Bi Thiên
Chương 23: Biến mất
Nếu để Minh Sùng trôi về nửa canh giờ trước, hắn tuyệt đối sẽ không lựa chọn thừa dịp Huyền Dận đi mua đồ ăn vặt cho mình mà cưỡng bức dụ dỗ dẫn Tĩnh Liễu cùng Minh Lộ ra ốc đảo ngoài thạch thất chơi.
“Hừ, thì ra thái quân đem ngươi trốn ở đây, chúng ta không dễ tìm a!”
Ba người Minh Sùng bị một đám người mặt lạnh đứng chặn trước người, phía sau là hồ nước lớn.
“Là tiên giả.” Minh Sùng nắm chặt nắm đấm, nhỏ giọng nói với Tĩnh Liễu, “Ngươi mang theo Minh Lộ chọn đúng thời cơ dọc theo ven bờ chạy đi!”
Tĩnh Liễu mặt lạnh tiến lên che trước người Minh Sùng, Minh Lộ cũng nắm chặt tay áo Minh Sùng không buông.
“Chúng ta không làm hại người phàm, các ngươi tránh ra.” Tên tiên giả cầm đầu hừ lạnh lấy ra pháp khí.
Minh Sùng cầm lấy ống tay áo Tĩnh Liễu, “Tiểu Liễu, nghe lời, đi mau!” Hắn quan sát đám tiên giả đối diện liên tiếp lấy ra pháp khí, cho dù bọn chúng nói không làm hại người phàm, nhưng một khi động thủ khóng tránh sẽ làm Tĩnh Liễu cùng Minh Lộ bị thương.
“Ngươi đã gần sinh, ta sao có thể không để ý tới chứ?” Tĩnh Liễu cùng Minh Lộ đều phàm nhân, trực diện là tiên giả khiến bọn họ cảm thấy áp bức rất lớn nhưng lại quật cường không bỏ rơi Minh Sùng.
“Hừ!” Tên cầm đầu phất tay áo một cái, một trận gió mạnh đem Tĩnh Liễu cùng Minh Lộ đẩy ra một bên, “Các ngươi đã không muốn đi, vậy thì đợi ở một bên đi.”
“Các ngươi làm cái gì?!” Tĩnh Liễu trợn to hai mắt, thân thể như bị nghìn cân đè lấy không thể động đậy được.
“Chủ nhân, chủ nhân!” Minh Lộ vành mắt đỏ lên nhìn Minh Sùng.
“Ồn ào quá.” Một tên tiên giả không chịu được vung tay lên, Tĩnh Liễu cùng Minh Lộ lại không thể phát ra âm thanh nào.
Minh Sùng cắn răng đỡ bụng lui về sau một chút, hắn nở nụ cười châm chọc, “A, các ngươi lần này tới toàn bộ sao? Là sợ cứ tiến lên như vậy không chiếm được tiện nghi sao? Thật là một lũ nhu nhược.”
“Ngươi!” Một tên tiên giả gầm nhẹ bước về phía trước, lại bị tên cầm đầu ngăn cản.
Tiên giả kia cười lạnh, “Bây giờ nhìn lại có lẽ chúng ta lo xa rồi.” Gã chán ghét liếc mắt nhìn bụng Minh Sùng,. “Nghe đồn ma đầu tiên là loài lưỡng tính, hiện tại vừa mình đúng như dự đoán, thật sự là quái vật đáng ghê tởm.”
Minh Sùng nắm chặt nắm tay, mạnh mẽ trừng bọn tiên giả đối diện.
“Bất quá cũng quá dễ cho chúng ta, ngươi bây giờ không thể dùng ma lực đi?” Tên kia cong khóe môi cười lên, “Với chúng ta mà nói, ngươi bây giờ không khác gì phế vật giống người phàm, một người tùy tiện cũng khiến ngươi hồn phi phách tán, mang theo cả tạp chủng của mình.”
“Dưới cái nhìn của ta, đám các ngươi là đám tạp chủng phế vật chỉ có dã tâm muốn thay thể được thần.” Minh Sùng hừ lạnh, “Nếu như hai vị thần kia ở, đám rác rưởi các ngươi có thể làm gì chứ?” Hắn thừa dịp tinh thần đám tiên giả bất ổn mà lùi về sau hai bước dọc theo hồ nước chạy đi.
