Bệnh Chữa Rồi
Chương 54: Xác định
Cố Huyên chưa từng thấy ánh mắt của Thạch An Yến giống như đêm nay như vậy bao giờ, khiến người khác khó có thể đối diện, một chốc kia hắn thậm chí theo bản năng ngừng hô hấp, nhưng hắn đến cùng so với người trước mặt cũng không thấp hơn bao nhiêu, rất nhanh đã trấn định, thả ra khí thế bình thường, "Ngươi...... Lén la lén lút ở trong phòng ngủ của ta làm gì?"
Thạch An Yến đem biểu tình không được tự nhiên của hắn thu vào mắt, ngữ khí bình thản, "Chờ ngươi trở về cùng ngươi nói chuyện"
Dự cảm không tốt trong lòng Cố Huyên tăng lên "Chuyện...... chuyện công việc?"
"Không, việc riêng"
Mẹ nó quả nhiên đoán không sai mà! Cố Huyên lập tức xù lông "Làm ông dây còn tưởng xảy ra chuyện gì, buổi tối ngươi không ngủ được đều là vì tìm ta nói chuyện phiếm sao? Ông đây mệt mỏi, không nói, về sau lại nói!"
"Tiểu Huyên" Thạch An Yến ghé sát vào một chút, nhất châm kiến huyết* "Ngươi đang khẩn trương?"
*ý nói một câu chọt trúng trọng điểm
"Nực cười, ông đây có gì mà phải khẩn trương! Ngươi tuyệt đối là nhìn lầm...... Ưm......"
Hắn nói còn chưa dứt, người trước mặt đã rất nhanh phóng đại, ngay sau đó trên môi mềm nhũn, một cỗ ấm áp kéo vào trong miệng, đại não nháy mắt chết lặng.
Thạch An Yến ôm eo hắn, một tay còn lại thuận thế chế trụ gáy hắn, bỏ thêm chút sức lực để bản thân xâm lược càng sâu, lý trí theo màn triền miên này cũng nhanh chóng báo hỏng.
Hắn muốn người này, muốn rất lâu rồi.
Giờ khắc này, thống khổ lúc trước khi nghe Tiểu Huyên gặp chuyện không may, trước kia đã mất nay lại có được, mừng như điên cùng không thể thẳng thắn khắc chế chờ đợi, một loạt cảm tình đọng lại tựa hồ tất cả đều đã tìm được chỗ phát tiết, phảng phất linh hồn cũng đang run rẩy, hắn hôn lên cũng không muốn buông ra nữa, cơ hồ muốn cứ như vậy trực tiếp làm hắn.
Sau một hồi ngắn ngủi trố mẳt, Cố Huyên cường ngạnh đẩy ra hắn, cả người đều xù lông "Đậu móa ngươi làm gì gấu gấu —!"
Thạch An Yến dừng lại, lần đầu tiên thấy Tiểu Huyên xù lông còn tự mang phối âm.
"Ngươi lăn đi cho ông gâu......" Cố Huyên rống đến một nửa thì ngưng bặt, trái tim nhỏ tức khắc nhắc lên, thầm nghĩ moẹ nó lão tử kêu cái gì, yên khốn kiếp này nếu đoán ra chân tướng thì phải làm sao, ông đây tuyệt đối không thể mất mặt ở trước hắn!
Thạch An Yến hoàn toàn không hiểu rõ suy nghĩ của hắn, sau khi bị đẩy ra chỉ thấy hắn yên lặng nhìn mình, trên môi mang theo vệt nước chưa khô, thần sắc có chút cảnh giác, còn có chút ngốc ngốc.
Hắn nhất thời nhịn không được đem người ôm vào trong lòng xoa xoa "Tiểu Huyên, ta......"
"Đậu móa ngươi ngậm miệng! Nói cái gì ông cũng không nghe! Mau thả ông ra!" Cố Huyên vội vàng giãy dụa, lại phát hiện khí lực của đối phương rất lớn, càng thêm phẫn hận, há miệng cắn hắn một ngụm.
Động tác của Thạch An Yến chợt ngừng, ôm lấy hắn ném lên trên giường.
Cố Huyên bật ngồi dậy, thấy hắn đi tới, lại mắng "Đậu móa, ngươi ngươi ngươi moẹ nó muốn làm gì?!"
Con ngươi Thạch An Yến tối đen, ngồi ở trước mặt hắn nhìn thẳng hắn "Cùng ngươi nói chuyện"
"Đã bảo là không muốn nói! Ngươi nghe không hiểu tiếng Trung Quốc sao......"
