Bi Thiên
Chương 13: Xâm nhiễm
“Giống thật… Cũng không có biến hóa gì?” Minh Sùng nhìn dấu tay trên mặt của mình — hắn dưới sự trợ giúp của thái quân đã đem màu tím của quang cầu thuộc về mình hấp thu, mà thái quân cùng Huyền Thiên quân bởi vì lý do thân phận cũng không thể ở lại nhân gian lâu, nên đã đi về.
Minh Sùng sờ sờ đầu của mình — a, tóc thế mà lại dài ra, vốn cái đầu chỉ có mấy cọng tóc đã bị tóc ngắn bao trùm, tuy rằng cũng rất ngắn — hắn nhìn Huyền Dận từ nãy đến giờ vẫn chưa mở miệng, thuận theo ánh mắt của Huyền Dận nhìn xuống bụng của mình, nheo mắt duỗi hai tay che bụng lại, “Nhìn cái gì mà nhìn? Ta mới không mang thai đâu!… Đại khái…” Huống hồ chỉ mới làm có hai, ba lần mà thôi, nếu mang bầu thì cũng thật là…
Huyền Dận cuối cùng đang tầm mắt đang nhìn chằm chằm bụng Minh Sùng dời đi, y nhìn Minh Sùng từ từ nói, “Ta bị nhiễm ma khí, nguyên nhân không phải vì ngươi, là vấn đề của chính ta.” Y đi tới cạnh Minh Sùng, kéo gần khoảng cách hai người, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào trong mắt Minh Sùng, ”Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, lòng ta liền rung động, bất quá khi đó ta cũng không rõ đó là dạng tình cảm gì… Thẳng đến về sau…”
“Ha ha ha! Ngươi thế mà lại nhất kiến chung tình với ta sao?” Minh Sùng xoa xoa tóc Huyền Dận, xoa đã tay liền trượt tới trên mặt Huyền Dận, “Chờ đã, ngươi vốn sớm biết ta là ai?”
Huyền Dận gật gật đầu, lùi về sau một chút, “… Ban đầu lúc có lại sức mạnh hóa thành hình người ta bị mất đi ký úc, đến sau này khi nhìn thấy ngươi mới từ từ nhớ lại.”
Minh Sùng híp mắt cong ngón tay nhéo hai má Huyền Dận, “Ngươi biết cũng không chịu nói cho ta!”
Ánh bạc của vầng trăng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng.
Huyền Dận nhìn Minh Sùng ngủ say bên cạnh, bởi vì cùng ma nguyên dung hợp, mặt mày của Minh Sùng nhiều thêm phần tà tứ, y dùng ngón tay dài miêu tả ngũ quan của Minh Sùng, đầu ngón tay từ lông mày đen đặc trượt tới khóe môi — ngàn tỉ năm trước hắn chưa từng thấy rõ ma, chính là dáng vẻ thấy này sao?
“Các ngươi còn định tiếp tục như vậy bao lâu?” Mang theo nụ cười ngả ngớn, tâm ma liền xuất hiện trong không khí, thân thể gã từ từ nằm úp sấp trên giường.
“Cút.” Huyền Dận cau mày thấp giọng gầm nhẹ.
“Ha ha, đừng như vậy.” Tâm ma đột ngột xuất hiện bên kia của Minh Sùng, gã sờ lên hai má Minh Sùng, cười hì hì nhìn Huyền Dận, “Ta chính là ngươi, cho dù ngươi không muốn thừa nhận, ta cũng là một phần của ngươi — một phần hắc ám sâu trong nội tâm của ngươi.”
Hai con mắt đen láy của Huyền Dận nhiễm huyết sắc, âm trầm nhìn tâm ma.
“A nha — biểu tình thật là đáng sợ —” Tiếng nói của tâm ma cùng Huyền Dận giống nhau như đúc, trong lạnh lẽo còn mang theo chút ngả ngướn, “Ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu? Hử? Có nhớ không? Ngươi trước đây — chưa bao giờ để ý tới ta, ngươi sẽ không thể thoát khỏi ta, chúng ta sớm muộn cũng hòa hòa thành một thể.” Gã cười hì hì hôn lên đôi môi Minh Sùng, lập tức tiêu tan trong không khí, “— Chờ đến lúc đó, hắn còn có thể tới gần ngươi sao? Còn tiếp nhận ngươi sao?”
