Bỉ Ngạn – Huyết Nguyệt Ly Hồn
Chương 4
Một cái rất nhanh trong nháy mắt, trước mắt Dạ Minh Nguyệt phảng phất hiện lên vật gì. Thông thường nếu là người đến xem, thì tuyệt đối thấy không rõ đó là cái gì, dù sao tốc độ thật sự quá nhanh. Nhưng Dạ Minh Nguyệt là ma tộc, sở dĩ hắn thấy rõ, đó là một khối ngọc. Dạ Minh Nguyệt đè xuống tâm tình kích động trong lòng, chăm chú nhìn chằm chằm khối ngọc, lợi dụng đặc thù thân pháp của Ma tộc gắt gao theo ở phía sau.
Kia khối ngọc phảng phất có chút mệt mỏi, chợt nhanh chợt chậm, hào quang cũng ảm đạm rất nhiều, dường như trước đã bị nhân truy quá nhiều. Dạ Minh Nguyệt lơ đãng vung lên nhất mạt mỉm cười, cảm khái chính mình thật đúng là vận khí tốt a. Mắt thấy kia cổ ngọc vào sơn động, Dạ Minh Nguyệt ẩn thân mình, cũng đi vào. Thấy cổ ngọc đứng ở trên một khối cổ thạch, thu lại hào quang, Dạ Minh Nguyệt ngừng thở, chậm rãi tiến về phía trước.
Dạ Minh Nguyệt tỉ mỉ quan sát khối cổ ngọc, quả thật là thiên chi kỳ bảo, đoan đoan cùng phàm vật bất đồng, ngay tại lúc này khi thu lại hào quang, ở ngoài mơ hồ cũng có quang hoa lưu chuyển, xa hoa lộng lẫy. Tuy là ngọc chưa từng được mài, nhưng hoa văn tự nhiên, càng là hồn nhiên thiên thành (ý nói là giống như từ trời mà thành), nhân loại bất năng so sánh được. Dạ Minh Nguyệt tái tỉ mỉ nhìn một chút kia hoa văn, càng xem càng mỹ lệ, kia đường cong lưu chuyển, lại dường như ẩn chứa Bát quái Thái Cực, phảng phất muốn đem nhân hút vào trong đó.
Dạ Minh Nguyệt thất kinh tỉnh lại, đây là cổ ngọc tác quái! Thảo nào dễ dàng như vậy hựu tìm được rồi, cổ ngọc dù sao cũng là linh vật, sao đơn giản như vậy bị nắm trụ? Dạ Minh Nguyệt khóe miệng vung lên nhất mạt mỉm cười, mà thôi mà thôi, là chính mình quá mức khinh địch, nhưng cũng không trách được người khác. Trước chính mình nhớ lại, nhiều như vậy Ma tộc đã chết, hẳn là bên người cổ ngọc có cái gì đó bảo vệ, hiện tại xem ra, là bản thân sai rồi.
Lại một cái trong nháy mắt, Dạ Minh Nguyệt phát hiện hoàn cảnh vị trí của chính mình đã biến hóa. Trong lòng rõ ràng, đây là mê ảo trận của cổ ngọc, không khỏi cẩn thận.
Đây là hoàn cảnh rất quen thuộc, Dạ Minh Nguyệt nhìn về phía phải trái hai bên thương ***, ở trên khu phố cổ xưa, không khỏi một trận hoảng hốt. Phía trước là nhà của chính mình, a, không đúng, phải gọi là nhà của cậu mới đúng a. Chính mình khi đó còn nhỏ, cũng không biết được phải đi ra sức thực hiện lợi ích bản thân. Sở dĩ phụ mẫu cuối cùng lưu cho hắn một chút đồ vật, cũng đã bị thân thích chiếm đoạt.
Đi vào trong phòng, bọn họ bây giờ không nhìn thấy bản thân. Trong nhà thân thích đề ở đó, Hiện tại đang tranh chấp về vấn đề nhà cửa và ai là người thừa kế và nuôi dưỡng hắn, đó là vấn đề quan trọng nhất. Hăn kỳ thực cùng phụ thân lớn lên rất giống nhau, Dạ Minh Nguyệt hoảng hốt nhìn về phía di ảnh đọng ở trên tường, nhẹ nhàng nở nụ cười, không biết phụ thân có thể hay không vì chính mình đệ đệ mà cảm thấy trái tim băng giá ni?
