Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma
Quyển 3 - Chương 6
Hách Xá Lý thị cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Tô Viên Viên lập tức đi tới trước mặt Đồng Quốc Duy, nói: "Mã pháp, dường như ngài cũng không có cách xử trí Lý di nương a, ta thực sự sợ hãi có một ngày nào đó bị nàng ta hại chết, xem ngài khó xử như vậy, ta liền ủy khuất một chút, cùng ngạch nương và ca ca tới thôn trang đi thôi, tới thôn trang sẽ không còn ai muốn hại chết mẫu tử chúng ta."
Đồng Quốc Duy nhíu mày, "Hồ nháo! Các ngươi là người Đồng gia, sao có thể đi tới thôn trang?"
Tô Viên Viên kinh ngạc nói: "Vậy, ý mã pháp là...... tiếp tục để họ nháo loạn? Thẳng đến khi mẫu tử chúng ta chết hoặc là Lý di nương chết?"
"Sớm biết ngươi ngoan độc như vậy, ta sớm nên bóp chết ngươi! Ngay cả chuyện của trưởng bối cũng dám quản, thứ đồ bất hiếu!"
Tô Viên Viên mặc kệ không thèm quan tâm Long Khoa Đa chửi rủa, chỉ nghiêng nghiêng đầu nhìn Đồng Quốc Duy nói: "Mã pháp, ngài thấy đấy, cái nhà này đã không thể dung nạp chúng ta nữa, ta nghe nói đi thôn trang cũng chẳng phải chuyện tốt gì a, ngạch nương và chúng ta tự chịu ủy khuất còn không được sao? Nếu vậy, ta không còn ai giúp đỡ, cũng chỉ còn cách cáo ngự trạng thôi. À, đúng rồi, a mã chính là biểu đệ của Hoàng Thượng, chẳng trách dám làm càn như vậy, thế thì trước khi chết ta chỉ còn cách tìm thêm nhiều bá tánh giúp ta phân xử, bằng không ta chết oan uổng biết bao nha?"
"Đủ rồi! Cái gì mà chết hay không chết? Nào có ai muốn ngươi chết?" Đồng Quốc Duy đầu đau muốn nứt, "Đồng Giai Huyên Oánh, ngươi đây là muốn uy hiếp ta?"
Tô Viên Viên ngây thơ vô tội nhìn lão, "Ta chỉ trần thuật một sự thật mà thôi, rốt cuộc chỉ vài ngày trước ta suýt nữa đã chết nha, đương nhiên sẽ nghĩ ngợi nhiều một chút."
Thanh âm nàng ngọt ngào vô cùng dễ nghe, nhưng cứ hở ra là lại nói "chết", khiến người nghẹn họng mà không thể làm gì nàng. Rõ ràng giọng điệu không hề phập phồng, biểu tình cũng không có nửa điểm biến hóa, nhưng lại khiến ai cũng nghe ra được trong lời nàng nói tràn đầy mỉa mai trào phúng, trào phúng Đồng gia có quyền có thế lại không làm gì nổi một thị thiếp nho nhỏ!
Đồng Quốc Duy sắc mặt càng khó nhìn, mấy nhi tử và con dâu của lão nhao nhao tiến lên an ủi, khuyên lão bảo trọng thân thể, cũng có người quay qua Tô Viên Viên trách cứ, nhưng nàng không hề dao động, chỉ nhìn chằm chằm Đồng Quốc Duy. Lúc này, nàng hoàn toàn không giống một hài tử sáu tuổi, mà chính là một thiên tài yêu nghiệt. Đáng tiếc, vãn bối xuất chúng nhất thế hệ này, lại thù hận Đồng gia, đều do Lý Tứ Nhi kia!
Đồng Quốc Duy cẩn thận hồi tưởng lời nói hành động của Tô Viên Viên vài ngày qua, thở dài, lòng thầm thưởng thức nàng, mặc dù uy nghiêm của lão nhiều lần bị một hài đồng mạo phạm, nhưng lão không thể không thừa nhận, ngay cả trưởng tôn mà mình tự tay bồi dưỡng cũng không có được tâm cơ cùng khí độ như nàng, đứa nhỏ này nếu có thể hảo hảo bồi dưỡng, tương lai rất có khả năng đăng đỉnh Hậu vị, mang lại cho Đồng gia ít nhất trăm năm vinh quang. Đáng tiếc, đáng tiếc!
