Bị Cha Bán Cho Hạo Thiếu
Chương 49: Chúng ta li hôn!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong căn phòng đầy yên tĩnh của mình, Lâm Phi Sương ngồi ở một góc với tay chân bị trói chặt. Chính bản thân bà cũng không biết mục đích của Hạo Chính Quốc là gì. Tại sao lại bắt bà? Ông ta sẽ ép buộc Lê Đan làm gì cơ chứ? Tuyệt đối không được! Cho dù có bất kể lí do gì thì bà cũng không cho Lê Đan chấp nhận. Mình có thể sống trong đau khổ hoặc là chết đi cũng được nhưng con của mình thì không. Lê Đan phải sống thật hạnh phúc. Bà không muốn con bà cũng như mình, sống một cuộc sống còn thua cả cái chết.
Cánh cửa bật mở, một số người hầu đi vào và gỡ trói cho Lâm Phi Sương mà không nói một lời nào. Họ cứ gỡ trói xong thì vội vàng ra ngoài. Vì sự an toàn của con trai, bà nên đi tìm anh ngay lúc này. Lâm Phi Sương cố gắng kiềm nén lại cơn tê của chân để đi nhanh đến cửa nhưng lúc bà vừa đến thì cánh cửa đã bị đóng sầm, không mở ra được nữa.
- Mở cửa ra! Các người mau mở cửa ra cho tôi!
Cho dù đập cửa như thế nào thì bên ngoài vẫn rất im ắng. Thâm tâm vẫn không phục, bà cố gắng đập cửa và gào to.
- Mau mở cửa! Hạo Chính Quốc, ông không bằng cả cầm thú.
Bên ngoài cánh cửa có một người con trai. Anh đứng đó hồi lâu và cảm nhận mẹ mình ở bên trong. Thật sự ngay lúc này phong thái của anh vẫn rất bình thường những trong lòng đã hoàn toàn vỡ vụn. Nét mặt không biểu hiện một cảm xúc gì nhưng từ trong đáy mắt đượm buồn đã mách bảo rằng bản thân anh đang cực kỳ bất ổn. Đưa tay tra chìa khoá, anh cúi đầu đầy chua xót.
*Cạch*
Cánh cửa chỉ vừa mở hé ra rồi ngưng lại. Lê Đan sợ rằng bản thân không đủ can đảm để đối diện với bà. Anh biết con đường anh chọn là sai trái và mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận. Nhưng để một mình anh chịu đựng là đủ lắm rồi đừng mang hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh ra mà trêu đùa nữa.
Lâm Phi Sương vội vàng mở cửa hòng chạy ra ngoài nhưng khi vừa thấy Lê Đan và đặc biệt là ánh nhìn buồn bã ấy thì bà liền sững người. Hai tay đưa lên áp vào gương mặt tuấn tú, đôi mắt của bà quét nhìn từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên. Như cảm nhận được có sự bất ổn, bà lo lắng liền siết chặt đôi tay lạnh ngắt của anh, tim cũng chợt đau nhói, vỡ vụn.
- Con trai, con không sao chứ? Ông ta có làm gì con không?- Giọng nói nghẹn ứ, đột nhiên nước mắt của bà lại tuôn rơi mà không hiểu được lí do là gì.
- Con không sao! Mình về nhà thôi mẹ.
Lê Đan khoát tay ghì lấy bả vai của bà. Quả thật khi vừa nhìn thấy mẹ của mình thì anh rất muốn ôm lấy bà và khóc thật to. Chưa lúc nào anh thấy bản thân mình vô dụng và đáng ghét như lúc này. Đến cả việc bảo vệ cho người bên cạnh mình mà cũng làm không được. Sợ rằng Lâm Phi Sương thêm phiền não mà ảnh hưởng sức khỏe, Lê Đan cố gắng kềm chế bản thân phải thật bình tĩnh.
- Không đúng! Đã có chuyện gì rồi phải không? Lê Đan, con đừng có giấu mẹ.
Không bước theo Lê Đan, Lâm Phi Sương kéo anh lại. Rõ ràng theo linh tính mách bảo bà không phải là như vậy. Đã có chuyện gì đó xảy ra rồi đúng không?
- Chúng ta về nhà trước đã. Mẹ cực khổ quá rồi.
Lê Đan gượng cười và ngắm nhìn tổng thể gương mặt đã đầy rẫy nếp nhăn. Mẹ anh nói đúng đấy! Bây giờ bà đau một nhưng bản thân của anh lại đau đến mười.
Ngồi xuống sofa trong nhà của Lê Đan, Tiểu Khuê lo lắng siết chặt tay đan vào nhau. Nếu như Lam Trạch không gọi đến Hạo Gia tìm Lê Đan thì không biết chuyện bác gái và Anh Ngọc bị mất tích thì bao giờ cô mới biết đây?
Bên cạnh cô là Lam Trạch. Anh ấy cũng lo lắng không thôi nhưng lại rất im lặng và trầm tư. Cha của Anh Ngọc đang theo dõi công trình vả lại ông cũng đã có tuổi, sợ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe nên anh không tiện báo. Khi nào Lê Đan về đã, nếu nghiêm trọng thì hãy báo cho ông sau. Đã hai người mất tích đã đành mà Lê Đan bây giờ cũng không thể liên lạc. Chuyện thành ra như vậy mà từ đầu còn giấu giếm làm gì không biết nữa. Làm người khác lo muốn chết đi được.
- Anh à, liệu rằng họ có sao không? Anh Ngọc lại đang mang thai, không biết có ảnh hưởng không nữa.
- Đừng lo lắng quá! Chúng ta cũng không biết phải tìm họ ở đâu. Thôi thì ở đây chờ đợi vậy.- Lam Trạch ngồi gần với cô hơn, bàn tay to lớn cũng đặt lên đôi tay đang run rẩy.
- Em lo quá! Nhưng mà cứ ngồi im như vậy cũng không phải là cách.
- Không sao đâu. Nếu một giờ nữa không thấy họ thì anh sẽ gọi cảnh sát báo mất tích.
- Uhm!
Tiểu Khuê gật đầu. Cả thành phố rộng lớn này cũng không biết tìm họ ở đâu, thôi thì cô im lặng chờ đợi chốc nữa vậy.
Đang ủ dột chờ đợi tin tức thì đột nhiên thấy Lê Đan dìu Lâm Phi Sương đi vào. Lam Trạch và Tiểu Khuê vội đứng dậy đi đến chỗ họ, ánh nhìn cũng rất lo lắng.
- Bác gái, bác có sao không?
- Bác không sao!- Lâm Phi Sương chỉ mỉm cười nhẹ rồi nhìn sang Tiểu Khuê.- Con là bạn gái của Lam Trạch sao?
- A...dạ. Con chào bác!- Cô lễ phép cúi đầu chào.
- Uhm, dễ thương đấy.
Bà hài lòng rồi đi vào phòng khách nhìn một lượt xung quanh nhà. Con dâu và cháu nội của mình đâu rồi nhỉ?
- Anh Ngọc à! Con và bảo bảo đâu rồi? Mẹ đến thăm hai mẹ con đây.
