Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 155: Báo thù
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Hoàng cung Đông Cương sụp đổ khiến người người ở Đô thành hoảng sợ không thôi. Dân chúng sống gần Hoàng cung đều tránh đi, trên đường đều là người. Kể cả khi bóng đêm ập xuống, mọi người cũng không dám trở về, chỉ sợ về rồi lại bị vùi vào trong lòng đất.
Dù có lo lắng cho bản thân thế nào thì dân chúng vẫn không quên tò mò không biết những người trong Hoàng cung giờ thế nào.
Rất nhiều quan binh vào thành, tính toán trước nửa đêm tìm Đông Vương trong đống phế tích đã từng là Hoàng cung trước đây. Nhưng vừa bước chân vào phế tích, mặt đất dưới chân lại bắt đầu sụp xuống, bọn họ sợ tới mức phải lui ra ngoài, chỉ vây quanh phế tích chứ không dám tiếp cận nữa.
Đô thành loạn thành một đống, tất cả các khách điếm đều chật ních người.
Tất cả đều là những người từ bên ngoài chạy trốn đến Đô thành, thực sự không ngờ được, bọn họ vừa mới đến Đô thành đã xảy ra chuyện như vậy….Hoàng cung sụp đổ!
Người bên ngoài tràn vào nhìn còn bình tĩnh hơn cả dân chúng sống cả đời dưới chân Thiên tử. Họ ở khách điếm, nên ăn thì ăn, nên rửa mặt thì rửa mặt, lão bản cùng tiểu nhị đều cảm khái lũ người này đúng là vô tâm vô phế.
Kỳ lạ thì kỳ lạ, thế nhưng bọn họ sẽ không nói cái ra ngoài. Những người đó làm xong mọi việc liền thu thập mọi thứ, tùy thời chạy ra khỏi đây.
Bên trong phòng tắm ở lầu hai, hơi nước tỏa khắp nơi.
Nhạc Sở Nhân đã ở trong bồn tắm gần một canh giờ, trong lúc đó Phong Duyên Thương đã thay nước ấm giúp nàng hai lần, thế nhưng đến lúc này đã có chút lạnh. (MTLTH.dđlqđ)
“Tiểu Thương tử, mang quần áo đến giúp ta.” Nàng mở miệng, lười biếng gọi, đèn đuốc trong phòng không sáng lắm, nhưng độ sáng này lại khiến cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái.
Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện sau tấm bình phong, bạch y tóc đen, ngũ quan tuấn mĩ, đôi phượng mâu xinh đẹp nhiễm ý cười, tại nơi đèn đuốc không mấy sáng này lại tựa như được dát lên một lớp ma mị.
“Ngâm thêm lúc nữa đi, mềm mềm mới ngon.” Hắn cúi người, hôn khẽ lên má nàng, ý cười nồng đậm.
“Chàng muốn ăn?” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, tóc đen ẩm ướt dán sát vào khuôn mặt nõn nà, phong tình mê hoặc chúng nhân.
“Không cho sao?” Hắn cúi người gần sát nàng, đồng mâu tối đen, thật sự đã biến nàng thành bữa ăn bình thường của hắn.
Nàng cười khẽ, nâng tay còn ướt nước đập hắn một cái: “Ăn uống đầu chàng ấy.”
Nửa bên mặt đều là nước, Phong Duyên Thương nhắm mắt, tươi cười trên mặt không chút thay đổi: “Thoải mái không?”
“Ừm, tắm thật thoải mái, bắt nạt chàng cũng rất thoải mái.” Nói xong, hai tay nàng bám vào thành bồn đứng lên, những giọt nước chảy dọc theo cơ thể ngọc nhà của nàng rồi biến mất ở những nơi khiến người ta lưu luyến.
Phượng mâu lưu chuyển, còn không biết ngại ngùng mà dán chặt mắt vào những nơi xuân sắc dạt dào, nụ cười vẫn không chút thay đổi, mở rộng khăn nói với nàng: “Lại đây nào.”
Nâng hai tay cuốn lấy cổ hắn, Phong Duyên Thương nhân tiện dùng khăn bao lấy toàn bộ cơ thể nàng, dùng chút sức, thoải mái ôm nàng từ trong bồn tắm đi ra. (MTLTH.dđlqđ)
Hai cơ thể ẩm ướt dán sát vào nhau, Phong Duyên Thương bế nàng vòng qua bình phong, đi thẳng tới chiếc giường.
Nàng khoanh chân ngồi trên giường, áo choàng bao lấy nàng, bên ngoài còn có thêm một tầng chăn, mái tóc ẩm ướt được hắn nhẹ nhàng lau. Nàng nghiễm nhiên trở thành lão Phật gia được người hầu hạ.
