Bí Mật Của Đông Chí
Chương 40: Giết gà dọa khỉ
Xe lái vào trong sân nhà Trang Châu, Hắc Đường đang chơi đùa, thấy hắn về liền chạy tới nghênh đón, kết quả vừa mới chạy tới gần, cửa xe mở ra, người đầu tiên bước xuống không phải là cha nó mà là cáo trạng tinh đang ôm một con chó bẩn hề hề.
Hắc Đường chân trước chạm đất, luống cuống tứ chi bất ngờ phanh lại, thân thể lảo đảo, sói tru một tiếng: ‘Tại sao lại là mi?!”
Đây là mẹ kế mang theo con riêng tới cửa sao?
Hắc Đường vừa nghĩ tới mình đã lưu lạc tới tình cảnh bi thảm như thế, quả thực mất hết hy vọng, lao thẳng vào lòng Trang Châu khóc lóc lên án: “Con là con ruột của cha mà, cha! Nếu cha thật sự muốn để lại hết gia sản cho mẹ kế và con riêng của anh ta, con liền… con liền bỏ nhà trốn đi!”
Trang Châu xoa xoa đầu nó, hắn tuy rằng không hiểu nó đang uông uông cái gì, nhưng nhìn ra được lòng ghen tị của Hắc Đường lại phát tác. Dưới tình huống này, là một người cha đủ tư cách tự nhiên sẽ đứng về phía con trai mình, một lần nữa giữ vững niềm tin cho nó.
“Hắc Đường, nhà chúng ta có khách tới.” Trang Châu khẽ hôn lên đầu nó một cái: “Con là chủ nhà, phải hảo hảo chiêu đãi nó. Ban ngày trong nhà không có ai, vừa lúc nó có thể chơi đùa cùng con.”
Hắc Đường nhận được an ủi từ cha mình, tâm tình tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Lăng Đông Chí sẽ không ở đây cùng nó phải không?”
Đông Chí giật giật khóe miệng, tâm nói: làm như tao thèm ở cùng với mày lắm vậy. Nhưng Trang Châu đang ở đây, anh cũng chỉ có thể nhẫn nại làm công tác tư tưởng cho con ngốc cẩu này: “Hắc Đường, mày nghĩ nhiều rồi. Hai ngày nữa chú Hòa của mày sẽ đưa Tiểu Mao về Trùng Khánh. Về sau mày có muốn gặp Tiểu Mao cũng không còn cơ hội đâu. Đúng không, Tiểu Mao?”
Tiểu Mao thình lình thấy trong sân lao tới một con chó to như vậy, có chút hoảng sợ, lúc này đang co rúm trong lòng Đông Chí, liều mạng không chịu xuống. Khắp nơi quanh đây đều là mùi của con chó này, vạn nhất nó tưởng mình tới khiêu khích nó, xông tới đánh mình thì làm thế nào? Nó vừa bé tý lại còn đang đói bụng, bị nó vả cho một cái là tiêu ngay.
Hắc Đường bật người ngẩng đầu, bán tín bán nghi nhìn Đông Chí: “Làm sao ta biết mi có nói thiệt hay không?”
Đông Chí xoa xoa đầu Tiểu Mao: “Tiểu Mao, nói cho Hắc Đường, nhà em ở chỗ nào.”
Tiểu Mao bất an, bộ lông trên người cũng run rẩy: “Tôi… tôi muốn về Trùng Khánh.”
“Đừng sợ.” Đông Chí an ủi nó: “Em an tâm nghỉ ngơi hai ngày, dưỡng khỏe rồi mới có thể đi đường được, đúng không?”
Tiểu Mao không lên tiếng, cọ cọ lòng bàn tay Đông Chí, trên người vẫn khẽ run run.
Hắc Đường đi hai bước tới trước mặt Đông Chí, nghiêng đầu đánh giá Tiểu Mao trong lòng anh, một lát sau thực khinh thường hừ một tiếng: “Cái thứ bé tý như vậy, mi nhặt được ở đâu vậy?”
