Bia Đỡ Đạn Phản Công
Chương 97: Cô gái làm dự bị (hoàn)
Bách Hợp cười một tiếng, kéo mặt nạ dưỡng khí ra. Cô cũng đẩy lùi máy thở ra một chút. Vốn là sau khi cô luyện nội công thì sức lực trở nên rất lớn nên vào lúc này không phí nhiều sức lực đã lấy đi máy thở ô xy của Lục Chấn Đào, lại thấy trên tay anh ta đang cắm ống truyền thuốc duy trì huyết áp cũng rút ra nốt.
Lúc ống truyền rút ra thì máu cũng tuôn ra ngoài theo nhưng cô không để ý. Lục Chấn Đào không có những thứ dụng cụ này trợ giúp càng khiến cho hô hấp khó khăn. Anh ta giống như một con cá rời khỏi mặt nước vậy, trong cổ họng phát ra tiếng vang kỳ quái.
“Mày rốt cuộc muốn làm gì?” Bà Lục thấy tình huống như vậy thì trái tim đau giống như đang sống bị người ta xé ra làm hai vậy, trước mắt tối sầm lại, mềm nhũn liền ngã ngồi ở dưới đất.
“Anh cả quá đau khổ, con chỉ muốn giải trừ thống khổ thay anh ấy mà thôi.” Lúc Bách Hợp thốt ra lời này, ông Lục và Lục Chấn Đào quả nhiên không hổ là cha con, theo bản năng liền nói: “Nó có thể không cần đau khổ như vậy, chỉ cần mày nguyện ý cắt thận cho nó.”
Nghe nói như vậy, Bách Hợp không nhịn được liền bật cười: “Cha, cha có từng nghĩ tới không, con cũng là con gái của cha mà? Tại sao con lại phải cắt thận? Tại sao con phải vì anh ấy mà hiến xương, hiến tủy rồi giờ lại hiến thận? Sau này lúc không còn gì để hiến nữa có phải là toàn bộ tâm can tỳ phế của con đều cho anh ấy? Nếu như thế giới thật sự có phương pháp di dời đi đau khổ gì đó thì sợ rằng cha mẹ đều chuyển hết đau khổ trên người của anh cả sang cho con rồi.” Bách Hợp một mặt vừa nói, một mặt rút từ trong ba lô ra lá bùa màu vàng đã sớm chuẩn bị, đưa ngón giữa sau khi cắn chảy máu ra bắt đầu vẽ trên lá bùa đó.
Những năm này đạo thuật của cô thành tựu cũng không đặc biệt cao. Dù sao thời gian cũng ngắn quá. Nhưng ít ra nếu là dùng máu vẫn có thể vẽ ra một bùa chú có uy lực to lớn. Cô vẽ xong một lá cầm ở trên tay lại lần nữa lấy ra một lá khác.
“Mày là con gái tao. Nếu như đã biết mày là do tao sinh thì nên nghe lời tao. Lục Bách Hợp, nhân lúc bây giờ tao còn chưa tức giận thì mày tốt nhất nên nghe lời một chút. Nếu không tao sẽ khiến mày muốn sống không được, muốn chết không xong.”
Ông Lục nghĩ đến lúc trước con gái kỳ quái có thể nhảy xuống từ tầng mười bảy mà vẫn có thể bình an vô sự thì thật ra trong lòng cũng có chút sợ hãi. Nhưng lại thấy con trai ở bên cạnh phải chịu khổ thì vẫn không nhịn được uy hiếp một câu.
“Thiên địa…” Trong miệng Bách Hợp đọc lên khẩu quyết của Thiên địa môn Đạo đức kinh, xuất ra pháp quyết sau đó chỉ Lục Chấn Đào, đột nhiên trong cổ họng hắn phat ra một tiếng kêu kỳ lạ, một luồng khí tức màu xanh nhạt bay vào trong lá bùa. Bách Hợp lại hướng về phía thân thể mình một chút, tiếp tục làm như vừa rồi, cầm hai lá bùa đi về hướng vợ chồng nhà họ Lục.
