Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 141-2: Trộm đứa nhỏ
Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.
“Vương phi, ngài có cảm thấy mệt mỏi hay không? Nếu như ngài cảm thấy mệt mỏi, vậy ngài để bà vú ôm tiểu Thế tử, ngài đi nghỉ ngơi một lát đi.” Thấy Nhạc Sở Nhân ngồi đã lâu, Đinh Đương lo lắng nàng mệt mỏi. Trước ngày sinh chịu nhiều giày vò như vậy, trong lúc sinh điều kiện cũng rất nghèo nàn, thân mình nàng giờ không còn khỏe mạnh được như trước nữa.
“Ta không sao. Em xem bé con ngủ nhiều như vậy, hẳn lúc ở trong bụng cũng cứ lười biếng như vậy thôi.” Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn bé con đang yên bình ngủ, trong thời gian nàng mang thai, bé con cũng thực lười động đậy.
“Tiểu Thế tử ngoan ngoãn không khóc không quấy, đó là phúc khí. Dù Vương gia, Vương phi hay nô tỳ cũng bà vú không để ý, ban đêm tiểu Thế tử cũng không ầm ĩ đến người khác, quả thực rất hiểu chuyện.” Đinh Đương khích lệ nói, thế nhưng Nhạc Sở Nhân lại rất thích nghe những lời này. (MTLTH.dđlqđ)
Nhìn bé con đang nằm trong ngực mình, nàng vẫn có chút hoảng hốt cùng mê mang, rất khó tưởng tượng vật nhỏ này là do chính mình sinh hạ. Dựng dục lâu như vậy, lại cùng chịu khổ với mẹ, thậm chí còn suýt mất mạng. Thế nhưng bé vẫn kiên cương sống sót, sinh mệnh đúng là rất cường đại.
“Cổ nhân đều nói có chịu khổ mới được sung sướng, ta nghĩ bé đã chịu đủ khổ rồi.” Nhạc Sở Nhân mặt mày mỉm cười, nàng cảm thấy rất vui mừng. Nàng trông mong nghĩ cả đời này bé con đều hạnh phúc an ổn mà sống.
Đinh Đương ngẩng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, muốn nói lại thôi, nàng không biết vì sao Vương phi lại nói những lời này. Tựa như đang nói chính nàng vậy, nàng khổ từ nhỏ đã quen, từ nay về sau có thể có hạnh phúc.
Cửa phòng lại mở, Đinh Đương nhanh chóng đứng dậy. Phong Duyên Thương vận bạch y, bên ngoài khoác thêm một cái áo choàng màu trắng, dáng người cao ráo, phong thần tuấn lãng, nhìn rất vui tai vui mắt.
“Vương gia.” Đinh Đương cùng bà vú đồng thời phúc thân vấn an.
“Ừm.” Phong Duyên Thương tùy ý đáp, hắn cởi áo choàng rồi vắt lên bình phong, sau đó chậm rãi lại gần chiếc giường.
Đinh Đương cùng bà vú lui ra ngoài, cả căn phòng ấm áp chỉ còn lại một nhà ba người.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày hạnh phúc: “Bên ngoài rất lạnh sao?”
“Không lạnh lắm, ấm hơn so với Hoàng thành.” Cúi đầu nhìn bé con nho nhỏ đang ngủ trong tay ái thê, môi Phong Duyên Thương khẽ cong lên.
“Con ngủ thực sự rất ngoan, từ lúc bà vú ôm đến đây đều cứ ngủ như vậy thôi.” Nhìn biểu tình Phong Duyên Thương ngày càng trở nên nhu hòa hơn, con ngươi Nhạc Sở Nhân cũng rất sáng, nàng thích không khí ấm áp này, cả căn phòng chỉ còn ba người họ.