Tiểu Mao càng rụt người lại, Đông Chí nhẹ nhàng vuốt ve lông nó trấn an: “Cha nó đã đi tới một nơi rất xa, không thể mang nó theo, nên để nó lại cho một chủ nhân mới không đáng tin, kết quả chủ nhân mới làm một chuyện vô cùng xấu xa, đã bị cảnh sát bắt. Hiện tại Tiểu Mao không có nhà để về.”
Lỗ tai Hắc Đường lập tức dựng đứng: “Ngươi không phải nói nó muốn về Trùng Khánh sao?”
Trang Châu phát hiện con trai nhà mình lại có xu thế muốn tạc mao, vội vàng cúi người vỗ hai cái lên đầu nó.
“Đúng vậy.” Đông Chí vì đánh tan lòng nghi ngờ của tiểu nhị hóa này, không phiền không chán cùng nó giải thích: “Nó không có nhà để về bị ta tìm được, vừa lúc biết chú Hòa của mày muốn tới Trùng Khánh du lịch, nên tao đã nhờ anh ta đưa Tiểu Mao về nhà. Nó nhiều lắm ở nhà mày mấy ngày, mày chia chút thức ăn cho nó với nhé.”
Trong lòng Hắc Đường rất mâu thuẫn. Một mặt, nó cảm thấy con chó con kia không phải con riêng của mẹ kế tới cửa cướp đoạt gia sản của cha nó thật sự quá tốt, đương nhiên tính chân thực của điểm này còn cần điều tra thêm đã. Về mặt khác, nó lại có chút luyến tiếc phải chia sẻ đồ ăn cho vật nhỏ kia, dù sao đó cũng là đồ cha nó mua cho nó mà.
Nghe Đông Chí nói mấy câu với Hắc Đường, trong lòng Trang Châu thản nhiên sỉnh ra vài phần ảo giác, giống như em ấy nghe hiểu cún cưng nhà mình đang oán giận cái gì vậy. Trang Châu bất giác khẽ run lên, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác thực bi thương. Chính mình tinh thần có vấn đề? Nếu trong hai người chỉ có một bị bệnh tâm thần thì tốt rồi, hắn có thể bao dung cả việc Đông Chí thường xuyên phát bệnh. Nếu cả hai đều bị tâm thần, loại tình cảnh 囧 này phải tính làm sao đây? Chẳng lẽ loại tật xấu thường xuyên lầu bà lầu bầu thao thao bất tuyệt với đám miêu miêu cẩu cẩu cũng sẽ lây truyền sao?!
Trang Châu đánh gãy phán đoán của bản thân, đồng thời cũng không muốn thấy Đông Chí phát bệnh thần kinh. Biểu hiện của em ấy sẽ khiến hắn sinh ra rất nhiều liên tưởng cổ quái. Nói không chừng Đông Chí chí là có chứng vọng tưởng 囧 manh tật xấu, nhưng do bản thân bị kích thích mới biến thành bệnh tâm thần.
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.” Trang Châu vỗ vỗ đầu Hắc Đường: “Lát nữa tắm cho Tiểu Mao xong, hai đứa con cùng nhau ăn cơm, nhớ chia đồ ăn cho nó. Chờ sau khi ăn xong rồi, cha sẽ mua đồ ăn ngon cho con. Nhớ kỹ, không được bắt nạt khách nhân!”
Hắc Đường nhất thời ủ rũ. Nếu cha nó đã lên tiếng, làm một hảo hài tử biết nghe lời lại hiểu chuyện (?), nó sao có thể đối nghịch với cha mình được chứ. Hơn nữa nó cũng không muốn quan hệ giữa nó và Đông Chí ngày càng xấu đi, nói không chừng cáo trạng tinh sau này sẽ trở thành chủ nhân còn lại trong nhà. Cha nó lại bận rộn như vậy, vạn nhất cáo trạng tinh thừa dịp cha không có ở nhà mà ngược đãi nó, bắt nó làm nhiều việc hoặc làm gì xấu với nó…
Bả vai Hắc Đường sụp xuống, đôi mắt híp lại căm giận quét tới quét lui, cuối cùng dừng lại trên một gương mặt lạ hoắc. Người này sao lại tới đây? Còn ngồi xe cha nó nữa, chẳng lẽ… anh ta cũng muốn vào ở trong nhà nó sao? Hắc Đường cả người run lên, lập tức cảnh giác mười phần, diện tích lãnh địa của nó không thể tiếp tục ngâm nước!
