Bị Tra Nam Bỏ, Ta Gả Cho Hoàng Thúc Của Hắn
Chương 36 Đại kết cục
Sau mười ngày, Nguyên Trăn và Nhạn Quy thuận lợi đến Hoàng đô của Bắc Điện quốc.
Diệp Tu Di đến nghênh tiếp bọn họ.
Nguyên Trăn đến cũng không truyền tin tức ra, cho đến khi sắp tới, Diệp Tu Di mới nhận được tin, nếu không hắn sẽ đứng ở biên cảnh mà chờ rồi.
“Nguyên Trăn, ngươi đúng là không có ý tứ gì cả, muốn tới Bắc Điện mà sao không nói sớm.”
Diệp Tu Di vẫn cầm trên tay chiếc quạt đen, phe phẩy trước ngực.
Nguyên Trăn không để ý tới hắn, mà nắm tay Nhạn Quy bước tới tòa nhà lớn đã mua ở Bắc Điện.
Diệp Tu Di nhếch miệng, cái tên nam nhân thối này đúng là xong việc thì trở mặt không nhận người. Đôi mắt của hắn nhanh chóng hướng về phía Nhạn Quy, tìm kiếm cảm giác tồn tại: “Chào tiểu nha đầu! Chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Nhạn Quy nhìn thấy Diệp Tu Di thì cực kỳ vui vẻ, dù sao đây cũng là người đã cứu mình: “Quốc sư đại nhân, chào ngài! Không ngờ lại có thể được gặp ngài nhanh như vậy.”
Nàng vừa nói dứt lời, chỉ thấy gương mặt vốn nghiêm nghị của Nguyên Trăn càng thêm lạnh lùng. Sở dĩ vừa rồi hắn không cho Diệp Tu Di sắc mặt tốt, cũng vì Nhạn Quy nhìn thấy đối phương là gương mặt liền cười đến xán lạn, sự chú ý cũng nằm trên người đối phương. Tên kia lại còn không biết gì, liên tục nói nhảm không ngừng.
Hắn ta không cảm thấy bản thân dư thừa cỡ nào à?
“Ha ha, đúng vậy! Lần này tới Bắc Điện tính ở lại chơi thêm mấy ngày?”
…Ách.
Lời này làm khó Nhạn Quy rồi, nàng cũng không tới đây để chơi, mà tới gặp một người, một người cực kỳ quan trọng với nàng.
“Được rồi, chúng ta vừa mới tới Bắc Điện, ngươi có thể đừng ở đây làm phiền không?”
Diệp Tu Di đột nhiên thu lại cây quạt, cặp mắt hoa đào nhìn đến gương mặt của Nguyên Trăn, rồi dùng nan quạt che miệng cười: “Ha ha ha, đương nhiên, là ta quấy rầy hai người rồi. Vậy bản quốc sư cáo từ, tối lại gặp.”
Nói xong, hắn trừng mắt đầy xảo trá nhìn về phía Nhạn Quy rồi lập tức rời đi.
“Đừng quên chuyện ta giao cho ngươi.” Nhìn bóng lưng rời đi, Nguyên Trăn lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Tu Di không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy chiếc quạt.
Tòa nhà này vẫn luôn có người quét dọn nên rất thuận tiện cho Nguyên Trăn và Nhạn Quy vào ở.
Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người liền đến phòng riêng của mình mà nghỉ ngơi.
Vừa nằm liền đến chạng vạng tối.
Đi đường đúng là làm cho nàng mệt rã rời, cho đến giờ cơm tối, Nguyên Trăn vẫn không nỡ đánh thức Nhạn Quy dậy.
Dụi dụi con mắt, phát hiện sắc trời đã muộn, Nhạn Quy vội vàng bò dậy từ trên giường, lo lắng nói: “Người đó chưa đến chứ?”
“Yên tâm đi, lúc này người đó cũng không thể ra.”
Nhạn Quy nghe vậy mới thở phào một hơi.
“Ăn cơm tối trước!”
“Vâng.”
Màn đêm buông xuống, đến khi trăng treo trên đầu ngọn liễu, Nguyên Trăn mới nghênh đón một nữ nhân có thân phận cao quý.
Bà ấy khoác áo bào đen, bên trong là áo gấm hoa. Quốc sư Diệp Tu Di đi theo bên cạnh. Nguyên Trăn dẫn đầu, đưa hai người đến phòng ngủ của Nhạn Quy.
Sau khi nữ nhân đó đi vào liền vội vàng xốc mũ lớn che mặt lên, tìm kiếm bóng hình xa lạ trong phòng.
Nhạn Quy ngồi trong vừa rối bời vừa kiên trì chờ đợi, khi thấy nữ nhân đã lâu không xuất hiện trước mặt mình thì nỗi rối rắm trong lòng hoàn toàn tiêu tán.
Nàng vội vàng hành lễ với đối phương, nói: “Dân nữ tham kiến Quý phi nương nương.”
Thì ra người tới là Hoàng Quý Phi được Bắc Điện Quốc sủng ái nhất, cũng chính là muội muội ruột của Nhạn Hồng, Nhạn Nhiễm Tuyết.
