Bi Kịch Tiểu Lạt Tiêu
Chương 25
Trong quán ăn.
Tôi nhìn nồi lẩu không ngừng bốc lên hơi nước, nụ cười trên môi càng lúc càng lớn.
“Tôi nói này Hàn tổng, lẩu là anh muốn ăn, đừng có bày ra vẻ mặt căm thù đến tận xương tuỷ như thế chứ.” Tôi cẩn thận đổ thịt dê cùng rau sống vào trong nồi, nhìn người đàn ông khuôn mặt cau có nhăn nhó đang ngồi trước mặt.
Hàn Dục mím chặt môi, nhìn không gian nhỏ hẹp với bốn vách tường sửa sang đơn giản, một lát sau mới khó khăn mở miệng, “Chỗ này ngay cả lỗ thông khí cũng không có.”
Tôi gắp một đũa lớn rau vào trong bát, nhìn xung quanh, sau đó đứng dậy, mở cửa sổ, “Như vậy là có rồi, gió tự nhiên, cảm giác thật tuyệt.”
Hàn Dục ngồi đối diện cửa sổ, lúc của mở ra, trong nháy mắt tôi thấy được thân thể của hắn khẽ run lên một cái, nhịn cười ngồi về chỗ cũ, nhạo báng, “Mau ăn một chút, giờ không lạnh nữa rồi, thật.”
Hàn Dục nhìn nồi lẩu cay một lát, sau đó giống như hạ quyết tâm, cầm đũa lên gắp một miếng rau, từ từ bỏ vào trong miệng.
Tôi nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của hắn, vừa định cười to, đột nhiên thấy chân mày hắn nhíu lại, khuôn mặt vốn trắng nõn trong nháy mắt đỏ bừng, tôi sửng sốt vội vàng đem cốc nước của mình đưa cho hắn.
Hàn Dục không nhìn mà cầm lấy ực mạnh vài hớp, cho đến khi uống hết một cốc nước trái cây vào bụng mới để ly xuống, nhìn tôi muốn nói điều gì, nhưng chỉ che miệng ho không ngừng.
Tôi cầm cái chén không rót đầy nước vào, sau đó đưa cho hắn, “Hàn tổng, uống một cốc nữa đi.”
Hàn Dục nhìn cốc nước đang nắm chặt trong tay, mím môi nói, “Cám ơn.”
Tôi uống nước, nhìn hắn, cười vui vẻ, “Thật xin lỗi, tôi vốn định nhắc nhở anh nếu không thể ăn cay, tốt nhất không được ăn rau, không nghĩ anh lại nóng lòng bỏ vào miệng.”
Sắc mặt Hàn Dục đã khôi phục lại bình thường, hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm nước rồi nói, ” Sao tôi lại có cảm giác cô đang cố ý?”
Tôi nhíu mày bất mãn nhìn hắn, “Anh còn nói tôi xấu như vậy, vừa rồi việc đầu tiên tôi làm là đưa nước cho anh đó.”
Hàn Dục nhìn tôi một cái rồi cúi đầu cười yếu ớt.
Tôi cũng cười, sau đó dùng muỗng vớt một ít ngư hoàn cùng vưu ngư, đưa tới bát hắn, “Thử ăn cái mấy cái này đi, không cay lắm đâu.”
Hàn Dục vội vàng lấy tay ngăn miệng bát, “Tôi no rồi, cô ăn đi, cám ơn.”
“Sao vậy? Thật không cay, ai lừa anh là con chó, đưa bát đây, nhanh lên một chút, tay tôi mỏi rồi.”
Hàn Dục buông tay ra, tôi cười hì hì đem đồ ăn trong muỗng để vào bát hắn, hắn cầm đũa bỏ một miếng ngư hoàn nhỏ vào trong miệng, chân mày nhíu chặt dần dần buông lỏng, một lát sau chiếc đũa lần nữa gắp đồ ăn trong bát.
Tôi vừa ăn rau vừa không ngừng uống nước, còn người đàn ông kia mặc dù vẫn duy trì thần thái ưu nhã nhưng chóp mũi hơi hồng cùng giọt mồ hôi trong suốt óng ánh trên trán chứng tỏ hắn ăn rất ngon miệng.
