Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Chương 63: Ra ngoài
Edited by Bà Còm in Wattpad
Khấu Lẫm đã đáp ứng nhượng bộ, Sở Dao cũng quyết định thay mặt cha nàng nhường một bước: “Được rồi, để thiếp gặp tiểu cữu cữu...”
“Đi thương lượng với cha là được rồi, không được đi tìm Tạ Tòng Diễm.” Vẻ mặt Khấu Lẫm đột nhiên nghiêm túc, cúi đầu nói, “Ta vẫn luôn chưa rảnh để hỏi vấn đề này, rốt cuộc nàng biết Tạ Tòng Diễm không phải cữu cữu ruột thịt của nàng từ khi nào?”
“Trước đây không lâu.” Sở Dao vẫn sẽ không nói rõ thân phận của Tạ Tòng Diễm, nhưng nếu Khấu Lẫm đã đoán được một phần thì nàng không cần thiết giấu giếm, “Lúc ấy thiếp cũng rất hoảng sợ.”
“Nghĩ đến cũng phải.” Khấu Lẫm “Hừ” một tiếng, “Bằng không, với tâm tư khuynh mộ võ tướng từ nhỏ của nàng, sợ là không tới phiên Ngu Thanh. Tạ Tòng Diễm mới là lựa chọn tốt nhất chứ gì?”
Sở Dao ăn ngay nói thật: “Tiểu cữu cữu xưa nay thật sự là niềm tự hào của thiếp.”
Khi nàng còn niên thiếu, Tạ Tòng Diễm ở chiến trường Bắc Cảnh giữ yên quan ải, đánh bại Bắc Nguyên. Khi Tạ Tướng quân khải hoàn hồi kinh, bá tánh đứng chật hai bên đường đón chào, nàng đứng trong đám người chỉ vào Tạ Tòng Diễm, kiêu ngạo nói với mọi người: “Đó là cữu cữu của ta”.
Nàng cũng phải công nhận, nếu từ nhỏ Tạ Tòng Diễm đã nói cho nàng, chắc hẳn khi con tim thanh xuân của nàng rung động thì người nàng thích thật không phải Ngu Thanh, mà chính là Tạ Tòng Diễm.
Cho nên gần đây Sở Dao càng thêm tin tưởng, lúc trước nàng cho rằng Tạ Tòng Diễm muốn giam cầm nàng, thật là chỉ vì nàng mang tâm tiểu nhân.
Tạ Tòng Diễm sớm đã buông tay, chính vì e ngại thân phận cữu cữu không thể cho nàng bất luận tương lai gì. Mà khi nàng trong lúc vô tình biết được sự thật, lời đầu tiên Tạ Tòng Diễm thú nhận với nàng là chân tướng của vụ té lầu. Biết rõ khi nói thẳng ra thì nàng sẽ vì vậy mà bài xích mình, thế nhưng Tạ Tòng Diễm không hề kèm theo một tia biện giải. Tiểu cữu cữu đã có tâm đoạn tuyệt hết tất cả mọi khả năng để được đến bên nàng, cô đơn gánh chịu những nỗi không cam lòng.
Sở Dao theo bản năng xoa xoa đầu gối, Khấu Lẫm thấy nàng hơi thất thần, nguy hiểm nheo mắt.
Sở Dao cảm giác được cơ bắp hai cánh tay đang ôm nàng đột nhiên gồng chặt, vội vàng hoàn hồn giải thích: “Thiếp đã coi Tạ Tòng Diễm như cữu cữu ruột mà đối đãi gần hai mươi năm, sao có thể sửa được?”
Nghe thế, Khấu Lẫm chậm rãi lơi lỏng. Thế nhưng trong lòng hắn vẫn ẩn ẩn không yên, phải nhanh chóng "ăn" nàng sạch sẽ mới được. Cảm thấy chính mình khôi phục không tồi, đâu cần thiết phải chờ đến buổi tối mới thử lại, hắn ôm Sở Dao đứng dậy đi tới trước cửa kêu: “Tiểu Giang.”
“Đại nhân?”
“Ngươi ra sảnh ngoài kêu Sở Tiêu tới nơi này, đánh hắn hôn mê ném vào phòng cách vách...”
Sở Dao liền biết ý đồ của phu quân, vội vàng khuyên nhủ: “Dùng mê dược là được.”
Khấu Lẫm chỉ có thể đổi lại mệnh lệnh.
Đoạn Tiểu Giang ở bên ngoài ngẩn người: “Vâng ạ.”
Khấu Lẫm ôm nàng đi đến mép giường: “Vậy là được rồi phải không?”
Sở Dao trong lòng thấp thỏm nên chẳng thấy nửa điểm thẹn thùng: “Hẳn là có thể. Bình thường khi thiếp ngủ rồi, cho dù ca ca bị vựng máu thì thiếp cũng không có phản ứng gì.”
Khấu Lẫm đặt nàng xuống giường: “Vậy chúng ta thử nhé.”
“Khoan đã.” Sở Dao giữ chặt phu quân, cẩn thận dặn dò, “Nếu thật sự thiếp vựng...” Vựng nam nhân chẳng lẽ nói ra miệng? “Tóm lại, nếu thiếp bị ngất đi thì trước tiên chàng hãy chờ một chút, nếu trong một khắc ca ca không tỉnh thì tức là sẽ không nhập thân, đến lúc đó chàng hãy tiếp tục...” ????
