Bí Mật Của Đông Chí
Chương 64: Đừng ép tôi hận anh
Trang Châu còn chưa kịp ra khỏi đại sảnh công ty, cách lớp cửa kính thủy tinh thấy Hạ Mạt đứng ở cạnh bể phun nước trong quảng trường nhỏ trước cổng công ty. Hai tay hắn đút túi quần, trầm mặc đánh giá từng người từ đi ra trong tòa cao ốc.
Hạ Mạt cao hơn hắn một chút, dáng người lại gầy hơn, hắn tùy ý đứng đó khiến người ta có cảm giác thập phần sắc bén. Tới khi đối mặt người này, Trang Châu nhịn không được cảm thấy mình là cún cưng giống Hắc Đường, còn người này chính là một con dã thú du đãng chân chính.
Cảm xúc của Trang Châu đối với anh ta thực phức tạp. Lúc nhỏ anh ta giúp hắn đánh nhau không ít lần nhưng cũng đánh hắn nhiều vô số kể. Trang Châu vẫn luôn đánh không lại anh ta, mỗi lần đều bị anh ta đánh tới kêu cha gọi mẹ. Những lúc đó Hạ Tuyết Oánh đều ngại Trang Châu ồn ào, ngược lại chưa từng mắng mỏ Hạ Mạt một lời nào. Trang Châu đối với sự bất công trắng trợn của mẹ vô cùng khó chịu. Sau đó hắn mới dần hiểu được, có lẽ thân phận trưởng tử của Hạ Mạt khiến Hạ Tuyết Oánh có cảm giác dựa dẫm được.
Hạ Tuyết Oánh là một nữ nhân phi thường sang trọng kiểu cách, ăn cơm Tây, mặc sườn xám. Mặt mày tinh xảo xinh đẹp tựa như một nhánh cam thảo mảnh mai. Bà ấy chịu không nổi Trang Châu bướng bỉnh hiếu động ầm ĩ, mỗi lần mở miệng nói với hắn, cơ hồ đều mở đầu bằng câu nói “Mày tại sao lại…” luôn không thay đổi, trong mắt bà ấy chỉ có Hạ Mạt là khác biệt, anh ta là trưởng tử của Trang gia, cũng đồng thời là hài tử được Hạ gia kỳ vọng cao. Mà Hạ Mạt không phụ sự mong đợi của mọi người chiếu cố sinh hoạt của bà ấy tựa như trách nhiệm của chính anh ta.
Thời gian Trang Châu và Hạ Mạt ở cùng nhau kỳ thật cũng không quá nhiều, càng đừng nói tới chuyện hiểu nhau. Nhưng loại cảm giác cùng huyết mạch này không phải thời gian hay địa điểm là có thể ngăn cách được. Mỗi khi Trang Châu gặp khó khăn cần trợ giúp, anh ta luôn là người đầu tiên vươn tay ra giúp hắn. Nhưng giữa anh em ruột với nhau vẫn nên có sự ăn ý nhất định, còn hắn cho tới bây giờ lại chưa từng trông cậy vào điều đó. Nếu anh ta thật sự hiểu em trai, thật sự coi trọng tâm ý của em trai thì anh ta sẽ không làm loại chuyện đuổi Đông Chí đi như thế?
Hắn đi tới trước mặt Hạ Mạt, thần sắc thản nhiên nhìn thẳng anh ta: “Khi nào về?”
Hạ Mạt chân mày cau lại: “Cậu đang đuổi tôi?”
Trang Châu gật đầu: “Phải.”
Hạ Mạt cười lạnh: “Bởi vì tôi đuổi tiểu tình nhân của cậu đi?”
“Em ấy không phải tiều tình nhân của tôi.” Trang Châu sửa lại cho đúng: “Em ấy là vợ tôi.”
Hạ Mạt trên mặt toát ra thần sắc khinh thường: “Cậu có thể đừng dọa người thế không?”
“Dọa người?” Trang Châu hỏi vặn lại anh ta: “Vậy anh cảm thấy thế nào là không dọa người? rõ ràng có người mình thích lại giấu diếm không nói, không dám thừa nhận. Bề ngoài ra vẻ đạo mạo kết hôn với một nữ nhân mình không thích, sau đó bỏ nữ nhân đó ở nhà còn mình ra ngoài tìm tình nhân hẹn hò?”
Hạ Mạt nhìn chăm chú Trang Châu, con ngươi càng thêm thâm trầm: “Cậu từ khi nào trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy?”
“Khi anh không biết.” Trang Châu nhún vai: “Lại nói, anh thì hiểu gì về tôi? Tôi đã không còn là một đứa trẻ 8 tuổi, giờ tôi đã 28. Hơn nữa, khi nói chuyện với tôi xin anh đừng dùng loại ngữ khí như chúng ta rất quen thuộc như vậy. Tôi không quen.”
Hạ Mạt quay đầu tựa như tận lực chịu đựng không ra tay đánh hắn.
“Còn chuyện này nữa, tôi đã nộp đơn từ chức rồi, hiện tại đã thất nghiệp.” Trang Châu cơ hồ dùng ánh mắt ác ý nhìn biểu tình lãnh tĩnh của Hạ Mạt dần xuất hiện vết nứt: “Hoặc là anh có thể tranh thủ một chút, tôi cảm thấy khả năng anh có thể chiếm được gia sản nhà này vô cùng lớn. Dù sao ba cũng già rồi, Trang Lâm còn quá nhỏ, đều không phải đối thủ của anh.”
