Bệnh Bệ Hạ Cũng Không Nhẹ
Chương 13: Ánh mắt
Nghĩ tới đây, Tô Nghiêu động tác vỗ nếp uốn trên y phục dần dần chậm lại.
Diệp Lâm quay đầu lại chắp tay liếc mắt hướng về phương xa, thần sắc bình tĩnh đến mức gọi là mặt co liệt, lòng Tô Nghiêu nghèn nghẹn.
Có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều... Diệp Lâm cao quý vậy, dạng cô nương nào chưa từng thấy qua, vậy mà luôn bị muôn hoa đua sắc vây quanh lại không dính thân, nàng tưởng những tin đồn đại lúc trước của hắn chỉ là...
Xem ra giờ chứng kiến, nàng không dám bỏ sót chuyện có thể.
Tô Nghiêu lắc đầu một cái, ném ý niệm này ra sau ót chuyên tâm chỉnh lại y phục.
Có gió còn có hoa dại và mùi cỏ xanh thơm ngát cùng tóc mai thổi tung bay, Tô Nghiêu nhắm mắt lại, hai tay vịn lan can cầu hình vòm, cảm thụ hơi ấm cuối xuân.
Huyền Táp bị Diệp Lâm buộc bên cây liễu, cúi đầu ăn cỏ.
Tô Nghiêu nghĩ, có lẽ thái tử điện hạ là người không quá câu nệ lễ tiết, khi đó nàng nói bừa hắn cũng không giận... Có phải sau này ở cạnh nhau cũng không cần quá lo lắng không...
“Sao thế?” Bên người vang lên thanh âm trong trẻo.
Tô Nghiêu mở mắt, Diệp Lâm đã cùng nàng sóng vai đứng trên cầu, thần sắc bình tĩnh nhìn phương xa. Non sông tươi đẹp, cả người một thân tím trắng di thế độc tôn(*), tựa như không hưởng qua khói lửa trần thế.
Tô Nghiêu không nhịn được nghĩ, mỹ nhân như thế, không có người đến tranh giành, thật đúng là... Phí của trời... Chỉ vì thân phận Diệp Lâm, chung quy nàng vẫn không dám động tâm với hắn.
Sau này, hắn sẽ là hoàng đế.
“Nhìn đủ?” Giọng điệu pha lẫn ý vui, Diệp Lâm xoay đầu lại, giữa lông mày toát lên sự dịu dàng.
Tô Nghiêu phản xạ có điều kiện lắc đầu một cái, nhận ra không đúng, lại bối rối gật đầu một cái.
Diệp Lâm thấy nàng vậy, trái lại càng thêm vui, vươn tay ôn nhu nói, “Đi dạo chút đi.”
Xin hỏi có thể cự tuyệt không? Tô Nghiêu do dự tay khoác lên bàn tay Diệp Lâm, cùng hắn đi dọc quanh hồ tản bộ.
Lòng bàn tay Diệp Lâm có chút thấm ướt mồ hôi, ước chừng lúc cưỡi ngựa lo lắng nàng sẽ bị té xuống, Tô Nghiêu thầm nghĩ hắn quả là người tốt.
“Lúc trước chưa từng cưỡi ngựa?” Người nọ nghiêng đầu, khẽ hỏi.
Tô Nghiêu gật đầu một cái, nàng ở cạnh Diệp Lâm là vì điểm tốt này, Diệp Lâm không biết Tô Dao, nàng có thể tùy tiện ứng phó hắn, “Thuở nhỏ thân thể không tốt, phụ thân không cho phép ta học cưỡi ngựa bắn cung.”
“Ồ?” Diệp Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác, trên mặt thần sắc ôn nhu như nước, trong đôi mắt không chút nghi ngờ chỉ có khen ngợi, “Vậy ra nàng là người rất có thiên phú.”
Tô Nghiêu nhìn hắn chằm chằm một lát, mới cuống quít cúi đầu trốn tránh tầm mắt kia.
Nếu lấy ánh mắt này so sánh với người khác mà nói, Diệp Lâm là người tuyệt đối đánh đâu thắng đó... Nhìn vào ánh mắt khiến lòng nàng cũng tan rã, một câu khen ngợi nói ra liền hấp dẫn người...
Diệp Lâm cười rộ.
Tiểu cô nương của hắn vẫn hay xấu hổ.
