Bên Em Đêm Nay (Mine Till Midnight)
Chương 3
Mặc dù họ có thể đi bộ đến Bradshaw, Amelia, Merripen và Rohan vẫn đi đến đó trên chiếc xe ngựa bốn bánh cũ kỹ. Chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà có kiến trúc kiểu Georgian thanh lịch. Đối với Amelia, người luôn tưởng tượng những nơi như vậy có tiếng là xa hoa lộng lẫy khủng khiếp thì vẻ ngoài của nhà thổ Bradshaw là một sự kín đáo đáng thất vọng
“Cô ngồi trong xe”, Rohan nói. “Tôi sẽ đi vào trong và tìm xem Lord Ramsay có ở đây không.” Anh nghiêm khắc nhìn Merripen. “Đừng để cô Hathaway đi vào dù chỉ một giây. Thời điểm này trong đêm rất nguy hiểm.”
“Mới chập choạng thôi mà,” Amelia phản ứng ngay. “Và chúng ta đang ở Khu Đông, giữa đám đông các quý ông ăn mặc sang trọng. Làm sao mà có thể coi là nguy hiểm được?.”
“Tôi đã nhìn thấy các quý ông trong những bộ đồ lịch lãm làm những điều mà cô sẽ khóc thét lên khi nghe đến chúng đấy”
“Tôi không bao giờ sợ hãi” Amelia nói một cách phẫn nộ
Nụ cười của Rohan hệt một chớp trắng lóe lên trong bóng tối. Anh rời xe và hòa vào màn đêm như thể anh là một phần của nó, hòa lẫn vào bóng tối một cách hoàn hảo trừ các viền sáng mờ mờ trên mái tóc đen như gỗ mun và ánh lấp lánh của viên kim cương bên tai.
Amelia nhìn chằm chằm đằng sau anh và tự hỏi. “Điều gì đã tạo nên một người đàn ông như anh? Anh không phải là một quý ông, chẳng phải bậc quan cách cũng không phải là một người làm công bình thường và thậm chí cũng không hoàn toàn là một Gypsy”. Một cái rùng mình chạy bên dưới lớp áo lót khi nàng hồi tưởng lại thời khắc anh giúp nàng xuống xe. Bàn tay nàng đeo găng, nhưng anh thì không, và nàng đã cảm nhận sự nóng bỏng và sức mạnh của các ngón tay của anh. Và cả ánh sáng yếu ớt của chiếc nhẫn vàng dày dặn trên ngón tay cái của anh nữa. Nàng chưa bao giờ cảm nhận như vậy trước đây.
“Merripen, có nghĩa gì khi một người đàn ông đeo một chiếc nhẫn trên ngón tay cái? Một tập tục của người Gypsy chăng?”
Dường như không thấy thoải mái với câu hỏi của nàng, ánh mắt Merripen nhìn lướt từ cửa xe vào màn đêm ảm đạm. Một nhóm thanh niên trẻ vượt qua chiếc xe, mặc áo khoác và đội mũ đắt tiền, vừa đi vừa cười nói rôm rả. Hai người trong số họ dừng lại bắt chuyện với một người phụ nữ mặc quần áo lòe loẹt. Vẫn cau mày, Merripen trả lời câu hỏi của Amelia.
“Nó thể hiện những tư tưởng độc lập và tự do. Và cũng là cách tạo ra sự khác biệt nhất định. Khi đeo nó, anh ta tự nhắc nhở bản thân rằng anh ta không thuộc về nơi anh ta đang sống.”
“Tại sao Rohan muốn nhắc nhở mình về những điều như thế nhỉ?”
“Bởi vì chuẩn mực sống tử tế như của cô rất cám dỗ” Merripen nói u ám. “Thật khó để chống lại chúng.”
“Tại sao anh ta phải chống lại những điều như thế. Tôi không xem có gì là quá khủng khiếp khi sống trong một căn nhà đầy đủ tiện nghi, có thu nhập đảm bảo ổn định và thưởng thức những thứ như là các món ăn ngon hay chỗ ngồi êm ái.”
“Gadji,” anh thì thầm trong sự nhẫn nhịn, làm cho Amelia bật cười. Đó là từ ám chỉ một người phụ nữ không phải là Gypsy.
Nàng thư giãn dựa người vào chiếc ghế bọc nhung. “Tôi chưa từng bao giờ nghĩ tôi sẽ hy vọng đến tuyệt vọng thế này để tìm ra anh trai tôi bên trong một ngôi nhà mang nhiều tai tiếng như vậy. Nhưng nếu phải chọn giữa một nhà chứa hay một cái xác nằm trôi nổi trên sông Thames…” Nàng ngừng lại và ép các khớp ngón của bàn tay đang co lại thành nắm đấm lên đôi môi.
“Anh ấy không chết.” Giọng Merripen trầm xuống, nhẹ nhàng.
Amelia cố gắng một cách khó nhọc để tin điều đó. “Chúng ta phải đưa Leo tránh xa London. Anh ấy sẽ an toàn hơn ở vùng nông thôn… đúng không?”
Merripen nhún vai, không đảm bảo điều gì. Không thể đọc được chút suy nghĩ nào trong đôi mắt đen của anh.
“Vùng nông thôn thì có ít thứ để làm hơn là ở đây,” Amelia nhấn mạnh. “Và chắc chắn là Leo có thể dính vào ít rắc rối hơn”
“Một người đàn ông muốn gặp rắc rối có thể tìm thấy nó ở bất cứ nơi đâu.”
Sau vài phút chờ đợi đầy khó chịu, Rohan trở lại chiếc xe ngựa bốn bánh và giật mạnh cửa xe mở ra. “Anh ấy ở đâu?” Amelia hỏi khi người Gypsy leo vào bên trong.
“Không phải ở đây. Lord Ramsay đã đi lên tầng với một cô gái và, ờ. ... tiến hành các giao dịch ... ngài ấy đã rời đi rồi.”
“Anh ấy đã đi đâu? Ông có hỏi....”
“Ngài ấy có nói với họ là sẽ đến một quán rượu có tên “The Hell và Bucket”
“Tuyệt vời,” Amelia nói một cách ngắn gọn. “Ông có biết đường không?
Ngồi bên cạnh nàng, Rohan nhìn qua Merripen. “Đi dọc phố St James về phía đông, rẽ trái sau ngã rẽ thứ ba”.
Merripen giật nhẹ dây cương, chiếc xe chạy qua một nhóm bộ ba ả gái điếm.
Amelia nhìn những phụ nữ đó với vẻ quan tâm không giấu giếm. “Một vài người mới trẻ trung làm sao”, nàng nói. “Giá mà có một tổ chức từ thiện nào đó giúp họ tìm việc làm đứng đắn.”
“Hầu hết các công việc được coi là đứng đắn thì lại rất tệ,” Rohan đáp lời.
