Biển Cả Dưới Trời Sao
Chương 31
Sáng hôm sau, Vô Niệm đứng trên bờ cát chuẩn bị chạy bộ thì Triệu Hải Khoát chạy tới.
Hai người đều im lặng, Triệu Hải Khoát chạy nhanh hơn, anh chạy phía trước, quay đầu lại nhìn cô, Vô Niệm chạy theo anh.
“Tí nữa đi ăn sáng không, chạy lâu đói lắm.” Hai người chạy 8km, anh nói.
Vô Niệm muốn đi, nhưng dạo này trong quán rất bận, cô dành cả trưa viết truyện, sợ không đủ thời gian nên từ chối.
Triệu Hải Khoát không ép, anh dặn cô tối nay nhớ ăn cơm với anh rồi về.
Vô Niệm tắm xong, cô ăn lát bánh mì nướng rồi ngồi vào bàn làm việc.
Dạo này xảy ra nhiều chuyện, lâu lắm rồi mới có thời gian yên tĩnh, mấy ngày nay cô chưa đăng truyện mới, bên phía biên tập không ngừng giục cô.
Vô Niệm chẳng biết viết gì.
Cô mở nắp lon Coca, ngẩn ngơ nhìn cửa sổ.
Trên bờ cát, Triệu Hải Khoát và đám học viên cùng tập luyện, cả đám xếp thành một hàng, xoay cổ chân cổ tay. Anh nhìn qua nhà cô, thấy cô nhìn anh, anh làm mặt quỷ trêu cô, Vô Niệm cười ha hả, cô nghĩ cái người này tấu hề thật đó.
Vô Niệm mải nhìn bọn họ, đầu chợt nảy số, cô nghĩ một câu chuyện về ước mơ, không ngừng gõ chữ trên bàn phím.
Cô viết xong, gửi cho phía biên tập để duyệt lại rồi uống hết lon Coca.
Bỗng chốc cô thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Advertisements
REPORT THIS AD
Từ lúc Vô Niệm bắt đầu viết truyện, Triệu Hải Khoát hay quay lại nhìn cô, nhưng chiếc laptop che mất mặt cô, tới lúc cô gập laptop lại thì anh mới thấy.
Triệu Hải Khoát huơ huơ tay, Vô Niệm không hiểu, cô hỏi: “Anh nói gì cơ?”
“Trưa nay cùng ăn cơm nhé, cô nhớ chờ tôi đấy.” Triệu Hải Khoát mỉm cười, anh quay người dẫn đám học viên đi lướt sóng.
Triệu Hải Khoát hắng giọng hát, trông có vẻ rất vui. Đám người kia cũng hát theo.
Sóng hôm nay không mạnh lắm, Triệu Hải Khoát lướt trên ván, không ngừng thay đổi động tác.
Vô Niệm thấy hơi chán nên đọc sách ‘Chuyến hành hương của Harold Fry’.
Lúc trước đọc cuốn sách này, cô không hiểu ý của tác giả, say này khi trải qua những điều ấy, cô cũng dần hiểu ra.
Cô đắm chìm vào lời nói và các nhân vật trong sách, tới lúc nhìn điện thoại mới phát hiện bây giờ đã là 12 rưỡi, cô đứng dậy, cuống quýt đeo giày rồi chạy ra ngoài.
Vừa xuống lầu thì thấy Triệu Hải Khoát.
“Anh chờ lâu chưa, xin lỗi anh, tôi xuống muộn quá.” Vô Niệm gãi đầu.
“Không sao, tôi cũng không vội.” Triệu Hải Khoát định gõ cửa, nhưng lại thấy cô đang đọc gì đó nên lại thôi, anh ngồi ở cầu thang chờ cô.
Mùa đông đến nhưng giữa trưa vẫn có nắng ấm. Vô Niệm mặc bộ váy dài màu trắng, cô đội mũi, khoác túi tote màu hồng nhạt, cúi đầu đi tiếp.
Hai người đi cùng nhau, Triệu Hải Khoát kể cho cô nghe về chuyện đi lướt sóng, nhắc tới Tiểu Vũ, giọng nói của anh tràn ngập tự hào.