Nhìn đám bọn họ thần sắc đỏ mặt tía tai, Dạ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân cách quá xa, cúi đầu, ở trong góc nhìn thấy mình khi còn bé. Như vậy thân thể nhỏ gầy, phảng phất một thời gian dài không đủ chất dinh dưỡng, sắc mặt tái nhợt (cái này ta chém đại a, đọc tiếng trung không hiểu). Hắn đang mân trứ môi, nhìn các đại nhân (người lớn) khắc khẩu trong nhà. Giữa ánh mắt, chứa đựng chính là chẳng đáng.
Đúng vậy, hoàn toàn chẳng đáng. Hồi tưởng lại chính tâm tình ngay lúc đó, Dạ Minh Nguyệt không khỏi cười, phiếm trứ một chút cay đắng. Kỳ thực, hắn cũng không muốn đi theo ai, bởi vì hắn có thể nhìn ra vẻ chán ghét trong mắt bọn họ. Nhưng mà, ghét thì phải làm thế nào đây? Hắn kỳ thực, thầm nghĩ một người sinh hoạt mà thôi. Nhưng mà, không ai nhìn về phía hắn, đều tại vì tranh cãi vấn đề nhà cửa, vì hắn vấn đề mà trốn tránh lẫn nhau.
Một thanh âm của đại bác (người này là Bác lớn chứ không phải súng gì đâu nhá ^^) “Đã là ngươi kế thừa gia sản, nên ngươi nuôi dưỡng tiểu quỷ đây, không phải, đây là quá không công bằng a?” Bốn phía thân thích đều phụ họa, nếu tranh gia sản chỉ vì hắn, vậy cho hắn một bao quần áo cũng tốt a, chí ít tâm nguyện cũng giống như chính mình. Cậu mợ tự nhiên minh bạch, hung hăng đối Dạ Minh Nguyệt liếc mắt một cái, liền đồng ý.
Tràng cảnh lần thứ hai biến hóa, lần này là ở trường học.
Dạ Minh Nguyệt nhìn lão sư thường tao nhã đang đối mình chửi ầm lên, sau đó nhốt chính mình vào căn phòng dưới miệng thang gác với đống hỗn tạp màu đen, hết thảy đều là những học sinh gây ồn ào, tựa hồ rất thích ý kiến về hình dáng hắn bị nghiêm phạt.
Hắn tại trong phòng tối đợi hết một ngày một đêm, cậu mợ tựa hồ cũng không phát hiện hắn không có về nhà, bởi vì theo thường ngày, trên bàn cơm là không có ghế của hắn. Thẳng đến ngày thứ hai, khi lão sư lên lớp điểm danh, phát hiện hắn cũng không tại, mới cùng học trò nhớ lại, tựa hồ lão sư đem hắn giam lại, đến bây giờ còn không có phóng xuất.
Thẳng đến khi hắn đi ra, lão sư vì che dấu chính bản thân, đối với hắn nói rằng “Học sinh như ngươi vậy tựu nên hảo hảo giáo huấn, kỳ thực lão sư cũng không phải cố ý làm khó dễ ngươi, ngươi hiện tại biết sai rồi ni?” A, Dạ Minh Nguyệt nghe thấy thì nhẹ nhàng đối chính mình nở nụ cười, phảng phất như nghe được chuyện cười giống nhau. Đúng vậy, thế nào lại không buồn cười ni? Đem lúc chính mình nhốt lại một ngày một đêm, điều này sao có thể không buồn cười chứ?
Dạ Minh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, quay lại bầu không khí hư vô nói rằng “Không cần thiết, ta cũng không muốn một lần nữa trở về chỗ ta sinh ra a.” Điều này đối hắn mà nói, cũng không phải cái gì kí ức tốt đẹp, cũng không cần phải trở về chỗ cũ.” Trong không khí đột nhiên xuất hiện một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài, nghiêng đầu đối hắn cười “Xin lỗi, ta không biết người của ngươi sinh như vậy đau khổ.”