Nàng nhìn anh đầy phẫn nộ. “Ông cho rằng một người phụ nữ tốt hơn là nên chấp nhận làm cái việc bán thân nuôi miệng ấy hơn là có một công việc lương thiện cho phép cô ấy sống với nhân phẩm của mình sao?”
“Tôi không nói như thế. Quan điểm của tôi là một số ông chủ còn tàn bạo hơn nhiều so với những tên ma cô hay chủ chứa. Những người hầu phải chịu đựng tất cả lối ứng xử đầy sỉ nhục từ ông chủ, đặc biệt là những người hầu nữ. Và nếu cô nghĩ rằng cứ làm việc tại một phân xưởng hay nhà máy là có phẩm giá thì tức là cô chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái bị mất mấy ngón tay vì máy cắt chổi rơm hay một ai đó bị xung huyết vì hít thở bụi bông và bụi bẩn ở nhà máy dệt len, những cô gái ấy sẽ không sống quá tuổi ba mươi”.
Amelia định phản bác nhưng rồi nàng nhanh chóng nín lặng. Nàng không muốn tiếp tục cuộc tranh luận, những người phụ nữ đoan trang, thậm chí ngay cả khi còn độc thân, sẽ không thảo luận về đề tài gái mại dâm.
Nàng thể hiện thái độ thờ ơ lạnh nhạt và nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù nàng không thèm ghé mắt nhìn Rohan, nàng vẫn cảm thấy anh đang nhìn nàng. Nàng không thể lờ đi sự hiện diện của anh. Anh không sịt nước hoa hay dùng sáp thơm, nhưng anh có một mùi thật lôi cuốn, như mùi khói và sự tươi mát, giống như là mùi tử đinh hương xanh
“Anh trai cô gần đây mới được thừa kế tước vị,” Rohan nói.
“Đúng thế.”
“Thế thì, Lord Ramsay dường như đã không được chuẩn bị cho vai trò mới của mình”.
Amelia không thể nén lại một nụ cười buồn bã. “Không ai trong chúng tôi được chuẩn bị cả. Đó là cả một chuyển biến đột ngột với tất cả chúng tôi. Có ít nhất ba người đứng trước Leo trong hàng ngũ thừa kế tước vị. Nhưng tất cả họ đều nhanh chóng ra đi vì những nguyên nhân khác nhau. Có vẻ như trở thành hầu tước Ramsay sẽ khiến cho cuộc sống của họ trở nên ngắn ngủi hơn. Và nếu thế thì anh trai tôi có lẽ không thể sống lâu hơn các bậc tiền bối được”.
“Không ai có thể biết được số phận của mình.”
Hướng cái nhìn về phía Rohan, Amelia phát hiện anh quan sát nàng bằng cái nhìn đánh giá thật chậm rãi khiến cho trái tim nàng đập nhanh hơn. “Tôi không tin vào số phận”, nàng nói. “Mọi người có thể kiểm soát số phận của chính mình.”
Rohan mỉm cười. “Tất cả mọi người, ngay cả các vị thần cũng bất lực trong bàn tay của số phận.”
Amelia nhìn anh một cách đầy ngờ vực. “Chắc chắn rồi, ông làm việc ở một sòng bài, tường tận về xác suất và tỷ lệ thắng thua. Về lý mà nói thì điều đó có nghĩa là ông không thể tin tưởng vào may mắn, số phận hay bất cứ thứ gì khác tương tự thế cả.
“Tôi biết tường tận về xác suất và tỷ lệ thắng thua,” Rohan đồng ý. “Tuy nhiên, tôi tin vào may mắn.” Anh mỉm cười. Có một ngọn lửa âm ỉ trong đôi mắt anh khiến hơi thở của nàng như bị nén chặt lại. “Tôi tin vào phép màu và những bí ẩn, tin rằng những giấc mơ có thể tiết lộ tương lai. Và tôi tin rằng có những điều được viết trên các ngôi sao ... hoặc ngay trong lòng bàn tay của cô..”
Bị mê hoặc, Amelia không thể rời mắt khỏi anh. Anh là một người đàn ông đẹp trai một cách khác thường, làn da ngăm đen như cỏ mật, mái tóc đen rơi xõa trên trán anh theo cách khiến nàng bị thôi thúc muốn đưa tay ra vén nó lên.
“Anh cũng tin vào số phận chứ?” nàng hỏi Merripen. Anh do dự một lúc lâu. “Tôi là người Digan” anh nói.
Có nghĩa là có. “Chúa ơi, Merripen. Tôi đã luôn luôn nghĩ về anh như một người đàn ông đầy lý trí cơ đấy”
Rohan cười. “Chỉ lý trí trong những việc có thể xảy ra thôi, cô Hathaway. Chỉ vì cô không thể thấy hoặc cảm thấy một cái gì đó không có nghĩa là nó không thể tồn tại.”
“Không có gì là số phận cả” Amelia khẳng định. “Đối với tôi chỉ có hành động và kết quả”
Cỗ xe ngựa lại dừng lại, lần này là ở một nơi tồi tàn hơn nhiều so với phố St.James hay phố King. Một bên phố có một quán bia và một nhà trọ ba penni [[3]] và phía bên kia là một quán rượu lớn. Những khách bộ hành trên con phố này có dáng vẻ quý phái giả tạo hòa lẫn với những người bán hàng rong, những kẻ móc túi, và thêm cả những ả gái điếm nữa.
Một vụ cãi lộn ầm ĩ đang diễn ra ngay trước cửa quán rượu, một mớ hỗn độn tay và chân; mũ, chai lọ, gậy gộc bay tứ tung. Bất cứ khi nào có một cuộc đánh nhau, thì khả năng lớn nhất xảy ra là anh nàng chính là người đầu têu.
“Merripen”, nàng lo lắng nói “anh biết Leo thế nào khi anh ấy bị lừa rồi chứ. Anh ấy có thể đang ở ngay giữa đám ẩu đả này. Thật là tốt nếu anh….”
Trước khi nàng nói xong, Merripen đã dừng xe ngựa lại.
“Chờ đã”, Rohan nói. “Tốt hơn là để tôi xử lý việc này”
Merripen nhìn anh bằng cái nhìn lạnh băng. “Anh nghi ngờ khả năng chiến đấu của tôi à?”
“Đây là một xóm nghèo của London. Tôi đã quen với những mánh khóe mà họ sử dụng. Nếu anh…” Rohan ngừng lại khi Merripen lờ anh đi và ra khỏi xe với một tiếng cằn nhằn cáu kỉnh. “Thế cũng được”, Rohan nói, ra khỏi xe và đứng bên cạnh quan sát. “Họ sẽ băm anh giống như băm một chú cá thu ở cửa hàng cá tại Covent Garden[[4]]”
Amelia cũng ra khỏi xe. “Merripen có thể tự mình xoay xở rất khá khi ẩu đả, tôi đảm bảo với ông”.
Rohan nhìn xuống nàng, đôi mắt anh tối sầm và như mắt mèo. “Cô sẽ an toàn hơn khi ở bên trong xe.”
