Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 156
Tôn Kính Trì lái xe, tại dưới chỉ dẫn của Yến Tam Ngưu mang theo Tiêu Tiếu cùng nhau tới chợ. Hai người để Yến Tam Ngưu ngồi trên xe chờ bọn họ, bọn họ đi vào trong chợ mua cho Yến Phi nguyên liệu nấu ăn tươi mới. Yến Phi mang thai, đồ ăn gì đó nhất định phải tươi ngon! Chợ vào sáng sớm đã mở, từ rau dưa đến hoa quả, từ thịt heo đến thịt gà, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lựa chọn vô cùng cẩn thận.
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng máy bay trực thăng, hai người động tác nhất trí dừng lại, nhìn lẫn nhau.
“Nhất định là nhị ca!”
Tôn Kính Trì thanh toán tiền thịt, cùng Tiêu Tiếu nhanh chóng rời đi. Mọi người trong chợ ngẩng đầu nhìn lên trời, lần đầu tiên tận mắt chứng kiến máy bay trực thăng, dị thường tò mò.
Yến Tam Ngưu ngồi trên xe không yên, không rõ hai vị đại thiếu gia này vì sao đột nhiên muốn đến chợ mua đồ ăn? Muốn mua cái gì cứ nói cho ông biết là được rồi a. Ông cũng nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, chẳng qua bị hai vị thiếu gia làm cho không hiểu ra sao, ông tạm thời không có tâm lực đi quan tâm thanh âm rầm rầm kia. Nhìn thấy Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cước bộ vội vàng đi ra khỏi chợ, Yến Tam Ngưu lập tức ngồi thẳng sống lưng. Hai người đem một đống đồ ăn này nọ để ra cốp sau, sau đó nhanh chóng lên xe, trở về.
Vừa vào nhà, một vị bảo tiêu mà Tôn Kính Trì mang đến nói: “Ông chủ, nhị lão bản tới rồi, Tiểu Cương bọn họ đã đi đón.” Tiểu Cương chính là lái xe vừa rồi đưa Tiêu Tiếu tới.
“Ừ.”
Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu mang đồ ăn vào trong phòng bếp, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương xuất phát từ tò mò cùng khẩn trương, cũng đi theo. Tiếp theo, chợt nghe Tôn Kính Trì nói: “Bác gái, thân thể của Phi có chút hư nhược, chúng tôi làm bữa sáng cho anh ấy, muốn hầm canh gà, trong nhà có nồi hầm gà hay không?”
“Để tôi để tôi, các cậu nghỉ ngơi đi, cần làm gì cứ để tôi.” Điền Vãn Hương vừa nghe vội vàng nói, bà sao có thể để cho khách nhân nấu cơm. Yến Tam Ngưu cũng ngăn cản, bảo để ông tới làm.
Quả thực còn chính sự phải làm, Tôn Kính Trì đem bữa sáng của Yến Phi nhất nhất dặn dò hai người, trong canh gà nên cho vào thứ gì cũng cẩn thận nhắc nhở, nói vô cùng chi tiết tỉ mỉ. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương cẩn thận ghi nhớ. Điền Vãn Hương lấy ra nồi hấp lớn nhất trong nhà, hầm canh gà cho con lớn. Thấy hai người đối với Yến Phi săn sóc quan tâm như vậy, trong lòng Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đối với ‘hôn sự’ của con trai bất an giảm đi một chút.
Không bao lâu sau, một chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Yến gia, người còn chưa thấy đã nghe thấy tiếng: “Lão tam! Lão tứ!” Nhạc Thiệu tới rồi. Nghe thấy thanh âm này, Yến Tam Ngưu cũng không xa lạ, trái tim lập tức nhảy vọt.
“Nhị ca!”
Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đi ra ngoài tiếp đón. Nhạc Thiệu vẻ mặt gấp gáp nói: “Tớ chờ không kịp, không muốn ngồi xe ô tô, trực tiếp bảo bọn họ đem trực thăng đậu ở trên sân thể dục của một trường học gần đây. Phi đâu rồi?”
“Anh ấy còn đang ngủ.” Tôn Kính Trì ném tới một ánh mắt, ý bảo Nhạc Thiệu đuổi kịp. Lại một lần nữa cũng không kịp giới thiệu thân phận của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu mang theo Nhạc Thiệu trong lòng như lửa đốt tiến thẳng lên phòng ngủ chính trên tầng hai.
“Ba đứa nhỏ à, ba người kia có phải hay không đều tới đây?” Điền Vãn Hương khẩn trương hề hề hỏi chồng.
Yến Tam Ngưu nhếch miệng, thấp giọng dặn dò: “Lát nữa Tường tử ngủ dậy, bà nói với thằng bé, bảo thằng bé đừng nhiều lời.”
“Ừ.” Điền Vãn Hương có chút bất an, ba người kia vì sao đều tới đây? Nhìn qua còn rất cấp bách, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì đó? Nói thật, Điền Vãn Hương lo lắng không sai, quả thực đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là một chuyện rất rất lớn.
※
Vẫn là phòng vệ sinh kia, ba người mỗi người kẹp một điếu thuốc lá, Tôn Kính Trì đem toàn bộ những lời trước đó y đã cùng Tiêu Tiếu nói thuật lại với Nhạc Thiệu, sau đó đem mười một que thử thai đưa cho Nhạc Thiệu xem. Nhạc Thiệu phản ứng so với Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu còn kích động hơn. Vừa nhìn một que thử thai, anh liền dập thuốc, xoay người muốn lao ra bên ngoài, lại bị Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu sống chết ngăn cản.
