Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 147-3: Thiếu
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“ Ai, thật đáng tiếc.” Phí Tông ngồi xổm xuống vỗ đùi.
“Không sao, lần sau tuyệt đối không để cho lão chạy thoát.” Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn Phong Duyên Thương, sườn mặt của hắn phi thường đẹp, chỉ là lúc này có chút tái nhợt.
“Bí thuật này của nàng đều ghi lại trong quyển Nguyên Cổ tráp của sư phụ nàng đúng không?” Bùi Tập Dạ đột nhiên lên tiếng, thanh âm ám trầm.
Nhạc Sở Nhân nhướn mày nhìn hắn: “Như thế nào? Ngươi cũng muốn?”
Bùi Tập Dạ khẽ quát một tiếng: “Nếu hai ta liên thủ, lão tuyệt đối trốn không thoát.”
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, bất mãn trào phúng: “Thật không? Vậy chuyện ngươi hỗ trợ vừa rồi là gì? Kết quả thế nào? Hỏng việc là chính.”
“Bởi vì bản thiếu không biết nàng đang làm cái gì. Nếu như bản thiếu biết, khẳng định không lỗ mãng như vậy.” Bùi Tập Dạ phản bác, rõ ràng là nàng keo kiệt không nói với hắn.
“Hừ, không phải vẫn muốn nhìn sao. Này, cho ngươi!” Nàng xoạt một cái lấy Nguyên Cổ tráp từ trong áo ra, chính xác vứt thẳng vào tay Bùi Tập Dạ.
Nhìn bìa mặt Nguyên Cổ tráp trong tay, Bùi Tập Dạ nhíu mày: “Mới như vậy sao?” Theo lý thuyết, phàm là thứ tốt thường rất cũ nát.
Nhạc Sở Nhân không nói gì, dựa người vào Phong Duyên Thương xem kịch vui.
Bùi Tập Dạ mở trang thứ nhất ra, trống không. Lật tiếp, vẫn trống không. Hắn nhanh chóng lật đi lật lại cả quyển sách, tất cả đều trống không.
“Đây là giả?” Bùi Tập Dạ ngẩng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, một bộ dạng như bị lừa tình. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân lời nhác vươn vai trong lòng Phong Duyên
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“ Ai, thật đáng tiếc.” Phí Tông ngồi xổm xuống vỗ đùi.
“Không sao, lần sau tuyệt đối không để cho lão chạy thoát.” Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn Phong Duyên Thương, sườn mặt của hắn phi thường đẹp, chỉ là lúc này có chút tái nhợt.
“Bí thuật này của nàng đều ghi lại trong quyển Nguyên Cổ tráp của sư phụ nàng đúng không?” Bùi Tập Dạ đột nhiên lên tiếng, thanh âm ám trầm.
Nhạc Sở Nhân nhướn mày nhìn hắn: “Như thế nào? Ngươi cũng muốn?”
Bùi Tập Dạ khẽ quát một tiếng: “Nếu hai ta liên thủ, lão tuyệt đối trốn không thoát.”
Nhạc Sở Nhân bĩu môi, bất mãn trào phúng: “Thật không? Vậy chuyện ngươi hỗ trợ vừa rồi là gì? Kết quả thế nào? Hỏng việc là chính.”
“Bởi vì bản thiếu không biết nàng đang làm cái gì. Nếu như bản thiếu biết, khẳng định không lỗ mãng như vậy.” Bùi Tập Dạ phản bác, rõ ràng là nàng keo kiệt không nói với hắn.
“Hừ, không phải vẫn muốn nhìn sao. Này, cho ngươi!” Nàng xoạt một cái lấy Nguyên Cổ tráp từ trong áo ra, chính xác vứt thẳng vào tay Bùi Tập Dạ.
Nhìn bìa mặt Nguyên Cổ tráp trong tay, Bùi Tập Dạ nhíu mày: “Mới như vậy sao?” Theo lý thuyết, phàm là thứ tốt thường rất cũ nát.
Nhạc Sở Nhân không nói gì, dựa người vào Phong Duyên Thương xem kịch vui.
Bùi Tập Dạ mở trang thứ nhất ra, trống không. Lật tiếp, vẫn trống không. Hắn nhanh chóng lật đi lật lại cả quyển sách, tất cả đều trống không.
“Đây là giả?” Bùi Tập Dạ ngẩng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, một bộ dạng như bị lừa tình. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân lời nhác vươn vai trong lòng Phong Duyên
Tác giả :
Trắc Nhĩ Thính Phong