“Phụ thân con đã dùng bồ câu đưa tin cho ta, nói con muốn tự mình qua thăm ta.”
Nhạn Quy nhìn về phía nữ nhân, hốc mắt đỏ lên: “Vâng ạ.”
Tuy là lần đầu tiên gặp, nhưng có máu mủ tình thân ràng buộc làm cho nàng không tự giác nảy sinh cảm giác thân thiết sâu sắc.
Chợt, nàng đi nhanh tới bên cạnh Nguyên Trăn, nói với Nhạn Nhiễm Tuyết: “Chàng sẽ là phu quân của con, người có hài lòng không?”
Đôi mắt sáng như sao của Nhạn Nhiễm Tuyết nhìn về phía Nguyên Trăn, gật đầu: “Ừ, nếu là hắn thì đương nhiên ta rất hài lòng.”
“Đúng vậy, bản vương bị Quý phi toan tính cũng thật khổ đó.”
Giữa hai người bắt đầu bắn ra một loại tình cảm mà người ngoài không hiểu nổi.
Chỉ thấy Nhạn Nhiễm Tuyết che miệng khẽ cười: “Tất cả cũng vì Nhạn Quy mà, chẳng lẽ Ngự Thân Vương không hài lòng?”
“Sao có thể không hài lòng, còn phải cảm tạ Quý phi nương nương mới phải.”
Nhạn Quy hoang mang nhìn hai người ta nói ngươi đáp, phát hiện bọn họ càng nói nàng càng nghe không hiểu. Nhưng có thể khẳng định, trước đó bọn họ có quen biết nhau, còn rất rõ về nhau.
“Vậy thì tốt rồi, ta ở bên này đương nhiên cũng sẽ không quên trách nhiệm của ta. Thôi, ta không thể đi quá lâu, vậy cáo từ.”
Trước khi đi, bà ấy ôm chặt lấy Nhạn Quy một cái, rồi giao cho nàng một phong thư, nói sau khi mình đi rồi, nàng hãy mở ra đọc.
Tiễn Quý nhân đi, Nhạn Quy vội vàng trở lại phòng ngủ, mở lá thư ra xem.
Nhạn Nhiễm Tuyết vì củng cố địa vị của mình trong hậu cung mà đổi Nhạn Quy với con của Nhạn Hồng. Nhạn Quy thực ra là công chúa của Bắc Điện, mà vị Thái tử hoàng thất kia mới là con trai ruột của Nhạn Hồng.
Đọc đến dòng cuối cùng, hốc mắt Nhạn Quy liền đỏ lên, từng giọt lớn rơi xuống.
Tất cả mọi việc đều có sự tham gia của Lâm cữu cữu, Ngự Thân Vương lúc tròn mười tuổi và cha của nàng.
Nhạn Nhiễm Tuyết vì Đại Kỳ và đoạn tình cảm với Lâm Quý Phục mà dứt khoát đi làm công chúa hòa thân.
Vào lúc sinh bé gái này, liền giao con cho thiếu niên Nguyên Trăn. Khi đó thân hình của Nguyên Trăn tương đối gầy gò, lại có tâm tư kín đáo, giao con cho hắn đưa ra hậu cung là an toàn nhất.
Nhạn Nhiễm Tuyết rất yêu thích đứa bé này, trên người nàng có dòng máu của bà, vừa hay khi đó Nguyên Trăn ở doanh trại ngày đêm huấn luyện, cả người đầy vết thương. Cái miệng nhỏ của Nhạn Quy vì đói mà ôm tay Nguyên Trăn đến mút, cuối cùng trồng máu độc vào cơ thể hắn thông qua vết thương.
Lúc đầu còn tốt, bé gái vẫn luôn ở trong doanh trại, cho đến khi được đưa về Nhạn phủ, hai người mới tách ra, cơ thể hắn mới dần xuất hiện tình trạng.
Cho đến khi càng ngày càng nghiêm trọng, không có cách nào ở trên chiến trường, hắn mới trở lại Đại Kỳ. Nhưng không ai nghi ngờ một đứa trẻ, cho nên Nguyên Trăn cứ sống như vậy mười ba năm.
Nhạn Nhiễm Tuyết cũng không ngờ máu độc này sẽ bá đạo như vậy. Chờ đến khi bà ấy biết được tình huống, mới giật mình kêu lên. Bà ấy vốn vì sau khi Nhạn Quy lớn lên ở Đại Kỳ sẽ có được sự bảo vệ của Nguyên Trăn, dựa vào danh tiếng của Nguyên Trăn ở Đại Kỳ, nếu hắn muốn chăm sóc một người thì người đó chắc chắn sẽ có một đời an khang hạnh phúc.
Nhưng bà ấy căn bản không dám nói ra tình hình thực tế, hại người ta thành như vậy, bà ất cũng sợ Nguyên Trăn sẽ tìm đến mình gây phiền phức.
Cho nên bà ấy viết thư gửi cho Nhạn Hồng, muốn ông nghĩ cách để Nhạn Quy và Nguyên Trăn gặp nhau.
