Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh
Chương 14: Muốn sống chết vì em đến hết cuộc đời 1
Bàn tay đang nắm lấy tay Tô Tiểu Lương siết càng chặt hơn, Dương Duệ ngẩng đầu lên, khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh như một tuyệt tác được gọt rũa tỉ mỉ, lạnh nhạt mà lại không mất đi vẻ kiêu ngạo: “Anh đã sớm nhận ra cảm tình của cô ấy dành cho mình nên cũng tìm cơ hội kể với cô ấy về chuyện của hai chúng mình. Tuy thấy hụt hẫng nhưng cô ấy vẫn thể hiện là mình hiểu chuyện, còn hi vọng sau khi anh tốt nghiệp, làm đám cưới với em rồi đưa em sang Úc, khi đó cô ấy sẽ mời chúng ta đến Nhà hát opera Sydney nghe vở opera hay nhất. Sau đó, anh và cô ấy cũng chỉ là bạn thôi, không gặp nhau nhiều lắm, thực tình là anh quá bận, cho đến khi bác cả xảy ra chuyện. Bác cả anh cũng có chút tên tuổi trong hội người Hoa sống tại Úc, tai nạn của bác anh người trong hội cũng đồn đại nhiều. Đương nhiên, chuyện nội chiến tranh chấp trong gia tộc Dương Thị còn bị đồn rộng hơn”.
“Cô ấy đến tìm anh, nói có thể giải quyết được khủng hoảng của Dương Thị?”
“Không, bố cô ấy đã trực tiếp đến tìm gặp chú ba anh, nói là chỉ cần anh đồng ý cưới Anna thì Dương Thị nhất định sẽ lại xuôi chèo mát mái”.
Nhíu hàng lông mày, Tô Tiểu Lương thấy có chỗ rất khó hiểu: “Trước khi chuyện này xảy ra anh vẫn không phát hiện ra xuất thân quyền thế cao sang của cô ấy à?” Có lẽ, Anna cố tình che giấu thân phận của mình chỉ là không muốn để Dương Duệ cảm thấy cô ấy quá đặc biệt, với kiểu đàn ông như anh, nhất định không bao giờ nhòm ngó điều kiện gia cảnh người ta mà bám theo bợ đỡ. Bản lĩnh cao thượng và hiên ngang của người đàn ông xưa nay vẫn cắm rễ ăn sâu vào con người anh mà.
“Quyền thế cao sang?”
Đang đắm chìm trong ký ức để dốc bầu tâm sự, bỗng có một luồng xúc cảm khẽ dâng lên trong lòng Dương Duệ, anh nhếch mép hơi cười cợt, tiếp tục câu chuyện bằng giọng lạnh nhạt như một mặt hồ băng đá: “Không chỉ là quyền thế cao sang đâu, nơi đó cũng có thể biến thành cổng địa ngục trần gian của con người. Trước đó có đôi lần anh cũng có cảm giác Anna có gì đó không tầm thường chút nào nhưng vì chỉ là bạn bè bình thường thôi nên anh chẳng có thời gian quan tâm đến gia thế xuất thân của người ta làm gì, huống hồ anh tin là Anna không muốn nói ra đương nhiên là có lý do của cô ấy, quan trọng nhất là anh thấy chẳng có liên quan gì đến mình”.
Liếc mắt sang nhìn thấy Tô Tiểu Lương căng thẳng vô cùng, Dương Duệ nói xin lỗi rồi ôm cô vào lòng, khẽ vỗ về lưng an ủi: “Nhóc ạ, có những chuyện em không cần phải hiểu rõ quá làm gì. Anh chỉ muốn nói với em vì sao năm đó anh lại rời bỏ em. Chú ba nghe bố của Anna là Richard nói chuyện xong lập tức về nhà bàn bạc với toàn bộ mọi người trong nhà, họ còn quyết định thay anh khi anh hoàn toàn chưa biết có chuyện gì xảy ra, khi bọn ùn ùn kéo đến phòng giải phẫu quỳ xuống trước mặt anh, anh có cảm giác những con người thường ngày cứ tưởng như thân thuộc hiền lành và đáng tin cậy nhất này sao bỗng trở nên xa lạ kinh khủng”.
“Bao gồm cả bố mẹ anh? Em còn nhớ trước kia anh từng kể về bố mình, ông vốn là con người dân chủ, rất ít khi ép buộc, cấm đoán bất cứ mong muốn nào của anh”.
“Bố anh là người xem trọng những người thân máu mủ trong gia đình, đương nhiên không mong muốn mình phải chứng kiến cảnh anh chị em ruột của mình bị những món nợ nần đó ép chết. Mẹ anh là người phụ nữ không có nhiều chủ kiến, bà nội nói gì mẹ đều răm rắp nghe theo. Vì thế, hai người cũng nằm trong số đó. Rõ ràng anh chẳng có bất kỳ liên quan nào trong việc làm ăn của họ, bỗng nhiên trong nháy mắt anh biến thành con bài chủ chốt quyết định việc sống hay chết. Sự biến không đâu này anh căm hận vô cùng, càng không bằng lòng chuyện hôn nhân và số mệnh của mình bị người khác sắp xếp điều khiển. Buồn cười và cũng thật buồn lòng bác gái anh còn nói với anh một câu tưởng như đầy ẩn ý: Dương Duệ, hôn nhân không bằng được tình yêu”.
Không biết có thể nói được gì, Tô Tiểu Lương chỉ biết áp thật sát vào lồng ngực Dương Duệ, dùng cách này để truyền tải sự thấu hiểu và an ủi của mình đến anh.
Đối với con người từ nhỏ đến lớn cơ bản là luôn thuận buồm xuôi gió như Dương Duệ mà nói, sự biến bất trắc này thật sự quá khó giải quyết, quá bức bách, bế tắc và cũng đau lòng.
Sau ngăn cách nhiều năm trời, sự việc năm đó lại đang trải rộng ra trong nỗi lòng đã khép kín bấy nhiêu năm của anh, Dương Duệ không còn căm phẫn giận dữ đến dựng tóc gáy như năm đó nữa và cũng không còn cảm giác ảm đạm muốn thay đổi sự tình nhưng không có sức để thay đổi nữa. Thời gian cùng những suy tư đã khắc sâu vào tận xương tủy và bao nhiêu trằn trọc xoay vòng để nói cho anh biết cái gì mới là quan trọng nhất cuộc đời: “Anh không đồng ý kết hôn, bọn họ cũng rất kiên quyết. Đến bà ngoại, người thương yêu anh nhất từ khi anh còn nhỏ cũng nước mắt ngắn nước mắt dài. Nói một câu thật lòng, anh căm ghét và ghê tởm kiểu cưỡng bức này, nhưng bọn họ đều là người thân của anh, ngoài kiên quyết kiên định với những gì mình xác định cần kiên định ra anh không thể làm ra bất kỳ hành động quá khích nào khác. Trong mắt họ, tình yêu của anh chẳng qua chỉ là những rung động thiếu suy nghĩ của một đưa trẻ, khi đó anh không thể nào hiểu nổi, chẳng lẽ không ai trong bọn họ từng có một tình yêu chân chính bao giờ sao? Mãi về sau, anh mới biết…”
“Biết điều gì?”
Một sự im lặng kéo dài làm Tô Tiểu Lương thở không ra hơi.
Đưa mắt xuống nhìn người con gái trong lòng mình, đôi môi anh đào của cô hơi run rẩy, mấy ngón tay Dương Duệ khẽ vuốt nhẹ lên trên má cô, hình như có gì đó bất đắc dĩ nhưng anh tiếp tục nói:
“Anh biết rằng không phải bọn họ chưa từng yêu thật lòng bao giờ, mà là rất nhiều cuộc tình cuối cùng không thể thắng được thực tế và kết thúc buồn thê thảm ”.
“Rất nhiều cuộc tình cuối cùng không thể thắng được thực tế…”
Lẩm nhẩm nhắc lại lập luận sâu sắc mà thấm thía đó, bất giác trái tim đang thấp thỏm của Tô Tiểu Lương cảm thấy hoảng loạn vô cùng.
Hôn nhân không bằng được tình yêu hay ngược lại tình yêu không bằng được hôn nhân.
Tình yêu có thể thất bại bởi thực tế, hôn nhân nhiều khi lại là sản phẩm của thực tế.
Nếu cứ so sánh bắc cầu như vậy, hôn nhân có khả năng uy hiếp và cấm cản mạnh hơn tình yêu nhiều, và cũng có cơ sở tồn tại vững bền hơn tình yêu nhiều, không phải sao?
Nếu vậy, phải chăng tình yêu mình đã bị mất rồi vừa tìm lại được cũng khó có thể trốn tránh được quy luật sắp đặt đầy may rủi này?
Trái tim tinh tế và sắc sảo của Dương Duệ nhận ra ngay câu nói vừa rồi của mình chắc chắn sẽ làm Tô Tiểu Lương có những liên tưởng không hay, anh vội vàng nghiêm nét mặt, chân thành nói:
“Nhóc ơi, hãy tin anh, nhất định anh sẽ không để tình yêu của chúng ta giống như vậy đâu. Nếu không thì anh đã không đợi đến sáu năm trời rồi mới quay lại đâu. Hãy tin anh!”
Biết không nên nảy sinh ra cảm giác bất an trong lúc này, Tô Tiểu Lương gật đầu. Bản thân cô cũng từng nếm trải qua nỗi đau mất anh, tận tai nghe những trắc trở mà anh gặp phải khi đó, cô muốn hận mà không thể hận được. Sáu năm trước cô bị tước đi tình yêu của mình, biết trách ai đây? Mỗi người đều có nỗi khổ không thể nói thành lời, bao gồm cả Anna, ngươi tưởng chừng như có được tất cả.
Có lẽ là muốn kết thúc cho nhanh đoạn giải thích dễ gây ra nhiều liên tưởng không hay này mà Dương Duệ vội vàng nói tiếp: “Bởi vì anh kiên quyết không thỏa hiệp nên cục diện vẫn dậm chân tại chỗ, bố mẹ anh thì lúc trước năn nỉ van xin sau lại quở trách chỉ trích. Sau bao nhiêu nỗ lực không có kết quả, mấy ngày liền hai người không nhắc chuyện này với anh nữa. Đúng vào lúc anh tưởng họ đã từ bỏ rồi thì chú ba tìm đến anh, nói là muốn nói chuyện một lúc. Ông ta là bậc cha chú, dù anh không muốn cũng đành chịu. Kỳ thực chú ba là người đàn ông rất thông minh, hiểu biết rất rộng. Tối hôm đó chú ấy không đề cập gì đến chuyện Anna, chỉ nói với anh rất nhiều những vấn đề liên quan đến đàn ông và tình cảm. Sau đó, chú đã nói một câu làm anh khắc cốt ghi tâm cả đời và cũng ân hận cả đời”.
Tạm dừng một lát Dương Duệ khẽ chớp mắt mấy cái, đôi lông mi dày rậm trĩu xuống làm sắc mặt anh trông càng u ám:
“Chú ấy nói có rất nhiều cách để thử thách và chứng minh tình yêu, chẳng hạn như sự xa cách, sự xuất hiện của kẻ thứ ba, và khắt khe nhất là tiền bạc”.