Thời điểm bàn ăn trống trơn một nửa, tôi vuốt cái bụng tròn vo, hơi tự nhiên mà ợ một cái, nhìn hắn nhíu mày chán ghét, hai chân tôi bắt chéo, giả bộ lão thành nói, “Thật ra thì, tôi cảm thấy chuyện cả đời của con người là như vậy, mọi việc đừng nên cưỡng ép, cứ thuận theo tự nhiên là được, làm người, đừng bao giờ gây khó dễ cho mình, thật, làm khó ai cũng đừng làm khó dễ mình, khi còn sống nên để cho bản thân được vui vẻ mà sống.”
Hàn Dục nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, cà vạt đã bị hắn gạt ném qua một bên, tay trái tùy ý đặt lên bàn, tay phải cầm cốc nước thỉnh thoảng uống một ngụm, trên mặt có nụ cười thản nhiên, ánh mắt trong trẻo mà ôn hòa, cả người lộ ra vẻ đẹp trai không nói nên lời, nghe được lời nói của tôi, khoé miệng hơi nhếch lên, lắc đầu một cái, nói thật nhỏ, “Cô đã trải qua bao nhiêu mà cho rằng cuộc sống đơn giản như vậy?”
Tôi cười, cắn miệng cốc, dùng giọng cực thấp tự nói một mình, “Bốn tuổi mẹ mất, hai mươi tư tuổi con cũng mất, bị người yêu vứt bỏ, đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, chuyện như vậy người bình thường hẳn là ít gặp.”
“Cô nói gì?” Hàn Dục nhíu mày, nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi bĩu môi, nhìn về phía hắn, “Không có, không nói gì cả, tâm trạng của anh khá hơn chút nào chưa?”
“Tâm trạng của tôi vẫn luôn rất tốt.” Hàn Dục từ từ nói.
“Cùng người khác chia sẻ phiền não của mình là phương pháp tốt nhất, nếu như anh muốn tìm người kể khổ, tôi cũng không ngại làm vật hy sinh.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi không tim không phổi chứ sao.” Tôi cười đáp.
Hàn Dục đang uống nước, bị sặc một cái, ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi, sau đó cười lớn.
Rồi tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp nặng nề của hắn, “Ngày hôm qua sinh nhật mẹ tôi, tôi ở cạnh bà, đến rạng sáng cũng không nhận được điện thoại của cha, bà không ngừng tự trấn an mình, nói rằng hẳn là do cho bận việc nên quên mất, nhìn hốc mắt bà phiếm đỏ, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, bởi vì tôi biết cha không phải bận công việc mà là đang ở một căn nhà nào đó của thành phố này, cùng tình phụ của mình thâu hoan, mẹ còn lo lắng cho thân thể của cha, sợ ông ấy làm việc quá mức vất vả, thật châm chọc.”
Đáy mắt Hàn Dục dần xuất hiện tia đau đớn, mà ngón tay cầm cốc nước vì dùng sức cũng trở nên trắng bệch.
Tôi không nhìn hắn, trong lòng tự nhiên cảm thấy có thứ gì đang tràn ra, một lát sau mới nói, “Tôi kể cho anh nghe chuyện này.”
Hàn Dục ngẩn ra, nhìn về phía tôi, không nói gì.
“Lucien là một tiểu thuyết gia nổi tiếng của nước Pháp, mỗi ngày anh đều đến quán Đồ thư để sáng tác, vợ anh lo liệu việc nhà, cũng lo việc in truyện ngắn của anh. Ngày nào anh về cũng đều làm một chuyện dường như không thay đổi : Ôm vợ một cái, hôn lên trán cô ấy, nói ‘Bà xã, nếu anh không có ở nhà, em đừng bao giờ phiền muộn, được chứ?’
Vợ của anh cũng trả lời một câu không thay đổi, ‘Không có, trong nhà cũng có nhiều việc phải làm, nhưng anh về rồi, em rất vui.’
Kết hôn 23 năm, ngày nào cũng như thế.
Nhưng không ai có thể nghĩ tới, Valle Sika lấy thân phận người thứ ba xông vào gia đình bọn họ, Sika là một cô gái xinh đẹp, độc thân không có gì cản trở, thậm chí là một người phụ nữ không biết xấu hổ, cô hàng phục tiểu thuyết gia, hơn nữa còn nói muốn cùng anh kết hôn.