Tô Nghiêu cảm thấy không khí hơi quỷ dị, ho khan một tiếng nghiêm mặt nói, “Chẳng biết Hạ tiểu thư kia giờ sao rồi?”
Theo lý, cung yến kết thúc, Diệp Lâm phải bắt đầu lo liệu chuyện này đi chứ, nàng không muốn mùa xuân đi săn này đụng mặt Hạ Gia Ngọc. Bằng không, nàng sợ tính cố chấp nữ nhân sẽ ngáng chân gây phiền phức cho nàng.
Ý Tô Nghiêu, lại không biết vì sao lọt vào tai Diệp Lâm liền thay đổi.
Diệp Lâm dừng bước, một tay nắm lấy tay nàng, ánh mắt thẳng tắp nhìn sâu vào mắt nàng, gằn lên từng chữ, “Nàng ta sẽ không vào được Đông cung. Trừ nàng ra, sẽ không ai khác vào Đông cung.”
Hả?
Nàng vừa nói gì? Hắn vừa rồi lại nói cái gì?
Tô Nghiêu trợn tròn mắt, vội vàng giải thích, “A Dao không có ý đó, A Dao... Chỉ thuận miệng hỏi một chút.”
Diệp Lâm phớt lờ lời giải thích của nàng, không ngừng cố gắng nói, “Nàng hãy yên tâm.”
Tô Nghiêu:...
Nàng hiện tại có chút hối hận quyết định một mình đi với Diệp Lâm đến vườn Thượng Uyển, mặc dù tới vườn Thượng Uyển này hoàn toàn do Diệp Lâm làm chủ, nàng bất quá chỉ bị động.
Bởi vì tiếp xúc người kia một thời gian, nàng hoàn toàn không biết làm sao chung sống.
Diệp Lâm này quả là người thay đổi thất thường, có lúc hành vi khiến người ta cảm thấy vô cùng thản nhiên, một lúc lại thâm sâu như muốn người ta lấy thân báo đáp.
Mặc dù thái tử biểu lộ rất ôn nhu thâm tình, nhưng Tô Nghiêu vẫn thích dáng vẻ thái tử trong lạnh ngoài sáng. Với kiểu bộc lộ thâm tình khiến nàng cảm thấy hơi nguy hiểm.
Đáng sợ chính là hai trạng thái này của Diệp Lâm cứ luôn thay đổi, làm Tô Nghiêu không biết chốt mở ở đâu.
Quả thật không có cách nắm bắt người này.
Tô Nghiêu giơ tay xoa mi tâm, Diệp Lâm cũng không chịu rút tay mình ra, cứ nhìn chằm chằm cổ tay nàng, đột nhiên hỏi, “Chu Tác đâu?”
A?
Tô Nghiêu nhìn cổ tay trống rỗng của mình, té ra thái tử muốn nàng luôn luôn đeo sợi dây năm màu kia? Hôm qua trở về, lúc tắm sợ bị dính nước mới tháo xuống...
“Đồ do Điện hạ tặng, A Dao dĩ nhiên phải cẩn thận trân trọng. Sao thế, Điện hạ...”
Diệp Lâm không đợi nàng nói xong, gật đầu một cái tựa hồ không có đem lực chú ý đặt ở Chu Tác, Tô Nghiêu không nói thêm gì nữa. Đoán rằng Diệp Lâm chỉ tùy tiện hỏi thôi?
Cảm giác mỏi mệt kéo tới, Tô Nghiêu trợn trợn đôi mắt, cảm thấy hiện giờ có chút mệt.
Nàng đã nói, thân thể Tô Dao quá yếu. Cô nương này thể trạng yếu vậy lại giỏi cưỡi ngựa bắn cung, khiến Tô Nghiêu cảm thấy rất mâu thuẫn.
Giơ tay đánh cái ngáp, Tô Nghiêu đề nghị, “Điện hạ có mệt không? Hay chúng ta trở về đi?”
Không biết làm sao chạm chốt mở thái tử, người nọ lại biến trở về thái tử lạnh nhạt lúc đầu, gật đầu một cái, giơ tay lên lau nước mắt vừa ngáp ở khóe mắt, “Ừ” một tiếng liền quay trở về.
Tô Nghiêu trầm mặc đi sau lưng hắn, giơ tay lên sờ sờ mặt mình. Trên da vẫn lưu lại nhiệt độ Diệp Lâm vừa mới chạm qua.