Hạ Mạt một phen túm cổ áo Trang Châu: “Mày cho là tao phí sức lớn như vậy là vì muốn chiếm gia sản cái nhà này sao?”
“Phải!” Trang Châu không để ý cổ áo mình đang bị túm chặt, nhếch miệng cười: “Tôi chính là cho rằng như thế đấy. Bởi vì tôi nghĩ không ra còn có lý do nào mà khiến anh từ ngàn dặm xa xôi chạy tới phá hỏng hôn sự của tôi. Lúc tôi bị té gãy chân ở trường, anh ở đâu? Lúc tôi một mình đơn độc trong căn nhà trống trải đón năm mới, anh ở đâu? Lúc tôi cùng đám côn đồ đánh nhau mất nhiều máu bị đưa đi cấp cứu, anh ở đâu? Hạ Mạt, lúc tôi cần thì anh chỗ nào?”
Hạ Mạt sắc mặt khẽ biến, nắm chặt tay, khớp xương cũng trở nên trắng bệch.
Trang Châu gạt tay Hạ Mạt ra khỏi cổ áo mình, hờ hững nói: “Lúc tôi cần anh, anh đều không có mặt, như vậy tôi còn cần anh làm gì, mà anh cũng không có lý do để xuất hiện. Anh và Hạ Tuyết Oánh đều ích kỷ như nhau, trong mắt hai người chỉ có bản thân mình. Tôi cảm thấy anh đã thành công biến mình thành phiên bản của bà ấy — cho nên anh mới có thể chăm sóc bà ta như vậy.”
Hạ Mạt nhìn chằm chằm Trang Châu thật lâu, khàn giọng hỏi: “Cậu nghĩ tôi như vậy sao? đừng quên bà ấy cũng là mẹ cậu.”
Trang Châu cười lạnh: “Bà ta sinh ra tôi không phải vì yêu tôi mà là vì bà ta cần nhiều hơn một đứa con trai để đảm bảo chắc chắn địa vị trong cái nhà này. Trừ bỏ điều này ra, bà ta từng làm một cái gì cho tôi chưa?”
Hạ Mạt một quyền đấm thẳng vào mặt Trang Châu.
Trang Châu lảo đảo một chút, trên mặt nhất thời hiện lên một khối thâm tím, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy dần sưng phù lên. Trang Châu chống cột đèn bên cạnh đứng vững thân thể, trong mắt lại toát ra thần sắc khoái ý: “Lời này tôi đã nhẫn hơn hai mươi năm, Hạ Mạt, cho dù anh cảm thấy tôi vô tâm vô tình cũng không sao, tôi vẫn muốn nói cho rõ, tôi thật sự không muốn thừa nhận Hạ Tuyết Oánh là mẹ tôi. Bà ta là người phụ nữ ích kỷ nhất, máu lạnh nhất tôi từng thấy.”
“Tôi biết anh chán ghét dì An Ny, lúc đầu tôi cũng không thuận mắt dì ấy.” Trang Châu không để ý ánh mắt Hạ Mạt như đang muốn giết người, tiếp tục nói: “Mỗi lần thấy dì ấy, tôi đều tìm cách gây khó dễ. Sau đó có một lần, tôi ở ngoài trường bị một nhóm nam sinh cấp trên chặn đường cướp tiền, bọn họ rất đông, còn đánh tôi tới mặt mũi bầm dập. Khi về tới nhà vừa lúc dì ấy và ba đều có mặt, ba thấy tôi đánh nhau đặc biệt sinh khí, còn muốn phạt tôi. Dì An Ny đã ngăn ông ấy lại, sau đó còn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi khi đó cũng đang bực mình, liền không quản mà nói hết.”
“Dì An Ny nói muốn tìm thầy giáo tôi nói chuyện. Tôi khi đó đối với dì ấy đặc biệt khinh thường, tôi là đầu gấu nổi danh trong trường, nói tôi bị đánh khẳng định chẳng thầy cô nào tin. Tôi không cho dì ấy đi, nhưng dì ấy vẫn kéo tôi tới trường.” Trang Châu tầm mắt không nhìn Hạ Mạt, mà dừng ở một điểm vô định nào đó, nhưng trong giọng nói càng ngày càng toát ra hương vị ôn hòa. Loại ngữ điệu tràn ngập thân thiết này Hạ Mạt chưa từng thấy bao giờ. Tuy rằng đề tài này khiến anh ta cảm thấy phiền chán nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tiếp tục nghe thằng em nói.
“Dì An Ny trực tiếp tìm tới phòng làm việc của hiệu trưởng, sau khi nói chuyện với hiệu trưởng lại nói chuyện với chủ nhiệm lớp. Dì ấy nói dì ấy là mẹ tôi, dì ấy muốn lấy lại công đạo cho con trai mình. Tôi đứng ngoài văn phòng nhìn dì ấy, cái loại cảm giác đó vô cùng kỳ quái, đặc biệt mới lạ. Đó là lần đầu tiên có người cảm thấy tôi cũng cần được bảo hộ, cần có người mở ra đôi cánh che chở cho tôi.”
Sắc mặt Hạ Mạt trở nên trắng bệch.
“Tôi không biết dì ấy đã nói chuyện gì với bọn họ, nhưng khi lão chủ nhiệm luôn không vừa mắt tôi từ trong phòng hiệu trưởng bước ra, cư nhiên mặt mày tươi cười vỗ vỗ bả vai tôi, nói nếu trên đường có học sinh cấp trên chặn đường cướp bóc, không được cậy mạnh, đầu tiên phải bảo vệ tốt chính mình. Sau đó báo cáo lại với giáo viên.”
