Bí Kíp Giả B
Chương 54
Cuối cùng giấc mộng thành niên vào ngày mai của Hạ Trì cũng tan thành mây khói.
Hắn mua hai chiếc mũ, một chiếc con thỏ cho Tô Tinh còn mình thì đội mũ sói xám.
Tô Tinh để mặc hắn đùa nghịch, hai người đội hai chiếc mũ nhân vật hoạt hình nắm tay nhau trong túi áo khoác, đi dạo từ đầu tới cuối con phố nhỏ.
Trên đường từ chợ đêm về nhà, Hạ Trì không ngừng quấn lấy Tô Tinh đòi chín bỏ làm mười, đi ngang qua ngã rẽ hẻm nhỏ không có đèn đường, hắn thấy trong hẻm không một bóng người liền ngang ngược ôm lấy vai Tô Tinh từ phía sau, áp sát người cậu cọ tới cọ lui.
“Cậu làm gì?”
Hai cánh tay của Tô Tinh bị Hạ Trì kẹp chặt không thể nào nhúc nhích, cậu vặn vẹo người nhưng Hạ Trì vẫn không chịu buông tay.
“Chỉ cho phép cậu ôm tớ mà không cho phép tớ ôm cậu à?” Hai tay Hạ Trì siết chặt hơn.
“Không cho.” Tô Tinh đáp lời hắn, cố tình nói như vậy.
“Ông trời con bản lĩnh ghê gớm nhỉ? Không cho ôm tớ càng muốn ôm.”
Hạ Trì giở trò, ngả người ra sau ôm ngang hông cậu nhấc bổng lên.
Hai chân Tô Tinh bị nhấc lên khỏi mặt đất bất thình lình, cảm thấy hơi khó chịu vì mất trọng lượng đột ngột, hai tay nắm lấy mu bàn tay của Hạ Trì, thấp giọng kêu: “Thả tớ xuống!”
Hạ Trì áp mũi mình lên mặt cậu, ôm Tô Tinh xoay mấy vòng tại chỗ, đầu Tô Tinh bị quay choáng váng, tai thỏ trên mũ cũng lúc lắc thoắt ẩn thoắt hiện, cậu dồn sức đạp hai chân xuống đất, lúc này Hạ Trì mới dừng lại, ôm lấy eo cậu đè sát lên tường, ánh mắt sáng quắc hỏi: “Có cho vào không?”
Tô Tinh vẫn chưa hoàn hồn, nhíu mày hỏi trong cơn váng đầu: “Vào cái gì?”
“Cậu.” Hạ Trì vừa trả lời vừa nhéo mông Tô Tinh.
“…” Tô Tinh hừ lạnh một tiếng, giơ ngón giữa lên, nói, “Phải cho tớ vào cậu trước.”
Mặt Hạ Trì càng ngày càng dày hơn thớt gỗ không có chút xấu hổ nào, ngược lại há miệng ngậm lấy đầu ngón tay giữa của Tô Tinh, nhìn khuôn mặt cậu chằm chằm toát lên ý xâm nhập vô cùng mạnh mẽ, phối hợp với chiếc mũ trên đầu hắn trở nên y hệt một con sói đang rình rập con mồi của mình, đầu lưỡi khiêu khích đảo quanh đầu ngón tay.
Nơi ngón tay ướt át dường như bị nhiễm điện, một cảm giác tê dại nhanh chóng lan tràn toàn bộ cơ thể.
“Cậu vào rồi, bây giờ tới lượt tớ.”
Răng hổ của Hạ Trì cắn nhẹ lên ngón giữa của Tô Tinh, sau đó mới buông tha ngón tay cậu, nắm lấy bàn tay cậu luồn vào gấu áo len áp sát bụng dưới của mình.
Ngay khi lòng bàn tay lạnh lẽo chạm vào làn da ấm áp, cơ bắp dưới lòng bàn tay căng cứng ngay lập tức.
Nhịp thở của Hạ Trì dồn dập hơn: “Mang chứng minh thư không?”
Tô Tinh: “Không, mang làm gì?”
Hông Hạ Trì động đậy chạm lên người Tô Tinh vài lần, giọng điệu nửa nghiêm túc nửa vui đùa: “Vừa rồi trên đường có khách sạn, vào thuê phòng.”
Tô Tinh nghiến răng hai lần, nheo mắt âm u, nói: “Phắn.”
