Bệnh Viện Sản Khoa
Chương 88
Edit + Beta: Vịt
Bóng đêm dày đặc, Tề Khải đứng ở cửa quán cũ Hoa Y Đường, do dự hồi lâu, giơ tay gõ vang cửa gỗ khắc hoa có lịch sử hơn trăm năm. Cửa từ bên trong mở ra, người ở bên trong nói với Tề Khải: "Tề Lão ở nội đường chờ ngài."
Từ cửa đến nội đường, trước đây bất quá là lộ trình ngắn ngủi ba bốn mươi giây, nhưng hôm nay Tề Khải lại lề mề phải 3 phút mới đi xong. Nội đường không bật đèn, chỉ ở trên phương án châm đôi hoàng chúc. Trong hoàng chúc đựng hương tinh dầu chiết xuất cỏ tổ ong, an thần bình suyễn, Tề Khải vốn tim đập hoảng loạn cũng ở giữa hô hấp vững vàng đi tiếp. Tề Gia Tín thân mặc đường trang đỏ tím, cúi thấp đầu, hai tay vịn trên gậy đầu rồng lẳng lặng ngồi bên trái phương án.
"Bác cả."
Tề Khải dừng lại cách Tề Gia Tín hơn 1m — chỗ này gậy khẳng định không đánh đến được. Nhận được điện thoại Tề Gia Tín đích thân gọi cho hắn, hắn biết ngay Hà Quyền đã thọc chuyện đến chỗ ông cụ. Nhưng đã muốn trở mặt, hắn cũng không sợ. Ông cụ gần đất xa trời, Hà Quyền đối với quản lý kinh doanh một chữ cũng không biết, chỉ còn Âu Dương, cũng không nhảy nhót được bao lâu.
"A Khải à, ngồi đi." Tề Gia Tín ngẩng đầu, trở tay gõ gõ mặt bàn đá cẩm thạch của phương án, "Ngày đó bác cả đánh cháu, hôm nay mời cháu uống chén trà, nói lời xin lỗi."
Tề Khải giật mình trong lòng, nhất thời cũng không biết nên ngồi hay nên đứng. Tề Gia Tín sẽ nói xin lỗi hắn? Vậy thì thật sự là chuyện kỳ lạ sông ngược dòng, mặt trời mọc đằng Tây. Năm xưa đám tiểu bối bọn họ ai không từng chịu thước của Tề Gia Tín, bị đánh xong cũng không được khóc, ngay cả cha mẹ ruột cũng không dám quản.
"Ngồi xuống, chẳng lẽ còn muốn ta nói lần thứ 3?" Tề Gia Tín khẽ nhíu mày.
Cẩn thận ngồi vào trên ghế bên phải phương án, Tề Khải không hiểu ra sao nhìn Tề Gia Tín rót vào chén trong tay mình ngũ vị tán đủ 9 phần. Trà rót 8 phần là tình nghĩa, 9 phần là áy náy, nếu rót đầy, đó chính là chủ nhà hạ lệnh đuổi khách.
Bưng chén lên, Tề Khải uống ngụm trà thấm giọng, nói: "Bác cả, bác có lời gì nói thẳng đi, cháu biết Hà Quyền đi tìm bác."
"Ừ, cháu bây giờ cánh cứng cáp rồi." Tề Gia Tín thở dài lắc đầu, "A Khải, cha cháu đi sớm, sau đó cháu chính là một nửa con trai bác. Bác tín nhiệm cháu như vậy, sau khi sư phụ Cung đi liền giao chuyện chăm sóc Tề Tranh cho cháu. Thật không nghĩ đến, cháu lại dùng chuyện này đâm bác một dao."
Tề Khải cười lạnh: "Bác cả, cháu nói lời giết tâm, nhiều năm như vậy, cháu cũng coi bác là cha ruột mà phụng dưỡng, nhưng kết quả nhận được cái gì? Âu Dương kia tính là cái gì?! Dựa vào cái gì vừa đến đã đè đầu cháu? Nó sẽ không thật sự là con riêng của bác chứ?"
"Nói bậy!" Tề Gia Tín giậm mạnh gậy, rung tới đầu vai Tề Khải run lên, "Lời như vậy cháu cũng nói ra miệng được, uổng công bác gái cháu thương cháu như con trai!"
