Bí Mật Của Đại Tiểu Thư
Chương 7
Edit: Fedfan
Tắm nước lạnh hơn nửa tiếng, hô hấp của anh mới chậm rãi bình ổn lại.
Diệp Hân Dương biết, nhất định phải có biện pháp, nếu như mỗi lần dục vọng bị khơi dậy đều không có được cách phát tiết bình thường, thì một ngày nào đó anh sẽ khống chế không được .
Nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo đến. Anh vừa suy nghĩ gọi điện thoại cho Vệ Đoan, mời cậu ấy từ Singapore bay về, điện thoại di động liền vang lên, chính là Vệ Đoan, cậu ta nói: "Tớ đang ở ngoài cửa, cậu nhanh mở cửa cho tớ!"
Diệp Hân Dương vội vã thay quần áo, chạy đến phòng khách, mở cửa nhìn ra, một bóng người cũng không có.
Anh cũng không nghi ngờ người thành thật như Vệ Đoan sẽ có suy nghĩ trêu cợt người khác, liền đứng ngoài cửa đợi một lúc, quả nhiên chừng ba mươi giây sau, một người đàn ông cao lớn quen thuộc hai ba bước liền chạy vội tới trước mặt anh, một bộ dáng thở hổn hển.
"Nhường một chút, tớ mắc tiểu, mượn cái toilet."
Diệp Hân Dương nhớ tới sau khi anh ra cửa thì Đường Y Nặc đã đi vào toilet, liền dẫn anh ta đi tới một toilet phụ khác, "Sao đột nhiên lại trở về?"
Vệ Đoan ở phía sau cửa thoải mái đại tiểu tiện, tức giận liếc mắt, "Còn không phải là vì cậu, lần trước cậu thành thật nghiêm túc nhờ tớ làm việc, sau lại không liên lạc lại với tớ, đã bao nhiêu ngày rồi hả, tớ dứt khoát bay về nhìn xem." Chợt nghĩ đến cái gì, lại liên tưởng đến đủ loại việc xấu của cái người này, anh hơi do dự mở miệng: "Này, lần trước cậu làm ra vẻ nhờ vả tớ một phen, sẽ không phải là đùa giỡn tớ chứ ?"
Nếu như Diệp tiểu tử dám trả lời "Đúng", sau này anh thật sẽ không bao giờ dễ dàng tin tưởng cậu ta nữa rồi!
Diệp Hân Dương nhớ tới cô gái nhỏ ở trong phòng cư xử với mọi người không giống cách cô cư xử với anh, nụ cười bên khóe môi càng sâu thêm, lại thấy được Vệ Đoan tức giận tới mức trợn trắng mắt, kéo quần lên đi ra ngoài.
"Cậu quả nhiên đang gạt tớ, tớ sẽ không để ý đến cậu nữa!" Lời oán trách tràn đầy ý tứ làm nũng phát ra từ trong miệng một người đàn ông cao lớn, thế nào cũng thấy có hiệu quả hài kịch.
Diệp Hân Dương cúi đầu giấu đi nụ cười nơi khóe miệng, vội vàng đưa tay kéo anh ta, "Không có đâu, hôm nay tớ vừa định gọi điện thoại cho cậu, không nghĩ tới cậu đã đến rồi, nào, nhanh ra phòng khách ngồi, tớ châm trà cho cậu." Thanh âm vô cùng thành khẩn.
Vệ Đoan nghi ngờ liếc anh một cái, ỡm ờ liền bị đẩy tới ngồi xuống ghế sa lon.
"Chỗ của tớ chỉ có trà Phổ Nhỉ cùng nước trái cây, cấu muốn loại nào?"
"Nước lọc là được rồi." Chưa bao giờ hưởng thụ qua sự phục vụ ân cần của Diệp tiểu tử, mỗi lần đều là anh ta vì tên nhóc họ Diệp mà đi theo làm tùy tùng, Vệ Đoan thật sự có chút thụ sủng nhược kinh, anh vốn thẳng tính, hờn dỗi trong lòng đã sớm trở thành hư không rồi.
Diệp Hân Dương gật đầu một cái, lát sau đưa lên cái đĩa đựng ly nước lọc có khắc hình con ngựa.
"Khi nào có thể bắt đầu điều trị bằng thôi miên?"
"A!" Vệ Đoan vỗ đầu một cái, "Va-li hành lý của tớ vẫn còn ở dưới lầu, thiết bị điều trị đều nhét ở bên trong." Bởi vì vội vã đi vệ sinh, cả thang máy cũng chờ không kịp, va-li hành lý còn để ở dưới lầu, mình anh liền trực tiếp chạy lên cầu thang.
"Cậu gọi Đường đại tiểu thư ra đi, tớ đem hành lý lên có thể bắt đầu bất cứ lúc nào." Vội vã cho một câu trả lời, Vệ Đoan liền nóng lòng xông ra ngoài.
Diệp Hân Dương nhướng đôi mày thâm thúy, xoay người đi tới phòng ngủ chính.
Đường Y Nặc vào phòng vệ sinh được một lúc rồi, dùng để rửa mặt chắc cũng dư thời gian rồi.
"Mi Mi, em xong chưa?" Anh gõ cửa phòng tắm.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Đường Y Nặc đang ngồi trên bồn cầu cơ thể liền căng thẳng, nghĩ đến quẫn cảnh trước mắt, cắn môi buồn bực không lên tiếng, muốn tìm cái lỗ dưới đất để chui xuống.
Không được đáp lại, Diệp Hân Dương cho là cô đang tắm, tiếng nước chảy quá lớn không nghe thấy, liền nâng cao đê-xi-ben, lặp lại mấy chữ vừa rồi.
Đường Y Nặc vẫn không phát ra bất kỳ thanh âm nào, mặc dù cô biết như vậy sẽ gây hao tổn không nhỏ đến kế hoạch lâu dài, nhưng chẳng lẽ muốn cô chính miệng nói cho Diệp Hân Dương: "Cô bởi vì đại di mụ tới, lại không có băng vệ sinh, cho nên mới không đi ra được sao?" Trong đầu chợt có ý tưởng lóe lên, như vậy thật ra cũng không phải không thể, dù sao thân phận hiện tại của cô là Thư Mi có trí óc của đứa trẻ 5 tuổi, cho dù thể diện có quăng đi, cũng quăng không tới trên người Đường Y Nặc.
Biết rõ ý nghĩ như vậy là lừa mình dối người, nhưng chuyện tới trước mắt, Đường Y Nặc cũng không có lựa chọn khác rồi.
"Anh Diệp, Mi Mi bị bệnh, chảy rất nhiều máu, có thể chết hay không a?"
Cô nghĩ nếu như sau này có một ngày cô thật sự khôi phục thân phận như cũ, cô nhất định sẽ vô cùng xấu hổ mà chết.
Vốn còn đang lo lắng có phải anh trước đó nói chuyện quá thẳng thừng làm tổn thương cô, cho nên mới trốn trong phòng vệ sinh không chịu ra ngoài, lại không lên tiếng giận dỗi anh, không ngờ bên tai bỗng nhiên xuất hiện thanh âm đáng thương.
Trái tim trong nháy mắt đập lỡ mất một nhịp, mà huyết dịch toàn thân cao thấp tất cả đều vọt tới ngực, liều mạng đụng vào nó, anh chỉ cảm thấy tim đập nhanh không cách nào hô hấp, cũng đã không cảm thấy đau đớn.
Ở cửa phòng vệ sinh sợ run một hồi, anh mới giống như phát điên phá cửa xông vào, hoàn toàn quên mất chỗ anh có chìa khóa dự phòng, sau khi tông cửa vọt vào, ánh mắt của anh lập tức giống như ra-da hướng về phía Đường Y Nặc từ trên xuống dưới, từ trái sang phải càn quét một lượt. Hôm nay Đường Y Nặc mặc chính là một bộ váy chiffon lộ vai màu trắng gạo, sạch bóng, chẳng có một chút cảnh tượng máu chảy thê thảm không nỡ nhìn mà anh đã tưởng tượng.
Trái tim đang ngưng đập cuối cùng cũng từ từ sống trở lại, anh hậu tri hậu giác cảm nhận được loại đau lòng giống như lo lắng này, chậm rãi giương mắt hỏi: "Em bị thương chỗ nào?"
Nếu như cô dám nói với anh "Đây chỉ là nói đùa", cô nên biết anh tuyệt đối sẽ không giống như mấy lần trước bị trêu cợt như vậy mà không so đo, mà lần này anh sẽ hung hăng trừng phạt cô, muốn cô hiểu được có những lời nói đùa vĩnh viễn cũng không nên nói.
