Bỉ Ngạn Yên Hoa
Chương 16
Tôi ngàn lần không ngờ tới, ngày hôm đó chính là sinh nhật hai mươi tuổi của Thư Lạc. Cậu ta từ chối bữa tiệc sinh nhật mà các thành viên trong ban nhạc đã chuẩn bị, chỉ vì muốn cùng tôi đi xem phim.
Tôi chưa bao giờ cảm thấy áy náy đến vậy, nhất là khi nhìn thấy Thư Lạc một mình cô đơn đứng giữa màn tuyết đợi tôi, còn chờ đến tận bảy tiếng đồng hồ. Nếu như cậu ấy có thể mắng tôi, giận tôi hoặc không quan tâm tôi nữa, có lẽ tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Thế nhưng cậu ấy chẳng nói gì cả, thậm chí còn chẳng hỏi tôi tại sao lại nuốt lời, chỉ giống như trước đây, luôn luôn mỉm cười, lúc nào cũng dịu dàng ôn nhu. Trong khoảnh khắc, tôi không thể kiềm được nước mắt. Tôi biết mình thật không nên khóc trước mặt một đứa trẻ, rất kỳ cục, chẳng ra thể thống gì cả. Thế nhưng tôi thực sự không thể kiềm chế được.
Trong màn đêm yên tĩnh ngập tràn tuyết trắng, tôi nắm chặt vạt áo Thư Lạc, cúi đầu, cố gắng đè nén thanh âm của mình, nước mắt tuôn rơi, bờ vai không ngừng run rẩy.
Thư Lạc nhìn thấy bộ dạng này của tôi lại càng hoảng sợ, nhanh chóng ôm tôi vào lòng.
“Xảy ra chuyện gì? Ngoan, không khóc không khóc.”
Cậu ta vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi, dỗ dành tôi như dỗ một đứa trẻ, nhưng lại càng khiến tôi không thể khống chế được nước mắt. Tôi cũng không biết sao mình lại có nhiều nước mắt đến vậy, cho dù có ở trước mặt An Thế Duy, tôi cũng chưa bao giờ khóc đến thương tâm như thế. Huống chi bây giờ, người chịu tổn thương chính là Thư Lạc, vậy tại sao tôi lại khóc thành bộ dạng như vậy chứ?
Tôi thực sự không thể tìm thấy nguyên nhân, chỉ là cảm thấy trong ngực rất đau, đau đến mức giống như có hàng vạn cây kim đang đâm vào lồng ngực.
Những ngày sau đó, tôi đi đến mọi ngóc ngách trên phố, tìm kiếm những cửa hàng bán đĩa phim, cuối cùng đã sưu tập đủ một loạt những bộ phim kinh dị, tổng cộng là bảy bộ, có thể nói đều là những bộ phim kinh điển. Bộ phim cũ nhất trong số đó cũng đã được sản xuất từ mười năm trước, cho nên tôi phải mất rất nhiều thời gian tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra được.
Cuối tuần, sau khi ăn tối xong, tôi bê ra một chồng đĩa phim cùng một đống đồ ăn vặt mà trẻ con yêu thích, nhìn thấy Thư Lạc vô cùng kinh hãi, sau đó đột nhiên hưng phấn mà nhào tới ôm tôi, kéo tôi vào lòng ôm chặt, cậu ta nâng khuôn mặt tôi lên khẽ cắn một cái. Tôi lại càng hoảng sợ, vốn định đẩy cậu ta ra, nhưng khi nhìn thấy cậu ta cười vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc giống như một chú chó lớn nhào vào người chủ nhân mà làm nũng vậy, tôi chỉ có thể cười cười, cậu ta quá cao hứng rồi.
Thực ra những bộ phim này trừ bộ mới nhất ra thì tôi đều đã xem qua, thế nhưng tôi không ngại cùng Thư Lạc xem lại lần nữa. Tắt tất cả bóng đèn, kéo rèm cửa lại, toàn bộ phòng khách đều trở nên tăm tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình TV trước mặt liên tục chớp nhá, từ bối cảnh cho đến âm nhạc được sáng tạo một cách tinh tế, càng khiến cho không khí nhuốm màu u ám và quỷ dị, kết hợp với cô nàng nữ chính trong phim thỉnh thoảng lại hét lên vô cùng chói tai, thực sự là đã phát huy hết công dụng của phim kinh dị, đó là làm cho người ta sợ chết khiếp.
