Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 21
Yến Phi không nghe thấy những lời đồn đại, cũng không biết Tiêu Dương cùng Đàm Tố nói cái gì, thời điểm ăn cơm trưa ngồi chung một bàn với Đàm Tố, thần sắc của cậu ta có chút không được tốt. Mời vừa ăn cơm xong, một chiếc xe việt dã Land Rover đã đứng tại trong sân. Tiêu Dương cầm lấy hành lý của cậu và Yến Phi đi trước, không thèm giải thích nguyên nhân. Yến Phi kì quái tại sao tiểu tử này lại tức giận như vậy, tốt tính nói nguyên nhân với lớp trưởng cùng những bạn học khác rằng hắn muốn đi làm thêm, Tiêu Dương đưa hắn tới chỗ làm. Hắn không giải thích rõ ràng lắm, khiến cho một số sinh viên nam trong lớp ánh mắt hiện lên một tia hèn mọn.
Yến Phi không thấy được. Tiêu Dương đã lên xe thúc giục hắn. Hắn cùng Vệ Văn Bân, Tiêu Bách Chu cùng lên xe. Xe vừa chuyển bánh, Yến Phi hỏi Tiêu Dương: “Cậu xảy ra chuyện gì? Sao lại tức giận lớn như thế?”
“Ngại bọn họ phiền phức.” Tiêu Dương ném ra một câu.
Yến Phi rất rõ ràng mấy đứa nhỏ lớn lên trong đại viện tính tình có bao nhiêu thối nát, cho nên cũng không hỏi nhiều thêm. Buổi tối phải hát, tối hôm qua lại ngủ muộn, ngồi ở trên ghế phó lái, Yến Phi dứt khoát ngủ. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu đang chơi di động, Tiêu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ không biết là đang nghĩ cái gì.
Thời điểm rời đi đã hơn một giờ chiều, hai giờ chiều xe vào trong nội thành thì bị tắc đường, năm giờ chiều Yến Phi mới tới được quán bar. Mang ba người đi vào trong quán bar, để bọn họ tự tìm chỗ ngồi, Yến Phi cùng với nhạc công bắt đầu chuẩn bị cho buổi biểu diễn tối hôm nay.
Tiêu Dương vừa mới ngồi xuống, đã có người tiến tới thực cung kính hỏi: “Dương thiếu gia, hôm nay sao cậu lại rảnh rỗi tới đây vậy?”
Đối phương vừa mới mở miệng, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân không khỏi chăm chú nhìn Tiêu Dương. Tiêu Dương thản nhiên nói: “Bạn cùng phòng của tôi ca hát ở trong này, tôi tới cổ vũ.”
Đối phương kinh hô: “Yến Phi là bạn cùng phòng của cậu?”
“Ừ.” Không muốn cùng đối phương tán gẫu nhiều, Tiêu Dương hỏi: “Quản lý của các anh đâu?”
“Quản lý nhanh chóng sẽ tới.”
“Đem menu lại đây, anh đi đi.”
Nhìn thấy Tiêu Dương không muốn cùng mình tán gẫu nhiều, người nọ gọi nhân viên tạp vụ mang rượu cùng menu tới, sau đó mới rời đi. Người nọ là quản đốc trong quán bar, vừa nghe thấy Yến Phi là bạn cùng phòng ký túc xá với Tiêu Dương, Tiêu Dương còn tới cổ vũ, quản đốc lập tức đối với Yến Phi để tâm.
Tiêu Dương đối với hai người đang tò mò nói: “Đây là quán bar do một người anh trai của tôi mở.”
“Khó trách.” Hai người thu hồi tò mò.
Lúc ngày có người đi vào, quản đốc lập tức đi qua nghênh đón: “Ông chủ.”
“Nhuận Giang tới đây không?”
“Quản lý rất nhanh sẽ tới. Ông chủ hôm nay tới đây để uống rượu sao?”
“Ừ, đã lâu không tới, cho nên tới để thả lỏng.”
“Dương thiếu gia có tới đây, đang ở bên kia, mang theo người, nhìn qua hình như là bạn học.”
“Ồ? Tôi qua đó xem sao.”
Trong quán bar không có nhiều người, người nọ thời điểm đi vào, Tiêu Dương liền thấy được. Khi người nọ đi tới, Tiêu Dương nâng tay hướng người nọ chào hỏi: “Hắc ca.”
“Hôm nay sao lại tới đây?”
Hắc ca Hà Khai Phục ở bên người Tiêu Dương ngồi xuống, Tiêu Dương giới thiệu: “Đây là hai người bạn cùng phòng ký túc xá kiêm bạn học của em, Vệ Văn Bân và Tiêu Bách Chu. Bạn cùng phòng Yến Phi của em hiện tại đang ca hát ở trong quán bar, bọn em tới để cổ vũ.” Tiếp theo, cậu đối với Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu nói: “Đây là ông chủ của quán bar, tên là Hà Khai Phục, một phần ba quán bar cao cấp ở đế đô đều là do anh ấy mở.”
“Hà tiên sinh.” Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu lễ phép gọi.
Hà Khai Phục có làn da ngăm đen khoát tay, cười nói: “Gọi tôi là Hắc ca được rồi. Tôi đây là lần đầu tiên nhìn thấy bạn học được Tiểu Dương đưa tới quán bar. Buổi tối thoải mái chơi đùa, muốn ăn cái gì uống cái gì thì cứ việc gọi, tôi mời.”
“Không cần…” Tiêu Bách Chu kiên quyết nói, Hắc ca liền nâng tay ngăn lại: “Cùng tôi khách khí chính là không cho tôi đây mặt mũi.”