Bất quá, sau khi chuyển biến tâm lý, Đồng Quốc Duy lại không muốn tiếp tục khó xử Tô Viên Viên nữa, đưa mẫu tử ba người tới thôn trang xác thực rất kỳ cục, nhưng còn hơn để Long Khoa Đa ngày ngày làm ầm ĩ, ít ra có thể cho họ một thời gian thở dốc, coi như kế hoãn binh. Lão lại càng hy vọng có thể mượn thời gian này làm giảm bớt oán khí của Huyên Oánh đối với Đồng gia, thời gian lâu rồi, có lẽ còn có thể vãn hồi chút thân tình.
Suy tư một hồi, Đồng Quốc Duy gật đầu, "Được, mã pháp liền như con mong muốn. Đợi xử lý tốt chuyện trong nhà, mã pháp tự mình tới tiếp con về."
"Thật tốt quá! Đa tạ mã pháp!" Tô Viên Viên mỉm cười ngọt ngào, lập tức khôi phục thành một hài đồng hồn nhiên, lại kéo hai vị ma ma qua nói, "Cô mẫu quan tâm tình huống trong nhà, riêng thỉnh hai vị ma ma tới giúp Lý di nương an thai."
Long Khoa Đa đã bị người buông ra, lạnh giọng giận dữ nói: "Hoàng Quý Phi nương nương hảo ý, ta lãnh, nhưng tam phòng không cần ma ma."
Tô Viên Viên chớp chớp mắt, trịnh trọng nói: "Khó mà được nha, hai vị ma ma này chính là người từng hầu hạ bên người Thái Hoàng Thái Hậu, các ma ma tới giúp Lý di nương an thai chính là cho nàng ta một thiên đại ân điển. Mã pháp, ngài nhất định phải chiếu cố hai vị ma ma cho tốt, nếu họ thiếu dù chỉ một sợi tóc, e rằng...... không phải ai cũng có thể thừa nhận lửa giận của Hoàng Thượng đâu."
Mọi người cả kinh, lại thấy ánh mắt đầy thâm ý của Tô Viên Viên thì đều bực tức nhìn Long Khoa Đa. Đồng Quốc Duy chỉ là hận sắt không thành thép, nhưng mấy huynh đệ đồng lứa thì đều không muốn nhẫn nhịn hắn ta nữa. May mà Long Khoa Đa nghe lọt, thầm quyết định chỉ cần hai ma ma không thương tổn Lý Tứ Nhi, hắn ta nhất định sẽ cung phụng hai bà như cung Đại Phật, đến tận khi hai người hồi cung.
Sự tình đã định, Tô Viên Viên khẽ đảo đảo tròng mắt, lại lên tiếng hỏi: "Nghe nói nữ tử xuất giá đều có rất nhiều của hồi môn, mã pháp, ngạch nương của ta cũng có phải không? A mã, có phải ngươi cầm của hồi môn của ngạch nương đi dưỡng Lý di nương hay không? Liệu có phải, chúng đều ở trong tư khố của Lý di nương?"
Đồng Quốc Duy liền nói ngay: "Tam tức phụ, mau lấy danh sách hồi môn ra kiểm kê một lần, thiếu cái gì thì dùng vốn riêng của lão tam bổ sung vào. Lão tam, con cũng không nên làm loạn nữa."
Long Khoa Đa đương nhiên khinh thường bá chiếm của hồi môn của thê tử, lạnh lùng nói: "Ai hiếm lạ đồ vật của nàng? Chẳng lẽ ta nuôi không nổi người của mình?"
Tô Viên Viên vỗ vỗ tay nói: "Vậy thực tốt quá, Mặc Hương, Mặc Tuyết, các ngươi qua đó giám sát, một chiếc trâm cài cũng không được để lại tại chỗ Lý di nương, bằng không chính là xem thường a mã của ta nha!"
"Dạ, cách cách."