“Đệch! Buông ra! Tớ muốn lập tức mang Phi trở lại đế đô!”
“Nhị ca! Nhỏ giọng!”
“Nhị ca! Cậu bình tĩnh a!”
Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu hao hết sức lực mới đem Nhạc Thiệu mất đi toàn bộ lý trí ấn ngồi xuống trên bồn cầu. Nhạc Thiệu khàn giọng hô: “Tớ làm sao có thể bình tĩnh! Các cậu bảo tớ làm sao có thể bình tĩnh! Ừm ừm ừm!”
Miệng bị Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu bịt kín.
“Nhị ca! Phi còn đang ngủ! Cậu đừng đánh thức anh ấy! Anh ấy hiện tại là bà bầu! À không, ông bầu!” Ý thức được bản thân gọi Yến Phi là bà bầu tựa hồ có chút không thích hợp, Tiêu Tiếu rất nhanh sửa lại xưng hô.
Tôn Kính Trì một đầu đầy mồ hôi trấn an: “Nhị ca! Phi còn chưa biết chuyện này, cậu có nghĩ đến sau khi Phi biết được chuyện này sẽ có phản ứng gì không? Vạn nhất không tiếp nhận thì sao? Vạn nhất, vạn nhất đứa nhỏ có gì đó không bình thường thì sao? Cậu đừng quên, Phi là nam nhân, là nam nhân! Chúng ta đều tự mình kiểm tra qua!”
“Ừm ừm ừm!” Nhạc Thiệu bình tĩnh không nổi, anh chỉ biết phải nhanh chóng đưa Phi trở về đế đô để làm kiểm tra.
“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút a! Nhị ca!” Dùng sức đè lại bả vai của nhị ca, Tôn Kính Trì cố gắng hạ giọng, hỏi: “Cậu có mua que thử thai không?”
Nghĩ đến trong túi hành lý của mình có thứ gì đó, Nhạc Thiệu thoáng bình tĩnh một chút, nhưng chỉ là một chút, anh gật gật đầu. Tôn Kính Trì bịt miệng nhị ca, nói: “Nhị ca, cậu có muốn hay không trước hết nghe hết ý kiến của tớ, rồi mới quyết định xem phải làm như thế nào?” Nhạc Thiệu suy nghĩ vài giây, gian nan gật đầu. Tôn Kính Trì buông lỏng miệng của nhị ca một chút, Tiêu Tiếu cũng buông tay ra.
Ngồi xuống bên thành bồn tắm, Tôn Kính Trì châm một điếu thuốc, nói: “Trên mạng nói kiểm tra dịch nước tiểu tính chuẩn xác rất cao, tớ muốn kiểm tra thêm một lần nữa. Nếu lần thứ hai vẫn biểu hiện mang thai, vậy hẳn chín phần mười.”
“Nhị ca, que thử thai đâu!” Tiêu Tiếu mở miệng hỏi.
“Ở trong túi hành lý.”
Tiêu Tiếu lục tìm túi hành lý của Nhạc Thiệu. Tôn Kính Trì nói tiếp: “Trên mạng còn nói, ba tháng đầu mang thai là kỳ nguy hiểm, tại trong ba tháng đầu này, ở phương diện phong thuỷ có rất nhiều kiêng kỵ. Mặc kệ có căn cứ khoa học hay không, chúng ta đều phải tin. Tớ tính thử, nếu Phi có đứa nhỏ ở khi chúng ta lần đầu tiên bắn vào bên trong, vậy hiện tại cũng mới hơn hai tháng một chút, cho nên lúc này không phải là thời điểm tốt nhất để chúng ta nói ra chuyện này. Những lời trên mạng kia, tớ thà tin là có.”
Nhạc Thiệu dùng sức gật đầu, nói lắp: “Cậu… cậu nói… đúng, thà tin là có, không tin… không được.” Anh sống chết xiết chặt nắm tay, cố gắng áp chế dục vọng muốn lao ra ngoài của mình.
“Bây giờ vấn đề cần cân nhắc chính là phải làm sao để kiểm tra cho Phi.” Tôn Kính Trì cào cào mái tóc hỗn loạn của bản thân, nói: “Tớ nghĩ trước nghĩ sau, vẫn chỉ có thể tìm Trọng Bình. Tình huống của Phi đặc thù, chúng ta phải đề phòng không để lộ tiếng gió. Nhưng có một chuyện quan trọng hơn, chính là làm sao để đảm bảo Phi có thể chấp nhận chuyện bản thân mang thai. Các cậu cảm thấy anh ấy có thể hay không tiếp nhận?”
Vấn đề này Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cũng tự hỏi. Phi có thể tiếp nhận sao? Bọn họ không dám khẳng định.
Tôn Kính Trì nghiêm túc nói: “Lấy hiểu biết của tớ đối với Phi, anh ấy khẳng định không thể tiếp nhận ngay lập tức. Cho nên chúng ta trước hết phải tìm ra cách ứng phó với các loại phản ứng có thể xảy ra sau khi anh ấy biết được chuyện này, tìm cách trấn an tâm tình của anh ấy. Tâm tình của anh ấy hiện tại tuyệt đối không thể có nửa điểm quá khích.”
“Đúng đúng đúng, cảm xúc quá mức kích động, đối với bà bầu… ông bầu có ảnh hưởng không tốt!” Nhạc Thiệu có chút hoang mang lo lắng, càng nghĩ càng sợ, vạn nhất người kia không chịu tiếp nhận thì phải làm sao?
