Bị Boss Theo Đuổi Sẽ Có Cảm Giác Gì
Chương 73: Thân thế của Phương Tiểu Khởi
Thực ra gián điệp thương mại là chuyện rất bình thường, bên nào cũng có, bên trong ta có ngươi, bên trong ngươi có ta. Hồ boss đương nhiên biết trong công ty mình có gián điệp ngầm của công ty khác, có điều chỉ cần là người ở tầng cao nhất thì sẽ đều là người một nhà, tôm tép nhỏ bé ở dưới lăn lộn chút cũng không hề gì, coi như cùng chơi một trò chơi mà thôi.
Lần này gián điệp kia nhiều lần lan truyền tin không tốt về vợ nhỏ, làm cho Hồ bsss không thể nhịn được nữa, cứ vậy phải vạch trần hắn, đá ra khỏi tập đoàn, nghiêm trị!
Quần chúng vây xem cảm động nước mắt lăn dài, Emma, nam thần thật tri kỷ, cư nhiên đè mọi tin xấu của Tiểu Mã xuống, để danh tiếng của Tiểu Mã luôn tốt đẹp trong mắt người khác, quả thực dụng tâm quan tâm vô cùng!
Nhưng mà gián điệp kia dù thế nào cũng là nhân viên kì cựu trong công ty, cho dù sắp bị đá ra khỏi công ty vẫn mạnh miệng không thú nhận, lá gan cũng có chút lớn, chất vấn Hồ boss, “Dựa vào cái gì lại tin hắn mà lại không tin tôi, tôi làm trâu làm ngựa ở đây đã bao nhiêu năm, hắn mới đến được bao lâu?!”
Vài nhân viên cảm thấy có lý, thậm chí còn quay ra giúp đỡ gián điệp quân.
Lục Tiểu Mã dù gì cũng là ông chủ, làm một phu nhân boss, khí tràng tự dưng trở nên mạnh mẽ giống Hồ boss, ngôn từ cũng trở thành bạo ngược, hoàn toàn không bị gián điệp làm tổn thương.
Trước khi nam nhân mình mở miệng, Lục Tiểu Mã đã nói trước, “Tại sao lại tin tôi? Để tôi nói cho anh biết, bởi vì tôi là nam nhân của anh ấy, tôi muốn hại anh ấy sao, cũng không phải đầu có vấn đề!” Nói xong thậm chí còn nhón chân hôn lên môi Hồ boss một cái, tuyên bố quyền sở hữu.
Mọi người giật mình, trợn to mắt.
Hồ boss thoả mãn liếm môi, nở nụ cười tà mị, nắm chặt mười ngón tay của vợ mình, “Không sai, chúng tôi đã trở thành chồng chồng hợp pháp, ngủ chung một giường!”
Mọi người liếc xuống bàn tay nắm chặt của cả hai, phát hiện chẳng biết lúc nào ngón tay giữa của hai người đã đeo một cặp nhẫn, nhất thời cảm thấy như bị đau mắt hột, cũng hiểu rất rõ ý của hai người.
Hồ boss nói tiếp, cười tà mị biến thành cười lạnh, “Mà cậu… là cái thá gì?”
Hồ boss dùng mắt ra hiệu cho Vương Lượng, miệng Vương Lượng liền co giật, nói ra sự thật khiến cho lòng người sảng khoái, “Thấy cậu đã làm việc ở đây lâu như vậy, tôi thay boss nói sự thật cho cậu biết, phần hợp đồng kia là giả, cậu bị bỡn cợt rồi, đây chính kết cục của việc nói xấu phu nhân boss, mọi người nên lấy đây làm bài học, đừng đi theo vết xe đổ, nếu không…” Mọi người hiểu mà! Có vài chuyện không cần phải nói rõ ra!
Tiểu Mã dương dương tự đắc, cho mấy người thèm khát nam nhân của tôi này, hừ, tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ đều cút ngay cho ông đây, hoa dại cỏ dại đều phải né sang một bên, ta mới là phu nhân chính thức, phu nhân duy nhất!
