Bệnh Viện Sản Khoa
Chương 54
Edit + Beta: Vịt
****Úi bão to quá các cô ạ, may hôm qua tui vì dùng nốt cái mã khuyến mãi Momo mà ra CircleK vác đống mì về chống đói =)))))
Không hổ là Jetta eight-hand, vào núi chưa bao lâu đã nổ lốp.
Lốp dự phòng rất cũ, khí còn không đủ, kích cũng hơi gỉ. Trịnh Chí Khanh ở cốp sau lục hồi lâu cũng không tìm được cờ lê chữ thập tháo nút kẹp bánh xe, định gọi cứu hộ, kết quả điện thoại hiển thị no service. Nơi đổ nát trước chưa đến thôn sau chưa đến quán, chỉ có thể ký thác hi vọng vào xe đi ngang qua.
"Biết ngay đi theo anh ra ngoài không có chuyện tốt, tôi coi như phục rồi." Hà Quyền quấn áo khoác tránh gió của Trịnh Chí Khanh đứng phía sau xe tránh gió núi, nhưng mái tóc xoăn vẫn bị thổi thành ổ gà.
Trịnh Chí Khanh lấy bình giữ ấm ra đưa cho Hà Quyền để cậu uống ít nước nóng làm ấm người, thuận tay vuốt tóc giúp cậu. Nước mũi Hà Quyền đều sắp đóng băng rồi, nhưng một một ngụm trà nóng xuống bụng toàn thân lập tức ấm áp lên.
"Cẩu kỷ, mật ong, gừng, táo đỏ......" Hà Quyền phân biệt rõ mùi vị, phẩm ra được nguyên liệu cuối cùng, "Đương quy."
Đá đá vụn ra ngồi vào bên cạnh Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh nói, "Sai một vị, không phải đương quy, là dương sâm."
Hà Quyền cau cau mày, lại uống một hớp, chẹp chẹp miệng nói: "Dương sâm mặc dù có thể bổ khí nhưng tính hàn, sắc trà làm ấm người không nên bỏ vào."
"Mẹ tôi sắc, quay về tôi nói với bà ấy." Trịnh Chí Khanh bất đắc dĩ cười cười, "Bà ấy hôm qua gọi điện bảo tôi về ăn cơm, tôi nói hôm nay vào núi, bà ấy sáng sớm đã đưa đến nhà cho tôi."
"Mẹ anh thật thương anh."
Hà Quyền đổ ra một nắp canh đưa cho Trịnh Chí Khanh. Khí ấm trên xe hỏng, sau khi vừa nổ lốp xuống xe, Trịnh Chí Khanh sờ tay cậu lạnh như băng, lập tức cởi áo khoác tránh gió của mình ra mặc vào cho cậu, mình thì mặc hoodies, thoạt nhìn cần phải uống đồ nóng hơn cậu. Bất quá trong nháy mắt ngón tay chạm nhau, Hà Quyền phát hiện tay đối phương còn rất nóng.
"Ừ, mẹ tôi rất thương tôi, có đôi khi ngay cả anh tôi cũng ghen tỵ." Trịnh Chí Khanh uống trà xong vặn chặt nắp, sau đó bọc tay Hà Quyền trong lòng bàn tay ủ, hơi nhíu mày, "Lạnh quá, tôi nhớ trước đây tay em rất nóng."
"Già rồi, không thể so với lúc trẻ." Hà Quyền hời hợt nói.
Sự thật là, sau khi xảy thai tay chân cậu vào mùa hè cũng lạnh, mỗi lần lúc bắt mạch phải xoa nóng tay trước, nếu không người bệnh sẽ than tay cậu lạnh. Bởi vì hồi đó nói với mẹ Kiều Xảo — Hà Quyền gọi bà là mợ — là cắt ruột thừa, đúng vào thời điểm nóng nhất đối phương lo vết thương của cậu nhiễm trùng, cả ngày bật điều hòa rất đủ, còn luôn cho cậu ăn dưa hấu ướp lạnh làm trái cây sau bữa ăn. Ở nhà mợ 1 tuần, Hà Quyền về ký túc, nhiệt độ 36 độ còn phải đắp chăn mỏng ngủ.
Mùa hè đó liên tục nhiệt độ cảnh báo, nhưng cậu lại lạnh tới thấu xương.
Chờ gần 1 tiếng, rốt cục có chiếc Pieca đi ngang qua. Tài xế nhiệt tình, không những cho bọn cái kích và cờ lê chữ thập, còn giúp Trịnh Chí Khanh cùng thay săm lốp.