Tiêu Dương nói: “Không cần cùng Hắc ca khách khí, sau này các cậu thấy anh ấy, cứ gọi anh ấy một tiếng ‘Hắc ca’ là được.”
Vệ Văn Bân chính là một tên không có tâm nhãn, sảng khoái gọi một tiếng: “Hắc ca.”
Tiêu Bách Chu gọi theo. Hà Khai Phục lập tức ngoắc tay gọi tới nhân viên tạp vụ, nói: “Ăn cơm trước đã, ăn xong lại uống rượu. Muốn ăn cái gì?”
Tiêu Dương không nhìn menu, gọi một phần cơm thịt bò tiêu đen cùng một phần hành tây chiên mà cậu hay ăn. Vệ Văn Bân và Tiêu Bách Chu lật menu, gọi một phần cơm Tây. Trong quán bar Ô Nha thì rượu nước là chủ yếu, các loại thức ăn chính cũng không nhiều, song vẫn có cả món ăn Trung Quốc lẫn phương Tây.
Tiêu Dương bất động thanh sắc nói: “Hắc ca, bạn cùng phòng với em ở trong này ca hát, cậu ấy còn chưa có ăn cơm.”
Hà Khai Phục nghe xong, hào sảng nói: “Được, đều mời. Cậu ta tên là gì hả?”
“Yến Phi.”
Hà Khai Phục để người đi gọi Yến Phi tới, rồi mới nói: “Anh nghe Nhuận Giang nói là đã đổi người ca hát bên trong quán bar, nhưng mà anh còn chưa có gặp qua đâu, không nghĩ tới hóa ra lại là bạn học của em.”
“Em cũng vừa mới biết.” Tiêu Dương tim đập có chút nhanh.
Đợi không bao lâu, Yến Phi từ trong một cái cửa ngầm ở bên sườn quầy bar đi tới. Tiêu Dương bật người hướng hắn ngoắc tay, Hà Khai Phục nhìn qua, khi tầm mắt của gã cùng với Yến Phi giao nhau, gã thấy được sự kinh ngạc rõ ràng trên mặt của đối phương, ánh mắt còn mang theo một chút kích động, biểu tình kia giống như là đã từng quen biết gã. Hà Khai Phục hơi hơi nhíu mày, gã không nhớ rõ đã từng gặp qua người này. Rất nhanh, người kia thu hồi lại kinh ngạc, sắc mặt bình tĩnh đi tới.
Tiêu Dương nhìn chăm chăm Hà Khai Phục, quản đốc rất nhanh đi tới, cùng Yến Phi đi tới trước mặt Hà Khai Phục để giới thiệu: “Yến Phi, đây là ông chủ lớn của quán bar chúng ta, Hà tiên sinh, Hà Khai Phục. Ông chủ, người này chính là người ca hát mới của quán bar, tên là Yến Phi.”
Yến Phi như cười như không vươn tay: “Ông chủ Hà.” Tiêu Dương cắn chặt hàm dưới.
“Xin chào, ngồi đi.” Hà Khai Phục chỉ chỉ về vị trí không có ai ngồi bên cạnh Vệ Văn Bân.
Yến Phi thực tùy ý ngồi xuống, Tiêu Dương nhịn xuống nội tâm đang sôi sục, nói: “Yến Phi, Hắc ca mời chúng ta ăn cơm, tôi bảo anh ấy gọi cậu tới.”
“À, tốt.” Yến Phi đối với ‘Hắc ca’ trong miệng của Tiêu Dương không có chút ngạc nhiên nào cả.
Hà Khai Phục nhìn về phía Yến Phi thái độ rõ ràng không có một chút cung kính nào đối với ‘ông chủ lớn’ là gã, trong lòng không khỏi nhíu mày. Tiêu Dương cũng không có nói gã chính là Hắc ca, người này như thế nào không thèm hỏi. Nhưng mà gã vẫn một bộ dáng sảng khoái nói: “Cậu muốn ăn cái gì? Cứ việc gọi.”
Yến Phi không cầm lấy menu, há mồm đã nói: “Một phần cơm cà ri vàng thịt heo, một ly Thiết Quan Âm.”
Quản đốc ở một bên đang ghi chép không khỏi sửng sốt: “Món này không có.”
Không có?
Lúc này người kinh ngạc đổi thành Yến Phi, đây không phải là món cơm đại bài của quán bar Ô Nha sao! Hắn trước kia mỗi lần tới nơi này đều ăn món đó! Vả lại đầu bếp của quán bar hiện tại vẫn là người ban đầu, hẳn là sẽ không tồn tại vấn đề gì đó chứ. Đột nhiên nghĩ tới hiện tại đã năm năm trôi qua, Yến Phi nhanh chóng thu hồi kinh ngạc, lấy menu mở ra, động tác gọi cơm thật nhanh để tránh phải giải thích.
Hà Khai Phục đôi mắt híp lại, bỏ đi thuốc lá, rồi lại hỏi: “Cậu trước kia đã tới nơi này? Năm năm trước món cơm kia đã không bán nữa.”
Yến Phi nội tâm rung động, hắn đối với Hà Khai Phục cười thần bí, mất mác nói: “Vậy thực đáng tiếc.” Không có thẳng thắn trả lời là hắn đã tới hay chưa. Hắn đóng lại menu: “Vậy cho tôi một phần sandwich đi, Thiết Quan Âm đổi lại thành hồng trà Anh Quốc. Cảm ơn.”
Quản đốc nhìn về phía ông chủ, Hà Khai Phục đối với anh ta gật đầu. Quản độc ghi lại hết các món rồi, sau đó cầm menu đi về phía phòng bếp.