“Tôi có sự bảo vệ của ông đúng không?” nàng nhấn giọng.
“Cưng ơi”, anh nói bằng một giọng mềm mại xuyên qua cả sự ồn ào của đám đông, “Tôi có thể là người mà em cần phải cảnh giác nhất đấy”.
Nàng cảm thấy trái tim mình lỡ một nhịp. Anh bắt gặp một đôi mắt mở to nhìn anh chăm chú và anh tỏ ra thích thú đến mức khiến nàng cảm thấy xấu hổ. Amelia quay mặt đi trong một nỗ lực để làm mình bình tĩnh trở lại. Nhưng nàng vẫn cảm nhận một cách rõ ràng sự hiện diện của anh, tư thế tỉnh táo đầy thoải mái của anh, những cảm xúc bí ẩn bên dưới lớp quần áo thanh lịch của anh
Họ cùng nhau quan sát Merripen lao vào cái đám hỗn loạn đang cãi nhau ầm ĩ, quẳng một vài kẻ ra rìa. Và chưa đầy một phút rưỡi sau, anh đã thô lỗ lôi một người nào đó ra ngoài, dùng cánh tay còn rảnh rang gạt phắt đi một cú đấm. “Anh ta khá đấy”, Rohan bất chợt nói. Cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong tâm hồn Amelia khi nàng nhận ra bộ dạng nhăn nhúm của Leo. “Ôi, tạ ơn Chúa.”
Tuy nhiên đôi mắt nàng chấp chới cảm thấy một cái đụng chạm nhẹ nhàng vào bên cạnh cằm. Những ngón tay Rohan ôm lấy khuôn mặt nàng và buộc nàng ngẩng lên. Ngón tay cái của anh miết nhẹ lên đầu cằm nàng. Sự thân mật không hề mong đợi này khiến nàng có chút sửng sốt. Cái nhìn chằm chằm như có lửa của anh lại chiếm hữu nàng lần nữa.
“Cô không nghĩ rằng cô đang chăm chút bảo vệ anh trai mình quá mức sao, theo đuôi người anh đã trưởng thành khắp London. Anh ta không làm bất cứ điều gì bất thường. Hầu hết các tử tước trẻ tuổi ở vị trí như anh ta cũng sẽ hành xử như vậy.”
“Ông không biết anh ấy” Amelia nói, những lời nói như khuấy động tận trong tai nàng. Nàng biết rằng mình nên tách ra khỏi những ngón tay ấm áp của anh, nhưng cơ thể nàng vẫn ngang bướng không chịu, vẫn say sưa với khoái cảm từ sự đụng chạm của anh “Còn xa mới gọi những hành vi của anh ấy là bình thường. Anh ấy đang gặp rắc rối. Anh ấy…” Nàng sững lại.
Rohan đưa một đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt theo đường viền sáng bóng của dải dây buộc mũ đến nút thắt dưới cằm nàng “Loại rắc rối nào thế?
Nàng thình lình tránh khỏi sự động chạm của anh và xoay người lại khi thấy Merripen và Leo đến bên xe ngựa. Cảm giác yêu thương và những lo lắng khổ sở đong đầy trong nàng khi nàng nhìn anh trai mình. Đó là một chàng thanh niên bẩn thỉu, bầm dập và đang mỉm cười ngoan cố. Bất cứ ai không biết Leo sẽ cho rằng anh chẳng hề bận tâm đến bất kỳ điều gì trên thế giới. Nhưng đôi mắt đã từng rất ấm áp của anh, giờ đây lại trở nên mờ xỉn và lạnh lùng. Cơ thể khỏe mạnh trước đây nay phệ ra với cái cằm húp híp. Vẫn còn lâu nữa mới đến lúc Leo suy nhược hoàn toàn nhưng dường như anh đã xác định sẽ đẩy nhanh tiến trình ấy.
“Hay ho làm sao” Amelia buột miệng nói. “Vẫn còn vài thứ trên mặt anh này”. Rút một cái khăn từ tay áo, nàng sải bước về phía trước và dịu dàng lau mồ hôi và vết máu trên má anh. Nhận ra cái nhìn vô định của anh, nàng hỏi, “Em là ai nào anh yêu quý”
“A! Ra là cô”. Đầu Leo nhảy nhót giống như là một con rối có dây. Anh nhìn lướt qua Merripen, người đang đỡ anh đứng vững “Em gái tôi,” anh nói. “Một cô em gái đáng sợ.”
“Trước khi Merripen đặt anh vào xe,” Amelia hỏi, “có phải anh đã tiêu hết cả tiền rồi không Leo?”
“Chắc chắn không”, tiếng trả lời vang lên không do dự. “Những người nhà Hathaway chẳng bao giờ say cả”.
Amelia vuốt một bên mái tóc nâu bẩn thỉu đang lơ lửng xõa xuống mắt của ông anh. “Sẽ tốt hơn nếu anh cố gắng giữ lại một chút ít dự phòng cho tương lai, anh yêu quý.”
“À, cô em nhưng mà...” Khi Leo nhìn xuống nàng, nàng thấy một ánh nhìn giễu cợt ngày xưa, một tia lửa trong đôi mắt trống rỗng và sau đó nó biến mất “Tôi khát lắm, khát lắm.”
Amelia cảm thấy những giọt nước mắt đau đớn trào ra nơi khóe mắt, vị mặn của muối nơi cuống họng. Nuốt đi nước mắt, nàng nói bằng một giọng đều đều, “Một vài ngày tới, Leo, cơn khát của anh sẽ được thỏa mãn bằng nước hoặc trà. Đưa anh ấy vào xe đi, Merripen..”
Leo nhăn nhó nhìn lướt qua người đàn ông đang giữ mình đứng vững. “Vì Chúa, anh sẽ không để con bé giam giữ tôi chứ?
“Anh muốn khát khô cổ trong sự giám sát của người cai tù phố Bow hơn phải không?”. Merripen hỏi một cách lịch sự.
“Đó hẳn là một nơi đáng nguyền rủa hơn nhiều so với lòng nhân từ của cô em tôi rồi.” Tức giận, Leo lảo đảo hướng về xe với sự trợ giúp của Merripen.
Amelia nhìn sang Cam Rohan. Khuôn mặt anh lúc này trở nên đầy bí hiểm. “Chúng tôi có thể đưa ông trở lại câu lạc bộ Jenner. Xe khá chật nhưng tôi nghĩ là chúng ta có thể thu xếp được”
“Không, cảm ơn.” Rohan đi từ từ quanh xe với nàng. “Không quá xa. Tôi sẽ đi bộ.”
“Tôi không thể để ông bị mắc kẹt trong một khu ổ chuột ở London.”
Rohan dừng bước khi hai người họ ở đằng sau chiếc xe, nơi phần nào tránh được ánh nhìn của người khác “Tôi sẽ ổn. Thành phố này không có gì làm tôi sợ hãi. Yên nào.”
