Bí Mật Của Định Mệnh
Chương 125: Giống nhau
Sau đó vài ngày.
Từ Dịch Phàm hôm nay hẹn gặp Đàm Lệ Linh tại một nhà hàng cao cấp để thảo luận vài vấn đề riêng với cô. Vì là đại diện của tập đoàn Thiên Thành nên Đàm Lệ Linh dù có như thế nào đi chăng nữa cũng bắt buộc phải đi gặp, không thể nào từ chối được. Mà chính bản thân Đàm Lệ Linh cũng có điều cần nói với Từ Dịch Phàm.
- Chúng ta không phải là sẽ tiện thể ăn bữa trưa luôn ở đây đấy chứ hả Dịch Phàm? Có phải không vậy? – Đàm Lệ Linh đặt túi xách xuống ghế, vừa ngồi xuống vừa hỏi.
- Đúng vậy. Bây giờ cũng đã 10 giờ rồi. Ngồi một lúc nữa chẳng phải cũng đến bữa trưa rồi còn gì. Không phải cô nghĩ là chúng ta sẽ bàn bạc một lúc, đến bữa trưa thì kết thúc rồi mỗi người tự đi ăn trưa một mình đấy chứ? Nghe có vẻ rắc rối lắm.
Nghe Từ Dịch Phàm nói như vậy, Đàm Lệ Linh bật cười rồi lắc đầu. Đúng là việc thảo luận này không thể chỉ xong trong vài phút được. Anh nói cũng không có gì là sai cả.
- Vậy thì chúng ta đành vừa bàn bạc công việc vừa ăn trưa luôn vậy. Tôi cũng không muốn phức tạp hóa vấn đề lên đâu. Hơn nữa tôi lại là một người thích sự đơn giản. Càng đơn giản càng tốt. Những thứ đơn giản có khi lại khiến cho người ta thấy thoải mái.
- Được, gọi đồ uống đã… Phục vụ!
Từ Dịch Phàm vẫy tay gọi nhân viên phục vụ. Cô nhân viên phục vụ đó nhanh chóng đến chỗ hai người. Cả Đàm Lệ Linh và Từ Dịch Phàm đều gọi café cả. Nhưng nếu Đàm Lệ Linh gọi cafe mang thêm đường và sữa thì Từ Dịch Phàm chỉ uống cafe đặc thôi, không cho thêm bất cứ thứ gì vào cả.
Một lúc sau nhân viên đó mang đồ uống lên cho cả hai người. Trước mặt Đàm Lệ Linh là một tách cafe, một cốc sữa đặc và một cốc đựng đường. Còn Từ Dịch Phàm chỉ có mỗi một tách café đặc.
Đàm Lệ Linh cho hai thìa sữa vào cốc rồi khuấy lên, sau đó ngẩng lên nhìn Từ Dịch Phàm hỏi:
- Anh uống cafe như vậy thôi hả? Không cho thêm đường hay sữa vào uống cho ngon sao?
- Ừ. - Đắng ngắt mà anh cũng uống được? Tôi cũng thật phục anh luôn đấy Từ Tổng giám đốc à.
- Đắng cũng là một vị rất riêng, khá đặc biệt. Nếu thích cô cũng nên thử một lần xem sao.
- Thôi đi, café uống vào dễ hại đến dạ dày lắm, tuy có thể giúp người ta tỉnh táo nhưng lại gây ức chế thần kinh. Tôi cũng thích uống café nhưng toàn phải cho thêm đường và sữa vào thôi. Uống như vậy mới gọi là đặc biệt.
Rồi Đàm Lệ Linh cầm lấy tách cafe đặc kia của Từ Dịch Phàm về phía mình, cho thêm vào đó hai thìa sữa, khuấy đều lên rồi lại đặt lại trước mặt anh:
- Đừng uống cafe đắng như vậy chứ, chẳng có chút hương vị gì mà đặc biệt cả đâu. Tôi vừa cho vào đó hai thìa sữa rồi, anh uống thử xem. Cafe sữa mới là đặc biệt nhất đấy. Về sau đừng uống cafe không như vậy nữa, không tốt có gì là tốt mấy đâu.
Nói xong Đàm Lệ Linh cầm tách cafe lên uống, còn Từ Dịch Phàm thì lại vẫn nhìn cô. Cảnh tượng lúc này lại khiến anh nhớ đến Phùng Lộ Phi của trước đây. Cô cũng rất thích uống cafe sữa và có thể nói là gần như ngày nào cũng uống một tách như vậy.
Từ Dịch Phàm còn nhớ có lần hai người hẹn gặp nhau đó là ở trong một quán cafe, anh bảo nhân viên phục vụ mang hai tách cafe mà không hỏi Phùng Lộ Phi muốn uống gì. Lúc đó Phùng Lộ Phi đã bảo nhân viên kia mang thêm cho cô một cốc sữa nữa.