“Ừ, tham ăn ham ngủ, tạm thời vẫn chưa phát hiện được ưu điểm nào cả.” Hắn đánh giá thế nhưng nhìn chung lại rất đúng trọng tâm. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân quát khẽ: “Nếu như chàng có thể phát hiện được những ưu điểm trên người trẻ con mới sinh, coi như chàng lợi hại. Chàng xem con lớn lên giống ai? Lớn lên giống ai hả? Chàng nghĩ chàng đang mắng ai?”
Phong Duyên Thương khẽ nhếch mi, ngồi xuống giường, cúi đầu thực nghiêm túc xem xét, bộ dạng như thể không nhìn ra quyết không rời mắt.
“Ta nghĩ con lớn lên giống ta, nhưng bây giờ ta vẫn chưa nhìn ra.” Sau một lúc lâu, hắn lắc đầu, kỳ thật trong lòng hắn cũng thừa nhận, không hổ là thân sinh, rất giống hắn.
Nhạc Sở Nhân có chút không biết phải trả lời lại thế nào: “Vì để thỏa mãn lòng hư vinh mà chàng dám trợn mắt nói dối. Rõ ràng rất giống chàng, dù ngũ quan con chưa nảy nở nhưng thực sự là giống chàng.”
Phong Duyên Thương ngẩng đầu nhìn nàng, gật đầu thừa nhận: “Giống ta giống ta, cái gì cũng giống. Kể cả tật tham ăn ham ngủ này cũng là giống ta.”
Đưa tay lên nhéo mặt hắn, Nhạc Sở Nhân cười khẽ: “Đồ ngốc!”
Nắm lấy bàn tay nàng, Phong Duyên Thương thở dài: “ Ở bên nàng thật tốt.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Nhạc Sở Nhân dựa vào lồng ngực hắn, nhìn hắn nói.
“Từ này về sau, chúng ta không xa không rời, nếu như một ngày không nhìn thấy nàng, chắc ta sẽ phát điên.” Tuy sắc mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng nàng lại không chút hoài nghi lời nói này của hắn.
“Cho nên hai ngày này chàng ngủ không tốt một chút nào.” Một buổi tối hắn có thể tỉnh đến vài lần, mỗi lần tỉnh lại đều đứng dậy nhìn nàng trong chốc lát. Nàng đều cảm giác được, hẳn chuyện vừa rồi đã dọa hắn.
“Nàng đều biết sao?” Phong Duyên Thương mỉm cười, đẹp đến chói mắt.
“Phải, ta cũng không phải đồ đầu gỗ.” Nàng gật đầu, mỗi lần hắn đến nhìn nàng nàng đều biết.
“Lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn.” Xoa xoa khuôn mặt nàng, giọng nói nàng ôn nhu như nước.
Cọ cọ má lên bàn tay hắn, Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt: “Còn có một chuyện mà chúng ta đã quên, con sinh đã vài ngày mà vẫn chưa có tên đâu.”
Phong Duyên Thương nhướn mày: “Đúng vậy, thực sự ta đã quên mất chuyện này.”
“Đều đã làm cha mẹ cả rồi mà đến tên con cũng quên đặt.” Nàng có chút dở khóc dở cười, chính nàng cũng cảm thấy chức cha mẹ này hai người họ có chút không xứng.
“Hiện lấy cũng không chậm mà, con theo họ ta, dựa theo gia phả Hoàng Gia, từ thứ hai hẳn là Niên, một chữ cuối cùng nàng đặt đi.” Phong Duyên Thương thực sự rất hào phóng, dù tên con là gì, họ của con vẫn là Phong.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái: “Phi!”
“Có ý gì?” Phong Duyên Thương nghiêng đầu, khó hiểu hỏi nàng.
“Không có ý gì cao siêu cả, chỉ vì con sinh ra giữa nhưng năm thị thị phi phi, đúng lý phải nên ghi nhớ, nói cho con biết con sống sót không dễ dàng, ngày sau trân ái sinh mệnh của bản thân.” Còn có tầng ý nghĩa khác, chính là Bùi Tập Dạ. Lấy một chữ trong họ của hắn coi như cảm tạ hắn. Cho dù ngày sau không nghĩ về việc ấy nữa nhưng hắn giúp nàng sinh con thuận lợi, cả đời cũng không dám quên.
