Bên Kia Cánh Đồng Lúa Mì
Chương 6: Dáng hình của lý tưởng
Tô Noãn bắt đầu lẩn tránh Âu Tiện Thái.
Cô không cùng họ ăn cơm nữa, mỗi ngày thức dậy rời nhà đến trường từ rất sớm, sau đó ăn xong cơm tối ở ngoài rồi mới về nhà, ở trường cũng cố gắng tránh gặp anh.
Từ sau khi chuyện ngày đó xảy ra, cô bỗng trở nên rất khó đối mặt với anh, có chút khó chịu, có chút xấu hổ, nhưng nhiều hơn nữa là — không biết phải làm sao.
Cô không thể dùng bất cứ lý do gì để giải thích cho nụ hôn kia. Bất cứ nguyên nhân nào núp dưới hành động đó cũng khiến trái tim cô loạn nhịp, khó mà bình tĩnh lại. Vì vậy, chỉ có trốn tránh.
Âu Tiện Thái nhìn cô trốn tránh, nhìn cô viện đủ cớ để tránh khỏi không gian có mặt anh, chỉ lẳng lặng nhìn, không nói lời nào, cũng không có hành động. Ánh mắt sâu kín, không có bất kỳ ai biết anh đang nghĩ gì.
Thời gian cứ ngày từng ngày trôi qua, Tô Noãn cảm thấy tâm tình như có thể từ từ điều chỉnh về lúc ban đầu. Vì vậy, tối hôm nay, cô quyết định về nhà sớm một chút.
Cố gắng vào cửa lớn mà không làm người khác chú ý, rón rén lên tầng, hành lang thật dài lặng lẽ không một bóng người, tốt quá, cứ thế này quay về phòng mình, sẽ chẳng có ai phát hiện ra.
Thế nhưng, có một số việc quả thực đã được sắp đặt trước, không sớm cũng không muộn, vừa vặn phát sinh tại ngay khoảnh khắc đương sự có mặt.
Cho nên, lần trước cô nghe được tranh chấp giữa Âu Tiện Thái và Âu Bùi, còn lần này, lại đổi thành anh và chị.
“Tại sao không đấu tranh vậy?” Thanh âm của chị lọt qua cửa phòng đóng chặt, vẫn truyền vào trong tai cô hết sức rõ ràng. Tô Noãn trước giờ không hay biết, thì ra chị cũng quan tâm tới chuyện của người khác, cũng có tâm tình kích động như vậy.
“Cuộc đời của mình, thì phải tự mình đấu tranh mới phải, chẳng lẽ anh thực sự muốn từ bỏ bóng rổ để tham dự kỳ thi Đại học sao?”
Trái ngược hẳn với sự kích động của Tô Ý, là thái độ bình tĩnh của Âu Tiện Thái: “Chẳng liên quan đến em.”
Trong phòng trầm mặc mấy giây, sau đó, Tô Ý tỏ ý hờn dỗi: “Nếu như anh từ bỏ bóng rổ, em cũng không đi Vienna nữa.”
Tô Noãn liền trợn to hai mắt, vội vàng lấy tay che miệng, kìm nén tiếng kêu thất thanh suýt chút nữa phát ra: “Chị! Chị lại muốn từ bỏ dương cầm sao!”
Âu Tiện Thái rõ ràng cũng sửng sốt như cô, “Gì hả?”
“Em nói, nếu như anh từ bỏ bóng rổ, em cũng không chơi dương cầm nữa, em nói được là làm được.”
Gian phòng lại rơi vào im lặng như tờ. Trong im lặng, một đáp án nổi lên mặt nước, từ từ trở nên rõ ràng —
Ngày đó, Âu Tiện Thái kéo tay chị, cứu chị ra từ trong vòng vây của các nữ sinh;
Ngày đó, chị nhoài người trên ban công ngắm trăng, ánh mắt xa xôi;
Sau ngày đó, chị liền để tâm đến chuyện của Âu Tiện Thái, tuy biểu hiện không rõ ràng lắm, nhưng lúc này liên tưởng tới, rõ ràng là có dấu vết mà lần theo.
Thì ra... Thì ra…
Người chị thích là…
Đáp án này quanh quẩn, vặn vẹo, biến ảo, nghi ngờ, mãi vẫn không chắp lại thành hình thái sau cùng.