Lam Trạch nắm lấy khủy tay của Lê Đan. Nhìn Lâm Phi Sương rồi nhìn anh, Lam Trạch thầm hỏi. Tiểu Khuê cũng tò mò mà chú ý lắng nghe.
- Anh Ngọc đâu rồi mày?
- Ổn! Bây giờ tao đi đón cô ấy.- Lê Đan thở dài xong thì nhìn mẹ mình.- Anh Ngọc ra ngoài rồi mẹ, con đi đón cô ấy về đây.
- Được được, con đi đi. Nhớ phải cẩn thận nhé!
Lê Đan chỉ gật nhẹ đầu rồi quay lưng đi mất hút. Tiểu Khuê thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cô cũng đã biết Anh Ngọc đã không sao rồi. Mỉm cười với Lam Trạch, cô cùng anh vào bên trong trò chuyện với Lâm Phi Sương. Cô đã nghe Anh Ngọc kể rất nhiều về mẹ chồng của mình. Phải công nhận từ cái nhìn đầu tiên là cô đã biết bà rất hiền từ rồi.
...
Một người phụ nữ bước dọc trên bờ của một con sông. Đã gần hai mươi năm rời xa quê hương, đến cả chồng con gái bây giờ ở đâu bà vẫn không hề biết được dù chỉ là một ít thông tin ít ỏi. Về đây không lâu và cũng tìm hết mọi cách nhưng mọi thứ liên quan đến họ đều là vô vọng. Thứ in sâu nặng nhất trong bà lúc bấy giờ chính là con sông này và cả một cô nhi viện đã bị bỏ hoang cách đây không xa. Đúng là quê hương có khác. Cảm giác cực kỳ quen thuộc và ấm áp.
Nhớ khi xưa, mối tình đầu mà bà gặp là ở cô nhi viện kia. Tình yêu chớm nở chỉ vì ánh mắt khi nhìn thấy nhau lần đầu tiên. Cứ như tiếng sét ái tình vậy. Ông ấy lúc bấy giờ là một doanh nhân thành đạt và được sinh ra trong một gia tộc đầy tiếng tăm. Còn bà, bà chỉ là một cô sinh viên nhỏ bé, sinh ra ở một vùng thôn quê nghèo nàn, hẻo lánh. Vượt mọi rào cản từ gia đình và định kiến xã hội, chàng doanh nhân trẻ không quan ngại công khai theo đuổi cô sinh viên nghèo. Họ bên nhau được một thời gian ngắn, cùng trải qua biết bao nhiêu là niềm vui và hạnh phúc. Nhưng rồi đến một ngày, tin ông ấy cưới vợ khiến bà bàng hoàng suốt mấy ngày liền. Khoảng thời đó giống như địa ngục tối tăm, cứ nghĩ về ông là bà rơi nước mắt. Chỉ nhớ lại bao nhiêu đó thôi mà bà đã không ngờ bản thân mình có sức chịu đựng khủng khiếp đến như vậy. Cho đến khi đã có một gia đình mới, tuy rằng rất hạnh phúc nhưng cũng không thể phai mờ hình bóng người đàn ông kia.
Vừa đi vừa suy nghĩ không biết đã đến trước cổng cô nhi viện từ bao giờ. Có lẽ nơi đây bị bỏ hoang không lâu. Trôi qua quãng thời gian dài nhưng bố cục ban đầu của cô nhi viện vẫn không hề thay đổi. Dạo một vòng quanh sân, bà mỉm cười khi nhớ lại khoảnh khắc thời trẻ, lúc bà ngắm nhìn ông chơi đùa cùng tụi nhỏ. Làm sao bà có thể quên hình ảnh người đàn ông mà mình yêu nhất kia chứ? Bước vào phòng học nhỏ đã cũ nát. Lau sạch một khoảng trống trên bảng, bà cầm lấy viên phấn trên tay rồi nhẹ nhàng để lại dấu vết trên đó để sau này dù cho có trôi qua bao nhiêu năm thì bà vẫn muốn quay về đây và thấy được kỉ niệm đẹp đẽ ấy.
Để lại trên bảng một hàng số. Người phụ nữ ấy cúi thấp đầu, đưa tay lau khoé mắt rồi quay lưng rời đi. Sau khi bà ấy ra khỏi phòng học được một lúc thì lại có một người đàn ông đi vào. Mọi năm, vào đúng ngày này thì ông đều đến đây cùng với những hoài niệm của ngày xưa ấy. Không biết bây giờ bà ấy đã ra sao và cuộc sống như thế nào. Bà có biết tại nơi đây vẫn có một người vẫn luôn chờ đợi và hết lòng yêu thương bà.
"18/04/19xx"
Ánh mắt quét nhìn cả phòng học cho đến khi nhìn đến chiếc bảng đen ở sau lưng. Ập vào mắt của Trương Đằng chính là một dãy số và nét chữ quen thuộc. Đến gần bảng, ông đưa tay chạm nhẹ lên đó. Rõ ràng cái bảng đã đóng một lớp bụi dày nhưng khoảng trống ở đây lại rất sạch sẽ. Nếu như viết đã lâu thì sao lại sạch như vậy? Cô sinh viên trẻ đó vẫn còn ở đây có phải không?
- Phượng Nhiên! Phượng Nhiên!!!
Trương Đằng vội chạy ra khỏi phòng học và nhìn bao quát xung quanh. Nhìn ra cổng thấy có bóng người vừa khuất thì ông liền chạy ra đó. Trong lòng vui mừng khôn xiết, cuối cùng thì ông cũng tìm được bà suốt hơn 20 năm ròng.
Khi ra khỏi cổng, Trương Đằng xung quanh một lần nữa. Trước mặt là con sông lớn, hai bên cũng chỉ có những cánh đồng dài bất tận. Với khoảng không đầy vắng vẻ và yên tĩnh không một bóng người khiến ông trở nên hụt hẫng. Là bà đã quay lại hay chính bản thân của ông đang mơ một giấc mơ tuyệt đẹp chỉ để thoả nỗi lòng nhớ nhung?
- Phượng Nhiên! Em đừng trốn tránh anh nữa. Là anh sai, anh sai rồi. Làm ơn hãy ban cho anh một ân huệ là được nhìn thấy em từ xa thôi. Phượng Nhiên, anh cầu xin em mà.
Phía sau một gốc cây cổ thụ to, người phụ nữ kia đội lên đầu một chiếc nón rộng vành và chiếc kính đen to bản che đi nửa khuôn mặt. Đôi môi với màu son đỏ rượu mím lại. Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, bà nghiến răng. Ông không hề sai! Người sai chính là người phụ nữ năm xưa vì tính ích kỷ của bản thân mà ép buộc ông bán đi hạnh phúc cuộc đời. Người sai cũng chính là người phụ nữ khiến bà phải chết đi sống lại, khiến bà phải xa chồng và đứa con gái vừa mới năm tuổi còn ấu thơ. Làm sao bà có thể quên được ngày hôm đó, cái ngày mà bà gieo mình xuống biển sâu để đến ngày hôm nay đã nắm được trong tay biết bao nhiêu là công danh, sự nghiệp.