“Vậy ta đây có khác gì một tên hái hoa tặc lợi dụng tình hình?”
Khấu Lẫm ôm nàng nằm xuống, chỉ nghĩ đến chuyện này là hắn liền cảm thấy vô vị. Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một vấn đề, sống lưng lập tức cứng còng.
Sở Dao cuộn người trong lồng ngực Khấu Lẫm cảm thụ rõ ràng, ngửa đầu hỏi: “Chàng sao thế?”
“À, không có việc gì.” Khấu Lẫm chợt nhếch môi, hôn lên trán nàng một cái, “Ta chỉ bỗng nhiên nhớ tới ta phải hồi nha môn xử lý chút chuyện. Chúng ta đợi đến buổi tối rồi thử lại nhé.” Vừa nói vừa nhanh chóng xoay người xuống giường, từ ngăn tủ lấy ra Tú Xuân đao vội vàng phóng ra cửa đuổi theo Đoạn Tiểu Giang, ngay cả áo lông chồn cũng chưa kịp khoác.
Sở Dao ngồi dậy nhìn theo bóng dáng phu quân có chút ngẩn ngơ. Theo sự hiểu biết của nàng về Khấu Lẫm, phản ứng như vậy nhất định là có đại sự gì sắp xảy ra.
*By Bà Còm in Wattpad*
Trong phòng khách, Sở Tiêu vừa ăn vừa nói: “Thật ra ta cảm thấy Khấu đại nhân nói cũng có lý -- rốt cuộc cữu cữu cũng đã dọn ra tự lập môn hộ, không thể vẫn luôn trông coi nhà chúng ta. Cho dù nhân phẩm Khấu đại nhân có vặn vẹo thế nào thì cũng đã vào Sở gia ở rể, thành muội phu của ta, để y quản gia cũng không có gì không đúng.”
Sở Tiêu trước nay vẫn nhớ kỹ lần trước hắn và muội muội đi cứu Ngu Thanh, gia phó trong phủ chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của Tạ Tòng Diễm cản trở hắn, “Hơn nữa Khấu đại nhân cũng dư khả năng để làm chuyện này.”
Cho dù hắn khó chịu với Khấu Lẫm thế nào, nhưng làm việc ở Cẩm Y Vệ mấy tháng hắn phải công nhận năng lực của Khấu Lẫm không thể nghi ngờ.
Ngu Thanh nhìn hắn ăn, càng nhìn càng thấy hắn ngốc nghếch một cách đáng yêu: “Ngươi phân tích đạo lý khá rõ ràng, vậy ngươi có biết: để Tạ Tướng quân quản gia và để Khấu đại nhân quản gia có ảnh hưởng gì đối với ngươi hay không?”
“Hả?”
“Tạ Tướng quân quản gia, chi phí ăn mặc của ngươi vẫn như cũ. Đổi thành Khấu đại nhân quản gia, sau này cho dù xài một văn tiền ngươi cũng phải trình bày tỉ mỉ dùng ở nơi nào.”
Sở Tiêu kẹp miếng nem rán ngẩn ngơ: “Không đến mức như vậy chứ?”
Ngu Thanh vốn dĩ cũng cảm thấy không đến mức như vậy, nhưng từ lần trước mặc áo giáp tơ vàng bị Sở Dao giáo dục một phen, quả thật đã khiến Ngu Thanh tăng thêm vài phần hiểu biết về Khấu Lẫm. Nàng cầm lấy quả táo cắn “ rộp” một miếng, nhướng mày: “Đích xác không đến mức như vậy, bởi vì có khả năng ngay cả một văn tiền ngươi cũng lấy không được.”
Sở Tiêu vẫn chưa bị thuyết phục lắm.
Bỗng nghe giọng nói nghiêm nghị của Khấu Lẫm từ hàng lang truyền vào: “Sở Tiêu, ngươi chuẩn bị ăn luôn mấy cái đĩa hay sao? Đi thôi, hồi nha môn!”
Sở Tiêu vội vàng nhét toàn bộ miếng nem rán vào miệng, cần lấy khăn ướt thị nữ đưa tới lau tay: “Tới ngay.”
Còn lại một mình Ngu Thanh là khách nên cũng không thể tiếp tục ngồi lì trong phòng, bèn theo hắn cùng nhau rời đi.
*By Bà Còm in Wattpad*
Ngoài cổng chính của phủ Thượng thư.
Chưa qua canh năm trời vẫn còn u ám, lại vừa đổ trận bão tuyết nên trên đường tuyết phủ dày cộm, người đi lại thưa thớt.
Sở Tu Ninh dẫm lên tấm lót chân chuẩn bị lên xe ngựa, nghe thấy phía sau Khấu Lẫm hô lớn: “Thượng Thư đại nhân, hạ quan cũng chuẩn bị hồi nha môn. Cẩm Y Vệ và Lại Bộ chỉ cách một con phố, tiện thể cho hạ quan đi nhờ đoạn đường này được không ạ?”
Hai người vốn đã đồng ý trước, về phủ là quan hệ nhạc phụ tế tử, ra phủ chỉ là đồng liêu. Sở Tu Ninh không tiện cự tuyệt: “Khấu Chỉ Huy Sứ mời.”