Phong Duyên Thương cũng không nghiên cứu quá sâu vào vấn đề này, gật đầu đồng ý: “Được, Phong Niên Phi, còn dễ nghe hơn Phong Niên Đồng.*”
*Phong Niên Đồng: Thu hoạch mùa màng.
Nàng cười khẽ: “Những lời này mà để Diêm Tô nghe thấy, chắc chắn nàng sẽ liều mạng với chàng.”
“Đó là lời thật, quả thật khó nghe những ngụ ý cũng là điều tốt.” Hắn thực sự còn dám đánh giá, có lễ cùng vì chọc cười Nhạc Sở Nhân.
Tới gần cuối năm, hôm nay nhiệt độ cũng đã giảm hơn nhưng trời lại không đổ tuyết, bù lại thay bằng mấy trận mưa. Bất quá mưa rất lạnh, không khí cũng ẩm ướt khiến cho người ta cảm thấy còn không bằng tuyết rơi.
Người từ Hoàng thành tới thì không sao, còn người Bắc Cương lại có chút chịu không nổi.
Một đám hán tử mặc còn dầy hơn cả nữ nhân Đại Yến, nhìn xa trông như một đàn gấu.
Đinh Đương ôm Phong Niên phi từ bên ngoài về phòng, có thể bé đã ngủ cả ngày, hôm nay trông thấy rất có tinh thần. Con ngươi đen bóng trong trẻo mở to, nhìn qua cực kỳ giống Nhạc Sở Nhân.
Đinh Đương cười tủm tỉm, thi thoảng cúi đầu trêu bé, dù có ôm bé cả ngày nàng cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Cửa phòng mở ra từ bên ngoài, Đinh Đương không quay đầu nhìn, nơi này chỉ có nàng cùng bà vú, hẳn người mở cửa là bà vú.
“Tiểu Thế tử chưa đói đâu, ngươi cứ đi nghỉ trước đi.” Thanh âm nàng không lớn, giọng điệu lại du dương. (MTLTH.dđlqđ)
“Ôm tới cho bản thiếu nhìn một chút.” Bỗng dưng thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên từ phía sau nàng, Đinh Đương hoảng sợ bật dậy.
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Bùi Tập Dạ một thân hắc bào. Khuôn mặt tinh xảo như búp bê không chút biểu tình, thoạt nhìn còn có chút âm trầm.
Đinh Đương nuốt nước miếng, quỳ gối phúc thân: “Nô tỳ bái kiến Bắc Vương Điện hạ.”
“Ừm, mang đứa nhỏ lại đây cho bản thiếu nhìn một chút.” Tầm mắt hắn chăm chú nhìn đứa nhỏ trong lòng Đinh Đương, mặt không chút biểu cảm thừa thãi nào khiến cho Đinh Đương có chút sợ hãi.
Ôm tiểu Thế tử bỏ chạy? Thế nhưng nàng không có năng lực chạy thoát khỏi Bắc Vương bởi hắn công phu rất tốt. Nếu như ngoan ngoãn nghe lời hắn, hắn sẽ không tổn thương tiểu Thế tử chứ? Vương phi chịu khổ cực mới sinh hạ được tiểu Thế tử, nàng quyết không để cho ai làm tổn thương đến bé.
“Nghĩ cái gì vậy? Nếu bản thương muốn hại bé, ngay tại thời điểm đỡ để đã ra tay bóp chết bé rồi, còn để đến lúc này sao?” Bùi Tập Dạ lạnh giọng, trực tiếp bước từng bước lại gần, nhanh chóng cướp Phong Niên Phi từ trong tay Đinh Đương.