Hà Khai Phục rút ra một điếu thuốc, lấy bật lửa ra, Yến Phi nói: “Tôi có thể hay không cự tuyệt hít khói thuốc?”
Hà Khai Phục ánh mắt trầm xuống, ngón tay đang đặt ở trên bật lửa dừng lại: “Hình như tôi mới là ông chủ tại nơi này.”
Yến Phi nhún nhún vai: “Được rồi, vậy mời tùy ý.”
Hà Khai Phục nhìn chằm chằm Yến Phi trong chốc lát, buông bật lửa, đối với Tiêu Dương nói: “Tiểu Dương, vị bạn học này của em thực có cá tính a.”
Tiêu Dương nhịn cười nói: “Đúng vậy, cậu ấy cá tính rất mạnh, bằng không em cũng không tới tận nơi này để cổ vũ cậu ấy.”
Hà Khai Phục làm bộ tò mò hỏi Yến Phi: “Nghe khẩu âm của cậu, là người đế đô sao?” Gã vừa nói như thế, Vệ Văn Bân cùng với Tiêu Bách Chu đột nhiên phát hiện ra quả thực khẩu âm của Yến Phi so với trước kia đã bất đồng, da đầu của hai người một trận run lên.
Yến Phi cười cười trả lời: “Không phải, nhà của tôi ở vùng nông thôn tây bắc, rất nghèo. Sau khi tới đế đô học đại học, tôi mới bị ảnh hưởng, khẩu âm cũng bị thay đổi. Tôi ở nơi này nhiều ngày như vậy, đây vẫn là lần đầu được gặp ông chủ đại nhân.”
Hà Khai Phục tránh đi ánh mắt của Yến Phi, nói: “Vừa lúc tôi gần đây bề bộn công việc, không tới nơi này. Cậu như thế nào lại tới đây để làm công? Ở phụ cận trường đại học Đế Đô hình như có không ít quán bar đi?”
Yến Phi trong lòng buồn cười, trộm nhìn ánh mắt thẩm tra của lão bằng hữu này. Hắn râu ông nọ cắm cằm bà kia hồi đáp: “Tôi cảm thấy cửa của quán bar Ô Nha nhìn đẹp mắt lắm.”
“Phốc!” Vệ Văn Bân không nhịn được phun ra.
Tiêu Dương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Hà Khai Phục cũng bị chấn kinh ngay tại trận. Cửa của quán bar Ô Nha là do đích thân Chung Phong tự mình đi tới chợ cổ Hoài An để chọn lựa, quán bar này cùng là sinh ý đầu tiên mà Chung Phong cùng Hà Khai Phục chung nhau đầu tư, Hà Khai Phục đối với quán bar Ô Nha cảm tình thế nào mọi người đều biết. Nhưng mà lúc này, cậu sinh viên trẻ tuổi này lại nói rằng cửa của quán bar nhìn đẹp mắt. Chỉ có bằng hữu quen biết mới có thể biết được cánh cửa này là do Chung Phong mua.
“Tôi phải đi rửa tay.”
Sandwich của Yến Phi đã được mang lên, hắn bỏ lại một câu rồi đứng dậy rời đi. Phía sau, tầm mắt nóng rực đang chặt chẽ khóa lấy trên lưng của hắn. Yến Phi quẹo vào toilet, Hà Khai Phục lại nhìn về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương bị gã nhìn tới mức khẩn trương.
“Anh, anh tới rồi.”
Thanh âm của một người đánh vỡ không khí quỷ dị. Hà Khai Phục quay đầu, thần sắc khôi phục bình thường: “Tới.”
“Mọi chuyện xong rồi? Anh đã lâu không tới đây.” Hà Nhuận Giang nói xong, đối với Tiêu Dương làm một động tác tiếp đón: “Tiểu Dương, khách quý a.”
Tiêu Dương đem hai người Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân giới thiệu cho Hà Nhuận Giang. Không đợi Hà Nhuận Giang cùng Tiêu Dương hàn huyên xong, Hà Khai Phục đã đứng lên, kéo Hà Nhuận Giang bước đi trước, rất vội vàng.
“Tiểu Dương, em tiếp đón bạn học của em đi a.”
“Hắc ca, anh vội thì đi đi, không cần quản em.”
Vệ Văn Bân tới trước mặt của Tiêu Dương, thấp giọng nói: “Tôi sao cứ có cảm giác Yến Phi rất kỳ quái?”
Tiêu Dương cười xì một tiếng: “Cậu không phải đã nói rằng cậu ấy bị người ngoài hành tinh nhập vào sao, còn sợ à.”
Vệ Văn Bân như gặp quỷ, hướng cậu trừng mắt: “Cái đệch! Cậu đừng làm tôi sợ a!”
Hà Khai Phục đem Hà Nhuận Giang túm vào trong văn phòng, khóa cửa lại, gã liền trực tiếp hỏi: “Yến Phi kia là làm sao?”
Hà Nhuận Giang có chút giật mình hỏi: “Anh gặp qua cậu ta?”
Hà Khai Phục phiền toái cào bới cái đầu, nói: “Tiểu tử kia trên người tràn ngập kỳ quái. Em có biết vừa rồi cậu ta gọi cái gì không? Cậu ta cư nhiên lại gọi ‘cơm cà ri vàng thịt heo’ cùng với Thiết Quan Âm!”
“Cái gì?!” Hà Nhuận Giang thanh âm trực tiếp tăng vọt.
Hà Khai Phục lấy ra một điếu thuốc, châm, mãnh liệt rít vào rồi phun ra vài ngụm khói, nói: “Anh hỏi vì sao cậu ta lại biết tới quán bar Ô Nha. Em đoán xem cậu ta trả lời thế nào?”