Một mảnh lụa trắng bay ra, như có sinh mệnh mà quấn lấy chân hắn khiến hắn vấp ngã.
Minh Sùng bị ngã về trước chỉ có thể mím môi che bụng trở mình không cho nó rơi xuống trước, sống lưng bị đá vụn đập tới khiến hắn đau đớn rên lên.
“Chúng ta tốc chiến tốc thắng đi.” Một tên tiên giả nói khẽ với tên cầm đầu, “Bọn họ sắp về rồi.” Dứt lời gã xách trường kiếm trong tay bay về phía Minh Sùng bị vải trắng trói lại không thể động đậy.
Gã đá một cước vào bụng Minh Sùng, “Thứ dơ bản như vậy, không nên tồn tại trên thế gian.”
Bụng truyền tới cảm giác đau đớn khiến sắc mặt Minh Sùng trắng nhợt, mồ hôi lạnh ùa ra.
Tiên giả kia đạp chân lên bụng Minh Sùng, tay giơ lên trường kiếm sắc bén, “Bất quá cũng nhờ có ngươi sinh ra, mới để cho tên kia có nhược điểm.” Dứt lời nâng kiếm trong tay đâm thẳng qua da Minh Sùng thẳng tới lồng ngực của hắn.
“A! Vị công tử này ngài không sao chứ?” Trong trấn nhỏ tiểu thương bán ô mai sợ hết hồn, nam tử mặc áo trắng trước mắt giữa chân mày đột nhiên tràn ra dòng máu đỏ dẫm hù dọa hắn.
Huyền Dận nhìn máu nhỏ xuống vạt áo, tròng mắt đột nhiên run rẩy, thân ảnh thon dài màu trắng trong nháy mắt biến mất trên đường phố, bình chứa đầy ô mai ngã xuống vỡ vụn trên mặt đất.
“A!” Minh Sùng trợn to hai mắt, thân thể đau đớn khiến làn da trở nên đỏ bừng.
“Cho nên chúng ta phải cảm ơn ngươi a.” Thân kiếm xé rác cơ thể phát ra tiếng kẽo kẹt khiến người khác dựng tóc gáy, dòng máu đỏ sẫm tuôn ra chảy ướt một vũng dưới thân Minh Sùng.
Minh Sùng trừng mắt cắn chặt răng, không muốn phát ra tiếng thét yếu thế, dưới thân truyền đến ẩm ướt khác thường, hắn không cam lòng trợn to hai mắt đang hiện ra từng tia tơ máu.
Tiên giả kia nhìn hai mắt Minh Sùng từ từ lờ mờ, nụ cười bên mép không ngừng mở rộng, khi gã há mồm định nói thêm gì nữa, lại thấy hai mắt vốn đang lờ mờ của Minh Sùng đột nhiên trở nên đỏ đậm, một trận áp bức nặng nề xuất hiện khiến trường kiếm trong tay gã gãy vỡ thành hai đoạn.
“Sao…” Thắc mắc của tiên giả còn chưa phát ra, liền trơ mắt nhìn thân thể của mình theo tiếng “Răng rắc” vặn vẹo biến hình.
“Chuyện gì xảy ra?” Nhìn đồng bạn chết thảm, đám tiên giả rối loạn lên, “Không phải nói hắn không thể sử dụng ma lực sao?”
“Là thai nhi!” Một tên tiên giả chú ý tới bụng Minh Sùng, “Nhất định là thai nhi! Cơ thể mẹ bị tổn thương khiến nó thúc giục thứ ma lực dở bẩn kia!”
“Bánh bao, bánh bao, đừng sợ…” Minh Sùng ôm bụng, ma khí màu tím tạo thành lá chắn ngăn đám tiên giả đang kêu lên ra.
Minh Sùng giãy dụa bò dạy dựa vào trên cành khô, hắn nhẹ giọng nói, “Bánh bao, đừng sợ, cha sẽ bảo vệ con.” Minh Sùng cắn môi nắm chặt tay cằm thân kiếm ở lồng ngực dùng lực rút ra, máu đỏ tươi phun ra tung tóe, Minh Sùng cả người bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hạ thân cũng từ từ tràn ra chất lỏng đỏ sẫm.