“Vương phi, ngài có cảm thấy mệt mỏi hay không? Nếu như ngài cảm thấy mệt mỏi, vậy ngài để bà vú ôm tiểu Thế tử, ngài đi nghỉ ngơi một lát đi.” Thấy Nhạc Sở Nhân ngồi đã lâu, Đinh Đương lo lắng nàng mệt mỏi. Trước ngày sinh chịu nhiều giày vò như vậy, trong lúc sinh điều kiện cũng rất nghèo nàn, thân mình nàng giờ không còn khỏe mạnh được như trước nữa.
“Ta không sao. Em xem bé con ngủ nhiều như vậy, hẳn lúc ở trong bụng cũng cứ lười biếng như vậy thôi.” Nhạc Sở Nhân cúi đầu nhìn bé con đang yên bình ngủ, trong thời gian nàng mang thai, bé con cũng thực lười động đậy.
“Tiểu Thế tử ngoan ngoãn không khóc không quấy, đó là phúc khí. Dù Vương gia, Vương phi hay nô tỳ cũng bà vú không để ý, ban đêm tiểu Thế tử cũng không ầm ĩ đến người khác, quả thực rất hiểu chuyện.” Đinh Đương khích lệ nói, thế nhưng Nhạc Sở Nhân lại rất thích nghe những lời này. (MTLTH.dđlqđ)
Nhìn bé con đang nằm trong ngực mình, nàng vẫn có chút hoảng hốt cùng mê mang, rất khó tưởng tượng vật nhỏ này là do chính mình sinh hạ. Dựng dục lâu như vậy, lại cùng chịu khổ với mẹ, thậm chí còn suýt mất mạng. Thế nhưng bé vẫn kiên cương sống sót, sinh mệnh đúng là rất cường đại.
“Cổ nhân đều nói có chịu khổ mới được sung sướng, ta nghĩ bé đã chịu đủ khổ rồi.” Nhạc Sở Nhân mặt mày mỉm cười, nàng cảm thấy rất vui mừng. Nàng trông mong nghĩ cả đời này bé con đều hạnh phúc an ổn mà sống.
Đinh Đương ngẩng đầu nhìn Nhạc Sở Nhân, muốn nói lại thôi, nàng không biết vì sao Vương phi lại nói những lời này. Tựa như đang nói chính nàng vậy, nàng khổ từ nhỏ đã quen, từ nay về sau có thể có hạnh phúc.
Cửa phòng lại mở, Đinh Đương nhanh chóng đứng dậy. Phong Duyên Thương vận bạch y, bên ngoài khoác thêm một cái áo choàng màu trắng, dáng người cao ráo, phong thần tuấn lãng, nhìn rất vui tai vui mắt.
“Vương gia.” Đinh Đương cùng bà vú đồng thời phúc thân vấn an.
“Ừm.” Phong Duyên Thương tùy ý đáp, hắn cởi áo choàng rồi vắt lên bình phong, sau đó chậm rãi lại gần chiếc giường.
Đinh Đương cùng bà vú lui ra ngoài, cả căn phòng ấm áp chỉ còn lại một nhà ba người.
Nhạc Sở Nhân ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày hạnh phúc: “Bên ngoài rất lạnh sao?”
“Không lạnh lắm, ấm hơn so với Hoàng thành.” Cúi đầu nhìn bé con nho nhỏ đang ngủ trong tay ái thê, môi Phong Duyên Thương khẽ cong lên.
“Con ngủ thực sự rất ngoan, từ lúc bà vú ôm đến đây đều cứ ngủ như vậy thôi.” Nhìn biểu tình Phong Duyên Thương ngày càng trở nên nhu hòa hơn, con ngươi Nhạc Sở Nhân cũng rất sáng, nàng thích không khí ấm áp này, cả căn phòng chỉ còn ba người họ.
“Ừ, tham ăn ham ngủ, tạm thời vẫn chưa phát hiện được ưu điểm nào cả.” Hắn đánh giá thế nhưng nhìn chung lại rất đúng trọng tâm. (MTLTH.dđlqđ)
Nhạc Sở Nhân quát khẽ: “Nếu như chàng có thể phát hiện được những ưu điểm trên người trẻ con mới sinh, coi như chàng lợi hại. Chàng xem con lớn lên giống ai? Lớn lên giống ai hả? Chàng nghĩ chàng đang mắng ai?”