Đợi Khấu Lẫm ngồi ổn bên sườn trái, gia phó nâng lên tấm lót chân suýt nữa khiến Sở Tiêu nhào ra muốn lên xe ngựa trợt té: “Thiếu gia cẩn thận!”
Sở Tu Ninh thu gọn vạt áo quan phục, hơi cúi người muốn kéo nhi tử lên xe: “Chậm một chút, tuyết ngưng rồi thì mặt đường sẽ kết băng.”
Sở Tiêu vừa mới định nắm lấy cánh tay đang vươn ra của phụ thân, Khấu Lẫm giơ chân đá qua. Hắn không hề dùng lực nhưng cũng đủ khiến Sở Tiêu kinh hô một tiếng ngã ra phía sau. Cú đá này là của Khấu Lẫm nên đám gia phó trăm triệu lần không dám đỡ Sở Tiêu, chỉ vội vàng nằm rạp xuống đường để làm đệm người tránh cho Sở Tiêu té bị thương.
Khấu Lẫm thản nhiên thu chân lại, không màng vẻ mặt xanh mét của Sở Tu Ninh, nhàn nhạt nói: “Sở Tiêu, ra khỏi phủ Thượng thư thì ngươi không phải đại cữu tử của bản quan mà chỉ là một cấp dưới mà thôi. Ngươi là một Bách hộ quèn mà cũng muốn ngồi chung xe với bản quan, ngươi có biết quy củ hay không? Phụ thân ngươi là thầy dạy của Thái Tử, chẵng lẽ dạy ngươi như vậy?”
Sở Tiêu bò dậy từ trên người gia phó, trong lòng chửi CMN, mới vừa rồi còn nói lời bênh vực hắn, đầu mình nhất định bị cửa kẹp rồi! Nhưng hắn vẫn khom người ôm quyền: “Thuộc hạ biết sai!”
Sở Tiêu đang chuẩn bị sai gia phó dẫn ngựa thì nghe Khấu Lẫm nói: “Ngươi và Tiểu Giang cùng nhau theo xe hộ vệ.”
Canh giờ này Ngũ Thành Binh Mã Tư chưa phái người dọn sạch tuyết trên đường, bắt hắn chạy bộ trên đường tuyết ngập gần tới đầu gối theo xe, rõ ràng là muốn làm khó dễ hắn. Sở Tiêu khẽ cắn môi, lại ôm quyền: “Tuân lệnh!”
Cửa xe khép lại, bánh xe lăn trên đường tuyết in thành hai vệt dài thật sâu. Sở Tu Ninh ngồi bất động, sắc mặt đã khôi phục như bình thường, Khấu Lẫm liếc nhìn ông một cái: “Sở Thượng Thư đang đau lòng?”
Sở Tu Ninh không nói.
“Sở Thượng Thư không cảm thấy ngài quá mức cưng chiều nhi nữ?” Khấu Lẫm dựa lưng vào vách xe, khép mắt lại nói, “Lệnh ái thông tuệ, chỉ cần đề điểm một chút liền hiểu rõ tất cả, không phải là không thích hợp vào quan trường, chỉ là Sở Thượng Thư không chịu dạy dỗ thêm. Nàng chỉ biết nhân tâm hiểm ác qua sách vở, lại đối với hai chữ hiểm ác không hề hiểu sâu. Lệnh lang thì càng khỏi nói... Thượng Thư đại nhân, vấn đề giáo dục hài tử hạ quan không có kinh nghiệm, nhưng cũng biết nếu chỉ cần dựa vào sách vở là vô dụng. Nếu chỉ sống dưới sự che chở của ngài mà không nếm chút mùi đau khổ chịu chút thiệt thòi, vậy thì không bao giờ có thể trưởng thành.”
“Ta nên giáo dục nhi nữ như thế nào không nhọc phiền Khấu Chỉ Huy Sứ.” Sở Tu Ninh chậm rãi quay đầu liếc hắn một cái.
“Hạ quan chỉ là suy nghĩ xa hơn một chút mà thôi. Con người sống trên thế gian luôn gặp phải những chuyện ngoài ý muốn. Nếu nói dại Sở Thượng Thư ngài tao ngộ bất hạnh đi đời nhà ma thì sao?” Khấu Lẫm mở to mắt, nhướng mày, “Lệnh ái còn có hạ quan sủng ái thay ngài, nhưng lệnh lang thì thế nào? Thật ra hạ quan có thể nể tình lệnh ái mà cho hắn miếng cơm ăn, nhưng tóm lại cũng chỉ có thể cho hắn cơm ăn mà thôi.”
“Khấu Chỉ Huy Sứ so với ta, còn không biết ai mệnh dài hơn ai.” Sở Tu Ninh khẽ cười, “Hôm qua ngươi lôi Tống Thế Quân đang sống sờ sờ ra đông chết, Tống gia coi bộ đang muốn lật trời, cũng may còn có Tống Tích đè nặng, nhưng sổ con buộc tội ngươi khẳng định sẽ có.”
