Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 76
Ga giường sạch sẽ, áo ngủ sạch sẽ, người đang mặc áo ngủ cũng đã được tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài và được đặt nằm trên giường, tuyệt đối phù hợp với yêu cầu khiết phích của Yến Phi. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ý do vị tẫn đem người đang mệt muốn chết mát xa, để tránh cho ngày hôm sau hắn tỉnh lại, thân thể sẽ đau nhức. Tuy nói chính xác thì hiện tại đã là ngày hôm sau rồi.
* ý do vị tẫn: vẫn còn muốn nữa
Cứ nghĩ tới chuyện ‘nguyện vọng’ vốn tưởng rằng còn phải rất lâu nữa mới có thể thực hiện được nay đã thành hiện thực, tươi cười trên khuôn mặt của ba người muốn có bao nhiêu ngốc liền có bấy nhiêu ngốc. Đương nhiên, Tiêu Tiếu sẽ không cười, bất quá ánh mắt của cậu đã nói lên lúc này cậu đang vui muốn chết.
“Thân thể của Phi thực mẫn cảm a.” Tôn Kính Trì thấp giọng hồi tưởng.
Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu gật mạnh đầu. Nhạc Thiệu chép miệng, mang theo chút tiếc nuối: “Nếu có thể không mang bao thì tốt rồi.”
Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu gật mạnh đầu, Tiêu Tiếu nói: “Phi đã đồng ý cùng chúng ta làm tình, ngày không phải mang bao hẳn là sẽ không quá xa đâu.”
Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì gật mạnh đầu.
Yến Phi không chỉ tiếp nhận bọn họ, mà thân thể của hắn còn dị thường mẫn cảm, đặc biệt dễ chịu. Có thể nói, ba người thoát khỏi thân xử nam từ sơ trung tới giờ cũng đã mười mấy năm, tình ái đêm nay đối với bọn họ là thoải mái nhất, say mê nhất, cũng là khó kiềm chế nhất. Quả nhiên làm tình cùng với người mình yêu là có cảm giác nhất. Cùng với tình ái đêm nay so sánh, những cuộc tình ái mà bọn họ trải qua mười mấy năm trước quả thực là không muốn nghĩ lại.
“Tớ lại muốn rồi, làm sao đây.” Ngón tay của Tiêu Tiếu vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại cùng ướt át khi tiến vào trong thân thể của đối phương. Cậu chà xát ngón tay, dục vọng lập tức trỗi dậy.
Nhạc Thiệu trừng mắt liếc cậu một cái: “Cậu muốn một hơi ăn thành mập mạp hay là mỗi ngày đều có thể được ăn?”
Tiêu Tiếu nuốt nuốt nước miếng: “Tớ đây vẫn muốn mỗi ngày đều có thể được ăn đi.”
“Tới chơi oẳn tù tì.” Tôn Kính Trì đột nhiên vươn tay ra.
“Để làm gì?” Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cũng không hiểu.
Tôn Kính Trì nói: “Hai người thắng trước, có thể ôm Phi ngủ, người thua thì ngủ đêm mai. Người thắng đêm mai lại chơi oẳn tù tì, để quyết định vị trí còn lại. Hai cậu cảm thấy thế nào? Bằng không mỗi lần cũng chỉ có một người được tận hứng.”
Y vừa nói xong, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu lập tức vươn tay ra.
“Oẳn tù tì!”
Tôn Kính Trì là người đầu tiên thắng cuộc, cười hì hì chui vào trong ổ chăn của Yến Phi. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu thần sắc nghiêm túc.
“Oẳn tù tì!”
Tiêu Tiếu đem Nhạc Thiệu đẩy qua một bên, tiến vào trong ổ chăn, còn bỏ đá xuống giếng nói: “Nhị ca, sau này cậu đừng có chơi oẳn tù tì nữa, mười lần thì có tới tám lần là thua. Cậu làm anh, vốn nên nhường cho bọn tớ, nhất là tớ.”
“Cút.”
Cách một tầng chăn, đạp mông Tiêu Tiếu một cái, Nhạc Thiệu đi xuống giường lấy ra từ trong ngăn tủ một cái chăn, vô cùng khó chịu trải ra. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vui mừng phấn khởi một trái một phải ôm lấy Yến Phi. Nhạc Thiệu tắt đèn, trong phòng lập tức tối om tới mức năm đầu ngón tay cũng không nhìn thấy rõ.
Tuy rằng không thể ôm Yến Phi, nhưng kỳ thực Nhạc Thiệu cũng không hề bất mãn giống như bề ngoài thể hiện. Trong bóng đêm, khóe miệng của anh nâng lên thành một nụ cười rạng rỡ. Thống khổ năm năm kia tựa hồ đã đi xa. Nghĩ tới người mà bản thân đã vĩnh viễn mất đi, đột nhiên sống lại, không chỉ sống lại, thậm chí còn tiếp nhận tình cảm của bọn họ, Nhạc Thiệu cảm thấy, cho dù trên người có nhiều ra thêm một vài vết sẹo, cũng đáng. Duy nhất làm cho hắn canh cánh trong lòng, chính là chuyện của Đỗ Phong. Bất quá, đây cũng nói lên rằng người kia là đang ghen, không phải sao? Nhạc Thiệu bật lên tiếng cười ha ha.
“Nhị ca, lén vui vẻ cái gì vậy?” Tiêu Tiếu rõ ràng còn chưa ngủ. Tay đặt ở trên người của Yến Phi còn không thành thật. Nhạc Thiệu không giải thích, chỉ nói: “Chuyện đêm nay còn chưa đủ để tớ vui vẻ hay sao? Ngủ đi.”
“Ngủ không được.” Tiêu Tiếu luyến tiếc nhắm mắt lại, chung quy vẫn cảm thấy mọi việc rất thuận lợi, rất khó tin, giống như đang nằm mơ vậy.
Tôn Kính Trì cũng không ngủ được, trong bóng đêm, y chăm chủ nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Yến Phi. Đối phương đã sớm mệt mỏi đi chơi cờ cùng Chu Công rồi.
* chơi cờ cùng Chu Công: ý chỉ là đi ngủ
Nghĩ tới cái gì đó, Tôn Kính Trì mở lên đèn bàn bên cạnh mình, đi xuống giường. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu hỏi y: “Cậu làm gì vậy?”
Tôn Kính Trì một bên mặc quần áo, một bên đáp: “Tớ đi thắp cho thân thể của anh một nén hương.”
Y vừa nói như thế, Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu lập tức đều đứng lên.