Quay đầu đi, Tề Khải im lìm không nói.
Tề Gia Tín nặng nề mở miệng thở, nói: "Bác chỉ có độc đinh Hà Quyền, nhưng cháu rắp tâm cái gì, hả? Nhất định muốn ở tình huống hiện tại của nó, nói chuyện Tề Tranh với nó?"
"Cháu không bỉ ổi như vậy, bác cả, trước đó cháu cũng không biết nó mang thai." Tề Khải lại bưng chén lên uống ngụm trà, nhìn như thoải mái nói: "Dù sao chuyện đã như vậy, bác muốn đánh phải không, muốn phạt cháu thế nào, cháu đều nhận."
"Bác đâu còn có thể phạt cháu chứ." Tề Gia Tín cười khan vài tiếng, "Có lão Tứ cho cháu chỗ dựa, cháu sẽ sợ bác?"
Sắc mặt Tề Khải đột biến, chén trà bưng trong tay theo tiếng rơi xuống đất, vỡ vụn.
Tề Gia Tín nhìn vào bên trong nội đường: "Chu Huyền, thu dọn cái này."
Người lúc trước đưa tài liệu đến hội sở cho Tề Khải từ bóng tối đi ra, ngồi xổm ngây như phỗng trước gót chân Tề Khải, nhặt từng mảnh vỡ chén trà lên. Hắn đứng lên, mặt không biểu tình nhìn Tề Khải.
"Chu Huyền có cha là người trồng nhân sâm, mấy năm trước lúc lên núi đào sâm bị rắm độc trông coi nhân sâm cắn. Ngày đó ta vừa lúc đến thôn bọn họ lấy sâm, liền đuổi theo, muốn cứu một mạng người." Tề Gia Tín mặt mỉm cười nhìn Chu Huyền, "Thuê máy bay trực thăng đưa cha cậu ấy đến bệnh viện, lại tìm sở nghiên cứu xin huyết thanh. Là đứa nhỏ này bướng bỉnh, nhất định muốn báo đáp ta. Ta vừa thấy nó là xuất thân học Đông y, đúng lúc cháu thiếu thư ký, chuyện vẹn toàn đôi bên."
Lồng ngực Tề Khải phập phồng, trên mặt biến hóa xanh đỏ, một lát sau mang theo tức giận chất vấn Tề Gia Tín: "Vậy mà ở bên cạnh cháu cài nằm vùng!? Bác rốt cuộc có coi cháu là cháu ruột bác hay không!?"
"Nếu như cháu có thể quản dây lưng của mình, Chu Huyền sẽ không biết nhiều bí mật của cháu như vậy." Tề Gia Tín kéo nhẹ khóe miệng, "Âu Dương sau khi bị cháu uy hiếp ta đã cảm thấy không đúng, sau đó quả nhiên tra ra vấn đề. Số tiền cháu phê chuẩn kia, cũng không phải thật sự tất cả đều vào túi tiền của mấy con chó kia của cháu, mà là có một phần rất lớn bị cháu cầm đi thu cổ phần. Cháu còn vay tiền khắp nơi thu cổ phần, kỳ hạn 5 năm cho người ta tiền lời gấp 10 lần, nhưng cháu lấy tiền đâu ra thực hiện hứa hẹn? Lão Tứ chơi bời lêu lổng dốt nát kém cỏi, chủ ý nó ra cháu cũng dám nghe? Hắn từng tham gia vào vận hành vốn sao? Ta thật ra nên mặc kệ các cháu làm ầm ĩ, xem các cháu đến lúc đó kết cục thế nào."
Tề Gia Tín ngừng một chút, lại nặng nề thêm một câu: "A Khải, cháu cảm giác cái mạng này của cháu đáng giá 200 triệu sao? Huh?"
Sắc mặt từ xanh chuyển trắng, mồ hôi lạnh theo thái dương Tề Khải chảy xuống. Chu Huyền ở bên cạnh nhìn thấy, lấy khăn tay màu xám nhạt ra đưa cho hắn. Mà Tề Khải giống như chịu nhục nhã hất tay hắn ra, giận dữ nói: "Ít ở đây mèo khóc chuột giả từ bi đi!"