Dường như không còn nghe được tiếng thở của con trai nữa, ông Lục theo bản năng phải đi xem sao. Động tác của Bách Hợp thật nhanh, đi nhanh về hướng ông ta. Ông ta muốn tránh nhưng lại không tránh thoát, trên lưng giống như có vật gì đó dán vào rồi lập tức biến mất trong thân thể ông ta, bà Lục cũng vậy. Bà đưa tay sờ lên lưng nhưng thật giống như không có gì cả, không khỏi kinh ngạc: “Mày đã làm gì thế?”
“Con biết cha mẹ yêu thương nhất là Lục Chấn Đào cho nên con giúp hai ngườiđó.”Lại còn tốt bụng giải thích: “Con phong ấn nỗi đau đớn khi rút ra tủy xương cũng với phẫu thuật hiến thận vào trong lá bùa rồi làm cho nó đi vào trong thân thể của mẹ rồi, mẹ yêu quý. Sau này hãy hưởng thụ thật tốt đi.” Loại đau khổ này sẽ từng ngày từng giờ quấn trên người của bà Lục khiến cho bà ta thật sự muốn sống không được, muốn chết không xong.
Mà bên kia cũng vậy, nếu như ông Lục đã yêu thương con trai như thế thì dĩ nhiên muốn đau nỗi đau của anh ta, cảm nhận cảm giác của anh ta. Bách Hợp phong ấn cảm giác trước khi chết của Lục Chấn Đào xuống, cũng đánh nó vào trong cơ thể của ông Lục. Ông ta sẽ lúc nào cũng được thưởng thức cảm giác đó, để cho bọn họ suốt đời không được an bình.
Hai vợ chồng này danh tiếng quá tốt, sau này nói bọn họ yêu thương con trai đến mức phát điên. Mấy năm nay Bách Hợp vẫn muốn tìm kiếm phương pháp nào đó trừng phạt bọn họ nhưng cũng không tìm được một phương pháp vừa ý. Cô nghĩ tới việc muốn giết đôi vợ chồng này nhưng mà giết hai người cũng không giải quyết vấn đề gì, huống hồ bọn họ đối xử quả thực quá tàn nhẫn với một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, nếu như để cho bọn họ chết đi một cách đơn giản như vậy thì đã quá mức tiện nghi cho bọn họ rồi. Phá hủy danh tiếng của bọn họ cũng không đủ.
Vì vậy Bách Hợp muốn bọn họ nếm thử một chút đau khổ của nguyên chủ. Hai người họ không phải yêu thương con trai sao? Yêu con trai yêu đến mức thậm chí con gái cũng không thèm để ý. Vậy thì cô thành toàn cho bọn họ, khiến cho một người bao nhiêu năm sống trên đời này cũng vĩnh viễn cảm nhận được nỗi đau của con trai, một người trên chính cơ thể mình tái diễn lại đau đớn khi rút ra tủy xương cùng với phẫu thuật cắt thận, để cho bọn họ sống thật khỏe mạnh, áo cơm không lo nhưng lại phải chịu hành hạ, đau đớn. Đối với bọn họ đó mới là hình phạt tốt nhất.
“A…” Trong miệng ông Lục phát ra tiếng kêu vang. Ông cảm thấy mình đã sắp không thở được nữa, sờ lên thân thể rõ ràng vẫn bình thường nhưng không biết tại sao chỗ sau lưng lại bứt rứt đau.
Trên giường bệnh, Lục Chấn Đào đã ngủ an tĩnh. Đôi mắt nhìn nguyên chủ có vẻ dịu dàng kia đã nhắm lại, hơi thở dần dần yếu ớt, nằm co quắp. Bách Hợp thấy tay chân hắn đều co quắp, cuối cùng có thể bình tĩnh lại.
“Mày, mày là cái đồ nghiệt chướng!” Bà Lục cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỗ sau lưng đau đến mức khiến bà toát mồ hôi lạnh rồi sau đó nơi hông đau thật giống như bị người ta cắt vậy, thật giống như có người cắt bỏ một phần cơ thể của bà vậy. Bà theo bản năng đưa tay ra sờ nhưng cuối cùng cái gì cũng không sờ được.