Tiểu thuyết gia dù sao cũng là tiểu thuyết gia, anh nghĩ ra một chủ ý, là viết một truyện ngắn, biến cuộc sống của mình cùng vợ thành những điều hư cấu trên trang sách, để cô ấy có thể hiểu ra, anh còn cố ý trích dẫn những chi tiết hàng ngày của bọn họ. Kết thúc câu chuyện, anh để vợ chồng ly hôn, cũng cố ý viết: Cô vợ đã không còn tình yêu với người chồng cũ, không rơi một giọt nước mắt liền ra đi, về sau sống trong một căn phòng nhỏ ở rừng rậm phía nam, nhờ những đồng Frăng của chồng cũ đưa cho mà sống một cuộc sống tự tại an nhàn.
Thời điểm anh đem phần bản thảo này đưa cho vợ, trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an, nhưng buổi tối về nhà vợ anh không có bất kỳ biểu hiện gì khác thường, tiểu thuyết gia suy đoán, chẳng lẽ cô ấy xem không hiểu, hoặc là cô ấy định in bài vào ngày mai? Vậy mà, vợ nói cho anh biết, truyện đã in rồi, cũng đã được đọc qua cẩn thận rồi mới gửi cho ban biên tập.
Nhưng tại sao một chữ cô ấy cũng không đề cập tới tình tiết trong câu chuyện vậy? Chột dạ, tiểu thuyết gia cũng không hỏi nhiều, anh bị tình cảm đan xen làm cho đau khổ. Đến khi truyện ngắn được in, đáp án mới công bố, thì ra là, vợ anh đã sửa lại kết cục: Nếu người chồng đã đưa ra yêu cầu này, người vợ chỉ có thể nén lại bi thương. Hai vợ chồng ly hôn, nhưng mà, người vợ sau 23 năm kết hôn vẫn duy trì tình yêu chân thành của mình. Trên đường đi đến căn nhà nhỏ trong rừng rậm ở phía nam, người vợ bị trầm cảm mà chết.
Tiểu thuyết gia kinh hãi, sám hối rồi, lập tức chia tay với người phụ nữ từng khiến anh thần hồn điên đảo.
Mặt trời lặn rồi lại mọc, cuộc sống của bọn họ vẫn tiếp tục, người vợ không nói đến việc mình đã sửa đổi kết cục câu chuyện kia, tiểu thuyết gia cũng không nhắc lại chuyện này.
‘Bà xã, lúc anh không ở nhà, em đừng phiền muộn, được chứ?’ Khi về nhà, Lucien vẫn nói một câu như vậy, nhưng mà, so với lúc trước càng thêm thâm tình.
‘Không có, trong nhà có nhiều việc phải làm, nhưng anh về rồi, em rất vui.’ Người vợ trước sau vẫn trả lời như một, như mà so với dĩ vãng càng thêm dịu dàng.”
Tôi kể xong rồi uống một ngụm nước lớn, nhìn người đàn ông đối diện vẫn nắm chặt cốc nước, vì hắn cúi đầu nên tôi không thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt ấy, chẳng qua là lông mi không ngừng run rẩy.
Tôi không nói gì thêm, bởi vì tôi biết hắn đang suy nghĩ.
Ước chừng mười phút sau, tiếng cười trầm nhẹ vang lên.
“Nhóc con, hiểu biết đúng là không ít, tại sao lại muốn kể chuyện này cho tôi?”
“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, đàn ông dù ở nơi nào trên thế giới, dù làm nghề gì đi nữa cũng có thể xảy ra chuyện như thế này, bấy giờ việc đáng sợ nhất là làm rõ trắng đen với người vợ, cho nên, chỉ có thể dùng trí không thể dùng lực.”
Hàn Dục cười khẽ, “Thế nào là lực, thế nào là trí?”
“Lực ở đây chính là anh nói cho bác gái biết mọi chuyện, sau đó dẫn đến việc bọn họ ba mặt một lời, như vậy anh và bác gái hoàn toàn mất đi phần thắng rồi.”
“Ha ha, hình như cũng đúng, vậy dùng trí thế nào?” Hàn Dục mỉm cười rót thêm vào cốc của tôi một ít nước trái cây.