Chu Huyền buông tay ra, tùy ý khăn tay rũ xuống đất.
"Chu Huyền." Tề Gia Tín nhấc tay lên, "Cậu đi đi."
Hơi gật đầu với Tề Gia Tín, Chu Huyền nói: "Tề lão, bảo trọng."
Chờ Chu Huyền rời đi, Tề Gia Tín chống gậy đứng lên, lưng hơi gù chậm rãi đi tới bức tường treo di ảnh tổ tiên trong nội đường, cởi đọan tay áo ra tỉ mỉ lau bụi trên khung ảnh.
"A Khải à, y giả nhân tâm, trong đầu cháu không sạch sẽ, sao có thể làm rạng rỡ Hoa Y Đường?" Tề Gia Tín tiếc hận lắc lắc đầu, "Ta vốn thật sự muốn để cháu thừa kế Hoa Y Đường, nhiều cháu trai cháu gái như vậy, chỉ được cháu kiên định nhất. Nhưng cháu nói xem, có phải trước khi Âu Dương xuất hiện, cháu đã bắt đầu lén lút thu mua cổ phần, muốn đẩy vị trí chủ tịch của ta xuống?"
Tề Khải khẽ siết chặt ngón tay, biểu tình trên mặt dưới ánh nến mờ mờ âm tình khó phân.
"Bác đối với Tề Tranh như vậy, khiến người ta thất vọng." Khóe miệng hắn co rút không tự nhiên, "Cậu ấy đau khổ cầu xin bác như vậy, bác nhưng vẫn bất động. Bác cả, từ ngày đó cháu đã biết, trái tim bác là làm bằng sắt."
Tề Gia Tín quay người lại, ánh mắt hơi giận dữ: "Chuyện này không đến lượt cháu dạy ta."
"Vâng, cháu không dạy được bác, nhưng bác thật sự nên hối hận." Tề Khải đột nhiên nở nụ cười, "Hà Kính Phi căn bản không biết 1 triệu kia là bác cho."
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Tề Gia Tín xanh mét, ông run rẩy chống gậy đi nhanh mấy bước, kề sát trước người Tề Khải túm cổ áo đối phương: "Cháu nói gì?"
Tề Khải căn bản bất động: "Khoản tiền đó là chú tư tìm công ty kinh tế dùng danh nghĩa ký hợp đồng tiền bạc đưa cho hắn."
"Lão Tứ tại sao muốn làm như vậy!?"
"Bởi vì Hà Kính Phi ngay trước mặt rất nhiều nhân sĩ chuyên nghiệp, chỉ trích một ca sĩ nhỏ Tứ thúc lúc ấy đang theo đuổi lấy âm nhạc làm trò đùa, khiến ca sĩ nhỏ đó mất hết mặt mũi. Tứ thúc vốn muốn chỉnh hắn, vừa vặn xảy ra việc của Tề Tranh, cho nên —" Tề Khải cạy từng ngón tay Tề Gia Tín ra, "Luật sư bảo Tề Tranh tốn 1 triệu cứu Hà Kính Phi ra cũng là chú tư giới thiệu cho, chú ấy chính là muốn Hà Kính Phi thân bại danh liệt, không xu dính túi. Bác cả, nếu như bác không phải tâm địa sắt đá như vậy, có thể bình tĩnh nói rõ với bọn họ, hiện tại cũng không tới mức chỉ còn lại độc đinh Hà Quyền."
Tề Gia Tín bịt chặt ngực, lùi 2 bước khó khăn dùng gậy chống đỡ thân thể, cả người run rẩy mắt thấy tùy thời sẽ ngã xuống.
"Chuyện này cháu vốn định nghiền nát trong bụng, dù sao bác và chú tư là anh em ruột. Nhưng bác đẩy hết lỗi lên người một mình cháu, cái này không công bằng. Chú tư rất lâu trước kia đã bắt đầu thu cổ phần, muốn làm chủ tịch không phải cháu, là chú ấy." Tề Khải nói, sửa sang cổ áo bị Tề Gia Tín túm nhăn, "Bác cả, bác bớt giận, bị bệnh tim lần nữa, vậy thì thật sự thần tiên cũng khó cứu."
"Cút!"