"Trương Đằng! Anh không cần phải xin lỗi em đâu. Người sai là em. Là em đã không biết thân biết phận mà đeo bám anh. Là em khờ dại tin vào tình yêu và hạnh phúc mỏng manh này. Là em cố chấp níu kéo khiến mọi người bị liên lụy. Tất cả là do em hết."
...
Co ro người ngồi một góc, Anh Ngọc tựa cằm lên gối trông đầy cô độc. Đôi mắt đã đỏ hoe, ngấn nước và sưng húp tự bao giờ. Không biết Lê Đan đã tìm được mẹ chưa và cha của cô có bị những người này nhắm đến không Những người bắt cô là ai? Họ có mục đích gì? Nếu như có chuyện gì đó xảy ra thì biết phải làm sao đây?
Không hiểu Anh Ngọc có tội tình gì. Cô đâu có cướp bóc gì của ai đâu mà sao số phận lại khổ như vậy? Lê Đan ở đâu rồi? Anh có biết rằng cô đang bị giam lỏng trong một căn phòng lạ lẫm, chỉ một mình đầy sợ hãi như vậy không? Xung quanh lúc này bao quanh cô toàn là bóng tối, chỉ có ánh trăng hiu hắt phía bên ngoài hắt vào tạo nên khung cảnh mờ ảo. Bây giờ có kêu khóc thảm thiết thì chỉ khiến bản mất sức mà chẳng làm được gì cả.
*Cạch*
Cánh cửa bật mở, bên ngoài có bóng dáng của một người đàn ông to cao bước vào. Anh Ngọc chẳng buồn nhìn người ấy một lần, cứ cúi gằm mặt, cằm cũng tựa lên gối. Cả gương mặt thất thần, ánh mắt lại sâu thẳm không hề thấy đáy, trông cô lúc này chẳng khác gì một con búp bê sống, ai làm gì thì mặc ai.
Anh đứng ở cửa và lặng lẽ nhìn cô. Anh Ngọc lúc này sao lại trở nên như vậy? Hay là cô đã biết chuyện gì rồi? Bên trái lồng ngực hoàn toàn vỡ vụn, anh vươn tay bật công tắc cho sáng đèn, chất giọng trầm ấm đồng thời cũng vang lên.
- Anh Ngọc!
Giật mình một cái, tâm hồn như bừng tỉnh. Nhận ra giọng nói quen thuộc, Anh Ngọc đưa mắt nhìn anh xong thì đứng dậy rồi chạy đến. Như một đứa bé vừa bị bỏ rơi, cô ôm chặt Lê Đan, nước mắt cũng tuôn thành dòng, vỡ òa nức nở. Không còn điều gì tuyệt vời hơn khi đang bế tắc lại gặp được người mình cần. Cứ như ánh sáng le lói trong màn đêm, mỗi lần cô tuyệt vọng anh đều xuất hiện với tất cả sự an toàn, che chở.
- A Đan, em biết anh sẽ không bỏ mẹ con em đâu.
Lê Đan đứng đó như một bức tượng. Đôi tay không ôm lấy người phụ nữ mà bản thân mình yêu nhất trên đời, anh không muốn cho cô thêm bất cứ hi vọng nào. Nhìn cô như vậy có lẽ vẫn chưa biết gì, những điều anh sắp nói đối với cô sẽ là một cú sốc nặng, sức sát thương cũng rất cao. Nhưng anh chỉ còn cách đó để đổi lại yên bình cho cô, ngoài việc làm như thế thì anh cũng chẳng còn một cách nào khá khẩm hơn cả.
- À, mẹ sao rồi anh?- Buông Lê Đan ra, Anh Ngọc nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng.- Anh đã tìm được mẹ chưa vậy?
- Anh tìm được mẹ rồi.- Lê Đan mím môi, bàn tay cũng vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt.
- Tốt quá!- Cô bật cười, đôi tay cũng vụng về lau nước mắt.
- Anh Ngọc à!
- Em...em nghe đây.
Cô có vẻ ấp úng, ánh mắt trong veo khiến Lê Đan càng cảm thấy mình tội lỗi hơn. Hình như anh đang muốn nói điều gì đó chẳng hề tốt lành. Tại sao lại đau nhói ở tim thế này? Linh tính mách bảo rằng điều anh sắp nói sẽ khiến bản thân cô rất đau lòng.
- Chúng ta li hôn đi!
Vừa nghe anh nói, Anh Ngọc liền sững người, đôi mắt lại một lần nữa không tự chủ mà rơi lệ, sóng mũi cũng cay cay. Từ lâu cô đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống này. Vốn dĩ cô biết rằng giữa cả hai sẽ không có kết cục tốt nhưng chính vì quá ảo tưởng về hai từ "hạnh phúc". Cô cũng cả tin rằng cùng nắm chặt tay nhau thì bao sóng gió cũng sẽ qua. Nhưng thực tại phũ phàng hơn cô tưởng, người đàn ông mà cô yêu nhất cuối cùng cũng rời xa mình. Cô từng nói khi nào anh buông tay thì lúc đó cô mới chấp nhận rời khỏi. Nói được sẽ làm được, chỉ cần anh nói lí do thì mãi mãi cô sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của anh nữa.
- Em chấp nhận li hôn...nhưng anh cho em biết lí do là gì được không?
- Tháng sau, anh và Trương Dĩnh kết hôn.- Anh cứ như không còn là mình nữa, chất giọng khi thốt ra cực kỳ nặng nề.
Thì ra là vậy! Cùng một lúc mẹ anh và cô đều mất tích, sau đó anh lại nói sẽ cùng Trương Dĩnh kết hôn. Không phải Lê Đan hết yêu cô mà chính vì bản thân của anh bị ép buộc. Từ đầu anh nói không có tình cảm với Trương Dĩnh, cho đến bây giờ cô vẫn tin. Nhưng Trương Dĩnh yêu anh mà, sau này chắc chắn anh sẽ hạnh phúc thôi. Hạnh phúc hơn khi ở cạnh cô và không một ai ngăn cản cả.
- Anh là người nói muốn kết hôn vậy thì bây giờ em muốn anh viết đơn ly hôn. Sau này em sinh con xong, anh muốn để nó biết mình còn có cha thì lúc nào đến thăm cũng được, em không làm khó đâu. Còn nếu như...- Nói đến đây Anh Ngọc lại mất bình tĩnh phải bật khóc một lần nữa, bàn tay cũng nhẹ đặt lên bụng mình.- Hức, nếu như anh không muốn nhận cũng không sao, em có thể một mình nuôi dưỡng con được.
Lê Đan nghiến răng, lồng ngực cứ nhói lên khó tả. Phải kiềm nén lắm thì bản thân mới có thể bình tĩnh. Anh sợ rằng thấy anh yếu đuối ở thời điểm hiện tại thì cô sẽ khóc ngất mất thôi. Tại sao anh và cô phải chịu tổn thương đến thế này? Yêu là một cái tội, có một gia đình hạnh phúc cũng là một cái tội hay sao? Hai từ "li hôn" phải khó khăn lắm anh mới nói ra được, bản thân cũng chưa từng nghĩ đến kết cục sẽ như ngày hôm nay. Anh yêu cô là thật. Mong ước được kết hôn và cùng cô xây dựng gia đình êm ấm cũng là thật nhưng lúc này lại phải gạt qua tất cả để bảo vệ cho cô có được một cuộc sống yên bình. Sau này không có anh có lẽ cuộc sống của cô chẳng có một ai quấy rầy, phiền nhiễu cả. Hoàng Anh Ngọc chính là người vợ duy nhất và là người anh mãi yêu cho đến cuối đời.