Hoàn toàn là một bộ dáng tiểu nhân đắc chí!
Chuyện của Tiểu Mã đã giải quyết xong, bạn tốt Phương Tiểu Khởi có thể coi là thở phào nhẹ nhõm rồi. Hôm đó, Phương Tiểu Khởi dắt tay con trai ra khỏi cửa cô nhi viện mua đồ ăn vặt.
Có cha mình làm chỗ dựa, nguyện vọng của Tiểu Bạch cơ bản đều có thể thỏa mãn, hết cách rồi, ai bảo Phong boss là người bị bệnh nghe lời vợ tuyệt đối giai đoạn cuối chứ!
Trước đây Phong boss một tháng chỉ cho con trai uống nước ngọt một lần, bây giờ có Phương Tiểu Khởi làm chỗ dựa, biến thành một tuần một lần, một tháng một lon lớn không ít không nhiều, biến thành một tuần một lon nhỏ. Tiểu Bạch bĩu môi, không hổ là làm ăn, đều là gian thương, hừ!
Có điều là một boss nhỏ có đầu óc, chỉ nhìn một chút liền biết một tuần một lon nhỏ có lợi hơn!
Có đủ các loại nước ngọt để uống, nghĩ lại cảm thấy thật tốt đẹp!
Ở ngoài sân nơi hàng rào, có một đại lão gia tử uy nghi vừa nhìn đã biết chính là một đại nhân vật đã về hưu, đi qua đi lại, bên cạnh là một ông quản gia trung niên đeo kính râm. Lão gia tử mặc dù lớn tuổi, thế nhưng lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt sau kính lão sắc bén hữu thần, cũng thấm cả phong sương. Nhìn thấy gương mặt kia của Phương Tiểu Khởi, trong nháy mắt, mày hơi nhíu lại, mắt sáng lên.
Phương Tiểu Khởi nhìn qua, thấy lão già này có chút quen mắt, suy nghĩ cẩn thận, đoán chừng là đại nhân vật nào đó, mình không cẩn thận đã từng gặp mặt. Từ khi cùng nam nhân của mình đi khắp tầng lớp thượng lưu của xã hội, từng thấy đủ mọi bộ dáng của từng loại người, Phương Tiểu Khởi dĩ nhiên đã trở nên bình tĩnh, không còn căng thẳng và không dễ chịu như lúc đầu. Huống chi cái gọi là lịch sử đen của mình đã được làm sáng tỏ, thì càng thêm tự tin thẳng lưng ưỡn ngực đối mặt với mọi người trong giới kinh doanh!
Có điều vừa nhìn thì lão già này giống như là đến tìm người thì đúng hơn, Phương Tiểu Khởi nhiệt tình thiện lương liền dừng bước lại hỏi thăm một chút.
Lão gia tử nhìn Phương Tiểu Khởi có chút thất thần, bị quản gia bên người gọi vài tiếng mới hoàn hồn.
“Lão gia tử xin chào, đến cô nhi viện tìm người? Có cần con giúp một tay không?”
Lão gia tử nở nụ cười hiền lành, cả người đều nhu hòa đi rất nhiều, “A, không làm phiền con, người ta muốn tìm đã gặp được. Xin hỏi người trẻ tuổi tên gọi là gì?”
“Con gọi là Phương Khởi.”
“Phương Khởi à, tốt… tốt lắm!”
Phương Tiểu Khởi cười cười, thật biết cách làm người ta yêu mến, “Lão gia tử vậy nếu người không có chuyện gì thì cháu đi trước đây, cháu đưa con trai đi mua đồ. Tiểu Bạch, chào ông đi.”
“Tạm biệt ông!” Tiểu Bạch theo thói quen chưng ra khuôn mặt nho nhỏ, tiểu boss từ lúc sinh ra đã mang theo trực giác nhạy cảm, cảm thấy đối phương không hề đơn giản, hừ, có sát khí, may là có mình ở đây, hoàn toàn có thể bảo vệ baba của mình!