Tôi cắn miệng cốc, nhấn nhá nói, “Cái này anh tự nghĩ đi, tình huống cụ thể cần phân tích cụ thể, không phải là vài ba lời có thể nói rõ ràng.”
Hàn Dục cười lớn, “Cô đúng là tự biến mình thành trí giả rồi, nói có
da có thịt. Được rồi, ăn cũng ăn no, giờ về đi làm đi.”
Tôi trừng mắt nhìn hắn rồi đứng lên. Lúc ra cửa, thân thể hắn đột nhiên dừng lại, tôi chưa kịp chuẩn bị liền đụng phải tấm lưng không tính là mềm của hắn, xoa mũi, bất mãn mở miệng, “Anh làm cái gì vậy?”
Hàn Dục xoay người nhìn tôi, không có nụ cười toan tính, chỉ còn lại sự nghiêm túc, “Vì sao nhà chúng tôi thâu tóm toàn bộ sản nghiệp của cha cô, chẳng những cô không tức giận mà còn chọc cho tôi vui vẻ?”
Tôi sờ mũi, “Tôi có chọc cho anh vui vẻ sao?”
Hàn Dục nhún vai, tiếp tục nhìn tôi.
Tôi cúi thấp đầu, khẽ cười, “Cha tôi không để ý, tôi tức giận thì có ích gì? Tiền tài vốn là vật ngoài thân, cha dùng những thứ này để đổi lấy an nhàn nửa đời sau, thật sự tôi chẳng nghĩ ra lý do gì để tự vùi lấp bản thân trong ân oán tình thù.”
Ánh mắt Hàn Dục ngưng đọng nhìn tôi, đáy mắt ý vị như có tâm tình đang nhảy nhót. Một lát sau, hắn vươn tay, xoa nhẹ đỉnh đầu tôi một cái, sau đó cười nhạt, “Đúng là một đứa ngốc.”
Tôi nhìn ánh mắt dịu dàng của hắn, nhịp tim dần dần gia tốc, đầu óc trống rỗng, tôi cảm thấy đáy lòng lẽ ra nên bình lặng của mình có thứ gì từ từ dậy sóng.
Tôi nhìn nồi lẩu không ngừng bốc lên hơi nước, nụ cười trên môi càng lúc càng lớn.
“Tôi nói này Hàn tổng, lẩu là anh muốn ăn, đừng có bày ra vẻ mặt căm thù đến tận xương tuỷ như thế chứ.” Tôi cẩn thận đổ thịt dê cùng rau sống vào trong nồi, nhìn người đàn ông khuôn mặt cau có nhăn nhó đang ngồi trước mặt.
Hàn Dục mím chặt môi, nhìn không gian nhỏ hẹp với bốn vách tường sửa sang đơn giản, một lát sau mới khó khăn mở miệng, “Chỗ này ngay cả lỗ thông khí cũng không có.”
Tôi gắp một đũa lớn rau vào trong bát, nhìn xung quanh, sau đó đứng dậy, mở cửa sổ, “Như vậy là có rồi, gió tự nhiên, cảm giác thật tuyệt.”
Hàn Dục ngồi đối diện cửa sổ, lúc của mở ra, trong nháy mắt tôi thấy được thân thể của hắn khẽ run lên một cái, nhịn cười ngồi về chỗ cũ, nhạo báng, “Mau ăn một chút, giờ không lạnh nữa rồi, thật.”
Hàn Dục nhìn nồi lẩu cay một lát, sau đó giống như hạ quyết tâm, cầm đũa lên gắp một miếng rau, từ từ bỏ vào trong miệng.
Tôi nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của hắn, vừa định cười to, đột nhiên thấy chân mày hắn nhíu lại, khuôn mặt vốn trắng nõn trong nháy mắt đỏ bừng, tôi sửng sốt vội vàng đem cốc nước của mình đưa cho hắn.
Hàn Dục không nhìn mà cầm lấy ực mạnh vài hớp, cho đến khi uống hết một cốc nước trái cây vào bụng mới để ly xuống, nhìn tôi muốn nói điều gì, nhưng chỉ che miệng ho không ngừng.
Tôi cầm cái chén không rót đầy nước vào, sau đó đưa cho hắn, “Hàn tổng, uống một cốc nữa đi.”
Hàn Dục nhìn cốc nước đang nắm chặt trong tay, mím môi nói, “Cám ơn.”