Long Khoa Đa hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi, Tô Viên Viên lập tức lôi kéo Hách Xá Lý thị và Nhạc Hưng A đi thu thập hành lý, vừa đi vừa vui vẻ hát nhỏ. Nàng biết mà, Long Khoa Đa đâu có hiểu gì về chuyện trong hậu viện, hắn ta đương nhiên có thể dưỡng một nữ nhân, nhưng vốn riêng của hắn có thể so sánh với hồi môn của một chính thê xuất thân đại gia tộc sao? Phỏng chừng Lý Tứ Nhi kia phải đau lòng muốn chết, lại còn không được phép oán giận, nếu không chính là trách cứ Long Khoa Đa nuôi không nổi nữ nhân của hắn ta......
Tô Viên Viên đột nhiên cảm thấy, Lý Tứ Nhi không chết cũng tốt, người đọc kỳ nguyện là muốn cho nàng ta thực thảm mà thôi, có hai vị ma ma như hai tôn đại phật đè nặng trên đầu, ả còn muốn sống thoải mái? Cửa sổ cũng không có! Các ma ma nếu muốn tra tấn người, đều là thủ đoạn giết người không thấy máu, Long Khoa Đa có nhìn thì cũng sẽ nghĩ ma ma vì muốn tốt cho Lý Tứ Nhi. Dù Lý Tứ Nhi muốn cáo trạng cũng không biết cáo thế nào, bởi vì Long Khoa Đa không hiểu a, hắn ta chỉ là một nam nhân phong kiến tầm thường mà thôi.
Vì Tô Viên Viên thúc giục, ba người cũng không ở lại Đồng gia qua đêm, mà ban ngày vội vội vàng vàng thu thập hành lý, cửa thành còn chưa đóng đã mang theo hồi môn của Hách Xá Lý thị dọn tới thôn trang. Tô Viên Viên cũng nắm trong tay khế nhà, khế đất cùng khế bán thân của toàn bộ hạ nhân thôn trang, về phần đối ngoại thì chỉ nói Hách Xá Lý thị muốn tới thôn trang điều dưỡng thân thể, còn hai huynh muội là đi tẫn hiếu với ngạch nương.
Tới thôn trang, Tô Viên Viên vui sướng kéo tay Hách Xá Lý thị cùng Nhạc Hưng A cười nói ríu rít: "Ngạch nương, ca ca, về sau đây chính là nhà của chúng ta, hai người vui không?"
Hách Xá Lý thị còn có chút mờ mịt, Nhạc Hưng A lại cười nói: "Đương nhiên vui vẻ, về sau không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, chờ ta trưởng thành, chúng ta sẽ có nơi ở tốt hơn, đẹp hơn nữa."
"Được a, vậy ca ca nhất định phải dụng công đọc sách, chăm chỉ luyện võ, muội và ngạch nương đều dựa vào ca ca nha!"
"Yên tâm, cứ giao cho ta!"
Đồng Quốc Duy có thể thả tôn tử như Nhạc Hưng A tới thôn trang, cũng là kết quả sau khi lão thận trọng suy xét kỹ càng. Lão đã nhìn ra, Nhạc Hưng A hận Long Khoa Đa, nếu tuổi nhỏ đã bị hận ý ăn mòn, tương lai sao có thể tốt đẹp? Huống chi phụ tử thành thù cũng là tình huống lão không muốn nhìn đến, vừa lúc phát hiện Tô Viên Viên trí tuệ không tầm thường, nàng nhất định sẽ không bạc đãi ca ca của chính mình, vậy nên để Nhạc Hưng A đi cùng các nàng cũng chẳng có gì không tốt.
Tin tức này truyền tới trong cung, Khang Hi chỉ nhíu nhíu mày, không nói thêm cái gì, nhưng trong lòng đối Đồng gia có chút bất mãn. Đồng Giai Uyển Nhàn nghe nói là chủ ý của Tô Viên Viên, liền không quá lo lắng như trước nữa, nàng chỉ cầu Khang Hi phái một đội hộ vệ tới thôn trang, bảo hộ Tô Viên Viên an toàn. Dận Chân thì nghiêm túc học tập tri thức mà hoàng tử nên học, yên lặng tính toán Tô Viên Viên rời đi đã bao lâu rồi, quyết định đợi thêm hai ngày nữa liền thỉnh Hoàng Quý Phi tiếp nàng tiến cung.