Đường Y Nặc vừa thấy được anh, khuôn mặt ‘oanh’ một cái toàn bộ như bị nung đỏ rồi, mặc dù cảm thấy thái độ của người đàn ông này nguội lạnh có phần không bình thường, nhưng cô đã không có tâm sức đi tìm tòi nghiên cứu là vì nguyên nhân gì rồi, cố nén cảm giác xấu hổ cơ hồ không cách nào chịu được này vả lại tùy lúc cũng muốn che mặt chạy trốn, ở trước mặt người kia, đưa ra quần lót nhỏ màu trắng tinh, ném xuống đất.
"Anh Diệp, chỗ này toàn là máu, hơn nữa còn liên tục chảy, Mi Mi nhất định sẽ chết á. . . Nhất định sẽ chết , sau đó sẽ không thấy được anh Diệp, Mi Mi không muốn đâu. . ."
Diệp Hân Dương chặt chẽ nhìn chằm chằm vết máu đỏ tươi trên quần lót, lại thấy Đường Y Nặc mím môi, biểu tình khổ sở thật giống như mất đi toàn bộ thế giới, chợt có chút hoài nghi suy đoán của mình có phải sai lầm rồi hay không, Đường Y Nặc nếu đã khôi phục trí nhớ làm sao có thể làm ra chuyện khiến người ta im lặng như vậy!
Anh mấp máy miệng, hỏi: "Tháng trước, em không gặp phải tình trạng tương tự sao?"
Hình như là đang rất cố gắng hồi tưởng, "Có một lần á..., em rất sợ hãi, sau đó chạy đi nói với cha, cha nói Mi Mi chỉ là ngã bệnh, uống một chút thuốc liền có thể khỏe rồi, sau đó thật sự là vậy, một thời gian rất dài Mi Mi cũng chưa bị chảy máu nữa."
Khóe mắt Diệp Hân Dương giật giật, cho dù không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, anh cũng không khó tưởng tượng Đường Trung Đường bị con gái làm cho bối rối không chịu nổi, cho Đường Y Nặc uống thuốc dừng lại và trì hoãn kinh nguyệt, ông ta chẳng lẽ không biết những thuốc này đối với thân thể phụ nữ có tổn thương nhất định sao?
Vẻ mặt hòa hoãn, Diệp Hân Dương ôn hòa nói: "Cái này không sao, nó chứng tỏ Mi Mi đã trưởng thành, có thể sinh bé cưng rồi, là tình trạng tốt vô cùng nha."
"Mi Mi trưởng thành rồi, vậy anh Diệp có phải có thể cùng Mi Mi chơi hôn nhẹ rồi hay không?" Đường Y Nặc lộ ra vẻ mặt vui sướng, mắt mở to nhìn Diệp Hân Dương, giống một chú chó nhỏ mong đợi được vỗ về.
Diệp Hân Dương dĩ nhiên hiểu rõ câu ‘chơi hôn nhẹ’ trong miệng Đường Y Nặc, đó không phải là ‘hôn ngủ ngon’ hay ‘hôn dỗ dành’ thuần khiết lúc ban đầu giữa hai người, không nhịn được cảm thấy hết sức nhức đầu với lối suy nghĩ nhảy vọt của cô gái nhỏ, tự chủ ban đầu của anh đã tràn ngập nguy cơ, có thể nào lần nữa bị khiêu khích?
"Em trước ở chỗ này đợi anh một lát, anh đi mua cho em mấy thứ."
Anh không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, dặn dò một câu liền xoay người sải bước rời đi, nhìn qua có vài phần bộ dạng chạy trối chết.
Thấy tình cảnh này, Đường Y Nặc đột nhiên cảm thấy, cho dù gặp phải cảnh tượng lúng túng như vậy, chỉ cần anh vẫn bằng lòng đối xử dịu dàng với cô, thì mất mặt nữa cũng không có gì ghê gớm.
Diệp Hân Dương không nghĩ tới mình sẽ gặp Vệ Đoan trong siêu thị, "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Bởi vì có sự việc xen giữa của Đường Y Nặc, anh đã quên mất chuyện Vệ Đoan xuống dưới lầu, bây giờ nghĩ lại cậu ta đã xuống được một lúc rồi, thì ra chậm chạp không lên nhà là bởi vì tới siêu thị.
Vệ Đoan ngược lại sợ hết hồn, quay đầu thấy là anh liền vội vã ra dấu ‘suỵt’, rón rén đi tới bên cạnh anh, nhìn chung quanh một chút, mới cúi đầu nhẹ giọng nói: "Lúc xuống lầu tớ gặp phải một cô gái, đặc biệt giống cô nữ sinh tớ đã từng thầm mến, không tự chủ được đi theo đến nơi này."
"Cậu đã từng thích một người?" Thanh âm không thể tin được.
Đừng trách Diệp Hân Dương ngạc nhiên, phải biết Vệ Đoan con người này khả năng nói chuyện tình cảm thấp đến trình độ làm người ta giận sôi, hơn nữa tương đối không hiểu phong tình, đã từng có một nữ sinh nhiều lần tặng hộp cơm trưa cho anh ta, lại bị anh ta hiểu lầm thành "Giúp người làm niềm vui", nữ sinh kia trong cơn tức giận liền cường hôn anh ta, anh ta sờ sờ miệng rất vô tội trả lời: "Tớ mới vừa ăn tỏi, cậu không cảm thấy hôi sao?" Những chuyện giống như vậy, nhiều không kể xiết.
Thế cho nên Diệp Hân Dương vẫn cho là Vệ Đoan nếu không phải đồng tính luyến ái thì chính là vật cách ly tình cảm, nào biết rằng thì ra là anh chàng ngây ngô này cũng từng trải qua khoảng thời gian thầm mến tràn đầy ngọt bùi cay đắng!
"Nói nhỏ thôi á, bị người ta nghe thấy tớ rất xấu hổ!"
Diệp Hân Dương lần nữa bị vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng hù dọa, lặng lẽ nhắm mắt rồi lại mở ra, bình tĩnh nói: "Là người nào, tớ đi tới hỏi phương thức liên lạc giúp cậu."
"Như vậy có phải quá trực tiếp hay không?" Vệ Đoan vỗ ngực, anh không muốn bị cho là một tên đàn ông nông cạn, cợt nhả lại xung động.
"Con gái thích đàn ông chủ động lại dứt khoát." Diệp Hân Dương mở mắt nói mò, cúi đầu chọn mấy bịch băng vệ sinh thích hợp, quay đầu đi về phía quầy, "Cậu suy tính một chút có cần tớ giúp hay không, tớ đi trước tính tiền."
Vệ Đoan lúc này mới chú ý tới tay Diệp Hân Dương đang cầm gì đó, vốn là đôi mắt to trong nháy mắt trừng còn lớn hơn mắt bò, "Cậu. . . . . . Cậu cư nhiên mua băng vệ sinh?"
Diệp Hân Dương đối với vẻ mặt khoa trương trợn mắt há mồm của anh xem thường, hời hợt nói: "Bởi vì mắc bệnh trĩ." Nếu như phương pháp thôi miên thật sự có hiệu quả, như vậy Đường Y Nặc sẽ trở lại thành đại tiểu thư kiêu ngạo quật cường.
Diệp Hân Dương lo lắng tên Vệ Đoan này miệng không kín đáo, nhất định sẽ nói cho cô chuyện này, điều này cũng tương tự như nói cho đại tiểu thư rằng anh biết đại di mụ của cô tới, điều này tuy không phải việc lớn gì, nhưng da mặt của Đường Y Nặc rất mỏng, nhất định sẽ ngượng ngùng, nếu như nghiêm trọng một chút mà Vệ Đoan nói chuyện không đủ uyển chuyển, cô ấy rất có thể sẽ thẹn quá hóa giận.
"Tiên sinh… tiên sinh…, tổng cộng là ××× đồng." Bị nhân viên thu ngân siêu thị kêu tỉnh, Diệp Hân Dương vội vàng móc bóp da ra trả tiền.
Cùng người mình yêu ở chung một chỗ có phải đặc biệt dễ dàng nghĩ trước lo sau hay không, bởi vì một chút xíu cũng không muốn khiến cô không vui, cho nên một khi suy nghĩ nhiều, liền dễ dàng nghĩ hơi quá.
"Diệp tiểu tử, cậu thật không dễ dàng!" Vệ Đoan cho là anh đang tự xót xa cho thân mình, phải biết bệnh trĩ này tuy nhỏ, nhưng mang tới đau đớn cũng là khó có thể phỏng đoán, đặc biệt là ở thời điểm đau nhất, được gọi là đau đến không muốn sống a.