Hạ Trì vừa chạm vừa giở trò: “Thế thì phải chờ tới lúc nào á, cho xin thời gian cụ thể đi, không thì không thể chịu nổi đâu…”
Tô Tinh bị làm phiền tới bực dọc, hai tay ngọ nguậy của Hạ Trì xuôi theo lưng quần cậu mò xuống, cậu rút tay đang đặt trên bụng dưới của Hạ Trì vỗ bụp lên đũng quần hắn.
“**!” Hạ Trì khẽ thốt một câu chửi, rít lên như con tôm bị hấp chín, khom lưng che đũng quần lại nên mũ sói rơi xuống đất. Hắn đau đớn nhe răng nhếch miệng, lên án với bộ mặt dữ dằn: “Đánh hỏng rồi thì phải làm sao hả?!”
Tô Tinh kéo lưng quần mình lên, dựa lưng vào tường, gác chéo chân bắt chước dáng vẻ huýt sáo của Hạ Trì: “Cho cậu chín bỏ làm mười, trải nghiệm trước chút cảm giác bất lực tuổi bảy mươi.”
“…” Hạ Trì cũng giơ ngón giữa lên nói đầy khí phách, “Ông đây có bảy mươi tuổi cũng làm cậu kêu ư ư được…”
“Ư?” Tô Tinh nhướng mày liếc nhìn nửa thân dưới của Hạ Trì.
“Ư ư ư!” Thân dưới của Hạ Trì bỗng chốc lạnh lẽo, lập tức sửa lại, “Em sai rồi, anh Tinh đánh em rên ư ư ư!”
“Ngoan.” Tô Tinh cười, nhặt mũ sói của Hạ Trì lên rồi đội chiếc mũ thỏ trắng như tuyết trên đầu mình lên đầu Hạ Trì, giật giật tai thỏ, dịu dàng nói, “Hạ thỏ con ngoan lắm.”
Hạ thỏ con nghiến răng cười gượng hai tiếng, trong lòng thầm nhủ chờ tới bảy mươi tuổi thế nào cũng làm cho lão Trạng nguyên này không thể xuống giường nổi.
–
Hạ Trì mười bảy tuổi đã dập flag cho mình vào năm bảy mươi tuổi, nhưng hắn không có thời gian để bận tâm lo nghĩ có thể thực hiện được việc này hay không vì kì thi cuối kì sắp tới gần.
Chủ nhiệm lớp Lưu Văn gần đây vô cùng vui vẻ, thiếu điều chỉ dán bốn chữ ‘Xuân phong đắc ý’ to đùng kèm thêm vài hoa văn trên mặt, đi như lướt trên không, cười tủm tỉm từ sáng tới tối, thậm chí có lúc đang lên lớp lại nhếch miệng cười ngây ngốc.
Mấy drama Lý Lãng hóng hớt được mãi là đỉnh của chóp, sau khi kết thúc giờ học, Lưu Văn hạnh phúc kiễng chân bước ra khỏi phòng học như bay, hắn nóng lòng quay xuống với chiếc điện thoại trong tay, ngoéo tay với Hạ Trì và Tô Tinh một cách thần bí lạ kì, ý bảo bọn họ ghé đầu qua.
Lý Lãng duỗi ra thu vào tới mỏi cả tay nhưng không một ai để ý tới hắn.
Hai tay Tô Tinh đút vào túi sưởi màu hồng nhạt, miệng ngậm viên kẹo bạc hà.
Hạ Trì ngậm điếu thuốc không cháy chống nghiện, chỉ vào đề bài trong vở bài tập, huých bả vai Tô Tinh: “Bé Trạng nguyên, tớ nối đường phụ C với D cũng ổn đúng không?”
Tô Tinh cắn viên kẹo, nghiêng đầu nhìn vài giây rồi đưa ra câu trả lời: “Được, nhưng nối AD thì nhanh hơn.”
“Thật á?” Hạ Trì nhíu mày, “Tớ vừa mới nối AD sao lại không giải ra nhỉ?”
“Tớ xem nào.”
Tô Tinh rút tay phải từ trong túi sưởi ra, còn chưa kịp cầm bút lên Hạ Trì đã tay nhanh mắt lẹ túm tay cậu nhét vào lại, không ngừng lải nhải: “Sưởi ấm tay cậu cho tớ, lạnh như băng ấy, còn thò tay ra xem tớ trừng trị cậu thế nào!”
“Khụ khụ…” Lý Lãng không thể ngồi yên được nữa, giả vờ giả vịt hắng giọng ho hai tiếng, giơ điện thoại lên nói, “Tao vừa nhận được tin tức mới hót hòn họt lắm này, nghe không?”