Trang Châu nhìn nhìn Hạ Mạt, khóe môi lộ ra một độ cung rõ ràng: “Khi dì An Ny đi ra khỏi trường học, còn xoa xoa đầu tôi, nói: Trang Châu à, chuyện con không thể xử lý được thì tìm người lớn giúp đỡ là chuyện bình thường, bởi vì khi chúng ta già rồi cũng sẽ cần con giúp đỡ. Ở trước mặt người nhà, tự tôn và kiêu ngạo là không cần thiết. Bởi vì người nhà không chỉ tiếp thu ưu điểm của con mà còn bao dung cả khuyết điểm của con nữa.” Trang Châu tạm dừng một chút, chậm rãi nói tiếp: “Nhân tâm là do dần dần vun đắp, Hạ Mạt, khi tôi sắp thành niên, xưng hô “mẹ” bao hàm cả mọi ôn nhu yêu thương đều là do dì ấy từng chút mang lại cho tôi, anh cảm thấy tôi có lý do gì để hận dì ấy? chán ghét dì ấy?”
Hạ Mạt không tiếng động thở ra một hơi.
“Còn chuyện này nữa, chắc anh không biết.” Trang Châu nhìn Hạ Mạt, từng chữ nhấn mạnh: “Khi dì ấy kết hôn với ba đã làm luôn công chứng tài sản, trong đó có nói Trang Lâm tương lai sẽ không thừa kế bất kỳ sản nghiệp nào từ Trang thị.”
Hạ Mạt thần sắc khiếp sợ: “Cậu nói cái gì?”
“Là sự thật.” Trang Châu nhếch môi: “Anh không nghe lầm đâu. Khi tôi biết tin này đã tới hỏi thẳng dì ấy, dì ấy nói con trai của Trình An Ny về sau lớn lên sẽ không khiếp nhược đến mức đói chết chính mình, hơn nữa dì ấy tin tưởng nếu Trang Lâm thật sự sống không nổi thì anh trai nó tuyệt đối sẽ ra tay giúp đỡ nó — ước mơ của Trang Lâm là trở thành một kỹ sư thiết kế máy móc, chắc anh cũng không biết đi?”
Trang Châu không nhìn Hạ Mạt, nhưng hắn tin tưởng sắc mặt của anh ta nhất định rất phấn khích: “Còn câu này nữa, tôi nghẹn cũng đã lâu, vừa lúc nhân dịp này nói luôn một thể.”
“Năm đó, khi hai người bỏ đi, tôi cũng thấy ba đặc biệt hỗn đản. Nhưng sau khi ông ấy kết hôn với dì An Ny, tôi đã dần thay đổi cách nhìn. Dì An Ny sẽ chuẩn bị đồ ăn khuya cho ba mỗi khi ba tăng ca, sẽ sắp xếp hành lý cho ba mỗi khi ba đi công tác, sẽ đưa ông bà đi làm kiểm tra sức khỏe định kỳ, sẽ nhớ rõ thời gian tới họp phụ huynh cho tôi. Dì ấy là một người vợ đủ tư cách. Anh thử hỏi xem bà mẹ yêu kiều của chúng ta đã làm được cái gì cho ba? Khi ba tăng ca, bà ta lại tụ tập bạn bè vui chơi ở bên ngoài, ba phải đi công tác thì bà ta lại oán giận ba không để ý tới mình, thậm chí còn cãi nhau đập phá đồ đạc, khi bà nội nằm viện bà ta chỉ biết sai trợ lý tới chăm sóc, còn mình tìm chỗ giải sầu. Hạ Mạt, anh cho tới bây giờ vẫn cảm thấy bà ấy làm đúng sao? Hết thảy mọi sai lầm đều do ba sao? Nếu quả thực như thế, tôi chẳng những sẽ nghi ngờ nhân phẩm của anh mà còn hoài nghi cả chỉ số thông minh của anh nữa.”
Những cái đó Hạ Mạt chưa từng nghĩ tới, chỉ là…
“Trước kia anh luôn khoa chân múa tay với tôi, tôi cho tới bây giờ đều không tỏ ra phản đối, đó là bởi vì tôi còn ôm một chút hy vọng đối với anh trai mình. Tôi còn cho rằng đó là phương thức anh quan tâm tới tôi, nhưng giờ tôi thấy mình nghĩ sai rồi, nếu anh thật sự quan tâm tới tôi, anh sẽ để ý tới hạnh phúc của tôi mà không phải không nói không rằng, không hỏi tôi một câu trực tiếp đi tìm Đông Chí.”
“Hạ Mạt, đừng ép tôi phải hận anh. Anh đừng tưởng chuyện đăng báo tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ chỉ mình anh làm được.”
Khi Trang Châu xoay người muốn rời đi, Hạ Mạt một phen nắm vai hắn giữ lại, anh ta biết lúc này nếu không cương quyết, quan hệ giữa bọn họ sẽ thực sự cắt đứt: “Trang Châu, anh biết cậu bất mãn với mẹ, nhưng có một số việc cậu không biết, đừng tùy tiện phê phán bà ấy. Là một người mẹ, có lẽ bà ấy không đủ tốt, nhưng đó cũng không phải lỗi của bà ấy, bà ấy không phải không muốn làm mà là làm không được.” Hạ Mạt thực gian nan nói tiếp: “Cậu không nhớ trước khi ly hôn bà ấy luôn hoài nghi ba muốn hạ độc bà ấy sao?”