Advertisements
REPORT THIS AD
Trước đây, mọi người xung quanh cô ở cạnh nhau chỉ vì lợi ích, muốn công danh sự nghiệp, dần dần mất đi niềm vui của cuộc sống, có những người dùng rượu để quên đi mọi chuyện, họ sợ buổi đêm yên tĩnh làm bản thân mất ngủ, cô nhớ tới mình ngày trước.
Càng lâu dần, những người ấy không còn vui vẻ nữa.
Nhưng Triệu Hải Khoát không giống thế, cô thích nghe anh kể chuyện của mình, mỗi lúc ấy, ánh mắt anh sáng ngời, vừa trong trẻo lại nhiệt huyết.
Thỉnh thoảng cô sẽ hỏi anh những thứ mình không hiểu, hai người vừa nói vừa đi tới nhà hàng kiểu Tây.
Nhà hàng này mới khai trương.
Hai người chọn bàn cạnh cửa sổ sát đất, bên ngoài là trời xanh biển rộng mênh mông, trong nhà hàng được decor theo phong cách Bắc Âu, dạo này nhà hàng này rất nổi tiếng, mấy cô gái hay tới đây chụp ảnh.
Vô Niệm xem thực đơn, ảnh chụp đồ ăn rất đẹp, giá cả cũng đắt.
Vô Niệm không biết nên gọi gì, cô đưa menu cho Triệu Hải Khoát. Anh không thích ăn đồ Tây, mãi mới order xong.
“Tôi thấy nhà hàng này khá đẹp nên đưa cô tới.” Anh nói.
Tối qua, anh nghĩ mãi không biết nên dẫn cô đi đâu, anh muốn cùng cô ăn mấy quán đơn giản gần nhà.
Anh ngồi ngoài phòng khách, lên mạng search xem có quán nào được, còn hỏi mấy người khác, cuối cùng thì tìm ra nhà hàng này.
“Cô muốn chụp ảnh không?”
Vô Niệm sửng sốt, cô nghĩ vài giây, cười đáp: “Không cần đâu.”
Advertisements
REPORT THIS AD
Cô ngẩng đầu, ở bàn khác, có chàng trai nọ chụp ảnh cho người yêu mình. Đột nhiên cô nhớ, năm ấy lúc cô mới yêu Lục Hàng, anh ta cũng từng hỏi: “Em có muốn chụp ảnh không?”
Cô buồn bã nhìn hai người họ, Triệu Hải Khoát nhìn theo ánh mắt cô.
Cô hỏi: “Sao anh lại đưa tôi tới đây?”
“Mấy người trong quán tôi bảo nhà hàng này nổi tiếng lắm, con gái thích đến đây.”
“Nhà hàng này có view biển, lại là món Tây nên sẽ hút khách.” Vô Niệm cười nói.
Lâu lắm rồi cô không ăn tiramisu, ngạc nhiên nói với anh: “Triệu Hải Khoát, cái này ngon thật đấy.” Đồ ngọt làm người ta vui vẻ, Vô Niệm cũng thế.
Vô Niệm chống cằm, cô rướn người, tròn mắt nói: “Tôi gọi thêm một phần được không?”
Lát sau, cô không cưỡng lại được, gọi thêm một phần nữa.
Vô Niệm vui vẻ, chủ động nói với anh: “Tuổi trẻ tốt thật đó, cô gái kia xinh thật, người yêu cũng đẹp trai.”
Triệu Hải Khoát nhìn theo cô, “Nhưng không đẹp bằng cô.” Nói xong, anh uống một ngụm nước.
Vô Niệm cúi đầu, cô nhìn phong cảnh bên ngoài, lại nhìn đám người đang chụp ảnh, mấy năm nay cô chưa chụp tấm nào, cô đưa điện thoại cho anh, dũng cảm nói: “Anh chụp cho tôi đi.”
Vô Niệm dựa lưng vào ghế, đằng sau là biển rộng, cô đặt tay lên bàn, nhìn vào camera.