Nếu nàng không có bộ dạng xinh đẹp của Tô Dao, hắn cũng sẽ không bị thất thần. Nói trắng ra do nàng gặp thời thôi.
Đi chốc lát Diệp Lâm chợt ngừng lại, Tô Nghiêu vẫn ngơ ngác đi sau lưng, không để ý đạp lên chân Diệp Lâm, “Ôi chao” cúi đầu nói xin lỗi, “Kính xin điện hạ tha lỗi... A Dao...”
“Không cần khách sáo với ta.” Diệp Lâm cắt ngang lời nàng, lần đầu tiên giọng điệu mang theo chất vấn, “Vì sao cứ đi sau lưng ta?”
Tô Nghiêu không phản bác được. Tại sao ở sau lưng hắn, bởi vì hắn là thái tử, bởi vì làm vậy nàng mới cảm thấy tự do chút, bởi vì... Vì người... Thật sự quá chói mắt khiến người ta điên đảo tâm hồn.
Diệp Lâm thấy Tô Nghiêu không nói, ánh mắt hơi nhu hòa, biết mình vô ý bộc lộ nội tâm oán giận hơi khó chịu, sợ Tô Nghiêu lại đề phòng hắn, thanh âm hòa nhã lại, “Ta không muốn nàng đi sau lưng ta.”
Chẳng lẽ kêu nàng đi phía trước sao?
Tô Nghiêu vẫn đang suy nghĩ, thái tử điện hạ tôn quý đã đem đoạn sau nói ra, “Ta muốn nàng đi bên cạnh ta.”
Cùng hắn sóng vai ngắm vạn dặm sơn hà.
Tô Nghiêu:...
Chẳng lẽ, Diệp Lâm nói chuyện với cô nương nào cũng điều vậy sao, chẳng trách các nàng biết rõ Đông cung chính là một hố lửa, vẫn có người nhào xuống trước, ng ười sau tiến lên nhảy vào...
Diệp Lâm nghiêm túc nhìn vẻ mặt khó chịu của nàng, chợt quay đầu bên mép tràn ra nụ cười ôn nhu, nắm tay đi về phía trước.
Lộ trình quay về Tô Nghiêu thích ứng rất nhanh, thậm chí có thể khống chế phương hướng Huyền Táp chạy, cảm ơn Tô Dao ban tặng, Tô Nghiêu thấy cứ luyện tập như vậy tiếp đến mùa xuân đi săn có thể tự cưỡi Huyền Táp ra trận, xem ra không phải không thể nào.
Chẳng qua nàng còn chưa lên ngựa, Diệp Lâm đã kéo lên. Tuy Tô Nghiêu rất muốn cầu hắn nhanh nhanh chỉ dẫn, nhưng hôm nay đã mệt ngày mai đi, ngày mai cầu hắn dạy mình nữa.
Trở lại cổng vườn Thượng Uyển, đã là sau giờ ngọ, đổi y phục Tô Nghiêu có chút đói bụng, ầm ĩ kêu rên làm nàng có chút ngượng.
Diệp Lâm làm như không nghe thấy, mặt không lộ khác thường cùng nàng vừa nói vừa lên xe ngựa, ngược lại hóa giải Tô Nghiêu lúng túng.
Chẳng qua đi được một nửa, Diệp Lâm chợt lên tiếng kêu phu xe dừng xe.
Tô Nghiêu bị hắn dắt xuống xe ngựa, hơi ngửa đầu lên thấy trên lầu các trước mặt đề mấy chữ to màu vàng: Minh Ngọc Các.
“Trà lâu thuộc quyền Đông cung.” Diệp Lâm đơn giản giải thích, kéo Tô Nghiêu đi vào trong.
Nói cho đúng, Minh Ngọc Các là nơi tập hợp mật thám Đông cung.
Trong thành Trường Ninh người người đều biết trà bánh Minh Ngọc Các được thiên hạ ca tụng, chẳng những nhà cao cửa rộng gia tộc quyền thế thường ghé thăm, ngay cả hoàng thân quốc thích lúc rãnh rỗi cũng có thể gặp, nghĩ rằng người đứng sau Minh Ngọc Các có lai lịch không nhỏ.
Thế nhưng không ai biết, Minh Ngọc Các là sản nghiệp Đông cung, cũng không ai biết, Các chủ Minh Ngọc Các là một ám vệ Đông cung cầm quyền.