Mà trong hậu cung, người phản ứng lớn nhất chính là Đức phi, ả vốn tưởng Tô Viên Viên nháo sự chỉ là một cái nhạc đệm nho nhỏ, không ảnh hưởng được kế hoạch của mình, nào biết chỉ mới vài ngày, Hách Xá Lý thị đã dẫn theo con cái rời khỏi Đồng gia! Đồng gia đương nhiên không có khả năng hòa li hay hưu thê, nhưng Hách Xá Lý thị mang theo cả của hồi môn, như thế thì có khác nào hòa li? Sau này Lý Tứ Nhi còn có khả năng tàn hại mấy người đó sao?
Đức phi nhíu chặt mày, hỏi cung nữ tâm phúc, "Hài tử Đồng gia kia thực thông minh?"
"Hồi nương nương, phía dưới hồi báo tiểu cách cách vô cùng thông tuệ, lần rời nhà này là do một tay nàng thúc đẩy, Đồng phu nhân và Đồng gia thiếu gia đều nghe nàng, Đồng đại nhân đối nàng không nghiêm khắc lắm, chuyện của hồi môn cũng khiến Lý thị ăn mệt mà không dám nói gì. Nương nương, ngài xem có thể là Hoàng Quý Phi dạy dỗ nàng hay không?"
Đức phi nhíu mày trầm tư thực lâu mới lên tiếng: "Kêu người nhìn chằm chằm Hách Xá Lý thị và Đồng Giai Huyên Oánh, một khi phát hiện các nàng có hành động gì dị thường, lập tức hồi báo cho ta. Tỷ như làm ra thứ gì đó mới lạ, hay nói ra chuyện gì mà người khác không ai hiểu."
Ả hoài nghi trong hai mẹ con này có người là xuyên qua hoặc trọng sinh, bằng không mắt thấy các nàng sắp chết trong tay Lý Tứ Nhi, sao có thể đột nhiên tuyệt địa phản kích? Hài đồng dù thông minh đến mấy cũng không nên có loại thủ đoạn như thế. Rốt cuộc, có một số chuyện là yêu cầu kinh nghiệm.
Đức phi đa nghi lại cẩn thận, nghĩ đến lần trước không hiểu sao nói mơ chọc giận Khang Hi, đúng là ngay sau sự kiện Tô Viên Viên trúng độc, hai chuyện này...... có liên hệ gì không? Kế hoạch của ả đang tiến hành vô cùng thuận lợi, đột nhiên xảy ra hai biến cố, loại cảm giác không thể khống chế này làm ả vô cùng bực bội, hạ quyết tâm phải tra rõ nguyên nhân!
Nếu điều tra ra, kẻ chắn đường tất nhiên phải trả giá; nếu tra không ra, mấy kẻ hiềm nghi lớn nhất đương nhiên không cần tồn tại. Thà rằng giết lầm, quyết không thể bỏ sót, ả dựa vào "đạo lý" này mới có thể leo lên cao như vậy, quyết không thể giữ lại những nhân tố bất ổn.
Thời điểm các gia tộc sôi nổi nghị luận sự kiện này, Tô Viên Viên đã quét dọn sạch sẽ trong ngoài thôn trang, dựa vào linh lực và tinh thần lực, nàng đã đá đi bảy tám kẻ không biết điều, những người còn lại đều là người lòng ôm thiện ý hoặc tạm thời sẽ không phản bội. Sau đó, nàng lôi kéo Nhạc Hưng A chạy tới kiểm tra mấy cửa hàng trong danh sách hồi môn, tính tình Hách Xá Lý thị quá mềm, dứt khoát để nàng làm quý phu nhân ngồi hưởng phúc là được, hiện tại Tô Viên Viên muốn bồi dưỡng năng lực dưỡng gia cho ca ca. Tuy rằng nàng không biết cách kiếm tiền, nhưng có thư sinh mà, sau này nàng làm người trung gian, để thư sinh dạy dỗ ca ca là được!