Minh Sùng cố gắng duy trì tỉnh táo, hắn cười cười, ôn nhu sờ lên bụng bự, thấp giọng nỉ non, “Tiểu bao tử, bánh bao, bánh bao của ta…”
Đôi mắt Tĩnh Liễu như muốn nứt ra, Minh Sùng từ từ nâng thân kiếm vỡ trong tay, cắt xuống bụng của mình.
Bụng cùng ngực truyền tới cảm giác đau nhức khiến thần trí Minh Sùng mơ hồ, ma khí ám sắc từ lá chắn bất ổn lay động, vốn đôi môi đầy đặn cũng bị cắn đến tàn tạ không chịu nổi, Minh Sùng đưa tay vào trong bụng, lục lọi bắt được cánh tay nho nhỏ.
“Bánh bao… Bánh bao… Còn chưa có đặt tên cho con đây… Huyền Dận… Hàn Mạch…” Đôi mắt nâu của hắn từ từ trở nên ảm đạm, rốt cuộc tia sáng cuối cùng cũng biến đi.
Ma khí màu tím tản đi, đám tiên giả bắt đầu khởi động cầm pháp khí xông lên trước, nhưng chớp mắt lại cùng nhau đứng tại chỗ cũ.
Hai bóng người màu trắng đột ngột xuất hiện giữa đám tiên giả cùng Minh Sùng.
“Đây là hậu quả của ngươi khi khoan dung cho đám cặn bả này.” Tâm ma đứng ở trước người Huyền Dận, mặt không thay đổi nhìn hai cỗ thân thể một lớn một nhỏ nằm trong vũng máu lớn, gã xoay người, đôi mắt đen kịt chảy ra vệt đen, gã động thân đi đến chỗ Huyền Dận, hai thân ảnh màu trắng từ từ dung hợp lại với nhau.
Đám tiên giả đứng sau lưng Huyền Dận không thấy đôi mắt y bỗng nhiên trở nên đỏ thẳm, hoa văn giữa chân mày cũng tràn ra dòng máu nhuộm lên da thịt trắng nõn, máu từ hai mắt chảy xuống không khác gì nước mắt của Tu La dưới địa ngục.
Y đi từng bước tới gần Minh Sùng bị máu nhuộm cả thân dựa lên thân cây không lên tiếng nào mà cúi thấp đầu, quỳ xuống đem hắn ôm vào trong lòng.
Lúc Huyền Dận đến Tĩnh Liễu đã có thể động đậy lại, hắn mang theo Minh Lộ nước mắt đầy mặt chạy về phía hai người, hắn ôm lấy đứa nhỏ giống như mèo con, đứa nhỏ hô hấp đứt quãng, nhưng lại không phát ra tiếng nào.
“Tại sao lại muốn tổn thương hắn lần nữa…” Huyền Dận lẩm bẩm, dưới thân hắn đột ngột xuất hiện nụ hoa hồng nhạt, nụ hoa nở ra, màu sắc từ từ trở nên đỏ như máu, trong không khí tràn ngập mùi thơm nồng nặc xen lẫn mùi máu tanh như có như không.
“Mùi gì thế?” Đám tiên giả hoảng loạn kêu lên.
Dưới thân Huyền Dận huyết liên từ từ sinh trưởng tràn lan, từng đóa huyết liên nở rộ trên mặt đất.
“A a a a a —”
Nơi huyết liên sinh trưởng, cây cối cháy khô mục nát, đám tiên giả bị huyết liên đụng vào da thịt dần tan thành bọt máu chỉ còn xương trắng liên tiếp ngã xuống đất, đám tiên giả gần như trong nháy mắt toàn bộ đều trở thành bọt máu, cả thế giới như bị máu tươi che lấp, nhìn cảnh tượng giống như địa ngục nhân gian, Tĩnh Liễu không khỏi ôm chặt đứa nhỏ trong ngực bịt mũi che miệng, hắn không đành lòng nhìn về phía hai người trong vũng máu, mím môi cúi đầu ngồi xổm ôm lấy Minh Lộ đang ô ô khóc lớn.