Tôn Kính Trì tiếp tục phân tích: “Ngoài ra còn có chuyện tình của Yến gia.”
“Yến gia xảy ra chuyện gì?” Tiêu Tiếu hỏi.
Tôn Kính Trì thanh âm lập tức lạnh đi vài độ: “Có người đem chuyện giữa Phi cùng ba người chúng ta ra để đe doạ Yến Tường. Còn có nhà chính của Yến gia ở trong thôn nghe nói sắp bị trưng dụng, đám thân thích của Yến gia tìm đến đây gây phiền toái.”
“Đem chuyện giữa Phi cùng ba người chúng ta?” Nhạc Thiệu ánh mắt nguy hiểm, trong mắt Tiêu Tiếu xẹt qua hàn quang.
Tôn Kính Trì giương lên một nụ cười lạnh tràn ngập thị huyết, nói: “Bọn chúng đánh Yến Tường, bắt Yến Tường phải mời bọn chúng đi ăn, đi chơi. Nếu Yến Tường không chịu nghe theo, bọn chúng liền nói ra chuyện Phi ở đế đô làm trai bao, bị kẻ có tiền bao dưỡng.”
“Cái đệch! Là tên nào không muốn sống nữa!” Nhạc Thiệu theo thói quen muốn rút ra sùng đeo ở thắt lưng, lại phát hiện ra hôm nay bản thân không mang súng.
“Trong đám người bắt nạt Yến Tường, có một người là thân thích của Nghê Thuý Hoa. Danh sách tớ đã có, chính là đêm hôm qua tớ chỉ quan tâm đến chuyện của Phi, không có tâm tư đi xử lý. Còn có chuyện đám thân thích của Yến gia tham lam. Ý tứ của tớ là, chúng ta trước hết đem hai chuyện này giải quyết xong xuôi, tâm tình của Phi khẳng định sẽ tốt hơn, sau đó chúng ta tìm lý do đưa anh ấy đến bệnh viện để kiểm tra. Phi tự bản thân cũng hiểu được thân thể của mình có vấn đề, cũng có ý định này. Đến lúc đó chúng ta trước hết thông báo cho Trọng Bình, chỉ cần Phi làm siêu âm B xong, hết thảy đều theo ý nguyện của chúng ta. Chờ ba tháng kỳ nguy hiểm kết thúc, chúng ta liền căn cứ theo tình huống thân thể của Phi, đem chuyện này nói cho anh ấy biết. Bụng của Phi sẽ càng ngày càng lớn, giấu không được bao lâu. Vừa lúc anh ấy không cần đi học. Tớ cảm thấy có lẽ ban đầu Phi sẽ không tiếp nhận được, bất quá chỉ cần để cho anh ấy nhìn thấy ảnh chụp siêu âm B, anh ấy khẳng định có thể tiếp nhận, đó là đứa nhỏ của chúng ta cùng anh ấy a.”
* siêu âm B: siêu âm hai chiều
Những câu nói phía sau của Tôn Kính Trì đem lại cho Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu vô hạn khát khao, ngay cả chuyện thân thích của Nghê Thuý Hoa cũng ném ra sau đầu. Ánh mắt của hai người mang theo vài phần mê ly, liền ngay cả Tôn Kính Trì cũng tràn ngập mong mỏi, khẩn cấp muốn nhìn thấy ảnh chụp của đứa nhỏ thông qua siêu âm B. Bất quá Tôn Kính Trì dù sao cũng là người tỉnh táo nhất, lý trí nhất trong ba người. Y cũng không thể không nói trường hợp xấu nhất.
“Phi là nam nhân, đứa nhỏ… có lẽ sẽ có vấn đề, chúng ta trước hết cũng phải chuẩn bị tốt tư tưởng. Nếu đứa nhỏ thật sự…” Tôn Kính Trì không thể nói hết lời, y trầm trọng nói: “Chúng ta phải giấu Phi, không thể để cho anh ấy biết.”
Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cũng trầm trọng. Nhạc Thiệu trăm mối ngổn ngang nói: “Phi có thể ăn có thể ngủ, đứa nhỏ khẳng định không có vấn đề!”
“Ừ! Khẳng định không có vấn đề!” Tiêu Tiếu gật đầu phụ hoạ.
Tôn Kính Trì trái tim mềm nhũn nói: “Tớ cũng cảm thấy không có vấn đề, chính là phân tích cho hai người hiểu. Nhị ca, cậu cảm thấy tớ nói có đạo lý hay không?”
Nhạc Thiệu cũng tỉnh táo lại, nói: “Có đạo lý. Liền ấn theo lời của cậu đi. Bất quá phải nhanh chóng đem chuyện tình bên này giải quyết xong, mang Phi trở lại đế đô. Nơi này cái gì cũng không có, tớ lo lắng.”
“Ừ. Muộn nhất một tuần là có thể giải quyết.” Ánh mắt của Tôn Kính Trì đột nhiên mang theo vài phần nhảy nhót, “Hiện tại không sai biệt lắm có thể gọi Phi dậy đi vệ sinh.”
“…!!!”
Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu dập điếu thuốc, đi ra ngoài.