Diệp Hân Dương nghiêng đầu liếc nhìn Vệ Đoan, cuối cùng cũng nhớ tới bên cạnh còn có nhân vật số một này, "Xin lỗi, hiện tại tớ phải lập tức về nhà, nếu không thì lần sau sẽ giúp cậu hỏi thăm phương thức liên lạc nhé? Cô ấy ở chỗ này đi siêu thị, cậu lại gặp được cô ấy dưới lầu ở đây, có thể là ở cùng tòa nhà lớn, luôn có cơ hội gặp mặt."
Vệ Đoan cảm động một phen cầm tay Diệp Hân Dương, "Cậu đã như vậy rồi, còn lo lắng cho tớ như thế, tớ . . . ." Cho dù Diệp tiểu tử có phần thích trêu cợt người, cậu ấy vẫn là một người tốt a!
Diệp Hân Dương tiếp nhận lời của anh ta, nói: "Cậu phải suy nghĩ thật tốt, nhất định phải nghĩ cách chữa khỏi Đường Y Nặc, như thế nào?"
Vệ Đoan vỗ ngực thật mạnh: "Dĩ nhiên, tớ cũng không tin trên đời còn có bệnh mà Vệ Đoan tớ không trị được!"
Tự mình dạy Đường Y Nặc sử dụng băng vệ sinh như thế nào, Diệp Hân Dương chưa bao giờ nghĩ tới trong cuộc đời của chính mình còn có thể có kinh nghiệm như vậy. Anh lúng túng vô cùng, sứt đầu mẻ trán cuối cùng cũng giải thích rõ ràng, gương mặt tuấn tú ửng hồng một mảnh.
Đường Y Nặc thấy thế sinh lòng yêu thích, trong lòng dù sao cũng có chút ngượng ngùng, chờ sau khi Diệp Hân Dương nói xong một lần, liền gật đầu nói biết. Không có làm khó anh.
Diệp Hân Dương ra ngoài chuẩn bị bữa ăn sáng, bởi vì không còn kịp nấu cháo nữa nên chỉ dùng lò vi-ba hâm nóng bánh mì nướng, cộng thêm một ly sữa nóng, chờ Đường Y Nặc lúc đi ra vừa khéo hưởng dụng.
"Phục vụ thật là chu đáo!" Vệ Đoan chậc chậc lấy làm lạ, "Diệp tiểu tử, sống trong nhà cậu thật sự là Đường đại tiểu thư tùy hứng làm bậy đó sao? Tại sao cậu tuyệt không ghi hận?"
"Cô ấy đúng là Đường Y Nặc." Diệp Hân Dương tùy tiện nhét mấy miếng bánh mì nướng, "Cô ấy sắp ra tới đấy, cậu tí nữa chú ý một chút, không cần mở miệng nói lung tung ."
"Này, tớ khi nào thì mở miệng. . . . ."
Vệ Đoan đang kêu la, thì một mảnh khảnh từ từ đi ra, ngũ quan tinh xảo mỹ lệ là không thể nghi ngờ, đặc biệt hơn chính là khí chất của cô, chỉ là đứng ở đàng kia, giống như là đang tỏa sáng, làm cho người ta không thể dời ánh mắt.
"Anh Diệp, anh này là…?" Đường Y Nặc thật chưa gặp qua người đàn ông lôi thôi tùy ý như vậy.
Diệp Hân Dương kéo cô đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, "Đây là bạn tốt của anh, Vệ Đoan, là một bác sĩ rất lợi hại, đợi lát nữa có thể sẽ giúp em thôi miên, nhất định có thể làm cho em nhớ tới rất nhiều chuyện."
Miếng bánh mì nướng ‘ba’ rơi xuống đĩa.
"Làm sao vậy?" Con mắt Diệp Hân Dương chợt lóe lên.
Đường Y Nặc thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, ngẩng đầu lên vô tội nói: "Bánh mì nướng nóng quá."
"Ừ, lần sau anh sẽ để nguội một lúc mới đưa em." Đối với phản ứng của Đường Y Nặc, Diệp Hân Dương cũng có chút mơ hồ không rõ, nói cô chưa hồi phục trí nhớ, nhưng có lúc hành động lại để lộ dấu vết; nhưng nếu như cho rằng cô đã khôi phục trí nhớ, mà sự kiện giống như "Đại di mụ" cũng không nói được. Nhưng mà trải qua thôi miên của Vệ Đoan, đại khái chuyện gì cũng sẽ lộ ra rồi, cho nên không cần thiết đối với vấn đề sắp làm rõ mà quá mức rối rắm.
Anh đem sữa tươi đẩy tới, "Uống sữa tươi trước, cái này là ấm, không nóng."
"Dạ." Đường Y Nặc không dám nhìn vẻ mặt Diệp Hân Dương ra sao, kéo qua cái ly liền uống ừng ực, chỉ mất mười mấy giây, liền uống hết sữa tươi vào trong bụng.
Diệp Hân Dương vỗ vỗ lưng cho cô, lại lấy tới một tờ khăn giấy thay cô lau đi sữa tươi trên môi, " Uống chậm một chút, cẩn thận sặc, lại không có ai giành với em."
Đường Y Nặc ngoan ngoãn cúi thấp đầu, lỗ tai mỏng manh trắng nõn hơi ửng hồng.
"Không được không được, tớ nhịn không được, tớ muốn nói chuyện!" Nói cái gì không cho phép anh ăn nói lung tung, lại cho phép bọn họ hai người ở trước mặt anh thân mật thắm thiết, anh anh em em , đây không phải là điển hình ‘chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn’ sao?
Ánh mắt nhàn nhạt nhẹ nhàng quét tới, "Cậu muốn nói gì?"
Đúng rồi, nói cái gì đây, anh đối với Đại tiểu thư này thật đúng là không có lời gì có thể nói, Vệ Đoan vuốt vuốt mái tóc, "Cho tớ một căn phòng, tớ đi chuẩn bị một chút điều kiện thôi miên, hai người ăn nhanh lên một chút, ăn xong cứ tới đó."
Tay Đường Y Nặc một lần nữa thoáng run rẩy, thật may là lần này trong tay không có gì có thể rơi xuống.
Khi Diệp Hân Dương mang theo Vệ Đoan ra phòng khách thì Đường Y Nặc lập tức nhảy dựng lên, gấp đến độ xoay quanh.
Không được, cô tuyệt đối không thể để cho Diệp Hân Dương phát hiện cô đã khôi phục trí nhớ, một khi đã thử nghiệm một mặt quan tâm dịu dàng của anh, cô sẽ không thể chịu đựng được cái vẻ mặt lạnh nhạt kia, nhất định phải nghĩ ra biện pháp nào đó, nhất định phải. . . . . .
Đây đại khái được gọi là cái khó ló cái khôn đi, Đường Y Nặc giống như con thú nhỏ khốn đốn đi tới đi lui ở trong phòng khách, nhớ lại cái điện thoại bỏ quên trong phòng ngủ chính, là của Diệp Hân Dương.
Không do dự nữa, cô thừa dịp hai người còn chưa đi ra gọi cô, lập tức chạy tới phòng ngủ chính.
Dưới sự yêu cầu của Vệ Đoan, Đường Y Nặc từ từ nằm xuống giường, mắt chỉ lo nhìn Diệp Hân Dương, thanh âm đáng thương: "Anh Diệp. . . . . ."
Vệ Đoan không cho Diệp Hân Dương cơ hội trả lời, dứt khoát đẩy anh ra cửa.
"Cậu làm gì đấy?" Bởi vì không có phòng bị, anh không kịp phản kháng đành trơ mắt nhìn cửa phòng "Rầm" một tiếng khép lại, suýt đụng vào mũi anh.
Cách một cánh cửa, thanh âm của Vệ Đoan không hề bất cần đời nữa, mà bình tĩnh trầm ổn, là một loại thanh âm có thể làm cho người ta tin tưởng: "Bây giờ tớ là bác sĩ, tớ phải loại bỏ bất kỳ nhân tố nào ảnh hưởng tới việc tớ chữa bệnh."
Rốt cuộc đồng ý với lời nói của Vệ Đoan, cho dù không thể tránh khỏi lo lắng, Diệp Hân Dương vẫn đồng ý: "Xin nhờ cậu."
Diệp Hân Dương nhìn đồng hồ báo thức, thời gian trôi qua vừa lâu lại vừa nhanh.
Mặc dù tự nói với mình nếu như Đường Y Nặc thật sự ngây thơ ngu ngốc cả đời, anh cũng sẽ yêu cô thương cô cả đời, nếu như cô khôi phục trí nhớ, như vậy lần này bất kể tính khí của cô không tốt cỡ nào, không thích anh cỡ nào, anh cũng sẽ không giống như người thanh niên ngây ngốc trước kia, không muốn miễn cưỡng cô, chỉ biết yên lặng chờ đợi cô tỉnh nhộ, mà lần này anh sẽ chủ động truy tìm hạnh phúc mà anh muốn, đem hạnh phúc nắm giữ trong tay cả đời cũng không buông ra.