Rohan xoay mặt nàng lại đối diện với anh lần nữa, một tay nâng niu cằm nàng trong khi tay kia vuốt lên má.
Ngón tay cái của anh vuốt nhẹ nhàng dưới mắt trái của nàng, và ngạc nhiên làm sao nàng cảm thấy ướt nhòe ở đó.
“Gió làm cho nước mắt tôi rơi”, nàng nghe giọng nói run rẩy của mình.
“Không có gió đêm nay”. Bàn tay anh vuốt ve khuôn mặt nàng, cái nhẫn trơn trên ngón tay cái nhẹ trượt trên làn da nàng. Trái tim nàng bắt đầu đập mạnh cho đến mức nàng hầu như không thể nghe thấy gì ngoài nhịp dồn của dòng máu lên tai. Những tiếng kêu la trong quán rượu dường như chợt lặng thinh, chỉ có bóng tối dày đặc bao xung quanh họ. Những ngón tay anh trượt qua cổ nàng với một sự khéo léo đến choáng váng, tìm kiếm những sự kích động còn ẩn giấu và nhẹ nhàng vuốt ve.
Khi ngước lên, nàng bắt gặp một đôi mắt màu xanh lục nhạt với viền đen đang chăm chú nhìn mình. “Cô Hathaway ...em chắc số phận không có vai trò gì trong cuộc gặp gỡ của chúng ta tối nay chứ?
Nàng dường như không thể thở nổi. “Kh - khá là chắc chắn.”
Đầu anh cúi thấp xuống “Và rất có khả năng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau?”
“Không bao giờ.”
Anh quá to lớn, quá gần gũi. Cảm thấy lo lắng, Amelia cố gắng kiểm soát những suy nghĩ của nàng nhưng chúng cứ tuôn trào như những que diêm tràn ra khỏi hộp ... và sau đó anh đã đốt chúng cháy bùng lên khi hơi thở của anh chạm vào má nàng.
“Tôi hy vọng em đúng. Chúa sẽ giúp tôi không bao giờ phải đối mặt với hậu quả.”
“Của cái gì?” giọng nói của nàng nghe thật yếu ớt
“Cái này.” Bàn tay anh trượt ra sau gáy nàng và miệng anh bao phủ miệng nàng.
Amelia đã từng được hôn trước đây. Không lâu trước và vấn đề ở chỗ đó là nụ hôn với người đàn ông mà nàng yêu. Những đau đớn vì sự phản bội của anh ta đã khắc sâu vào nàng. Nàng đã thề không bao giờ cho phép bất kỳ người đàn ông lại gần nàng lần nữa. Nhưng Cam Rohan đã không xin phép sự đồng ý của nàng hoặc cho nàng bất kỳ cơ hội nào để kháng cự. Nàng cứng người lại và đưa tay lên tì vào ngực anh, nỗ lực tách rời khỏi thân hình rắn chắc của anh. Anh dường như không chú ý đến sự phản đối của nàng, cái miệng vẫn tinh tế và khăng khăng. Một tay anh trượt khắp người nàng, nhẹ kéo nàng sát vào những đường nét rắn chắc của cơ thể anh.
Mỗi hơi thở nàng như hít vào mùi hương nồng nàn của anh, vị ngọt của xà phòng sáp ong, vị mặn mòi của muối trên làn da anh. Sức mạnh dẻo dai của cơ thể của anh bao xung quanh nàng, và nàng không thể ép buộc bản thân mình ngừng cảm giác thư giãn trong vòng tay anh. Điều đó dường như khuyến khích anh hơn. Thêm những nụ hôn, cái sau nối tiếp ngay khi cái trước còn chưa kết thúc, ẩm ướt và mơn trớn đầy thân mật, những vuốt ve thầm kín biểu lộ ham muốn và đầy hứa hẹn.
Với tiếng thì thầm nhè nhẹ - những từ ngữ của một ngôn ngữ xa lạ - rót vào tai nàng một cách dịu dàng. Miệng Rohan rời khỏi miệng nàng. Môi anh lang thang dọc theo đường cong của cổ nàng, trượt dài tới những điểm nhạy cảm nhất. Cơ thể nàng như căng ra bên dưới lớp quần áo, lớp áo ngực thít chặt một cách dữ dội quanh mạng sườn.
Nàng run rẩy khi anh lướt tới một nơi cực kỳ nhạy cảm và chạm vào nó bằng đầu lưỡi mình. Như thể hương vị của nàng là một thứ gia vị kỳ lạ. Một nhịp điệu được đánh thức nơi bầu ngực, bụng và giữa hai bắp đùi nàng. Nàng chìm vào trong ham muốn khủng khiếp, muốn áp sát vào người anh, muốn gạt bỏ những lớp vải ngột ngạt của chiếc váy nàng đang mặc. Anh thật tinh tế và thật dịu dàng.
Tiếng loảng xoảng của một cái chai rơi trên vỉa hè làm nàng giật nảy mình, tách khỏi đám mây mù. “Không,” nàng thở gấp, vùng vẫy để thoát ra.
Rohan nới lỏng vòng ôm. Tay anh giữ nàng đứng vững khi nàng cố gắng lấy lại trạng thái cân bằng. Amelia hướng về phía cánh cửa xe để mở một cách mò mẫm và chao đảo. Khắp mọi chỗ mà anh đã chạm vào nàng, các dây thần kinh của nàng đang nhức nhối với mong muốn có nhiều hơn thế. Nàng cúi đầu thấp xuống, thầm biết ơn cái mũ rộng vành đã che giấu cảm xúc của mình.
Trong một nỗ lực trốn chạy, Amelia bước lên bậc cửa xe. Tuy nhiên, trước khi có thể trèo vào trong, nàng đã cảm thấy bàn tay của Rohan nơi eo nàng. Anh giữ nàng từ đằng sau, đủ lâu để thì thầm vào tai nàng “Latcho Drom”.
Lời tạm biệt của người Digan. Amelia nhận ra nó từ những từ ngữ ít ỏi mà Merripen đã dạy mọi người trong gia đình Hathaway. Một sự choáng váng kín đáo xuyên qua nàng khi hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai nàng. Nàng không, không thể trả lời, chỉ leo lên xe và lúng túng kéo đống chân váy vào bên trong.
Cánh cửa được đóng lại chắc chắn và chiếc xe bắt đầu tiến về phía trước khi những con ngựa tuân theo sự hướng dẫn của Merripen. Hai người nhà Hathaway chiếm hai góc riêng rẽ trên ghế, một người say, còn người kia thì choáng váng. Một lát sau, Amelia vẫn còn run rẩy với tay mở nút buộc dây mũ và nàng chợt phát hiện các sợi dây mũ đã lỏng ra từ bao giờ
Một dải dây buộc mũ. Xem lại nào…
Bỏ mũ xuống, Amelia cau mày bối rối, nhìn các dải dây buộc mũ một cách chăm chú. Một dải dây buộc mũ màu đỏ anh đào đã biến mất để lại một dấu vết nhỏ xíu ở một đầu.