Mà đúng lúc này, cô nghe thấy Âu Tiện Thái rốt cuộc đưa ra câu trả lời: “Tùy ý em.”
Ba chữ, cự tuyệt đầy lạnh lẽo, hoàn toàn xa cách, giống như một thanh kiếm cực kỳ sắc bén, đủ để xé rách tất cả những nhu mì.
Cửa phòng “Rầm” một tiếng bị tông ra, chị lảo đảo lao ra, bụm mặt rời đi.
Lại một lần nữa, để lại cô đứng nghe lén ở ngoài cửa, xấu hổ vì bị tóm khi phá vỡ chuyện riêng tư.
“Em...” Cô há hốc mồm, vô cùng lúng túng, vừa định giải thích, Âu Tiện Thái đã vươn tay ra, một phát bắt được cô, kéo cô vào phòng, sau đó, cửa phòng tự nhiên mà khép lại.
Trong gian phòng lớn như thế, chỉ có anh và cô, hai người.
Nhận thức ấy, cùng với nụ hôn phức tạp khó tả lúc trước, cùng nhau ập vào lòng. Tay chân cũng bắt đầu luống cuống, không biết nên đặt ở đâu.
Vậy mà, kẻ đầu têu chỉ lẳng lặng nhìn cô, vẫn như trước đây dùng ánh mắt sâu hiểm khó dò, dường như không có tình cảm, mà lại kiềm nén khó tả, chăm chú nhìn cô.
“Em, em... Em phải đi!” Không chịu nổi loại áp lực đó, cô vội vàng xoay người, ngón tay vừa mới chạm đến nắm cửa, vòng eo siết chặt, thân thể ấm áp từ trên lưng áp tới, đến cùng với đó, còn có hơi thở gần trong gang tấc.
Anh ấy muốn làm gì...
Cô sợ phát khóc lên được. Thế nhưng, Âu Tiện Thái không có thêm động tác nào nữa, chỉ ôm cô, dùng lực không nặng không nhẹ, ôm chặt eo cô, vùi đầu vào bên phải cổ cô.
Trong phòng vẫn yên tĩnh như vậy, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đôi bên, từ dồn dập hỗn loạn, dần dần bình ổn.
Cô cảm thấy sống lưng đau đau, chịu không nổi bèn nhích một cái, tay quấn ở giữa eo tức khắc ghì xuống, sau đó truyền đến tiếng khàn khàn dị thường của thiếu niên: “Đừng nhúc nhích.”
“Em…”
“Đừng nhúc nhích, một lát là được rồi. Chỉ cần một lát thôi, xin em... đừng nhúc nhích.”
Lần đầu tiên anh nói chuyện với cô.
Dùng thanh âm yếu đuối khác thường.
Sau đó cô liền phát hiện, anh trong dáng vẻ này, bản thân căn bản không có cách nào chối từ.
Tô Noãn nhìn cửa phòng, ánh đèn đem bóng anh bao phủ lên bóng cô, anh và cô hóa thành một chỉnh thể, xa lạ, nhưng lại hài hòa không sao tả xiết.
Vì thế trái tim cô liền bồng bềnh trôi nổi, cô chăm chú nhìn cái bóng kia, chậm rãi nói: “Anh biết không? Thực ra... Em... Em cũng thích dương cầm đấy...”
Âu Tiện Thái run lên một cái, hơi ngẩng đầu lên.
Tô Noãn cười cười, còn êm ái hơn cả gió, “Trong cô nhi viện có một chiếc dương cầm được người ta quyên tặng, là loại dùng chân giẫm bản đạp ấy... Âm cũng không chuẩn lắm, nhưng mà, mỗi khi viện trưởng vừa đánh đàn vừa dẫn dắt chúng em ca hát, em sẽ cảm thấy đó là chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian. Thế nên, em cũng muốn chơi đàn lắm đó...”
Âu Tiện Thái nắm chặt bờ vai cô, chầm chậm xoay cơ thể cô lại, hai người mắt đối mắt, cô cười với anh, gương mặt thanh tú thấm nhuần dưới ánh đèn, không hề có bóng mờ, “Nhưng mà, dù cũng thích dương cầm, nhưng em chưa bao giờ có ý nghĩ là phải đoạt giải thưởng gì, phải có được sự sùng bái và theo đuổi nào. Chỉ cần có người cần, muốn nghe em đánh đàn, như vậy, cho dù em chơi rất dở, âm điệu không chuẩn xác, chỉ cần em chơi, còn đối phương lắng nghe, là đã thỏa mãn lắm rồi, có phải không?”