Nhưng mà, tại sao vẫn khẩn trương như vậy? Căn bản không cách nào lắng xuống!
Anh rất khinh thường chuyện nghe lén. Nhưng mà chỉ có thể trách nơi này biện pháp cách âm quá mức hoàn thiện, tựa vào trên cửa nửa ngày, nửa chữ cũng không nghe được.
Anh đột nhiên nhớ tới hình như có một số việc còn chưa làm, đúng, có thể làm chút chuyện để phân tán sự chú ý.
Sau khi dọn vào căn nhà này, anh không muốn thuê người giúp việc hay người làm công theo giờ, bởi vì căn bản không muốn cho một người xa lạ tham gia vào hoàn cảnh sống chung tư mật nhất của bọn họ, có lẽ cũng là một kiểu biểu hiện tham muốn chiếm giữ, cho nên bất luận nấu cơm, lau nhà, thu dọn phòng ốc . . . Anh toàn bộ tự thân tự lực.
Bao gồm giặt quần áo, mang quần áo cần giặt khô đến tiệm giặt quần áo, một chút quần áo tương đối tùy ý thì cho toàn bộ vào máy giặt, còn lại áo lót anh phải tự thân động tay rồi.
Anh cũng không có cái loại quan niệm truyền thống quái dị, nói ví dụ như không thể giặt quần áo cho phụ nữ, hoặc là không thể mua băng vệ sinh cho phụ nữ, anh ngược lại cho rằng nếu thích một ai, sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với người ấy.
Chờ anh đem quần áo đã được phân loại ra giặt, rồi phơi xong, quay đầu lại liền nhìn thấy nụ cười rực rỡ, mỹ lệ như hoa của Đường Y Nặc.
"Anh Diệp, thôi miên thật đúng là vô cùng hữu dụng đó, em nhớ được rất nhiều chuyện nha."
Nhưng vẻ mặt cùng giọng nói này tuyệt không giống như Đường đại tiểu thư trước kia, Diệp Hân Dương nhíu nhíu mày, cố gắng cười với cô, nói: "Mệt không, nghỉ ngơi một lát cho khỏe, anh đi nói với bác sĩ Vệ mấy câu."
Thư Mi thật sự, là một cô gái khéo léo nghe lời cỡ nào, đây là điều mà Đường Y Nặc tùy hứng làm bậy không cách nào làm được nhất, nhưng mà hiện tại bất kể anh có thể làm được hay không, đều phải làm được!
"Cô ấy vẫn tự xưng là Thư Mi, chỉ là trí óc của đứa trẻ năm tuổi nhảy tới mười chín tuổi, cũng chính là tuổi của Thư Mi lúc qua đời." Vệ Đoan đại khái nói về tình trạng hiện nay của Đường Y Nặc.
"Nhưng cô ấy rõ ràng không phải là Thư Mi a!" Chân mày của Diệp Hân Dương cũng mau nhíu lại một chỗ.
"Đang lúc thôi miên sắp kết thúc, điện thoại cô ấy dấu ở phía sau vang lên, sau đó cô ấy liền thức tỉnh, sau khi tỉnh lại chính là trạng thái như vậy."
"Cô ấy cũng không mang điện thoại di động tới đây a!"
Vệ Đoan nhìn Diệp Hân Dương, "Nghe nói người trong cuộc mơ hồ, thật đúng là như vậy, chẳng lẽ cậu không hiểu sao? Tớ có thể thẳng thắn nói cho cậu biết, tớ tuyệt đối không tin một người có thể dựa vào thôi miên liền khôi phục hoặc là sinh ra một thân phận khác, nếu nói chữa bệnh bằng thôi miên, thì ít nhất cũng cần một khoảng thời gian kéo dài việc trị liệu mới có hiệu quả."
Diệp Hân Dương sợ run lên, "Cậu là nói, co ấy thật ra đã khôi phục trí nhớ, chỉ là cố ý. . . . . ."
"Đúng vậy! Hơn nữa cái điện thoại kia hẳn là của cậu, lần trước lúc đưa cậu về tớ đã thấy, phía trên còn dán ảnh gia đình cậu khi cậu còn nhỏ, tớ dám đánh cuộc chuông báo thức này chính là cô ấy đã cài đặt trước." Vệ Đoan căm giận nói, Đường đại tiểu thư quả nhiên không phải thứ tốt, anh có thiện ý giúp trị liệu, cư nhiên lại bị tính kế như vậy!
Đôi mắt Diệp Hân Dương dần dần trở nên nặng nề, loại chuyện như vậy Đường Y Nặc làm nhiều rồi, anh sớm nên thấy quen mới đúng, nhưng mà thứ đang đè nặng tim anh là cái gì, tại sao vẫn mang đến một loại cảm giác hít thở không thông khó có thể chịu được.
Trầm mặc một hồi, anh hỏi: "Cậu cho rằng cô ấy làm vậy vì mục đích gì?" Đơn thuần là đùa bỡn anh sao? Đường Y Nặc sẽ không nói đạo lý, cô ấy kiêu ngạo cũng sẽ không đem mình giả trang thành một người khác.
Huống chi, trong quá trình đóng giả Thư Mi, cô ấy không chỉ một lần tỏ ra yếu kém, nếu như chỉ vì đùa bỡn hắn, vậy thì cái giá này cũng quá cao đi, hoàn toàn nói không thông.
"Việc này tớ cũng không hiểu rõ." Vệ Đoan giống như nghĩ tới điều gì, "Một lúc trước khi tiếng chuông vang lên, cô ấy đã kịch liệt giãy giụa, giống như đang trải qua một cơn ác mộng đáng sợ, tớ nhìn cũng có chút cảm thấy không đành lòng."
"Nói thật ra, tớ thật sự không có cảm giác tốt đẹp gì với cô ấy, nhưng nhìn thấy người tùy hứng làm bậy như vậy lại khổ sở thế này, đột nhiên cũng không chán ghét được nữa, quên đi, loại lời nói văn vẻ này không thích hợp với tớ, cậu đi vào nói chuyện một chút với cô ấy đi, tớ đi ra ngoài tản bộ, xem xem có thể gặp lại chân mệnh thiên nữ của tớ hay không."
Diệp Hân Dương không giữ anh ta lại, nhưng cũng không lập tức đi gặp Đường Y Nặc.
Anh bây giờ đã không phân biệt rõ cái gì là thật, cái gì là giả, nhưng chỉ cần nghĩ đến thời điểm Đường Y Nặc đã khôi phục trí nhớ mà vẫn quyến rũ anh, nguyện ý giao mình cho anh, đây đã không chỉ là một "trò chơi" với cái giá có thể thừa nhận nữa rồi.
Đầu óc kìm lòng không được bắt đầu có một giả thiết to gan, có lẽ ý nghĩ của cô ấy đối với anh cũng không giống như anh trước kia đã nghĩ.
Bất kể như thế nào, lần này, anh nhất định phải tự tay cởi bỏ tấm màn che đậy lòng cô.
Lúc Diệp Hân Dương đi vào, Đường Y Nặc đang trằn trọc trở mình.
Ông trời, cô làm sao có thể ngủ được, bởi vì không nắm bắt được tâm tư của anh, cũng không biết anh có tin hay không.
"Thư Mi?"
Nghe được cái tên phát ra từ miệng Diệp Hân Dương, Đường Y Nặc theo bản năng sửng sốt một chút, giống như thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại lộ ra vẻ chán nản khó có thể không chú ý, cuối cùng mới hậu tri hậu giác đáp lại một tiếng.
Bởi vì cúi đầu, cô không nhìn thấy ánh mắt Diệp Hân Dương vẫn khóa lại trên người cô, không chịu bỏ qua một vẻ mặt nào, dần dần, tròng mắt đen sáng lên, giống như là ở chỗ sâu nhất nơi biển cả đốt sáng lên một ngọn hải đăng.
"Cùng anh đi tới một nơi đi, nơi chúng ta đã từng tới cùng nhau, nơi lưu lại rất nhiều ấn tượng tốt đẹp."
Đường Y Nặc nghĩ, coi như giờ phút này đau lòng đến mức giống như sẽ chết ngay sau đó, cô cũng không có hơi sức cự tuyệt.
"Được." Cô nghe âm thanh của mình phát ra.
Hết chương 7
Tắm nước lạnh hơn nửa tiếng, hô hấp của anh mới chậm rãi bình ổn lại.