Hắc Đường lao về phía Lý Hạ, vừa chạy vừa hùng hùng hổ hổ gâu gâu sủa ầm ĩ: “Mi là ai? Từ đâu tới? Mi tới nhà ta làm gì?”
Lý Hạ thấy hai người kia vây quanh nói chuyện với một con chó, cũng không biết đang thương lượng chuyện gì. Trong lòng anh buồn bực, lại thấy con chó khó hầu hạ kia một mực lao tới chỗ mình, nhất thời hoảng sợ. Anh bình thường không hề sợ chó, nhưng gần nửa đêm, một con chó to như vậy hung ba ba lao tới, hai mắt còn lóe hung quang, thật sự có chút dọa người.
Trang Châu vội vàng quát lớn: “Hắc Đường! ngồi xuống.”
Hắc Đường hai chân chạm đất, lần thứ hai khẩn cấp phanh lại.
Trang Châu nhìn thanh niên vẫn còn kinh hồn chưa định, trong lòng thoáng có chút áy náy: “Tiểu Lý, lúc này cũng muộn rồi, cậu lái xe về đi. Sáng mai tới đây đón tôi.”
Lý Hạ vội vã chào từ biệt hai người, ngồi lên xe, nhanh như chớp đào tẩu.
Hắc Đường khó lắm mới tìm được một quả hồng mềm, còn chưa kịp khi dễ đã bị cha mình đuổi đi, ít nhiều có chút tâm nguyện chưa thành. Nhưng tốt xấu gì cũng coi như có chút ác khí. Câu nói kia như thế nào ấy nhỉ?
Giết gà dọa khỉ!
Hắc Đường kiêu ngạo liếc mắt nhìn Tiểu Mao đang co rúm rét run trong tay Đông Chí, trong lòng hắc hắc cười lạnh hai tiếng: biết sợ chưa, biết nơi này ai mới là lão đại chưa?!
Trang Châu khoác vai Đông Chí đi vào nhà: “Đồ của Hắc Đường đều để trong buồng vệ sinh khách phòng tầng 1, trước tắm rửa rồi cho nó ăn một chút. Đúng rồi, lúc này xe cũng đi rồi, em ngủ luôn ở đây đi?!”
Đông Chí trong lòng thật mạnh nhảy dựng: “Hở?”
Trang Châu ghé sát lại hôn hôn lên khóe miệng Đông Chí, mỉm cười: “Sợ anh không thành thật với em?”
Đông Chí lại bị đùa giỡn, khó chịu nghiêng đầu sang chỗ khác, “hừ” một tiếng.
Trang Châu về tới địa bàn của mình, càng phát ra vô liêm sỉ, chặn người ở huyền quan góc phòng không đầu không đuôi đè ra hôn sâu một cái, khiến Tiểu Mao trong lòng Đông Chí bị hai người ép chặt gâu gâu kêu lên. Hắc Đường đi theo vào vốn định tìm cha nó tiếp tục làm nũng, vừa ngẩng đầu liền thấy một màn như vậy, cẩu tâm lại tan nát lần nữa. Nó thương tâm vô hạn cào cào ống quần Trang Châu: “Cha ơi, cha tỉnh lại đi, con trai còn ở đây nè.”
Đông Chí một tay ôm Tiểu Mao, một tay bám lên vai Trang Châu, dùng răng nanh khẽ ma sát lên môi Trang Châu, nghe được tiếng Hắc Đường ở dưới chân gâu gâu nói, nhất thời bật cười ra tiếng, chưa kịp hoàn khẩu khí liền bị nghẹn ho khan liên tục.
