Bỉ Ngạn Hữu Yêu
Chương 41: Bách Lí Phượng tận tình như lửa
Ngoài phòng, Bách Lí Phượng ngồi trên một cành cây lá xum xuê, nghe cuộc đối thoại của Vệ Đông Li và Khổng Tử Viết, chỉ thấy vô cùng đau lòng! Như…như có một bàn tay thọc vào tim gã rồi xé nát nó ra! Máu tươi đầm đìa, trái tim thắt lại, nỗi đau đớn cận kề cái chết như một con quái thú sắp nuốt chửng gã!
Bách Lí Phượng xiết chặt thân cây, chỉ sợ mình không kìm được cơn đau này sẽ lao vào giết Vệ Đông Li!
Đôi mắt trăng lưỡi liềm hay cười giờ bao phủ đầy lệ khí oán hận, quanh người ngập tràn hơi thở u ám. Gã mặt mày vô cảm khẽ hừ một tiếng, nhẹ nhàng bay xuống, mượn bóng đêm bắt đầu phóng hỏa khắp nơi!
Vệ Đông Li tìm thấy Khổng Tử Viết nên không phóng hỏa đốt Vương phủ nữa. Gã mất đi Khổng Tử Viết, đương nhiên phải phóng hỏa tìm người! Vệ Đông Li coi mạng người như cỏ rác, thì sao gã phải để ý tới sống chết của kẻ khác đây? Cả đời này của Bách Lí Phượng gã chỉ mong vành tai mái tóc kề cận nhau cùng Khổng Tử Viết mà thôi!
Đương tiếng ầm ĩ cứu hỏa vang lên trong Vương phủ, Khổng Tử Viết bắt đầu thầm than khóc, cô thật sự thật sự thật sự rất không muốn để Bách Lí Phượng và Vệ Đông Li xảy ra xung đột trực tiếp. Thế nhưng hai người đó chưa bao giờ chịu cho cô chút thời gian để cô dẹp hết những cảm xúc rối bời nghĩ ra một cách điều hòa, không để bất cứ ai bị tổn thương rồi kết thúc vấn đề. Ôi…ngoài than thở một tiếng, giờ cô chẳng còn cách nào khác.
Ánh lửa nổi dậy khắp nơi trong Vương phủ, Vệ Đông Li bình chân như vại, chỉ nắm chặt bàn tay Khổng Tử Viết, lặng lẽ chịu đựng nhiệt độ đang dần tăng cao.
Khổng Tử Viết mím môi như đang hạ quyết tâm rất lớn, cô nói: “Vệ Đông Li, nếu chàng học được cách tôn trọng, chịu cho ta tự do, ta sẽ ở bên cạnh chàng, không đi xa đâu.”
Vệ Đông Li cụp mắt xuống, làn mi run run như quạt hương bồ, khóe môi khẽ nhếch lên rồi hôn lên giữa mày cô.
Khổng Tử Viết run rẩy, nhắm mắt lại thì thào: “Vệ Đông Li, chàng nói giữa chúng ta có phải nghiệt duyên hay không?”
Vệ Đông Li hỏi lại: “Nghiệt duyên chẳng lẽ không phải duyên ư?”
Khổng Tử Viết cười mà rơi lệ.
Ngoài cửa, Tiêu Doãn thật vội kêu lên: “Chủ tử, phòng của Hòa cô nương đang bốc cháy!”
Vệ Đông Li nhíu mày, buông đôi tay đang ôm Khổng Tử Viết ra, vận khinh công bay tới phòng Hòa Doanh Tụ.
Khổng Tử Viết bừng tỉnh lại, chỉ nghe thấy hắn để lại hai chữ trên không, “Đợi ta.”
Khổng Tử Viết cúi đầu nhìn đôi tay mình, chợt thấy mờ mịt. Cô không nén nổi cảm thán, con người này thật là ti tiện! Vệ Đông Li không trói buộc cô nữa, cô lại cảm thấy không thoải mái.
Khẽ than một tiếng, Khổng Tử Viết một mình ngồi trước bàn trang điểm, im lặng chờ đợi, Bách Lí Phượng có thể chạy thoát khỏi đây sớm một chút mới được, thế nào cũng đừng có đụng phải Vệ Đông Li.
Trong nỗi lo lắng hình như cô ngửi thấy một mùi khói sặc sụa. Ngoảnh đầu nhìn thấy phòng bên cạnh cô đã bốc cháy! Khói lửa cuồn cuộn, lưỡi lửa tạt vào mặt!
Khổng Tử Viết sững sờ, vội đứng dậy chuẩn bị chạy ra ngoài. Thế nhưng rất bất hạnh là cửa phòng cô đã bị người ngoài khóa mất rồi!
Khổng Tử Viết thầm kêu chết cha. Nếu Bách Lí Phượng phóng hỏa thì chắc chắc gã sẽ muốn cứu cô ra ngoài, quyết không khóa cửa phòng cô thế này!
Khổng Tử Viết vội quay người đẩy cửa sổ, nhưng lại phát hiện ra cửa sổ đã bị người khác chặn lại bằng gỗ! Cho dù cô có đẩy thế nào cũng không được!
Đều tại cô sơ suất lơ là! Ban nãy rõ ràng nghe thấy có vài tiếng động lạ, vậy mà còn tưởng mọi người đang cứu hỏa, chẳng ngờ hóa ra có người đang chặn đường lùi của cô!
Khổng Tử Viết vừa vội vừa tức, xách ghế lên nện cửa sổ! Lại rất bất hạnh phát hiện ra khung cửa sổ rất chắc, chất lượng có thể nói là hạng một!
Thấy lưỡi lửa đang táp đến, Khổng Tử Viết quăng ghế đi, hổ gầm một tiếng bất chấp tông vào cửa sổ! Mẹ nó chứ!
Không thành hổ cũng thành quỷ! Liều thôi!
Có lẽ suy nghĩ đã thành, cơ thể Khổng Tử Viết chợt nổi lên vầng sáng trắng bạc chói lòa, tiếp theo đó một con bạch hổ trắng như tuyết phá cửa sổ mà ra! Cây trâm thìa gỗ của cô rơi trên đất cùng với những áo váy rách tả tới bị lưỡi lửa cuốn vào trong bụng.
Khổng Tử Viết vắt chân lên chạy như điên ra ngoài mười mét, rồi mới nhớ ra cây trâm thìa gỗ Vệ Đông Li cài trên tóc mình, cô nghiến răng hổ, lại xoay người chạy về.
Căn phòng đã bị biển lửa nuốt chửng, Khổng Tử Viết đứng ngoài cửa sổ, chịu đựng nhiệt độ đang phả vào mặt, cô hơi lưỡng lự. Lao vào biển lửa vì một cây trâm thìa gỗ hình như rất không lí trí thì phải. Nhưng….vừa nghĩ tới dáng vẻ chăm chú khi Vệ Đông Li vẽ bông hoa bỉ ngạn ấy vì cô, cô lại thấy cây trâm thìa gỗ ấy rất quý giá, không thể để nó vùi thây trong biển lửa được!
Mẹ nó! Liều vậy!
Cùng lắm thì bị nương thành “hổ sữa quay”, sau đó cố biến thân thành người để vết bỏng tự động lành là được!
Khổng Tử Viết bất chấp, giậm chân xông vào trong căn phòng!
Đúng lúc này Bách Lí Phượng đã dịch dung thành Tiêu Doãn đột nhiên xuất hiện, chân giẫm lên lưng con bạch hổ nhảy thẳng vào trong phòng, vừa thét gọi tên Khổng Tử Viết, vừa nhanh chóng lùng sục một vòng, sau đó lại nhảy ra từ cửa sổ, lăn lộn để dập tắt lửa đang bén trên áo quần, rồi nhanh nhẹn bật nhảy lên.
Cùng lúc này, Vệ Đông Li nhận được tin căn phòng Khổng Tử Viết đang ở đã bị lửa lớn nuốt gọn!
Vệ Đông Li đỏ mắt, cấp tốc chạy tới, chào đón hắn là cái khóa sắt đã bị lửa nung đỏ!
Vệ Đông Li chấn động cả người, một tay đoạt thùng nước trong tay thị vệ, giơ qua đỉnh đầu trút ào ào xuống mình. Sau đó rút thanh đại đao của thị vệ ra chém đứt cái khóa sắt cửa phòng, trong tiếng la hét của bọn thị vệ, hắn không chút do dự lao vào trong phòng gọi to tên của Khổng Tử Viết!
Khổng Tử Viết chợt nghe thấy tiếng của Vệ Đông Li, lập tức nghển cổ lên nhìn, đúng lúc qua cửa sổ đang bốc cháy nhìn thấy đôi mắt đã biến thành màu đỏ thẫm cùng với cơ thể đang bùng cháy của Vệ Đông Li!
Khổng Tử Viết nghẹn cổ họng, cơ thể không thể kìm nén mà run lên. Cô chẳng ngờ, thế nào cũng chẳng ngờ được Vệ Đông Li lại có thể vì cô mà lao đầu vào biển lửa! Lúc này cô đã không thể nào diễn tả được tâm trạng của mình, chỉ thấy khó thở như đang rơi vào trong biển lửa giống như Vệ Đông Li!
Khổng Tử Viết đau lòng khôn xiết, phát ra tiếng gầm thét đinh tai nhức óc, nước mắt đầm đìa gọi tên Vệ Đông Li, để hắn biết hướng cô đang ở, để hắn mau chóng lui ra khỏi biển lửa!
Vệ Đông Li vừa nghe thấy tiếng hổ gầm, trái tim hắn đột nhiên nảy lên! Qua biển lửa hắn nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Khổng Tử Viết, lòng hắn xẹt qua sự ngọt ngào và yên lòng vô cùng. Chỉ cần cô bình an là tốt rồi.
Bách Lí Phượng thấy Vệ Đông Li lao ra ngoài cửa sổ, vội đập đầu con bạch hổ, trách nó để lộ hành tung của gã, sau đó nhấc con bạch hổ ục ịch lên vai bằng sức lực dũng mãnh rồi co giò chảy thẳng!
Khổng Tử Viết cứ nhìn về phía Vương phủ đã bị lửa nuốt chửng cho tới khi Vệ Đông Li từ cửa sổ nhảy ra khỏi biển lửa, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vệ Đông Li đứng trong làn khói dày đặc, không đếm xỉa gì tới ngọn lửa đang cháy trên áo hắn, một tay đoạt lấy cung tên trên người thị vệ, rút ra ba mũi tên lắp đầy cung, nhắm chuẩn Bách Lí Phượng, ngón tay buông ra bắn cùng lúc ba mũi tên tới!
Khổng Tử Viết nhìn thấy ý muốn giết người trong mắt Vệ Đông Li. Nếu không phải Bách Lí Phượng đang cõng cô, vô tình cô đã che lưng cho gã thì giờ hướng những mũi tên kia chắc chắc là tim Bách Lí Phượng, mà không phải cẳng chân của gã nữa rồi!
Bách Lí Phượng nhanh nhẹn né được ba mũi tên Vệ Đông Li bắn ra, nhưng không ngờ Vệ Đông Li đã tính cả hướng gã né tránh, lại bắn ra ba mũi tên liên tiếp!