Hai tròng mắt vốn đỏ tươi của Huyền Dận cơ hồ muốn chảy xuống máu tươi, tay y đem Minh Sùng ôm vào trong lồng ngực, đem mặt chôn vào hõm vai Minh Sùng không ngừng lẩm bẩm, “… Không thể bỏ lại ta, ngươi không thể lại bỏ ta xuống nữa… Ta sẽ…”
Minh Sùng ngủ không an ổm lắm, cho dù là trong mộng, hắn cũng cảm thấy đầu căng đến khó chịu — giống như có thứ gì muốn lao ra ngoài — hoặc là có thứ gì quan trọng, muốn quay về.
Hắn cảm thấy bản thân quên mất chút gì đó.
Trong tầm mắt chỉ là một mảng trắng xóa — đây là Huyền sơn? Minh Sùng cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt.
“Ha! Nhìn xem ta tìm được gì!”
Minh Sùng nghe thấy tiếng nói của mình, xuất hiện theo nó trong tầm mắt của hắn xuất hiện một đóa hoa màu trắng tinh xảo, ở trong gió rét run lẩy bẩy, rồi lại kiên cường đứng vững.
—- A, là giấc mộng này.
Minh Sùng nhớ ra rồi, gần đây thường mơ tới, là đóa tuyết liên kia.
Rõ ràng là từ góc nhìn theo ngôi thứ nhất, thế nhưng tầm mắt của Minh Sùng lại hoàn toàn không thể khống chế, hắn chỉ có thể nhìn hành động của chủ nhân thân thể này — Ách, còn có thể nghe rõ tiếng lòng của người này.
Lần này giấc mộng đặc biệt dài, Minh Sùng dường như cảm thấy giấc mộng này trải qua thời gian cả đời.
“Muốn có một thứ chỉ thuộc về mình, ai cũng cướp không được, vĩnh viễn chỉ thấy ta, là vật của mình ta.” — Minh Sùng nghe thấy tiếng lòng ”Bản thân” trong mộng, “Nhìn” lâu như vậy, Minh Sùng biết “Bản thân” sinh ra đã không được công nhận, phụ thân cùng mẫu thân bị ép tách ra, “Bản thân” cũng bị vứt bỏ một mình ở thế giới này, thế giới lớn như vậy, hắn lại không thể tìm nơi cho mình dung thân, bây giờ chỉ có thể cùng hoa tinh tu vi thấp kém đối thoại – thực sự là, vừa buồn cười vừa đáng thương.
“Tiểu tuyết liên, ta cho ngươi cái tên nha?”
Minh Sùng nghe thấy “Bản thân” hỏi như vậy — dù biết rõ đối phương còn chưa thể nói.
“Không nói lời nào coi như ngươi đáp ứng!”
Minh Sùng có thể cảm thấy nội tâm mình chua xót — hắn sợ bị cự tuyệt, sống một mình, thật sự rất cô quạnh, đã quá lâu rồi.
“Cứ gọi thế đi!”
Minh Sùng dựng lỗ tai lên chăm chú nghe, nhưng vẫn không nghe rõ cái tên kia, giống như tận lực bị gió lạnh thổi bay đi.
Đóa tuyết liên kia vẫn yên tĩnh nằm trong bao tuyết, qua một hồi lâu, nó lay động một chút.
Minh Sùng có thể cảm thấy khuôn mặt của “Bản thân” biến hóa — mặt mày lập tức giãn ra, tâm vốn ê ẩm lại bị chua xót thay thế.
“Ngươi đáp ứng! Quá tốt rồi!”
Theo tầm mắt thay đổi, thân thể này nhào tới bên tuyết liên — ai, tuyết liên đáng thương bị thô lỗ cọ rơi mất hai cánh hoa.
“A a! Cánh hoa của ngươi! Thật có lỗi nhưng mà ta vui lắm, ta không cẩn thận!”
Minh Sùng nhìn tuyết liên bị trụi một góc, đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, còn chưa đợi hắn bật cười — thế mà thân thể này lại bật cười — cảnh tượng trước mắt liền trở nên một màn đỏ sẫm.
Trước mặt là một đám người xa lạ không quen biết, miệng hé ra khép lại nói cái gì đó Minh Sùng không hiểu — Ừm, chủ nhân thân thể này hiển nhiên cũng không nghe hiểu.
—- Sau đó hắn liền bị công kích.
Này này! Đừng có mà nói không hợp mà đánh người chứ! Minh Sùng rất muốn trừng mắt.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị một đòn trực tiếp đâm xuyên bụng hắn, thế nhưng Minh Sùng lại không cảm thấy đau đớn — bởi vì đây là cảnh trong mộng mà.
Tuy nhiển cổ thân thể này rất đau, dòng máu đỏ sẫm lập tức trào ra, đám người kia cùng nhau tiến lên phát động công kích với “Bản thân”.
Đây là một trận đấu đầy máu tanh.