Nhạn Hồng không hiểu, nhưng vì muội muội nên cái gì ông cũng nguyện ý làm. Nghĩ thầm, chẳng lẽ muội muội muốn Nguyên Trăn làm con rể nên mới nói ra yêu cầu như vậy?
Sau đó, chỉ cần cung đình tổ chức yến hội lớn cỡ nào, Nhạn Hồng đều nghĩ cách đưa Nhạn Quy đi cùng.
Ông không đi được thì sẽ nhờ Lâm tướng quân đưa đi. Chỉ là khi đó Nguyên Trăn rất ít khi tham gia, cho đến bữa tiệc thu gần đây nhất, bọn họ mới không dễ gì mà gặp được nhau. Mặc dù biến đổi bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn gặp được nhau, Nhạn Hồng cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cho muội muội của mình.
Nhạn Quy ngày ngày ở phủ Ngự Thân Vương, Nhạn Hồng cũng không bảo gì. Chỉ cần nàng vui vẻ, muội muội vui vẻ là được rồi.
Giọt nước mắt lớn nhỏ thi nhau rơi nhòe con chữ.
Nhạn Quy ôm lấy nam nhân bên cạnh, nhỏ giọng đầy áy náy: “Vương gia, thực xin lỗi, đều là ta làm hại chàng.”
Nam nhân dịu dàng vỗ nhẹ vào phần lưng đang run lên của nàng, dụ dỗ: “Không đâu, ta rất vui, như thế mới khiến ta có được nàng. Ta tình nguyện trở thành thần hộ mệnh cho nàng, cho dù sinh mệnh có bị nàng bóp nát.”
Lời thâm tình như vậy làm cho nữ tử càng thêm ôm chặt lấy nam nhân.
Hai cơ thể dính chặt vào nhau không một kẽ hở, dường như muốn hòa tan vào nhau.
“Vương gia, bà ấy rất hài lòng với chàng. Vậy chúng ta trở về thành thân thôi!”
Rất lâu, rất lâu sau, Nhạn Quy mới ngẩng đầu lên, điềm nhiên hỏi nam nhân.
Vương gia hôn lên trán nàng một cái, nói: “Đương nhiên là bà ấy rất hài lòng.”
Bằng không cũng không hạ một nước cờ hiểm ác như vậy, nhưng bây giờ hắn lại vui vẻ chịu đựng.
Nữ tử dùng ánh mắt đầy áy náy nhìn hắn, sau đó nhón chân, chủ động hôn lên môi mỏng của hắn.
Vừa chạm vào liền lui ra, cảm xúc mềm mại giống như bám trên môi mỏng, mãi không biến mất.
Nam nhân kinh ngạc nhìn nữ tử chủ động và to gan như vậy. Hắn vốn định giữ lần đầu đến đêm tân hôn của hai người, nhưng lúc này, ở nơi này, hắn phát hiện, trước nụ hôn chủ động của nàng, làm mới càng có ý nghĩa.
Hắn đột nhiên khom người, ôm ngang nàng lên, đi về phía giường ngủ.
Chăn bông bị đè xuống, linh hồn và thể xác của hai người một trên một dưới, ánh mắt nhìn nhau tràn đầy tình cảm.
Cho đến khi hắn tới gần nàng, hơi thở kề cận, cùng nụ hôn rơi xuống, bầu không khí mới dần trở nên phóng túng.
Hai người đều là lần đầu tiên, nhưng nam nhân như trời sinh rất hiểu về phương diện này, không cần ai dạy, từng chút chỉ dẫn nàng phối hợp với mình, cùng nhau khắc bản nhạc thâm tình vào sâu trong linh hồn.
“Vương gia.”
Nhạn Quy nằm trong lồng ngực cực nóng của nam nhân, dịu dàng gọi tên hắn.
Nam nhân vén những sợi tóc vương trên vầng trán ướt mồ hôi của nàng, giọng điệu đầy mê hoặc cất lên: “Gọi tên của ta.”
“Ừm, A, A Trăn.”
Sự nhiệt tình của nàng đốt cháy sợi dây thần kinh cuối cùng của hắn, trong phòng lại vang lên âm thanh sóng tình kịch liệt.
Kể từ đó, vốn là muốn sớm trở về thành thân, nhưng lại không được.
Nhạn Quy không thể nào cưỡi được ngựa.
Đúng lúc Diệp Tu Di quan tâm dẫn một chiếc xe ngựa sang trọng tới, có bốn con bảo mã Hãn Huyết đứng đầu.
Nửa toa xe chứa lương khô, tiện cho hai người ung dung, thoải mái mà về.
Hiếm khi ra ngoài, tâm sự cũng được giải quyết, Nhạn Quy và Nguyên Trăn cũng không có vội vàng.
Bọn họ vừa đi vừa du ngoạn, rồi mới hồi kinh.
Giữa hai người hoàn toàn chỉ còn có nhau, mặc kệ đi tới nơi nào, người qua đường giáp ất đều được hưởng cơm chó đầy trời.
Đợi đến khi bọn họ trở về Đại Kỳ thì đã là một tháng sau.