- Sau khi li hôn, căn biệt thự hôm trước anh để cha ở tạm trong thời gian sửa nhà sẽ sang tên cho em. Từ nay về sau em cũng không phải đi làm vất vả, mỗi tháng anh sẽ chu cấp bảy mươi nghìn và thăm con thường xuyên chỉ cần em ở nhà chăm sóc con cho thật tốt là được. Mọi chuyện bên ngoài anh sẽ lo.
Trên giấy tờ là vậy, tuy nhiên Lê Đan còn sẽ lo lắng chu đáo cho mẹ con cô nhiều hơn những gì mình nói. Không thể đường hoàng chăm sóc, ở bên họ những lúc cần thiết vậy thì anh sẽ gián tiếp gửi gắm yêu thương của mình. Biết đâu được sau này, cả hai sẽ có cơ hội làm lại từ đầu một lần nữa.
- Không cần đâu!- Anh Ngọc bật cười, bàn tay đưa lên lau nước mắt và lấy lại phong thái điềm tĩnh của mình.- Anh không phải tạo điều kiện tốt như vậy. Khi con còn nhỏ em không thể đi làm thường xuyên thì anh chu cấp mười nghìn, đến khi được ba tuổi có thể gửi mẫu giáo và em đi làm được đều đặn thì gửi tám nghìn thôi. Còn lại mọi thứ em sẽ lo. Căn nhà đó em cũng không dám nhận đâu.
- Em đừng cứng đầu như vậy. Tất cả anh cũng chỉ muốn tốt cho hai người thôi.
- Cách em chọn không những tốt cho em và con mà còn có cả anh nữa. Vậy xem như là thoả thuận xong xuôi rồi đấy.
- Anh xin lỗi!- Lê Đan cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn sang hướng khác.
- Lê Đan! Anh không cần phải xin lỗi em đâu. Người sai là em. Là em đã không biết thân biết phận mà đeo bám anh. Là em khờ dại tin vào tình yêu và hạnh phúc mỏng manh này. Là em cố chấp níu kéo khiến mọi người bị liên lụy. Tất cả là do em hết... Em về đây!
Anh Ngọc biết trong lúc này mà cô cứ yếu đuối thì chẳng làm được gì và chỉ khiến anh phải bận tâm thêm. Bản thân vốn quen với cực khổ rồi bây giờ khổ thêm một tí khi nuôi thêm đứa con cũng đâu sao. Chịu thiệt thòi một tí để anh không bị dằn vặt còn hơn là chấp nhận mọi thứ mà từng người đều thêm đau khổ.
- Để anh đưa em về.
- Em tự về được!- Cô mỉm cười tít cả mắt.- Từ khi anh nói muốn li hôn thì chúng ta đã không còn là vợ chồng rồi chỉ cần ký đơn nữa thôi. Vậy nên chúng ta bây giờ đều sẽ có một cuộc sống riêng... Chúc anh hạnh phúc!
Anh Ngọc dứt khoát quay lưng bước đi. Từng câu từng chữ phát ra từ cánh môi mềm khiến anh đau đến xé lòng. Sự mạnh mẽ của cô lúc này cứ như đang sát muối vào tim anh vậy. Cố gắng làm gì? Kiềm nén làm chi? Cuối cùng nhận lấy đắng cay cũng chỉ có bản thân mình mà thôi. Chính bản thân của cô cũng khó để trở nên mạnh mẽ. Vừa quay lưng thì đã ôm mặt và tiếp tục nức nở. Có lẽ đây là điều khó chấp nhận nhưng rồi tất cả sẽ quen dần thôi mà.
Lê Đan nhìn theo bóng dáng liêu xiêu kia mà trong lòng không khỏi chát đắng. Thà rằng anh nhìn cô và con có thể sống tốt, vui vẻ và hạnh phúc từ xa còn hơn là mãi mãi không còn nhìn thấy họ trong tầm mắt của mình nữa. Không còn tiếng cười của cô bên cạnh, không còn được ôm lấy cô mỗi tối có lẽ là điều khó khăn với anh nhưng Lê Đ HNan sẽ cố gắng, cố gắng để cô không phải bận lòng vì mình. Cho dù sau này cô có tái hôn, đi thêm một bước nữa thì trong lòng anh, cô mãi mãi chẳng thể nào phai mờ.
- Anh Ngọc, anh yêu em rất nhiều.
"Đừng khóc!
Nếu không yêu anh em sẽ hạnh phúc
Rất đau nhưng anh vẫ̃n lạnh lùng
Phải làm em tin rằng
Anh đã không còn như ngày xưa nữa
Từ đó dù cho bên ai
Cũng không hạnh phúc
Nhận ra trong anh
Tình yêu ấy không thể thay đổi
Một ký ức đã từng rất đẹp
Đã kết thúc khi em về bên ai
Tìm được nhau khó thế nào
Điều gì đau lòng hơn mất em?
Anh đã khóc
Cho chuyện tình ta mỗi đêm
Để em bước đi
Ngàn lần không thể thứ tha
Mất em chỉ một lần
Anh mất em mãi mãi.
Thời gian chẳng thể
Hàn gắn những vết thương
Từng không muốn tin
Mà cuối cùng cũng phải tin
Nỗi cô đơn nặng nề
Biết em quên anh rồi...
Dù không thấy
Nhưng tim anh có thể thấu
Những âm thanh
Em đang cười vui bên ai
Vết thương xưa trong lòng
Đã sâu càng thêm sâu
Dù biết trước sẽ đớn đau
Nếu mai ta rời nhau
Duyên tình quá ngắn
Mình có nhau chẳng được lâu
Em đã níu lấy tay anh và khóc
Mà anh phải nhẫn tâm
Không được nhìn em
Lời em nói khiến anh
Không cầm được nước mắt
Dù cho núi sẽ mòn
Và sông sẽ cạn
Lòng anh vẫn không quên
Được ngày xưa
Anh đã hứa bên em để che chở
Tại sao vẫn yêu em
Mà phải mất em?
Anh đã khóc
Cho chuyện tình ta mỗi đêm
Để em bước đi
Ngàn lần không thể thứ tha
Mất em chỉ một lần
Anh mất em mãi mãi
Thời gian chẳng thể
Hàn gắn những vết thương
Từng không muốn tin
Mà cuối cùng cũng phải tin
Nỗi cô đơn nặng nề
Biết em xa anh rồi...
Một ký ức đã từng rất đẹp
Đã kết thúc khi em về bên ai?
Tìm được nhau khó thế nào?
Thời gian chẳng thể
Hàn gắn những vết thương
Từng không muốn tin
Mà cuối cùng cũng phải tin
Nỗi cô đơn nặng nề
Biết em xa anh mãi
Từ đó thấy em trong mơ
Là nước mắt rơi mãi không ngừng..."