Trang Châu giật mình nhìn anh ta: “Không phải anh cho rằng lời bà ấy nói là thật đấy chứ?”
“Bà ấy thật sự nghĩ như vậy.” Hạ Mạt tạm dừng một chút, trên mặt lộ ra biểu tình khổ sở: “Khi cậu được sinh ra không bao lâu, bà ấy bị trầm cảm, từng có khuynh hướng muốn tự sát, tinh thần bà ấy vẫn luôn không ổn định.”
Trang Châu cảm thấy cả người đều ngây ngốc. Mỗi từ Hạ Mạt nói hắn đều nghe rõ, nhưng lại rất khó liên kết chúng lại trong đầu. Trang Châu vẫn cảm thấy Đông Chí có bệnh thần kinh hay chứng vọng tưởng nào đó, nói nửa ngày hóa ra nhà mình cũng có, không biết có di truyền không. Chẳng lẽ cái này gọi là không cùng một nhà không đi cùng cửa sao?
“Ba chắc cũng không biết, ông ấy luôn bận rộn, hơn nữa cũng không có tình cảm với mẹ, ông ấy luôn cảm thấy tính cách bà ấy âm tình bất định, luôn cố tình gây sự, cho nên càng ngày càng phiền chán ở cùng bà ấy. Anh nhất định phải đi cùng mẹ, chính là vì vậy. Khi đó anh rất sợ hãi, sợ một khi không để ý tới mẹ, bà ấy sẽ tự sát, sẽ không cứu được.”
Điếu thuốc trong tay Trang Châu vô thức bị hắn bóp nát, mảnh vụn từ khe hở rớt xuống đất.
“Anh vẫn luôn hy vọng cậu hảo hảo ở nhà chính, Trang Châu. Ở lại khẳng định được ông nội ưu ái, nếu không trong gia tộc nhiều hài tử như vậy, cậu sẽ không vươn lên được. Ông nội tuyệt đối sẽ không chấp nhận cậu và nam nhân ở bên nhau. Sự hiện hữu của cậu ta là một phiền toái lớn.”
Trang Châu đờ đẫn nhìn anh trai: “Em ấy không phải là phiền toái của tôi.”
Hạ Mạt lắc đầu: “Giữa ông nội và anh, cậu càng hy vọng ai ra tay?”
Trang Châu nhìn anh ta, ánh mắt rốt cục trở lại linh hoạt như trước: “Ông nội sẽ không ra tay đối phó tôi. Tôi đã nộp đơn từ chức rồi, hiện giờ đã không còn liên quan tới Trang thị. Ông mới lười đối phó với một người chủ động giao ra quyền lực. Đương nhiên ông nội sẽ thất vọng, nhưng ít nhất trong vài năm này ông nội sẽ hoàn toàn buông tay với tôi. Nếu trong lúc này tôi gặp xui xẻo, khốn cùng, tuyệt vọng, cuộc sống không được như ý muốn, ông nội sẽ càng thấy vừa lòng, cảm thấy đã đủ giáo huấn tôi.”
Trang Châu cười cười: “Ông nội sẽ chờ tôi quay lại cầu xin ông. Nhưng chỉ cần vài năm đó, đối với tôi như thế đã đủ.”
Hạ Mạt nhướn mày, trong mắt toát lên ý không hiểu: “Cậu ta, đáng giá để cậu làm vậy?” trừ bỏ bộ dạng xinh đẹp, nhìn không ra có chỗ nào tốt, tính tình rõ ràng không tốt, nói chuyện chanh chua khiến người khác chỉ muốn đánh.
“Chúng ta đánh cuộc đi.” Trang Châu thực nghiêm túc nhìn Hạ Mạt: “Nếu tôi như bây giờ, em vẫn có thể chấp nhận, còn nguyện ý kết hôn với tôi, thậm chí là nuôi tôi, anh đừng quản chuyện hôn nhân của tôi nữa. Thế nào?”
Hạ Mạt nhìn Trang Châu, chậm rãi lắc đầu: “Cậu thật sự không thể nói lý.”
Sau khi rời khỏi công ty, Trang Châu trực tiếp tới nhà đứng dưới lầu chờ Lăng Lập Đông. Lăng Lập Đông hiện tại đã không thèm nghe điện thoại của hắn, hắn không dám trực tiếp tới cửa tìm ông bà Lăng, trừ bỏ đứng chờ, thật sự không còn biện pháp nào khác. Không may, hắn không biết hôm nay Lăng Lập Đông có một bữa tiệc chiêu đãi, tan việc không về nhà ngay mà tới thẳng khách sạn. Thật muốn đứng chờ, không biết phải chờ tới lúc nào.
Trang Châu chỉ có thể gọi điện nhờ Lý Hạ tới nhà cho chó mèo ăn giúp hắn nhưng cũng không nhớ ra nhờ người mang cơm tới cho mình, vì thế hắn cứ đứng dưới lầu chịu đói hơn ba tiếng đồng hồ, tới khi kiên nhẫn sắp cạn kiệt, bắt đầu suy xét có nên trực tiếp lên nhà gõ cửa hay không thì ông trời rốt cục hạ lòng từ bi, ngoài hiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Trang Châu trước mắt sáng ngời, nhanh chóng từ trong xe bước xuống, chạy tới trước mặt chặn người kia lại: “A, xin lỗi làm phiền một chút, chị có phải là…”
Nữ nhân bị hắn giữ lại chớp mắt mấy cái, lại chớp chớp mắt thêm mấy cái nữa, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười đùa giỡn: “Ai nha, là thím út sao?!”
