Bí Ẩn Đôi Long Phượng
Chương 39: Bị đánh (1)
Edited by Bà Còm in Wattpad
Trong Vân Lý cư, Khấu Lẫm đang ưu sầu nhìn hai bình rượu hắn sai người mang tới, hắn thích uống trà không thích uống rượu. Trước giờ Khấu Lẫm vẫn chưa thể hiểu được chất lỏng cay độc khiến người dễ phát sặc này rốt cuộc có gì ngon mà phải uống? Lỡ mà uống nhiều thì đầu óc sẽ bị trì độn tay chân không nghe sai sử, cực kỳ dễ dàng đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm, có trăm hại mà không được một lợi nào.
Mấy năm trước Khấu Lẫm vì muốn nhận ra rõ ràng nhược điểm của mình, cố ý uống vài loại rượu khác nhau để thí nghiệm tửu lượng của bản thân. Tỷ như bình rượu Nữ nhi hồng mười tám năm hắn đem đến này, nếu dùng chén trà bình thường để uống thì ba chén sẽ không cảm giác, sáu chén tay chân nhũn ra, tám chén tứ chi cứng đờ, mười hai chén trở lên thì võ công coi như bị phế mặc dù đầu óc vẫn còn thanh tỉnh, cần phải mười lăm chén trở lên thì mới có thể giống như con ruồi mất đầu không còn nhận ra phương hướng.
Thế nhưng hắn lại không biết tửu lượng của "Sở Tiêu", nếu lỡ bị say trước nàng một bước thì rượu này uống vào vô ích rồi.
Khấu Lẫm thầm suy tính một phen, sau đó tráng sạch chén trà, rót cho chính mình và "Sở Tiêu" một chén: “Bản quan đã uống dấm trà của ngươi, vậy thì ngươi phải uống cùng bản quan mấy chén rượu nhạt, được chứ?”
"Sở Tiêu" đưa tay nhận lấy chén rượu, cũng không từ chối. Lúc này nàng không biết ý đồ chân thật của Khấu Lẫm, thấy hắn vẫn còn nhíu mày thần sắc buồn bực, đoán là hắn gặp Tống Yên Hàn đã khiến hắn nhớ tới đoạn thời gian không thoải mái hắn đã trải qua trong quá khứ. Vốn dĩ nàng tính hỏi một chút về vụ án nhưng trước mắt quyết định gạt qua một bên, yên lặng cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, bị hơi rượu cay nồng xộc lên làm nhíu mày.
Khấu Lẫm chỉ bưng chén rượu đặt kề bên miệng, một giọt cũng không dính môi, suy nghĩ làm thế nào để có thể không lộ dấu vết ép "Sở Tiêu" uống rượu, còn chính mình thì uống thật ít hoặc là không uống.
"Sở Dao" đâu biết trong lòng Khấu Lẫm đang nghĩ gì, lại còn cho rằng hắn đang đắm chìm trong hồi ức: “Đại nhân, thuộc hạ có thể hỏi ngài mấy vấn đề không?” Vội vàng bổ sung, “Không quan hệ đến vụ án, chỉ là về chuyện riêng của ngài.”
“Ngươi có vẻ rất hứng thú với vấn đề riêng tư của bản quan nhỉ?” Khấu Lẫm hơi lắc cái chén làm rượu sánh ra một ít, nhướng mày nói, “Bây giờ bản quan đồng ý giải tỏa sự tò mò của ngươi, cứ uống cạn một chén thì bản quan cho phép ngươi hỏi một vấn đề.” Khấu Lẫm vừa thấy mặt "Sở Tiêu" lộ ra vẻ khó xử, thần kinh căng chặt không khỏi căng thêm vài phần.