“Cô đổi tư thế khác đi, thôi chụp thêm bức nữa.”
“Ơ? À, được.”
Vô Niệm đứng dậy, cô đứng cạnh cửa sổ như mấy cô gái kia, chụp mấy tấm khác.
Cô cầm điện thoại, nhìn gương mặt xa lạ trong ảnh, ngẩn ngơ một lúc rồi cất điện thoại đi.
Ăn cơm xong, mặt trời vẫn chói chang, người ta nói: căng da bụng trùng da mắt, hai người gọi taxi, ngồi trên xe, Vô Niệm buồn ngủ.
“Tôi về đây, cô đi nghỉ đi.” Taxi dừng lại trước cửa quán, anh nói.
Cô nhìn anh, gọi anh lại: “Triệu Hải Khoát, anh đợi tôi tí.” Vô Nhiệm vội vàng đuổi theo: “Anh add Wechat của tôi đi, lần sau đi ăn với nhau anh không phải đợi nữa, cứ nhắn cho tôi là được.”
Triệu Hải Khoát ngẩn người, luống cuồng cầm điện thoại ra.
Về đến nhà, Vô Niệm nằm trên giường, dần dần thiếp đi.
Ngủ trưa một lúc, cô thức dậy rồi xuống quán trà sữa.
Triệu Hải Khoát vào trang cá nhân của cô, hóa ra cô tên là Vô Niệm, trang cá nhân trống trơn chẳng có gì, anh do dự không biết có nên nhắn tin cho cô không, nghĩ mãi rồi lại thôi, sợ làm phiền cô.
Anh không biết nên nhắn gì, không biết nếu nhắn thì cô có rep không.
Cả buổi chiều, anh dẫn học viên ra biển, thỉnh thoảng lại lôi điện thoại ra xem, nhìn khung chat giữa hai người.
Anh lại nhìn quán trà sữa, khách trong quán khá đông, mọi người đều cười đùa thoải mái, Vô Niệm cũng vui vẻ theo, ít ra cô thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn.
Buổi chiều bận rộn, Vô Niệm, Vu Tình và Vương Vũ Điềm không có thời gian nói chuyện, tới 7 giờ tối, khách trong quán vãng dần, Vô Niệm pha một cốc trà đào ô long, cô cầm cốc trà đi tới bờ cát.
Cô cởi giày rồi ngồi xuống.
Bình thường ngoài biển rất yên tĩnh vắng vẻ, hôm nay lại khá đông người, nhưng mà đây cũng là chuyện tốt. Dạo này, ở nơi đây có thêm nhiều quán mới, cuộc sống của người dân cũng dư giả hơn.
Có mấy đứa trẻ ngồi trên cát xây lâu đài, còn có vài cặp yêu nhau.
Cũng có người giống như Vô Niệm, ngồi một mình uống rượu, ngơ ngẩn nhìn người khác.
Tới lúc quán sắp đóng cửa, Triệu Hải Khoát đi tới.
Vu Tình nhìn anh, không cần nghĩ cũng biết ông anh mình tìm ai, cô nàng chỉ về phía Vô Niệm.
Triệu Hải Khoát nhìn cô, Vô Niệm đặt tay lên gối, bóng lưng cô đơn khác hẳn với cảnh biển sôi động ngoài kia.
“Cô đang nghĩ gì thế?” Anh ngồi cạnh cô, hỏi.
“Anh thấy chàng trai kia không? Cái người đang uống rượu một mình đấy, không biết anh ta đang nghĩ gì nhỉ?”
“Là người đó hả, để tôi nhìn kĩ xem, hay là tôi tính cho anh ta một quẻ nhé.” Triệu Hải Khoát bấm ngón tay, anh cau mày.
Thấy sắc mặt nghiêm túc của anh, Vô Niệm hỏi: “Vị đạo sĩ này, anh có tính ra gì không thế?”
“Tôi đã tính qua, chàng trai này ưu tú phi phàm, tôi là người phàm tục không được học nhiều, không thể đoán được, theo cô thì anh ta đang nghĩ gì?” Triệu Hải Khoát nhìn Vô Niệm.