Làm xong việc, tài xế chia thuốc cho bọn họ. Lẽ ra bọn họ nên cho người ta thuốc hút tỏ vẻ cảm ơn, nhưng Trịnh Chí Khanh không hút thuốc lá, trên người đương nhiên không mang theo. Bao thuốc kia của Hà Quyền cũng đã đặt trong túi gần 2 tháng rồi không tiện đưa cho người ta, duy nhất có thể làm chính là bồi người ta hút một điếu nghỉ ngơi.
Tài xế đánh giá bọn họ một phen, nhìn thấy giống như không phải chủ của chiếc Jetta nát, bèn hỏi: "Các cậu đây là muốn vào núi du lịch?"
"Bọn tôi là bác sĩ, đến sở y tế trấn trên chữa bệnh từ thiện." Hà Quyền vỗ vỗ tay đối phương châm thuốc giúp mình, dùng để cảm ơn.
"Tình cảm tốt, chứ bác sĩ sở y tế chỗ chúng tôi, giống như bác sĩ thú y vậy." Tài xế cười thở ra khói thuốc, "Địa phương nghèo, không có bác sĩ tốt sẵn lòng."
Mặc dù cách thành phố không đến 100km, nhưng bởi vì bốn bề núi vây quanh, đường không phát triển lại là dân tộc thiểu số tập trung, trấn lần này Hà Quyền sẽ đến là khu nghèo nổi tiếng. Cậu hồi ở bệnh viện Trung Tâm đã bắt đầu đến đây chữa bệnh từ thiện, một năm đến 2 lần, lần trước lúc đến kịp làm giải phẫu sinh mổ.
Bất quá cậu cũng không đồng ý lời của tài xế.
"Sở y tế có bác sĩ họ Tạ, ngài biết chứ?" Hà Quyền hỏi.
Tài xế gật gật đầu: "Biết, Tạ Miểu, chính hắn đó, chữa cho người như chữa cho gia súc vậy."
"Không thể nào, Tạ Miểu nhưng là danh y." Biểu tình Trịnh Chí Khanh hơi có vẻ kinh ngạc, "Hắn là sư huynh của chúng tôi, trong trường đặc biệt có một phòng triển lãm giới thiệu sự tích của hắn."
"Ồ, xin lỗi, tôi cũng nghe người khác nói." Tài xế lúng túng khoát khoát tay, "Lúc trước phá núi, có người bị đá nổ trúng vùi lấp, hắn đến trực tiếp cưa chân người ta."
Liếc nhau với Trịnh Chí Khanh, Hà Quyền lắc lắc đầu: "Đó là ngừa tắc động mạch, mất máu quá nhiều và bị nhiễm, hắn đang cứu mạng."
"À à, ra vậy, vậy thì trách nhầm bác sĩ Tạ rồi." Tài xế cười mỉa, bóp tắt tàn thuốc ném trên mặt đất, "Tôi phải đi rồi, lô hàng này phải kịp trước trưa đưa vào thành."
Trịnh Chí Khanh đưa tay bắt tay với đối phương: "Cám ơn ngài, lên đường bình an."
"Gặp lại nhé."
Tài xế lên xe, chạy ngược hướng bọn họ. Trịnh Chí Khanh đưa mắt nhìn theo Pieca biến mất ngoài tầm mắt, quay đầu hỏi Hà Quyền: "Tạ Miểu sao lại đến đây làm bác sĩ? Hắn không phải ở bệnh viện Trung Tâm làm đến chủ nhiệm khoa khám gấp rồi?"
Hà Quyền tùy ý nhún vai một cái.
"Vì tình yêu chứ sao."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Đường núi uốn lượn, mặc dù khoảng cách đường thẳng không xa, nhưng vòng tới vòng lui, cộng thêm động cơ nát và cọt kẹt như hen suyễn của Jetta eight-hand, gần 1h mới đến trấn. Hà Quyền chữa cả một ca đêm, ở trên xe ngủ một lát, xuống xe đói kêu ục ục.
Hai người tìm cửa hàng nhỏ tùy tiện ăn chút gì, sau đó lập tức chạy đến phòng khám. Chữa bệnh từ thiện bắt đầu từ 2h chiều, dựa theo kinh nghiệm trước kia của Hà Quyền, ít nhất có 40-50 người xếp hàng, đều là từ thôn xung quanh đến. Chỗ này nghèo, người trẻ tuổi đa phần ra ngoài đi làm, tích ít tiền cưới vợ nối dõi tông đường. Ở bên ngoài cái gì cũng đắt, phần lớn người lựa chọn đưa vợ về quê sinh con. Hà Quyền lần đầu tiên tới đây, phát hiện rất nhiều người không biết kiểm tra sinh sản là gì.