Phong Duyên Thương khẽ nhếch mi, ngồi xuống giường, cúi đầu thực nghiêm túc xem xét, bộ dạng như thể không nhìn ra quyết không rời mắt.
“Ta nghĩ con lớn lên giống ta, nhưng bây giờ ta vẫn chưa nhìn ra.” Sau một lúc lâu, hắn lắc đầu, kỳ thật trong lòng hắn cũng thừa nhận, không hổ là thân sinh, rất giống hắn.
Nhạc Sở Nhân có chút không biết phải trả lời lại thế nào: “Vì để thỏa mãn lòng hư vinh mà chàng dám trợn mắt nói dối. Rõ ràng rất giống chàng, dù ngũ quan con chưa nảy nở nhưng thực sự là giống chàng.”
Phong Duyên Thương ngẩng đầu nhìn nàng, gật đầu thừa nhận: “Giống ta giống ta, cái gì cũng giống. Kể cả tật tham ăn ham ngủ này cũng là giống ta.”
Đưa tay lên nhéo mặt hắn, Nhạc Sở Nhân cười khẽ: “Đồ ngốc!”
Nắm lấy bàn tay nàng, Phong Duyên Thương thở dài: “ Ở bên nàng thật tốt.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Nhạc Sở Nhân dựa vào lồng ngực hắn, nhìn hắn nói.
“Từ này về sau, chúng ta không xa không rời, nếu như một ngày không nhìn thấy nàng, chắc ta sẽ phát điên.” Tuy sắc mặt hắn rất bình tĩnh, nhưng nàng lại không chút hoài nghi lời nói này của hắn.
“Cho nên hai ngày này chàng ngủ không tốt một chút nào.” Một buổi tối hắn có thể tỉnh đến vài lần, mỗi lần tỉnh lại đều đứng dậy nhìn nàng trong chốc lát. Nàng đều cảm giác được, hẳn chuyện vừa rồi đã dọa hắn.
“Nàng đều biết sao?” Phong Duyên Thương mỉm cười, đẹp đến chói mắt.
“Phải, ta cũng không phải đồ đầu gỗ.” Nàng gật đầu, mỗi lần hắn đến nhìn nàng nàng đều biết.
“Lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn.” Xoa xoa khuôn mặt nàng, giọng nói nàng ôn nhu như nước.
Cọ cọ má lên bàn tay hắn, Nhạc Sở Nhân mở to hai mắt: “Còn có một chuyện mà chúng ta đã quên, con sinh đã vài ngày mà vẫn chưa có tên đâu.”
Phong Duyên Thương nhướn mày: “Đúng vậy, thực sự ta đã quên mất chuyện này.”
“Đều đã làm cha mẹ cả rồi mà đến tên con cũng quên đặt.” Nàng có chút dở khóc dở cười, chính nàng cũng cảm thấy chức cha mẹ này hai người họ có chút không xứng.
“Hiện lấy cũng không chậm mà, con theo họ ta, dựa theo gia phả Hoàng Gia, từ thứ hai hẳn là Niên, một chữ cuối cùng nàng đặt đi.” Phong Duyên Thương thực sự rất hào phóng, dù tên con là gì, họ của con vẫn là Phong.
Nhạc Sở Nhân nháy mắt mấy cái: “Phi!”
“Có ý gì?” Phong Duyên Thương nghiêng đầu, khó hiểu hỏi nàng.
“Không có ý gì cao siêu cả, chỉ vì con sinh ra giữa nhưng năm thị thị phi phi, đúng lý phải nên ghi nhớ, nói cho con biết con sống sót không dễ dàng, ngày sau trân ái sinh mệnh của bản thân.” Còn có tầng ý nghĩa khác, chính là Bùi Tập Dạ. Lấy một chữ trong họ của hắn coi như cảm tạ hắn. Cho dù ngày sau không nghĩ về việc ấy nữa nhưng hắn giúp nàng sinh con thuận lợi, cả đời cũng không dám quên.
