muốn ám chỉ ông nhưng ông lại không lên tiếng trách mắng hắn vì hắn nói đúng. Yêu người ta để rồi lại ra tay giết chết người mình yêu thì quả thật là rất ÁC.
Ông im lặng một lúc rồi đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo cho thẳng rồi nói:
- Thôi, ta về đây! Con nhớ phải tự chăm sóc cho bản thân mình, khi nào rảnh ta sẽ lại đến thăm con.
Ông nhìn hắn chờ đợi câu trả lời nhưng hắn chỉ im lặng mà không nói gì. Điều đó khiến ông cảm thấy hơi buồn, ông quay đi và bước thẳng ra cửa trả lại không gian yên tĩnh cho hắn.
Hắn vẫn ngồi yên trên ghế mà không hề nhúc nhích hay mở miệng chào ông cho đến khi ông đi về. Đơn giản vì hắn không muốn nói với ông thêm bất cứ câu nào nữa. Mỗi lần nói với ông là mỗi lần hình ảnh của mẹ hắn lại xuất hiện trong đầu hắn, khiến nỗi nhớ mẹ của hắn cứ không ngừng dấy lên và sự căm ghét của hắn đối với ông cũng ngày một nhiều hơn. Hắn ước gì mình có thể quay lại khoảng thời gian vào mười hai năm về trước, cái năm mà hắn chưa từng xuất hiện trên đời này. Tại sao ông lại sinh ra hắn rồi lại giết chết mẹ hắn để cho hắn phải trở thành một đứa trẻ mồ côi mẹ? Nếu như hắn không được sinh ra thì chắc hẳn hắn sẽ không biết buồn, không biết hận và không phải đau đớn như thế này đâu.
Hôm nay… là một ngày mà hắn cảm thấy rất buồn, một nỗi buồn không giống như bao nỗi buồn khác mà hắn đã từng trải qua.
Một ngày như mọi ngày, em thường lao đầu vào làm những công việc như: quét nhà, lau nhà, giặt đồ, rửa chén,… Emi bắt em làm chừng ấy việc vào mỗi buổi sáng sau khi cô cho em ăn một tô cơm trắng không chút thịt thà. Ấy vậy mà mỗi khi em làm sai hay làm không vừa ý cô bất cứ điều gì thì hậu quả mà em nhận được từ cô là một cái tát đau điếng được ngự trị trên má. Mỗi lần như vậy, em chỉ biết cắn răng mà chịu đựng chứ không làm gì hơn.
Thời gian thấm thoát trôi qua, mới đó mà đã một tháng rồi kể từ khi em bước chân vào đây. Và cũng kể từ lúc Zin hành hạ em đến giờ, em vẫn chưa gặp lại hắn. Hắn không biết mỗi một ngày trôi qua mà hắn không cho người gọi em đến thì em vui mừng như thế nào đâu. Vết thương ở lưng em theo thời gian cũng đã lành hẳn, em có thể tắm một cách bình thường được rồi. Một tháng trước khi Liz đưa em về, cậu có dặn em là không được để cho vết thương thấm nước, nếu không nó sẽ rất đau và khó lành nên em chỉ dám gội đầu và lau sơ mình thôi.
Bước ra từ nhà tắm trong bộ pijama ngắn tay mát mẻ, em cảm thấy thoải mái vô cùng.
Ngày đầu tiên trong hai năm làm ăn mày cũng như khi bước chân vào đây, em có thể tắm bình thường như một con người. Chỉ cần như vậy thôi cũng đủ làm cho em thấy hạnh phúc rồi.
Một nụ cười đáng yêu xuất hiện trên môi em.
Cả hàng chục cặp mắt của những người trong phòng đang ngồi ăn cơm chĩa thẳng vào người em. Họ nhìn em như thể sinh vật lạ. Mới sáng bảnh mắt ra đã thấy em hí hửng hửng lấy đồ chạy đi tắm, cứ như là em chưa bao giờ được tắm vậy. Đã vậy tắm xong lại còn cười nữa, thử hỏi họ có thể nhìn em như một người bình thường được không?