Trang Châu bất đắc dĩ, đành phải vươn tay vỗ vỗ nhẹ lưng cho Đông Chí: “Lát nữa tiếp tục?”
Đông Chí ho nhiều tới mức trong mắt đều là thủy quang, nghe thấy Trang Châu nói như vậy liền kéo vạt áo hắn lại hôn một hơi lên môi hắn: “Được.”
Trang Châu thấy màu sắc trên môi Đông Chí vẫn chưa nhạt bớt.
Hắc Đường nhìn chằm chằm cha nó, thương tâm nức nở một tiếng.
Sữa tắm của Hắc Đường có mùi trà xanh, vừa pha vào nước ấm, cả phòng tắm tràn ngập trong mùi hương trà dễ ngửi. Tiểu Mao tội nghiệp co rúm người lại dưới vòi hoa sen, nhìn dòng nước đen xì chảy từ trên người mình xuống sàn cũng tự thấy xấu hổ. Đông Chí đổ sữa tắm lên người nó, rồi dùng bàn chải khẽ chà chà bộ lông của nó, bọt tung trắng xóa.
Cửa phòng tắm mở ra, Hắc Đường ngồi cạnh cửa nhìn cảnh trước mắt, chua xót thầm nghĩ cáo trạng tinh đối xử với thằng nhóc anh ta mang tới quả nhiên tốt hơn với nó rất nhiều, còn tắm rửa cho nó, còn gãi lỗ tai cho nó, còn gãi cằm cho nó…
Hắc Đường càng nhìn càng sinh khí, nhịn không được gâu gâu kêu lên: “Đó là của cha ta mua cho ta!”
“Không cho dùng à?” Đông Chí tà liếc nó một cái: “Mày xem mày lớn như vậy rồi, sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?”
Hắc Đường nghiến răng nghiến lợi: “Mi đừng tưởng cha ta hôn mi là mi có thể tùy tiện khi dễ ta nha!”
“Mày còn không phân rõ phải trái?” Đông Chí quả thực bất đắc dĩ, này cùng với việc Trang Châu hôn mình một chút cũng không quan hệ: “Là ai khi dễ ai? Nó mới chỉ xin một tý sữa tắm của mày còn mày thì dọa nó sợ thành như vậy. Không phải mày khoe mày có một người cha tốt sao? Mày không phải là đang ỷ vào có cha mày đối xử tốt với mày nên mày mới cáo mượn oai hùm sao. Đúng rồi, mày có biết cái gì gọi là cáo mượn oai hùm không?”
Hắc Đường nổi giận: “Cậu đây mới không có! Cậu đây mới không khi nhỏ hiếp yếu!”
“Tao cũng không a.” Đông Chí cười nhạo: “Hơn nữa, mày cho là ai cũng như mày sao, khi dễ người ta còn phải có chỗ dựa vững chắc mới dám ra tay sao? Có chỗ dựa thì có gì đặc biệt hơn người, mày có dám không ỷ vào có chỗ dựa mà hảo hảo chiếu cố Tiểu Mao không?”
Hắc Đường nhe răng: “Cậu đây có gì mà không dám?!” (Jer: =))) cưng bị lừa rồi cưng ơi!)
“Vậy là tốt rồi.” Đông Chí lập tức thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm dùng ngón tay dính đầy bọt biển chạm vào mũi nó: “Đây mới là hảo hài tử ngoan nhất.”
Hắc Đường chưa từng thấy Đông Chí cười đến ôn nhu hòa khí với nó như vậy, ngây người một chút mới kịp phản ứng anh đem bọt biển dính lên chóp mũi mình. Không hiểu sao, nhìn anh ta có biểu tình vui vẻ như vậy, nó cư nhiên không thấy tức giận.
Hắc Đường lấy móng vuốt gẩy gẩy bọt biển dính trên chóp mũi, phẫn nộ hừ một tiếng xoay mặt sang một bên.