"Ta yêu ngươi"
Cố Huyên thanh âm trong nháy mắt kẹt lại trong cổ họng, há miệng, đại não trống rỗng một giây ngay sau đó liền tiếp tục rít gào "Ông đây không thích ngươi!"
"Ta biết"
"Vậy ngươi còn chưa cút!"
"Muốn cùng ngươi trò chuyện trò chuyện" Phát triển đến một bước này, Thạch An Yến ngược lại không thấp thỏm nữa, hỏi "Ngươi đã biết từ khi nào?"
Cố Huyên giả ngu "Cái gì?"
"Ngươi nói thử xem?"
Cố Huyên cự tuyệt có bất cứ quan hệ gì với Husky, không chút nghĩ ngợi nói "Ta cái gì cũng không biết!"
"À"
Cố Huyên trầm mặc một chút "Là thật, thật sự là ta hôm nay nghe ngươi nói mới biết được! Nguyên lai là ngươi thích ta a ha ha...... Phi! Thích cũng vô dụng, ông đây không có hứng thú với ngươi!"
"Ta chưa nói không tin ngươi" Thạch An Yến vuốt lông, khóe miệng mang theo một chút ý cười.
Hắn từng nghĩ qua rất nhiều loại khả năng, nghĩ tới Tiểu Huyên sau khi hắn thổ lộ sẽ chán ghét hắn, phản cảm, trốn tránh hoặc là có những cảm xúc kịch liệt khác, lại không nghĩ tới người này sẽ bất an.
Đặc biệt Tiểu Huyên hẳn là đã biết rõ chuyện này từ sớm, nhưng vẫn còn nguyện ý cùng hắn sinh hoạt cùng nhau — đương nhiên, hắn không phải không suy xét qua là người này tâm tư trở nên cao thâm, hiểu được che giấu cảm xúc, nhưng trải qua quan sát vừa rồi, Tiểu Huyên căn bản không có thay đổi — cho nên một đoạn thời gian gần đây tại sao Tiểu Huyên không hỏi qua chuyện của công ty và nhị thúc, rất có khả năng là vì biết hắn thích y, hơn nữa cũng tin tưởng hắn.
Việc này chứng tỏ Tiểu Huyên không chán ghét hắn, hơn nữa đối với chuyện của bọn họ không có cự tuyệt rõ ràng, thậm chí còn đang do dự — so với dự đoán của hắn thì tốt hơn nhiều lắm.
Cố Huyên bị hắn cười đến dựng lông "Ngươi còn không đi?"
Thạch An Yến không chút nháy mắt nhìn chằm chằm hắn, nhẹ giọng nói "Tiểu Huyên, ta yêu ngươi"
Cố Huyên nhất thời càng nổi da gà, nghĩ có phải đã tới tình tiết theo đuổi dời non lấp biến hay không? Có phải hơi nhanh một chút rồi không? Hắn lui về bên trong "Ta biết, ngươi đi đi"
"Ngươi không hiếu kỳ? Không có gì muốn hỏi sao?"
"Không có"
"Vậy ngươi ngồi đó, ta từ từ nói cho ngươi nghe"
Cố Huyên "......"
Thạch An Yến thấy hắn lại muốn xù lông, cười nhướng mày "Tiểu Huyên, hiện tại là ta theo đuổi ngươi, mệnh của ta nằm ở trong tay ngươi, ngươi còn sợ cái gì? Hử?"
Cố Huyên nháy mắt mấy cái, nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có đạo lý, cằm nâng cao, một bộ dạng đường hoàng "Nói đi, ông đây cho phép ngươi nói. Ai sợ chứ?"
Thạch An Yến biết nghe lời phải "Ừ, là ta nhìn lầm"
Cố Huyên vội ho một tiếng, ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên "Ta còn muốn ngủ, ngươi mau nói xem ngươi coi trọng ta ở chỗ nào đi! Ông đây moẹ nó tuyệt đối sẽ sửa!
"Thích là thích, nào có lý do"
"Ví dụ như?"