Trang Châu: “…”
Hạ Mạt cao hơn hắn một chút, dáng người lại gầy hơn, hắn tùy ý đứng đó khiến người ta có cảm giác thập phần sắc bén. Tới khi đối mặt người này, Trang Châu nhịn không được cảm thấy mình là cún cưng giống Hắc Đường, còn người này chính là một con dã thú du đãng chân chính.
Cảm xúc của Trang Châu đối với anh ta thực phức tạp. Lúc nhỏ anh ta giúp hắn đánh nhau không ít lần nhưng cũng đánh hắn nhiều vô số kể. Trang Châu vẫn luôn đánh không lại anh ta, mỗi lần đều bị anh ta đánh tới kêu cha gọi mẹ. Những lúc đó Hạ Tuyết Oánh đều ngại Trang Châu ồn ào, ngược lại chưa từng mắng mỏ Hạ Mạt một lời nào. Trang Châu đối với sự bất công trắng trợn của mẹ vô cùng khó chịu. Sau đó hắn mới dần hiểu được, có lẽ thân phận trưởng tử của Hạ Mạt khiến Hạ Tuyết Oánh có cảm giác dựa dẫm được.
Hạ Tuyết Oánh là một nữ nhân phi thường sang trọng kiểu cách, ăn cơm Tây, mặc sườn xám. Mặt mày tinh xảo xinh đẹp tựa như một nhánh cam thảo mảnh mai. Bà ấy chịu không nổi Trang Châu bướng bỉnh hiếu động ầm ĩ, mỗi lần mở miệng nói với hắn, cơ hồ đều mở đầu bằng câu nói “Mày tại sao lại…” luôn không thay đổi, trong mắt bà ấy chỉ có Hạ Mạt là khác biệt, anh ta là trưởng tử của Trang gia, cũng đồng thời là hài tử được Hạ gia kỳ vọng cao. Mà Hạ Mạt không phụ sự mong đợi của mọi người chiếu cố sinh hoạt của bà ấy tựa như trách nhiệm của chính anh ta.
Thời gian Trang Châu và Hạ Mạt ở cùng nhau kỳ thật cũng không quá nhiều, càng đừng nói tới chuyện hiểu nhau. Nhưng loại cảm giác cùng huyết mạch này không phải thời gian hay địa điểm là có thể ngăn cách được. Mỗi khi Trang Châu gặp khó khăn cần trợ giúp, anh ta luôn là người đầu tiên vươn tay ra giúp hắn. Nhưng giữa anh em ruột với nhau vẫn nên có sự ăn ý nhất định, còn hắn cho tới bây giờ lại chưa từng trông cậy vào điều đó. Nếu anh ta thật sự hiểu em trai, thật sự coi trọng tâm ý của em trai thì anh ta sẽ không làm loại chuyện đuổi Đông Chí đi như thế?
Hắn đi tới trước mặt Hạ Mạt, thần sắc thản nhiên nhìn thẳng anh ta: “Khi nào về?”
Hạ Mạt chân mày cau lại: “Cậu đang đuổi tôi?”
Trang Châu gật đầu: “Phải.”
Hạ Mạt cười lạnh: “Bởi vì tôi đuổi tiểu tình nhân của cậu đi?”
“Em ấy không phải tiều tình nhân của tôi.” Trang Châu sửa lại cho đúng: “Em ấy là vợ tôi.”
Hạ Mạt trên mặt toát ra thần sắc khinh thường: “Cậu có thể đừng dọa người thế không?”
“Dọa người?” Trang Châu hỏi vặn lại anh ta: “Vậy anh cảm thấy thế nào là không dọa người? rõ ràng có người mình thích lại giấu diếm không nói, không dám thừa nhận. Bề ngoài ra vẻ đạo mạo kết hôn với một nữ nhân mình không thích, sau đó bỏ nữ nhân đó ở nhà còn mình ra ngoài tìm tình nhân hẹn hò?”
Hạ Mạt nhìn chăm chú Trang Châu, con ngươi càng thêm thâm trầm: “Cậu từ khi nào trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy?”
“Khi anh không biết.” Trang Châu nhún vai: “Lại nói, anh thì hiểu gì về tôi? Tôi đã không còn là một đứa trẻ 8 tuổi, giờ tôi đã 28. Hơn nữa, khi nói chuyện với tôi xin anh đừng dùng loại ngữ khí như chúng ta rất quen thuộc như vậy. Tôi không quen.”
Hạ Mạt quay đầu tựa như tận lực chịu đựng không ra tay đánh hắn.
“Còn chuyện này nữa, tôi đã nộp đơn từ chức rồi, hiện tại đã thất nghiệp.” Trang Châu cơ hồ dùng ánh mắt ác ý nhìn biểu tình lãnh tĩnh của Hạ Mạt dần xuất hiện vết nứt: “Hoặc là anh có thể tranh thủ một chút, tôi cảm thấy khả năng anh có thể chiếm được gia sản nhà này vô cùng lớn. Dù sao ba cũng già rồi, Trang Lâm còn quá nhỏ, đều không phải đối thủ của anh.”
Hạ Mạt một phen túm cổ áo Trang Châu: “Mày cho là tao phí sức lớn như vậy là vì muốn chiếm gia sản cái nhà này sao?”