Em ngưng ngay nụ cười vừa mới nở khi bắt gặp những ánh mắt kì dị của họ đang nhìn. Em ngượng ngùng với tay lấy cây lược trên tủ rồi quay đi chỗ khác, khuất khỏi tầm nhìn của họ.
Em đã đi được một lúc rồi mà họ vẫn còn ngẩn ngẩn ngơ ngơ ở đó, miệng ngậm chặt đôi đũa không buông. Emi thấy tình hình không được ổn cho lắm, cô lên tiếng kéo bọn họ trở về thực tại:
- Nè, nó đi rồi. Tụi bây làm gì mà nhìn theo nó hoài vậy?
Nghe tiếng của Emi thì họ mới hoàn hồn, cuộc xì xầm bàn tán về em bắt đầu vang lên:
- Chị hai! Hình như nó có vấn đề về thần kinh đó. - Lina vừa nói vừa đưa ngón trỏ lên ngang đầu xoay xoay mấy vòng làm hành động minh họa.
- Ừhm, tao cũng nghĩ vậy. - Emi gật gù.
- À, hay là chị cho nó vài miếng rau vào tô cơm trắng của nó đi. Rau có rất nhiều chất, có thể khiến cho đầu óc nó bình thường lại đó chị. - Một người khác không ngần ngại nêu lên “sáng kiến” của mình với Emi.
- Phải đó chị hai! - Cả phòng cùng đồng thanh reo lên.
Emi đặt chén cơm xuống rồi xoa xoa cằm suy nghĩ. Nói thật thì cô rất ghét em, đến cả một miếng rau cũng không muốn cho em chứ đừng nói chi là vài miếng. Nhưng nếu lỡ em bị gì thì cô biết ăn nói sao với Zin đây? Cô mà làm cho hắn nổi giận thì chỉ còn cách là cuốn gói ra khỏi đây, nhưng như vậy thì chẳng có lợi gì cho cô cả. Thôi thì đành ngậm đắng nuốt cay mà làm người tốt một lần vậy.
Nghĩ thế, cô liền lấy đũa gắp vài miếng rau xanh bỏ vào tô cơm của em. Mức độ tốt bụng của cô chỉ dừng lại ở đó thôi chứ không hơn. Vừa lúc đó thì em bước vào, trả cây lược về lại chỗ cũ rồi đi đến chỗ Emi chờ lấy cơm ăn.
Emi liếc em một cái rồi đưa tô cơm đầy ắp rau cho em. Em cố mở mắt thật to để nhìn tô cơm trên tay Emi, thỉnh thoảng lại dụi mắt vài cái để chắc rằng em không nhìn lầm. Một tháng qua, cô chỉ toàn cho em ăn cơm trắng sao hôm nay đột nhiên cô lại tốt với em như vậy?
Em thực sự không dám tin vào mắt mình nên cứ đứng chết trân ở đó. Emi cầm tô cơm từ nãy giờ muốn mỏi cả tay mà em thì lại cứ đơ ra như người mất hồn. Cô bực mình quát lên:
- Bây giờ mày có cầm hay là không?
Em giật bắn mình, vội cầm tô cơm từ tay Emi rồi ra chỗ mà em vẫn thường ngồi ăn. Em vừa ăn vừa cười mỉm làm cho mọi người trong phòng càng nghi ngờ về thần kinh của em hơn. Họ đâu biết là em hoàn toàn bình thường, chỉ là em hơi vui vì bữa ăn “thịnh soạn” hôm nay của mình thôi.
Kết thúc bữa ăn sáng với tâm trạng vui vẻ, em chuẩn bị bắt tay vào công việc rửa chén - một công việc mà em cho là cực hình đối với em. Mỗi ngày rửa chén là mỗi ngày em đều bị Emi cho vài cái tát tay lên mặt, vì tính hậu đậu và bất cẩn của em mà làm cho biết bao nhiêu chén dĩa trong nhà bếp đều lần lượt không cánh mà bay. Nhưng hôm nay, em sẽ cố gắng để không làm tổn hại thêm bất cứ cái chén nào nữa.