Chỉ cần nghe một câu này thôi, Tô Tiểu Lương cũng đủ biết chú ba của Dương Duệ không hề đơn giản chút nào. Cách nói chuyện của ông ta đều có kỹ xảo trước cả, trước tiên là không nhắc đến chuyện của Anna để tránh gây ra cảm giác khó chịu cho Dương Duệ, rồi nói đến những câu chuyện mà Dương Duệ vốn có hứng thú để lấy lòng anh, đến khi anh không để tâm phòng bị thì xuất chiêu ra đòn hiểm cuối cùng. Chiêu tấn công tâm lý này thật hoàn hảo, như thế ông ta cũng được coi là một lão tướng trong thương trường đấy chứ? Đáng tiếc, năm đó Dương Duệ chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào y học thì làm sao có thể nhận ra âm mưu đó, cho dù thông minh đến mấy cũng vẫn chỉ là một con chim non nớt thôi, làm sao có thể địch nổi loại gừng càng già càng cay như ông chú đó được?
“Chiêu này quả thật rất hoàn hảo”. Môi anh nhếch lên đến một góc thể hiện rõ nhất nỗi chua cay, Dương Duệ dựa lưng vào thành ghế đá trơn nhẵn, ánh mắt đưa qua đám hoa sung, qua cả hồ nước và lay động theo chiều gió ở một nơi nào đó rất xa xăm, “Ông ta là chú của anh, anh không thể và cũng không đành lòng nghi ngờ chú ấy có dã tâm khó lường như vậy. Vì thế, chú ấy đã thành công khi tung ra đòn hiểm cuối cùng đó, bởi vì chú ta biết nhất định anh sẽ không tán đồng quan điểm. Năm đó anh thật ngốc, miếng mồi nhử để đưa mình vào tròng rõ ràng như vậy mà không nhìn ra nổi”.
“Không phải là ngốc mà là quá trẻ, hoặc có thể nói suy nghĩ của anh khi đó đơn giản hơn ông ta nhiều”.
“Có lẽ thế. Sau khi anh lên tiếng phản đối và nói rõ quan điểm rằng em không phải loại người đó, ông ta đề nghị cả hai cùng đánh cược một ván. Bình thường anh vốn là người không thích cá cược gì với ai nhưng lần đó anh lại cảm thấy nhất định mình phải tham gia, bởi vì thứ ông ta đưa ra cá cược chính là niềm tin của anh dành cho em, cho tình yêu của chúng mình. Anh muốn chứng minh, chứng minh rằng việc mình không thỏa hiệp là đích đáng, là quyết định chính xác!”
“Vì thế bố mẹ anh đã mang hai mươi ngàn đồng đến trường tìm em…”.
Chậm rãi tiếp lời anh, một cảnh tượng oan ức tủi nhục bắt đầu nổi lên trên mặt nước.
Lặng ngắm vẻ mặt tĩnh lặng và hòa nhã của Tô Tiểu Lương. Dương Duệ ú ớ như gà mắc tóc, từ miệng đến trái tim chỗ nào cũng đau đớn không nói được thành lời: “Bố mẹ anh đã lừa anh, vậy mà anh vẫn cho rằng hai người sẽ không bao giờ lừa dối anh. Ừ, có lẽ lừa hay không lừa cũng phụ thuộc vào tình hình nhỉ, trong thời khắc nguy nan của cả gia tộc, bố mẹ đã lựa chọn lừa dối con trai mình để cứu lại cả đại gia đình, nếu đổi lại là anh thì có lẽ anh cũng chỉ biết làm vậy thôi, nhưng có điều làm đứa con trai bị bố mẹ lừa như vậy, anh cảm thấy rất đau khổ”.
“Không, hai bác không hề lừa anh, chính xác em có nhận hai mươi ngàn đồng đó…”.
Câu nói bay lượn nhẹ nhàng tựa như những bông hoa tuyết mà cũng nặng nề đè nén không khác gì một cái nồi áp suất lớn của cô xâm chiếm thẳng vào trái tim Dương Duệ, anh bỗng chết lặng, đôi môi như run đang lên bần bật – từ khi nghe từ miệng Tô Tiểu Lương nói đến cảnh khốn cùng chỉ có mấy trăm đồng trong tay của hai chị em cô ấy, anh vẫn cho rằng chú ba kết hợp với bố mẹ trắng trợn lừa dối mình vì vinh lợi của gia tộc. Mấy năm nay đã nhận ra con người hai mặt hai lòng và bản chất giảo quyệt của chú ba, anh hoàn toàn có đủ lý do để tin rằng năm đó chú ta chính là người tính toán sắp đặt tất cả.
Thế nhưng, bây giờ Tô Tiểu Lương lại nói rằng cô có nhận hai mươi ngàn đồng đó. Cú ngã ngửa do lực tác động quá mạnh làm anh hơi choáng váng, dẫu sao nếu đã vậy thì ngày đó mình cũng đâu phải thằng đầu to óc bé, anh vội vàng phản ứng lại:
“Có nhận thì cũng không sao, anh hiểu những khó khăn em gặp phải trong thời gian đó, em mới 21 tuổi…” Anh thừa hiểu việc bố mẹ mình mang một số tiền không nhỏ đến trước mặt Tô Tiểu Lương là một sự đả kích và châm biếm không cần nói thành lời. Cho dù bố mẹ anh có nói gì đi nữa, với tính cách kiêu ngạo đã ngấm sâu vào tận xương cốt, chắc chắn Tô Tiểu Lương sẽ không nhận đâu. Anh không thể nào hiểu nổi nhưng cũng không khó phán đoán…
Tình cảm và tiền bạc va vào nhau, không phải mày chết thì tao sẽ chết, đó là một thách thức lấy lửa thử vàng và cũng là tổn thương và sự xúc phạm quá đớn đau.
Thời gian đang xoay ngược trở lại, nắm tay Tô Tiểu Lương đang nằm trọn trong lòng bàn tay Dương Duệ siết lại càng chặt hơn, cô nhớ lại thời áo trắng mộng mơ với trái tim ngây thơ tựa ánh trăng của mình:
Bố mẹ Dương Duệ thuộc lớp người khá dân chủ, vì vậy trước khi sang Úc du học Dương Duệ đã cho bố mẹ biết chuyện tình cảm của anh và Tô Tiểu Lương.
Năm đó, cả hai mới là sinh viên năm thứ nhất.
Nếu như những gia đình thuộc hàng gia giáo khác khi biết tin con em mình yêu đương qua sớm sẽ ảnh hưởng tới việc học tập mà ra sức ngăn cấm, thì bố mẹ Dương Duệ lại tỏ ra rất bao dung với tình yêu của hai đứa trẻ. Hơn thế, trước khi Dương Duệ bay, họ còn mời Tô Tiểu Lương đến ăn một bữa cơm gia đình. Mỗi lần Dương Duệ về nước, hai bác đều mời Tô Tiểu Lương đến nhà chơi. Vốn đau khổ vì cảnh sống gần mặt cách lòng của bố mẹ, tình cảm nồng hậu và thân tình của bố mẹ Dương Duệ làm Tô Tiểu Lương thấy ấm áp vô cùng. Nếu không có tai nạn làm gánh đứt giữa đường ấy thì Tô Tiểu Lương có thể tưởng tượng ra hạnh phúc đã có thể thành sự thật như lời Dương Duệ nói: êm ấm hòa thuận, con cháu thảo hiền, ông bà cha mẹ gương mẫu, thật là một gia đình hoàn mỹ. Vì thế, khi hai vị trưởng bối hiền lành tốt bụng này đặt một cục tiền lớn trước mặt mình, Tô Tiểu Lương đã vô cùng sốc. Thế rồi, niềm kiêu hãnh và sự tự ti được cất giấu sâu tận trong xương tủy đã hoàn toàn hòa lẫn cùng từng suy nghĩ, từng nỗi xót xa chất chứa trong lòng bấy lâu nay, tạo thành một luồng xung kích tấn công thẳng lên não bộ, đầu óc cô như đã nổ tung. Điều duy nhất Tô Tiểu Lương có thể làm là kiên quyết giữ lại chút tự trọng cuối cùng một cách thảm thương.
“Tiểu Lương, bác biết, cháu là một cô gái ngoan, nhưng bác rất xin lỗi, Dương Duệ, nó…nó yêu người khác mất rồi, cô ấy tên là Anna, là…”
Câu nói vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn ấy vừa bay ra khỏi miệng mẹ của Dương Duệ thì thế giới của Tô Tiểu Lương cũng lập tức sụp đổ.
Cô không thể nào tin được và càng không thể nào hiểu nổi, tại sao người đàn ông cô hiểu hơn ai hết này lại lấy tiền làm công cụ để đá mình?
Cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt hiền dịu như có phần thương xót của mẹ Dương Duệ khi bà nói ra câu nói đau lòng đó. Hôm nay thì cô đã hiểu, biểu cảm nhã nhặn ấy chính là thể hiện sự áy náy và day dứt của bà đối với mình chứ không phải sự mỉa mai và lòng thương hại nực cười cô đã lầm tưởng năm đó. Bản thân là một người mẹ, phải tận mắt chứng kiến hạnh phúc của cả đời con trai mình bị bóp méo như vậy chỉ vì lợi ích gia tộc, có lẽ bà cũng không đành lòng. Thế nhưng, đáng tiếc là bà cũng không biết là phải làm sao để xoay chuyển tình thế, mà còn phải miễn cưỡng góp thêm gió cho bão to hơn.
Quá khứ và hiện tại đan lẫn vào nhau, Tô Tiểu Lương rưng rưng nước mắt.
Chặng đường dài 6 năm trời của cô bỗng tan tành trong nháy mắt, ai là người có lỗi đây, ai mới đau khổ và ai mới đáng vạn kiếp không được hồi sinh?
Những ngón tay ấm áp gạt đi hàng nước mắt đang lăn dài trên mặt, khi mọi chuyện xưa cũ cùng những hiểu lầm được sáng tỏ, ngoài tiếng thở dài ra, Tô Tiểu Lương chẳng nói thêm điều gì. Tất cả đều không còn quan trọng nữa, điều quan trọng nhất là những gì xảy ra năm đó khiến cô đau khổ vô bờ bến và cũng khó hiểu vô cùng hoàn toàn không phải chủ ý của người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô đây. Biết rõ trắng đen sự tình thế này, Tô Tiểu Lương xúc động tột cùng. Hiểu rồi, cô vẫn hiểu anh như ngày nào, chưa bao giờ bản năng này mất đi trong con người cô. Ôm lấy Dương Duệ, Tô Tiểu Lương lắng nghe tiếng đập của trái tim anh, rất lâu mà không nói gì.
Một đôi nam nữ đi qua, cô gái ngoảnh lại, đưa ánh mắt nửa như ngưỡng mộ, nửa như tò mò xuống chỗ hai người đang ngồi, rồi họ nói với nhau điều gì đó, hình như sự ân ái của đôi bạn trẻ ngồi đây đã cảm nhiễm đến hai người họ. Chợt thấy người khác để ý đến mình, Tô Tiểu Lương vội vàng bật ra khỏi vòng tay Dương Duệ, hai má cô ửng đỏ. Khuôn mặt còn chưa khô vết nước mắt của cô càng ánh lên vẻ lấp lánh. Cô khẽ rủ ánh mắt xuống, lấy giọng nói:
“Trong đợt kỷ niệm 80 năm thành lập trường hồi năm thứ tư đó, em đã lấy tên anh để quyên góp toàn bộ số tiền 20 ngàn đồng đó cho nhà trường. Nếu anh không tin thì có thể về trường kiểm tra hồ sơ lưu xem”.