Đối với ba người mà nói, làm như vậy không phải bởi vì cụt hứng, ngược lại, đây là một chuyện hẳn là phải làm. Người trong mộ kia cùng với người đang ở trên giường hợp chung lại, đây mới là Chung Phong đầy đủ, mới trọn vẹn là người ở trong lòng cùng trong trí nhớ của ba người bọn họ.
Trước mộ, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu thắp hương cho tro cốt của Chung Phong, rồi mới thâm tình hôn lên người trong ảnh. Nếu có thể lựa chọn, bọn họ càng hi vọng có thể kết hợp với thân thể chân chính của Chung Phong, chứ không phải là thân thể của người mà bọn họ mới quen biết có vài tháng, tên là ‘Yến Phi’.
“Anh, anh cuối cùng, cũng là của bọn em.”
Tại thời khắc này, ba người đồng thời chìm trong hạnh phúc, lại mang theo thương cảm khó nói nên lời.
“Anh, kiếp sau, ba người bọn em nhất định sẽ không để cho anh phải sống nghẹn khuất như vậy nữa, nhất định sẽ không để cho thân thể cùng linh hồn của anh phải chia lìa. Anh, kiếp sau, bọn em vẫn sẽ là Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu của anh.”
Ba người tại trong đêm đông, ở trước tro cốt của Chung Phong, cung kính dập đầu lạy ba lạy. Khi ba người trở lại trên giường, Yến Phi đang trong cơn mơ tiến vào lòng của Tôn Kính Trì, lẩm bẩm vài tiếng: “Thiệu Thiệu… A Trì… Tiểu Tiểu…”
“Anh, bọn em ở đây.”
※
Mở to mắt, Yến Phi nhất thời có chút mê mang. Đây là đâu? Ở nhà? Không giống a. Trở mình một cái, vừa nhìn thấy đèn treo ở trên trần nhà, hắn nhớ ra. Hắn đã trở lại đế đô!
Ách!
Hai mắt trợn to, Yến Phi rên rỉ một tiếng, a! Hắn nghĩ tới… tối hôm qua!
“Trời ạ… thực sự làm…”
Yến Phi cảm thấy đầu của mình tối ngày hôm qua nhất định là đã bị người ngoài hành tinh nhập vào rồi, bằng không hắn làm sao lại sẽ đồng ý cơ chứ. Tuy rằng hiện tại hối hận đã không kịp nữa rồi, nhưng mà hắn vẫn có chút oán niệm, không nghĩ tới lại nhanh tới như thế. Đều là do Tiêu Bách Chu, cái tên phản đồ kia!
Đồng hồ treo ở trên tường chỉ 11 giờ 25 phút, Yến Phi xoay người nằm nghiêng, không muốn đụng đậy. Địa phương kia cảm giác rất lạ, phần dưới eo cũng mềm nhũn. Nhưng mà hắn đói bụng.
Lại hơn mười phút trôi qua, bụng rất đói, Yến Phi ngồi dậy, chuẩn bị đi xuống giường. Hắn vừa mới xốc chăn lên, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, Yến Phi lại trở về trong chăn.
Người tiến vào vừa nhìn thấy Yến Phi đã tỉnh, đầu tiên là sửng sốt, rồi mới lập tức đi tới bên giường, hỏi: “Tỉnh ngủ rồi sao?”
“Không. Đói nên tỉnh.”
Tôn Kính Trì cười cười, vô cùng tự nhiên ở trên môi của hắn hôn nhẹ một cái, nói: “Em sẽ mang đồ ăn tới cho anh.” Rồi y áy náy nói: “Thực xin lỗi, hôm nay anh chỉ có thể ăn nhẹ chút gì đó, bằng không thân thể sẽ không thoải mái.”
“Có thể ăn no là được rồi. Anh muốn đi đánh răng trước đã.”
Tôn Kính Trì mỉm cười, vươn tay qua đầu giường, y cầm lấy điện thoại nội bộ để gọi xuống dưới nhà, bảo Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu mang đồ ăn lên đây. Kế tiếp xốc chăn lên, Tôn Kính Trì kéo hai chân của Yến Phi tới sát bên giường, giúp Yến Phi đi vào dép bông, cuối cùng đem người bế lên.
“A Trì!”
Yến Phi vốn muốn tự đứng lên, nào biết sẽ ôm lấy như vậy, nhất thời xấu hổ ảo não vô cùng.
“Trong sách có nói, mỗi lần làm chuyện phòng the xong đều phải cẩn thận chiếu cố.”
Tôn Kính Trì vô cùng nghiêm túc đem Yến Phi ôm vào trong phòng tắm.
“Trong sách? Là sách nào? Sách tên là gì?”
Yến Phi được đặt xuống trước bồn rửa mặt truy vấn. Hắn cũng không phải là nữ nhân, còn ôm công chúa gì chứ, nếu để cho người khác nhìn thấy, còn không phải sẽ bị cười chết. Hắn cũng không có mảnh mai tới như vậy.
Tôn Kính Trì giúp Yến Phi lấy kem đánh răng, đem bàn chải đưa qua cho hắn, nghiêm túc nói: “Đây là lần đầu tiên của anh, bọn em đương nhiên trước đó phải cẩn thận nghiên cứu một chút. Sách liên quan tới vấn đề này có rất nhiều. Bất quá anh không cần xem, bọn em xem là được rồi.”
“Đi qua một bên.”
Cho Tôn Kính Trì một đấm, Yến Phi căm giận đánh răng. Xương sống thắt lưng của hắn có chút chua xót, bắp đùi có chút nhuyễn, mông có chút trướng, những cái khác tất cả đều rất tốt!
Khóe miệng của Tôn Kính Trì cong lên, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của Yến Phi, ghé vào sát lỗ tai của hắn hỏi: “Có đau hay không?”
“Ông (Không) au (đau)!”
Không nên đụng chạm tới vấn đề này chứ, Yến Phi lỗ tai đều đỏ hết cả lên. Tôn Kính Trì cười tới ngây thơ như một đứa trẻ, nhìn chăm chú hai người đang ôm chặt lấy nhau ở trong gương, thanh âm của y ôn như tới mức có thể chảy được ra nước.
“Anh, em vô cùng cao hứng, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.”
Dấu hôn ở trên cổ của Yến Phi đã nhắc nhở cho y, rằng tất cả mọi chuyện tối ngày hôm qua đều không phải là giấc mộng.
Yến Phi cả mặt đều đỏ bừng lên, dùng mông chạm vào Tôn Kính Trì, động tác súc miệng luống cuống che dấu đi xấu hổ của bản thân. Cửa phòng ngủ mở ra, thanh âm của Nhạc Thiệu truyền tới: “Phi, lão tam, người đi đâu rồi?”
