Bí Mật Của Thiên Thần
Chương 8: Kế hoạch chạy trốn 2
Tụi giang hồ run cầm cập, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt chết chóc kia, lúc trước đụng tới stasf đã mệt rồi, bây giờ còn đụng phải ''đầu sỏ'' nữa thì hôm nay là ngày tận thế của chúng.-Tụi em có mắt như mù, xin BOSS đại nhân tha tội!
Chúng quỳ gối, tỏ vẻ van xin, nhưng đây đâu phải là lần đầu tiên hắn gặp chuyện như thế này, muốn tha à?NẰM MƠ ĐI!
-Xử lí cho gọn vào!Nhớ, không được giết chết chúng,đây là nơi công cộng, phiền phức lắm.
-Vâng!
Tụi vệ sĩ đồng thanh, hắn nắm tay kéo nó ra xe, trên dường về, hắn không nói một câu, không khí cực căng thẳng, nó cảm giác như mình đang ở Nam Cực không bằng, tuy không biểu cảm ra mặt nhưng nó biết hắn đang rất giận.
-Tôi...tôi xin lỗi!-Nó bắt chuyện để phá tan bầu không khí nặng nề này, cố gắng lắm nó mới nói được 3 từ đó.
-Tôi không có lỗi đâu mà xin-Vẫn biểu cảm lạnh tanh đó, nhưng nó có chút gì đó hờn dỗi.
-Xin lỗi thật mà, lần sao không dám nữa!
-Còn lần sao?
-Không, nhất định sẽ không còn lần sao, hì hì-Đó, nó cứ ''nịnh'' như vậy thì làm sao mà hắn không ''mềm lòng'' cho được.
Nó và hắn bước xuống xe.
-Chào Minh Luân!
Chàng trai tiến về phía hắn, nhìn hắn xong rồi quay sang nhìn nó, không ngờ hôm nay hắn còn dẫn gái về nhà, mà không phải hắn nói sợ ''dơ'' nhà nên không cho tụi con gái vào sao?Phải hỏi thử mới biết.
-Mày tới đây làm gì
-À. tại mấy bữa nay ko thấy mày tới bar, bộ hai bác về nước rồi hả?
-Không.
-Mà em này lài ai đây?
-Đồ chơi!-Mắt nó nhìn hắn mà rực lửa, lại là đồ chơi, nó là con người đàng hoàn mà, sao hắn cứ nói nó là đồ chơi mãi thế!
-Thật sao, nhìn em có vẻ quen quen nhỉ?
-Căn-tin-Hắn nhắc thằng bạn của mình.
-Thì ra em là cô bé đó sao?Công nhận nhìn kĩ em xinh thật nha!Có anh nào chưa hay để anh ''vớt''
Nói rồi định lấy tay chạm vào mặt nó liền bị hắn gạt tay ra.
-Đừng đụng vào đồ chơi của tao-hắn đanh giọng, xem như chẳng phải nói chơi.
-Ok, được rồi, được rồi, không đụng là được chứ gì.Mà em tên là gì nhỉ.
-Oanh Di!
-Tên nghe lạnh ghê ha, còn tôi tên là Tuấn Anh, bạn thân của Minh Luân.À mà thôi, tôi phải về trước đây, hai người cứ vui vẻ đi há.-Tuấn Anh lái xe đi mất dạng.
-Đừng có mà bị ''say nắng'' hắn ta. Thằng này lăng nhăng lắm, với chả tốt lành gì đâu.-Hắn ''răng đe'' nó làm nó tức cười, miệng khẻ lép nhép.
*Ở đó mà nói người ta, anh là chúa luôn a*
-Em lảm nhảm gì thế.
-Không có gì, chỉ là hát hò vu vơ thôi ấy mà.
-Nhảm, vào nhà đi!
-Tuân lệnhhhhhhhhhhhhhhhhhh!
========================================================================================================
Buổi sáng, ngắng chiếu ấm áp vào phòng, trên chiếc giường trắng muốt kia nó vẫn còn đang ngủ.Nó chớp chớp đôi mắt rồi ngáp dài một tiếng, nhìn đồng hồ.