Khấu Lẫm nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
“Mắt thấy đã tới cuối năm, mấy tôn tử Tống gia sẽ trở lại kinh thành, à, nói không chừng là đã trở lại.” Sở Tu Ninh tiếp tục, trong giọng nói pha chút bất mãn, “Mượn vụ rắc rối kia, ta vốn định khiến Tống gia cụp đuôi một thời gian. Đang êm đẹp vì sao Khấu Chỉ Huy Sứ phải lôi Tống Thế Quân đang sống sờ sờ đông chết?”
“Tống gia không bao giờ chịu cụp đuôi! Bức họa Núi Sông Vạn Dặm còn chưa có manh mối, nếu không khiến cho bọn chúng nhảy dựng lên thì làm sao hạ quan bắt được nhược điểm? Huống chi tổ chức "Ảnh" kia chưa bị diệt trừ, Sở Thượng Thư cho rằng chuyện này đã chấm dứt?” Khấu Lẫm vuốt ve nhẫn ban chỉ vàng, rũ mắt nói, “Sở Tiêu và Ngu Thanh vẫn còn nguy hiểm, tuy nhiên hiện tại người càng bị nguy hiểm hơn chính là Thượng Thư đại nhân.”
Sở Tu Ninh nhíu mày: “Dựa vào đâu mà lại nói thế?”
Khấu Lẫm dùng ngón út thoáng đẩy cửa sổ lộ ra một khe nhỏ, ghé mắt quan sát kỹ bên ngoài: “Đêm qua đầu người Huyện lệnh Thanh Hà được đưa tới.”
Sở Tu Ninh híp mắt: “Ta đã nhận được không ít, không chỉ là đầu người. Đám người giang hồ làm việc cũng biết đúng mực, sát hại Lại Bộ Thượng Thư so với sát hại Huyện lệnh, mức độ trả đũa phải nhận hoàn toàn khác nhau.”
“Nhưng kỳ này thật là một cơ hội rất tốt để đám tôn tử Tống gia lợi dụng, rốt cuộc nếu không phải ngài bày mưu vạch mặt Tống Diệc Phong ở thời điểm cuối cùng, nói không chừng Tống Thế Quân sẽ không chết, nỗi hận này Tống Diệc Phong không thể nào nuốt xuống. Trong đám tôn tử Tống gia thì Tống Thế Tĩnh và Tống Thế Quân thân cận nhất, gã kia là kẻ có thù tất báo, khi hành quân có một đặc điểm chính là ‘Thần tốc’, cho dù bản thân chưa chuẩn bị đầy đủ cũng thích giết người nhoáng một cái trở tay không kịp.”
“Ý của ngươi là, vụ án ở huyện Thanh Hà là do Tống Thế Tĩnh âm thầm giở trò quỷ?”
Khấu Lẫm lắc đầu, vẫn xuyên qua khe hở nhìn chằm chằm bên ngoài.
Ánh mắt hắn sắc bén cực độ, tựa như một con sói đang theo dõi con mồi trong bóng đêm: “Vụ án ở huyện Thanh Hà nhất định không hề quan hệ với Tống gia, thực sự có người giang hồ giết Huyện lệnh đưa đầu cho ngài. Tống Thế Tĩnh chỉ là đúng lúc lợi dụng cơ hội này tới đuổi giết ngài. Cho dù ngài chết hay trọng thương thì hơn phân nửa đều sẽ nghĩ đến vụ đầu người, nghĩ đến vụ án ở huyện Thanh Hà chứ không nghĩ đến Tống gia, đặc biệt lúc này Tống Thế Tĩnh vốn không nên có mặt trong kinh, phủi sạch không còn một dấu vết.”
Sở Tu Ninh vẫn không tin Tống Thế Tĩnh to gan như vậy, lắc đầu nói: “Dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của Khấu Chỉ Huy Sứ.”
Khấu Lẫm hơi nhếch môi lộ ra nụ cười âm hiểm: “Thật không khéo hạ quan và hắn đều cùng một loại người, do đó chỉ cần "suy bụng ta ra bụng người" là sẽ hiểu ngay. Nếu đổi lại thành hạ quan thì hạ quan cũng sẽ làm như vậy, bởi vì sáng nay đích xác "Thiên thời địa lợi nhân hoà", còn không động thủ thì thật ngứa ngáy khó nhịn...”
Dừng một chút, Khấu Lẫm lẩm bẩm lầu bầu tự nói với mình, “Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không bằng ta! Nếu là ta, trước buổi hỉ yến đêm qua nên tìm biện pháp giết lão Hồ li, như vậy Dao Dao phải giữ đạo hiếu ba năm, "Một hòn đá ném hai chim". Hôm nay đã kết hôn xong rồi, nếu lão Hồ li chết đi thì cả nữ nhi và gia nghiệp đều dâng vào tay kẻ đã đông chết Tống Thế Phong, nói không chừng ta còn phải cảm tạ hắn trượng nghĩa ra tay... Nói đến cùng, gã kia vẫn còn rất ngu xuẩn không biết tính toán...”
Khấu Lãm chỉ đang hứng chí chọc ra khuyết điểm của đối thủ để khinh bỉ, Sở Tu Ninh duỗi tay vỗ vỗ vai hắn nhắc nhở: “Ta vẫn còn sống sờ sờ đang ngồi đây.”