Trong đồng tử của Âu Tiện Thái in hằn bóng dáng cô, hòa vào sâu thẳm.
“Lý tưởng rốt cuộc là có hình dáng gì đây? Em không biết nữa. Có phải, không lớn lao thì không đủ để chứng minh cho sự tồn tại của nó? Em cũng chẳng rõ đâu. Em chỉ biết, em thích dương cầm, thuần túy là một loại yêu thích cái đẹp. Cũng như anh yêu thích bóng rổ, thứ anh thích là vinh quang và thành tích mà các trận đấu có thể mang lại cho anh, hay chỉ là niềm vui khi chơi bóng rổ đây?” Tô Noãn đỏ mặt, ngượng ngùng cười e lệ, “Thật xin lỗi, em không biết ăn nói, cũng không thể nói lời đao to búa lớn và câu an ủi anh. Nhưng em cho rằng, có đôi lúc làm chuyện này đâu có nghĩa là sẽ phải từ bỏ một chuyện khác, cho nên, học thương mại quốc tế, cũng không có nghĩa là không thể chơi bóng rổ nữa... Em nghĩ như vậy, anh... thấy thế nào?”
Âu Tiện Thái không nói gì.
Chỉ nhìn cô, chăm chú nhìn cô, không rời dù chỉ trong giây lát.
Sau đó, chầm chậm cúi đầu xuống.
Ý thức được anh lại muốn làm gì, Tô Noãn vội vàng đưa tay che kín miệng mình, như con nai hoảng sợ run rẩy nhìn anh, thế là, cái hôn sắp tới ấy liền đột ngột ngừng lại, trong con ngươi màu đen xoáy nước trùng điệp, không rõ là mất mát hay là thương tâm, hay có thể còn có chút dịu dàng sắp tràn ra. Cuối cùng, thiếu niên giơ tay lên, xoa xoa đầu cô.
Như một người anh trai đối với cô em gái.
Giống như Âu Mộ Ngọc đối với cô.
Tô Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Cô không cùng họ ăn cơm nữa, mỗi ngày thức dậy rời nhà đến trường từ rất sớm, sau đó ăn xong cơm tối ở ngoài rồi mới về nhà, ở trường cũng cố gắng tránh gặp anh.
Từ sau khi chuyện ngày đó xảy ra, cô bỗng trở nên rất khó đối mặt với anh, có chút khó chịu, có chút xấu hổ, nhưng nhiều hơn nữa là — không biết phải làm sao.
Cô không thể dùng bất cứ lý do gì để giải thích cho nụ hôn kia. Bất cứ nguyên nhân nào núp dưới hành động đó cũng khiến trái tim cô loạn nhịp, khó mà bình tĩnh lại. Vì vậy, chỉ có trốn tránh.
Âu Tiện Thái nhìn cô trốn tránh, nhìn cô viện đủ cớ để tránh khỏi không gian có mặt anh, chỉ lẳng lặng nhìn, không nói lời nào, cũng không có hành động. Ánh mắt sâu kín, không có bất kỳ ai biết anh đang nghĩ gì.
Thời gian cứ ngày từng ngày trôi qua, Tô Noãn cảm thấy tâm tình như có thể từ từ điều chỉnh về lúc ban đầu. Vì vậy, tối hôm nay, cô quyết định về nhà sớm một chút.
Cố gắng vào cửa lớn mà không làm người khác chú ý, rón rén lên tầng, hành lang thật dài lặng lẽ không một bóng người, tốt quá, cứ thế này quay về phòng mình, sẽ chẳng có ai phát hiện ra.
Thế nhưng, có một số việc quả thực đã được sắp đặt trước, không sớm cũng không muộn, vừa vặn phát sinh tại ngay khoảnh khắc đương sự có mặt.
Cho nên, lần trước cô nghe được tranh chấp giữa Âu Tiện Thái và Âu Bùi, còn lần này, lại đổi thành anh và chị.
“Tại sao không đấu tranh vậy?” Thanh âm của chị lọt qua cửa phòng đóng chặt, vẫn truyền vào trong tai cô hết sức rõ ràng. Tô Noãn trước giờ không hay biết, thì ra chị cũng quan tâm tới chuyện của người khác, cũng có tâm tình kích động như vậy.