Nó đã được cắt gọn gàng.
Anh đã lấy nó.
“Cô ngồi trong xe”, Rohan nói. “Tôi sẽ đi vào trong và tìm xem Lord Ramsay có ở đây không.” Anh nghiêm khắc nhìn Merripen. “Đừng để cô Hathaway đi vào dù chỉ một giây. Thời điểm này trong đêm rất nguy hiểm.”
“Mới chập choạng thôi mà,” Amelia phản ứng ngay. “Và chúng ta đang ở Khu Đông, giữa đám đông các quý ông ăn mặc sang trọng. Làm sao mà có thể coi là nguy hiểm được?.”
“Tôi đã nhìn thấy các quý ông trong những bộ đồ lịch lãm làm những điều mà cô sẽ khóc thét lên khi nghe đến chúng đấy”
“Tôi không bao giờ sợ hãi” Amelia nói một cách phẫn nộ
Nụ cười của Rohan hệt một chớp trắng lóe lên trong bóng tối. Anh rời xe và hòa vào màn đêm như thể anh là một phần của nó, hòa lẫn vào bóng tối một cách hoàn hảo trừ các viền sáng mờ mờ trên mái tóc đen như gỗ mun và ánh lấp lánh của viên kim cương bên tai.
Amelia nhìn chằm chằm đằng sau anh và tự hỏi. “Điều gì đã tạo nên một người đàn ông như anh? Anh không phải là một quý ông, chẳng phải bậc quan cách cũng không phải là một người làm công bình thường và thậm chí cũng không hoàn toàn là một Gypsy”. Một cái rùng mình chạy bên dưới lớp áo lót khi nàng hồi tưởng lại thời khắc anh giúp nàng xuống xe. Bàn tay nàng đeo găng, nhưng anh thì không, và nàng đã cảm nhận sự nóng bỏng và sức mạnh của các ngón tay của anh. Và cả ánh sáng yếu ớt của chiếc nhẫn vàng dày dặn trên ngón tay cái của anh nữa. Nàng chưa bao giờ cảm nhận như vậy trước đây.
“Merripen, có nghĩa gì khi một người đàn ông đeo một chiếc nhẫn trên ngón tay cái? Một tập tục của người Gypsy chăng?”
Dường như không thấy thoải mái với câu hỏi của nàng, ánh mắt Merripen nhìn lướt từ cửa xe vào màn đêm ảm đạm. Một nhóm thanh niên trẻ vượt qua chiếc xe, mặc áo khoác và đội mũ đắt tiền, vừa đi vừa cười nói rôm rả. Hai người trong số họ dừng lại bắt chuyện với một người phụ nữ mặc quần áo lòe loẹt. Vẫn cau mày, Merripen trả lời câu hỏi của Amelia.
“Nó thể hiện những tư tưởng độc lập và tự do. Và cũng là cách tạo ra sự khác biệt nhất định. Khi đeo nó, anh ta tự nhắc nhở bản thân rằng anh ta không thuộc về nơi anh ta đang sống.”
“Tại sao Rohan muốn nhắc nhở mình về những điều như thế nhỉ?”
“Bởi vì chuẩn mực sống tử tế như của cô rất cám dỗ” Merripen nói u ám. “Thật khó để chống lại chúng.”
“Tại sao anh ta phải chống lại những điều như thế. Tôi không xem có gì là quá khủng khiếp khi sống trong một căn nhà đầy đủ tiện nghi, có thu nhập đảm bảo ổn định và thưởng thức những thứ như là các món ăn ngon hay chỗ ngồi êm ái.”
“Gadji,” anh thì thầm trong sự nhẫn nhịn, làm cho Amelia bật cười. Đó là từ ám chỉ một người phụ nữ không phải là Gypsy.
Nàng thư giãn dựa người vào chiếc ghế bọc nhung. “Tôi chưa từng bao giờ nghĩ tôi sẽ hy vọng đến tuyệt vọng thế này để tìm ra anh trai tôi bên trong một ngôi nhà mang nhiều tai tiếng như vậy. Nhưng nếu phải chọn giữa một nhà chứa hay một cái xác nằm trôi nổi trên sông Thames…” Nàng ngừng lại và ép các khớp ngón của bàn tay đang co lại thành nắm đấm lên đôi môi.
“Anh ấy không chết.” Giọng Merripen trầm xuống, nhẹ nhàng.
Amelia cố gắng một cách khó nhọc để tin điều đó. “Chúng ta phải đưa Leo tránh xa London. Anh ấy sẽ an toàn hơn ở vùng nông thôn… đúng không?”
Merripen nhún vai, không đảm bảo điều gì. Không thể đọc được chút suy nghĩ nào trong đôi mắt đen của anh.
“Vùng nông thôn thì có ít thứ để làm hơn là ở đây,” Amelia nhấn mạnh. “Và chắc chắn là Leo có thể dính vào ít rắc rối hơn”
“Một người đàn ông muốn gặp rắc rối có thể tìm thấy nó ở bất cứ nơi đâu.”
Sau vài phút chờ đợi đầy khó chịu, Rohan trở lại chiếc xe ngựa bốn bánh và giật mạnh cửa xe mở ra. “Anh ấy ở đâu?” Amelia hỏi khi người Gypsy leo vào bên trong.
“Không phải ở đây. Lord Ramsay đã đi lên tầng với một cô gái và, ờ. ... tiến hành các giao dịch ... ngài ấy đã rời đi rồi.”
“Anh ấy đã đi đâu? Ông có hỏi....”
“Ngài ấy có nói với họ là sẽ đến một quán rượu có tên “The Hell và Bucket”
“Tuyệt vời,” Amelia nói một cách ngắn gọn. “Ông có biết đường không?
Ngồi bên cạnh nàng, Rohan nhìn qua Merripen. “Đi dọc phố St James về phía đông, rẽ trái sau ngã rẽ thứ ba”.
Merripen giật nhẹ dây cương, chiếc xe chạy qua một nhóm bộ ba ả gái điếm.
Amelia nhìn những phụ nữ đó với vẻ quan tâm không giấu giếm. “Một vài người mới trẻ trung làm sao”, nàng nói. “Giá mà có một tổ chức từ thiện nào đó giúp họ tìm việc làm đứng đắn.”
“Hầu hết các công việc được coi là đứng đắn thì lại rất tệ,” Rohan đáp lời.
Nàng nhìn anh đầy phẫn nộ. “Ông cho rằng một người phụ nữ tốt hơn là nên chấp nhận làm cái việc bán thân nuôi miệng ấy hơn là có một công việc lương thiện cho phép cô ấy sống với nhân phẩm của mình sao?”