Đau khổ sao? Dường như là bị lây nhiễm nụ cười kia, Dạ Minh Nguyệt cũng khinh thường cười rộ lên. Bản thân cũng chưa bao giờ nghĩ chính mình đau khổ ni, nhìn tiểu oa nhi trong mắt nồng đậm đau xót hòa xin lỗi, Dạ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cười. Lẽ nào tại trong mắt người khác, bản thân chính mình thật sự rất thương cảm sao? Kia tiểu oa nhi lại mở miệng “Bây giờ linh hồn của ngươi đã bị ta hút vào trong cơ thể, sở dĩ thân xác của ngươi đã tiêu thất.”
“Nói ngắn gọn, chính là ta đã chết?” Dạ Minh Nguyệt không để ý mà hỏi vặn lại. Kia tiểu oa nhi không có ý tứ mà gật đầu, “Xin lỗi, ta sẽ bồi thường của ngươi.” Dạ Minh Nguyệt lắc đầu “Không cần, như vậy cũng không sao.” Tiểu oa nhi kiên định lắc đầu “Bất, đây là ta tạo thành, ta nhất định phải bồi thường ngươi. Huống hồ, ta đối với ngươi rất có hảo cảm, ngươi là người tốt.”
Dạ Minh Nguyệt bật cười, người tốt? Thật đúng là một hình dung thú vị. Tái một cái trong nháy mắt, Dạ Minh Nguyệt cảm thấy linh hồn của chính mình phảng phất bị cái gì đè ép, tiến nhập một cái không gian cố định. Dạ Minh Nguyệt lúc này có chút hồ đồ, lẽ nào đây là bồi thường của tiểu oa nhi kia? Hay lại là của hắn tạp kĩ (trò đùa) mới? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Bên người một thanh âm ầm ĩ, “Sinh rồi sinh rồi, chúc mừng hoàng phi, chúc mừng hoàng phi, là một tiểu hoàng tử.” Hoàng tử? Dạ Minh Nguyệt cảm thấy đại não chính mình có một chút dừng lại. Đây là cái quái gì a? Mang theo kí ức đầu thai? Kia tiểu oa nhi làm việc cũng không tránh khỏi rất hoang đường a?
Kia khối ngọc phảng phất có chút mệt mỏi, chợt nhanh chợt chậm, hào quang cũng ảm đạm rất nhiều, dường như trước đã bị nhân truy quá nhiều. Dạ Minh Nguyệt lơ đãng vung lên nhất mạt mỉm cười, cảm khái chính mình thật đúng là vận khí tốt a. Mắt thấy kia cổ ngọc vào sơn động, Dạ Minh Nguyệt ẩn thân mình, cũng đi vào. Thấy cổ ngọc đứng ở trên một khối cổ thạch, thu lại hào quang, Dạ Minh Nguyệt ngừng thở, chậm rãi tiến về phía trước.
Dạ Minh Nguyệt tỉ mỉ quan sát khối cổ ngọc, quả thật là thiên chi kỳ bảo, đoan đoan cùng phàm vật bất đồng, ngay tại lúc này khi thu lại hào quang, ở ngoài mơ hồ cũng có quang hoa lưu chuyển, xa hoa lộng lẫy. Tuy là ngọc chưa từng được mài, nhưng hoa văn tự nhiên, càng là hồn nhiên thiên thành (ý nói là giống như từ trời mà thành), nhân loại bất năng so sánh được. Dạ Minh Nguyệt tái tỉ mỉ nhìn một chút kia hoa văn, càng xem càng mỹ lệ, kia đường cong lưu chuyển, lại dường như ẩn chứa Bát quái Thái Cực, phảng phất muốn đem nhân hút vào trong đó.