Vẻ mặt cô trầm xuống, cô nhìn cát dưới chân, thở dài một hơi, lại nhìn biển đằng xa: “Cuộc sống này có rất nhiều đau thương, tôi không biết anh chàng đó đau buồn cỡ nào, không thể nói rõ được,… Thôi, không nghĩ nữa, uống trà đi.”
Cô chưa từng san sẻ nỗi buồn của bản thân, cũng chẳng ai quan tâm cô thế nào.
Hai người ngồi trên bờ cát, xung quanh náo nhiệt ồn ã. Triệu Hải Khoát nhìn đôi mắt ảm đạm của cô, anh nhớ ngày trước, khi mình còn là vận động viên lướt sóng.
Có chú chó nhỏ đi ngang qua, ngửi ngửi vài lần rồi chạy mất.
Vô Niệm cầm điện thoại, cô thấy tin nhắn Triệu Hải Khoát gửi mình, anh hỏi tối nay cô muốn ăn gì.
“Xin lỗi, tôi để chế độ im lặng, lại không hay xem điện thoại nên không thấy tin nhắn của anh.”
Sau khi bỏ nhà đi, Vô Niệm đổi số mới, cô không có bạn bè nên chẳng ai nhắn cho cô, mà cô lại ghét tiếng chuông điện thoại ầm ĩ nên lúc nào cũng để im lặng, cô không hay cầm điện thoại, vì cô nghĩ sẽ không có ai nhắn tin với mình.
“Không sao đâu, bây giờ cô nói cũng được mà, tối nay cô muốn ăn gì, à không, cô muốn ăn bữa khuya không?” Triệu Hải Khoát đứng dậy, phủi cát trên quần.
“Tôi muốn ăn hàu, sò biển, tôm nướng.” Dạo này Vô Niệm ăn nhiều hơn trước.
“Đi thôi.”
“Đi đường nào? Tôi không đi bộ đâu, đi xe điện đi.” Vô Niệm rất đói, vui vẻ chạy lên tầng 2 lấy chìa khóa, hai người phóng xe đi ăn.
Đã ăn đồ nướng thì phải uống bia, Vô Niệm muốn uống một lon.
Cô không phải là người giỏi uống bia rượu, uống hết một lon, mặt cô đỏ bừng, Vô Niệm bỏ mũ xuống, tóc cô tung bay trong gió, xinh đẹp động lòng người.
“Đừng nhìn tôi thế, anh ăn đi.” Triệu Hải Khoát gắp miếng cà tím nướng nhưng chưa ăn, mải mê nhìn cô.
“Ha ha.” Vô Niệm chống cằm, cười nói, “Có lúc trông anh cũng đáng yêu lắm.”
Ăn uống no say, hai người phóng xe về nhà, gió đêm thổi qua, Vô Niệm ngà ngà say, cô dựa vào người anh.
Có những lúc cô sẽ nhớ tới chuyện cũ, những chuyện làm cô đau lòng, khiến cô không thở nổi.
Triệu Hải Khoát thấy có người đè lên người mình, anh mỉm cười, cố tình đi chậm lại, muốn ở cùng cô thêm một lúc.
“Triệu Hải Khoát, anh có thể hát một bàn không?”
“Được, cô muốn nghe bài gì?”
“Bài gì cũng được.”
Anh từng tin rằng có vài người không bao giờ phải chờ đợi.
Nên anh hiểu rõ vì sao bật khóc dưới ánh lửa đèn tàn.
Em không tin rằng mai sau gả cho anh sẽ thấy hạnh phúc.
Chỉ muốn em hiểu rõ, anh cam tâm tình nguyện yêu em đến tận cùng.
Triệu Hải Khoát hát bài ‘Ông hoàng Karaoke’ của Trần Dịch Tấn, trong lòng anh chỉ có cô gái ngồi yên sau.
Về đến nhà, Vô Niệm đứng cạnh cửa sổ, cô nghe tiếng sóng biển, mở bài hát ‘Ông hoàng Karaoke’ trên điện thoại, đột nhiên cô muốn uống rượu.