Bên trong Minh Ngọc Các đầy ắp người, một tiểu nhị áo xanh thấy Diệp Lâm, lập tức cung kính dẫn hai người bọn họ lên nhã gian lầu trên, rất nhanh bưng mấy đĩa bánh ngọt cùng một bộ trà cụ.
Nhìn đĩa bánh tinh xảo của Minh Ngọc Các quả nhiên danh bất hư truyền, Tô Nghiêu bối rối cắn cắn đôi môi, lặng lẽ ngước mắt nhìn Diệp Lâm.
Thì ra hắn vẫn nghe thấy, chỉ không tỏ phản ứng thôi. Dò xét biết tâm tình Tô Nghiêu bối rối. Thái tử ngồi một bên không mở miệng nói chuyện, nàng cũng không dám cầm đũa, chỉ để bụng đói kêu vang với Diệp Lâm.
Diệp Lâm nhìn bộ dạng nàng đáng thương nhìn mình, thiếu chút nữa không nhịn được giơ tay lên vén vén tóc mai của nàng, ho khan một tiếng che giấu tâm tình, nói, “Ăn đi.”
Tô Nghiêu giống như được lệnh đặc xá, lập tức hành động. Nàng cũng không lo lưu lại ấn tượng xấu trong mắt Diệp Lâm, dù nàng ngụy trang được lúc này thì đã sao, lâu ngày gặp nhau người nhạy bén như Diệp Lâm cũng sẽ vạch trần nàng, vậy chi bằng cứ hành động theo bình thường.
Diệp Lâm lẳng lặng nhìn Tô Nghiêu vùi đầu ăn. Vẫn giống trong trí nhớ một dạng, Tô Nghiêu không có sức chống cự đối với thức ăn ngon, cũng chưa bao giờ giống như thục nữ quý tộc trong cung đình hàng năm chú ý hình tượng, nàng hoàn toàn chỉ biết hưởng thụ ăn uống.
Hắn thích ngắm nhìn vẻ mặt hạnh phúc khi ăn của nàng.
Điều này làm cho hắn lúc nhìn nàng, liền tạm thời quên những ngày đau khổ trong dĩ vãng, những thứ đó tựa như con dao đâm sâu trong lòng hắn...
Giải thích:
di thế độc tôn(*): thường chỉ người phi phàm như thần tiên, không ai sánh kịp.
Diệp Lâm quay đầu lại chắp tay liếc mắt hướng về phương xa, thần sắc bình tĩnh đến mức gọi là mặt co liệt, lòng Tô Nghiêu nghèn nghẹn.
Có lẽ nàng suy nghĩ quá nhiều... Diệp Lâm cao quý vậy, dạng cô nương nào chưa từng thấy qua, vậy mà luôn bị muôn hoa đua sắc vây quanh lại không dính thân, nàng tưởng những tin đồn đại lúc trước của hắn chỉ là...
Xem ra giờ chứng kiến, nàng không dám bỏ sót chuyện có thể.
Tô Nghiêu lắc đầu một cái, ném ý niệm này ra sau ót chuyên tâm chỉnh lại y phục.
Có gió còn có hoa dại và mùi cỏ xanh thơm ngát cùng tóc mai thổi tung bay, Tô Nghiêu nhắm mắt lại, hai tay vịn lan can cầu hình vòm, cảm thụ hơi ấm cuối xuân.
Huyền Táp bị Diệp Lâm buộc bên cây liễu, cúi đầu ăn cỏ.
Tô Nghiêu nghĩ, có lẽ thái tử điện hạ là người không quá câu nệ lễ tiết, khi đó nàng nói bừa hắn cũng không giận... Có phải sau này ở cạnh nhau cũng không cần quá lo lắng không...
“Sao thế?” Bên người vang lên thanh âm trong trẻo.
Tô Nghiêu mở mắt, Diệp Lâm đã cùng nàng sóng vai đứng trên cầu, thần sắc bình tĩnh nhìn phương xa. Non sông tươi đẹp, cả người một thân tím trắng di thế độc tôn(*), tựa như không hưởng qua khói lửa trần thế.
Tô Nghiêu không nhịn được nghĩ, mỹ nhân như thế, không có người đến tranh giành, thật đúng là... Phí của trời... Chỉ vì thân phận Diệp Lâm, chung quy nàng vẫn không dám động tâm với hắn.
Sau này, hắn sẽ là hoàng đế.
“Nhìn đủ?” Giọng điệu pha lẫn ý vui, Diệp Lâm xoay đầu lại, giữa lông mày toát lên sự dịu dàng.