Hắn đâu biết được Sở Dao vốn dĩ không có vấn đề gì với chuyện uống rượu. Lúc xưa khi bơi lội để trị liệu chân, vào ngày trời đông giá rét nàng luôn uống trước một chút rượu nhạt để làm thân mình ấm áp. Mà tửu lượng của Sở Tiêu càng tốt hơn so với nàng, cũng vì Ngu Thanh khi còn nhỏ đã là tên tiểu quỷ mê rượu, nhưng có một lần Sở Tiêu uống say vung tay đánh phụ thân rồi bị phạt quỳ một đêm, sau này bèn rất ít uống rượu. Sở Dao do dự là bởi vì trước nay nàng chưa từng uống rượu lúc bám vào người Sở Tiêu. Chần chừ một lát, nàng ngửa đầu uống cạn chén, cầm tay áo lau khóe miệng rồi nhìn áo choàng lông chồn của Khấu Lẫm hỏi: “Lúc trước ở Quốc Tử Giám, thuộc hạ thường nghe chúng bạn nghị luận ngài thích đồ vật có ánh vàng rực rỡ hoặc lông xù xù. Vì sao thích vàng thì ngài đã giải thích rồi, nhưng còn chuyện thích lông xù thì có nguyên nhân đặc thù gì không?”
“Vấn đề này……” Khấu Lẫm không thích nhắc tới thời khổ cực, cảm giác như đang bóc trần điểm yếu của mình, “Lúc bản quan ở trong quân vừa được điều đến đội thám báo, khi đó mới được mười ba tuổi, kinh nghiệm không đủ mà bị giao nhiệm vụ điều tra hướng đi của quân tiên phong Bắc Nguyên, không cẩn thận bị đội thám báo của đối phương phát hiện hành tung...”
Sở Dao khẩn trương siết chặt chén rượu: “Sau đó thì sao?”
“Tuy rằng thành công chạy thoát nhưng bả vai bị trúng một mũi tên, thể lực tiêu hao quá mức nên té xỉu ở dưới chân núi. Hôm đó trời đông giá rét vô cùng, trước khi ngất đi bản quan còn cho rằng mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ...” Khấu Lẫm dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Sau khi bản quan tỉnh lại thì phát hiện chính mình không những không bị đông chết mà thân thể còn ấm áp dị thường.”
"Sở Tiêu" tò mò: “Vì sao thế?”
Khấu Lẫm ngượng ngùng đáp: “Bởi vì chung quanh bản quan là một bầy cừu.”
“Cừu?” Sở Dao hơi chựng lại rồi hiểu ngay, nàng cảm thấy một người như Khấu Lẫm, nếu có một sở thích cố chấp với thứ gì thì chắc hẳn sẽ có nguyên nhân. Nàng tự rót một chén rượu rồi uống hết: “Đại nhân thật sự chịu khổ rất nhiều.”
Sự tình đã qua một thời gian quá mức xa xăm, khi Khấu Lẫm kể lại thật ra trong lòng cũng không hề gợn sóng, nhưng nhìn thấy phản ứng của "Sở Tiêu" thì đôi mắt của hắn lại chợt sáng ngời, cố gắng điều chỉnh cảm xúc cho đến lúc cực kỳ bình tĩnh, tiếp tục lay động chén rượu: “Đây đâu tính là chịu khổ, những năm bản quan ở trong quân...” Hắn bắt đầu thuật lại những chuyện bi thảm hắn gặp phải trong quân doanh, hơn phân nửa là sự thật, chỉ là tận hết khả năng phóng đại trình độ bi thảm nhất mà thôi.
"Sở Tiêu" vừa nghe vừa uống, liên tiếp đã uống hết mười chén.
Hai người ngồi quanh bàn tròn nên không phải đối diện, khi Khấu Lẫm thuật lại chuyện xưa cố tình không nhìn "Sở Tiêu", bởi vì hắn vẫn thích bộ dáng nguyên bản của nàng hơn. Đối với gương mặt này của Sở Tiêu, tuy nói có bảy tám phần tương tự với Sở Dao nhưng hắn vẫn cảm thấy rất là quái dị.
Trong lúc lơ đãng đuôi mắt Khấu Lẫm quét qua, vừa vặn thấy gương mặt "Sở Tiêu" vì say mà đỏ bừng, hàng mi dài dày đen như đọng lại nước mắt lộ ra thần thái sầu bi, lại là bộ dáng "hoa lê dưới mưa" hắn đã từng gặp. Tim Khấu Lẫm đột nhiên thót lên, trong lúc nhất thời sự thương tiếc và hối hận đồng thời nhảy ra trong lòng. Đôi tay ngo ngoe rục rịch chỉ muốn ôm nàng vào lòng nhưng hắn cực lực nhịn xuống, chỉ uống một hơi cạn sạch chén rượu Nữ nhi hồng trong tay đã bị hắn lắc cho sánh ra chỉ còn thừa lại một nửa, sau đó đập chén thật mạnh xuống mặt bàn.