“Bản thân” hiển nhiên rất mạnh, cho dù bị trọng thương, cũng không để đối phương dễ chịu.
“Không thể chết được!”
— Minh Sùng lần thứ hai nghe tiếng lòng của “Bản thân”.
“Rõ ràng mới tìm được một thứ chỉ thuộc về mình! Tuyệt đối không thể ngã xuống!”
Trước mắt loáng một cái, Minh Sùng lại thấy tuyết trắng mênh mông, tầm nhìn có chút mơ hồ không rõ.
“■■, ta đã về rồi!” Minh Sùng cảm giác “Bản thân” dựa vào vách đá ngồi xuống, sau đó đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại — hắn sờ sờ tuyết liên, “Ta muốn ngủ một giấc, đừng làm ồn nha…”
“Xin lỗi, ta không nên ban tên cho ngươi.”
“Xin lỗi, phải để ngươi sống một mình trên đời, một thân cô quạnh, ta đã quá rõ điều đó.”
— Minh Sùng cảm thấy tim mình lần thứ hai tràn đầy chua xót đau đớn, cùng với ý nghĩ hổ thẹn, khi người tu hành chấp nhận được đặt tên, liền nói lên cả đời phải đi theo, vĩnh viễn không gạt bỏ, chỉ một người này, mà nay, cái người đặt tên cho y lại muốn bỏ y lại.
Thân thể không thể khống chế ngã trên mặt đất, tầm mắt Minh Sùng mơ hồ đầy đỏ sẫm, nhưng đóa tuyết liên kia vẫn trằng không tì vết như thế.
— Xin lỗi, …
Lần này, Minh Sùng rốt cuộc cũng đã nghe được hai chữ luôn khắc sâu trong lòng.
Ánh trăng lạnh lẽo bao trùm căn phòng vắng lặng.
Minh Sùng vừa mở mắt liền nhìn thấy hoa văn hồng liên giữa chân mày của Huyền Dận.
Hả? Cái tên này khi nào lại chui vào trong lồng ngực của mình thế?
Mới vừa tỉnh lại, Minh Sùng cũng rất tỉnh lại, hắn đưa tay sờ sờ hoa văn hồng liên giữa chân mày Huyền Dận, đầu ngón tay xẹt qua sống mũi thẳng tấp, xẹt qua môi mỏng nhợt nhạt, cuối cùng xoa nắn hai má trơn mềm của y.
“Hàn Mạch, ta đã trở về.”
Minh Sùng sờ sờ đầu của mình — a, tóc thế mà lại dài ra, vốn cái đầu chỉ có mấy cọng tóc đã bị tóc ngắn bao trùm, tuy rằng cũng rất ngắn — hắn nhìn Huyền Dận từ nãy đến giờ vẫn chưa mở miệng, thuận theo ánh mắt của Huyền Dận nhìn xuống bụng của mình, nheo mắt duỗi hai tay che bụng lại, “Nhìn cái gì mà nhìn? Ta mới không mang thai đâu!… Đại khái…” Huống hồ chỉ mới làm có hai, ba lần mà thôi, nếu mang bầu thì cũng thật là…
Huyền Dận cuối cùng đang tầm mắt đang nhìn chằm chằm bụng Minh Sùng dời đi, y nhìn Minh Sùng từ từ nói, “Ta bị nhiễm ma khí, nguyên nhân không phải vì ngươi, là vấn đề của chính ta.” Y đi tới cạnh Minh Sùng, kéo gần khoảng cách hai người, đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào trong mắt Minh Sùng, ”Lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, lòng ta liền rung động, bất quá khi đó ta cũng không rõ đó là dạng tình cảm gì… Thẳng đến về sau…”
“Ha ha ha! Ngươi thế mà lại nhất kiến chung tình với ta sao?” Minh Sùng xoa xoa tóc Huyền Dận, xoa đã tay liền trượt tới trên mặt Huyền Dận, “Chờ đã, ngươi vốn sớm biết ta là ai?”
Huyền Dận gật gật đầu, lùi về sau một chút, “… Ban đầu lúc có lại sức mạnh hóa thành hình người ta bị mất đi ký úc, đến sau này khi nhìn thấy ngươi mới từ từ nhớ lại.”
Minh Sùng híp mắt cong ngón tay nhéo hai má Huyền Dận, “Ngươi biết cũng không chịu nói cho ta!”
Ánh bạc của vầng trăng xuyên qua cửa sổ chiếu sáng cả căn phòng.