Nhìn hai cha con trước mặt, lại nghĩ tới scandal huyên náo của Phong boss và người mẫu nào đó, lão gia tử rốt cục tin rằng đây quả nhiên là hai cha con ruột, tiểu tử Phong Thắng này quả nhiên không tệ, đứa bé Phương Khởi này ở cùng hắn quả là làm cho người ta yên lòng.
Mọi người hỏi lão già này rốt cuộc là ai?! Chân tướng chỉ có một! Ông ta chính là Nhâm lão gia tử, cha của Nhâm cặn bã!
Không sai, Nhâm lão gia tử cũng chỉ là một lão nhân gia thích bát quái mà thôi, ha ha ha!
Nhìn hai cha con nắm tay nhau đi xa dần, khóe mắt Nhâm lão gia tử có chút ướt át, tháo kính lão xuống, tiếp lấy khăn mùi xoa quản gia đưa cho lau lau mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt này của lão gia tử nhà mình, hẳn đã tám phần mười là sự thật, vì vậy thấp giọng hỏi, “Lão gia tử, ngài chắc chắn?”
“Chắc chắn, chắc chắn, đứa nhỏ đáng thương, cuối cùng tôi cũng tìm được nó rồi, ai… Tôi có lỗi với nó, Tòng Phi càng thêm có lỗi với nó, kết cục ngày hôm nay cũng là ông trời báo ứng!”
Ồ ồ, WTF, tình huống gì vậy?!
Quần chúng vây xem chấm hỏi đầy đầu, thế này là thế nào? Chẳng lẽ lại là muốn trình diễn cảnh phim thần tượng cẩu huyết?! Quần chúng vây xem trợn to hai mắt, phi thường mong chờ, đúng loại nhân loại địa cầu nhàm chán!
Không sai, trong cuộc sống thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra một vài chuyện cẩu huyết, không thì cũng đã không xuất hiện phim thần tượng cẩu huyết, chẳng qua cũng chỉ là phóng đại mọi chuyện trong cuộc sống lên mà thôi.
Mà đại boss và phu nhân của chúng ta đã có nhân sinh kì diệu, đương nhiên cũng sẽ có nhân sinh cẩu huyết.
Phương Tiểu Khởi mặc dù là cô nhi, thế nhưng cậu cũng có cha mẹ, chỉ là tạm thời không biết cha mẹ là ai mà thôi. Mà chân tướng là, cha ruột Phương Tiểu Khởi chính là Nhâm lão gia tử, nhưng mẹ của cậu thì không phải là phu nhân chính thống của Nhâm lão gia tử, mà là một khuê tú dòng dõi thư hương ôn nhu, có học, hiểu lễ nghĩa. Nói cách khác, Phương Tiểu Khởi và Nhâm Tòng Phi thực ra là an hem cùng cha khác mẹ!
Gút mắc trong đó thực ra lại chính là cả một đời người, nói ra thì rất dài, nên tóm tắt một chút vậy.
Mẹ của Phương Khởi tên là Phương Huệ Lan, người cũng như tên, huệ chất lan tâm, cha mẹ đều là giáo sư đại học. Phương Huệ Lan thông minh dịu dàng, ánh mắt trong trẻo, tựa như một nữ thần ánh sáng! Nghiêm túc nghiên cứu học thuật, tuổi còn trẻ đã trở thành một giảng viên.
( 蕙質蘭心 chất huệ lòng lan, chỉ người cao nhã, cao khiết)
Vào lúc ấy Nhâm lão gia tử còn là một mỹ thanh niên giai đoạn phản nghịch, trong nhà nghèo khó, chưa từng đọc sách gì, thế nhưng người lại rất thông minh! Còn ít tuổi nhưng đã làm công bên ngoài. Vô tình, gặp được Phương Huệ Lan, đến đây tâm hồn vốn luôn luân hãm, tối tăm liền được khai sáng, bắt đầu theo đuổi kịch liệt!
Thứ gọi là nghiệt duyên đại để như vậy, Phương Huệ Lan một người phụ nữ thông minh như vậy cứ mơ mơ hồ hồ mà bị theo đuổi thành công. Ông bà Phương gia đương nhiên là bị đả kích, sống chết cũng không đồng ý!