Bách Hợp nhìn tình cảnh hai vợ chồng đau đến ngồi chồm hỗm dưới đất không dậy nổi không khỏi cười lạnh hai tiếng:
“Quả thật con là một nghiệt chướng, nhưng mà cũng là do mọi người tạo nghiệt trước, sinh ra con.” Nếu như vợ chồng Lục gia không muốn có cái loại mục đích không thể để người khác biết, nếu như ý nghĩ của bọn họ đơn thuần một chút, không muốn đem thân thể có sẵn của con gái trở thành một cái kho bảo tồn các bộ phận của con người thì một người nhu nhược như nguyên chủ Lục Bách Hợp cũng sẽ không đến nỗi hận thành như vậy. Một con người từ chỗ không hiểu việc báo thù người khác như vậy mà cuối cùng lại bị buộc đến lúc muốn báo thù, trong lòng cô cũng không biết là đau khổ đến mức nào.
Vợ chồng nhà họ Lục không nên đối xử với cô như vậy, hơi đối xử với cô khá một chút sợ rằng đã đủ để thỏa mãn cô ấy rồi, cũng không đến nỗi cuối cùng phải rơi vào kết cục chết không được tử tế.
Đáng tiếc vợ chồng nhà họ Lục gia không hiểu được ý tứ trong lời nói của Bách Hợp. Lúc này cả người bà Lục đều khó chịu thật giống như là xương cũng đau. Bà đã trực tiếp cảm nhận được nỗi đau khổ của nguyên chủ Lục Bách Hợp mà không phải là thân thể sau khi Bách Hợp luyện Cửu Dương Chân Kinh. Thân thể Lục Bách Hợp không tốt, có dùng nhiều thuốc bổ hơn nữa cũng không thể bù lại việc cô đã phải hai lần hiến tủy xương. Cả người bà Lục toát mồ hôi lạnh, nhìn con trai nằm trên giường đã không còn động đậy nữa thì bà biết, Lục Chấn Đào nhất định là bị Bách Hợp hại chết.
“Đau đớn sao? Ban đầu Lục Bách Hợp cũng là đau đớn như vậy.”
Hai vợ chồng phát ra tiếng gào thét giống như dã thú. Bách Hợp mỉm cười, nhìn hai người một cái, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Nửa tháng sau, đài truyền hình thành phố phát ra một tin tức, một đôi vợ chồng kỳ quái rõ ràng thân thể không có gì khác thường nhưng từng khoảnh khắc họ đều có thể cảm nhận được sự đau đớn không cách nào nhịn được.
Trong ti vi hiện ra hai vợ chồng thần sắc nhợt nhạt. Vợ chồng nhà họ Lục mồ hôi hột đầy đầu, dường như cả người co rút lại, sắc mặt tái xanh xám ngắt, cho dù ai cũng chỉ cần nhìn một cái liền có thể biết lúc này bọn họ đang chịu đựng nỗi đau mãnh liệt. Trong ti vi, các chuyên gia đang giới thiệu tới dân chung bệnh tình cổ quái này: “Hiện giờ có một căn bệnh thần bí chưa được phát hiện nào đó khiến cho mọi mặt đều khó chịu, sau này chúng tôi sẽ vì ông Lục, bà Lục tiến hành một cuộc kiểm tra cặn kẽ.”
Sau khi nói xong lời này, người chủ trì cũng tranh thủ thời gian kết luận: “Chúng ta liền mong đợi các giáo sư có thể tìm ra bệnh tình không biết này, nếu như là từng thấy qua loại bệnh này, xin mời mọi người hãy gọi theo số điện thoại này, cùng giáo sư của chúng tôi tiến hành một cuộc thảo luận chi tiết.” Nói xong, phía dưới màn ảnh xuất hiện một chuỗi dài số điện thoại. Giọng nói tràn đầy từ tính của người chủ trì:
“Nếu như là muốn cùng tham khảo bệnh tình này, xin mọi người hãy gửi các câu hỏi liên quan đến căn bệnh kỳ quái này vào số điện thoại ở giữa, chũng tôi sẽ lựa chọn tên của một số khán giả may mắn…” Bách Hợp xem đến đây thì không chút do dự tắt ti vi.
Cô cười lạnh hai tiếng, biết cả đời vợ chồng nhà họ Lục sẽ chịu hành hạ vô tận mới có thể bỏ đi nỗi ác khí trong lòng.