Trịnh Chí Khanh đã 10 năm không gặp Tạ Miểu rồi, lần này gặp mặt, anh không khỏi kinh ngạc đối phương đã hoa râm đầy đầu. Trên thực tế Tạ Miểu và Trịnh Chí Khanh tuổi tác không chênh lệch lắm, nhưng nhìn thì ít nhất già hơn anh 10 tuổi. Cũng khó trách, phòng khám bệnh chỉ có một bác sĩ hắn và một hộ sĩ, mặc dù khu vực sở hạt nhân khẩu không nhiều lắm, nhưng gộp lại cũng gần 50 nghìn người, lại đuổi kịp ca bệnh nặng đến khám tại nhà một ngày đoán chừng ngủ không được 3-4 tiếng, tất nhiên già nhanh.
Tạ Miểu chủ công là ngoại khoa chấn thương, kiêm thêm chẩn đoán bệnh nội khoa, cũng có thể làm việc của khoa vỡ ối. Chỉ là so với người hàng ngày đấu trí đấu dũng với mang thai như Hà Quyền, trình độ chuyên ngành của hắn không cao như vậy. Trịnh Chí Khanh và Tạ Miểu coi như nửa đồng nghiệp, cũng là xuất thân ngoại khoa chấn thương, hai người vừa gặp mặt liền tán gẫu khí thế ngất trời.
"Này này này, đừng có chỉ để ý khoác lác, làm giúp ít việc!" Hà Quyền đạp ghế Trịnh Chí Khanh ngồi một cái, "Không thấy đội bên ngoài xếp hàng cong queo hết rồi?"
Trịnh Chí Khanh bất đắc dĩ cười cười với Tạ Miểu, xoay người dịch ghế đến bên cạnh Hà Quyền, chia nửa cái bàn gỗ khám bệnh. Người bệnh đầu tiên của anh là một thiếu phụ trẻ tuổi, vác trên lưng em bé thoạt nhìn chỉ khoảng 1 tuổi, bụng cũng gồ lên.
"Không thoải mái chỗ nào?" Trịnh Chí Khanh hỏi dịu dàng.
Anh thái độ thân thiết, rất nhanh phía sau thiếu phụ liền tự động có một hàng người xếp lên — Bác sĩ râu ria mắt to bên cạnh nhìn có chút lợi hại, vừa nãy nghe thấy cậu ta mắng người đó.
Hà Quyền vì thế lườm Trịnh Chí Khanh một cái.
"Bàn chân sưng quá, sắp không đi được giày rồi." Thiếu phụ nói, xách ống quần lên, "Phiền ngài khám xem."
Trịnh Chí Khanh khom lưng đưa tay đè lên bắp chân đối phương, chỉ thấy cái hố hãm sâu trên da đã rất lâu không thể khôi phục, không khỏi khẽ nhíu mày. Hậu kỳ mang thai sưng phù rất thường gặp, nhưng đến mức độ này, rất có thể liên quan đến chức năng thận.
"Trước xét nghiệm nước tiểu đi, rồi đo huyết áp." Trịnh Chí Khanh viết một tờ đơn xét nghiệm, "Đến phía sau tìm hộ sĩ."
Chờ kết quả ra, xác nhận không phải vấn đề thận và sưng phù do huyết áp cao mang thai dẫn tới, anh thực sự thở phào thay bệnh nhân. Bác sĩ chỉ có thể chẩn đoán bệnh hoặc là làm giải phẫu, nhưng cái này cũng không tách khỏi thuốc và máy móc. Nhìn ăn mặc của thiếu phụ, anh đoán đối phương không đủ gánh chi phí chữa trị khổng lồ, may mà cũng không đáng lo.
Ngồi chẩn 6 tiếng, Trịnh Chí Khanh nghe Hà Quyền mắng người đã 3 tiếng. Đương nhiên Hà Quyền không phải mắng người bệnh, chủ yếu mắng vợ chồng người bệnh. Nhất là thai thứ 2 cách quá gần, cậu hận không thể gọi điện thoại chửi chồng người ta một trận.
"42 ngày! Hậu sản trong 42 ngày không thể cùng phòng có hiểu không!" Những lời này của Hà Quyền nói sơ sơ phải 100 lần, "Ít nhất 3 tháng tử cung mới có thể khôi phục, lão Đại lão Nhị trong vòng 12 tháng xếp riêng 1 hàng hết cho tôi!"
Thế là có càng nhiều người xếp vào hàng Trịnh Chí Khanh khám.