Ngồi trên cái ghế nhựa thấp, em lấy chai nước rửa chén chế một ít vào miếng muốt rồi cầm từng cái dĩa lên, chà xung quanh nó cho thật sạch rồi bỏ vào thau nước lớn kế bên. Từng thao tác em làm rất nhẹ nhàng chứ không nhanh như những “đồng nghiệp” xung quanh. Đi từ cái chén này rồi đến cái dĩa khác, em khá hài lòng về việc làm hôm nay của mình. Tất cả đều thuận lợi.
Nhưng sự thuận lợi của em chỉ đến đây thôi khi em để tuột tay làm cho cái dĩa rơi xuống sàn.
Xoảng!
Cái dĩa vừa mới nãy còn nguyên vẹn mà giờ nó đã biến thành một đống mảnh vỡ nhỏ nằm rải rác khắp sàn. Emi nghe thấy tiếng động quen thuộc nên từ nhà trên chạy xuống, gương mặt cô hằm hằm nhìn thảm cảnh trước mặt rồi lại nhìn em. Cô biết thế nào ngày hôm nay cũng không ngoại lệ mà.
- Con điên kia! Mày định đập bao nhiêu cái dĩa trong nhà bếp này nữa thì mới chịu ngưng đây hả?
Mỗi lần em làm bể một cái chén hay một cái dĩa thì không chỉ Emi mà cả những người xung quanh đều xúm lại mắng mỏ em hết lời. Nhưng hôm nay chỉ có một mình Emi là lên tiếng mắng em thôi, còn những người xung quanh thì không. Vì có lẽ họ đã quá quen với việc hằng ngày em đều đập một cái chén hay một cái dĩa rồi, và họ cũng đã quá nhàm vì những lời mắng mỏ của họ chẳng có tác dụng gì với em hết.
Em vội nhúng tay vào thau nước sạch cho hết bọt xà bông dính trên tay rồi đứng dậy, cúi đầu xuống chờ sự trừng phạt của Emi. Nhưng đợi mãi mà em vẫn không thấy động tĩnh gì ở cô nên em ngẩng đầu lên xem thử. Emi đã đi từ lúc nào rồi mà em không biết, đảo mắt nhìn quanh một lượt nhưng vẫn không thấy cô đâu hết. Em thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi xuống rửa tiếp những cái chén còn lại.
Hôm nay đúng là một ngày may mắn của em. Em mong ngày may mắn này sẽ còn kéo dài nữa chứ không phải chỉ có ngày hôm nay.
Cái thở phào nhẹ nhõm của em vừa thực hiện không được bao lâu thì em lại bắt đầu trở nên căng thằng khi nhìn thấy Luck bước vào. Em nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh và làm tiếp công việc đang dang dở. Em không mong lần này Luck lại đến tìm em.
- Thiếu gia có việc muốn “nhờ” ngươi?
Em giật bắn mình khi nghe thấy giọng nói mà em không bao giờ muốn nghe, đặc biệt là nó đang dành cho em. Em ngước mặt lên nhìn Luck, y cũng nhìn lại em với gương mặt không chút biểu cảm. Thì ra, y cũng lạnh lùng như người chủ của y vậy.
Mà khoan đã, lúc nãy y nói là Zin có việc muốn nhờ em sao? Hắn có biết bao nhiêu người hầu kẻ hạ sao hắn không nhờ mà lại nhờ em? Điều này khiến em không thể nào tin được.
- Nhưng tôi còn phải…
- Cứ để đấy sẽ có người làm thôi! Đi nhanh lên! Thiếu gia đang đợi.
Em vừa định nói là phải rửa cho xong đống chén này rồi mới đi nhưng chưa kịp nói hết câu thì Luck đã chặn ngang nói thay cho em. Em muốn kéo dài thời gian để không phải gặp hắn nhưng Luck không cho em làm điều đó. Em không còn cách nào khác nên đành phải đi theo y.
Những người xung quanh nhìn theo hai người họ một lúc rồi quay về với công việc của mình. Không nên để ý đến chuyện của người ta thì hơn.