Bởi vì Bách Hợp có năm mươi vạn cho nên mới thuê một căn nhà nhỏ bình thường, một mặt luyện võ công, một mặt đi học, rất nhanh thời gian đã trôi qua năm sáu năm. Bây giờ Bách Hợp đã mười chín tuổi. Giá trị thuộc tính mị lực của bản thân cô mặc dù hơi thấp nhưng bởi vì vóc người của Lục Bách Hợp vốn thanh thuần mỹ mạo, nếu so với Phan Kim Liên lúc ban đầu tuy dung mạo có đẹp nhưng thật ra thì đạt được thắng lợi nhờ khí chất mị hoặc mà nói, tướng mạo của Lục Bách Hợp tinh xảo hơn rất nhiều. Hơn nữa Bách Hợp luyện tập Cửu Dương Chân Kinh nên trên người tự nhiên có một khí chất lạnh nhạt vì vậy sau khi lên đại học, mặc dù thành tích không được tốt lắm nhưng vẫn là người đẹp nổi danh giống như lúc ở trường trung học.
Bây giờ Lục Thiên Hợp đã vừa tròn hai mươi ba tuổi, cô dự thi nghiên cứu sinh. Bách Hợp học cùng một trường với cô. Trong nội dung câu chuyện, Lục Thiên Hợp đã đoạt đi đoạn tình yêu duy nhất trong tâm khảm Bách Hợp. Vợ chồng nhà họ Lục đã giải quyết, đương nhiên Bách Hợp không thể nào bỏ qua cho Lục Thiên Hợp. Vì vậy cô học cùng trường với Lục Thiên Hợp. Lục Thiên Hợp ở trường trung học cũng là một học sinh rất nổi tiếng, thành tích tốt đẹp, cũng rất khí chất. Nhưng sau khi Bách Hợp cũng lên trung học, những người ngày trước thảo luận về Lục Thiên Hợp dần dần chuyển qua thảo luận về Lục Bách Hợp. Lại bởi vì tên của hai người chỉ kém một chữ ngược lại lại khiến cho Lục Thiên Hợp nổi giận.
Tiếp theo chính là ác mộng của Lục Thiên Hợp. Mỗi người bạn trai mà cô qua lại thì Bách Hợp sẽ nhân cơ hội xuất hiện để gặp mặt. Nếu là ngầm ngầm có thầm mến cô ta thì Bách Hợp sẽ ở trong tối đánh những người này phải vào bệnh viện. Chỉ cần ai bày tỏ với Lục Thiên Hợp thì kết quả ngày thứ hai nhất định là ở trong bệnh viện, cũng không dám ra ngoài nữa.
Trong lúc nhất thời, Lục Thiên Hợp tựa như một ôn thần vậy, không ai dám bảy tỏ với cô ta, không ai dám lui tới với cô ta. Mà trong trường đại học xuất hiện một tin tức là Lục Thiên Hợp có người theo đuổi thần bí hoặc kẻ thù, cứ như vậy liền đi đôi với cuộc sống luôn luôn phong phú, nhiều vẻ của Lục Thiên Hợp cho đến khi tốt nghiệp.
Cô ta cũng coi là một người ưu tú như vậy nhưng đến cuối cùng cũng không có người hỏi han. Lục Thiên Hợp là một cô gái tính tính không chịu được tĩnh lặng. Cô ta trời sinh vốn là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Không có được sự yêu thương của cha mẹ, cô vội vã để nhận được trong tình yêu nam nữ. Không biếtcó gặp phải cô ta có số phận cô đơn hay không mà trong đời ngoại trừ hai người bạn trai ở trường học bị Bách Hợp cướp mất thì cô cũng không kết giao với người khác. Cho dù sau này có người vì nhà họ Lục mà tiến hành cưới xin thì chẳng biết tại sao trên người chồng cô ta thường xuyên có thương tích, trong ánh mắt nhìn cô mang theo oán hận và bất mãn, đến cuối cùng bắt đầu động chân động tay với cô, cô ta ẩn nhận chịu đựng cũng cả đời không hạnh phúc.