Tề Gia Tín nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.
Bóng đêm dày đặc, Tề Khải đứng ở cửa quán cũ Hoa Y Đường, do dự hồi lâu, giơ tay gõ vang cửa gỗ khắc hoa có lịch sử hơn trăm năm. Cửa từ bên trong mở ra, người ở bên trong nói với Tề Khải: "Tề Lão ở nội đường chờ ngài."
Từ cửa đến nội đường, trước đây bất quá là lộ trình ngắn ngủi ba bốn mươi giây, nhưng hôm nay Tề Khải lại lề mề phải 3 phút mới đi xong. Nội đường không bật đèn, chỉ ở trên phương án châm đôi hoàng chúc. Trong hoàng chúc đựng hương tinh dầu chiết xuất cỏ tổ ong, an thần bình suyễn, Tề Khải vốn tim đập hoảng loạn cũng ở giữa hô hấp vững vàng đi tiếp. Tề Gia Tín thân mặc đường trang đỏ tím, cúi thấp đầu, hai tay vịn trên gậy đầu rồng lẳng lặng ngồi bên trái phương án.
"Bác cả."
Tề Khải dừng lại cách Tề Gia Tín hơn 1m — chỗ này gậy khẳng định không đánh đến được. Nhận được điện thoại Tề Gia Tín đích thân gọi cho hắn, hắn biết ngay Hà Quyền đã thọc chuyện đến chỗ ông cụ. Nhưng đã muốn trở mặt, hắn cũng không sợ. Ông cụ gần đất xa trời, Hà Quyền đối với quản lý kinh doanh một chữ cũng không biết, chỉ còn Âu Dương, cũng không nhảy nhót được bao lâu.
"A Khải à, ngồi đi." Tề Gia Tín ngẩng đầu, trở tay gõ gõ mặt bàn đá cẩm thạch của phương án, "Ngày đó bác cả đánh cháu, hôm nay mời cháu uống chén trà, nói lời xin lỗi."
Tề Khải giật mình trong lòng, nhất thời cũng không biết nên ngồi hay nên đứng. Tề Gia Tín sẽ nói xin lỗi hắn? Vậy thì thật sự là chuyện kỳ lạ sông ngược dòng, mặt trời mọc đằng Tây. Năm xưa đám tiểu bối bọn họ ai không từng chịu thước của Tề Gia Tín, bị đánh xong cũng không được khóc, ngay cả cha mẹ ruột cũng không dám quản.
"Ngồi xuống, chẳng lẽ còn muốn ta nói lần thứ 3?" Tề Gia Tín khẽ nhíu mày.
Cẩn thận ngồi vào trên ghế bên phải phương án, Tề Khải không hiểu ra sao nhìn Tề Gia Tín rót vào chén trong tay mình ngũ vị tán đủ 9 phần. Trà rót 8 phần là tình nghĩa, 9 phần là áy náy, nếu rót đầy, đó chính là chủ nhà hạ lệnh đuổi khách.
Bưng chén lên, Tề Khải uống ngụm trà thấm giọng, nói: "Bác cả, bác có lời gì nói thẳng đi, cháu biết Hà Quyền đi tìm bác."
"Ừ, cháu bây giờ cánh cứng cáp rồi." Tề Gia Tín thở dài lắc đầu, "A Khải, cha cháu đi sớm, sau đó cháu chính là một nửa con trai bác. Bác tín nhiệm cháu như vậy, sau khi sư phụ Cung đi liền giao chuyện chăm sóc Tề Tranh cho cháu. Thật không nghĩ đến, cháu lại dùng chuyện này đâm bác một dao."
Tề Khải cười lạnh: "Bác cả, cháu nói lời giết tâm, nhiều năm như vậy, cháu cũng coi bác là cha ruột mà phụng dưỡng, nhưng kết quả nhận được cái gì? Âu Dương kia tính là cái gì?! Dựa vào cái gì vừa đến đã đè đầu cháu? Nó sẽ không thật sự là con riêng của bác chứ?"
"Nói bậy!" Tề Gia Tín giậm mạnh gậy, rung tới đầu vai Tề Khải run lên, "Lời như vậy cháu cũng nói ra miệng được, uổng công bác gái cháu thương cháu như con trai!"