Diệp Hân Dương biết, nhất định phải có biện pháp, nếu như mỗi lần dục vọng bị khơi dậy đều không có được cách phát tiết bình thường, thì một ngày nào đó anh sẽ khống chế không được .
Nhắc Tào Tháo, thì Tào Tháo đến. Anh vừa suy nghĩ gọi điện thoại cho Vệ Đoan, mời cậu ấy từ Singapore bay về, điện thoại di động liền vang lên, chính là Vệ Đoan, cậu ta nói: "Tớ đang ở ngoài cửa, cậu nhanh mở cửa cho tớ!"
Diệp Hân Dương vội vã thay quần áo, chạy đến phòng khách, mở cửa nhìn ra, một bóng người cũng không có.
Anh cũng không nghi ngờ người thành thật như Vệ Đoan sẽ có suy nghĩ trêu cợt người khác, liền đứng ngoài cửa đợi một lúc, quả nhiên chừng ba mươi giây sau, một người đàn ông cao lớn quen thuộc hai ba bước liền chạy vội tới trước mặt anh, một bộ dáng thở hổn hển.
"Nhường một chút, tớ mắc tiểu, mượn cái toilet."
Diệp Hân Dương nhớ tới sau khi anh ra cửa thì Đường Y Nặc đã đi vào toilet, liền dẫn anh ta đi tới một toilet phụ khác, "Sao đột nhiên lại trở về?"
Vệ Đoan ở phía sau cửa thoải mái đại tiểu tiện, tức giận liếc mắt, "Còn không phải là vì cậu, lần trước cậu thành thật nghiêm túc nhờ tớ làm việc, sau lại không liên lạc lại với tớ, đã bao nhiêu ngày rồi hả, tớ dứt khoát bay về nhìn xem." Chợt nghĩ đến cái gì, lại liên tưởng đến đủ loại việc xấu của cái người này, anh hơi do dự mở miệng: "Này, lần trước cậu làm ra vẻ nhờ vả tớ một phen, sẽ không phải là đùa giỡn tớ chứ ?"
Nếu như Diệp tiểu tử dám trả lời "Đúng", sau này anh thật sẽ không bao giờ dễ dàng tin tưởng cậu ta nữa rồi!
Diệp Hân Dương nhớ tới cô gái nhỏ ở trong phòng cư xử với mọi người không giống cách cô cư xử với anh, nụ cười bên khóe môi càng sâu thêm, lại thấy được Vệ Đoan tức giận tới mức trợn trắng mắt, kéo quần lên đi ra ngoài.
"Cậu quả nhiên đang gạt tớ, tớ sẽ không để ý đến cậu nữa!" Lời oán trách tràn đầy ý tứ làm nũng phát ra từ trong miệng một người đàn ông cao lớn, thế nào cũng thấy có hiệu quả hài kịch.
Diệp Hân Dương cúi đầu giấu đi nụ cười nơi khóe miệng, vội vàng đưa tay kéo anh ta, "Không có đâu, hôm nay tớ vừa định gọi điện thoại cho cậu, không nghĩ tới cậu đã đến rồi, nào, nhanh ra phòng khách ngồi, tớ châm trà cho cậu." Thanh âm vô cùng thành khẩn.
Vệ Đoan nghi ngờ liếc anh một cái, ỡm ờ liền bị đẩy tới ngồi xuống ghế sa lon.
"Chỗ của tớ chỉ có trà Phổ Nhỉ cùng nước trái cây, cấu muốn loại nào?"
"Nước lọc là được rồi." Chưa bao giờ hưởng thụ qua sự phục vụ ân cần của Diệp tiểu tử, mỗi lần đều là anh ta vì tên nhóc họ Diệp mà đi theo làm tùy tùng, Vệ Đoan thật sự có chút thụ sủng nhược kinh, anh vốn thẳng tính, hờn dỗi trong lòng đã sớm trở thành hư không rồi.
Diệp Hân Dương gật đầu một cái, lát sau đưa lên cái đĩa đựng ly nước lọc có khắc hình con ngựa.
"Khi nào có thể bắt đầu điều trị bằng thôi miên?"
"A!" Vệ Đoan vỗ đầu một cái, "Va-li hành lý của tớ vẫn còn ở dưới lầu, thiết bị điều trị đều nhét ở bên trong." Bởi vì vội vã đi vệ sinh, cả thang máy cũng chờ không kịp, va-li hành lý còn để ở dưới lầu, mình anh liền trực tiếp chạy lên cầu thang.
"Cậu gọi Đường đại tiểu thư ra đi, tớ đem hành lý lên có thể bắt đầu bất cứ lúc nào." Vội vã cho một câu trả lời, Vệ Đoan liền nóng lòng xông ra ngoài.
Diệp Hân Dương nhướng đôi mày thâm thúy, xoay người đi tới phòng ngủ chính.
Đường Y Nặc vào phòng vệ sinh được một lúc rồi, dùng để rửa mặt chắc cũng dư thời gian rồi.
"Mi Mi, em xong chưa?" Anh gõ cửa phòng tắm.
Nghe được giọng nói quen thuộc, Đường Y Nặc đang ngồi trên bồn cầu cơ thể liền căng thẳng, nghĩ đến quẫn cảnh trước mắt, cắn môi buồn bực không lên tiếng, muốn tìm cái lỗ dưới đất để chui xuống.
Không được đáp lại, Diệp Hân Dương cho là cô đang tắm, tiếng nước chảy quá lớn không nghe thấy, liền nâng cao đê-xi-ben, lặp lại mấy chữ vừa rồi.
Đường Y Nặc vẫn không phát ra bất kỳ thanh âm nào, mặc dù cô biết như vậy sẽ gây hao tổn không nhỏ đến kế hoạch lâu dài, nhưng chẳng lẽ muốn cô chính miệng nói cho Diệp Hân Dương: "Cô bởi vì đại di mụ tới, lại không có băng vệ sinh, cho nên mới không đi ra được sao?" Trong đầu chợt có ý tưởng lóe lên, như vậy thật ra cũng không phải không thể, dù sao thân phận hiện tại của cô là Thư Mi có trí óc của đứa trẻ 5 tuổi, cho dù thể diện có quăng đi, cũng quăng không tới trên người Đường Y Nặc.
Biết rõ ý nghĩ như vậy là lừa mình dối người, nhưng chuyện tới trước mắt, Đường Y Nặc cũng không có lựa chọn khác rồi.
"Anh Diệp, Mi Mi bị bệnh, chảy rất nhiều máu, có thể chết hay không a?"
Cô nghĩ nếu như sau này có một ngày cô thật sự khôi phục thân phận như cũ, cô nhất định sẽ vô cùng xấu hổ mà chết.
Vốn còn đang lo lắng có phải anh trước đó nói chuyện quá thẳng thừng làm tổn thương cô, cho nên mới trốn trong phòng vệ sinh không chịu ra ngoài, lại không lên tiếng giận dỗi anh, không ngờ bên tai bỗng nhiên xuất hiện thanh âm đáng thương.
Trái tim trong nháy mắt đập lỡ mất một nhịp, mà huyết dịch toàn thân cao thấp tất cả đều vọt tới ngực, liều mạng đụng vào nó, anh chỉ cảm thấy tim đập nhanh không cách nào hô hấp, cũng đã không cảm thấy đau đớn.
Ở cửa phòng vệ sinh sợ run một hồi, anh mới giống như phát điên phá cửa xông vào, hoàn toàn quên mất chỗ anh có chìa khóa dự phòng, sau khi tông cửa vọt vào, ánh mắt của anh lập tức giống như ra-da hướng về phía Đường Y Nặc từ trên xuống dưới, từ trái sang phải càn quét một lượt. Hôm nay Đường Y Nặc mặc chính là một bộ váy chiffon lộ vai màu trắng gạo, sạch bóng, chẳng có một chút cảnh tượng máu chảy thê thảm không nỡ nhìn mà anh đã tưởng tượng.
Trái tim đang ngưng đập cuối cùng cũng từ từ sống trở lại, anh hậu tri hậu giác cảm nhận được loại đau lòng giống như lo lắng này, chậm rãi giương mắt hỏi: "Em bị thương chỗ nào?"
Nếu như cô dám nói với anh "Đây chỉ là nói đùa", cô nên biết anh tuyệt đối sẽ không giống như mấy lần trước bị trêu cợt như vậy mà không so đo, mà lần này anh sẽ hung hăng trừng phạt cô, muốn cô hiểu được có những lời nói đùa vĩnh viễn cũng không nên nói.