Lúc vợ chồng nhà họ Lục năm mươi tuổi đã trông giống như người bảy tám chục tuổi. Đau đớn hành hạ khiến cho bọn họ sớm không thể chịu đựng được, nhịn được mấy năm cuối cùng tự sát mà chết.
Lúc ống truyền rút ra thì máu cũng tuôn ra ngoài theo nhưng cô không để ý. Lục Chấn Đào không có những thứ dụng cụ này trợ giúp càng khiến cho hô hấp khó khăn. Anh ta giống như một con cá rời khỏi mặt nước vậy, trong cổ họng phát ra tiếng vang kỳ quái.
“Mày rốt cuộc muốn làm gì?” Bà Lục thấy tình huống như vậy thì trái tim đau giống như đang sống bị người ta xé ra làm hai vậy, trước mắt tối sầm lại, mềm nhũn liền ngã ngồi ở dưới đất.
“Anh cả quá đau khổ, con chỉ muốn giải trừ thống khổ thay anh ấy mà thôi.” Lúc Bách Hợp thốt ra lời này, ông Lục và Lục Chấn Đào quả nhiên không hổ là cha con, theo bản năng liền nói: “Nó có thể không cần đau khổ như vậy, chỉ cần mày nguyện ý cắt thận cho nó.”
Nghe nói như vậy, Bách Hợp không nhịn được liền bật cười: “Cha, cha có từng nghĩ tới không, con cũng là con gái của cha mà? Tại sao con lại phải cắt thận? Tại sao con phải vì anh ấy mà hiến xương, hiến tủy rồi giờ lại hiến thận? Sau này lúc không còn gì để hiến nữa có phải là toàn bộ tâm can tỳ phế của con đều cho anh ấy? Nếu như thế giới thật sự có phương pháp di dời đi đau khổ gì đó thì sợ rằng cha mẹ đều chuyển hết đau khổ trên người của anh cả sang cho con rồi.” Bách Hợp một mặt vừa nói, một mặt rút từ trong ba lô ra lá bùa màu vàng đã sớm chuẩn bị, đưa ngón giữa sau khi cắn chảy máu ra bắt đầu vẽ trên lá bùa đó.
Những năm này đạo thuật của cô thành tựu cũng không đặc biệt cao. Dù sao thời gian cũng ngắn quá. Nhưng ít ra nếu là dùng máu vẫn có thể vẽ ra một bùa chú có uy lực to lớn. Cô vẽ xong một lá cầm ở trên tay lại lần nữa lấy ra một lá khác.
“Mày là con gái tao. Nếu như đã biết mày là do tao sinh thì nên nghe lời tao. Lục Bách Hợp, nhân lúc bây giờ tao còn chưa tức giận thì mày tốt nhất nên nghe lời một chút. Nếu không tao sẽ khiến mày muốn sống không được, muốn chết không xong.”
Ông Lục nghĩ đến lúc trước con gái kỳ quái có thể nhảy xuống từ tầng mười bảy mà vẫn có thể bình an vô sự thì thật ra trong lòng cũng có chút sợ hãi. Nhưng lại thấy con trai ở bên cạnh phải chịu khổ thì vẫn không nhịn được uy hiếp một câu.
“Thiên địa…” Trong miệng Bách Hợp đọc lên khẩu quyết của Thiên địa môn Đạo đức kinh, xuất ra pháp quyết sau đó chỉ Lục Chấn Đào, đột nhiên trong cổ họng hắn phat ra một tiếng kêu kỳ lạ, một luồng khí tức màu xanh nhạt bay vào trong lá bùa. Bách Hợp lại hướng về phía thân thể mình một chút, tiếp tục làm như vừa rồi, cầm hai lá bùa đi về hướng vợ chồng nhà họ Lục.
Dường như không còn nghe được tiếng thở của con trai nữa, ông Lục theo bản năng phải đi xem sao. Động tác của Bách Hợp thật nhanh, đi nhanh về hướng ông ta. Ông ta muốn tránh nhưng lại không tránh thoát, trên lưng giống như có vật gì đó dán vào rồi lập tức biến mất trong thân thể ông ta, bà Lục cũng vậy. Bà đưa tay sờ lên lưng nhưng thật giống như không có gì cả, không khỏi kinh ngạc: “Mày đã làm gì thế?”