"Tỷ như nói ngươi đối xử với người khác rất chân thành, không có tâm tư xấu, biết cách nhìn bạn bè" Thạch An Yến ánh mắt nhu hòa "Lại tỷ như nói ngươi có ý chí cứng cỏi, vĩnh viễn sinh cơ bừng bừng như vậy, giống như không có gì có thể đả đảo ngươi"
Cố Huyên yên lặng nghĩ nghĩ vài giây, hai mắt tỏa ánh sáng, ây da ây da, thì ra hình tượng của hắn trong cảm nhận của tên khốn kiếp này lại cao lớn như vậy nha!
Hắn thò móng vuốt vỗ vỗ vai người đối diện "Quá khen."
Thạch An Yến cười xoa xoa đầu của hắn, trước khi hắn cảnh giác liền buông tay ra, nhẹ giọng nói "Loại người như ngươi, muốn không bị hấp dẫn cũng khó, nhưng trước đó lúc ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi thích phụ nữ"
Cố Huyên nháy mắt ngẩn ra "Có sao?"
"Ừm, ngươi nói hoa hậu giảng đường của các ngươi rất xinh đẹp, về sau cũng muốn tìm bạn gái như vậy ư"
Cố Huyên nhớ lại một chút, nhớ tới hồi sơ trung tựa hồ từng có một chuyện như vậy, nhưng khi đó cơ hồ toàn ban nam sinh đều sẽ khen ngợi hoa hậu giảng đường, hắn đương nhiên cũng sẽ khen hai câu, đợi đã...... Người này đã bắt đầu thích hắn từ lâu như vậy sao?
Thạch An Yến thanh âm càng nhẹ "Ta vốn tính toán một đời sẽ làm ca ca của ngươi, nhưng rất nhanh ta phát hiện ta làm không được, có ngươi bên cạnh, làm sao ta có thể thờ ơ, sau đó ta liền nghĩ nếu đã quyết định không thể tiến triển, không bằng làm cho ngươi căm ghét ta, triệt để đánh gãy khả năng này, nhưng sau này khi nghe nói ngươi gặp chuyện không may......"
Hắn dừng một chút, cầm tay Cố Huyên, thấy hắn không có giãy dụa liền bỏ thêm chút lực nói "Tiểu Huyên, thời điểm đó ta cho rằng ta sắp mất đi ngươi, ta chưa từng kinh hoảng và hối hận đến vậy, vô số lần ta đã nghĩ nếu lúc ấy có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không biến thành cái dạng này"
Cố Huyên rơi vào trầm mặc, hắn thực ra trực tiếp thấy rõ tình cảm của người này, khi hắn hôn mê người này mỗi ngày đều nói rất nhiều lời với hắn, đối đãi với những người và chuyện có liên quan tới hắn vĩnh viễn đều có kiên nhẫn như vậy, liên tục bị chó cắn cũng có thể nhịn xuống, nói không thâm tình hắn cũng không tin.
Hắn há miệng "Ta không phải không có việc gì sao"
"Nhưng ta không muốn lại hối hận một lần nữa" Thạch An Yến nói, "Tiểu Huyên, ngươi nhìn ta"
Cố Huyên nâng mắt lên.
Cảm xúc trong mắt Thạch An Yến rất sâu "Ta thật sự rất yêu ngươi, về sau ta cũng sẽ không thể gặp được một người giống như ngươi vậy, lại càng sẽ không yêu người khác sâu đậm như vậy"
Trên người người này có quá nhiều ánh sáng — tuấn mỹ cường hãn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng, trên đời này đại khái chỉ có một người có thể đụng chạm đến hắn như thế, trần trụi mà trong trắng, lột bỏ xuống mọi lớp bên ngoài, chỉ còn chân tâm thực ý không thèm che giấu cảm tình, Cố Huyên chỉ cảm thấy trái tim nhỏ đang nhảy "bang bang" "Ta......"
Ánh mắt Thạch An Yến từng tấc một tối đi "Ta biết ngươi không có cảm giác đối với ta, nếu không thể cùng ngươi cùng một chỗ, ta cũng không tính tìm bạn đời, làm một ca ca đủ tư cách, nhìn ngươi kết hôn sinh con, cố gắng giúp ngươi, bảo hộ vợ và con của ngươi cả đời đều bình an"
"Ngươi......"
"Cho nên Tiểu Huyên, nếu kết cục không xong nhất cũng chính là như vậy, ngươi có thể hay không trước cho ta một lần cơ hội để chúng ta thử xem, có được không?"