Đông Chí cười trộm, tâm nói: thật là một đứa nhỏ biệt nữu a.
Hắc Đường chân trước chạm đất, luống cuống tứ chi bất ngờ phanh lại, thân thể lảo đảo, sói tru một tiếng: ‘Tại sao lại là mi?!”
Đây là mẹ kế mang theo con riêng tới cửa sao?
Hắc Đường vừa nghĩ tới mình đã lưu lạc tới tình cảnh bi thảm như thế, quả thực mất hết hy vọng, lao thẳng vào lòng Trang Châu khóc lóc lên án: “Con là con ruột của cha mà, cha! Nếu cha thật sự muốn để lại hết gia sản cho mẹ kế và con riêng của anh ta, con liền… con liền bỏ nhà trốn đi!”
Trang Châu xoa xoa đầu nó, hắn tuy rằng không hiểu nó đang uông uông cái gì, nhưng nhìn ra được lòng ghen tị của Hắc Đường lại phát tác. Dưới tình huống này, là một người cha đủ tư cách tự nhiên sẽ đứng về phía con trai mình, một lần nữa giữ vững niềm tin cho nó.
“Hắc Đường, nhà chúng ta có khách tới.” Trang Châu khẽ hôn lên đầu nó một cái: “Con là chủ nhà, phải hảo hảo chiêu đãi nó. Ban ngày trong nhà không có ai, vừa lúc nó có thể chơi đùa cùng con.”
Hắc Đường nhận được an ủi từ cha mình, tâm tình tốt hơn rất nhiều, nhưng vẫn có chút lo lắng: “Lăng Đông Chí sẽ không ở đây cùng nó phải không?”
Đông Chí giật giật khóe miệng, tâm nói: làm như tao thèm ở cùng với mày lắm vậy. Nhưng Trang Châu đang ở đây, anh cũng chỉ có thể nhẫn nại làm công tác tư tưởng cho con ngốc cẩu này: “Hắc Đường, mày nghĩ nhiều rồi. Hai ngày nữa chú Hòa của mày sẽ đưa Tiểu Mao về Trùng Khánh. Về sau mày có muốn gặp Tiểu Mao cũng không còn cơ hội đâu. Đúng không, Tiểu Mao?”
Tiểu Mao thình lình thấy trong sân lao tới một con chó to như vậy, có chút hoảng sợ, lúc này đang co rúm trong lòng Đông Chí, liều mạng không chịu xuống. Khắp nơi quanh đây đều là mùi của con chó này, vạn nhất nó tưởng mình tới khiêu khích nó, xông tới đánh mình thì làm thế nào? Nó vừa bé tý lại còn đang đói bụng, bị nó vả cho một cái là tiêu ngay.
Hắc Đường bật người ngẩng đầu, bán tín bán nghi nhìn Đông Chí: “Làm sao ta biết mi có nói thiệt hay không?”
Đông Chí xoa xoa đầu Tiểu Mao: “Tiểu Mao, nói cho Hắc Đường, nhà em ở chỗ nào.”
Tiểu Mao bất an, bộ lông trên người cũng run rẩy: “Tôi… tôi muốn về Trùng Khánh.”
“Đừng sợ.” Đông Chí an ủi nó: “Em an tâm nghỉ ngơi hai ngày, dưỡng khỏe rồi mới có thể đi đường được, đúng không?”
Tiểu Mao không lên tiếng, cọ cọ lòng bàn tay Đông Chí, trên người vẫn khẽ run run.
Hắc Đường đi hai bước tới trước mặt Đông Chí, nghiêng đầu đánh giá Tiểu Mao trong lòng anh, một lát sau thực khinh thường hừ một tiếng: “Cái thứ bé tý như vậy, mi nhặt được ở đâu vậy?”
Tiểu Mao càng rụt người lại, Đông Chí nhẹ nhàng vuốt ve lông nó trấn an: “Cha nó đã đi tới một nơi rất xa, không thể mang nó theo, nên để nó lại cho một chủ nhân mới không đáng tin, kết quả chủ nhân mới làm một chuyện vô cùng xấu xa, đã bị cảnh sát bắt. Hiện tại Tiểu Mao không có nhà để về.”