“Thật thoải mái mà, mấy ngày nay ta cảm thấy người mình thực sự rất bẩn.” Nàng khẽ nhíu mi, cả khuôn mặt kiểu diễm hờn dỗi.
Ngồi bên người nàng chăm chú lau tóc, dung nhan tuấn mĩ nhìn như thể đang cười, có thể nhìn ra tâm tình hắn giờ rất tôt. Chỗ gần thái dương có vết thương, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến phong độ của hắn.
“Nêu như đã thư thái rồi, vậy thỉnh Vương phi chốc lát giúp tại hạ xử lý vết thương được không?” Thanh âm hắn ôn nhu lại dễ nghe, khiến người đối diện muốn nhũn cả người.
Nhạc Sở Nhân sửng sốt, nói mới nhớ ra Phong Duyên Thương còn bị thương, xoay qua đối diện với hắn, đôi mắt có chút bối rối.
“Ta cao hứng đến quên mất, mau lại đây, cởi hết quần áo ra cho ta xem.” Nàng vừa nói vừa đoạt lấy khăn hắn đang cầm trên tay, xốc áo bào ẩm ướt của hắn lên. Nàng nhặt áo bào bên cạnh khoác vào, một bộ dạng sinh long hoạt hổ khác hẳn lúc trước.
Nhìn nàng ép buộc mình, Phong Duyên Thương vẫn luôn luôn cười, khóe mắt vừa dung túng lại trông vừa gian manh.
“Đừng cười, mau cởi quần áo đi!” Nàng đứng bên giường mặc váy dài, nhìn Phong Duyên Thương vẫn còn nhìn nàng cười, mi phong nhất ninh, nạt hắn.
“Được, được, cởi quần áo cho nàng.”Hắn liên tục gật đầu, đứng lên bắt đầu cở quần áo, cử chỉ tao nhã, so với Nhạc Sở Nhân bộ dạng luống cuống tay chân kia trái ngược hoàn toàn.
Thoat đi y phục, hắn xoay người nằm sấp trên giường, vết thương sau lưng cũng lộ ra hoàn toàn, tất cả đều đã xanh tím cả lên rồi.
“Chàng đúng là bị thương. Sao chàng có thể chịu đựng vậy? Mang ta chạy trốn lâu như vậy mà không để ý đến vết thương của bản thân, khiến ta cũng không biết chàng bị thương.” Nhìn cả tấm lưng trần đều xanh xanh tím tím, Nhạc Sở Nhân đau lòng. Nếu như chạy chậm một chút thôi, có khả năng hắn sẽ bị đè chết ở địa cung không thể ra ngoài.
Nàng xuống giường, lấy túi hành trang đặt ở trên ghế, lật lật tìm tìm, rồi cầm hai bình dược nhanh chóng đi vào phòng.
“Cái tên cổ nhân này, bị thương thì nói ra, chàng chịu đựng làm gì? Chờ ta tự mình phát hiện ra sao?” Ngồi ở bên giường vừa bôi thuốc cho hắn rồi vừa bất mãn than thở, động tác lại rất ôn nhu.
“Nói cho nàng để nàng chỉ có thể lo lắng suông sao?” Phong Duyên Thương ôn thanh đáp lời, nghe giọng điệu của hắn có vẻ như một chút cũng không thấy khó chịu. (MTLTH.dđlqđ)
“Nói cái gì vậy? Ta lo lắng sốt ruột, đó là chuyện của ta, chàng nói với ta đó là trách nhiệm của chàng. Sau này mà còn như vậy nữa là ta mặc kệ chàng đó.” Nàng nhéo nhéo lên vai hắn, bắp thịt hắn căng chặt, nàng căn bản là nhéo không được.
“Còn muốn làm ta đau sao?” Phong Duyên Thương không để ý lắm, chỉ cười xòa.
“ Muốn làm chàng đau đã không nhéo nhẹ như vậy rồi. Ngồi dậy nào, để ta xem cổ tay chàng.” Ở dươi bẫy rập tối như mực, nàng rốt cuộc không biết cổ tay hắn bị thương ra sao. Hơn nữa động tác của hắn rất tự nhiên, ôm nàng vẫn vững vàng như trước, tựa hồ bị thương cũng không mấy nghiêm trọng.
Nghe lời nàng, Phong Duyên Thương ngồi dậy, đưa tay bị thương đến cho nàng nhìn. Trên cổ tay cột băng gạc, là hắn tắm xong đã tự mình thay.
Nàng đưa tay mở băng ra, miệng vết thương đập vào mắt, xung quang đã sưng tím lên rồi.