Khấu Lẫm đã đáp ứng nhượng bộ, Sở Dao cũng quyết định thay mặt cha nàng nhường một bước: “Được rồi, để thiếp gặp tiểu cữu cữu...”
“Đi thương lượng với cha là được rồi, không được đi tìm Tạ Tòng Diễm.” Vẻ mặt Khấu Lẫm đột nhiên nghiêm túc, cúi đầu nói, “Ta vẫn luôn chưa rảnh để hỏi vấn đề này, rốt cuộc nàng biết Tạ Tòng Diễm không phải cữu cữu ruột thịt của nàng từ khi nào?”
“Trước đây không lâu.” Sở Dao vẫn sẽ không nói rõ thân phận của Tạ Tòng Diễm, nhưng nếu Khấu Lẫm đã đoán được một phần thì nàng không cần thiết giấu giếm, “Lúc ấy thiếp cũng rất hoảng sợ.”
“Nghĩ đến cũng phải.” Khấu Lẫm “Hừ” một tiếng, “Bằng không, với tâm tư khuynh mộ võ tướng từ nhỏ của nàng, sợ là không tới phiên Ngu Thanh. Tạ Tòng Diễm mới là lựa chọn tốt nhất chứ gì?”
Sở Dao ăn ngay nói thật: “Tiểu cữu cữu xưa nay thật sự là niềm tự hào của thiếp.”
Khi nàng còn niên thiếu, Tạ Tòng Diễm ở chiến trường Bắc Cảnh giữ yên quan ải, đánh bại Bắc Nguyên. Khi Tạ Tướng quân khải hoàn hồi kinh, bá tánh đứng chật hai bên đường đón chào, nàng đứng trong đám người chỉ vào Tạ Tòng Diễm, kiêu ngạo nói với mọi người: “Đó là cữu cữu của ta”.
Nàng cũng phải công nhận, nếu từ nhỏ Tạ Tòng Diễm đã nói cho nàng, chắc hẳn khi con tim thanh xuân của nàng rung động thì người nàng thích thật không phải Ngu Thanh, mà chính là Tạ Tòng Diễm.
Cho nên gần đây Sở Dao càng thêm tin tưởng, lúc trước nàng cho rằng Tạ Tòng Diễm muốn giam cầm nàng, thật là chỉ vì nàng mang tâm tiểu nhân.
Tạ Tòng Diễm sớm đã buông tay, chính vì e ngại thân phận cữu cữu không thể cho nàng bất luận tương lai gì. Mà khi nàng trong lúc vô tình biết được sự thật, lời đầu tiên Tạ Tòng Diễm thú nhận với nàng là chân tướng của vụ té lầu. Biết rõ khi nói thẳng ra thì nàng sẽ vì vậy mà bài xích mình, thế nhưng Tạ Tòng Diễm không hề kèm theo một tia biện giải. Tiểu cữu cữu đã có tâm đoạn tuyệt hết tất cả mọi khả năng để được đến bên nàng, cô đơn gánh chịu những nỗi không cam lòng.
Sở Dao theo bản năng xoa xoa đầu gối, Khấu Lẫm thấy nàng hơi thất thần, nguy hiểm nheo mắt.
Sở Dao cảm giác được cơ bắp hai cánh tay đang ôm nàng đột nhiên gồng chặt, vội vàng hoàn hồn giải thích: “Thiếp đã coi Tạ Tòng Diễm như cữu cữu ruột mà đối đãi gần hai mươi năm, sao có thể sửa được?”
Nghe thế, Khấu Lẫm chậm rãi lơi lỏng. Thế nhưng trong lòng hắn vẫn ẩn ẩn không yên, phải nhanh chóng "ăn" nàng sạch sẽ mới được. Cảm thấy chính mình khôi phục không tồi, đâu cần thiết phải chờ đến buổi tối mới thử lại, hắn ôm Sở Dao đứng dậy đi tới trước cửa kêu: “Tiểu Giang.”
“Đại nhân?”
“Ngươi ra sảnh ngoài kêu Sở Tiêu tới nơi này, đánh hắn hôn mê ném vào phòng cách vách...”
Sở Dao liền biết ý đồ của phu quân, vội vàng khuyên nhủ: “Dùng mê dược là được.”
Khấu Lẫm chỉ có thể đổi lại mệnh lệnh.
Đoạn Tiểu Giang ở bên ngoài ngẩn người: “Vâng ạ.”
Khấu Lẫm ôm nàng đi đến mép giường: “Vậy là được rồi phải không?”
Sở Dao trong lòng thấp thỏm nên chẳng thấy nửa điểm thẹn thùng: “Hẳn là có thể. Bình thường khi thiếp ngủ rồi, cho dù ca ca bị vựng máu thì thiếp cũng không có phản ứng gì.”
Khấu Lẫm đặt nàng xuống giường: “Vậy chúng ta thử nhé.”
“Khoan đã.” Sở Dao giữ chặt phu quân, cẩn thận dặn dò, “Nếu thật sự thiếp vựng...” Vựng nam nhân chẳng lẽ nói ra miệng? “Tóm lại, nếu thiếp bị ngất đi thì trước tiên chàng hãy chờ một chút, nếu trong một khắc ca ca không tỉnh thì tức là sẽ không nhập thân, đến lúc đó chàng hãy tiếp tục...” ????