Tôi uống nước, nhìn hắn, cười vui vẻ, “Thật xin lỗi, tôi vốn định nhắc nhở anh nếu không thể ăn cay, tốt nhất không được ăn rau, không nghĩ anh lại nóng lòng bỏ vào miệng.”
Sắc mặt Hàn Dục đã khôi phục lại bình thường, hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm nước rồi nói, ” Sao tôi lại có cảm giác cô đang cố ý?”
Tôi nhíu mày bất mãn nhìn hắn, “Anh còn nói tôi xấu như vậy, vừa rồi việc đầu tiên tôi làm là đưa nước cho anh đó.”
Hàn Dục nhìn tôi một cái rồi cúi đầu cười yếu ớt.
Tôi cũng cười, sau đó dùng muỗng vớt một ít ngư hoàn cùng vưu ngư, đưa tới bát hắn, “Thử ăn cái mấy cái này đi, không cay lắm đâu.”
Hàn Dục vội vàng lấy tay ngăn miệng bát, “Tôi no rồi, cô ăn đi, cám ơn.”
“Sao vậy? Thật không cay, ai lừa anh là con chó, đưa bát đây, nhanh lên một chút, tay tôi mỏi rồi.”
Hàn Dục buông tay ra, tôi cười hì hì đem đồ ăn trong muỗng để vào bát hắn, hắn cầm đũa bỏ một miếng ngư hoàn nhỏ vào trong miệng, chân mày nhíu chặt dần dần buông lỏng, một lát sau chiếc đũa lần nữa gắp đồ ăn trong bát.
Tôi vừa ăn rau vừa không ngừng uống nước, còn người đàn ông kia mặc dù vẫn duy trì thần thái ưu nhã nhưng chóp mũi hơi hồng cùng giọt mồ hôi trong suốt óng ánh trên trán chứng tỏ hắn ăn rất ngon miệng.
Thời điểm bàn ăn trống trơn một nửa, tôi vuốt cái bụng tròn vo, hơi tự nhiên mà ợ một cái, nhìn hắn nhíu mày chán ghét, hai chân tôi bắt chéo, giả bộ lão thành nói, “Thật ra thì, tôi cảm thấy chuyện cả đời của con người là như vậy, mọi việc đừng nên cưỡng ép, cứ thuận theo tự nhiên là được, làm người, đừng bao giờ gây khó dễ cho mình, thật, làm khó ai cũng đừng làm khó dễ mình, khi còn sống nên để cho bản thân được vui vẻ mà sống.”
Hàn Dục nhàn nhã tựa lưng vào ghế ngồi, cà vạt đã bị hắn gạt ném qua một bên, tay trái tùy ý đặt lên bàn, tay phải cầm cốc nước thỉnh thoảng uống một ngụm, trên mặt có nụ cười thản nhiên, ánh mắt trong trẻo mà ôn hòa, cả người lộ ra vẻ đẹp trai không nói nên lời, nghe được lời nói của tôi, khoé miệng hơi nhếch lên, lắc đầu một cái, nói thật nhỏ, “Cô đã trải qua bao nhiêu mà cho rằng cuộc sống đơn giản như vậy?”
Tôi cười, cắn miệng cốc, dùng giọng cực thấp tự nói một mình, “Bốn tuổi mẹ mất, hai mươi tư tuổi con cũng mất, bị người yêu vứt bỏ, đi một vòng qua Quỷ Môn Quan, chuyện như vậy người bình thường hẳn là ít gặp.”
“Cô nói gì?” Hàn Dục nhíu mày, nghi ngờ nhìn tôi.
Tôi bĩu môi, nhìn về phía hắn, “Không có, không nói gì cả, tâm trạng của anh khá hơn chút nào chưa?”
“Tâm trạng của tôi vẫn luôn rất tốt.” Hàn Dục từ từ nói.
“Cùng người khác chia sẻ phiền não của mình là phương pháp tốt nhất, nếu như anh muốn tìm người kể khổ, tôi cũng không ngại làm vật hy sinh.”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi không tim không phổi chứ sao.” Tôi cười đáp.
Hàn Dục đang uống nước, bị sặc một cái, ngẩng đầu nhìn vào mắt tôi, sau đó cười lớn.