Sau khi về, bọn họ nghe nói Lâm tướng quân tìm được con gái Lâm Chỉ Uyển rồi.
Nhưng Lâm Chỉ Uyển lại không muốn về Đại Kỳ. Nơi này không có gì có nàng ta tưởng nhớ, chỉ có người mà nàng ta không thích.
Lâm tướng quân lại về Bắc Cương tọa trấn.
Có vị Đại tướng quân này, cho dù Lâm Chỉ Uyển ở núi Ô Nha, trải qua quãng thời gian sống người không ra người, quỷ không ra quỷ thì ít nhất sẽ không có ai dám bắt nạt nàng ta.
Còn Nhạc Vận kia không ít lần chạy đi tìm Lâm tướng quân, hi vọng ông có thể chiếu cố tới nàng ta và Nguyên Chính Tự một chút.
Nhưng Lâm Quý Phục căn bản không để ý tới họ.
Cho dù bây giờ bọn họ vẫn có quan hệ cha vợ, Lâm Quý Phục cũng vẫn thờ ơ mặc kệ. Bọn họ không chăm sóc cho con gái của ông, sao còn có mặt mũi nào đi cầu xin ông chứ. Tự cầu phúc cho cuộc đời sau này an an ổn ổn mới đúng.
Lâm Chỉ Uyển ở trong một bộ lạc của núi Ô Nha, nghe chuyện liên quan tới bọn họ, gương mặt mo chỉ nở nụ cười lạnh lùng. Nàng ta đã không còn biết những kiểu cười khác là như thế nào nữa rồi.
Mỗi ngày bị Quỷ bà ép học các loại bản sự, chỉ cần sai một chút liền bị đánh đập. Phong thủy luân hồi, Lâm Chỉ Uyển chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, bởi vì ngoại trừ nơi này, đã không còn nơi nào khác có thể chứa nàng ta nữa rồi.
Trong một ngày trời trong gió nhẹ, ánh mặt trời rực rỡ như lửa, hôn lễ của Nguyên Trăn và Nhạn Quy được tổ chức.
Trừ lễ cưới của Đế hậu thì đây là hôn lễ long trọng, hoa lệ nhất trong thành.
Tất cả mọi người đều biết Ngự Thân Vương đã hồi phục sức khỏe, bệnh nan y được chữa khỏi, tương lai có thể nắm giữ thực quyền, dưới một người trên vạn người. Các văn võ bá quan không có một ai dám không trình diện, ngay cả Đế Hậu cũng đều tự mình đến chúc phúc, tặng cho lễ vật có giá trị không nhỏ.
Đế hậu biết Ngự thân vương không có hứng thú với Hoàng vị, càng hi vọng sau này hắn có thể chiếu cố Thái tử nhiều hơn, để dưới sự phụ trợ của hắn, Thái tử sẽ trở thành Minh Quân đệ nhất.
Thái tử Nguyên Đình Diệp vội vàng muốn làm Thái tử chính vì muốn lấy được Nhạn Quy về, cho dù nàng đã được gả làm vợ người ta, cũng không diệt được cái ý nghĩ này của hắn.
Nhưng thấy Cửu hoàng thúc bây giờ đã khỏe lại, hắn phát hiện nếu như bản thân còn dám có ý nghĩ xấu với Nhạn Quy, sợ là hắn còn chưa ngồi lên hoàng vị, giang sơn đã phải thay người.
Hắn buộc phải thu hồi cái tâm tư không nên có kia với Nhạn Quy, an tâm làm Thái tử.
Hôn lễ náo nhiệt đến nửa đêm mới yên tĩnh lại, không có bao nhiêu người nhưng Nguyên Trăn rất vui, lôi kéo Tiết Tuân, Triệu Dạng và mấy người tâm phúc cùng uống rượu.
Trải qua bao nhiêu năm, bọn họ mới nhìn thấy trong cặp mắt Vương gia không còn xuất hiện sầu não nữa.
Ai cũng không ngừng uống rượu chúc mừng Vương gia được khổ tận cam lai, giống như bản thân mình mới là người thành hôn vậy, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Nhạn Quy đã nằm ngủ rồi, Nguyên Trăn bảo nàng đừng đợi, vì nàng đã mang thai, một lần đó ở Bắc Điện Quốc, bảo bảo đã được hình thành.
Sau khi hai người trở về Đại Kỳ, Nhạn Quy bắt đầu trở nên lười biếng, không có tinh thần, lại ham ngủ. Ninh Mạch bắt mạch xong mới biết là đã hoài thai.
Được làm cha mẹ, hai người vui vô cùng, Nguyên Trăn ôm nàng ngồi ngắm trời chiều, cho đến khi không nhìn thấy rặng mây hồng, thay thế là một bầu trời sao, bọn họ mới trở về phòng.
Bọn họ hứa hẹn với nhau, phải giống như ánh trời chiều ngày đó, không cần yêu đến kinh tâm động phách, chỉ cầu tình cảm dài lâu, cả đời cầm tay đối phương, đẹp như trời chiều.