“Cô nhóc ngốc nghếch, em…”
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, lòng dạ Dương Duệ có hàng trăm ngàn điều muốn nói nhưng chỉ thốt được một câu như vậy. Anh thở dài một hơi, cảm giác đau đớn xen lẫn thanh thản.
Anh thấy thanh thản là vì anh đã quyết tâm đặt niềm tin không nhầm người, ít nhất là sau sáu năm vừa qua đã chứng minh cho sự lựa chọn của anh.
Điều làm đau đớn là anh không thể liên tưởng tới cảnh bần cùng và khổ sở mà Tô Tiểu Lương đã phải chịu đựng trong sáu năm qua, cứ nghĩ đến đây là trái tim anh lại nhói đau.
Những đám mây u ám treo lơ lửng trên trời cuối cùng cũng bay về nơi xa, để lại đây một bầu trời rộng lớn trong lành xanh biếc, thoáng có cơn gió dìu dịu thổi qua, mặt trời từ từ lộ diện.
Tay trong tay tiến tới trước tượng phật trong điện thờ, Dương Duệ cùng Tô Tiểu Lương kề vai sát cánh cùng quỳ xuống, thành tâm thành ý cầu xin:
“Vì lần tương ngộ này, chúng con cầu xin Đức Phật trăm năm. Cầu xin Đức Phật cho chúng con được đi cùng nhau trong kiếp này. Nam mô a di đà phật”.
Tiếng khấn vái niệm phật trong Phật đường rộng lớn giao thoa lẫn nhau, mặc dù còn nhiều vương mắc và bất an, sóng gió trước mắt, nhưng giờ đây Tô Tiểu Lương không còn thấy hoảng loạn, hoang mang nữa.
Về phần Dương Duệ, tình yêu đã mất đi mới tìm lại được này thực sự là ân điểm mà ông trời đã ban cho anh, không những cần trân trọng điều này hết mình, anh biết mình phải vững vàng và đủ kiên định để giành lấy.
Hai trái tim lang bạt một thời lại tìm gặp được nhau, tình yêu tưởng như bị dập tắt đã lâu lại đang nhen nhóm bốc cháy, tỏa ra một ngọn lửa màu xanh đẹp diệu kỳ, nhưng ngọn lửa ấy lại làm người ta thấy khó thở.
Thành phố Z và những ngày thảnh thơi cũng qua nhanh như một giấc mơ. Bốn ngày sau hai người họ trở về thành phố Y.
Sự ngăn cách về thời gian có dài đến mấy chăng nữa, khi bước trên con đường cũ, trái tim Tô Tiểu Lương và Dương Duệ vẫn còn nguyên cảm xúc và sự thấu hiểu lẫn nhau, nhờ có tình yêu và cũng vì tình yêu.
Cơn bão đi qua, bầu trời thành phố Y lại sáng tươi như mới được cọ rửa, ánh mặt trời lại càng đẹp hơn nữa.
Biết Tô Tiểu Lương xảy ra chuyện, đồng nghiệp trong công ty đều đến hỏi thăm cô. Trải qua kiếp nạn này, Tô Tiểu Lương được nghỉ ngơi mấy ngày rồi trở về với công việc bận rộn thường ngày, nhưng tâm tình cô giờ đã hoàn toàn khác. Về điều này, đến đứa vô tâm như Thái Gia Gia cũng nhận ra, liệu có phải con người lúc nào cũng nghiêm nghị lạnh lùng như băng đá của Tô Tiểu Lương đã sập bẫy phấn hồng rồi không?
Trong trung tâm thương mại lộng lẫy ánh đèn, Tô Tiểu Lương khoác trên mình bộ váy áo sát nách màu xanh bạc, tươi cười đi loanh quanh khắp nơi.
Đã hơn nửa tháng rồi, cô và Dương Duệ đang được sống trong một thế giới hoàn toàn mới. Tính toán đủ đường, hai người đặt ra ước định sẽ tiếp tục giữ khoảng cách ở công ty, ngoài giờ làm việc mới là thời gian tìm lại cảm giác yêu đương của ngày xưa, tìm đến sự ngọt ngào ân ái. Thỉnh thoảng cô vẫn nghĩ đến những câu hỏi chưa có lời đáp đang treo lửng lơ trên đầu và nghĩ đến Anna, Tô Tiểu Lương lại thấy bất an vô cùng, bên cạnh đó là cảm giác tội lỗi đầy mình. Mỗi lần như vậy, Dương Duệ đều dịu dàng dỗ dành cô, anh nói rằng mình vẫn đang xử lý mọi việc. Thực ra trong tiềm thức của con người vốn có xu hướng tìm kiếm sự an ủi cho yên lòng để đỡ sợ hãi, giờ đây, hương vị ngọt ngào và sự ấm áp đang làm cho tất cả lo lắng, bất an trong cô loãng đi, tình yêu đang chảy lại vào trong dòng sông khô cạn sáu năm trời của lòng cô, dòng sông đang cuốn cô đi, đang làm cô say mê chìm đắm trong đó, tất cả những âu lo muộn phiền của hiện tại hay sự mịt mù của tương lai đều bị chôn giấu tận sâu dưới đáy. Và có lẽ, chỉ có thể dấu đi mà thôi.
Đi ngang qua một quầy đồ trang sức, vốn không có ý định mua gì trong này, nhưng khi đảo mắt qua, Tô Tiểu Lương lại bị thu hút bởi một đôi nhẫn: Chỉ là một đôi nhẫn bạch kim bình thường, một chiếc của nam, một chiếc của nữ, kiểu dáng vô cùng đơn giản, mấy viên đá nhỏ li ti đính trên mỗi chiếc nhẫn đang phát ra những tia sáng lấp lánh dưới ánh đèn sáng trưng của cửa hiệu, đặc biệt nhất chính là cái tên của đôi nhẫn này, chúng được đặt là “Sống chết vì nhau”. Cúi xuống để ngắm nhìn cho kỹ, thế rồi cô thấy thích đôi nhẫn này luôn, bởi vì cô cảm thấy nó rất chân thực ý nghĩa của tình yêu: đơn giản, đẹp thuần khiết, chân thành và sống chết vì nhau.
“Thích không? Thích thì mua đi”.
Giọng nói thân quen cất lên bên tai, Tô Tiểu Lương ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt điển trai của Dương Duệ đang nhìn cô âu yếm, anh khẽ ngập ngừng:
“Sorry, dự án ở trung tâm số liệu Bắc Kinh đang vào giai đoạn gấp rút nên cuộc họp với bên đó kéo dài hơi lâu”.
“Không sao, lâu rồi em cũng không đi dạo trong khu này, trong thời gian đợi anh, em đi ngắm quanh quanh nên cũng không thấy sốt ruột”. Vòng tay quàng lấy cánh tay Dương Duệ, Tô Tiểu Lương cười tươi như hoa, nói tiếp: “Nhưng mà đợi anh xong em lại thấy đói rồi, vì thế anh phải mời em bữa tối hôm nay”.
“Không thành vấn đề, em muốn ăn gì? Nghe nói nhà hàng Tùng Thúy Sơn bên kia…”.
Hai con người tràn ngập niềm hứng khởi, tươi cười rạng rỡ sánh bước dưới ánh đèn lộng lẫy, hoàn toàn không để ý thấy có một bóng đen cao cao xuất hiện phía sau mình. Đứng nhìn đôi tình nhân trước mặt quấn quýt bên nhau bằng ánh mắt lạnh giá như băng, bóng đen đó cứng đờ như một thể xác vô tri vô giác, một lúc sau mới vội vàng rút chiếc điện thoại để trong chiếc túi sách LV ra đang đeo trên người ra bấm nút gọi.
Ăn xong bữa tối với món thịt nai trong nhà hàng Tùng Thúy Sơn, Tô Tiểu Lương và Dương Duệ lên xe về Bích Lam Sơn Trang, nơi Dương Duệ đang ở.
Lúc đi ăn có uống đôi chút, vừa vào đến nhà, chưa kịp bật đèn. Dương Duệ đã siết chặt lấy Tô Tiểu Lương, hôn cô tới tấp.
Khi nhịp thở đã trở nên quá gấp gáp và khó khăn, Tô Tiểu Lương đành đẩy Dương Duệ ra, cô kẽ nói: “Hôm nay anh có tâm sự gì thì phải.”
Trong lúc ăn cơm, cô để ý thấy tối nay không những Dương Duệ ăn rất ít mà hàng lông mày của anh cũng thấp thoáng ẩn chứa nỗi muộn phiền gì đó.
“Đâu mà”.
Đáp lại bằng hai tiếng cụt lủn, Dương Duệ không muốn nói nhiều về đề tài này nữa, anh đặt vào bàn tay Tô Tiểu Lương một hộp nhỏ, hình vuông, dịu dàng nói: “Tặng em cái này”.
Trong bóng tối, Tô Tiểu Lương lần mò tìm công tắc điện, đèn sáng, cô nhìn rõ vật mà Dương Duệ nhét vào tay mình là một hộp vuông màu tím nhạt rất bắt mắt:
“Chẳng phải sinh nhật hay lễ tết gì, sao tự nhiên lại tặng em quà? Dương Duệ, em cũng đi làm có lương đàng hoàng, thích gì có thể tự mình mua được, anh không cần…”.
Chưa nói hết câu, vừa mở nắp hộp ra, Tô Tiểu Lương lập tức im bặt: Không phải cái gì khác, chính là đôi nhẫn “Sống chết vì nhau” đang nằm trong hộp quà này.
Lấy chiếc nhẫn cỡ nhỏ ra, đeo vào ngón tay Tô Tiểu Lương, Dương Duệ điềm đạm nói: “Cô ngốc, anh biết là em đi làm có lương. Thế nhưng mua quà tặng người mình yêu là việc mà người đàn ông nào cũng làm và rất muốn được làm, đừng tỏ ra khó hiểu như thế có được không? Đôi nhẫn này trông thì có vẻ đơn giản, nhưng phải nhìn ra được tâm tình người thợ kim hoàn chế tác ra chúng gửi gắm vào cái tên “Sống chết vì nhau” mới thấy quả là rất đẹp, rất ý nghĩa”. Dưới ánh đèn điện, những ngón tay trắng thon dài của Tô Tiểu Lương lấp lánh và đẹp hơn mấy phần khi chiếc nhẫn được đeo vào, Tô Tiểu Lương nhẹ nhàng dựa vào lòng Dương Duệ, thủ thỉ:
“Đúng thế, cái tên rất hay”.
Nhẫn có thể lấy câu này để đặt tên, vậy còn con người, liệu hai người yêu thương nhau có thể sống chết vì nhau không?
“Anh có thể sống chết vì em đến tận lúc bạc đầu răng long”.
Vừa nói, Dương Duệ vừa đeo chiếc nhẫn còn lại vào tay mình, rồi anh lại hôn cô, nụ hôn say đắm tưởng như kéo dài mãi đến vô tận.
Ánh đèn hòa cùng không gian thiết kế tinh tế mang đến một căn phòng ấm áp tràn ngập hơi thở mùa xuân, với sự rung động mãnh liệt của hai trái tim. Qua đoạn hưng phấn, Tô Tiểu Lương lim dim đôi mắt, nũng nịu như con mèo nói: “Thái Gia Gia nói em bị rơi vào bẫy phấn hồng”.
“Không phải rơi vào bẫy phấn hồng mà là tình yêu thuộc về nhau”.