Hai người đều im lặng, Triệu Hải Khoát chạy nhanh hơn, anh chạy phía trước, quay đầu lại nhìn cô, Vô Niệm chạy theo anh.
“Tí nữa đi ăn sáng không, chạy lâu đói lắm.” Hai người chạy 8km, anh nói.
Vô Niệm muốn đi, nhưng dạo này trong quán rất bận, cô dành cả trưa viết truyện, sợ không đủ thời gian nên từ chối.
Triệu Hải Khoát không ép, anh dặn cô tối nay nhớ ăn cơm với anh rồi về.
Vô Niệm tắm xong, cô ăn lát bánh mì nướng rồi ngồi vào bàn làm việc.
Dạo này xảy ra nhiều chuyện, lâu lắm rồi mới có thời gian yên tĩnh, mấy ngày nay cô chưa đăng truyện mới, bên phía biên tập không ngừng giục cô.
Vô Niệm chẳng biết viết gì.
Cô mở nắp lon Coca, ngẩn ngơ nhìn cửa sổ.
Trên bờ cát, Triệu Hải Khoát và đám học viên cùng tập luyện, cả đám xếp thành một hàng, xoay cổ chân cổ tay. Anh nhìn qua nhà cô, thấy cô nhìn anh, anh làm mặt quỷ trêu cô, Vô Niệm cười ha hả, cô nghĩ cái người này tấu hề thật đó.
Vô Niệm mải nhìn bọn họ, đầu chợt nảy số, cô nghĩ một câu chuyện về ước mơ, không ngừng gõ chữ trên bàn phím.
Cô viết xong, gửi cho phía biên tập để duyệt lại rồi uống hết lon Coca.
Bỗng chốc cô thấy có ánh mắt nhìn mình chằm chằm.
Advertisements
REPORT THIS AD
Từ lúc Vô Niệm bắt đầu viết truyện, Triệu Hải Khoát hay quay lại nhìn cô, nhưng chiếc laptop che mất mặt cô, tới lúc cô gập laptop lại thì anh mới thấy.
Triệu Hải Khoát huơ huơ tay, Vô Niệm không hiểu, cô hỏi: “Anh nói gì cơ?”
“Trưa nay cùng ăn cơm nhé, cô nhớ chờ tôi đấy.” Triệu Hải Khoát mỉm cười, anh quay người dẫn đám học viên đi lướt sóng.
Triệu Hải Khoát hắng giọng hát, trông có vẻ rất vui. Đám người kia cũng hát theo.
Sóng hôm nay không mạnh lắm, Triệu Hải Khoát lướt trên ván, không ngừng thay đổi động tác.
Vô Niệm thấy hơi chán nên đọc sách ‘Chuyến hành hương của Harold Fry’.
Lúc trước đọc cuốn sách này, cô không hiểu ý của tác giả, say này khi trải qua những điều ấy, cô cũng dần hiểu ra.
Cô đắm chìm vào lời nói và các nhân vật trong sách, tới lúc nhìn điện thoại mới phát hiện bây giờ đã là 12 rưỡi, cô đứng dậy, cuống quýt đeo giày rồi chạy ra ngoài.
Vừa xuống lầu thì thấy Triệu Hải Khoát.
“Anh chờ lâu chưa, xin lỗi anh, tôi xuống muộn quá.” Vô Niệm gãi đầu.
“Không sao, tôi cũng không vội.” Triệu Hải Khoát định gõ cửa, nhưng lại thấy cô đang đọc gì đó nên lại thôi, anh ngồi ở cầu thang chờ cô.
Mùa đông đến nhưng giữa trưa vẫn có nắng ấm. Vô Niệm mặc bộ váy dài màu trắng, cô đội mũi, khoác túi tote màu hồng nhạt, cúi đầu đi tiếp.
Hai người đi cùng nhau, Triệu Hải Khoát kể cho cô nghe về chuyện đi lướt sóng, nhắc tới Tiểu Vũ, giọng nói của anh tràn ngập tự hào.