“Trong phòng tắm.” Tôn Kính Trì hô lên.
Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đem cơm trưa đặt lên trên bàn trà, rồi mới cùng nhau đi vào trong phòng tắm. Mặt của Yến Phi càng đỏ hơn vài phần. Trải qua chuyện tối hôm qua, hắn đột nhiên có chút không dám nhìn thẳng vào ba người.
Hướng hai người kia cho một ánh mắt nhắc nhở, để cho bọn họ đừng hỏi tới vấn đề liên quan đến thân thể của Yến Phi, y nói: “Phi, Tần Trữ buổi sáng gọi điện tới, nói là hôm nay anh ta sẽ về nước.”
“Hử?” Yến Phi lập tức phun ra nước súc miệng, “Tần Trữ sắp trở về?”
“Ừ. Anh ta nhìn thấy câu đối xuân kia của anh, liền gọi điện thoại cho Hắc ca, để hỏi xem đấy là do ai viết. Hắc ca liền đáp là do anh viết. Anh ta hoài nghi bọn em lại tìm một thế thân mới, em nghĩ hẳn là chuẩn bị trở về để giáo huấn bọn em.”
Yến Phi súc miệng, cười nói: “Ha, cái này thì hợp ý của mọi người quá rồi còn gì, tối mười lăm tháng giêng anh muốn làm gì đó náo nhiệt một chút.”
“Muốn đi nơi nào để náo nhiệt?”
Nhạc Thiệu hỏi. Chỉ cần Yến Phi cao hứng, sao cũng được.
Yến Phi nói: “Ở nhà mở party!”
“OK.”
Tần Trữ ở bờ đại dương bên kia còn đang đợi đăng ký, hoàn toàn còn chưa biết được chuyện bản thân đã trở thành đối tượng để trêu cợt. Anh đeo một chiếc kính râm lớn, thần sắc lo lắng. Ba tên kia càng ngày càng thêm quá phận. Thế thân tìm hết một cái lại một cái! Lần này có nói thế nào thì anh cũng sẽ không để cho bọn họ tiếp tục tùy ý hồ đồ nữa, anh cũng không muốn đêm một ngày nào đó, sẽ bị bạn già tìm tới tính sổ.
※
Ăn no bụng rồi, Yến Phi cũng khôi phục lại một chút, không còn không được tự nhiên như ban nãy nữa. Bất quá nói ra cũng thực kỳ quái, tối hôm qua là lần đầu tiên của hắn, đối tượng còn là ba người, vậy mà hắn không đau tới mức chết đi sống lại, cũng không thể không rời được giường, chỉ là có chút mệt mỏi cùng bủn rủn sau khi miệt mài. Mặc cho là ai, ở lần đầu tiên bị ba nam nhân trưởng thành tràn đầy tinh lực ăn hai lần, ngày hôm sau cũng không thể tinh thần tỉnh táo được.
Vì thế Yến Phi buồn bực. Thân thể không khó chịu đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà dưới loại tình huống này thì sao có thể không khó chịu cho được. Hắn như vậy rốt cuộc là làm sao? Đây không phải là càng thêm cổ động cho ba người kia, về sau không cần kiêng nể gì, cứ như vậy mà ăn đi sao. Đối mặt với buồn bực của Yến Phi, ba người kia dù cao hứng tới lâng lâng, cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Mặc kệ bọn họ ở bên ngoài là Thái tử gia khiến cho bao nhiêu người sợ hãi, nhưng tại trước mặt của Yến Phi, bọn họ vĩnh viễn đều thấp hơn một đoạn.
Buổi chiều ngủ thẳng tới hơn bốn giờ, tinh thần của Yến Phi trên cơ bản là đã hồi phục, trừ bỏ bộ phận nào đó vẫn hơi trướng trướng ra. Ngủ dậy liền đi tắm rửa một phen, mặc xong quần áo chỉnh tề, hắn liền chuẩn bị cùng ba người kia rời khỏi nhà. Vì để che đi ‘dấu vết’ ở trên cổ, Yến Phi đặc biệt mặc một chiếc áo lông cao cổ, bất quá nhìn như thế nào cũng thấy có hiềm nghi.
Nhạc Thiệu giúp Yến Phi mặc áo khoác vào, di động của anh vang lên, Tiêu Tiếu liền thay thế công việc của anh. Nhạc Thiệu lấy ra di động, vừa thấy số điện thoại, liền nhíu mày.
“Alo? Nhạc Lăng?”
Anh tiếp điện thoại, lông mày của Yến Phi cũng nhíu lại. Nhạc Thiệu ngồi ở cửa để thay giày, một bên vừa thay giày, một bên nói chuyện: “Tiểu tử em thế nhưng đã trở lại a? Tuần trăng mật như thế nào rồi?”
Nhạc Lăng không biết đã nói cái gì, Nhạc Thiệu liền ha ha bật cười vài tiếng. Ngay sau đó, tươi cười của Nhạc Thiệu liền biến mất, mày nhíu chặt lại. Động tác đang mặc quần áo của Yến Phi cũng dừng lại.
“Cha của cậu ta không đồng ý?” Thanh âm của Nhạc Thiệu lạnh đi vài độ, “Cùng Nhạc gia chúng ta làm thông gia, vậy mà còn dám không đồng ý?”
Nhạc Lăng ở đầu dây bên kia không rõ đã nói cái gì, Nhạc Thiệu hỏi: “Tiêu Bách Chu ý tứ thế nào?”
Lại một trận trầm mặc, Nhạc Thiệu nói: “Em tìm một khách sạn, ở tạm đi, chờ anh qua.”
“Tự anh sẽ qua đó. Anh muốn nhìn xem, ở trước mặt anh, cha của Tiêu Bách Chu có hay không lá gan để mà dám phản đối.”
Nhạc Lăng nói hai câu, Nhạc Thiệu vẻ mặt khinh thường đáp: “Chuyện của đứa nhỏ là chuyện gì? Đều con mẹ nó vô nghĩa! Tiêu Bách Chu cho dù là con trai độc nhất, cũng có biện pháp để sinh được ra đứa nhỏ. Nhà của bọn họ không có tiền để tìm người sinh hộ, lão tử sẽ cho. Nếu không phải là bởi vì em muốn biểu lộ ra chân thành, chỉ riêng chuyện một nhà bọn họ dám có thái độ đối với em, anh nhất định sẽ hủy đi bọn họ.”
“Nhạc Lăng, ở trước khi anh tới, em cái gì cũng không cần phải nói, càng không cần phải đi tìm Tiêu Bách Chu, đừng có tưởng là anh đang dọa em. Sáng mai anh sẽ qua đấy. Hôm nay em mới trở về, ngoan ngoãn nghỉ ngơi một đêm đi.”