Đường Y Nặc vừa thấy được anh, khuôn mặt ‘oanh’ một cái toàn bộ như bị nung đỏ rồi, mặc dù cảm thấy thái độ của người đàn ông này nguội lạnh có phần không bình thường, nhưng cô đã không có tâm sức đi tìm tòi nghiên cứu là vì nguyên nhân gì rồi, cố nén cảm giác xấu hổ cơ hồ không cách nào chịu được này vả lại tùy lúc cũng muốn che mặt chạy trốn, ở trước mặt người kia, đưa ra quần lót nhỏ màu trắng tinh, ném xuống đất.
"Anh Diệp, chỗ này toàn là máu, hơn nữa còn liên tục chảy, Mi Mi nhất định sẽ chết á. . . Nhất định sẽ chết , sau đó sẽ không thấy được anh Diệp, Mi Mi không muốn đâu. . ."
Diệp Hân Dương chặt chẽ nhìn chằm chằm vết máu đỏ tươi trên quần lót, lại thấy Đường Y Nặc mím môi, biểu tình khổ sở thật giống như mất đi toàn bộ thế giới, chợt có chút hoài nghi suy đoán của mình có phải sai lầm rồi hay không, Đường Y Nặc nếu đã khôi phục trí nhớ làm sao có thể làm ra chuyện khiến người ta im lặng như vậy!
Anh mấp máy miệng, hỏi: "Tháng trước, em không gặp phải tình trạng tương tự sao?"
Hình như là đang rất cố gắng hồi tưởng, "Có một lần á..., em rất sợ hãi, sau đó chạy đi nói với cha, cha nói Mi Mi chỉ là ngã bệnh, uống một chút thuốc liền có thể khỏe rồi, sau đó thật sự là vậy, một thời gian rất dài Mi Mi cũng chưa bị chảy máu nữa."
Khóe mắt Diệp Hân Dương giật giật, cho dù không tận mắt nhìn thấy cảnh tượng lúc đó, anh cũng không khó tưởng tượng Đường Trung Đường bị con gái làm cho bối rối không chịu nổi, cho Đường Y Nặc uống thuốc dừng lại và trì hoãn kinh nguyệt, ông ta chẳng lẽ không biết những thuốc này đối với thân thể phụ nữ có tổn thương nhất định sao?
Vẻ mặt hòa hoãn, Diệp Hân Dương ôn hòa nói: "Cái này không sao, nó chứng tỏ Mi Mi đã trưởng thành, có thể sinh bé cưng rồi, là tình trạng tốt vô cùng nha."
"Mi Mi trưởng thành rồi, vậy anh Diệp có phải có thể cùng Mi Mi chơi hôn nhẹ rồi hay không?" Đường Y Nặc lộ ra vẻ mặt vui sướng, mắt mở to nhìn Diệp Hân Dương, giống một chú chó nhỏ mong đợi được vỗ về.
Diệp Hân Dương dĩ nhiên hiểu rõ câu ‘chơi hôn nhẹ’ trong miệng Đường Y Nặc, đó không phải là ‘hôn ngủ ngon’ hay ‘hôn dỗ dành’ thuần khiết lúc ban đầu giữa hai người, không nhịn được cảm thấy hết sức nhức đầu với lối suy nghĩ nhảy vọt của cô gái nhỏ, tự chủ ban đầu của anh đã tràn ngập nguy cơ, có thể nào lần nữa bị khiêu khích?
"Em trước ở chỗ này đợi anh một lát, anh đi mua cho em mấy thứ."
Anh không trực tiếp trả lời vấn đề của cô, dặn dò một câu liền xoay người sải bước rời đi, nhìn qua có vài phần bộ dạng chạy trối chết.
Thấy tình cảnh này, Đường Y Nặc đột nhiên cảm thấy, cho dù gặp phải cảnh tượng lúng túng như vậy, chỉ cần anh vẫn bằng lòng đối xử dịu dàng với cô, thì mất mặt nữa cũng không có gì ghê gớm.
Diệp Hân Dương không nghĩ tới mình sẽ gặp Vệ Đoan trong siêu thị, "Sao cậu lại ở chỗ này?"
Bởi vì có sự việc xen giữa của Đường Y Nặc, anh đã quên mất chuyện Vệ Đoan xuống dưới lầu, bây giờ nghĩ lại cậu ta đã xuống được một lúc rồi, thì ra chậm chạp không lên nhà là bởi vì tới siêu thị.
Vệ Đoan ngược lại sợ hết hồn, quay đầu thấy là anh liền vội vã ra dấu ‘suỵt’, rón rén đi tới bên cạnh anh, nhìn chung quanh một chút, mới cúi đầu nhẹ giọng nói: "Lúc xuống lầu tớ gặp phải một cô gái, đặc biệt giống cô nữ sinh tớ đã từng thầm mến, không tự chủ được đi theo đến nơi này."
"Cậu đã từng thích một người?" Thanh âm không thể tin được.
Đừng trách Diệp Hân Dương ngạc nhiên, phải biết Vệ Đoan con người này khả năng nói chuyện tình cảm thấp đến trình độ làm người ta giận sôi, hơn nữa tương đối không hiểu phong tình, đã từng có một nữ sinh nhiều lần tặng hộp cơm trưa cho anh ta, lại bị anh ta hiểu lầm thành "Giúp người làm niềm vui", nữ sinh kia trong cơn tức giận liền cường hôn anh ta, anh ta sờ sờ miệng rất vô tội trả lời: "Tớ mới vừa ăn tỏi, cậu không cảm thấy hôi sao?" Những chuyện giống như vậy, nhiều không kể xiết.
Thế cho nên Diệp Hân Dương vẫn cho là Vệ Đoan nếu không phải đồng tính luyến ái thì chính là vật cách ly tình cảm, nào biết rằng thì ra là anh chàng ngây ngô này cũng từng trải qua khoảng thời gian thầm mến tràn đầy ngọt bùi cay đắng!
"Nói nhỏ thôi á, bị người ta nghe thấy tớ rất xấu hổ!"
Diệp Hân Dương lần nữa bị vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng hù dọa, lặng lẽ nhắm mắt rồi lại mở ra, bình tĩnh nói: "Là người nào, tớ đi tới hỏi phương thức liên lạc giúp cậu."
"Như vậy có phải quá trực tiếp hay không?" Vệ Đoan vỗ ngực, anh không muốn bị cho là một tên đàn ông nông cạn, cợt nhả lại xung động.
"Con gái thích đàn ông chủ động lại dứt khoát." Diệp Hân Dương mở mắt nói mò, cúi đầu chọn mấy bịch băng vệ sinh thích hợp, quay đầu đi về phía quầy, "Cậu suy tính một chút có cần tớ giúp hay không, tớ đi trước tính tiền."
Vệ Đoan lúc này mới chú ý tới tay Diệp Hân Dương đang cầm gì đó, vốn là đôi mắt to trong nháy mắt trừng còn lớn hơn mắt bò, "Cậu. . . . . . Cậu cư nhiên mua băng vệ sinh?"
Diệp Hân Dương đối với vẻ mặt khoa trương trợn mắt há mồm của anh xem thường, hời hợt nói: "Bởi vì mắc bệnh trĩ." Nếu như phương pháp thôi miên thật sự có hiệu quả, như vậy Đường Y Nặc sẽ trở lại thành đại tiểu thư kiêu ngạo quật cường.
Diệp Hân Dương lo lắng tên Vệ Đoan này miệng không kín đáo, nhất định sẽ nói cho cô chuyện này, điều này cũng tương tự như nói cho đại tiểu thư rằng anh biết đại di mụ của cô tới, điều này tuy không phải việc lớn gì, nhưng da mặt của Đường Y Nặc rất mỏng, nhất định sẽ ngượng ngùng, nếu như nghiêm trọng một chút mà Vệ Đoan nói chuyện không đủ uyển chuyển, cô ấy rất có thể sẽ thẹn quá hóa giận.
"Tiên sinh… tiên sinh…, tổng cộng là ××× đồng." Bị nhân viên thu ngân siêu thị kêu tỉnh, Diệp Hân Dương vội vàng móc bóp da ra trả tiền.
Cùng người mình yêu ở chung một chỗ có phải đặc biệt dễ dàng nghĩ trước lo sau hay không, bởi vì một chút xíu cũng không muốn khiến cô không vui, cho nên một khi suy nghĩ nhiều, liền dễ dàng nghĩ hơi quá.
"Diệp tiểu tử, cậu thật không dễ dàng!" Vệ Đoan cho là anh đang tự xót xa cho thân mình, phải biết bệnh trĩ này tuy nhỏ, nhưng mang tới đau đớn cũng là khó có thể phỏng đoán, đặc biệt là ở thời điểm đau nhất, được gọi là đau đến không muốn sống a.