Advertisements
REPORT THIS AD
Trước đây, mọi người xung quanh cô ở cạnh nhau chỉ vì lợi ích, muốn công danh sự nghiệp, dần dần mất đi niềm vui của cuộc sống, có những người dùng rượu để quên đi mọi chuyện, họ sợ buổi đêm yên tĩnh làm bản thân mất ngủ, cô nhớ tới mình ngày trước.
Càng lâu dần, những người ấy không còn vui vẻ nữa.
Nhưng Triệu Hải Khoát không giống thế, cô thích nghe anh kể chuyện của mình, mỗi lúc ấy, ánh mắt anh sáng ngời, vừa trong trẻo lại nhiệt huyết.
Thỉnh thoảng cô sẽ hỏi anh những thứ mình không hiểu, hai người vừa nói vừa đi tới nhà hàng kiểu Tây.
Nhà hàng này mới khai trương.
Hai người chọn bàn cạnh cửa sổ sát đất, bên ngoài là trời xanh biển rộng mênh mông, trong nhà hàng được decor theo phong cách Bắc Âu, dạo này nhà hàng này rất nổi tiếng, mấy cô gái hay tới đây chụp ảnh.
Vô Niệm xem thực đơn, ảnh chụp đồ ăn rất đẹp, giá cả cũng đắt.
Vô Niệm không biết nên gọi gì, cô đưa menu cho Triệu Hải Khoát. Anh không thích ăn đồ Tây, mãi mới order xong.
“Tôi thấy nhà hàng này khá đẹp nên đưa cô tới.” Anh nói.
Tối qua, anh nghĩ mãi không biết nên dẫn cô đi đâu, anh muốn cùng cô ăn mấy quán đơn giản gần nhà.
Anh ngồi ngoài phòng khách, lên mạng search xem có quán nào được, còn hỏi mấy người khác, cuối cùng thì tìm ra nhà hàng này.
“Cô muốn chụp ảnh không?”
Vô Niệm sửng sốt, cô nghĩ vài giây, cười đáp: “Không cần đâu.”
Advertisements
REPORT THIS AD
Cô ngẩng đầu, ở bàn khác, có chàng trai nọ chụp ảnh cho người yêu mình. Đột nhiên cô nhớ, năm ấy lúc cô mới yêu Lục Hàng, anh ta cũng từng hỏi: “Em có muốn chụp ảnh không?”
Cô buồn bã nhìn hai người họ, Triệu Hải Khoát nhìn theo ánh mắt cô.
Cô hỏi: “Sao anh lại đưa tôi tới đây?”
“Mấy người trong quán tôi bảo nhà hàng này nổi tiếng lắm, con gái thích đến đây.”
“Nhà hàng này có view biển, lại là món Tây nên sẽ hút khách.” Vô Niệm cười nói.
Lâu lắm rồi cô không ăn tiramisu, ngạc nhiên nói với anh: “Triệu Hải Khoát, cái này ngon thật đấy.” Đồ ngọt làm người ta vui vẻ, Vô Niệm cũng thế.
Vô Niệm chống cằm, cô rướn người, tròn mắt nói: “Tôi gọi thêm một phần được không?”
Lát sau, cô không cưỡng lại được, gọi thêm một phần nữa.
Vô Niệm vui vẻ, chủ động nói với anh: “Tuổi trẻ tốt thật đó, cô gái kia xinh thật, người yêu cũng đẹp trai.”
Triệu Hải Khoát nhìn theo cô, “Nhưng không đẹp bằng cô.” Nói xong, anh uống một ngụm nước.
Vô Niệm cúi đầu, cô nhìn phong cảnh bên ngoài, lại nhìn đám người đang chụp ảnh, mấy năm nay cô chưa chụp tấm nào, cô đưa điện thoại cho anh, dũng cảm nói: “Anh chụp cho tôi đi.”
Vô Niệm dựa lưng vào ghế, đằng sau là biển rộng, cô đặt tay lên bàn, nhìn vào camera.
“Cô đổi tư thế khác đi, thôi chụp thêm bức nữa.”
“Ơ? À, được.”