Hà Nhuận Giang ngơ ngác lắc đầu.
“Cậu ta con mẹ nó nói rằng cửa của quán bar trông đẹp mắt!”
Hà Nhuận Giang thở dốc kinh ngạc, đột nhiên vươn tay qua nắm lấy tay anh họ mình, thanh âm phát run, hai tay run run nói: “Cậu ta ngày đầu tiên tới phỏng vấn nhận việc đã hát bài ‘It’s my life’.”
Thuốc lá trên tay của Hà Khai Phục rơi xuống trên mặt đất.
※
Hai anh em Hà Khai Phục cùng Hà Nhuận Giang sau khi rời đi liền không lộ diện nữa. Yến Phi một bộ không có việc gì, cùng với ba người Tiêu Dương ăn xong bữa tối, sau đó đứng dậy rời đi. Nhạc công vẫn còn đang đợi hắn để cùng luyện tập. Mãi cho tới gần tám giơ, người trong quán bar nhiều lên, Hà Khai Phục cùng với Hà Nhuận Giang mới từ trong văn phòng đi ra. Ngọn đèn trong quán bar đã tắt, chỉ còn lại duy nhất ngọn đèn đang chiếu sáng ở trên sân khấu. Hà Khai Phục cùng Hà Nhuận Giang ở trước quẩy bar ngồi xuống, hai người yêu cầu hai ly rượu mạnh.
Nhạc công lên trên sân khấu, đúng tám giờ, nhạc công chuẩn bị sắp xếp cùng điều chỉnh nhạc cụ. Một người trẻ tuổi mặc áo sơmi màu trắng, quần bò bạc màu cùng với đôi giày thể thao cũ đi lên trên sân khấu, ngồi ở vị trí của ca sĩ tại chính giữa trung tâm, mặt hướng microphone. Hắn một chân dẫm trên sàn nhà, một chân dẫm ở kim loại dưới ghế, tư thế tùy ý cực kỳ. Hắn thực trẻ tuổi, dung mạo ngây ngô của sinh viên, nhưng chỉ cần hắn tùy ý ngồi xuống như vậy thôi, lại mang tới một phong tư khác hẳn ——- nội liễm, trầm ổn, thành thục, trầm tĩnh —– mâu thuẫn như vậy.
Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu cũng cứng họng trừng mắt nhìn người kia, không thể tin được người kia chính là bạn cùng phòng của mình. Áo sơmi của người kia được mở ra ba nút áo, thân thể nguyên bản có chút gần, ở dưới ánh đèn, lộ ra bộ ngực thế nhưng có vẻ rất gợi cảm. Sau quầy bar, bartender A B huýt sáo một cái, một bên vừa điều chế rượu, một bên lại nhìn người đang hát ở trên sân khấu kia: “Nhóm dục nữ (nữ giới nhiều dục vọng ham muốn)trong quán bar đêm nay nhất định là đang dục hỏa bốc người.”
Hà Khai Phục cùng Hà Nhuận Giang không để ý đến y, hai người đều nhìn chằm chằm về người đang ở trên sân khấu.
Yến Phi mỉm cười hướng về phía những vị khách nhân đang ở ngồi dưới sân khẩu bộ dáng không rõ chìm bên trong ánh đèn hôn ám, cầm lấy microphone.
“Đêm nay, tôi thực cao hứng.” Yến Phi thanh âm lộ ra từ tính lại mang theo vài phần nhu hòa, thông qua microphone truyền tới tai mỗi người tại đây. Hắn hướng chỗ mà Tiêu Dương bọn họ đang ngồi nhìn qua, nói: “Đêm nay, bạn học của tôi, bạn cùng phòng tốt của tôi đã tới đây để cổ vũ cho tôi, tôi thực sự rất cao hứng.”
Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu không khỏi ngồi ngay ngắn, trong lòng chấn động.
“Vô luận trước kia chúng ta có gì không thoải mái; vô luận trước kia, cuộc đời của tôi có bao nhiêu buồn khổ; giờ khắc này, tôi thực may mắn, may mắn bản thân vẫn có thể ngồi tại nơi này, may mắn tôi còn có thể nghe được bọn họ gọi tôi một tiếng ‘Yến Phi’.”
“Bài hát đầu tiên đêm nay, tôi tặng cho nhóm bạn tốt của mình.”
“Shinning Friends, cảm ơn.”
Âm nhạc vang lên, giai điệu nhẹ nhàng mang theo từng nhịp điệu mà nhạc công tạo ra, tiếng ca vọng lên.
—– A little faith Brightens a rainy day
—– Life is difficult you can’t go away
—– Don’t hide yourselve in the corner
—– You have my place to stay
Hà Khai Phục dụi đi tàn thuốc trong tay, uống một ngụm rượu, ánh mắt không rời khỏi người đang ở trên sân khấu, đối với Hà Nhuận Giang nói: “Anh sẽ điều tra rõ xem rốt cuộc cậu ta là ai, có mục đích gì.”
“Anh, có hay không muốn nói cho… Nhạc thiếu bọn họ?”
Hà Khai Phục tức khắc nhíu mày, nhìn bộ dạng của Yến Phi không có nửa điểm giống với ‘người kia’, nhưng cảm giác lại cơ hồ thập phần tương tự, gã do dự.
Hồi lâu sau, Hà Khai Phục nói: “Trước đừng nói gì cho bọn họ. Nếu Yến Phi này là cố tình tiếp cận chúng ta, đem cậu ta giao cho Nhạc thiếu bọn họ thì không sao cả. Nhưng nếu như cậu ta không phải… Anh không muốn bị Chung Phong ở dưới mặt đất mắng chửi.”