“Tôi không nói như thế. Quan điểm của tôi là một số ông chủ còn tàn bạo hơn nhiều so với những tên ma cô hay chủ chứa. Những người hầu phải chịu đựng tất cả lối ứng xử đầy sỉ nhục từ ông chủ, đặc biệt là những người hầu nữ. Và nếu cô nghĩ rằng cứ làm việc tại một phân xưởng hay nhà máy là có phẩm giá thì tức là cô chưa bao giờ nhìn thấy một cô gái bị mất mấy ngón tay vì máy cắt chổi rơm hay một ai đó bị xung huyết vì hít thở bụi bông và bụi bẩn ở nhà máy dệt len, những cô gái ấy sẽ không sống quá tuổi ba mươi”.
Amelia định phản bác nhưng rồi nàng nhanh chóng nín lặng. Nàng không muốn tiếp tục cuộc tranh luận, những người phụ nữ đoan trang, thậm chí ngay cả khi còn độc thân, sẽ không thảo luận về đề tài gái mại dâm.
Nàng thể hiện thái độ thờ ơ lạnh nhạt và nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặc dù nàng không thèm ghé mắt nhìn Rohan, nàng vẫn cảm thấy anh đang nhìn nàng. Nàng không thể lờ đi sự hiện diện của anh. Anh không sịt nước hoa hay dùng sáp thơm, nhưng anh có một mùi thật lôi cuốn, như mùi khói và sự tươi mát, giống như là mùi tử đinh hương xanh
“Anh trai cô gần đây mới được thừa kế tước vị,” Rohan nói.
“Đúng thế.”
“Thế thì, Lord Ramsay dường như đã không được chuẩn bị cho vai trò mới của mình”.
Amelia không thể nén lại một nụ cười buồn bã. “Không ai trong chúng tôi được chuẩn bị cả. Đó là cả một chuyển biến đột ngột với tất cả chúng tôi. Có ít nhất ba người đứng trước Leo trong hàng ngũ thừa kế tước vị. Nhưng tất cả họ đều nhanh chóng ra đi vì những nguyên nhân khác nhau. Có vẻ như trở thành hầu tước Ramsay sẽ khiến cho cuộc sống của họ trở nên ngắn ngủi hơn. Và nếu thế thì anh trai tôi có lẽ không thể sống lâu hơn các bậc tiền bối được”.
“Không ai có thể biết được số phận của mình.”
Hướng cái nhìn về phía Rohan, Amelia phát hiện anh quan sát nàng bằng cái nhìn đánh giá thật chậm rãi khiến cho trái tim nàng đập nhanh hơn. “Tôi không tin vào số phận”, nàng nói. “Mọi người có thể kiểm soát số phận của chính mình.”
Rohan mỉm cười. “Tất cả mọi người, ngay cả các vị thần cũng bất lực trong bàn tay của số phận.”
Amelia nhìn anh một cách đầy ngờ vực. “Chắc chắn rồi, ông làm việc ở một sòng bài, tường tận về xác suất và tỷ lệ thắng thua. Về lý mà nói thì điều đó có nghĩa là ông không thể tin tưởng vào may mắn, số phận hay bất cứ thứ gì khác tương tự thế cả.
“Tôi biết tường tận về xác suất và tỷ lệ thắng thua,” Rohan đồng ý. “Tuy nhiên, tôi tin vào may mắn.” Anh mỉm cười. Có một ngọn lửa âm ỉ trong đôi mắt anh khiến hơi thở của nàng như bị nén chặt lại. “Tôi tin vào phép màu và những bí ẩn, tin rằng những giấc mơ có thể tiết lộ tương lai. Và tôi tin rằng có những điều được viết trên các ngôi sao ... hoặc ngay trong lòng bàn tay của cô..”
Bị mê hoặc, Amelia không thể rời mắt khỏi anh. Anh là một người đàn ông đẹp trai một cách khác thường, làn da ngăm đen như cỏ mật, mái tóc đen rơi xõa trên trán anh theo cách khiến nàng bị thôi thúc muốn đưa tay ra vén nó lên.
“Anh cũng tin vào số phận chứ?” nàng hỏi Merripen. Anh do dự một lúc lâu. “Tôi là người Digan” anh nói.
Có nghĩa là có. “Chúa ơi, Merripen. Tôi đã luôn luôn nghĩ về anh như một người đàn ông đầy lý trí cơ đấy”
Rohan cười. “Chỉ lý trí trong những việc có thể xảy ra thôi, cô Hathaway. Chỉ vì cô không thể thấy hoặc cảm thấy một cái gì đó không có nghĩa là nó không thể tồn tại.”
“Không có gì là số phận cả” Amelia khẳng định. “Đối với tôi chỉ có hành động và kết quả”
Cỗ xe ngựa lại dừng lại, lần này là ở một nơi tồi tàn hơn nhiều so với phố St.James hay phố King. Một bên phố có một quán bia và một nhà trọ ba penni [[3]] và phía bên kia là một quán rượu lớn. Những khách bộ hành trên con phố này có dáng vẻ quý phái giả tạo hòa lẫn với những người bán hàng rong, những kẻ móc túi, và thêm cả những ả gái điếm nữa.
Một vụ cãi lộn ầm ĩ đang diễn ra ngay trước cửa quán rượu, một mớ hỗn độn tay và chân; mũ, chai lọ, gậy gộc bay tứ tung. Bất cứ khi nào có một cuộc đánh nhau, thì khả năng lớn nhất xảy ra là anh nàng chính là người đầu têu.
“Merripen”, nàng lo lắng nói “anh biết Leo thế nào khi anh ấy bị lừa rồi chứ. Anh ấy có thể đang ở ngay giữa đám ẩu đả này. Thật là tốt nếu anh….”
Trước khi nàng nói xong, Merripen đã dừng xe ngựa lại.
“Chờ đã”, Rohan nói. “Tốt hơn là để tôi xử lý việc này”
Merripen nhìn anh bằng cái nhìn lạnh băng. “Anh nghi ngờ khả năng chiến đấu của tôi à?”
“Đây là một xóm nghèo của London. Tôi đã quen với những mánh khóe mà họ sử dụng. Nếu anh…” Rohan ngừng lại khi Merripen lờ anh đi và ra khỏi xe với một tiếng cằn nhằn cáu kỉnh. “Thế cũng được”, Rohan nói, ra khỏi xe và đứng bên cạnh quan sát. “Họ sẽ băm anh giống như băm một chú cá thu ở cửa hàng cá tại Covent Garden[[4]]”
Amelia cũng ra khỏi xe. “Merripen có thể tự mình xoay xở rất khá khi ẩu đả, tôi đảm bảo với ông”.
Rohan nhìn xuống nàng, đôi mắt anh tối sầm và như mắt mèo. “Cô sẽ an toàn hơn khi ở bên trong xe.”
“Tôi có sự bảo vệ của ông đúng không?” nàng nhấn giọng.
“Cưng ơi”, anh nói bằng một giọng mềm mại xuyên qua cả sự ồn ào của đám đông, “Tôi có thể là người mà em cần phải cảnh giác nhất đấy”.