Bách Lí Phượng vì đang cõng trọng lượng của Khổng Tử Viết, nên thân hình không được linh hoạt lắm. Vất vả lắm mới tránh được hai trong ba mũi tên, nhưng không thể né được mũi tên cuối cùng! Cẳng chân gã phát lạnh, chân trái mất đi sức lực trong nháy mắt, cả người nghiêng đổ ngã ra đất.
Lúc này ngọn lửa trên người Vệ Đông Li đã được bọn thị vệ dập tắt, nhưng hắn không đi tới chỗ Khổng Tử Viết, mà cứ đứng sững ở đó, lại lắp tên lên nhắm chuẩn mặt của Bách Lí Phượng! Hắn….muốn lấy mạng của Bách Lí Phượng!
Khổng Tử Viết thấy Vệ Đông Li thực sự muốn giết người, cô hoảng sợ, vội lăn xuống đất che cho Bách Lí Phượng.
Đúng lúc này, căn phòng Vệ Đông Li và Khổng Tử Viết cùng ở đột nhiên ầm ầm sụp đổ, ép tất cả mọi người phải lùi vài bước.
Lúc mắt con người thích ứng được với nhiệt độ cao do lửa tạo thành thì đã không tìm thấy bóng dáng của Bách Lí Phượng và con bạch hổ nữa rồi.
Trong bóng đêm Khổng Tử Viết vác Bách Lí Phượng nhảy ra khỏi bức tường đang bị lửa thiêu hủy, chạy như điên thậm chí còn không dám ngoảnh đầu lại nhìn Vệ Đông Li một cái.
Bách Lí Phượng nằm sấp trên lưng Khổng Tử Viết, cúi đầu kêu gào: “Tử Viết của ta, Tử Viết của ta!”
Khổng Tử Viết loạng choạng suýt nữa thì ngã nhoài về trước! Nếu giờ cô có thể nói tiếng người thì chắc chắn cô sẽ cảnh cáo Bách Lí Phượng, kêu thì thì được, nhưng tuyệt đối không được chùi nước mắt nước mũi lên cổ cô đâu nhé!
May mà Bách Lí Phượng thuộc loại “đánh sấm chứ không mưa”, không thì cô chắc chắc sẽ quăng gã xuống đất!
Khó khăn lắm thoát ra ngoài được rồi kiếm một nơi hẻo lánh, Khổng Tử Viết đã mệt thở hồng hộc, tứ chi bải hoải, nằm bò ra đất.
Bách Lí Phượng trượt xuống từ lưng cô, lăn một cái rồi nhanh nhẹn nhổ mũi tên trên bắp chân ra, sau đó móc thuốc trị thương ra đổ lên miệng vết thương. Kéo đai lưng ra băng hai vòng quanh vết thương rồi buộc chặt. Động tác gã lưu loát, một tiếng rên cũng không có.
Xử lí mọi thứ xong xuôi, Bách Lí Phượng mềm nhũn nằm trên lưng Khổng Tử Viết, sau đó lột cái mặt giả ra, vừa vuốt ve bộ lông của cô, vừa thở vắn than dài: “Mất một, lại tìm thấy một, ôi….” Khổng Tử Viết không dễ chịu, cảm thấy có lỗi với Bách Lí Phượng, tự nhủ sẽ tìm một cơ hội nói sự thật cho gã biết vậy. Nhưng chẳng biết sau khi gã biết sự thật thì sẽ có phản ứng gì đây.
Khổng Tử Viết thầm than một tiếng, quay cái đầu bù xù lông la lại khẽ dụi dụi Bách Lí Phượng, coi như đang an ủi gã.
Bách Lí Phượng cào cào dúm lông đỏ chỗ trán Khổng Tử Viết, hỏi: “Hổ Hổ, sao ngươi lại ở trong phủ của Vệ Đông Li thế?” mắt gã sáng rỡ, kích động nói: “Có phải ngươi biết Tử Viết đang ở đâu phải không?”
Khổng Tử Viết muốn gật đầu, nhưng không tài nào gật đầu nổi, đành cứng cổ nhìn thẳng Bách Lí Phượng.
Bách Lí Phượng kích động đứng dậy, nói to: “Đi! Chúng ta đi tìm Tử Viết!”
Khổng Tử Viết chìa vuốt khẽ đập một cái vào vết thương chỗ bắp chân Bách Lí Phượng.
Bách Lí Phượng rên một tiếng, cúi đầu rồi lại ngồi xuống đất, mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng ồm ồm như đang lẩm bẩm: “Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ bắt Vệ Đông Li phải trả giá!” Nói dứt gã mở mắt ra, sáp đến trước mặt Khổng Tử Viết nhếch mép cười một cái, đưa ra vò vò đầu cô, chọc ghẹo nói: “Hôm nay may mà có ngươi, không thì ta đã bị thằng nhãi Vệ Đông Li bắn chết rồi…”
Dưới ánh trăng, Khổng Tử Viết nhìn vào đôi mắt lấp lánh ánh sao của Bách Lí Phượng, nghe hắn cứ lải nhải nói những chuyện sau này, tự dưng lòng cô nảy sinh một cảm giác rất kì lạ, thậm chí cô bắt đầu hâm mộ Bách Lí Phượng, thấy gã mới là người sống tự do nhất.
Đêm trở lạnh, Bách Lí Phượng trở mình cưỡi trên lưng con bạch hổ, quả quyết nói: “Đi, chúng ta đi kiếm một chỗ ra dáng để ở! Sau này ta sẽ cắm rễ ở Duệ Quốc! Ngày nào cũng tới phóng hỏa phủ Vệ Đông Li cho tới khi hắn chịu giao Tử Viết ra mới thôi! Không thì ta sẽ đốt sạch hết!”
Khổng Tử Viết cúi đầu cười gượng, cảm thấy hình như mình đã bị cuốn vào một vòng tròn tình cảm, càng giãy dụa lại càng lún sâu.
Bách Lí Phượng đối xử tốt với cô, có tình với cô, có ý với cô, không phải cô không biết, cũng…rất muốn đáp lại. Nhưng không hiểu sao lúc nào cô cũng coi Bách Lí Phượng như một người bạn thân, một người có thể giúp bạn không tiếc mạng sống, có thể lao vào nước sôi lửa bỏng! Đương nhiên, tình cảm của con người rất phức tạp. Tuy cô coi gã là bạn thân, trong nhiều lần gã thổ lộ chân tình cũng dần động lòng tình cảm nam nữ. Chẳng qua tình cảm ấy khá nhạt, không dễ phát giác ra mà thôi.
Lúc này cô đang ở bên cạnh Bách Lí Phượng, lòng lại phảng phất nhớ Vệ Đông Li, thậm chí còn lo lắng nếu Vệ Đông Li không tìm thấy cô, liệu có cho rằng cô bội tín bội nghĩa lại chạy trốn hay không?
Có trời mới biết lần này thật sự không phải cô muốn đi, mà là…không thể không cõng Bách Lí Phượng chạy trốn! Nếu Bách Lí Phượng vì cô mà chết dưới mũi tên của Vệ Đông Li thì cô…cô thật sự không biết phải đối mặt với Vệ Đông Li thế nào, đối mặt với chính mình ra sao nữa!
Thầm than một tiếng, Khổng Tử Viết nhận lệnh Bách Lí Phượng, đi về phương xa.
Dưới sự chỉ huy của Bách Lí Phượng, Khổng Tử Viết đã tới một cổng nhà dân trông có vẻ rất khí thế.
Bách Lí Phượng nhón chân bay vào trong viện. Chẳng bao lâu sau, cửa lớn được mở từ bên trong ra, Bách Lí Phượng vẫy vẫy tay ra hiệu bảo Khổng Tử Viết đi vào.
Khổng Tử Viết tò mò nhìn xung quanh một hồi, tưởng rằng nơi này là nhà của Bách Lí Phượng ở Duệ Quốc. Kết quả liền trông thấy một chủ nhà, một phu nhân, ba tiểu thiếp, hai ả nô tỳ, bốn gã người hầu đều đã bị điểm huyệt đạo, hoảng sợ nhìn cô đang lòng vòng trong nhà của họ.
Khổng Tử Viết đưa mắt nhìn Bách Lí Phượng, gã lại cười nhếch mép tuyên bố châm ngôn bốn chữ “thiên hạ đại đồng”.
Khổng Tử Viết gật gù, cảm thấy Bách Lí Phượng thật biết vận dụng “thiên hạ đại đồng” một cách rất triệt để. Ối giời ơi đây không phải nhà của gã, mà là nhà của người khác! Giỏi lắm, chẳng những dám chiếm nhà dân mà còn chiếm trắng trợn như thế, thật đúng là anh hùng!
Bách Lí Phượng nhanh gọn ném từng người kia vào trong nhà chứa củi để tự kiểm điểm rốt cuộc đã đụng phải sao Thái Tuế gì mới phải tai bay vạ gió thế này?
Mọi thứ thu dọn ổn thỏa xong, Bách Lí Phượng liền chim gáy cướp ổ chim khách, ôm con bạch hổ nằm trên giường nhà người ta, vừa vuốt ve lông con bạch hổ, vừa nói phải đi tìm Khổng Tử Viết ra sao, cuối cùng nặng nề ngủ đi mất.
Khổng Tử Viết sợ mình sẽ bất thình lình biến thành một cô gái trần truồng, nên muốn đi kiếm một gian phòng khác để ngủ. Ai ngờ cô vừa động đậy thì Bách Lí Phượng đã xiết chặt ngón tay kéo lông cô lại, không cho cô rời khỏi giường.
Khổng Tử Viết cũng mệt rồi, thấy mình không thể biến thân nhanh thế được, bèn nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Trời đã sáng mà Khổng Tử Viết và Bách Lí Phượng vẫn ôm nhau ngủ.
Hơi thở của Bách Lí Phượng phả vào bộ râu của Khổng Tử Viết, làm cô hơi ngứa, vì thế bực mình vẫy móng đẩy Bách Lí Phượng ra xa một chút.
Bách Lí Phượng mở mắt, mỉm cười định thò tay ra bứt râu hổ của Khổng Tử Viết.
Đúng lúc này một vầng sáng trắng bạc chói lòa bao phủ lấy Khổng Tử Viết.
Bách Lí Phượng sững sờ khoảng ba mươi giây, sau đó căn phòng vốn yên tĩnh không tiếng động đột nhiên phát ra một tiếng hét cao vút! Tiếng hét ấy không những có thể so với cái loa to siêu cấp, còn có uy lực của động đất cấp tám!
Bách Lí Phượng hét làm rát cả màng tai Khổng Tử Viết, làm cô tưởng Vệ Đông Li dẫn người đuổi giết tới nay, lập tức nhảy xuống đất, quay mông lại với Bách Lí Phượng, sốt ruột gào lên: “Lên đi!” vừa thốt ra câu này chính Khổng Tử Viết cũng sững sờ. Hình như….đây không phải tiếng hổ gầm, mà là…tiếng người!
Bách Lí Phượng há hốc mồm, trợn tròn đôi mắt sáng dị thường, cứ nhìn chằm chằm vào thân thể mĩ miều của Khổng Tử Viết, rồi nuốt nước bọt ực một tiếng.