TOÀN VĂN HOÀN
Diệp Tu Di đến nghênh tiếp bọn họ.
Nguyên Trăn đến cũng không truyền tin tức ra, cho đến khi sắp tới, Diệp Tu Di mới nhận được tin, nếu không hắn sẽ đứng ở biên cảnh mà chờ rồi.
“Nguyên Trăn, ngươi đúng là không có ý tứ gì cả, muốn tới Bắc Điện mà sao không nói sớm.”
Diệp Tu Di vẫn cầm trên tay chiếc quạt đen, phe phẩy trước ngực.
Nguyên Trăn không để ý tới hắn, mà nắm tay Nhạn Quy bước tới tòa nhà lớn đã mua ở Bắc Điện.
Diệp Tu Di nhếch miệng, cái tên nam nhân thối này đúng là xong việc thì trở mặt không nhận người. Đôi mắt của hắn nhanh chóng hướng về phía Nhạn Quy, tìm kiếm cảm giác tồn tại: “Chào tiểu nha đầu! Chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Nhạn Quy nhìn thấy Diệp Tu Di thì cực kỳ vui vẻ, dù sao đây cũng là người đã cứu mình: “Quốc sư đại nhân, chào ngài! Không ngờ lại có thể được gặp ngài nhanh như vậy.”
Nàng vừa nói dứt lời, chỉ thấy gương mặt vốn nghiêm nghị của Nguyên Trăn càng thêm lạnh lùng. Sở dĩ vừa rồi hắn không cho Diệp Tu Di sắc mặt tốt, cũng vì Nhạn Quy nhìn thấy đối phương là gương mặt liền cười đến xán lạn, sự chú ý cũng nằm trên người đối phương. Tên kia lại còn không biết gì, liên tục nói nhảm không ngừng.
Hắn ta không cảm thấy bản thân dư thừa cỡ nào à?
“Ha ha, đúng vậy! Lần này tới Bắc Điện tính ở lại chơi thêm mấy ngày?”
…Ách.
Lời này làm khó Nhạn Quy rồi, nàng cũng không tới đây để chơi, mà tới gặp một người, một người cực kỳ quan trọng với nàng.
“Được rồi, chúng ta vừa mới tới Bắc Điện, ngươi có thể đừng ở đây làm phiền không?”
Diệp Tu Di đột nhiên thu lại cây quạt, cặp mắt hoa đào nhìn đến gương mặt của Nguyên Trăn, rồi dùng nan quạt che miệng cười: “Ha ha ha, đương nhiên, là ta quấy rầy hai người rồi. Vậy bản quốc sư cáo từ, tối lại gặp.”
Nói xong, hắn trừng mắt đầy xảo trá nhìn về phía Nhạn Quy rồi lập tức rời đi.
“Đừng quên chuyện ta giao cho ngươi.” Nhìn bóng lưng rời đi, Nguyên Trăn lên tiếng nhắc nhở.
Diệp Tu Di không quay đầu lại, chỉ vẫy vẫy chiếc quạt.
Tòa nhà này vẫn luôn có người quét dọn nên rất thuận tiện cho Nguyên Trăn và Nhạn Quy vào ở.
Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người liền đến phòng riêng của mình mà nghỉ ngơi.
Vừa nằm liền đến chạng vạng tối.
Đi đường đúng là làm cho nàng mệt rã rời, cho đến giờ cơm tối, Nguyên Trăn vẫn không nỡ đánh thức Nhạn Quy dậy.
Dụi dụi con mắt, phát hiện sắc trời đã muộn, Nhạn Quy vội vàng bò dậy từ trên giường, lo lắng nói: “Người đó chưa đến chứ?”
“Yên tâm đi, lúc này người đó cũng không thể ra.”
Nhạn Quy nghe vậy mới thở phào một hơi.
“Ăn cơm tối trước!”
“Vâng.”
Màn đêm buông xuống, đến khi trăng treo trên đầu ngọn liễu, Nguyên Trăn mới nghênh đón một nữ nhân có thân phận cao quý.
Bà ấy khoác áo bào đen, bên trong là áo gấm hoa. Quốc sư Diệp Tu Di đi theo bên cạnh. Nguyên Trăn dẫn đầu, đưa hai người đến phòng ngủ của Nhạn Quy.
Sau khi nữ nhân đó đi vào liền vội vàng xốc mũ lớn che mặt lên, tìm kiếm bóng hình xa lạ trong phòng.
Nhạn Quy ngồi trong vừa rối bời vừa kiên trì chờ đợi, khi thấy nữ nhân đã lâu không xuất hiện trước mặt mình thì nỗi rối rắm trong lòng hoàn toàn tiêu tán.
Nàng vội vàng hành lễ với đối phương, nói: “Dân nữ tham kiến Quý phi nương nương.”
Thì ra người tới là Hoàng Quý Phi được Bắc Điện Quốc sủng ái nhất, cũng chính là muội muội ruột của Nhạn Hồng, Nhạn Nhiễm Tuyết.
“Phụ thân con đã dùng bồ câu đưa tin cho ta, nói con muốn tự mình qua thăm ta.”