Diệp Hân Dương nghiêng đầu liếc nhìn Vệ Đoan, cuối cùng cũng nhớ tới bên cạnh còn có nhân vật số một này, "Xin lỗi, hiện tại tớ phải lập tức về nhà, nếu không thì lần sau sẽ giúp cậu hỏi thăm phương thức liên lạc nhé? Cô ấy ở chỗ này đi siêu thị, cậu lại gặp được cô ấy dưới lầu ở đây, có thể là ở cùng tòa nhà lớn, luôn có cơ hội gặp mặt."
Vệ Đoan cảm động một phen cầm tay Diệp Hân Dương, "Cậu đã như vậy rồi, còn lo lắng cho tớ như thế, tớ . . . ." Cho dù Diệp tiểu tử có phần thích trêu cợt người, cậu ấy vẫn là một người tốt a!
Diệp Hân Dương tiếp nhận lời của anh ta, nói: "Cậu phải suy nghĩ thật tốt, nhất định phải nghĩ cách chữa khỏi Đường Y Nặc, như thế nào?"
Vệ Đoan vỗ ngực thật mạnh: "Dĩ nhiên, tớ cũng không tin trên đời còn có bệnh mà Vệ Đoan tớ không trị được!"
Tự mình dạy Đường Y Nặc sử dụng băng vệ sinh như thế nào, Diệp Hân Dương chưa bao giờ nghĩ tới trong cuộc đời của chính mình còn có thể có kinh nghiệm như vậy. Anh lúng túng vô cùng, sứt đầu mẻ trán cuối cùng cũng giải thích rõ ràng, gương mặt tuấn tú ửng hồng một mảnh.
Đường Y Nặc thấy thế sinh lòng yêu thích, trong lòng dù sao cũng có chút ngượng ngùng, chờ sau khi Diệp Hân Dương nói xong một lần, liền gật đầu nói biết. Không có làm khó anh.
Diệp Hân Dương ra ngoài chuẩn bị bữa ăn sáng, bởi vì không còn kịp nấu cháo nữa nên chỉ dùng lò vi-ba hâm nóng bánh mì nướng, cộng thêm một ly sữa nóng, chờ Đường Y Nặc lúc đi ra vừa khéo hưởng dụng.
"Phục vụ thật là chu đáo!" Vệ Đoan chậc chậc lấy làm lạ, "Diệp tiểu tử, sống trong nhà cậu thật sự là Đường đại tiểu thư tùy hứng làm bậy đó sao? Tại sao cậu tuyệt không ghi hận?"
"Cô ấy đúng là Đường Y Nặc." Diệp Hân Dương tùy tiện nhét mấy miếng bánh mì nướng, "Cô ấy sắp ra tới đấy, cậu tí nữa chú ý một chút, không cần mở miệng nói lung tung ."
"Này, tớ khi nào thì mở miệng. . . . ."
Vệ Đoan đang kêu la, thì một mảnh khảnh từ từ đi ra, ngũ quan tinh xảo mỹ lệ là không thể nghi ngờ, đặc biệt hơn chính là khí chất của cô, chỉ là đứng ở đàng kia, giống như là đang tỏa sáng, làm cho người ta không thể dời ánh mắt.
"Anh Diệp, anh này là…?" Đường Y Nặc thật chưa gặp qua người đàn ông lôi thôi tùy ý như vậy.
Diệp Hân Dương kéo cô đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, "Đây là bạn tốt của anh, Vệ Đoan, là một bác sĩ rất lợi hại, đợi lát nữa có thể sẽ giúp em thôi miên, nhất định có thể làm cho em nhớ tới rất nhiều chuyện."
Miếng bánh mì nướng ‘ba’ rơi xuống đĩa.
"Làm sao vậy?" Con mắt Diệp Hân Dương chợt lóe lên.
Đường Y Nặc thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, ngẩng đầu lên vô tội nói: "Bánh mì nướng nóng quá."
"Ừ, lần sau anh sẽ để nguội một lúc mới đưa em." Đối với phản ứng của Đường Y Nặc, Diệp Hân Dương cũng có chút mơ hồ không rõ, nói cô chưa hồi phục trí nhớ, nhưng có lúc hành động lại để lộ dấu vết; nhưng nếu như cho rằng cô đã khôi phục trí nhớ, mà sự kiện giống như "Đại di mụ" cũng không nói được. Nhưng mà trải qua thôi miên của Vệ Đoan, đại khái chuyện gì cũng sẽ lộ ra rồi, cho nên không cần thiết đối với vấn đề sắp làm rõ mà quá mức rối rắm.
Anh đem sữa tươi đẩy tới, "Uống sữa tươi trước, cái này là ấm, không nóng."
"Dạ." Đường Y Nặc không dám nhìn vẻ mặt Diệp Hân Dương ra sao, kéo qua cái ly liền uống ừng ực, chỉ mất mười mấy giây, liền uống hết sữa tươi vào trong bụng.
Diệp Hân Dương vỗ vỗ lưng cho cô, lại lấy tới một tờ khăn giấy thay cô lau đi sữa tươi trên môi, " Uống chậm một chút, cẩn thận sặc, lại không có ai giành với em."
Đường Y Nặc ngoan ngoãn cúi thấp đầu, lỗ tai mỏng manh trắng nõn hơi ửng hồng.
"Không được không được, tớ nhịn không được, tớ muốn nói chuyện!" Nói cái gì không cho phép anh ăn nói lung tung, lại cho phép bọn họ hai người ở trước mặt anh thân mật thắm thiết, anh anh em em , đây không phải là điển hình ‘chỉ cho quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn’ sao?
Ánh mắt nhàn nhạt nhẹ nhàng quét tới, "Cậu muốn nói gì?"
Đúng rồi, nói cái gì đây, anh đối với Đại tiểu thư này thật đúng là không có lời gì có thể nói, Vệ Đoan vuốt vuốt mái tóc, "Cho tớ một căn phòng, tớ đi chuẩn bị một chút điều kiện thôi miên, hai người ăn nhanh lên một chút, ăn xong cứ tới đó."
Tay Đường Y Nặc một lần nữa thoáng run rẩy, thật may là lần này trong tay không có gì có thể rơi xuống.
Khi Diệp Hân Dương mang theo Vệ Đoan ra phòng khách thì Đường Y Nặc lập tức nhảy dựng lên, gấp đến độ xoay quanh.
Không được, cô tuyệt đối không thể để cho Diệp Hân Dương phát hiện cô đã khôi phục trí nhớ, một khi đã thử nghiệm một mặt quan tâm dịu dàng của anh, cô sẽ không thể chịu đựng được cái vẻ mặt lạnh nhạt kia, nhất định phải nghĩ ra biện pháp nào đó, nhất định phải. . . . . .
Đây đại khái được gọi là cái khó ló cái khôn đi, Đường Y Nặc giống như con thú nhỏ khốn đốn đi tới đi lui ở trong phòng khách, nhớ lại cái điện thoại bỏ quên trong phòng ngủ chính, là của Diệp Hân Dương.
Không do dự nữa, cô thừa dịp hai người còn chưa đi ra gọi cô, lập tức chạy tới phòng ngủ chính.
Dưới sự yêu cầu của Vệ Đoan, Đường Y Nặc từ từ nằm xuống giường, mắt chỉ lo nhìn Diệp Hân Dương, thanh âm đáng thương: "Anh Diệp. . . . . ."
Vệ Đoan không cho Diệp Hân Dương cơ hội trả lời, dứt khoát đẩy anh ra cửa.
"Cậu làm gì đấy?" Bởi vì không có phòng bị, anh không kịp phản kháng đành trơ mắt nhìn cửa phòng "Rầm" một tiếng khép lại, suýt đụng vào mũi anh.
Cách một cánh cửa, thanh âm của Vệ Đoan không hề bất cần đời nữa, mà bình tĩnh trầm ổn, là một loại thanh âm có thể làm cho người ta tin tưởng: "Bây giờ tớ là bác sĩ, tớ phải loại bỏ bất kỳ nhân tố nào ảnh hưởng tới việc tớ chữa bệnh."
Rốt cuộc đồng ý với lời nói của Vệ Đoan, cho dù không thể tránh khỏi lo lắng, Diệp Hân Dương vẫn đồng ý: "Xin nhờ cậu."
Diệp Hân Dương nhìn đồng hồ báo thức, thời gian trôi qua vừa lâu lại vừa nhanh.
Mặc dù tự nói với mình nếu như Đường Y Nặc thật sự ngây thơ ngu ngốc cả đời, anh cũng sẽ yêu cô thương cô cả đời, nếu như cô khôi phục trí nhớ, như vậy lần này bất kể tính khí của cô không tốt cỡ nào, không thích anh cỡ nào, anh cũng sẽ không giống như người thanh niên ngây ngốc trước kia, không muốn miễn cưỡng cô, chỉ biết yên lặng chờ đợi cô tỉnh nhộ, mà lần này anh sẽ chủ động truy tìm hạnh phúc mà anh muốn, đem hạnh phúc nắm giữ trong tay cả đời cũng không buông ra.