Khổng Tử Viết rùng mình, cẩn thận ôm ngực, sau đó khép chặt hai chân, cố né tránh ánh mắt nóng bỏng của Bách Lí Phượng.
Ai ngờ một động tác nhỏ này đã kéo đứt lí trí của Bách Lí Phượng, đoạt đi hơi thở của gã!
Bách Lí Phượng bay lên người Khổng Tử Viết như một con dơi hút máu, sau đó…ôm lấy cơ thể lõa lồ của cô, mút mát bờ môi cô!
Khổng Tử Viết vừa đẩy Bách Lí Phượng ra, vừa né tránh: “Bách Lí Phượng, ngươi đợi…đợi đã…này…đừng có cắn môi ta!”
Bách Lí Phượng ngước đôi mắt ngập tràn tình dục lên, một chút cũng không chịu thua mà lên án: “Là nàng bảo lên đi mà!”
Khổng Tử Viết bị Bách Lí Phượng chặn họng. Đúng là ban nãy cô vẫn tưởng mình là một con bạch hổ, nên mới lắc mông gọi Bách Lí Phượng đi lên. Giờ thì hay rồi, người ta đã nhào lên! Nhưng chuyện không nên phát triển thế này có được hay không? Đây là hiểu lầm, hiểu lầm tuyệt đối!
Khổng Tử Viết ra tay đẩy ngã gã đàn ông ra tay với cô ra đất, sau đó lật mình cưỡi trên người Bách Lí Phượng, đè chặt hai cái tay láo xược của gã lại, nhìn vào đôi mắt như đang bốc cháy của gã, quát lên: “Bách Lí Phượng! Ngươi nghe ta nói đã! Ta là con bạch hổ, cũng là Khổng Tử Viết! Ngươi…đừng sợ, ta sẽ không ăn thịt ngươi đâu…”
Bách Lí Phượng hé đôi môi trơn bóng kia ra khàn khàn nói: “Tử Viết, ta không sợ nàng ăn thịt ta. Nàng…cứ ăn ta đi. Không thì ta sẽ ăn nàng đấy!”
Khổng Tử Viết giật giật khóe môi, càng lúc càng thấy gã Bách Lí Phượng này quá bạo dạn đi thẳng tới vấn đề.
Bách Lí Phượng thấy Khổng Tử Viết không có vẻ bực mình bèn nghển cổ lên hôn môi cô. Trời ơi, gã sắp hạnh phúc chết mất! Hóa ra Tử Viết của gã chính là Hổ Hổ, Hổ Hổ chính là Tử Viết! Sao gã lại ngốc như thế, chưa bao giờ nghĩ rằng Hổ Hổ chính là Tử Viết chứ? May quá, may quá, gã biết cũng chưa muộn lắm. Ư…môi của Tử Viết mềm thật, ngọt thật giống như cục gạo nếp ấy.
Khổng Tử Viết bị Bách Lí Phượng gặm thì hơi nhũn chân, thở hồng hộc nói: “Bách Lí Phượng, rốt cuộc nguwoi có nghe thấy ta nói gì không hả?!”
Bách Lí Phượng trở mình đè Khổng Tử Viết xuống dưới, nói: “Tử Viết, sau này ta không cưỡi nàng nữa. Cho dù nàng có biến thành bạch hổ ta cũng sẽ cõng nàng đi! Nàng…cho ta đi, ta…ta muốn nàng muốn đến nỗi chỗ này đau nhức quá!” Khổng Tử Viết biết Bách Lí Phượng trước nay là một kẻ ngay thẳng, chỉ không ngờ rằng cả chuyện này gã cũng ngay thẳng như thế, làm cô dở khóc dở cười, không biết phải trả lời gã thế nào.
Cô thấy Bách Lí Phượng cởi áo ra rồi trải xuống đất, cô không nhịn được hỏi gã: “Này, sao không lên giường đi?”
Bách Lí Phượng đỏ mặt nói: “Cái giường đó đã bị người khác ngủ rồi, cái áo này của ta….chỉ là của ta thôi.”
Khổng Tử Viết ấm lòng, trêu ghẹo gã: “Ngươi không ‘thiên hạ đại đồng’ nữa à?”
Bách Lí Phượng bế Khổng Tử Viết đặt lên cái áo đã trải ra, sau đó phủ phục cơ thể dẻo dai của hắn lên thân thể ngọc ngà của Khổng Tử Viết, tình ý thắm thiết nhỏ giọng nói: “Cái gì cũng có thể ‘thiên hạ đại đồng’, chỉ có Tử Viết của ta là không thể ‘thiên hạ đại đồng’ thôi.”
Khổng Tử Viết đỏ bừng mặt, xoay mặt đi.
Bách Lí Phượng cúi đầu ngậm lấy đầu ngực của Khổng Tử Viết, đôi tay run run tách hai chân cô ra, ậm ừ nói: “Tử Viết, ta muốn nàng…”
Đúng lúc này, ngoài cửa chợt truyền tới một loạt tiếng đập cửa dồn dập. Có quan binh gân cổ lên gào thét, “Mở cửa! Mở cửa!”
Bách Lí Phượng làm như không nghe thấy, cứ muốn đi vào cơ thể Khổng Tử Viết, nhưng…không biết đường mà vào.
Khổng Tử Viết không ngờ Bách Lí Phượng vẫn còn là một xử nam, cô ngẩn ngơ rồi đẩy gã ra, lấy bừa một bộ áo váy của nữ quyến lên khoác lên người mình, thở hổn hển nói: “Quan phủ tới lục soát, chúng ta phải nghĩ cách qua một ải này đã.”
Bách Lí Phượng nắm lấy tay cô, gọi một tiếng “Tử Viết…”
Khổng Tử Viết cụp mắt xuống, khàn giọng nói: “Xin lỗi…” Xin lỗi, cô không thể đem mình cho gã; xin lỗi, cô và Vệ Đông Li đã có khế ước với nhau; xin lỗi, cô có tình với gã, nhưng không thể toàn tâm toàn ý giống gã được; xin lỗi Bách Lí Phượng. Bách Lí Phượng nắm chặt ngón tay cô, không cho cô nói hết câu. Gã cũng có tim, gã cũng biết đau, gã vẫn cần có…hi vọng. Đám quan binh đập cửa kia mãi không thấy có người đáp, không khỏi sinh nghi, lệnh người tông cửa ra, toàn bộ xông vào phòng lục soát.
Một giây trước khi quan binh xông vào phòng, Bách Lí Phượng đã mặc xong quần áo, vươn tay ra ôm eo Khổng Tử Viết, dẫn cô nhảy ra ngoài cửa sổ chạy ra cửa sau.
Hôm nay trong đô thành Duệ Quốc có thể nói là năm bước một tốp, mười bước một trạm. Hai người khó khăn lắm mới thoát ra khỏi nhà dân đó tới một cái ngõ có vẻ khá an toàn.
Khổng Tử Viết suy nghĩ rối rắm, cô vừa thương Bách Lí Phượng, vừa không muốn thất tín với Vệ Đông Li, vì thế cô nghiến răng quyết tâm nói: “Vệ Đông Li đối xử với ta không tệ, ta đã đồng ý ở bên hắn, ngươi đừng tới đây nữa. Ngươi…hãy đi đi, mau trở về Hồng Quốc….ư.ư….ư…..:
Bách Lí Phượng hôn chặn môi cô, ngang ngạnh cuốn lấy lưỡi cô, ép những lời còn lại phải trở lại bụng. Cho tới khi gã hôn Khổng Tử Viết suýt nữa tắc thở thì mới lưu luyến không nỡ rời khỏi môi cô, chỉ về đám quan binh bắt đầu lùng sục không xa: “Nếu nàng còn nói chọc tức ta thì ta sẽ nhảy ra ngoài! Chết thì chết, tùy ông trời vậy!”
Khổng Tử Viết hé đôi môi sưng phù như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thì thào: “Bách Lí Phượng, ngươi…người đừng tốt với ta như thế…Ta…ta…và Vệ Đông Li…”
Bách Lí Phượng nhìn vào mắt cô, cắt ngang lời do dự không quyết của cô, gã nghiêm túc nói: “Tử Viết, có lẽ nàng không tin, từ giây phút nhìn thấy nàng ta đã không thể khống chế nổi đôi chân mình, lúc nào cũng muốn chạy theo nàng.” Gã cụp mắt xuống, nở một nụ cười khổ sở, “Ta biết giữa nàng và Vệ Đông Li…không đơn giản…” ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Khổng Tử Viết, nói chắc chắn, “Nhưng ta còn mạnh hơn Vệ Đông Li! Ngoài vẻ đẹp hơn một tí đó hắn chỉ biết cười lạnh. Hắn không đánh lại được ta, mà cũng không thể một lòng một dạ đối xử tốt với nàng như ta được!”
Khổng Tử Viết ngẩn ngơ nhìn Bách Lí Phượng.
Bách Lí Phượng hất cằm, mặt mày hớn hở nói: “Bình thường ta không nói, nàng có lẽ không ngờ được. Đợi sau này có thời gian ta sẽ từ từ nói cho nàng khoảng cách giữa ta và Vệ Đông Li rồi nàng sẽ biết hắn không thể so với ta được.”
Khổng Tử Viết nuốt nước bọt, cô đã không thể nào biểu đạt suy nghĩ lúc này của mình bằng lời nói nữa rồi.
Bách Lí Phượng càng kích động hơn, nắm chặt lấy tay cô, cao giọng tổng kết lại: “Tóm lại nàng phải tốt với ta!”
Bách Lí Phượng thấy Khổng Tử Viết không tỏ thái độ gì, bèn thử hỏi: “Tử Viết, rốt cuộc nàng có hiểu lời ta nói không?”
Khổng Tử Viết chợt bừng tỉnh, chớp chớp mắt, vẫn không đáp lời.
Lúc này một giọng nói lại vang lên bên cạnh hai người: “Chúng ta không biết vị cô nương này có hiểu hay không, nhưng chúng ta nghe rất rõ, rất hiểu.”
Khổng Tử Viết và Bách Lí Phượng cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hơn mười tên quan binh đã bao vây hai người họ lại. Mà người vừa nói chính là người đứng đầu trong đám quan binh này.
Người đứng đầu đám quan binh cười đắc ý, nghiêm giọng quát: “Bay đâu, bắt hai tên nghi phạm này lại cho ta!”
Khổng Tử Viết và Bách Lí Phượng đưa mắt nhìn nhau, sau đó…xông ra khỏi vòng vây chạy tới chỗ phiên chợ náo nhiệt.
Trong phiên chợ người tới người lui, hết sức đông vui tấp nập, muốn giấu hai người thì rất dễ.
Bách Lí Phượng kéo tay Khổng Tử Viết, vừa xuyên qua trong phiên chợ vừa tiện lấy đi ít đồ. Sau đó kiếm một chỗ khá an toàn rồi dịch dung hai người thành bọn công tử.
Mặt mũi đại chúng hóa, phối thêm trường bào chất lượng tàm tạm, nhe răng cười, thật là chẳng có gì đặc sắc, tuyệt đối phù hợp với phong cách khiêm tốn sau khi dịch dung.
Hai người phe phẩy quạt, rồi tìm bừa một quán rượu thơm lừng, ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát.