Rồi tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp nặng nề của hắn, “Ngày hôm qua sinh nhật mẹ tôi, tôi ở cạnh bà, đến rạng sáng cũng không nhận được điện thoại của cha, bà không ngừng tự trấn an mình, nói rằng hẳn là do cho bận việc nên quên mất, nhìn hốc mắt bà phiếm đỏ, trong lòng tôi cảm thấy khó chịu, bởi vì tôi biết cha không phải bận công việc mà là đang ở một căn nhà nào đó của thành phố này, cùng tình phụ của mình thâu hoan, mẹ còn lo lắng cho thân thể của cha, sợ ông ấy làm việc quá mức vất vả, thật châm chọc.”
Đáy mắt Hàn Dục dần xuất hiện tia đau đớn, mà ngón tay cầm cốc nước vì dùng sức cũng trở nên trắng bệch.
Tôi không nhìn hắn, trong lòng tự nhiên cảm thấy có thứ gì đang tràn ra, một lát sau mới nói, “Tôi kể cho anh nghe chuyện này.”
Hàn Dục ngẩn ra, nhìn về phía tôi, không nói gì.
“Lucien là một tiểu thuyết gia nổi tiếng của nước Pháp, mỗi ngày anh đều đến quán Đồ thư để sáng tác, vợ anh lo liệu việc nhà, cũng lo việc in truyện ngắn của anh. Ngày nào anh về cũng đều làm một chuyện dường như không thay đổi : Ôm vợ một cái, hôn lên trán cô ấy, nói ‘Bà xã, nếu anh không có ở nhà, em đừng bao giờ phiền muộn, được chứ?’
Vợ của anh cũng trả lời một câu không thay đổi, ‘Không có, trong nhà cũng có nhiều việc phải làm, nhưng anh về rồi, em rất vui.’
Kết hôn 23 năm, ngày nào cũng như thế.
Nhưng không ai có thể nghĩ tới, Valle Sika lấy thân phận người thứ ba xông vào gia đình bọn họ, Sika là một cô gái xinh đẹp, độc thân không có gì cản trở, thậm chí là một người phụ nữ không biết xấu hổ, cô hàng phục tiểu thuyết gia, hơn nữa còn nói muốn cùng anh kết hôn.
Tiểu thuyết gia dù sao cũng là tiểu thuyết gia, anh nghĩ ra một chủ ý, là viết một truyện ngắn, biến cuộc sống của mình cùng vợ thành những điều hư cấu trên trang sách, để cô ấy có thể hiểu ra, anh còn cố ý trích dẫn những chi tiết hàng ngày của bọn họ. Kết thúc câu chuyện, anh để vợ chồng ly hôn, cũng cố ý viết: Cô vợ đã không còn tình yêu với người chồng cũ, không rơi một giọt nước mắt liền ra đi, về sau sống trong một căn phòng nhỏ ở rừng rậm phía nam, nhờ những đồng Frăng của chồng cũ đưa cho mà sống một cuộc sống tự tại an nhàn.
Thời điểm anh đem phần bản thảo này đưa cho vợ, trong lòng không khỏi thấp thỏm bất an, nhưng buổi tối về nhà vợ anh không có bất kỳ biểu hiện gì khác thường, tiểu thuyết gia suy đoán, chẳng lẽ cô ấy xem không hiểu, hoặc là cô ấy định in bài vào ngày mai? Vậy mà, vợ nói cho anh biết, truyện đã in rồi, cũng đã được đọc qua cẩn thận rồi mới gửi cho ban biên tập.
Nhưng tại sao một chữ cô ấy cũng không đề cập tới tình tiết trong câu chuyện vậy? Chột dạ, tiểu thuyết gia cũng không hỏi nhiều, anh bị tình cảm đan xen làm cho đau khổ. Đến khi truyện ngắn được in, đáp án mới công bố, thì ra là, vợ anh đã sửa lại kết cục: Nếu người chồng đã đưa ra yêu cầu này, người vợ chỉ có thể nén lại bi thương. Hai vợ chồng ly hôn, nhưng mà, người vợ sau 23 năm kết hôn vẫn duy trì tình yêu chân thành của mình. Trên đường đi đến căn nhà nhỏ trong rừng rậm ở phía nam, người vợ bị trầm cảm mà chết.
Tiểu thuyết gia kinh hãi, sám hối rồi, lập tức chia tay với người phụ nữ từng khiến anh thần hồn điên đảo.