"Sở Tiêu" vội vàng thu hồi cảm xúc, rót rượu vào chén không của hắn: “ Đại nhân bị sao vậy?”
“Bản quan không đáng để ngươi thương hại.” Khấu Lẫm thất thần một lát rồi cười khổ, “Trong mắt ngươi bản quan là người tốt, bởi vì từ khi quen biết tới nay bản quan vừa đúng lúc có chung lập trường với ngươi, vừa đúng lúc giúp ngươi vài lần. Trên thực tế ngươi chưa bao giờ chân chính hiểu biết qua, bản quan và những kẻ lập mưu muốn làm hại ngươi thật ra đều là "cá mè một lứa"...”
Những năm gần đây, lúc nào hắn cũng sống trong tình trạng tính kế người khác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, những chiêu số ác độc của hắn đâu thua gì kẻ đang tính kế Sở Tiêu và Ngu Thanh? Có đôi khi hắn có thể chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư ác độc của kẻ xấu, hơn phân nửa là bởi vì mưu kế của đám kẻ xấu đó căn bản không độc bằng hắn.
Tỷ như hiện tại tuy mục đích là muốn tốt cho nàng, nhưng thủ đoạn vẫn là tính kế. Mà hắn đã thành công, đã có thể khiến nàng đau lòng vì hắn, vậy mà hắn vẫn có thể đắc chí?
Khấu Lẫm tâm phiền ý loạn, lại một lần nữa uống một hơi cạn sạch chén rượu: “Ngươi cũng biết, khi bản quan điều tra vụ án của Ngu Thanh, đại khái đã đoán được kẻ muốn ra tay là ai.”
"Sở Tiêu" lại giúp hắn rót đầy chén rượu, lẳng lặng chờ hắn nói ra.
“Người này rất khó đối phó, thế lực chống lưng rắc rối khó gỡ.” Khấu Lẫm lại nâng chén, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của mình trong chén rượu, “ Phản ứng đầu tiên của bản quan là không định nhúng tay, bởi vì dưới mắt bản quan thì đây là một tình huống không có ích lợi gì, vì một nữ nhân mà chui vào vòng nguy hiểm là một hành vi ngu xuẩn cực độ.”
"Sở Tiêu" không cảm thấy kỳ quái: “Vậy vì sao ngài lại sửa đổi chủ ý?”
“Bản quan thay đổi ý tưởng vì đã coi Ngu Thanh như gà đẻ trứng vàng, có người muốn đoạt vàng trong tay bản quan nghĩa là chạm đến ích lợi của bản quan, dĩ nhiên không cách gì chịu đựng.” Khấu Lẫm liếc "Sở Tiêu" một cái, “Nhưng quan trọng nhất là do bản quan tự nhận có thể thắng được vụ án này nên mới làm ra lựa chọn, nếu bản quan không nắm chắc toàn thân mà lui thì sẽ không bận tâm, ngươi đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu.” "Sở Tiêu" ngoan ngoãn gật đầu. Khấu Lẫm uống hết ấm trà dấm thì coi như đã tiếp nhận tâm ý của nàng. Hiện giờ hắn đang muốn nhắc nhở nàng: ở trong lòng hắn tư tình nhi nữ cùng lắm chỉ là "dệt hoa trên gấm", muốn nàng đừng nảy sinh quá nhiều những khát khao và ảo tưởng không thực tế.
Rốt cuộc sự ngưỡng mộ của Sở Dao đối với hắn là phát sinh từ mấy lần hắn liên tiếp ra tay tương trợ, trong nhận thức của Sở Dao, Khấu Lẫm giống như một siêu nhân không có gì mà làm không được, có thể đảm đương làm ô dù cho nàng, là một đại anh hùng. Phỏng đoán được ý nghĩ này của nàng, trong thâm tâm Khấu Lẫm vừa kiêu ngạo lại vừa bất an, vì thế mới muốn đập tan ảo tưởng của nàng về hắn.