Gần tới 9h, người yêu Tạ Miểu đưa bữa tối cho bọn họ. Mấy người ngồi vây quanh bên bàn gỗ vừa làm bàn khám bệnh vừa làm bàn cơm, dưới ánh đèn vàng ăn cơm. Bàn Vĩnh Tu người yêu Tạ Miểu là dân tộc Xa, nghe nói họ Bàn từng là thế gia vọng tộc dân tộc Xa, nhưng hiện tại đã không thấy nhiều. Khuôn mặt y vuông vắn, ngũ quan có thể nhìn ra phong tình đặc biệt của dân tộc thiểu số, mặt mày thanh tú, lúc cười lên khóe mắt sẽ chất đống nếp nhăn nho nhỏ.
Bàn Vĩnh Tu giỏi ca múa, nghe nói hồi 20 đã dùng sơn ca dẫn tới vô số người theo đuổi, nhưng y chướng mắt hết. Tạ Miểu là tên âm si (*), ngũ âm không đủ, tướng mạo cũng không xuất chúng, đầu còn thấp hơn Bàn Vĩnh Tu chút, nhưng Bàn Vĩnh Tu chính là cảm thấy hắn nghiêm túc xem bệnh cho người ta cực kỳ đẹp trai. Hai người trong một lần chữa bệnh từ thiện quen biết, nhất kiến chung tình, làm người yêu, Tạ Miểu bỏ qua lương cao và tiền đồ, chạy đến xó núi làm rể.
((*) âm si: chỉ những người hát không hay)
Bây giờ dưới gối hai người một trai một gái, rời xa cuộc sống thành phố ồn ào náo nhiệt bình thản như nước nhưng cũng thoải mái. Để có thể để Tạ Miểu an tâm chữa bệnh cứu người, Bàn Vĩnh Tu chưa từng để việc trong nhà làm phiền hắn, mỗi ngày đi hơn 10 dặm đường đến đưa bữa tối cho hắn, thỉnh thoảng ở lại qua đêm cũng 5h sáng đã rời đi, về chuẩn bị bữa sáng cho người già trẻ nhỏ.
Bàn Vĩnh Tu nghe Hà Quyền khen y làm măng mùa đông chưng thịt khô ngon, mắt cười híp thành kẽ hở, bảo trưa mai đưa đến cho bọn họ ít măng mùa đông và thịt khô, mang về thành phố tự nấu. Hà Quyền cám ơn, thẳng thắn nói với đối phương mình thật sự không rảnh rỗi nấu cơm, trong phòng bếp đã sắp kết mạng nhện.
Trịnh Chí Khanh nhưng không thừa nhận: "Tôi không thường làm bữa sáng cho em?"
Trên mặt Hà Quyền căng lại, ở dưới mặt bàn giẫm Trịnh Chí Khanh một cái. Tạ Miểu và Bàn Vĩnh Tu nhìn nhau cười một tiếng, xoay mặt hỏi Hà Quyền: "Tôi nhớ hai các cậu hồi đại học đã ở bên nhau, sao đến giờ vẫn chưa lấy hả?"
Không khí có chút lúng túng, Hà Quyền ấp úng bới cơm. Trịnh Chí Khanh nhìn Hà Quyền, giải thích: "Tôi tốt nghiệp liền ra nước ngoài, hại A Quyền chờ tôi 10 năm."
Hà Quyền suýt chút nữa phun cơm ra.
Tạ Miểu cảm khái nói: "10 năm? Chí Khanh, vậy cậu nên đối tốt với Hà Quyền, nhân sinh có mấy cái 10 năm chứ."
Ở dưới bàn cầm lấy tay Hà Quyền đặt trên đầu gối, Trịnh Chí Khanh kiên định gật gật đầu: "Khẳng định, tôi đời này tuyệt đối sẽ không cô phụ em ấy nữa."
Chân mày Hà Quyền hơi cau, cũng không rút tay về.
Chỗ này độ cao so với mặt biển cao, mặc dù nằm ở phía nam, nhưng vẫn sẽ rơi tuyết. Nửa đầu đêm nổi gió, nửa sau đêm rơi tuyết, Hà Quyền thích cưỡi chăn, lạnh tới trong cơn mơ chen chúc sang bên Trịnh Chí Khanh. Trịnh Chí Khanh bị cậu ủn tỉnh, mơ mơ màng màng đưa tay sờ một cái, phát hiện Hà Quyền lại đang kẹp chăn ngủ bèn vén chăn mình lên ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực.
Ôm Hà Quyền như vậy, trong lòng Trịnh Chí Khanh vô cùng ổn định. Sau khi lại ngủ lần nữa, anh mơ giấc mơ đẹp.
Ở trong mơ, có một cục cưng tóc xoăn giống như Hà Quyền, ngọt ngào cười với anh.