※
Yến Phi ngủ tới thiên hôn địa ám, căn bản không biết trong gian phòng vệ sinh nho nhỏ kia đã xảy ra rất nhiều sự tình. Trong giấc mộng, có người nào đó ở bên tai của hắn tựa như quỷ gọi hồn, hô: “Phi, trước đi vệ sinh đã, nghẹn cả tối rồi, đối với thân thể không tốt. Xuỳ… xuỳ…”
* thiên hôn địa ám: không biết trời đất
“Phi, đi vệ sinh đi.” Có người ấn lên bàng quang của hắn.
“Ừm…” Tại thời điểm người khác đang ngủ, giục người ta đi vệ sinh là một hành vi vô cùng không có đạo đức! Yến Phi bị gọi tỉnh.
“Phi, xuỳ… xuỳ…” Tiếp tục đè nhẹ lên bàng quang.
Yến Phi đang chạy dưới mặt trời, vừa nóng lại vừa mệt. Còn có người không ngừng quấy rầy hắn, giục hắn đi vệ sinh. Muốn đem thanh âm quấy rầy mình đẩy ra, Yến Phi thả lỏng cơ bụng, róc rách, tiếng nước cứ như vậy hạnh phúc tiến vào bên trong chai nhựa.
Ba tên ‘biến thái’ cực kỳ mừng rỡ như điên nhìn ‘thứ đồ’ bọn họ trông ngóng chảy vào trong chai. Yến Phi mở mắt, Tiêu Tiếu vội vàng che đi tầm mắt của hắn, dỗ: “Ngủ đi, ngủ đi.”
“Ừm…”
Giải quyết xong rồi, bên tai cuối cùng không còn bị tiếng ‘xuỳ xuỳ’ quấy rầy, Yến Phi lại tiến vào mộng đẹp.
Ôm chai nhựa nóng hầm hập, cẩn thận đắp chăn cho Yến Phi, ba người cơ hồ vọt vào trong phòng vệ sinh. Đóng cửa! Khoá trái! Tôn Kính Trì lấy ra ba chiếc cốc nhựa, đem chất lỏng ‘mới vừa ra lò’ đổ vào bên trong cốc, hướng dẫn Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cách sử dụng que thử thai, sau đó ba người không nói nữa, vùi đầu vào thí nghiệm. Trước mặt mỗi người là một đống que to to nhỏ nhỏ hình dạng bất đồng. Vì để chứng minh kết quả cuối cùng có thể tin tưởng được, ba đại nam nhân thậm chí không tiếc thân mình, đem bản thân ra làm vật thí nghiệm. Đương nhiên, trên que thử thai chỉ xuất hiện một vạch đỏ.
“Nhị ca! Cậu xem!”
“Lão tam! Lão tứ! Có rồi! Có rồi!”
“Ha ha, ha ha ha…”
Trong phòng vệ sinh không ngừng vang lên thanh âm hưng phấn quá độ cực lực bị áp chế. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trong mắt hàm chứa lệ quang, trên mỗi que thử thai to nhỏ bất đồng rất nhanh liền hiện ra hai vạch màu đỏ. Hai vạch màu đỏ này tại trong mắt bọn họ có bao nhiêu đáng yêu, ba người hận không thể lấy tới cuồng hôn vài ngụm.
“Anh trai tuyệt đối có!” Nhạc Thiệu đem một que thử thai nâng niu trong lòng bàn tay, muốn cười to ba tiếng.
“Tớ sắp làm ba ba.” Tiêu Tiếu hai má hiện lên sắc đỏ không bình thường.
“Phải là chúng ta sắp làm ba ba.” Tôn Kính Trì sửa đúng, khoé miệng không che dấu được tươi cười.
Di động của Nhạc Thiệu không ngừng rung lên, anh không có lòng dạ tiếp nhận. Tôn Kính Trì không thể không nhắc nhở: “Nhị ca, di động của cậu.”
“Khẳng định là cha mẹ tớ, không rảnh.” Nhạc Thiệu vẫn còn say mê ngắm nghía những que thử thai to to nhỏ nhỏ này.
Tôn Kính Trì nhướng mày: “Nhạc thúc bọn họ biết?”
Nhạc Thiệu không giấu diếm, đáp: “Thời điểm cậu gọi điện thoại cho tớ, tớ đang ở nhà. Tớ nhờ mẹ tớ giải thích biểu hiện của que thử thai, bọn họ liền biết.”
“Vậy cậu mau nghe đi, Nhạc thúc bọn họ khẳng định gấp muốn chết.” Tôn Kính Trì không hề ngại chuyện này bị cha mẹ biết, dù sao cũng giấu không được, thà rằng không giấu.
Nhạc Thiệu đem di động ném cho Tôn Kính Trì: “Cậu nói đi, tớ không rảnh.”
Tôn Kính Trì cầm di động nhìn số hiển thị, quả nhiên là Nhạc thúc thúc, y bất đắc dĩ ấn nghe: “Alo, Nhạc thúc, là con, Kính Trì. Nhị ca hiện tại không có tâm tư nghe điện thoại.”
“Kính Trì! Yến Phi thật sự mang thai?!” Nhạc tư lệnh trung khí mười phần, tuyệt đối không giống người cả đêm không ngủ.
Tôn Kính Trì che điện thoại, đem những lời trước đó đã nói với Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu thuật lại nguyên văn cho Nhạc thúc thúc, không trông cậy vào nhị ca cùng lão tứ loại thời điểm này sẽ ra mặt giải thích.
Bên kia điện thoại, Nhạc tư lệnh cùng Nhạc phu nhân hoàn toàn trợn tròn mắt, con dâu nam nhà bọn họ, thế nhưng mang thai! Nhạc tư lệnh trước mắt hoa lên. Sống lại, mang thai… cái đệch a, đây là huyền huyễn sao?