Huyền Dận ôm chặt thân thể từ từ lạnh như băng, khóe mắt tràn ra chất lỏng đỏ tươi như máu, lại như nước mắt.
“Ngươi muốn rời khỏi ta sao?”
“Hừ, thì ra thái quân đem ngươi trốn ở đây, chúng ta không dễ tìm a!”
Ba người Minh Sùng bị một đám người mặt lạnh đứng chặn trước người, phía sau là hồ nước lớn.
“Là tiên giả.” Minh Sùng nắm chặt nắm đấm, nhỏ giọng nói với Tĩnh Liễu, “Ngươi mang theo Minh Lộ chọn đúng thời cơ dọc theo ven bờ chạy đi!”
Tĩnh Liễu mặt lạnh tiến lên che trước người Minh Sùng, Minh Lộ cũng nắm chặt tay áo Minh Sùng không buông.
“Chúng ta không làm hại người phàm, các ngươi tránh ra.” Tên tiên giả cầm đầu hừ lạnh lấy ra pháp khí.
Minh Sùng cầm lấy ống tay áo Tĩnh Liễu, “Tiểu Liễu, nghe lời, đi mau!” Hắn quan sát đám tiên giả đối diện liên tiếp lấy ra pháp khí, cho dù bọn chúng nói không làm hại người phàm, nhưng một khi động thủ khóng tránh sẽ làm Tĩnh Liễu cùng Minh Lộ bị thương.
“Ngươi đã gần sinh, ta sao có thể không để ý tới chứ?” Tĩnh Liễu cùng Minh Lộ đều phàm nhân, trực diện là tiên giả khiến bọn họ cảm thấy áp bức rất lớn nhưng lại quật cường không bỏ rơi Minh Sùng.
“Hừ!” Tên cầm đầu phất tay áo một cái, một trận gió mạnh đem Tĩnh Liễu cùng Minh Lộ đẩy ra một bên, “Các ngươi đã không muốn đi, vậy thì đợi ở một bên đi.”
“Các ngươi làm cái gì?!” Tĩnh Liễu trợn to hai mắt, thân thể như bị nghìn cân đè lấy không thể động đậy được.
“Chủ nhân, chủ nhân!” Minh Lộ vành mắt đỏ lên nhìn Minh Sùng.
“Ồn ào quá.” Một tên tiên giả không chịu được vung tay lên, Tĩnh Liễu cùng Minh Lộ lại không thể phát ra âm thanh nào.
Minh Sùng cắn răng đỡ bụng lui về sau một chút, hắn nở nụ cười châm chọc, “A, các ngươi lần này tới toàn bộ sao? Là sợ cứ tiến lên như vậy không chiếm được tiện nghi sao? Thật là một lũ nhu nhược.”
“Ngươi!” Một tên tiên giả gầm nhẹ bước về phía trước, lại bị tên cầm đầu ngăn cản.
Tiên giả kia cười lạnh, “Bây giờ nhìn lại có lẽ chúng ta lo xa rồi.” Gã chán ghét liếc mắt nhìn bụng Minh Sùng,. “Nghe đồn ma đầu tiên là loài lưỡng tính, hiện tại vừa mình đúng như dự đoán, thật sự là quái vật đáng ghê tởm.”
Minh Sùng nắm chặt nắm tay, mạnh mẽ trừng bọn tiên giả đối diện.
“Bất quá cũng quá dễ cho chúng ta, ngươi bây giờ không thể dùng ma lực đi?” Tên kia cong khóe môi cười lên, “Với chúng ta mà nói, ngươi bây giờ không khác gì phế vật giống người phàm, một người tùy tiện cũng khiến ngươi hồn phi phách tán, mang theo cả tạp chủng của mình.”
“Dưới cái nhìn của ta, đám các ngươi là đám tạp chủng phế vật chỉ có dã tâm muốn thay thể được thần.” Minh Sùng hừ lạnh, “Nếu như hai vị thần kia ở, đám rác rưởi các ngươi có thể làm gì chứ?” Hắn thừa dịp tinh thần đám tiên giả bất ổn mà lùi về sau hai bước dọc theo hồ nước chạy đi.
Một mảnh lụa trắng bay ra, như có sinh mệnh mà quấn lấy chân hắn khiến hắn vấp ngã.