Tiểu cô nương mới sáu tuổi mà đã phải bôn ba khắp nơi, Nhạc Hưng A vì thế mà cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, đồng thời cũng âm thầm thề, hắn nhất định phải hăng hái tiến tới, phải trở thành ca ca tốt nhất thiên hạ.
Đồng Quốc Duy nhíu mày, "Hồ nháo! Các ngươi là người Đồng gia, sao có thể đi tới thôn trang?"
Tô Viên Viên kinh ngạc nói: "Vậy, ý mã pháp là...... tiếp tục để họ nháo loạn? Thẳng đến khi mẫu tử chúng ta chết hoặc là Lý di nương chết?"
"Sớm biết ngươi ngoan độc như vậy, ta sớm nên bóp chết ngươi! Ngay cả chuyện của trưởng bối cũng dám quản, thứ đồ bất hiếu!"
Tô Viên Viên mặc kệ không thèm quan tâm Long Khoa Đa chửi rủa, chỉ nghiêng nghiêng đầu nhìn Đồng Quốc Duy nói: "Mã pháp, ngài thấy đấy, cái nhà này đã không thể dung nạp chúng ta nữa, ta nghe nói đi thôn trang cũng chẳng phải chuyện tốt gì a, ngạch nương và chúng ta tự chịu ủy khuất còn không được sao? Nếu vậy, ta không còn ai giúp đỡ, cũng chỉ còn cách cáo ngự trạng thôi. À, đúng rồi, a mã chính là biểu đệ của Hoàng Thượng, chẳng trách dám làm càn như vậy, thế thì trước khi chết ta chỉ còn cách tìm thêm nhiều bá tánh giúp ta phân xử, bằng không ta chết oan uổng biết bao nha?"
"Đủ rồi! Cái gì mà chết hay không chết? Nào có ai muốn ngươi chết?" Đồng Quốc Duy đầu đau muốn nứt, "Đồng Giai Huyên Oánh, ngươi đây là muốn uy hiếp ta?"
Tô Viên Viên ngây thơ vô tội nhìn lão, "Ta chỉ trần thuật một sự thật mà thôi, rốt cuộc chỉ vài ngày trước ta suýt nữa đã chết nha, đương nhiên sẽ nghĩ ngợi nhiều một chút."
Thanh âm nàng ngọt ngào vô cùng dễ nghe, nhưng cứ hở ra là lại nói "chết", khiến người nghẹn họng mà không thể làm gì nàng. Rõ ràng giọng điệu không hề phập phồng, biểu tình cũng không có nửa điểm biến hóa, nhưng lại khiến ai cũng nghe ra được trong lời nàng nói tràn đầy mỉa mai trào phúng, trào phúng Đồng gia có quyền có thế lại không làm gì nổi một thị thiếp nho nhỏ!
Đồng Quốc Duy sắc mặt càng khó nhìn, mấy nhi tử và con dâu của lão nhao nhao tiến lên an ủi, khuyên lão bảo trọng thân thể, cũng có người quay qua Tô Viên Viên trách cứ, nhưng nàng không hề dao động, chỉ nhìn chằm chằm Đồng Quốc Duy. Lúc này, nàng hoàn toàn không giống một hài tử sáu tuổi, mà chính là một thiên tài yêu nghiệt. Đáng tiếc, vãn bối xuất chúng nhất thế hệ này, lại thù hận Đồng gia, đều do Lý Tứ Nhi kia!
Đồng Quốc Duy cẩn thận hồi tưởng lời nói hành động của Tô Viên Viên vài ngày qua, thở dài, lòng thầm thưởng thức nàng, mặc dù uy nghiêm của lão nhiều lần bị một hài đồng mạo phạm, nhưng lão không thể không thừa nhận, ngay cả trưởng tôn mà mình tự tay bồi dưỡng cũng không có được tâm cơ cùng khí độ như nàng, đứa nhỏ này nếu có thể hảo hảo bồi dưỡng, tương lai rất có khả năng đăng đỉnh Hậu vị, mang lại cho Đồng gia ít nhất trăm năm vinh quang. Đáng tiếc, đáng tiếc!