Trong căn phòng đầy yên tĩnh của mình, Lâm Phi Sương ngồi ở một góc với tay chân bị trói chặt. Chính bản thân bà cũng không biết mục đích của Hạo Chính Quốc là gì. Tại sao lại bắt bà? Ông ta sẽ ép buộc Lê Đan làm gì cơ chứ? Tuyệt đối không được! Cho dù có bất kể lí do gì thì bà cũng không cho Lê Đan chấp nhận. Mình có thể sống trong đau khổ hoặc là chết đi cũng được nhưng con của mình thì không. Lê Đan phải sống thật hạnh phúc. Bà không muốn con bà cũng như mình, sống một cuộc sống còn thua cả cái chết.
Cánh cửa bật mở, một số người hầu đi vào và gỡ trói cho Lâm Phi Sương mà không nói một lời nào. Họ cứ gỡ trói xong thì vội vàng ra ngoài. Vì sự an toàn của con trai, bà nên đi tìm anh ngay lúc này. Lâm Phi Sương cố gắng kiềm nén lại cơn tê của chân để đi nhanh đến cửa nhưng lúc bà vừa đến thì cánh cửa đã bị đóng sầm, không mở ra được nữa.
- Mở cửa ra! Các người mau mở cửa ra cho tôi!
Cho dù đập cửa như thế nào thì bên ngoài vẫn rất im ắng. Thâm tâm vẫn không phục, bà cố gắng đập cửa và gào to.
- Mau mở cửa! Hạo Chính Quốc, ông không bằng cả cầm thú.
Bên ngoài cánh cửa có một người con trai. Anh đứng đó hồi lâu và cảm nhận mẹ mình ở bên trong. Thật sự ngay lúc này phong thái của anh vẫn rất bình thường những trong lòng đã hoàn toàn vỡ vụn. Nét mặt không biểu hiện một cảm xúc gì nhưng từ trong đáy mắt đượm buồn đã mách bảo rằng bản thân anh đang cực kỳ bất ổn. Đưa tay tra chìa khoá, anh cúi đầu đầy chua xót.
*Cạch*
Cánh cửa chỉ vừa mở hé ra rồi ngưng lại. Lê Đan sợ rằng bản thân không đủ can đảm để đối diện với bà. Anh biết con đường anh chọn là sai trái và mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận. Nhưng để một mình anh chịu đựng là đủ lắm rồi đừng mang hai người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời anh ra mà trêu đùa nữa.
Lâm Phi Sương vội vàng mở cửa hòng chạy ra ngoài nhưng khi vừa thấy Lê Đan và đặc biệt là ánh nhìn buồn bã ấy thì bà liền sững người. Hai tay đưa lên áp vào gương mặt tuấn tú, đôi mắt của bà quét nhìn từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên. Như cảm nhận được có sự bất ổn, bà lo lắng liền siết chặt đôi tay lạnh ngắt của anh, tim cũng chợt đau nhói, vỡ vụn.
- Con trai, con không sao chứ? Ông ta có làm gì con không?- Giọng nói nghẹn ứ, đột nhiên nước mắt của bà lại tuôn rơi mà không hiểu được lí do là gì.
- Con không sao! Mình về nhà thôi mẹ.
Lê Đan khoát tay ghì lấy bả vai của bà. Quả thật khi vừa nhìn thấy mẹ của mình thì anh rất muốn ôm lấy bà và khóc thật to. Chưa lúc nào anh thấy bản thân mình vô dụng và đáng ghét như lúc này. Đến cả việc bảo vệ cho người bên cạnh mình mà cũng làm không được. Sợ rằng Lâm Phi Sương thêm phiền não mà ảnh hưởng sức khỏe, Lê Đan cố gắng kềm chế bản thân phải thật bình tĩnh.
- Không đúng! Đã có chuyện gì rồi phải không? Lê Đan, con đừng có giấu mẹ.
Không bước theo Lê Đan, Lâm Phi Sương kéo anh lại. Rõ ràng theo linh tính mách bảo bà không phải là như vậy. Đã có chuyện gì đó xảy ra rồi đúng không?
- Chúng ta về nhà trước đã. Mẹ cực khổ quá rồi.
Lê Đan gượng cười và ngắm nhìn tổng thể gương mặt đã đầy rẫy nếp nhăn. Mẹ anh nói đúng đấy! Bây giờ bà đau một nhưng bản thân của anh lại đau đến mười.
Ngồi xuống sofa trong nhà của Lê Đan, Tiểu Khuê lo lắng siết chặt tay đan vào nhau. Nếu như Lam Trạch không gọi đến Hạo Gia tìm Lê Đan thì không biết chuyện bác gái và Anh Ngọc bị mất tích thì bao giờ cô mới biết đây?
Bên cạnh cô là Lam Trạch. Anh ấy cũng lo lắng không thôi nhưng lại rất im lặng và trầm tư. Cha của Anh Ngọc đang theo dõi công trình vả lại ông cũng đã có tuổi, sợ ảnh hưởng xấu đến sức khỏe nên anh không tiện báo. Khi nào Lê Đan về đã, nếu nghiêm trọng thì hãy báo cho ông sau. Đã hai người mất tích đã đành mà Lê Đan bây giờ cũng không thể liên lạc. Chuyện thành ra như vậy mà từ đầu còn giấu giếm làm gì không biết nữa. Làm người khác lo muốn chết đi được.
- Anh à, liệu rằng họ có sao không? Anh Ngọc lại đang mang thai, không biết có ảnh hưởng không nữa.
- Đừng lo lắng quá! Chúng ta cũng không biết phải tìm họ ở đâu. Thôi thì ở đây chờ đợi vậy.- Lam Trạch ngồi gần với cô hơn, bàn tay to lớn cũng đặt lên đôi tay đang run rẩy.
- Em lo quá! Nhưng mà cứ ngồi im như vậy cũng không phải là cách.
- Không sao đâu. Nếu một giờ nữa không thấy họ thì anh sẽ gọi cảnh sát báo mất tích.
- Uhm!
Tiểu Khuê gật đầu. Cả thành phố rộng lớn này cũng không biết tìm họ ở đâu, thôi thì cô im lặng chờ đợi chốc nữa vậy.
Đang ủ dột chờ đợi tin tức thì đột nhiên thấy Lê Đan dìu Lâm Phi Sương đi vào. Lam Trạch và Tiểu Khuê vội đứng dậy đi đến chỗ họ, ánh nhìn cũng rất lo lắng.
- Bác gái, bác có sao không?
- Bác không sao!- Lâm Phi Sương chỉ mỉm cười nhẹ rồi nhìn sang Tiểu Khuê.- Con là bạn gái của Lam Trạch sao?
- A...dạ. Con chào bác!- Cô lễ phép cúi đầu chào.
- Uhm, dễ thương đấy.
Bà hài lòng rồi đi vào phòng khách nhìn một lượt xung quanh nhà. Con dâu và cháu nội của mình đâu rồi nhỉ?
- Anh Ngọc à! Con và bảo bảo đâu rồi? Mẹ đến thăm hai mẹ con đây.
Lam Trạch nắm lấy khủy tay của Lê Đan. Nhìn Lâm Phi Sương rồi nhìn anh, Lam Trạch thầm hỏi. Tiểu Khuê cũng tò mò mà chú ý lắng nghe.