Lỗ tai Hắc Đường lập tức dựng đứng: “Ngươi không phải nói nó muốn về Trùng Khánh sao?”
Trang Châu phát hiện con trai nhà mình lại có xu thế muốn tạc mao, vội vàng cúi người vỗ hai cái lên đầu nó.
“Đúng vậy.” Đông Chí vì đánh tan lòng nghi ngờ của tiểu nhị hóa này, không phiền không chán cùng nó giải thích: “Nó không có nhà để về bị ta tìm được, vừa lúc biết chú Hòa của mày muốn tới Trùng Khánh du lịch, nên tao đã nhờ anh ta đưa Tiểu Mao về nhà. Nó nhiều lắm ở nhà mày mấy ngày, mày chia chút thức ăn cho nó với nhé.”
Trong lòng Hắc Đường rất mâu thuẫn. Một mặt, nó cảm thấy con chó con kia không phải con riêng của mẹ kế tới cửa cướp đoạt gia sản của cha nó thật sự quá tốt, đương nhiên tính chân thực của điểm này còn cần điều tra thêm đã. Về mặt khác, nó lại có chút luyến tiếc phải chia sẻ đồ ăn cho vật nhỏ kia, dù sao đó cũng là đồ cha nó mua cho nó mà.
Nghe Đông Chí nói mấy câu với Hắc Đường, trong lòng Trang Châu thản nhiên sỉnh ra vài phần ảo giác, giống như em ấy nghe hiểu cún cưng nhà mình đang oán giận cái gì vậy. Trang Châu bất giác khẽ run lên, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác thực bi thương. Chính mình tinh thần có vấn đề? Nếu trong hai người chỉ có một bị bệnh tâm thần thì tốt rồi, hắn có thể bao dung cả việc Đông Chí thường xuyên phát bệnh. Nếu cả hai đều bị tâm thần, loại tình cảnh 囧 này phải tính làm sao đây? Chẳng lẽ loại tật xấu thường xuyên lầu bà lầu bầu thao thao bất tuyệt với đám miêu miêu cẩu cẩu cũng sẽ lây truyền sao?!
Trang Châu đánh gãy phán đoán của bản thân, đồng thời cũng không muốn thấy Đông Chí phát bệnh thần kinh. Biểu hiện của em ấy sẽ khiến hắn sinh ra rất nhiều liên tưởng cổ quái. Nói không chừng Đông Chí chí là có chứng vọng tưởng 囧 manh tật xấu, nhưng do bản thân bị kích thích mới biến thành bệnh tâm thần.
“Được rồi, cứ quyết định như vậy đi.” Trang Châu vỗ vỗ đầu Hắc Đường: “Lát nữa tắm cho Tiểu Mao xong, hai đứa con cùng nhau ăn cơm, nhớ chia đồ ăn cho nó. Chờ sau khi ăn xong rồi, cha sẽ mua đồ ăn ngon cho con. Nhớ kỹ, không được bắt nạt khách nhân!”
Hắc Đường nhất thời ủ rũ. Nếu cha nó đã lên tiếng, làm một hảo hài tử biết nghe lời lại hiểu chuyện (?), nó sao có thể đối nghịch với cha mình được chứ. Hơn nữa nó cũng không muốn quan hệ giữa nó và Đông Chí ngày càng xấu đi, nói không chừng cáo trạng tinh sau này sẽ trở thành chủ nhân còn lại trong nhà. Cha nó lại bận rộn như vậy, vạn nhất cáo trạng tinh thừa dịp cha không có ở nhà mà ngược đãi nó, bắt nó làm nhiều việc hoặc làm gì xấu với nó…
Bả vai Hắc Đường sụp xuống, đôi mắt híp lại căm giận quét tới quét lui, cuối cùng dừng lại trên một gương mặt lạ hoắc. Người này sao lại tới đây? Còn ngồi xe cha nó nữa, chẳng lẽ… anh ta cũng muốn vào ở trong nhà nó sao? Hắc Đường cả người run lên, lập tức cảnh giác mười phần, diện tích lãnh địa của nó không thể tiếp tục ngâm nước!