Nhạn Quy nhìn về phía nữ nhân, hốc mắt đỏ lên: “Vâng ạ.”
Tuy là lần đầu tiên gặp, nhưng có máu mủ tình thân ràng buộc làm cho nàng không tự giác nảy sinh cảm giác thân thiết sâu sắc.
Chợt, nàng đi nhanh tới bên cạnh Nguyên Trăn, nói với Nhạn Nhiễm Tuyết: “Chàng sẽ là phu quân của con, người có hài lòng không?”
Đôi mắt sáng như sao của Nhạn Nhiễm Tuyết nhìn về phía Nguyên Trăn, gật đầu: “Ừ, nếu là hắn thì đương nhiên ta rất hài lòng.”
“Đúng vậy, bản vương bị Quý phi toan tính cũng thật khổ đó.”
Giữa hai người bắt đầu bắn ra một loại tình cảm mà người ngoài không hiểu nổi.
Chỉ thấy Nhạn Nhiễm Tuyết che miệng khẽ cười: “Tất cả cũng vì Nhạn Quy mà, chẳng lẽ Ngự Thân Vương không hài lòng?”
“Sao có thể không hài lòng, còn phải cảm tạ Quý phi nương nương mới phải.”
Nhạn Quy hoang mang nhìn hai người ta nói ngươi đáp, phát hiện bọn họ càng nói nàng càng nghe không hiểu. Nhưng có thể khẳng định, trước đó bọn họ có quen biết nhau, còn rất rõ về nhau.
“Vậy thì tốt rồi, ta ở bên này đương nhiên cũng sẽ không quên trách nhiệm của ta. Thôi, ta không thể đi quá lâu, vậy cáo từ.”
Trước khi đi, bà ấy ôm chặt lấy Nhạn Quy một cái, rồi giao cho nàng một phong thư, nói sau khi mình đi rồi, nàng hãy mở ra đọc.
Tiễn Quý nhân đi, Nhạn Quy vội vàng trở lại phòng ngủ, mở lá thư ra xem.
Nhạn Nhiễm Tuyết vì củng cố địa vị của mình trong hậu cung mà đổi Nhạn Quy với con của Nhạn Hồng. Nhạn Quy thực ra là công chúa của Bắc Điện, mà vị Thái tử hoàng thất kia mới là con trai ruột của Nhạn Hồng.
Đọc đến dòng cuối cùng, hốc mắt Nhạn Quy liền đỏ lên, từng giọt lớn rơi xuống.
Tất cả mọi việc đều có sự tham gia của Lâm cữu cữu, Ngự Thân Vương lúc tròn mười tuổi và cha của nàng.
Nhạn Nhiễm Tuyết vì Đại Kỳ và đoạn tình cảm với Lâm Quý Phục mà dứt khoát đi làm công chúa hòa thân.
Vào lúc sinh bé gái này, liền giao con cho thiếu niên Nguyên Trăn. Khi đó thân hình của Nguyên Trăn tương đối gầy gò, lại có tâm tư kín đáo, giao con cho hắn đưa ra hậu cung là an toàn nhất.
Nhạn Nhiễm Tuyết rất yêu thích đứa bé này, trên người nàng có dòng máu của bà, vừa hay khi đó Nguyên Trăn ở doanh trại ngày đêm huấn luyện, cả người đầy vết thương. Cái miệng nhỏ của Nhạn Quy vì đói mà ôm tay Nguyên Trăn đến mút, cuối cùng trồng máu độc vào cơ thể hắn thông qua vết thương.
Lúc đầu còn tốt, bé gái vẫn luôn ở trong doanh trại, cho đến khi được đưa về Nhạn phủ, hai người mới tách ra, cơ thể hắn mới dần xuất hiện tình trạng.
Cho đến khi càng ngày càng nghiêm trọng, không có cách nào ở trên chiến trường, hắn mới trở lại Đại Kỳ. Nhưng không ai nghi ngờ một đứa trẻ, cho nên Nguyên Trăn cứ sống như vậy mười ba năm.
Nhạn Nhiễm Tuyết cũng không ngờ máu độc này sẽ bá đạo như vậy. Chờ đến khi bà ấy biết được tình huống, mới giật mình kêu lên. Bà ấy vốn vì sau khi Nhạn Quy lớn lên ở Đại Kỳ sẽ có được sự bảo vệ của Nguyên Trăn, dựa vào danh tiếng của Nguyên Trăn ở Đại Kỳ, nếu hắn muốn chăm sóc một người thì người đó chắc chắn sẽ có một đời an khang hạnh phúc.
Nhưng bà ấy căn bản không dám nói ra tình hình thực tế, hại người ta thành như vậy, bà ất cũng sợ Nguyên Trăn sẽ tìm đến mình gây phiền phức.
Cho nên bà ấy viết thư gửi cho Nhạn Hồng, muốn ông nghĩ cách để Nhạn Quy và Nguyên Trăn gặp nhau.
Nhạn Hồng không hiểu, nhưng vì muội muội nên cái gì ông cũng nguyện ý làm. Nghĩ thầm, chẳng lẽ muội muội muốn Nguyên Trăn làm con rể nên mới nói ra yêu cầu như vậy?