Xem một hồi lâu, tôi nhịn không được nghiêng đầu liếc nhìn Thư Lạc, liền vô cùng sửng sốt phát hiện ra cậu ta cũng đang nhìn tôi.
“Đồ ngốc, không xem phim đi, nhìn tôi làm gì?”
Trong bóng tối u ám cùng ánh sáng lập lòe từ màn hình TV, Thư Lạc mở to hai mắt, vẻ mặt đáng thương như động vật nhỏ.
“Tiểu Phi, tôi sợ, cho tôi ôm cái nha?”
Tôi bật cười khúc khích. Trẻ con rốt cuộc cũng chỉ là trẻ con mà thôi.
Tôi cười cười véo nhẹ khuôn mặt anh tuấn của cậu ta, sau đó vươn tay ôm lấy bờ vai cậu ta, để cậu ta dựa sát vào người tôi, vuốt vuốt mái tóc ngắn của cậu ta, ôn nhu nói: “Ngoan, không sợ, có tôi ở đây rồi mà.”
Thư Lạc sửng sốt một chút, bĩu môi phản đối: “Tôi nói là để tôi ôm anh mà.”
Tôi ấn cậu ta xuống, ôm cậu ta cười cười không nói. Quả thật cái tư thế này cũng có chút không được tự nhiên, bởi vì Thư Lạc vốn cao hơn tôi rất nhiều, vai cũng rộng hơn, ôm vào trong ngực như thế này thật quá khổng lồ. Thế nhưng đâu còn cách nào khác, ai bảo tôi là anh trai làm chi, là anh trai thì phải ra dáng anh trai mới được.
Thư Lạc tựa hồ có chút bất mãn, thế nhưng cũng không phản kháng nữa, an tĩnh dựa vào tôi, cũng không nói thêm câu nào, ngoan ngoãn ngồi xem phim. Tôi khẽ mỉm cười, yêu thương vuốt ve mái tóc cậu ta, cảm giác rất ấm áp.
Có thể là vì những bộ phim đó tôi đã xem hết rồi, hơn nữa bản thân cũng không sợ phim kinh dị, thêm vào đó không khí căn phòng lại an tĩnh tối mờ, tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Không biết tôi đã ngủ bao lâu, đến lúc tỉnh lại, liền phát hiện ra ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng, ti vi thì đã tắt từ lúc nào, mà điều càng khiến tôi giật mình hơn chính là, tôi đang nằm ở trong lòng Thư Lạc, trên người thì đang đắp áo khoác của cậu ta.
Tôi nhất thời có chút mơ hồ, vẫn còn ngái ngủ dụi dụi mắt.
“Dậy rồi?”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thư Lạc đang nhìn tôi mỉm cười ấm áp.
Tôi sửng sốt một chút, nhanh chóng ngồi dậy, có chút xấu hổ.
“Mấy giờ rồi?”
“Năm giờ.”
“Năm giờ?! ” tôi ngạc nhiên, “Tôi, tôi hình như đã ngủ thật lâu…”
“Lúc mười hai giờ là thấy anh ngủ thiếp đi rồi, anh nằm trong lòng tôi ngủ rất say đó nha.”
Thư Lạc nhìn tôi cười trộm, cúi xuống nhặt áo khoác lên, khoác lên vai tôi, sau đó, thừa lúc tôi còn chưa lấy lại tỉnh táo, cậu ta liền nhẹ nhàng hôn lên thái dương của tôi một cái.
Tôi đờ người, đột nhiên cảm thấy gương mặt đang nóng lên, xấu hổ đến không ngốc đầu lên được, chỉ có thể lúng túng thấp giọng lầm bầm vài câu, sau đó đỏ mặt chạy về phòng của mình.