Khẽ nở một nụ cười mãn nguyện, Dương Duệ nghĩ về những ngày tháng yên bình này, ấy vậy anh vẫn có chút cảm giác như mình đang nằm mơ và trong anh vẫn cô đơn. Chút bất an từ lúc ở thành phố Z trở về, cô nàng mưu ma chước quỷ Helen đáng ra phải gieo gió gieo bão ầm ầm mới đúng chứ, ấy vậy mà cô ta lại yên ả như người không màng thế sự. Ngoài thú vui mua sắm vô tội vạ ra thì thật sự là cô ta đang quá im hơi kín tiếng, thật là sự lạ quá thể. Trong lúc ăn tối, Tống Thạch Nhất có gửi cho anh một tin nhắn cũng nói là thấy chuyện này rất kỳ lạ, vì thế bất giác anh thầm cảm thấy có gì đó bất ổn.
“Tình yêu thuộc về nhau…” Sắc thái tình cảm của năm từ này cũng tương tự như “sống chết vì nhau”, chỉ có điều, Tô Tiểu Lương chưa xác định được rốt cuộc có được tính là thuộc về hay không.
“Cô gái ngốc, đừng có nghĩ nhiều…”.
Xoay người ôm Tô Tiểu Lương chặt hơn, khi môi vừa chạm môi thì chiếc điện thoại để trên bàn bỗng đổ chuông réo rắt, nửa đêm nửa hôm, chẳng hiểu sao tiếng chuông điện thoại lại làm người ta phát sợ.
Tô Tiểu Lương chau mày, khoác tạm chiếc áo sơ mi của Dương Duệ lên, bước xuống giường.
Người gọi đến là Hạ Thần, nghe giọng rất gấp, anh ta nói Tô Tiểu Lãng xảy ra chuyện rồi, nó đánh nhau với bạn, làm người ta gãy mất ba cái xương sườn, bị cảnh sát bắt đi rồi.
Trong màn đêm nặng nề, có mấy ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, vầng trăng khuyết cố gồng mình để tỏa ra chút ánh sáng lạnh lẽo cho khung cảnh cô đơn.
Đến tới cổng trường đại học G, từ đằng xa, Tô Tiểu Lương và Dương Duệ đã trông thấy Hạ Thần đang đứng đợi bên vệ đường trong bộ quần áo đồng phục đá bóng màu xanh lam. Đang rũ mắt nhìn xuống đường, bỗng thấy Dương Duệ đi cùng Tô Tiểu Lương, Hạ Thần bỗng thất thần mất mấy giây. Tô Tiểu Lương cũng để ý thấy biểu hiện ngỡ ngàng và ánh mắt nghi ngờ của Hạ Thần, nhưng lúc này cô chẳng còn tâm trí đâu để tính toán, so đo xem thế nghĩa là thế nào, chỉ biết tập trung vào chuyện chính, cô vội hỏi: “Hạ Thần, có chuyện gì xảy ra thế này, nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt vẫn mang đầy vẻ khó hiểu, tâm tư rối bời, Hạ Thần khẽ nhăn mày, anh đề nghị cùng đến gặp Tô Tiểu Lãng để nói chuyện.
Chẳng kịp gật đầu, Tô Tiểu Lương liền cất bước đi luôn. Hai người đàn ông đi phía sau chào hỏi nhau một câu xong cũng chẳng nói thêm được câu gì, chẳng hiểu sao Dương Duệ có cảm giác thái độ của Hạ Thần trong lần gặp này có gì đó rất kỳ lạ. Những dự cảm chẳng lành được thể nảy sinh tiếp trong lòng anh, ánh mắt dịu dàng của anh như góp phần giúp màn đêm lạnh lẽo ấm áp hơn – lẽ nào Tô Tiểu Lãng đánh nhau liên quan đến mình, hoặc có liên quan đến chuyện cô ấy quay trở về bên mình?
Đêm khuya vắng vẻ, chỉ có hai hàng đèn bên đường đứng đó, và phát ra thứ ánh sáng chói mắt.
Hạ Thần đã đến đây rồi nên tìm đường đến đồn cảnh sát khu vực không có gì khó khăn, tới nơi lại có người đưa họ đến chỗ Tô Tiểu Lãng đang bị tạm giữ ngay tức khắc. Trong căn phòng tạm giam chỉ khoảng chục mét vuông, trên có treo một chiếc đèn to tướng dùng để thẩm vấn nghi can đang phát ra thứ ánh sáng chói mắt vàng vọt, ngay phía dưới là chiếc bàn rộng hình vuông, Tô Tiểu Lãng đang ngồi phía sau bàn, mặt mũi ảm đạm não nề.
“Thực ra chuyện này cũng không nghiêm trọng đến mức phải định tội kết án gì, chủ yếu là do thái độ của phụ huynh đối phương nên…”.
Lên tiếng cảm ơn đồng chí cảnh sát đã đưa mình vào gặp em, Tô Tiểu Lương hiểu ngầm ý của anh ta là phải liên hệ và thương lượng với gia đình bên kia.
Đẩy cửa ra, Dương Duệ đang chuẩn bị bước vào trong thì Hạ Thần kéo anh lại, anh ta khẽ nói: “Tốt nhất anh không nên vào trong”.
“Tại…”
Nhìn bộ dạng ngập ngừng như có chuyện gì khó nói của Hạ Thần, Dương Duệ lại thôi không nói nữa, anh để Tô Tiểu Lương nói chuyện riêng với em trai, còn mình đi ra ngoài.
Gió nam thổi qua, mang đến cảm giác lạnh lẽo. Những tán cây quảng ngọc lan um tùm, hương thơm man mát dìu dịu của chúng xông vào tận phổi. Những cây đèn đường vẫn đứng đó, thực hiện nhiệm vụ chiếu sáng không ngừng nghỉ của chúng. Dương Duệ đứng tựa vào thân một cây quảng ngọc lan, đứng rất lâu mà không nói gì. Hạ Thần đang ngồi trên chiếc ghế đá dài dưới gốc cây cũng im lặng, tay chân và biểu cảm thay đổi liên tục, có vẻ anh ta đang suy nghĩ, đắn đo chuyện gì đó.
Đến khi hai ánh mắt va vào nhau, Dương Duệ mới lên tiếng hỏi trước: “Anh biết tại sao Tô Tiểu Lãng đánh nhau như vậy không?”
Hạ Thần không ngạc nhiên vì câu hỏi này lắm, nhưng anh vẫn lặng yên, đang không biết bắt đầu như thế nào. Chính tai anh đã nghe Tô Tiểu Lãng kể lại chuyện Tô Tiểu Lương bị bắt cóc ở thành phố Z, vì thế đại khái cũng có thể đoán ra sự việc này có thể mang đến những biến chuyển thế nào giữa hai con người vốn còn vương vấn nhau này. Đêm nay hai người họ cùng xuất hiện bên nhau làm lòng dạ anh rối bời vô cùng. Nói đi nói lại thì tình cảm cũng không phải ngoại lệ, do được Tô Tiểu Lãng kể quá nhiều về chị gái cậu ấy, nên không biết từ lúc nào trong lòng anh đã nảy sinh một thứ tình cảm vô cớ với người con gái hiền hậu mà kiên cường này, dù là vô cớ nhưng anh không sao xua đuổi nó ra khỏi trái tim mình được. May sao thứ tình cảm này vẫn chỉ âm thầm tiến triển trong lòng Hạ Thần mà thôi, nên chưa có ảnh hưởng gì đến tình bạn giữa anh và cô, huống hồ ngay từ đầu anh đã chấp nhận rằng, tình yêu chân chính thì không cần phải chiếm hữu, chỉ cần đứng từ xa nhìn cô ấy có được hạnh phúc mình mon muốn, sống cuộc sống vô lo vô nghĩ, như thế là đủ rồi.
Duyên phận là thứ gì đó huyền diệu vô cùng, những người có duyên rồi sẽ được gặp nhau, nhưng khi gặp nhau rồi thì không nhất thiết phải yêu nhau, có phải vậy không?
Chờ mãi không thấy Hạ Thần nói gì, Dương Duệ tiếp tục hỏi: “Có liên quan đến tôi phải không?”.
“Sao lại có thể nghĩ như vậy…”
Hạ Thần không ngờ Dương Duệ lại thẳng thắn vào vấn đề chính nhanh đến vậy, nhất thời anh không kịp nghĩ ra lý do gì thỏa đáng để giải thích cho vụ ẩu đả lúc tôi.
Dương Duệ là con người tinh tế nhạy bén cực kỳ, chỉ cần liếc qua ánh mắt anh cũng nhận ra Hạ Thần đang suy xét xem nên nói thế nào cho phù hợp. Anh khẽ cười nhạt, tiếp tục lên tiếng hỏi: “Tiểu Lương nói quan hệ giữa anh và Tiểu Lãng không chỉ là tình thầy trò thông thường, mà còn thân thiết như những người bạn thân, vì thế chắc hẳn cậu ấy cũng sẽ kể cho anh những chuyện mà người khác không biết. Nếu như thực sự chuyện này có liên quan đến tôi thì cứ nói thẳng ra, không phải ngại, bất kể có thế nào thì tôi cũng không để bụng đâu”.
“Không phải là tôi lo anh để bụng, mà là…” Dựa vào chiếc ghế đá, tâm tư Hạ Thần có vẻ đang càng rối hơn.
“Anh có cảm thấy quan hệ giữa Tiểu Lãng và Tiểu Lương có gì đó kỳ lạ không? Ý tôi muốn nói là, có vẻ như có gì đó hơi quá khích”.
Tin rằng Hạ Thần không phải loại người thích đưa chuyện và bụng dạ xấu xa, lần đầu tiên Dương Duệ nói ra những nghi vấn trong lòng mình: “Có lẽ liên quan đến sự gặp gỡ hồi nhỏ của cậu ấy, nếu so với bạn bè cùng trang lứa thì cậu ấy từng trải hơn rất nhiều.Khi tôi mới trở về, cậu ấy đã đến tìm gặp và nói với tôi khá nhều. Khi đó tôi đã cảm thấy thái độ của cậu ta có gì đó rất lạ, nhưng lại không thể nào xác định được và cũng không tiện nói ra với Tiểu Lương, mà nghĩ có thể do mình suy nghĩ linh tinh”.
“Anh cũng cảm thấy vậy?” Hạ Thần kinh ngạc đứng bật dậy. anh không ngờ Dương Duệ lại có thể phát hiện ra vấn đề mình đang hết sức đắn đo. Khi mới gặp Tô Tiểu Lãng trong ngày nhập học năm đó, cậu ta vốn không thích trò chuyện giao tiếp với bạn bè đồng trang lứa, tuy tỏ ra hiểu biết đứng đắn hơn các bạn nhưng vẫn cứ là một cậu học sinh ương bướng. Sau đó anh và Tô Tiểu Lãng trở nên thân thiết hơn, chuyện gì cậu ta cũng kể cho anh nghe. Quan hệ giữa anh và Tiểu Lãng không chỉ là tình thầy trò thông thường mà tình anh em cũng đã được hình thành từ rất sớm. Qua nhiều lần tiếp xúc, anh phát hiện ra cái tên của chị gái Tô Tiểu Lương lúc nào cũng nằm sẵn trong miệng cậu ta. Ban đầu thì anh chỉ nghĩ đó là tình chị em quá sâu sắc do chỉ có hai người sống dựa vào nhau dưới một mái nhà, thế nhưng dần dần anh phát hiện ra đó không đơn thuần chỉ là tình chị em sớm tối nương tựa vào nhau mà sống, mà còn có…
“Cậu bạn học bị đánh tên là Nguyên Trí, là bạn cùng lớp của Tiểu Lãng. Về mặt học tập thì cả hai đều là những sinh viên rất khá, là những cầu thủ có tiềm năng trong trận đấu tầm quốc gia lần này. Khi tập trung học sinh đi tập huấn, tôi không biết là giữa hai đứa có nảy sinh mâu thuẫn gì. Khi sự việc xảy ra, tôi vội chạy đến kí túc xá đội tập huấn đang ở để hỏi qua mấy em sinh viên khác, các em ấy nói là...”