Phương Huệ Lan tuy rằng dịu dàng, thế nhưng lúc bắt đầu nóng nảy cũng rất cố chấp, quyết định của bản thân sẽ không dễ dàng thay đổi!
Sau đó chính là tình tiết vua hố, Nhâm lão gia tử trẻ tuổi cùng Phương mama trong một lần tình cảm át lí trí cứ thế mà lăn giường. Hai người quyết tâm ở bên nhau cùng vượt qua gian khó, sẽ không dễ dàng buông bỏ nhau.
Nhưng mà, mẹ của Nhâm Tòng Phi vừa vặn là một tiểu thư cùng làm việc với Nhâm lão gia tử, cũng coi trọng Nhâm lão gia tử. Biết được sự tồn tại của Phương Huệ Lan, liền bắt đầu làm khó dễ chia rẽ bọn họ. Thậm chí còn liên hợp với ông bà Phương, muốn cướp con gái về!
Cứ như vậy cẩu huyết đến cẩu huyết đi, kết quả cuối cùng đương nhiên là Nhâm lão gia tử rưng rưng cưới mẹ Nhâm Tòng Phi, mà Phương mama tim như bị đao cắt, cũng không tìm tới chất vấn, bởi vì là một khuê tú, khóc lóc om sòm chất vấn thật chẳng có ý nghĩa gì, chia tay thì cứ chia tay đi.
Phương Huệ Lan rời khỏi thành phố, rời xa cha mẹ, một mình sống ở thành phố S.
Cứ như vậy, Phương Huệ Lan sầu não uất ức, thân thể bởi vì quá đỗi ưu tư, trở nên càng ngày càng kém hơn, càng bi thảm hơn hay cũng coi như là may mắn chính là, Phương Huệ Lan phát hiện mình mang thai!
Vì đứa nhỏ trong bụng, Phương Huệ Lan có hy vọng sống tiếp, tuy rằng ăn gì cũng bị nôn ra hết, nhưng vì đảm bảo dinh dưỡng cho đứa nhỏ, nôn hay khó chịu hơn cũng cố chịu đựng.
Cái ngày Phương Tiểu Khởi ra đời ấy, Phương Huệ Lan một mình nhịn đau gọi xe đến bệnh viện phụ sản. Bởi cơ thể khó sinh nên chảy nhiều máu, hơn nữa lúc đó trình độ chữa bệnh chưa tân tiến, người lớn và đứa nhỏ chỉ có thể chọn một!
Phương Huệ Lan không chút do dự lựa chọn đứa nhỏ, sau đó xin bác sĩ điều trị giao con mình cho viện trưởng cô nhi viện là Dương Thục Cầm, trước khi lâm chung đặt tên con là Phương Khởi.
Vào lúc ấy, viện trưởng nãi nãi còn là một người phụ nữ trẻ tuổi bướng bỉnh (?), chưa làm viện trưởng cô nhi viện, là bạn học thời đại học của Phương Huệ Lan, xem như là quan hệ bạn bè không tồi!
Nói cách khác viện trưởng nãi nãi đã sớm biết mẹ đẻ của Phương Tiểu Khởi là ai, nhưng vì không muốn làm cho bạn mình thương tâm, cũng không cần phải làm cho đời kế tiếp thương tâm theo, liền nói Phương Tiểu Khởi là nhặt được trước cửa cô nhi viện!
Đương nhiên, viện trưởng nãi nãi thật sự không biết cha ruột của Phương Tiểu Khởi là ai, bởi vì bạn thân của mình quá bướng bỉnh, không muốn nhắc lại, nếu không, lấy tính tình hung hăng của Dương Thục Cầm, đã sớm tới Nhâm thị đánh cho Nhâm lão gia tử một trận tơi bời rồi!
Quần chúng vây xem hỏi, Dương Thục Cầm chỉ là một người phụ nữ thì làm sao có thể hung thần ác sát xông vào được biệt thự của Nhâm gia?! Đừng nói vậy, chuyện này là thật sự có thể đó! Viện trưởng nãi nãi là người có quan hệ với mấy cán bộ cấp cao, nếu không thì sao có thể làm viện trưởng của một cô nhi viện quốc lập! Hoàn toàn bạo ngược không thể giải thích nổi!