"Được"
Edit: tự bán rồi =)))))))
Trong lòng Thạch An Yến căng thẳng, chịu đựng cảm xúc đang dâng lên, cuối người ấn xuống một nụ hôn trên trán hắn "Không còn sớm, ngủ đi, ngủ ngon"
"...... Ừm"
Thạch An Yến cuối cùng xoa xoa đầu của hắn, đứng dậy đi ra ngoài, trở tay đóng cửa, trên hành lang tối tăm vừa lòng gợi lên khóe miệng.
Phòng ngủ thực yên lặng, Cố Huyên nhìn theo hắn rời đi, yên lặng suy nghĩ một chút, nháy mắt mấy cái, lại suy nghĩ một chút, lúc này mới muộn màng ý thức được bản thân mình vừa thốt ra cái gì.
Cố Huyên "= 口 ="
Đậu móa đợi đã, hắn phải chăng bị tên khốn kiếp này hố rồi?! Không phải nói muốn tâm sự sao? Nói xong hắn không phải hẳn là muốn thà chết chứ không chịu khuất phục sao? Không phải muốn đối mặt điên cuồng theo đuổi sao? Như thế nào lại mơ mơ màng màng hồ đồ liền đem quan hệ xác định rồi?!
Là do tên khốn kiếp này cố ý dẫn đường hay là do ý chí của hắn không kiên định? Không thể là cái trước đi? Tên khốn kiếp này có hiệu suất cao như vậy sao?
Thật là đậu móa!
Cố Huyên cắn gối đầu trên giường hung hăng đánh một cái.
Lăng Hi trở về còn trễ hơn so với Cố Huyên, bất quá hắn không có cùng người qua đường giáp trò chuyện bao lâu, Thẩm Huyền đã gọi lần thứ ba trong đêm nay hỏi thăm lát nữa muốn hắn tới đón hay không, hắn liền mỉm cười nói đừng, từ chối đề nghị hộ tống của người qua đường giáp, trong tầm mắt lưu luyến không rời của đối phương mà đi.
Bốn vị bảo tiêu nguyên bản còn đang ngây thơ phỏng đoán Lăng thiếu muốn dùng người qua đường giáp kích thích Thẩm Huyền, giờ phút này thấy thế một bên thầm nghĩ Lăng thiếu quả nhiên không biết chơi trò vui như vậy nha, một bên một lần nữa tự hỏi mục đích của Lăng thiếu, chắc không phải là giết thời gian đâu ha?
Mấy người đều có tâm tư, rất nhanh về tới tiểu lâu.
Thẩm Huyền đã sớm chờ từ lâu, vội vàng đi ra đón người.
Bọn bảo tiêu bị lừa qua một lần, đã không muốn cùng hắn chơi đùa nữa, người người như lâm đại địch nhìn chằm chằm hắn, chuẩn bị tùy thời giá đi lạc điệu
Thẩm Huyền không nhìn bọn họ, khom lưng đem Lăng Hi ôm vào trong lòng, xoay người lên lầu.
"Muốn tắm rửa sao?"
Lăng Hi bị đặt ở trên giường, quét mắt liếc nhìn hắn "Ta sẽ tự tắm"
"Xác định?"
"Xác định" Lăng Hi ôn hòa đổi đề tài "Thời gian một đêm, chuyển xong rồi đi?"
Hôm nay hôn hắn, hắn liền muộn như vậy mới về nhà, Thẩm Huyền cảm giác nếu lại ôm hắn ngủ một đêm, người này có thể sẽ trực tiếp rời đi, chỉ đành gật đầu.
Lăng Hi mỉm cười "Ngủ ngon"
Thẩm Huyền ở trong lòng thở dài, thò tay ôm hắn một cái, nhận mệnh về phòng ngủ, tiếp theo đi về phía phòng tắm, thu thập đơn giản một chút chuẩn bị nghỉ ngơi, bởi không thể lại ôm Lăng Hi, hắn ít nhiều có chút quen, nửa ngày mới dâng lên một tia buồn ngủ, mà lúc này lại nghe thấy cửa phòng bị gõ, hắn nhướng mi, đi qua mở ra "Như thế nào?"
Bảo tiêu mặt đầy rối rắm "Lăng thiếu tắm rửa......"
"Ừm, sau đó?"
"Nhưng lâu như vậy còn chưa rửa xong, chúng ta nghe nghe, cảm giác...... Hắn rất có khả năng là ở bên trong bồn tắm không ra được" Bảo tiêu cầu cứu nhìn hắn "Chúng ta lại không thể vào đem hắn đỡ lên trên xe lăn, bởi vì hắn sẽ lập tức phát bệnh, bộ dáng rất khủng bố, cần phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Huyền "......"