Người trong quán rượu ba hoa khoác lác, hoặc khe khẽ thì thầm đều đang bàn tán về trận hỏa hoạn trong phủ của Vô Song Vương gia.
Qua những lời bàn tán của đám người xung quanh Khổng Tử Viết biết được Vương phủ của Vệ Đông Li bị thiêu, triều đình dân gian trên dưới nổi trận lôi đình, Duệ Đế đã phát cáo thị thế nào cũng phải bắt được kẻ phóng hỏa, nghiêm trị không tha!
Khổng Tử Viết hiểu phóng hỏa là một tội lớn! Nếu Bách Lí Phượng bị quan binh bắt được thì chuyện này rất có thể sẽ từ chuyện phóng hỏa bình thường mà diễn biến thành tranh chấp giữa hai quốc gia. Xử lí không đẹp thì hai nước sẽ khai chiến! Cho nên dù có thế nào cô cũng không thể để Bách Lí Phượng bị tóm được!
Bách Lí Phượng nghe thấy những lời thì thầm rỉ tai của đám người kia, chẳng những không để ý mà còn cười tít mắt với Khổng Tử Viết, nhỏ giọng nói: “Lần này coi như ta và Vệ Đông Li đã kết thù rồi. Đợi hắn xây Vương phủ xong, ta lại đi phóng hỏa. Hắn xây một cái, ta đốt một cái, nhất định không cho hắn vui vẻ!”
Khổng Tử Viết lườm gã một cái, thấp giọng mắng: “Đồ hẹp hòi!”
Bách Lí Phượng tỏ ra tủi thân, dán cái bắp chân bị thương lại gần chân Khổng Tử Viết khẽ cọ xát, ý bảo cô nhìn vết thương của gã.
Khổng Tử Viết lắc đầu cười nhạt, nghĩ bụng: Bách Lí Phượng đúng là một tên dở hơi.
Thức ăn được dọn lên, hai người đói meo bắt đầu ngấu nghiến sạch sẽ. Ăn no xong mới thỏa mãn hừ hừ hai tiếng, dựa vào lan can lầu một mà nhìn ra ngoài phiên chợ tưng bừng, cùng với vài tốp quan binh thi thoảng đi qua.
Thấy đám quan binh bắt đầu đi từng quán rượu một để hỏi kẻ tình nghi, Khổng Tử Viết nháy mắt với Bách Lí Phượng ra hiệu bảo gã trả tiền rồi đi.
Nhưng, Bách Lí Phượng chỉ chớp chớp mắt, sau đó lộ ra vẻ mặt áy náy.
Khổng Tử Viết hiểu ngay, trời ơi là trời gã lại không mang tiền đi rồi! Khổng Tử Viết mặt mày hầm hầm lườm gã, Bách Lí Phượng lại giơ bốn ngón tay ra với cô. Khổng Tử Viết nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiên hạ đại đồng?”
Bách Lí Phượng mắt sáng như sao, thân thiết nói: “Tử Viết, chỉ có nàng hiểu ta.”
Khổng Tử Viết thầm rên rỉ một tiếng, sau đó chỉ tay về cửa hàng quần áo đối diện, quả cảm nói với Bách Lí Phượng: “Ta tới kia đợi ngươi.” Cô đứng dậy, gào lên với tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, mang thêm một vò rượu hoa điêu lên cho công tử này với!” sau đó nghênh ngang đi ra ngoài.
Tên tiểu nhị thấy còn một vị khách nữa chưa đi, vì thế không đuổi theo Khổng Tử Viết đòi tiền, mà đặt hết sự chú ý lên người Bách Lí Phượng.
Bách Lí Phượng bò ra lan can, trơ mắt nhìn Khổng Tử Viết, lên án hành vi không nghĩa khí này của cô trong im lặng.
Khổng Tử Viết đứng ven đường đối diện, mắt thấy đám quan binh sắp đi vào quán rượu nơi Bách Lí Phượng đang ở, cô nhướn mày nở một nụ cười gian xảo với Bách Lí Phượng, sau đó…sau đó…sau đó lao vào người một đại thẩm có vẻ cực kì hung hãn, hất cái mặt đã dịch dung lên nở một nụ cười đê tiện rồi gào lên: “Lão bà bà này, bản tiên nhân trông ngươi cao to thô kệch, da dày thịt béo, có vẻ có họ với con lợn rừng trong nhà bản tiên nhân. Chi bằng ngươi cởi hết quần áo ra để bản tiên nhân xem tướng cho được không?”
Giọng Khổng Tử Viết vừa trong vừa cao thu hút tất cả ánh mắt của mọi người. Bách Lí Phượng thừa cơ hội chuồn ra khỏi quán rượu, còn không quên tiện tay cầm luôn vò rượu hoa điêu đi luôn.
Khổng Tử Viết bị đại thẩm hung hãn đi truy sát qua năm con phố, cuối cùng cũng thoát nạn. Quay người trở lại nơi cô và Bách Lí Phượng đã hẹn nhau, dựa vào tường thở hồng hộc.
Bách Lí Phượng chọc: “Đại thẩm kia thật là hiền lành. Phải ta mà nghe nàng nói thế, không đuổi theo nàng một năm sáu tháng thì cũng phải ấn nàng xuống đập cho một trận!”
Khổng Tử Viết thở hổn hển: “Cái này thì ngươi không biết rồi. Đánh là thân, mắng là yêu. Đại thẩm hung mãnh kia đã đem lòng yêu mến ta rồi. Nếu không phải ta nói cho bà ta là ta chỉ thích đàn ông, chắc chắn bà ta sẽ đuổi theo ta qua năm vạn con phố ấy chứ!”
Bách Lí Phượng cười tít mắt, nghiêm túc khen ngợi: “Tử Viết, nàng thật thú vị.”
Khổng Tử Viết nhướn mày nói: “Coi bộ ngươi thật sự không sợ con bạch hổ ta thì phải.”
Bách Lí Phượng chìa tay mơn trớn gò má cô, thì thầm: “Không sợ. Dù lúc mới nhìn thấy nàng biến thân ta đã giật cả mình, nhưng cảm xúc ấy đã lập tức bị niềm vui thay thế. Trong lòng ta, Tử Viết hẳn là sự tồn tại đặc biệt nhất.”
Khổng Tử Viết đỏ cả mặt, né tránh ánh mắt của Bách Lí Phượng, chòng ghẹo: “Không ngờ Lục Vương gia trước nay luôn thẳng thắn của chúng ta cũng có thể nói những lời đường mật như thế. Thật khiến người ta không quen nhé.”
Bách Lí Phượng cười hì hì, tay chọc chọc má Khổng Tử Viết, không biết ngượng nói: “Ưu điểm của ta nhiều không đếm xuể, cứ đợi ta cho nàng thấy hết, chắc chắn sẽ mê hoặc nàng không biết đông tây nam bắc là đâu nữa!”
Khổng Tử Viết nhướn mày, pha trò: “Thế xin Lục Vương gia nhẹ tay cho, chúng ta phải phá vòng vây ra khỏi Duệ Quốc đã, rồi ngài hãy thể hiện mị lực của mình để mê hoặc ta không biết đông tây nam bắc là đâu nữa cũng chưa muộn. Bây giờ có phải chúng ta nên nghĩ cách làm sao ra cổng thành hay không?”
Bách Lí Phượng ý kiến: “Giờ cổng thành canh gác rất nghiêm ngặt, không dễ ra ngoài. Hay là chúng ta cứ trở lại căn nhà tối qua đi? Quan binh đã lục soát rồi thì hẳn là sẽ không lục soát lại đâu. Chờ vài ngày nữa, cổng thành canh gác không nghiêm nữa thì chúng ta hãy đi. Nàng thấy thế nào?”
Khổng Tử Viết lắc đầu nói: “Không, chúng ta không thể quay về. Vệ Đông Li chắc chắc đã phái người theo dõi căn nhà ấy, chỉ đang đợi chúng ta tự sa lưới thôi.” Nói xong cô ngước mắt lên nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra phiên chợ náo nhiệt trên phố đã tan như thủy triều rút, hai người bọn họ đứng ở đây trông rất trơ trọi.
Trước mắt nhà trọ không thể tới, nơi duy nhất có thể ở sợ là chỉ có nơi ấy thôi.
Khổng Tử Viết nhìn Bách Lí Phượng, cười gian nói: “Ta vừa nghĩ ra một nơi có thể yên giấc không lo.”
Bách Lí Phượng lòng vẫn còn sợ hãi thử hỏi: “Nơi nàng nói đến, chẳng lẽ là…lầu xanh ư?”
Khổng Tử Viết vỗ vai gã, khen ngợi: “Tốt lắm, cuối cùng thì ngươi cũng học được cách suy nghĩ rồi!” Rồi nói tiếp, “Nhưng mà không phải chúng ta chơi lầu xanh, là ngươi và ta hai người dịch dung thành con gái, sau đó….hi hi…cùng bán thân vào lầu xanh! Diệu kế thế này cũng chỉ có mình ta nghĩ ra được!”
Bách Lí Phượng chớp chớp mắt, dè dặt hỏi: “Tử Viết, có phải…nàng đang đùa không?”
Khổng Tử Viết nghiêm nghị: “Ngươi nhìn mặt ta xem, có thấy ta đang đùa không?”
Bách Lí Phượng véo mặt cô, khẽ than một tiếng rồi nói: “Ta thấy nàng không giống như đang đùa, chẳng qua còn giống muốn xem ta diễn kịch hơn.”
Khổng Tử Viết mím môi cười, không nói gì.
Bách Lí Phượng lắc đầu cười khổ, bao dung nói: “Được rồi, nàng muốn ta mặc váy màu gì đây?”
Khổng Tử Viết mắt lóe sáng, nói: “Ồ, ta thấy ngươi mặc màu xanh lục rất đẹp đấy.”
Xong xuôi Bách Lí Phượng tâm trạng xoắn xuýt đi trộm lấy hai bộ váy áo.
Thay xong, trang điểm rồi vấn tóc, hai người thiếu nữ xinh đẹp đã xuất hiện.
Khổng Tử Viết nhìn Bách Lí Phượng từ đầu đến chân, không hề giấu diếm sự kinh diễm trong mắt, khen như đang chòng ghẹo: “Tỷ tỷ, miệng tỷ đỏ giống hai trái anh đào thật.”
Bách Lí Phượng đỏ bừng mặt, xoay đầu đi để lộ ra cần cổ xinh đẹp. Cũng chẳng biết gã đang nghĩ gì mà một lúc sau lại xoay mặt lại, mắt lấp lánh nhìn Khổng Tử Viết, chu mỏ nói: “Miệng của ta đẹp như thế, nàng có muốn hôn không?”
Khổng Tử Viết bật cười, hôn chóc một cái lên môi gã. Bách Lí Phượng nào chịu buông cô ra, lập tức vòng lấy eo cô rồi hôn hít.
Trong ngõ nhỏ u ám, không biết kẻ xui xẻo có trái tim không khỏe nào tình cờ đi ngang qua, liền nhìn thấy một màn “kinh hãi thế tục” như thế, lập tức sợ rùng mình, hai mắt trợn trắng, chết ngất luôn.
Bách Lí Phượng và Khổng Tử Viết nhìn nhau cười, cùng chỉnh trang lại dung nhan, sau đó tay trong tay đi tới “Lan Nhan Các” --lầu xanh lớn nhất đô thành.