*Mới có 5h35' thôi sao?sao hôm nay lại có nắng sớm thế nhỉ, thời tiết bất thường thật*
Nó lại nằm dài trên giường, lăn qua lăn lại một hồi rồi lại nhìn đồng hồ ,vẫn là 5h35', nó cảm thấy cái gì đó hơi kì kì, bấm điện thoại lên, nó giật mình, 8strong5 rồi, Ôi má ơi! Nó trễ học rồi, nó luống cuống bước xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh, trong bụng rủa thầm. Sau khi xong, nói vội vàng đi xuống nhà, hắn vẫn ngồi ở đó nhâm nhi ly cà phê một cách ngon lành.
-Sao anh không kêu tôi thức dậy-Nó bực bội nhìn hắn mà nói
-Kêu làm gì, còn sớm mà!-hắn trả lời tỉnh bơ.
-8h30' rồi đó, chúng ta trễ học rồi đó.
-Cần gì phải đi học.
-Anh không cần nhưng tôi cần-Không chịu nổi nữa mà hét lên luôn.
Mới sáng sớm mà đã náo loạn lên, nhìn cậu chủ với tiểu thư cãi nhau mà ai cũng chẳng dám xen vào, nhưng vì muốn ''bảo toàn'' cho căn nhà nên ông quản gia mới mạng phép lên tiếng.
-Thưa tiểu thư, trường tiểu thư được nghỉ lễ 2 ngày mà!
-Ể, nghỉ lễ?-Nó quên mất, chưa biết gì mà nó đã làm loạn, mất mặt quá.
-Vậy..vậy à, cho tôi xin lỗi!
-Vâng! Tiểu thư cứ ngồi nói chuyện với cậu chủ, tôi xin phép vào trong lám việc-Ông quản gia bước vào trong, nó chả biết nói gì, định lên phòng thì bị hắn gọi lại.
-Chút nữa tôi sẽ đến công ty giải quyết một số chuyện, ở nhà đừng có lám loạn đấy!-Nhìn hắn mà ngạc nhiên, hắn mới có tí tuổi mà đã điều hành công ty rồi ư? Không thể xem thường được.
-Công ty?
-Wisort.
*Giới thiệu một tí về wisort nhé:
-Wisort là một công ti chuyên về thị trường và chứng khoáng bậc nhất thế giới. Tống giám đốc của công ty là Trương Thành (cha hắn). Vì ông cùng vợ là Mĩ Lệ phải ra nước ngoài để giải quyết một số công việc nên giao lại cho hắn quyền điều hành. Nhờ có thêm sự chống lưng của stasf nên đã mạnh lại còn mạnh thêm, không ai dám đụng vào và cũng có ko ít kẻ thù.
Chúng quỳ gối, tỏ vẻ van xin, nhưng đây đâu phải là lần đầu tiên hắn gặp chuyện như thế này, muốn tha à?NẰM MƠ ĐI!
-Xử lí cho gọn vào!Nhớ, không được giết chết chúng,đây là nơi công cộng, phiền phức lắm.
-Vâng!
Tụi vệ sĩ đồng thanh, hắn nắm tay kéo nó ra xe, trên dường về, hắn không nói một câu, không khí cực căng thẳng, nó cảm giác như mình đang ở Nam Cực không bằng, tuy không biểu cảm ra mặt nhưng nó biết hắn đang rất giận.
-Tôi...tôi xin lỗi!-Nó bắt chuyện để phá tan bầu không khí nặng nề này, cố gắng lắm nó mới nói được 3 từ đó.
-Tôi không có lỗi đâu mà xin-Vẫn biểu cảm lạnh tanh đó, nhưng nó có chút gì đó hờn dỗi.
-Xin lỗi thật mà, lần sao không dám nữa!
-Còn lần sao?
-Không, nhất định sẽ không còn lần sao, hì hì-Đó, nó cứ ''nịnh'' như vậy thì làm sao mà hắn không ''mềm lòng'' cho được.
Nó và hắn bước xuống xe.
-Chào Minh Luân!
Chàng trai tiến về phía hắn, nhìn hắn xong rồi quay sang nhìn nó, không ngờ hôm nay hắn còn dẫn gái về nhà, mà không phải hắn nói sợ ''dơ'' nhà nên không cho tụi con gái vào sao?Phải hỏi thử mới biết.
-Mày tới đây làm gì
-À. tại mấy bữa nay ko thấy mày tới bar, bộ hai bác về nước rồi hả?
-Không.
-Mà em này lài ai đây?
-Đồ chơi!-Mắt nó nhìn hắn mà rực lửa, lại là đồ chơi, nó là con người đàng hoàn mà, sao hắn cứ nói nó là đồ chơi mãi thế!