Dạ Minh Nguyệt thất kinh tỉnh lại, đây là cổ ngọc tác quái! Thảo nào dễ dàng như vậy hựu tìm được rồi, cổ ngọc dù sao cũng là linh vật, sao đơn giản như vậy bị nắm trụ? Dạ Minh Nguyệt khóe miệng vung lên nhất mạt mỉm cười, mà thôi mà thôi, là chính mình quá mức khinh địch, nhưng cũng không trách được người khác. Trước chính mình nhớ lại, nhiều như vậy Ma tộc đã chết, hẳn là bên người cổ ngọc có cái gì đó bảo vệ, hiện tại xem ra, là bản thân sai rồi.
Lại một cái trong nháy mắt, Dạ Minh Nguyệt phát hiện hoàn cảnh vị trí của chính mình đã biến hóa. Trong lòng rõ ràng, đây là mê ảo trận của cổ ngọc, không khỏi cẩn thận.
Đây là hoàn cảnh rất quen thuộc, Dạ Minh Nguyệt nhìn về phía phải trái hai bên thương ***, ở trên khu phố cổ xưa, không khỏi một trận hoảng hốt. Phía trước là nhà của chính mình, a, không đúng, phải gọi là nhà của cậu mới đúng a. Chính mình khi đó còn nhỏ, cũng không biết được phải đi ra sức thực hiện lợi ích bản thân. Sở dĩ phụ mẫu cuối cùng lưu cho hắn một chút đồ vật, cũng đã bị thân thích chiếm đoạt.
Đi vào trong phòng, bọn họ bây giờ không nhìn thấy bản thân. Trong nhà thân thích đề ở đó, Hiện tại đang tranh chấp về vấn đề nhà cửa và ai là người thừa kế và nuôi dưỡng hắn, đó là vấn đề quan trọng nhất. Hăn kỳ thực cùng phụ thân lớn lên rất giống nhau, Dạ Minh Nguyệt hoảng hốt nhìn về phía di ảnh đọng ở trên tường, nhẹ nhàng nở nụ cười, không biết phụ thân có thể hay không vì chính mình đệ đệ mà cảm thấy trái tim băng giá ni?
Nhìn đám bọn họ thần sắc đỏ mặt tía tai, Dạ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy bản thân cách quá xa, cúi đầu, ở trong góc nhìn thấy mình khi còn bé. Như vậy thân thể nhỏ gầy, phảng phất một thời gian dài không đủ chất dinh dưỡng, sắc mặt tái nhợt (cái này ta chém đại a, đọc tiếng trung không hiểu). Hắn đang mân trứ môi, nhìn các đại nhân (người lớn) khắc khẩu trong nhà. Giữa ánh mắt, chứa đựng chính là chẳng đáng.
Đúng vậy, hoàn toàn chẳng đáng. Hồi tưởng lại chính tâm tình ngay lúc đó, Dạ Minh Nguyệt không khỏi cười, phiếm trứ một chút cay đắng. Kỳ thực, hắn cũng không muốn đi theo ai, bởi vì hắn có thể nhìn ra vẻ chán ghét trong mắt bọn họ. Nhưng mà, ghét thì phải làm thế nào đây? Hắn kỳ thực, thầm nghĩ một người sinh hoạt mà thôi. Nhưng mà, không ai nhìn về phía hắn, đều tại vì tranh cãi vấn đề nhà cửa, vì hắn vấn đề mà trốn tránh lẫn nhau.
Một thanh âm của đại bác (người này là Bác lớn chứ không phải súng gì đâu nhá ^^) “Đã là ngươi kế thừa gia sản, nên ngươi nuôi dưỡng tiểu quỷ đây, không phải, đây là quá không công bằng a?” Bốn phía thân thích đều phụ họa, nếu tranh gia sản chỉ vì hắn, vậy cho hắn một bao quần áo cũng tốt a, chí ít tâm nguyện cũng giống như chính mình. Cậu mợ tự nhiên minh bạch, hung hăng đối Dạ Minh Nguyệt liếc mắt một cái, liền đồng ý.
Tràng cảnh lần thứ hai biến hóa, lần này là ở trường học.
Dạ Minh Nguyệt nhìn lão sư thường tao nhã đang đối mình chửi ầm lên, sau đó nhốt chính mình vào căn phòng dưới miệng thang gác với đống hỗn tạp màu đen, hết thảy đều là những học sinh gây ồn ào, tựa hồ rất thích ý kiến về hình dáng hắn bị nghiêm phạt.