Bách Lí Phượng xiết chặt thân cây, chỉ sợ mình không kìm được cơn đau này sẽ lao vào giết Vệ Đông Li!
Đôi mắt trăng lưỡi liềm hay cười giờ bao phủ đầy lệ khí oán hận, quanh người ngập tràn hơi thở u ám. Gã mặt mày vô cảm khẽ hừ một tiếng, nhẹ nhàng bay xuống, mượn bóng đêm bắt đầu phóng hỏa khắp nơi!
Vệ Đông Li tìm thấy Khổng Tử Viết nên không phóng hỏa đốt Vương phủ nữa. Gã mất đi Khổng Tử Viết, đương nhiên phải phóng hỏa tìm người! Vệ Đông Li coi mạng người như cỏ rác, thì sao gã phải để ý tới sống chết của kẻ khác đây? Cả đời này của Bách Lí Phượng gã chỉ mong vành tai mái tóc kề cận nhau cùng Khổng Tử Viết mà thôi!
Đương tiếng ầm ĩ cứu hỏa vang lên trong Vương phủ, Khổng Tử Viết bắt đầu thầm than khóc, cô thật sự thật sự thật sự rất không muốn để Bách Lí Phượng và Vệ Đông Li xảy ra xung đột trực tiếp. Thế nhưng hai người đó chưa bao giờ chịu cho cô chút thời gian để cô dẹp hết những cảm xúc rối bời nghĩ ra một cách điều hòa, không để bất cứ ai bị tổn thương rồi kết thúc vấn đề. Ôi…ngoài than thở một tiếng, giờ cô chẳng còn cách nào khác.
Ánh lửa nổi dậy khắp nơi trong Vương phủ, Vệ Đông Li bình chân như vại, chỉ nắm chặt bàn tay Khổng Tử Viết, lặng lẽ chịu đựng nhiệt độ đang dần tăng cao.
Khổng Tử Viết mím môi như đang hạ quyết tâm rất lớn, cô nói: “Vệ Đông Li, nếu chàng học được cách tôn trọng, chịu cho ta tự do, ta sẽ ở bên cạnh chàng, không đi xa đâu.”
Vệ Đông Li cụp mắt xuống, làn mi run run như quạt hương bồ, khóe môi khẽ nhếch lên rồi hôn lên giữa mày cô.
Khổng Tử Viết run rẩy, nhắm mắt lại thì thào: “Vệ Đông Li, chàng nói giữa chúng ta có phải nghiệt duyên hay không?”
Vệ Đông Li hỏi lại: “Nghiệt duyên chẳng lẽ không phải duyên ư?”
Khổng Tử Viết cười mà rơi lệ.
Ngoài cửa, Tiêu Doãn thật vội kêu lên: “Chủ tử, phòng của Hòa cô nương đang bốc cháy!”
Vệ Đông Li nhíu mày, buông đôi tay đang ôm Khổng Tử Viết ra, vận khinh công bay tới phòng Hòa Doanh Tụ.
Khổng Tử Viết bừng tỉnh lại, chỉ nghe thấy hắn để lại hai chữ trên không, “Đợi ta.”
Khổng Tử Viết cúi đầu nhìn đôi tay mình, chợt thấy mờ mịt. Cô không nén nổi cảm thán, con người này thật là ti tiện! Vệ Đông Li không trói buộc cô nữa, cô lại cảm thấy không thoải mái.
Khẽ than một tiếng, Khổng Tử Viết một mình ngồi trước bàn trang điểm, im lặng chờ đợi, Bách Lí Phượng có thể chạy thoát khỏi đây sớm một chút mới được, thế nào cũng đừng có đụng phải Vệ Đông Li.
Trong nỗi lo lắng hình như cô ngửi thấy một mùi khói sặc sụa. Ngoảnh đầu nhìn thấy phòng bên cạnh cô đã bốc cháy! Khói lửa cuồn cuộn, lưỡi lửa tạt vào mặt!
Khổng Tử Viết sững sờ, vội đứng dậy chuẩn bị chạy ra ngoài. Thế nhưng rất bất hạnh là cửa phòng cô đã bị người ngoài khóa mất rồi!
Khổng Tử Viết thầm kêu chết cha. Nếu Bách Lí Phượng phóng hỏa thì chắc chắc gã sẽ muốn cứu cô ra ngoài, quyết không khóa cửa phòng cô thế này!
Khổng Tử Viết vội quay người đẩy cửa sổ, nhưng lại phát hiện ra cửa sổ đã bị người khác chặn lại bằng gỗ! Cho dù cô có đẩy thế nào cũng không được!
Đều tại cô sơ suất lơ là! Ban nãy rõ ràng nghe thấy có vài tiếng động lạ, vậy mà còn tưởng mọi người đang cứu hỏa, chẳng ngờ hóa ra có người đang chặn đường lùi của cô!
Khổng Tử Viết vừa vội vừa tức, xách ghế lên nện cửa sổ! Lại rất bất hạnh phát hiện ra khung cửa sổ rất chắc, chất lượng có thể nói là hạng một!
Thấy lưỡi lửa đang táp đến, Khổng Tử Viết quăng ghế đi, hổ gầm một tiếng bất chấp tông vào cửa sổ! Mẹ nó chứ!
Không thành hổ cũng thành quỷ! Liều thôi!
Có lẽ suy nghĩ đã thành, cơ thể Khổng Tử Viết chợt nổi lên vầng sáng trắng bạc chói lòa, tiếp theo đó một con bạch hổ trắng như tuyết phá cửa sổ mà ra! Cây trâm thìa gỗ của cô rơi trên đất cùng với những áo váy rách tả tới bị lưỡi lửa cuốn vào trong bụng.
Khổng Tử Viết vắt chân lên chạy như điên ra ngoài mười mét, rồi mới nhớ ra cây trâm thìa gỗ Vệ Đông Li cài trên tóc mình, cô nghiến răng hổ, lại xoay người chạy về.
Căn phòng đã bị biển lửa nuốt chửng, Khổng Tử Viết đứng ngoài cửa sổ, chịu đựng nhiệt độ đang phả vào mặt, cô hơi lưỡng lự. Lao vào biển lửa vì một cây trâm thìa gỗ hình như rất không lí trí thì phải. Nhưng….vừa nghĩ tới dáng vẻ chăm chú khi Vệ Đông Li vẽ bông hoa bỉ ngạn ấy vì cô, cô lại thấy cây trâm thìa gỗ ấy rất quý giá, không thể để nó vùi thây trong biển lửa được!
Mẹ nó! Liều vậy!
Cùng lắm thì bị nương thành “hổ sữa quay”, sau đó cố biến thân thành người để vết bỏng tự động lành là được!
Khổng Tử Viết bất chấp, giậm chân xông vào trong căn phòng!
Đúng lúc này Bách Lí Phượng đã dịch dung thành Tiêu Doãn đột nhiên xuất hiện, chân giẫm lên lưng con bạch hổ nhảy thẳng vào trong phòng, vừa thét gọi tên Khổng Tử Viết, vừa nhanh chóng lùng sục một vòng, sau đó lại nhảy ra từ cửa sổ, lăn lộn để dập tắt lửa đang bén trên áo quần, rồi nhanh nhẹn bật nhảy lên.
Cùng lúc này, Vệ Đông Li nhận được tin căn phòng Khổng Tử Viết đang ở đã bị lửa lớn nuốt gọn!
Vệ Đông Li đỏ mắt, cấp tốc chạy tới, chào đón hắn là cái khóa sắt đã bị lửa nung đỏ!
Vệ Đông Li chấn động cả người, một tay đoạt thùng nước trong tay thị vệ, giơ qua đỉnh đầu trút ào ào xuống mình. Sau đó rút thanh đại đao của thị vệ ra chém đứt cái khóa sắt cửa phòng, trong tiếng la hét của bọn thị vệ, hắn không chút do dự lao vào trong phòng gọi to tên của Khổng Tử Viết!
Khổng Tử Viết chợt nghe thấy tiếng của Vệ Đông Li, lập tức nghển cổ lên nhìn, đúng lúc qua cửa sổ đang bốc cháy nhìn thấy đôi mắt đã biến thành màu đỏ thẫm cùng với cơ thể đang bùng cháy của Vệ Đông Li!
Khổng Tử Viết nghẹn cổ họng, cơ thể không thể kìm nén mà run lên. Cô chẳng ngờ, thế nào cũng chẳng ngờ được Vệ Đông Li lại có thể vì cô mà lao đầu vào biển lửa! Lúc này cô đã không thể nào diễn tả được tâm trạng của mình, chỉ thấy khó thở như đang rơi vào trong biển lửa giống như Vệ Đông Li!
Khổng Tử Viết đau lòng khôn xiết, phát ra tiếng gầm thét đinh tai nhức óc, nước mắt đầm đìa gọi tên Vệ Đông Li, để hắn biết hướng cô đang ở, để hắn mau chóng lui ra khỏi biển lửa!
Vệ Đông Li vừa nghe thấy tiếng hổ gầm, trái tim hắn đột nhiên nảy lên! Qua biển lửa hắn nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Khổng Tử Viết, lòng hắn xẹt qua sự ngọt ngào và yên lòng vô cùng. Chỉ cần cô bình an là tốt rồi.
Bách Lí Phượng thấy Vệ Đông Li lao ra ngoài cửa sổ, vội đập đầu con bạch hổ, trách nó để lộ hành tung của gã, sau đó nhấc con bạch hổ ục ịch lên vai bằng sức lực dũng mãnh rồi co giò chảy thẳng!
Khổng Tử Viết cứ nhìn về phía Vương phủ đã bị lửa nuốt chửng cho tới khi Vệ Đông Li từ cửa sổ nhảy ra khỏi biển lửa, cô mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vệ Đông Li đứng trong làn khói dày đặc, không đếm xỉa gì tới ngọn lửa đang cháy trên áo hắn, một tay đoạt lấy cung tên trên người thị vệ, rút ra ba mũi tên lắp đầy cung, nhắm chuẩn Bách Lí Phượng, ngón tay buông ra bắn cùng lúc ba mũi tên tới!
Khổng Tử Viết nhìn thấy ý muốn giết người trong mắt Vệ Đông Li. Nếu không phải Bách Lí Phượng đang cõng cô, vô tình cô đã che lưng cho gã thì giờ hướng những mũi tên kia chắc chắc là tim Bách Lí Phượng, mà không phải cẳng chân của gã nữa rồi!
Bách Lí Phượng nhanh nhẹn né được ba mũi tên Vệ Đông Li bắn ra, nhưng không ngờ Vệ Đông Li đã tính cả hướng gã né tránh, lại bắn ra ba mũi tên liên tiếp!
Bách Lí Phượng vì đang cõng trọng lượng của Khổng Tử Viết, nên thân hình không được linh hoạt lắm. Vất vả lắm mới tránh được hai trong ba mũi tên, nhưng không thể né được mũi tên cuối cùng! Cẳng chân gã phát lạnh, chân trái mất đi sức lực trong nháy mắt, cả người nghiêng đổ ngã ra đất.