“Cô ấy đến tìm anh, nói có thể giải quyết được khủng hoảng của Dương Thị?”
“Không, bố cô ấy đã trực tiếp đến tìm gặp chú ba anh, nói là chỉ cần anh đồng ý cưới Anna thì Dương Thị nhất định sẽ lại xuôi chèo mát mái”.
Nhíu hàng lông mày, Tô Tiểu Lương thấy có chỗ rất khó hiểu: “Trước khi chuyện này xảy ra anh vẫn không phát hiện ra xuất thân quyền thế cao sang của cô ấy à?” Có lẽ, Anna cố tình che giấu thân phận của mình chỉ là không muốn để Dương Duệ cảm thấy cô ấy quá đặc biệt, với kiểu đàn ông như anh, nhất định không bao giờ nhòm ngó điều kiện gia cảnh người ta mà bám theo bợ đỡ. Bản lĩnh cao thượng và hiên ngang của người đàn ông xưa nay vẫn cắm rễ ăn sâu vào con người anh mà.
“Quyền thế cao sang?”
Đang đắm chìm trong ký ức để dốc bầu tâm sự, bỗng có một luồng xúc cảm khẽ dâng lên trong lòng Dương Duệ, anh nhếch mép hơi cười cợt, tiếp tục câu chuyện bằng giọng lạnh nhạt như một mặt hồ băng đá: “Không chỉ là quyền thế cao sang đâu, nơi đó cũng có thể biến thành cổng địa ngục trần gian của con người. Trước đó có đôi lần anh cũng có cảm giác Anna có gì đó không tầm thường chút nào nhưng vì chỉ là bạn bè bình thường thôi nên anh chẳng có thời gian quan tâm đến gia thế xuất thân của người ta làm gì, huống hồ anh tin là Anna không muốn nói ra đương nhiên là có lý do của cô ấy, quan trọng nhất là anh thấy chẳng có liên quan gì đến mình”.
Liếc mắt sang nhìn thấy Tô Tiểu Lương căng thẳng vô cùng, Dương Duệ nói xin lỗi rồi ôm cô vào lòng, khẽ vỗ về lưng an ủi: “Nhóc ạ, có những chuyện em không cần phải hiểu rõ quá làm gì. Anh chỉ muốn nói với em vì sao năm đó anh lại rời bỏ em. Chú ba nghe bố của Anna là Richard nói chuyện xong lập tức về nhà bàn bạc với toàn bộ mọi người trong nhà, họ còn quyết định thay anh khi anh hoàn toàn chưa biết có chuyện gì xảy ra, khi bọn ùn ùn kéo đến phòng giải phẫu quỳ xuống trước mặt anh, anh có cảm giác những con người thường ngày cứ tưởng như thân thuộc hiền lành và đáng tin cậy nhất này sao bỗng trở nên xa lạ kinh khủng”.
“Bao gồm cả bố mẹ anh? Em còn nhớ trước kia anh từng kể về bố mình, ông vốn là con người dân chủ, rất ít khi ép buộc, cấm đoán bất cứ mong muốn nào của anh”.
“Bố anh là người xem trọng những người thân máu mủ trong gia đình, đương nhiên không mong muốn mình phải chứng kiến cảnh anh chị em ruột của mình bị những món nợ nần đó ép chết. Mẹ anh là người phụ nữ không có nhiều chủ kiến, bà nội nói gì mẹ đều răm rắp nghe theo. Vì thế, hai người cũng nằm trong số đó. Rõ ràng anh chẳng có bất kỳ liên quan nào trong việc làm ăn của họ, bỗng nhiên trong nháy mắt anh biến thành con bài chủ chốt quyết định việc sống hay chết. Sự biến không đâu này anh căm hận vô cùng, càng không bằng lòng chuyện hôn nhân và số mệnh của mình bị người khác sắp xếp điều khiển. Buồn cười và cũng thật buồn lòng bác gái anh còn nói với anh một câu tưởng như đầy ẩn ý: Dương Duệ, hôn nhân không bằng được tình yêu”.
Không biết có thể nói được gì, Tô Tiểu Lương chỉ biết áp thật sát vào lồng ngực Dương Duệ, dùng cách này để truyền tải sự thấu hiểu và an ủi của mình đến anh.
Đối với con người từ nhỏ đến lớn cơ bản là luôn thuận buồm xuôi gió như Dương Duệ mà nói, sự biến bất trắc này thật sự quá khó giải quyết, quá bức bách, bế tắc và cũng đau lòng.
Sau ngăn cách nhiều năm trời, sự việc năm đó lại đang trải rộng ra trong nỗi lòng đã khép kín bấy nhiêu năm của anh, Dương Duệ không còn căm phẫn giận dữ đến dựng tóc gáy như năm đó nữa và cũng không còn cảm giác ảm đạm muốn thay đổi sự tình nhưng không có sức để thay đổi nữa. Thời gian cùng những suy tư đã khắc sâu vào tận xương tủy và bao nhiêu trằn trọc xoay vòng để nói cho anh biết cái gì mới là quan trọng nhất cuộc đời: “Anh không đồng ý kết hôn, bọn họ cũng rất kiên quyết. Đến bà ngoại, người thương yêu anh nhất từ khi anh còn nhỏ cũng nước mắt ngắn nước mắt dài. Nói một câu thật lòng, anh căm ghét và ghê tởm kiểu cưỡng bức này, nhưng bọn họ đều là người thân của anh, ngoài kiên quyết kiên định với những gì mình xác định cần kiên định ra anh không thể làm ra bất kỳ hành động quá khích nào khác. Trong mắt họ, tình yêu của anh chẳng qua chỉ là những rung động thiếu suy nghĩ của một đưa trẻ, khi đó anh không thể nào hiểu nổi, chẳng lẽ không ai trong bọn họ từng có một tình yêu chân chính bao giờ sao? Mãi về sau, anh mới biết…”
“Biết điều gì?”
Một sự im lặng kéo dài làm Tô Tiểu Lương thở không ra hơi.
Đưa mắt xuống nhìn người con gái trong lòng mình, đôi môi anh đào của cô hơi run rẩy, mấy ngón tay Dương Duệ khẽ vuốt nhẹ lên trên má cô, hình như có gì đó bất đắc dĩ nhưng anh tiếp tục nói:
“Anh biết rằng không phải bọn họ chưa từng yêu thật lòng bao giờ, mà là rất nhiều cuộc tình cuối cùng không thể thắng được thực tế và kết thúc buồn thê thảm ”.
“Rất nhiều cuộc tình cuối cùng không thể thắng được thực tế…”
Lẩm nhẩm nhắc lại lập luận sâu sắc mà thấm thía đó, bất giác trái tim đang thấp thỏm của Tô Tiểu Lương cảm thấy hoảng loạn vô cùng.
Hôn nhân không bằng được tình yêu hay ngược lại tình yêu không bằng được hôn nhân.
Tình yêu có thể thất bại bởi thực tế, hôn nhân nhiều khi lại là sản phẩm của thực tế.
Nếu cứ so sánh bắc cầu như vậy, hôn nhân có khả năng uy hiếp và cấm cản mạnh hơn tình yêu nhiều, và cũng có cơ sở tồn tại vững bền hơn tình yêu nhiều, không phải sao?
Nếu vậy, phải chăng tình yêu mình đã bị mất rồi vừa tìm lại được cũng khó có thể trốn tránh được quy luật sắp đặt đầy may rủi này?
Trái tim tinh tế và sắc sảo của Dương Duệ nhận ra ngay câu nói vừa rồi của mình chắc chắn sẽ làm Tô Tiểu Lương có những liên tưởng không hay, anh vội vàng nghiêm nét mặt, chân thành nói:
“Nhóc ơi, hãy tin anh, nhất định anh sẽ không để tình yêu của chúng ta giống như vậy đâu. Nếu không thì anh đã không đợi đến sáu năm trời rồi mới quay lại đâu. Hãy tin anh!”
Biết không nên nảy sinh ra cảm giác bất an trong lúc này, Tô Tiểu Lương gật đầu. Bản thân cô cũng từng nếm trải qua nỗi đau mất anh, tận tai nghe những trắc trở mà anh gặp phải khi đó, cô muốn hận mà không thể hận được. Sáu năm trước cô bị tước đi tình yêu của mình, biết trách ai đây? Mỗi người đều có nỗi khổ không thể nói thành lời, bao gồm cả Anna, ngươi tưởng chừng như có được tất cả.
Có lẽ là muốn kết thúc cho nhanh đoạn giải thích dễ gây ra nhiều liên tưởng không hay này mà Dương Duệ vội vàng nói tiếp: “Bởi vì anh kiên quyết không thỏa hiệp nên cục diện vẫn dậm chân tại chỗ, bố mẹ anh thì lúc trước năn nỉ van xin sau lại quở trách chỉ trích. Sau bao nhiêu nỗ lực không có kết quả, mấy ngày liền hai người không nhắc chuyện này với anh nữa. Đúng vào lúc anh tưởng họ đã từ bỏ rồi thì chú ba tìm đến anh, nói là muốn nói chuyện một lúc. Ông ta là bậc cha chú, dù anh không muốn cũng đành chịu. Kỳ thực chú ba là người đàn ông rất thông minh, hiểu biết rất rộng. Tối hôm đó chú ấy không đề cập gì đến chuyện Anna, chỉ nói với anh rất nhiều những vấn đề liên quan đến đàn ông và tình cảm. Sau đó, chú đã nói một câu làm anh khắc cốt ghi tâm cả đời và cũng ân hận cả đời”.
Tạm dừng một lát Dương Duệ khẽ chớp mắt mấy cái, đôi lông mi dày rậm trĩu xuống làm sắc mặt anh trông càng u ám:
“Chú ấy nói có rất nhiều cách để thử thách và chứng minh tình yêu, chẳng hạn như sự xa cách, sự xuất hiện của kẻ thứ ba, và khắt khe nhất là tiền bạc”.
Chỉ cần nghe một câu này thôi, Tô Tiểu Lương cũng đủ biết chú ba của Dương Duệ không hề đơn giản chút nào. Cách nói chuyện của ông ta đều có kỹ xảo trước cả, trước tiên là không nhắc đến chuyện của Anna để tránh gây ra cảm giác khó chịu cho Dương Duệ, rồi nói đến những câu chuyện mà Dương Duệ vốn có hứng thú để lấy lòng anh, đến khi anh không để tâm phòng bị thì xuất chiêu ra đòn hiểm cuối cùng. Chiêu tấn công tâm lý này thật hoàn hảo, như thế ông ta cũng được coi là một lão tướng trong thương trường đấy chứ? Đáng tiếc, năm đó Dương Duệ chỉ biết cắm đầu cắm cổ vào y học thì làm sao có thể nhận ra âm mưu đó, cho dù thông minh đến mấy cũng vẫn chỉ là một con chim non nớt thôi, làm sao có thể địch nổi loại gừng càng già càng cay như ông chú đó được?