Nàng cảm thấy trái tim mình lỡ một nhịp. Anh bắt gặp một đôi mắt mở to nhìn anh chăm chú và anh tỏ ra thích thú đến mức khiến nàng cảm thấy xấu hổ. Amelia quay mặt đi trong một nỗ lực để làm mình bình tĩnh trở lại. Nhưng nàng vẫn cảm nhận một cách rõ ràng sự hiện diện của anh, tư thế tỉnh táo đầy thoải mái của anh, những cảm xúc bí ẩn bên dưới lớp quần áo thanh lịch của anh
Họ cùng nhau quan sát Merripen lao vào cái đám hỗn loạn đang cãi nhau ầm ĩ, quẳng một vài kẻ ra rìa. Và chưa đầy một phút rưỡi sau, anh đã thô lỗ lôi một người nào đó ra ngoài, dùng cánh tay còn rảnh rang gạt phắt đi một cú đấm. “Anh ta khá đấy”, Rohan bất chợt nói. Cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong tâm hồn Amelia khi nàng nhận ra bộ dạng nhăn nhúm của Leo. “Ôi, tạ ơn Chúa.”
Tuy nhiên đôi mắt nàng chấp chới cảm thấy một cái đụng chạm nhẹ nhàng vào bên cạnh cằm. Những ngón tay Rohan ôm lấy khuôn mặt nàng và buộc nàng ngẩng lên. Ngón tay cái của anh miết nhẹ lên đầu cằm nàng. Sự thân mật không hề mong đợi này khiến nàng có chút sửng sốt. Cái nhìn chằm chằm như có lửa của anh lại chiếm hữu nàng lần nữa.
“Cô không nghĩ rằng cô đang chăm chút bảo vệ anh trai mình quá mức sao, theo đuôi người anh đã trưởng thành khắp London. Anh ta không làm bất cứ điều gì bất thường. Hầu hết các tử tước trẻ tuổi ở vị trí như anh ta cũng sẽ hành xử như vậy.”
“Ông không biết anh ấy” Amelia nói, những lời nói như khuấy động tận trong tai nàng. Nàng biết rằng mình nên tách ra khỏi những ngón tay ấm áp của anh, nhưng cơ thể nàng vẫn ngang bướng không chịu, vẫn say sưa với khoái cảm từ sự đụng chạm của anh “Còn xa mới gọi những hành vi của anh ấy là bình thường. Anh ấy đang gặp rắc rối. Anh ấy…” Nàng sững lại.
Rohan đưa một đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt theo đường viền sáng bóng của dải dây buộc mũ đến nút thắt dưới cằm nàng “Loại rắc rối nào thế?
Nàng thình lình tránh khỏi sự động chạm của anh và xoay người lại khi thấy Merripen và Leo đến bên xe ngựa. Cảm giác yêu thương và những lo lắng khổ sở đong đầy trong nàng khi nàng nhìn anh trai mình. Đó là một chàng thanh niên bẩn thỉu, bầm dập và đang mỉm cười ngoan cố. Bất cứ ai không biết Leo sẽ cho rằng anh chẳng hề bận tâm đến bất kỳ điều gì trên thế giới. Nhưng đôi mắt đã từng rất ấm áp của anh, giờ đây lại trở nên mờ xỉn và lạnh lùng. Cơ thể khỏe mạnh trước đây nay phệ ra với cái cằm húp híp. Vẫn còn lâu nữa mới đến lúc Leo suy nhược hoàn toàn nhưng dường như anh đã xác định sẽ đẩy nhanh tiến trình ấy.
“Hay ho làm sao” Amelia buột miệng nói. “Vẫn còn vài thứ trên mặt anh này”. Rút một cái khăn từ tay áo, nàng sải bước về phía trước và dịu dàng lau mồ hôi và vết máu trên má anh. Nhận ra cái nhìn vô định của anh, nàng hỏi, “Em là ai nào anh yêu quý”
“A! Ra là cô”. Đầu Leo nhảy nhót giống như là một con rối có dây. Anh nhìn lướt qua Merripen, người đang đỡ anh đứng vững “Em gái tôi,” anh nói. “Một cô em gái đáng sợ.”
“Trước khi Merripen đặt anh vào xe,” Amelia hỏi, “có phải anh đã tiêu hết cả tiền rồi không Leo?”
“Chắc chắn không”, tiếng trả lời vang lên không do dự. “Những người nhà Hathaway chẳng bao giờ say cả”.
Amelia vuốt một bên mái tóc nâu bẩn thỉu đang lơ lửng xõa xuống mắt của ông anh. “Sẽ tốt hơn nếu anh cố gắng giữ lại một chút ít dự phòng cho tương lai, anh yêu quý.”
“À, cô em nhưng mà...” Khi Leo nhìn xuống nàng, nàng thấy một ánh nhìn giễu cợt ngày xưa, một tia lửa trong đôi mắt trống rỗng và sau đó nó biến mất “Tôi khát lắm, khát lắm.”
Amelia cảm thấy những giọt nước mắt đau đớn trào ra nơi khóe mắt, vị mặn của muối nơi cuống họng. Nuốt đi nước mắt, nàng nói bằng một giọng đều đều, “Một vài ngày tới, Leo, cơn khát của anh sẽ được thỏa mãn bằng nước hoặc trà. Đưa anh ấy vào xe đi, Merripen..”
Leo nhăn nhó nhìn lướt qua người đàn ông đang giữ mình đứng vững. “Vì Chúa, anh sẽ không để con bé giam giữ tôi chứ?
“Anh muốn khát khô cổ trong sự giám sát của người cai tù phố Bow hơn phải không?”. Merripen hỏi một cách lịch sự.
“Đó hẳn là một nơi đáng nguyền rủa hơn nhiều so với lòng nhân từ của cô em tôi rồi.” Tức giận, Leo lảo đảo hướng về xe với sự trợ giúp của Merripen.
Amelia nhìn sang Cam Rohan. Khuôn mặt anh lúc này trở nên đầy bí hiểm. “Chúng tôi có thể đưa ông trở lại câu lạc bộ Jenner. Xe khá chật nhưng tôi nghĩ là chúng ta có thể thu xếp được”
“Không, cảm ơn.” Rohan đi từ từ quanh xe với nàng. “Không quá xa. Tôi sẽ đi bộ.”
“Tôi không thể để ông bị mắc kẹt trong một khu ổ chuột ở London.”
Rohan dừng bước khi hai người họ ở đằng sau chiếc xe, nơi phần nào tránh được ánh nhìn của người khác “Tôi sẽ ổn. Thành phố này không có gì làm tôi sợ hãi. Yên nào.”
Rohan xoay mặt nàng lại đối diện với anh lần nữa, một tay nâng niu cằm nàng trong khi tay kia vuốt lên má.
Ngón tay cái của anh vuốt nhẹ nhàng dưới mắt trái của nàng, và ngạc nhiên làm sao nàng cảm thấy ướt nhòe ở đó.