Lúc này ngọn lửa trên người Vệ Đông Li đã được bọn thị vệ dập tắt, nhưng hắn không đi tới chỗ Khổng Tử Viết, mà cứ đứng sững ở đó, lại lắp tên lên nhắm chuẩn mặt của Bách Lí Phượng! Hắn….muốn lấy mạng của Bách Lí Phượng!
Khổng Tử Viết thấy Vệ Đông Li thực sự muốn giết người, cô hoảng sợ, vội lăn xuống đất che cho Bách Lí Phượng.
Đúng lúc này, căn phòng Vệ Đông Li và Khổng Tử Viết cùng ở đột nhiên ầm ầm sụp đổ, ép tất cả mọi người phải lùi vài bước.
Lúc mắt con người thích ứng được với nhiệt độ cao do lửa tạo thành thì đã không tìm thấy bóng dáng của Bách Lí Phượng và con bạch hổ nữa rồi.
Trong bóng đêm Khổng Tử Viết vác Bách Lí Phượng nhảy ra khỏi bức tường đang bị lửa thiêu hủy, chạy như điên thậm chí còn không dám ngoảnh đầu lại nhìn Vệ Đông Li một cái.
Bách Lí Phượng nằm sấp trên lưng Khổng Tử Viết, cúi đầu kêu gào: “Tử Viết của ta, Tử Viết của ta!”
Khổng Tử Viết loạng choạng suýt nữa thì ngã nhoài về trước! Nếu giờ cô có thể nói tiếng người thì chắc chắn cô sẽ cảnh cáo Bách Lí Phượng, kêu thì thì được, nhưng tuyệt đối không được chùi nước mắt nước mũi lên cổ cô đâu nhé!
May mà Bách Lí Phượng thuộc loại “đánh sấm chứ không mưa”, không thì cô chắc chắc sẽ quăng gã xuống đất!
Khó khăn lắm thoát ra ngoài được rồi kiếm một nơi hẻo lánh, Khổng Tử Viết đã mệt thở hồng hộc, tứ chi bải hoải, nằm bò ra đất.
Bách Lí Phượng trượt xuống từ lưng cô, lăn một cái rồi nhanh nhẹn nhổ mũi tên trên bắp chân ra, sau đó móc thuốc trị thương ra đổ lên miệng vết thương. Kéo đai lưng ra băng hai vòng quanh vết thương rồi buộc chặt. Động tác gã lưu loát, một tiếng rên cũng không có.
Xử lí mọi thứ xong xuôi, Bách Lí Phượng mềm nhũn nằm trên lưng Khổng Tử Viết, sau đó lột cái mặt giả ra, vừa vuốt ve bộ lông của cô, vừa thở vắn than dài: “Mất một, lại tìm thấy một, ôi….” Khổng Tử Viết không dễ chịu, cảm thấy có lỗi với Bách Lí Phượng, tự nhủ sẽ tìm một cơ hội nói sự thật cho gã biết vậy. Nhưng chẳng biết sau khi gã biết sự thật thì sẽ có phản ứng gì đây.
Khổng Tử Viết thầm than một tiếng, quay cái đầu bù xù lông la lại khẽ dụi dụi Bách Lí Phượng, coi như đang an ủi gã.
Bách Lí Phượng cào cào dúm lông đỏ chỗ trán Khổng Tử Viết, hỏi: “Hổ Hổ, sao ngươi lại ở trong phủ của Vệ Đông Li thế?” mắt gã sáng rỡ, kích động nói: “Có phải ngươi biết Tử Viết đang ở đâu phải không?”
Khổng Tử Viết muốn gật đầu, nhưng không tài nào gật đầu nổi, đành cứng cổ nhìn thẳng Bách Lí Phượng.
Bách Lí Phượng kích động đứng dậy, nói to: “Đi! Chúng ta đi tìm Tử Viết!”
Khổng Tử Viết chìa vuốt khẽ đập một cái vào vết thương chỗ bắp chân Bách Lí Phượng.
Bách Lí Phượng rên một tiếng, cúi đầu rồi lại ngồi xuống đất, mệt mỏi nhắm mắt lại, giọng ồm ồm như đang lẩm bẩm: “Sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ bắt Vệ Đông Li phải trả giá!” Nói dứt gã mở mắt ra, sáp đến trước mặt Khổng Tử Viết nhếch mép cười một cái, đưa ra vò vò đầu cô, chọc ghẹo nói: “Hôm nay may mà có ngươi, không thì ta đã bị thằng nhãi Vệ Đông Li bắn chết rồi…”
Dưới ánh trăng, Khổng Tử Viết nhìn vào đôi mắt lấp lánh ánh sao của Bách Lí Phượng, nghe hắn cứ lải nhải nói những chuyện sau này, tự dưng lòng cô nảy sinh một cảm giác rất kì lạ, thậm chí cô bắt đầu hâm mộ Bách Lí Phượng, thấy gã mới là người sống tự do nhất.
Đêm trở lạnh, Bách Lí Phượng trở mình cưỡi trên lưng con bạch hổ, quả quyết nói: “Đi, chúng ta đi kiếm một chỗ ra dáng để ở! Sau này ta sẽ cắm rễ ở Duệ Quốc! Ngày nào cũng tới phóng hỏa phủ Vệ Đông Li cho tới khi hắn chịu giao Tử Viết ra mới thôi! Không thì ta sẽ đốt sạch hết!”
Khổng Tử Viết cúi đầu cười gượng, cảm thấy hình như mình đã bị cuốn vào một vòng tròn tình cảm, càng giãy dụa lại càng lún sâu.
Bách Lí Phượng đối xử tốt với cô, có tình với cô, có ý với cô, không phải cô không biết, cũng…rất muốn đáp lại. Nhưng không hiểu sao lúc nào cô cũng coi Bách Lí Phượng như một người bạn thân, một người có thể giúp bạn không tiếc mạng sống, có thể lao vào nước sôi lửa bỏng! Đương nhiên, tình cảm của con người rất phức tạp. Tuy cô coi gã là bạn thân, trong nhiều lần gã thổ lộ chân tình cũng dần động lòng tình cảm nam nữ. Chẳng qua tình cảm ấy khá nhạt, không dễ phát giác ra mà thôi.
Lúc này cô đang ở bên cạnh Bách Lí Phượng, lòng lại phảng phất nhớ Vệ Đông Li, thậm chí còn lo lắng nếu Vệ Đông Li không tìm thấy cô, liệu có cho rằng cô bội tín bội nghĩa lại chạy trốn hay không?
Có trời mới biết lần này thật sự không phải cô muốn đi, mà là…không thể không cõng Bách Lí Phượng chạy trốn! Nếu Bách Lí Phượng vì cô mà chết dưới mũi tên của Vệ Đông Li thì cô…cô thật sự không biết phải đối mặt với Vệ Đông Li thế nào, đối mặt với chính mình ra sao nữa!
Thầm than một tiếng, Khổng Tử Viết nhận lệnh Bách Lí Phượng, đi về phương xa.
Dưới sự chỉ huy của Bách Lí Phượng, Khổng Tử Viết đã tới một cổng nhà dân trông có vẻ rất khí thế.
Bách Lí Phượng nhón chân bay vào trong viện. Chẳng bao lâu sau, cửa lớn được mở từ bên trong ra, Bách Lí Phượng vẫy vẫy tay ra hiệu bảo Khổng Tử Viết đi vào.
Khổng Tử Viết tò mò nhìn xung quanh một hồi, tưởng rằng nơi này là nhà của Bách Lí Phượng ở Duệ Quốc. Kết quả liền trông thấy một chủ nhà, một phu nhân, ba tiểu thiếp, hai ả nô tỳ, bốn gã người hầu đều đã bị điểm huyệt đạo, hoảng sợ nhìn cô đang lòng vòng trong nhà của họ.
Khổng Tử Viết đưa mắt nhìn Bách Lí Phượng, gã lại cười nhếch mép tuyên bố châm ngôn bốn chữ “thiên hạ đại đồng”.
Khổng Tử Viết gật gù, cảm thấy Bách Lí Phượng thật biết vận dụng “thiên hạ đại đồng” một cách rất triệt để. Ối giời ơi đây không phải nhà của gã, mà là nhà của người khác! Giỏi lắm, chẳng những dám chiếm nhà dân mà còn chiếm trắng trợn như thế, thật đúng là anh hùng!
Bách Lí Phượng nhanh gọn ném từng người kia vào trong nhà chứa củi để tự kiểm điểm rốt cuộc đã đụng phải sao Thái Tuế gì mới phải tai bay vạ gió thế này?
Mọi thứ thu dọn ổn thỏa xong, Bách Lí Phượng liền chim gáy cướp ổ chim khách, ôm con bạch hổ nằm trên giường nhà người ta, vừa vuốt ve lông con bạch hổ, vừa nói phải đi tìm Khổng Tử Viết ra sao, cuối cùng nặng nề ngủ đi mất.
Khổng Tử Viết sợ mình sẽ bất thình lình biến thành một cô gái trần truồng, nên muốn đi kiếm một gian phòng khác để ngủ. Ai ngờ cô vừa động đậy thì Bách Lí Phượng đã xiết chặt ngón tay kéo lông cô lại, không cho cô rời khỏi giường.
Khổng Tử Viết cũng mệt rồi, thấy mình không thể biến thân nhanh thế được, bèn nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Trời đã sáng mà Khổng Tử Viết và Bách Lí Phượng vẫn ôm nhau ngủ.
Hơi thở của Bách Lí Phượng phả vào bộ râu của Khổng Tử Viết, làm cô hơi ngứa, vì thế bực mình vẫy móng đẩy Bách Lí Phượng ra xa một chút.
Bách Lí Phượng mở mắt, mỉm cười định thò tay ra bứt râu hổ của Khổng Tử Viết.
Đúng lúc này một vầng sáng trắng bạc chói lòa bao phủ lấy Khổng Tử Viết.
Bách Lí Phượng sững sờ khoảng ba mươi giây, sau đó căn phòng vốn yên tĩnh không tiếng động đột nhiên phát ra một tiếng hét cao vút! Tiếng hét ấy không những có thể so với cái loa to siêu cấp, còn có uy lực của động đất cấp tám!
Bách Lí Phượng hét làm rát cả màng tai Khổng Tử Viết, làm cô tưởng Vệ Đông Li dẫn người đuổi giết tới nay, lập tức nhảy xuống đất, quay mông lại với Bách Lí Phượng, sốt ruột gào lên: “Lên đi!” vừa thốt ra câu này chính Khổng Tử Viết cũng sững sờ. Hình như….đây không phải tiếng hổ gầm, mà là…tiếng người!
Bách Lí Phượng há hốc mồm, trợn tròn đôi mắt sáng dị thường, cứ nhìn chằm chằm vào thân thể mĩ miều của Khổng Tử Viết, rồi nuốt nước bọt ực một tiếng.
Khổng Tử Viết rùng mình, cẩn thận ôm ngực, sau đó khép chặt hai chân, cố né tránh ánh mắt nóng bỏng của Bách Lí Phượng.
Ai ngờ một động tác nhỏ này đã kéo đứt lí trí của Bách Lí Phượng, đoạt đi hơi thở của gã!
Bách Lí Phượng bay lên người Khổng Tử Viết như một con dơi hút máu, sau đó…ôm lấy cơ thể lõa lồ của cô, mút mát bờ môi cô!