Bất quá, sau khi chuyển biến tâm lý, Đồng Quốc Duy lại không muốn tiếp tục khó xử Tô Viên Viên nữa, đưa mẫu tử ba người tới thôn trang xác thực rất kỳ cục, nhưng còn hơn để Long Khoa Đa ngày ngày làm ầm ĩ, ít ra có thể cho họ một thời gian thở dốc, coi như kế hoãn binh. Lão lại càng hy vọng có thể mượn thời gian này làm giảm bớt oán khí của Huyên Oánh đối với Đồng gia, thời gian lâu rồi, có lẽ còn có thể vãn hồi chút thân tình.
Suy tư một hồi, Đồng Quốc Duy gật đầu, "Được, mã pháp liền như con mong muốn. Đợi xử lý tốt chuyện trong nhà, mã pháp tự mình tới tiếp con về."
"Thật tốt quá! Đa tạ mã pháp!" Tô Viên Viên mỉm cười ngọt ngào, lập tức khôi phục thành một hài đồng hồn nhiên, lại kéo hai vị ma ma qua nói, "Cô mẫu quan tâm tình huống trong nhà, riêng thỉnh hai vị ma ma tới giúp Lý di nương an thai."
Long Khoa Đa đã bị người buông ra, lạnh giọng giận dữ nói: "Hoàng Quý Phi nương nương hảo ý, ta lãnh, nhưng tam phòng không cần ma ma."
Tô Viên Viên chớp chớp mắt, trịnh trọng nói: "Khó mà được nha, hai vị ma ma này chính là người từng hầu hạ bên người Thái Hoàng Thái Hậu, các ma ma tới giúp Lý di nương an thai chính là cho nàng ta một thiên đại ân điển. Mã pháp, ngài nhất định phải chiếu cố hai vị ma ma cho tốt, nếu họ thiếu dù chỉ một sợi tóc, e rằng...... không phải ai cũng có thể thừa nhận lửa giận của Hoàng Thượng đâu."
Mọi người cả kinh, lại thấy ánh mắt đầy thâm ý của Tô Viên Viên thì đều bực tức nhìn Long Khoa Đa. Đồng Quốc Duy chỉ là hận sắt không thành thép, nhưng mấy huynh đệ đồng lứa thì đều không muốn nhẫn nhịn hắn ta nữa. May mà Long Khoa Đa nghe lọt, thầm quyết định chỉ cần hai ma ma không thương tổn Lý Tứ Nhi, hắn ta nhất định sẽ cung phụng hai bà như cung Đại Phật, đến tận khi hai người hồi cung.
Sự tình đã định, Tô Viên Viên khẽ đảo đảo tròng mắt, lại lên tiếng hỏi: "Nghe nói nữ tử xuất giá đều có rất nhiều của hồi môn, mã pháp, ngạch nương của ta cũng có phải không? A mã, có phải ngươi cầm của hồi môn của ngạch nương đi dưỡng Lý di nương hay không? Liệu có phải, chúng đều ở trong tư khố của Lý di nương?"
Đồng Quốc Duy liền nói ngay: "Tam tức phụ, mau lấy danh sách hồi môn ra kiểm kê một lần, thiếu cái gì thì dùng vốn riêng của lão tam bổ sung vào. Lão tam, con cũng không nên làm loạn nữa."
Long Khoa Đa đương nhiên khinh thường bá chiếm của hồi môn của thê tử, lạnh lùng nói: "Ai hiếm lạ đồ vật của nàng? Chẳng lẽ ta nuôi không nổi người của mình?"
Tô Viên Viên vỗ vỗ tay nói: "Vậy thực tốt quá, Mặc Hương, Mặc Tuyết, các ngươi qua đó giám sát, một chiếc trâm cài cũng không được để lại tại chỗ Lý di nương, bằng không chính là xem thường a mã của ta nha!"
"Dạ, cách cách."
Long Khoa Đa hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi, Tô Viên Viên lập tức lôi kéo Hách Xá Lý thị và Nhạc Hưng A đi thu thập hành lý, vừa đi vừa vui vẻ hát nhỏ. Nàng biết mà, Long Khoa Đa đâu có hiểu gì về chuyện trong hậu viện, hắn ta đương nhiên có thể dưỡng một nữ nhân, nhưng vốn riêng của hắn có thể so sánh với hồi môn của một chính thê xuất thân đại gia tộc sao? Phỏng chừng Lý Tứ Nhi kia phải đau lòng muốn chết, lại còn không được phép oán giận, nếu không chính là trách cứ Long Khoa Đa nuôi không nổi nữ nhân của hắn ta......