“Em thích Tiêu Bách Chu, nhưng đối với anh, đứa em dâu này không có cũng chẳng sao. Anh hiện tại phải cùng Phi ra ngoài ăn cơm, không nói nhiều nữa. Đây là việc nhỏ, em cũng đừng có không thoải mái, chờ tới anh rồi lại nói sau.”
“Ừ, cúp đây.”
Nhạc Thiệu cất đi di động, Yến Phi lập tức hỏi: “Trong nhà của Tiêu Bách Chu không đồng ý?”
Nhạc Thiệu nói: “Hai người bọn họ cùng trở về nhà của Tiêu Bách Chu, ngả bài với cha mẹ của cậu ta. Cha của Tiêu Bách Chu đem Nhạc Lăng đuổi đi, nói là sẽ lập tức đem Tiêu Bách Chu đưa ra nước ngoài. Nhạc Lăng sợ Tiêu Bách Chu chịu ủy khuất, liền lập tức gọi điện thoại cho em. Ngại mặt mũi của Tiêu Bách Chu, cho nên em ấy không lấy thân phận ra để ép người. Cái đệch, em trai của em thời điểm nào phải chịu qua ủy khuất như thế.”
Nhạc Thiệu đối với Nhạc Lăng cũng giống như Yến Phi đối với chính mình, tuyệt đối là bao che khuyết điểm.
Yến Phi lý giải nói: “Cha mẹ của Tiêu Bách Chu có phản đối thì cũng là việc rất bình thường, em cũng đừng có tức giận nữa. Em tự đi tới đó một chuyến cũng tốt.” Nghĩ nghĩ, hắn nói: “Ngày mai để anh đi cùng em đi. Nhạc Lăng bên kia có em trợ giúp, Tiêu Bách Chu bên này cũng phải có người che chở. Cậu ta là người sẽ không bởi vì sự phản đối của người nhà mà khuất phục, bằng không cậu ta cũng sẽ không cùng Nhạc Lăng đi hưởng tuần trăng mật.”
Tiêu Tiếu nhìn đồng hồ, nói: “Nhị ca, trên đường đi rồi nói tiếp, đây cũng không phải là chuyện to tát gì, cậu cũng đừng tức giận nữa.”
Đối với bốn người ở đây mà nói, chuyện này quả thực không phải là chuyện lớn gì cả. Nhạc Thiệu cũng không phải là rất tức giận, chỉ là mất hứng vì Nhạc Lăng phải chịu ủy khuất. Lên xe, Nhạc Thiệu liền gọi điện thoại cho thuộc hạ, bảo đối phương sáng mai an bài giúp mình máy bay để đi tới Tây Hàng, trực tiếp ngồi bằng máy bay của không quân. Yến Phi gọi điện thoại cho Tiêu Bách Chu, nhưng mà bên kia lại tắt máy. Rồi lại gọi điện thoại cho Vệ Văn Bân, điện thoại vừa được tiếp nhận, bên kia đã kêu lên một tiếng.
“Yến Phi, đã xảy ra chuyện rồi! Là chuyện lớn!”
Yến Phi đem di động cách ra xa lỗ tai, nói: “Tôi biết là chuyện gì. Cậu có biết tình huống hiện tại của Tiêu Bách Chu ra sao không?”
Người ở bên kia điện thoại đè thấp thanh âm, nói: “Tình huống của lão Tiêu thực không tốt a. Yến Phi, cậu có thể hay không tới đây một chuyến? Đem Nhạc ca bọn họ cũng gọi qua luôn. Em trai của lão Tiêu mới trộm gọi điện thoại cho tôi, nói là cha của lão Tiêu đem Nhạc Lăng đuổi ra ngoài rồi, sau đó liền lấy gậy gôn đem lão Tiêu hung hăng đánh một trận, buộc cậu ta cùng Nhạc Lăng chia tay, lão Tiêu lại sống chết không chịu. Nếu không phải có mẹ lão Tiêu ngăn cản, lão Tiêu khẳng định là đã bị đánh chết. Hiện tại lão Tiêu bị cha của cậu ta khóa trái trong phòng. Cha của lão Tiêu nói lập tức sẽ làm thủ tục đi du học cho cậu ta, muốn đem cậu ta tống ra nước ngoài. Tôi không dám cùng Nhạc Lăng nói, tôi sợ Nhạc Lăng sẽ nổi bão. Làm sao đây a, Yến Phi.”
Yến Phi nhíu chặt lông mày, nói: “Chuyện này tôi sẽ xử lý, cậu chờ điện thoại của tôi.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Yến Phi đem những lời của Vệ Văn Bân một lần nữa thuật lại. Nhạc Thiệu lấy di động gọi cho thuộc hạ: “Tra cho tôi điện thoại của thị trưởng Tây Hàng.”
Năm phút đồng hồ sau, điện thoại của Nhạc Thiệu trực tiếp gọi tới di động tư của thị trưởng Tây Hàng, lúc này ông ta đang cùng vài nhân vật quan trọng trong địa phương ăn cơm. Vị thị trưởng này sau khi biết được người gọi tới là ai, thiếu chút nữa đem di động ném vào trong bát cơm.
Trong một khách sạn cao cấp năm sao tại Tây Hàng, Nhạc Lăng trầm mặt viết thủ tục. Vốn hắn tính toán sẽ kiên nhẫn cùng người nhà của Tiêu Bách Chu câu thông, có được sự đồng ý của bọn họ. Nào biết cha của Tiêu Bách Chu căn bản không cho hắn nửa điểm cơ hội. Nhạc Lăng cũng tức giận, người nhà Tiêu gia không nghe hắn nói chuyện, vậy đành phải để cho bọn họ cùng anh trai của hắn nói chuyện. Tiêu Bách Chu, hắn nhất định phải đoạt được.
Di động vang lên, Nhạc Lăng lập tức nghe.
“Alo, anh.”
“Nhạc Lăng, em nhớ dãy số này, gọi điện cho đối phương, sẽ có người tới đón em để đi gặp Tiêu Bách Chu. Tiêu Bách Chu bị cha của cậu ta đánh một trận, cho nên nhìn thấy Tiêu Bách Chu xong, em cũng đừng làm gì cả, chiếu cố tốt cậu ta, chờ ngày mai anh qua rồi giải quyết.”
Ánh mắt của Nhạc Lăng trong nháy mắt liền lạnh như băng.
“Em đã biết.”
“Ngày mai anh mang Phi cùng đi qua, thuận tiện ở lại Tây Hàng chơi hai ngày. Tới lúc đó em mang theo Tiêu Bách Chu, cùng bọn anh trở về.”