=======
Ui đm đây có phải giấc mơ điềm báo =))))))))))
****Úi bão to quá các cô ạ, may hôm qua tui vì dùng nốt cái mã khuyến mãi Momo mà ra CircleK vác đống mì về chống đói =)))))
Không hổ là Jetta eight-hand, vào núi chưa bao lâu đã nổ lốp.
Lốp dự phòng rất cũ, khí còn không đủ, kích cũng hơi gỉ. Trịnh Chí Khanh ở cốp sau lục hồi lâu cũng không tìm được cờ lê chữ thập tháo nút kẹp bánh xe, định gọi cứu hộ, kết quả điện thoại hiển thị no service. Nơi đổ nát trước chưa đến thôn sau chưa đến quán, chỉ có thể ký thác hi vọng vào xe đi ngang qua.
"Biết ngay đi theo anh ra ngoài không có chuyện tốt, tôi coi như phục rồi." Hà Quyền quấn áo khoác tránh gió của Trịnh Chí Khanh đứng phía sau xe tránh gió núi, nhưng mái tóc xoăn vẫn bị thổi thành ổ gà.
Trịnh Chí Khanh lấy bình giữ ấm ra đưa cho Hà Quyền để cậu uống ít nước nóng làm ấm người, thuận tay vuốt tóc giúp cậu. Nước mũi Hà Quyền đều sắp đóng băng rồi, nhưng một một ngụm trà nóng xuống bụng toàn thân lập tức ấm áp lên.
"Cẩu kỷ, mật ong, gừng, táo đỏ......" Hà Quyền phân biệt rõ mùi vị, phẩm ra được nguyên liệu cuối cùng, "Đương quy."
Đá đá vụn ra ngồi vào bên cạnh Hà Quyền, Trịnh Chí Khanh nói, "Sai một vị, không phải đương quy, là dương sâm."
Hà Quyền cau cau mày, lại uống một hớp, chẹp chẹp miệng nói: "Dương sâm mặc dù có thể bổ khí nhưng tính hàn, sắc trà làm ấm người không nên bỏ vào."
"Mẹ tôi sắc, quay về tôi nói với bà ấy." Trịnh Chí Khanh bất đắc dĩ cười cười, "Bà ấy hôm qua gọi điện bảo tôi về ăn cơm, tôi nói hôm nay vào núi, bà ấy sáng sớm đã đưa đến nhà cho tôi."
"Mẹ anh thật thương anh."
Hà Quyền đổ ra một nắp canh đưa cho Trịnh Chí Khanh. Khí ấm trên xe hỏng, sau khi vừa nổ lốp xuống xe, Trịnh Chí Khanh sờ tay cậu lạnh như băng, lập tức cởi áo khoác tránh gió của mình ra mặc vào cho cậu, mình thì mặc hoodies, thoạt nhìn cần phải uống đồ nóng hơn cậu. Bất quá trong nháy mắt ngón tay chạm nhau, Hà Quyền phát hiện tay đối phương còn rất nóng.
"Ừ, mẹ tôi rất thương tôi, có đôi khi ngay cả anh tôi cũng ghen tỵ." Trịnh Chí Khanh uống trà xong vặn chặt nắp, sau đó bọc tay Hà Quyền trong lòng bàn tay ủ, hơi nhíu mày, "Lạnh quá, tôi nhớ trước đây tay em rất nóng."
"Già rồi, không thể so với lúc trẻ." Hà Quyền hời hợt nói.
Sự thật là, sau khi xảy thai tay chân cậu vào mùa hè cũng lạnh, mỗi lần lúc bắt mạch phải xoa nóng tay trước, nếu không người bệnh sẽ than tay cậu lạnh. Bởi vì hồi đó nói với mẹ Kiều Xảo — Hà Quyền gọi bà là mợ — là cắt ruột thừa, đúng vào thời điểm nóng nhất đối phương lo vết thương của cậu nhiễm trùng, cả ngày bật điều hòa rất đủ, còn luôn cho cậu ăn dưa hấu ướp lạnh làm trái cây sau bữa ăn. Ở nhà mợ 1 tuần, Hà Quyền về ký túc, nhiệt độ 36 độ còn phải đắp chăn mỏng ngủ.
Mùa hè đó liên tục nhiệt độ cảnh báo, nhưng cậu lại lạnh tới thấu xương.
Chờ gần 1 tiếng, rốt cục có chiếc Pieca đi ngang qua. Tài xế nhiệt tình, không những cho bọn cái kích và cờ lê chữ thập, còn giúp Trịnh Chí Khanh cùng thay săm lốp.