Nghĩ tới Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng với Tiêu Tiếu sẽ đối đãi với người giống Chung Phong này như thế nào, Hà Nhuận Giang nuốt thanh âm xuống: “Em biết rồi.” Lấy tính cách của Yến Phi, nếu như bị bọn họ nhìn chằm chằm, chỉ sợ kết thúc sẽ không phải là việc tốt.
Yến Phi không thấy được. Tiêu Dương đã lên xe thúc giục hắn. Hắn cùng Vệ Văn Bân, Tiêu Bách Chu cùng lên xe. Xe vừa chuyển bánh, Yến Phi hỏi Tiêu Dương: “Cậu xảy ra chuyện gì? Sao lại tức giận lớn như thế?”
“Ngại bọn họ phiền phức.” Tiêu Dương ném ra một câu.
Yến Phi rất rõ ràng mấy đứa nhỏ lớn lên trong đại viện tính tình có bao nhiêu thối nát, cho nên cũng không hỏi nhiều thêm. Buổi tối phải hát, tối hôm qua lại ngủ muộn, ngồi ở trên ghế phó lái, Yến Phi dứt khoát ngủ. Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu đang chơi di động, Tiêu Dương nhìn ra ngoài cửa sổ không biết là đang nghĩ cái gì.
Thời điểm rời đi đã hơn một giờ chiều, hai giờ chiều xe vào trong nội thành thì bị tắc đường, năm giờ chiều Yến Phi mới tới được quán bar. Mang ba người đi vào trong quán bar, để bọn họ tự tìm chỗ ngồi, Yến Phi cùng với nhạc công bắt đầu chuẩn bị cho buổi biểu diễn tối hôm nay.
Tiêu Dương vừa mới ngồi xuống, đã có người tiến tới thực cung kính hỏi: “Dương thiếu gia, hôm nay sao cậu lại rảnh rỗi tới đây vậy?”
Đối phương vừa mới mở miệng, Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân không khỏi chăm chú nhìn Tiêu Dương. Tiêu Dương thản nhiên nói: “Bạn cùng phòng của tôi ca hát ở trong này, tôi tới cổ vũ.”
Đối phương kinh hô: “Yến Phi là bạn cùng phòng của cậu?”
“Ừ.” Không muốn cùng đối phương tán gẫu nhiều, Tiêu Dương hỏi: “Quản lý của các anh đâu?”
“Quản lý nhanh chóng sẽ tới.”
“Đem menu lại đây, anh đi đi.”
Nhìn thấy Tiêu Dương không muốn cùng mình tán gẫu nhiều, người nọ gọi nhân viên tạp vụ mang rượu cùng menu tới, sau đó mới rời đi. Người nọ là quản đốc trong quán bar, vừa nghe thấy Yến Phi là bạn cùng phòng ký túc xá với Tiêu Dương, Tiêu Dương còn tới cổ vũ, quản đốc lập tức đối với Yến Phi để tâm.
Tiêu Dương đối với hai người đang tò mò nói: “Đây là quán bar do một người anh trai của tôi mở.”
“Khó trách.” Hai người thu hồi tò mò.
Lúc ngày có người đi vào, quản đốc lập tức đi qua nghênh đón: “Ông chủ.”
“Nhuận Giang tới đây không?”
“Quản lý rất nhanh sẽ tới. Ông chủ hôm nay tới đây để uống rượu sao?”
“Ừ, đã lâu không tới, cho nên tới để thả lỏng.”
“Dương thiếu gia có tới đây, đang ở bên kia, mang theo người, nhìn qua hình như là bạn học.”
“Ồ? Tôi qua đó xem sao.”
Trong quán bar không có nhiều người, người nọ thời điểm đi vào, Tiêu Dương liền thấy được. Khi người nọ đi tới, Tiêu Dương nâng tay hướng người nọ chào hỏi: “Hắc ca.”
“Hôm nay sao lại tới đây?”
Hắc ca Hà Khai Phục ở bên người Tiêu Dương ngồi xuống, Tiêu Dương giới thiệu: “Đây là hai người bạn cùng phòng ký túc xá kiêm bạn học của em, Vệ Văn Bân và Tiêu Bách Chu. Bạn cùng phòng Yến Phi của em hiện tại đang ca hát ở trong quán bar, bọn em tới để cổ vũ.” Tiếp theo, cậu đối với Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu nói: “Đây là ông chủ của quán bar, tên là Hà Khai Phục, một phần ba quán bar cao cấp ở đế đô đều là do anh ấy mở.”
“Hà tiên sinh.” Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu lễ phép gọi.
Hà Khai Phục có làn da ngăm đen khoát tay, cười nói: “Gọi tôi là Hắc ca được rồi. Tôi đây là lần đầu tiên nhìn thấy bạn học được Tiểu Dương đưa tới quán bar. Buổi tối thoải mái chơi đùa, muốn ăn cái gì uống cái gì thì cứ việc gọi, tôi mời.”
“Không cần…” Tiêu Bách Chu kiên quyết nói, Hắc ca liền nâng tay ngăn lại: “Cùng tôi khách khí chính là không cho tôi đây mặt mũi.”
Tiêu Dương nói: “Không cần cùng Hắc ca khách khí, sau này các cậu thấy anh ấy, cứ gọi anh ấy một tiếng ‘Hắc ca’ là được.”
Vệ Văn Bân chính là một tên không có tâm nhãn, sảng khoái gọi một tiếng: “Hắc ca.”
Tiêu Bách Chu gọi theo. Hà Khai Phục lập tức ngoắc tay gọi tới nhân viên tạp vụ, nói: “Ăn cơm trước đã, ăn xong lại uống rượu. Muốn ăn cái gì?”