…
Lần gặp này không phải ở nhà riêng của hắn nữa mà ở hồ bơi trong khuôn viên tòa nhà. Hắn đang nằm trên cái ghế dựa xếp dài màu nâu đen, trên người chỉ mặc duy nhất có cái quần bơi ngang đùi chứ không mặc gì hơn. Hắn đang nhâm nhi ly pepsi trên tay dưới bóng mát của cây dù lớn che chắn phía trên. Trông hắn có vẻ ung dung tự tại quá nhỉ!
Luck dẫn em đến chỗ hắn, suốt dọc đường em chỉ cúi đầu mà không một lần ngẩng lên. Em đang lo lắm! Không biết hắn định làm gì em nữa đây?
- Thiếu gia! Tôi đã đưa nó tới rồi.
Hắn vội đặt ly nước lên bàn rồi nhìn Luck, sau đó lại nhìn sang em đang e dè đứng kế bên. Mắt hắn chạm ngay vào bộ pijama mà em đang mặc, trong đầu đang thắc mắc là tại sao em lại có bộ đồ đó?
Thắc mắc của hắn được giải đáp trong giây lát khi hắn nhớ đến cái lần mà Liz cõng em từ nhà hắn về. Lúc đó người em đã ướt đẫm máu vì những vết roi trên tay Luck gây ra nên cần phải thay đồ và chữa trị vết thương. Chắc hẳn là Liz đã cho đồ em mặc và giúp em bôi thuốc vì hắn biết Liz là một người tốt, chứ không như hắn - một con quỷ độc ác và vô nhân tính.
Hắn lắc đầu xua tan đi ý nghĩ điên rồ của mình, khi không lại quan tâm em mặc đồ gì làm chi?
Hắn dùng ngón trỏ ngoắc ngoắc em lại gần. Vì hắn đang nằm thấp hơn em đang đứng nên dù có cúi đầu thì em vẫn có thể nhận biết được là hắn đang gọi em. Em từ từ bước lại chỗ hắn và đợi lệnh.
- Trong lúc bơi, tao đã lỡ làm rớt chiếc khuyên tai xuống đó rồi nhưng lại không biết nó nằm ở đâu. Vì vậy, mày hãy giúp tao tìm lại chiếc khuyên tai đó đi.
Lời hắn nói như sét đánh ngang tai, em không thể tin vào những gì mà mình nghe được từ miệng hắn. Hắn bắt em phải xuống hồ bơi rộng lớn đó chỉ để tìm lại chiếc khuyên tai nhỏ xíu cho hắn sao? Làm sao em có thể làm được điều đó trong khi… em lại không biết bơi?
Mà thực chất thì trên người hắn cũng chẳng có một giọt nước nào để chứng tỏ là hắn đã bơi cả.
Em ngậm ngùi nhìn xuống hồ bơi, mắt em mở to hết cỡ để nhìn những vật thể lớn nhỏ đang trôi lềnh bềnh dưới đó.
Gì thế kia? Em không nhìn nhầm chứ? Sao lại có nhiều đá lạnh thế này?
Em vẫn giữ nguyên đôi mắt đó quay sang nhìn hắn, nhưng hắn lại ngoảnh mặt nhìn đi hướng khác. Hắn biết là em đang thắc mắc tại sao lại có nhiều đá lạnh ở dưới hồ bơi nhưng hắn không muốn trả lời. Mà cần gì phải thắc mắc, em nhìn như vậy mà vẫn không hiểu là hắn đang muốn hành hạ em sao?
- Nhưng…
- Không nhưng nhị gì hết, mày mà không tìm lên được cho tao thì đừng trách.
Hắn biết là em đang muốn nói gì nhưng lại không cho em nói, vì không ai có quyền từ chối hay ý kiến gì với việc làm mà hắn đưa ra, dù người đó có là ai đi chăng nữa thì cũng không có quyền.
Mắt em bắt đầu ngân ngấn nước, em phải làm gì bây giờ? Luck nói hắn có việc muốn nhờ em, vậy cái nhờ mà hắn nói là bắt em phải nhảy xuống cái hồ sâu 1m80 đó để tìm “viên ngọc quý” dâng lên trả lại cho hắn sao?