“Chiêu này quả thật rất hoàn hảo”. Môi anh nhếch lên đến một góc thể hiện rõ nhất nỗi chua cay, Dương Duệ dựa lưng vào thành ghế đá trơn nhẵn, ánh mắt đưa qua đám hoa sung, qua cả hồ nước và lay động theo chiều gió ở một nơi nào đó rất xa xăm, “Ông ta là chú của anh, anh không thể và cũng không đành lòng nghi ngờ chú ấy có dã tâm khó lường như vậy. Vì thế, chú ấy đã thành công khi tung ra đòn hiểm cuối cùng đó, bởi vì chú ta biết nhất định anh sẽ không tán đồng quan điểm. Năm đó anh thật ngốc, miếng mồi nhử để đưa mình vào tròng rõ ràng như vậy mà không nhìn ra nổi”.
“Không phải là ngốc mà là quá trẻ, hoặc có thể nói suy nghĩ của anh khi đó đơn giản hơn ông ta nhiều”.
“Có lẽ thế. Sau khi anh lên tiếng phản đối và nói rõ quan điểm rằng em không phải loại người đó, ông ta đề nghị cả hai cùng đánh cược một ván. Bình thường anh vốn là người không thích cá cược gì với ai nhưng lần đó anh lại cảm thấy nhất định mình phải tham gia, bởi vì thứ ông ta đưa ra cá cược chính là niềm tin của anh dành cho em, cho tình yêu của chúng mình. Anh muốn chứng minh, chứng minh rằng việc mình không thỏa hiệp là đích đáng, là quyết định chính xác!”
“Vì thế bố mẹ anh đã mang hai mươi ngàn đồng đến trường tìm em…”.
Chậm rãi tiếp lời anh, một cảnh tượng oan ức tủi nhục bắt đầu nổi lên trên mặt nước.
Lặng ngắm vẻ mặt tĩnh lặng và hòa nhã của Tô Tiểu Lương. Dương Duệ ú ớ như gà mắc tóc, từ miệng đến trái tim chỗ nào cũng đau đớn không nói được thành lời: “Bố mẹ anh đã lừa anh, vậy mà anh vẫn cho rằng hai người sẽ không bao giờ lừa dối anh. Ừ, có lẽ lừa hay không lừa cũng phụ thuộc vào tình hình nhỉ, trong thời khắc nguy nan của cả gia tộc, bố mẹ đã lựa chọn lừa dối con trai mình để cứu lại cả đại gia đình, nếu đổi lại là anh thì có lẽ anh cũng chỉ biết làm vậy thôi, nhưng có điều làm đứa con trai bị bố mẹ lừa như vậy, anh cảm thấy rất đau khổ”.
“Không, hai bác không hề lừa anh, chính xác em có nhận hai mươi ngàn đồng đó…”.
Câu nói bay lượn nhẹ nhàng tựa như những bông hoa tuyết mà cũng nặng nề đè nén không khác gì một cái nồi áp suất lớn của cô xâm chiếm thẳng vào trái tim Dương Duệ, anh bỗng chết lặng, đôi môi như run đang lên bần bật – từ khi nghe từ miệng Tô Tiểu Lương nói đến cảnh khốn cùng chỉ có mấy trăm đồng trong tay của hai chị em cô ấy, anh vẫn cho rằng chú ba kết hợp với bố mẹ trắng trợn lừa dối mình vì vinh lợi của gia tộc. Mấy năm nay đã nhận ra con người hai mặt hai lòng và bản chất giảo quyệt của chú ba, anh hoàn toàn có đủ lý do để tin rằng năm đó chú ta chính là người tính toán sắp đặt tất cả.
Thế nhưng, bây giờ Tô Tiểu Lương lại nói rằng cô có nhận hai mươi ngàn đồng đó. Cú ngã ngửa do lực tác động quá mạnh làm anh hơi choáng váng, dẫu sao nếu đã vậy thì ngày đó mình cũng đâu phải thằng đầu to óc bé, anh vội vàng phản ứng lại:
“Có nhận thì cũng không sao, anh hiểu những khó khăn em gặp phải trong thời gian đó, em mới 21 tuổi…” Anh thừa hiểu việc bố mẹ mình mang một số tiền không nhỏ đến trước mặt Tô Tiểu Lương là một sự đả kích và châm biếm không cần nói thành lời. Cho dù bố mẹ anh có nói gì đi nữa, với tính cách kiêu ngạo đã ngấm sâu vào tận xương cốt, chắc chắn Tô Tiểu Lương sẽ không nhận đâu. Anh không thể nào hiểu nổi nhưng cũng không khó phán đoán…
Tình cảm và tiền bạc va vào nhau, không phải mày chết thì tao sẽ chết, đó là một thách thức lấy lửa thử vàng và cũng là tổn thương và sự xúc phạm quá đớn đau.
Thời gian đang xoay ngược trở lại, nắm tay Tô Tiểu Lương đang nằm trọn trong lòng bàn tay Dương Duệ siết lại càng chặt hơn, cô nhớ lại thời áo trắng mộng mơ với trái tim ngây thơ tựa ánh trăng của mình:
Bố mẹ Dương Duệ thuộc lớp người khá dân chủ, vì vậy trước khi sang Úc du học Dương Duệ đã cho bố mẹ biết chuyện tình cảm của anh và Tô Tiểu Lương.
Năm đó, cả hai mới là sinh viên năm thứ nhất.
Nếu như những gia đình thuộc hàng gia giáo khác khi biết tin con em mình yêu đương qua sớm sẽ ảnh hưởng tới việc học tập mà ra sức ngăn cấm, thì bố mẹ Dương Duệ lại tỏ ra rất bao dung với tình yêu của hai đứa trẻ. Hơn thế, trước khi Dương Duệ bay, họ còn mời Tô Tiểu Lương đến ăn một bữa cơm gia đình. Mỗi lần Dương Duệ về nước, hai bác đều mời Tô Tiểu Lương đến nhà chơi. Vốn đau khổ vì cảnh sống gần mặt cách lòng của bố mẹ, tình cảm nồng hậu và thân tình của bố mẹ Dương Duệ làm Tô Tiểu Lương thấy ấm áp vô cùng. Nếu không có tai nạn làm gánh đứt giữa đường ấy thì Tô Tiểu Lương có thể tưởng tượng ra hạnh phúc đã có thể thành sự thật như lời Dương Duệ nói: êm ấm hòa thuận, con cháu thảo hiền, ông bà cha mẹ gương mẫu, thật là một gia đình hoàn mỹ. Vì thế, khi hai vị trưởng bối hiền lành tốt bụng này đặt một cục tiền lớn trước mặt mình, Tô Tiểu Lương đã vô cùng sốc. Thế rồi, niềm kiêu hãnh và sự tự ti được cất giấu sâu tận trong xương tủy đã hoàn toàn hòa lẫn cùng từng suy nghĩ, từng nỗi xót xa chất chứa trong lòng bấy lâu nay, tạo thành một luồng xung kích tấn công thẳng lên não bộ, đầu óc cô như đã nổ tung. Điều duy nhất Tô Tiểu Lương có thể làm là kiên quyết giữ lại chút tự trọng cuối cùng một cách thảm thương.
“Tiểu Lương, bác biết, cháu là một cô gái ngoan, nhưng bác rất xin lỗi, Dương Duệ, nó…nó yêu người khác mất rồi, cô ấy tên là Anna, là…”
Câu nói vừa dịu dàng vừa tàn nhẫn ấy vừa bay ra khỏi miệng mẹ của Dương Duệ thì thế giới của Tô Tiểu Lương cũng lập tức sụp đổ.
Cô không thể nào tin được và càng không thể nào hiểu nổi, tại sao người đàn ông cô hiểu hơn ai hết này lại lấy tiền làm công cụ để đá mình?
Cô vẫn còn nhớ rõ ánh mắt hiền dịu như có phần thương xót của mẹ Dương Duệ khi bà nói ra câu nói đau lòng đó. Hôm nay thì cô đã hiểu, biểu cảm nhã nhặn ấy chính là thể hiện sự áy náy và day dứt của bà đối với mình chứ không phải sự mỉa mai và lòng thương hại nực cười cô đã lầm tưởng năm đó. Bản thân là một người mẹ, phải tận mắt chứng kiến hạnh phúc của cả đời con trai mình bị bóp méo như vậy chỉ vì lợi ích gia tộc, có lẽ bà cũng không đành lòng. Thế nhưng, đáng tiếc là bà cũng không biết là phải làm sao để xoay chuyển tình thế, mà còn phải miễn cưỡng góp thêm gió cho bão to hơn.
Quá khứ và hiện tại đan lẫn vào nhau, Tô Tiểu Lương rưng rưng nước mắt.
Chặng đường dài 6 năm trời của cô bỗng tan tành trong nháy mắt, ai là người có lỗi đây, ai mới đau khổ và ai mới đáng vạn kiếp không được hồi sinh?
Những ngón tay ấm áp gạt đi hàng nước mắt đang lăn dài trên mặt, khi mọi chuyện xưa cũ cùng những hiểu lầm được sáng tỏ, ngoài tiếng thở dài ra, Tô Tiểu Lương chẳng nói thêm điều gì. Tất cả đều không còn quan trọng nữa, điều quan trọng nhất là những gì xảy ra năm đó khiến cô đau khổ vô bờ bến và cũng khó hiểu vô cùng hoàn toàn không phải chủ ý của người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô đây. Biết rõ trắng đen sự tình thế này, Tô Tiểu Lương xúc động tột cùng. Hiểu rồi, cô vẫn hiểu anh như ngày nào, chưa bao giờ bản năng này mất đi trong con người cô. Ôm lấy Dương Duệ, Tô Tiểu Lương lắng nghe tiếng đập của trái tim anh, rất lâu mà không nói gì.
Một đôi nam nữ đi qua, cô gái ngoảnh lại, đưa ánh mắt nửa như ngưỡng mộ, nửa như tò mò xuống chỗ hai người đang ngồi, rồi họ nói với nhau điều gì đó, hình như sự ân ái của đôi bạn trẻ ngồi đây đã cảm nhiễm đến hai người họ. Chợt thấy người khác để ý đến mình, Tô Tiểu Lương vội vàng bật ra khỏi vòng tay Dương Duệ, hai má cô ửng đỏ. Khuôn mặt còn chưa khô vết nước mắt của cô càng ánh lên vẻ lấp lánh. Cô khẽ rủ ánh mắt xuống, lấy giọng nói:
“Trong đợt kỷ niệm 80 năm thành lập trường hồi năm thứ tư đó, em đã lấy tên anh để quyên góp toàn bộ số tiền 20 ngàn đồng đó cho nhà trường. Nếu anh không tin thì có thể về trường kiểm tra hồ sơ lưu xem”.
“Cô nhóc ngốc nghếch, em…”
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, lòng dạ Dương Duệ có hàng trăm ngàn điều muốn nói nhưng chỉ thốt được một câu như vậy. Anh thở dài một hơi, cảm giác đau đớn xen lẫn thanh thản.
Anh thấy thanh thản là vì anh đã quyết tâm đặt niềm tin không nhầm người, ít nhất là sau sáu năm vừa qua đã chứng minh cho sự lựa chọn của anh.
Điều làm đau đớn là anh không thể liên tưởng tới cảnh bần cùng và khổ sở mà Tô Tiểu Lương đã phải chịu đựng trong sáu năm qua, cứ nghĩ đến đây là trái tim anh lại nhói đau.