Tập tin gởi kèm:
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
Hoàng cung Đông Cương sụp đổ khiến người người ở Đô thành hoảng sợ không thôi. Dân chúng sống gần Hoàng cung đều tránh đi, trên đường đều là người. Kể cả khi bóng đêm ập xuống, mọi người cũng không dám trở về, chỉ sợ về rồi lại bị vùi vào trong lòng đất.
Dù có lo lắng cho bản thân thế nào thì dân chúng vẫn không quên tò mò không biết những người trong Hoàng cung giờ thế nào.
Rất nhiều quan binh vào thành, tính toán trước nửa đêm tìm Đông Vương trong đống phế tích đã từng là Hoàng cung trước đây. Nhưng vừa bước chân vào phế tích, mặt đất dưới chân lại bắt đầu sụp xuống, bọn họ sợ tới mức phải lui ra ngoài, chỉ vây quanh phế tích chứ không dám tiếp cận nữa.
Đô thành loạn thành một đống, tất cả các khách điếm đều chật ních người.
Tất cả đều là những người từ bên ngoài chạy trốn đến Đô thành, thực sự không ngờ được, bọn họ vừa mới đến Đô thành đã xảy ra chuyện như vậy….Hoàng cung sụp đổ!
Người bên ngoài tràn vào nhìn còn bình tĩnh hơn cả dân chúng sống cả đời dưới chân Thiên tử. Họ ở khách điếm, nên ăn thì ăn, nên rửa mặt thì rửa mặt, lão bản cùng tiểu nhị đều cảm khái lũ người này đúng là vô tâm vô phế.
Kỳ lạ thì kỳ lạ, thế nhưng bọn họ sẽ không nói cái ra ngoài. Những người đó làm xong mọi việc liền thu thập mọi thứ, tùy thời chạy ra khỏi đây.
Bên trong phòng tắm ở lầu hai, hơi nước tỏa khắp nơi.
Nhạc Sở Nhân đã ở trong bồn tắm gần một canh giờ, trong lúc đó Phong Duyên Thương đã thay nước ấm giúp nàng hai lần, thế nhưng đến lúc này đã có chút lạnh. (MTLTH.dđlqđ)
“Tiểu Thương tử, mang quần áo đến giúp ta.” Nàng mở miệng, lười biếng gọi, đèn đuốc trong phòng không sáng lắm, nhưng độ sáng này lại khiến cho người ta cảm thấy hết sức thoải mái.
Ngay sau đó, một bóng người xuất hiện sau tấm bình phong, bạch y tóc đen, ngũ quan tuấn mĩ, đôi phượng mâu xinh đẹp nhiễm ý cười, tại nơi đèn đuốc không mấy sáng này lại tựa như được dát lên một lớp ma mị.
“Ngâm thêm lúc nữa đi, mềm mềm mới ngon.” Hắn cúi người, hôn khẽ lên má nàng, ý cười nồng đậm.
“Chàng muốn ăn?” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, tóc đen ẩm ướt dán sát vào khuôn mặt nõn nà, phong tình mê hoặc chúng nhân.
“Không cho sao?” Hắn cúi người gần sát nàng, đồng mâu tối đen, thật sự đã biến nàng thành bữa ăn bình thường của hắn.
Nàng cười khẽ, nâng tay còn ướt nước đập hắn một cái: “Ăn uống đầu chàng ấy.”
Nửa bên mặt đều là nước, Phong Duyên Thương nhắm mắt, tươi cười trên mặt không chút thay đổi: “Thoải mái không?”
“Ừm, tắm thật thoải mái, bắt nạt chàng cũng rất thoải mái.” Nói xong, hai tay nàng bám vào thành bồn đứng lên, những giọt nước chảy dọc theo cơ thể ngọc nhà của nàng rồi biến mất ở những nơi khiến người ta lưu luyến.
Phượng mâu lưu chuyển, còn không biết ngại ngùng mà dán chặt mắt vào những nơi xuân sắc dạt dào, nụ cười vẫn không chút thay đổi, mở rộng khăn nói với nàng: “Lại đây nào.”
Nâng hai tay cuốn lấy cổ hắn, Phong Duyên Thương nhân tiện dùng khăn bao lấy toàn bộ cơ thể nàng, dùng chút sức, thoải mái ôm nàng từ trong bồn tắm đi ra. (MTLTH.dđlqđ)
Hai cơ thể ẩm ướt dán sát vào nhau, Phong Duyên Thương bế nàng vòng qua bình phong, đi thẳng tới chiếc giường.
Nàng khoanh chân ngồi trên giường, áo choàng bao lấy nàng, bên ngoài còn có thêm một tầng chăn, mái tóc ẩm ướt được hắn nhẹ nhàng lau. Nàng nghiễm nhiên trở thành lão Phật gia được người hầu hạ.