Hạ Trì không hề ngước mắt lên, nối hai điểm A và D thành một đường thẳng vào vở bài tập.
Tô Tinh uể oải dựa lên lưng ghế, đeo bịt mắt ngủ bù.
Lý Lãng: “… Cái đờ mờ! Tin tức này hết hồn con chồn vãi ***, đúng rồi, có liên quan tới mày đấy lão đại!”
Hạ Trì không có bất kì phản ứng nào nhưng Tô Tinh lại kéo bịt mắt ra, mở mắt hỏi: “Tin tức gì?”
Lý Lãng được đà vênh váo, quơ quơ điện thoại, dương dương tự đắc nói: “Có phải muốn biết lắm không?”
“Đừng để ý tới con chó mặt lờ này, cậu ngủ tiếp đi, sao lại thò tay ra ngoài rồi, muốn ăn đòn đúng không?” Hạ Trì đặt bút xuống, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tô Tinh hai phát, nhét tay cậu vào túi sưởi một cách mạnh bạo rồi kéo bịt mắt của cậu xuống, “Chắc minh tinh Omega nào lại ra bộ AV mới chứ gì.”
“Khinh ai đấy?” Lý Lãng nghển cổ nói, “Biết tại sao gần đây trông Lưu Văn phơi phới thế không? Lão sắp chuyển công tác tới Trung học số 1! Đúng rồi lão đại, bố mày nhờ bố tao giúp đỡ tống lão vào Trung học số 1. Không thì với cái trình cùi bắp này có mười năm cũng không dạy được trường cấp ba trọng điểm nào!”
Hai tay Hạ Trì đặt lên bịt mắt của Tô Tinh bỗng khựng lại, phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn Tô Tinh, đặt hai tay bé Trạng nguyên ủ trong túi sưởi, yên lặng dựa lên lưng ghế.
“Lưu Văn có quan hệ gì với nhà mày à?” Lý Lãng thò đầu qua hỏi, “Cũng chưa thấy mày nói bao giờ á?”
Hạ Trì kéo khóa áo khoác của Tô Tinh lên cao nhất, rút dây thắt chặt cổ tay áo cậu lại, vẻ mặt vô tình trả lời: “Không biết.”
Hắn mua hai chiếc mũ, một chiếc con thỏ cho Tô Tinh còn mình thì đội mũ sói xám.
Tô Tinh để mặc hắn đùa nghịch, hai người đội hai chiếc mũ nhân vật hoạt hình nắm tay nhau trong túi áo khoác, đi dạo từ đầu tới cuối con phố nhỏ.
Trên đường từ chợ đêm về nhà, Hạ Trì không ngừng quấn lấy Tô Tinh đòi chín bỏ làm mười, đi ngang qua ngã rẽ hẻm nhỏ không có đèn đường, hắn thấy trong hẻm không một bóng người liền ngang ngược ôm lấy vai Tô Tinh từ phía sau, áp sát người cậu cọ tới cọ lui.
“Cậu làm gì?”
Hai cánh tay của Tô Tinh bị Hạ Trì kẹp chặt không thể nào nhúc nhích, cậu vặn vẹo người nhưng Hạ Trì vẫn không chịu buông tay.
“Chỉ cho phép cậu ôm tớ mà không cho phép tớ ôm cậu à?” Hai tay Hạ Trì siết chặt hơn.
“Không cho.” Tô Tinh đáp lời hắn, cố tình nói như vậy.
“Ông trời con bản lĩnh ghê gớm nhỉ? Không cho ôm tớ càng muốn ôm.”
Hạ Trì giở trò, ngả người ra sau ôm ngang hông cậu nhấc bổng lên.
Hai chân Tô Tinh bị nhấc lên khỏi mặt đất bất thình lình, cảm thấy hơi khó chịu vì mất trọng lượng đột ngột, hai tay nắm lấy mu bàn tay của Hạ Trì, thấp giọng kêu: “Thả tớ xuống!”
Hạ Trì áp mũi mình lên mặt cậu, ôm Tô Tinh xoay mấy vòng tại chỗ, đầu Tô Tinh bị quay choáng váng, tai thỏ trên mũ cũng lúc lắc thoắt ẩn thoắt hiện, cậu dồn sức đạp hai chân xuống đất, lúc này Hạ Trì mới dừng lại, ôm lấy eo cậu đè sát lên tường, ánh mắt sáng quắc hỏi: “Có cho vào không?”