Khổng Tử Viết vừa đẩy Bách Lí Phượng ra, vừa né tránh: “Bách Lí Phượng, ngươi đợi…đợi đã…này…đừng có cắn môi ta!”
Bách Lí Phượng ngước đôi mắt ngập tràn tình dục lên, một chút cũng không chịu thua mà lên án: “Là nàng bảo lên đi mà!”
Khổng Tử Viết bị Bách Lí Phượng chặn họng. Đúng là ban nãy cô vẫn tưởng mình là một con bạch hổ, nên mới lắc mông gọi Bách Lí Phượng đi lên. Giờ thì hay rồi, người ta đã nhào lên! Nhưng chuyện không nên phát triển thế này có được hay không? Đây là hiểu lầm, hiểu lầm tuyệt đối!
Khổng Tử Viết ra tay đẩy ngã gã đàn ông ra tay với cô ra đất, sau đó lật mình cưỡi trên người Bách Lí Phượng, đè chặt hai cái tay láo xược của gã lại, nhìn vào đôi mắt như đang bốc cháy của gã, quát lên: “Bách Lí Phượng! Ngươi nghe ta nói đã! Ta là con bạch hổ, cũng là Khổng Tử Viết! Ngươi…đừng sợ, ta sẽ không ăn thịt ngươi đâu…”
Bách Lí Phượng hé đôi môi trơn bóng kia ra khàn khàn nói: “Tử Viết, ta không sợ nàng ăn thịt ta. Nàng…cứ ăn ta đi. Không thì ta sẽ ăn nàng đấy!”
Khổng Tử Viết giật giật khóe môi, càng lúc càng thấy gã Bách Lí Phượng này quá bạo dạn đi thẳng tới vấn đề.
Bách Lí Phượng thấy Khổng Tử Viết không có vẻ bực mình bèn nghển cổ lên hôn môi cô. Trời ơi, gã sắp hạnh phúc chết mất! Hóa ra Tử Viết của gã chính là Hổ Hổ, Hổ Hổ chính là Tử Viết! Sao gã lại ngốc như thế, chưa bao giờ nghĩ rằng Hổ Hổ chính là Tử Viết chứ? May quá, may quá, gã biết cũng chưa muộn lắm. Ư…môi của Tử Viết mềm thật, ngọt thật giống như cục gạo nếp ấy.
Khổng Tử Viết bị Bách Lí Phượng gặm thì hơi nhũn chân, thở hồng hộc nói: “Bách Lí Phượng, rốt cuộc nguwoi có nghe thấy ta nói gì không hả?!”
Bách Lí Phượng trở mình đè Khổng Tử Viết xuống dưới, nói: “Tử Viết, sau này ta không cưỡi nàng nữa. Cho dù nàng có biến thành bạch hổ ta cũng sẽ cõng nàng đi! Nàng…cho ta đi, ta…ta muốn nàng muốn đến nỗi chỗ này đau nhức quá!” Khổng Tử Viết biết Bách Lí Phượng trước nay là một kẻ ngay thẳng, chỉ không ngờ rằng cả chuyện này gã cũng ngay thẳng như thế, làm cô dở khóc dở cười, không biết phải trả lời gã thế nào.
Cô thấy Bách Lí Phượng cởi áo ra rồi trải xuống đất, cô không nhịn được hỏi gã: “Này, sao không lên giường đi?”
Bách Lí Phượng đỏ mặt nói: “Cái giường đó đã bị người khác ngủ rồi, cái áo này của ta….chỉ là của ta thôi.”
Khổng Tử Viết ấm lòng, trêu ghẹo gã: “Ngươi không ‘thiên hạ đại đồng’ nữa à?”
Bách Lí Phượng bế Khổng Tử Viết đặt lên cái áo đã trải ra, sau đó phủ phục cơ thể dẻo dai của hắn lên thân thể ngọc ngà của Khổng Tử Viết, tình ý thắm thiết nhỏ giọng nói: “Cái gì cũng có thể ‘thiên hạ đại đồng’, chỉ có Tử Viết của ta là không thể ‘thiên hạ đại đồng’ thôi.”
Khổng Tử Viết đỏ bừng mặt, xoay mặt đi.
Bách Lí Phượng cúi đầu ngậm lấy đầu ngực của Khổng Tử Viết, đôi tay run run tách hai chân cô ra, ậm ừ nói: “Tử Viết, ta muốn nàng…”
Đúng lúc này, ngoài cửa chợt truyền tới một loạt tiếng đập cửa dồn dập. Có quan binh gân cổ lên gào thét, “Mở cửa! Mở cửa!”
Bách Lí Phượng làm như không nghe thấy, cứ muốn đi vào cơ thể Khổng Tử Viết, nhưng…không biết đường mà vào.
Khổng Tử Viết không ngờ Bách Lí Phượng vẫn còn là một xử nam, cô ngẩn ngơ rồi đẩy gã ra, lấy bừa một bộ áo váy của nữ quyến lên khoác lên người mình, thở hổn hển nói: “Quan phủ tới lục soát, chúng ta phải nghĩ cách qua một ải này đã.”
Bách Lí Phượng nắm lấy tay cô, gọi một tiếng “Tử Viết…”
Khổng Tử Viết cụp mắt xuống, khàn giọng nói: “Xin lỗi…” Xin lỗi, cô không thể đem mình cho gã; xin lỗi, cô và Vệ Đông Li đã có khế ước với nhau; xin lỗi, cô có tình với gã, nhưng không thể toàn tâm toàn ý giống gã được; xin lỗi Bách Lí Phượng. Bách Lí Phượng nắm chặt ngón tay cô, không cho cô nói hết câu. Gã cũng có tim, gã cũng biết đau, gã vẫn cần có…hi vọng. Đám quan binh đập cửa kia mãi không thấy có người đáp, không khỏi sinh nghi, lệnh người tông cửa ra, toàn bộ xông vào phòng lục soát.
Một giây trước khi quan binh xông vào phòng, Bách Lí Phượng đã mặc xong quần áo, vươn tay ra ôm eo Khổng Tử Viết, dẫn cô nhảy ra ngoài cửa sổ chạy ra cửa sau.
Hôm nay trong đô thành Duệ Quốc có thể nói là năm bước một tốp, mười bước một trạm. Hai người khó khăn lắm mới thoát ra khỏi nhà dân đó tới một cái ngõ có vẻ khá an toàn.
Khổng Tử Viết suy nghĩ rối rắm, cô vừa thương Bách Lí Phượng, vừa không muốn thất tín với Vệ Đông Li, vì thế cô nghiến răng quyết tâm nói: “Vệ Đông Li đối xử với ta không tệ, ta đã đồng ý ở bên hắn, ngươi đừng tới đây nữa. Ngươi…hãy đi đi, mau trở về Hồng Quốc….ư.ư….ư…..:
Bách Lí Phượng hôn chặn môi cô, ngang ngạnh cuốn lấy lưỡi cô, ép những lời còn lại phải trở lại bụng. Cho tới khi gã hôn Khổng Tử Viết suýt nữa tắc thở thì mới lưu luyến không nỡ rời khỏi môi cô, chỉ về đám quan binh bắt đầu lùng sục không xa: “Nếu nàng còn nói chọc tức ta thì ta sẽ nhảy ra ngoài! Chết thì chết, tùy ông trời vậy!”
Khổng Tử Viết hé đôi môi sưng phù như muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thì thào: “Bách Lí Phượng, ngươi…người đừng tốt với ta như thế…Ta…ta…và Vệ Đông Li…”
Bách Lí Phượng nhìn vào mắt cô, cắt ngang lời do dự không quyết của cô, gã nghiêm túc nói: “Tử Viết, có lẽ nàng không tin, từ giây phút nhìn thấy nàng ta đã không thể khống chế nổi đôi chân mình, lúc nào cũng muốn chạy theo nàng.” Gã cụp mắt xuống, nở một nụ cười khổ sở, “Ta biết giữa nàng và Vệ Đông Li…không đơn giản…” ngước mắt lên nhìn thẳng vào mắt Khổng Tử Viết, nói chắc chắn, “Nhưng ta còn mạnh hơn Vệ Đông Li! Ngoài vẻ đẹp hơn một tí đó hắn chỉ biết cười lạnh. Hắn không đánh lại được ta, mà cũng không thể một lòng một dạ đối xử tốt với nàng như ta được!”
Khổng Tử Viết ngẩn ngơ nhìn Bách Lí Phượng.
Bách Lí Phượng hất cằm, mặt mày hớn hở nói: “Bình thường ta không nói, nàng có lẽ không ngờ được. Đợi sau này có thời gian ta sẽ từ từ nói cho nàng khoảng cách giữa ta và Vệ Đông Li rồi nàng sẽ biết hắn không thể so với ta được.”
Khổng Tử Viết nuốt nước bọt, cô đã không thể nào biểu đạt suy nghĩ lúc này của mình bằng lời nói nữa rồi.
Bách Lí Phượng càng kích động hơn, nắm chặt lấy tay cô, cao giọng tổng kết lại: “Tóm lại nàng phải tốt với ta!”
Bách Lí Phượng thấy Khổng Tử Viết không tỏ thái độ gì, bèn thử hỏi: “Tử Viết, rốt cuộc nàng có hiểu lời ta nói không?”
Khổng Tử Viết chợt bừng tỉnh, chớp chớp mắt, vẫn không đáp lời.
Lúc này một giọng nói lại vang lên bên cạnh hai người: “Chúng ta không biết vị cô nương này có hiểu hay không, nhưng chúng ta nghe rất rõ, rất hiểu.”
Khổng Tử Viết và Bách Lí Phượng cùng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hơn mười tên quan binh đã bao vây hai người họ lại. Mà người vừa nói chính là người đứng đầu trong đám quan binh này.
Người đứng đầu đám quan binh cười đắc ý, nghiêm giọng quát: “Bay đâu, bắt hai tên nghi phạm này lại cho ta!”
Khổng Tử Viết và Bách Lí Phượng đưa mắt nhìn nhau, sau đó…xông ra khỏi vòng vây chạy tới chỗ phiên chợ náo nhiệt.
Trong phiên chợ người tới người lui, hết sức đông vui tấp nập, muốn giấu hai người thì rất dễ.
Bách Lí Phượng kéo tay Khổng Tử Viết, vừa xuyên qua trong phiên chợ vừa tiện lấy đi ít đồ. Sau đó kiếm một chỗ khá an toàn rồi dịch dung hai người thành bọn công tử.
Mặt mũi đại chúng hóa, phối thêm trường bào chất lượng tàm tạm, nhe răng cười, thật là chẳng có gì đặc sắc, tuyệt đối phù hợp với phong cách khiêm tốn sau khi dịch dung.
Hai người phe phẩy quạt, rồi tìm bừa một quán rượu thơm lừng, ngồi xuống nghỉ ngơi chốc lát.
Người trong quán rượu ba hoa khoác lác, hoặc khe khẽ thì thầm đều đang bàn tán về trận hỏa hoạn trong phủ của Vô Song Vương gia.