Thế mà "Sở Tiêu" nghe xong lại không hề có một tí xíu khổ sở nào, khóe miệng ngậm cười, đôi mắt đen láy rực rỡ lấp lánh: “Thật ra thuộc hạ chưa bao giờ nghĩ đại nhân là một người trung hiếu nhân nghĩa, thậm chí vốn dĩ ở trong đầu thuộc hạ ngài rõ ràng là một kẻ gian nịnh. Thế nhưng từ khi quen biết tới nay, ngài không ngừng xoay chuyển nhận thức của thuộc hạ. Thuộc hạ cũng đã từng sầu lo có phải thuộc hạ còn chưa hiểu ngài đủ hay không? Nhưng chỉ dựa vào một phen thẳng thắn thành khẩn của ngài hôm nay cũng đủ để đánh tan mọi sự nghi ngờ trong lòng thuộc hạ. Bởi vì nếu là một người khác thì có lẽ sẽ thay đổi phương pháp nói sao để thuộc hạ nghe lọt tai, thế nhưng ngài lại không làm giống vậy, ngài thật sự là một chính nhân quân tử, quả nhiên ánh mắt thuộc hạ đủ sáng để nhận thức anh hùng, không nhìn lầm người...”
Vốn dĩ Khấu Lẫm muốn cường điệu sự ích kỷ của mình, nhấn mạnh hắn căn bản sẽ không để nữ nhân ở trong lòng, thế nhưng lại được nàng khen làm đầu óc hắn có chút mơ hồ, ngẩn người, ngơ ngác buồn rầu nốc rượu.
"Sở Tiêu" tiếp tục bận rộn rót rượu cho Khấu Lẫm: “Không phải ngài đã nói thuộc hạ uống một chén thì ngài sẽ trả lời một vấn đề hay sao? Ngài nói thuộc hạ không đủ hiểu biết để phán đoán về ngài, vậy ngài hãy nói nhiều một chút về chuyện quá khứ của ngài cho thuộc hạ nghe...”
“Được.”
Lúc này Khấu Lẫm đã đem ba chữ “chuốc say nàng” vứt ra sau đầu, ngồi bên cạnh "Sở Tiêu", hắn bỗng nhiên không muốn tính kế cũng không nghĩ phải phòng bị, vắt não lôi hết tất cả những chua xót khổ cay hắn đã gánh chịu từ bao nhiêu năm trước thuật lại toàn bộ.
Trong Vân Lý cư, Khấu Lẫm đang ưu sầu nhìn hai bình rượu hắn sai người mang tới, hắn thích uống trà không thích uống rượu. Trước giờ Khấu Lẫm vẫn chưa thể hiểu được chất lỏng cay độc khiến người dễ phát sặc này rốt cuộc có gì ngon mà phải uống? Lỡ mà uống nhiều thì đầu óc sẽ bị trì độn tay chân không nghe sai sử, cực kỳ dễ dàng đặt bản thân vào hoàn cảnh nguy hiểm, có trăm hại mà không được một lợi nào.
Mấy năm trước Khấu Lẫm vì muốn nhận ra rõ ràng nhược điểm của mình, cố ý uống vài loại rượu khác nhau để thí nghiệm tửu lượng của bản thân. Tỷ như bình rượu Nữ nhi hồng mười tám năm hắn đem đến này, nếu dùng chén trà bình thường để uống thì ba chén sẽ không cảm giác, sáu chén tay chân nhũn ra, tám chén tứ chi cứng đờ, mười hai chén trở lên thì võ công coi như bị phế mặc dù đầu óc vẫn còn thanh tỉnh, cần phải mười lăm chén trở lên thì mới có thể giống như con ruồi mất đầu không còn nhận ra phương hướng.
Thế nhưng hắn lại không biết tửu lượng của "Sở Tiêu", nếu lỡ bị say trước nàng một bước thì rượu này uống vào vô ích rồi.
Khấu Lẫm thầm suy tính một phen, sau đó tráng sạch chén trà, rót cho chính mình và "Sở Tiêu" một chén: “Bản quan đã uống dấm trà của ngươi, vậy thì ngươi phải uống cùng bản quan mấy chén rượu nhạt, được chứ?”
"Sở Tiêu" đưa tay nhận lấy chén rượu, cũng không từ chối. Lúc này nàng không biết ý đồ chân thật của Khấu Lẫm, thấy hắn vẫn còn nhíu mày thần sắc buồn bực, đoán là hắn gặp Tống Yên Hàn đã khiến hắn nhớ tới đoạn thời gian không thoải mái hắn đã trải qua trong quá khứ. Vốn dĩ nàng tính hỏi một chút về vụ án nhưng trước mắt quyết định gạt qua một bên, yên lặng cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, bị hơi rượu cay nồng xộc lên làm nhíu mày.