Huyền Dận nhìn Minh Sùng ngủ say bên cạnh, bởi vì cùng ma nguyên dung hợp, mặt mày của Minh Sùng nhiều thêm phần tà tứ, y dùng ngón tay dài miêu tả ngũ quan của Minh Sùng, đầu ngón tay từ lông mày đen đặc trượt tới khóe môi — ngàn tỉ năm trước hắn chưa từng thấy rõ ma, chính là dáng vẻ thấy này sao?
“Các ngươi còn định tiếp tục như vậy bao lâu?” Mang theo nụ cười ngả ngớn, tâm ma liền xuất hiện trong không khí, thân thể gã từ từ nằm úp sấp trên giường.
“Cút.” Huyền Dận cau mày thấp giọng gầm nhẹ.
“Ha ha, đừng như vậy.” Tâm ma đột ngột xuất hiện bên kia của Minh Sùng, gã sờ lên hai má Minh Sùng, cười hì hì nhìn Huyền Dận, “Ta chính là ngươi, cho dù ngươi không muốn thừa nhận, ta cũng là một phần của ngươi — một phần hắc ám sâu trong nội tâm của ngươi.”
Hai con mắt đen láy của Huyền Dận nhiễm huyết sắc, âm trầm nhìn tâm ma.
“A nha — biểu tình thật là đáng sợ —” Tiếng nói của tâm ma cùng Huyền Dận giống nhau như đúc, trong lạnh lẽo còn mang theo chút ngả ngướn, “Ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu? Hử? Có nhớ không? Ngươi trước đây — chưa bao giờ để ý tới ta, ngươi sẽ không thể thoát khỏi ta, chúng ta sớm muộn cũng hòa hòa thành một thể.” Gã cười hì hì hôn lên đôi môi Minh Sùng, lập tức tiêu tan trong không khí, “— Chờ đến lúc đó, hắn còn có thể tới gần ngươi sao? Còn tiếp nhận ngươi sao?”
Hai tròng mắt vốn đỏ tươi của Huyền Dận cơ hồ muốn chảy xuống máu tươi, tay y đem Minh Sùng ôm vào trong lồng ngực, đem mặt chôn vào hõm vai Minh Sùng không ngừng lẩm bẩm, “… Không thể bỏ lại ta, ngươi không thể lại bỏ ta xuống nữa… Ta sẽ…”
Minh Sùng ngủ không an ổm lắm, cho dù là trong mộng, hắn cũng cảm thấy đầu căng đến khó chịu — giống như có thứ gì muốn lao ra ngoài — hoặc là có thứ gì quan trọng, muốn quay về.
Hắn cảm thấy bản thân quên mất chút gì đó.
Trong tầm mắt chỉ là một mảng trắng xóa — đây là Huyền sơn? Minh Sùng cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt.
“Ha! Nhìn xem ta tìm được gì!”
Minh Sùng nghe thấy tiếng nói của mình, xuất hiện theo nó trong tầm mắt của hắn xuất hiện một đóa hoa màu trắng tinh xảo, ở trong gió rét run lẩy bẩy, rồi lại kiên cường đứng vững.
—- A, là giấc mộng này.
Minh Sùng nhớ ra rồi, gần đây thường mơ tới, là đóa tuyết liên kia.
Rõ ràng là từ góc nhìn theo ngôi thứ nhất, thế nhưng tầm mắt của Minh Sùng lại hoàn toàn không thể khống chế, hắn chỉ có thể nhìn hành động của chủ nhân thân thể này — Ách, còn có thể nghe rõ tiếng lòng của người này.
Lần này giấc mộng đặc biệt dài, Minh Sùng dường như cảm thấy giấc mộng này trải qua thời gian cả đời.
“Muốn có một thứ chỉ thuộc về mình, ai cũng cướp không được, vĩnh viễn chỉ thấy ta, là vật của mình ta.” — Minh Sùng nghe thấy tiếng lòng ”Bản thân” trong mộng, “Nhìn” lâu như vậy, Minh Sùng biết “Bản thân” sinh ra đã không được công nhận, phụ thân cùng mẫu thân bị ép tách ra, “Bản thân” cũng bị vứt bỏ một mình ở thế giới này, thế giới lớn như vậy, hắn lại không thể tìm nơi cho mình dung thân, bây giờ chỉ có thể cùng hoa tinh tu vi thấp kém đối thoại – thực sự là, vừa buồn cười vừa đáng thương.
“Tiểu tuyết liên, ta cho ngươi cái tên nha?”
Minh Sùng nghe thấy “Bản thân” hỏi như vậy — dù biết rõ đối phương còn chưa thể nói.
“Không nói lời nào coi như ngươi đáp ứng!”
Minh Sùng có thể cảm thấy nội tâm mình chua xót — hắn sợ bị cự tuyệt, sống một mình, thật sự rất cô quạnh, đã quá lâu rồi.