“Gió làm cho nước mắt tôi rơi”, nàng nghe giọng nói run rẩy của mình.
“Không có gió đêm nay”. Bàn tay anh vuốt ve khuôn mặt nàng, cái nhẫn trơn trên ngón tay cái nhẹ trượt trên làn da nàng. Trái tim nàng bắt đầu đập mạnh cho đến mức nàng hầu như không thể nghe thấy gì ngoài nhịp dồn của dòng máu lên tai. Những tiếng kêu la trong quán rượu dường như chợt lặng thinh, chỉ có bóng tối dày đặc bao xung quanh họ. Những ngón tay anh trượt qua cổ nàng với một sự khéo léo đến choáng váng, tìm kiếm những sự kích động còn ẩn giấu và nhẹ nhàng vuốt ve.
Khi ngước lên, nàng bắt gặp một đôi mắt màu xanh lục nhạt với viền đen đang chăm chú nhìn mình. “Cô Hathaway ...em chắc số phận không có vai trò gì trong cuộc gặp gỡ của chúng ta tối nay chứ?
Nàng dường như không thể thở nổi. “Kh - khá là chắc chắn.”
Đầu anh cúi thấp xuống “Và rất có khả năng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau?”
“Không bao giờ.”
Anh quá to lớn, quá gần gũi. Cảm thấy lo lắng, Amelia cố gắng kiểm soát những suy nghĩ của nàng nhưng chúng cứ tuôn trào như những que diêm tràn ra khỏi hộp ... và sau đó anh đã đốt chúng cháy bùng lên khi hơi thở của anh chạm vào má nàng.
“Tôi hy vọng em đúng. Chúa sẽ giúp tôi không bao giờ phải đối mặt với hậu quả.”
“Của cái gì?” giọng nói của nàng nghe thật yếu ớt
“Cái này.” Bàn tay anh trượt ra sau gáy nàng và miệng anh bao phủ miệng nàng.
Amelia đã từng được hôn trước đây. Không lâu trước và vấn đề ở chỗ đó là nụ hôn với người đàn ông mà nàng yêu. Những đau đớn vì sự phản bội của anh ta đã khắc sâu vào nàng. Nàng đã thề không bao giờ cho phép bất kỳ người đàn ông lại gần nàng lần nữa. Nhưng Cam Rohan đã không xin phép sự đồng ý của nàng hoặc cho nàng bất kỳ cơ hội nào để kháng cự. Nàng cứng người lại và đưa tay lên tì vào ngực anh, nỗ lực tách rời khỏi thân hình rắn chắc của anh. Anh dường như không chú ý đến sự phản đối của nàng, cái miệng vẫn tinh tế và khăng khăng. Một tay anh trượt khắp người nàng, nhẹ kéo nàng sát vào những đường nét rắn chắc của cơ thể anh.
Mỗi hơi thở nàng như hít vào mùi hương nồng nàn của anh, vị ngọt của xà phòng sáp ong, vị mặn mòi của muối trên làn da anh. Sức mạnh dẻo dai của cơ thể của anh bao xung quanh nàng, và nàng không thể ép buộc bản thân mình ngừng cảm giác thư giãn trong vòng tay anh. Điều đó dường như khuyến khích anh hơn. Thêm những nụ hôn, cái sau nối tiếp ngay khi cái trước còn chưa kết thúc, ẩm ướt và mơn trớn đầy thân mật, những vuốt ve thầm kín biểu lộ ham muốn và đầy hứa hẹn.
Với tiếng thì thầm nhè nhẹ - những từ ngữ của một ngôn ngữ xa lạ - rót vào tai nàng một cách dịu dàng. Miệng Rohan rời khỏi miệng nàng. Môi anh lang thang dọc theo đường cong của cổ nàng, trượt dài tới những điểm nhạy cảm nhất. Cơ thể nàng như căng ra bên dưới lớp quần áo, lớp áo ngực thít chặt một cách dữ dội quanh mạng sườn.
Nàng run rẩy khi anh lướt tới một nơi cực kỳ nhạy cảm và chạm vào nó bằng đầu lưỡi mình. Như thể hương vị của nàng là một thứ gia vị kỳ lạ. Một nhịp điệu được đánh thức nơi bầu ngực, bụng và giữa hai bắp đùi nàng. Nàng chìm vào trong ham muốn khủng khiếp, muốn áp sát vào người anh, muốn gạt bỏ những lớp vải ngột ngạt của chiếc váy nàng đang mặc. Anh thật tinh tế và thật dịu dàng.
Tiếng loảng xoảng của một cái chai rơi trên vỉa hè làm nàng giật nảy mình, tách khỏi đám mây mù. “Không,” nàng thở gấp, vùng vẫy để thoát ra.
Rohan nới lỏng vòng ôm. Tay anh giữ nàng đứng vững khi nàng cố gắng lấy lại trạng thái cân bằng. Amelia hướng về phía cánh cửa xe để mở một cách mò mẫm và chao đảo. Khắp mọi chỗ mà anh đã chạm vào nàng, các dây thần kinh của nàng đang nhức nhối với mong muốn có nhiều hơn thế. Nàng cúi đầu thấp xuống, thầm biết ơn cái mũ rộng vành đã che giấu cảm xúc của mình.
Trong một nỗ lực trốn chạy, Amelia bước lên bậc cửa xe. Tuy nhiên, trước khi có thể trèo vào trong, nàng đã cảm thấy bàn tay của Rohan nơi eo nàng. Anh giữ nàng từ đằng sau, đủ lâu để thì thầm vào tai nàng “Latcho Drom”.
Lời tạm biệt của người Digan. Amelia nhận ra nó từ những từ ngữ ít ỏi mà Merripen đã dạy mọi người trong gia đình Hathaway. Một sự choáng váng kín đáo xuyên qua nàng khi hơi thở nóng bỏng của anh phả vào tai nàng. Nàng không, không thể trả lời, chỉ leo lên xe và lúng túng kéo đống chân váy vào bên trong.
Cánh cửa được đóng lại chắc chắn và chiếc xe bắt đầu tiến về phía trước khi những con ngựa tuân theo sự hướng dẫn của Merripen. Hai người nhà Hathaway chiếm hai góc riêng rẽ trên ghế, một người say, còn người kia thì choáng váng. Một lát sau, Amelia vẫn còn run rẩy với tay mở nút buộc dây mũ và nàng chợt phát hiện các sợi dây mũ đã lỏng ra từ bao giờ
Một dải dây buộc mũ. Xem lại nào…
Bỏ mũ xuống, Amelia cau mày bối rối, nhìn các dải dây buộc mũ một cách chăm chú. Một dải dây buộc mũ màu đỏ anh đào đã biến mất để lại một dấu vết nhỏ xíu ở một đầu.
Nó đã được cắt gọn gàng.
Anh đã lấy nó.
Tác giả :
Lisa Kleypas