Những đám mây u ám treo lơ lửng trên trời cuối cùng cũng bay về nơi xa, để lại đây một bầu trời rộng lớn trong lành xanh biếc, thoáng có cơn gió dìu dịu thổi qua, mặt trời từ từ lộ diện.
Tay trong tay tiến tới trước tượng phật trong điện thờ, Dương Duệ cùng Tô Tiểu Lương kề vai sát cánh cùng quỳ xuống, thành tâm thành ý cầu xin:
“Vì lần tương ngộ này, chúng con cầu xin Đức Phật trăm năm. Cầu xin Đức Phật cho chúng con được đi cùng nhau trong kiếp này. Nam mô a di đà phật”.
Tiếng khấn vái niệm phật trong Phật đường rộng lớn giao thoa lẫn nhau, mặc dù còn nhiều vương mắc và bất an, sóng gió trước mắt, nhưng giờ đây Tô Tiểu Lương không còn thấy hoảng loạn, hoang mang nữa.
Về phần Dương Duệ, tình yêu đã mất đi mới tìm lại được này thực sự là ân điểm mà ông trời đã ban cho anh, không những cần trân trọng điều này hết mình, anh biết mình phải vững vàng và đủ kiên định để giành lấy.
Hai trái tim lang bạt một thời lại tìm gặp được nhau, tình yêu tưởng như bị dập tắt đã lâu lại đang nhen nhóm bốc cháy, tỏa ra một ngọn lửa màu xanh đẹp diệu kỳ, nhưng ngọn lửa ấy lại làm người ta thấy khó thở.
Thành phố Z và những ngày thảnh thơi cũng qua nhanh như một giấc mơ. Bốn ngày sau hai người họ trở về thành phố Y.
Sự ngăn cách về thời gian có dài đến mấy chăng nữa, khi bước trên con đường cũ, trái tim Tô Tiểu Lương và Dương Duệ vẫn còn nguyên cảm xúc và sự thấu hiểu lẫn nhau, nhờ có tình yêu và cũng vì tình yêu.
Cơn bão đi qua, bầu trời thành phố Y lại sáng tươi như mới được cọ rửa, ánh mặt trời lại càng đẹp hơn nữa.
Biết Tô Tiểu Lương xảy ra chuyện, đồng nghiệp trong công ty đều đến hỏi thăm cô. Trải qua kiếp nạn này, Tô Tiểu Lương được nghỉ ngơi mấy ngày rồi trở về với công việc bận rộn thường ngày, nhưng tâm tình cô giờ đã hoàn toàn khác. Về điều này, đến đứa vô tâm như Thái Gia Gia cũng nhận ra, liệu có phải con người lúc nào cũng nghiêm nghị lạnh lùng như băng đá của Tô Tiểu Lương đã sập bẫy phấn hồng rồi không?
Trong trung tâm thương mại lộng lẫy ánh đèn, Tô Tiểu Lương khoác trên mình bộ váy áo sát nách màu xanh bạc, tươi cười đi loanh quanh khắp nơi.
Đã hơn nửa tháng rồi, cô và Dương Duệ đang được sống trong một thế giới hoàn toàn mới. Tính toán đủ đường, hai người đặt ra ước định sẽ tiếp tục giữ khoảng cách ở công ty, ngoài giờ làm việc mới là thời gian tìm lại cảm giác yêu đương của ngày xưa, tìm đến sự ngọt ngào ân ái. Thỉnh thoảng cô vẫn nghĩ đến những câu hỏi chưa có lời đáp đang treo lửng lơ trên đầu và nghĩ đến Anna, Tô Tiểu Lương lại thấy bất an vô cùng, bên cạnh đó là cảm giác tội lỗi đầy mình. Mỗi lần như vậy, Dương Duệ đều dịu dàng dỗ dành cô, anh nói rằng mình vẫn đang xử lý mọi việc. Thực ra trong tiềm thức của con người vốn có xu hướng tìm kiếm sự an ủi cho yên lòng để đỡ sợ hãi, giờ đây, hương vị ngọt ngào và sự ấm áp đang làm cho tất cả lo lắng, bất an trong cô loãng đi, tình yêu đang chảy lại vào trong dòng sông khô cạn sáu năm trời của lòng cô, dòng sông đang cuốn cô đi, đang làm cô say mê chìm đắm trong đó, tất cả những âu lo muộn phiền của hiện tại hay sự mịt mù của tương lai đều bị chôn giấu tận sâu dưới đáy. Và có lẽ, chỉ có thể dấu đi mà thôi.
Đi ngang qua một quầy đồ trang sức, vốn không có ý định mua gì trong này, nhưng khi đảo mắt qua, Tô Tiểu Lương lại bị thu hút bởi một đôi nhẫn: Chỉ là một đôi nhẫn bạch kim bình thường, một chiếc của nam, một chiếc của nữ, kiểu dáng vô cùng đơn giản, mấy viên đá nhỏ li ti đính trên mỗi chiếc nhẫn đang phát ra những tia sáng lấp lánh dưới ánh đèn sáng trưng của cửa hiệu, đặc biệt nhất chính là cái tên của đôi nhẫn này, chúng được đặt là “Sống chết vì nhau”. Cúi xuống để ngắm nhìn cho kỹ, thế rồi cô thấy thích đôi nhẫn này luôn, bởi vì cô cảm thấy nó rất chân thực ý nghĩa của tình yêu: đơn giản, đẹp thuần khiết, chân thành và sống chết vì nhau.
“Thích không? Thích thì mua đi”.
Giọng nói thân quen cất lên bên tai, Tô Tiểu Lương ngước mắt lên nhìn, khuôn mặt điển trai của Dương Duệ đang nhìn cô âu yếm, anh khẽ ngập ngừng:
“Sorry, dự án ở trung tâm số liệu Bắc Kinh đang vào giai đoạn gấp rút nên cuộc họp với bên đó kéo dài hơi lâu”.
“Không sao, lâu rồi em cũng không đi dạo trong khu này, trong thời gian đợi anh, em đi ngắm quanh quanh nên cũng không thấy sốt ruột”. Vòng tay quàng lấy cánh tay Dương Duệ, Tô Tiểu Lương cười tươi như hoa, nói tiếp: “Nhưng mà đợi anh xong em lại thấy đói rồi, vì thế anh phải mời em bữa tối hôm nay”.
“Không thành vấn đề, em muốn ăn gì? Nghe nói nhà hàng Tùng Thúy Sơn bên kia…”.
Hai con người tràn ngập niềm hứng khởi, tươi cười rạng rỡ sánh bước dưới ánh đèn lộng lẫy, hoàn toàn không để ý thấy có một bóng đen cao cao xuất hiện phía sau mình. Đứng nhìn đôi tình nhân trước mặt quấn quýt bên nhau bằng ánh mắt lạnh giá như băng, bóng đen đó cứng đờ như một thể xác vô tri vô giác, một lúc sau mới vội vàng rút chiếc điện thoại để trong chiếc túi sách LV ra đang đeo trên người ra bấm nút gọi.
Ăn xong bữa tối với món thịt nai trong nhà hàng Tùng Thúy Sơn, Tô Tiểu Lương và Dương Duệ lên xe về Bích Lam Sơn Trang, nơi Dương Duệ đang ở.
Lúc đi ăn có uống đôi chút, vừa vào đến nhà, chưa kịp bật đèn. Dương Duệ đã siết chặt lấy Tô Tiểu Lương, hôn cô tới tấp.
Khi nhịp thở đã trở nên quá gấp gáp và khó khăn, Tô Tiểu Lương đành đẩy Dương Duệ ra, cô kẽ nói: “Hôm nay anh có tâm sự gì thì phải.”
Trong lúc ăn cơm, cô để ý thấy tối nay không những Dương Duệ ăn rất ít mà hàng lông mày của anh cũng thấp thoáng ẩn chứa nỗi muộn phiền gì đó.
“Đâu mà”.
Đáp lại bằng hai tiếng cụt lủn, Dương Duệ không muốn nói nhiều về đề tài này nữa, anh đặt vào bàn tay Tô Tiểu Lương một hộp nhỏ, hình vuông, dịu dàng nói: “Tặng em cái này”.
Trong bóng tối, Tô Tiểu Lương lần mò tìm công tắc điện, đèn sáng, cô nhìn rõ vật mà Dương Duệ nhét vào tay mình là một hộp vuông màu tím nhạt rất bắt mắt:
“Chẳng phải sinh nhật hay lễ tết gì, sao tự nhiên lại tặng em quà? Dương Duệ, em cũng đi làm có lương đàng hoàng, thích gì có thể tự mình mua được, anh không cần…”.
Chưa nói hết câu, vừa mở nắp hộp ra, Tô Tiểu Lương lập tức im bặt: Không phải cái gì khác, chính là đôi nhẫn “Sống chết vì nhau” đang nằm trong hộp quà này.
Lấy chiếc nhẫn cỡ nhỏ ra, đeo vào ngón tay Tô Tiểu Lương, Dương Duệ điềm đạm nói: “Cô ngốc, anh biết là em đi làm có lương. Thế nhưng mua quà tặng người mình yêu là việc mà người đàn ông nào cũng làm và rất muốn được làm, đừng tỏ ra khó hiểu như thế có được không? Đôi nhẫn này trông thì có vẻ đơn giản, nhưng phải nhìn ra được tâm tình người thợ kim hoàn chế tác ra chúng gửi gắm vào cái tên “Sống chết vì nhau” mới thấy quả là rất đẹp, rất ý nghĩa”. Dưới ánh đèn điện, những ngón tay trắng thon dài của Tô Tiểu Lương lấp lánh và đẹp hơn mấy phần khi chiếc nhẫn được đeo vào, Tô Tiểu Lương nhẹ nhàng dựa vào lòng Dương Duệ, thủ thỉ:
“Đúng thế, cái tên rất hay”.
Nhẫn có thể lấy câu này để đặt tên, vậy còn con người, liệu hai người yêu thương nhau có thể sống chết vì nhau không?
“Anh có thể sống chết vì em đến tận lúc bạc đầu răng long”.
Vừa nói, Dương Duệ vừa đeo chiếc nhẫn còn lại vào tay mình, rồi anh lại hôn cô, nụ hôn say đắm tưởng như kéo dài mãi đến vô tận.
Ánh đèn hòa cùng không gian thiết kế tinh tế mang đến một căn phòng ấm áp tràn ngập hơi thở mùa xuân, với sự rung động mãnh liệt của hai trái tim. Qua đoạn hưng phấn, Tô Tiểu Lương lim dim đôi mắt, nũng nịu như con mèo nói: “Thái Gia Gia nói em bị rơi vào bẫy phấn hồng”.
“Không phải rơi vào bẫy phấn hồng mà là tình yêu thuộc về nhau”.
Khẽ nở một nụ cười mãn nguyện, Dương Duệ nghĩ về những ngày tháng yên bình này, ấy vậy anh vẫn có chút cảm giác như mình đang nằm mơ và trong anh vẫn cô đơn. Chút bất an từ lúc ở thành phố Z trở về, cô nàng mưu ma chước quỷ Helen đáng ra phải gieo gió gieo bão ầm ầm mới đúng chứ, ấy vậy mà cô ta lại yên ả như người không màng thế sự. Ngoài thú vui mua sắm vô tội vạ ra thì thật sự là cô ta đang quá im hơi kín tiếng, thật là sự lạ quá thể. Trong lúc ăn tối, Tống Thạch Nhất có gửi cho anh một tin nhắn cũng nói là thấy chuyện này rất kỳ lạ, vì thế bất giác anh thầm cảm thấy có gì đó bất ổn.