“Vâng.”
Không nói thêm gì nữa, Nhạc Thiệu cúp điện thoại.
* ý do vị tẫn: vẫn còn muốn nữa
Cứ nghĩ tới chuyện ‘nguyện vọng’ vốn tưởng rằng còn phải rất lâu nữa mới có thể thực hiện được nay đã thành hiện thực, tươi cười trên khuôn mặt của ba người muốn có bao nhiêu ngốc liền có bấy nhiêu ngốc. Đương nhiên, Tiêu Tiếu sẽ không cười, bất quá ánh mắt của cậu đã nói lên lúc này cậu đang vui muốn chết.
“Thân thể của Phi thực mẫn cảm a.” Tôn Kính Trì thấp giọng hồi tưởng.
Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu gật mạnh đầu. Nhạc Thiệu chép miệng, mang theo chút tiếc nuối: “Nếu có thể không mang bao thì tốt rồi.”
Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu gật mạnh đầu, Tiêu Tiếu nói: “Phi đã đồng ý cùng chúng ta làm tình, ngày không phải mang bao hẳn là sẽ không quá xa đâu.”
Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì gật mạnh đầu.
Yến Phi không chỉ tiếp nhận bọn họ, mà thân thể của hắn còn dị thường mẫn cảm, đặc biệt dễ chịu. Có thể nói, ba người thoát khỏi thân xử nam từ sơ trung tới giờ cũng đã mười mấy năm, tình ái đêm nay đối với bọn họ là thoải mái nhất, say mê nhất, cũng là khó kiềm chế nhất. Quả nhiên làm tình cùng với người mình yêu là có cảm giác nhất. Cùng với tình ái đêm nay so sánh, những cuộc tình ái mà bọn họ trải qua mười mấy năm trước quả thực là không muốn nghĩ lại.
“Tớ lại muốn rồi, làm sao đây.” Ngón tay của Tiêu Tiếu vẫn còn lưu lại xúc cảm mềm mại cùng ướt át khi tiến vào trong thân thể của đối phương. Cậu chà xát ngón tay, dục vọng lập tức trỗi dậy.
Nhạc Thiệu trừng mắt liếc cậu một cái: “Cậu muốn một hơi ăn thành mập mạp hay là mỗi ngày đều có thể được ăn?”
Tiêu Tiếu nuốt nuốt nước miếng: “Tớ đây vẫn muốn mỗi ngày đều có thể được ăn đi.”
“Tới chơi oẳn tù tì.” Tôn Kính Trì đột nhiên vươn tay ra.
“Để làm gì?” Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cũng không hiểu.
Tôn Kính Trì nói: “Hai người thắng trước, có thể ôm Phi ngủ, người thua thì ngủ đêm mai. Người thắng đêm mai lại chơi oẳn tù tì, để quyết định vị trí còn lại. Hai cậu cảm thấy thế nào? Bằng không mỗi lần cũng chỉ có một người được tận hứng.”
Y vừa nói xong, Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu lập tức vươn tay ra.
“Oẳn tù tì!”
Tôn Kính Trì là người đầu tiên thắng cuộc, cười hì hì chui vào trong ổ chăn của Yến Phi. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu thần sắc nghiêm túc.
“Oẳn tù tì!”
Tiêu Tiếu đem Nhạc Thiệu đẩy qua một bên, tiến vào trong ổ chăn, còn bỏ đá xuống giếng nói: “Nhị ca, sau này cậu đừng có chơi oẳn tù tì nữa, mười lần thì có tới tám lần là thua. Cậu làm anh, vốn nên nhường cho bọn tớ, nhất là tớ.”
“Cút.”
Cách một tầng chăn, đạp mông Tiêu Tiếu một cái, Nhạc Thiệu đi xuống giường lấy ra từ trong ngăn tủ một cái chăn, vô cùng khó chịu trải ra. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vui mừng phấn khởi một trái một phải ôm lấy Yến Phi. Nhạc Thiệu tắt đèn, trong phòng lập tức tối om tới mức năm đầu ngón tay cũng không nhìn thấy rõ.
Tuy rằng không thể ôm Yến Phi, nhưng kỳ thực Nhạc Thiệu cũng không hề bất mãn giống như bề ngoài thể hiện. Trong bóng đêm, khóe miệng của anh nâng lên thành một nụ cười rạng rỡ. Thống khổ năm năm kia tựa hồ đã đi xa. Nghĩ tới người mà bản thân đã vĩnh viễn mất đi, đột nhiên sống lại, không chỉ sống lại, thậm chí còn tiếp nhận tình cảm của bọn họ, Nhạc Thiệu cảm thấy, cho dù trên người có nhiều ra thêm một vài vết sẹo, cũng đáng. Duy nhất làm cho hắn canh cánh trong lòng, chính là chuyện của Đỗ Phong. Bất quá, đây cũng nói lên rằng người kia là đang ghen, không phải sao? Nhạc Thiệu bật lên tiếng cười ha ha.
“Nhị ca, lén vui vẻ cái gì vậy?” Tiêu Tiếu rõ ràng còn chưa ngủ. Tay đặt ở trên người của Yến Phi còn không thành thật. Nhạc Thiệu không giải thích, chỉ nói: “Chuyện đêm nay còn chưa đủ để tớ vui vẻ hay sao? Ngủ đi.”
“Ngủ không được.” Tiêu Tiếu luyến tiếc nhắm mắt lại, chung quy vẫn cảm thấy mọi việc rất thuận lợi, rất khó tin, giống như đang nằm mơ vậy.
Tôn Kính Trì cũng không ngủ được, trong bóng đêm, y chăm chủ nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Yến Phi. Đối phương đã sớm mệt mỏi đi chơi cờ cùng Chu Công rồi.
* chơi cờ cùng Chu Công: ý chỉ là đi ngủ
Nghĩ tới cái gì đó, Tôn Kính Trì mở lên đèn bàn bên cạnh mình, đi xuống giường. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu hỏi y: “Cậu làm gì vậy?”
Tôn Kính Trì một bên mặc quần áo, một bên đáp: “Tớ đi thắp cho thân thể của anh một nén hương.”
Y vừa nói như thế, Tiêu Tiếu cùng Nhạc Thiệu lập tức đều đứng lên.
Đối với ba người mà nói, làm như vậy không phải bởi vì cụt hứng, ngược lại, đây là một chuyện hẳn là phải làm. Người trong mộ kia cùng với người đang ở trên giường hợp chung lại, đây mới là Chung Phong đầy đủ, mới trọn vẹn là người ở trong lòng cùng trong trí nhớ của ba người bọn họ.