Lần này gián điệp kia nhiều lần lan truyền tin không tốt về vợ nhỏ, làm cho Hồ bsss không thể nhịn được nữa, cứ vậy phải vạch trần hắn, đá ra khỏi tập đoàn, nghiêm trị!
Quần chúng vây xem cảm động nước mắt lăn dài, Emma, nam thần thật tri kỷ, cư nhiên đè mọi tin xấu của Tiểu Mã xuống, để danh tiếng của Tiểu Mã luôn tốt đẹp trong mắt người khác, quả thực dụng tâm quan tâm vô cùng!
Nhưng mà gián điệp kia dù thế nào cũng là nhân viên kì cựu trong công ty, cho dù sắp bị đá ra khỏi công ty vẫn mạnh miệng không thú nhận, lá gan cũng có chút lớn, chất vấn Hồ boss, “Dựa vào cái gì lại tin hắn mà lại không tin tôi, tôi làm trâu làm ngựa ở đây đã bao nhiêu năm, hắn mới đến được bao lâu?!”
Vài nhân viên cảm thấy có lý, thậm chí còn quay ra giúp đỡ gián điệp quân.
Lục Tiểu Mã dù gì cũng là ông chủ, làm một phu nhân boss, khí tràng tự dưng trở nên mạnh mẽ giống Hồ boss, ngôn từ cũng trở thành bạo ngược, hoàn toàn không bị gián điệp làm tổn thương.
Trước khi nam nhân mình mở miệng, Lục Tiểu Mã đã nói trước, “Tại sao lại tin tôi? Để tôi nói cho anh biết, bởi vì tôi là nam nhân của anh ấy, tôi muốn hại anh ấy sao, cũng không phải đầu có vấn đề!” Nói xong thậm chí còn nhón chân hôn lên môi Hồ boss một cái, tuyên bố quyền sở hữu.
Mọi người giật mình, trợn to mắt.
Hồ boss thoả mãn liếm môi, nở nụ cười tà mị, nắm chặt mười ngón tay của vợ mình, “Không sai, chúng tôi đã trở thành chồng chồng hợp pháp, ngủ chung một giường!”
Mọi người liếc xuống bàn tay nắm chặt của cả hai, phát hiện chẳng biết lúc nào ngón tay giữa của hai người đã đeo một cặp nhẫn, nhất thời cảm thấy như bị đau mắt hột, cũng hiểu rất rõ ý của hai người.
Hồ boss nói tiếp, cười tà mị biến thành cười lạnh, “Mà cậu… là cái thá gì?”
Hồ boss dùng mắt ra hiệu cho Vương Lượng, miệng Vương Lượng liền co giật, nói ra sự thật khiến cho lòng người sảng khoái, “Thấy cậu đã làm việc ở đây lâu như vậy, tôi thay boss nói sự thật cho cậu biết, phần hợp đồng kia là giả, cậu bị bỡn cợt rồi, đây chính kết cục của việc nói xấu phu nhân boss, mọi người nên lấy đây làm bài học, đừng đi theo vết xe đổ, nếu không…” Mọi người hiểu mà! Có vài chuyện không cần phải nói rõ ra!
Tiểu Mã dương dương tự đắc, cho mấy người thèm khát nam nhân của tôi này, hừ, tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ đều cút ngay cho ông đây, hoa dại cỏ dại đều phải né sang một bên, ta mới là phu nhân chính thức, phu nhân duy nhất!
Hoàn toàn là một bộ dáng tiểu nhân đắc chí!
Chuyện của Tiểu Mã đã giải quyết xong, bạn tốt Phương Tiểu Khởi có thể coi là thở phào nhẹ nhõm rồi. Hôm đó, Phương Tiểu Khởi dắt tay con trai ra khỏi cửa cô nhi viện mua đồ ăn vặt.