* huyền huyễn: nhưng điều huyễn hoặc, không tin được
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng máy bay trực thăng, hai người động tác nhất trí dừng lại, nhìn lẫn nhau.
“Nhất định là nhị ca!”
Tôn Kính Trì thanh toán tiền thịt, cùng Tiêu Tiếu nhanh chóng rời đi. Mọi người trong chợ ngẩng đầu nhìn lên trời, lần đầu tiên tận mắt chứng kiến máy bay trực thăng, dị thường tò mò.
Yến Tam Ngưu ngồi trên xe không yên, không rõ hai vị đại thiếu gia này vì sao đột nhiên muốn đến chợ mua đồ ăn? Muốn mua cái gì cứ nói cho ông biết là được rồi a. Ông cũng nghe thấy tiếng máy bay trực thăng, chẳng qua bị hai vị thiếu gia làm cho không hiểu ra sao, ông tạm thời không có tâm lực đi quan tâm thanh âm rầm rầm kia. Nhìn thấy Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cước bộ vội vàng đi ra khỏi chợ, Yến Tam Ngưu lập tức ngồi thẳng sống lưng. Hai người đem một đống đồ ăn này nọ để ra cốp sau, sau đó nhanh chóng lên xe, trở về.
Vừa vào nhà, một vị bảo tiêu mà Tôn Kính Trì mang đến nói: “Ông chủ, nhị lão bản tới rồi, Tiểu Cương bọn họ đã đi đón.” Tiểu Cương chính là lái xe vừa rồi đưa Tiêu Tiếu tới.
“Ừ.”
Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu mang đồ ăn vào trong phòng bếp, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương xuất phát từ tò mò cùng khẩn trương, cũng đi theo. Tiếp theo, chợt nghe Tôn Kính Trì nói: “Bác gái, thân thể của Phi có chút hư nhược, chúng tôi làm bữa sáng cho anh ấy, muốn hầm canh gà, trong nhà có nồi hầm gà hay không?”
“Để tôi để tôi, các cậu nghỉ ngơi đi, cần làm gì cứ để tôi.” Điền Vãn Hương vừa nghe vội vàng nói, bà sao có thể để cho khách nhân nấu cơm. Yến Tam Ngưu cũng ngăn cản, bảo để ông tới làm.
Quả thực còn chính sự phải làm, Tôn Kính Trì đem bữa sáng của Yến Phi nhất nhất dặn dò hai người, trong canh gà nên cho vào thứ gì cũng cẩn thận nhắc nhở, nói vô cùng chi tiết tỉ mỉ. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương cẩn thận ghi nhớ. Điền Vãn Hương lấy ra nồi hấp lớn nhất trong nhà, hầm canh gà cho con lớn. Thấy hai người đối với Yến Phi săn sóc quan tâm như vậy, trong lòng Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đối với ‘hôn sự’ của con trai bất an giảm đi một chút.
Không bao lâu sau, một chiếc xe dừng lại trước cổng nhà Yến gia, người còn chưa thấy đã nghe thấy tiếng: “Lão tam! Lão tứ!” Nhạc Thiệu tới rồi. Nghe thấy thanh âm này, Yến Tam Ngưu cũng không xa lạ, trái tim lập tức nhảy vọt.
“Nhị ca!”
Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đi ra ngoài tiếp đón. Nhạc Thiệu vẻ mặt gấp gáp nói: “Tớ chờ không kịp, không muốn ngồi xe ô tô, trực tiếp bảo bọn họ đem trực thăng đậu ở trên sân thể dục của một trường học gần đây. Phi đâu rồi?”
“Anh ấy còn đang ngủ.” Tôn Kính Trì ném tới một ánh mắt, ý bảo Nhạc Thiệu đuổi kịp. Lại một lần nữa cũng không kịp giới thiệu thân phận của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu mang theo Nhạc Thiệu trong lòng như lửa đốt tiến thẳng lên phòng ngủ chính trên tầng hai.
“Ba đứa nhỏ à, ba người kia có phải hay không đều tới đây?” Điền Vãn Hương khẩn trương hề hề hỏi chồng.
Yến Tam Ngưu nhếch miệng, thấp giọng dặn dò: “Lát nữa Tường tử ngủ dậy, bà nói với thằng bé, bảo thằng bé đừng nhiều lời.”
“Ừ.” Điền Vãn Hương có chút bất an, ba người kia vì sao đều tới đây? Nhìn qua còn rất cấp bách, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì đó? Nói thật, Điền Vãn Hương lo lắng không sai, quả thực đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là một chuyện rất rất lớn.
※
Vẫn là phòng vệ sinh kia, ba người mỗi người kẹp một điếu thuốc lá, Tôn Kính Trì đem toàn bộ những lời trước đó y đã cùng Tiêu Tiếu nói thuật lại với Nhạc Thiệu, sau đó đem mười một que thử thai đưa cho Nhạc Thiệu xem. Nhạc Thiệu phản ứng so với Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu còn kích động hơn. Vừa nhìn một que thử thai, anh liền dập thuốc, xoay người muốn lao ra bên ngoài, lại bị Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu sống chết ngăn cản.
“Đệch! Buông ra! Tớ muốn lập tức mang Phi trở lại đế đô!”
“Nhị ca! Nhỏ giọng!”
“Nhị ca! Cậu bình tĩnh a!”
Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu hao hết sức lực mới đem Nhạc Thiệu mất đi toàn bộ lý trí ấn ngồi xuống trên bồn cầu. Nhạc Thiệu khàn giọng hô: “Tớ làm sao có thể bình tĩnh! Các cậu bảo tớ làm sao có thể bình tĩnh! Ừm ừm ừm!”
Miệng bị Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu bịt kín.
“Nhị ca! Phi còn đang ngủ! Cậu đừng đánh thức anh ấy! Anh ấy hiện tại là bà bầu! À không, ông bầu!” Ý thức được bản thân gọi Yến Phi là bà bầu tựa hồ có chút không thích hợp, Tiêu Tiếu rất nhanh sửa lại xưng hô.
Tôn Kính Trì một đầu đầy mồ hôi trấn an: “Nhị ca! Phi còn chưa biết chuyện này, cậu có nghĩ đến sau khi Phi biết được chuyện này sẽ có phản ứng gì không? Vạn nhất không tiếp nhận thì sao? Vạn nhất, vạn nhất đứa nhỏ có gì đó không bình thường thì sao? Cậu đừng quên, Phi là nam nhân, là nam nhân! Chúng ta đều tự mình kiểm tra qua!”
“Ừm ừm ừm!” Nhạc Thiệu bình tĩnh không nổi, anh chỉ biết phải nhanh chóng đưa Phi trở về đế đô để làm kiểm tra.
“Bình tĩnh, bình tĩnh một chút a! Nhị ca!” Dùng sức đè lại bả vai của nhị ca, Tôn Kính Trì cố gắng hạ giọng, hỏi: “Cậu có mua que thử thai không?”
Nghĩ đến trong túi hành lý của mình có thứ gì đó, Nhạc Thiệu thoáng bình tĩnh một chút, nhưng chỉ là một chút, anh gật gật đầu. Tôn Kính Trì bịt miệng nhị ca, nói: “Nhị ca, cậu có muốn hay không trước hết nghe hết ý kiến của tớ, rồi mới quyết định xem phải làm như thế nào?” Nhạc Thiệu suy nghĩ vài giây, gian nan gật đầu. Tôn Kính Trì buông lỏng miệng của nhị ca một chút, Tiêu Tiếu cũng buông tay ra.
Ngồi xuống bên thành bồn tắm, Tôn Kính Trì châm một điếu thuốc, nói: “Trên mạng nói kiểm tra dịch nước tiểu tính chuẩn xác rất cao, tớ muốn kiểm tra thêm một lần nữa. Nếu lần thứ hai vẫn biểu hiện mang thai, vậy hẳn chín phần mười.”
“Nhị ca, que thử thai đâu!” Tiêu Tiếu mở miệng hỏi.
“Ở trong túi hành lý.”
Tiêu Tiếu lục tìm túi hành lý của Nhạc Thiệu. Tôn Kính Trì nói tiếp: “Trên mạng còn nói, ba tháng đầu mang thai là kỳ nguy hiểm, tại trong ba tháng đầu này, ở phương diện phong thuỷ có rất nhiều kiêng kỵ. Mặc kệ có căn cứ khoa học hay không, chúng ta đều phải tin. Tớ tính thử, nếu Phi có đứa nhỏ ở khi chúng ta lần đầu tiên bắn vào bên trong, vậy hiện tại cũng mới hơn hai tháng một chút, cho nên lúc này không phải là thời điểm tốt nhất để chúng ta nói ra chuyện này. Những lời trên mạng kia, tớ thà tin là có.”
Nhạc Thiệu dùng sức gật đầu, nói lắp: “Cậu… cậu nói… đúng, thà tin là có, không tin… không được.” Anh sống chết xiết chặt nắm tay, cố gắng áp chế dục vọng muốn lao ra ngoài của mình.
“Bây giờ vấn đề cần cân nhắc chính là phải làm sao để kiểm tra cho Phi.” Tôn Kính Trì cào cào mái tóc hỗn loạn của bản thân, nói: “Tớ nghĩ trước nghĩ sau, vẫn chỉ có thể tìm Trọng Bình. Tình huống của Phi đặc thù, chúng ta phải đề phòng không để lộ tiếng gió. Nhưng có một chuyện quan trọng hơn, chính là làm sao để đảm bảo Phi có thể chấp nhận chuyện bản thân mang thai. Các cậu cảm thấy anh ấy có thể hay không tiếp nhận?”
Vấn đề này Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cũng tự hỏi. Phi có thể tiếp nhận sao? Bọn họ không dám khẳng định.
Tôn Kính Trì nghiêm túc nói: “Lấy hiểu biết của tớ đối với Phi, anh ấy khẳng định không thể tiếp nhận ngay lập tức. Cho nên chúng ta trước hết phải tìm ra cách ứng phó với các loại phản ứng có thể xảy ra sau khi anh ấy biết được chuyện này, tìm cách trấn an tâm tình của anh ấy. Tâm tình của anh ấy hiện tại tuyệt đối không thể có nửa điểm quá khích.”
“Đúng đúng đúng, cảm xúc quá mức kích động, đối với bà bầu… ông bầu có ảnh hưởng không tốt!” Nhạc Thiệu có chút hoang mang lo lắng, càng nghĩ càng sợ, vạn nhất người kia không chịu tiếp nhận thì phải làm sao?
Tôn Kính Trì tiếp tục phân tích: “Ngoài ra còn có chuyện tình của Yến gia.”