Trước mộ, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu thắp hương cho tro cốt của Chung Phong, rồi mới thâm tình hôn lên người trong ảnh. Nếu có thể lựa chọn, bọn họ càng hi vọng có thể kết hợp với thân thể chân chính của Chung Phong, chứ không phải là thân thể của người mà bọn họ mới quen biết có vài tháng, tên là ‘Yến Phi’.
“Anh, anh cuối cùng, cũng là của bọn em.”
Tại thời khắc này, ba người đồng thời chìm trong hạnh phúc, lại mang theo thương cảm khó nói nên lời.
“Anh, kiếp sau, ba người bọn em nhất định sẽ không để cho anh phải sống nghẹn khuất như vậy nữa, nhất định sẽ không để cho thân thể cùng linh hồn của anh phải chia lìa. Anh, kiếp sau, bọn em vẫn sẽ là Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu của anh.”
Ba người tại trong đêm đông, ở trước tro cốt của Chung Phong, cung kính dập đầu lạy ba lạy. Khi ba người trở lại trên giường, Yến Phi đang trong cơn mơ tiến vào lòng của Tôn Kính Trì, lẩm bẩm vài tiếng: “Thiệu Thiệu… A Trì… Tiểu Tiểu…”
“Anh, bọn em ở đây.”
※
Mở to mắt, Yến Phi nhất thời có chút mê mang. Đây là đâu? Ở nhà? Không giống a. Trở mình một cái, vừa nhìn thấy đèn treo ở trên trần nhà, hắn nhớ ra. Hắn đã trở lại đế đô!
Ách!
Hai mắt trợn to, Yến Phi rên rỉ một tiếng, a! Hắn nghĩ tới… tối hôm qua!
“Trời ạ… thực sự làm…”
Yến Phi cảm thấy đầu của mình tối ngày hôm qua nhất định là đã bị người ngoài hành tinh nhập vào rồi, bằng không hắn làm sao lại sẽ đồng ý cơ chứ. Tuy rằng hiện tại hối hận đã không kịp nữa rồi, nhưng mà hắn vẫn có chút oán niệm, không nghĩ tới lại nhanh tới như thế. Đều là do Tiêu Bách Chu, cái tên phản đồ kia!
Đồng hồ treo ở trên tường chỉ 11 giờ 25 phút, Yến Phi xoay người nằm nghiêng, không muốn đụng đậy. Địa phương kia cảm giác rất lạ, phần dưới eo cũng mềm nhũn. Nhưng mà hắn đói bụng.
Lại hơn mười phút trôi qua, bụng rất đói, Yến Phi ngồi dậy, chuẩn bị đi xuống giường. Hắn vừa mới xốc chăn lên, cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, Yến Phi lại trở về trong chăn.
Người tiến vào vừa nhìn thấy Yến Phi đã tỉnh, đầu tiên là sửng sốt, rồi mới lập tức đi tới bên giường, hỏi: “Tỉnh ngủ rồi sao?”
“Không. Đói nên tỉnh.”
Tôn Kính Trì cười cười, vô cùng tự nhiên ở trên môi của hắn hôn nhẹ một cái, nói: “Em sẽ mang đồ ăn tới cho anh.” Rồi y áy náy nói: “Thực xin lỗi, hôm nay anh chỉ có thể ăn nhẹ chút gì đó, bằng không thân thể sẽ không thoải mái.”
“Có thể ăn no là được rồi. Anh muốn đi đánh răng trước đã.”
Tôn Kính Trì mỉm cười, vươn tay qua đầu giường, y cầm lấy điện thoại nội bộ để gọi xuống dưới nhà, bảo Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu mang đồ ăn lên đây. Kế tiếp xốc chăn lên, Tôn Kính Trì kéo hai chân của Yến Phi tới sát bên giường, giúp Yến Phi đi vào dép bông, cuối cùng đem người bế lên.
“A Trì!”
Yến Phi vốn muốn tự đứng lên, nào biết sẽ ôm lấy như vậy, nhất thời xấu hổ ảo não vô cùng.
“Trong sách có nói, mỗi lần làm chuyện phòng the xong đều phải cẩn thận chiếu cố.”
Tôn Kính Trì vô cùng nghiêm túc đem Yến Phi ôm vào trong phòng tắm.
“Trong sách? Là sách nào? Sách tên là gì?”
Yến Phi được đặt xuống trước bồn rửa mặt truy vấn. Hắn cũng không phải là nữ nhân, còn ôm công chúa gì chứ, nếu để cho người khác nhìn thấy, còn không phải sẽ bị cười chết. Hắn cũng không có mảnh mai tới như vậy.
Tôn Kính Trì giúp Yến Phi lấy kem đánh răng, đem bàn chải đưa qua cho hắn, nghiêm túc nói: “Đây là lần đầu tiên của anh, bọn em đương nhiên trước đó phải cẩn thận nghiên cứu một chút. Sách liên quan tới vấn đề này có rất nhiều. Bất quá anh không cần xem, bọn em xem là được rồi.”
“Đi qua một bên.”
Cho Tôn Kính Trì một đấm, Yến Phi căm giận đánh răng. Xương sống thắt lưng của hắn có chút chua xót, bắp đùi có chút nhuyễn, mông có chút trướng, những cái khác tất cả đều rất tốt!
Khóe miệng của Tôn Kính Trì cong lên, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của Yến Phi, ghé vào sát lỗ tai của hắn hỏi: “Có đau hay không?”
“Ông (Không) au (đau)!”
Không nên đụng chạm tới vấn đề này chứ, Yến Phi lỗ tai đều đỏ hết cả lên. Tôn Kính Trì cười tới ngây thơ như một đứa trẻ, nhìn chăm chú hai người đang ôm chặt lấy nhau ở trong gương, thanh âm của y ôn như tới mức có thể chảy được ra nước.
“Anh, em vô cùng cao hứng, cảm thấy cực kỳ hạnh phúc.”
Dấu hôn ở trên cổ của Yến Phi đã nhắc nhở cho y, rằng tất cả mọi chuyện tối ngày hôm qua đều không phải là giấc mộng.
Yến Phi cả mặt đều đỏ bừng lên, dùng mông chạm vào Tôn Kính Trì, động tác súc miệng luống cuống che dấu đi xấu hổ của bản thân. Cửa phòng ngủ mở ra, thanh âm của Nhạc Thiệu truyền tới: “Phi, lão tam, người đi đâu rồi?”
“Trong phòng tắm.” Tôn Kính Trì hô lên.
Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu đem cơm trưa đặt lên trên bàn trà, rồi mới cùng nhau đi vào trong phòng tắm. Mặt của Yến Phi càng đỏ hơn vài phần. Trải qua chuyện tối hôm qua, hắn đột nhiên có chút không dám nhìn thẳng vào ba người.