Có cha mình làm chỗ dựa, nguyện vọng của Tiểu Bạch cơ bản đều có thể thỏa mãn, hết cách rồi, ai bảo Phong boss là người bị bệnh nghe lời vợ tuyệt đối giai đoạn cuối chứ!
Trước đây Phong boss một tháng chỉ cho con trai uống nước ngọt một lần, bây giờ có Phương Tiểu Khởi làm chỗ dựa, biến thành một tuần một lần, một tháng một lon lớn không ít không nhiều, biến thành một tuần một lon nhỏ. Tiểu Bạch bĩu môi, không hổ là làm ăn, đều là gian thương, hừ!
Có điều là một boss nhỏ có đầu óc, chỉ nhìn một chút liền biết một tuần một lon nhỏ có lợi hơn!
Có đủ các loại nước ngọt để uống, nghĩ lại cảm thấy thật tốt đẹp!
Ở ngoài sân nơi hàng rào, có một đại lão gia tử uy nghi vừa nhìn đã biết chính là một đại nhân vật đã về hưu, đi qua đi lại, bên cạnh là một ông quản gia trung niên đeo kính râm. Lão gia tử mặc dù lớn tuổi, thế nhưng lưng vẫn thẳng tắp, ánh mắt sau kính lão sắc bén hữu thần, cũng thấm cả phong sương. Nhìn thấy gương mặt kia của Phương Tiểu Khởi, trong nháy mắt, mày hơi nhíu lại, mắt sáng lên.
Phương Tiểu Khởi nhìn qua, thấy lão già này có chút quen mắt, suy nghĩ cẩn thận, đoán chừng là đại nhân vật nào đó, mình không cẩn thận đã từng gặp mặt. Từ khi cùng nam nhân của mình đi khắp tầng lớp thượng lưu của xã hội, từng thấy đủ mọi bộ dáng của từng loại người, Phương Tiểu Khởi dĩ nhiên đã trở nên bình tĩnh, không còn căng thẳng và không dễ chịu như lúc đầu. Huống chi cái gọi là lịch sử đen của mình đã được làm sáng tỏ, thì càng thêm tự tin thẳng lưng ưỡn ngực đối mặt với mọi người trong giới kinh doanh!
Có điều vừa nhìn thì lão già này giống như là đến tìm người thì đúng hơn, Phương Tiểu Khởi nhiệt tình thiện lương liền dừng bước lại hỏi thăm một chút.
Lão gia tử nhìn Phương Tiểu Khởi có chút thất thần, bị quản gia bên người gọi vài tiếng mới hoàn hồn.
“Lão gia tử xin chào, đến cô nhi viện tìm người? Có cần con giúp một tay không?”
Lão gia tử nở nụ cười hiền lành, cả người đều nhu hòa đi rất nhiều, “A, không làm phiền con, người ta muốn tìm đã gặp được. Xin hỏi người trẻ tuổi tên gọi là gì?”
“Con gọi là Phương Khởi.”
“Phương Khởi à, tốt… tốt lắm!”
Phương Tiểu Khởi cười cười, thật biết cách làm người ta yêu mến, “Lão gia tử vậy nếu người không có chuyện gì thì cháu đi trước đây, cháu đưa con trai đi mua đồ. Tiểu Bạch, chào ông đi.”
“Tạm biệt ông!” Tiểu Bạch theo thói quen chưng ra khuôn mặt nho nhỏ, tiểu boss từ lúc sinh ra đã mang theo trực giác nhạy cảm, cảm thấy đối phương không hề đơn giản, hừ, có sát khí, may là có mình ở đây, hoàn toàn có thể bảo vệ baba của mình!
Nhìn hai cha con trước mặt, lại nghĩ tới scandal huyên náo của Phong boss và người mẫu nào đó, lão gia tử rốt cục tin rằng đây quả nhiên là hai cha con ruột, tiểu tử Phong Thắng này quả nhiên không tệ, đứa bé Phương Khởi này ở cùng hắn quả là làm cho người ta yên lòng.
Mọi người hỏi lão già này rốt cuộc là ai?! Chân tướng chỉ có một! Ông ta chính là Nhâm lão gia tử, cha của Nhâm cặn bã!