“Con biết cha mẹ yêu thương nhất là Lục Chấn Đào cho nên con giúp hai ngườiđó.”Lại còn tốt bụng giải thích: “Con phong ấn nỗi đau đớn khi rút ra tủy xương cũng với phẫu thuật hiến thận vào trong lá bùa rồi làm cho nó đi vào trong thân thể của mẹ rồi, mẹ yêu quý. Sau này hãy hưởng thụ thật tốt đi.” Loại đau khổ này sẽ từng ngày từng giờ quấn trên người của bà Lục khiến cho bà ta thật sự muốn sống không được, muốn chết không xong.
Mà bên kia cũng vậy, nếu như ông Lục đã yêu thương con trai như thế thì dĩ nhiên muốn đau nỗi đau của anh ta, cảm nhận cảm giác của anh ta. Bách Hợp phong ấn cảm giác trước khi chết của Lục Chấn Đào xuống, cũng đánh nó vào trong cơ thể của ông Lục. Ông ta sẽ lúc nào cũng được thưởng thức cảm giác đó, để cho bọn họ suốt đời không được an bình.
Hai vợ chồng này danh tiếng quá tốt, sau này nói bọn họ yêu thương con trai đến mức phát điên. Mấy năm nay Bách Hợp vẫn muốn tìm kiếm phương pháp nào đó trừng phạt bọn họ nhưng cũng không tìm được một phương pháp vừa ý. Cô nghĩ tới việc muốn giết đôi vợ chồng này nhưng mà giết hai người cũng không giải quyết vấn đề gì, huống hồ bọn họ đối xử quả thực quá tàn nhẫn với một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, nếu như để cho bọn họ chết đi một cách đơn giản như vậy thì đã quá mức tiện nghi cho bọn họ rồi. Phá hủy danh tiếng của bọn họ cũng không đủ.
Vì vậy Bách Hợp muốn bọn họ nếm thử một chút đau khổ của nguyên chủ. Hai người họ không phải yêu thương con trai sao? Yêu con trai yêu đến mức thậm chí con gái cũng không thèm để ý. Vậy thì cô thành toàn cho bọn họ, khiến cho một người bao nhiêu năm sống trên đời này cũng vĩnh viễn cảm nhận được nỗi đau của con trai, một người trên chính cơ thể mình tái diễn lại đau đớn khi rút ra tủy xương cùng với phẫu thuật cắt thận, để cho bọn họ sống thật khỏe mạnh, áo cơm không lo nhưng lại phải chịu hành hạ, đau đớn. Đối với bọn họ đó mới là hình phạt tốt nhất.
“A…” Trong miệng ông Lục phát ra tiếng kêu vang. Ông cảm thấy mình đã sắp không thở được nữa, sờ lên thân thể rõ ràng vẫn bình thường nhưng không biết tại sao chỗ sau lưng lại bứt rứt đau.
Trên giường bệnh, Lục Chấn Đào đã ngủ an tĩnh. Đôi mắt nhìn nguyên chủ có vẻ dịu dàng kia đã nhắm lại, hơi thở dần dần yếu ớt, nằm co quắp. Bách Hợp thấy tay chân hắn đều co quắp, cuối cùng có thể bình tĩnh lại.
“Mày, mày là cái đồ nghiệt chướng!” Bà Lục cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỗ sau lưng đau đến mức khiến bà toát mồ hôi lạnh rồi sau đó nơi hông đau thật giống như bị người ta cắt vậy, thật giống như có người cắt bỏ một phần cơ thể của bà vậy. Bà theo bản năng đưa tay ra sờ nhưng cuối cùng cái gì cũng không sờ được.