“Tình yêu thuộc về nhau…” Sắc thái tình cảm của năm từ này cũng tương tự như “sống chết vì nhau”, chỉ có điều, Tô Tiểu Lương chưa xác định được rốt cuộc có được tính là thuộc về hay không.
“Cô gái ngốc, đừng có nghĩ nhiều…”.
Xoay người ôm Tô Tiểu Lương chặt hơn, khi môi vừa chạm môi thì chiếc điện thoại để trên bàn bỗng đổ chuông réo rắt, nửa đêm nửa hôm, chẳng hiểu sao tiếng chuông điện thoại lại làm người ta phát sợ.
Tô Tiểu Lương chau mày, khoác tạm chiếc áo sơ mi của Dương Duệ lên, bước xuống giường.
Người gọi đến là Hạ Thần, nghe giọng rất gấp, anh ta nói Tô Tiểu Lãng xảy ra chuyện rồi, nó đánh nhau với bạn, làm người ta gãy mất ba cái xương sườn, bị cảnh sát bắt đi rồi.
Trong màn đêm nặng nề, có mấy ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, vầng trăng khuyết cố gồng mình để tỏa ra chút ánh sáng lạnh lẽo cho khung cảnh cô đơn.
Đến tới cổng trường đại học G, từ đằng xa, Tô Tiểu Lương và Dương Duệ đã trông thấy Hạ Thần đang đứng đợi bên vệ đường trong bộ quần áo đồng phục đá bóng màu xanh lam. Đang rũ mắt nhìn xuống đường, bỗng thấy Dương Duệ đi cùng Tô Tiểu Lương, Hạ Thần bỗng thất thần mất mấy giây. Tô Tiểu Lương cũng để ý thấy biểu hiện ngỡ ngàng và ánh mắt nghi ngờ của Hạ Thần, nhưng lúc này cô chẳng còn tâm trí đâu để tính toán, so đo xem thế nghĩa là thế nào, chỉ biết tập trung vào chuyện chính, cô vội hỏi: “Hạ Thần, có chuyện gì xảy ra thế này, nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt vẫn mang đầy vẻ khó hiểu, tâm tư rối bời, Hạ Thần khẽ nhăn mày, anh đề nghị cùng đến gặp Tô Tiểu Lãng để nói chuyện.
Chẳng kịp gật đầu, Tô Tiểu Lương liền cất bước đi luôn. Hai người đàn ông đi phía sau chào hỏi nhau một câu xong cũng chẳng nói thêm được câu gì, chẳng hiểu sao Dương Duệ có cảm giác thái độ của Hạ Thần trong lần gặp này có gì đó rất kỳ lạ. Những dự cảm chẳng lành được thể nảy sinh tiếp trong lòng anh, ánh mắt dịu dàng của anh như góp phần giúp màn đêm lạnh lẽo ấm áp hơn – lẽ nào Tô Tiểu Lãng đánh nhau liên quan đến mình, hoặc có liên quan đến chuyện cô ấy quay trở về bên mình?
Đêm khuya vắng vẻ, chỉ có hai hàng đèn bên đường đứng đó, và phát ra thứ ánh sáng chói mắt.
Hạ Thần đã đến đây rồi nên tìm đường đến đồn cảnh sát khu vực không có gì khó khăn, tới nơi lại có người đưa họ đến chỗ Tô Tiểu Lãng đang bị tạm giữ ngay tức khắc. Trong căn phòng tạm giam chỉ khoảng chục mét vuông, trên có treo một chiếc đèn to tướng dùng để thẩm vấn nghi can đang phát ra thứ ánh sáng chói mắt vàng vọt, ngay phía dưới là chiếc bàn rộng hình vuông, Tô Tiểu Lãng đang ngồi phía sau bàn, mặt mũi ảm đạm não nề.
“Thực ra chuyện này cũng không nghiêm trọng đến mức phải định tội kết án gì, chủ yếu là do thái độ của phụ huynh đối phương nên…”.
Lên tiếng cảm ơn đồng chí cảnh sát đã đưa mình vào gặp em, Tô Tiểu Lương hiểu ngầm ý của anh ta là phải liên hệ và thương lượng với gia đình bên kia.
Đẩy cửa ra, Dương Duệ đang chuẩn bị bước vào trong thì Hạ Thần kéo anh lại, anh ta khẽ nói: “Tốt nhất anh không nên vào trong”.
“Tại…”
Nhìn bộ dạng ngập ngừng như có chuyện gì khó nói của Hạ Thần, Dương Duệ lại thôi không nói nữa, anh để Tô Tiểu Lương nói chuyện riêng với em trai, còn mình đi ra ngoài.
Gió nam thổi qua, mang đến cảm giác lạnh lẽo. Những tán cây quảng ngọc lan um tùm, hương thơm man mát dìu dịu của chúng xông vào tận phổi. Những cây đèn đường vẫn đứng đó, thực hiện nhiệm vụ chiếu sáng không ngừng nghỉ của chúng. Dương Duệ đứng tựa vào thân một cây quảng ngọc lan, đứng rất lâu mà không nói gì. Hạ Thần đang ngồi trên chiếc ghế đá dài dưới gốc cây cũng im lặng, tay chân và biểu cảm thay đổi liên tục, có vẻ anh ta đang suy nghĩ, đắn đo chuyện gì đó.
Đến khi hai ánh mắt va vào nhau, Dương Duệ mới lên tiếng hỏi trước: “Anh biết tại sao Tô Tiểu Lãng đánh nhau như vậy không?”
Hạ Thần không ngạc nhiên vì câu hỏi này lắm, nhưng anh vẫn lặng yên, đang không biết bắt đầu như thế nào. Chính tai anh đã nghe Tô Tiểu Lãng kể lại chuyện Tô Tiểu Lương bị bắt cóc ở thành phố Z, vì thế đại khái cũng có thể đoán ra sự việc này có thể mang đến những biến chuyển thế nào giữa hai con người vốn còn vương vấn nhau này. Đêm nay hai người họ cùng xuất hiện bên nhau làm lòng dạ anh rối bời vô cùng. Nói đi nói lại thì tình cảm cũng không phải ngoại lệ, do được Tô Tiểu Lãng kể quá nhiều về chị gái cậu ấy, nên không biết từ lúc nào trong lòng anh đã nảy sinh một thứ tình cảm vô cớ với người con gái hiền hậu mà kiên cường này, dù là vô cớ nhưng anh không sao xua đuổi nó ra khỏi trái tim mình được. May sao thứ tình cảm này vẫn chỉ âm thầm tiến triển trong lòng Hạ Thần mà thôi, nên chưa có ảnh hưởng gì đến tình bạn giữa anh và cô, huống hồ ngay từ đầu anh đã chấp nhận rằng, tình yêu chân chính thì không cần phải chiếm hữu, chỉ cần đứng từ xa nhìn cô ấy có được hạnh phúc mình mon muốn, sống cuộc sống vô lo vô nghĩ, như thế là đủ rồi.
Duyên phận là thứ gì đó huyền diệu vô cùng, những người có duyên rồi sẽ được gặp nhau, nhưng khi gặp nhau rồi thì không nhất thiết phải yêu nhau, có phải vậy không?
Chờ mãi không thấy Hạ Thần nói gì, Dương Duệ tiếp tục hỏi: “Có liên quan đến tôi phải không?”.
“Sao lại có thể nghĩ như vậy…”
Hạ Thần không ngờ Dương Duệ lại thẳng thắn vào vấn đề chính nhanh đến vậy, nhất thời anh không kịp nghĩ ra lý do gì thỏa đáng để giải thích cho vụ ẩu đả lúc tôi.
Dương Duệ là con người tinh tế nhạy bén cực kỳ, chỉ cần liếc qua ánh mắt anh cũng nhận ra Hạ Thần đang suy xét xem nên nói thế nào cho phù hợp. Anh khẽ cười nhạt, tiếp tục lên tiếng hỏi: “Tiểu Lương nói quan hệ giữa anh và Tiểu Lãng không chỉ là tình thầy trò thông thường, mà còn thân thiết như những người bạn thân, vì thế chắc hẳn cậu ấy cũng sẽ kể cho anh những chuyện mà người khác không biết. Nếu như thực sự chuyện này có liên quan đến tôi thì cứ nói thẳng ra, không phải ngại, bất kể có thế nào thì tôi cũng không để bụng đâu”.
“Không phải là tôi lo anh để bụng, mà là…” Dựa vào chiếc ghế đá, tâm tư Hạ Thần có vẻ đang càng rối hơn.
“Anh có cảm thấy quan hệ giữa Tiểu Lãng và Tiểu Lương có gì đó kỳ lạ không? Ý tôi muốn nói là, có vẻ như có gì đó hơi quá khích”.
Tin rằng Hạ Thần không phải loại người thích đưa chuyện và bụng dạ xấu xa, lần đầu tiên Dương Duệ nói ra những nghi vấn trong lòng mình: “Có lẽ liên quan đến sự gặp gỡ hồi nhỏ của cậu ấy, nếu so với bạn bè cùng trang lứa thì cậu ấy từng trải hơn rất nhiều.Khi tôi mới trở về, cậu ấy đã đến tìm gặp và nói với tôi khá nhều. Khi đó tôi đã cảm thấy thái độ của cậu ta có gì đó rất lạ, nhưng lại không thể nào xác định được và cũng không tiện nói ra với Tiểu Lương, mà nghĩ có thể do mình suy nghĩ linh tinh”.
“Anh cũng cảm thấy vậy?” Hạ Thần kinh ngạc đứng bật dậy. anh không ngờ Dương Duệ lại có thể phát hiện ra vấn đề mình đang hết sức đắn đo. Khi mới gặp Tô Tiểu Lãng trong ngày nhập học năm đó, cậu ta vốn không thích trò chuyện giao tiếp với bạn bè đồng trang lứa, tuy tỏ ra hiểu biết đứng đắn hơn các bạn nhưng vẫn cứ là một cậu học sinh ương bướng. Sau đó anh và Tô Tiểu Lãng trở nên thân thiết hơn, chuyện gì cậu ta cũng kể cho anh nghe. Quan hệ giữa anh và Tiểu Lãng không chỉ là tình thầy trò thông thường mà tình anh em cũng đã được hình thành từ rất sớm. Qua nhiều lần tiếp xúc, anh phát hiện ra cái tên của chị gái Tô Tiểu Lương lúc nào cũng nằm sẵn trong miệng cậu ta. Ban đầu thì anh chỉ nghĩ đó là tình chị em quá sâu sắc do chỉ có hai người sống dựa vào nhau dưới một mái nhà, thế nhưng dần dần anh phát hiện ra đó không đơn thuần chỉ là tình chị em sớm tối nương tựa vào nhau mà sống, mà còn có…
“Cậu bạn học bị đánh tên là Nguyên Trí, là bạn cùng lớp của Tiểu Lãng. Về mặt học tập thì cả hai đều là những sinh viên rất khá, là những cầu thủ có tiềm năng trong trận đấu tầm quốc gia lần này. Khi tập trung học sinh đi tập huấn, tôi không biết là giữa hai đứa có nảy sinh mâu thuẫn gì. Khi sự việc xảy ra, tôi vội chạy đến kí túc xá đội tập huấn đang ở để hỏi qua mấy em sinh viên khác, các em ấy nói là...”
Tác giả :
Lương Liễu Lưu Ly