“Yến gia xảy ra chuyện gì?” Tiêu Tiếu hỏi.
Tôn Kính Trì thanh âm lập tức lạnh đi vài độ: “Có người đem chuyện giữa Phi cùng ba người chúng ta ra để đe doạ Yến Tường. Còn có nhà chính của Yến gia ở trong thôn nghe nói sắp bị trưng dụng, đám thân thích của Yến gia tìm đến đây gây phiền toái.”
“Đem chuyện giữa Phi cùng ba người chúng ta?” Nhạc Thiệu ánh mắt nguy hiểm, trong mắt Tiêu Tiếu xẹt qua hàn quang.
Tôn Kính Trì giương lên một nụ cười lạnh tràn ngập thị huyết, nói: “Bọn chúng đánh Yến Tường, bắt Yến Tường phải mời bọn chúng đi ăn, đi chơi. Nếu Yến Tường không chịu nghe theo, bọn chúng liền nói ra chuyện Phi ở đế đô làm trai bao, bị kẻ có tiền bao dưỡng.”
“Cái đệch! Là tên nào không muốn sống nữa!” Nhạc Thiệu theo thói quen muốn rút ra sùng đeo ở thắt lưng, lại phát hiện ra hôm nay bản thân không mang súng.
“Trong đám người bắt nạt Yến Tường, có một người là thân thích của Nghê Thuý Hoa. Danh sách tớ đã có, chính là đêm hôm qua tớ chỉ quan tâm đến chuyện của Phi, không có tâm tư đi xử lý. Còn có chuyện đám thân thích của Yến gia tham lam. Ý tứ của tớ là, chúng ta trước hết đem hai chuyện này giải quyết xong xuôi, tâm tình của Phi khẳng định sẽ tốt hơn, sau đó chúng ta tìm lý do đưa anh ấy đến bệnh viện để kiểm tra. Phi tự bản thân cũng hiểu được thân thể của mình có vấn đề, cũng có ý định này. Đến lúc đó chúng ta trước hết thông báo cho Trọng Bình, chỉ cần Phi làm siêu âm B xong, hết thảy đều theo ý nguyện của chúng ta. Chờ ba tháng kỳ nguy hiểm kết thúc, chúng ta liền căn cứ theo tình huống thân thể của Phi, đem chuyện này nói cho anh ấy biết. Bụng của Phi sẽ càng ngày càng lớn, giấu không được bao lâu. Vừa lúc anh ấy không cần đi học. Tớ cảm thấy có lẽ ban đầu Phi sẽ không tiếp nhận được, bất quá chỉ cần để cho anh ấy nhìn thấy ảnh chụp siêu âm B, anh ấy khẳng định có thể tiếp nhận, đó là đứa nhỏ của chúng ta cùng anh ấy a.”
* siêu âm B: siêu âm hai chiều
Những câu nói phía sau của Tôn Kính Trì đem lại cho Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu vô hạn khát khao, ngay cả chuyện thân thích của Nghê Thuý Hoa cũng ném ra sau đầu. Ánh mắt của hai người mang theo vài phần mê ly, liền ngay cả Tôn Kính Trì cũng tràn ngập mong mỏi, khẩn cấp muốn nhìn thấy ảnh chụp của đứa nhỏ thông qua siêu âm B. Bất quá Tôn Kính Trì dù sao cũng là người tỉnh táo nhất, lý trí nhất trong ba người. Y cũng không thể không nói trường hợp xấu nhất.
“Phi là nam nhân, đứa nhỏ… có lẽ sẽ có vấn đề, chúng ta trước hết cũng phải chuẩn bị tốt tư tưởng. Nếu đứa nhỏ thật sự…” Tôn Kính Trì không thể nói hết lời, y trầm trọng nói: “Chúng ta phải giấu Phi, không thể để cho anh ấy biết.”
Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cũng trầm trọng. Nhạc Thiệu trăm mối ngổn ngang nói: “Phi có thể ăn có thể ngủ, đứa nhỏ khẳng định không có vấn đề!”
“Ừ! Khẳng định không có vấn đề!” Tiêu Tiếu gật đầu phụ hoạ.
Tôn Kính Trì trái tim mềm nhũn nói: “Tớ cũng cảm thấy không có vấn đề, chính là phân tích cho hai người hiểu. Nhị ca, cậu cảm thấy tớ nói có đạo lý hay không?”
Nhạc Thiệu cũng tỉnh táo lại, nói: “Có đạo lý. Liền ấn theo lời của cậu đi. Bất quá phải nhanh chóng đem chuyện tình bên này giải quyết xong, mang Phi trở lại đế đô. Nơi này cái gì cũng không có, tớ lo lắng.”
“Ừ. Muộn nhất một tuần là có thể giải quyết.” Ánh mắt của Tôn Kính Trì đột nhiên mang theo vài phần nhảy nhót, “Hiện tại không sai biệt lắm có thể gọi Phi dậy đi vệ sinh.”
“…!!!”
Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu dập điếu thuốc, đi ra ngoài.
※
Yến Phi ngủ tới thiên hôn địa ám, căn bản không biết trong gian phòng vệ sinh nho nhỏ kia đã xảy ra rất nhiều sự tình. Trong giấc mộng, có người nào đó ở bên tai của hắn tựa như quỷ gọi hồn, hô: “Phi, trước đi vệ sinh đã, nghẹn cả tối rồi, đối với thân thể không tốt. Xuỳ… xuỳ…”
* thiên hôn địa ám: không biết trời đất
“Phi, đi vệ sinh đi.” Có người ấn lên bàng quang của hắn.