Hắc Đường lao về phía Lý Hạ, vừa chạy vừa hùng hùng hổ hổ gâu gâu sủa ầm ĩ: “Mi là ai? Từ đâu tới? Mi tới nhà ta làm gì?”
Lý Hạ thấy hai người kia vây quanh nói chuyện với một con chó, cũng không biết đang thương lượng chuyện gì. Trong lòng anh buồn bực, lại thấy con chó khó hầu hạ kia một mực lao tới chỗ mình, nhất thời hoảng sợ. Anh bình thường không hề sợ chó, nhưng gần nửa đêm, một con chó to như vậy hung ba ba lao tới, hai mắt còn lóe hung quang, thật sự có chút dọa người.
Trang Châu vội vàng quát lớn: “Hắc Đường! ngồi xuống.”
Hắc Đường hai chân chạm đất, lần thứ hai khẩn cấp phanh lại.
Trang Châu nhìn thanh niên vẫn còn kinh hồn chưa định, trong lòng thoáng có chút áy náy: “Tiểu Lý, lúc này cũng muộn rồi, cậu lái xe về đi. Sáng mai tới đây đón tôi.”
Lý Hạ vội vã chào từ biệt hai người, ngồi lên xe, nhanh như chớp đào tẩu.
Hắc Đường khó lắm mới tìm được một quả hồng mềm, còn chưa kịp khi dễ đã bị cha mình đuổi đi, ít nhiều có chút tâm nguyện chưa thành. Nhưng tốt xấu gì cũng coi như có chút ác khí. Câu nói kia như thế nào ấy nhỉ?
Giết gà dọa khỉ!
Hắc Đường kiêu ngạo liếc mắt nhìn Tiểu Mao đang co rúm rét run trong tay Đông Chí, trong lòng hắc hắc cười lạnh hai tiếng: biết sợ chưa, biết nơi này ai mới là lão đại chưa?!
Trang Châu khoác vai Đông Chí đi vào nhà: “Đồ của Hắc Đường đều để trong buồng vệ sinh khách phòng tầng 1, trước tắm rửa rồi cho nó ăn một chút. Đúng rồi, lúc này xe cũng đi rồi, em ngủ luôn ở đây đi?!”
Đông Chí trong lòng thật mạnh nhảy dựng: “Hở?”
Trang Châu ghé sát lại hôn hôn lên khóe miệng Đông Chí, mỉm cười: “Sợ anh không thành thật với em?”
Đông Chí lại bị đùa giỡn, khó chịu nghiêng đầu sang chỗ khác, “hừ” một tiếng.
Trang Châu về tới địa bàn của mình, càng phát ra vô liêm sỉ, chặn người ở huyền quan góc phòng không đầu không đuôi đè ra hôn sâu một cái, khiến Tiểu Mao trong lòng Đông Chí bị hai người ép chặt gâu gâu kêu lên. Hắc Đường đi theo vào vốn định tìm cha nó tiếp tục làm nũng, vừa ngẩng đầu liền thấy một màn như vậy, cẩu tâm lại tan nát lần nữa. Nó thương tâm vô hạn cào cào ống quần Trang Châu: “Cha ơi, cha tỉnh lại đi, con trai còn ở đây nè.”
Đông Chí một tay ôm Tiểu Mao, một tay bám lên vai Trang Châu, dùng răng nanh khẽ ma sát lên môi Trang Châu, nghe được tiếng Hắc Đường ở dưới chân gâu gâu nói, nhất thời bật cười ra tiếng, chưa kịp hoàn khẩu khí liền bị nghẹn ho khan liên tục.
Trang Châu bất đắc dĩ, đành phải vươn tay vỗ vỗ nhẹ lưng cho Đông Chí: “Lát nữa tiếp tục?”