- Anh Ngọc đâu rồi mày?
- Ổn! Bây giờ tao đi đón cô ấy.- Lê Đan thở dài xong thì nhìn mẹ mình.- Anh Ngọc ra ngoài rồi mẹ, con đi đón cô ấy về đây.
- Được được, con đi đi. Nhớ phải cẩn thận nhé!
Lê Đan chỉ gật nhẹ đầu rồi quay lưng đi mất hút. Tiểu Khuê thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì cô cũng đã biết Anh Ngọc đã không sao rồi. Mỉm cười với Lam Trạch, cô cùng anh vào bên trong trò chuyện với Lâm Phi Sương. Cô đã nghe Anh Ngọc kể rất nhiều về mẹ chồng của mình. Phải công nhận từ cái nhìn đầu tiên là cô đã biết bà rất hiền từ rồi.
...
Một người phụ nữ bước dọc trên bờ của một con sông. Đã gần hai mươi năm rời xa quê hương, đến cả chồng con gái bây giờ ở đâu bà vẫn không hề biết được dù chỉ là một ít thông tin ít ỏi. Về đây không lâu và cũng tìm hết mọi cách nhưng mọi thứ liên quan đến họ đều là vô vọng. Thứ in sâu nặng nhất trong bà lúc bấy giờ chính là con sông này và cả một cô nhi viện đã bị bỏ hoang cách đây không xa. Đúng là quê hương có khác. Cảm giác cực kỳ quen thuộc và ấm áp.
Nhớ khi xưa, mối tình đầu mà bà gặp là ở cô nhi viện kia. Tình yêu chớm nở chỉ vì ánh mắt khi nhìn thấy nhau lần đầu tiên. Cứ như tiếng sét ái tình vậy. Ông ấy lúc bấy giờ là một doanh nhân thành đạt và được sinh ra trong một gia tộc đầy tiếng tăm. Còn bà, bà chỉ là một cô sinh viên nhỏ bé, sinh ra ở một vùng thôn quê nghèo nàn, hẻo lánh. Vượt mọi rào cản từ gia đình và định kiến xã hội, chàng doanh nhân trẻ không quan ngại công khai theo đuổi cô sinh viên nghèo. Họ bên nhau được một thời gian ngắn, cùng trải qua biết bao nhiêu là niềm vui và hạnh phúc. Nhưng rồi đến một ngày, tin ông ấy cưới vợ khiến bà bàng hoàng suốt mấy ngày liền. Khoảng thời đó giống như địa ngục tối tăm, cứ nghĩ về ông là bà rơi nước mắt. Chỉ nhớ lại bao nhiêu đó thôi mà bà đã không ngờ bản thân mình có sức chịu đựng khủng khiếp đến như vậy. Cho đến khi đã có một gia đình mới, tuy rằng rất hạnh phúc nhưng cũng không thể phai mờ hình bóng người đàn ông kia.
Vừa đi vừa suy nghĩ không biết đã đến trước cổng cô nhi viện từ bao giờ. Có lẽ nơi đây bị bỏ hoang không lâu. Trôi qua quãng thời gian dài nhưng bố cục ban đầu của cô nhi viện vẫn không hề thay đổi. Dạo một vòng quanh sân, bà mỉm cười khi nhớ lại khoảnh khắc thời trẻ, lúc bà ngắm nhìn ông chơi đùa cùng tụi nhỏ. Làm sao bà có thể quên hình ảnh người đàn ông mà mình yêu nhất kia chứ? Bước vào phòng học nhỏ đã cũ nát. Lau sạch một khoảng trống trên bảng, bà cầm lấy viên phấn trên tay rồi nhẹ nhàng để lại dấu vết trên đó để sau này dù cho có trôi qua bao nhiêu năm thì bà vẫn muốn quay về đây và thấy được kỉ niệm đẹp đẽ ấy.
Để lại trên bảng một hàng số. Người phụ nữ ấy cúi thấp đầu, đưa tay lau khoé mắt rồi quay lưng rời đi. Sau khi bà ấy ra khỏi phòng học được một lúc thì lại có một người đàn ông đi vào. Mọi năm, vào đúng ngày này thì ông đều đến đây cùng với những hoài niệm của ngày xưa ấy. Không biết bây giờ bà ấy đã ra sao và cuộc sống như thế nào. Bà có biết tại nơi đây vẫn có một người vẫn luôn chờ đợi và hết lòng yêu thương bà.
"18/04/19xx"
Ánh mắt quét nhìn cả phòng học cho đến khi nhìn đến chiếc bảng đen ở sau lưng. Ập vào mắt của Trương Đằng chính là một dãy số và nét chữ quen thuộc. Đến gần bảng, ông đưa tay chạm nhẹ lên đó. Rõ ràng cái bảng đã đóng một lớp bụi dày nhưng khoảng trống ở đây lại rất sạch sẽ. Nếu như viết đã lâu thì sao lại sạch như vậy? Cô sinh viên trẻ đó vẫn còn ở đây có phải không?
- Phượng Nhiên! Phượng Nhiên!!!
Trương Đằng vội chạy ra khỏi phòng học và nhìn bao quát xung quanh. Nhìn ra cổng thấy có bóng người vừa khuất thì ông liền chạy ra đó. Trong lòng vui mừng khôn xiết, cuối cùng thì ông cũng tìm được bà suốt hơn 20 năm ròng.
Khi ra khỏi cổng, Trương Đằng xung quanh một lần nữa. Trước mặt là con sông lớn, hai bên cũng chỉ có những cánh đồng dài bất tận. Với khoảng không đầy vắng vẻ và yên tĩnh không một bóng người khiến ông trở nên hụt hẫng. Là bà đã quay lại hay chính bản thân của ông đang mơ một giấc mơ tuyệt đẹp chỉ để thoả nỗi lòng nhớ nhung?
- Phượng Nhiên! Em đừng trốn tránh anh nữa. Là anh sai, anh sai rồi. Làm ơn hãy ban cho anh một ân huệ là được nhìn thấy em từ xa thôi. Phượng Nhiên, anh cầu xin em mà.
Phía sau một gốc cây cổ thụ to, người phụ nữ kia đội lên đầu một chiếc nón rộng vành và chiếc kính đen to bản che đi nửa khuôn mặt. Đôi môi với màu son đỏ rượu mím lại. Bàn tay siết chặt thành nắm đấm, bà nghiến răng. Ông không hề sai! Người sai chính là người phụ nữ năm xưa vì tính ích kỷ của bản thân mà ép buộc ông bán đi hạnh phúc cuộc đời. Người sai cũng chính là người phụ nữ khiến bà phải chết đi sống lại, khiến bà phải xa chồng và đứa con gái vừa mới năm tuổi còn ấu thơ. Làm sao bà có thể quên được ngày hôm đó, cái ngày mà bà gieo mình xuống biển sâu để đến ngày hôm nay đã nắm được trong tay biết bao nhiêu là công danh, sự nghiệp.
"Trương Đằng! Anh không cần phải xin lỗi em đâu. Người sai là em. Là em đã không biết thân biết phận mà đeo bám anh. Là em khờ dại tin vào tình yêu và hạnh phúc mỏng manh này. Là em cố chấp níu kéo khiến mọi người bị liên lụy. Tất cả là do em hết."