Hướng hai người kia cho một ánh mắt nhắc nhở, để cho bọn họ đừng hỏi tới vấn đề liên quan đến thân thể của Yến Phi, y nói: “Phi, Tần Trữ buổi sáng gọi điện tới, nói là hôm nay anh ta sẽ về nước.”
“Hử?” Yến Phi lập tức phun ra nước súc miệng, “Tần Trữ sắp trở về?”
“Ừ. Anh ta nhìn thấy câu đối xuân kia của anh, liền gọi điện thoại cho Hắc ca, để hỏi xem đấy là do ai viết. Hắc ca liền đáp là do anh viết. Anh ta hoài nghi bọn em lại tìm một thế thân mới, em nghĩ hẳn là chuẩn bị trở về để giáo huấn bọn em.”
Yến Phi súc miệng, cười nói: “Ha, cái này thì hợp ý của mọi người quá rồi còn gì, tối mười lăm tháng giêng anh muốn làm gì đó náo nhiệt một chút.”
“Muốn đi nơi nào để náo nhiệt?”
Nhạc Thiệu hỏi. Chỉ cần Yến Phi cao hứng, sao cũng được.
Yến Phi nói: “Ở nhà mở party!”
“OK.”
Tần Trữ ở bờ đại dương bên kia còn đang đợi đăng ký, hoàn toàn còn chưa biết được chuyện bản thân đã trở thành đối tượng để trêu cợt. Anh đeo một chiếc kính râm lớn, thần sắc lo lắng. Ba tên kia càng ngày càng thêm quá phận. Thế thân tìm hết một cái lại một cái! Lần này có nói thế nào thì anh cũng sẽ không để cho bọn họ tiếp tục tùy ý hồ đồ nữa, anh cũng không muốn đêm một ngày nào đó, sẽ bị bạn già tìm tới tính sổ.
※
Ăn no bụng rồi, Yến Phi cũng khôi phục lại một chút, không còn không được tự nhiên như ban nãy nữa. Bất quá nói ra cũng thực kỳ quái, tối hôm qua là lần đầu tiên của hắn, đối tượng còn là ba người, vậy mà hắn không đau tới mức chết đi sống lại, cũng không thể không rời được giường, chỉ là có chút mệt mỏi cùng bủn rủn sau khi miệt mài. Mặc cho là ai, ở lần đầu tiên bị ba nam nhân trưởng thành tràn đầy tinh lực ăn hai lần, ngày hôm sau cũng không thể tinh thần tỉnh táo được.
Vì thế Yến Phi buồn bực. Thân thể không khó chịu đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà dưới loại tình huống này thì sao có thể không khó chịu cho được. Hắn như vậy rốt cuộc là làm sao? Đây không phải là càng thêm cổ động cho ba người kia, về sau không cần kiêng nể gì, cứ như vậy mà ăn đi sao. Đối mặt với buồn bực của Yến Phi, ba người kia dù cao hứng tới lâng lâng, cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Mặc kệ bọn họ ở bên ngoài là Thái tử gia khiến cho bao nhiêu người sợ hãi, nhưng tại trước mặt của Yến Phi, bọn họ vĩnh viễn đều thấp hơn một đoạn.
Buổi chiều ngủ thẳng tới hơn bốn giờ, tinh thần của Yến Phi trên cơ bản là đã hồi phục, trừ bỏ bộ phận nào đó vẫn hơi trướng trướng ra. Ngủ dậy liền đi tắm rửa một phen, mặc xong quần áo chỉnh tề, hắn liền chuẩn bị cùng ba người kia rời khỏi nhà. Vì để che đi ‘dấu vết’ ở trên cổ, Yến Phi đặc biệt mặc một chiếc áo lông cao cổ, bất quá nhìn như thế nào cũng thấy có hiềm nghi.
Nhạc Thiệu giúp Yến Phi mặc áo khoác vào, di động của anh vang lên, Tiêu Tiếu liền thay thế công việc của anh. Nhạc Thiệu lấy ra di động, vừa thấy số điện thoại, liền nhíu mày.
“Alo? Nhạc Lăng?”
Anh tiếp điện thoại, lông mày của Yến Phi cũng nhíu lại. Nhạc Thiệu ngồi ở cửa để thay giày, một bên vừa thay giày, một bên nói chuyện: “Tiểu tử em thế nhưng đã trở lại a? Tuần trăng mật như thế nào rồi?”
Nhạc Lăng không biết đã nói cái gì, Nhạc Thiệu liền ha ha bật cười vài tiếng. Ngay sau đó, tươi cười của Nhạc Thiệu liền biến mất, mày nhíu chặt lại. Động tác đang mặc quần áo của Yến Phi cũng dừng lại.
“Cha của cậu ta không đồng ý?” Thanh âm của Nhạc Thiệu lạnh đi vài độ, “Cùng Nhạc gia chúng ta làm thông gia, vậy mà còn dám không đồng ý?”
Nhạc Lăng ở đầu dây bên kia không rõ đã nói cái gì, Nhạc Thiệu hỏi: “Tiêu Bách Chu ý tứ thế nào?”
Lại một trận trầm mặc, Nhạc Thiệu nói: “Em tìm một khách sạn, ở tạm đi, chờ anh qua.”
“Tự anh sẽ qua đó. Anh muốn nhìn xem, ở trước mặt anh, cha của Tiêu Bách Chu có hay không lá gan để mà dám phản đối.”
Nhạc Lăng nói hai câu, Nhạc Thiệu vẻ mặt khinh thường đáp: “Chuyện của đứa nhỏ là chuyện gì? Đều con mẹ nó vô nghĩa! Tiêu Bách Chu cho dù là con trai độc nhất, cũng có biện pháp để sinh được ra đứa nhỏ. Nhà của bọn họ không có tiền để tìm người sinh hộ, lão tử sẽ cho. Nếu không phải là bởi vì em muốn biểu lộ ra chân thành, chỉ riêng chuyện một nhà bọn họ dám có thái độ đối với em, anh nhất định sẽ hủy đi bọn họ.”
“Nhạc Lăng, ở trước khi anh tới, em cái gì cũng không cần phải nói, càng không cần phải đi tìm Tiêu Bách Chu, đừng có tưởng là anh đang dọa em. Sáng mai anh sẽ qua đấy. Hôm nay em mới trở về, ngoan ngoãn nghỉ ngơi một đêm đi.”