“Cuộc đời của mình, thì phải tự mình đấu tranh mới phải, chẳng lẽ anh thực sự muốn từ bỏ bóng rổ để tham dự kỳ thi Đại học sao?”
Trái ngược hẳn với sự kích động của Tô Ý, là thái độ bình tĩnh của Âu Tiện Thái: “Chẳng liên quan đến em.”
Trong phòng trầm mặc mấy giây, sau đó, Tô Ý tỏ ý hờn dỗi: “Nếu như anh từ bỏ bóng rổ, em cũng không đi Vienna nữa.”
Tô Noãn liền trợn to hai mắt, vội vàng lấy tay che miệng, kìm nén tiếng kêu thất thanh suýt chút nữa phát ra: “Chị! Chị lại muốn từ bỏ dương cầm sao!”
Âu Tiện Thái rõ ràng cũng sửng sốt như cô, “Gì hả?”
“Em nói, nếu như anh từ bỏ bóng rổ, em cũng không chơi dương cầm nữa, em nói được là làm được.”
Gian phòng lại rơi vào im lặng như tờ. Trong im lặng, một đáp án nổi lên mặt nước, từ từ trở nên rõ ràng —
Ngày đó, Âu Tiện Thái kéo tay chị, cứu chị ra từ trong vòng vây của các nữ sinh;
Ngày đó, chị nhoài người trên ban công ngắm trăng, ánh mắt xa xôi;
Sau ngày đó, chị liền để tâm đến chuyện của Âu Tiện Thái, tuy biểu hiện không rõ ràng lắm, nhưng lúc này liên tưởng tới, rõ ràng là có dấu vết mà lần theo.
Thì ra... Thì ra…
Người chị thích là…
Đáp án này quanh quẩn, vặn vẹo, biến ảo, nghi ngờ, mãi vẫn không chắp lại thành hình thái sau cùng.
Mà đúng lúc này, cô nghe thấy Âu Tiện Thái rốt cuộc đưa ra câu trả lời: “Tùy ý em.”
Ba chữ, cự tuyệt đầy lạnh lẽo, hoàn toàn xa cách, giống như một thanh kiếm cực kỳ sắc bén, đủ để xé rách tất cả những nhu mì.
Cửa phòng “Rầm” một tiếng bị tông ra, chị lảo đảo lao ra, bụm mặt rời đi.
Lại một lần nữa, để lại cô đứng nghe lén ở ngoài cửa, xấu hổ vì bị tóm khi phá vỡ chuyện riêng tư.
“Em...” Cô há hốc mồm, vô cùng lúng túng, vừa định giải thích, Âu Tiện Thái đã vươn tay ra, một phát bắt được cô, kéo cô vào phòng, sau đó, cửa phòng tự nhiên mà khép lại.
Trong gian phòng lớn như thế, chỉ có anh và cô, hai người.
Nhận thức ấy, cùng với nụ hôn phức tạp khó tả lúc trước, cùng nhau ập vào lòng. Tay chân cũng bắt đầu luống cuống, không biết nên đặt ở đâu.
Vậy mà, kẻ đầu têu chỉ lẳng lặng nhìn cô, vẫn như trước đây dùng ánh mắt sâu hiểm khó dò, dường như không có tình cảm, mà lại kiềm nén khó tả, chăm chú nhìn cô.
“Em, em... Em phải đi!” Không chịu nổi loại áp lực đó, cô vội vàng xoay người, ngón tay vừa mới chạm đến nắm cửa, vòng eo siết chặt, thân thể ấm áp từ trên lưng áp tới, đến cùng với đó, còn có hơi thở gần trong gang tấc.
Anh ấy muốn làm gì...
Cô sợ phát khóc lên được. Thế nhưng, Âu Tiện Thái không có thêm động tác nào nữa, chỉ ôm cô, dùng lực không nặng không nhẹ, ôm chặt eo cô, vùi đầu vào bên phải cổ cô.
Trong phòng vẫn yên tĩnh như vậy, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở của đôi bên, từ dồn dập hỗn loạn, dần dần bình ổn.
Cô cảm thấy sống lưng đau đau, chịu không nổi bèn nhích một cái, tay quấn ở giữa eo tức khắc ghì xuống, sau đó truyền đến tiếng khàn khàn dị thường của thiếu niên: “Đừng nhúc nhích.”