“Phải!” Trang Châu không để ý cổ áo mình đang bị túm chặt, nhếch miệng cười: “Tôi chính là cho rằng như thế đấy. Bởi vì tôi nghĩ không ra còn có lý do nào mà khiến anh từ ngàn dặm xa xôi chạy tới phá hỏng hôn sự của tôi. Lúc tôi bị té gãy chân ở trường, anh ở đâu? Lúc tôi một mình đơn độc trong căn nhà trống trải đón năm mới, anh ở đâu? Lúc tôi cùng đám côn đồ đánh nhau mất nhiều máu bị đưa đi cấp cứu, anh ở đâu? Hạ Mạt, lúc tôi cần thì anh chỗ nào?”
Hạ Mạt sắc mặt khẽ biến, nắm chặt tay, khớp xương cũng trở nên trắng bệch.
Trang Châu gạt tay Hạ Mạt ra khỏi cổ áo mình, hờ hững nói: “Lúc tôi cần anh, anh đều không có mặt, như vậy tôi còn cần anh làm gì, mà anh cũng không có lý do để xuất hiện. Anh và Hạ Tuyết Oánh đều ích kỷ như nhau, trong mắt hai người chỉ có bản thân mình. Tôi cảm thấy anh đã thành công biến mình thành phiên bản của bà ấy — cho nên anh mới có thể chăm sóc bà ta như vậy.”
Hạ Mạt nhìn chằm chằm Trang Châu thật lâu, khàn giọng hỏi: “Cậu nghĩ tôi như vậy sao? đừng quên bà ấy cũng là mẹ cậu.”
Trang Châu cười lạnh: “Bà ta sinh ra tôi không phải vì yêu tôi mà là vì bà ta cần nhiều hơn một đứa con trai để đảm bảo chắc chắn địa vị trong cái nhà này. Trừ bỏ điều này ra, bà ta từng làm một cái gì cho tôi chưa?”
Hạ Mạt một quyền đấm thẳng vào mặt Trang Châu.
Trang Châu lảo đảo một chút, trên mặt nhất thời hiện lên một khối thâm tím, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy dần sưng phù lên. Trang Châu chống cột đèn bên cạnh đứng vững thân thể, trong mắt lại toát ra thần sắc khoái ý: “Lời này tôi đã nhẫn hơn hai mươi năm, Hạ Mạt, cho dù anh cảm thấy tôi vô tâm vô tình cũng không sao, tôi vẫn muốn nói cho rõ, tôi thật sự không muốn thừa nhận Hạ Tuyết Oánh là mẹ tôi. Bà ta là người phụ nữ ích kỷ nhất, máu lạnh nhất tôi từng thấy.”
“Tôi biết anh chán ghét dì An Ny, lúc đầu tôi cũng không thuận mắt dì ấy.” Trang Châu không để ý ánh mắt Hạ Mạt như đang muốn giết người, tiếp tục nói: “Mỗi lần thấy dì ấy, tôi đều tìm cách gây khó dễ. Sau đó có một lần, tôi ở ngoài trường bị một nhóm nam sinh cấp trên chặn đường cướp tiền, bọn họ rất đông, còn đánh tôi tới mặt mũi bầm dập. Khi về tới nhà vừa lúc dì ấy và ba đều có mặt, ba thấy tôi đánh nhau đặc biệt sinh khí, còn muốn phạt tôi. Dì An Ny đã ngăn ông ấy lại, sau đó còn hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì. Tôi khi đó cũng đang bực mình, liền không quản mà nói hết.”
“Dì An Ny nói muốn tìm thầy giáo tôi nói chuyện. Tôi khi đó đối với dì ấy đặc biệt khinh thường, tôi là đầu gấu nổi danh trong trường, nói tôi bị đánh khẳng định chẳng thầy cô nào tin. Tôi không cho dì ấy đi, nhưng dì ấy vẫn kéo tôi tới trường.” Trang Châu tầm mắt không nhìn Hạ Mạt, mà dừng ở một điểm vô định nào đó, nhưng trong giọng nói càng ngày càng toát ra hương vị ôn hòa. Loại ngữ điệu tràn ngập thân thiết này Hạ Mạt chưa từng thấy bao giờ. Tuy rằng đề tài này khiến anh ta cảm thấy phiền chán nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại tiếp tục nghe thằng em nói.
“Dì An Ny trực tiếp tìm tới phòng làm việc của hiệu trưởng, sau khi nói chuyện với hiệu trưởng lại nói chuyện với chủ nhiệm lớp. Dì ấy nói dì ấy là mẹ tôi, dì ấy muốn lấy lại công đạo cho con trai mình. Tôi đứng ngoài văn phòng nhìn dì ấy, cái loại cảm giác đó vô cùng kỳ quái, đặc biệt mới lạ. Đó là lần đầu tiên có người cảm thấy tôi cũng cần được bảo hộ, cần có người mở ra đôi cánh che chở cho tôi.”
Sắc mặt Hạ Mạt trở nên trắng bệch.
“Tôi không biết dì ấy đã nói chuyện gì với bọn họ, nhưng khi lão chủ nhiệm luôn không vừa mắt tôi từ trong phòng hiệu trưởng bước ra, cư nhiên mặt mày tươi cười vỗ vỗ bả vai tôi, nói nếu trên đường có học sinh cấp trên chặn đường cướp bóc, không được cậy mạnh, đầu tiên phải bảo vệ tốt chính mình. Sau đó báo cáo lại với giáo viên.”