Làm xong việc, tài xế chia thuốc cho bọn họ. Lẽ ra bọn họ nên cho người ta thuốc hút tỏ vẻ cảm ơn, nhưng Trịnh Chí Khanh không hút thuốc lá, trên người đương nhiên không mang theo. Bao thuốc kia của Hà Quyền cũng đã đặt trong túi gần 2 tháng rồi không tiện đưa cho người ta, duy nhất có thể làm chính là bồi người ta hút một điếu nghỉ ngơi.
Tài xế đánh giá bọn họ một phen, nhìn thấy giống như không phải chủ của chiếc Jetta nát, bèn hỏi: "Các cậu đây là muốn vào núi du lịch?"
"Bọn tôi là bác sĩ, đến sở y tế trấn trên chữa bệnh từ thiện." Hà Quyền vỗ vỗ tay đối phương châm thuốc giúp mình, dùng để cảm ơn.
"Tình cảm tốt, chứ bác sĩ sở y tế chỗ chúng tôi, giống như bác sĩ thú y vậy." Tài xế cười thở ra khói thuốc, "Địa phương nghèo, không có bác sĩ tốt sẵn lòng."
Mặc dù cách thành phố không đến 100km, nhưng bởi vì bốn bề núi vây quanh, đường không phát triển lại là dân tộc thiểu số tập trung, trấn lần này Hà Quyền sẽ đến là khu nghèo nổi tiếng. Cậu hồi ở bệnh viện Trung Tâm đã bắt đầu đến đây chữa bệnh từ thiện, một năm đến 2 lần, lần trước lúc đến kịp làm giải phẫu sinh mổ.
Bất quá cậu cũng không đồng ý lời của tài xế.
"Sở y tế có bác sĩ họ Tạ, ngài biết chứ?" Hà Quyền hỏi.
Tài xế gật gật đầu: "Biết, Tạ Miểu, chính hắn đó, chữa cho người như chữa cho gia súc vậy."
"Không thể nào, Tạ Miểu nhưng là danh y." Biểu tình Trịnh Chí Khanh hơi có vẻ kinh ngạc, "Hắn là sư huynh của chúng tôi, trong trường đặc biệt có một phòng triển lãm giới thiệu sự tích của hắn."
"Ồ, xin lỗi, tôi cũng nghe người khác nói." Tài xế lúng túng khoát khoát tay, "Lúc trước phá núi, có người bị đá nổ trúng vùi lấp, hắn đến trực tiếp cưa chân người ta."
Liếc nhau với Trịnh Chí Khanh, Hà Quyền lắc lắc đầu: "Đó là ngừa tắc động mạch, mất máu quá nhiều và bị nhiễm, hắn đang cứu mạng."
"À à, ra vậy, vậy thì trách nhầm bác sĩ Tạ rồi." Tài xế cười mỉa, bóp tắt tàn thuốc ném trên mặt đất, "Tôi phải đi rồi, lô hàng này phải kịp trước trưa đưa vào thành."
Trịnh Chí Khanh đưa tay bắt tay với đối phương: "Cám ơn ngài, lên đường bình an."
"Gặp lại nhé."
Tài xế lên xe, chạy ngược hướng bọn họ. Trịnh Chí Khanh đưa mắt nhìn theo Pieca biến mất ngoài tầm mắt, quay đầu hỏi Hà Quyền: "Tạ Miểu sao lại đến đây làm bác sĩ? Hắn không phải ở bệnh viện Trung Tâm làm đến chủ nhiệm khoa khám gấp rồi?"
Hà Quyền tùy ý nhún vai một cái.
"Vì tình yêu chứ sao."
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Đường núi uốn lượn, mặc dù khoảng cách đường thẳng không xa, nhưng vòng tới vòng lui, cộng thêm động cơ nát và cọt kẹt như hen suyễn của Jetta eight-hand, gần 1h mới đến trấn. Hà Quyền chữa cả một ca đêm, ở trên xe ngủ một lát, xuống xe đói kêu ục ục.
Hai người tìm cửa hàng nhỏ tùy tiện ăn chút gì, sau đó lập tức chạy đến phòng khám. Chữa bệnh từ thiện bắt đầu từ 2h chiều, dựa theo kinh nghiệm trước kia của Hà Quyền, ít nhất có 40-50 người xếp hàng, đều là từ thôn xung quanh đến. Chỗ này nghèo, người trẻ tuổi đa phần ra ngoài đi làm, tích ít tiền cưới vợ nối dõi tông đường. Ở bên ngoài cái gì cũng đắt, phần lớn người lựa chọn đưa vợ về quê sinh con. Hà Quyền lần đầu tiên tới đây, phát hiện rất nhiều người không biết kiểm tra sinh sản là gì.