“Vậy ta đây có khác gì một tên hái hoa tặc lợi dụng tình hình?”
Khấu Lẫm ôm nàng nằm xuống, chỉ nghĩ đến chuyện này là hắn liền cảm thấy vô vị. Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên một vấn đề, sống lưng lập tức cứng còng.
Sở Dao cuộn người trong lồng ngực Khấu Lẫm cảm thụ rõ ràng, ngửa đầu hỏi: “Chàng sao thế?”
“À, không có việc gì.” Khấu Lẫm chợt nhếch môi, hôn lên trán nàng một cái, “Ta chỉ bỗng nhiên nhớ tới ta phải hồi nha môn xử lý chút chuyện. Chúng ta đợi đến buổi tối rồi thử lại nhé.” Vừa nói vừa nhanh chóng xoay người xuống giường, từ ngăn tủ lấy ra Tú Xuân đao vội vàng phóng ra cửa đuổi theo Đoạn Tiểu Giang, ngay cả áo lông chồn cũng chưa kịp khoác.
Sở Dao ngồi dậy nhìn theo bóng dáng phu quân có chút ngẩn ngơ. Theo sự hiểu biết của nàng về Khấu Lẫm, phản ứng như vậy nhất định là có đại sự gì sắp xảy ra.
*By Bà Còm in Wattpad*
Trong phòng khách, Sở Tiêu vừa ăn vừa nói: “Thật ra ta cảm thấy Khấu đại nhân nói cũng có lý -- rốt cuộc cữu cữu cũng đã dọn ra tự lập môn hộ, không thể vẫn luôn trông coi nhà chúng ta. Cho dù nhân phẩm Khấu đại nhân có vặn vẹo thế nào thì cũng đã vào Sở gia ở rể, thành muội phu của ta, để y quản gia cũng không có gì không đúng.”
Sở Tiêu trước nay vẫn nhớ kỹ lần trước hắn và muội muội đi cứu Ngu Thanh, gia phó trong phủ chỉ biết tuân theo mệnh lệnh của Tạ Tòng Diễm cản trở hắn, “Hơn nữa Khấu đại nhân cũng dư khả năng để làm chuyện này.”
Cho dù hắn khó chịu với Khấu Lẫm thế nào, nhưng làm việc ở Cẩm Y Vệ mấy tháng hắn phải công nhận năng lực của Khấu Lẫm không thể nghi ngờ.
Ngu Thanh nhìn hắn ăn, càng nhìn càng thấy hắn ngốc nghếch một cách đáng yêu: “Ngươi phân tích đạo lý khá rõ ràng, vậy ngươi có biết: để Tạ Tướng quân quản gia và để Khấu đại nhân quản gia có ảnh hưởng gì đối với ngươi hay không?”
“Hả?”
“Tạ Tướng quân quản gia, chi phí ăn mặc của ngươi vẫn như cũ. Đổi thành Khấu đại nhân quản gia, sau này cho dù xài một văn tiền ngươi cũng phải trình bày tỉ mỉ dùng ở nơi nào.”
Sở Tiêu kẹp miếng nem rán ngẩn ngơ: “Không đến mức như vậy chứ?”
Ngu Thanh vốn dĩ cũng cảm thấy không đến mức như vậy, nhưng từ lần trước mặc áo giáp tơ vàng bị Sở Dao giáo dục một phen, quả thật đã khiến Ngu Thanh tăng thêm vài phần hiểu biết về Khấu Lẫm. Nàng cầm lấy quả táo cắn “ rộp” một miếng, nhướng mày: “Đích xác không đến mức như vậy, bởi vì có khả năng ngay cả một văn tiền ngươi cũng lấy không được.”
Sở Tiêu vẫn chưa bị thuyết phục lắm.
Bỗng nghe giọng nói nghiêm nghị của Khấu Lẫm từ hàng lang truyền vào: “Sở Tiêu, ngươi chuẩn bị ăn luôn mấy cái đĩa hay sao? Đi thôi, hồi nha môn!”
Sở Tiêu vội vàng nhét toàn bộ miếng nem rán vào miệng, cần lấy khăn ướt thị nữ đưa tới lau tay: “Tới ngay.”
Còn lại một mình Ngu Thanh là khách nên cũng không thể tiếp tục ngồi lì trong phòng, bèn theo hắn cùng nhau rời đi.
*By Bà Còm in Wattpad*
Ngoài cổng chính của phủ Thượng thư.
Chưa qua canh năm trời vẫn còn u ám, lại vừa đổ trận bão tuyết nên trên đường tuyết phủ dày cộm, người đi lại thưa thớt.
Sở Tu Ninh dẫm lên tấm lót chân chuẩn bị lên xe ngựa, nghe thấy phía sau Khấu Lẫm hô lớn: “Thượng Thư đại nhân, hạ quan cũng chuẩn bị hồi nha môn. Cẩm Y Vệ và Lại Bộ chỉ cách một con phố, tiện thể cho hạ quan đi nhờ đoạn đường này được không ạ?”
Hai người vốn đã đồng ý trước, về phủ là quan hệ nhạc phụ tế tử, ra phủ chỉ là đồng liêu. Sở Tu Ninh không tiện cự tuyệt: “Khấu Chỉ Huy Sứ mời.”