ThẩmHuyền nhất thời cười nhẹ một tiếng "Ta đã biết"
Thạch An Yến đem biểu tình không được tự nhiên của hắn thu vào mắt, ngữ khí bình thản, "Chờ ngươi trở về cùng ngươi nói chuyện"
Dự cảm không tốt trong lòng Cố Huyên tăng lên "Chuyện...... chuyện công việc?"
"Không, việc riêng"
Mẹ nó quả nhiên đoán không sai mà! Cố Huyên lập tức xù lông "Làm ông dây còn tưởng xảy ra chuyện gì, buổi tối ngươi không ngủ được đều là vì tìm ta nói chuyện phiếm sao? Ông đây mệt mỏi, không nói, về sau lại nói!"
"Tiểu Huyên" Thạch An Yến ghé sát vào một chút, nhất châm kiến huyết* "Ngươi đang khẩn trương?"
*ý nói một câu chọt trúng trọng điểm
"Nực cười, ông đây có gì mà phải khẩn trương! Ngươi tuyệt đối là nhìn lầm...... Ưm......"
Hắn nói còn chưa dứt, người trước mặt đã rất nhanh phóng đại, ngay sau đó trên môi mềm nhũn, một cỗ ấm áp kéo vào trong miệng, đại não nháy mắt chết lặng.
Thạch An Yến ôm eo hắn, một tay còn lại thuận thế chế trụ gáy hắn, bỏ thêm chút sức lực để bản thân xâm lược càng sâu, lý trí theo màn triền miên này cũng nhanh chóng báo hỏng.
Hắn muốn người này, muốn rất lâu rồi.
Giờ khắc này, thống khổ lúc trước khi nghe Tiểu Huyên gặp chuyện không may, trước kia đã mất nay lại có được, mừng như điên cùng không thể thẳng thắn khắc chế chờ đợi, một loạt cảm tình đọng lại tựa hồ tất cả đều đã tìm được chỗ phát tiết, phảng phất linh hồn cũng đang run rẩy, hắn hôn lên cũng không muốn buông ra nữa, cơ hồ muốn cứ như vậy trực tiếp làm hắn.
Sau một hồi ngắn ngủi trố mẳt, Cố Huyên cường ngạnh đẩy ra hắn, cả người đều xù lông "Đậu móa ngươi làm gì gấu gấu —!"
Thạch An Yến dừng lại, lần đầu tiên thấy Tiểu Huyên xù lông còn tự mang phối âm.
"Ngươi lăn đi cho ông gâu......" Cố Huyên rống đến một nửa thì ngưng bặt, trái tim nhỏ tức khắc nhắc lên, thầm nghĩ moẹ nó lão tử kêu cái gì, yên khốn kiếp này nếu đoán ra chân tướng thì phải làm sao, ông đây tuyệt đối không thể mất mặt ở trước hắn!
Thạch An Yến hoàn toàn không hiểu rõ suy nghĩ của hắn, sau khi bị đẩy ra chỉ thấy hắn yên lặng nhìn mình, trên môi mang theo vệt nước chưa khô, thần sắc có chút cảnh giác, còn có chút ngốc ngốc.
Hắn nhất thời nhịn không được đem người ôm vào trong lòng xoa xoa "Tiểu Huyên, ta......"
"Đậu móa ngươi ngậm miệng! Nói cái gì ông cũng không nghe! Mau thả ông ra!" Cố Huyên vội vàng giãy dụa, lại phát hiện khí lực của đối phương rất lớn, càng thêm phẫn hận, há miệng cắn hắn một ngụm.
Động tác của Thạch An Yến chợt ngừng, ôm lấy hắn ném lên trên giường.
Cố Huyên bật ngồi dậy, thấy hắn đi tới, lại mắng "Đậu móa, ngươi ngươi ngươi moẹ nó muốn làm gì?!"
Con ngươi Thạch An Yến tối đen, ngồi ở trước mặt hắn nhìn thẳng hắn "Cùng ngươi nói chuyện"
"Đã bảo là không muốn nói! Ngươi nghe không hiểu tiếng Trung Quốc sao......"
"Ta yêu ngươi"
Cố Huyên thanh âm trong nháy mắt kẹt lại trong cổ họng, há miệng, đại não trống rỗng một giây ngay sau đó liền tiếp tục rít gào "Ông đây không thích ngươi!"