Khấu Lẫm chỉ bưng chén rượu đặt kề bên miệng, một giọt cũng không dính môi, suy nghĩ làm thế nào để có thể không lộ dấu vết ép "Sở Tiêu" uống rượu, còn chính mình thì uống thật ít hoặc là không uống.
"Sở Dao" đâu biết trong lòng Khấu Lẫm đang nghĩ gì, lại còn cho rằng hắn đang đắm chìm trong hồi ức: “Đại nhân, thuộc hạ có thể hỏi ngài mấy vấn đề không?” Vội vàng bổ sung, “Không quan hệ đến vụ án, chỉ là về chuyện riêng của ngài.”
“Ngươi có vẻ rất hứng thú với vấn đề riêng tư của bản quan nhỉ?” Khấu Lẫm hơi lắc cái chén làm rượu sánh ra một ít, nhướng mày nói, “Bây giờ bản quan đồng ý giải tỏa sự tò mò của ngươi, cứ uống cạn một chén thì bản quan cho phép ngươi hỏi một vấn đề.” Khấu Lẫm vừa thấy mặt "Sở Tiêu" lộ ra vẻ khó xử, thần kinh căng chặt không khỏi căng thêm vài phần.
Hắn đâu biết được Sở Dao vốn dĩ không có vấn đề gì với chuyện uống rượu. Lúc xưa khi bơi lội để trị liệu chân, vào ngày trời đông giá rét nàng luôn uống trước một chút rượu nhạt để làm thân mình ấm áp. Mà tửu lượng của Sở Tiêu càng tốt hơn so với nàng, cũng vì Ngu Thanh khi còn nhỏ đã là tên tiểu quỷ mê rượu, nhưng có một lần Sở Tiêu uống say vung tay đánh phụ thân rồi bị phạt quỳ một đêm, sau này bèn rất ít uống rượu. Sở Dao do dự là bởi vì trước nay nàng chưa từng uống rượu lúc bám vào người Sở Tiêu. Chần chừ một lát, nàng ngửa đầu uống cạn chén, cầm tay áo lau khóe miệng rồi nhìn áo choàng lông chồn của Khấu Lẫm hỏi: “Lúc trước ở Quốc Tử Giám, thuộc hạ thường nghe chúng bạn nghị luận ngài thích đồ vật có ánh vàng rực rỡ hoặc lông xù xù. Vì sao thích vàng thì ngài đã giải thích rồi, nhưng còn chuyện thích lông xù thì có nguyên nhân đặc thù gì không?”
“Vấn đề này……” Khấu Lẫm không thích nhắc tới thời khổ cực, cảm giác như đang bóc trần điểm yếu của mình, “Lúc bản quan ở trong quân vừa được điều đến đội thám báo, khi đó mới được mười ba tuổi, kinh nghiệm không đủ mà bị giao nhiệm vụ điều tra hướng đi của quân tiên phong Bắc Nguyên, không cẩn thận bị đội thám báo của đối phương phát hiện hành tung...”
Sở Dao khẩn trương siết chặt chén rượu: “Sau đó thì sao?”
“Tuy rằng thành công chạy thoát nhưng bả vai bị trúng một mũi tên, thể lực tiêu hao quá mức nên té xỉu ở dưới chân núi. Hôm đó trời đông giá rét vô cùng, trước khi ngất đi bản quan còn cho rằng mình chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ...” Khấu Lẫm dừng lại một chút rồi mới nói tiếp, “Sau khi bản quan tỉnh lại thì phát hiện chính mình không những không bị đông chết mà thân thể còn ấm áp dị thường.”
"Sở Tiêu" tò mò: “Vì sao thế?”
Khấu Lẫm ngượng ngùng đáp: “Bởi vì chung quanh bản quan là một bầy cừu.”
“Cừu?” Sở Dao hơi chựng lại rồi hiểu ngay, nàng cảm thấy một người như Khấu Lẫm, nếu có một sở thích cố chấp với thứ gì thì chắc hẳn sẽ có nguyên nhân. Nàng tự rót một chén rượu rồi uống hết: “Đại nhân thật sự chịu khổ rất nhiều.”