Em bước đến cầu thang của hồ bơi, quay người lại rồi từ từ bước xuống. Nhưng chân em vừa chạm đến nước thì lập tức rút lên lại. Sao buổi sáng mà nước hồ lại lạnh như thế này?
Em nhìn xuống hồ, nhìn những viên đá lạnh ở dưới đang dần tan ra hòa vào dòng nước mát có màu xanh của hóa chất thì mới biết được. Nếu như em nhảy xuống đó mà không ai cứu em thì em sẽ…
Hắn ngồi trên bờ đưa đôi mắt thú thích nhìn xuống em. Luck đứng kế bên hắn, chắp tay để sau lưng và chờ, vì y biết chỉ một chút nữa thôi sẽ có việc cho y làm.
Em biết hắn hành hạ em bằng đủ trò như thế này cũng chỉ muốn em chết. Đã vậy thì em không còn thiết gì mà phải sống trên đời này nữa. Khi xưa, lúc em chưa gặp hắn em đã từng nghĩ mình là một cô bé vui vẻ nhất thế gian vì em luôn lấy nụ cười của mình làm niềm vui để sống. Nhưng bây giờ, khi đã gặp hắn, em cảm thấy cuộc sống của mình thật thảm hại. Em không còn là một người tự do như trước nữa, em bây giờ là nô lệ của hắn, là món đồ chơi không có giá trị của hắn. Hắn bắt em làm gì thì em không có quyền từ chối, thậm chí nếu hắn muốn em chết, em cũng không được quyền cãi lệnh.
“Ba mẹ ơi! Hãy đợi con! Con sẽ lên với hai người nhanh thôi mà.”
Nhìn lên bầu trời xanh bao la, em thầm gửi gắm cho họ lời nói cuối cùng rồi nhắm mắt lại, buông tay nắm khỏi cầu thang và ngả người tự do rơi xuống nước.
Ùm!
Nước bắn lên tung tóe khi người em vừa rơi xuống. Dù không muốn sống nữa nhưng cảm giác ngột ngạt khó thở khi xung quanh em bốn bề đều là nước và cái lạnh từ những viên đá kia tan ra khiến em phải ngoi lên để lấy không khí và hơi ấm của mặt trời, nhưng được vài giây thì em lại chìm xuống. Cái lạnh và sự ngột ngạt khó thở đều đang xâm chiếm cả thân hình bé nhỏ, chỉ vì sự nông nổi nhất thời mà em lại phải hành hạ bản thân mình như thế ư? Hắn đâu đáng để em phải chết vì hắn, một chút cũng không đáng.
Vùng vẫy một hồi lâu cũng khiến em đuối sức, em vừa định buông xuôi tất cả thì Luck nhảy “ùm” xuống đưa em lên theo lệnh của Zin. Y đưa em vào bờ và đặt em xuống nền sỏi trắng.
- Khụ… khụ…
Em ho sặc sụa vì đã uống nước quá nhiều, lấy tay vuốt mặt và vén những chùm tóc đang bết chặt vào má qua một bên. Hai tay em ôm chặt lại với nhau và thở hổn hển nhìn hắn. Gương mặt hắn vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Tại sao hắn lại kêu Luck cứu em? Tại sao hắn không để em chết đi? Chẳng phải như vậy hắn sẽ vui lắm sao?
- Đưa nó về đi!
Hắn ra lệnh cho Luck rồi đứng dậy bỏ đi. Nhìn hành động bất cần đời của em lúc nãy là hắn biết em đang muốn chết để thoát khỏi hắn đây mà. Nhưng hắn… đâu có cho em chết dễ dàng như vậy.
Xòe bàn tay đang nắm chặt lại từ nãy giờ ra xem. Một vật thể nhỏ nhắn màu bạc dưới ánh nắng ban mai của mặt trời đang tỏa sáng lấp lánh. Hắn cười lạnh rồi nắm chặt nó vào trong tay.
Trong một tháng qua, hắn luôn tự hỏi: Phải chăng, em đến được đây là do dòng đời xô đẩy?
Tác giả :
Sea