Bách Hợp nhìn tình cảnh hai vợ chồng đau đến ngồi chồm hỗm dưới đất không dậy nổi không khỏi cười lạnh hai tiếng:
“Quả thật con là một nghiệt chướng, nhưng mà cũng là do mọi người tạo nghiệt trước, sinh ra con.” Nếu như vợ chồng Lục gia không muốn có cái loại mục đích không thể để người khác biết, nếu như ý nghĩ của bọn họ đơn thuần một chút, không muốn đem thân thể có sẵn của con gái trở thành một cái kho bảo tồn các bộ phận của con người thì một người nhu nhược như nguyên chủ Lục Bách Hợp cũng sẽ không đến nỗi hận thành như vậy. Một con người từ chỗ không hiểu việc báo thù người khác như vậy mà cuối cùng lại bị buộc đến lúc muốn báo thù, trong lòng cô cũng không biết là đau khổ đến mức nào.
Vợ chồng nhà họ Lục không nên đối xử với cô như vậy, hơi đối xử với cô khá một chút sợ rằng đã đủ để thỏa mãn cô ấy rồi, cũng không đến nỗi cuối cùng phải rơi vào kết cục chết không được tử tế.
Đáng tiếc vợ chồng nhà họ Lục gia không hiểu được ý tứ trong lời nói của Bách Hợp. Lúc này cả người bà Lục đều khó chịu thật giống như là xương cũng đau. Bà đã trực tiếp cảm nhận được nỗi đau khổ của nguyên chủ Lục Bách Hợp mà không phải là thân thể sau khi Bách Hợp luyện Cửu Dương Chân Kinh. Thân thể Lục Bách Hợp không tốt, có dùng nhiều thuốc bổ hơn nữa cũng không thể bù lại việc cô đã phải hai lần hiến tủy xương. Cả người bà Lục toát mồ hôi lạnh, nhìn con trai nằm trên giường đã không còn động đậy nữa thì bà biết, Lục Chấn Đào nhất định là bị Bách Hợp hại chết.
“Đau đớn sao? Ban đầu Lục Bách Hợp cũng là đau đớn như vậy.”
Hai vợ chồng phát ra tiếng gào thét giống như dã thú. Bách Hợp mỉm cười, nhìn hai người một cái, trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Nửa tháng sau, đài truyền hình thành phố phát ra một tin tức, một đôi vợ chồng kỳ quái rõ ràng thân thể không có gì khác thường nhưng từng khoảnh khắc họ đều có thể cảm nhận được sự đau đớn không cách nào nhịn được.
Trong ti vi hiện ra hai vợ chồng thần sắc nhợt nhạt. Vợ chồng nhà họ Lục mồ hôi hột đầy đầu, dường như cả người co rút lại, sắc mặt tái xanh xám ngắt, cho dù ai cũng chỉ cần nhìn một cái liền có thể biết lúc này bọn họ đang chịu đựng nỗi đau mãnh liệt. Trong ti vi, các chuyên gia đang giới thiệu tới dân chung bệnh tình cổ quái này: “Hiện giờ có một căn bệnh thần bí chưa được phát hiện nào đó khiến cho mọi mặt đều khó chịu, sau này chúng tôi sẽ vì ông Lục, bà Lục tiến hành một cuộc kiểm tra cặn kẽ.”
Sau khi nói xong lời này, người chủ trì cũng tranh thủ thời gian kết luận: “Chúng ta liền mong đợi các giáo sư có thể tìm ra bệnh tình không biết này, nếu như là từng thấy qua loại bệnh này, xin mời mọi người hãy gọi theo số điện thoại này, cùng giáo sư của chúng tôi tiến hành một cuộc thảo luận chi tiết.” Nói xong, phía dưới màn ảnh xuất hiện một chuỗi dài số điện thoại. Giọng nói tràn đầy từ tính của người chủ trì:
“Nếu như là muốn cùng tham khảo bệnh tình này, xin mọi người hãy gửi các câu hỏi liên quan đến căn bệnh kỳ quái này vào số điện thoại ở giữa, chũng tôi sẽ lựa chọn tên của một số khán giả may mắn…” Bách Hợp xem đến đây thì không chút do dự tắt ti vi.
Cô cười lạnh hai tiếng, biết cả đời vợ chồng nhà họ Lục sẽ chịu hành hạ vô tận mới có thể bỏ đi nỗi ác khí trong lòng.