Không sai, Nhâm lão gia tử cũng chỉ là một lão nhân gia thích bát quái mà thôi, ha ha ha!
Nhìn hai cha con nắm tay nhau đi xa dần, khóe mắt Nhâm lão gia tử có chút ướt át, tháo kính lão xuống, tiếp lấy khăn mùi xoa quản gia đưa cho lau lau mắt.
Nhìn thấy vẻ mặt này của lão gia tử nhà mình, hẳn đã tám phần mười là sự thật, vì vậy thấp giọng hỏi, “Lão gia tử, ngài chắc chắn?”
“Chắc chắn, chắc chắn, đứa nhỏ đáng thương, cuối cùng tôi cũng tìm được nó rồi, ai… Tôi có lỗi với nó, Tòng Phi càng thêm có lỗi với nó, kết cục ngày hôm nay cũng là ông trời báo ứng!”
Ồ ồ, WTF, tình huống gì vậy?!
Quần chúng vây xem chấm hỏi đầy đầu, thế này là thế nào? Chẳng lẽ lại là muốn trình diễn cảnh phim thần tượng cẩu huyết?! Quần chúng vây xem trợn to hai mắt, phi thường mong chờ, đúng loại nhân loại địa cầu nhàm chán!
Không sai, trong cuộc sống thỉnh thoảng cũng sẽ xảy ra một vài chuyện cẩu huyết, không thì cũng đã không xuất hiện phim thần tượng cẩu huyết, chẳng qua cũng chỉ là phóng đại mọi chuyện trong cuộc sống lên mà thôi.
Mà đại boss và phu nhân của chúng ta đã có nhân sinh kì diệu, đương nhiên cũng sẽ có nhân sinh cẩu huyết.
Phương Tiểu Khởi mặc dù là cô nhi, thế nhưng cậu cũng có cha mẹ, chỉ là tạm thời không biết cha mẹ là ai mà thôi. Mà chân tướng là, cha ruột Phương Tiểu Khởi chính là Nhâm lão gia tử, nhưng mẹ của cậu thì không phải là phu nhân chính thống của Nhâm lão gia tử, mà là một khuê tú dòng dõi thư hương ôn nhu, có học, hiểu lễ nghĩa. Nói cách khác, Phương Tiểu Khởi và Nhâm Tòng Phi thực ra là an hem cùng cha khác mẹ!
Gút mắc trong đó thực ra lại chính là cả một đời người, nói ra thì rất dài, nên tóm tắt một chút vậy.
Mẹ của Phương Khởi tên là Phương Huệ Lan, người cũng như tên, huệ chất lan tâm, cha mẹ đều là giáo sư đại học. Phương Huệ Lan thông minh dịu dàng, ánh mắt trong trẻo, tựa như một nữ thần ánh sáng! Nghiêm túc nghiên cứu học thuật, tuổi còn trẻ đã trở thành một giảng viên.
( 蕙質蘭心 chất huệ lòng lan, chỉ người cao nhã, cao khiết)
Vào lúc ấy Nhâm lão gia tử còn là một mỹ thanh niên giai đoạn phản nghịch, trong nhà nghèo khó, chưa từng đọc sách gì, thế nhưng người lại rất thông minh! Còn ít tuổi nhưng đã làm công bên ngoài. Vô tình, gặp được Phương Huệ Lan, đến đây tâm hồn vốn luôn luân hãm, tối tăm liền được khai sáng, bắt đầu theo đuổi kịch liệt!
Thứ gọi là nghiệt duyên đại để như vậy, Phương Huệ Lan một người phụ nữ thông minh như vậy cứ mơ mơ hồ hồ mà bị theo đuổi thành công. Ông bà Phương gia đương nhiên là bị đả kích, sống chết cũng không đồng ý!
Phương Huệ Lan tuy rằng dịu dàng, thế nhưng lúc bắt đầu nóng nảy cũng rất cố chấp, quyết định của bản thân sẽ không dễ dàng thay đổi!