Sau đó, chỉ cần cung đình tổ chức yến hội lớn cỡ nào, Nhạn Hồng đều nghĩ cách đưa Nhạn Quy đi cùng.
Ông không đi được thì sẽ nhờ Lâm tướng quân đưa đi. Chỉ là khi đó Nguyên Trăn rất ít khi tham gia, cho đến bữa tiệc thu gần đây nhất, bọn họ mới không dễ gì mà gặp được nhau. Mặc dù biến đổi bất ngờ, nhưng cuối cùng vẫn gặp được nhau, Nhạn Hồng cũng coi như hoàn thành tâm nguyện cho muội muội của mình.
Nhạn Quy ngày ngày ở phủ Ngự Thân Vương, Nhạn Hồng cũng không bảo gì. Chỉ cần nàng vui vẻ, muội muội vui vẻ là được rồi.
Giọt nước mắt lớn nhỏ thi nhau rơi nhòe con chữ.
Nhạn Quy ôm lấy nam nhân bên cạnh, nhỏ giọng đầy áy náy: “Vương gia, thực xin lỗi, đều là ta làm hại chàng.”
Nam nhân dịu dàng vỗ nhẹ vào phần lưng đang run lên của nàng, dụ dỗ: “Không đâu, ta rất vui, như thế mới khiến ta có được nàng. Ta tình nguyện trở thành thần hộ mệnh cho nàng, cho dù sinh mệnh có bị nàng bóp nát.”
Lời thâm tình như vậy làm cho nữ tử càng thêm ôm chặt lấy nam nhân.
Hai cơ thể dính chặt vào nhau không một kẽ hở, dường như muốn hòa tan vào nhau.
“Vương gia, bà ấy rất hài lòng với chàng. Vậy chúng ta trở về thành thân thôi!”
Rất lâu, rất lâu sau, Nhạn Quy mới ngẩng đầu lên, điềm nhiên hỏi nam nhân.
Vương gia hôn lên trán nàng một cái, nói: “Đương nhiên là bà ấy rất hài lòng.”
Bằng không cũng không hạ một nước cờ hiểm ác như vậy, nhưng bây giờ hắn lại vui vẻ chịu đựng.
Nữ tử dùng ánh mắt đầy áy náy nhìn hắn, sau đó nhón chân, chủ động hôn lên môi mỏng của hắn.
Vừa chạm vào liền lui ra, cảm xúc mềm mại giống như bám trên môi mỏng, mãi không biến mất.
Nam nhân kinh ngạc nhìn nữ tử chủ động và to gan như vậy. Hắn vốn định giữ lần đầu đến đêm tân hôn của hai người, nhưng lúc này, ở nơi này, hắn phát hiện, trước nụ hôn chủ động của nàng, làm mới càng có ý nghĩa.
Hắn đột nhiên khom người, ôm ngang nàng lên, đi về phía giường ngủ.
Chăn bông bị đè xuống, linh hồn và thể xác của hai người một trên một dưới, ánh mắt nhìn nhau tràn đầy tình cảm.
Cho đến khi hắn tới gần nàng, hơi thở kề cận, cùng nụ hôn rơi xuống, bầu không khí mới dần trở nên phóng túng.
Hai người đều là lần đầu tiên, nhưng nam nhân như trời sinh rất hiểu về phương diện này, không cần ai dạy, từng chút chỉ dẫn nàng phối hợp với mình, cùng nhau khắc bản nhạc thâm tình vào sâu trong linh hồn.
“Vương gia.”
Nhạn Quy nằm trong lồng ngực cực nóng của nam nhân, dịu dàng gọi tên hắn.
Nam nhân vén những sợi tóc vương trên vầng trán ướt mồ hôi của nàng, giọng điệu đầy mê hoặc cất lên: “Gọi tên của ta.”
“Ừm, A, A Trăn.”
Sự nhiệt tình của nàng đốt cháy sợi dây thần kinh cuối cùng của hắn, trong phòng lại vang lên âm thanh sóng tình kịch liệt.
Kể từ đó, vốn là muốn sớm trở về thành thân, nhưng lại không được.
Nhạn Quy không thể nào cưỡi được ngựa.
Đúng lúc Diệp Tu Di quan tâm dẫn một chiếc xe ngựa sang trọng tới, có bốn con bảo mã Hãn Huyết đứng đầu.
Nửa toa xe chứa lương khô, tiện cho hai người ung dung, thoải mái mà về.
Hiếm khi ra ngoài, tâm sự cũng được giải quyết, Nhạn Quy và Nguyên Trăn cũng không có vội vàng.
Bọn họ vừa đi vừa du ngoạn, rồi mới hồi kinh.
Giữa hai người hoàn toàn chỉ còn có nhau, mặc kệ đi tới nơi nào, người qua đường giáp ất đều được hưởng cơm chó đầy trời.
Đợi đến khi bọn họ trở về Đại Kỳ thì đã là một tháng sau.