Bởi vì Bách Hợp có năm mươi vạn cho nên mới thuê một căn nhà nhỏ bình thường, một mặt luyện võ công, một mặt đi học, rất nhanh thời gian đã trôi qua năm sáu năm. Bây giờ Bách Hợp đã mười chín tuổi. Giá trị thuộc tính mị lực của bản thân cô mặc dù hơi thấp nhưng bởi vì vóc người của Lục Bách Hợp vốn thanh thuần mỹ mạo, nếu so với Phan Kim Liên lúc ban đầu tuy dung mạo có đẹp nhưng thật ra thì đạt được thắng lợi nhờ khí chất mị hoặc mà nói, tướng mạo của Lục Bách Hợp tinh xảo hơn rất nhiều. Hơn nữa Bách Hợp luyện tập Cửu Dương Chân Kinh nên trên người tự nhiên có một khí chất lạnh nhạt vì vậy sau khi lên đại học, mặc dù thành tích không được tốt lắm nhưng vẫn là người đẹp nổi danh giống như lúc ở trường trung học.
Bây giờ Lục Thiên Hợp đã vừa tròn hai mươi ba tuổi, cô dự thi nghiên cứu sinh. Bách Hợp học cùng một trường với cô. Trong nội dung câu chuyện, Lục Thiên Hợp đã đoạt đi đoạn tình yêu duy nhất trong tâm khảm Bách Hợp. Vợ chồng nhà họ Lục đã giải quyết, đương nhiên Bách Hợp không thể nào bỏ qua cho Lục Thiên Hợp. Vì vậy cô học cùng trường với Lục Thiên Hợp. Lục Thiên Hợp ở trường trung học cũng là một học sinh rất nổi tiếng, thành tích tốt đẹp, cũng rất khí chất. Nhưng sau khi Bách Hợp cũng lên trung học, những người ngày trước thảo luận về Lục Thiên Hợp dần dần chuyển qua thảo luận về Lục Bách Hợp. Lại bởi vì tên của hai người chỉ kém một chữ ngược lại lại khiến cho Lục Thiên Hợp nổi giận.
Tiếp theo chính là ác mộng của Lục Thiên Hợp. Mỗi người bạn trai mà cô qua lại thì Bách Hợp sẽ nhân cơ hội xuất hiện để gặp mặt. Nếu là ngầm ngầm có thầm mến cô ta thì Bách Hợp sẽ ở trong tối đánh những người này phải vào bệnh viện. Chỉ cần ai bày tỏ với Lục Thiên Hợp thì kết quả ngày thứ hai nhất định là ở trong bệnh viện, cũng không dám ra ngoài nữa.
Trong lúc nhất thời, Lục Thiên Hợp tựa như một ôn thần vậy, không ai dám bảy tỏ với cô ta, không ai dám lui tới với cô ta. Mà trong trường đại học xuất hiện một tin tức là Lục Thiên Hợp có người theo đuổi thần bí hoặc kẻ thù, cứ như vậy liền đi đôi với cuộc sống luôn luôn phong phú, nhiều vẻ của Lục Thiên Hợp cho đến khi tốt nghiệp.
Cô ta cũng coi là một người ưu tú như vậy nhưng đến cuối cùng cũng không có người hỏi han. Lục Thiên Hợp là một cô gái tính tính không chịu được tĩnh lặng. Cô ta trời sinh vốn là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền. Không có được sự yêu thương của cha mẹ, cô vội vã để nhận được trong tình yêu nam nữ. Không biếtcó gặp phải cô ta có số phận cô đơn hay không mà trong đời ngoại trừ hai người bạn trai ở trường học bị Bách Hợp cướp mất thì cô cũng không kết giao với người khác. Cho dù sau này có người vì nhà họ Lục mà tiến hành cưới xin thì chẳng biết tại sao trên người chồng cô ta thường xuyên có thương tích, trong ánh mắt nhìn cô mang theo oán hận và bất mãn, đến cuối cùng bắt đầu động chân động tay với cô, cô ta ẩn nhận chịu đựng cũng cả đời không hạnh phúc.
Lúc vợ chồng nhà họ Lục năm mươi tuổi đã trông giống như người bảy tám chục tuổi. Đau đớn hành hạ khiến cho bọn họ sớm không thể chịu đựng được, nhịn được mấy năm cuối cùng tự sát mà chết.
Tác giả :
Hoàn Nhĩ WR