Minh Sùng bị ngã về trước chỉ có thể mím môi che bụng trở mình không cho nó rơi xuống trước, sống lưng bị đá vụn đập tới khiến hắn đau đớn rên lên.
“Chúng ta tốc chiến tốc thắng đi.” Một tên tiên giả nói khẽ với tên cầm đầu, “Bọn họ sắp về rồi.” Dứt lời gã xách trường kiếm trong tay bay về phía Minh Sùng bị vải trắng trói lại không thể động đậy.
Gã đá một cước vào bụng Minh Sùng, “Thứ dơ bản như vậy, không nên tồn tại trên thế gian.”
Bụng truyền tới cảm giác đau đớn khiến sắc mặt Minh Sùng trắng nhợt, mồ hôi lạnh ùa ra.
Tiên giả kia đạp chân lên bụng Minh Sùng, tay giơ lên trường kiếm sắc bén, “Bất quá cũng nhờ có ngươi sinh ra, mới để cho tên kia có nhược điểm.” Dứt lời nâng kiếm trong tay đâm thẳng qua da Minh Sùng thẳng tới lồng ngực của hắn.
“A! Vị công tử này ngài không sao chứ?” Trong trấn nhỏ tiểu thương bán ô mai sợ hết hồn, nam tử mặc áo trắng trước mắt giữa chân mày đột nhiên tràn ra dòng máu đỏ dẫm hù dọa hắn.
Huyền Dận nhìn máu nhỏ xuống vạt áo, tròng mắt đột nhiên run rẩy, thân ảnh thon dài màu trắng trong nháy mắt biến mất trên đường phố, bình chứa đầy ô mai ngã xuống vỡ vụn trên mặt đất.
“A!” Minh Sùng trợn to hai mắt, thân thể đau đớn khiến làn da trở nên đỏ bừng.
“Cho nên chúng ta phải cảm ơn ngươi a.” Thân kiếm xé rác cơ thể phát ra tiếng kẽo kẹt khiến người khác dựng tóc gáy, dòng máu đỏ sẫm tuôn ra chảy ướt một vũng dưới thân Minh Sùng.
Minh Sùng trừng mắt cắn chặt răng, không muốn phát ra tiếng thét yếu thế, dưới thân truyền đến ẩm ướt khác thường, hắn không cam lòng trợn to hai mắt đang hiện ra từng tia tơ máu.
Tiên giả kia nhìn hai mắt Minh Sùng từ từ lờ mờ, nụ cười bên mép không ngừng mở rộng, khi gã há mồm định nói thêm gì nữa, lại thấy hai mắt vốn đang lờ mờ của Minh Sùng đột nhiên trở nên đỏ đậm, một trận áp bức nặng nề xuất hiện khiến trường kiếm trong tay gã gãy vỡ thành hai đoạn.
“Sao…” Thắc mắc của tiên giả còn chưa phát ra, liền trơ mắt nhìn thân thể của mình theo tiếng “Răng rắc” vặn vẹo biến hình.
“Chuyện gì xảy ra?” Nhìn đồng bạn chết thảm, đám tiên giả rối loạn lên, “Không phải nói hắn không thể sử dụng ma lực sao?”
“Là thai nhi!” Một tên tiên giả chú ý tới bụng Minh Sùng, “Nhất định là thai nhi! Cơ thể mẹ bị tổn thương khiến nó thúc giục thứ ma lực dở bẩn kia!”
“Bánh bao, bánh bao, đừng sợ…” Minh Sùng ôm bụng, ma khí màu tím tạo thành lá chắn ngăn đám tiên giả đang kêu lên ra.
Minh Sùng giãy dụa bò dạy dựa vào trên cành khô, hắn nhẹ giọng nói, “Bánh bao, đừng sợ, cha sẽ bảo vệ con.” Minh Sùng cắn môi nắm chặt tay cằm thân kiếm ở lồng ngực dùng lực rút ra, máu đỏ tươi phun ra tung tóe, Minh Sùng cả người bị mồ hôi lạnh thấm ướt, hạ thân cũng từ từ tràn ra chất lỏng đỏ sẫm.