Sự tình đã qua một thời gian quá mức xa xăm, khi Khấu Lẫm kể lại thật ra trong lòng cũng không hề gợn sóng, nhưng nhìn thấy phản ứng của "Sở Tiêu" thì đôi mắt của hắn lại chợt sáng ngời, cố gắng điều chỉnh cảm xúc cho đến lúc cực kỳ bình tĩnh, tiếp tục lay động chén rượu: “Đây đâu tính là chịu khổ, những năm bản quan ở trong quân...” Hắn bắt đầu thuật lại những chuyện bi thảm hắn gặp phải trong quân doanh, hơn phân nửa là sự thật, chỉ là tận hết khả năng phóng đại trình độ bi thảm nhất mà thôi.
"Sở Tiêu" vừa nghe vừa uống, liên tiếp đã uống hết mười chén.
Hai người ngồi quanh bàn tròn nên không phải đối diện, khi Khấu Lẫm thuật lại chuyện xưa cố tình không nhìn "Sở Tiêu", bởi vì hắn vẫn thích bộ dáng nguyên bản của nàng hơn. Đối với gương mặt này của Sở Tiêu, tuy nói có bảy tám phần tương tự với Sở Dao nhưng hắn vẫn cảm thấy rất là quái dị.
Trong lúc lơ đãng đuôi mắt Khấu Lẫm quét qua, vừa vặn thấy gương mặt "Sở Tiêu" vì say mà đỏ bừng, hàng mi dài dày đen như đọng lại nước mắt lộ ra thần thái sầu bi, lại là bộ dáng "hoa lê dưới mưa" hắn đã từng gặp. Tim Khấu Lẫm đột nhiên thót lên, trong lúc nhất thời sự thương tiếc và hối hận đồng thời nhảy ra trong lòng. Đôi tay ngo ngoe rục rịch chỉ muốn ôm nàng vào lòng nhưng hắn cực lực nhịn xuống, chỉ uống một hơi cạn sạch chén rượu Nữ nhi hồng trong tay đã bị hắn lắc cho sánh ra chỉ còn thừa lại một nửa, sau đó đập chén thật mạnh xuống mặt bàn.
"Sở Tiêu" vội vàng thu hồi cảm xúc, rót rượu vào chén không của hắn: “ Đại nhân bị sao vậy?”
“Bản quan không đáng để ngươi thương hại.” Khấu Lẫm thất thần một lát rồi cười khổ, “Trong mắt ngươi bản quan là người tốt, bởi vì từ khi quen biết tới nay bản quan vừa đúng lúc có chung lập trường với ngươi, vừa đúng lúc giúp ngươi vài lần. Trên thực tế ngươi chưa bao giờ chân chính hiểu biết qua, bản quan và những kẻ lập mưu muốn làm hại ngươi thật ra đều là "cá mè một lứa"...”
Những năm gần đây, lúc nào hắn cũng sống trong tình trạng tính kế người khác, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, những chiêu số ác độc của hắn đâu thua gì kẻ đang tính kế Sở Tiêu và Ngu Thanh? Có đôi khi hắn có thể chỉ liếc mắt một cái là nhìn thấu tâm tư ác độc của kẻ xấu, hơn phân nửa là bởi vì mưu kế của đám kẻ xấu đó căn bản không độc bằng hắn.
Tỷ như hiện tại tuy mục đích là muốn tốt cho nàng, nhưng thủ đoạn vẫn là tính kế. Mà hắn đã thành công, đã có thể khiến nàng đau lòng vì hắn, vậy mà hắn vẫn có thể đắc chí?
Khấu Lẫm tâm phiền ý loạn, lại một lần nữa uống một hơi cạn sạch chén rượu: “Ngươi cũng biết, khi bản quan điều tra vụ án của Ngu Thanh, đại khái đã đoán được kẻ muốn ra tay là ai.”
"Sở Tiêu" lại giúp hắn rót đầy chén rượu, lẳng lặng chờ hắn nói ra.
“Người này rất khó đối phó, thế lực chống lưng rắc rối khó gỡ.” Khấu Lẫm lại nâng chén, ánh mắt mê ly nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu của mình trong chén rượu, “ Phản ứng đầu tiên của bản quan là không định nhúng tay, bởi vì dưới mắt bản quan thì đây là một tình huống không có ích lợi gì, vì một nữ nhân mà chui vào vòng nguy hiểm là một hành vi ngu xuẩn cực độ.”