Tiêu Dương không nhìn menu, gọi một phần cơm thịt bò tiêu đen cùng một phần hành tây chiên mà cậu hay ăn. Vệ Văn Bân và Tiêu Bách Chu lật menu, gọi một phần cơm Tây. Trong quán bar Ô Nha thì rượu nước là chủ yếu, các loại thức ăn chính cũng không nhiều, song vẫn có cả món ăn Trung Quốc lẫn phương Tây.
Tiêu Dương bất động thanh sắc nói: “Hắc ca, bạn cùng phòng với em ở trong này ca hát, cậu ấy còn chưa có ăn cơm.”
Hà Khai Phục nghe xong, hào sảng nói: “Được, đều mời. Cậu ta tên là gì hả?”
“Yến Phi.”
Hà Khai Phục để người đi gọi Yến Phi tới, rồi mới nói: “Anh nghe Nhuận Giang nói là đã đổi người ca hát bên trong quán bar, nhưng mà anh còn chưa có gặp qua đâu, không nghĩ tới hóa ra lại là bạn học của em.”
“Em cũng vừa mới biết.” Tiêu Dương tim đập có chút nhanh.
Đợi không bao lâu, Yến Phi từ trong một cái cửa ngầm ở bên sườn quầy bar đi tới. Tiêu Dương bật người hướng hắn ngoắc tay, Hà Khai Phục nhìn qua, khi tầm mắt của gã cùng với Yến Phi giao nhau, gã thấy được sự kinh ngạc rõ ràng trên mặt của đối phương, ánh mắt còn mang theo một chút kích động, biểu tình kia giống như là đã từng quen biết gã. Hà Khai Phục hơi hơi nhíu mày, gã không nhớ rõ đã từng gặp qua người này. Rất nhanh, người kia thu hồi lại kinh ngạc, sắc mặt bình tĩnh đi tới.
Tiêu Dương nhìn chăm chăm Hà Khai Phục, quản đốc rất nhanh đi tới, cùng Yến Phi đi tới trước mặt Hà Khai Phục để giới thiệu: “Yến Phi, đây là ông chủ lớn của quán bar chúng ta, Hà tiên sinh, Hà Khai Phục. Ông chủ, người này chính là người ca hát mới của quán bar, tên là Yến Phi.”
Yến Phi như cười như không vươn tay: “Ông chủ Hà.” Tiêu Dương cắn chặt hàm dưới.
“Xin chào, ngồi đi.” Hà Khai Phục chỉ chỉ về vị trí không có ai ngồi bên cạnh Vệ Văn Bân.
Yến Phi thực tùy ý ngồi xuống, Tiêu Dương nhịn xuống nội tâm đang sôi sục, nói: “Yến Phi, Hắc ca mời chúng ta ăn cơm, tôi bảo anh ấy gọi cậu tới.”
“À, tốt.” Yến Phi đối với ‘Hắc ca’ trong miệng của Tiêu Dương không có chút ngạc nhiên nào cả.
Hà Khai Phục nhìn về phía Yến Phi thái độ rõ ràng không có một chút cung kính nào đối với ‘ông chủ lớn’ là gã, trong lòng không khỏi nhíu mày. Tiêu Dương cũng không có nói gã chính là Hắc ca, người này như thế nào không thèm hỏi. Nhưng mà gã vẫn một bộ dáng sảng khoái nói: “Cậu muốn ăn cái gì? Cứ việc gọi.”
Yến Phi không cầm lấy menu, há mồm đã nói: “Một phần cơm cà ri vàng thịt heo, một ly Thiết Quan Âm.”
Quản đốc ở một bên đang ghi chép không khỏi sửng sốt: “Món này không có.”
Không có?
Lúc này người kinh ngạc đổi thành Yến Phi, đây không phải là món cơm đại bài của quán bar Ô Nha sao! Hắn trước kia mỗi lần tới nơi này đều ăn món đó! Vả lại đầu bếp của quán bar hiện tại vẫn là người ban đầu, hẳn là sẽ không tồn tại vấn đề gì đó chứ. Đột nhiên nghĩ tới hiện tại đã năm năm trôi qua, Yến Phi nhanh chóng thu hồi kinh ngạc, lấy menu mở ra, động tác gọi cơm thật nhanh để tránh phải giải thích.
Hà Khai Phục đôi mắt híp lại, bỏ đi thuốc lá, rồi lại hỏi: “Cậu trước kia đã tới nơi này? Năm năm trước món cơm kia đã không bán nữa.”
Yến Phi nội tâm rung động, hắn đối với Hà Khai Phục cười thần bí, mất mác nói: “Vậy thực đáng tiếc.” Không có thẳng thắn trả lời là hắn đã tới hay chưa. Hắn đóng lại menu: “Vậy cho tôi một phần sandwich đi, Thiết Quan Âm đổi lại thành hồng trà Anh Quốc. Cảm ơn.”
Quản đốc nhìn về phía ông chủ, Hà Khai Phục đối với anh ta gật đầu. Quản độc ghi lại hết các món rồi, sau đó cầm menu đi về phía phòng bếp.
Hà Khai Phục rút ra một điếu thuốc, lấy bật lửa ra, Yến Phi nói: “Tôi có thể hay không cự tuyệt hít khói thuốc?”
Hà Khai Phục ánh mắt trầm xuống, ngón tay đang đặt ở trên bật lửa dừng lại: “Hình như tôi mới là ông chủ tại nơi này.”
Yến Phi nhún nhún vai: “Được rồi, vậy mời tùy ý.”
Hà Khai Phục nhìn chằm chằm Yến Phi trong chốc lát, buông bật lửa, đối với Tiêu Dương nói: “Tiểu Dương, vị bạn học này của em thực có cá tính a.”