Tô Nghiêu phản xạ có điều kiện lắc đầu một cái, nhận ra không đúng, lại bối rối gật đầu một cái.
Diệp Lâm thấy nàng vậy, trái lại càng thêm vui, vươn tay ôn nhu nói, “Đi dạo chút đi.”
Xin hỏi có thể cự tuyệt không? Tô Nghiêu do dự tay khoác lên bàn tay Diệp Lâm, cùng hắn đi dọc quanh hồ tản bộ.
Lòng bàn tay Diệp Lâm có chút thấm ướt mồ hôi, ước chừng lúc cưỡi ngựa lo lắng nàng sẽ bị té xuống, Tô Nghiêu thầm nghĩ hắn quả là người tốt.
“Lúc trước chưa từng cưỡi ngựa?” Người nọ nghiêng đầu, khẽ hỏi.
Tô Nghiêu gật đầu một cái, nàng ở cạnh Diệp Lâm là vì điểm tốt này, Diệp Lâm không biết Tô Dao, nàng có thể tùy tiện ứng phó hắn, “Thuở nhỏ thân thể không tốt, phụ thân không cho phép ta học cưỡi ngựa bắn cung.”
“Ồ?” Diệp Lâm nghiêng đầu sang chỗ khác, trên mặt thần sắc ôn nhu như nước, trong đôi mắt không chút nghi ngờ chỉ có khen ngợi, “Vậy ra nàng là người rất có thiên phú.”
Tô Nghiêu nhìn hắn chằm chằm một lát, mới cuống quít cúi đầu trốn tránh tầm mắt kia.
Nếu lấy ánh mắt này so sánh với người khác mà nói, Diệp Lâm là người tuyệt đối đánh đâu thắng đó... Nhìn vào ánh mắt khiến lòng nàng cũng tan rã, một câu khen ngợi nói ra liền hấp dẫn người...
Diệp Lâm cười rộ.
Tiểu cô nương của hắn vẫn hay xấu hổ.
Tô Nghiêu cảm thấy không khí hơi quỷ dị, ho khan một tiếng nghiêm mặt nói, “Chẳng biết Hạ tiểu thư kia giờ sao rồi?”
Theo lý, cung yến kết thúc, Diệp Lâm phải bắt đầu lo liệu chuyện này đi chứ, nàng không muốn mùa xuân đi săn này đụng mặt Hạ Gia Ngọc. Bằng không, nàng sợ tính cố chấp nữ nhân sẽ ngáng chân gây phiền phức cho nàng.
Ý Tô Nghiêu, lại không biết vì sao lọt vào tai Diệp Lâm liền thay đổi.
Diệp Lâm dừng bước, một tay nắm lấy tay nàng, ánh mắt thẳng tắp nhìn sâu vào mắt nàng, gằn lên từng chữ, “Nàng ta sẽ không vào được Đông cung. Trừ nàng ra, sẽ không ai khác vào Đông cung.”
Hả?
Nàng vừa nói gì? Hắn vừa rồi lại nói cái gì?
Tô Nghiêu trợn tròn mắt, vội vàng giải thích, “A Dao không có ý đó, A Dao... Chỉ thuận miệng hỏi một chút.”
Diệp Lâm phớt lờ lời giải thích của nàng, không ngừng cố gắng nói, “Nàng hãy yên tâm.”
Tô Nghiêu:...
Nàng hiện tại có chút hối hận quyết định một mình đi với Diệp Lâm đến vườn Thượng Uyển, mặc dù tới vườn Thượng Uyển này hoàn toàn do Diệp Lâm làm chủ, nàng bất quá chỉ bị động.
Bởi vì tiếp xúc người kia một thời gian, nàng hoàn toàn không biết làm sao chung sống.
Diệp Lâm này quả là người thay đổi thất thường, có lúc hành vi khiến người ta cảm thấy vô cùng thản nhiên, một lúc lại thâm sâu như muốn người ta lấy thân báo đáp.
Mặc dù thái tử biểu lộ rất ôn nhu thâm tình, nhưng Tô Nghiêu vẫn thích dáng vẻ thái tử trong lạnh ngoài sáng. Với kiểu bộc lộ thâm tình khiến nàng cảm thấy hơi nguy hiểm.
Đáng sợ chính là hai trạng thái này của Diệp Lâm cứ luôn thay đổi, làm Tô Nghiêu không biết chốt mở ở đâu.