Trịnh Chí Khanh đã 10 năm không gặp Tạ Miểu rồi, lần này gặp mặt, anh không khỏi kinh ngạc đối phương đã hoa râm đầy đầu. Trên thực tế Tạ Miểu và Trịnh Chí Khanh tuổi tác không chênh lệch lắm, nhưng nhìn thì ít nhất già hơn anh 10 tuổi. Cũng khó trách, phòng khám bệnh chỉ có một bác sĩ hắn và một hộ sĩ, mặc dù khu vực sở hạt nhân khẩu không nhiều lắm, nhưng gộp lại cũng gần 50 nghìn người, lại đuổi kịp ca bệnh nặng đến khám tại nhà một ngày đoán chừng ngủ không được 3-4 tiếng, tất nhiên già nhanh.
Tạ Miểu chủ công là ngoại khoa chấn thương, kiêm thêm chẩn đoán bệnh nội khoa, cũng có thể làm việc của khoa vỡ ối. Chỉ là so với người hàng ngày đấu trí đấu dũng với mang thai như Hà Quyền, trình độ chuyên ngành của hắn không cao như vậy. Trịnh Chí Khanh và Tạ Miểu coi như nửa đồng nghiệp, cũng là xuất thân ngoại khoa chấn thương, hai người vừa gặp mặt liền tán gẫu khí thế ngất trời.
"Này này này, đừng có chỉ để ý khoác lác, làm giúp ít việc!" Hà Quyền đạp ghế Trịnh Chí Khanh ngồi một cái, "Không thấy đội bên ngoài xếp hàng cong queo hết rồi?"
Trịnh Chí Khanh bất đắc dĩ cười cười với Tạ Miểu, xoay người dịch ghế đến bên cạnh Hà Quyền, chia nửa cái bàn gỗ khám bệnh. Người bệnh đầu tiên của anh là một thiếu phụ trẻ tuổi, vác trên lưng em bé thoạt nhìn chỉ khoảng 1 tuổi, bụng cũng gồ lên.
"Không thoải mái chỗ nào?" Trịnh Chí Khanh hỏi dịu dàng.
Anh thái độ thân thiết, rất nhanh phía sau thiếu phụ liền tự động có một hàng người xếp lên — Bác sĩ râu ria mắt to bên cạnh nhìn có chút lợi hại, vừa nãy nghe thấy cậu ta mắng người đó.
Hà Quyền vì thế lườm Trịnh Chí Khanh một cái.
"Bàn chân sưng quá, sắp không đi được giày rồi." Thiếu phụ nói, xách ống quần lên, "Phiền ngài khám xem."
Trịnh Chí Khanh khom lưng đưa tay đè lên bắp chân đối phương, chỉ thấy cái hố hãm sâu trên da đã rất lâu không thể khôi phục, không khỏi khẽ nhíu mày. Hậu kỳ mang thai sưng phù rất thường gặp, nhưng đến mức độ này, rất có thể liên quan đến chức năng thận.
"Trước xét nghiệm nước tiểu đi, rồi đo huyết áp." Trịnh Chí Khanh viết một tờ đơn xét nghiệm, "Đến phía sau tìm hộ sĩ."
Chờ kết quả ra, xác nhận không phải vấn đề thận và sưng phù do huyết áp cao mang thai dẫn tới, anh thực sự thở phào thay bệnh nhân. Bác sĩ chỉ có thể chẩn đoán bệnh hoặc là làm giải phẫu, nhưng cái này cũng không tách khỏi thuốc và máy móc. Nhìn ăn mặc của thiếu phụ, anh đoán đối phương không đủ gánh chi phí chữa trị khổng lồ, may mà cũng không đáng lo.
Ngồi chẩn 6 tiếng, Trịnh Chí Khanh nghe Hà Quyền mắng người đã 3 tiếng. Đương nhiên Hà Quyền không phải mắng người bệnh, chủ yếu mắng vợ chồng người bệnh. Nhất là thai thứ 2 cách quá gần, cậu hận không thể gọi điện thoại chửi chồng người ta một trận.
"42 ngày! Hậu sản trong 42 ngày không thể cùng phòng có hiểu không!" Những lời này của Hà Quyền nói sơ sơ phải 100 lần, "Ít nhất 3 tháng tử cung mới có thể khôi phục, lão Đại lão Nhị trong vòng 12 tháng xếp riêng 1 hàng hết cho tôi!"
Thế là có càng nhiều người xếp vào hàng Trịnh Chí Khanh khám.