Trang Châu nhìn nhìn Hạ Mạt, khóe môi lộ ra một độ cung rõ ràng: “Khi dì An Ny đi ra khỏi trường học, còn xoa xoa đầu tôi, nói: Trang Châu à, chuyện con không thể xử lý được thì tìm người lớn giúp đỡ là chuyện bình thường, bởi vì khi chúng ta già rồi cũng sẽ cần con giúp đỡ. Ở trước mặt người nhà, tự tôn và kiêu ngạo là không cần thiết. Bởi vì người nhà không chỉ tiếp thu ưu điểm của con mà còn bao dung cả khuyết điểm của con nữa.” Trang Châu tạm dừng một chút, chậm rãi nói tiếp: “Nhân tâm là do dần dần vun đắp, Hạ Mạt, khi tôi sắp thành niên, xưng hô “mẹ” bao hàm cả mọi ôn nhu yêu thương đều là do dì ấy từng chút mang lại cho tôi, anh cảm thấy tôi có lý do gì để hận dì ấy? chán ghét dì ấy?”
Hạ Mạt không tiếng động thở ra một hơi.
“Còn chuyện này nữa, chắc anh không biết.” Trang Châu nhìn Hạ Mạt, từng chữ nhấn mạnh: “Khi dì ấy kết hôn với ba đã làm luôn công chứng tài sản, trong đó có nói Trang Lâm tương lai sẽ không thừa kế bất kỳ sản nghiệp nào từ Trang thị.”
Hạ Mạt thần sắc khiếp sợ: “Cậu nói cái gì?”
“Là sự thật.” Trang Châu nhếch môi: “Anh không nghe lầm đâu. Khi tôi biết tin này đã tới hỏi thẳng dì ấy, dì ấy nói con trai của Trình An Ny về sau lớn lên sẽ không khiếp nhược đến mức đói chết chính mình, hơn nữa dì ấy tin tưởng nếu Trang Lâm thật sự sống không nổi thì anh trai nó tuyệt đối sẽ ra tay giúp đỡ nó — ước mơ của Trang Lâm là trở thành một kỹ sư thiết kế máy móc, chắc anh cũng không biết đi?”
Trang Châu không nhìn Hạ Mạt, nhưng hắn tin tưởng sắc mặt của anh ta nhất định rất phấn khích: “Còn câu này nữa, tôi nghẹn cũng đã lâu, vừa lúc nhân dịp này nói luôn một thể.”
“Năm đó, khi hai người bỏ đi, tôi cũng thấy ba đặc biệt hỗn đản. Nhưng sau khi ông ấy kết hôn với dì An Ny, tôi đã dần thay đổi cách nhìn. Dì An Ny sẽ chuẩn bị đồ ăn khuya cho ba mỗi khi ba tăng ca, sẽ sắp xếp hành lý cho ba mỗi khi ba đi công tác, sẽ đưa ông bà đi làm kiểm tra sức khỏe định kỳ, sẽ nhớ rõ thời gian tới họp phụ huynh cho tôi. Dì ấy là một người vợ đủ tư cách. Anh thử hỏi xem bà mẹ yêu kiều của chúng ta đã làm được cái gì cho ba? Khi ba tăng ca, bà ta lại tụ tập bạn bè vui chơi ở bên ngoài, ba phải đi công tác thì bà ta lại oán giận ba không để ý tới mình, thậm chí còn cãi nhau đập phá đồ đạc, khi bà nội nằm viện bà ta chỉ biết sai trợ lý tới chăm sóc, còn mình tìm chỗ giải sầu. Hạ Mạt, anh cho tới bây giờ vẫn cảm thấy bà ấy làm đúng sao? Hết thảy mọi sai lầm đều do ba sao? Nếu quả thực như thế, tôi chẳng những sẽ nghi ngờ nhân phẩm của anh mà còn hoài nghi cả chỉ số thông minh của anh nữa.”
Những cái đó Hạ Mạt chưa từng nghĩ tới, chỉ là…
“Trước kia anh luôn khoa chân múa tay với tôi, tôi cho tới bây giờ đều không tỏ ra phản đối, đó là bởi vì tôi còn ôm một chút hy vọng đối với anh trai mình. Tôi còn cho rằng đó là phương thức anh quan tâm tới tôi, nhưng giờ tôi thấy mình nghĩ sai rồi, nếu anh thật sự quan tâm tới tôi, anh sẽ để ý tới hạnh phúc của tôi mà không phải không nói không rằng, không hỏi tôi một câu trực tiếp đi tìm Đông Chí.”
“Hạ Mạt, đừng ép tôi phải hận anh. Anh đừng tưởng chuyện đăng báo tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ chỉ mình anh làm được.”
Khi Trang Châu xoay người muốn rời đi, Hạ Mạt một phen nắm vai hắn giữ lại, anh ta biết lúc này nếu không cương quyết, quan hệ giữa bọn họ sẽ thực sự cắt đứt: “Trang Châu, anh biết cậu bất mãn với mẹ, nhưng có một số việc cậu không biết, đừng tùy tiện phê phán bà ấy. Là một người mẹ, có lẽ bà ấy không đủ tốt, nhưng đó cũng không phải lỗi của bà ấy, bà ấy không phải không muốn làm mà là làm không được.” Hạ Mạt thực gian nan nói tiếp: “Cậu không nhớ trước khi ly hôn bà ấy luôn hoài nghi ba muốn hạ độc bà ấy sao?”
Trang Châu giật mình nhìn anh ta: “Không phải anh cho rằng lời bà ấy nói là thật đấy chứ?”