Quả thật không có cách nắm bắt người này.
Tô Nghiêu giơ tay xoa mi tâm, Diệp Lâm cũng không chịu rút tay mình ra, cứ nhìn chằm chằm cổ tay nàng, đột nhiên hỏi, “Chu Tác đâu?”
A?
Tô Nghiêu nhìn cổ tay trống rỗng của mình, té ra thái tử muốn nàng luôn luôn đeo sợi dây năm màu kia? Hôm qua trở về, lúc tắm sợ bị dính nước mới tháo xuống...
“Đồ do Điện hạ tặng, A Dao dĩ nhiên phải cẩn thận trân trọng. Sao thế, Điện hạ...”
Diệp Lâm không đợi nàng nói xong, gật đầu một cái tựa hồ không có đem lực chú ý đặt ở Chu Tác, Tô Nghiêu không nói thêm gì nữa. Đoán rằng Diệp Lâm chỉ tùy tiện hỏi thôi?
Cảm giác mỏi mệt kéo tới, Tô Nghiêu trợn trợn đôi mắt, cảm thấy hiện giờ có chút mệt.
Nàng đã nói, thân thể Tô Dao quá yếu. Cô nương này thể trạng yếu vậy lại giỏi cưỡi ngựa bắn cung, khiến Tô Nghiêu cảm thấy rất mâu thuẫn.
Giơ tay đánh cái ngáp, Tô Nghiêu đề nghị, “Điện hạ có mệt không? Hay chúng ta trở về đi?”
Không biết làm sao chạm chốt mở thái tử, người nọ lại biến trở về thái tử lạnh nhạt lúc đầu, gật đầu một cái, giơ tay lên lau nước mắt vừa ngáp ở khóe mắt, “Ừ” một tiếng liền quay trở về.
Tô Nghiêu trầm mặc đi sau lưng hắn, giơ tay lên sờ sờ mặt mình. Trên da vẫn lưu lại nhiệt độ Diệp Lâm vừa mới chạm qua.
Nếu nàng không có bộ dạng xinh đẹp của Tô Dao, hắn cũng sẽ không bị thất thần. Nói trắng ra do nàng gặp thời thôi.
Đi chốc lát Diệp Lâm chợt ngừng lại, Tô Nghiêu vẫn ngơ ngác đi sau lưng, không để ý đạp lên chân Diệp Lâm, “Ôi chao” cúi đầu nói xin lỗi, “Kính xin điện hạ tha lỗi... A Dao...”
“Không cần khách sáo với ta.” Diệp Lâm cắt ngang lời nàng, lần đầu tiên giọng điệu mang theo chất vấn, “Vì sao cứ đi sau lưng ta?”
Tô Nghiêu không phản bác được. Tại sao ở sau lưng hắn, bởi vì hắn là thái tử, bởi vì làm vậy nàng mới cảm thấy tự do chút, bởi vì... Vì người... Thật sự quá chói mắt khiến người ta điên đảo tâm hồn.
Diệp Lâm thấy Tô Nghiêu không nói, ánh mắt hơi nhu hòa, biết mình vô ý bộc lộ nội tâm oán giận hơi khó chịu, sợ Tô Nghiêu lại đề phòng hắn, thanh âm hòa nhã lại, “Ta không muốn nàng đi sau lưng ta.”
Chẳng lẽ kêu nàng đi phía trước sao?
Tô Nghiêu vẫn đang suy nghĩ, thái tử điện hạ tôn quý đã đem đoạn sau nói ra, “Ta muốn nàng đi bên cạnh ta.”
Cùng hắn sóng vai ngắm vạn dặm sơn hà.
Tô Nghiêu:...
Chẳng lẽ, Diệp Lâm nói chuyện với cô nương nào cũng điều vậy sao, chẳng trách các nàng biết rõ Đông cung chính là một hố lửa, vẫn có người nhào xuống trước, ng ười sau tiến lên nhảy vào...
Diệp Lâm nghiêm túc nhìn vẻ mặt khó chịu của nàng, chợt quay đầu bên mép tràn ra nụ cười ôn nhu, nắm tay đi về phía trước.
Lộ trình quay về Tô Nghiêu thích ứng rất nhanh, thậm chí có thể khống chế phương hướng Huyền Táp chạy, cảm ơn Tô Dao ban tặng, Tô Nghiêu thấy cứ luyện tập như vậy tiếp đến mùa xuân đi săn có thể tự cưỡi Huyền Táp ra trận, xem ra không phải không thể nào.