Tô Tinh vẫn chưa hoàn hồn, nhíu mày hỏi trong cơn váng đầu: “Vào cái gì?”
“Cậu.” Hạ Trì vừa trả lời vừa nhéo mông Tô Tinh.
“…” Tô Tinh hừ lạnh một tiếng, giơ ngón giữa lên, nói, “Phải cho tớ vào cậu trước.”
Mặt Hạ Trì càng ngày càng dày hơn thớt gỗ không có chút xấu hổ nào, ngược lại há miệng ngậm lấy đầu ngón tay giữa của Tô Tinh, nhìn khuôn mặt cậu chằm chằm toát lên ý xâm nhập vô cùng mạnh mẽ, phối hợp với chiếc mũ trên đầu hắn trở nên y hệt một con sói đang rình rập con mồi của mình, đầu lưỡi khiêu khích đảo quanh đầu ngón tay.
Nơi ngón tay ướt át dường như bị nhiễm điện, một cảm giác tê dại nhanh chóng lan tràn toàn bộ cơ thể.
“Cậu vào rồi, bây giờ tới lượt tớ.”
Răng hổ của Hạ Trì cắn nhẹ lên ngón giữa của Tô Tinh, sau đó mới buông tha ngón tay cậu, nắm lấy bàn tay cậu luồn vào gấu áo len áp sát bụng dưới của mình.
Ngay khi lòng bàn tay lạnh lẽo chạm vào làn da ấm áp, cơ bắp dưới lòng bàn tay căng cứng ngay lập tức.
Nhịp thở của Hạ Trì dồn dập hơn: “Mang chứng minh thư không?”
Tô Tinh: “Không, mang làm gì?”
Hông Hạ Trì động đậy chạm lên người Tô Tinh vài lần, giọng điệu nửa nghiêm túc nửa vui đùa: “Vừa rồi trên đường có khách sạn, vào thuê phòng.”
Tô Tinh nghiến răng hai lần, nheo mắt âm u, nói: “Phắn.”
Hạ Trì vừa chạm vừa giở trò: “Thế thì phải chờ tới lúc nào á, cho xin thời gian cụ thể đi, không thì không thể chịu nổi đâu…”
Tô Tinh bị làm phiền tới bực dọc, hai tay ngọ nguậy của Hạ Trì xuôi theo lưng quần cậu mò xuống, cậu rút tay đang đặt trên bụng dưới của Hạ Trì vỗ bụp lên đũng quần hắn.
“**!” Hạ Trì khẽ thốt một câu chửi, rít lên như con tôm bị hấp chín, khom lưng che đũng quần lại nên mũ sói rơi xuống đất. Hắn đau đớn nhe răng nhếch miệng, lên án với bộ mặt dữ dằn: “Đánh hỏng rồi thì phải làm sao hả?!”
Tô Tinh kéo lưng quần mình lên, dựa lưng vào tường, gác chéo chân bắt chước dáng vẻ huýt sáo của Hạ Trì: “Cho cậu chín bỏ làm mười, trải nghiệm trước chút cảm giác bất lực tuổi bảy mươi.”
“…” Hạ Trì cũng giơ ngón giữa lên nói đầy khí phách, “Ông đây có bảy mươi tuổi cũng làm cậu kêu ư ư được…”
“Ư?” Tô Tinh nhướng mày liếc nhìn nửa thân dưới của Hạ Trì.
“Ư ư ư!” Thân dưới của Hạ Trì bỗng chốc lạnh lẽo, lập tức sửa lại, “Em sai rồi, anh Tinh đánh em rên ư ư ư!”
“Ngoan.” Tô Tinh cười, nhặt mũ sói của Hạ Trì lên rồi đội chiếc mũ thỏ trắng như tuyết trên đầu mình lên đầu Hạ Trì, giật giật tai thỏ, dịu dàng nói, “Hạ thỏ con ngoan lắm.”
Hạ thỏ con nghiến răng cười gượng hai tiếng, trong lòng thầm nhủ chờ tới bảy mươi tuổi thế nào cũng làm cho lão Trạng nguyên này không thể xuống giường nổi.
–
Hạ Trì mười bảy tuổi đã dập flag cho mình vào năm bảy mươi tuổi, nhưng hắn không có thời gian để bận tâm lo nghĩ có thể thực hiện được việc này hay không vì kì thi cuối kì sắp tới gần.