Tô Viên Viên đột nhiên cảm thấy, Lý Tứ Nhi không chết cũng tốt, người đọc kỳ nguyện là muốn cho nàng ta thực thảm mà thôi, có hai vị ma ma như hai tôn đại phật đè nặng trên đầu, ả còn muốn sống thoải mái? Cửa sổ cũng không có! Các ma ma nếu muốn tra tấn người, đều là thủ đoạn giết người không thấy máu, Long Khoa Đa có nhìn thì cũng sẽ nghĩ ma ma vì muốn tốt cho Lý Tứ Nhi. Dù Lý Tứ Nhi muốn cáo trạng cũng không biết cáo thế nào, bởi vì Long Khoa Đa không hiểu a, hắn ta chỉ là một nam nhân phong kiến tầm thường mà thôi.
Vì Tô Viên Viên thúc giục, ba người cũng không ở lại Đồng gia qua đêm, mà ban ngày vội vội vàng vàng thu thập hành lý, cửa thành còn chưa đóng đã mang theo hồi môn của Hách Xá Lý thị dọn tới thôn trang. Tô Viên Viên cũng nắm trong tay khế nhà, khế đất cùng khế bán thân của toàn bộ hạ nhân thôn trang, về phần đối ngoại thì chỉ nói Hách Xá Lý thị muốn tới thôn trang điều dưỡng thân thể, còn hai huynh muội là đi tẫn hiếu với ngạch nương.
Tới thôn trang, Tô Viên Viên vui sướng kéo tay Hách Xá Lý thị cùng Nhạc Hưng A cười nói ríu rít: "Ngạch nương, ca ca, về sau đây chính là nhà của chúng ta, hai người vui không?"
Hách Xá Lý thị còn có chút mờ mịt, Nhạc Hưng A lại cười nói: "Đương nhiên vui vẻ, về sau không cần phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, chờ ta trưởng thành, chúng ta sẽ có nơi ở tốt hơn, đẹp hơn nữa."
"Được a, vậy ca ca nhất định phải dụng công đọc sách, chăm chỉ luyện võ, muội và ngạch nương đều dựa vào ca ca nha!"
"Yên tâm, cứ giao cho ta!"
Đồng Quốc Duy có thể thả tôn tử như Nhạc Hưng A tới thôn trang, cũng là kết quả sau khi lão thận trọng suy xét kỹ càng. Lão đã nhìn ra, Nhạc Hưng A hận Long Khoa Đa, nếu tuổi nhỏ đã bị hận ý ăn mòn, tương lai sao có thể tốt đẹp? Huống chi phụ tử thành thù cũng là tình huống lão không muốn nhìn đến, vừa lúc phát hiện Tô Viên Viên trí tuệ không tầm thường, nàng nhất định sẽ không bạc đãi ca ca của chính mình, vậy nên để Nhạc Hưng A đi cùng các nàng cũng chẳng có gì không tốt.
Tin tức này truyền tới trong cung, Khang Hi chỉ nhíu nhíu mày, không nói thêm cái gì, nhưng trong lòng đối Đồng gia có chút bất mãn. Đồng Giai Uyển Nhàn nghe nói là chủ ý của Tô Viên Viên, liền không quá lo lắng như trước nữa, nàng chỉ cầu Khang Hi phái một đội hộ vệ tới thôn trang, bảo hộ Tô Viên Viên an toàn. Dận Chân thì nghiêm túc học tập tri thức mà hoàng tử nên học, yên lặng tính toán Tô Viên Viên rời đi đã bao lâu rồi, quyết định đợi thêm hai ngày nữa liền thỉnh Hoàng Quý Phi tiếp nàng tiến cung.