“Em thích Tiêu Bách Chu, nhưng đối với anh, đứa em dâu này không có cũng chẳng sao. Anh hiện tại phải cùng Phi ra ngoài ăn cơm, không nói nhiều nữa. Đây là việc nhỏ, em cũng đừng có không thoải mái, chờ tới anh rồi lại nói sau.”
“Ừ, cúp đây.”
Nhạc Thiệu cất đi di động, Yến Phi lập tức hỏi: “Trong nhà của Tiêu Bách Chu không đồng ý?”
Nhạc Thiệu nói: “Hai người bọn họ cùng trở về nhà của Tiêu Bách Chu, ngả bài với cha mẹ của cậu ta. Cha của Tiêu Bách Chu đem Nhạc Lăng đuổi đi, nói là sẽ lập tức đem Tiêu Bách Chu đưa ra nước ngoài. Nhạc Lăng sợ Tiêu Bách Chu chịu ủy khuất, liền lập tức gọi điện thoại cho em. Ngại mặt mũi của Tiêu Bách Chu, cho nên em ấy không lấy thân phận ra để ép người. Cái đệch, em trai của em thời điểm nào phải chịu qua ủy khuất như thế.”
Nhạc Thiệu đối với Nhạc Lăng cũng giống như Yến Phi đối với chính mình, tuyệt đối là bao che khuyết điểm.
Yến Phi lý giải nói: “Cha mẹ của Tiêu Bách Chu có phản đối thì cũng là việc rất bình thường, em cũng đừng có tức giận nữa. Em tự đi tới đó một chuyến cũng tốt.” Nghĩ nghĩ, hắn nói: “Ngày mai để anh đi cùng em đi. Nhạc Lăng bên kia có em trợ giúp, Tiêu Bách Chu bên này cũng phải có người che chở. Cậu ta là người sẽ không bởi vì sự phản đối của người nhà mà khuất phục, bằng không cậu ta cũng sẽ không cùng Nhạc Lăng đi hưởng tuần trăng mật.”
Tiêu Tiếu nhìn đồng hồ, nói: “Nhị ca, trên đường đi rồi nói tiếp, đây cũng không phải là chuyện to tát gì, cậu cũng đừng tức giận nữa.”
Đối với bốn người ở đây mà nói, chuyện này quả thực không phải là chuyện lớn gì cả. Nhạc Thiệu cũng không phải là rất tức giận, chỉ là mất hứng vì Nhạc Lăng phải chịu ủy khuất. Lên xe, Nhạc Thiệu liền gọi điện thoại cho thuộc hạ, bảo đối phương sáng mai an bài giúp mình máy bay để đi tới Tây Hàng, trực tiếp ngồi bằng máy bay của không quân. Yến Phi gọi điện thoại cho Tiêu Bách Chu, nhưng mà bên kia lại tắt máy. Rồi lại gọi điện thoại cho Vệ Văn Bân, điện thoại vừa được tiếp nhận, bên kia đã kêu lên một tiếng.
“Yến Phi, đã xảy ra chuyện rồi! Là chuyện lớn!”
Yến Phi đem di động cách ra xa lỗ tai, nói: “Tôi biết là chuyện gì. Cậu có biết tình huống hiện tại của Tiêu Bách Chu ra sao không?”
Người ở bên kia điện thoại đè thấp thanh âm, nói: “Tình huống của lão Tiêu thực không tốt a. Yến Phi, cậu có thể hay không tới đây một chuyến? Đem Nhạc ca bọn họ cũng gọi qua luôn. Em trai của lão Tiêu mới trộm gọi điện thoại cho tôi, nói là cha của lão Tiêu đem Nhạc Lăng đuổi ra ngoài rồi, sau đó liền lấy gậy gôn đem lão Tiêu hung hăng đánh một trận, buộc cậu ta cùng Nhạc Lăng chia tay, lão Tiêu lại sống chết không chịu. Nếu không phải có mẹ lão Tiêu ngăn cản, lão Tiêu khẳng định là đã bị đánh chết. Hiện tại lão Tiêu bị cha của cậu ta khóa trái trong phòng. Cha của lão Tiêu nói lập tức sẽ làm thủ tục đi du học cho cậu ta, muốn đem cậu ta tống ra nước ngoài. Tôi không dám cùng Nhạc Lăng nói, tôi sợ Nhạc Lăng sẽ nổi bão. Làm sao đây a, Yến Phi.”
Yến Phi nhíu chặt lông mày, nói: “Chuyện này tôi sẽ xử lý, cậu chờ điện thoại của tôi.”
“Được.”
Cúp điện thoại, Yến Phi đem những lời của Vệ Văn Bân một lần nữa thuật lại. Nhạc Thiệu lấy di động gọi cho thuộc hạ: “Tra cho tôi điện thoại của thị trưởng Tây Hàng.”
Năm phút đồng hồ sau, điện thoại của Nhạc Thiệu trực tiếp gọi tới di động tư của thị trưởng Tây Hàng, lúc này ông ta đang cùng vài nhân vật quan trọng trong địa phương ăn cơm. Vị thị trưởng này sau khi biết được người gọi tới là ai, thiếu chút nữa đem di động ném vào trong bát cơm.
Trong một khách sạn cao cấp năm sao tại Tây Hàng, Nhạc Lăng trầm mặt viết thủ tục. Vốn hắn tính toán sẽ kiên nhẫn cùng người nhà của Tiêu Bách Chu câu thông, có được sự đồng ý của bọn họ. Nào biết cha của Tiêu Bách Chu căn bản không cho hắn nửa điểm cơ hội. Nhạc Lăng cũng tức giận, người nhà Tiêu gia không nghe hắn nói chuyện, vậy đành phải để cho bọn họ cùng anh trai của hắn nói chuyện. Tiêu Bách Chu, hắn nhất định phải đoạt được.
Di động vang lên, Nhạc Lăng lập tức nghe.
“Alo, anh.”
“Nhạc Lăng, em nhớ dãy số này, gọi điện cho đối phương, sẽ có người tới đón em để đi gặp Tiêu Bách Chu. Tiêu Bách Chu bị cha của cậu ta đánh một trận, cho nên nhìn thấy Tiêu Bách Chu xong, em cũng đừng làm gì cả, chiếu cố tốt cậu ta, chờ ngày mai anh qua rồi giải quyết.”
Ánh mắt của Nhạc Lăng trong nháy mắt liền lạnh như băng.
“Em đã biết.”
“Ngày mai anh mang Phi cùng đi qua, thuận tiện ở lại Tây Hàng chơi hai ngày. Tới lúc đó em mang theo Tiêu Bách Chu, cùng bọn anh trở về.”
“Vâng.”
Không nói thêm gì nữa, Nhạc Thiệu cúp điện thoại.
Tác giả :
Neleta