-Thật sao, nhìn em có vẻ quen quen nhỉ?
-Căn-tin-Hắn nhắc thằng bạn của mình.
-Thì ra em là cô bé đó sao?Công nhận nhìn kĩ em xinh thật nha!Có anh nào chưa hay để anh ''vớt''
Nói rồi định lấy tay chạm vào mặt nó liền bị hắn gạt tay ra.
-Đừng đụng vào đồ chơi của tao-hắn đanh giọng, xem như chẳng phải nói chơi.
-Ok, được rồi, được rồi, không đụng là được chứ gì.Mà em tên là gì nhỉ.
-Oanh Di!
-Tên nghe lạnh ghê ha, còn tôi tên là Tuấn Anh, bạn thân của Minh Luân.À mà thôi, tôi phải về trước đây, hai người cứ vui vẻ đi há.-Tuấn Anh lái xe đi mất dạng.
-Đừng có mà bị ''say nắng'' hắn ta. Thằng này lăng nhăng lắm, với chả tốt lành gì đâu.-Hắn ''răng đe'' nó làm nó tức cười, miệng khẻ lép nhép.
*Ở đó mà nói người ta, anh là chúa luôn a*
-Em lảm nhảm gì thế.
-Không có gì, chỉ là hát hò vu vơ thôi ấy mà.
-Nhảm, vào nhà đi!
-Tuân lệnhhhhhhhhhhhhhhhhhh!
========================================================================================================
Buổi sáng, ngắng chiếu ấm áp vào phòng, trên chiếc giường trắng muốt kia nó vẫn còn đang ngủ.Nó chớp chớp đôi mắt rồi ngáp dài một tiếng, nhìn đồng hồ.
*Mới có 5h35' thôi sao?sao hôm nay lại có nắng sớm thế nhỉ, thời tiết bất thường thật*
Nó lại nằm dài trên giường, lăn qua lăn lại một hồi rồi lại nhìn đồng hồ ,vẫn là 5h35', nó cảm thấy cái gì đó hơi kì kì, bấm điện thoại lên, nó giật mình, 8strong5 rồi, Ôi má ơi! Nó trễ học rồi, nó luống cuống bước xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh, trong bụng rủa thầm. Sau khi xong, nói vội vàng đi xuống nhà, hắn vẫn ngồi ở đó nhâm nhi ly cà phê một cách ngon lành.
-Sao anh không kêu tôi thức dậy-Nó bực bội nhìn hắn mà nói
-Kêu làm gì, còn sớm mà!-hắn trả lời tỉnh bơ.
-8h30' rồi đó, chúng ta trễ học rồi đó.
-Cần gì phải đi học.
-Anh không cần nhưng tôi cần-Không chịu nổi nữa mà hét lên luôn.
Mới sáng sớm mà đã náo loạn lên, nhìn cậu chủ với tiểu thư cãi nhau mà ai cũng chẳng dám xen vào, nhưng vì muốn ''bảo toàn'' cho căn nhà nên ông quản gia mới mạng phép lên tiếng.
-Thưa tiểu thư, trường tiểu thư được nghỉ lễ 2 ngày mà!
-Ể, nghỉ lễ?-Nó quên mất, chưa biết gì mà nó đã làm loạn, mất mặt quá.
-Vậy..vậy à, cho tôi xin lỗi!
-Vâng! Tiểu thư cứ ngồi nói chuyện với cậu chủ, tôi xin phép vào trong lám việc-Ông quản gia bước vào trong, nó chả biết nói gì, định lên phòng thì bị hắn gọi lại.
-Chút nữa tôi sẽ đến công ty giải quyết một số chuyện, ở nhà đừng có lám loạn đấy!-Nhìn hắn mà ngạc nhiên, hắn mới có tí tuổi mà đã điều hành công ty rồi ư? Không thể xem thường được.
-Công ty?
-Wisort.
*Giới thiệu một tí về wisort nhé:
-Wisort là một công ti chuyên về thị trường và chứng khoáng bậc nhất thế giới. Tống giám đốc của công ty là Trương Thành (cha hắn). Vì ông cùng vợ là Mĩ Lệ phải ra nước ngoài để giải quyết một số công việc nên giao lại cho hắn quyền điều hành. Nhờ có thêm sự chống lưng của stasf nên đã mạnh lại còn mạnh thêm, không ai dám đụng vào và cũng có ko ít kẻ thù.
Tác giả :
Oải hương tím