Tiêu Dương nhịn cười nói: “Đúng vậy, cậu ấy cá tính rất mạnh, bằng không em cũng không tới tận nơi này để cổ vũ cậu ấy.”
Hà Khai Phục làm bộ tò mò hỏi Yến Phi: “Nghe khẩu âm của cậu, là người đế đô sao?” Gã vừa nói như thế, Vệ Văn Bân cùng với Tiêu Bách Chu đột nhiên phát hiện ra quả thực khẩu âm của Yến Phi so với trước kia đã bất đồng, da đầu của hai người một trận run lên.
Yến Phi cười cười trả lời: “Không phải, nhà của tôi ở vùng nông thôn tây bắc, rất nghèo. Sau khi tới đế đô học đại học, tôi mới bị ảnh hưởng, khẩu âm cũng bị thay đổi. Tôi ở nơi này nhiều ngày như vậy, đây vẫn là lần đầu được gặp ông chủ đại nhân.”
Hà Khai Phục tránh đi ánh mắt của Yến Phi, nói: “Vừa lúc tôi gần đây bề bộn công việc, không tới nơi này. Cậu như thế nào lại tới đây để làm công? Ở phụ cận trường đại học Đế Đô hình như có không ít quán bar đi?”
Yến Phi trong lòng buồn cười, trộm nhìn ánh mắt thẩm tra của lão bằng hữu này. Hắn râu ông nọ cắm cằm bà kia hồi đáp: “Tôi cảm thấy cửa của quán bar Ô Nha nhìn đẹp mắt lắm.”
“Phốc!” Vệ Văn Bân không nhịn được phun ra.
Tiêu Dương mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm. Hà Khai Phục cũng bị chấn kinh ngay tại trận. Cửa của quán bar Ô Nha là do đích thân Chung Phong tự mình đi tới chợ cổ Hoài An để chọn lựa, quán bar này cùng là sinh ý đầu tiên mà Chung Phong cùng Hà Khai Phục chung nhau đầu tư, Hà Khai Phục đối với quán bar Ô Nha cảm tình thế nào mọi người đều biết. Nhưng mà lúc này, cậu sinh viên trẻ tuổi này lại nói rằng cửa của quán bar nhìn đẹp mắt. Chỉ có bằng hữu quen biết mới có thể biết được cánh cửa này là do Chung Phong mua.
“Tôi phải đi rửa tay.”
Sandwich của Yến Phi đã được mang lên, hắn bỏ lại một câu rồi đứng dậy rời đi. Phía sau, tầm mắt nóng rực đang chặt chẽ khóa lấy trên lưng của hắn. Yến Phi quẹo vào toilet, Hà Khai Phục lại nhìn về phía Tiêu Dương.
Tiêu Dương bị gã nhìn tới mức khẩn trương.
“Anh, anh tới rồi.”
Thanh âm của một người đánh vỡ không khí quỷ dị. Hà Khai Phục quay đầu, thần sắc khôi phục bình thường: “Tới.”
“Mọi chuyện xong rồi? Anh đã lâu không tới đây.” Hà Nhuận Giang nói xong, đối với Tiêu Dương làm một động tác tiếp đón: “Tiểu Dương, khách quý a.”
Tiêu Dương đem hai người Tiêu Bách Chu cùng Vệ Văn Bân giới thiệu cho Hà Nhuận Giang. Không đợi Hà Nhuận Giang cùng Tiêu Dương hàn huyên xong, Hà Khai Phục đã đứng lên, kéo Hà Nhuận Giang bước đi trước, rất vội vàng.
“Tiểu Dương, em tiếp đón bạn học của em đi a.”
“Hắc ca, anh vội thì đi đi, không cần quản em.”
Vệ Văn Bân tới trước mặt của Tiêu Dương, thấp giọng nói: “Tôi sao cứ có cảm giác Yến Phi rất kỳ quái?”
Tiêu Dương cười xì một tiếng: “Cậu không phải đã nói rằng cậu ấy bị người ngoài hành tinh nhập vào sao, còn sợ à.”
Vệ Văn Bân như gặp quỷ, hướng cậu trừng mắt: “Cái đệch! Cậu đừng làm tôi sợ a!”
Hà Khai Phục đem Hà Nhuận Giang túm vào trong văn phòng, khóa cửa lại, gã liền trực tiếp hỏi: “Yến Phi kia là làm sao?”
Hà Nhuận Giang có chút giật mình hỏi: “Anh gặp qua cậu ta?”
Hà Khai Phục phiền toái cào bới cái đầu, nói: “Tiểu tử kia trên người tràn ngập kỳ quái. Em có biết vừa rồi cậu ta gọi cái gì không? Cậu ta cư nhiên lại gọi ‘cơm cà ri vàng thịt heo’ cùng với Thiết Quan Âm!”
“Cái gì?!” Hà Nhuận Giang thanh âm trực tiếp tăng vọt.
Hà Khai Phục lấy ra một điếu thuốc, châm, mãnh liệt rít vào rồi phun ra vài ngụm khói, nói: “Anh hỏi vì sao cậu ta lại biết tới quán bar Ô Nha. Em đoán xem cậu ta trả lời thế nào?”
Hà Nhuận Giang ngơ ngác lắc đầu.
“Cậu ta con mẹ nó nói rằng cửa của quán bar trông đẹp mắt!”
Hà Nhuận Giang thở dốc kinh ngạc, đột nhiên vươn tay qua nắm lấy tay anh họ mình, thanh âm phát run, hai tay run run nói: “Cậu ta ngày đầu tiên tới phỏng vấn nhận việc đã hát bài ‘It’s my life’.”