Hắn tại trong phòng tối đợi hết một ngày một đêm, cậu mợ tựa hồ cũng không phát hiện hắn không có về nhà, bởi vì theo thường ngày, trên bàn cơm là không có ghế của hắn. Thẳng đến ngày thứ hai, khi lão sư lên lớp điểm danh, phát hiện hắn cũng không tại, mới cùng học trò nhớ lại, tựa hồ lão sư đem hắn giam lại, đến bây giờ còn không có phóng xuất.
Thẳng đến khi hắn đi ra, lão sư vì che dấu chính bản thân, đối với hắn nói rằng “Học sinh như ngươi vậy tựu nên hảo hảo giáo huấn, kỳ thực lão sư cũng không phải cố ý làm khó dễ ngươi, ngươi hiện tại biết sai rồi ni?” A, Dạ Minh Nguyệt nghe thấy thì nhẹ nhàng đối chính mình nở nụ cười, phảng phất như nghe được chuyện cười giống nhau. Đúng vậy, thế nào lại không buồn cười ni? Đem lúc chính mình nhốt lại một ngày một đêm, điều này sao có thể không buồn cười chứ?
Dạ Minh Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, quay lại bầu không khí hư vô nói rằng “Không cần thiết, ta cũng không muốn một lần nữa trở về chỗ ta sinh ra a.” Điều này đối hắn mà nói, cũng không phải cái gì kí ức tốt đẹp, cũng không cần phải trở về chỗ cũ.” Trong không khí đột nhiên xuất hiện một tiểu oa nhi phấn điêu ngọc mài, nghiêng đầu đối hắn cười “Xin lỗi, ta không biết người của ngươi sinh như vậy đau khổ.”
Đau khổ sao? Dường như là bị lây nhiễm nụ cười kia, Dạ Minh Nguyệt cũng khinh thường cười rộ lên. Bản thân cũng chưa bao giờ nghĩ chính mình đau khổ ni, nhìn tiểu oa nhi trong mắt nồng đậm đau xót hòa xin lỗi, Dạ Minh Nguyệt chỉ cảm thấy buồn cười. Lẽ nào tại trong mắt người khác, bản thân chính mình thật sự rất thương cảm sao? Kia tiểu oa nhi lại mở miệng “Bây giờ linh hồn của ngươi đã bị ta hút vào trong cơ thể, sở dĩ thân xác của ngươi đã tiêu thất.”
“Nói ngắn gọn, chính là ta đã chết?” Dạ Minh Nguyệt không để ý mà hỏi vặn lại. Kia tiểu oa nhi không có ý tứ mà gật đầu, “Xin lỗi, ta sẽ bồi thường của ngươi.” Dạ Minh Nguyệt lắc đầu “Không cần, như vậy cũng không sao.” Tiểu oa nhi kiên định lắc đầu “Bất, đây là ta tạo thành, ta nhất định phải bồi thường ngươi. Huống hồ, ta đối với ngươi rất có hảo cảm, ngươi là người tốt.”
Dạ Minh Nguyệt bật cười, người tốt? Thật đúng là một hình dung thú vị. Tái một cái trong nháy mắt, Dạ Minh Nguyệt cảm thấy linh hồn của chính mình phảng phất bị cái gì đè ép, tiến nhập một cái không gian cố định. Dạ Minh Nguyệt lúc này có chút hồ đồ, lẽ nào đây là bồi thường của tiểu oa nhi kia? Hay lại là của hắn tạp kĩ (trò đùa) mới? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Bên người một thanh âm ầm ĩ, “Sinh rồi sinh rồi, chúc mừng hoàng phi, chúc mừng hoàng phi, là một tiểu hoàng tử.” Hoàng tử? Dạ Minh Nguyệt cảm thấy đại não chính mình có một chút dừng lại. Đây là cái quái gì a? Mang theo kí ức đầu thai? Kia tiểu oa nhi làm việc cũng không tránh khỏi rất hoang đường a?
Tác giả :
Huyết Nguyệt Ly Hồn