Đợi Khấu Lẫm ngồi ổn bên sườn trái, gia phó nâng lên tấm lót chân suýt nữa khiến Sở Tiêu nhào ra muốn lên xe ngựa trợt té: “Thiếu gia cẩn thận!”
Sở Tu Ninh thu gọn vạt áo quan phục, hơi cúi người muốn kéo nhi tử lên xe: “Chậm một chút, tuyết ngưng rồi thì mặt đường sẽ kết băng.”
Sở Tiêu vừa mới định nắm lấy cánh tay đang vươn ra của phụ thân, Khấu Lẫm giơ chân đá qua. Hắn không hề dùng lực nhưng cũng đủ khiến Sở Tiêu kinh hô một tiếng ngã ra phía sau. Cú đá này là của Khấu Lẫm nên đám gia phó trăm triệu lần không dám đỡ Sở Tiêu, chỉ vội vàng nằm rạp xuống đường để làm đệm người tránh cho Sở Tiêu té bị thương.
Khấu Lẫm thản nhiên thu chân lại, không màng vẻ mặt xanh mét của Sở Tu Ninh, nhàn nhạt nói: “Sở Tiêu, ra khỏi phủ Thượng thư thì ngươi không phải đại cữu tử của bản quan mà chỉ là một cấp dưới mà thôi. Ngươi là một Bách hộ quèn mà cũng muốn ngồi chung xe với bản quan, ngươi có biết quy củ hay không? Phụ thân ngươi là thầy dạy của Thái Tử, chẵng lẽ dạy ngươi như vậy?”
Sở Tiêu bò dậy từ trên người gia phó, trong lòng chửi CMN, mới vừa rồi còn nói lời bênh vực hắn, đầu mình nhất định bị cửa kẹp rồi! Nhưng hắn vẫn khom người ôm quyền: “Thuộc hạ biết sai!”
Sở Tiêu đang chuẩn bị sai gia phó dẫn ngựa thì nghe Khấu Lẫm nói: “Ngươi và Tiểu Giang cùng nhau theo xe hộ vệ.”
Canh giờ này Ngũ Thành Binh Mã Tư chưa phái người dọn sạch tuyết trên đường, bắt hắn chạy bộ trên đường tuyết ngập gần tới đầu gối theo xe, rõ ràng là muốn làm khó dễ hắn. Sở Tiêu khẽ cắn môi, lại ôm quyền: “Tuân lệnh!”
Cửa xe khép lại, bánh xe lăn trên đường tuyết in thành hai vệt dài thật sâu. Sở Tu Ninh ngồi bất động, sắc mặt đã khôi phục như bình thường, Khấu Lẫm liếc nhìn ông một cái: “Sở Thượng Thư đang đau lòng?”
Sở Tu Ninh không nói.
“Sở Thượng Thư không cảm thấy ngài quá mức cưng chiều nhi nữ?” Khấu Lẫm dựa lưng vào vách xe, khép mắt lại nói, “Lệnh ái thông tuệ, chỉ cần đề điểm một chút liền hiểu rõ tất cả, không phải là không thích hợp vào quan trường, chỉ là Sở Thượng Thư không chịu dạy dỗ thêm. Nàng chỉ biết nhân tâm hiểm ác qua sách vở, lại đối với hai chữ hiểm ác không hề hiểu sâu. Lệnh lang thì càng khỏi nói... Thượng Thư đại nhân, vấn đề giáo dục hài tử hạ quan không có kinh nghiệm, nhưng cũng biết nếu chỉ cần dựa vào sách vở là vô dụng. Nếu chỉ sống dưới sự che chở của ngài mà không nếm chút mùi đau khổ chịu chút thiệt thòi, vậy thì không bao giờ có thể trưởng thành.”
“Ta nên giáo dục nhi nữ như thế nào không nhọc phiền Khấu Chỉ Huy Sứ.” Sở Tu Ninh chậm rãi quay đầu liếc hắn một cái.
“Hạ quan chỉ là suy nghĩ xa hơn một chút mà thôi. Con người sống trên thế gian luôn gặp phải những chuyện ngoài ý muốn. Nếu nói dại Sở Thượng Thư ngài tao ngộ bất hạnh đi đời nhà ma thì sao?” Khấu Lẫm mở to mắt, nhướng mày, “Lệnh ái còn có hạ quan sủng ái thay ngài, nhưng lệnh lang thì thế nào? Thật ra hạ quan có thể nể tình lệnh ái mà cho hắn miếng cơm ăn, nhưng tóm lại cũng chỉ có thể cho hắn cơm ăn mà thôi.”
“Khấu Chỉ Huy Sứ so với ta, còn không biết ai mệnh dài hơn ai.” Sở Tu Ninh khẽ cười, “Hôm qua ngươi lôi Tống Thế Quân đang sống sờ sờ ra đông chết, Tống gia coi bộ đang muốn lật trời, cũng may còn có Tống Tích đè nặng, nhưng sổ con buộc tội ngươi khẳng định sẽ có.”
Khấu Lẫm nhún vai tỏ vẻ không sao cả.