Thực sự là quá mất thể diện mà, một người đàn ông trưởng thành lại để cho một đứa trẻ ôm ấp trong lòng mà ngủ…
Nhưng mà… vòng tay của Thư Lạc thực sự rất… rất ấm áp…
Tôi chưa bao giờ cảm thấy áy náy đến vậy, nhất là khi nhìn thấy Thư Lạc một mình cô đơn đứng giữa màn tuyết đợi tôi, còn chờ đến tận bảy tiếng đồng hồ. Nếu như cậu ấy có thể mắng tôi, giận tôi hoặc không quan tâm tôi nữa, có lẽ tôi sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Thế nhưng cậu ấy chẳng nói gì cả, thậm chí còn chẳng hỏi tôi tại sao lại nuốt lời, chỉ giống như trước đây, luôn luôn mỉm cười, lúc nào cũng dịu dàng ôn nhu. Trong khoảnh khắc, tôi không thể kiềm được nước mắt. Tôi biết mình thật không nên khóc trước mặt một đứa trẻ, rất kỳ cục, chẳng ra thể thống gì cả. Thế nhưng tôi thực sự không thể kiềm chế được.
Trong màn đêm yên tĩnh ngập tràn tuyết trắng, tôi nắm chặt vạt áo Thư Lạc, cúi đầu, cố gắng đè nén thanh âm của mình, nước mắt tuôn rơi, bờ vai không ngừng run rẩy.
Thư Lạc nhìn thấy bộ dạng này của tôi lại càng hoảng sợ, nhanh chóng ôm tôi vào lòng.
“Xảy ra chuyện gì? Ngoan, không khóc không khóc.”
Cậu ta vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi, dỗ dành tôi như dỗ một đứa trẻ, nhưng lại càng khiến tôi không thể khống chế được nước mắt. Tôi cũng không biết sao mình lại có nhiều nước mắt đến vậy, cho dù có ở trước mặt An Thế Duy, tôi cũng chưa bao giờ khóc đến thương tâm như thế. Huống chi bây giờ, người chịu tổn thương chính là Thư Lạc, vậy tại sao tôi lại khóc thành bộ dạng như vậy chứ?
Tôi thực sự không thể tìm thấy nguyên nhân, chỉ là cảm thấy trong ngực rất đau, đau đến mức giống như có hàng vạn cây kim đang đâm vào lồng ngực.
Những ngày sau đó, tôi đi đến mọi ngóc ngách trên phố, tìm kiếm những cửa hàng bán đĩa phim, cuối cùng đã sưu tập đủ một loạt những bộ phim kinh dị, tổng cộng là bảy bộ, có thể nói đều là những bộ phim kinh điển. Bộ phim cũ nhất trong số đó cũng đã được sản xuất từ mười năm trước, cho nên tôi phải mất rất nhiều thời gian tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm ra được.
Cuối tuần, sau khi ăn tối xong, tôi bê ra một chồng đĩa phim cùng một đống đồ ăn vặt mà trẻ con yêu thích, nhìn thấy Thư Lạc vô cùng kinh hãi, sau đó đột nhiên hưng phấn mà nhào tới ôm tôi, kéo tôi vào lòng ôm chặt, cậu ta nâng khuôn mặt tôi lên khẽ cắn một cái. Tôi lại càng hoảng sợ, vốn định đẩy cậu ta ra, nhưng khi nhìn thấy cậu ta cười vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc giống như một chú chó lớn nhào vào người chủ nhân mà làm nũng vậy, tôi chỉ có thể cười cười, cậu ta quá cao hứng rồi.
Thực ra những bộ phim này trừ bộ mới nhất ra thì tôi đều đã xem qua, thế nhưng tôi không ngại cùng Thư Lạc xem lại lần nữa. Tắt tất cả bóng đèn, kéo rèm cửa lại, toàn bộ phòng khách đều trở nên tăm tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình TV trước mặt liên tục chớp nhá, từ bối cảnh cho đến âm nhạc được sáng tạo một cách tinh tế, càng khiến cho không khí nhuốm màu u ám và quỷ dị, kết hợp với cô nàng nữ chính trong phim thỉnh thoảng lại hét lên vô cùng chói tai, thực sự là đã phát huy hết công dụng của phim kinh dị, đó là làm cho người ta sợ chết khiếp.