Chẳng qua nàng còn chưa lên ngựa, Diệp Lâm đã kéo lên. Tuy Tô Nghiêu rất muốn cầu hắn nhanh nhanh chỉ dẫn, nhưng hôm nay đã mệt ngày mai đi, ngày mai cầu hắn dạy mình nữa.
Trở lại cổng vườn Thượng Uyển, đã là sau giờ ngọ, đổi y phục Tô Nghiêu có chút đói bụng, ầm ĩ kêu rên làm nàng có chút ngượng.
Diệp Lâm làm như không nghe thấy, mặt không lộ khác thường cùng nàng vừa nói vừa lên xe ngựa, ngược lại hóa giải Tô Nghiêu lúng túng.
Chẳng qua đi được một nửa, Diệp Lâm chợt lên tiếng kêu phu xe dừng xe.
Tô Nghiêu bị hắn dắt xuống xe ngựa, hơi ngửa đầu lên thấy trên lầu các trước mặt đề mấy chữ to màu vàng: Minh Ngọc Các.
“Trà lâu thuộc quyền Đông cung.” Diệp Lâm đơn giản giải thích, kéo Tô Nghiêu đi vào trong.
Nói cho đúng, Minh Ngọc Các là nơi tập hợp mật thám Đông cung.
Trong thành Trường Ninh người người đều biết trà bánh Minh Ngọc Các được thiên hạ ca tụng, chẳng những nhà cao cửa rộng gia tộc quyền thế thường ghé thăm, ngay cả hoàng thân quốc thích lúc rãnh rỗi cũng có thể gặp, nghĩ rằng người đứng sau Minh Ngọc Các có lai lịch không nhỏ.
Thế nhưng không ai biết, Minh Ngọc Các là sản nghiệp Đông cung, cũng không ai biết, Các chủ Minh Ngọc Các là một ám vệ Đông cung cầm quyền.
Bên trong Minh Ngọc Các đầy ắp người, một tiểu nhị áo xanh thấy Diệp Lâm, lập tức cung kính dẫn hai người bọn họ lên nhã gian lầu trên, rất nhanh bưng mấy đĩa bánh ngọt cùng một bộ trà cụ.
Nhìn đĩa bánh tinh xảo của Minh Ngọc Các quả nhiên danh bất hư truyền, Tô Nghiêu bối rối cắn cắn đôi môi, lặng lẽ ngước mắt nhìn Diệp Lâm.
Thì ra hắn vẫn nghe thấy, chỉ không tỏ phản ứng thôi. Dò xét biết tâm tình Tô Nghiêu bối rối. Thái tử ngồi một bên không mở miệng nói chuyện, nàng cũng không dám cầm đũa, chỉ để bụng đói kêu vang với Diệp Lâm.
Diệp Lâm nhìn bộ dạng nàng đáng thương nhìn mình, thiếu chút nữa không nhịn được giơ tay lên vén vén tóc mai của nàng, ho khan một tiếng che giấu tâm tình, nói, “Ăn đi.”
Tô Nghiêu giống như được lệnh đặc xá, lập tức hành động. Nàng cũng không lo lưu lại ấn tượng xấu trong mắt Diệp Lâm, dù nàng ngụy trang được lúc này thì đã sao, lâu ngày gặp nhau người nhạy bén như Diệp Lâm cũng sẽ vạch trần nàng, vậy chi bằng cứ hành động theo bình thường.
Diệp Lâm lẳng lặng nhìn Tô Nghiêu vùi đầu ăn. Vẫn giống trong trí nhớ một dạng, Tô Nghiêu không có sức chống cự đối với thức ăn ngon, cũng chưa bao giờ giống như thục nữ quý tộc trong cung đình hàng năm chú ý hình tượng, nàng hoàn toàn chỉ biết hưởng thụ ăn uống.
Hắn thích ngắm nhìn vẻ mặt hạnh phúc khi ăn của nàng.
Điều này làm cho hắn lúc nhìn nàng, liền tạm thời quên những ngày đau khổ trong dĩ vãng, những thứ đó tựa như con dao đâm sâu trong lòng hắn...
Giải thích:
di thế độc tôn(*): thường chỉ người phi phàm như thần tiên, không ai sánh kịp.
Tác giả :
Tô Phù Sơ