Phong Duyên Thương cũng không nghiên cứu quá sâu vào vấn đề này, gật đầu đồng ý: “Được, Phong Niên Phi, còn dễ nghe hơn Phong Niên Đồng.*”
*Phong Niên Đồng: Thu hoạch mùa màng.
Nàng cười khẽ: “Những lời này mà để Diêm Tô nghe thấy, chắc chắn nàng sẽ liều mạng với chàng.”
“Đó là lời thật, quả thật khó nghe những ngụ ý cũng là điều tốt.” Hắn thực sự còn dám đánh giá, có lễ cùng vì chọc cười Nhạc Sở Nhân.
Tới gần cuối năm, hôm nay nhiệt độ cũng đã giảm hơn nhưng trời lại không đổ tuyết, bù lại thay bằng mấy trận mưa. Bất quá mưa rất lạnh, không khí cũng ẩm ướt khiến cho người ta cảm thấy còn không bằng tuyết rơi.
Người từ Hoàng thành tới thì không sao, còn người Bắc Cương lại có chút chịu không nổi.
Một đám hán tử mặc còn dầy hơn cả nữ nhân Đại Yến, nhìn xa trông như một đàn gấu.
Đinh Đương ôm Phong Niên phi từ bên ngoài về phòng, có thể bé đã ngủ cả ngày, hôm nay trông thấy rất có tinh thần. Con ngươi đen bóng trong trẻo mở to, nhìn qua cực kỳ giống Nhạc Sở Nhân.
Đinh Đương cười tủm tỉm, thi thoảng cúi đầu trêu bé, dù có ôm bé cả ngày nàng cũng không cảm thấy mệt mỏi.
Cửa phòng mở ra từ bên ngoài, Đinh Đương không quay đầu nhìn, nơi này chỉ có nàng cùng bà vú, hẳn người mở cửa là bà vú.
“Tiểu Thế tử chưa đói đâu, ngươi cứ đi nghỉ trước đi.” Thanh âm nàng không lớn, giọng điệu lại du dương. (MTLTH.dđlqđ)
“Ôm tới cho bản thiếu nhìn một chút.” Bỗng dưng thanh âm trầm thấp của nam nhân vang lên từ phía sau nàng, Đinh Đương hoảng sợ bật dậy.
Vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Bùi Tập Dạ một thân hắc bào. Khuôn mặt tinh xảo như búp bê không chút biểu tình, thoạt nhìn còn có chút âm trầm.
Đinh Đương nuốt nước miếng, quỳ gối phúc thân: “Nô tỳ bái kiến Bắc Vương Điện hạ.”
“Ừm, mang đứa nhỏ lại đây cho bản thiếu nhìn một chút.” Tầm mắt hắn chăm chú nhìn đứa nhỏ trong lòng Đinh Đương, mặt không chút biểu cảm thừa thãi nào khiến cho Đinh Đương có chút sợ hãi.
Ôm tiểu Thế tử bỏ chạy? Thế nhưng nàng không có năng lực chạy thoát khỏi Bắc Vương bởi hắn công phu rất tốt. Nếu như ngoan ngoãn nghe lời hắn, hắn sẽ không tổn thương tiểu Thế tử chứ? Vương phi chịu khổ cực mới sinh hạ được tiểu Thế tử, nàng quyết không để cho ai làm tổn thương đến bé.
“Nghĩ cái gì vậy? Nếu bản thương muốn hại bé, ngay tại thời điểm đỡ để đã ra tay bóp chết bé rồi, còn để đến lúc này sao?” Bùi Tập Dạ lạnh giọng, trực tiếp bước từng bước lại gần, nhanh chóng cướp Phong Niên Phi từ trong tay Đinh Đương.
Tác giả :
Trắc Nhĩ Thính Phong