Chủ nhiệm lớp Lưu Văn gần đây vô cùng vui vẻ, thiếu điều chỉ dán bốn chữ ‘Xuân phong đắc ý’ to đùng kèm thêm vài hoa văn trên mặt, đi như lướt trên không, cười tủm tỉm từ sáng tới tối, thậm chí có lúc đang lên lớp lại nhếch miệng cười ngây ngốc.
Mấy drama Lý Lãng hóng hớt được mãi là đỉnh của chóp, sau khi kết thúc giờ học, Lưu Văn hạnh phúc kiễng chân bước ra khỏi phòng học như bay, hắn nóng lòng quay xuống với chiếc điện thoại trong tay, ngoéo tay với Hạ Trì và Tô Tinh một cách thần bí lạ kì, ý bảo bọn họ ghé đầu qua.
Lý Lãng duỗi ra thu vào tới mỏi cả tay nhưng không một ai để ý tới hắn.
Hai tay Tô Tinh đút vào túi sưởi màu hồng nhạt, miệng ngậm viên kẹo bạc hà.
Hạ Trì ngậm điếu thuốc không cháy chống nghiện, chỉ vào đề bài trong vở bài tập, huých bả vai Tô Tinh: “Bé Trạng nguyên, tớ nối đường phụ C với D cũng ổn đúng không?”
Tô Tinh cắn viên kẹo, nghiêng đầu nhìn vài giây rồi đưa ra câu trả lời: “Được, nhưng nối AD thì nhanh hơn.”
“Thật á?” Hạ Trì nhíu mày, “Tớ vừa mới nối AD sao lại không giải ra nhỉ?”
“Tớ xem nào.”
Tô Tinh rút tay phải từ trong túi sưởi ra, còn chưa kịp cầm bút lên Hạ Trì đã tay nhanh mắt lẹ túm tay cậu nhét vào lại, không ngừng lải nhải: “Sưởi ấm tay cậu cho tớ, lạnh như băng ấy, còn thò tay ra xem tớ trừng trị cậu thế nào!”
“Khụ khụ…” Lý Lãng không thể ngồi yên được nữa, giả vờ giả vịt hắng giọng ho hai tiếng, giơ điện thoại lên nói, “Tao vừa nhận được tin tức mới hót hòn họt lắm này, nghe không?”
Hạ Trì không hề ngước mắt lên, nối hai điểm A và D thành một đường thẳng vào vở bài tập.
Tô Tinh uể oải dựa lên lưng ghế, đeo bịt mắt ngủ bù.
Lý Lãng: “… Cái đờ mờ! Tin tức này hết hồn con chồn vãi ***, đúng rồi, có liên quan tới mày đấy lão đại!”
Hạ Trì không có bất kì phản ứng nào nhưng Tô Tinh lại kéo bịt mắt ra, mở mắt hỏi: “Tin tức gì?”
Lý Lãng được đà vênh váo, quơ quơ điện thoại, dương dương tự đắc nói: “Có phải muốn biết lắm không?”
“Đừng để ý tới con chó mặt lờ này, cậu ngủ tiếp đi, sao lại thò tay ra ngoài rồi, muốn ăn đòn đúng không?” Hạ Trì đặt bút xuống, vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tô Tinh hai phát, nhét tay cậu vào túi sưởi một cách mạnh bạo rồi kéo bịt mắt của cậu xuống, “Chắc minh tinh Omega nào lại ra bộ AV mới chứ gì.”
“Khinh ai đấy?” Lý Lãng nghển cổ nói, “Biết tại sao gần đây trông Lưu Văn phơi phới thế không? Lão sắp chuyển công tác tới Trung học số 1! Đúng rồi lão đại, bố mày nhờ bố tao giúp đỡ tống lão vào Trung học số 1. Không thì với cái trình cùi bắp này có mười năm cũng không dạy được trường cấp ba trọng điểm nào!”
Hai tay Hạ Trì đặt lên bịt mắt của Tô Tinh bỗng khựng lại, phản ứng đầu tiên của hắn là nhìn Tô Tinh, đặt hai tay bé Trạng nguyên ủ trong túi sưởi, yên lặng dựa lên lưng ghế.
“Lưu Văn có quan hệ gì với nhà mày à?” Lý Lãng thò đầu qua hỏi, “Cũng chưa thấy mày nói bao giờ á?”
Hạ Trì kéo khóa áo khoác của Tô Tinh lên cao nhất, rút dây thắt chặt cổ tay áo cậu lại, vẻ mặt vô tình trả lời: “Không biết.”
Tác giả :
Sinh Khương Thái Lang