...
Co ro người ngồi một góc, Anh Ngọc tựa cằm lên gối trông đầy cô độc. Đôi mắt đã đỏ hoe, ngấn nước và sưng húp tự bao giờ. Không biết Lê Đan đã tìm được mẹ chưa và cha của cô có bị những người này nhắm đến không Những người bắt cô là ai? Họ có mục đích gì? Nếu như có chuyện gì đó xảy ra thì biết phải làm sao đây?
Không hiểu Anh Ngọc có tội tình gì. Cô đâu có cướp bóc gì của ai đâu mà sao số phận lại khổ như vậy? Lê Đan ở đâu rồi? Anh có biết rằng cô đang bị giam lỏng trong một căn phòng lạ lẫm, chỉ một mình đầy sợ hãi như vậy không? Xung quanh lúc này bao quanh cô toàn là bóng tối, chỉ có ánh trăng hiu hắt phía bên ngoài hắt vào tạo nên khung cảnh mờ ảo. Bây giờ có kêu khóc thảm thiết thì chỉ khiến bản mất sức mà chẳng làm được gì cả.
*Cạch*
Cánh cửa bật mở, bên ngoài có bóng dáng của một người đàn ông to cao bước vào. Anh Ngọc chẳng buồn nhìn người ấy một lần, cứ cúi gằm mặt, cằm cũng tựa lên gối. Cả gương mặt thất thần, ánh mắt lại sâu thẳm không hề thấy đáy, trông cô lúc này chẳng khác gì một con búp bê sống, ai làm gì thì mặc ai.
Anh đứng ở cửa và lặng lẽ nhìn cô. Anh Ngọc lúc này sao lại trở nên như vậy? Hay là cô đã biết chuyện gì rồi? Bên trái lồng ngực hoàn toàn vỡ vụn, anh vươn tay bật công tắc cho sáng đèn, chất giọng trầm ấm đồng thời cũng vang lên.
- Anh Ngọc!
Giật mình một cái, tâm hồn như bừng tỉnh. Nhận ra giọng nói quen thuộc, Anh Ngọc đưa mắt nhìn anh xong thì đứng dậy rồi chạy đến. Như một đứa bé vừa bị bỏ rơi, cô ôm chặt Lê Đan, nước mắt cũng tuôn thành dòng, vỡ òa nức nở. Không còn điều gì tuyệt vời hơn khi đang bế tắc lại gặp được người mình cần. Cứ như ánh sáng le lói trong màn đêm, mỗi lần cô tuyệt vọng anh đều xuất hiện với tất cả sự an toàn, che chở.
- A Đan, em biết anh sẽ không bỏ mẹ con em đâu.
Lê Đan đứng đó như một bức tượng. Đôi tay không ôm lấy người phụ nữ mà bản thân mình yêu nhất trên đời, anh không muốn cho cô thêm bất cứ hi vọng nào. Nhìn cô như vậy có lẽ vẫn chưa biết gì, những điều anh sắp nói đối với cô sẽ là một cú sốc nặng, sức sát thương cũng rất cao. Nhưng anh chỉ còn cách đó để đổi lại yên bình cho cô, ngoài việc làm như thế thì anh cũng chẳng còn một cách nào khá khẩm hơn cả.
- À, mẹ sao rồi anh?- Buông Lê Đan ra, Anh Ngọc nhìn anh với ánh mắt đầy lo lắng.- Anh đã tìm được mẹ chưa vậy?
- Anh tìm được mẹ rồi.- Lê Đan mím môi, bàn tay cũng vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt.
- Tốt quá!- Cô bật cười, đôi tay cũng vụng về lau nước mắt.
- Anh Ngọc à!
- Em...em nghe đây.
Cô có vẻ ấp úng, ánh mắt trong veo khiến Lê Đan càng cảm thấy mình tội lỗi hơn. Hình như anh đang muốn nói điều gì đó chẳng hề tốt lành. Tại sao lại đau nhói ở tim thế này? Linh tính mách bảo rằng điều anh sắp nói sẽ khiến bản thân cô rất đau lòng.
- Chúng ta li hôn đi!
Vừa nghe anh nói, Anh Ngọc liền sững người, đôi mắt lại một lần nữa không tự chủ mà rơi lệ, sóng mũi cũng cay cay. Từ lâu cô đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống này. Vốn dĩ cô biết rằng giữa cả hai sẽ không có kết cục tốt nhưng chính vì quá ảo tưởng về hai từ "hạnh phúc". Cô cũng cả tin rằng cùng nắm chặt tay nhau thì bao sóng gió cũng sẽ qua. Nhưng thực tại phũ phàng hơn cô tưởng, người đàn ông mà cô yêu nhất cuối cùng cũng rời xa mình. Cô từng nói khi nào anh buông tay thì lúc đó cô mới chấp nhận rời khỏi. Nói được sẽ làm được, chỉ cần anh nói lí do thì mãi mãi cô sẽ không bao giờ xuất hiện trong cuộc đời của anh nữa.
- Em chấp nhận li hôn...nhưng anh cho em biết lí do là gì được không?
- Tháng sau, anh và Trương Dĩnh kết hôn.- Anh cứ như không còn là mình nữa, chất giọng khi thốt ra cực kỳ nặng nề.
Thì ra là vậy! Cùng một lúc mẹ anh và cô đều mất tích, sau đó anh lại nói sẽ cùng Trương Dĩnh kết hôn. Không phải Lê Đan hết yêu cô mà chính vì bản thân của anh bị ép buộc. Từ đầu anh nói không có tình cảm với Trương Dĩnh, cho đến bây giờ cô vẫn tin. Nhưng Trương Dĩnh yêu anh mà, sau này chắc chắn anh sẽ hạnh phúc thôi. Hạnh phúc hơn khi ở cạnh cô và không một ai ngăn cản cả.
- Anh là người nói muốn kết hôn vậy thì bây giờ em muốn anh viết đơn ly hôn. Sau này em sinh con xong, anh muốn để nó biết mình còn có cha thì lúc nào đến thăm cũng được, em không làm khó đâu. Còn nếu như...- Nói đến đây Anh Ngọc lại mất bình tĩnh phải bật khóc một lần nữa, bàn tay cũng nhẹ đặt lên bụng mình.- Hức, nếu như anh không muốn nhận cũng không sao, em có thể một mình nuôi dưỡng con được.
Lê Đan nghiến răng, lồng ngực cứ nhói lên khó tả. Phải kiềm nén lắm thì bản thân mới có thể bình tĩnh. Anh sợ rằng thấy anh yếu đuối ở thời điểm hiện tại thì cô sẽ khóc ngất mất thôi. Tại sao anh và cô phải chịu tổn thương đến thế này? Yêu là một cái tội, có một gia đình hạnh phúc cũng là một cái tội hay sao? Hai từ "li hôn" phải khó khăn lắm anh mới nói ra được, bản thân cũng chưa từng nghĩ đến kết cục sẽ như ngày hôm nay. Anh yêu cô là thật. Mong ước được kết hôn và cùng cô xây dựng gia đình êm ấm cũng là thật nhưng lúc này lại phải gạt qua tất cả để bảo vệ cho cô có được một cuộc sống yên bình. Sau này không có anh có lẽ cuộc sống của cô chẳng có một ai quấy rầy, phiền nhiễu cả. Hoàng Anh Ngọc chính là người vợ duy nhất và là người anh mãi yêu cho đến cuối đời.