“Thật thoải mái mà, mấy ngày nay ta cảm thấy người mình thực sự rất bẩn.” Nàng khẽ nhíu mi, cả khuôn mặt kiểu diễm hờn dỗi.
Ngồi bên người nàng chăm chú lau tóc, dung nhan tuấn mĩ nhìn như thể đang cười, có thể nhìn ra tâm tình hắn giờ rất tôt. Chỗ gần thái dương có vết thương, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến phong độ của hắn.
“Nêu như đã thư thái rồi, vậy thỉnh Vương phi chốc lát giúp tại hạ xử lý vết thương được không?” Thanh âm hắn ôn nhu lại dễ nghe, khiến người đối diện muốn nhũn cả người.
Nhạc Sở Nhân sửng sốt, nói mới nhớ ra Phong Duyên Thương còn bị thương, xoay qua đối diện với hắn, đôi mắt có chút bối rối.
“Ta cao hứng đến quên mất, mau lại đây, cởi hết quần áo ra cho ta xem.” Nàng vừa nói vừa đoạt lấy khăn hắn đang cầm trên tay, xốc áo bào ẩm ướt của hắn lên. Nàng nhặt áo bào bên cạnh khoác vào, một bộ dạng sinh long hoạt hổ khác hẳn lúc trước.
Nhìn nàng ép buộc mình, Phong Duyên Thương vẫn luôn luôn cười, khóe mắt vừa dung túng lại trông vừa gian manh.
“Đừng cười, mau cởi quần áo đi!” Nàng đứng bên giường mặc váy dài, nhìn Phong Duyên Thương vẫn còn nhìn nàng cười, mi phong nhất ninh, nạt hắn.
“Được, được, cởi quần áo cho nàng.”Hắn liên tục gật đầu, đứng lên bắt đầu cở quần áo, cử chỉ tao nhã, so với Nhạc Sở Nhân bộ dạng luống cuống tay chân kia trái ngược hoàn toàn.
Thoat đi y phục, hắn xoay người nằm sấp trên giường, vết thương sau lưng cũng lộ ra hoàn toàn, tất cả đều đã xanh tím cả lên rồi.
“Chàng đúng là bị thương. Sao chàng có thể chịu đựng vậy? Mang ta chạy trốn lâu như vậy mà không để ý đến vết thương của bản thân, khiến ta cũng không biết chàng bị thương.” Nhìn cả tấm lưng trần đều xanh xanh tím tím, Nhạc Sở Nhân đau lòng. Nếu như chạy chậm một chút thôi, có khả năng hắn sẽ bị đè chết ở địa cung không thể ra ngoài.
Nàng xuống giường, lấy túi hành trang đặt ở trên ghế, lật lật tìm tìm, rồi cầm hai bình dược nhanh chóng đi vào phòng.
“Cái tên cổ nhân này, bị thương thì nói ra, chàng chịu đựng làm gì? Chờ ta tự mình phát hiện ra sao?” Ngồi ở bên giường vừa bôi thuốc cho hắn rồi vừa bất mãn than thở, động tác lại rất ôn nhu.
“Nói cho nàng để nàng chỉ có thể lo lắng suông sao?” Phong Duyên Thương ôn thanh đáp lời, nghe giọng điệu của hắn có vẻ như một chút cũng không thấy khó chịu. (MTLTH.dđlqđ)
“Nói cái gì vậy? Ta lo lắng sốt ruột, đó là chuyện của ta, chàng nói với ta đó là trách nhiệm của chàng. Sau này mà còn như vậy nữa là ta mặc kệ chàng đó.” Nàng nhéo nhéo lên vai hắn, bắp thịt hắn căng chặt, nàng căn bản là nhéo không được.
“Còn muốn làm ta đau sao?” Phong Duyên Thương không để ý lắm, chỉ cười xòa.
“ Muốn làm chàng đau đã không nhéo nhẹ như vậy rồi. Ngồi dậy nào, để ta xem cổ tay chàng.” Ở dươi bẫy rập tối như mực, nàng rốt cuộc không biết cổ tay hắn bị thương ra sao. Hơn nữa động tác của hắn rất tự nhiên, ôm nàng vẫn vững vàng như trước, tựa hồ bị thương cũng không mấy nghiêm trọng.
Nghe lời nàng, Phong Duyên Thương ngồi dậy, đưa tay bị thương đến cho nàng nhìn. Trên cổ tay cột băng gạc, là hắn tắm xong đã tự mình thay.
Nàng đưa tay mở băng ra, miệng vết thương đập vào mắt, xung quang đã sưng tím lên rồi.
Tập tin gởi kèm:
Tác giả :
Trắc Nhĩ Thính Phong