Khi mọi thứ đã được mang lên, Phùng Lộ Phi lấy tách cafe trước mặt Từ Dịch Phàm, cho thêm vào đó hai thìa sữa rồi khuấy đều lên, bảo với anh rằng: “Uống cafe như anh sao? Cafe đặc đắng ngắt chứ có gì ngon đâu mà uống lắm thế không biết nữa. Lần sau nếu có uống thì anh nhớ cho thêm sữa hoặc đường vào, uống như thế mới cảm nhận được vị đặc biệt của cafe. Cafe đặc này ảnh hưởng không tốt đến dạ dày và hệ thần kinh đâu, anh đang tự hủy hoại sức khỏe bản thân đấy, chẳng hiểu anh đang nghĩ gì nữa.”
Lời nói của Phùng Lộ Phi lúc ấy khiến cho Từ Dịch Phàm không còn uống cafe đặc nữa, chỉ uống cafe sữa thôi. Nhưng anh sẽ uống cafe sữa khi không có Phùng Lộ Phi bên cạnh. Mỗi lần ngồi cùng với Phùng Lộ Phi thì Từ Dịch Phàm lại gọi café đặc, nhưng lại không gọi thêm sữa hay đường gì nữa cả. Phùng Lộ Phi lúc đó nhìn Từ Dịch Phàm chỉ có thể lắc đầu cười trừ. Thế là từ lúc đó, Phùng Lộ Phi đều phụ trách việc cho thêm sữa vào cafe cho Từ Dịch Phàm. Đó cũng trở thành việc làm hàng ngày của Phùng Lộ Phi.
Nhưng kể từ sau khi Phùng Lộ Phi qua đời cho đến nay, chẳng còn ai cho sữa vào cốc cafe cho Từ Dịch Phàm nữa nên cũng từ lúc đấy anh lại uống cafe đặc như trước kia. Không phải là Từ Dịch Phàm ngại việc cho thêm sữa vào cốc café, mà bởi vì có cho thêm vào, anh cũng không thể tìm được hương vị ngày trước, hương vị ngọt ngào mà Phùng Lộ Phi luôn cho thêm vào cốc café cho anh.
Nhưng thật không ngờ đến ngày hôm nay còn có người cho sữa vào cốc cafe cho anh.
Từ Dịch Phàm hôm nay hẹn gặp Đàm Lệ Linh tại một nhà hàng cao cấp để thảo luận vài vấn đề riêng với cô. Vì là đại diện của tập đoàn Thiên Thành nên Đàm Lệ Linh dù có như thế nào đi chăng nữa cũng bắt buộc phải đi gặp, không thể nào từ chối được. Mà chính bản thân Đàm Lệ Linh cũng có điều cần nói với Từ Dịch Phàm.
- Chúng ta không phải là sẽ tiện thể ăn bữa trưa luôn ở đây đấy chứ hả Dịch Phàm? Có phải không vậy? – Đàm Lệ Linh đặt túi xách xuống ghế, vừa ngồi xuống vừa hỏi.
- Đúng vậy. Bây giờ cũng đã 10 giờ rồi. Ngồi một lúc nữa chẳng phải cũng đến bữa trưa rồi còn gì. Không phải cô nghĩ là chúng ta sẽ bàn bạc một lúc, đến bữa trưa thì kết thúc rồi mỗi người tự đi ăn trưa một mình đấy chứ? Nghe có vẻ rắc rối lắm.
Nghe Từ Dịch Phàm nói như vậy, Đàm Lệ Linh bật cười rồi lắc đầu. Đúng là việc thảo luận này không thể chỉ xong trong vài phút được. Anh nói cũng không có gì là sai cả.
- Vậy thì chúng ta đành vừa bàn bạc công việc vừa ăn trưa luôn vậy. Tôi cũng không muốn phức tạp hóa vấn đề lên đâu. Hơn nữa tôi lại là một người thích sự đơn giản. Càng đơn giản càng tốt. Những thứ đơn giản có khi lại khiến cho người ta thấy thoải mái.
- Được, gọi đồ uống đã… Phục vụ!
Từ Dịch Phàm vẫy tay gọi nhân viên phục vụ. Cô nhân viên phục vụ đó nhanh chóng đến chỗ hai người. Cả Đàm Lệ Linh và Từ Dịch Phàm đều gọi café cả. Nhưng nếu Đàm Lệ Linh gọi cafe mang thêm đường và sữa thì Từ Dịch Phàm chỉ uống cafe đặc thôi, không cho thêm bất cứ thứ gì vào cả.