Gần tới 9h, người yêu Tạ Miểu đưa bữa tối cho bọn họ. Mấy người ngồi vây quanh bên bàn gỗ vừa làm bàn khám bệnh vừa làm bàn cơm, dưới ánh đèn vàng ăn cơm. Bàn Vĩnh Tu người yêu Tạ Miểu là dân tộc Xa, nghe nói họ Bàn từng là thế gia vọng tộc dân tộc Xa, nhưng hiện tại đã không thấy nhiều. Khuôn mặt y vuông vắn, ngũ quan có thể nhìn ra phong tình đặc biệt của dân tộc thiểu số, mặt mày thanh tú, lúc cười lên khóe mắt sẽ chất đống nếp nhăn nho nhỏ.
Bàn Vĩnh Tu giỏi ca múa, nghe nói hồi 20 đã dùng sơn ca dẫn tới vô số người theo đuổi, nhưng y chướng mắt hết. Tạ Miểu là tên âm si (*), ngũ âm không đủ, tướng mạo cũng không xuất chúng, đầu còn thấp hơn Bàn Vĩnh Tu chút, nhưng Bàn Vĩnh Tu chính là cảm thấy hắn nghiêm túc xem bệnh cho người ta cực kỳ đẹp trai. Hai người trong một lần chữa bệnh từ thiện quen biết, nhất kiến chung tình, làm người yêu, Tạ Miểu bỏ qua lương cao và tiền đồ, chạy đến xó núi làm rể.
((*) âm si: chỉ những người hát không hay)
Bây giờ dưới gối hai người một trai một gái, rời xa cuộc sống thành phố ồn ào náo nhiệt bình thản như nước nhưng cũng thoải mái. Để có thể để Tạ Miểu an tâm chữa bệnh cứu người, Bàn Vĩnh Tu chưa từng để việc trong nhà làm phiền hắn, mỗi ngày đi hơn 10 dặm đường đến đưa bữa tối cho hắn, thỉnh thoảng ở lại qua đêm cũng 5h sáng đã rời đi, về chuẩn bị bữa sáng cho người già trẻ nhỏ.
Bàn Vĩnh Tu nghe Hà Quyền khen y làm măng mùa đông chưng thịt khô ngon, mắt cười híp thành kẽ hở, bảo trưa mai đưa đến cho bọn họ ít măng mùa đông và thịt khô, mang về thành phố tự nấu. Hà Quyền cám ơn, thẳng thắn nói với đối phương mình thật sự không rảnh rỗi nấu cơm, trong phòng bếp đã sắp kết mạng nhện.
Trịnh Chí Khanh nhưng không thừa nhận: "Tôi không thường làm bữa sáng cho em?"
Trên mặt Hà Quyền căng lại, ở dưới mặt bàn giẫm Trịnh Chí Khanh một cái. Tạ Miểu và Bàn Vĩnh Tu nhìn nhau cười một tiếng, xoay mặt hỏi Hà Quyền: "Tôi nhớ hai các cậu hồi đại học đã ở bên nhau, sao đến giờ vẫn chưa lấy hả?"
Không khí có chút lúng túng, Hà Quyền ấp úng bới cơm. Trịnh Chí Khanh nhìn Hà Quyền, giải thích: "Tôi tốt nghiệp liền ra nước ngoài, hại A Quyền chờ tôi 10 năm."
Hà Quyền suýt chút nữa phun cơm ra.
Tạ Miểu cảm khái nói: "10 năm? Chí Khanh, vậy cậu nên đối tốt với Hà Quyền, nhân sinh có mấy cái 10 năm chứ."
Ở dưới bàn cầm lấy tay Hà Quyền đặt trên đầu gối, Trịnh Chí Khanh kiên định gật gật đầu: "Khẳng định, tôi đời này tuyệt đối sẽ không cô phụ em ấy nữa."
Chân mày Hà Quyền hơi cau, cũng không rút tay về.
Chỗ này độ cao so với mặt biển cao, mặc dù nằm ở phía nam, nhưng vẫn sẽ rơi tuyết. Nửa đầu đêm nổi gió, nửa sau đêm rơi tuyết, Hà Quyền thích cưỡi chăn, lạnh tới trong cơn mơ chen chúc sang bên Trịnh Chí Khanh. Trịnh Chí Khanh bị cậu ủn tỉnh, mơ mơ màng màng đưa tay sờ một cái, phát hiện Hà Quyền lại đang kẹp chăn ngủ bèn vén chăn mình lên ôm cả người lẫn chăn vào trong ngực.
Ôm Hà Quyền như vậy, trong lòng Trịnh Chí Khanh vô cùng ổn định. Sau khi lại ngủ lần nữa, anh mơ giấc mơ đẹp.
Ở trong mơ, có một cục cưng tóc xoăn giống như Hà Quyền, ngọt ngào cười với anh.
=======
Ui đm đây có phải giấc mơ điềm báo =))))))))))
Tác giả :
Vân Khởi Nam Sơn