Quay đầu đi, Tề Khải im lìm không nói.
Tề Gia Tín nặng nề mở miệng thở, nói: "Bác chỉ có độc đinh Hà Quyền, nhưng cháu rắp tâm cái gì, hả? Nhất định muốn ở tình huống hiện tại của nó, nói chuyện Tề Tranh với nó?"
"Cháu không bỉ ổi như vậy, bác cả, trước đó cháu cũng không biết nó mang thai." Tề Khải lại bưng chén lên uống ngụm trà, nhìn như thoải mái nói: "Dù sao chuyện đã như vậy, bác muốn đánh phải không, muốn phạt cháu thế nào, cháu đều nhận."
"Bác đâu còn có thể phạt cháu chứ." Tề Gia Tín cười khan vài tiếng, "Có lão Tứ cho cháu chỗ dựa, cháu sẽ sợ bác?"
Sắc mặt Tề Khải đột biến, chén trà bưng trong tay theo tiếng rơi xuống đất, vỡ vụn.
Tề Gia Tín nhìn vào bên trong nội đường: "Chu Huyền, thu dọn cái này."
Người lúc trước đưa tài liệu đến hội sở cho Tề Khải từ bóng tối đi ra, ngồi xổm ngây như phỗng trước gót chân Tề Khải, nhặt từng mảnh vỡ chén trà lên. Hắn đứng lên, mặt không biểu tình nhìn Tề Khải.
"Chu Huyền có cha là người trồng nhân sâm, mấy năm trước lúc lên núi đào sâm bị rắm độc trông coi nhân sâm cắn. Ngày đó ta vừa lúc đến thôn bọn họ lấy sâm, liền đuổi theo, muốn cứu một mạng người." Tề Gia Tín mặt mỉm cười nhìn Chu Huyền, "Thuê máy bay trực thăng đưa cha cậu ấy đến bệnh viện, lại tìm sở nghiên cứu xin huyết thanh. Là đứa nhỏ này bướng bỉnh, nhất định muốn báo đáp ta. Ta vừa thấy nó là xuất thân học Đông y, đúng lúc cháu thiếu thư ký, chuyện vẹn toàn đôi bên."
Lồng ngực Tề Khải phập phồng, trên mặt biến hóa xanh đỏ, một lát sau mang theo tức giận chất vấn Tề Gia Tín: "Vậy mà ở bên cạnh cháu cài nằm vùng!? Bác rốt cuộc có coi cháu là cháu ruột bác hay không!?"
"Nếu như cháu có thể quản dây lưng của mình, Chu Huyền sẽ không biết nhiều bí mật của cháu như vậy." Tề Gia Tín kéo nhẹ khóe miệng, "Âu Dương sau khi bị cháu uy hiếp ta đã cảm thấy không đúng, sau đó quả nhiên tra ra vấn đề. Số tiền cháu phê chuẩn kia, cũng không phải thật sự tất cả đều vào túi tiền của mấy con chó kia của cháu, mà là có một phần rất lớn bị cháu cầm đi thu cổ phần. Cháu còn vay tiền khắp nơi thu cổ phần, kỳ hạn 5 năm cho người ta tiền lời gấp 10 lần, nhưng cháu lấy tiền đâu ra thực hiện hứa hẹn? Lão Tứ chơi bời lêu lổng dốt nát kém cỏi, chủ ý nó ra cháu cũng dám nghe? Hắn từng tham gia vào vận hành vốn sao? Ta thật ra nên mặc kệ các cháu làm ầm ĩ, xem các cháu đến lúc đó kết cục thế nào."
Tề Gia Tín ngừng một chút, lại nặng nề thêm một câu: "A Khải, cháu cảm giác cái mạng này của cháu đáng giá 200 triệu sao? Huh?"
Sắc mặt từ xanh chuyển trắng, mồ hôi lạnh theo thái dương Tề Khải chảy xuống. Chu Huyền ở bên cạnh nhìn thấy, lấy khăn tay màu xám nhạt ra đưa cho hắn. Mà Tề Khải giống như chịu nhục nhã hất tay hắn ra, giận dữ nói: "Ít ở đây mèo khóc chuột giả từ bi đi!"
Chu Huyền buông tay ra, tùy ý khăn tay rũ xuống đất.