Mặt trời lặn rồi lại mọc, cuộc sống của bọn họ vẫn tiếp tục, người vợ không nói đến việc mình đã sửa đổi kết cục câu chuyện kia, tiểu thuyết gia cũng không nhắc lại chuyện này.
‘Bà xã, lúc anh không ở nhà, em đừng phiền muộn, được chứ?’ Khi về nhà, Lucien vẫn nói một câu như vậy, nhưng mà, so với lúc trước càng thêm thâm tình.
‘Không có, trong nhà có nhiều việc phải làm, nhưng anh về rồi, em rất vui.’ Người vợ trước sau vẫn trả lời như một, như mà so với dĩ vãng càng thêm dịu dàng.”
Tôi kể xong rồi uống một ngụm nước lớn, nhìn người đàn ông đối diện vẫn nắm chặt cốc nước, vì hắn cúi đầu nên tôi không thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt ấy, chẳng qua là lông mi không ngừng run rẩy.
Tôi không nói gì thêm, bởi vì tôi biết hắn đang suy nghĩ.
Ước chừng mười phút sau, tiếng cười trầm nhẹ vang lên.
“Nhóc con, hiểu biết đúng là không ít, tại sao lại muốn kể chuyện này cho tôi?”
“Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, đàn ông dù ở nơi nào trên thế giới, dù làm nghề gì đi nữa cũng có thể xảy ra chuyện như thế này, bấy giờ việc đáng sợ nhất là làm rõ trắng đen với người vợ, cho nên, chỉ có thể dùng trí không thể dùng lực.”
Hàn Dục cười khẽ, “Thế nào là lực, thế nào là trí?”
“Lực ở đây chính là anh nói cho bác gái biết mọi chuyện, sau đó dẫn đến việc bọn họ ba mặt một lời, như vậy anh và bác gái hoàn toàn mất đi phần thắng rồi.”
“Ha ha, hình như cũng đúng, vậy dùng trí thế nào?” Hàn Dục mỉm cười rót thêm vào cốc của tôi một ít nước trái cây.
Tôi cắn miệng cốc, nhấn nhá nói, “Cái này anh tự nghĩ đi, tình huống cụ thể cần phân tích cụ thể, không phải là vài ba lời có thể nói rõ ràng.”
Hàn Dục cười lớn, “Cô đúng là tự biến mình thành trí giả rồi, nói có
da có thịt. Được rồi, ăn cũng ăn no, giờ về đi làm đi.”
Tôi trừng mắt nhìn hắn rồi đứng lên. Lúc ra cửa, thân thể hắn đột nhiên dừng lại, tôi chưa kịp chuẩn bị liền đụng phải tấm lưng không tính là mềm của hắn, xoa mũi, bất mãn mở miệng, “Anh làm cái gì vậy?”
Hàn Dục xoay người nhìn tôi, không có nụ cười toan tính, chỉ còn lại sự nghiêm túc, “Vì sao nhà chúng tôi thâu tóm toàn bộ sản nghiệp của cha cô, chẳng những cô không tức giận mà còn chọc cho tôi vui vẻ?”
Tôi sờ mũi, “Tôi có chọc cho anh vui vẻ sao?”
Hàn Dục nhún vai, tiếp tục nhìn tôi.
Tôi cúi thấp đầu, khẽ cười, “Cha tôi không để ý, tôi tức giận thì có ích gì? Tiền tài vốn là vật ngoài thân, cha dùng những thứ này để đổi lấy an nhàn nửa đời sau, thật sự tôi chẳng nghĩ ra lý do gì để tự vùi lấp bản thân trong ân oán tình thù.”
Ánh mắt Hàn Dục ngưng đọng nhìn tôi, đáy mắt ý vị như có tâm tình đang nhảy nhót. Một lát sau, hắn vươn tay, xoa nhẹ đỉnh đầu tôi một cái, sau đó cười nhạt, “Đúng là một đứa ngốc.”
Tôi nhìn ánh mắt dịu dàng của hắn, nhịp tim dần dần gia tốc, đầu óc trống rỗng, tôi cảm thấy đáy lòng lẽ ra nên bình lặng của mình có thứ gì từ từ dậy sóng.
Tác giả :
Orange Quất Tử