Qua những lời bàn tán của đám người xung quanh Khổng Tử Viết biết được Vương phủ của Vệ Đông Li bị thiêu, triều đình dân gian trên dưới nổi trận lôi đình, Duệ Đế đã phát cáo thị thế nào cũng phải bắt được kẻ phóng hỏa, nghiêm trị không tha!
Khổng Tử Viết hiểu phóng hỏa là một tội lớn! Nếu Bách Lí Phượng bị quan binh bắt được thì chuyện này rất có thể sẽ từ chuyện phóng hỏa bình thường mà diễn biến thành tranh chấp giữa hai quốc gia. Xử lí không đẹp thì hai nước sẽ khai chiến! Cho nên dù có thế nào cô cũng không thể để Bách Lí Phượng bị tóm được!
Bách Lí Phượng nghe thấy những lời thì thầm rỉ tai của đám người kia, chẳng những không để ý mà còn cười tít mắt với Khổng Tử Viết, nhỏ giọng nói: “Lần này coi như ta và Vệ Đông Li đã kết thù rồi. Đợi hắn xây Vương phủ xong, ta lại đi phóng hỏa. Hắn xây một cái, ta đốt một cái, nhất định không cho hắn vui vẻ!”
Khổng Tử Viết lườm gã một cái, thấp giọng mắng: “Đồ hẹp hòi!”
Bách Lí Phượng tỏ ra tủi thân, dán cái bắp chân bị thương lại gần chân Khổng Tử Viết khẽ cọ xát, ý bảo cô nhìn vết thương của gã.
Khổng Tử Viết lắc đầu cười nhạt, nghĩ bụng: Bách Lí Phượng đúng là một tên dở hơi.
Thức ăn được dọn lên, hai người đói meo bắt đầu ngấu nghiến sạch sẽ. Ăn no xong mới thỏa mãn hừ hừ hai tiếng, dựa vào lan can lầu một mà nhìn ra ngoài phiên chợ tưng bừng, cùng với vài tốp quan binh thi thoảng đi qua.
Thấy đám quan binh bắt đầu đi từng quán rượu một để hỏi kẻ tình nghi, Khổng Tử Viết nháy mắt với Bách Lí Phượng ra hiệu bảo gã trả tiền rồi đi.
Nhưng, Bách Lí Phượng chỉ chớp chớp mắt, sau đó lộ ra vẻ mặt áy náy.
Khổng Tử Viết hiểu ngay, trời ơi là trời gã lại không mang tiền đi rồi! Khổng Tử Viết mặt mày hầm hầm lườm gã, Bách Lí Phượng lại giơ bốn ngón tay ra với cô. Khổng Tử Viết nghiến răng nghiến lợi nói: “Thiên hạ đại đồng?”
Bách Lí Phượng mắt sáng như sao, thân thiết nói: “Tử Viết, chỉ có nàng hiểu ta.”
Khổng Tử Viết thầm rên rỉ một tiếng, sau đó chỉ tay về cửa hàng quần áo đối diện, quả cảm nói với Bách Lí Phượng: “Ta tới kia đợi ngươi.” Cô đứng dậy, gào lên với tiểu nhị: “Tiểu nhị ca, mang thêm một vò rượu hoa điêu lên cho công tử này với!” sau đó nghênh ngang đi ra ngoài.
Tên tiểu nhị thấy còn một vị khách nữa chưa đi, vì thế không đuổi theo Khổng Tử Viết đòi tiền, mà đặt hết sự chú ý lên người Bách Lí Phượng.
Bách Lí Phượng bò ra lan can, trơ mắt nhìn Khổng Tử Viết, lên án hành vi không nghĩa khí này của cô trong im lặng.
Khổng Tử Viết đứng ven đường đối diện, mắt thấy đám quan binh sắp đi vào quán rượu nơi Bách Lí Phượng đang ở, cô nhướn mày nở một nụ cười gian xảo với Bách Lí Phượng, sau đó…sau đó…sau đó lao vào người một đại thẩm có vẻ cực kì hung hãn, hất cái mặt đã dịch dung lên nở một nụ cười đê tiện rồi gào lên: “Lão bà bà này, bản tiên nhân trông ngươi cao to thô kệch, da dày thịt béo, có vẻ có họ với con lợn rừng trong nhà bản tiên nhân. Chi bằng ngươi cởi hết quần áo ra để bản tiên nhân xem tướng cho được không?”
Giọng Khổng Tử Viết vừa trong vừa cao thu hút tất cả ánh mắt của mọi người. Bách Lí Phượng thừa cơ hội chuồn ra khỏi quán rượu, còn không quên tiện tay cầm luôn vò rượu hoa điêu đi luôn.
Khổng Tử Viết bị đại thẩm hung hãn đi truy sát qua năm con phố, cuối cùng cũng thoát nạn. Quay người trở lại nơi cô và Bách Lí Phượng đã hẹn nhau, dựa vào tường thở hồng hộc.
Bách Lí Phượng chọc: “Đại thẩm kia thật là hiền lành. Phải ta mà nghe nàng nói thế, không đuổi theo nàng một năm sáu tháng thì cũng phải ấn nàng xuống đập cho một trận!”
Khổng Tử Viết thở hổn hển: “Cái này thì ngươi không biết rồi. Đánh là thân, mắng là yêu. Đại thẩm hung mãnh kia đã đem lòng yêu mến ta rồi. Nếu không phải ta nói cho bà ta là ta chỉ thích đàn ông, chắc chắn bà ta sẽ đuổi theo ta qua năm vạn con phố ấy chứ!”
Bách Lí Phượng cười tít mắt, nghiêm túc khen ngợi: “Tử Viết, nàng thật thú vị.”
Khổng Tử Viết nhướn mày nói: “Coi bộ ngươi thật sự không sợ con bạch hổ ta thì phải.”
Bách Lí Phượng chìa tay mơn trớn gò má cô, thì thầm: “Không sợ. Dù lúc mới nhìn thấy nàng biến thân ta đã giật cả mình, nhưng cảm xúc ấy đã lập tức bị niềm vui thay thế. Trong lòng ta, Tử Viết hẳn là sự tồn tại đặc biệt nhất.”
Khổng Tử Viết đỏ cả mặt, né tránh ánh mắt của Bách Lí Phượng, chòng ghẹo: “Không ngờ Lục Vương gia trước nay luôn thẳng thắn của chúng ta cũng có thể nói những lời đường mật như thế. Thật khiến người ta không quen nhé.”
Bách Lí Phượng cười hì hì, tay chọc chọc má Khổng Tử Viết, không biết ngượng nói: “Ưu điểm của ta nhiều không đếm xuể, cứ đợi ta cho nàng thấy hết, chắc chắn sẽ mê hoặc nàng không biết đông tây nam bắc là đâu nữa!”
Khổng Tử Viết nhướn mày, pha trò: “Thế xin Lục Vương gia nhẹ tay cho, chúng ta phải phá vòng vây ra khỏi Duệ Quốc đã, rồi ngài hãy thể hiện mị lực của mình để mê hoặc ta không biết đông tây nam bắc là đâu nữa cũng chưa muộn. Bây giờ có phải chúng ta nên nghĩ cách làm sao ra cổng thành hay không?”
Bách Lí Phượng ý kiến: “Giờ cổng thành canh gác rất nghiêm ngặt, không dễ ra ngoài. Hay là chúng ta cứ trở lại căn nhà tối qua đi? Quan binh đã lục soát rồi thì hẳn là sẽ không lục soát lại đâu. Chờ vài ngày nữa, cổng thành canh gác không nghiêm nữa thì chúng ta hãy đi. Nàng thấy thế nào?”
Khổng Tử Viết lắc đầu nói: “Không, chúng ta không thể quay về. Vệ Đông Li chắc chắc đã phái người theo dõi căn nhà ấy, chỉ đang đợi chúng ta tự sa lưới thôi.” Nói xong cô ngước mắt lên nhìn xung quanh một lượt, phát hiện ra phiên chợ náo nhiệt trên phố đã tan như thủy triều rút, hai người bọn họ đứng ở đây trông rất trơ trọi.
Trước mắt nhà trọ không thể tới, nơi duy nhất có thể ở sợ là chỉ có nơi ấy thôi.
Khổng Tử Viết nhìn Bách Lí Phượng, cười gian nói: “Ta vừa nghĩ ra một nơi có thể yên giấc không lo.”
Bách Lí Phượng lòng vẫn còn sợ hãi thử hỏi: “Nơi nàng nói đến, chẳng lẽ là…lầu xanh ư?”
Khổng Tử Viết vỗ vai gã, khen ngợi: “Tốt lắm, cuối cùng thì ngươi cũng học được cách suy nghĩ rồi!” Rồi nói tiếp, “Nhưng mà không phải chúng ta chơi lầu xanh, là ngươi và ta hai người dịch dung thành con gái, sau đó….hi hi…cùng bán thân vào lầu xanh! Diệu kế thế này cũng chỉ có mình ta nghĩ ra được!”
Bách Lí Phượng chớp chớp mắt, dè dặt hỏi: “Tử Viết, có phải…nàng đang đùa không?”
Khổng Tử Viết nghiêm nghị: “Ngươi nhìn mặt ta xem, có thấy ta đang đùa không?”
Bách Lí Phượng véo mặt cô, khẽ than một tiếng rồi nói: “Ta thấy nàng không giống như đang đùa, chẳng qua còn giống muốn xem ta diễn kịch hơn.”
Khổng Tử Viết mím môi cười, không nói gì.
Bách Lí Phượng lắc đầu cười khổ, bao dung nói: “Được rồi, nàng muốn ta mặc váy màu gì đây?”
Khổng Tử Viết mắt lóe sáng, nói: “Ồ, ta thấy ngươi mặc màu xanh lục rất đẹp đấy.”
Xong xuôi Bách Lí Phượng tâm trạng xoắn xuýt đi trộm lấy hai bộ váy áo.
Thay xong, trang điểm rồi vấn tóc, hai người thiếu nữ xinh đẹp đã xuất hiện.
Khổng Tử Viết nhìn Bách Lí Phượng từ đầu đến chân, không hề giấu diếm sự kinh diễm trong mắt, khen như đang chòng ghẹo: “Tỷ tỷ, miệng tỷ đỏ giống hai trái anh đào thật.”
Bách Lí Phượng đỏ bừng mặt, xoay đầu đi để lộ ra cần cổ xinh đẹp. Cũng chẳng biết gã đang nghĩ gì mà một lúc sau lại xoay mặt lại, mắt lấp lánh nhìn Khổng Tử Viết, chu mỏ nói: “Miệng của ta đẹp như thế, nàng có muốn hôn không?”
Khổng Tử Viết bật cười, hôn chóc một cái lên môi gã. Bách Lí Phượng nào chịu buông cô ra, lập tức vòng lấy eo cô rồi hôn hít.
Trong ngõ nhỏ u ám, không biết kẻ xui xẻo có trái tim không khỏe nào tình cờ đi ngang qua, liền nhìn thấy một màn “kinh hãi thế tục” như thế, lập tức sợ rùng mình, hai mắt trợn trắng, chết ngất luôn.
Bách Lí Phượng và Khổng Tử Viết nhìn nhau cười, cùng chỉnh trang lại dung nhan, sau đó tay trong tay đi tới “Lan Nhan Các” --lầu xanh lớn nhất đô thành.
Tác giả :
Tiểu Ngư Đại Tâm