Xem một hồi lâu, tôi nhịn không được nghiêng đầu liếc nhìn Thư Lạc, liền vô cùng sửng sốt phát hiện ra cậu ta cũng đang nhìn tôi.
“Đồ ngốc, không xem phim đi, nhìn tôi làm gì?”
Trong bóng tối u ám cùng ánh sáng lập lòe từ màn hình TV, Thư Lạc mở to hai mắt, vẻ mặt đáng thương như động vật nhỏ.
“Tiểu Phi, tôi sợ, cho tôi ôm cái nha?”
Tôi bật cười khúc khích. Trẻ con rốt cuộc cũng chỉ là trẻ con mà thôi.
Tôi cười cười véo nhẹ khuôn mặt anh tuấn của cậu ta, sau đó vươn tay ôm lấy bờ vai cậu ta, để cậu ta dựa sát vào người tôi, vuốt vuốt mái tóc ngắn của cậu ta, ôn nhu nói: “Ngoan, không sợ, có tôi ở đây rồi mà.”
Thư Lạc sửng sốt một chút, bĩu môi phản đối: “Tôi nói là để tôi ôm anh mà.”
Tôi ấn cậu ta xuống, ôm cậu ta cười cười không nói. Quả thật cái tư thế này cũng có chút không được tự nhiên, bởi vì Thư Lạc vốn cao hơn tôi rất nhiều, vai cũng rộng hơn, ôm vào trong ngực như thế này thật quá khổng lồ. Thế nhưng đâu còn cách nào khác, ai bảo tôi là anh trai làm chi, là anh trai thì phải ra dáng anh trai mới được.
Thư Lạc tựa hồ có chút bất mãn, thế nhưng cũng không phản kháng nữa, an tĩnh dựa vào tôi, cũng không nói thêm câu nào, ngoan ngoãn ngồi xem phim. Tôi khẽ mỉm cười, yêu thương vuốt ve mái tóc cậu ta, cảm giác rất ấm áp.
Có thể là vì những bộ phim đó tôi đã xem hết rồi, hơn nữa bản thân cũng không sợ phim kinh dị, thêm vào đó không khí căn phòng lại an tĩnh tối mờ, tôi đã ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Không biết tôi đã ngủ bao lâu, đến lúc tỉnh lại, liền phát hiện ra ngoài cửa sổ trời đã tờ mờ sáng, ti vi thì đã tắt từ lúc nào, mà điều càng khiến tôi giật mình hơn chính là, tôi đang nằm ở trong lòng Thư Lạc, trên người thì đang đắp áo khoác của cậu ta.
Tôi nhất thời có chút mơ hồ, vẫn còn ngái ngủ dụi dụi mắt.
“Dậy rồi?”
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thư Lạc đang nhìn tôi mỉm cười ấm áp.
Tôi sửng sốt một chút, nhanh chóng ngồi dậy, có chút xấu hổ.
“Mấy giờ rồi?”
“Năm giờ.”
“Năm giờ?! ” tôi ngạc nhiên, “Tôi, tôi hình như đã ngủ thật lâu…”
“Lúc mười hai giờ là thấy anh ngủ thiếp đi rồi, anh nằm trong lòng tôi ngủ rất say đó nha.”
Thư Lạc nhìn tôi cười trộm, cúi xuống nhặt áo khoác lên, khoác lên vai tôi, sau đó, thừa lúc tôi còn chưa lấy lại tỉnh táo, cậu ta liền nhẹ nhàng hôn lên thái dương của tôi một cái.
Tôi đờ người, đột nhiên cảm thấy gương mặt đang nóng lên, xấu hổ đến không ngốc đầu lên được, chỉ có thể lúng túng thấp giọng lầm bầm vài câu, sau đó đỏ mặt chạy về phòng của mình.
Thực sự là quá mất thể diện mà, một người đàn ông trưởng thành lại để cho một đứa trẻ ôm ấp trong lòng mà ngủ…
Nhưng mà… vòng tay của Thư Lạc thực sự rất… rất ấm áp…
Tác giả :
Tứ Chích Cước