“Em…”
“Đừng nhúc nhích, một lát là được rồi. Chỉ cần một lát thôi, xin em... đừng nhúc nhích.”
Lần đầu tiên anh nói chuyện với cô.
Dùng thanh âm yếu đuối khác thường.
Sau đó cô liền phát hiện, anh trong dáng vẻ này, bản thân căn bản không có cách nào chối từ.
Tô Noãn nhìn cửa phòng, ánh đèn đem bóng anh bao phủ lên bóng cô, anh và cô hóa thành một chỉnh thể, xa lạ, nhưng lại hài hòa không sao tả xiết.
Vì thế trái tim cô liền bồng bềnh trôi nổi, cô chăm chú nhìn cái bóng kia, chậm rãi nói: “Anh biết không? Thực ra... Em... Em cũng thích dương cầm đấy...”
Âu Tiện Thái run lên một cái, hơi ngẩng đầu lên.
Tô Noãn cười cười, còn êm ái hơn cả gió, “Trong cô nhi viện có một chiếc dương cầm được người ta quyên tặng, là loại dùng chân giẫm bản đạp ấy... Âm cũng không chuẩn lắm, nhưng mà, mỗi khi viện trưởng vừa đánh đàn vừa dẫn dắt chúng em ca hát, em sẽ cảm thấy đó là chuyện tốt đẹp nhất trên thế gian. Thế nên, em cũng muốn chơi đàn lắm đó...”
Âu Tiện Thái nắm chặt bờ vai cô, chầm chậm xoay cơ thể cô lại, hai người mắt đối mắt, cô cười với anh, gương mặt thanh tú thấm nhuần dưới ánh đèn, không hề có bóng mờ, “Nhưng mà, dù cũng thích dương cầm, nhưng em chưa bao giờ có ý nghĩ là phải đoạt giải thưởng gì, phải có được sự sùng bái và theo đuổi nào. Chỉ cần có người cần, muốn nghe em đánh đàn, như vậy, cho dù em chơi rất dở, âm điệu không chuẩn xác, chỉ cần em chơi, còn đối phương lắng nghe, là đã thỏa mãn lắm rồi, có phải không?”
Trong đồng tử của Âu Tiện Thái in hằn bóng dáng cô, hòa vào sâu thẳm.
“Lý tưởng rốt cuộc là có hình dáng gì đây? Em không biết nữa. Có phải, không lớn lao thì không đủ để chứng minh cho sự tồn tại của nó? Em cũng chẳng rõ đâu. Em chỉ biết, em thích dương cầm, thuần túy là một loại yêu thích cái đẹp. Cũng như anh yêu thích bóng rổ, thứ anh thích là vinh quang và thành tích mà các trận đấu có thể mang lại cho anh, hay chỉ là niềm vui khi chơi bóng rổ đây?” Tô Noãn đỏ mặt, ngượng ngùng cười e lệ, “Thật xin lỗi, em không biết ăn nói, cũng không thể nói lời đao to búa lớn và câu an ủi anh. Nhưng em cho rằng, có đôi lúc làm chuyện này đâu có nghĩa là sẽ phải từ bỏ một chuyện khác, cho nên, học thương mại quốc tế, cũng không có nghĩa là không thể chơi bóng rổ nữa... Em nghĩ như vậy, anh... thấy thế nào?”
Âu Tiện Thái không nói gì.
Chỉ nhìn cô, chăm chú nhìn cô, không rời dù chỉ trong giây lát.
Sau đó, chầm chậm cúi đầu xuống.
Ý thức được anh lại muốn làm gì, Tô Noãn vội vàng đưa tay che kín miệng mình, như con nai hoảng sợ run rẩy nhìn anh, thế là, cái hôn sắp tới ấy liền đột ngột ngừng lại, trong con ngươi màu đen xoáy nước trùng điệp, không rõ là mất mát hay là thương tâm, hay có thể còn có chút dịu dàng sắp tràn ra. Cuối cùng, thiếu niên giơ tay lên, xoa xoa đầu cô.
Như một người anh trai đối với cô em gái.
Giống như Âu Mộ Ngọc đối với cô.
Tô Noãn thở phào nhẹ nhõm.
Tác giả :
Thập Tứ Khuyết