“Ừm…” Tại thời điểm người khác đang ngủ, giục người ta đi vệ sinh là một hành vi vô cùng không có đạo đức! Yến Phi bị gọi tỉnh.
“Phi, xuỳ… xuỳ…” Tiếp tục đè nhẹ lên bàng quang.
Yến Phi đang chạy dưới mặt trời, vừa nóng lại vừa mệt. Còn có người không ngừng quấy rầy hắn, giục hắn đi vệ sinh. Muốn đem thanh âm quấy rầy mình đẩy ra, Yến Phi thả lỏng cơ bụng, róc rách, tiếng nước cứ như vậy hạnh phúc tiến vào bên trong chai nhựa.
Ba tên ‘biến thái’ cực kỳ mừng rỡ như điên nhìn ‘thứ đồ’ bọn họ trông ngóng chảy vào trong chai. Yến Phi mở mắt, Tiêu Tiếu vội vàng che đi tầm mắt của hắn, dỗ: “Ngủ đi, ngủ đi.”
“Ừm…”
Giải quyết xong rồi, bên tai cuối cùng không còn bị tiếng ‘xuỳ xuỳ’ quấy rầy, Yến Phi lại tiến vào mộng đẹp.
Ôm chai nhựa nóng hầm hập, cẩn thận đắp chăn cho Yến Phi, ba người cơ hồ vọt vào trong phòng vệ sinh. Đóng cửa! Khoá trái! Tôn Kính Trì lấy ra ba chiếc cốc nhựa, đem chất lỏng ‘mới vừa ra lò’ đổ vào bên trong cốc, hướng dẫn Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cách sử dụng que thử thai, sau đó ba người không nói nữa, vùi đầu vào thí nghiệm. Trước mặt mỗi người là một đống que to to nhỏ nhỏ hình dạng bất đồng. Vì để chứng minh kết quả cuối cùng có thể tin tưởng được, ba đại nam nhân thậm chí không tiếc thân mình, đem bản thân ra làm vật thí nghiệm. Đương nhiên, trên que thử thai chỉ xuất hiện một vạch đỏ.
“Nhị ca! Cậu xem!”
“Lão tam! Lão tứ! Có rồi! Có rồi!”
“Ha ha, ha ha ha…”
Trong phòng vệ sinh không ngừng vang lên thanh âm hưng phấn quá độ cực lực bị áp chế. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trong mắt hàm chứa lệ quang, trên mỗi que thử thai to nhỏ bất đồng rất nhanh liền hiện ra hai vạch màu đỏ. Hai vạch màu đỏ này tại trong mắt bọn họ có bao nhiêu đáng yêu, ba người hận không thể lấy tới cuồng hôn vài ngụm.
“Anh trai tuyệt đối có!” Nhạc Thiệu đem một que thử thai nâng niu trong lòng bàn tay, muốn cười to ba tiếng.
“Tớ sắp làm ba ba.” Tiêu Tiếu hai má hiện lên sắc đỏ không bình thường.
“Phải là chúng ta sắp làm ba ba.” Tôn Kính Trì sửa đúng, khoé miệng không che dấu được tươi cười.
Di động của Nhạc Thiệu không ngừng rung lên, anh không có lòng dạ tiếp nhận. Tôn Kính Trì không thể không nhắc nhở: “Nhị ca, di động của cậu.”
“Khẳng định là cha mẹ tớ, không rảnh.” Nhạc Thiệu vẫn còn say mê ngắm nghía những que thử thai to to nhỏ nhỏ này.
Tôn Kính Trì nhướng mày: “Nhạc thúc bọn họ biết?”
Nhạc Thiệu không giấu diếm, đáp: “Thời điểm cậu gọi điện thoại cho tớ, tớ đang ở nhà. Tớ nhờ mẹ tớ giải thích biểu hiện của que thử thai, bọn họ liền biết.”
“Vậy cậu mau nghe đi, Nhạc thúc bọn họ khẳng định gấp muốn chết.” Tôn Kính Trì không hề ngại chuyện này bị cha mẹ biết, dù sao cũng giấu không được, thà rằng không giấu.
Nhạc Thiệu đem di động ném cho Tôn Kính Trì: “Cậu nói đi, tớ không rảnh.”
Tôn Kính Trì cầm di động nhìn số hiển thị, quả nhiên là Nhạc thúc thúc, y bất đắc dĩ ấn nghe: “Alo, Nhạc thúc, là con, Kính Trì. Nhị ca hiện tại không có tâm tư nghe điện thoại.”
“Kính Trì! Yến Phi thật sự mang thai?!” Nhạc tư lệnh trung khí mười phần, tuyệt đối không giống người cả đêm không ngủ.
Tôn Kính Trì che điện thoại, đem những lời trước đó đã nói với Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu thuật lại nguyên văn cho Nhạc thúc thúc, không trông cậy vào nhị ca cùng lão tứ loại thời điểm này sẽ ra mặt giải thích.
Bên kia điện thoại, Nhạc tư lệnh cùng Nhạc phu nhân hoàn toàn trợn tròn mắt, con dâu nam nhà bọn họ, thế nhưng mang thai! Nhạc tư lệnh trước mắt hoa lên. Sống lại, mang thai… cái đệch a, đây là huyền huyễn sao?
* huyền huyễn: nhưng điều huyễn hoặc, không tin được
Tác giả :
Neleta