"Sở Tiêu" không cảm thấy kỳ quái: “Vậy vì sao ngài lại sửa đổi chủ ý?”
“Bản quan thay đổi ý tưởng vì đã coi Ngu Thanh như gà đẻ trứng vàng, có người muốn đoạt vàng trong tay bản quan nghĩa là chạm đến ích lợi của bản quan, dĩ nhiên không cách gì chịu đựng.” Khấu Lẫm liếc "Sở Tiêu" một cái, “Nhưng quan trọng nhất là do bản quan tự nhận có thể thắng được vụ án này nên mới làm ra lựa chọn, nếu bản quan không nắm chắc toàn thân mà lui thì sẽ không bận tâm, ngươi đã hiểu chưa?”
“Đã hiểu.” "Sở Tiêu" ngoan ngoãn gật đầu. Khấu Lẫm uống hết ấm trà dấm thì coi như đã tiếp nhận tâm ý của nàng. Hiện giờ hắn đang muốn nhắc nhở nàng: ở trong lòng hắn tư tình nhi nữ cùng lắm chỉ là "dệt hoa trên gấm", muốn nàng đừng nảy sinh quá nhiều những khát khao và ảo tưởng không thực tế.
Rốt cuộc sự ngưỡng mộ của Sở Dao đối với hắn là phát sinh từ mấy lần hắn liên tiếp ra tay tương trợ, trong nhận thức của Sở Dao, Khấu Lẫm giống như một siêu nhân không có gì mà làm không được, có thể đảm đương làm ô dù cho nàng, là một đại anh hùng. Phỏng đoán được ý nghĩ này của nàng, trong thâm tâm Khấu Lẫm vừa kiêu ngạo lại vừa bất an, vì thế mới muốn đập tan ảo tưởng của nàng về hắn.
Thế mà "Sở Tiêu" nghe xong lại không hề có một tí xíu khổ sở nào, khóe miệng ngậm cười, đôi mắt đen láy rực rỡ lấp lánh: “Thật ra thuộc hạ chưa bao giờ nghĩ đại nhân là một người trung hiếu nhân nghĩa, thậm chí vốn dĩ ở trong đầu thuộc hạ ngài rõ ràng là một kẻ gian nịnh. Thế nhưng từ khi quen biết tới nay, ngài không ngừng xoay chuyển nhận thức của thuộc hạ. Thuộc hạ cũng đã từng sầu lo có phải thuộc hạ còn chưa hiểu ngài đủ hay không? Nhưng chỉ dựa vào một phen thẳng thắn thành khẩn của ngài hôm nay cũng đủ để đánh tan mọi sự nghi ngờ trong lòng thuộc hạ. Bởi vì nếu là một người khác thì có lẽ sẽ thay đổi phương pháp nói sao để thuộc hạ nghe lọt tai, thế nhưng ngài lại không làm giống vậy, ngài thật sự là một chính nhân quân tử, quả nhiên ánh mắt thuộc hạ đủ sáng để nhận thức anh hùng, không nhìn lầm người...”
Vốn dĩ Khấu Lẫm muốn cường điệu sự ích kỷ của mình, nhấn mạnh hắn căn bản sẽ không để nữ nhân ở trong lòng, thế nhưng lại được nàng khen làm đầu óc hắn có chút mơ hồ, ngẩn người, ngơ ngác buồn rầu nốc rượu.
"Sở Tiêu" tiếp tục bận rộn rót rượu cho Khấu Lẫm: “Không phải ngài đã nói thuộc hạ uống một chén thì ngài sẽ trả lời một vấn đề hay sao? Ngài nói thuộc hạ không đủ hiểu biết để phán đoán về ngài, vậy ngài hãy nói nhiều một chút về chuyện quá khứ của ngài cho thuộc hạ nghe...”
“Được.”
Lúc này Khấu Lẫm đã đem ba chữ “chuốc say nàng” vứt ra sau đầu, ngồi bên cạnh "Sở Tiêu", hắn bỗng nhiên không muốn tính kế cũng không nghĩ phải phòng bị, vắt não lôi hết tất cả những chua xót khổ cay hắn đã gánh chịu từ bao nhiêu năm trước thuật lại toàn bộ.
Tác giả :
Kiều Gia Tiểu Kiều