Thuốc lá trên tay của Hà Khai Phục rơi xuống trên mặt đất.
※
Hai anh em Hà Khai Phục cùng Hà Nhuận Giang sau khi rời đi liền không lộ diện nữa. Yến Phi một bộ không có việc gì, cùng với ba người Tiêu Dương ăn xong bữa tối, sau đó đứng dậy rời đi. Nhạc công vẫn còn đang đợi hắn để cùng luyện tập. Mãi cho tới gần tám giơ, người trong quán bar nhiều lên, Hà Khai Phục cùng với Hà Nhuận Giang mới từ trong văn phòng đi ra. Ngọn đèn trong quán bar đã tắt, chỉ còn lại duy nhất ngọn đèn đang chiếu sáng ở trên sân khấu. Hà Khai Phục cùng Hà Nhuận Giang ở trước quẩy bar ngồi xuống, hai người yêu cầu hai ly rượu mạnh.
Nhạc công lên trên sân khấu, đúng tám giờ, nhạc công chuẩn bị sắp xếp cùng điều chỉnh nhạc cụ. Một người trẻ tuổi mặc áo sơmi màu trắng, quần bò bạc màu cùng với đôi giày thể thao cũ đi lên trên sân khấu, ngồi ở vị trí của ca sĩ tại chính giữa trung tâm, mặt hướng microphone. Hắn một chân dẫm trên sàn nhà, một chân dẫm ở kim loại dưới ghế, tư thế tùy ý cực kỳ. Hắn thực trẻ tuổi, dung mạo ngây ngô của sinh viên, nhưng chỉ cần hắn tùy ý ngồi xuống như vậy thôi, lại mang tới một phong tư khác hẳn ——- nội liễm, trầm ổn, thành thục, trầm tĩnh —– mâu thuẫn như vậy.
Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu cũng cứng họng trừng mắt nhìn người kia, không thể tin được người kia chính là bạn cùng phòng của mình. Áo sơmi của người kia được mở ra ba nút áo, thân thể nguyên bản có chút gần, ở dưới ánh đèn, lộ ra bộ ngực thế nhưng có vẻ rất gợi cảm. Sau quầy bar, bartender A B huýt sáo một cái, một bên vừa điều chế rượu, một bên lại nhìn người đang hát ở trên sân khấu kia: “Nhóm dục nữ (nữ giới nhiều dục vọng ham muốn)trong quán bar đêm nay nhất định là đang dục hỏa bốc người.”
Hà Khai Phục cùng Hà Nhuận Giang không để ý đến y, hai người đều nhìn chằm chằm về người đang ở trên sân khấu.
Yến Phi mỉm cười hướng về phía những vị khách nhân đang ở ngồi dưới sân khẩu bộ dáng không rõ chìm bên trong ánh đèn hôn ám, cầm lấy microphone.
“Đêm nay, tôi thực cao hứng.” Yến Phi thanh âm lộ ra từ tính lại mang theo vài phần nhu hòa, thông qua microphone truyền tới tai mỗi người tại đây. Hắn hướng chỗ mà Tiêu Dương bọn họ đang ngồi nhìn qua, nói: “Đêm nay, bạn học của tôi, bạn cùng phòng tốt của tôi đã tới đây để cổ vũ cho tôi, tôi thực sự rất cao hứng.”
Tiêu Dương, Vệ Văn Bân cùng Tiêu Bách Chu không khỏi ngồi ngay ngắn, trong lòng chấn động.
“Vô luận trước kia chúng ta có gì không thoải mái; vô luận trước kia, cuộc đời của tôi có bao nhiêu buồn khổ; giờ khắc này, tôi thực may mắn, may mắn bản thân vẫn có thể ngồi tại nơi này, may mắn tôi còn có thể nghe được bọn họ gọi tôi một tiếng ‘Yến Phi’.”
“Bài hát đầu tiên đêm nay, tôi tặng cho nhóm bạn tốt của mình.”
“Shinning Friends, cảm ơn.”
Âm nhạc vang lên, giai điệu nhẹ nhàng mang theo từng nhịp điệu mà nhạc công tạo ra, tiếng ca vọng lên.
—– A little faith Brightens a rainy day
—– Life is difficult you can’t go away
—– Don’t hide yourselve in the corner
—– You have my place to stay
Hà Khai Phục dụi đi tàn thuốc trong tay, uống một ngụm rượu, ánh mắt không rời khỏi người đang ở trên sân khấu, đối với Hà Nhuận Giang nói: “Anh sẽ điều tra rõ xem rốt cuộc cậu ta là ai, có mục đích gì.”
“Anh, có hay không muốn nói cho… Nhạc thiếu bọn họ?”
Hà Khai Phục tức khắc nhíu mày, nhìn bộ dạng của Yến Phi không có nửa điểm giống với ‘người kia’, nhưng cảm giác lại cơ hồ thập phần tương tự, gã do dự.
Hồi lâu sau, Hà Khai Phục nói: “Trước đừng nói gì cho bọn họ. Nếu Yến Phi này là cố tình tiếp cận chúng ta, đem cậu ta giao cho Nhạc thiếu bọn họ thì không sao cả. Nhưng nếu như cậu ta không phải… Anh không muốn bị Chung Phong ở dưới mặt đất mắng chửi.”
Nghĩ tới Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng với Tiêu Tiếu sẽ đối đãi với người giống Chung Phong này như thế nào, Hà Nhuận Giang nuốt thanh âm xuống: “Em biết rồi.” Lấy tính cách của Yến Phi, nếu như bị bọn họ nhìn chằm chằm, chỉ sợ kết thúc sẽ không phải là việc tốt.
Tác giả :
Neleta