Sau khi về, bọn họ nghe nói Lâm tướng quân tìm được con gái Lâm Chỉ Uyển rồi.
Nhưng Lâm Chỉ Uyển lại không muốn về Đại Kỳ. Nơi này không có gì có nàng ta tưởng nhớ, chỉ có người mà nàng ta không thích.
Lâm tướng quân lại về Bắc Cương tọa trấn.
Có vị Đại tướng quân này, cho dù Lâm Chỉ Uyển ở núi Ô Nha, trải qua quãng thời gian sống người không ra người, quỷ không ra quỷ thì ít nhất sẽ không có ai dám bắt nạt nàng ta.
Còn Nhạc Vận kia không ít lần chạy đi tìm Lâm tướng quân, hi vọng ông có thể chiếu cố tới nàng ta và Nguyên Chính Tự một chút.
Nhưng Lâm Quý Phục căn bản không để ý tới họ.
Cho dù bây giờ bọn họ vẫn có quan hệ cha vợ, Lâm Quý Phục cũng vẫn thờ ơ mặc kệ. Bọn họ không chăm sóc cho con gái của ông, sao còn có mặt mũi nào đi cầu xin ông chứ. Tự cầu phúc cho cuộc đời sau này an an ổn ổn mới đúng.
Lâm Chỉ Uyển ở trong một bộ lạc của núi Ô Nha, nghe chuyện liên quan tới bọn họ, gương mặt mo chỉ nở nụ cười lạnh lùng. Nàng ta đã không còn biết những kiểu cười khác là như thế nào nữa rồi.
Mỗi ngày bị Quỷ bà ép học các loại bản sự, chỉ cần sai một chút liền bị đánh đập. Phong thủy luân hồi, Lâm Chỉ Uyển chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, bởi vì ngoại trừ nơi này, đã không còn nơi nào khác có thể chứa nàng ta nữa rồi.
Trong một ngày trời trong gió nhẹ, ánh mặt trời rực rỡ như lửa, hôn lễ của Nguyên Trăn và Nhạn Quy được tổ chức.
Trừ lễ cưới của Đế hậu thì đây là hôn lễ long trọng, hoa lệ nhất trong thành.
Tất cả mọi người đều biết Ngự Thân Vương đã hồi phục sức khỏe, bệnh nan y được chữa khỏi, tương lai có thể nắm giữ thực quyền, dưới một người trên vạn người. Các văn võ bá quan không có một ai dám không trình diện, ngay cả Đế Hậu cũng đều tự mình đến chúc phúc, tặng cho lễ vật có giá trị không nhỏ.
Đế hậu biết Ngự thân vương không có hứng thú với Hoàng vị, càng hi vọng sau này hắn có thể chiếu cố Thái tử nhiều hơn, để dưới sự phụ trợ của hắn, Thái tử sẽ trở thành Minh Quân đệ nhất.
Thái tử Nguyên Đình Diệp vội vàng muốn làm Thái tử chính vì muốn lấy được Nhạn Quy về, cho dù nàng đã được gả làm vợ người ta, cũng không diệt được cái ý nghĩ này của hắn.
Nhưng thấy Cửu hoàng thúc bây giờ đã khỏe lại, hắn phát hiện nếu như bản thân còn dám có ý nghĩ xấu với Nhạn Quy, sợ là hắn còn chưa ngồi lên hoàng vị, giang sơn đã phải thay người.
Hắn buộc phải thu hồi cái tâm tư không nên có kia với Nhạn Quy, an tâm làm Thái tử.
Hôn lễ náo nhiệt đến nửa đêm mới yên tĩnh lại, không có bao nhiêu người nhưng Nguyên Trăn rất vui, lôi kéo Tiết Tuân, Triệu Dạng và mấy người tâm phúc cùng uống rượu.
Trải qua bao nhiêu năm, bọn họ mới nhìn thấy trong cặp mắt Vương gia không còn xuất hiện sầu não nữa.
Ai cũng không ngừng uống rượu chúc mừng Vương gia được khổ tận cam lai, giống như bản thân mình mới là người thành hôn vậy, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc.
Nhạn Quy đã nằm ngủ rồi, Nguyên Trăn bảo nàng đừng đợi, vì nàng đã mang thai, một lần đó ở Bắc Điện Quốc, bảo bảo đã được hình thành.
Sau khi hai người trở về Đại Kỳ, Nhạn Quy bắt đầu trở nên lười biếng, không có tinh thần, lại ham ngủ. Ninh Mạch bắt mạch xong mới biết là đã hoài thai.
Được làm cha mẹ, hai người vui vô cùng, Nguyên Trăn ôm nàng ngồi ngắm trời chiều, cho đến khi không nhìn thấy rặng mây hồng, thay thế là một bầu trời sao, bọn họ mới trở về phòng.
Bọn họ hứa hẹn với nhau, phải giống như ánh trời chiều ngày đó, không cần yêu đến kinh tâm động phách, chỉ cầu tình cảm dài lâu, cả đời cầm tay đối phương, đẹp như trời chiều.
TOÀN VĂN HOÀN
Tác giả :
Diệp Phỉ Phỉ