"Ta biết"
"Vậy ngươi còn chưa cút!"
"Muốn cùng ngươi trò chuyện trò chuyện" Phát triển đến một bước này, Thạch An Yến ngược lại không thấp thỏm nữa, hỏi "Ngươi đã biết từ khi nào?"
Cố Huyên giả ngu "Cái gì?"
"Ngươi nói thử xem?"
Cố Huyên cự tuyệt có bất cứ quan hệ gì với Husky, không chút nghĩ ngợi nói "Ta cái gì cũng không biết!"
"À"
Cố Huyên trầm mặc một chút "Là thật, thật sự là ta hôm nay nghe ngươi nói mới biết được! Nguyên lai là ngươi thích ta a ha ha...... Phi! Thích cũng vô dụng, ông đây không có hứng thú với ngươi!"
"Ta chưa nói không tin ngươi" Thạch An Yến vuốt lông, khóe miệng mang theo một chút ý cười.
Hắn từng nghĩ qua rất nhiều loại khả năng, nghĩ tới Tiểu Huyên sau khi hắn thổ lộ sẽ chán ghét hắn, phản cảm, trốn tránh hoặc là có những cảm xúc kịch liệt khác, lại không nghĩ tới người này sẽ bất an.
Đặc biệt Tiểu Huyên hẳn là đã biết rõ chuyện này từ sớm, nhưng vẫn còn nguyện ý cùng hắn sinh hoạt cùng nhau — đương nhiên, hắn không phải không suy xét qua là người này tâm tư trở nên cao thâm, hiểu được che giấu cảm xúc, nhưng trải qua quan sát vừa rồi, Tiểu Huyên căn bản không có thay đổi — cho nên một đoạn thời gian gần đây tại sao Tiểu Huyên không hỏi qua chuyện của công ty và nhị thúc, rất có khả năng là vì biết hắn thích y, hơn nữa cũng tin tưởng hắn.
Việc này chứng tỏ Tiểu Huyên không chán ghét hắn, hơn nữa đối với chuyện của bọn họ không có cự tuyệt rõ ràng, thậm chí còn đang do dự — so với dự đoán của hắn thì tốt hơn nhiều lắm.
Cố Huyên bị hắn cười đến dựng lông "Ngươi còn không đi?"
Thạch An Yến không chút nháy mắt nhìn chằm chằm hắn, nhẹ giọng nói "Tiểu Huyên, ta yêu ngươi"
Cố Huyên nhất thời càng nổi da gà, nghĩ có phải đã tới tình tiết theo đuổi dời non lấp biến hay không? Có phải hơi nhanh một chút rồi không? Hắn lui về bên trong "Ta biết, ngươi đi đi"
"Ngươi không hiếu kỳ? Không có gì muốn hỏi sao?"
"Không có"
"Vậy ngươi ngồi đó, ta từ từ nói cho ngươi nghe"
Cố Huyên "......"
Thạch An Yến thấy hắn lại muốn xù lông, cười nhướng mày "Tiểu Huyên, hiện tại là ta theo đuổi ngươi, mệnh của ta nằm ở trong tay ngươi, ngươi còn sợ cái gì? Hử?"
Cố Huyên nháy mắt mấy cái, nghĩ nghĩ cũng cảm thấy có đạo lý, cằm nâng cao, một bộ dạng đường hoàng "Nói đi, ông đây cho phép ngươi nói. Ai sợ chứ?"
Thạch An Yến biết nghe lời phải "Ừ, là ta nhìn lầm"
Cố Huyên vội ho một tiếng, ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên "Ta còn muốn ngủ, ngươi mau nói xem ngươi coi trọng ta ở chỗ nào đi! Ông đây moẹ nó tuyệt đối sẽ sửa!
"Thích là thích, nào có lý do"
"Ví dụ như?"
"Tỷ như nói ngươi đối xử với người khác rất chân thành, không có tâm tư xấu, biết cách nhìn bạn bè" Thạch An Yến ánh mắt nhu hòa "Lại tỷ như nói ngươi có ý chí cứng cỏi, vĩnh viễn sinh cơ bừng bừng như vậy, giống như không có gì có thể đả đảo ngươi"
Cố Huyên yên lặng nghĩ nghĩ vài giây, hai mắt tỏa ánh sáng, ây da ây da, thì ra hình tượng của hắn trong cảm nhận của tên khốn kiếp này lại cao lớn như vậy nha!