Minh Sùng cố gắng duy trì tỉnh táo, hắn cười cười, ôn nhu sờ lên bụng bự, thấp giọng nỉ non, “Tiểu bao tử, bánh bao, bánh bao của ta…”
Đôi mắt Tĩnh Liễu như muốn nứt ra, Minh Sùng từ từ nâng thân kiếm vỡ trong tay, cắt xuống bụng của mình.
Bụng cùng ngực truyền tới cảm giác đau nhức khiến thần trí Minh Sùng mơ hồ, ma khí ám sắc từ lá chắn bất ổn lay động, vốn đôi môi đầy đặn cũng bị cắn đến tàn tạ không chịu nổi, Minh Sùng đưa tay vào trong bụng, lục lọi bắt được cánh tay nho nhỏ.
“Bánh bao… Bánh bao… Còn chưa có đặt tên cho con đây… Huyền Dận… Hàn Mạch…” Đôi mắt nâu của hắn từ từ trở nên ảm đạm, rốt cuộc tia sáng cuối cùng cũng biến đi.
Ma khí màu tím tản đi, đám tiên giả bắt đầu khởi động cầm pháp khí xông lên trước, nhưng chớp mắt lại cùng nhau đứng tại chỗ cũ.
Hai bóng người màu trắng đột ngột xuất hiện giữa đám tiên giả cùng Minh Sùng.
“Đây là hậu quả của ngươi khi khoan dung cho đám cặn bả này.” Tâm ma đứng ở trước người Huyền Dận, mặt không thay đổi nhìn hai cỗ thân thể một lớn một nhỏ nằm trong vũng máu lớn, gã xoay người, đôi mắt đen kịt chảy ra vệt đen, gã động thân đi đến chỗ Huyền Dận, hai thân ảnh màu trắng từ từ dung hợp lại với nhau.
Đám tiên giả đứng sau lưng Huyền Dận không thấy đôi mắt y bỗng nhiên trở nên đỏ thẳm, hoa văn giữa chân mày cũng tràn ra dòng máu nhuộm lên da thịt trắng nõn, máu từ hai mắt chảy xuống không khác gì nước mắt của Tu La dưới địa ngục.
Y đi từng bước tới gần Minh Sùng bị máu nhuộm cả thân dựa lên thân cây không lên tiếng nào mà cúi thấp đầu, quỳ xuống đem hắn ôm vào trong lòng.
Lúc Huyền Dận đến Tĩnh Liễu đã có thể động đậy lại, hắn mang theo Minh Lộ nước mắt đầy mặt chạy về phía hai người, hắn ôm lấy đứa nhỏ giống như mèo con, đứa nhỏ hô hấp đứt quãng, nhưng lại không phát ra tiếng nào.
“Tại sao lại muốn tổn thương hắn lần nữa…” Huyền Dận lẩm bẩm, dưới thân hắn đột ngột xuất hiện nụ hoa hồng nhạt, nụ hoa nở ra, màu sắc từ từ trở nên đỏ như máu, trong không khí tràn ngập mùi thơm nồng nặc xen lẫn mùi máu tanh như có như không.
“Mùi gì thế?” Đám tiên giả hoảng loạn kêu lên.
Dưới thân Huyền Dận huyết liên từ từ sinh trưởng tràn lan, từng đóa huyết liên nở rộ trên mặt đất.
“A a a a a —”
Nơi huyết liên sinh trưởng, cây cối cháy khô mục nát, đám tiên giả bị huyết liên đụng vào da thịt dần tan thành bọt máu chỉ còn xương trắng liên tiếp ngã xuống đất, đám tiên giả gần như trong nháy mắt toàn bộ đều trở thành bọt máu, cả thế giới như bị máu tươi che lấp, nhìn cảnh tượng giống như địa ngục nhân gian, Tĩnh Liễu không khỏi ôm chặt đứa nhỏ trong ngực bịt mũi che miệng, hắn không đành lòng nhìn về phía hai người trong vũng máu, mím môi cúi đầu ngồi xổm ôm lấy Minh Lộ đang ô ô khóc lớn.
Huyền Dận ôm chặt thân thể từ từ lạnh như băng, khóe mắt tràn ra chất lỏng đỏ tươi như máu, lại như nước mắt.
“Ngươi muốn rời khỏi ta sao?”
Tác giả :
Thước