"Chu Huyền." Tề Gia Tín nhấc tay lên, "Cậu đi đi."
Hơi gật đầu với Tề Gia Tín, Chu Huyền nói: "Tề lão, bảo trọng."
Chờ Chu Huyền rời đi, Tề Gia Tín chống gậy đứng lên, lưng hơi gù chậm rãi đi tới bức tường treo di ảnh tổ tiên trong nội đường, cởi đọan tay áo ra tỉ mỉ lau bụi trên khung ảnh.
"A Khải à, y giả nhân tâm, trong đầu cháu không sạch sẽ, sao có thể làm rạng rỡ Hoa Y Đường?" Tề Gia Tín tiếc hận lắc lắc đầu, "Ta vốn thật sự muốn để cháu thừa kế Hoa Y Đường, nhiều cháu trai cháu gái như vậy, chỉ được cháu kiên định nhất. Nhưng cháu nói xem, có phải trước khi Âu Dương xuất hiện, cháu đã bắt đầu lén lút thu mua cổ phần, muốn đẩy vị trí chủ tịch của ta xuống?"
Tề Khải khẽ siết chặt ngón tay, biểu tình trên mặt dưới ánh nến mờ mờ âm tình khó phân.
"Bác đối với Tề Tranh như vậy, khiến người ta thất vọng." Khóe miệng hắn co rút không tự nhiên, "Cậu ấy đau khổ cầu xin bác như vậy, bác nhưng vẫn bất động. Bác cả, từ ngày đó cháu đã biết, trái tim bác là làm bằng sắt."
Tề Gia Tín quay người lại, ánh mắt hơi giận dữ: "Chuyện này không đến lượt cháu dạy ta."
"Vâng, cháu không dạy được bác, nhưng bác thật sự nên hối hận." Tề Khải đột nhiên nở nụ cười, "Hà Kính Phi căn bản không biết 1 triệu kia là bác cho."
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt Tề Gia Tín xanh mét, ông run rẩy chống gậy đi nhanh mấy bước, kề sát trước người Tề Khải túm cổ áo đối phương: "Cháu nói gì?"
Tề Khải căn bản bất động: "Khoản tiền đó là chú tư tìm công ty kinh tế dùng danh nghĩa ký hợp đồng tiền bạc đưa cho hắn."
"Lão Tứ tại sao muốn làm như vậy!?"
"Bởi vì Hà Kính Phi ngay trước mặt rất nhiều nhân sĩ chuyên nghiệp, chỉ trích một ca sĩ nhỏ Tứ thúc lúc ấy đang theo đuổi lấy âm nhạc làm trò đùa, khiến ca sĩ nhỏ đó mất hết mặt mũi. Tứ thúc vốn muốn chỉnh hắn, vừa vặn xảy ra việc của Tề Tranh, cho nên —" Tề Khải cạy từng ngón tay Tề Gia Tín ra, "Luật sư bảo Tề Tranh tốn 1 triệu cứu Hà Kính Phi ra cũng là chú tư giới thiệu cho, chú ấy chính là muốn Hà Kính Phi thân bại danh liệt, không xu dính túi. Bác cả, nếu như bác không phải tâm địa sắt đá như vậy, có thể bình tĩnh nói rõ với bọn họ, hiện tại cũng không tới mức chỉ còn lại độc đinh Hà Quyền."
Tề Gia Tín bịt chặt ngực, lùi 2 bước khó khăn dùng gậy chống đỡ thân thể, cả người run rẩy mắt thấy tùy thời sẽ ngã xuống.
"Chuyện này cháu vốn định nghiền nát trong bụng, dù sao bác và chú tư là anh em ruột. Nhưng bác đẩy hết lỗi lên người một mình cháu, cái này không công bằng. Chú tư rất lâu trước kia đã bắt đầu thu cổ phần, muốn làm chủ tịch không phải cháu, là chú ấy." Tề Khải nói, sửa sang cổ áo bị Tề Gia Tín túm nhăn, "Bác cả, bác bớt giận, bị bệnh tim lần nữa, vậy thì thật sự thần tiên cũng khó cứu."
"Cút!"
Tề Gia Tín nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.
Tác giả :
Vân Khởi Nam Sơn