Hắn thò móng vuốt vỗ vỗ vai người đối diện "Quá khen."
Thạch An Yến cười xoa xoa đầu của hắn, trước khi hắn cảnh giác liền buông tay ra, nhẹ giọng nói "Loại người như ngươi, muốn không bị hấp dẫn cũng khó, nhưng trước đó lúc ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi thích phụ nữ"
Cố Huyên nháy mắt ngẩn ra "Có sao?"
"Ừm, ngươi nói hoa hậu giảng đường của các ngươi rất xinh đẹp, về sau cũng muốn tìm bạn gái như vậy ư"
Cố Huyên nhớ lại một chút, nhớ tới hồi sơ trung tựa hồ từng có một chuyện như vậy, nhưng khi đó cơ hồ toàn ban nam sinh đều sẽ khen ngợi hoa hậu giảng đường, hắn đương nhiên cũng sẽ khen hai câu, đợi đã...... Người này đã bắt đầu thích hắn từ lâu như vậy sao?
Thạch An Yến thanh âm càng nhẹ "Ta vốn tính toán một đời sẽ làm ca ca của ngươi, nhưng rất nhanh ta phát hiện ta làm không được, có ngươi bên cạnh, làm sao ta có thể thờ ơ, sau đó ta liền nghĩ nếu đã quyết định không thể tiến triển, không bằng làm cho ngươi căm ghét ta, triệt để đánh gãy khả năng này, nhưng sau này khi nghe nói ngươi gặp chuyện không may......"
Hắn dừng một chút, cầm tay Cố Huyên, thấy hắn không có giãy dụa liền bỏ thêm chút lực nói "Tiểu Huyên, thời điểm đó ta cho rằng ta sắp mất đi ngươi, ta chưa từng kinh hoảng và hối hận đến vậy, vô số lần ta đã nghĩ nếu lúc ấy có ta ở bên cạnh ngươi, ngươi tuyệt đối sẽ không biến thành cái dạng này"
Cố Huyên rơi vào trầm mặc, hắn thực ra trực tiếp thấy rõ tình cảm của người này, khi hắn hôn mê người này mỗi ngày đều nói rất nhiều lời với hắn, đối đãi với những người và chuyện có liên quan tới hắn vĩnh viễn đều có kiên nhẫn như vậy, liên tục bị chó cắn cũng có thể nhịn xuống, nói không thâm tình hắn cũng không tin.
Hắn há miệng "Ta không phải không có việc gì sao"
"Nhưng ta không muốn lại hối hận một lần nữa" Thạch An Yến nói, "Tiểu Huyên, ngươi nhìn ta"
Cố Huyên nâng mắt lên.
Cảm xúc trong mắt Thạch An Yến rất sâu "Ta thật sự rất yêu ngươi, về sau ta cũng sẽ không thể gặp được một người giống như ngươi vậy, lại càng sẽ không yêu người khác sâu đậm như vậy"
Trên người người này có quá nhiều ánh sáng — tuấn mỹ cường hãn, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, tiền đồ vô lượng, trên đời này đại khái chỉ có một người có thể đụng chạm đến hắn như thế, trần trụi mà trong trắng, lột bỏ xuống mọi lớp bên ngoài, chỉ còn chân tâm thực ý không thèm che giấu cảm tình, Cố Huyên chỉ cảm thấy trái tim nhỏ đang nhảy "bang bang" "Ta......"
Ánh mắt Thạch An Yến từng tấc một tối đi "Ta biết ngươi không có cảm giác đối với ta, nếu không thể cùng ngươi cùng một chỗ, ta cũng không tính tìm bạn đời, làm một ca ca đủ tư cách, nhìn ngươi kết hôn sinh con, cố gắng giúp ngươi, bảo hộ vợ và con của ngươi cả đời đều bình an"
"Ngươi......"
"Cho nên Tiểu Huyên, nếu kết cục không xong nhất cũng chính là như vậy, ngươi có thể hay không trước cho ta một lần cơ hội để chúng ta thử xem, có được không?"
"Được"
Edit: tự bán rồi =)))))))
Trong lòng Thạch An Yến căng thẳng, chịu đựng cảm xúc đang dâng lên, cuối người ấn xuống một nụ hôn trên trán hắn "Không còn sớm, ngủ đi, ngủ ngon"
"...... Ừm"
Thạch An Yến cuối cùng xoa xoa đầu của hắn, đứng dậy đi ra ngoài, trở tay đóng cửa, trên hành lang tối tăm vừa lòng gợi lên khóe miệng.