Vô Niệm đứng dậy, cô đứng cạnh cửa sổ như mấy cô gái kia, chụp mấy tấm khác.
Cô cầm điện thoại, nhìn gương mặt xa lạ trong ảnh, ngẩn ngơ một lúc rồi cất điện thoại đi.
Ăn cơm xong, mặt trời vẫn chói chang, người ta nói: căng da bụng trùng da mắt, hai người gọi taxi, ngồi trên xe, Vô Niệm buồn ngủ.
“Tôi về đây, cô đi nghỉ đi.” Taxi dừng lại trước cửa quán, anh nói.
Cô nhìn anh, gọi anh lại: “Triệu Hải Khoát, anh đợi tôi tí.” Vô Nhiệm vội vàng đuổi theo: “Anh add Wechat của tôi đi, lần sau đi ăn với nhau anh không phải đợi nữa, cứ nhắn cho tôi là được.”
Triệu Hải Khoát ngẩn người, luống cuồng cầm điện thoại ra.
Về đến nhà, Vô Niệm nằm trên giường, dần dần thiếp đi.
Ngủ trưa một lúc, cô thức dậy rồi xuống quán trà sữa.
Triệu Hải Khoát vào trang cá nhân của cô, hóa ra cô tên là Vô Niệm, trang cá nhân trống trơn chẳng có gì, anh do dự không biết có nên nhắn tin cho cô không, nghĩ mãi rồi lại thôi, sợ làm phiền cô.
Anh không biết nên nhắn gì, không biết nếu nhắn thì cô có rep không.
Cả buổi chiều, anh dẫn học viên ra biển, thỉnh thoảng lại lôi điện thoại ra xem, nhìn khung chat giữa hai người.
Anh lại nhìn quán trà sữa, khách trong quán khá đông, mọi người đều cười đùa thoải mái, Vô Niệm cũng vui vẻ theo, ít ra cô thấy cuộc sống của mình có ý nghĩa hơn.
Buổi chiều bận rộn, Vô Niệm, Vu Tình và Vương Vũ Điềm không có thời gian nói chuyện, tới 7 giờ tối, khách trong quán vãng dần, Vô Niệm pha một cốc trà đào ô long, cô cầm cốc trà đi tới bờ cát.
Cô cởi giày rồi ngồi xuống.
Bình thường ngoài biển rất yên tĩnh vắng vẻ, hôm nay lại khá đông người, nhưng mà đây cũng là chuyện tốt. Dạo này, ở nơi đây có thêm nhiều quán mới, cuộc sống của người dân cũng dư giả hơn.
Có mấy đứa trẻ ngồi trên cát xây lâu đài, còn có vài cặp yêu nhau.
Cũng có người giống như Vô Niệm, ngồi một mình uống rượu, ngơ ngẩn nhìn người khác.
Tới lúc quán sắp đóng cửa, Triệu Hải Khoát đi tới.
Vu Tình nhìn anh, không cần nghĩ cũng biết ông anh mình tìm ai, cô nàng chỉ về phía Vô Niệm.
Triệu Hải Khoát nhìn cô, Vô Niệm đặt tay lên gối, bóng lưng cô đơn khác hẳn với cảnh biển sôi động ngoài kia.
“Cô đang nghĩ gì thế?” Anh ngồi cạnh cô, hỏi.
“Anh thấy chàng trai kia không? Cái người đang uống rượu một mình đấy, không biết anh ta đang nghĩ gì nhỉ?”
“Là người đó hả, để tôi nhìn kĩ xem, hay là tôi tính cho anh ta một quẻ nhé.” Triệu Hải Khoát bấm ngón tay, anh cau mày.
Thấy sắc mặt nghiêm túc của anh, Vô Niệm hỏi: “Vị đạo sĩ này, anh có tính ra gì không thế?”
“Tôi đã tính qua, chàng trai này ưu tú phi phàm, tôi là người phàm tục không được học nhiều, không thể đoán được, theo cô thì anh ta đang nghĩ gì?” Triệu Hải Khoát nhìn Vô Niệm.