Một lúc sau nhân viên đó mang đồ uống lên cho cả hai người. Trước mặt Đàm Lệ Linh là một tách cafe, một cốc sữa đặc và một cốc đựng đường. Còn Từ Dịch Phàm chỉ có mỗi một tách café đặc.
Đàm Lệ Linh cho hai thìa sữa vào cốc rồi khuấy lên, sau đó ngẩng lên nhìn Từ Dịch Phàm hỏi:
- Anh uống cafe như vậy thôi hả? Không cho thêm đường hay sữa vào uống cho ngon sao?
- Ừ. - Đắng ngắt mà anh cũng uống được? Tôi cũng thật phục anh luôn đấy Từ Tổng giám đốc à.
- Đắng cũng là một vị rất riêng, khá đặc biệt. Nếu thích cô cũng nên thử một lần xem sao.
- Thôi đi, café uống vào dễ hại đến dạ dày lắm, tuy có thể giúp người ta tỉnh táo nhưng lại gây ức chế thần kinh. Tôi cũng thích uống café nhưng toàn phải cho thêm đường và sữa vào thôi. Uống như vậy mới gọi là đặc biệt.
Rồi Đàm Lệ Linh cầm lấy tách cafe đặc kia của Từ Dịch Phàm về phía mình, cho thêm vào đó hai thìa sữa, khuấy đều lên rồi lại đặt lại trước mặt anh:
- Đừng uống cafe đắng như vậy chứ, chẳng có chút hương vị gì mà đặc biệt cả đâu. Tôi vừa cho vào đó hai thìa sữa rồi, anh uống thử xem. Cafe sữa mới là đặc biệt nhất đấy. Về sau đừng uống cafe không như vậy nữa, không tốt có gì là tốt mấy đâu.
Nói xong Đàm Lệ Linh cầm tách cafe lên uống, còn Từ Dịch Phàm thì lại vẫn nhìn cô. Cảnh tượng lúc này lại khiến anh nhớ đến Phùng Lộ Phi của trước đây. Cô cũng rất thích uống cafe sữa và có thể nói là gần như ngày nào cũng uống một tách như vậy.
Từ Dịch Phàm còn nhớ có lần hai người hẹn gặp nhau đó là ở trong một quán cafe, anh bảo nhân viên phục vụ mang hai tách cafe mà không hỏi Phùng Lộ Phi muốn uống gì. Lúc đó Phùng Lộ Phi đã bảo nhân viên kia mang thêm cho cô một cốc sữa nữa.
Khi mọi thứ đã được mang lên, Phùng Lộ Phi lấy tách cafe trước mặt Từ Dịch Phàm, cho thêm vào đó hai thìa sữa rồi khuấy đều lên, bảo với anh rằng: “Uống cafe như anh sao? Cafe đặc đắng ngắt chứ có gì ngon đâu mà uống lắm thế không biết nữa. Lần sau nếu có uống thì anh nhớ cho thêm sữa hoặc đường vào, uống như thế mới cảm nhận được vị đặc biệt của cafe. Cafe đặc này ảnh hưởng không tốt đến dạ dày và hệ thần kinh đâu, anh đang tự hủy hoại sức khỏe bản thân đấy, chẳng hiểu anh đang nghĩ gì nữa.”
Lời nói của Phùng Lộ Phi lúc ấy khiến cho Từ Dịch Phàm không còn uống cafe đặc nữa, chỉ uống cafe sữa thôi. Nhưng anh sẽ uống cafe sữa khi không có Phùng Lộ Phi bên cạnh. Mỗi lần ngồi cùng với Phùng Lộ Phi thì Từ Dịch Phàm lại gọi café đặc, nhưng lại không gọi thêm sữa hay đường gì nữa cả. Phùng Lộ Phi lúc đó nhìn Từ Dịch Phàm chỉ có thể lắc đầu cười trừ. Thế là từ lúc đó, Phùng Lộ Phi đều phụ trách việc cho thêm sữa vào cafe cho Từ Dịch Phàm. Đó cũng trở thành việc làm hàng ngày của Phùng Lộ Phi.
Nhưng kể từ sau khi Phùng Lộ Phi qua đời cho đến nay, chẳng còn ai cho sữa vào cốc cafe cho Từ Dịch Phàm nữa nên cũng từ lúc đấy anh lại uống cafe đặc như trước kia. Không phải là Từ Dịch Phàm ngại việc cho thêm sữa vào cốc café, mà bởi vì có cho thêm vào, anh cũng không thể tìm được hương vị ngày trước, hương vị ngọt ngào mà Phùng Lộ Phi luôn cho thêm vào cốc café cho anh.
Nhưng thật không ngờ đến ngày hôm nay còn có người cho sữa vào cốc cafe cho anh.
Tác giả :
Lâm Mĩ Thi