- Sau khi li hôn, căn biệt thự hôm trước anh để cha ở tạm trong thời gian sửa nhà sẽ sang tên cho em. Từ nay về sau em cũng không phải đi làm vất vả, mỗi tháng anh sẽ chu cấp bảy mươi nghìn và thăm con thường xuyên chỉ cần em ở nhà chăm sóc con cho thật tốt là được. Mọi chuyện bên ngoài anh sẽ lo.
Trên giấy tờ là vậy, tuy nhiên Lê Đan còn sẽ lo lắng chu đáo cho mẹ con cô nhiều hơn những gì mình nói. Không thể đường hoàng chăm sóc, ở bên họ những lúc cần thiết vậy thì anh sẽ gián tiếp gửi gắm yêu thương của mình. Biết đâu được sau này, cả hai sẽ có cơ hội làm lại từ đầu một lần nữa.
- Không cần đâu!- Anh Ngọc bật cười, bàn tay đưa lên lau nước mắt và lấy lại phong thái điềm tĩnh của mình.- Anh không phải tạo điều kiện tốt như vậy. Khi con còn nhỏ em không thể đi làm thường xuyên thì anh chu cấp mười nghìn, đến khi được ba tuổi có thể gửi mẫu giáo và em đi làm được đều đặn thì gửi tám nghìn thôi. Còn lại mọi thứ em sẽ lo. Căn nhà đó em cũng không dám nhận đâu.
- Em đừng cứng đầu như vậy. Tất cả anh cũng chỉ muốn tốt cho hai người thôi.
- Cách em chọn không những tốt cho em và con mà còn có cả anh nữa. Vậy xem như là thoả thuận xong xuôi rồi đấy.
- Anh xin lỗi!- Lê Đan cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn sang hướng khác.
- Lê Đan! Anh không cần phải xin lỗi em đâu. Người sai là em. Là em đã không biết thân biết phận mà đeo bám anh. Là em khờ dại tin vào tình yêu và hạnh phúc mỏng manh này. Là em cố chấp níu kéo khiến mọi người bị liên lụy. Tất cả là do em hết... Em về đây!
Anh Ngọc biết trong lúc này mà cô cứ yếu đuối thì chẳng làm được gì và chỉ khiến anh phải bận tâm thêm. Bản thân vốn quen với cực khổ rồi bây giờ khổ thêm một tí khi nuôi thêm đứa con cũng đâu sao. Chịu thiệt thòi một tí để anh không bị dằn vặt còn hơn là chấp nhận mọi thứ mà từng người đều thêm đau khổ.
- Để anh đưa em về.
- Em tự về được!- Cô mỉm cười tít cả mắt.- Từ khi anh nói muốn li hôn thì chúng ta đã không còn là vợ chồng rồi chỉ cần ký đơn nữa thôi. Vậy nên chúng ta bây giờ đều sẽ có một cuộc sống riêng... Chúc anh hạnh phúc!
Anh Ngọc dứt khoát quay lưng bước đi. Từng câu từng chữ phát ra từ cánh môi mềm khiến anh đau đến xé lòng. Sự mạnh mẽ của cô lúc này cứ như đang sát muối vào tim anh vậy. Cố gắng làm gì? Kiềm nén làm chi? Cuối cùng nhận lấy đắng cay cũng chỉ có bản thân mình mà thôi. Chính bản thân của cô cũng khó để trở nên mạnh mẽ. Vừa quay lưng thì đã ôm mặt và tiếp tục nức nở. Có lẽ đây là điều khó chấp nhận nhưng rồi tất cả sẽ quen dần thôi mà.
Lê Đan nhìn theo bóng dáng liêu xiêu kia mà trong lòng không khỏi chát đắng. Thà rằng anh nhìn cô và con có thể sống tốt, vui vẻ và hạnh phúc từ xa còn hơn là mãi mãi không còn nhìn thấy họ trong tầm mắt của mình nữa. Không còn tiếng cười của cô bên cạnh, không còn được ôm lấy cô mỗi tối có lẽ là điều khó khăn với anh nhưng Lê Đ HNan sẽ cố gắng, cố gắng để cô không phải bận lòng vì mình. Cho dù sau này cô có tái hôn, đi thêm một bước nữa thì trong lòng anh, cô mãi mãi chẳng thể nào phai mờ.
- Anh Ngọc, anh yêu em rất nhiều.
"Đừng khóc!
Nếu không yêu anh em sẽ hạnh phúc
Rất đau nhưng anh vẫ̃n lạnh lùng
Phải làm em tin rằng
Anh đã không còn như ngày xưa nữa
Từ đó dù cho bên ai
Cũng không hạnh phúc
Nhận ra trong anh
Tình yêu ấy không thể thay đổi
Một ký ức đã từng rất đẹp
Đã kết thúc khi em về bên ai
Tìm được nhau khó thế nào
Điều gì đau lòng hơn mất em?
Anh đã khóc
Cho chuyện tình ta mỗi đêm
Để em bước đi
Ngàn lần không thể thứ tha
Mất em chỉ một lần
Anh mất em mãi mãi.
Thời gian chẳng thể
Hàn gắn những vết thương
Từng không muốn tin
Mà cuối cùng cũng phải tin
Nỗi cô đơn nặng nề
Biết em quên anh rồi...
Dù không thấy
Nhưng tim anh có thể thấu
Những âm thanh
Em đang cười vui bên ai
Vết thương xưa trong lòng
Đã sâu càng thêm sâu
Dù biết trước sẽ đớn đau
Nếu mai ta rời nhau
Duyên tình quá ngắn
Mình có nhau chẳng được lâu
Em đã níu lấy tay anh và khóc
Mà anh phải nhẫn tâm
Không được nhìn em
Lời em nói khiến anh
Không cầm được nước mắt
Dù cho núi sẽ mòn
Và sông sẽ cạn
Lòng anh vẫn không quên
Được ngày xưa
Anh đã hứa bên em để che chở
Tại sao vẫn yêu em
Mà phải mất em?
Anh đã khóc
Cho chuyện tình ta mỗi đêm
Để em bước đi
Ngàn lần không thể thứ tha
Mất em chỉ một lần
Anh mất em mãi mãi
Thời gian chẳng thể
Hàn gắn những vết thương
Từng không muốn tin
Mà cuối cùng cũng phải tin
Nỗi cô đơn nặng nề
Biết em xa anh rồi...
Một ký ức đã từng rất đẹp
Đã kết thúc khi em về bên ai?
Tìm được nhau khó thế nào?
Thời gian chẳng thể
Hàn gắn những vết thương
Từng không muốn tin
Mà cuối cùng cũng phải tin
Nỗi cô đơn nặng nề
Biết em xa anh mãi
Từ đó thấy em trong mơ
Là nước mắt rơi mãi không ngừng..."
Tác giả :
Lập Hàm