Vẻ mặt cô trầm xuống, cô nhìn cát dưới chân, thở dài một hơi, lại nhìn biển đằng xa: “Cuộc sống này có rất nhiều đau thương, tôi không biết anh chàng đó đau buồn cỡ nào, không thể nói rõ được,… Thôi, không nghĩ nữa, uống trà đi.”
Cô chưa từng san sẻ nỗi buồn của bản thân, cũng chẳng ai quan tâm cô thế nào.
Hai người ngồi trên bờ cát, xung quanh náo nhiệt ồn ã. Triệu Hải Khoát nhìn đôi mắt ảm đạm của cô, anh nhớ ngày trước, khi mình còn là vận động viên lướt sóng.
Có chú chó nhỏ đi ngang qua, ngửi ngửi vài lần rồi chạy mất.
Vô Niệm cầm điện thoại, cô thấy tin nhắn Triệu Hải Khoát gửi mình, anh hỏi tối nay cô muốn ăn gì.
“Xin lỗi, tôi để chế độ im lặng, lại không hay xem điện thoại nên không thấy tin nhắn của anh.”
Sau khi bỏ nhà đi, Vô Niệm đổi số mới, cô không có bạn bè nên chẳng ai nhắn cho cô, mà cô lại ghét tiếng chuông điện thoại ầm ĩ nên lúc nào cũng để im lặng, cô không hay cầm điện thoại, vì cô nghĩ sẽ không có ai nhắn tin với mình.
“Không sao đâu, bây giờ cô nói cũng được mà, tối nay cô muốn ăn gì, à không, cô muốn ăn bữa khuya không?” Triệu Hải Khoát đứng dậy, phủi cát trên quần.
“Tôi muốn ăn hàu, sò biển, tôm nướng.” Dạo này Vô Niệm ăn nhiều hơn trước.
“Đi thôi.”
“Đi đường nào? Tôi không đi bộ đâu, đi xe điện đi.” Vô Niệm rất đói, vui vẻ chạy lên tầng 2 lấy chìa khóa, hai người phóng xe đi ăn.
Đã ăn đồ nướng thì phải uống bia, Vô Niệm muốn uống một lon.
Cô không phải là người giỏi uống bia rượu, uống hết một lon, mặt cô đỏ bừng, Vô Niệm bỏ mũ xuống, tóc cô tung bay trong gió, xinh đẹp động lòng người.
“Đừng nhìn tôi thế, anh ăn đi.” Triệu Hải Khoát gắp miếng cà tím nướng nhưng chưa ăn, mải mê nhìn cô.
“Ha ha.” Vô Niệm chống cằm, cười nói, “Có lúc trông anh cũng đáng yêu lắm.”
Ăn uống no say, hai người phóng xe về nhà, gió đêm thổi qua, Vô Niệm ngà ngà say, cô dựa vào người anh.
Có những lúc cô sẽ nhớ tới chuyện cũ, những chuyện làm cô đau lòng, khiến cô không thở nổi.
Triệu Hải Khoát thấy có người đè lên người mình, anh mỉm cười, cố tình đi chậm lại, muốn ở cùng cô thêm một lúc.
“Triệu Hải Khoát, anh có thể hát một bàn không?”
“Được, cô muốn nghe bài gì?”
“Bài gì cũng được.”
Anh từng tin rằng có vài người không bao giờ phải chờ đợi.
Nên anh hiểu rõ vì sao bật khóc dưới ánh lửa đèn tàn.
Em không tin rằng mai sau gả cho anh sẽ thấy hạnh phúc.
Chỉ muốn em hiểu rõ, anh cam tâm tình nguyện yêu em đến tận cùng.
Triệu Hải Khoát hát bài ‘Ông hoàng Karaoke’ của Trần Dịch Tấn, trong lòng anh chỉ có cô gái ngồi yên sau.
Về đến nhà, Vô Niệm đứng cạnh cửa sổ, cô nghe tiếng sóng biển, mở bài hát ‘Ông hoàng Karaoke’ trên điện thoại, đột nhiên cô muốn uống rượu.
Tác giả :
Lục Manh