Mà trong hậu cung, người phản ứng lớn nhất chính là Đức phi, ả vốn tưởng Tô Viên Viên nháo sự chỉ là một cái nhạc đệm nho nhỏ, không ảnh hưởng được kế hoạch của mình, nào biết chỉ mới vài ngày, Hách Xá Lý thị đã dẫn theo con cái rời khỏi Đồng gia! Đồng gia đương nhiên không có khả năng hòa li hay hưu thê, nhưng Hách Xá Lý thị mang theo cả của hồi môn, như thế thì có khác nào hòa li? Sau này Lý Tứ Nhi còn có khả năng tàn hại mấy người đó sao?
Đức phi nhíu chặt mày, hỏi cung nữ tâm phúc, "Hài tử Đồng gia kia thực thông minh?"
"Hồi nương nương, phía dưới hồi báo tiểu cách cách vô cùng thông tuệ, lần rời nhà này là do một tay nàng thúc đẩy, Đồng phu nhân và Đồng gia thiếu gia đều nghe nàng, Đồng đại nhân đối nàng không nghiêm khắc lắm, chuyện của hồi môn cũng khiến Lý thị ăn mệt mà không dám nói gì. Nương nương, ngài xem có thể là Hoàng Quý Phi dạy dỗ nàng hay không?"
Đức phi nhíu mày trầm tư thực lâu mới lên tiếng: "Kêu người nhìn chằm chằm Hách Xá Lý thị và Đồng Giai Huyên Oánh, một khi phát hiện các nàng có hành động gì dị thường, lập tức hồi báo cho ta. Tỷ như làm ra thứ gì đó mới lạ, hay nói ra chuyện gì mà người khác không ai hiểu."
Ả hoài nghi trong hai mẹ con này có người là xuyên qua hoặc trọng sinh, bằng không mắt thấy các nàng sắp chết trong tay Lý Tứ Nhi, sao có thể đột nhiên tuyệt địa phản kích? Hài đồng dù thông minh đến mấy cũng không nên có loại thủ đoạn như thế. Rốt cuộc, có một số chuyện là yêu cầu kinh nghiệm.
Đức phi đa nghi lại cẩn thận, nghĩ đến lần trước không hiểu sao nói mơ chọc giận Khang Hi, đúng là ngay sau sự kiện Tô Viên Viên trúng độc, hai chuyện này...... có liên hệ gì không? Kế hoạch của ả đang tiến hành vô cùng thuận lợi, đột nhiên xảy ra hai biến cố, loại cảm giác không thể khống chế này làm ả vô cùng bực bội, hạ quyết tâm phải tra rõ nguyên nhân!
Nếu điều tra ra, kẻ chắn đường tất nhiên phải trả giá; nếu tra không ra, mấy kẻ hiềm nghi lớn nhất đương nhiên không cần tồn tại. Thà rằng giết lầm, quyết không thể bỏ sót, ả dựa vào "đạo lý" này mới có thể leo lên cao như vậy, quyết không thể giữ lại những nhân tố bất ổn.
Thời điểm các gia tộc sôi nổi nghị luận sự kiện này, Tô Viên Viên đã quét dọn sạch sẽ trong ngoài thôn trang, dựa vào linh lực và tinh thần lực, nàng đã đá đi bảy tám kẻ không biết điều, những người còn lại đều là người lòng ôm thiện ý hoặc tạm thời sẽ không phản bội. Sau đó, nàng lôi kéo Nhạc Hưng A chạy tới kiểm tra mấy cửa hàng trong danh sách hồi môn, tính tình Hách Xá Lý thị quá mềm, dứt khoát để nàng làm quý phu nhân ngồi hưởng phúc là được, hiện tại Tô Viên Viên muốn bồi dưỡng năng lực dưỡng gia cho ca ca. Tuy rằng nàng không biết cách kiếm tiền, nhưng có thư sinh mà, sau này nàng làm người trung gian, để thư sinh dạy dỗ ca ca là được!
Tiểu cô nương mới sáu tuổi mà đã phải bôn ba khắp nơi, Nhạc Hưng A vì thế mà cảm thấy cực kỳ hổ thẹn, đồng thời cũng âm thầm thề, hắn nhất định phải hăng hái tiến tới, phải trở thành ca ca tốt nhất thiên hạ.
Tác giả :
Lan Quế