“Mắt thấy đã tới cuối năm, mấy tôn tử Tống gia sẽ trở lại kinh thành, à, nói không chừng là đã trở lại.” Sở Tu Ninh tiếp tục, trong giọng nói pha chút bất mãn, “Mượn vụ rắc rối kia, ta vốn định khiến Tống gia cụp đuôi một thời gian. Đang êm đẹp vì sao Khấu Chỉ Huy Sứ phải lôi Tống Thế Quân đang sống sờ sờ đông chết?”
“Tống gia không bao giờ chịu cụp đuôi! Bức họa Núi Sông Vạn Dặm còn chưa có manh mối, nếu không khiến cho bọn chúng nhảy dựng lên thì làm sao hạ quan bắt được nhược điểm? Huống chi tổ chức "Ảnh" kia chưa bị diệt trừ, Sở Thượng Thư cho rằng chuyện này đã chấm dứt?” Khấu Lẫm vuốt ve nhẫn ban chỉ vàng, rũ mắt nói, “Sở Tiêu và Ngu Thanh vẫn còn nguy hiểm, tuy nhiên hiện tại người càng bị nguy hiểm hơn chính là Thượng Thư đại nhân.”
Sở Tu Ninh nhíu mày: “Dựa vào đâu mà lại nói thế?”
Khấu Lẫm dùng ngón út thoáng đẩy cửa sổ lộ ra một khe nhỏ, ghé mắt quan sát kỹ bên ngoài: “Đêm qua đầu người Huyện lệnh Thanh Hà được đưa tới.”
Sở Tu Ninh híp mắt: “Ta đã nhận được không ít, không chỉ là đầu người. Đám người giang hồ làm việc cũng biết đúng mực, sát hại Lại Bộ Thượng Thư so với sát hại Huyện lệnh, mức độ trả đũa phải nhận hoàn toàn khác nhau.”
“Nhưng kỳ này thật là một cơ hội rất tốt để đám tôn tử Tống gia lợi dụng, rốt cuộc nếu không phải ngài bày mưu vạch mặt Tống Diệc Phong ở thời điểm cuối cùng, nói không chừng Tống Thế Quân sẽ không chết, nỗi hận này Tống Diệc Phong không thể nào nuốt xuống. Trong đám tôn tử Tống gia thì Tống Thế Tĩnh và Tống Thế Quân thân cận nhất, gã kia là kẻ có thù tất báo, khi hành quân có một đặc điểm chính là ‘Thần tốc’, cho dù bản thân chưa chuẩn bị đầy đủ cũng thích giết người nhoáng một cái trở tay không kịp.”
“Ý của ngươi là, vụ án ở huyện Thanh Hà là do Tống Thế Tĩnh âm thầm giở trò quỷ?”
Khấu Lẫm lắc đầu, vẫn xuyên qua khe hở nhìn chằm chằm bên ngoài.
Ánh mắt hắn sắc bén cực độ, tựa như một con sói đang theo dõi con mồi trong bóng đêm: “Vụ án ở huyện Thanh Hà nhất định không hề quan hệ với Tống gia, thực sự có người giang hồ giết Huyện lệnh đưa đầu cho ngài. Tống Thế Tĩnh chỉ là đúng lúc lợi dụng cơ hội này tới đuổi giết ngài. Cho dù ngài chết hay trọng thương thì hơn phân nửa đều sẽ nghĩ đến vụ đầu người, nghĩ đến vụ án ở huyện Thanh Hà chứ không nghĩ đến Tống gia, đặc biệt lúc này Tống Thế Tĩnh vốn không nên có mặt trong kinh, phủi sạch không còn một dấu vết.”
Sở Tu Ninh vẫn không tin Tống Thế Tĩnh to gan như vậy, lắc đầu nói: “Dù sao đây cũng chỉ là suy đoán của Khấu Chỉ Huy Sứ.”
Khấu Lẫm hơi nhếch môi lộ ra nụ cười âm hiểm: “Thật không khéo hạ quan và hắn đều cùng một loại người, do đó chỉ cần "suy bụng ta ra bụng người" là sẽ hiểu ngay. Nếu đổi lại thành hạ quan thì hạ quan cũng sẽ làm như vậy, bởi vì sáng nay đích xác "Thiên thời địa lợi nhân hoà", còn không động thủ thì thật ngứa ngáy khó nhịn...”
Dừng một chút, Khấu Lẫm lẩm bẩm lầu bầu tự nói với mình, “Nhưng rốt cuộc hắn vẫn không bằng ta! Nếu là ta, trước buổi hỉ yến đêm qua nên tìm biện pháp giết lão Hồ li, như vậy Dao Dao phải giữ đạo hiếu ba năm, "Một hòn đá ném hai chim". Hôm nay đã kết hôn xong rồi, nếu lão Hồ li chết đi thì cả nữ nhi và gia nghiệp đều dâng vào tay kẻ đã đông chết Tống Thế Phong, nói không chừng ta còn phải cảm tạ hắn trượng nghĩa ra tay... Nói đến cùng, gã kia vẫn còn rất ngu xuẩn không biết tính toán...”
Khấu Lãm chỉ đang hứng chí chọc ra khuyết điểm của đối thủ để khinh bỉ, Sở Tu Ninh duỗi tay vỗ vỗ vai hắn nhắc nhở: “Ta vẫn còn sống sờ sờ đang ngồi đây.”
Tác giả :
Kiều Gia Tiểu Kiều