Đông Chí ho nhiều tới mức trong mắt đều là thủy quang, nghe thấy Trang Châu nói như vậy liền kéo vạt áo hắn lại hôn một hơi lên môi hắn: “Được.”
Trang Châu thấy màu sắc trên môi Đông Chí vẫn chưa nhạt bớt.
Hắc Đường nhìn chằm chằm cha nó, thương tâm nức nở một tiếng.
Sữa tắm của Hắc Đường có mùi trà xanh, vừa pha vào nước ấm, cả phòng tắm tràn ngập trong mùi hương trà dễ ngửi. Tiểu Mao tội nghiệp co rúm người lại dưới vòi hoa sen, nhìn dòng nước đen xì chảy từ trên người mình xuống sàn cũng tự thấy xấu hổ. Đông Chí đổ sữa tắm lên người nó, rồi dùng bàn chải khẽ chà chà bộ lông của nó, bọt tung trắng xóa.
Cửa phòng tắm mở ra, Hắc Đường ngồi cạnh cửa nhìn cảnh trước mắt, chua xót thầm nghĩ cáo trạng tinh đối xử với thằng nhóc anh ta mang tới quả nhiên tốt hơn với nó rất nhiều, còn tắm rửa cho nó, còn gãi lỗ tai cho nó, còn gãi cằm cho nó…
Hắc Đường càng nhìn càng sinh khí, nhịn không được gâu gâu kêu lên: “Đó là của cha ta mua cho ta!”
“Không cho dùng à?” Đông Chí tà liếc nó một cái: “Mày xem mày lớn như vậy rồi, sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ?”
Hắc Đường nghiến răng nghiến lợi: “Mi đừng tưởng cha ta hôn mi là mi có thể tùy tiện khi dễ ta nha!”
“Mày còn không phân rõ phải trái?” Đông Chí quả thực bất đắc dĩ, này cùng với việc Trang Châu hôn mình một chút cũng không quan hệ: “Là ai khi dễ ai? Nó mới chỉ xin một tý sữa tắm của mày còn mày thì dọa nó sợ thành như vậy. Không phải mày khoe mày có một người cha tốt sao? Mày không phải là đang ỷ vào có cha mày đối xử tốt với mày nên mày mới cáo mượn oai hùm sao. Đúng rồi, mày có biết cái gì gọi là cáo mượn oai hùm không?”
Hắc Đường nổi giận: “Cậu đây mới không có! Cậu đây mới không khi nhỏ hiếp yếu!”
“Tao cũng không a.” Đông Chí cười nhạo: “Hơn nữa, mày cho là ai cũng như mày sao, khi dễ người ta còn phải có chỗ dựa vững chắc mới dám ra tay sao? Có chỗ dựa thì có gì đặc biệt hơn người, mày có dám không ỷ vào có chỗ dựa mà hảo hảo chiếu cố Tiểu Mao không?”
Hắc Đường nhe răng: “Cậu đây có gì mà không dám?!” (Jer: =))) cưng bị lừa rồi cưng ơi!)
“Vậy là tốt rồi.” Đông Chí lập tức thay đổi sắc mặt, cười tủm tỉm dùng ngón tay dính đầy bọt biển chạm vào mũi nó: “Đây mới là hảo hài tử ngoan nhất.”
Hắc Đường chưa từng thấy Đông Chí cười đến ôn nhu hòa khí với nó như vậy, ngây người một chút mới kịp phản ứng anh đem bọt biển dính lên chóp mũi mình. Không hiểu sao, nhìn anh ta có biểu tình vui vẻ như vậy, nó cư nhiên không thấy tức giận.
Hắc Đường lấy móng vuốt gẩy gẩy bọt biển dính trên chóp mũi, phẫn nộ hừ một tiếng xoay mặt sang một bên.
Đông Chí cười trộm, tâm nói: thật là một đứa nhỏ biệt nữu a.
Tác giả :
Ngưu Giác Cung