Phòng ngủ thực yên lặng, Cố Huyên nhìn theo hắn rời đi, yên lặng suy nghĩ một chút, nháy mắt mấy cái, lại suy nghĩ một chút, lúc này mới muộn màng ý thức được bản thân mình vừa thốt ra cái gì.
Cố Huyên "= 口 ="
Đậu móa đợi đã, hắn phải chăng bị tên khốn kiếp này hố rồi?! Không phải nói muốn tâm sự sao? Nói xong hắn không phải hẳn là muốn thà chết chứ không chịu khuất phục sao? Không phải muốn đối mặt điên cuồng theo đuổi sao? Như thế nào lại mơ mơ màng màng hồ đồ liền đem quan hệ xác định rồi?!
Là do tên khốn kiếp này cố ý dẫn đường hay là do ý chí của hắn không kiên định? Không thể là cái trước đi? Tên khốn kiếp này có hiệu suất cao như vậy sao?
Thật là đậu móa!
Cố Huyên cắn gối đầu trên giường hung hăng đánh một cái.
Lăng Hi trở về còn trễ hơn so với Cố Huyên, bất quá hắn không có cùng người qua đường giáp trò chuyện bao lâu, Thẩm Huyền đã gọi lần thứ ba trong đêm nay hỏi thăm lát nữa muốn hắn tới đón hay không, hắn liền mỉm cười nói đừng, từ chối đề nghị hộ tống của người qua đường giáp, trong tầm mắt lưu luyến không rời của đối phương mà đi.
Bốn vị bảo tiêu nguyên bản còn đang ngây thơ phỏng đoán Lăng thiếu muốn dùng người qua đường giáp kích thích Thẩm Huyền, giờ phút này thấy thế một bên thầm nghĩ Lăng thiếu quả nhiên không biết chơi trò vui như vậy nha, một bên một lần nữa tự hỏi mục đích của Lăng thiếu, chắc không phải là giết thời gian đâu ha?
Mấy người đều có tâm tư, rất nhanh về tới tiểu lâu.
Thẩm Huyền đã sớm chờ từ lâu, vội vàng đi ra đón người.
Bọn bảo tiêu bị lừa qua một lần, đã không muốn cùng hắn chơi đùa nữa, người người như lâm đại địch nhìn chằm chằm hắn, chuẩn bị tùy thời giá đi lạc điệu
Thẩm Huyền không nhìn bọn họ, khom lưng đem Lăng Hi ôm vào trong lòng, xoay người lên lầu.
"Muốn tắm rửa sao?"
Lăng Hi bị đặt ở trên giường, quét mắt liếc nhìn hắn "Ta sẽ tự tắm"
"Xác định?"
"Xác định" Lăng Hi ôn hòa đổi đề tài "Thời gian một đêm, chuyển xong rồi đi?"
Hôm nay hôn hắn, hắn liền muộn như vậy mới về nhà, Thẩm Huyền cảm giác nếu lại ôm hắn ngủ một đêm, người này có thể sẽ trực tiếp rời đi, chỉ đành gật đầu.
Lăng Hi mỉm cười "Ngủ ngon"
Thẩm Huyền ở trong lòng thở dài, thò tay ôm hắn một cái, nhận mệnh về phòng ngủ, tiếp theo đi về phía phòng tắm, thu thập đơn giản một chút chuẩn bị nghỉ ngơi, bởi không thể lại ôm Lăng Hi, hắn ít nhiều có chút quen, nửa ngày mới dâng lên một tia buồn ngủ, mà lúc này lại nghe thấy cửa phòng bị gõ, hắn nhướng mi, đi qua mở ra "Như thế nào?"
Bảo tiêu mặt đầy rối rắm "Lăng thiếu tắm rửa......"
"Ừm, sau đó?"
"Nhưng lâu như vậy còn chưa rửa xong, chúng ta nghe nghe, cảm giác...... Hắn rất có khả năng là ở bên trong bồn tắm không ra được" Bảo tiêu cầu cứu nhìn hắn "Chúng ta lại không thể vào đem hắn đỡ lên trên xe lăn, bởi vì hắn sẽ lập tức phát bệnh, bộ dáng rất khủng bố, cần phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Huyền "......"
ThẩmHuyền nhất thời cười nhẹ một tiếng "Ta đã biết"
Tác giả :
Nhất Thế Hoa Thường