“Bà ấy thật sự nghĩ như vậy.” Hạ Mạt tạm dừng một chút, trên mặt lộ ra biểu tình khổ sở: “Khi cậu được sinh ra không bao lâu, bà ấy bị trầm cảm, từng có khuynh hướng muốn tự sát, tinh thần bà ấy vẫn luôn không ổn định.”
Trang Châu cảm thấy cả người đều ngây ngốc. Mỗi từ Hạ Mạt nói hắn đều nghe rõ, nhưng lại rất khó liên kết chúng lại trong đầu. Trang Châu vẫn cảm thấy Đông Chí có bệnh thần kinh hay chứng vọng tưởng nào đó, nói nửa ngày hóa ra nhà mình cũng có, không biết có di truyền không. Chẳng lẽ cái này gọi là không cùng một nhà không đi cùng cửa sao?
“Ba chắc cũng không biết, ông ấy luôn bận rộn, hơn nữa cũng không có tình cảm với mẹ, ông ấy luôn cảm thấy tính cách bà ấy âm tình bất định, luôn cố tình gây sự, cho nên càng ngày càng phiền chán ở cùng bà ấy. Anh nhất định phải đi cùng mẹ, chính là vì vậy. Khi đó anh rất sợ hãi, sợ một khi không để ý tới mẹ, bà ấy sẽ tự sát, sẽ không cứu được.”
Điếu thuốc trong tay Trang Châu vô thức bị hắn bóp nát, mảnh vụn từ khe hở rớt xuống đất.
“Anh vẫn luôn hy vọng cậu hảo hảo ở nhà chính, Trang Châu. Ở lại khẳng định được ông nội ưu ái, nếu không trong gia tộc nhiều hài tử như vậy, cậu sẽ không vươn lên được. Ông nội tuyệt đối sẽ không chấp nhận cậu và nam nhân ở bên nhau. Sự hiện hữu của cậu ta là một phiền toái lớn.”
Trang Châu đờ đẫn nhìn anh trai: “Em ấy không phải là phiền toái của tôi.”
Hạ Mạt lắc đầu: “Giữa ông nội và anh, cậu càng hy vọng ai ra tay?”
Trang Châu nhìn anh ta, ánh mắt rốt cục trở lại linh hoạt như trước: “Ông nội sẽ không ra tay đối phó tôi. Tôi đã nộp đơn từ chức rồi, hiện giờ đã không còn liên quan tới Trang thị. Ông mới lười đối phó với một người chủ động giao ra quyền lực. Đương nhiên ông nội sẽ thất vọng, nhưng ít nhất trong vài năm này ông nội sẽ hoàn toàn buông tay với tôi. Nếu trong lúc này tôi gặp xui xẻo, khốn cùng, tuyệt vọng, cuộc sống không được như ý muốn, ông nội sẽ càng thấy vừa lòng, cảm thấy đã đủ giáo huấn tôi.”
Trang Châu cười cười: “Ông nội sẽ chờ tôi quay lại cầu xin ông. Nhưng chỉ cần vài năm đó, đối với tôi như thế đã đủ.”
Hạ Mạt nhướn mày, trong mắt toát lên ý không hiểu: “Cậu ta, đáng giá để cậu làm vậy?” trừ bỏ bộ dạng xinh đẹp, nhìn không ra có chỗ nào tốt, tính tình rõ ràng không tốt, nói chuyện chanh chua khiến người khác chỉ muốn đánh.
“Chúng ta đánh cuộc đi.” Trang Châu thực nghiêm túc nhìn Hạ Mạt: “Nếu tôi như bây giờ, em vẫn có thể chấp nhận, còn nguyện ý kết hôn với tôi, thậm chí là nuôi tôi, anh đừng quản chuyện hôn nhân của tôi nữa. Thế nào?”
Hạ Mạt nhìn Trang Châu, chậm rãi lắc đầu: “Cậu thật sự không thể nói lý.”
Sau khi rời khỏi công ty, Trang Châu trực tiếp tới nhà đứng dưới lầu chờ Lăng Lập Đông. Lăng Lập Đông hiện tại đã không thèm nghe điện thoại của hắn, hắn không dám trực tiếp tới cửa tìm ông bà Lăng, trừ bỏ đứng chờ, thật sự không còn biện pháp nào khác. Không may, hắn không biết hôm nay Lăng Lập Đông có một bữa tiệc chiêu đãi, tan việc không về nhà ngay mà tới thẳng khách sạn. Thật muốn đứng chờ, không biết phải chờ tới lúc nào.
Trang Châu chỉ có thể gọi điện nhờ Lý Hạ tới nhà cho chó mèo ăn giúp hắn nhưng cũng không nhớ ra nhờ người mang cơm tới cho mình, vì thế hắn cứ đứng dưới lầu chịu đói hơn ba tiếng đồng hồ, tới khi kiên nhẫn sắp cạn kiệt, bắt đầu suy xét có nên trực tiếp lên nhà gõ cửa hay không thì ông trời rốt cục hạ lòng từ bi, ngoài hiên xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.
Trang Châu trước mắt sáng ngời, nhanh chóng từ trong xe bước xuống, chạy tới trước mặt chặn người kia lại: “A, xin lỗi làm phiền một chút, chị có phải là…”
Nữ nhân bị hắn giữ lại chớp mắt mấy cái, lại chớp chớp mắt thêm mấy cái nữa, trên mặt chậm rãi lộ ra nụ cười đùa giỡn: “Ai nha, là thím út sao?!”
Trang Châu: “…”
Tác giả :
Ngưu Giác Cung