“Cứ gọi thế đi!”
Minh Sùng dựng lỗ tai lên chăm chú nghe, nhưng vẫn không nghe rõ cái tên kia, giống như tận lực bị gió lạnh thổi bay đi.
Đóa tuyết liên kia vẫn yên tĩnh nằm trong bao tuyết, qua một hồi lâu, nó lay động một chút.
Minh Sùng có thể cảm thấy khuôn mặt của “Bản thân” biến hóa — mặt mày lập tức giãn ra, tâm vốn ê ẩm lại bị chua xót thay thế.
“Ngươi đáp ứng! Quá tốt rồi!”
Theo tầm mắt thay đổi, thân thể này nhào tới bên tuyết liên — ai, tuyết liên đáng thương bị thô lỗ cọ rơi mất hai cánh hoa.
“A a! Cánh hoa của ngươi! Thật có lỗi nhưng mà ta vui lắm, ta không cẩn thận!”
Minh Sùng nhìn tuyết liên bị trụi một góc, đột nhiên cảm thấy rất muốn cười, còn chưa đợi hắn bật cười — thế mà thân thể này lại bật cười — cảnh tượng trước mắt liền trở nên một màn đỏ sẫm.
Trước mặt là một đám người xa lạ không quen biết, miệng hé ra khép lại nói cái gì đó Minh Sùng không hiểu — Ừm, chủ nhân thân thể này hiển nhiên cũng không nghe hiểu.
—- Sau đó hắn liền bị công kích.
Này này! Đừng có mà nói không hợp mà đánh người chứ! Minh Sùng rất muốn trừng mắt.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị một đòn trực tiếp đâm xuyên bụng hắn, thế nhưng Minh Sùng lại không cảm thấy đau đớn — bởi vì đây là cảnh trong mộng mà.
Tuy nhiển cổ thân thể này rất đau, dòng máu đỏ sẫm lập tức trào ra, đám người kia cùng nhau tiến lên phát động công kích với “Bản thân”.
Đây là một trận đấu đầy máu tanh.
“Bản thân” hiển nhiên rất mạnh, cho dù bị trọng thương, cũng không để đối phương dễ chịu.
“Không thể chết được!”
— Minh Sùng lần thứ hai nghe tiếng lòng của “Bản thân”.
“Rõ ràng mới tìm được một thứ chỉ thuộc về mình! Tuyệt đối không thể ngã xuống!”
Trước mắt loáng một cái, Minh Sùng lại thấy tuyết trắng mênh mông, tầm nhìn có chút mơ hồ không rõ.
“■■, ta đã về rồi!” Minh Sùng cảm giác “Bản thân” dựa vào vách đá ngồi xuống, sau đó đầu ngón tay truyền đến xúc cảm mềm mại — hắn sờ sờ tuyết liên, “Ta muốn ngủ một giấc, đừng làm ồn nha…”
“Xin lỗi, ta không nên ban tên cho ngươi.”
“Xin lỗi, phải để ngươi sống một mình trên đời, một thân cô quạnh, ta đã quá rõ điều đó.”
— Minh Sùng cảm thấy tim mình lần thứ hai tràn đầy chua xót đau đớn, cùng với ý nghĩ hổ thẹn, khi người tu hành chấp nhận được đặt tên, liền nói lên cả đời phải đi theo, vĩnh viễn không gạt bỏ, chỉ một người này, mà nay, cái người đặt tên cho y lại muốn bỏ y lại.
Thân thể không thể khống chế ngã trên mặt đất, tầm mắt Minh Sùng mơ hồ đầy đỏ sẫm, nhưng đóa tuyết liên kia vẫn trằng không tì vết như thế.
— Xin lỗi, …
Lần này, Minh Sùng rốt cuộc cũng đã nghe được hai chữ luôn khắc sâu trong lòng.
Ánh trăng lạnh lẽo bao trùm căn phòng vắng lặng.
Minh Sùng vừa mở mắt liền nhìn thấy hoa văn hồng liên giữa chân mày của Huyền Dận.
Hả? Cái tên này khi nào lại chui vào trong lồng ngực của mình thế?
Mới vừa tỉnh lại, Minh Sùng cũng rất tỉnh lại, hắn đưa tay sờ sờ hoa văn hồng liên giữa chân mày Huyền Dận, đầu ngón tay xẹt qua sống mũi thẳng tấp, xẹt qua môi mỏng nhợt nhạt, cuối cùng xoa nắn hai má trơn mềm của y.
“Hàn Mạch, ta đã trở về.”
Tác giả :
Thước