Sau đó chính là tình tiết vua hố, Nhâm lão gia tử trẻ tuổi cùng Phương mama trong một lần tình cảm át lí trí cứ thế mà lăn giường. Hai người quyết tâm ở bên nhau cùng vượt qua gian khó, sẽ không dễ dàng buông bỏ nhau.
Nhưng mà, mẹ của Nhâm Tòng Phi vừa vặn là một tiểu thư cùng làm việc với Nhâm lão gia tử, cũng coi trọng Nhâm lão gia tử. Biết được sự tồn tại của Phương Huệ Lan, liền bắt đầu làm khó dễ chia rẽ bọn họ. Thậm chí còn liên hợp với ông bà Phương, muốn cướp con gái về!
Cứ như vậy cẩu huyết đến cẩu huyết đi, kết quả cuối cùng đương nhiên là Nhâm lão gia tử rưng rưng cưới mẹ Nhâm Tòng Phi, mà Phương mama tim như bị đao cắt, cũng không tìm tới chất vấn, bởi vì là một khuê tú, khóc lóc om sòm chất vấn thật chẳng có ý nghĩa gì, chia tay thì cứ chia tay đi.
Phương Huệ Lan rời khỏi thành phố, rời xa cha mẹ, một mình sống ở thành phố S.
Cứ như vậy, Phương Huệ Lan sầu não uất ức, thân thể bởi vì quá đỗi ưu tư, trở nên càng ngày càng kém hơn, càng bi thảm hơn hay cũng coi như là may mắn chính là, Phương Huệ Lan phát hiện mình mang thai!
Vì đứa nhỏ trong bụng, Phương Huệ Lan có hy vọng sống tiếp, tuy rằng ăn gì cũng bị nôn ra hết, nhưng vì đảm bảo dinh dưỡng cho đứa nhỏ, nôn hay khó chịu hơn cũng cố chịu đựng.
Cái ngày Phương Tiểu Khởi ra đời ấy, Phương Huệ Lan một mình nhịn đau gọi xe đến bệnh viện phụ sản. Bởi cơ thể khó sinh nên chảy nhiều máu, hơn nữa lúc đó trình độ chữa bệnh chưa tân tiến, người lớn và đứa nhỏ chỉ có thể chọn một!
Phương Huệ Lan không chút do dự lựa chọn đứa nhỏ, sau đó xin bác sĩ điều trị giao con mình cho viện trưởng cô nhi viện là Dương Thục Cầm, trước khi lâm chung đặt tên con là Phương Khởi.
Vào lúc ấy, viện trưởng nãi nãi còn là một người phụ nữ trẻ tuổi bướng bỉnh (?), chưa làm viện trưởng cô nhi viện, là bạn học thời đại học của Phương Huệ Lan, xem như là quan hệ bạn bè không tồi!
Nói cách khác viện trưởng nãi nãi đã sớm biết mẹ đẻ của Phương Tiểu Khởi là ai, nhưng vì không muốn làm cho bạn mình thương tâm, cũng không cần phải làm cho đời kế tiếp thương tâm theo, liền nói Phương Tiểu Khởi là nhặt được trước cửa cô nhi viện!
Đương nhiên, viện trưởng nãi nãi thật sự không biết cha ruột của Phương Tiểu Khởi là ai, bởi vì bạn thân của mình quá bướng bỉnh, không muốn nhắc lại, nếu không, lấy tính tình hung hăng của Dương Thục Cầm, đã sớm tới Nhâm thị đánh cho Nhâm lão gia tử một trận tơi bời rồi!
Quần chúng vây xem hỏi, Dương Thục Cầm chỉ là một người phụ nữ thì làm sao có thể hung thần ác sát xông vào được biệt thự của Nhâm gia?! Đừng nói vậy, chuyện này là thật sự có thể đó! Viện trưởng nãi nãi là người có quan hệ với mấy cán bộ cấp cao, nếu không thì sao có thể làm viện trưởng của một cô nhi viện quốc lập! Hoàn toàn bạo ngược không thể giải thích nổi!
Tác giả :
Đại Hà Hà