Nhưng mà, tại sao vẫn khẩn trương như vậy? Căn bản không cách nào lắng xuống!
Anh rất khinh thường chuyện nghe lén. Nhưng mà chỉ có thể trách nơi này biện pháp cách âm quá mức hoàn thiện, tựa vào trên cửa nửa ngày, nửa chữ cũng không nghe được.
Anh đột nhiên nhớ tới hình như có một số việc còn chưa làm, đúng, có thể làm chút chuyện để phân tán sự chú ý.
Sau khi dọn vào căn nhà này, anh không muốn thuê người giúp việc hay người làm công theo giờ, bởi vì căn bản không muốn cho một người xa lạ tham gia vào hoàn cảnh sống chung tư mật nhất của bọn họ, có lẽ cũng là một kiểu biểu hiện tham muốn chiếm giữ, cho nên bất luận nấu cơm, lau nhà, thu dọn phòng ốc . . . Anh toàn bộ tự thân tự lực.
Bao gồm giặt quần áo, mang quần áo cần giặt khô đến tiệm giặt quần áo, một chút quần áo tương đối tùy ý thì cho toàn bộ vào máy giặt, còn lại áo lót anh phải tự thân động tay rồi.
Anh cũng không có cái loại quan niệm truyền thống quái dị, nói ví dụ như không thể giặt quần áo cho phụ nữ, hoặc là không thể mua băng vệ sinh cho phụ nữ, anh ngược lại cho rằng nếu thích một ai, sẽ toàn tâm toàn ý đối tốt với người ấy.
Chờ anh đem quần áo đã được phân loại ra giặt, rồi phơi xong, quay đầu lại liền nhìn thấy nụ cười rực rỡ, mỹ lệ như hoa của Đường Y Nặc.
"Anh Diệp, thôi miên thật đúng là vô cùng hữu dụng đó, em nhớ được rất nhiều chuyện nha."
Nhưng vẻ mặt cùng giọng nói này tuyệt không giống như Đường đại tiểu thư trước kia, Diệp Hân Dương nhíu nhíu mày, cố gắng cười với cô, nói: "Mệt không, nghỉ ngơi một lát cho khỏe, anh đi nói với bác sĩ Vệ mấy câu."
Thư Mi thật sự, là một cô gái khéo léo nghe lời cỡ nào, đây là điều mà Đường Y Nặc tùy hứng làm bậy không cách nào làm được nhất, nhưng mà hiện tại bất kể anh có thể làm được hay không, đều phải làm được!
"Cô ấy vẫn tự xưng là Thư Mi, chỉ là trí óc của đứa trẻ năm tuổi nhảy tới mười chín tuổi, cũng chính là tuổi của Thư Mi lúc qua đời." Vệ Đoan đại khái nói về tình trạng hiện nay của Đường Y Nặc.
"Nhưng cô ấy rõ ràng không phải là Thư Mi a!" Chân mày của Diệp Hân Dương cũng mau nhíu lại một chỗ.
"Đang lúc thôi miên sắp kết thúc, điện thoại cô ấy dấu ở phía sau vang lên, sau đó cô ấy liền thức tỉnh, sau khi tỉnh lại chính là trạng thái như vậy."
"Cô ấy cũng không mang điện thoại di động tới đây a!"
Vệ Đoan nhìn Diệp Hân Dương, "Nghe nói người trong cuộc mơ hồ, thật đúng là như vậy, chẳng lẽ cậu không hiểu sao? Tớ có thể thẳng thắn nói cho cậu biết, tớ tuyệt đối không tin một người có thể dựa vào thôi miên liền khôi phục hoặc là sinh ra một thân phận khác, nếu nói chữa bệnh bằng thôi miên, thì ít nhất cũng cần một khoảng thời gian kéo dài việc trị liệu mới có hiệu quả."
Diệp Hân Dương sợ run lên, "Cậu là nói, co ấy thật ra đã khôi phục trí nhớ, chỉ là cố ý. . . . . ."
"Đúng vậy! Hơn nữa cái điện thoại kia hẳn là của cậu, lần trước lúc đưa cậu về tớ đã thấy, phía trên còn dán ảnh gia đình cậu khi cậu còn nhỏ, tớ dám đánh cuộc chuông báo thức này chính là cô ấy đã cài đặt trước." Vệ Đoan căm giận nói, Đường đại tiểu thư quả nhiên không phải thứ tốt, anh có thiện ý giúp trị liệu, cư nhiên lại bị tính kế như vậy!
Đôi mắt Diệp Hân Dương dần dần trở nên nặng nề, loại chuyện như vậy Đường Y Nặc làm nhiều rồi, anh sớm nên thấy quen mới đúng, nhưng mà thứ đang đè nặng tim anh là cái gì, tại sao vẫn mang đến một loại cảm giác hít thở không thông khó có thể chịu được.
Trầm mặc một hồi, anh hỏi: "Cậu cho rằng cô ấy làm vậy vì mục đích gì?" Đơn thuần là đùa bỡn anh sao? Đường Y Nặc sẽ không nói đạo lý, cô ấy kiêu ngạo cũng sẽ không đem mình giả trang thành một người khác.
Huống chi, trong quá trình đóng giả Thư Mi, cô ấy không chỉ một lần tỏ ra yếu kém, nếu như chỉ vì đùa bỡn hắn, vậy thì cái giá này cũng quá cao đi, hoàn toàn nói không thông.
"Việc này tớ cũng không hiểu rõ." Vệ Đoan giống như nghĩ tới điều gì, "Một lúc trước khi tiếng chuông vang lên, cô ấy đã kịch liệt giãy giụa, giống như đang trải qua một cơn ác mộng đáng sợ, tớ nhìn cũng có chút cảm thấy không đành lòng."
"Nói thật ra, tớ thật sự không có cảm giác tốt đẹp gì với cô ấy, nhưng nhìn thấy người tùy hứng làm bậy như vậy lại khổ sở thế này, đột nhiên cũng không chán ghét được nữa, quên đi, loại lời nói văn vẻ này không thích hợp với tớ, cậu đi vào nói chuyện một chút với cô ấy đi, tớ đi ra ngoài tản bộ, xem xem có thể gặp lại chân mệnh thiên nữ của tớ hay không."
Diệp Hân Dương không giữ anh ta lại, nhưng cũng không lập tức đi gặp Đường Y Nặc.
Anh bây giờ đã không phân biệt rõ cái gì là thật, cái gì là giả, nhưng chỉ cần nghĩ đến thời điểm Đường Y Nặc đã khôi phục trí nhớ mà vẫn quyến rũ anh, nguyện ý giao mình cho anh, đây đã không chỉ là một "trò chơi" với cái giá có thể thừa nhận nữa rồi.
Đầu óc kìm lòng không được bắt đầu có một giả thiết to gan, có lẽ ý nghĩ của cô ấy đối với anh cũng không giống như anh trước kia đã nghĩ.
Bất kể như thế nào, lần này, anh nhất định phải tự tay cởi bỏ tấm màn che đậy lòng cô.
Lúc Diệp Hân Dương đi vào, Đường Y Nặc đang trằn trọc trở mình.
Ông trời, cô làm sao có thể ngủ được, bởi vì không nắm bắt được tâm tư của anh, cũng không biết anh có tin hay không.
"Thư Mi?"
Nghe được cái tên phát ra từ miệng Diệp Hân Dương, Đường Y Nặc theo bản năng sửng sốt một chút, giống như thở phào nhẹ nhõm đồng thời lại lộ ra vẻ chán nản khó có thể không chú ý, cuối cùng mới hậu tri hậu giác đáp lại một tiếng.
Bởi vì cúi đầu, cô không nhìn thấy ánh mắt Diệp Hân Dương vẫn khóa lại trên người cô, không chịu bỏ qua một vẻ mặt nào, dần dần, tròng mắt đen sáng lên, giống như là ở chỗ sâu nhất nơi biển cả đốt sáng lên một ngọn hải đăng.
"Cùng anh đi tới một nơi đi, nơi chúng ta đã từng tới cùng nhau, nơi lưu lại rất nhiều ấn tượng tốt đẹp."
Đường Y Nặc nghĩ, coi như giờ phút này đau lòng đến mức giống như sẽ chết ngay sau đó, cô cũng không có hơi sức cự tuyệt.
"Được." Cô nghe âm thanh của mình phát ra.
Hết chương 7
Tác giả :
Y Phương